TẠI SAO CHÚNG MÌNH LÀM THƠ ?
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 8 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 113 bài trong đề mục
Đóa Hồng Tím 19.03.2012 14:07:56 (permalink)
0
XIN MƯA DỪNG BƯỚC


chiều ni em gặp mây ngoài phố
em hỏi chiều qua anh ở đâu
mây trả lời em nhìn mưa giỏ
trong tách trà sen sẽ thấy nhau

viên đường lẽ ngọt sao nghe đắng
hay lỗi em buồn khi vắng anh
dường như môi thấm mùi biển mặn
nên mắt màu em chớm khói lam

rồi mưa quay quắt trên từng ngõ
xuôi xuống miền sông , trôi lang thang
tiếng khóc hải âu vang đâu đó
lồng tiếng lòng em chất ngổn ngang

rồi mây nhón bước ngang thềm gió
ngồi quán nhìn theo chân cơn mưa
nội nhớ về anh , mưa tim đổ
ngay chiều rất trẻ , nắng còn trưa

em buồn nên níu mây than thở
mây bảo dừng mưa cho nắng về
đem em đi gặp trời thương nhớ
mỗi cuối tuần em mắt đỏ hoe

đh

Sơn thân mến
 Tím vừa ngủ dậy , vào ĐT , thấy mình đang nằm trong phòng mổ , mà vị bác sĩ mỗ xẽ mình không ngoài ai hơn là Sơn , người em và bạn thân của o Tím. Sơn mỗ xẽ Tím nhớ phải tìm người " chụp thuốc mê " giỏi và may bằng những sợi tơ của " một người rất có duyên với Huế " nghe.
Bài viết của Sơn rất hay và dễ thương , và độc đáo; ngoài người Tím vừa kể trên , Sơn là người đã hiểu những cơn mưa bất chợt của Tím , cho nên vừa mới  "xin mưa dừng bước " ghé nhà thăm Sơn nì !
Không ngờ Sơn đã hiểu tâm tình Tím qua những khúc ruột của mình bằng những giọt mưa tim.
Cám ơn Sơn rất nhiều chi lạ
Chị
o Tím



R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.09.2012 16:27:46 bởi Ct.Ly >
#46
    dang son 19.03.2012 14:36:22 (permalink)
    0


    -














    ----------------------



    * Cám ơn OTím đã đọc bài.

    tình thân


    nđs.
    --

    #47
      dang son 20.03.2012 13:16:15 (permalink)
      0




      VƯỜN CHỮ -

      _______________




      Có lắm lúc tôi muốn cám ơn chữ nghĩa.

      Cám ơn rất thật tình vơí với biết bao sự thiện cảm.Vì những lẽ.... :

      Trí tuệ là một kho tàng vô giá.Từ trí tuệ là biết bao nhiêu điều được thu nhận,học hỏi.Khi đã quy nạp được điều mình đã bỏ công học thì mình làm gì để lưu giữ và có thể truyền bá ?

      Khi đi ngang và dừng lại ở một vài chỗ,tôi đã thấy những hàng chữ viết và vẽ trên thành tường hoặc có khi cả trên mặt đường... Người ta đã dùng chữ nghĩa ra sao,như thế nào để viết ? - Có những dòng chữ,khẩu hiệu đã được gửi lại để tranh đấu,đòi hỏi.Có những dòng chữ đã để lại như những tì vết của sự phá phách và gây bẩn thỉu,ô nhục ...


      Chữ nghĩa không bao giờ có tội.Chữ nghĩa là một phương tiện truyền tải ý nghĩ.Và con người ,tuỳ theo sự suy nghĩ,định thế của mình mà dùng chữ trong mục đích ra sao ? Điều này là là còn tuỳ.





      đăng sơn.fr
      ( Viết Để Làm Gì ? )



      ____________



      * Công tử Lỳ :

      Chừng nào Công tử sẽ làm thơ ?

      ---


      * Mưa nhỏ của phố :

      Mưa đừng lo.Chú không biết cách năn nỉ đàn bà.Chú chỉ biết viết.Viết một cách dịu dàng mà thôi.Và nàng Công Tử ấy sẽ vui.Khi vui thì nàng sẽ biết làm vài bài thơ cho vườn thơ.Ở đây ...
      nđs.
      #48
        dang son 21.03.2012 00:47:40 (permalink)
        0
        .







        TỪ NHỮNG NGÀY MƯA
        và có thể không mưa....
        __________________
        đăng sơn.fr






        KHÚC HÁT CHIỀU MƯA


        Biết em thích ngày mưa
        Mỗi chiều ngang khung cửa
        He hé gió trở mùa
        Mỗi độ lá vàng thu

        Biết em thích đọc thư
        Thư tình mềm hơn lụa
        Có chậm lắm ,vẫn chờ
        Chữ còn nhiều hơn lá

        Lá ở đâu rơi xuống ?
        Đi lạc vào tình tôi
        Để tình nhau luống cuống
        Đắm đuối cả khoảng đời.






        Về Nơi Chốn Cũ.


        Về ngang con đường cũ
        Ghé thăm ngôi quán nhỏ
        ngồi nghe khúc nhạc xưa
        thấy lòng mình đổ mưa

        Ghé thăm khúc sông ấy
        Nghe lòng nhớ biết mấy
        Hình ảnh cũ đâu rồi ?
        Ngày mà lòng mình rơi

        Về bên kia,bên này
        Về nơi lòng nhung nhớ
        Hỏi bến cũ có hay ?
        Mình thấy mình nhớ ai…







        SƯƠNG ĐÊM



        nụ mắt đêm đào sâu thương nhớ
        ướt giọt sương khuya ở môi mềm
        nhớ tìm chỗ trọ trong hơi thở
        thương về khuấy động khẽ nhắc tên

        bờ vai ấy cúi nhẹ đón rừng tóc
        ủ mùi son phấn thành hương yêu
        ta loãng tan biến hình thành lời chúc
        mỗi khi thao thức ở lưng đêm









        DẤU TÌNH.

        Thả em vào giữa thành câu viết
        Nhét thêm dấu phẩy ở giữa dòng
        Chấm dấu hỏi để tỏ điều hơn thiệt
        Gắn gạch nối làm nhịp cầu bắc ngang


        Dấu ngoặc kép khi muốn giữ người lại
        Có dấu huyền ở môt đoạn rất trầm
        Viết tên em,nắn nót đầu chữ cái
        Thêm dấu sắc đậm vết nhớ ở tim nhau

        Em muốn đi,chữ giữ em ở lại
        Em ở lại,tôi vòng khung trói buộc em
        Ở hồn tôi,vườn tình nở hoa trái
        Trong tim em chữ tôi vẫn lục tìm






        PHỐ NÚI GIỮA ĐÊM.



        Hồng hồng ngọn gió trên đầu mũi
        Nâng cao cổ áo đi vào đêm
        Nghe đâu hơi lạnh lẫn kẻ núi
        Sương trắng lơ lửng ngả bên thềm

        Chùm chăn cho ấm giấc ngủ ngon
        Góc phố cũng ngáp dài buồn ngủ
        Đèn đường heo hút góc đường trơn
        Mùa thu đến, rồi em biết không ?

        Con dốc cao ,con dốc ở trong tim
        Mắt bồng bềnh ,mắt tìm vui trong mắt
        Cả thế giới này hình như chỉ có em
        Chỉ cần đưa tay đụng đến , khỏi đi tìm

        xxxx

        ….Con phố núi thấy mình tôi còn thức
        Nói một mình,chưa ngủ, nói với mình
        Giữa nỗi nhớ ngà ngà nửa cốc rượu
        Nghĩ đến ngày đó chuyện chúng mình
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.03.2012 00:49:21 bởi dang son >
        #49
          dang son 23.03.2012 00:55:44 (permalink)
          0
          .





          VƯỜN THƠ HƯƠNG QUẾ.


          ________________________________






          Em Còn Nhớ

          Em còn nhớ ngày ấy những cơn mưa
          Kề vai ấm chia chiếc dù đen nhỏ
          Anh ướt vai nhường em sợ gió
          Nép vào nhau mình ướt giọt môi mềm

          Em còn nhớ ngày tháng trôi rất êm
          Mưa hay nắng hẹn hoài từng góc phố
          Những lần xa biết cùng ai thố lộ
          Con đường nào cũng in rõ tình nhau

          Anh nơi đó mùa đông đã xanh xao?
          Em nơi đây buồn rơi màu hoa tuyết
          Giờ mình xa thì làm sao anh biết
          Giọt nắng nào da diết nhớ người ơi!



          Chỉ Là Kỷ Niệm

          Kỷ niệm chỉ là kỷ niệm thôi
          Ấu thơ ngày ấy đã xa rồi
          Chỉ là hình ảnh trong tâm tưởng
          Tất cả như là cánh bèo trôi

          Xa rồi cái thuở ấy vô tư
          Chân dẩm dò đi trên lá thu
          Những mùa thu nữa vô tình đã
          Mang gió bấc về theo khúc ru

          Những chiều ra đứng bên bờ sông
          Nghe trong thầm lặng những tiếng lòng
          Phải chăng tan vỡ theo dòng nước
          Kỷ niệm trôi dài lạc mênh mông

          Nỗi nhớ còn đây chỉ nhớ thôi
          Đôi khi nhớ quá nước mắt rơi
          Làm sao níu được thời gian lại
          Để quên chua xót cát bụi đời.






          Về Nơi Đó


          Về nơi đó
          em hong thơm màu nắng
          Những góc xưa nằm bỡ ngỡ dưới tàng cây
          Đêm mơ thấy dòng sông vàng
          trăng chìm đáy nước
          Trăng im ru
          nằm ngủ quên đời

          Là lúc em nghe máu tim đã cạn
          Cố hát lên màu tím
          những giấc mơ
          Cố hát lên màu hồng
          tia lửa cháy
          Gọi tên người níu tàn tích bài thơ

          Về nơi đó thơ nuôi tình em sống
          Vượt phong ba
          vượt bão tố muôn trùng
          Em còn đây kí ức
          chưa quên
          Mà vẫn sợ mông lung
          đêm ngủ vội






          Tâm Sự Cùng Thơ

          Thơ ngồi bên tôi chữ lặng im
          Moi dòng kí ức đã im lìm
          Chữ cười chữ khóc vừa xếp lại
          Lạnh lùng giọt máu chảy trong tim

          Tôi ngồi bên thơ chữ cạn lời
          Hỏi lòng cũng cạn tiếng im hơi
          Có thể nào không... thơ đã hết!
          Hay vì chan chán cái nghĩa đời

          Hỏi thơ chữ tình viết làm sao?
          Thơ ngồi cúi mặt chỉ nghẹn ngào
          Sáng thương chiều ghét đêm thờ thẫn
          Thơ chỉ là thơ của trăng sao

          Giả cười giả khóc giả thương yêu
          Giả thương giả nhớ giả nâng niu
          Thơ ơi chua chát tình hư thật
          Thật hư có lẽ cũng buồn hiu!

          Thôi thì thơ cứ vui chơi nhé
          Tình hờ cõi mộng khát đam mê
          Đêm nay ngồi xuống mà tâm sự
          Thơ và tôi lủi thủi đi về




          Nhớ


          Buồn về ở lại với em
          Trăng quên lối cũ người quên người rồi
          Lang thang lau nước mắt rơi
          Nhớ đi tìm nhớ ngập trời nhớ thương

          Một mình lủi thủi bên đường
          Đèn khuya hiu hắt phố phường lặng thinh
          Tìm trong câu nhớ chữ tình
          Còn ghi đậm nét cho mình nhớ thêm!

          Hỏi người người có lẽ quên
          Sóng lùa đi hết bồng bềnh mộng mơ
          Bão giông cuốn mất hồn thơ
          Đêm ơi sao cứ dại khờ nhớ ai

          Cho em nối sợi nhớ dài
          Gửi qua bên ấy vị cay men nồng
          Nhớ đừng về bến hư không
          Nhớ ơi! ghé lại bên dòng suối em




          * Hương Quế - ( Dòng Suối Ngọt )






          ---




          Viết Cho người Mình Yêu

          Mưa dẫn lối em về thăm phố thị
          Biết anh còn ngồi quán nhỏ nghe mưa
          Đan tay lạnh còn nghe thơm mùi mực
          Em đọc hoài truyện anh viết xa xưa

          "Viết để làm gì?" anh hỏi em từ lâu lắm
          Ngẫm nghĩ nhiều em viết không bao nhiêu
          Có lẽ vậy người yêu em chán ngắt
          Đâu như anh cô Nhật, cô Pháp đón mỗi chiều

          Tội cho em không phải là thi sĩ
          Tội không anh mòn mỏi kiếm không ra
          Vần như anh mưa rơi trên cây viết
          Mưa mãi mưa hoài không thấy nắng chiều tà

          Ơi giọt mưa trữ tình giữ chân nhau ở lại
          Ngồi cạnh bên anh mưa đừng tạnh mưa ơi
          Em học viết học làm thơ như cô ấy
          Cho người yêu yêu em mãi muôn đời



          *Hương Quế

          " ...Ngọt đọc mỗi ngày câu anh Sơn viết "Viết để làm gì?" Gửi cho anh vài câu vui vừa thoáng lên trong ý nghĩ. Mong anh đã mưa và còn mưa mãi để biết tại sao chúng mình phải làm thơ. Mà nhất là em đó anh ạ! Chúc anh vui với mưa hihi...!!
          "
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2012 01:05:46 bởi dang son >
          #50
            DongSuoiNgot 23.03.2012 04:20:44 (permalink)
            0
            Mấy bài thơ của HQ mà anh Sơn biên soạn và mang ra đây Ngọt chỉ nhớ có 2 bài, đó là bài "Em còn đó" và "Về nơi đó" vì cả hai bài này được anh Mây Lang Thang phổ nhạc. Còn mấy kia Ngọt mới đọc lại có thể là lần thứ hai sau khi viết tới giờ.

            Mà anh Sơn nè! mấy bài thơ của ngọt được nằm đây tự nhiên đọc thấy hay hơn nằm bên trang thơ của HQ hihi... Chắc được lây cái mùi mưa của anh hay sao đó. Hy vọng ở trang thơ này Ngọt sẽ tìm ra vô số những hạt mưa để hiểu được thế nào là những hạt mưa tắm ướt đam mê bằng thơ. Để hiều vì sao chúng mình phải làm thơ.

            Hương Quế
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2012 04:22:45 bởi DongSuoiNgot >
            #51
              dang son 29.03.2012 12:34:26 (permalink)
              0
              ________________








              ______________________




              Những bài thơ cũ


              * Tuấn Nguyễn - Đặc Trưng.net






              Tôi thích những bài thơ cũ. Nó gợi nhắc cho tôi một thời đời sống với những trằn trọc tra vấn của cái tôi đầy xáo động, bấp bênh. Như con nước vỡ bờ, như đợt sóng gào thét, những người lớn tuổi hơn tôi, bằng tôi, đồng hành vào đời. Sống, hiện hữu đối diện với bối cảnh đất nước chiến tranh. Sự sống và chết như một lằn ranh vô hình dễ bị phá vỡ. Mỗi bài thơ là một sinh mệnh. Tôi nghe, tôi đọc như nói với chính mình. Đó là ngôn ngữ thơ – Tuổi trẻ tội nghiệp, cô đơn – Một thời để yêu, một thời để chết.
              Chiến tranh đi qua. Tôi mất tất cả. Tôi còn lại gì? Tình yêu? Sự nghiệp? Những người thân yêu?
              Tôi mất tất cả, kể cả những bài thơ.

              Những bài thơ cũ với tôi mãi mãi là một hoài niệm, đó là một phần đời mà tôi đã bị đánh mất.
              Đó là những bài thơ trước 1975, những bài thơ tình hồn nhiên, tội nghiệp, ngụp lặn trong chiến tranh.
              Các thi sĩ một thời tôi say mê như điếu đổ: Thanh Tâm Tuyền, Duy Thanh, Thanh Nam, Thạch Chương, Vương Tân, Dương Kiền, Cao Thoại Châu, Hoài Tuyết Trang, Nguyễn Tôn Nhan, Nguyễn Miên Thảo, Tần Hoài Dạ Vũ, Cao Thị Vạn Giã, Bùi Giáng, Chu Vương Miện, Mường Mán, …Rất nhiều, rất nhiều.

              Đó cũng là giai đoạn mà các tạp chí văn nghệ như trăm hoa đua nở làm phong phú hóa sinh hoạt văn học nghệ thuật miền Nam.: Tạp chí Sáng tạo, thế kỷ hai mươi, Hiện đại, Nghệ Thuật, Mai, Văn, Văn học, …

              Tìm lại được một bài thơ, đọc được một bài thơ cũ, tôi hạnh phúc vô cùng. Nếu trong âm nhạc, ngôn ngữ được chuyển vận theo giai điệu. Nó là một loại ngôn ngữ kép của nhạc điệu. Bài hát khi đã được chuyển vận và hát cho người nghe. Nó không còn cô đơn. Nó được đi vào lòng khán giả và được ái mộ. Ngôn ngữ thơ, bản chất nó cô đơn, mặc dù nó có âm thanh của nó nhưng đó là hơi thở của tận cùng sâu thẳm trái tim. Nó nói chuyện với từng cá thể. Thơ tìm sự hiệp thông trong nỗi cô đơn tận cùng.

              Tạp chí Sáng tạo bằng những cuộc Hội thảo, đối thoại giữa những nhà thơ, nhà văn đã khẳng định như một tuyên ngôn: Ngôn ngữ thơ là một vận động, phá bỏ quy ước rào cản. Nó hoàn toàn tự do. Nhóm Sáng Tạo quay lưng với thơ mới. Người làm thơ là người chơi với con chữ. Sắp xếp, cấu trúc ngôn ngữ để khám phá những chân trời mới. Người làm thơ là người không đi theo lối mòn cũ. Y khám phá những con đường mới.

              Tôi nhớ ngày đó trong một tản văn của Bùi Giáng ở tạp chí Mai, có hai câu thơ trích dẫn đầu truyện của Cao Thị Vạn Giã: “Mù sương phi cảng não nề. Thôi anh ở lại buồn về em mang”. Lời thơ làm tôi thảng thốt như mình vừa mất một tình yêu, chuốc lấy một nỗi buồn. Ngôn ngữ thơ không mới, nhưng hình ảnh quá ư sống động, bàng bạc một nỗi lạnh lẻo: hình ảnh sân bay đầy sương mù được gán cho một tỉnh từ “não nề” làm nổi bật tâm trạng của người ra đi. Từ “thôi” như một dấu ngắt diễn tả sự quay quắt trước cảnh biệt ly. Từ “buồn về” thể hiện cụ thể tâm trạng của tác giả: “Buồn về em mang”.

              Chỉ cần hai câu thơ, vậy mà tôi nhớ mãi, không sao quên được, đã 40 năm rồi còn gì. Cái độc đáo ở đây là Cao Thị Vạn Giã thể hiện bằng thơ lục bát, và các từ không có gì mới, nhưng sự sắp xếp các từ, vị trí, cơ cấu của từ đã làm bài thơ trở nên độc đáo, mới.
              Bằng hai câu thơ lục bát không cần gọi tên, nhưng tôi đã hình dung được Phi trường Liên Khương Đà Lạt?
              Một điều rất thú vị mà xin được gọi tên là hạnh phúc, hôm kia tình cờ lang thang trên mạng, tôi đã tìm đọc được toàn bài thơ này, mời các bạn:



              Khúc Ly Ðình





              Tiễn chân anh tận phi trường
              Lỗi đi. Lỗi ở.
              Mười phương lỗi về.
              Mù sương phi cảng não nề
              Thôi anh ở lại buồn về em mang
              Tiễn anh một chén rượu tàn
              Một bàn tay nắm
              Một hàng lệ mau
              Cuộc cờ thế sự binh đao
              Phút giây tái ngộ ngàn sau biết còn!
              Môi em trong cảnh hao mòn
              Một anh đất khách nhớ tròn tháng năm
              Trời Tây rẽ bước âm thầm
              Ngàn năm mỏi cánh chim bằng tha hương.






              ________________



              <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2012 12:35:51 bởi dang son >
              #52
                dang son 07.06.2012 23:32:23 (permalink)
                0




                ..




                KHI KHÔNG CÒN NHỮNG GIẤC MƠ.




                ----------------------------------------------------------



                Một ngày kia,em đã nói :

                " Em không có giấc mơ "

                - - -

                Làm sao tôi có thể tin
                Ở một câu nói đơn giản mà có chứa bao điều thất vọng và buồn bã.

                Tôi đã đi qua rất nhiều con đường
                Đã gặp biết bao người dưng- rất dưng
                Đã chạm đến biết bao nhiêu nỗi buồn không kể hết
                Và chưa bao giờ tôi gặp được một kẻ không bao giờ mơ mộng
                Để sững sờ và ngạc nhiên quá đỗi

                Những ước mơ của một con người
                Là một khoảng xanh của bầu trời xanh ngát
                Là một khu vườn có đủ màu sắc
                Là một hơi ấm cho những mùa đông lạnh giá
                Là tất cả những điều mà sự hiện thực khó cho phép


                Tôi đã có những giấc mơ,những ao ước mà kể ra thì thật phi lý
                Tôi mơ sự hoà bình trên ghế giơí
                Mơ những con người chỉ hiền lành nhìn nhau và học cách yêu thương nhau
                Mơ những điều được kể trong kinh thánh là sự thật
                Mơ những nhà hiền triết hãy tỉnh táo hơn một chút
                Ngoài những quyển sách viết toàn điều thừa thãi

                Chiến tranh,mùi tử khí của bom đạn
                Đã giết dần mòn những ước mơ của tôi
                Những tâm hồn ghẻ lở và những ánh mắt hận thù
                Đã thành lời ai oán
                Trong một lời kinh đêm


                Tôi đã nhận thức và hiểu rất rõ
                Thế nào là tình đời ?
                Thế nào là tình người
                Ở một góc địa ngục

                Tôi đã nhìn thấy những giọt nước mắt
                Của những đứa trẻ mồ côi
                Của kẻ tử tội trước giờ lên ghế điện

                Tôi đã sợ hãi
                Khi nhìn và lắng nghe lời kết tội của những quan toà áo đỏ
                Khi bắt gặp những tia nhìn hồ hởi của những kẻ chuyên nghề kết tội

                Tôi đã gập người để không còn tìm được lời lẽ nào
                Để chạm mắt vào những dòng chữ in đậm trên báo chí
                Báo in đậm những câu chuyện rất " lá cải " và lấp liếm
                Để kể về chuyện trăng hoa,ăn cắp,thâm lạm của những gã mặc đồ đẹp làm quan lớn
                Chuyện lăng nhăng ở căn phòng khách sạn
                Chuyện con đàn bà mở to cặp mắt mơ thấy tên tuổi mình rủng rỉnh hám hơi tiền


                Những giấc mơ,những từng ấy ước ao
                đã trở thành nỗi ám ảnh của một thân phận con người

                Tôi muốn biến mình thành đá sỏi
                Muốn mất đi từng cảm giác đói ,lạnh,khát khô
                Muốn đừng có trí tuệ và trái tim nhạy cảm
                Để không còn đau khổ,chua cay,thất vọng

                Và có lẽ khi trở thành đá sỏi của sự tận cùng thất vọng như thế
                Có lẽ tôi sẽ hiểu câu nói của em

                Em và tôi ơi !
                Chẳng lẽ ta hoài thất vọng ?
                Chẳng lẽ những lần tôi ngậm ngùi ngồi gõ chữ
                Là toàn thảy những đắng cay ,những tiếng gào thét vọng lại từ thinh không?





                đăng sơn.fr

                #53
                  dang son 20.06.2012 22:25:15 (permalink)
                  0

                  .





                  Thơ Người -


                  ________________





                  BÂY GIỜ MÙA HẠ

                  Bây giờ đang là mùa hạ ở đây
                  Nơi em ở phượng cháy lòng ngõ vắng
                  Cái xôn xao lũ học trò sâu thẳm
                  Còn thảng thốt giật mình - thuở em mười lăm.

                  Bây giờ đang là mùa hạ ở đây
                  Em gói ghém những mảng màu đã cũ
                  Vơ vội bùa yêu cho một ngày ngái ngủ
                  Bãng lãng - dịu êm - loang loang.

                  Bây giờ đang là mùa hạ ở đây
                  Nắng trốn mây khua bầu trời xanh thẳm
                  Ý nghĩ của em không lên tiếng
                  Thế là rơi khe khẽ xuống thềm.

                  Bây giờ tất thảy mọi vị mặn cho hơi thở
                  Đóng chốt lại mọi âm hưởng nhớ quên
                  Cái khoảnh khắc đón một ngày mới đến
                  Ngã tư này nhoà đi một cái tên…

                  Bây giờ từng trang cũ phát âm
                  Có bộ nhớ nào nhìn xuyên tín hiệu nơi anh phản chiếu
                  Bàn tay co ro làm sao em biết gồng lên để nhẹ bớt
                  Một phần tư góc ngồi này, một phần năm cõi mắt này
                  Như mới chỉ hôm qua…

                  08/06/2012




                  SO SÁNH

                  Trên sân khấu
                  một khuôn mặt tựa hề loang lổ
                  anh giả làm người câm.

                  Dưới khán đài
                  một tâm trạng như bức tường trắng
                  em giả làm người say.

                  Giữa làn đường
                  cuộc người từng đoàn xuôi ngược ngược
                  người chẳng nhận ra nhau.

                  Với chén rượu
                  nhấp môi khà khụm đeo viễn vọng
                  khuya như mặt người cay.




                  Thy Nguyên 81.





                   
                  BAO GIỜ







                  bao giờ nắng bỏng mùa thu


                  em đi về nhặt sương mù làm thơ

                  mùa này trời hay gánh mơ

                  em thì - em chỉ vòng vo đi tìm

                  @

                  bao giờ con nhện khóc tằm

                  em mua cái kén đang bâng khuâng đời

                  chừ vừa chạm những chao ơi

                  tiếng con dế gáy nhớ người tình chung

                  @

                  bao giờ đàn bướm cánh nhung

                  mua hoa về ướp men hương tửu tình

                  sớm vừa mới dậy chùng chình

                  dỗi đêm trăn trở nín thinh câm lời

                  @

                  bao giờ mây ứ, không trôi

                  hóa mưa xuống thị trấn ngồi bến trăng

                  dòng sông con sóng muộn màng

                  thương em ngắt cỏ bờ khan giọng chờ

                  @

                  bao giờ anh nhớ đường xưa

                  tìm em chiếc bóng hay mưa cuối tuần

                  đánh rơi màu tuổi thơ hồng

                  anh tìm giùm nhé , em bầng quân môi




                  đoáhồngtím - Đông Hương







                  ---


                  #54
                    dang son 22.06.2012 00:56:11 (permalink)
                    0
                    ....




                    MÀU nắng nhớ nhau
                    __________________

                    m&n - @eve



                    Dầm dề là đã cơn mưa
                    Mưa về chỗ ấy, chỗ vừa có nhau
                    Có nhau từ chỗ gió lùa
                    Chỗ mà dãi nắng xưa mùa nhớ thương

                    Thương ai lối ấy vẫn thường đi chung
                    Mắt người như bãi cỏ nhung
                    Để tôi cúi xuống bên sông chập chùng

                    Nhớ ai hoa nắng nhả hương
                    Thơm mùi da thịt,đậm chừng ở nhau

                    Nhau này về nhớ nhau kia
                    Thế mà hai đứa đậm đà thương yêu
                    #55
                      dang son 27.08.2012 01:15:34 (permalink)
                      0
                      ..

                      _______________________________________
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.08.2012 23:53:11 bởi dang son >
                      #56
                        dang son 04.09.2012 22:37:58 (permalink)
                        0
                        .




                        BàiKhôngTêncho Cha



                        Chiều đang xuống lặng lẽ
                        Dòng sông đang trôi về
                        Dõi bước mình lê thê
                        Con nhớ đến cha
                        Ở cuối muà đông
                        Ở những ngày cũ yêu thương
                        Lá rơi,rụng trên đường
                        Con một mình vội bước
                        Mà trong lòng vấn vương


                        Con muốn viết về cha
                        Như một kẻ xa nhà
                        Rã rời trong niềm nhớ
                        Lặng mỏi từng xót xa


                        Bài không tên lần nữa
                        Con viết cho cha
                        Bằng những giọt lệ
                        Trên phím đàn lià xa
                        ----



                        đăng sơn.fr
                        #57
                          mưa phố núi 27.09.2012 15:24:09 (permalink)
                          0
                          Chân như

                          Huyền dịu tình nâng , ai biết chăng ?
                          Nữa đời khép mộng - giấc thi nhân.
                          Tĩnh tâm chấp bút hồn bay bỗng
                          Mộng vỗ đời vui - thỏa kiếp tằm.

                          Mpn




                          Ngọc ngà

                          Hỡi ai lặn lội trèo non
                          Bẻ buồng cau chín vôi son trầu vàng.
                          Chịu dùm em nổi dở dang
                          nghèo nàn thi sĩ tim gan ngọc ngà.

                          Mưa phố núi 9-10-2012

                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.09.2012 15:27:57 bởi mưa phố núi >
                          #58
                            dang son 01.10.2012 00:25:06 (permalink)
                            0
                            ..


                            Vui khi thấy chữ của MưaPN.


                            đăng sơn.fr





                            ..
                            #59
                              dang son 02.10.2012 12:07:21 (permalink)
                              0
                              .






                              NGỮ THUẬT !




                              Đầu tựa tuyển tập truyện ngắn mang tên : Đêm Rồi Cũng Đi Qua phát hành năm 1986 của nhà văn nữ Nguyễn Thị Ngọc Nhung có lời dẫn của Mai Thảo,một nhà văn của những " Đêm Màu Hồng " mà tôi hằng yêu thích.

                              Ông viết và theo cách viết của ông như một hăm hở quá lời và đã viết như một sự nghịch ngợm cùng chữ nghĩa :

                              ... " Ở ngoài mọi hình thái trí nhớ ngắn tầm đốt cho chúng những trầm hương thương nhớ không nguôi những đất trời đã mất,trí nhớ và cõi viết NTN Nhung là một mũi tên vàng ý thức tỉnh táo bắn thẳng nó đến những tầng đầu tầng hai địa ngục.Tới những nơi chốn tối thẳm,đêm ngày không phân định,đường đi là tuyệt lộ phương hướng là mê cùng và sinh tử liền cành ...

                              Tới đời sống,đời sống không chở nó trên một song loan.Tới sự thật ,sự thật hiện nguyên hình thảm kịch và không chịu che dấu nó dưới một hoa lá ngụy trang hoặc bằng một liều thuốc an thần nào hết...


                              .... Đọc Nguyễn thị Ngọc Nhung,lúc tôi thấy truyện của nhà văn nữ này là một dựng đặt,lúc lại thấy nó là một có thật.Một nhà văn Tây phương mà tôi quên tên ,đã giải thích về tác phẩm của mình : " Đây là sự thật một trăm phần trăm bởi được xây dựng hoàn toàn bằng tưởng tượng. "...
                              ...




                              Đọc đi,đọc lại những đoạn viết ở trên.ngồi yên,không động đậy,thử khởi động trí não,tôi,có khi ,không hiểu rõ những điều Mai Thảo cần diễn đạt. Thế nào là " một mũi tên vàng ý thức tỉnh táo bắn thẳng nó tới những tầng đầu,tầng hai địa ngục ( ? ) Và : ..Tới đời sống.Đời sống không chở nó trên một SONG LOAN ( ? )

                              Không có cuốn tự điển Việt Nam dưới mắt,tôi không thể nào hiểu được danh từ " song loan " ! Chữ lạ quá ! Phải chăng khi viết để diễn giải tâm trạng và cho một khẳng định trước một phong cách viết của nhà văn nữ ấy,ông thầy viết của tôi đã viết trong nỗi cảm hứng mê hoặc kỳ dị đó ?



                              Đành rằng, viết để diễn đạt một đôi điều về tâm thức thì lắm khi người viết phải phóng mình để thoát ra khỏi cái tôi của mình.Cái Tôi của mình là cái gì ? Có phải là một tập tục suy nghĩ dã hằn sâu vào tư tưởng riêng,rất riêng ?

                              Nói theo một nghĩa khác để đơn giản hóa vấn đề thì nhà văn,người viết là người kể về một hoặc những câu chuyện đời và hắn dựa vào một trong những phần có thật ở đời một khi đã cắt xén hoặc thêm thắt vào những hư cấu để dựng truyện.

                              Vấn đề viết theo kiểu nặng nhẹ,sâu lắng,khó hiểu hoặc rất nông cạn thì còn tùy thuộc vào mức độ suy nghĩ,bằng chính tâm thức của nguời viết.
                              Hắn,người cầm bút trong cái bóng tối đơn độc của sự riêng tư đã dựa vào một kinh nghiệm sống của bản thân như thế nào để có thể viết ?
                              Có cần phải thật gian nan và đau khổ đến tận cùng để có thể viết ? Và nỗi hạnh phúc hoan lạc thì phải có đến một mức độ nào để cảm nhận và buông được con chữ trên trang giấy hoặc phím chữ,màn hình ?

                              Về phía người đọc,họ cảm nhận được điều gì khi tạm rời bỏ được cái " tôi " hàng ngày của mình một khi thử hòa nhập vào cõi viết của tác giả ?


                              Loay hoay một lúc trước vài sự suy nghĩ riêng tư.Tôi thấy mình không cần đặt thêm câu hỏi nào khác nữa.Tôi dùng thì giờ,mở trang sách.Tôi quên đi cái riêng của mình để sống một đời sống khác.Bằng ý nghĩ của chữ.


                              đăng sơn.fr






                              #60
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 8 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 113 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9