Biển Khát
Thay đổi trang: << < 2526 > | Trang 25 của 26 trang, bài viết từ 361 đến 375 trên tổng số 376 bài trong đề mục
Kiều Giang 12.10.2018 10:31:24 (permalink)
0
Những BUỔI SÁNG trên đất nước tôi.
BUỔI SÁNG .1
Kiều Giang
Buổi sáng, tôi vẫn nghe chim hót ở hiên nhà, 
hót theo chiều dài khắc khoải của tháng năm, 
và mặt trời vẫn lên dưới làn sương sớm,
cơn mưa chiều qua, đổ muộn, 
phố chìm trong làn nước mênh mông,
cụ già rét căm căm, 
đẩy chiếc bình bơm hơi vá xăm lốp ra lề đường,
cô sinh viên nhai thêm chút văn chương 
trên xe buýt đang bơi trong dòng - sông - phố,
Buổi sáng tôi vẫn nghe 
trên TV bài diễn văn hùng hồn của thủ tướng, 
hội trường Ba Đình vỗ tay rần rật,
về chống tham ô, nhũng lạm, lãng phí, đói nghèo,
bảo vệ rừng cây đang bị tàn phá quá nửa trên non,
thủ tướng ra lệnh XỬ LÝ NGHIÊM,
nhưng tuyệt nhiên không có ai bị bắt,
trời thương, từ anh kiểm lâm tới ông chóp bu tỉnh ủy vẫn bình yên.
Buổi sáng, tôi vẫn nghe đồng bào tôi ở các tỉnh vùng cao phía Bắc,
Bị lũ quét, 
bùn đất chôn vùi, 
cuốn trôi,
bao nhiêu năm rồi vẫn chỉ thế thôi,
những mạng người, nước mắt với mồ hôi,
cũng chỉ nhận đôi ba triệu đồng để chôn cất,
còn rừng thì vẫn tiếp tục bị lâm tặc cùng quan trên tàn phá,
ông thiên nhiên cuồng nộ, phải rồi….!
chỉ còn cách: XỬ LÝ NGHIÊM ... "ông trời" !
Ôi, những buổi sáng buồn trên quê hương tôi…
SG 7-8-2016
BUỔI SÁNG 2
Kiều Giang
Buổi sáng, con chim vẫn vô tình hót gọi bình minh,
vì nó có biết đâu, dưới vòm cây, là những rập rình cái chết,
Buổi sáng, bác xích lô đẩy xe ra đường rất sớm,
vì biết đứa con, hôm qua, bụng đói đến trường,
chị bán báo, chưa biết thèm chữ nghĩa, văn chương,
nhưng cũng mừng, khi nghe Philippine kiện Trung Quốc.
Buổi sáng, anh công nhân ngồi đọc báo, thở than, 
vì dọc theo cả chiều dài đất nước
chỗ nào cũng có hàng ngàn người Trung Quốc 
chiếm giữ đất đai, chiếm giữ công trường,
Formosa gây biết bao nhiêu tai ương,
lại được nhà nước hoàn hơn mười ngàn tỉ đồng tiền thuế.
than ôi, chuyện đời, bể dâu – dâu bể,
tiền cắc bồi thường cho dân, bây giờ tiền tỉ trả lại cho thù !
Buổi sáng, Đà Nẵng, hai ngàn tỉ tiền thuế của dân,
xây cao ốc rất sang cho quan làm việc,
nay làm sao, nào dân có biết,
lại bỏ tiền ra, xây khu khác, di dời…?
Buổi sáng nước mắt lại nhỏ xuống nụ cười,
khi có anh nông dân chế tạo được máy cày máy gặt,
còn lòng tôi lại đau như cắt,
vì biết có ông quan to đòi ăn đút lót,
mới chịu cấp phép cho anh sinh viên khởi nghiệp, giúp đời
Buổi sáng, tôi nghe rụng rời,
quan ngân hàng tham ô chín ngàn tỉ,
hai năm trời, kiểm toán nhà nước đã kiểm tra kỹ.
nhưng không thấy dấu hiệu bất thường(!)
rác đã ngập tới đầu,
lãnh đạo cấp cao có biết giữ kỷ cương phép nước ?
Buổi sáng, đoàn xe thủ tướng nối dài đi vào phố cổ,
trẻ con Hội An tấm tắc trầm trồ,
ông Tây mỉm cười ủng hộ
vị đứng đầu của một đất nước “văn minh”?
Buổi sáng, tiếng võng vẫn buông lời cót két trong hồn tôi,
nhưng tôi vẫn mơ những vệ tinh đang bay trên trời,
và những chiếc tên lửa hành trình đi mấy ngàn cây số,
vì tôi biết, thế kỷ hai mốt, 
mà vẫn còn có anh bạn thân thành kẻ cướp,
đang rình rập bên bờ rào của quê hương tôi.
Buổi sáng, tôi còn mơ một gói xôi, 
mẹ cho ngày xưa, khi lòng tôi đói,
nửa thế kỷ rồi, tôi chẳng còn muốn nói,
về những bất công, nhũng lạm, đói nghèo !!
SG - CN14-8-2016
BUỔỈ SÁNG .3
Buổi sáng thật yên tĩnh,
chỉ có con bướm lững lờ trên những cánh mai nở trái mùa,
chỉ có tiếng gà gáy trong xóm dân nghèo,
không tách cà-phê cho người tim yếu,
Buổi sáng chỉ có tiếng kêu cứu 
của con mèo động cỡn
và bản tin về sự phá hoại của bọn tin tặc Tàu,
Tập Cận Bình chuẫn bị chiếm đảo Trường Sa Lớn,
và hàng chục tấn thịt lợn thối được chở từ Bắc xuống Nam,
Buổi sáng, 
tin nhanh và nóng về đám nghị ăn hai ba thứ lương,
bị thói kiêu căng và mặc cảm hèn nhát cắn rứt,
đành đăng đàn múa may một hồi,
làm cho anh Tổng nhếch mép mỉm cười, "cả một lũ ngu",
Buổi sáng tin nhanh,
chủ tịch xã lẹo với chủ tịch hội phụ nữ trong chòi tranh trên rẫy,
pháp luật không thể xử,
phải chờ xin ý kiến đảng ủy cấp trên.
Buổi sáng, 
sự thật về đau thương của quê hương giấu như bưng,
bao nhiêu ngư dân 
bị giết,
gần Hoàng Sa và Trường Sa bỡi những con “tàu lạ”
mà tất cả đều im lặng,
nhưng rất may, những chiếc xe sang trọng chở các vị lãnh đạo,
chạy trên đường phố thủ đô vẫn không hề hấn gì,
Buổi sáng, 
hàng tấn ma túy bị bắt ở từ Lào Cai,
trên đường vào miền Nam tiêu thụ,
nhưng có lãnh đạo nói rằng
từng ấy mà chia cho 90 triệu dân thì đâu có nghĩa lý gì !
Buổi sáng, 
sự thật được đóng đóng kín,
nhưng trái tim héo và cái dạ dày rỗng của dân,
thì được độn đầy những thứ rác rưởi, 
từ nguồn tin chính thống của các vị quan, 
của đất nước mình…
SG 25/6/2016
 
Kiều Giang 16.10.2018 15:37:28 (permalink)
0
Đóa Hồng Và Mũi Tên
        Kiều Giang
 
Em cầm đóa hồng đen,
trao anh chiều giã biệt,
hoa làm anh bạc tóc,
tháng năm dài cô miên.

Anh cố tìm lãng quên,

trong biển đời hiu hắt,
đôi mắt khuya dằng dặc,
con sóng về mênh mông,

Ta ru mù con tim,

đau cõi hồn thương tích,
người nửa đường quay mặt,
đóa hồng thành mũi tên.

Ta góp nhặt đêm đen,

cho một lần thần thoại,
bước chân trần chưa mỏi,
hoang mạc còn vong thân.

Xin người cứ lãng quên,

tình ta giờ cổ tích,
câu thơ thành hoang mạc,
tháng năm về hư không.
SG 5 - 7 - 2018






 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.10.2018 15:38:52 bởi Kiều Giang >
Kiều Giang 07.11.2018 21:52:25 (permalink)
0
HOA TÍM TRÊN HỒ THIÊN NGA 
                    Thơ Kiều Giang

Ta về tím một chiều say

Em về tím cả đôi mày ước mơ
Mưa nghiêng trút lạnh đôi bờ
Thu ươm nhung nhớ nắng chưa kịp vàng

Em đi tím mộng đò ngang
Em về tím cả đôi hàng lệ xanh
Tím vần thơ biết yêu anh
Mùa vui em gửi lên cành sương mơ

Em từ hoa tím ngày xưa
Bây giờ nhuộm tím hạt mưa... tần ngần
Thiên nga đậu xuống hồng trần
Sông yêu hoa tím - giữa lòng thiên nga

Bên trời ngan ngát hương hoa
Gió lay mày liễu la đà nét thu
Ta từ rũ áo hoang vu
Theo em hái trái mù u dặm dài

Em còn giấu nửa nụ cười
Bao giờ dâng cả cho người em yêu...?


R
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.08.2020 17:22:44 bởi Ct.Ly >
Kiều Giang 01.12.2018 21:17:02 (permalink)
0
Tháng Giêng
Kiều Giang

Tháng giêng,
cành mai không chịu tắt lửa 
trong dỗi hờn tháng năm,
trên cánh tay mùa xuân,
con én vẫn cố nhả máu của tình son vào tổ mới,
bóng mây xa lung linh đưa tay níu vội mặt trời.

Tháng giêng,

dòng Như Nguyệt ngước nhìn trăng,
như con thơ ngó lên bầu sữa mẹ,
đêm hoang vu
hát lời khe khẽ
em có bao giờ lệ nhỏ xuống Hà Giang ?

Tháng giêng,

có một gã điên
trong thành phố
bỗng làm thơ nhớ mẹ,
như nhớ những câu thơ trong anh hùng ca Odyssêy,
tìm về quê hương,
nhìn trăng lặng lẽ một mình ngồi khóc giữa đồi non ,

Tháng giêng

thương chị công nhân,
nhớ người tình vừa ra đi,
biết không bao giờ về nữa,
những đợt sóng xô giữa lòng biển cả,
chôn sâu nỗi buồn thế kỷ lặng câm.

Tháng giêng,

mẹ già như người điên,
mặc áo sô đi tìm con,
nơi biên cương,
mỏi mòn, không gặp
nén nhang tàn trên tay,
mẹ ngơ ngác nhìn những đợt gió bấc
thổi buốt nỗi hờn căm.

Tháng giêng,

cột mốc biên cương trở mình
đòi chứng nhân của lịch sử,
sương xuống lạnh đầu non khuya khoắt,
hình như bên kia tràn bóng giặc,
thương giọt đàn Nguyễn Trãi từ biệt cha

Tháng giêng

từng đợt sóng xa
mãi miết ru Trường Sa ngồi khóc
thương ai trong tay không được cầm tấc sắt,
chịu chết dưới đạn thù

Tháng giêng,

con tuấn mã chồm lên trang sử,
chồm lên đầu một lũ vong nô,
tuốt thanh gươm giấu tận đáy hồ,
cụ rùa đau nổ bụng,
vì chưa tìm ra đấng anh hùng,
để trao lại gươm thiêng…






 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2018 21:20:39 bởi Kiều Giang >
Kiều Giang 02.03.2019 17:18:06 (permalink)
0
Trái Tim Trò Chuyện Với Thi Nhân
Thơ Kiều Giang
- Hỡi thi nhân,
ngoài kia bầu trời vẫn ngời ánh bình minh
vầng trăng đêm qua vẫn tỏa bóng dịu hiền, mơ màng thăm thẳm xuống trần gian,
bao loài hoa vẫn âm thầm ngát hương bên đường em đi qua,
và em nghe thấy như có tiếng ai hát theo tiếng đàn vọng ra từ cõi nhân sinh, chàng có thấy những tòa nhà chọc trời đang mọc lên khắp nơi trên trái đất này,
mà sao mắt chàng không vui, mái tóc chàng sớm ngả màu xám bạc ?
- Trái tim ơi, nàng chẳng thấy sao, sau ánh bình minh kia, trong đêm tối, còn biết bao nhiêu ngôi nhà không có ánh đèn, bên vệ đường, loài hoa vô tình nở bên bàn tay của bao kẻ ăn mày đang chìa ra, bên tiếng đàn hát từ những dinh thự của vua quan, là tiếng thút thít của người mẹ nghèo không có sữa cho con vì cả ngày qua nàng không có một củ khoai vào bụng, bên những tòa nhà vươn lên trời xanh, là những mái tranh tồi tàn không che nổi nắng mưa.
- Hỡi thi nhân, em thấy rồi, nhưng liệu những vần thơ thao thiết của chàng có ích gì cho những trẻ thơ, cụ già lang thang ăn mày giữa phố, cho thiếu phụ hết nước mắt nhìn đứa con mình đói lả chết trên tay, cho những mái tranh xiêu vẹo lung lay trước gió, cho những tham lam của những kẻ bạo ngược ngông cuồng, đang đẩy loài người đến những bất công, chiến tranh chết chóc ?
- Hỡi trái tim dịu dàng nhân hậu của ta,
ta vẫn rất buồn vì những vần thơ ta không có tiền để cho cụ già ăn xin giữa phố, không có sữa để cho đứa bé chết dần trong tay mẹ đêm qua,
không xây được ngôi nhà để che gió mưa cho người nông dân nghèo lận đận, không ngăn được mưa bom bão đạn của kẻ bạo ngược tham tàn,
nhưng những vần thơ ta nguyện làm ánh sáng để xua đi bóng đêm cho những kẻ lầm đường, trở về đi tìm lẽ phải,
làm ánh trăng soi vào ngõ tối đời người,
cho người mẹ nghèo ngước nhìn để tìm hy vọng cho con,
sẽ làm cành hoa tỏa hương, làm bạn với xác chết tức tưởi bên đường, làm tiếng đàn đêm khuya tĩnh mịch thức tỉnh những kẻ gieo rắc chiến tranh, làm dịu đi những cái đầu tham lam dối trá hại người.
Thơ ta sẽ gieo vào hồn người những ước ao cháy bỏng làm thanh khiết cõi nhân sinh,
làm ngọn gió lành ru ngủ biển xanh, đừng mang theo bão tố,
thơ ta biết quằn quại đớn đau trước những người cùng khổ,
biết đi tìm đuốc tuệ soi sáng vô minh,
những vần thơ về tình thương yêu mà thượng đế dành cho ta, sẽ không trở thành vô ích dưới ánh mặt trời.
Hỡi trái tim, nàng đã ban nhiều ân huệ cho ta,
ta phải trả xong món nợ cho đời, thì dù mái tóc ta xám bạc thì cũng đã sao ?
Ai sinh ra mà không phải chết, vì có chết thì mới có sinh ra. Ta xin làm một cánh hoa úa tàn đêm nay để sáng mai có trăm ngàn bông hoa rực rỡ.
Hãy biến cuộc đời đau khổ thành bài tình ca bất tử giữa trời xanh.




















 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.03.2019 17:20:07 bởi Kiều Giang >
Kiều Giang 19.04.2019 09:02:57 (permalink)
0
LỜI MÙA ĐÔNG CHO EM
Kiều Giang

Ta thương nhớ người, mây thương nhớ ai, 
Mà mây phiêu bạt bốn phương trời? 
Mắt ta đăm đắm đêm cô tịch, 
Ta đợi chờ người - còn mây đợi ai!

Ở tận phương trời, em nhớ ta? 
Trăng non soi buốt năm canh tà, 
Em ơi hãy kéo cao vai áo, 
Đông đã về rồi - anh ở xa!

Biết đến bao giờ, ta có nhau, 
Áo đông anh mặc - đợi mùa sau? 
Làm sao tát cạn trời thương nhớ, 
Ta vẫn đợi chờ...thương nhớ nhau.

Ta hái vầng trăng để tặng em, 
Lỡ mai giá buốt thổi qua thềm, 
Có vầng trăng muộn em ôm ấp, 
Cho những đêm trường đỡ lạnh thêm!

Em ơi! nơi ấy có còn mưa? 
Xin em kín cửa - gió đông lùa! 
Một mình - em nhớ cài khuy áo... 
Ủ ấm tình nhau giữa giấc khuya.

(Trích trong Tập NHỮNG GIỌT MƯA GIAN NAN)


  R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2019 06:00:05 bởi Ct.Ly >
Kiều Giang 27.05.2019 11:04:30 (permalink)
0
KẺ CÓ NHỮNG ĐAM MÊ KỲ QUÁI.
kiều Giang
1.
hắn đem chiếc đinh
đóng vào những vần thơ
đóng vào những lời ca
đóng vào những tâm hồn không chịu chết
đóng vào những đêm sâu trắng bệch
đóng vào những đôi mắt chẳng chịu mù lòa
rồi hắn không thể nhổ những chiếc đinh ra
để đóng vào chỗ khác
những chiếc đinh đã rỉ sét tự bao giờ
2.
hắn thích đan nhiều chiếc lồng bê tông cốt thép
để nhốt loài chim chỉ biết yêu bầu trời
để nhốt những đám mây bước ra từ vòm trời xanh
để nhốt những làn gió lang thang phiêu du kiêu hãnh
để nhốt sự phẫn nộ của biển và tiếng cười lịch lãm của núi
để nhốt mặt trời
để nhốt mặt trăng
hắn muốn nhốt tất cả
nhốt cả hắn
nhốt vĩnh viễn
3.
hắn lấy hơi thở mà bầu trời tự do và thượng đế tặng cho loài người,
để đổi lấy những lời ngợi ca hắn
đổi lấy những tiếng cười ngông cuồng khoảnh khắc
hắn muốn đem cả sự thật để đổi lấy dối gian
dù đêm tối làm mắt hắn mù
nhưng hắn vẫn thích đêm tối.










 
Kiều Giang 17.07.2019 12:04:44 (permalink)
0
             Nơi Ấy
       Không có Con Đường


Ta cúi xuống ôm bóng hình cô lữ,
Cõi thiên thu kỳ bí của ta xưa,
Ta run rẩy đôi mắt huyền lãng tử,
Tiền kiếp kia, đêm mãi đến vô bờ.

Giữa thinh lặng, Em một lần gặp mặt…
Rồi âm thầm vĩnh viễn chia xa,
Ta ngồi lại, với trận cười hiu hắt,
Mảnh tàn tro thổn thức đến bao giờ.

Ta gục đầu lên con chữ… ngây ngô,
Nhật nguyệt ái ân muôn đời huyễn hoặc,
Ta nằm khóc giữa đôi bờ nhan sắc,
Xin một lần đối mặt với hoang sơ.

Sông vẫn chảy, xa tận cùng sa mạc,
Gió vẫn ru khúc hát chạm đỉnh trời,
Ta ôm chặt mảnh hình hài xao xác,
Mắt muôn trùng, chưa đủ nghĩa rong chơi.

Ta vẫn bước, nơi tận cùng phiêu bạt,
Cõi nhân gian đùa bỡn bước sông hồ,
Sông ngồi hát với ngàn trùng khao khát,
Ta đi hoài, chưa tìm thấy hư vô.

Nay ta về, mảnh trời xưa không nắng,
Mây tìm chi màu tóc trắng hoang vu,
Ta ngửa mặt hôn đỉnh trời hoang vắng,
Nghĩa trăm năm, ngồi viết đến bao giờ…

             SG 15-01-2019


 
Kiều Giang 27.08.2019 10:05:51 (permalink)
0
Dòng Sông Ở Trọ

Ngày xưa
ở trọ hư không,
Nay về
ở trọ mênh mông đất trời,
Mẹ cho
ở trọ cuộc đời
Người cho
ở trọ trong lời yêu thương,
Mai sau 
về lại cội nguồn,
May mà
trong cõi vô thường có em…
(trích trong tập thơ NHỮNG GIỌT MƯA GIAN NAN)


 
Kiều Giang 06.02.2020 16:03:50 (permalink)
0
Người Chưa Thấy Về
Chờ người,
đá cũng xanh rêu,
Gầy loang mắt phố,
nắng liêu xiêu thầm,
Ru em
nắn khúc hồ cầm,
Nửa đêm trở lạnh,
tím bầm giọt hoang.

Em vui phố thị địa đàng,
Bỏ sông mộng mị,
bỏ ngàn trăng soi,
Bỏ chiều
cho lạnh cuộc chơi,
Bỏ ta…
thần thoại đợi người trăm năm.

Xin trăng,
một chỗ em nằm,
Để mai lại khóc
nguyệt rằm Tiêu Tương,
Ta đi
góp nhặt đoạn trường,
Chờ em ngà ngọc
tà dương trêu người…

 Tiếng gà 
đã lạnh tường rêu,
Nửa đêm cợt gió
mỹ miều phênh thưa,
Đợi em,
bình cạn bao giờ,
Thềm hoang lãng đãng,
người chưa thấy về…

        SG 5-10-2018.
 
Kiều Giang 27.02.2020 09:35:44 (permalink)
0
XIN TRẢ LẠI NGƯỜI 
Kiều Giang
Xin trả lại em, 
trả lại cuộc đời…
trả lại cho người, trả lại thiên thu…
Trả lại đêm mưa, 
trả về phố nắng,
Đôi mắt em cười, phút thinh lặng cho anh…

Xin trả lại mây, 

những giọt nhớ lung linh,
Rơi lên tóc em 
những chiều anh đứng đợi,
Dòng người đi qua, đâu còn ai để gọi,
Nắng ngập đường, 
mà vời vợi em xa.

Xin trả lại em, 

đêm thức trắng, một mình ta,
Ngọn đèn mờ trên trần nhà, không biết nói,
Chiếc phôn đang chờ, 
mà ta đâu dám gọi,
Em bây giờ, đã vời vợi chia xa…

Đường trần gian, 

ta vẫn đi qua,
Sao nỗi nhớ 
cứ lung linh như bóng nguyệt,
Dấu trăng xưa, chưa bao giờ khuyết,
Cháy mãi trong ta 
nỗi ray rứt vô hình…

Xin trả lại em, 

trả lại nỗi niềm,
Trả lại môi mềm, trả lại đêm sâu,
Trả lại nắng thơm, 
trả lại mây mù
Góp nhặt vô thường, ta xin trả lại em…

Trả nợ đau thương, 

trả nợ đọa đày,
Trả đêm xuân qua, trả ngày đông tới,
trả nợ văn chương, 
dỗi hờn thi phú,
Trả lại cho người, xin cứ mặc tôi…
SG. 29-9-2019
 









 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.02.2020 09:38:07 bởi Kiều Giang >
Kiều Giang 23.04.2020 16:04:52 (permalink)
0
LỜI KINH NGUYỆN
Kiều Giang

Quê em
tím nụ bằng lăng,
Anh về,
tím cả chiếu chăn anh nằm,
Nợ em
một mảnh trăng rằm
Nợ em
một tiếng gọi thầm "MẸ ơi"
Đường về quê mẹ
mù khơi,
Nghe trong tiếng sóng
có lời của em,
Nâng niu
từng giọt môi mềm,
Tay thơm cổ tích
gửi miền tóc xanh
Ta về
ủ mộng mùa trăng,
Giữ lời kinh nguyện
dỗ dành mai sau...
(Trích trong tập Những Giọt Mưa Gian Nan)










 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2020 16:06:24 bởi Kiều Giang >
Kiều Giang 23.04.2020 16:17:11 (permalink)
0
LỜI KINH NGUYỆN
Kiều Giang

Quê em

tím nụ bằng lăng,
Anh về,
tím cả chiếu chăn anh nằm,
Nợ em
một mảnh trăng rằm
Nợ em
một tiếng gọi thầm "MẸ ơi"
Đường về quê mẹ
mù khơi,
Nghe trong tiếng sóng
có lời của em,
Nâng niu
từng giọt môi mềm,
Tay thơm cổ tích
gửi miền tóc xanh
Ta về
ủ mộng mùa trăng,
Giữ lời kinh nguyện
dỗ dành mai sau...
(Trích trong tập Những Giọt Mưa Gian Nan)










 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.06.2020 21:12:32 bởi Kiều Giang >
Kiều Giang 15.06.2020 21:29:24 (permalink)
0
Thiên Thu Cho Người

Kiều Giang
Kể từ
người bỏ cuộc vui, 
Ta về
thắp lửa trên đồi Dạ Kinh,
Nghiêng trăng
uống cạn bóng mình,
Nghiêng đời
uống cạn dòng sinh tử này.

Nhớ xưa
em chuốc mộng say,
Bây giờ
anh hát
những lời cuồng ca,
Sóng cồn
biển nhớ tìm hoa,
Vì người
thức suốt canh tà mai sau.

Kinh này
niệm một dòng thôi,
Áo này
đã nhuộm mấy màu cuồng si,
Em
từ lỡ bước ra đi,
Cành hoa tím
chạm bờ mi sững sờ.

Tiếng lòng nhỏ giọt
vào thơ,
Gọi người,
trở giấc bên bờ thực hư,
Phiêu du. Nào! Cứ phiêu du,
Tim nay hoá đá,
thiên thu cho người…
(Trong tập NHỮNG GIỌT MƯA GIAN NAN)


  R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.08.2020 17:14:19 bởi Ct.Ly >
Kiều Giang 04.09.2020 11:27:21 (permalink)
0
Nơi Ấy Không Có Con Đường

Ta cúi xuống ôm bóng hình cô lữ,
Cõi thiên thu kỳ bí của ta xưa,
Ta run rẩy, đôi mắt huyền lãng tử,
Tiền kiếp kia, đêm mãi đến vô bờ.

Giữa thinh lặng, Em một lần gặp mặt…
Rồi âm thầm vĩnh viễn chia xa,
Ta ngồi lại, với trận cười hiu hắt,
Mảnh tàn tro thổn thức đến bao giờ.

Ta gục đầu lên con chữ… ngây ngô,
Nhật nguyệt ái ân muôn đời huyễn hoặc,
Ta nằm khóc giữa đôi bờ nhan sắc,
Xin một lần đối mặt với hoang sơ.

Sông vẫn chảy, xa tận cùng sa mạc,
Gió vẫn ru khúc hát chạm đỉnh trời,
Ta ôm chặt mảnh hình hài xao xác,
Mắt muôn trùng, chưa đủ nghĩa rong chơi.

Ta vẫn bước, nơi tận cùng phiêu bạt,
Cõi nhân gian đùa bỡn bước sông hồ,
Sông ngồi hát với ngàn trùng khao khát,
Ta đi hoài, chưa tìm thấy hư vô.

Nay ta về, mảnh trời xưa không nắng,
Mây tìm chi màu tóc trắng hoang vu,
Ta ngửa mặt hôn đỉnh trời hoang vắng,
Nghĩa trăm năm, ngồi viết đến bao giờ…

             Kiều Giang - SG 15-01-2019


 
Thay đổi trang: << < 2526 > | Trang 25 của 26 trang, bài viết từ 361 đến 375 trên tổng số 376 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9