TÂM TÌNH
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 13 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 188 bài trong đề mục
Nguyệt Hạ 16.10.2013 01:17:02 (permalink)
 
Làm lại ...
 
Buổi sáng thức dậy, đi xuống nhà bếp, tiếng động từ những miếng gạch lót sàn hơi gập ghềnh dưới bước chân đi làm tôi khó chịu. Ý nghĩ xấu cho người làm sàn nhà theo đuổi tôi từ lâu nay không làm tôi vui lòng tí nào. Căn bếp được tân trang (remodel) từ vài năm trước mà những tấm gạch travertine lót dưới sàn cứ bị nứt rạn từ từ và mỗi bước đi là có tiếng xục xịch nho nhỏ bên dưới.

Khu tôi ở là phố núi. Nhà cửa nằm trên những con dốc thoai thoải. Nơi tôi ở mặt đất thường chuyển động, theo lời giải thích của người sửa nhà khi anh thấy có những thứ méo mó xiêng lệch. Nhà bếp tôi có một khoảng basement ở dưới. Lúc trước lót bằng vinyl không sao. Căn nhà tôi đã gần trăm tuổi, chỉ cũ thôi nhưng vẫn rất tốt. Ở một thời gian dài, chúng tôi tìm người để sửa nhà. Đọc quảng cáo từ tờ báo thấy tên anh, tôi gọi, một ngày cuối tuần anh đến. Người nhỏ con, nói năng nhỏ nhẹ, ăn nói hợp lý, chúng tôi ngồi với anh hơn nửa ngày tính toán và bàn thảo. Một tuần sau tôi gọi lại cho anh bằng lòng giá cả anh đưa ra và bắt đầu.

Chỉ riêng về căn bếp, sau khi chúng tôi đi xem, coi giá cả và so sánh, chọn lựa vật liệu mình thích, từ màu sắc đến hình dạng và giá tiền, chúng tôi đã có được một căn bếp xinh xinh và hài lòng về những thứ mình chọn lựa. 

Nói đến việc tân trang nhà cửa có hàng trăm thứ từ lớn đến nhỏ, có thể viết ra cả chục bài cũng không xong. Hôm nay tôi bận tâm về cái sàn nhà bếp, nơi có những tấm gạch đang bị nứt rạn. Về người sửa nhà, anh làm nghề này nhưng thật ra anh là một người kỹ sư tốt nghiệp từ nước Đức sang. Anh đến đây sửa nhà, nhưng gần như một nửa thời gian là nói chuyện với tôi. Chúng tôi nói về cuộc đời, về con người, về nhân quả, về thời thế... Anh nói về cuộc sống ở Đức, nơi anh khen về hệ thống học đường, xã hội của họ. Nơi anh, tôi nghe được nhiều thứ, tôi thấy được tâm tình của một người có cùng suy nghĩ với mình và có cùng một niềm ưu tư khắc khoải. Có nhiều buổi chiều, anh chờ chúng tôi về, ngồi nói chuyện đến đêm vẫn chưa muốn dứt. Cuối tuần, thứ bảy và Chúa nhật anh cũng đến, làm thì ít mà nói chuyện thì nhiều. Tôi đã coi anh như một người bạn, không còn nghĩ anh chỉ là người đến sửa nhà, nhận tiền rồi đi.

Vậy mà ... Chỉ một thời gian ngắn, một tấm gạch trong bếp bắt đầu có đường nứt rạn chính giữa. Tấm gạch 18"x18", có đường nứt nhỏ như kẻ chỉ. Dần dần, thêm những tấm khác chung quanh, và bây giờ thì nhiều lắm, tôi không đếm nữa. Bước lên những tấm gạch ấy, bàn chân thấy được miếng gạch xục xịch và có tiếng cát lạo xạo. Tôi nghĩ hoài không ra, chính tay anh đã lót gạch cho căn bếp này vì anh muốn làm cho đúng, mà sao bây giờ lại bị như vậy. Thoạt đầu tôi cho rằng mặt đất chuyển động nên sàn nhà bếp không còn thẳng và làm cho gạch bị nứt. 

Sau khi hoàn thành việc sửa nhà tôi, anh nói sẽ nghỉ không làm nghề này nữa vì quá cực, anh không còn đủ sức. Đã mấy năm qua, tôi không liên lạc với anh. Tôi vẫn không muốn nghĩ anh là người xấu, làm dối ... Bây giờ tôi sẽ phải tìm một người khác để làm lại cái sàn này. Thêm một lần sửa chữa là thêm nhiều ngày nhức đầu và bận rộn vì có nhiều thứ lằng nhằng theo một khi bắt đầu.


Ôi mệt !!!



Nguyệt Hạ
Oct 15, 2013


Nguyệt Hạ 03.11.2013 02:59:19 (permalink)
 
Việc nhà

Cuối tuần đang chơi với đất đá, nóng nực bụi bặm, điện thoại reng reng ...
Anh hỏi đang làm gì, đang làm cái này nè, hứa để hình lên anh xem.


 
Hỏi han một tí, thôi không nói nữa nhé, để làm tiếp cho xong. Mặt trời lên cao quá rồi, trời nóng còn hơn mùa hè...

Trưa lại phải vào làm thức ăn. Ái dà dà... Chả biết món gì cho nhanh. Thôi thì xào thịt bò với hành tây, làm bánh mì ăn với ... ớt.

Mệt mỏi nhưng thấy món mình làm được chiếu cố tận tình cũng quên đi cái mệt... vui vui...
 

Anh còn nhắc nhớ gửi hạt giống ớt... Thì sẽ gửi, mà sang năm đã chứ? Nơi anh giờ có tuyết rồi, còn trồng trọt gì được nữa?

Có cây cà chua, lên được mấy trái, một trái đỏ, chưa kịp hái, sáng ra thấy mất rồi. Ghét sao là ghét mấy con sóc, cứ đi ăn cắp trái cây trong vườn, còn đào đất lung tung... Khi trước có ông hàng xóm thường mua đậu phộng liệng ngoài vườn cho sóc ăn, chúng nó đào đất dưới gốc cây bên nhà mình dấu để dành ăn dần.  Mà sao con sóc già ấy cứ như hiểu tiếng người, la nó thì nó phá phách thêm như trêu ngươi, thấy mà sợ.

 
 
Hết nửa ngày thứ bảy rồi. Nghỉ một tí, gõ gõ vài chữ cho vui. Sẽ phải làm tiếp cho xong việc ngoài vườn.


Nguyệt Hạ
Nov 02, 2013
 


<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.01.2014 00:54:45 bởi Nguyệt Hạ >
Nguyệt Hạ 07.11.2013 01:18:48 (permalink)
 
 
Viết cho NH
 
Thức dậy đọc thư bạn. Buồn. Tin đến, bạn có cái gì đó trong ngực, sẽ phải mổ.
Nhưng bác sĩ bảo không sao. Ừ thì tin bác sĩ. Mình thấy thương bạn nhiều. Chứng thần kinh tọa đang làm bạn đau đớn chưa khỏi thì bây giờ có chuyện này nữa.

Giá mà mình bay về được với bạn nhỉ. Hai đứa có nhau từ những năm mới lớn nhưng đã như không rời. Và xa nhau một khoảng đời đáng kể. Rồi gặp lại khi tưởng như không bao giờ có cơ hội nữa. Bạn hẹn hai năm nữa sẽ trở lại thăm mình. Bạn không biết được, mình đang chuẩn bị đón bạn, những thứ phải mất một thời gian dài mới xong. Mình muốn khi bạn đến, hai đứa mình sẽ có lại những giờ phút như xưa, để lại tâm tình thâu đêm suốt sáng, để lại líu lo tíu tít với nhau như ngày nào. Có bao giờ hết chuyện để nói giữa bạn và mình? Có ai hiểu bạn hơn mình, và có ai hiểu mình hơn bạn... Câu bạn nói từ bao nhiêu năm qua vẫn còn đúng,và sẽ không thay đổi.

Bạn biết không, đang là mùa thu. Mình vẫn nghe nhạc Đoàn Chuẩn Từ Linh và nhớ bạn. Nhớ ngày nào, bạn đàn hát với mình, và mình không quên được hình ảnh bạn cầm cây guitar và giọng hát trầm ấm của bạn qua những bài Lá thư, Tà áo xanh. Vẫn là mùa thu nhưng mình không có nhau bên cạnh, và một mình bạn đang phải chịu đựng những chứng bệnh, những lo âu phiền toái.

Bình an nhé, bạn thương ơi.

Nguyệt Hạ
Nov 06, 2013
 

Nguyệt Hạ 15.11.2013 03:18:50 (permalink)
 
 
Thư gửi bạn nhí,
 

 Mấy ngày nay trời buồn hiu làm người cũng buồn theo, nhận thư bạn. Hình như bạn biết mình đang ỉu xìu nên bạn viết thật vui, đọc và cười được một mớ.

"... đừng có giận có ghét anh Sóc nữa . Chuyển qua ''tán tỉnh '' ảnh thử đi biết đâu ảnh cảm động không có ăn trộm  cà chua hay quậy phá trong vườn nhà. Anh Sóc nhà tui ngoan lắm không có phá,  hay là tại tui cho ảnh ăn no đủ nên ảnh chả thèm phá cũng hổng biết nữa .

Anh Sóc nhà tui mê con nhỏ Sóc đuôi cong màu đỏ bỏ nhà đi cũng cả tháng . Bữa kia ảnh về lấp ló xin '' tha thứ ''  ảnh  xin bánh với đậu phộng đó . Có bi nhiêu đó mà tui tưởng tượng , tưởng voi ra được bao nhiêu là chuyện vui ơi là vui ... " (trích thư bạn nhí)


Chời ơi, bạn không biết sự tích chuyện con sóc nhà tui nên bạn nói vậy. Chắc Anh sóc của bạn dễ ghét lắm nên bạn mới nhìn ngó nó mà tưởng voi tưởng gấu đủ điều.

Tui kể bạn nghe nè. Nhà tui không có cây cối nhiều nhưng mấy nhà chung quanh như cái rừng, nhà nào nhà nấy cây cổ thụ um tum không thấy lối đi luôn. Thú vật chim chóc tự do tung hoành.  Mà lạ, tụi nó không chơi bên nhà họ, hình như để tổ của nó yên tỉnh, chuyên môn chạy qua nhà tui phá phách và la hét.

Trong đám đó, có con sóc hay lẩn quẩn ở sau vườn cả ngày. Ông hàng xóm 85t nói với tui là nó ở bên kia đường, (trong cái nhà như đám rừng), từ ngày ông dọn về đây đã thấy rồi, ông ở đây hơn 50 năm đó. Vậy thì tui gọi nó là con sóc già có đúng chưa? Bạn nói tui tán tỉnh anh sóc "cụ" đó hả? Không dám đâu, nhà tui có đủ ông nội ông ngoại rồi bạn ơi. Chưa rước về mới thấy ngoài sân thôi đã ớn tới óc rồi.

Nhiều đêm mùa hè tụi nó rượt nhau, chạy rầm rầm ngoài sân, dành mồi hay dành gái dành trai gì không biết, la hú inh ỏi nghe muốn rợn tóc gáy. Mỗi buổi sáng ra sau vườn là thấy có chuyện. Đất đá bay tứ tung, lổ hang loang lổ khắp nơi. Khi thì gốc cây này bị đào bới, khi thì trái cây kia bị vặt đi. Lần nào tui càm ràm thì hôm sau thấy bị phá hơn nữa.  Khi tui la nó, nó đứng kên kên cái mặt ngó lại tui một chặp rồi cong đuôi chạy trốn. Có chạy đàng nào thì tui cũng thấy cái đuôi nó ló ra, làm sao qua mặt được chứ. Có khi tui nhịn miệng, không nói tiếng nào thì nó im được vài hôm... Ta nói làm như nó nghe được tiếng người cũng không sai.

Bạn muốn nghe nữa không? Mùa xuân là mùa bọn chim sẻ nhỏ làm tổ trong mấy gốc thông bút hay giàn bông giấy.  Thấy mấy con chim ríu ra ríu rít bay ra bay vào đan tổ dể thương lắm. Rồi có những buổi sáng thấy chim con nở ra kêu chip chíp... Và cũng có những buổi sáng nhìn thấy vỏ trứng rơi dưới gốc cây, giận ơi là giận vì biết ngay con sóc già ăn cắp trứng trong tổ chim... Thường, chim con nở ra, vỏ trứng nằm lại trong tổ, không biết chim mẹ làm gì mấy cái vỏ trứng đó nhưng không bao giờ rơi ra ngoài. Mới đầu tui tưởng rắn vào tổ chim ăn trứng. Nhưng có lần tui thấy con sóc chạy từ cây thông bút xuống, hai tay ôm trái trứng bé xíu, mới biết rằng nó vào tổ chim ăn trôm. Thấy vậy mà không làm gì được, chỉ tội nghiệp cho chim mẹ bị mất con thôi.

Vậy vậy đó, bạn đừng có nói tui "hết ghét" mấy con sóc ở đây. Tui sợ nó lắm, không dám tới gần luôn, chỉ đứng xa xa nhìn thôi. Thấy nó chạy gần tới thì tui chạy vào nhà, đóng cửa lại. Bạn cứ ở đó mà "tình tự" với Anh sóc của bạn, biết đâu Anh sóc của bạn còn trẻ trung nên tính tình còn tốt, sóc cụ già đời nên chả tốt tí nào.

Trả lời thư của bạn nhí ở đây nghen, đừng théc méc tại sao tui chậm trả lời bạn. Tại ông mặt trời không chịu thức dậy mấy ngày nay, làm tui buồn ... ngủ theo. Chúc bạn nhí vui với Anh sóc của bạn. Tui vui ké theo bạn cũng được hén.

Nguyệt Hạ
Nov 14, 2013
 
 
 
  Hôm hè đi chơi, thấy con sóc bông này, nghĩ đến bạn nhí khoái sóc,
tui nhờ con trai chớp tấm hình, mang về tặng nè, thích hông?


 
Nguyệt Hạ 26.11.2013 01:50:21 (permalink)

 
Life Still Goes On

 
Sáng Chuá Nhật, lái xe đi nhà thờ. Đường xá vắng vẻ, thỉnh thoảng vài chiếc xe chạy ngang... Không khí thật lặng, tĩnh. Không thấy cả người bộ hành. Bình thường tôi rất thích cảnh yên tĩnh như thế, vì hàng ngày phải đương đầu với mọi tiếng động ồn ào, cảnh xe cộ vội vã chen lấn nhau trên đường...

Nhưng tôi thấy cảm giác hơi lạ lạ sáng hôm nay. Cái cảm giác rờn rợn của buổi sáng "hôm sau ngày động đất", hay "hôm sau ngày chín mười một". Thành phố như còn đang say ngủ dù mặt trời đã lên cao. Cây cối không buồn lay dù vẫn có gió thổi nhè nhè. Trời vẫn trong xanh nhưng hình như nắng không còn tươi. Bánh xe vẫn lăn đều nhưng hình như không ai còn muốn nhấn ga vụt lên để hơn kém nhau nửa vòng quay...

Tôi lái xe chậm chậm qua những con đường quen thuộc. Hàng ngày đi ngang, không bao giờ có thì giờ để ngắm cảnh vật. Cuối tuần cũng vậy. Mắt mãi lo nhìn xe và đèn đường phía trước. Sáng nay, trước mặt không có xe nào, đèn đường cứ mãi màu xanh cho tôi mặc tình nhìn ngắm hai bên.

Bỗng nhiên, vài chiếc xe chạy vù qua mặt. Từ các ngã đường, đã có xe cộ nối đuôi chờ đèn thay màu. Trên vỉa hè có thêm người đi bộ, vội vã.... Cây cối như sực tỉnh bởi những tiếng động, cây lá xào xạt và chim chóc từ những hốc lá bay ríu ra ríu rít...Tôi chợt nghĩ ra rằng, dù có thế nào đi nữa, life still goes on.

Thấy được điều mầu nhiệm của cuộc sống. Sau những việc xảy ra, thiên tai hay người làm, đời sống vẫn tiếp tục, tuần tự, đều đặn, dù có khựng lại đôi chút. Ngày  hôm qua, đêm hôm qua, chẳng có điều chi hệ trọng xảy ra, không hiểu sao sáng nay đi trên con đường vắng tôi có cái cảm giác đó. Để rồi chỉ vài tiếng động chung quanh và những hình ảnh đập vào mắt cho tôi thấy được sự kỳ diệu của đời sống đang tiếp tục luân lưu. Cũng có thể nói là điều bình thản đến tàn nhẫn của cuộc đời. Đại nạn, người chết nhà tan... gì gì đi nữa, cuộc đời vẫn tiếp tục thản nhiên. Hình như không cảm xúc, hình như không thương xót. Chỉ có tôi, con người quá đa cảm với mọi sự việc chung quanh thường hay bị chi phối.


Ngày qua, thư của anh, báo cho tôi tin một người thân quen, cô chưa được ba mươi tuổi, đang trong tình trạng tuyệt vọng sau một thời gian không lâu điều trị chứng bệnh không thuốc chữa và đứa bé chưa đến năm tuổi của cô sẽ mất mẹ trong thời gian thật gần.


Làm sao tôi có thể yên lòng khi một người bạn khác gọi điện thoại nói với tôi chuyện một anh bạn mới bốn mươi chỉ còn thời gian vài ngày vì chứng bệnh nan y.


Sáng thứ hai, thật sớm, tôi nhận được email của bạn từ Việt Nam. Anh của một cô bạn gái đã mất rồi. Người anh này chưa đến sáu mươi.



Tôi không thể nào không nghĩ đến những hoàn cảnh tuyệt vọng như thế. Đời sống có thản nhiên, có lạnh lùng và tôi là người có tình cảm, có trái tim mềm yếu. Nhưng suy nghĩ lại, tôi xin tạ ơn cuộc đời. Vì đời sống đã rất bao dung, chứng kiến bao nhiêu chuyện đau khổ, tuyệt vọng, vẫn tiếp tục một cách bình thản để người còn lại có đủ niềm tin và nghị lực đi tiếp chặng đường trước mặt. Mỗi người có một phần, chỉ cầu mong rằng, đến phiên mình, sẽ biết chấp nhận trong bình an và không có gì nuối tiếc cũng như không có gì phiền muộn cho người còn lại.


Nguyệt Hạ
(Lt - TD)
Nov 25, 2013
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.11.2013 01:36:05 bởi Nguyệt Hạ >
Nguyệt Hạ 04.12.2013 01:36:51 (permalink)
 
 
Utopia Ở Đâu ?
 
Rồi cũng xong mấy ngày nghỉ của Lễ Tạ Ơn.
 
Rộn ràng, nhộn nhịp, và mệt mỏi. Cái thông lệ hàng năm trở lại và sẽ trở lại nữa ba tuần tới đây, và sẽ kéo dài qua khỏi năm tây... Cứ như thế. Từ hồi nào không biết, tôi cảm thấy mình cần có một chút không gian riêng khi chung quanh mình có nhiều người, nhiều tiếng động, ồn ào.
 
Cả nhà vui, không khí ấm cúng, thức ăn ngon, rượu ngon, đậm đà. Bốn ngày, những buổi sáng, trưa và tối, các món này món nọ nhà nấu hoàn toàn, giờ còn lại, mọi người xem phim, chơi game, nói chuyện cười đùa với nhau.
 
Mặc kệ thiên hạ mua bán sắm sửa gì ngoài kia, chúng tôi không hề nghĩ đến. Chuyện họ bán hạ giá có rẻ mấy đi nữa, tôi không bao giờ để ý và tìm hiểu. Vậy mà cũng nghe tin giành giật đâm chém nhau ở các tiệm Walmart trên khắp nước Mỹ.
 
Điều đó không làm bận tâm tôi nhiều bằng tin một người anh hùng nhảy xuống biển cứu một em 14 tuổi bị sóng cuốn đi cả hai cha con khi đang đứng câu cá. Hai cha con sống và người anh hùng kia thì chết...
 
Bản tin chiều thứ bảy về câu chuyện xảy ra lúc 6:30 sáng cùng ngày đã làm tôi xúc động. Người ta có thể quên mình để cứu người và mất đi mạng sống của chính mình, còn có những người khác thì chỉ nghĩ đến mình và cái tôi của mình. Điều rõ ràng nhất là những người vì giành nhau các món hàng hạ giá đã không ngại ngần đánh đập người khác trong tiệm Walmart. Cũng vì giành nhau một chỗ đậu xe mà bắn nhau hay đâm chém nhau. Nhắc lại thêm buồn. Tôi không bao giờ quên được, cũng ngày Black Friday năm 2008, một người làm ở Walmart bị người ta chen lấn đạp lên người đến chết !
 
Cuộc sống càng lúc càng tân tiến và leo lên gần đến đỉnh cao của kỹ thuật hiện đại. Nhưng hình như về mặt luân lý đạo đức càng lúc càng đi lùi... Giá mà mình có đủ cả hai thứ chắc là lý tưởng lắm. Ôi Utopia ở đâu?
 
Nguyệt Hạ
Dec 3, 2013
 
 
 
Nguyệt Hạ 07.12.2013 02:30:49 (permalink)
 
 
Tâm Tình World Cup

Hôm nay FIFA đã có bảng rút thăm cho 8 nhóm gặp nhau ờ WORLD CUP 2014.
Xin đăng lại một bài tâm tình của mùa World Cup 2010,
mời các bạn đọc trong thời gian chờ đợi World Cup sang năm.






PM - NGUYỆT HẠ

Mạn phép qúy huynh trưởng LTPK ....






Mỗi lần có World Cup, Ông Táo nhà tôi được nghỉ phép. Chính phủ Anh tuyên bố hệ thống kinh tế sẽ bị tê liệt trong khoảng thời gian có World cup thì nhà tôi cũng vậy. Cả tháng trước khi World Cup bắt đầu, Thầy tôi và tôi đã bàn bạc và theo dõi in ra tất cả lịch trình các trận đấu, bàn với nhau về đội này cầu thủ nọ, điện thoại tối ngày chỉ để nói chuyện World Cup và đếm từng ngày cho tới khi khai mạc. Giờ đá banh thì nội bất xuất và ngoại bất nhập ! Tôi không đi ra khỏi nhà và không trả lời điện thoại. Vừa xem vừa lên mạng đọc những lời bình phẩm, khi nào có cú nào trọng tài thổi không vừa ý hay không hiểu rõ thì điện thoại hỏi Thầy tôi, kết thúc trận đấu thì đoán xa đoán gần về những trận sắp tới vì dù sao tôi đã mang tiếng là “soccer Mom”!:



Cái vụ mê đá banh này có lẽ có từ trong máu. Là con gái của một người mê đá banh, cầu thủ, huấn luyện viên, trọng tài và ông bầu, từ nhỏ đến lớn tôi thấy chuyện thích chơi đá banh và mê coi đá banh là thường tình. Lúc nhỏ chơi đá banh không giày không vớ bay cả móng chân sứt cả đầu gối xây xát mặt mày chỉ là chuyện nhỏ đối với tôi, dù là nữ nhi ! Tôi lớn lên không nhìn đời qua lăng kính màu hồng màu xanh như những cô gái khác, mà nhìn đời qua vòng tròn của trái banh. Thấy đời toàn vẹn, đầy đặn quá, nhưng rồi tôi cũng bị đá lăn lóc và xoay tròn theo vòng quay của nó.

Tôi nhớ hoài những chuyện đá banh ở Pleiku ngày xưa. Hồi đó tỉnh mình có một đội banh rất hay. Ty Thanh Niên thường hay tổ chức những trận đấu giao hữu với đội banh các tỉnh khác hay nước ngoài. Trong đội banh Pleiku có nhiều cầu thủ đẹp trai và đá giỏi nhưng lâu quá rồi nên tôi không nhớ hết tên. Chỉ nhớ một người vì những cú đá ngã bàn đèn tuyệt vời của anh. Đó là anh Tuấn, một cầu thủ được ưa chuộng của Pleiku và của phường Yên Đổ.

Bắt đầu năm học lớp mười, trường thường đưa một đội nữ sinh, trong số đó có tôi, đi tặng hoa cho mỗi trận đấu giao hữu. Khi các đoàn nước ngoài đến, có hơn 20 cô nữ sinh áo dài trắng mang hoa ra tặng trọng tài và cầu thủ. Một hình ảnh rất đẹp mắt có lần đã làm cho mấy anh cầu thủ Cuba cảm động và nổi hứng sản “hug” các cô. Những trận giao hữu trong nước thường là ba cô đi tặng hoa cho trọng tài và hai thủ quân mà tôi không khi nào vắng mặt. Xong việc bắt tay bắt chân rồi thì bọn tôi được ngồi xem trên khán đài. Suốt mấy năm như vậy tôi đã được thưởng thức tất cả những trận giao đấu của đội banh tỉnh nhà.


Không còn đi học nữa thì mua vé đi coi nhưng khổ nỗi mua vé coi không đã bằng coi cọp. Những buổi chiều cuối tuần có đá banh thì mấy con đường chung quanh sân vận động, đường Quang Trung và đường Yersin, và con hẻm nối từ Quang Trung qua Yersin, đầy nghẹt những xe và người. Xe lớn, xe nhỏ, xe cam nhông, xe ba bánh, xe hai bánh... Người ta leo lên mui xe hay đứng trên yên xe Honda, thậm chí leo lên mái nhà và lên cây nữa. Những cây cao chung quanh sân vận động đều có nhiều người đu tòng teng trên đó. Nhiều lần, tôi đã leo lên mui xe lam để coi cùng với một số anh chị thân quen. Vài lần khác tôi cũng có mặt trên mái nhà của một người bạn trong đường hẻm để “coi cọp” các trận cầu.

Ôi những kỷ niệm có một không hai về đá banh không bao giờ quên và cũng không tìm thấy được ở nơi nào!

Tiếng còi trọng tài vang lên thì trận đấu bắt đầu. Thật lạ kỳ, khi quả bóng tròn bắt đầu lăn, thì những sinh hoạt như ngừng lại. Mọi người nín thở chăm chú theo dõi đường đi của trái bóng. Những tiếng hò reo vang dội cất lên cùng một lượt khi lọt lưới cũng như khi suýt hụt ra ngoài. Mỗi một trận banh lúc nào cũng giống nhau, 20 người giành giựt một trái banh, chạy qua chạy lại, chạy lên chạy xuống, dữ dằn thì đá nhau chí tử, thúc cùi chỏ, lên đầu gối, đốn giò, chặt cổ mổi khi có dịp, hiền hơn một chút thì xô đẩy, lôi kéo, nắm tay, gác chân, kéo áo, giật quần, mưu kế nữa thì gài việt vị hay gỉả đò té ngã trong khung thành, vv và vv, nhưng khi xong rồi thì lại bắt tay, vổ vai nhau.

Hình ảnh “đẹp” nhất là cởi áo trao đổi cho nhau, lúc đó tha hồ cho các cô các bà ngắm nhìn những thân hình vạm vỡ rắn chắc mà các đấng lang quân chẳng làm sao bì được! Trận đá banh nào cũng làm cho người ta chia phe chia đảng, nhưng khi hết rồi thì lại vui vẻ xuề xòa với nhau. (Xin miễn bàn đến những người lợi dụng trận banh để cá độ hay gây gổ nhau.)

Cũng bằng tiếng còi của trọng tài, trận đấu chấm dứt, trái bóng ngừng lăn, cuộc sống lại tiếp tục quay cuồng trở lại nhịp điệu cũ. Có món chơi nào có thể qui tụ được số lượng người xem nhiều như vậy và làm cho hầu như cả thế giới theo dõi?

Từ hồi nào đến giờ tôi không bao giờ bỏ qua World Cup. Có năm những trận đấu được truyền hình vào lúc nửa đêm về sáng, tôi cũng thức cả đêm để coi. Lần World Cup trước, họ chiếu hai trận cùng một giờ, tôi đã mang hai cái TV ra để gần nhau và gắn dây cable để coi cả hai trận một lần. Cứ bốn năm một lần tôi được công khai nghỉ nấu ăn mà có lý do chính đáng. Chồng tôi thấy vợ mê quá cũng mê theo và đồng ý ăn cơm tay cầm trong gần cả tháng trời.

Coi đá banh tôi cũng reo hò theo với người tường thuật trong đài truyền hình, nhiều khi con từ ngoài sân chạy vào nói,
- Mẹ la to quá hàng xóm cũng nghe được tiếng Mẹ!
- Thì đã sao, mẹ coi đá banh mà.


Ngày xưa chị em tôi đi coi đá banh, cũng la hét và đã có lần vổ đùi vổ vế người bên cạnh mà không biết! Hôm nọ con tôi có hỏi,
- Mẹ ơi, có đội banh của nước Việt Nam không?


Tôi chỉ biết trả lời,
- Năm này chưa nhưng có thể lần tới sẽ có.


Mùa Phục sinh có tâm tình mùa chay, mùa Giáng sinh có tâm tình mùa vọng, mùa đá bóng thì tôi có chút tâm tình World Cup xin chia xẻ. Còn vài trận nữa là hết World Cup năm nay. Tôi sẽ chờ mỗi bốn năm để xem World Cup một lần và cũng sẽ chờ cho đến khi nào Việt Nam có một đội tuyển tham gia với nước người. Có lẽ sẽ tuyệt vời hơn nếu có một vài cầu thủ của Phố Núi thân thương mình!





Nguyệt Hạ
(Lt - TD)
2010 World Cup

 
Nguyệt Hạ 21.01.2014 02:00:30 (permalink)
 
 
Flexi-ball origami



 
Hình: internet
   
Làm 12 set như thế này:

 
Gắn lại với nhau, sẽ ra được trái banh bằng giấy:

 
có thể xếp lại như vầy:

 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.04.2014 06:11:20 bởi Nguyệt Hạ >
Nguyệt Hạ 21.01.2014 02:56:37 (permalink)
 





Chuyện đầu năm

Những ngày đầu năm, tôi có ba người thân đang đi xa. Một người trong nước, một Nam Mỹ và một Pháp. Bằng ba cách di chuyển khác nhau, máy bay, thuyền và xe bus, những người thân của tôi đang xa nhà.

Đầu năm, ngày trước còn kiêng cữ chuyện đi xa, vì sợ sẽ phải đi cả năm. Nơi này, văn minh tiến bộ không còn gì để kiêng dè. Ngày cuối năm, đêm Giáng sinh vẫn có người lên đường, máy bay vẫn bay, xe lửa vẫn chạy và mọi việc vẫn tiếp diễn.

Tin tức cho biết thời tiết lạnh giá và tuyết ngập tràn một vài nơi. Nghĩ đến lúc này mà phải đi ngoài đường thật là không vui tí nào. Nhưng cũng có nơi nắng nóng như mùa hè, vậy thì không phải là nơi nào cũng tuyết lạnh.

Cái tật hay lo lắng cho người thân. Tôi nghĩ ngợi khi thấy tuyết rơi cản trở những chuyến bay, người thân tôi đang bay về nơi ấy. Nỗi lo âu cứ lẩn quẩn đâu đó trong tâm, không hiểu chuyến bay có đến nơi hay phải đình hoãn, vv và vv...


Đi bằng phương tiện gì, người đi biết mình ra sao, người ở lại chỉ biết mong, chờ và hy vọng. Chỉ đến khi tôi nhận được tin gửi về thì mới yên tâm.


Sáng sớm nay, tôi nhận được một email với hình, người đi xa gửi cho tôi từ 7 ngày trước. Chẳng hiểu cái mail đi lạc đến tận đâu mà sau 7 ngày mới đến. Mấy lần trước thư và hình gửi chậm lắm là vài chục phút sau tôi nhận được. Lần này thì lạ lắm, thư gửi thứ hai tuần trước, thứ hai tuần này mới nhận. Còn tệ hơn là snail mail nữa.

Đúng chương trình thì người đi xa phải có mặt ở nhà từ hôm qua. Nhưng tôi vẫn chưa có tin gì, không lẽ người cũng đi lạc như thư và sẽ xuất hiện 7 ngày sau? Tôi biết là tôi đã bắt đầu lo lắng từ hơn hai mươi bốn tiếng rồi.


Một người thân đi và về hàng tuần, chỉ nghe những chuyến đi kể lại là tôi chóng mặt. Tối qua tôi nhận thư báo "sẽ đi sáng mai..." Chỉ biết chúc người có một chuyến đi bình an. Khi trước tôi rất thích đi, đi đâu cũng được, miễn sao đi trên đường, trên tàu, trên máy bay, vv... Bây giờ tôi phải ngồi nhà để nghe kể chuyện đi xa của người khác. Cứ như thế ngày tháng trôi qua bằng những chuyến đi cộng lại và những lo lắng mong chờ.


Người và tôi thường nói, "đời mình là những chuyến đi", bây giờ tôi sẽ sửa lại "đời mình là những chuyến bay", đúng thế không người ơi?

To all of you, have a nice and safe trips.

Nguyệt Hạ
Jan 20, 2014

 


Nguyệt Hạ 12.02.2014 06:58:39 (permalink)
 
 
Ngông
 
Hôm thứ sáu, làm chuyện ngông. Buổi chiều tự nhiên đi cắt tóc ngắn mà không tính trước.
- Cô muốn cắt ngắn chừng nào?
- Chừng khoảng 4 inches.
- Có muốn layer không?
- Có, tóc tôi lúc nào cũng layer.

Bà cắt tóc người Armenian, luôn miệng khen tóc đẹp, trầm trồ, gọi mấy người thợ khác lại xem... Ừ, ừ... nhìn vào gương thấy bà cứ thẳng tay cắt, xén... Mãi hoài, sốt cả ruột. Xong xuôi, hình như bà cắt đến 8 hay 9 inches.... Cũng chẳng sao, mình không nói gì với bà thợ. Có lẽ mình là người khách hàng dễ tính nhất, không bao giờ mình cằn nhằn hay chê bai gì. Cái mặt này lần nào đi cắt tóc cũng bị cắt cụt hơn ý muốn. May mà tóc lại dài ra sau vài tháng.

Ra khỏi tiệm, thấy tiếc...
Tự an ủi, dù sao tóc vẫn còn dài so với người khác...
 
Chúa nhật, chàng nhìn tóc sau lưng nói,
- Tóc cắt méo rồi, bên dài bên ngắn.
Nhờ chàng chụp cho tấm hình, nhìn nản lòng quá, méo thiệt.

Không muốn đi lại tiệm bắt người cắt tóc sửa lại. Thôi ráng chịu vậy. Xấu mặt thì lâu, xấu đầu mấy chốc. Mà làm sao? mai mốt sẽ đi cắt ở đâu? ghét cái người cắt tóc đó, tự xưng là manager mà cắt không thẳng. còn chém đẹp nữa chứ... Mấy lần trước mình đến cắt tóc, có vài người cắt được, vừa ý lắm. Khổ nỗi mình không nhớ mặt... Lần này có lẽ sẽ nhớ hoài mặt của bà cắt tóc méo này, để lần sau tránh... Nói thế chứ bây giờ chỉ nhớ bà ta mặc áo màu vàng... Chắc gì lần tới bà mặc áo vàng nữa??? Hay là sẽ có bao nhiêu người mặc áo vàng.

Đến tiệm cắt tóc này cũng vài năm rồi, mỗi lần một người thợ khác vì tội không nhớ mặt người cắt cho mình lần trước là ai... Mấy năm xưa, có một tiệm bà kia người Mễ, bà có con gái làm nghề móng tay. Mỗi lần vào tiệm, nồng nặc mùi acetone chịu không được. Có khi họ đang uốn tóc, mùi nước đái quỷ làm mình muốn ngộp thở. Có lẽ họ không mở máy lạnh và đóng kín cửa nên mùi thuốc nặng quá. Bạn mình có tiệm tóc, tiệm nail, cho biết, người làm nghề này thường bị sưng mặt vì mấy chất hoá học đó. Sau nhiều lần vậy, mình đi luôn không trở lại nữa. Hôm thứ sáu vừa rồi, tự nhiên lái xe vào parking nơi tiệm tóc đó, nhìn thấy cửa tiệm như trước, nghĩ sao, lại lái xe ra và đi đến tiệm này. A ha, đổi ý để bị cắt tóc hư.

Năm con ngựa này, sao không vừa ý gì cả. Đầu năm mới ngựa sơ mà đã bị xui xẻo rồi...

Nguyệt Hạ
Feb 10, 2014
 
 
Ct.Ly 13.02.2014 20:09:26 (permalink)
Nguyệt Hạ 14.02.2014 06:13:59 (permalink)
 









Cám ơn chị Ct.Ly đã chúc ngày Saint Valentin cho em.
Mang hoa ở nhà vào tặng chị đây. Sáng nay hoa jasmine mới nở, hương thơm bay thoang thoảng bên ngoài cửa sổ thật là dịu.

NH cũng chúc chị một ngày Saint Valentin thật là vui và hạnh phúc nha.

 
Ct.Ly 15.02.2014 06:37:26 (permalink)
Nguyệt Hạ 16.02.2014 01:18:58 (permalink)
 
 
Chị Ct.Ly ơi,
Vây là NH có người đồng minh thích hoa Jasmine rồi.  Em thích nhìn dây hoa này leo lên chung quanh cửa sổ, thích nhìn hai màu hồng và trắng của nụ và hoa. Thích nhất là hương thơm sao mà nhẹ nhàng thoang thoảng chứ không nặng như những hoa khác.
Dây hoa leo lên cao tít gần mái nhà, NH leo lên ghế để chụp hình cũng chỉ nhìn thấy ngang giữa chừng thôi
Chờ xem hoa vườn nhà chị Ly đó.
 



 
Nguyệt Hạ 22.02.2014 04:37:00 (permalink)
 
 
Vài Giây, Vài Phút ...
 
Chiều qua, giờ tan học, nghe tiếng còi hụ inh ỏi ...

Khúc ngã tư ngay góc trường xe cộ đông đúc, học trò băng ngang, rất nguy hiểm khi có những kẻ lái xe không cần biết đến các em bộ hành. Thỉnh thoảng tôi nghe tiếng xe thắng mạnh hoặc tiếng động từ hai xe đụng nhau trong giờ tan trường. Chiều qua cũng vậy. Sau tiếng còi của xe cảnh sát đến tiếng của xe cứu thương. Thật là đau lòng. Tôi đoán có em bị tai nạn. Lòng tôi không yên.

Từ thứ hai đến thứ sáu, khoảng ba giờ chiều, ngoài các em tan trường, có các em trong lớp chạy trở về sau khi tập chạy quanh các con đường lân cận. Để về trường lấy cặp sách các em phải chạy ngang ngã tư ấy.

Sáng nay, tôi nhận được email báo tin một em trong lớp chạy của trường bị xe đụng chiều qua. Một người mẹ có mặt lúc đó, thấy em nằm trên đường, lòng người mẹ ấy cũng như tôi, xót xa không yên. May mắn thay em không bị gãy xương, nhưng vẫn phải băng bột và dùng nạng trong nhiều ngày tới.

Con tôi đi học và tan trường cùng giờ. Tôi nghĩ đến tất cả các em và lo lắng, con ai cũng như con mình. Tại sao có những kẻ lái xe không cần biết đến tính mạng của người khác, đặc biệt ngang khu trường học? Nhiều lần con tôi về kể lại, khi con sắp bước xuống để băng sang đường thì có xe của một bà mẹ, vừa đón con bà xong, chạy vụt qua mặt con và còn la hét lớn tiếng. Lần nào cũng cùng một bà mẹ ấy ! Có khi con và các bạn khác vừa bước xuống đường vài bước thì có xe chạy ngang. Thật là đứng tim. Nghĩ mãi không xong, vội vàng chi vài phút, có thể nói chỉ mươi giây, họ muốn hơn thua một cái đầu xe mà không nghĩ đến sinh mạng của các em.

Tin tức về tại nạn xe cộ xảy ra hàng ngày, nhưng điều làm tôi đau lòng nhất vẫn là tai nạn chung quanh trường học. Tuần trước có tin một bà mẹ bị xe cán chết khi đưa con gái băng sang đường vào trường học. Đời sống này thật là mong manh. Nếu bị chậm trễ vài phút mà không can tội giết người hay làm người khác đau đớn, có lẽ là điều nên làm.

Mong lắm thay.

Nguyệt Hạ
Feb 21, 2014

 
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 13 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 188 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9