TẠI SAO CHÚNG MÌNH LÀM THƠ ?
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 8 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 113 bài trong đề mục
dang son 03.05.2013 01:16:12 (permalink)
0
_________________________________________
 
 
-------------- ..


CHUYỆN NHỎ .



Dưới một bài truyện ngắn của tôi, cô bạn viết - Học trò người Dưng - ở quê cũ vào thăm,cô viết :



" Thầy kính mến!

Học trò người dưng chạy về đọc những dòng như quen như lạ này rồi ngồi nhớ nhớ quên quên. Hệt như một kỉ niệm chưa cũ của học trò ấy. Không sao tả được.

Thầy viết nghĩa là Thầy đang bình yên.
Nhưng dù ở nơi xa xôi ấy, Thầy bình yên hay giông tố. Học trò biết Thầy vẫn có thể thả trôi mình, và Thầy vẫn có thể biết Thầy đang trôi ở đâu.


Chúc Thầy bình an ! "



thynguyen81



--



Tôi trả lời Cô :





Thư Từ Nơi Xa .





ThyNguyên !


Tôi ngạc nhiên chút đỉnh khi thấy đoạn chữ của em .Tôi có điều vui và điều không hẳn hài lòng vì em .

Khi viết như sau :


" ...Nhưng dù ở nơi xa xôi ấy, Thầy bình yên hay giông tố. Học trò biết Thầy vẫn có thể thả trôi mình, và Thầy vẫn có thể biết Thầy đang trôi ở đâu. "




Thy Nguyên !

Em có đã học qua về triết học và phương cách lập luận rồi phải không ?

Và khi làm thơ,em đã để em trôi về đâu ?

Nhớ lại ở một ngày cũ,tôi đã có vài bài viết để phân tích tâm trạng thơ của em...

Tôi vẫn nhớ là mình đã đọc em và nghĩ khá đúng về em....


Thời gian trôi ,em mất liên lạc với tôi - và hóa ra là em còn sống .




Cô học trò Người Dưng .


Em hiểu thế nào về chữ Định Mệnh ? Đường chỉ tay cuả em đã nói gì về em ?


Tôi hay dùng chữ Đức Năng Thắng Số,tôi đã trải qua những khó khăn gập ghềnh,những giông bão trên đời .Tôi đã rất ít vào nhà thờ,nhưng tôi vẫn còn niềm tin ở trời cao .


Em đã học về phương pháp Rèn Luyện Ý Chí chưa ?

Ở những trang sách ấy ,đã không có dòng viết : Đời đưa ta trôi về đâu ?


Không! Em

Hãy điều khiển cuộc đời mình - Tôi biết như thế nên tôi không trôi dạt.Tôi đứng ,đi và sống....


Đơn giản thôi,em !




Nghị lực nhé .



Tình thân



đăng sơn.fr


dangson.fr

 
 
#76
    dang son 01.07.2013 14:44:36 (permalink)
    0
    ...
     
     

       . dangson.fr
     
     
     
     


    tình của CHỮ






    _________________________





    Buổi sáng.

    Chỉ có một dúm khoảng khắc,chỉ kịp mở máy đọc được vài hàng chữ mà lòng thấy vui và ấm.Ấm ở khoảng trời đang mưa.Thế đó - Phải rồi mà,trời đất,cây cối cần mưa như những trang giấy cần chữ để có nghĩa.

    Chữ của chị hiện ra vơí dòng điệu song ngữ.Chị viết :

    " Tu sais , parfois vaut mieux être comme une fumée , un appel sans personne au bout du fil , car c'est celà le charme de la vie .
    Te souhaite une journée si belle et chaude , chaud comme le coeur de la personne qui t'aime dans l'ombre .
    ta grande soeur du pays des Violettes et des Briques rouges qui se penchent sur la Garonne ".



    Vậy thì ,thử viết cho chị :


    " Em chọn màu tím để viết ( viết chứ không dịch thơ văn bằng ngôn ngữ của miền đất mình đang sống ) Ngôn ngữ bằng tiếng mẹ đẻ có nhiều nét đẹp,nồng nàn như mùi đất sau một cơn mưa rào mùa hạ,mùi đất của tuổi thơ và những ngày ê a đèn sách,ngày áo trắng nhẩy chân sáo đến trường.Lớn thêm chút nữa,có lúc nghe thầy cô nói trong giờ việt văn : " Dịch thơ là chết trong lòng một ít " - Nói như thế theo cái kiểu của một ông thi sĩ thời xưa ' Yêu là chết trong.... "

    Thì ra thế,ngôn ngữ ( cho dù bất cứ ở đâu ) cũng có sự tuyệt vời riêng .Ví dụ như ngày ấy nhận được tiếng reo điện thoại.
    Giọng Huế của sông Hương kia hỏi,ngập ngừng :

    - Allo.Có phải là nhà thơ ( .... ) không ?

    Hỏi chi mà kỳ .Làm người ta măc cỡ gần chết vì lần đầu tiên bị gọi như thế.Bộ nhà thơ là một cái nghề chắc ? !! Đành chối bay,chối biến để đoán giọng Huế đó là bà chị.Ở xa mà như gần,thật gần vì vài lý do : Cái bút hiệu nghe đơn giản khi chị hay làm thơ kiểu 7., 8 chữ,rất cổ điển :


    ".... Nắng mắc quá anh, mua không nỗi
    em cần bán bớt mây trời xưa
    có tiền chuộc lại vài con suối
    đủ mướn dòng sông đang ngủ trưa

    ...
    hương một chiều mưa thơm gió cát
    sa mạc trường niên - nhớ với trông
    mai đây sương khói miền tao ngộ
    anh xối mưa vào tim chạm em *

    đônghương

    Rồi dưới những trang thơ,chị thêm dòng chữ : quê hương em là Huế,quê tim em là anh -


    Đọc thấy lạ ! Thấy kỳ kỳ ngồ ngộ !

    Hai chị em nói chuyện không dứt từ Albert Camus,André Gide,Beaumarchais đến David Foenkinos của quyển La Délicatesse .Có lúc giọng thành nội Huế cười hihihi... dễ quạu như tiếng chim hót cuối chiều.

    Hỏi chị : Khi viết,ý tưởng của chị đến từ đâu ?

    Lại cười dòn dòn rồi ngập ngừng nho nhỏ như học trò ướt áo trời mưa tím ngắt :
    - Chị không biết.Thì chữ cứ từ đầu rơi xuống ngón tay...


    Ngộ chưa à,chị ơi ! Chữ của em không giống như của chị hoặc của một CaoNguyên hay tâm thức ngấu nghiến sự tình.Chữ của em đầy ngập buồng tim,tim em có nhiều ngăn.Ngăn lớn nhất thì để dành cho người tình tên là NguyễnthịChữNghĩa....

    Trong câu chuyện có vẻ như văn học của mình,em đã khám phá ra vài từ ngữ trong cái nghĩa cho chữ của chị,khi chị đòi bán bớt mây để mua chuộc lại vài con suối ở một bài thơ không nghịch lý.Em chẳng có gì để bán cho ai.Trái tim vẫn một nhịp đập trên quãng đường đi dạo buổi đêm, và từ đó,ý tưởng chầm chậm đến để có điều mà viết...

    Vì thế,chị đã gọi cho em - Và từ đó....

    Em chúc chị có thêm chút gì vui buồn để viết.




    đăng sơn.fr





    . * KHI MƯA CHẠM VÀO CÁT
           thơ ĐôngHương -



       
     
    #77
      dang son 23.12.2013 12:57:25 (permalink)
      0
      .
       
       
       
       



      TÌM CHẤT LÕI CỦA THƠ
         qua những câu viết .


      _____________________________________  đăng sơn.fr
                                                                                                    .         



      ..











         Đi tìm thì ta sẽ gặp .

      Biết là như  thế , nên tôi đi tìm , để rơi vào trang chữ của  Nghi Bình .


         Cô viết lời dẫn ở đầu trang Tùy Bút và Thơ như sau :


         "   ....
      cho những ngày mây xám



      ... tôi thích thơ chỉ vì may mắn đã gặp được những tâm-hồn-thơ. Tôi dùng văn cho đôi mắt và dùng thơ cho tâm hồn cho nên tôi nghĩ căn nhà tôi đang xây dù có chút "nghịch phương hướng" nhưng sẽ vẫn còn trên mảnh đất tôi đã chọn.





        Hãy thử  mở cánh cửa  tìm hồn chữ của cô :



      tụng ca

      tung cánh diều bay lên cao, cao mãi
      làm sao giấu người trong lòng gió hở anh
      mùa đông còn dài, tôi nhớ mảnh trời xanh
      đôi con mắt mỏi mong màu nắng nhạt

      ngọn khói nhà ai vờn bay lên ngơ ngác
      có gặp cánh diều để ủ ấm hay không
      diều đã có lần rơi xuống vực mênh mông
      nên đôi cánh vẫn chưa liền dấu cắt

      làm sao để che đi đôi con mắt
      (trăm, nghìn lời …, người ấy sẽ đọc ra …)
      một mảnh cuộc đời cứ ngỡ đã rất xa
      nhưng ngoảnh lại vẫn ngay trong tầm mắt …

      bay lên cao giữa trời đông hà khắc
      (như đêm phá rào hò hẹn với trăng khuya
      khi bình minh rơi trên khung cửa ngày xưa
      đôi chân đã rong chơi về, mệt rũ …)

      hãy cùng tôi tìm phút giây đã cũ
      lòng giấy vô tình, thơ chợt rối người ơi
      trái tim tôi giờ đã biết nghỉ ngơi
      chỉ khoảnh khắc, (khoảnh khắc thôi), loạn nhịp

      bay lên cao, sợ mắt người đuổi kịp
      đôi cánh sắc màu không thể giấu giữa mây
      tôi ở bên người cạn chén đắng mà say
      nên cứ thế, một góc đời loay hoay mãi

      ngày huyễn hoặc, nhặt nhánh tình sót lại
      ngắm hàng cây, cây không lá mùa đông …

      Nghi Bình – 2/8/12






         Khi Nghi Bình viết : ....

      làm sao để che đi đôi con mắt
      (trăm, nghìn lời …, người ấy sẽ đọc ra …)
      một mảnh cuộc đời cứ ngỡ đã rất xa
      nhưng ngoảnh lại vẫn ngay trong tầm mắt …





      <   Đôi mắt tôi vẫn tìm để đọc ra :




      chung đắng

      nhân sinh như mộng, trầm luân và oan nghiệt
      chuyến du hành này rồi sẽ về đâu
      cuộc đời hỡi, vần xoay rồi cũng khép
      bụi phù du vùi kẻ trước, người sau

      tôi đã lâu đập chén sầu, ngại uống
      sao người về lại chuốc để tôi say
      nơi thềm đêm, rượu xoay vòng, luống cuống
      tôi không buồn nhưng mắt cứ nhòa, cay

      để tôi quên vài cơn mưa nỗi nhớ
      vì tâm tôi đã sũng ướt mảnh tâm
      ngày hôm qua tôi gọi tên "một thuở"
      mỉm môi cười, thương quá góc hồn thâm

      trăng bao năm vẫn đi, về bên cửa
      (đừng nhìn tôi, ngượng quá mảnh trăng ơi …)
      linh hồn tôi đã mòn đi quá nửa
      chân dung đời mài miệt vẽ, chưa ngơi

      tay bưng mặt, tay vuốt sầu như tóc
      (sợi ngắn, dài sầu có thể bạc không ???)
      con thú hoang ngang trời tru tiếng khóc
      vang núi rừng, rơi tuyệt vọng giữa thinh không

      chén này thôi, chén này thôi người nhé
      rượu vô tình, môi đã ướt mềm môi
      đêm mông lung, nghe tiếng lòng khe khẽ
      tôi trốn đời hay rượu nhốt hồn tôi

      nhân sinh như mộng, tôi khóc, cười vỡ lỡ
      mai cuộc cờ tàn, hồn phách lạc về đâu
      mai cuộc cờ tàn, người nhìn nhau bỡ ngỡ
      (đã có lần cùng hành hạ đời nhau …)

      Nghi Bình – 2/17/12




      Bài thơ Chung Đắng ở trên chiếu cho tôi cảnh lặng lẽ âm thầm - đêm mông lung, nghe tiếng lòng khe khẽ
      tôi trốn đời hay rượu nhốt hồn tôi ...

      Phải rồi, đó cũng có lúc là  chúng ta ở tận  cùng  bóng tối .



      Thử rời bóng tối ấy để bước sang một vùng sáng - Để thấy  sau những săn tìm, chạy trốn với những buồn vui , nhung nhớ,  mình bất chợt " hiền lành " để làm thơ :



      thoáng động

      mưa chẳng ngoan cứ đổ về hiên trước
      nắng không hiền, nắng cứ mãi đi hoang
      chừng như xuân đang mở từng khuy ngực
      cỏ non lên, ngấm phải giọt nước buồn

      tìm mặt trời phía sau lưng đỉnh núi
      (trò trốn tìm ngày ấy vẫn chưa quên …)
      mặt trời ngủ quên nơi cánh rừng trăm tuổi
      kẻ đi tìm ươm hạt nhớ mông mênh

      thung lũng chiều nay lá xanh đang về tới
      lũ cây mừng reo lời hát giữa mưa
      nơi phía Nam có đàn chim bay mỏi
      chờ nắng về nối lại mối tình xưa

      hãy thôi mưa, hãy thôi đi mưa nhé
      phố hôm nay đã sũng ướt nỗi buồn
      (trời sinh mưa trao cuộc đời nhạt tẻ
      nên suốt đời mưa chẳng thể vui hơn …)

      sẽ đi đến căn nhà người nơi ấy
      bên hông rào lặng ngắm nụ cười xưa
      chim Vô Ưu vẫn ân cần bay nhảy
      người bây giờ già dặn đã đủ chưa ???

      yên một thoáng giữa hoàng hôn rất mộng
      dẫu mưa về trên lá, cỏ mỏng xanh
      nhẹ chân bước khi cõi lòng đang động
      người đâu hay tôi bất chợt hiền lành …

      Nghi Bình – 3/27/12



      .







                Bây giờ, thử xem Nghi Bình mang tâm hồn dính nét  Thơ vào  Truyện Ngắn  xem sao ? :


               ...





             thêm mùa thu nữa


      thành phố đã sắp vào thu. Có những cụm lá vàng thưa thớt trên vài cây to. Mùi không khí gay gay lạnh quen thuộc khiến Hạo bâng khuâng. Để xe ở sân nhà thờ, Hạo chầm chậm bước tới ngôi trường gần đó. Từ xa Hạo đã thấy nhóm đông người đứng tụ trước cửa trường. "Có lẽ vẫn thế, họ không cho học sinh vào trong sớm quá. Vẫn giống hồi … xưa".

      ngày ấy, bắt đầu từ năm Hạo 16 tuổi, chiều Chúa Nhật Hạo chẳng thích đi đâu khác ngoài ngôi trường này dù có hôm bài vở không xong, Hạo vẫn không nỡ bở giờ phụ dạy với các thầy, cô giáo khác. Đơn giản chỉ vì Hạo thích những ánh nhìn trong veo, những cử chỉ lúc uể oải vì phải bỏ trưa Chúa Nhật vui để đến lớp hay những lúc thật năng động khi các em giơ tay trả lời câu hỏi hoặc hát khúc hát nào đó. Có hôm Hạo về nhà mang theo những câu nói ngây thơ trong đầu và cứ thế mỉm cười khi nhớ lại. 

      cô bé học trò Hạo thích nhất cũng lớn dần. Từ câu trả lời ngây thơ cho câu hỏi đại loại như "nếu khi sống ta phạm nhiều tội quá, khi chết ta sẽ đi đâu?". Con bé mắt xoe tròn xinh xắn mau mắn giơ cao tay "sẽ xuống đất nằm ạ". Ba năm sau đôi mắt vẫn xoe tròn xinh xắn, con bé đã trả lời mạch lạc hơn cho câu hỏi "lớn lên con sẽ làm gì?". "Thưa, con sẽ đi tu giống soeur CC". Khi ấy, Hạo, đứa–con –trai–18–tuổi đã nhìn vào gương mặt cô bé thật lâu, nghĩ thầm "tiếc nhỉ …"

      Hạo rời nhà, xa phố, xa ngôi giáo đường, xa ngôi trường và xa những ánh mắt trong veo để tập tễnh "vào đời", tập tễnh thực hiện giấc mơ "tự lập" và "làm người lớn" như bao nhiêu sinh viên Đại Học khác. Ai đó đã nói con người như cánh chim, khi đã bay đi, khó lòng bay trở về. Hạo cũng thế, như cánh chim theo gió bay mãi …, như cánh buồm nương sóng giữa khơi … Hạo ra trường, có việc làm như ý muốn. Tuổi trẻ hăng say, mọi sự như ý, mơ ước thăng hoa. Không ưa thích sao được vì chân cứ bước dần lên từng nấc thang sự nghiệp, trong túi thêm nhiều những tờ giấy bạc màu xanh. Hạo quên dần ngôi trường nhỏ và những ánh mắt trong veo. Hay đúng hơn, ngày xưa ấy giờ như ánh kim loại lấp lánh nằm yên ở góc nào đó trong tâm tưởng, bé nhỏ quá so với những kế hoạch với thành tựu lớn lao. Hạo như con thiêu thân nhắm mãi ánh đèn sáng. Bây giờ không còn nghe những câu trả lời ngây ngô, ngộ nghĩnh nữa. Bây giờ là những lý luận tinh vi chuẩn xác giữa người và người với những đôi mắt tinh ranh và Hạo cũng cũng thế, trở nên ma mảnh, gian ngoa. Bây giờ không còn những điều Hạo muốn nói với người nghe mà là những điều người nghe muốn Hạo nói, chính xác hơn là Hạo chỉ nói những điều người đối diện muốn nghe. Cái tâm ngọt ngào, êm dịu đã khăn gói rời xa Hạo từ bao giờ cho tới khi Thuyên, người con gái Hạo yêu thương qua đời. Hạo chưa từng có ý định cưới Thuyên dù họ đã đính hôn nhiều năm. Thuyên có được đời sống sung túc, có cả tình yêu của Hạo nhưng cô mãi mãi vẫn chỉ là"vị hôn thê". Hạo không hiểu tại sao Hạo không quan tâm đến hôn nhân, gia đình và con cái. Hạo không hiểu tại sao dự tính cho chuyện cưới xin lại dường như mất quá nhiều thời giờ quý báu của Hạo. Và Hạo không hiểu sao đàn bà lại cần phải chính thức được gọi là "vợ".

      con người chỉ cảm nhận được sự thiếu thốn của mình khi đã thật sự mất mát. Hai mươi năm trôi qua cho mọi bằng cấp, mọi nấc thang sự nghiệp, mọi liên hệ công việc dù đơn giản hay phức tạp. Nhưng, hai mươi năm trôi qua không còn những chiều Chúa Nhật thanh thản, không còn những giây phút lãng mạn bên người con gái thương yêu. Tiền bạc có thể phủ gấm vóc lên người. Tiền bạc có thể giúp khỏa lấp khoảng trống nào đó của thời gian nhưng tiền bạc không thể thay thế tình yêu. Người ngoài có thể cho rằng Thuyên đến với Hạo vì tiền nhưng Hạo chưa bao giờ nghĩ đến lúc đi về trong căn nhà quạnh vắng, buổi tối không còn ai để sẵn mâm cơm, đi xa không còn ai sắp xếp áo quần vào xách tay, nhất là khi buồn bực không còn ai tin tưởng để lắng nghe Hạo than phiền … Có nhiều điều người đàn bà bé nhỏ ấy đã âm thầm vì Hạo chịu đựng để bây giờ Hạo nhận ra tiền bạc không mang trả lại cho Hạo một người hệt như vậy, tiền bạc không cứu sống được Thuyên và cái danh vọng Hạo có không bù đắp được những gì Hạo đã mất.

      Hạo tìm về ngôi giáo đường cũ, hy vọng có thể rũ sạch được bụi đường trong bể tịnh yên. Hy vọng hồi chuông ngân nga có thể rung lại tấm tình cũ …

      - Ông có phải là thầy giáo mới không? Sao ông lại hút thuốc ở đây?

      Hạo bừng tỉnh, loay hoay dập tắt điếu thuốc trên tay và ngượng nghịu cúi xuống cười với một đôi mắt trong veo. Ngước lên, Hạo lại bắt gặp đôi mắt trong veo khác trong bộ áo tu sĩ. Đôi mắt ấy không quay đi và Hạo nghe tiếng reo vui:

      - A … thầy Hạo

      Hạo lúng túng:

      - Chào … soeur …

      không ngờ cô bé liếng thoáng ngày xưa lại có thể thực hiện được ước mơ của thuở lên mười và không ngờ Hạo đã quay người đi một vòng xa xăm đến thế … Có phải tại gió đã góp phần đẩy cánh chim bay xa hơn hay tại sóng đã đánh dạt chiếc tàu căng buồm … Hay tại vì ai ???

      mùa thu sắp về dìu dịu buồn tênh …

      Nghi Bình – 9/30/13



      (    *    nguồn : dactrung.net )

       
       
       
       
       
      #78
        dang son 23.12.2013 14:07:52 (permalink)
        0
        .
         
         




          Rọi Ánh Sáng vào THƠ .



        ________________________________________________________________
        *











        Nếu thắc mắc làm khó nhau, tôi  sẽ hỏi cô :

          - Làm thơ để làm gì ?

        - Sau khi  làm xong vài bài thơ, cô có thấy đỡ buồn  hơn không ? Cô sẽ nặng lòng hay nhẹ lòng và cô  sẽ gầy được thêm bao nhiêu ký lô  . Khi nhẹ lòng thì cũng có nghĩa là mình ốm đi ....



           Có thể cô nhà thơ không trả lời được - Nhút nhát như những con sóc ư ?



           Vậy thì tôi thả chữ , tìm cô về đây :




        Ở ngày cũ kỹ kia, cô viết ở lời dẫn nhập :




          " .....

        ĐOẢN KHÚC RỜI CHO QUÊ HƯƠNG


        Cho em một phiến mây màu xanh - để em ươm mộng tràn đầy trong quả tim tuyết ngọc - cho gió lành về đầy với tâm hồn - để em thấy những nụ mai vàng rực rỡ trong tháng giêng cỏ non - đất xanh màu tình tự - để em thấy những cành lộc nõn bên hương trầm nghi ngút đầu XUÂN và những nụ cười bên xác pháo hồng cùng đôi câu đối đỏ.


        Cho em một màu tím mơ màng - để em thấy những cánh hoa lục bình trôi lênh đênh trên dòng sông quê ngoại - với đàn vịt bơi đùa bên đám rau muống dưới bóng dừa đu đưa trĩu nặng trái sai - để em nghe thoang thoảng mùi hương cau trổ trong vườn và những cụm khói lam tỏa cao ôm ấp mái tranh - để em nghe tiếng sáo diều vi vu êm ả - tiếng Mẹ kể chuyện êm ái trong buổi trưa HÈ đồng nội.


        Cho em một nhánh thông xanh - để em thấy CAO NGUYÊN núi đồi trùng trùng điệp điệp - để em thấy nắng đã rạng ngời trên từng đồi bắp vàng tươi hứa hẹn - cùng những cô gái xinh đẹp bên chiếc gùi đầy ắp chè xanh và những chú nai vàng ngơ ngác bên dòng suối ngọt ngào của rừng THU miền bản thượng.


        Cho em đôi câu lục bát ẩn hiện trên chiếc nón bài thơ - để em thấy cầu Tràng Tiền mười hai nhịp nối - với cô gái dịu dàng đưa đò bên dòng Hương giang trong những buổi chiều ĐÔNG - để em nghe tiếng chuông chùa Thiên Mụ ngân nga của xứ Huế êm đềm và những lăng tẩm đế đô nghìn năm văn vật.


        Cho em một ánh trăng tròn sáng tỏa - để em thấy bao cánh đồng vàng thơm mùi lúa chín trên BÌNH NGUYÊN bát ngát - với các cô thôn nữ và những cậu trai làng thoăn thoắt bên lưỡi hái - cùng những điệu hò đối đáp giữa mùa gặt no say - và những giọt mồ hôi tưới cho ngày mới để em thấy đất nước mình đang vươn cao trong nụ mơ đã chín.


        Cho em một vầng ô ló dạng - để em thấy bình minh trên bến sông Chín Cửa với những chiếc thuyền đầy ắp cá tươi - và từng đàn hải âu bay lượn trên miền DUYÊN HẢI căng tràn sức sống để em tưởng chừng như mình đang chắp cánh bay về viễn xứ - và xin thời gian một giây ngừng cô đọng để em uống tất cả yêu thương mật ngọt của quê hương - trong phút giây tuyệt vời thần thánh đó.


        Và cuối cùng - cho em một hình cong chữ S thân thương - để em xin tạ ơn Cha Mẹ đã cho em mang tên của bản đồ VIỆT NAM mà địa lý đã khắc ghi muôn thuở - để dẫu cách xa muôn nghìn hải lý - vạn dặm trùng khơi - em cũng sẽ nhớ mãi quê hương mà lịch sử đã đi vào bất diệt của lòng người.


        *   Dulan





        Mỗi người viết đều có một (  vài  )  cách thức hành văn . Khi đọc ở đây đó cách viết của DuLan thì tôi hiểu là cô kết nạp kiểu viết theo tốc độ chậm - Rất chậm  và dài ngoằn ngoặc . Khi đọc  văn cô, ta cần có một làn hơi khá dài, phong phú như lúc sửa soạn hát bài hò miền Nam Bộ .


        Ở đây, tôi không có chủ đích phân tích văn viết của  DuLan , tôi chỉ nên tò mò những ẩn ngữ, những nỗi niềm trong thơ của cô mà thôi  ( Vì ngày xưa, khi cô mới gia nhập một diễn đàn, cô người dưng này đã ngậm ngón tay cái, tay cầm cái khăn ghiền, lũng đũng chạy theo tôị ...)

        Kiểu con trẻ khóc nhè :

        - Sóc không biết  làm thơ .

        Nhìn cô , nghe cô khoe như thế ,tôi hãi sợ và  lắm nghi ngờ , và hoạch  họe cô : Chả lẽ tối ngày  vào các diễn đàn để đọc những gì thiên hạ viết  ?  Chả lẽ  lại  chạm mắt vào những bài thơ kiểu  đánh đấm hùng hục  của anh ?




          Để xem sao ?








        CUỐI...

        Cuối vườn lam
        Những chiếc lá sót lại
        Đóng băng
        Chùng buốt giá

        Cuối bìa rừng
        Những ngọn thông chụm đầu
        Thì thầm
        Khúc đông xám

        Cuối con dốc
        Những bước chân đếm bước
        Rùng mình
        Gió lạnh căm

        Cuối phố nhỏ
        Những ngón tay đợi chờ
        Đan nhau
        Truyền hơi ấm

        Cuối đêm dài
        Mặt trời chẳng bừng lên
        Lê thê
        Ôi không gian!

        .....

        Dulan







        BƯỚC THỜI GIAN

        Rừng bạch dương khi mùa về tuyết phủ
        Mây lặng buồn vùng Âu Bắc vợi cao
        Từng đông trắng dấu thầm qua gót nhỏ
        Cõi đi về đếm mãi bước thời gian


        Gió buốt xám thổi qua miền thơ thẩn
        Vắng tiếng người vang vọng cuối trời xa
        Vẫn trống vắng bủa vây niềm cô quạnh
        Nghe khuất dần đâu đó lối thênh thang...



        Dulan









        CHÙNG...

        Ta về gom nến vụn
        Thắp vàng vọt qua song
        Bước thời gian chùng lại
        Đủ cho mùa xanh xao...

        Dulan








        HONG...


        Từ hoang phế bóng đêm tràn
        Anh xoay nữa bước địa đàng từ ly...
        Chiều nay ngọn nến lung linh
        Em hong dĩ vãng dấu tình chơi vơi.

        Dulan







        TRÀ ĐÊM


        Một chung trà
        Nửa vầng trăng
        Nửa ta cõi mộng
        Đất trời chuyển xoay.
        Vạn thuở thân anh ngôi tượng thạch,
        Linh hồn khuất lặng đáy tim em.

        Một chung trà
        Nửa vầng trăng
        Nửa ai dệt mối
        Bến sao Ngân Hà.
        Biệt ly há lỗi tình giao ước,
        Doành mây khắc tưởng bạn tri âm.

        Một chung trà
        Nửa vầng trăng
        Nửa sầu nghiêng bóng
        Gương loan đêm trường.
        Giọt tơ vương vấn ba sinh nẻo,
        Hương trần đọng giữa đóa hồng lan.


        Dulan






        Đọc và im lặng để  đếm được nỗi trầm lắng nặng triũ nỗi niềm .


        Để chia sẻ với cô, tôi đã ghé thăm -


          Và viết :




        VIẾT CHO SÓC DuLan



        --

        Sóc nè !
        Anh ghé thăm - Đọc bài...
        Lúc nào anh cũng có thể chia với em một góc nỗi buồn mà.
        Thời gian trôi,sẽ trôi....

        __________

        đăng sơn.fr


        ( dactrung.net )







        ----


           Có lẽ, như vậy -  người ta biết câu trả lời cho câu hỏi : " Tại Sao Chúng Mình Làm Thơ ?   "











        .   CHÚNG MÌNH
           
         
         
         
         
         
         
         
        #79
          dang son 28.12.2013 12:44:14 (permalink)
          0
          .
           
           


          Với tác phẩm CẦMMƯA   -tHYnGUYÊN .





























          .










          .




          DỮ LIỆU CHO EM

          Có thể còn ngồi gần hơn được nữa
          Nhưng em về để cõng lại hạt mưa
          Cái nhíu mày nơi anh khó hiểu
          Em tự tin thả vẩn vơ về nơi bắt đầu.

          Những dữ liệu cho một ngày sẽ tắt
          Những ồn ào rồi cũng chợp mắt
          Những ý nghĩ rồi cũng tìm đường tránh mặt
          Nếu một ngày em không như mọi ngày.

          Không phải giấc mơ nào cũng có thật
          Không phải sự thông minh nào cũng thuộc về cấp cộng riêng anh
          Không phải em tạo bức tường cho em ẩn dụ
          Em đã quen cư ngụ, quen cả thuộc tính thu mình.

          Ngoài kia tháng ba rành rọt
          Ngồi đánh vần nội dung bài thơ vừa tạm trú
          Cuộn mình trong chăn ngủ
          Đợi một ngày từ âm điệu tháng tư…

          thynguyên -









          ()




























          NỤ TẦM XUÂN

          Em qua mùa đông mặc áo
          ủ ấm cho giấc mơ người tặng lời cầu hôn
          đêm qua.

          Em độc hành
          với mùa xuân đợi
          chờ anh ở phía bên kia những giằng xé
          đời thường.

          Có gì đâu
          gia tài em chật ních những nụ cười
          hàng tá sách văn chất chồng năm mười bẩy
          con còng no sóng vần vũ vùi sâu dưới cát
          mà em thì chật hớ những vần thơ.

          Có gì đâu
          cái bóng đổ xiên
          chạm đáy mọi ưu tư thuần khiết
          em nông nổi
          em thờ ơ
          em đánh mất
          dòng tin nằm gọn mấy từ.

          Có gì đâu
          em dấu ước mơ gần
          kiệm cả cái nhìn anh sâu thẳm
          lá tầm xuân
          ngọt mưa xuân
          nở bung một khoảng trời mới
          nơi ấy
          em tắm tuổi ba mươi.

          --------------------------------------
          thynguyên -









          BUỔI CHIỀU RƠI


          Ngồi trước em

          Anh toan tính điều gì

          Chỉ ly cafe biết

          Chỉ gió biết

          Chỉ đất biết

          Và anh biết.


          Chẳng phải đàn bà trên thế gian này cạn

          Chẳng phải ngôi nhà anh thiếu nụ cười

          Chẳng phải bếp hồng bên anh lạnh

          Mà chỉ bởi buổi chiều đánh rơi…


          Buổi chiều đánh rơi khuôn mặt em

          Duyên phận đã khóa đi trên cát

          Buổi chiều đánh rơi bài thơ đêm qua anh ngập ngừng trốn viết

          Ngập ngừng gửi trên phiên bản yahoo.


          Anh đừng tập nói những lời có cánh

          Đừng nhặt lên những thứ em vô tình đánh rơi

          Để người đàn ông trong anh biết lối quay về

          Để người đàn bà trong em không thấy mình có lỗi… 

          -------------------------------------















          Thy Nguyên xin phép được đăng lời giới thiệu của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều cho Cầm Mưa.






          NGƯỜI ĐÀN BÀ KỂ CHUYỆN

          Với cách nhìn của mình, tôi nhận thấy : Có một người đàn bà ngồi xuống, vấn tóc chậm rãi và bắt đầu kể cho tôi nghe những câu chuyện. Ngôn từ của chị giản dị, thành thật, chính xác, cảm xúc kìm nén nhưng da diết. Người đàn bà ấy có tên Phạm Thúy Nga ( Thy Nguyên ).

          Mỗi câu chuyện chị kể cho chúng ta trong đó có tôi chính là mỗi bài thơ của chị khi tôi đọc xong. Mỗi nhà thơ đều có cách công bố bài thơ của mình theo một lối riêng. Hay nói cách khác là sự xuất hiện con người họ trong bài thơ của mình. Người xuất hiện như một vũ nữ, người xuất hiện như một người mẫu, người xuất hiện như một nhân vật của giới showbiz...Còn Phạm Thúy Nga ( Thy Nguyên ) xuất hiện như một người đàn bà bình dị trong một ngôi nhà. Người đàn bà đó ngồi xuống hơi thu mình và bắt đầu kể câu chuyện của chị.

          Thơ ca hiện đại luôn chứa đựng một câu chuyện chứ không phải chỉ trình bày một trạng thái cảm xúc. Chính vì thế, nó dần dần loại bớt tính từ trên con đường của nó. Chính điều này là một thách thức đối với nhà thơ. Nhà thơ không còn dựa vào sự du dương và tính thuận tai bởi các tính từ. Nhưng nếu đi qua được thách thức ấy, nhà thơ sẽ tạo ra độ sâu và tính hiện đại của bài thơ.

          Phạm Thúy Nga ( Thy Nguyên ) khởi sự những bài thơ của mình không phải là đặt một ý chí để đối mặt với thách thức đó mà là bởi nhu cầu cần được lên tiếng, cần được chia sẻ và lý giải các trải nghiệm trong cuộc sống tình yêu, gia đình và xã hội của chị. Bài thơ Bốn người đi lạc là một điển hình của cách kể chuyện đó. Một bài thơ với lối kể chuyện khúc triết nhưng nhiều hình ảnh thi ca mới mẻ và chứa đựng trong nó một cảm xúc da diết vô cùng. Sự kìm nén cảm xúc trong bài thơ này đến độ tôi cảm giác rằng chỉ chạm nhẹ vào là nó sẽ bùng nổ thành một tiếng kêu xé lòng.

          Giọng và lối kể chuyện ấy là của chị. Chị chỉ có thể làm cho người nghe không rời bỏ câu chuyện của mình là khi chị không rời bỏ lối ấy và giọng ấy của chị. Có một vài bài thơ trong tập thơ này đã chứng minh điều đó. Những bài thơ ấy đã có những hình ảnh, những câu rơi vào sự diêm dúa, cầu kỳ mà nó không phù hợp với chị. Ngay tức khắc, nó làm cho người nghe bắt đầu mất sự tập trung, nhìn đi nơi khác và lắng nghe những điều khác.

          Nếu coi mỗi bài thơ chị viết như việc chị ngồi xuống kể một câu chuyện thì mỗi khi kết thúc câu chuyện chị đứng dậy và lặng lẽ ra đi để lại cho người đọc một trải nghiệm, một bài học, một suy ngẫm. Nó để lại cho người đọc một không gian. Và trong không gian tĩnh lặng nhưng nhiều xao động bên trong ấy, người ta bắt đầu nghĩ đến ý nghĩa của đời sống. Chính vậy mà không ít những câu chuyện chị kể đã không rời bỏ ta hoặc ta không rời bỏ chúng.

          Hà Nội 11/2013
          Nguyễn Quang Thiều









          EM RU EM


          Đêm
           
          em thủ thỉ
          quấn vào em chiếc khăn sót lại.



          Đêm như em
           
          đêm như anh
          ngược mái tóc về sau
          cây cọ khua ngang vần dọc.



          Em bớt cái nhìn ảm đạm
           
          vẽ tranh trong trí nhớ ngọt lành
          một ngôi nhà màu xanh
          một ngôi nhà em anh
          đứa trẻ ngồi đợi mẹ tan ca về sớm.



          Lô nhô gió cuốn cửa
           
          giả định vô tình
          đêm
          cây cọ ru mình...



          .....  
           
          Thy Nguyên

             








          -----





             VIẾT

          để Kể Chuyện 



          Thấy không cần thiết để nói,để viết về Thy Nguyên nữa , vì bao nhiêu điều giới thiệu và ca tụng không cần phải có trong thế giới chữ nghĩa của cô .


            Ở một ngày cũ, Thy Nguyên nhỏ nhẹ khi ghé thăm tôi :


             - Học trò có bản thảo, thầy có cách nào đọc và sửa chữa ,góp ý kiến và viết cho  em lời tựa trước khi xuất bản .




          Tôi cười , trêu ghẹo cô :




          - Tôi ghét cách làm thơ của em . Chúng như những bật thang chữ lên hàng,xuống hàng và chúng làm tôi  đau nhói .




          -   Em biết mà . Thầy không thích cách làm thơ của em, thầy chỉ yêu những con chữ của học trò người dưng là em mà thôi .





          Thấy lạ lùng :





          Em đã kể gì trong những câu chữ ấy ? :






          LẠNH

          Sáng nay trời đôt nhiên nhiên lạnh
          Chẳng muốn chạm vào đâu
          chẳng muốn nghĩ đến đâu
          để nguyên mọi quẩn quanh trọn vẹn...

          Em có lạnh
          đừng lạnh tâm hồn
          đừng cho đi tiếc nuối
          đừng giãi bầy với chữ
          đừng viết thơ bằng lòng thù hận
          chưa khô. (Lời anh nói trong mưa).

          Quá khứ hai đầu đu đưa
          đeo bám khi em ngủ
          đeo bám cả vòng xe xuống phố
          tội cho em gió lạnh trở mùa...

          (Đêm trắng 12/2010 )



          BA MƯƠI HAI CHỮ

          Đông
          gõ nỗi nhớ của em
          gài lên mây
          chạm cả chút vô hình
          sót lại.

          Người
          cầm chừng nỗi nhớ ngươì
          vay trả vay
          cuộn tâm tình câu chữ
          chất dày...












          Em viết như thế - Làm cách nào cho tôi có thể hiểu đầy đủ những gì chất chứa khi em thắp đèn ngồi viết  ?










          Có người đã nói : Thơ là sự diễn đạt của cảm xúc . Đừng dày vò, tìm hiểu ngôn ngữ ở tận đáy sâu .






          Mỗi người , khi đọc thơ , họ lắng nghe để nắm lấy một thứ sâu lắng ẩn mình trong câu chữ . 





          Ở những người làm thơ, có lần tôi tâm sự với em là tôi e dè và sợ nhất là những sáo ngữ, giả vờ màu mè đóng kịch  với những ngôn từ đỏm dáng .





          Ở em, tôi tìm thấy một ngôn ngữ đơn giản , ngộ nghĩnh với cách buông thả ý  nghĩ lạ lùng .





          Khi đọc thơ em . Tôi thấy có những ngọn đèn thao thức . Vì thế, tôi hiểu " Tại sao chúng mình làm thơ "







             Hãy sâu, hãy lắng .







          đăng sơn.fr
          ( cuối năm 2013 )








           
           
           
           
           
          #80
            dang son 14.01.2014 13:03:49 (permalink)
            0
            .
             
             
             
             
             



            VỀ LẠI CĂN NHÀ và Vườn Thơ .



               ________________________________________







              Ở đây, có rõ ràng 4 mùa . Có người rất sợ mùa thu ( vì trời thấp trũng bóng mây, vì hơi ẩm đọng trên những chiếc lá vàng trên khắp chốn ) .

            Cũng có người ghét muà đông lạnh cóng pha hai màu xám và màu đục - Có khi cả màu trắng ngần của tuyết phủ .


            Tôi thì sao cũng được vì mỗi mùa có một  sắc vẻ riêng biêt .


            Thấy mình không cần bỏ thật nhiều tiền để làm bảnh, để mua những cái máy ảnh thật đắt tiền, thật nổi tiếng vì  tên tuổi của thương hiệu, để đeo tòn ten trên vai và  bắt gặp những áhh mắt rất trầm trồ kiểu lác mắt  :   " Coi kià, dân thứ xịn đi chụp ảnh "..... ( !  )



              Để biết mình không cần những thứ đó, tôi lục lạo 4 mùa ở tâm hồn . Giản dị mà thôi .



              Bây giờ là mùa đông , trời có ngày rất ấm với nắng lung linh, trời cũng có lúc rất lạnh lẽo . Để trốn cái lạnh, tôi mở cửa khu vườn thơ và  tìm thấy một bài thơ đánh rơi từ một ngày nắng kia :



              Thơ viết :




            BÂY GIỜ MÙA HẠ

              
            Bây giờ đang là mùa hạ ở đây
            Nơi em ở phượng cháy lòng ngõ vắng
            Cái xôn xao lũ học trò sâu thẳm
            Còn thảng thốt giật mình - thuở em mười lăm.

            Bây giờ đang là mùa hạ ở đây
            Em gói ghém những mảng màu đã cũ
            Vơ vội bùa yêu cho một ngày ngái ngủ
            Bãng lãng - dịu êm - loang loang.

            Bây giờ đang là mùa hạ ở đây
            Nắng trốn mây khua bầu trời xanh thẳm
            Ý nghĩ của em không lên tiếng
            Thế là rơi khe khẽ xuống thềm.

            Bây giờ tất thảy mọi vị mặn cho hơi thở
            Đóng chốt lại mọi âm hưởng nhớ quên
            Cái khoảnh khắc đón một ngày mới đến
            Ngã tư này nhoà đi một cái tên…

            Bây giờ từng trang cũ phát âm
            Có bộ nhớ nào nhìn xuyên tín hiệu nơi anh phản chiếu
            Bàn tay co ro làm sao em biết gồng lên cho nhẹ bớt
            Một phần tư góc ngồi này, một phần năm cõi mắt này
            Như mới chỉ hôm qua…




             
            (Viết tặng Thầy  đăng sơn) 8 juin 2012 02:39





               Tôi nhẹ nhàng cảm ơn em vì tên gọi của một mùa hạ từ cái tựa bài thơ .

               Không biết như thế có phải là thơ hay không hay chỉ là một trong những ý nghĩ của một ngày nắng hạ ? Tôi hay ghét  người ta đặt điều lý luận ở một bài thơ và phê bình thơ văn theo  ý của họ .  Lắm lúc, tôi kinh hãi khi đọc và nghe những tay  ra  vẻ khóac cái áo mang nhãn hiệu phê bình nghệ thuật và  hỉ hả trải chiếu gấm cho nhau ngồi ......



               Có lần, bà nhà thơ kia gọi tôi là nhà thơ . Kinh hãi quá  và tôi thấy tóc mình dựng lên , tôi  trả lời : Thưa bà - tôi không phải là nhà thơ .  Tôi không có cái tài vẽ  tâm hồn bằng thơ , Thích chụp ảnh theo kểu tài tử lơ tơ mơ  nên tôi tạm chụp hình ảnh qua chữ viết  mà thôi .


            Nhớ có  lắm lần, vài bạn đọc đã có lòng nói thẳng với mình :


            - Tôi ( chúng tôi ) rất kỵ và ghét cách làm thơ của anh .


               - Ơ ơ ! Bởi vì tôi không phải là thi sĩ . Tôi không làm thơ .



               Cô bạn kia chen vào, đấm đá kịch liệt :


            - Kiểu viết thơ tự do của ông du đãng cao bồi lắm .




            Tôi lại ơ ơ .




            Chao ơi . Đã nói rồi , tôi nghịch mà .






              RỒInhưthế.

            Có một buổi chiều rơi rất chậm
            Đôi ta đứng, lòng buồn như thế
            Em không nói,ta biết gì mà hỏi
            Cũ trong lòng chừng từ đó mà yêu

            Có một sáng,thấy lòng mình sót lắm
            Trái trên cành rụng xuống vỡ lòng ai
            Ai không biết,chỉ thấy riêng mình đắng
            Ai quay lại,tự thấy mình lỡ ai




            Khi viết về một điều gì đó, tôi không cần phải có thứ điểm 19/ 20 hoặc là 3,5 / 20 .


               Khi  lững lờ hành hạ mình bằng chữ , tôi đã quên đi những người thơ danh tiếng, tôi để họ yên lành ở  trang sách với hoa mộng của họ . Tôi yêu quý chữ và cách làm thơ của một Từ Kế Tường, một Nguyễn Tất Nhiên nhưng vĩnh viễn, tôi không phải là họ để uyển chuyển và bay thoát .



            Tôi du thực và  lang thang trên một đoạn đường khi viết :





            BAY ĐI 





            Bay đi em
            Rời buổi chiều
            Mưa rưng rức lá
            Lá rụng từ em



            Bay đi - bay đi
            Như tiếng hát biển xa
            Trời vỗ về đợt sóng
            Sóng an ủi tình ta



            Bay đi như cánh chim biển ngày ấy
            Khi Đức Huy viết nhạc buồn
            Chim chíp tiếng hải âu
            Từ khi lạc mất nhau



            Em không trở lại
            Tình cũ thế thôi
            Chẳng nói nửa lời
            Ta lạc tiếng cười



            Ừ - Xa - xa như thế
            Quán vắng lặng - biển xưa 








            Nói gì nói thì nói - Vui  với chữ nghĩa được chút nào thì cứ vui . Vui để nhẹ nhàng cám ơn những muà đủ màu, đủ sắc ở vườn chữ .









               đăng sơn.fr









             
             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.01.2014 13:21:08 bởi dang son >
            #81
              dang son 03.02.2014 12:26:34 (permalink)
              0
              . KỷNiệm
               
               
               
               
               

              ĐỂCÓTHỂTRỞLẠINGÀYCŨ 

              Kể anh nghe đi em 
              Về những ngày mưa của em 
              Ngày mà thuở tóc dài và áo trắng 
              Cặp sách che trên đầu né mưa buổi sáng đi học 
              Sách vở đã thơm mùi mực và mùi em 
              Đường đến trường có những cặp mắt dõi theo em 


              Kể anh nghe đi em 
              Về một khúc hát thời con gái 
              Bài hát cho những người vừa biết yêu 
              Trên một con đường biết dài và biết ngắn 
              Đường buổi chiều có mây bay ở cửa mắt 
              Có những lời vụng dại khi ngồi ở quán nước 
              Mắt ngưòi muốn nói những điều chưa thể nói được 
              Ngôn ngữ người sao quá giới hạn ( bằng lời nói ) 
              Người chỉ viết vỏn vẹn những câu thơ tình ngượng ngập 
              Thơ tình của ô mai,của me chua và khế ngọt 
              Thơ tình có kèm theo ô cửa sổ đêm em ngồi học 
              Em xõa tóc bên đèn 
              Em nghĩ đến ngày thi sắp đến 
              Em luýnh quýnh khi vừa đọc xong lá thư tình non dại ấy 

              Làm sao mà trả lời 
              Em còn bé quá để có thể trả lời 
              Những khuôn bài cần học thuộc không bao giờ biết đợi em 
              Chỉ có người ấy - gã học trò - biết đợi em 
              Có cái cổng trường màu xanh đã làm chứng 

              Và ngày trôi theo ngày 
              Mây tuổi nhỏ trôi - Trôi 


              &&& 


              Kể đi em 
              Kể về em - Anh nghe 

              Những ngày mưa của anh 
              Không thể nào trả anh về ngày cũ 
              Và vì vậy 
              Anh hỏi thăm những câu chuyện cũ của em 
              Giữa những buổi sáng mưa nơi anh ở 
              Kể đi - Kể về em..... 



              đăng sơn.fr 
               
               
               


              DỊUDÀNGMỘTGIẤCMƠ 



              lặng thầm ngồi đếm giọt mưa chiều 
              yên như giấc ngủ thầm thì dịu êm 
              lặng thầm giữ bao điều chẳng nói 
              để dành mà ru giấc mộng bình yên 

              hãy để em đi vào giấc mơ anh 
              dịu dàng cho đủ bao điều cần thiết 
              mộng ru một giấc yên lành 
              vu vơ một thoáng dỗ tình ngủ say 



              @nguyênhạ 






              NỬA BÀI THƠ 



              Về em ở nửa bài thơ 
              Tình tôi không nỡ thờ ơ nửa chừng 
              Dẫu là ta chỉ người dưng 
              Lỡ thương như thế thì đừng xa nhau 



              @Eve. 
               
               
               
              #82
                dang son 17.02.2014 01:50:11 (permalink)
                0
                .
                 
                 















                Nhỏ Ở Một Cơn Mưa 
                _____________________
                m&n - đăng sơn.fr




                Gửi em cơn mưa nhỏ
                Cho ngập con phố em
                Gửi cho em ngọn gió
                Làm lạnh nỗi lòng em

                Gửi em tình tôi đó
                Ở buổi chiều còn mưa
                Paris thì vẫn thế
                Vẫn chừng đó trong mưa



                Gửi em tình tôi nhớ
                Ở góc quán buồn tênh
                Em vẫn tình muôn thưở
                Từ một nỗi nhớ - êm.









                Tải chữ tình ở trái tim EM


                Từ một góc biển chiều
                Từ một lúc biết yêu
                Tải nụ hôn trong quán nước
                Tải ngòn tay viết thư tình
                Khi kể chuyện chúng mình

                Khi em yêu anh
                Khi em khép nhẹ đôi mắt
                Nghe tiếng mình run run

                Từ nụ hôn say đắm
                Tiếng sóng ru vỗ về
                Thay thế một bài thơ

                Tải tình anh, trong em
                Biển chiều đang nhảy sóng
                Thành nhịp tim em đập
                Như thế là tình yêu ...


                @Eve & N.Duy Toàn

















                ĐỘC THOẠI MÙA

                Anh trở về độc thoại với khoảng anh
                Sau những tượng đài âm thanh kiệt cùng chát đặc
                Ngày qua như phép cộng trừ dư lệch
                Lại thấy tập tênh mảng sáng tối quá giờ.




                TÂM THỨC

                Thời gian nức hồi còi như phố quên
                Từng xô ngập buốt giá
                Từng thu lu ngoa dụ
                Tô ngọn nến khẽ khàng mà như cất
                Lượm lặt hằng ngày, em nhóng nhảy đón xuân.
                Em nhắn cho mùa đông
                Thong dong khơi nhặt
                Li ti ảo giác
                Cụng ly
                Đi qua mùa hồng ân.
                Đâu phải tiếng gió nào cũng thao thức
                Đâu phải sự yên lặng nào cũng là một dấu chấm nghiêng
                Ánh nhìn còn khôi nguyên
                Nỗi nhớ còn di trú
                Sân ga tím nhạt
                Sao ý nghĩ còn bội thực bóng anh.
                Muốn vẽ một viền chạy quanh
                Muốn ngổn ngang ngủ yên sau lớp khẩu trang rón rén
                Quay lại nhìn con say ngủ
                Vạt đất trổ hoa
                Nỗi buồn chạy qua
                Niềm vui lóng lánh
                Bình yên chào gió
                Thả rơi tháng Giêng...



                CHO TUỔI 34

                Sót lại một tờ lịch cũ
                Biết năm đã chạy qua mình
                Biết anh đã thành quá khứ
                Trôi về em tuổi 34.

                Giấc mơ cầm tay nhau ảo
                Ngọn nguồn câu chữ ảo theo
                Thì thầm những lời nhắn gửi
                Ngỡ mùa "đáo hạn" tìm nhau.

                Ai cầu ai xin được mất
                Ở phía rào cản nông sâu
                Thấy trong bữa tiệc cơ cầu
                Nụ cười còn vương dấu lại.

                Ngắt nhịp bài thơ cơm áo
                Một phần hai cho tuổi 34
                Em cộng thời gian bằng mắt
                Chạy về trang điểm cơn dông...





                ThyNguyên




                NGÀY CUỐI CÙNG NĂM CŨ

                Thế là năm thất lạc
                Để lại một khoảng trời
                Em vừa mừng vửa tủi
                Cắt đêm rộng với anh

                Còn lại một phần hai
                Dịu dàng trong cổ tích
                Xuôi phía nào cũng mỏng
                Giao thừa ngoài kia sang

                Em tập lời khuấy tan
                Em tập trôi vào nhớ
                Em tập dừng khuyết vỡ
                Để đêm phẳng lặng hơn

                Lóng cóng vớt thẳm sâu
                Lóng cóng tìm gió ấm
                Lóng cóng nhấn phím bỏng
                Em bỏng cả cuộc người

                Ngày như là ngày rơi
                Cuối cùng chào năm cũ
                Anh đừng đùa nỗi nhớ
                Để vuông em giao thừa…


                ThyNguyên
                29/1/2014












                Romantique 


                Je suis venu au monde 

                Pour t'aimer 

                Quand tu pleures,bb 

                Je suis là 

                Je viens te voir 

                Quand la pluit tombe,tombe 

                Comme le mot " t"aimer " 

                Pourque tu saches : 

                Mon nom est Romantique... 

                --------- 
                @eve 





                Tôi đến giữa đời 

                Để yêu em 
                Khi nào em khóc,bb 
                thì tôi đến vơí em 
                Khi mà trời rơi mưa 
                Như tiếng nói "Yêu em " 
                Để em biết rõ : 
                Tên tôi là Lãng mạn...


                đăng sơn.fr







                 
                 
                 
                 
                 
                 
                #83
                  dang son 10.03.2014 14:14:28 (permalink)
                  0
                  .
                   
                   
                   
                   
                   
                   

                  MÀU SẮC .





                  Trả lời cô HTND Thy Nguyên .




                  Thấy lòng ấm áp khi em viết :




                  " Thầy kính mến! 
                  Em cũng đang bắt đầu học. Luôn đọc và mong Thầy mạnh khỏe! Tiếc rằng Thái Bình Dương xa xôi học trò không thể đến lớp.

                  HTND Quý chào cô học trò mới của Thầy ạ ! "






                  ... 


                  Bao nhiêu tháng năm qua rồi, tôi thấy em và tôi vẫn lì lợm với 4 mẫu tự viết tắt : HTND.


                  Em vẫn thế ư ? Vẫn không đổi thay, vẫn thao thức, say mê với những bài thơ nhảy lề lên xuống để viết :


                  MẢNH VỠ

                  Anh nhặt em từ một mảnh vỡ
                  Những hình khối hôn nhân cứ như bước thời gian mở chốt
                  Đá không vỡ mà một phần ba nghìn ngày vỡ
                  Anh lại đặt lên tay em một mảnh vỡ mới hơn.

                  Em không đếm được những nốt chân giữa lòng vũ trụ
                  Cũng không đếm nổi những tiếng u u ở phía sự lặng câm
                  Chỉ những song hành bốn phía chồm lên cuồng nhiệt
                  Biết em muốn sống và khát sống thế nào.

                  Cái nhìn của cha hanh hao
                  Cái nhìn của mẹ phẳng lặng
                  Em hát ru không còn như nhịp thở 
                  Sự bình thản bắt đầu không còn đất nở hoa.

                  Em mở cúc cho những loang lổ chói lòa
                  Em đối diện cho mảnh vỡ vụn ra
                  Chẳng ai muốn “tắm hai lần dưới lòng sông” cả
                  Chấm phá bằng cách nào để mảnh vỡ tái hôn?

                  ( Thy Nguyên )





                  Viết như thế để làm gì - em ? 


                  Để không thể quên những mãnh vỡ đã có lần cứa vào quả tim và làm rỉ máu ở tâm hồn ư ?


                  Có những điều, đọc em xong, nếu em ở gần tôi, tôi sẽ nhăn mặt và hò hét em. Tôi hung bạo để nói với em như sau :



                  ( Anh nhặt em từ một mảnh vỡ
                  Những hình khối hôn nhân cứ như bước thời gian mở chốt
                  Đá không vỡ mà một phần ba nghìn ngày vỡ
                  Anh lại đặt lên tay em một mảnh vỡ mới hơn ).




                  - Em đọc lại 4 hàng thơ mà em đã viết và em phát hiện ra điều gì ở em với tâm tình ấy ?



                  Sao mình không thể quên " một phần ba nghìn ngày vỡ " để đi lặng yên trên một con đường ngập nắng, đi và có thêm những nụ cười khi mắt mình chạm vào một khoảng tròi rất xanh - Xanh là màu của sự kỳ vọng - / ?



                  Nếu em ngồi trong cái lớp học của tôi ở một buổi tối, tôi sẽ lại gần em bảo em :


                  - Đưa bàn tay em cho tôi .


                  Có lẽ sẽ không hiểu là tại sao đâu, em .


                  Chỉ cần em đưa bàn tay của em, tôi sẽ dắt em lên phía tấm bảng trắng to lớn dựng đứng trên chiếc kệ gỗ giữa hai hàng bàn ghế của các học viên, tôi sẽ đưa cho em hai cây viết feutre màu xanh và màu đen để em chọn và nói :


                  - Hãy vẽ thử cho tôi xem một bầu trời xanh ngát và " vẽ " ý nghĩ của em ?



                  Chẳng lẽ em sẽ chọn cây viết màu đen để vẽ bầu trời đang xanh rất xanh ?


                  Khi em viết văn, làm thơ ,chính là lúc em đang là một họa sĩ để vẽ bức chân dung của tâm hồn em . Có một lúc, em dùng màu xám để vẽ những giọt mưa trên hành trình sống ( lạnh và đơn côi ) - Có lúc em sẽ dùng màu đỏ để vẽ độ nóng sôi sục của một cơn bão lòng thịnh nộ nào đó .....



                  Bờ Thái Bình Dương xa thẵm giữa em và tôi . Tôi biết rõ là như thế . Chữ nghĩa đã mang em và tôi lại gần nhau từ một ngày cũ khi tôi viết vài bài bình luận cách làm thơ của em .


                  Thỉnh thoảng, tôi đọc lại một trang blog của mình, để thấy em, thấy qua những bài thơ màu xam xám của em và tìm thấy một bài thơ em đã để lại nơi blog Chúng Mình " .




                  Ở thi tập thứ 3 của em , có khi nào tôi tìm thấy một bài thơ có đầy nắng xanh và những ngọn gió màu hồng nhạt nơi khung cửa tâm hồn ?



                  Đã từ lâu, tôi không cầm cọ vẽ, tôi viết và vẫn đam mê với nhiếp ảnh .



                  Khi trở lại những trang chữ của Học Trò Người Dưng , tôi hiểu là màu xám tro từ những mảnh vỡ của em đã còn nguyên trong ký ức .


                  Đến khi nào thì em vui hơn ?









                  đăng sơn.fr


                  ( Viết từ : Tại Sao Chúng Mình Làm Thơ ? ) - dactrung.net / vietnamthuquanonline _




                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2014 16:49:41 bởi dang son >
                  #84
                    dang son 22.05.2014 20:42:26 (permalink)
                    0
                    .
                     
                    ... THÊM một bài thơ kể chuyện " Em " .


                     -    dangson.fr










                    BàiHátCũ -




                    Xưa chừng như bài hát
                    Lòng nhộn tiếng nhạc
                    Tôi cũ khi về phố xưa
                    Đúng ngó cơn mưa


                    Thấy mình bắt bụi
                    Ở cổng nhà em
                    Em mới bên người ấy
                    Tôi cũ với nắng bên thềm



                    Thềm xưa như câu hát
                    À ơi, bóng cũ tr
                    ên sông

                    Tôi làm bóng ấy, lót đường em qua ...đăng sơn.fr







                    càphêMưa



                    tôi đủ kiên nhẫn để chờ em
                    nơi quán nước giữa phố chiều
                    chờ em uống cạn giọt cà phê cuối
                    nhìn bờ tóc em qua ánh mắt
                    để nói lời từ giã em


                    tôi kẹp lá thư trong quyển sách
                    khi chọn một trang chữ đẹp nói về điều ly biệt
                    tình yêu và những điều ngang trái ly cách
                    giọt cà phê đắng có lắm khi là biểu tượng ngầm
                    tan loãng ở đầu môi ,không ở lại
                    ( có chút gì tưởng chừng như buồn bã lắm
                    đời buồn rồi,ta thêm buồn chút nữa
                    để rã rượi thêm một thoáng mưa bay
                    tình yêu nằm ở note nhạc cuối
                    khi ta ngập ngừng sửa soạn rời nhau )


                    Chẳng còn lời nói nào
                    Tha thiết lắm ở nhau

                    Chẳng còn cái vẫy tay
                    Buổi chiều lặng lẽ - nhau .


                    đăng sơn.fr

                     
                     
                     
                     
                    #85
                      dang son 31.05.2014 21:04:39 (permalink)
                      0


                      ghét nguời ,ghét cả cơn mưa
                      làm sao ta biết từ đâu giận hờn ?
                      mưa rơi uớt đẫm gót son
                      thừa ra một chút để còn nhớ nhau.....

                      CHỢTNHIÊN bỗng ghét cơn mưa
                      __________________________________
                      đăng sơn.fr
                       
                       
                       
                      Mưa đàn bà 
                       
                       
                       
                       
                       
                       
                       
                       
                       

                      em đến muộn giữa cơn mưa 
                      mưa đàn bà một thời dịu ngọt 
                      mưa đàn bà uớt góc tình xưa 
                      mưa đàn bà làm anh biết khóc 
                      anh ngồi yên - dấu đi một giọt lệ nào đó 
                      dấu trong lọn gió luồn qua ngõ 
                      dấu trong tiếng cười có lúc rất ngạo nghễ đàn ông 
                      ( vì anh biết giả vờ đóng kịch cho ra vẻ 
                      vì anh biết là em đến bên đời anh muộn màng ) 
                      Những buổi sáng của em 
                      có thể cơn mưa nào đó đã từ nơi anh bay đến 
                      lành lạnh như ngụm kem lúc em ngồi quán một mình 
                      ngai ngái một thoáng gì không rõ ở chỗ hẹn 
                      Em hẹn anh bằng cơn mưa rất đàn bà 
                      Mà chỉ mình em cất giữ 
                      Khi em nói đến điều nhớ nhung như một kẻ xa nhà 
                      Nhớ cha,nhớ mẹ,nhớ anh chi....... 
                      Em hẹn anh bằng câu nói bỏ dở nửa chừng 
                      Mà chỉ mình anh hiểu em 
                      Đời này có gì là nguyện vẹn 
                      Chúng mình đang đi khoảng nửa đời nhau 
                      Ở một đoạn cầu gió bão 
                      Ở một bồi hồi,thảng hoặc 
                      Từ một mùa mưa lũ nào đó 
                      Những buổi sáng - Ôi ! Những buổi sáng mưa chợt về 
                      Ngày sẽ rất ngắn hay dài lê thê? 
                      Em sẽ làm gì với một cơn nhớ 
                      Em sẽ ra sao? nghĩ gì nơi đó? 
                      Ô cửa nào giữ lại cho ấm hình ảnh em 
                      Với cơn mưa rất muộn - Rất đàn bà nơi em? 
                      đăng sơn. fr 

                       
                       
                      Những buổi chiều còn mưa
                      __________________________________________________ ____________________





                      KHICÒNLẠI
                      những giọt mưa...



                      Khi vừa dứt một nửa đêm
                      Anh đến bên em
                      Chạm tay vào lọn tóc của giấc mơ em
                      Chạm vào những điều thầm lặng
                      Bằng tiếng mưa đêm
                      ( êm và mềm hơn một câu hát )

                      Khi em mở đôi mắt
                      Rời khỏi giấc mơ nào đó không còn nhớ rõ
                      Giấc mơ có đôi cánh hải âu
                      Lặng chìm nơi bãi vắng ở buổi ngày mưa
                      Là khi lúc anh ngồi nhìn em
                      Tìm cho bằng được những nhịp tim rất đàn bà trẻ con
                      Anh chỉ cho em cách thức đếm những lần thật sự rung động
                      Từ một cành lá hiu hiu gió
                      Từ một đụng chạm của ngón tay trên môi mềm và ấm
                      Ngón tay anh vẽ những hạt mưa dịu dàng nhất
                      Mà đời đàn bà em chưa ai từng vẽ

                      ( Và như thế đó
                      Nhẹ nhàng thôi để có chút gì làm đẹp cho tình yêu
                      Khi những cơn mưa ở lại và đi tìm nhau.... )


                      đăng sơn.fr


                       
                       
                       

                      .
                      Người đàn bà rất trẻ con 
                      ( của những muà mưa ) 

                      *** 



                      Em ! 

                      Tôi đã đi qua những mùa mưa rất buồn bã 
                      Từ khi rời thành phố cũ ( nơi tôi có lắm điều kỷ niệm : 
                      một ánh mắt tình và êm như lá rũ 
                      một ngụm môi chúm chím thời con gái 
                      một vòng xe đạp trên con dốc 
                      một tiếng cuời khúc khích của loài chim nhỏ 
                      một tiếng '' ơi à ! ơi ơi,tôi trốn học " 
                      sách vở đẩy đi chơi chỗ khác 
                      ngày thi gần đến có mùi thuốc súng 
                      và những bài thơ tình kiểu học trò vừa lớn để biết mình mơ mộng : 
                      Cửa lớp học biến thành cửa mắt con nhỏ bên cạnh trường đỏ ô mai 
                      Lọn tóc cột bím màu tím ở cái đuôi gà nhỏ nhắn ấy 
                      Đã là tất cả những điều dễ thương 
                      Như một đoạn văn của Đoàn Thạch Biên khi viết " tình nhỏ làm sao quên " 
                      Như bài thơ của Hoàng anh Tuấn có hai chữ " Em " và " Anh " 

                      Những ngày tôi rời xa như trốn chạy 
                      Lang thang ở một cái xứ sở xa lạ 
                      Học thêm đôi điều cho ra cái điều mình có chữ nghĩa 
                      Học cách nhìn tình yêu,tình dục bằng cặp mắt và tâm hồn phóng khoáng 
                      Cho dù có đôi lúc nhìn những cặp tình nhân hôn nhau giữa lộ 
                      Bàn tay họ tìm thân thể nhau ở chỗ không thích hợp 
                      Để mình nguợng ngập quay đi mà nhớ về một cái bóng tối 

                      Ngày ấy,có nụ hôn chạm phải một nụ hôn 
                      Bàn tay đi tìm chỗ trú ẩn 
                      Đôi mắt nhắm chặt 
                      Hơi thở tưởng như không còn biết thở 
                      Run để mà run 
                      Và quay đi để cô nhỏ không trở thành đàn bà ( cô nhỏ sẽ biết cám ơn mình về sau ) 


                      Bây giờ,tình không còn nhỏ nhít 
                      Tình thành người lớn 
                      Giữa những mùa lũ trở về 
                      Thằng con trai đã thành đàn ông và ngồi nghe mưa để viết 
                      " Đàn bà và cô nhỏ cũ kỹ ấy ơi : 
                      Tình nhỏ làm sao quên - Em? " 



                      đăng sơn.fr 
                       
                      #86
                        dang son 04.08.2014 14:17:27 (permalink)
                        0
                        __________________
                         
                         
                         
                         
                         


                        EM



                        Đừng làm thơ nữa em
                        Thà là giọt mưa mềm
                        Thà là một khoảng cách
                        Để anh nhớ nhung em
                        Đừng viết văn nữa - Em !
                        Thà là trang giấy trắng
                        Trải hàng kẻ gạch đều
                        Để anh nhớ nhung em


                        Trời Paris ít nắng
                        Muà hạ sẽ đi qua
                        Như một khoảng thình lặng
                        Ở bao giấy gói quà
                        ..
                        Đừng là em như thế
                        Từ khoảng cách xa xôi
                        Vang vọng một chút đời
                        Ngòn ngot giữa nụ cười




                        .... đăng sơn.fr

                         
                         
                        #87
                          dang son 05.08.2014 05:13:16 (permalink)
                          0
                          .
                           
                           
                           
                           
                           
                          thêm chút
                             Ngôn Từ -*
                           
                           
                          Ở bàn  ăn ngoài vườn nhà bạn , tôi ngắm , tôi nghe  bạn mình nói cười .
                           
                             Chúng tôi là những người không cùng ngôn ngữ , không cùng một quê hương . Bạn chủ nhà là người Lào . Bạn ngồi trước mặt là người Pháp như ông bạn  ngồi bên tay mặt tôi .  Tôi đã xa quê mình từ 35 năm . Đây là quê hương thứ hai, đất của Voltaire , của Albert Camus .
                           
                           
                              Ngôn ngữ của người Pháp có điều ngộ nghĩnh . Họ thích nói kiểu ngược theo cách trào phúng rất thơ và làm dáng . Họ không biết  nghe vọng cổ , không biết chảy nước mắt khi nghe nhạc nam bộ của tôi .
                           
                           
                             Có hề gì đâu . Chúng tôi đến bên nhau bằng một thứ tình, bằng một câu cười cười dí dỏm . Rượu vang của đất Pháp có mùi của nho, của đất , của mồ hôi của những người cả đời ngó mưa, ngó nắng .
                           
                           
                              Nhìn bạn mình húp nước mắm , hít hà với ngụm vang màu ngọc bích, tôi vui lắm ! Tôi thèm thấy họ , thèm nghe họ nói tiếng Việt của quê hương tôi .
                           
                            Bà bạn nhìn tôi, dịu dàng :
                           
                           
                           - Đúng ra ông phải làm nghề triết gia .
                           
                           Ngạc nhiên :
                           
                           
                           - Triết gia là cái chi, chi ?
                           
                           
                             Ở đời sống này , chỉ cần một chút ngọt ngào bên nhau . Chỉ cần nhìn nhau như một người làm dịu đời sống bằng một chút thơ .
                           
                           
                           
                              đăng sơn.fr
                           
                           
                           
                          #88
                            dang son 12.09.2014 13:35:37 (permalink)
                            0
                            .
                             
                             
                             
                             
                             Tại sao chúng mình LÀM THƠ ? .





                             Mở hộp thư, thấy  bạn chướng lên khi hỏi nhờ dịch dùm một bài thơ của Paul Verlaine .


                             Bài ấy đã được phổ nhạc và được nhiều người hát lại  -  như sau  :






                            Chanson D'automne

                             ( Paul Verlaine )





                            Les sanglots longs
                            Des violons
                            De l'automne
                            Blessent mon coeur
                            D'une langueur
                            Monotone.

                            Tout suffocant
                            Et blême, quand
                            Sonne l'heure,
                            Je me souviens
                            Des jours anciens
                            Et je pleure

                            Et je m'en vais
                            Au vent mauvais
                            Qui m'emporte
                            Deçà, delà,
                            Pareil à la
                            Feuille morte.





                            .     



                            http://youtu.be/pTqI-1ozzto




                             Đành tạm chuyển ngữ :



                            TìnhCaMuàThu



                            Từng dòng lệ tuôn
                             Từng  giọng vĩ cầm
                            Từ một chút thu về
                            Làm buồn lòng em
                             Vu vơ ...




                            Tất cả chừng ấy làm ngỡ ngàng
                            Có lúc nhạt nhẽo
                            Khi thời gian qua
                            Và em nhớ lại
                            từng ngày cũ
                            Làm em khóc



                             Em bỏ đi
                            Ở từng cơn gió lạnh lùng
                            Ở đâu đó -
                            Sao giống như lá rụng rơi ..








                              


                            ...





                                Ở văn học Pháp, người ta hay nhắc về thơ của Verlaine .


                             Mở tự điển bách khoa của internet thì đọc thấy và hoảng vía :




                             "   Paul Marie Verlaine est un poète français, né à Metz le 30 mars 1844 et mort à Paris le 8 janvier 1896.
                            Après que le père, Nicolas-Auguste Verlaine, a démissionné de l'armée, la famille Verlaine s'installe à Paris en 1851. Paul Verlaine suit des études secondaires en pensionnat et devient bachelier en 1862, il renonce par la suite à des études de droit et entre comme employé à l'Hôtel de ville de Paris en même temps qu'il fréquente cafés et cercles littéraires comme celui des Vilains Bonshommes. Admirateur de Baudelaire, il s'essaie à la poésie et publie son premier recueil, Poèmes saturniens en 1866 à 22 ans. Affligé du mariage, puis de la mort de sa cousine dont il était amoureux, il bascule dans l'alcool et la violence : il en sort provisoirement par son union avec Mathilde, mais le comportement de Verlaine entrainera vite la séparation du couple.
                            Sa vie est en effet bouleversée en septembre 1871 quand, après avoir perdu son emploi municipal à cause de son soutien à la Commune de Paris, il rencontre Arthur Rimbaud. Leur vie amoureuse tumultueuse et errante en Angleterre et en Belgique débouche sur la scène violente où, à Bruxelles, Verlaine blesse superficiellement au poignet celui qu'il appelle « l'époux infernal » : jugé et condamné, il restera en prison jusqu'au début de 1875, retrouvant le catholicisme de son enfance et écrivant des poèmes qui prendront place dans ses derniers recueils Sagesse (1880), Jadis et Naguère (1884) etParallèlement (1889).
                            Il gagne ensuite sa vie comme professeur à Londres, puis en France à Rethel où il noue une relation équivoque avec un de ses élèves, Lucien Létinois. Cette amitié particulière qui dure de 1877 à la mort de Lucien en 1883 les mène à une vie instable en Angleterre, puis dans les Ardennes où Verlaine a acheté une ferme avec l'argent de sa mère. L'installation rêvée échoue et Verlaine rentre à Paris en 1882 : commence alors une déchéance sociale et morale qui le réduit à l'état de semi-clochard alcoolique. Usé, Verlaine meurt à 51 ans, le 8 janvier 1896, d'une congestion pulmonaire.
                            Figure de poète maudit, Verlaine est alors reconnu comme un maître par les jeunes poètes du temps. Son influence sera importante et la postérité saluera cet art poétique verlainien, « Sans rien en lui qui pèse ou qui pose », fait de musicalité et de fluidité qui jouent avec les rythmes impairs. La tonalité de nombreux de ses poèmes qui associent souvent mélancolie et clairs-obscurs, révèle, au-delà de la simplicité apparente de la forme, une profonde sensibilité, qui entre en résonance avec les approches de certains peintres impressionnistes et de musiciens comme Reynaldo HahnGabriel Fauré ou Claude Debussy, qui mettront d'ailleurs en musique des poèmes de Verlaine. .... "
                             

                              Nếu  tạm tóm lại để  dịch và cho một tĩnh từ thì tôi viết : " Đó là một Nhà thơ đau đớn với  sự thác loạn "
                             
                             

                             Để có thể làm thơ, viết văn, ta có cần một đời sống cực kỳ phóng túng và thác loạn không ?
                             Bao nhiều nhà thơ, nhà văn đã có câu trả lời ?






                             đăng sơn.fr

                             
                             
                             
                             
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.09.2014 14:09:36 bởi dang son >
                            #89
                              dang son 12.09.2014 15:56:15 (permalink)
                              0
                              .




                              Thêm Nắng vào Mưa .




                              Phố hồng cũ áo em bay
                              Tôi đi về, ngang con phố
                              Nhớ ngày nào em - áo trắng
                              Yêu em- em có nào hay


                              Phố hồng có mưa pha nắng
                              Như góc quán em ngồi nhìn tôi
                              Môi ngọt ngơ ngẩn hát bài hát
                              Tình em nắng mà mưa quạnh lòng tôi



                              Phố hồng ngày xưa đó
                              Sao đành lỡ có duyên một thời em .






                              đăng sơn.fr
                               
                               
                               
                               
                               
                               
                              #90
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 8 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 113 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9