Lặng lẽ bên đời
Thay đổi trang: << < 456 > | Trang 4 của 6 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 82 bài trong đề mục
Mầu Hoa Khế 09.06.2012 16:29:37 (permalink)
Anh Đăng Sơn viết

Có thật là như thế không ? Làm cách nào để biết mình hiền trong bụng mẹ ? Tôi không biết chắc là ai hiền ,ai dữ.Hiền hoặc dữ trên cái mức độ nào ? Tôi chỉ cảm nhận được cách dùng ngôn ngữ của cô Khế kha khá " hiền và trầm lắng " mà thôi

Thực ra khi nói điều này Khế cũng có một sự khẳng định về bản thân mình . Nhưng có lẽ nên để người khác nhận định thì hay hơn

Khế nghe mạ nói khi mang thai bé Khế trong bụng , bé không làm nũng nên mạ không bị ói mửa chi hết , ăn chi cũng thấy ngon miệng nên mạ nói " con ni hiền tánh " .

Khi còn là tuổi thơ thì thường bị tụi hàng xóm bắt nạt và cứ thế mà khóc .

Tới tuổi dậy thì lại càng khờ , may có bạn đứng ra làm nghĩa hiệp bảo vệ

Tới khi lập gia đình chồng kêu đứng thì không dám ngồi
Tới khi có con , con nhờ giúp bất cứ chuyện gì cũng không bao giờ biết từ chối .

Không biết những điều trên có thể gọi là "hiền " , chẳng biết đúng hay sai nữa .


Mưa Phố Núi ơi , hai bài dươi' nick giống như em là của chị viết lâu rồi , nhưng chị nghĩ lối viết của em và chị cũng dễ phân biệt lắm , không có gì quan trọng đâu em . Cám ơn em đã nhắc cho chị nghen .


Chúc các ACE cuối tuần thật vui .

Mầu Hoa Khế

#46
    Mầu Hoa Khế 14.06.2012 11:55:27 (permalink)
    NỤ CƯỜI CỦA BA


    Chủ nhật này chị em chúng tôi cùng họp mặt để tổ chức ngày lễ Father's day . Chỉ là một bữa tiệc thu nhỏ trong vòng gia đình vậy mà email của chị em cứ phóng qua phóng lại làm như đang tổ chức đại tiệc không bằng . Khởi đầu là em Tứ muội phóng ra cái email với một màu gạch đít đỏ chói . Trong đó thông báo ngày giờ và địa điểm để đúng hẹn lại tới . Ai bảo ba mạ của tôi sản xuất chi mà nhiều nhân vật dữ rứa hè , nên mỗi năm thì tổ chức mỗi nơi cho con cái được ghi điểm A .
    Nghe mạ tôi kể , trời ơi lần mô gặp mạ cũng chỉ có vài câu chuyện làm cho cả bầy nghe riết cũng thuộc lòng như cháo . Mạ kể chuyện hồi xưa khi còn ở nơi quê hương , mạ đã sanh ra 9 nhân vật gần như năm một hoặc cách 2 hay 3 năm thì tới nhà thương để bà mụ lôi cổ từ trong bụng mạ ra một đứa tròn trịa , trắng trẻo .Rồi sau khi vô tới Sài Gòn hoa lệ thì rán thêm hai cô nương út ít , bảo đảm không có út thêm .Vì sàn sàn tuổi nên đứa mô cũng muốn ôm mạ để được mạ quạt cho ngủ .Đó là vào những tháng của mùa hè nơi mảnh đất nghèo ở tận miền Trung xa xôi khi khí hậu oi bức nóng như đất sét nung .

    Chỉ có một cái gường cả đám con nằm ngang xếp lớp như cá hộp . Còn mạ thì nằm ở phía dưới chân của mấy đứa con , dỗ cho các con ngon giấc bằng cây quạt trên tay được làm bằng mo cau , hoặc bằng lá dừa đan lại . Cánh tay của mạ giống như cây quạt máy , mạ quạt cả đêm , thế mà cánh tay vẫn quơ qua quơ lại mặc dù mạ cũng đang chìm vào giấc ngủ . Nói ra thì hơi bị mắc cở , ai đời lại đi tự khen người nhà nhưng cũng đâu có trăng sao gì mà ngại ngùng hè . Ý là đứa con nào của mạ sanh ra nhìn mặt là thấy muốn cưng muốn nựng liền , thì cũng đúng thôi vì ba của tôi ổng giống hệt tài tử đóng phim đó mà , ai không tin thì ghé qua nhà ngắm tấm hình màu nâu nâu vàng vàng bám bụi thời gian , nhìn dáng ông ba đội mũ nhìn nghiêng với sóng mũi cao như người ngoại quốc có khác gì mấy tài tử đóng phim điệp viên không ...không ...thấy hihihi .
    A .. đúng rồi ngày lễ sắp tới nói về những người cha ,nhưng phải nói qua mạ một chút cho khỏi mất lòng và bây chừ tôi kể về ba tôi thì đâu có bị trật đường rầy hen .

    Đang nói về email phóng qua phóng lại cho biết địa điểm hôm nay tổ chức tại nhà của ba mạ . Món ăn phải tự động khai báo để khỏi bị trùng lấp giống nhau . Trước tiên nói về món ăn của chị dâu cả , tôi thách cả cái thành phố SanJose nơi tôi cư ngụ , đố ai dám nấu món bánh canh cua ngon hơn chị dâu của tôi . Đó là món chính vì tất cả mọi người ai cũng đều thích , ngoài ra những món khác thì coi như phụ diễn thêm cho xôm tụ mà thôi . Kỳ này tôi xách cái bụng không đi ăn , mấy em tôi có cự nự thì tôi viện cớ cháu ngoại đòi ẳm trên tay thì còn tay nào mà làm . Nói vậy thôi chứ lâu lâu theo sự yêu cầu tôi cũng ra tay nấu món mì quảng làm cho cô cháu gọi bằng dì cứ tấm tắc " mì quảng dì nấu ăn nhức răng " nên tại chỗ đã ăn hai tô và còn xin mang về nhà một tô .

    Chiều nay nhà cửa vắng lặng , đứa cháu ngoại về thăm bên nội của cháu , còn không mau lợi dụng thời cơ ngồi xuống trước còm- pu- tơ gõ lóc cóc để cho cái đầu nó thư giản đôi chút chứ bị hổm rày muốn viết rất nhiều đề tài mà cứ bận bịu đủ thứ chuyện thiệt ấm ức thì thôi . Nói về ba của tôi là nói về nụ cười vô cùng thân thiện của ông . Ông thành công ở cuộc đời cũng nhờ nơi nụ cười đáng mến đó ,nó giống như một món quà được ông trời ban tặng riêng cho . Ví như lòng tôi đang có chuyện gì buồn chỉ cần gặp ba tôi thì được ông hóa giải bằng câu nói " ba cũng giống như con rứa " có nghĩa tôi bị tức ngực , đau đầu hay tôi bị người ta đối xử tệ bạc . Tất cả mọi thứ ba tôi nói là ông đã từng trải qua ,đã từng vấp phải , rồi ông nở nụ cười thật đẹp . Đối với ông mọi sự đều xem nhẹ và nên quên đi , thế là mọi sự đều tan biến và chẳng có còn gì để cho đó là quan trọng nữa .

    Mỗi lần tôi có dịp ngồi riêng bên ba , chúng tôi luôn nhắc về quê hương Quảng Trị . Đối với người già thì những kỷ niệm là món ăn tin h thần rất cần thiết , cho nên không riêng gì tôi , mấy anh và mấy em có dịp cũng đều ngồi lắng nghe ba kể chuyện . Có những câu chuyện chúng tôi nghe hằng trăm lần và lần nào chúng tôi cũng vờ như mới nghe lần đầu rồi tròn mắt tỏ vẻ đầy sự thú vị , để được nhìn thấy trên gương mặt của ba tôi thật rạng rỡ , tiếng nói mạnh rõ khi nhắc về một thời vàng son đã qua . Và trên tất cả là nụ cười của ba tôi , cười thật tươi , cười vang dòn tiếng .
    ...
    Tôi nhớ ngày đó với đồng lương hạ sĩ phải nuôi cả một gia đình , tôi muốn có một chiếc áo dài màu tím Huế , ba đã chìu tôi đi rảo trong mấy sạp vải ở chợ Bến Thành để tìm cho ra màu sắc mà tôi thích , năm đó tôi mười bảy tuổi . Ba tôi nói " tuổi này con phải mang giày cao gót cho có dáng đẹp " . Thế là ba tôi không một chút do dự mua thêm cho tôi một đôi giày cao gót màu bạc trắng . Tôi rất vui và cảm động khi nhìn trên gương mặt đem đủi sạm nắng của ba đang mỉm cười nhìn tôi . Trên đường về ba kể cho tôi nghe lúc còn ở quê nhà ba tôi bơi lội rất giỏi . Con sông Thạch Hãn rộng dài thế mà ba tôi biết được chỗ nào nước cạn để bỏ tôi trên vai rồi từ từ đi qua sông . Ngày đó tôi vừa lên năm tuổi đã cười hăng hắc thật ngây thơ khi nhìn thấy cái đầu của ba phải bị chìm xuống nước và ba nín thở trong làn nước xanh biếc để đưa tôi qua bên kia sông là bãi cát trắng của làng Nhan Biều .Qua tới nơi ba cho tôi chạy dài trên cát vui đùa thỏa thích rồi lại bỏ tôi trên vai xuống sông đi ngược trở về . Ba tôi lúc còn trẻ thì các bộ môn về thể thao ông điều tham dự như chơi binh bong , bơi lội , đá banh nên sức khỏe của ba tôi rất tráng kiện . Cho tới lúc qua đến nước Hoa Kỳ , ba tôi tuy đã trên bảy mươi tuổi ông vẫn ghi danh vào đại học và học rất giỏi , tôi hay nhõng nhẽo nói với ba " răng ba không chia cho con một chút xíu chất xám của ba để con học giỏi ? " . Ba tôi vổ trên vai tôi rồi cười nói " con rất thông minh nhưng chỉ nhác học thôi " .

    ...

    Nói về ba tôi hay mạ tôi , tôi có viết cả cuộc đời tôi cũng không bao giờ hết chuyện để kể . Và mới đây chỉ hai tuần lễ trước tôi nhận một cú phôn của một trong những cô em gái cho biết lúc em qua thăm ba thấy ba hình như yếu đi nhiều .Tôi thở dài lo lắng khi nghĩ đến ba không yếu sao được vì ba tôi năm nay đã trên chín mươi tuổi rồi . Vẫn biết " hợp tan là lẽ thường tình " nhưng sao lòng tôi cứ đau xé buốt . Trời cũng đã khuya và đêm đó tôi ngủ không ngon giấc và sáng hôm sau tôi dậy thật sớm vội lái xe qua nhà thăm ba .


    Vừa bước vào nhà thấy ba đang ngồi coi phim , ông quay lại nhìn tôi với ánh mắt mừng rỡ , với nụ cười thật hân hoan như ai mang cho ba một điều gì thật quí báu . Nhìn nụ cười của ba lòng tôi cảm thấy có chút an ủi , cảm thấy thật thoải mái và an tâm như trút đi một nỗi lo âu đè nặng trong tim suốt cả đêm qua . Tôi ngồi xuống bên cạnh và ba âu yếm nhìn tôi rồi ngước mắt nói với mạ :" này mạ nhìn nó nì đã già rồi có cháu ngoại mà vẫn còn đẹp dữ " .


    Tôi nghe mà ứa nước mắt bởi tôi biết đứa con nào trong đôi mắt của những bậc làm cha mẹ đều là những đứa con rất đẹp đẽ và tôi cứ thế ngồi nắm bàn tay của ba trong tay tôi như thầm nói :" ba ơi , ba sống với tụi con , sống lâu trên trăm tuổi nghe ba ..."


    Mầu Hoa Khế
    Jun-13-2012
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.06.2012 02:09:01 bởi Mầu Hoa Khế >
    #47
      Mầu Hoa Khế 19.06.2012 03:29:36 (permalink)
      Mùa ra trường


      Thật không có niềm vui và nỗi hạnh phúc nào to lớn hơn đối với những bậc làm cha mẹ . Đó là ngày đứa con yêu thương của mình áo mũ nghiêm trang với gương mặt hân hoan trong ngày tốt nghiệp ra trường .
      Tháng sáu là mùa rộn ràng nhất để các trường học tổ chức ngày ra trường . Bên em gái cũng có con trai vừa học xong trung học nhưng tôi không thể đi đến trường tham dự , bởi lại cùng một ngày với đứa con gái Út của tôi áo mũ tốt nghiệp bốn năm về môn Xã Hội Học . Cả ngày trước tôi lo chuẩn bị máy hình và chuẩn bị cho mình một bộ đồ đẹp , nhưng khi nhìn thấy cơn nắng vừa mới tảng sáng đã hừng hực nóng để báo động cho biết sẽ rất gay gắt rát bỏng khi tới trưa . Thôi tôi dẹp ngày chiếc áo đầm để thay vào đó chiếc quần tây và áo tay dài cùng chiếc nón rộng vành .

      Giữa sân trường lớn là một biển người tươi vui cười nói và trên bất kỳ một gương mặt nào cũng toát ra một niềm vui hãnh diện về con , cháu , anh , chị em hiện đang có mặt trong mấy dãy ghế dành cho các sinh viên hôm nay .


      Một sắc màu áo đen , nón đen với những tua dây màu trắng xanh đỏ treo lủng lẳng trên chiếc nón chút nữa đây sẽ được hất ngược về phía khác , để cho biết đó là một dấu hiệu đã được xác nhận trên tay cầm lấy mảnh bằng trong bốn năm miệt mài mưa nắng , với những con đường tới trường xa vời vợi , với những môn học khó khăn có đôi khi dễ làm cho bỏ cuộc nửa chừng . Đứa con gái Út của tôi phải có nhiều nghị lực và ý chí phấn đâú ghê lắm , để hôm nay mới đạt lấy được thành tích .

      Con cái ở một đất nước mà bậc làm cha mẹ như tôi phải theo lối sống hiện đại là xem con như một người bạn để con được thành thật tâm sự những nỗi niềm giấu kín bên trong tâm hồn . Nếu như theo thời đại xưa thì các bậc cha mẹ thường ra lệnh và đặt những ước muốn của chính mình lên tương lai của con cái . Họ vô tình đã gây ra thật nhiều áp lực cho người con , nếu chẳng may đứa con không đủ tài giỏi để thực hiện ước muốn của họ . Chuyện gì sẽ xãy ra !? thực ra báo chí cũng đã đưa ra rất nhiều bản tin tức về những sự việc như có hai vị bác sĩ , muốn con phải theo con đường mình đã đi , nhưng đứa con không đủ khả năng nên đã tìm lấy cái chết với lá thư để lại vì không muốn làm cho cha mẹ bị thất vọng .

      Rồi có những bậc cha mẹ luôn nhìn con cái của bạn bè để bắt con mình phải giống y như thế . Đó cũng là một sự sai lầm khi không chịu tìm hiểu con mình đang muốn cái gì và ước mơ của nó sau này . Để đi tới một kết quả là đứa con vẫn vâng lời cha mẹ về một môn học giống như đang một mình lội giữa dòng nước ngược , để rồi quẩn quanh mãi ngày tháng qua đi, với cái biển học mênh mông không tìm thấy lối ra . Bạn bè lần lượt ra trường mà bản thân mình vẫn cứ lúng túng với những môn học không đúng với khả năng và chỉ học để cho cha mẹ được hài lòng .


      Ở thế hệ của tôi khi lập gia đình thường phải nghỉ học ngang xương để lo cho gia đình . Ngày nay đã thay đổi hoàn toàn những quan niệm khắc khe đó , nên khi con gái Út tôi lập gia đình tôi luôn khuyến khích con phải tiếp tục việc học . Tội nghiệp có con nhỏ thức hôm dậy sớm nhưng vẫn không xao lãng chuyện học . Con nói , học cho con là một phần nhưng con phải học để cho gia đình và đứa con sau này lớn lên ngưởng mặt hãnh diện với mọi người chung quanh . Nghe con nói làm cho lòng tôi tràn ngập sự xúc động , bất cứ bậc cha mẹ nào tôi nghĩ cũng đều giống như tôi là mong con đạt được chút công danh . Tôi làm người mẹ luôn nương nhẹ theo con để tìm hiểu bên trong nội tâm của các con . Tôi không bao giờ muốn cho các con gánh trên vai những điều gì phải quá sức , quá tải . Tôi luôn tế nhị trong cuộc sống của các con và điều quan trọng nhất là để cho các con tự tìm lấy mục đích của chính mình chứ không phải cho riêng tôi .


      Mùa ra trường năm nay thật sự niềm vui nhân đôi khi hôm nay đứa con gái Út ra trường thì hôm sau lại là ngày sinh nhật của đứa cháu ngoại . Tôi thấy không có hình ảnh nào đẹp cho bằng khi đứa con rễ bồng đứa cháu ngoại để đi đến tham dự ngày ra trường của cô con gái Út tôi . Hình ảnh đầu tiên sau khi buổi lễ trao bằng tốt nghiệp bế mạc đã được tôi ghi lại trong ống kính . Thằng cháu ngoại nghiêng mặt qua hôn mừng người mẹ trẻ đang áo mũ xênh xoang , miệng cười tươi như hoa hướng dương . Bông hoa hướng về mắt trời rực rỡ như tương lai của con đó .


      Rồi tôi nhìn qua đứa con trai Út mùa ra trường sang năm cũng sẽ tốt nghiệp đâu thua gì cô chị . Và còn nữa hai đứa con gái lớn đã có con cái với việc làm bận rộn đi kiếm chén cơm manh áo trong thời buổi kinh tế khó khăn này , hai đứa sang năm cũng sẽ khăn mũ ra trường với bằng cấp master .

      Chao ơi là hạnh phúc ngập tràn ,cám ơn các con của tôi đã thay tôi thực hiện những giấc mơ mà thuở còn đi học tôi hằng mơ ước . Bởi vậy mới nói , người mẹ kém tài như tôi cũng sanh ra được những đứa con không tệ có phải không nì ? ...




      Mầu Hoa Khế
      June-2012
      #48
        Ct.Ly 22.06.2012 16:10:59 (permalink)
        #49
          Mầu Hoa Khế 04.07.2012 04:15:52 (permalink)


          Trích đoạn: Ct.Ly

          Nụ cười của Ba đã mang vào thư viê(n

          cảm ơn Mầu Hoa Khế

          Chúc MHK luôn vui

          Thân thương




          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/2452/2DEE56FBBD9B4DF593B16BE58E6253CB.JPG[/image]


          Cám ơn Ct.Ly đã cho bài viết về ba của Khế vào thư viện . Khế có méc cho ba biết , ba cười tươi lắm
          #50
            Mầu Hoa Khế 04.07.2012 04:16:59 (permalink)
            Im Lặng




            Sáng nay màu nắng thật đẹp , dìu dịu như một tấm vải lụa vàng ,bởi trong nắng có gió đang chạy qua làm xao động từng chiếc lá đang xanh nỏn trên cành . Cây đã ra trái , những trái cây đầu mùa từ từ đỏ chín ẩn mình trên cao . Chiếc phong linh treo trên cành cây lại được dịp rung nhẹ ra những âm thanh thoáng gần thoáng xa dìu dặt dễ làm gợi nhớ về những tháng ngày xa thật xa , nhưng cũng gần thật gần khi ta chỉ cần nhắm mắt và để nắng , để gió hòa quyện cùng những âm thanh đất trời cuốn lốc lấy cái góc nhỏ bật hé ra . Chao ơi sao cái góc thật nhỏ nhoi trong tâm trí đó lại chứa quá nhiều điều cho những thương yêu giận ghét oán thù chồng chất .Đôi khi tưởng đã quá tải , tưởng có thể bùng nổi ra bất cứ lúc nào . Vậy mà không , bên trong vẫn im kín , bên trong vẫn bị đè nén ếm chặt như một lời nguyền và bị sơ cứng như một khối u ác tính chỉ chờ ngày mang theo đi xuống tuyền đài .

            Im lặng ... im lặng như nỗi im lặng của sau một cơn mưa dài dầm dề da diết . Hãy lắng nghe tiếng thời gian nhỏ giọt , từng giọt buồn tê tái . Tôi luôn bị những cơn mưa ám ảnh cho dầu bây giờ tôi đang ngồi giữa màu nắng đẹp sớm mai . Sao khi tôi nhắm mắt thì từng cơn mưa cứ bay qua trí nhớ !? bởi từ trong những cơn mưa của một quá khứ xanh rêu mục rữa vẫn còn nguyên vẹn đó những xúc cảm đớn đau . Sáng nay tôi lại mãi mơ hồ khi gió và nắng như thân của loài rắn với làn da lạnh lẻo trườn bò ngang qua vùng ký ức làm cho thân xác tôi bất chợt rùng mình . Rồi tôi đối diện với bức chân dung màu đen trắng . Bức chân dung này để lại cho con cái trong ngày tang lễ . Tôi chuẩn bị mọi thứ như một người đi xa tỉ mỉ mang theo hành lý khi mà tôi vẫn còn đang vui bên con bên cháu . Thì ra có một nỗi trống vắng nó đang mỗi ngày mỗi xâm thực rất nhẹ nhàng . Có khi nào chúng ta ngồi giữa những cảnh huyên náo mà tâm trí thật im lặng như đêm thâu !? tôi đã từng nằm trong tâm trạng này , không biết đó là dấu hiệu gì và tôi không còn muốn nghĩ ngợi hay phân tích nó ra cho rõ ngọn nguồn . Mà rồi có thay đổi được gì không ? Hay thôi đi ... nắng , gió hôm nay đã lôi kéo tôi về đứng giữa cơn mưa ...và tiếng phong linh đong đưa như tiếng chuông kêu hồn ...
            ....
            Có một linh hồn thất thiểu đang tìm kiếm lại giấc mơ bên bến bờ lau sậy buồn thiu ...


            Mầu Hoa Khế
            July 2012
            #51
              Mầu Hoa Khế 28.07.2012 05:22:34 (permalink)
              SỰ CHỜ ĐỢI


              Chờ đợi !?, có phải sự chờ đợi đã có sẳn khi chúng ta chỉ là một cái chấm nhỏ như một hạt bụi, chờ đợi để được tái sanh lại kiếp con người . Bắt đầu từ trong bụng mẹ, chờ đợi đủ ngày đủ tháng để chào đời . Chỉ sự hiện hữu của một đứa bé, thì những người chung quanh cũng giống như đứa bé đều cùng mang chung một tâm trạng của sự chờ đợi .


              Và rồi từ đó khi chúng ta lớn khôn vẫn không chạy thoát ra khỏi cái vòng tròn của những sự chờ đợi tiếp nối . Chờ đợi sự thành đạt trong xã hội, chờ đợi một tình yêu,chờ đợi một cuộc hôn nhân tốt đẹp, chờ đợi những đứa con xinh xắn, chờ đợi những đứa cháu kháu khỉnh .


              Đó là những sự chờ đợi thật hoàn mỹ của một kiếp người .


              Nhưng khi sự chờ đợi ở một mặt khác, một khía cạnh khác, thì hai chữ chờ đợi gần như mang theo sau nó một sự hao mòn tâm trí, khi nhìn thấy con đường công danh lận đận, cảm giác hụt hẩng chới với khi tình yêu bất chợt quay lưng . Một cuộc hôn nhân gãy đổ . Những đứa con hư hỏng , những đứa cháu biếng lười . Thì chúng ta vẫn phải chờ đợi, chờ đợi phép lạ hiện ra, chờ đợi sự thay đổi bất ngờ xảy tới .


              Rồi cuối cùng những sự chờ đợi quay ta lòng vòng, như viên bi nằm trong chiếc nón lá, cứ lăn mình chạy theo cánh tay của định mệnh bám víu lấy thời gian, chạy theo những vui buồn . May mắn hay bất hạnh . Hạnh phúc hay chia lìa . Cho đến khi ta không còn hơi sức, mệt mỏi muốn lìa bỏ tất cả, trả lại mọi thứ đã vay mượn, trả luôn cái hình hài tạm bợ, thì chúng ta cũng phải ở trong cái tâm trạng của sự chờ đợi .


              Chờ đợi ngày trở về cùng với cát bụi !!! . Đã gọi là vòng luân hồi thì chúng ta lại đứng xếp hàng chờ đợi để được tái sanh .Tôi nghĩ sự chờ đợi sẽ giống như những tiếng sóng âm thanh của một hồi chuông khi được giống lên, nó sẽ xoáy tròn lan tỏa rộng ra giữa vũ trụ bao la không bao giờ mất hút ...



              Mầu Hoa Khế
              July-2012


              Nỗi trống vắng

              Đa sầu, đa cảm, có phải đó là bản chất của một phụ nữ yếu đuối ? . Câu hỏi này đeo đẳng theo tôi, như một nỗi buồn . Và cuối đời tôi đã nhận ra điều đó hoàn toàn sai cho chính bản thân tôi . Một người dễ mau nước mắt, dễ hé miệng cười khi trên khóe mắt còn chưa khô những dòng lệ ứa . Có một người từng nói với tôi :" khi nhìn vào những người phụ nữ như thế, thì anh biết ngay cái tâm của người phụ nữ đó rất hiền lành" . Tôi hỏi :" vậy khi những người đàn bà đó bị những thứ tình bao gồm tất cả phụ rẩy,thì liệu cái tâm lành kia có bị thay đổi không ? ". Câu hỏi của tôi đã làm cho anh ngẩn người và thật khó để trả lời .


              Có những câu trả lời không thể theo sự suy đoán chủ quan, mà phải đòi hỏi ở chỗ phải chính bản thân đi qua sự việc . Và theo tôi con người đã có một tâm tánh hiền lành thì rỏ là người luôn đứng ở phía thua thiệt . Sự hơn thua về sự cư xử giữa con người với nhau hay giữa tình yêu đôi lứa . Cái cuối cùng thì phải có kẻ thắng, người thua . Người thắng liệu nụ cười có nở mãi trên môi ?.Cõi lòng có chất ngất niềm vui khi thực sự nhìn thấy bộ mặt đau thương buồn bã của kẻ bị đánh gục ? .

              Người thua chẳng lẻ nước mắt cứ phải rơi hoài ? .Làm cho đầu óc phủ đầy sự oán hận ? Trong khi mạch đời ngoài kia vẫn tuôn chảy mãi không ngừng, nó giống như dòng nước song hành cùng thời gian sẽ cuốn trôi đi tất cả . Thì tại sao ta không buông thả ra mọi thứ làm ta biến thành kẻ hợm hỉnh khi đối diện trước chiếc gương soi ?.Kẻ chiến thắng sẽ thấy nụ cười đắc ý của mình, chẳng khác gì nụ cười của mụ phù thủy khi hung hãn trút xuống lời nguyền cay độc . Còn kẻ thua cuộc, sao không sáng suốt để nhận ra sự sai lầm trong một cuộc chơi ? . Tại sao phải mang lòng thù hằn để tìm cách trả lại những gì mà mình đang bị đón nhận ? .

              Tại sao phải sống như thế ? chẳng lẻ đời sống là một trường đua để phải mệt mỏi theo những trò chơi mà luôn luôn có kẻ thắng người thua .
              Sao không nhìn ra nơi đâu là chốn bình yên để cởi bỏ ra những nỗi nhọc nhằn trong đời sống .

              Lòng ghen tị của con người, có thể làm cho con người biến dạng, có đôi khi làm đánh mất đi chính bản thân của mình .

              Bởi phía sau của mọi điều, mọi thứ xảy ra và luôn cả tình yêu trên cõi đời này . Tất cả, đó chỉ là một sự trống vắng, trống vắng đến buồn tênh !!!..


              Mầu Hoa Khế
              July-2012

              <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.07.2012 06:25:34 bởi Mầu Hoa Khế >
              #52
                Mầu Hoa Khế 28.08.2012 10:58:27 (permalink)
                Bạc Bẽo



                Khi chúng ta đi tới con số tuổi tác, mà ông trời đã mở lượng hải hà ban cho thêm hơn nữa, thì đó gọi là " bonus" . Phần còn lại cho thời gian này có phải những cái chúng ta cần, đó là tình thương từ nơi gia đình con cái, tình cảm thân ái từ nơi bạn bè . Và điều quan trọng nhất đối với cá nhân tôi, đó là sự tôn trọng, trong sự đối xử giữa tình cảm của con người vơi nhau .

                Tôi tin chắc khi bất cứ ai đã tới một tuổi nào, cũng sẽ có những lối suy nghĩ giống như bản thân tôi . Từ nhỏ, tôi là một đứa bé con hiền lành, lên năm tuổi được bà nội dẫn đi chùa mỗi ngày rằm đúng định kỳ . Tuổi thơ mỗi đêm nằm bên đùi bà nội nghe bà đọc kinh tụng niệm . Trong đôi mắt bé thơ đã biết tôn kính hình ảnh của đức Phật hiền từ . Khứu giác đã quen mùi hương thơm của nhang khói . Con kiến cũng không dám hủy đi sự sống của nó . Tới tuổi thanh xuân, chơi với bạn bè luôn nhận sự thua thiệt về bản thân mình . Bon chen ra đời chỉ biết ứa nước mắt bởi những sự đối xử bất công . Và rồi trường đời, tôi cũng bị môi trường đen đúa, ảnh hưởng lem nhem đôi chút cái bản chất nguyên thủy trời cho . Để tôi cũng biết nổi giận , cũng có lúc gào thét . Nhưng rồi như có một điều gì thật êm đềm, ấm áp như ánh mắt của Phật Tổ rọi sáng tâm hồn tôi, cho tôi bỗng dưng thấy mọi tình huống xảy tan biến thật lẹ làng .

                Trong đời sống, tôi có thể đối diện với những sự việc làm cho mình bị tổn thương, nhưng cái thái độ làm cho tôi bị tổn thương nặng nhất đó là sự bạc bẽo .Nói tới sự bạc bẽo thì hẳn nhiên khi người bị đón nhận, họ đã có sự trao ra bằng với một tấm lòng , đồng cảm, nhiệt tình hay có chút xíu sự quan tâm đối với kẻ đang cần tới mình . Ví như có một người luôn tìm tới mình để tâm sự về những nỗi buồn trong cuộc sống, bạn đã bỏ thời gian để khuyên giải , giúp đở về mặt tinh thần hay vật chất hoàn toàn một cách bất vụ lợi . Rồi một ngày nào đó, khi con người đó đã tìm ra được một lối thoát tốt đẹp hơn, thì lạnh nhạt quay lưng coi cái người trước đây, người đã chịu ngồi lắng nghe mình kể lễ chuyện ngắn chuyện dài, không cần biết là sáng sớm hay đêm khuya, không biết họ phải ngưng bữa cơm đang ngon miệng , không biết họ chợt bừng tỉnh dậy khi giấc ngủ đang say, nhiệt tình lắng nghe những điều lẩn quẩn, lập đi lập lại tới độ nhàm chán, nhưng vẫn chưa hề tỏ ra khó chịu . Để rồi đối xử với họ bằng thái độ dửng dưng , xem họ trong suốt như pha lê, đến chỉ là lời chào hỏi căn bản lễ phép ngắn ngủi, cũng không có khi tình cờ chạm mặt .

                Bởi sự ngạo mạn chăng ?,hay kiêu hãnh cho rằng , thời gian trước đây sở dĩ tôi tâm sự vì tôi đang lạc lối vào một môi trường thiếu sự lành mạnh , hạ cấp, không xứng đáng với đẳng cấp của mình . Và người từng chịu ngồi nghe những nỗi buồn , những bực tức bất mãn đó, bỗng dưng cũng bị ném vào cái giai cấp hạ đẳng, coi họ như đã hết giá trị, khi sự suy nghĩ của mình đã rẽ qua một hướng khác, xem ra có giá trị hơn cái mình đã từng bế tắc trong môi trường trước đây . Và trong sự suy nghĩ ngu ngốc cho rằng người đã chịu khó lắng nghe mình, an ủi mình, thì trình độ chỉ nằm ở nơi môi trường duy nhất đó chăng ? .

                Đó là sự bạc bẽo mà tôi đang bị nhận lấy từ nơi một người ... shi` . Đối với tôi cũng không có gì to tác lắm đâu, bởi trong đời sống tôi đã được may mắn và hạnh phúc khi có rất nhiều sự ưu ái dành cho tôi . Con người, có thể đối với một số người thì họ chẳng là gì cả , nhưng ngược lại đối với một số người khác thì họ đã là một niềm vui , niềm hạnh phúc tràn đầy .Cái giá trị làm một con người là sự cư xử, tôi không cần biết về cuộc sống riêng tư của bất cứ ai, tôi chỉ cần nhìn vào sự cư xử của người đó để tự trong lòng mình có sự cảm phục mà thôi .Nhưng khi tới số tuổi đời đã không còn coi vật chất nặng nề nữa , thì điều tôi cần cho thời gian còn lại, đang rong chơi với cõi đời tạm bợ này đó là sự tôn trọng . Con người may mắn được giàu sang về vật chất, có cơ hội học hành với bằng cấp cao . Nhưng thiếu đi sự đạo đức trong sự cư xử khi làm người, thì đối với tôi họ chỉ là một con số không thật to .Và với sự vô thường trong trời đất, không ai có thể biết được tương lai sẽ ra sao . Cho nên trong mỗi phút giây hơi thở vẫn điều đặn, mỗi sớm mai thức giấc, nhìn thấy ánh nắng ban mai, tôi xin cảm ơn trời đất khi biết mình vẫn còn bình yên tồn tại bên con bên cháu, bên những người bạn thân ái. Con người mong manh thế đó, thì tại sao tôi phải để vào trong lòng tôi về thái độ bạc bẽo của một con người nhỉ !?

                Bạc bẽo, hai từ này mãi tới khi trên đầu của tôi đã lấm tấm bạc trắng, tôi mới thực sự đón nhận lần thứ hai trong cả quá trình khi bước xuống cuộc đời . Kể ra cuộc đời làm người của tôi, quả thật hết sức là may mắn quá phải không ? . Tôi còn gì mà không cười thật to lên, tôi cũng ngạo mạn lắm chứ, tôi ngạo mạn vì thấy bản thân mình đã sống rất chân tình, và khi ngoái nhìn lại đời mình, hình như tôi chưa hề làm cho ai đó phải bị rơi nước mắt bao giờ ...

                ...
                À tôi nói hơi sai sự thật tí xíu, có, tôi có để cho cháu ngoại tôi rơi nước mắt khóc nhè vì tôi phải làm mặt nghiêm để dạy cho cháu ngoan mà thôi ...


                Mầu Hoa Khế
                Aug-2012
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2012 11:33:16 bởi Mầu Hoa Khế >
                #53
                  Mầu Hoa Khế 03.09.2012 04:36:31 (permalink)
                  Phải nói là thật lâu, nàng thơ mới quay về khi nhìn thấy một buổi sớm mai với màu trời thường bắt gặp như trong những giấc mơ . Giấc mơ lành lạnh,mênh mang . Có ai dám chắc là mình đang tỉnh !?, hay phải chăng tất cả những điều gì chúng ta đang va chạm, đang nhìn thấy. Hình như tất cả vẫn còn ở trong một giấc mộng dài !?...

                  Sáng Nay Lạnh


                  Sáng nay lạnh ngọn gió lùa khe khẽ
                  Tiếng chim kêu giấu mỏ ở nơi nào
                  Lắng mạch đời chừ nghe đã xanh xao
                  Sương đẫm ướt mi mắt sầu thế kỷ

                  Sáng nay lạnh khu vườn sao quạnh quẽ
                  Tay đan tay bó gối nhìn lá bay
                  Lá hấp hối rơi chi mà vội vã!?...
                  Đến rồi đi chợt thoáng hiện qua đây

                  Sáng nay lạnh bầu trời mây trắng bay
                  Vẫn lờ lững dạt trôi về vô định
                  Có hạt bụi trần gian còn say ngủ
                  Giấc mộng dài sao chưa thấy bình minh

                  Sáng nay lạnh ta vẫn ta một mình
                  Quanh ta đó nỗi muộn phiền đơn độc
                  Khu vườn nhỏ sáng nay cùng im tiếng
                  Trong muôn trùng nghe tiếng gọi tàn phai ...


                  Mầu Hoa Khế
                  Aug-2012


                  Cám ơn nhà thơ Miêng Thụy đã đồng cảm với tâm trạng của MHK để họa lại bài thơ mới vừa làm cho sáng nay .

                  SÁNG .... LẠNH

                  Có những lúc, thấy hồn hoang lạnh
                  Khi trái cô đơn, đang ở cạnh kề.
                  Trên những nẻo đường, Em chọn bước về.
                  Sương mờ ảo, vì câu thề chưa trọn.

                  Khi Em lạnh, cả không gian chừ lạnh.
                  Mạch đời trôi, hồn hóa xanh xao.
                  Tay bó gối, ngữ vận nao nao
                  Nhìn lá bay, hồn sao quạnh quẽ

                  Người đến, Người đi để lòng buồn tẻ
                  Mây trắng hững hờ, trôi dạt về đâu ?
                  " Hạt bụi nào hóa kiếp" bể dâu.
                  Giấc vùi say, mộng dài ủ rũ.

                  Bình minh vẫn chưa, dòng đời vẫn cũ.
                  Người vẫn chưa về, ấp ủ hồn côi.
                  Đơn độc một mình, với nổi lẽ loi
                  Em thoi thóp, tàn phai, vắng lặng

                  Cõi hồng trần, có phải chỉ là dấu lặng ?
                  Miền cô đơn, nằng nặng hồn Em.
                  Trong những khổ đau, hạnh phúc Người đem.
                  Sao chỉ thấy, mình Em SÁNG LẠNH ?

                  miengthuy
                  #54
                    Mầu Hoa Khế 14.09.2012 07:47:10 (permalink)
                    Nỗi Nhớ Dịu Dàng


                    Nơi tôi đang cư ngụ chung quanh phần đông là người khác chủng tộc, mãi cuối con đường lâu lâu tôi thấy, thấp thoáng có một tà áo dài được một bà cụ tóc trắng như tuyết, vẫn còn mặc mỗi khi đi đâu ra khỏi nhà . Bà cụ vẫn còn giử nguyên nếp cái truyền thống của người Việt Nam xưa và chiếc áo dài tượng trưng cho vẻ đẹp tao nhã lịch sự của người phụ nữ . Cho nên mỗi cuối tuần khi tôi ra hộp thư để lấy thư, vẫn thường hay đưa mắt nhìn về hướng nhà bà cụ ở, để mong được thấy bà trong tà áo dài chuẩn bị đi lễ chùa. Tôi nghĩ như thế bởi khi đi ngang qua trước sân nhà của bà, tôi thấy nơi đó đặt hình pho tượng Phật Bà to cao thật trang trọng . Tà áo dài của bà luôn mang về cho tôi những hoài niệm của một quê hương đã chìm khuất bên kia bờ đại dương .


                    Tôi giống như một người bị một tai nạn mang thương tích ở đầu, trí nhớ của tôi chỉ muốn nhớ lại những thời gian của tuổi thơ trên quê hương Quảng Trị và thời thiếu nữ đầy mộng mơ với Huế và Sài Gòn . Còn lại tất cả những tháng ngày khi quê hương tôi bao phủ lấy một màu đen tối, đất nước nằm trong tay của những kẻ xâm lăng. Tôi xin cuộn chặt lại bên trong trái tim, để cùng tôi mang xuống tuyền đài khi đã trả xong món nợ làm người.

                    Thời gian gần như xoáy mòn mọi thứ trên cõi đời này, nhưng có một thứ không thể khuất phục dưới một bạo quyền nào để có thể bị bào mòn biến mất đi, đó là tình yêu quê hương .
                    ...
                    Sau 20 năm xa rời quê hương, tôi trở về thăm quê nhà Quảng Trị . Chiếc xe dừng lại giữa con đường Trần Hưng Đạo, cả toàn thân tôi run rẩy khi nhìn thấy con đường của tuổi thơ, nơi tôi được sinh ra và lớn lên. Tôi níu lấy tay của ba tôi ngơ ngác nhìn quanh, đưa mắt nhìn thật xa để hai cha con cùng định hướng căn nhà ngày xưa của mình đang nằm ở đâu ? . Tôi nhìn một hồi thì nước mắt muốn ứa ra bởi tất cả đã đổi thay, đã quá hết sức lạ lẩm . Buổi trưa con phố ít người qua lại, quê tôi vẫn còn nghèo như những ngày xa xưa ấy. Đi giữa con phố trưa im nắng, tôi nghe cả tiếng gà gáy khan, tiếng gà gáy nghe buồn đến nảo lòng, rồi tôi nghe tiếng heo kêu ụt ịch đòi ăn và tiếng cười trẻ thơ khanh khách trong căn nhà nào đó thật hồn nhiên, và cuối con đường mòn vang vọng tiếng chó sủa vu vơ .Tất cả những âm thanh đó đã làm cho tôi nhớ lại những hình ảnh thanh bình êm ả, êm ả như dòng sông Thạch Hãn vẫn chảy xuôi theo dòng ký ức mà to^ighi khắc mãi hoài trong tâm khảm .

                    Tôi muốn giử lại một người bộ hành để hỏi han tin tức, nhưng khi nghe tiếng nói của người dân miền Bắc, đặc sệt âm hưởng của những con người xuất hiện từ năm 75 tràn ngập trên mảnh đất miền Nam, đã làm cho tôi buông xuôi ý nghĩ . Quê hương của tôi sau khi trải qua cuộc chiến , người dân Quảng Trị đã bỏ quê làng ra đi lập nghiệp phương xa .Mảnh đất này đã rơi vào tay của những kẻ không sinh ra nơi đây, cho nên làm sao mà có cùng tiếng nói mộc mạc quê mùa giống như tôi . Họa hoằn lắm thì chỉ còn lác đác sót lại những người dân chân chất thủy chung không muốn rời bỏ mồ mã của tổ tiên . Trong đó có cậu tôi, vẫn còn ôm giử mảnh đất khô cằn cày lên sỏi đá , nằm tận cùng trong những thôn làng hẻo lánh . Quảng Trị ngày trở về, tôi đã lạ xa trên chính quê hương của mình .

                    ...
                    Bánh xe quay trở lại Huế . Huế với cái vẻ trầm tư muôn đời vẫn thế, tôi dạo bước đi cùng với những kỷ niệm một thời, đi tới đâu cũng nghe giọng Huế dịu dàng để hình bóng những kỷ niệm cứ theo dòng ký ức cuồn cuộn quay về . Tôi nhớ hôm vừa đến Huế . Con tàu dừng lại trong cơn mưa ào ạt đổ xuống từ trời cao trắng xóa. Rồi bửa cơm đạm bạc với người O trong căn nhà xưa ở Thành Nội. Đêm nằm nghe tiếng mưa rơi rì rào trên tàng khế . Cây khế già, tôi vẫn còn nhớ, nó đã theo năm tháng cùng tôi trưởng thành . Một chùm khế màu tim tím bên khung cửa sổ là dấu hiệu cho biết ...anh vừa ghé thăm ... Tôi của một thời hoa mộng, với áo lụa trắng ngà, tóc mây buông dài như dòng sông hương, đã làm cho trái tim của anh cứ mãi lênh đênh giữa những cơn mơ khi tuổi vừa chớm biết yêu , những quấn quít hẹn hò tưởng như còn mãi hoài trong giấc mộng. Nhưng rồi giấc mộng cũng tỉnh thức và anh đã gục đầu ôm tiếc nuối mối tình đơn phương chưa một lần dám hé môi ...


                    ...
                    Tôi luôn là người đắm chìm đi ngược lại thời gian. Khi người tiếp viên cho biết máy bay sắp đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất, lượng máu qua tim tôi chợt như tắt nghẹt một nhịp đập, cảm xúc ùa tới vỡ bờ đã làm cho nước mắt tôi tuôn rơi dầm dề, vừa bước ra khỏi thân tàu bay , tôi ngước mắt nhìn bầu trời quê hương xanh ngắt trong làn mây trắng phau .Nhìn xuống mảnh đất vẫn còn đâu đây những dấu tích của một cuộc chiến còn hằn vết .Sau những thủ tục lề mề tuần tự diễn ra trong phi trường để đẩy ra bên ngoài hai chiếc va li . Tôi đứng khựng lại cảm giác bỗng thấy chơ vơi lạc lõng như đang đi tới một xứ sở lạ xa nào . Sài Gòn của tôi đó ư !? tôi mơ hồ đi trong cơn nắng thiêu da đốt thịt , đi trong biển người náo động không dứt . Chen lấn xô đẩy mãi, cuối cùng mới được ngồi yên trên chiếc taxi chở hành khách , nhưng chưa thở phào nỗi bởi đường xá xe cộ kẹt cứng giống như một khung cởi bị rối ren bởi đường dọc đường ngang, đinh tai cùng với những tiếng còi xe thi nhau bóp lên in ỏi suốt cả chặng đường về nhà. Cuối cùng rồi cũng về tới căn nhà của tổ tiên nằm im trong một con hẻm nhỏ .

                    Đêm tới trên căn gác lửng đưa mắt nhìn hai bờ tường được xây lên khi ba tôi ăn nên làm ra , với tuổi đời con gái đẹp nhất . Sài Gòn là quê hương thứ hai của tôi ,lúc ba tôi làm ăn thịnh vượng đã cưng yêu xây riêng cho tôi căn gác lửng này . Chiếc tủ treo những chiếc áo dài may bằng thứ lụa Hồng Hoa nổi tiếng ở Tạ Thu Thâu . Màu sắc đang hiện rõ trước mắt, màu tím , màu đen và màu vàng hoàng yến đó là những màu sắc mà tôi rất yêu thích . Đêm đầu tiên sau 20 năm trở về lại quê hương, đêm đó trong giấc ngủ tràn ngập màu sắc của một quá khứ trôi xa ... và trong giấc mơ tôi còn mơ thấy những sắc màu của những bộ chiến y của một thời binh lửa . Những bộ chiến y đó được khoác lên những con người hiên ngang quyết một lòng bảo vệ tổ quốc thương yêu , chiếc mủ đỏ của thằng em họ trong binh chủng nhảy dù,bóng dáng vẫn in trên móc áo, mà mỗi khi nó từ chiến trận được phép về thăm nhà , đỏ như màu máu hào hùng trên chiến trận Hạ Lào năm nào .Và trận chiến đó đã cướp đi một người, để tình yêu của tôi mãi vùi chôn trong mộ huyệt tối đen .


                    ...
                    Bàn tay gõ trên phím tôi chợt ngừng lại , còn vài ngày nữa sẽ bước qua thêm một năm mới . Tôi mỉm cười thật nhẹ, nơi đây ngày tháng qua đi thật mau, mọi sự rồi người ta cũng sẽ quên đi thật mau . Nhưng với riêng tôi , không hiểu sao mọi thứ trong quá khứ vẫn chưa hề phai nhòa và nỗi nhớ dịu dàng về một quê hương mãi nằm sâu kính, trang trọng giữa trái tim chưa ngừng nhịp thở ...


                    Mầu Hoa Khế
                    Jan-2012
                    #55
                      Mầu Hoa Khế 20.09.2012 05:21:28 (permalink)
                      Xin mời nghe Nỗi Nhớ Dịu Dàng đã được ghi âm .





                      Xin bấm vào link để nghe

                      https://www.box.com/s/qt9xx7cmmrbk5ok112zx
                      #56
                        NgụyXưa 20.09.2012 07:54:48 (permalink)
                        "Nỗi Nhớ Dịu Dàng" đã được mang vào thư viện.

                        Xin cám ơn tác giả.
                        #57
                          Mầu Hoa Khế 21.09.2012 23:55:34 (permalink)

                          Trích đoạn: NgụyXưa

                          "Nỗi Nhớ Dịu Dàng" đã được mang vào thư viện.

                          Xin cám ơn tác giả.

                          Cám ơn anh Ngụy Xưa đã đưa bài viết Nỗi Nhớ Dịu Dàng vào thư viện .

                          Đây là một niềm vui khi mỗi ngày nhìn vào gương soi thấy " tóc em từng sợi bạc ... rớt xuống hồ làm cá xônxao ..." câu này của 1 vị sư huynh làm riêng tặng cho người ta MHK thấy vui nên mượn


                          Chúc anh NX một cuối tuần thật vui .


                          Mầu Hoa Khế
                          #58
                            Mầu Hoa Khế 26.09.2012 04:04:34 (permalink)
                            CƠN MƠ



                            Tôi bỗng bừng tỉnh dậy nửa đêm . Màn đêm đen đặc quánh trong gian phòng , chiếc mền tuột xuống thảm , tôi đưa tay quờ quạng trong bóng tối , chiếc mền được kéo lên ẩm lạnh giống như toàn thân tôi đang lạnh buốt . Cái máy sưởi cũ bị quá tải thường làm tắt mất đi dòng điện bất ngờ . Ngoài trời đêm thật sâu , thật yên lặng tôi nằm lắng nghe cả nhịp đập của trái tim , lắng nghe luôn sự co giản của căn nhà thỉnh thoảng kêu lên tiếng động răng rắc , rồi tôi nghe như có tiếng bước chân di động rất khẽ quanh nhà . Tôi nằm trân mình toàn thân không cục cựa . Một màn đen thật đen sao đôi mắt của tôi lại có thể nhìn suốt qua cái màn đen tối đó . Tôi thấy một đôi mắt đang nhìn về phía tôi phảng phất nét buồn bã , tôi cố mở to mắt để tìm lấy gương mặt nhưng toàn bộ chìm vào bóng tối . Tôi cố vùng vẩy và cảm thấy có một luồng sinh lực mạnh mẽ chạy dài trong cơ thể , tôi phải vùng dậy , tôi phải đối diện với đối mắt đang nhìn tôi , tôi muốn hỏi tại sao tìm đến tôi , muốn cái gì nơi tôi ? nhưng miệng tôi không há ra được , tiếng nói không vang lên mà trở thành những tiếng ú ớ ... Tôi tỉnh hẳn khi con gái ở phòng bên chạy qua lay tôi ra khỏi cơn mơ . Thì ra tôi đã từ giấc mơ này nối tiếp qua giấc mơ khác bởi bên ngoài trời không tối đen mà luôn có ngọn đèn chong sáng sau góc vườn , máy sưởi vẫn làm ấm gian phòng chưa hề bị tắt . Con gái lấy cho tôi một ly nước và chờ tôi nằm yên xuống gường mới rời khỏi phòng , tôi nhìn qua chiếc đồng hồ báo thức chỉ đúng 3 giờ khuya ...


                            Tôi dổ lại giấc ngủ và chìm sâu theo tiếng côn trùng trong đêm gọi nhau ... và trong cơn mơ tiếng tôi cười khanh khách thật vui khi nhìn thấy mệ ngoại của tôi đang từ chợ trở về nhà , tôi biết trong cái thúng bà đội trên đầu thế nào cũng có cho tôi một chiếc bánh đậu xanh thơm ngon . Nhưng sao lạ quá tôi không thể nào chạy nhanh tới bên mệ để mừng rỡ . Tôi chợt ngó nhìn xuống đôi chân , kỳ quá hai bàn chân thật bé nhỏ, bé như đứa bé lên 4 hay 5 tuổi, ốm tong teo đứng không vững trên một thân hình cũng gầy guộc có thể bị một cơn gió cuốn đi . Tôi nhìn thấy mệ tôi đứng khoảng cách bằng một sợi dây dài bện bằng xơ của thân cây dừa . Sợi dây cột chặt vào thân của hai cây khế ở hai nơi và sợi dây đó tôi đang níu trong tay để tập lần những bước đi trông rất khó nhọc, kiên trì .

                            Tôi nhớ ra rồi, tôi bị phải cơn bệnh sốt tê liệt một thời gian dài, đã ba mạ tôi gần như tuyệt vọng nhưng không hiểu sao mệ ngoại tôi cương quyết là tôi sẽ lành lặn mạnh khỏe trở lại . Với tình thương mệ dành cho đứa cháu khốn khổ đang bị cơn bệnh hành hạ mỗi ngày trôi qua vẫn chưa thấy tình trạng biển chuyển . Bà đưa tôi về ở với bà để tiện việc chăm sóc và cũng đở đần dùm cho ba mạ tôi trong việc buôn bán đang gặp khó khăn lúc đó .

                            Tuổi thơ với cơn bệnh nghặt nghèo , con bé mỗi ngày buồn bã chỉ biết bò lết quanh sợi dây mắc giữa hai thân của cây khế . Con bé rất ngoan biết nghe lời mệ dạy, là phải ráng vịn vào sợi dây để tập từng bước đi khó nhọc mỗi ngày khi mỗi buổi sáng thức dậy và khi buổi chiều nắng dịu .Tập đi chán thì con bé ngồi xuống bò lết để lượm những bông hoa khế màu tim tím rụng đầy trên sân nhà . Màu tím buồn như đôi mắt con bé mỗi ngày mỏi mong mệ đi chợ trở về nhà . Và rồi đôi mắt con bé lại bị ảnh hưởng bởi cơn bệnh hay do khí hậu của rừng thiêng gió chướng, hoặc biết đâu lại bị tà ma quỉ ám như một số người con tin dị đoan . Đôi mắt con bé bỗng một hôm không còn nhìn thấy được ánh sáng, con bé tưởng như ai đó lấy khăn bịt mắt nó lại, để chơi trò bịt mắt trốn tìm . Nhưng đây không phải là trò chơi và tuổi còn quá nhỏ để nó không thể biết được con người khi đôi mắt không nhìn thấy, thì đó là một nỗi bi thương cho số kiếp của nó .


                            Những ngày qua thế giới của nó hoàn toàn là một màn đen tối, con bé bắt đầu nhận ra mình rất thính mũi, thính tai , con bé trông giống như con chó con đang tập đánh hơi, tập để tập phân biệt mùi vị , tiếng động chung quanh mình . Vậy mà con bé vẫn vô tư cười vui hân hoan khi biết nghiêng đầu lắng nghe từng bước chân đến cạnh bên mình . Vẫn là đứa bé ngoan chịu khó uống thuốc, đáp thuốc để mong cơn bệnh mau lành lại . Nhưng cũng từ đó, không một ai có thể nhìn ra là con bé đang tập làm quen với sự cô đơn . Không ai biết con bé rất sợ, nhưng không hề kể lễ với một ai, nỗi sợ mỗi ngày qua đi sẽ không nhìn thấy bóng nắng màu vàng mơ trải dài xuyên qua mái nhà đổ xuống những lổ thủng, để nhỏ tưởng tượng bóng nắng biến thành những quả cầu lóng lánh trong đôi bàn tay bé bỏng . Nhỏ sợ không nhìn thấy lại hai hàng cây sầu đông già cỗi trên đường phố , để cho nhỏ đi lượm trái rụng cùng đám bạn chơi trò buôn bán . Và không còn nhìn thấy dòng sông Thạch Hãn mênh mông nước trong xanh cho nhỏ được tắm gội mỗi trưa hè , nhỏ không còn nhìn thấy những cọng rong rêu mềm mại uốn éo trong làn nước như một vũ điệu tiên nga,khi theo chị người làm đi ra bến sông để giặt dũ .


                            Thời gian và sự chịu đựng bệnh hoạn con bé bỗng dưng ít nói và gần như không muốn nói chuyện ... Cũng may cơn bệnh gặp được thầy thuốc giỏi ,đôi chân bị bệnh sốt tê liệt đã đi được trở lại . Nhưng với một thời gian quá dài với cơn bệnh,đâu ai biết được con bé bắt đầu mắc phải một chứng bệnh về tâm lý . Một chứng bệnh tâm lý phân liệt . Đôi mắt bị mù một thời gian khá dài nên khi tìm lại ánh sáng, đôi mắt thường mở to và có cái nhìn như muốn xuyên thủng, như muốn thấy rõ và đọc hết ý nghĩ của người đối diện, cái nhìn bỗng trở thành sự xoi mói dễ gây mất đi sự thiện cảm. Một mình đương đầu với cơn bệnh lâu dài đã làm cho tâm tính trở nên gan lì và bóng đêm vô hình đã cùng đồng hành đi vào với thế giới ma quái .

                            ...

                            Thời gian trôi qua trên tuổi đời, nhưng những giấc mơ và nỗi ám ảnh chưa hề rời xa . Không phải là bóng tối, có đôi khi giữa những cơn nắng hanh, giữa một mùa thu vàng úa, hay trong màu trời xám bạc của mùa đông . Đôi mắt buồn bã đó , phải chăng từ trong tiền kiếp vẫn hiện về để xót xa nhìn lại đời mình !!!?...





                            Mầu Hoa Khế

                            Jan-19-2012

                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2012 03:31:15 bởi Mầu Hoa Khế >
                            #59
                              Mầu Hoa Khế 24.11.2012 03:30:06 (permalink)
                              Quán " Cô Đơn" trong đêm Lễ Tạ Ơn





                              Và rồi dòng sông của cuộc đời vẫn êm ả trôi đi theo cùng tháng năm . Và rồi con cái cũng đã tới lúc khôn lớn, trưởng thành để bắt đầu lập lại những bước đi, những cuộc hành trình của các bậc làm cha mẹ đã từng trải qua . Tất cả tháp vào cánh tay mình một đôi cánh vững chải từ nơi tư tưởng của người cha uốn nắn, từ nơi tấm lòng của mẹ chăm lo . Các con vươn cánh, soải rộng bay ra khỏi gia đình , lao vào giữa trời cao, lướt trên muôn ngàn con sóng giửa biển rộng bao la ,để tự đi tìm lấy lý tưởng cho cuộc đời của riêng mình . Nhưng những bậc làm cha mẹ vẫn chưa hết sự lo lắng về những đứa con của mình đã từng cưu mang, họ vẫn luôn dỏi mắt theo trên từng bước đi , lo lắng sẻ chia cùng với những nỗi vui buồn của những đứa con, mà trong mắt của họ luôn là những đứa bé vẫn còn tuổi thơ măng .


                              Điều mong ước của cha mẹ , đó là có dịp họp mặt gia đình, của những đứa con đã rời xa như những nhánh sông rẻ đi muôn hướng, cùng quay về trong một ngày mang đầy ý nghĩa , đó là ngày Lễ Tạ Ơn . Nhưng rồi sẽ có những nguyên tắc không viết thành văn bản , nhưng ai ai cũng thi hành rất ngăn nắp và trật tự . Con gái thì phải theo chồng, để về bên cha mẹ chồng trong ngày đại lễ đó . Tôi có tới ba cô con gái, thế là giúp cho con một vài món ăn ngon,để khi xuất hiện nơi nhà chồng, được sự hài lòng trong mắt nhìn của họ . Còn lại hai đứa con trai chưa lập gia đình, thì lại theo bạn gái để lấy điểm , để được yêu , để được sự tin tưởng nơi người con gái, hy vọng sẽ là cô dâu trong tương lai .


                              Vậy thì cuối cùng, tôi phải ca cẩm một câu hát " tôi với một trời bơ vơ" . Bơ vơ thật với căn nhà không có những ngọn nến đốt lên trên một bàn tiệc dài , bơ vơ đi tới đi lui sau khi đã xong một bửa tối nhẹ , ăn qua loa như ăn để mà sống vậy thôi . Nhìn qua khung cửa sổ , con đường nhỏ trước mặt với những dọc xe đậu dài kín mít , những căn nhà trong khu xóm đèn đóm sáng choang , âm thanh rập rình náo nhiệt . Chỉ mới 7 giờ tối tiếng cười nói rộn ràng vang xa, chạy suốt trong khoảng không gian đã lâu hầu như rất yên lặng . Thì bỗng tiếng phôn nhà reo lên, tiếng cô em gái bên kia đầu giây hóm hỉnh nói " Quán cô đơn đây , ai cô đơn trong đêm nay thì mau mau tới nhà em " , rồi con nhỏ cười hăng hắc . Đó là một trong những cô em gái của tôi . Em gái tôi từ nhỏ đã có một bản tính thích giúp người gặp cảnh không may . Bây giờ em đã sống trên nước Mỹ với những cơ ngơi vững chắc trong nền kinh tế đang tuột dốc hiện giờ . Phải nói cả người chồng là em rể của tôi, bản tánh cũng hiền lành và dễ thương . Năm nào hai vợ chồng cũng tổ chức buổi lễ Tạ Ơn để đón những người "khách" bị cô đơn bất đắc dĩ cùng tới nhà chung vui cùng vợ chồng của em . Hai con của em còn nhỏ , nên em rất hiểu cho những người chị có con cái lớn phải có bổn phận họp mặt bên chồng , để làm đẹp mặt cha mẹ chồng , hay có những đứa con trai " nể" vợ cũng phải về họp mặt bên gia đình vợ để lấy điểm tốt . Thời đại đã đổi thay, cha mẹ đâu còn đem cái quyền ra để áp đặt cho con cái , mọi việc thì cứ để xuôi theo sự mách bảo của trái tim mà thôi . Với tôi đã sống tới tuổi bồng cháu trên tay, nên mọi lể nghi phiền toái của cuộc đời tôi đã coi rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng cho chính mình và cho cả các con khi phải đứng trước cán cân gia đình .


                              Ngoài đường tối hôm qua xe cộ rất thưa thớt, bởi là ngày đại lễ trên nước Mỹ , mọi người đang kéo nhau về tụ họp bên những người thân yêu, bên những món ăn ngon, bên những tiếng cười hàn huyên tâm sự . Còn tôi một mình với chiếc xe thương yêu đã theo tôi suốt ngần ấy thời gian khi tôi bước chân tới nước Mỹ . Một đời xe , một đời chủ , cho dầu đã lỗi thời , nhưng tôi đã có tình cảm với chiếc xe như với con người , tôi không bao giờ muốn thay đổi một chiếc xe khác , đẹp hơn , tốt hơn . Thật sự không cần thiết với một người không hề muốn thay đổi cuộc sống như tôi , một cuộc sống buồn với một khoảng trống mung lung .

                              Buổi tối thật đầy niềm vui và an ủi cho những kẻ "cô đơn" . Tối nay em gái tôi cho ăn những món ăn khoái khẩu của người Việt Nam , không có con gà tây to chà bá trên bàn , bởi năm nào cũng rất phí phạm phải vứt bỏ vào thùng rác khi nghĩ tới sự nghèo khổ của những đứa bé và những người gìa thiếu ăn đang bị nạn đói trong những đất nước còn lạc hậu .


                              Dưới ánh đèn vàng, năm nào cũng có sự có mặt của Ba với Mạ tôi , hôm nay còn có thêm 2 cô em gái nữa , một cô chưa chồng và một cô có đám con trai đang đi về bên vợ bên người yêu để lấy điểm . Trên bàn ăn trong nhà cô em chỉ thiếu đứa con gái lớn đang đi du học tại nước Ý . Vậy là hai vợ chồng cô em và đứa con trai Út được đưa về từ trường nội trú . Chúng tôi chỉ vỏn vẹn 8 người mà không khí thật vui nhộn . Những năm trước đây cô em cũng lắm khách mời , nhưng rồi càng ngày thì càng thưa thớt bởi ai cũng đã trưởng thành , bởi ai cũng có những đời riêng của họ . Em quan niệm khi đã đến chung vui thì đừng bị vấn đề gì để chi phối, cho nên em rất hoan nghênh những kẻ "cô đơn" như tôi đến tham dự .


                              Niềm vui nào tôi nghĩ nó cũng đều giống như nhau , nụ cười nào thực sự nở trên môi đều cũng là một bông hoa tươi đẹp . Cái quan trong đó là một tấm lòng , tấm lòng của em gái tôi luôn trải rộng bằng hành động em đi chợ mua cho không biết bao nhiêu người tới mà không có hẹn trước . Em nói " em chỉ sợ khi ai tới bất ngờ mà thiếu đồ ăn thì không tốt " . Em sống bỏ ngoài tai những nguyên tắc như là khi tới phải cho biết trước để sắp xếp đồ ăn thức uống , khi em mời ai đi ăn nếu như có kéo thêm bạn bè , em cũng cười rất tươi để đón chào . Tôi rất thương và nể trọng lối cư xử của em gái , từ những hành động đó cho tôi nhìn thấy ra thật rõ một điều , em gái tôi rất coi trọng tình cảm và xem nhẹ vật chất . Có lần em nói theo một triết lý nào đó " trời cho bàn tay phải có được , thì bàn tay trái phải cho đi một ít , để có sự cân bằng trong cuộc sống " hoặc là câu " người ta ăn thì còn , còn mình ăn thì mất " . Với những tư tưởng đó em tôi đã có một cuộc sống thật vô cùng bình yên bên cạnh người chồng yêu thương hết lòng và hai đứa con mỗi ngày mỗi biết chuyện .



                              ...


                              Quán vẫn thế , không cần hẹn mà tới cùng nhau . Cám ơn em gái đã cho tôi một buổi tối chung vui với quán "Cô Đơn", em mới đặt tên, quán mở ra đón chào thân ái những người khách bơ vơ không có điểm hẹn trong một đêm của ngày của Lễ Tạ Ơn .




                              Mầu Hoa Khế
                              Nov. 23 .2012
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2012 04:24:33 bởi Mầu Hoa Khế >
                              #60
                                Thay đổi trang: << < 456 > | Trang 4 của 6 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 82 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9