:..Thư Cho Người Tình..:
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 12 của 19 trang, bài viết từ 166 đến 180 trên tổng số 271 bài trong đề mục
Viet duong nhan 01.08.2007 01:00:47 (permalink)
:..Thư Cho Người Tình..:
31.7.2007
 
Anh,

Trưa nay Anh gọi em - nói cười rộn rả - biết Anh rất khoẻ lòng em vui như những sợi nắng sáng chan đang tung tăng ngoài sân vườn vậy đó ......
Cảm ơn Anh đã gọi thăm em .

Tâm hồn bình lặng, văn cùng, thơ cạn khô queo bay theo hư không mây gió hết rồi ....

<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.08.2007 01:02:03 bởi Viet duong nhan >
Viet duong nhan 05.08.2007 00:50:34 (permalink)
:..Thư Cho Người Tình..:
4.8.2007
 
Anh,
 
Hôm nay mới đúng thật mùa hè - Nắng nóng hừng hực. Lâu lắm em mới đổ mồ hôi giọt như vầy.
 
Thiên kim về ăn cơm trưa với - Hai mẹ con em ăn; mì khô với vịt quay "Pipa"... Ăn xong, Kim xem TV vài giờ sau Kim đi chợ dùm em. Em ở nhà làm sushi cho Kim mang về để ngày mai đãi các bạn Kim.
 
Chiều nay hai mẹ con em nói chuyện hơi nhiều... Em hỏi nhà Kim, có đứng tên nhà hay là G. bà vợ chồng (cũ) em đứng. Kim nói, Kim đứng tên. Em liền hỏi : "Con cho mẹ lấy địa chỉ nhà con tạm một thời gian, để bán căn nhà này xong, Mẹ sẽ vô Paris mua lại nhà khác". Kim trả lời : "Để con hỏi Papa !".......
Em bảo Kim: "Khỏi cần hỏi Papa, Mẹ không muốn chuyện này Papa con nói được hoặc không !".
Em nghĩ chắc là không ! Vì Papa Kim sẽ hỏi vợ ông, bà ấy sẽ không bằng lòng. Vì chính bà đã tách rời hai mẹ con em ra xa mà làm sao bà bằng lòng được. Vì em vào ở chung với Kim thì sẽ gặp Papa Kim...... Ha ha....... Thôi, em không muốn tranh chấp tính toán hơn thua với kẻ đang là phế nhân - Em phải tự lo lấy, như từ thuở nào. Cũng bởi Thiên Kim bệnh hoạn, nên lệ thuộc Papa nó. Còn Papa Kim thì lệ thuộc bà vợ. Papa Kim, người đàn ông mà em cho là "ngu triền miên".
 
Tại em nghĩ hơi xa - Nếu em sống quá 65 tuổi thì ở đây bất tiện. Nhưng chẳng bitế vì sao, tự nhiên em muốn trở vô Paris - Dù ở 1 căn phòng 10 m².
Vậy em cầu xin Trời Phật, Chúa Mẹ ban ơn cho em kỳ chót này nữa - là bằng cách đổi xác em trước 65 tuổi. Được thế em toại nguyện vô cùng.
Thật tình ngày xưa em chẳng bao giờ muốn hay mơ ước sống già quá 50 tuổi. Nay thì đi xa quá xá rồi. Em nói với tâm lòng bình thản tự nhiên - chẳng vui_buồn gì cả.
Kệ, được thì tốt, không thì em tự lo liệu như em đã từng tự lập tự sống tự lựa chọn đời mình. Số em không thể sống dựa vào cha mẹ hoặc con cái. Đã biết trước rồi - Nay hỏi thử lại xem sao - Coi có đổi "số" không ? Nhưng vẫn vậy là vậy. Hãy bằng lòng và chấp nhận vậy vậy Anh há ...
Chúc Anh, gia đình và tất cả thế gian được
BÌNH AN HẠNH PHÚC
 
Ngàn năm ghi khắc tình Anh...........

Viet duong nhan 12.02.2008 04:30:30 (permalink)
:..Thư Cho Người Tình..:
11.2.2008
 
Mùa Tình Yêu
Kỷ niệm 25 năm
"Chuyện Chúng Mình"

Anh,
 
Hỗm rày em bận rộn ba cái vụ hát xướng cải lương - Nay đa xong rrồi và ngày "Lễ Tình Yêu" (Saint-Valentin) gần kề bên. Kỳ này Anh lên mừng kỷ niệm 25 năm hai đứa mình gặp nhau mà lòng em không một chút xôn xao chao động - Mặc nhiên bình tĩnh - Chẳng vui mừng gì hết. Tâm hồn em thật sự lắng đọng rồi. Em rất toại nguyện giữ gìn một Người Tình đến giờ này - Và đã lợi lộc hạnh phúc cho bao nhiêu người và cả gia đình Anh nữa.
 
Bữa hôm Anh nới, Anh mưốn đi ăn nhà hàng Tây "bự" ha ! Em nghĩ ăn chi n/h lớn mắc tiền quá xá hà ! Tuy em nghĩ vậy. Nhưng em sẽ chìu ý Anh. Cái này "Chàng muốn là trời muốn" đấy nhé ! Ý, mà Chàng dễ thương quá  không chịu Chàng sao được. Hà hà... em làm bộ chớ thật ra, em cũng khoái ăn n/h lớn thấy mồ luôn. Lâu lâu làm kiểu cách theo lối ông Hoàng, bà Chúa một lần cũng vui. Chắc mình đi n/h "Charlot 1er" ăn đồ biển. Anh không thích ăn hào sống thì để em ăn dùm luôn - Còn Anh thì ăn tôm dùm em .
 

Bỗng nhiên nhớ lại dĩ vãng va ékỷ niẹm xa xưa... Em đem truyện dài "Mai Ly" vào đây đọc lại - Lòng nghe giao động bâng khuâng, đôi mi ươm ướm lệ buồn_vui... Cảm ơn Anh, Cảm ơn Anh đã cho đời em êm đềm từ dạo ấy. Anh uyên em và Anh yêu cả dân tộc em - Anh đã đọc tất cả sách nói về nguồn gốc dân Việt Nam. Có lần nghe Anh nói, Anh hiểu về bản chất người Việt Nam hơn em nữa là khác - NHưng Anh đọc thật nhiều mà chẳng thấy em ở trong đó một góc cạnh nào hết. Rồi Anh mỉm cười va énói : "Em không phải Việt Nam !". Làm sùng và trợn mắt đôi hơi lộ của em lên - Anh hết hồn...........

"Mai Ly"

Chương kết
 

Hè đến, một buổi tối Mai Ly thấy André đang ngồi salon đọc báo ở nhà trên, vì từ ngày hai người chửi nhau, Mai Ly không còn qua phòng của André nữa. Nàng có phòng riêng để che dấu bà Mẹ, xem như Mai Ly chỉ làm quản gia nhà chàng thôi, nhưng bà ta biết hết chuyện, vì dưới nhà có cơ sở kế toán cho những chưởng khế (notaire) toàn nước Bỉ, có tất cả trên dưới khoảng ba chục nhân viên, còn André thì đi làm mấy hãng ở bên Pháp. Mai Ly gõ cửa bước vào salon nói :
- Xin lỗi, em làm phiền anh, vì em việc muốn nói với anh.
André bỏ mắt kiếng xuống nhìn Mai Ly, chàng hỏi :
- Có chuyện quan trọng mà em chễm chệ dữ vậy ?
Mai Ly từ tốn nói :
- Hai mươi lăm tây này, em dọn nhà về Paris.
André nhìn Mai Ly một cái nhìn tự đắc, rồi nói :
- Em dám trở về Paris ? Anh không tin !
Mai Ly xin lỗi André, nàng đứng dậy về phòng lấy giấy tờ, nàng trở lại thảy lên bàn và nói :
- Xin anh cứ đọc, các thủ tục em đã lo xong hết rồi kia.
André lấy lật ra đọc mà hai tay chàng run run, và hỏi :
- Em bỏ anh thật à ?
- Không. Em không bỏ anh. Anh đuổi mẹ con em là đúng hơn.
Giọng nói của André hơi yếu ớt :
- Thỉnh thoảng em trở qua đây chớ ?
- Nếu anh muốn.
André sực nhớ còn mấy dạ tiệc có mời cả Mai Ly, chàng hỏi :
- Em biết còn ba chỗ người ta mời tụi mình dự tiệc, em nhớ trở qua đi với anh nhé !
Mai Ly ngán ngược mấy chuyện ấy, nàng trả lời :
- Thì anh cáo lỗi dùm em.
- Em không còn thương anh sao ?
- Anh hỏi em, xin anh trả lời dùm luôn đi.
André đành im lặng để cho Mai Ly dọn nhà. Nàng vẫn còn chủ quyền chiếc xe du lịch "BMW 520" màu trắng mà André đã mua tặng cho nàng hồi mới về nhà chàng. Vì thế mà Mẹ chàng ganh ghét với Mai Ly kinh khủng. Chiếc xe Mai Ly sử dụng thêm một tháng, sau đó là nàng lái trở qua Bỉ và sang tên trả lại cho André. Tiếng đồn là Mai Ly ở Lâu Đài bên Bỉ, vì có bạn bè qua chơi vào những hè và rất nhiều nghệ sĩ như : Hùng Cường, Hương Lan, Quốc Anh và một số bạn bè... Có một vài lần những nghệ sĩ đó sau khi hát ở Bruxelles hoặc Liège là Mai Ly đến rước họ về nhà tha hồ ăn nhậu. Gần ba mùa hè và hai mùa đông ở Bỉ. Sầu não đau thương, xử lý, xử trí. Ôi ! Thật là mệt mỏi cho Mai Ly.

*

Trở về Paris, sống với số tiền cung cấp của Jean-Jacques cho hai con cỡ ba ngàn quan cũng tạm sống. Mai Ly chán ngán cảnh đi làm đêm, nàng đi xin việc làm caissaire, bán hàng v. v... Nhưng những lá thơ nàng viết để xin việc. Thơ trở về đều là : "Chúng tôi xin lỗi, chúng tôi rất tiếc là đã đủ người...". Dạo ấy, vào mùa hè 1982 ở Việt Nam Thuyền Nhân vượt biển lên cao điểm. Còn gia đình của Mai Ly thì kêu cầu cứu, từ cây kim, sợi chỉ, thuốc men, vải sồ... Làm tâm hồn của nàng đau quặn thắt...


Tại Paris, đàn ông, con trai Pháp-Việt, Mai Ly cũng quen biết rất nhiều. Nàng thường đi chơi chung. Nhưng họ nghĩ Mai Ly giàu có. Bởi họ nhìn nàng qua lối ăn diện bề ngoài, đối với người đồng hương nàng rất kính đáo, giữ gìn phong cách, không đùa cợt lã lơi. Đôi khi nàng có để ý và chỉ yêu thầm, cũng có lần nàng bị sa ngã. Nhưng bởi thành kiến của những người đàn ông Việt Nam, hễ rờ được đàn bà con gái có chồng Tây, Mỹ thì họ lại bán rao một cách không ngượng miệng. Nhưng Mai Ly rất hãnh diện, vì nàng chưa có một ông "khách" nào là người Việt Nam cả. Nàng hay nói đùa đùa với mấy ông ưa nàng : "Ao nhà nước vẫn còn trong, mấy anh khuấy cỡ nào cũng không đục đâu. Hơn nữa, em chỉ mê đàn bà, con gái đẹp thôi. Hãy xem em như bạn trai đi, để mình nhập bọn ăn nhậu cho vui đời...". Vì vậy mà Mai Ly có thêm cái tên là "Jean-Claude".

Qua bao nhiêu tháng tìm việc không được. Mai Ly rất cần tiền, và lòng cô đơn trống lạnh, mà bướm ong thì nườm nượp la cà muốn "nhào" vô nàng. Rồi một đêm thanh vắng tâm hồn của Mai Ly nghe buồn khổ, thương cho thân phận mình và những người thân yêu. Nàng sực nhớ tới hộp đêm "Cabaret", nàng nghĩ : "Trở lại "Rừng Đêm" của Paris cho xong, nơi đó tha hồ mà lựa, đi làm có lương, uống nước có tiền, gọi ăn cũng có tiền, còn vấn đề khao khát tình thì mình có quyền lựa chọn...". Mai Ly hơi tin dị đoan khi trở lại "Rừng Đêm". Nàng xem lịch, lựa được ngày tốt để đi xin việc. Đi đến "Lucky-Luck", bây giờ đã đổi chủ và đổi tên mới là "L’Admiral". Đến nơi nàng gặp lại bạn đồng nghiệp, một nhóm taxi từng dẫn khách, họ reo mừng, vui vẻ. Ông chủ mới vừa thấy Mai Ly là ông rất bằng lòng. Ông tươi cười nhận nàng làm việc liền. Kỳ này Mai Ly quyết dạ làm có nhiều tiền để gởi tiền về cho Mẹ và gia đình giòng họ ở Việt Nam. Và cũng muốn đổi nhà lớn hơn. Vì các con của nàng đã lớn, phải cần mỗi đứa mỗi phòng.
Mai Ly như cánh hoa đang đà nở hết cỡ, nàng đã ba mươi bảy tuổi mà khách và ông chủ ngỡ là hai mươi lăm tuổi thôi. Khi biên giấy tờ khai cho Mai Ly, ông chủ rất ngạc nhiên, ông hỏi :
- Có thật tuổi của cô không ?
- Thật chứ. Vì tuổi người Việt Nam thì ông phải cộng thêm mười tuổi nữa.
Mai Ly gặp may được ông bà chủ thương mến đến đỗi các đồng nghiệp ganh tị với nàng, Có một lần các cô đồng nghiệp, họ hùa nhau đón đường muốn rạch nát mặt nàng. Nhưng cũng may, nhờ đám tài xế taxi ra oai anh hùng hâm dọa tụi kia.
Nhưng với mấy "dân Anh-Chị" và nhóm taxi, Mai Ly phải đóng kịch, nàng giả vờ như nàng là loại bệnh "đồng tính luyến ái" để ngăn cản những người muốn tán tĩnh nàng. Mai Ly nói là nàng chỉ mê đàn bà, con gái thôi. Thỉnh thoảng tối chúa nhật nàng nghỉ làm để đi nhậu chung với họ. Mai Ly không để họ bao trả tiền ăn uống, mà nàng sòng phẳng trả qua trả lại hoặc chia ra trả như bạn trai. Từ mấy chú "lính chìm", "lính nổi" và những tay "anh chị" bự thứ thiệt ở khu Champs-Élysées. Mai Ly thường đi ăn nhậu chung với họ. Nàng dựng một bức bình phong kiên cố với họ, cứng mà mềm, mềm mà cứng, họ rất mến Mai Ly. Nàng luôn lòng dặn lòng : "Không nên si tình bậy với những người này là tiêu đời em đấy nhé May Ly !"
Mai Ly cố gắng làm việc không dám nghỉ đến tình yêu, nàng nghĩ : "Hễ việc "âm dương" đòi hỏi thì mình lựa ông nào lịch sự biết quý trọng yêu thương đời hoa thì mình đi chơi - vừa có tiền và vừa được giải quyết cái đôi lần đòi hỏi... Bởi mình cũng là người ta như ai. Miễn sao đừng "lấy chồng bạn, bạn chồng" là ổn rồi rồi."

Mai Ly nhớ lại "Truyện Kim-Vân-Kiều" của đại thi hào Nguyễn Du : "Thúy Kiều bán mình để cứu cha. Còn mình, với cái hương sắc nhạt màu này. Mình hái được ra tiền để tự cứu và còn biết bao người đang trông cậy vào mình. Tại sao mình không đi làm mà để ong bướm đùa chơi lại còn rêu rao, nói xấu. Tội gì cho bướm vờn, ong cợt "chùa" cho uổng một đời hoa đang sắp tàn ? ".
Có một vài vị nổi tiếng giàu có ở Việt Nam, nay vẫn còn khá giả tại Paris, họ thường gởi hoa tặng Mai Ly và đem quà bánh tặng cho các con nàng. Họ cố ý muốn thử cho biết cái xác của Mai Ly, những người ấy đã quen với Mai Thu ở Maxim’s (Sàigòn) khi xưa. Họ nghĩ chắc Mai Ly không chừa ai. Nhưng họ thất vọng, có đôi khi Mai Ly nói đùa với họ : "Xin các anh cho em thương em một chút xíu đi, vì ngàn xưa đã có câu : "Làm đĩ chín phương cũng chừa một phương để lấy chồng". Nhưng riêng em thì không để lấy chồng, mà chỉ mong muốn nước ao nhà vẫn còn trong không bị vấn đục thôi. Vã lại, xác thân em nào có xứng đáng gì với các anh nữa đâu. Xin các anh tha cho em !"
May mắn hay nhờ ơn Trời, Phật hoặc tại, bị, gì đó... Nhờ thế mà Mai Ly chưa có một ông "khách" Việt Nam nào cả. Đó là quan niệm sống, tư tưởng riêng của nàng hiện tại thôi. Còn ở tương lai ai nào biết được ? Từ đó, họ xem Mai Ly như cô em gái. Nàng cũng từng yêu thầm vài bóng của người đồng hương, còn cái xác thì sợ quá. Vì Mai Ly tự biết mình không "xứng đáng" để trao tặng cái thân xác lấp đầy cát bụi, tro bùn này !

Gặp Quân Tử

Đêm Lễ Tình Yêu (Saint-Valentin) phủ tuyết sương
Quân Tử lang thang giữa đêm trường
Bỗng dưng dừng bước nhìn hoa dại
Động lòng vương vấn chuyện yêu đương.
Với tay nhặt lấy cành hoa ấy,
Ấp ủ đượm tình tỏa ngát hương
Bao năm bôi xóa đời gió bụi,
Tan biến đoạn trường, dứt đau thương.

*   *   *

Paris, giữa mùa đông, Lễ Giáng Sinh và Tết Dương Lịch vừa qua nên đèn đuốt vẫn còn rực rỡ sáng chang, du khách đông đảo rảo bước tấp nập trên những đại lộ nổi danh Champs-Élysées, Capuccine, Des Italiennes, Opéra, Saint-Michel, Montparnasse ... Nhứt là chân tháp Eiffel nằm cạnh bên bờ sông Seine.
Mai Ly ngất ngưỡng đi làm trong tuần. Cuối tuần thì nàng dẫn hai con đi ciné, đi ăn nhà hàng, đi đánh "Tine" mấy tiệm café ở khu Montparnasse hoặc Champs-Élysées.
Mải đến đêm lễ Thánh-Tình-Yêu (Saint-Valentin) 14 tháng 2 năm 1983. Đã hơn mười giờ đêm, một cánh bướm lạc vào cabaret l’Admiral. Còn sớm, chỉ có vài cô mới đến làm. Một ông khách bước vào nhìn ngơ ngác. Vì cabaret vắng người, Mai Ly ra dấu cho cô bạn đồng nghiệp tiếp, cô ta xoay đi chỗ khác, Mai Ly đi từ từ đến gần ông khách :
- Chào ông !
- Chào cô !
- Ông uống chi ?
- Cognac sec !
- Ông từ đâu đến ?
- Tôi đến từ Lyon !
- Vậy ông là người Pháp ?
- Không. Tôi là người Corse.
- Thì cũng như người Pháp rồi.
Mai Ly mới nói chuyện có mấy câu thì cô barmaid Marie-Claire đến đem ly Cognac và hỏi ông khách :
- Xin lỗi ông, tôi bất lịch sự cắt lời nói chuyện của ông với cô Mai Ly. Thưa ông ! Cô Mai Ly có được uống gì với ông không ?
Ông khách nâng ly lên, miệng tươi cười vui vẻ và nói :
- Uóng rượu một mình làm sao vui được !
Marie-Claire liền đưa tay vặn nút chai Champagne nổ bốp mà không cần hỏi thêm câu nào với ông khách, ông nhìn Mai Ly và nói :
- Tôi được biết tên cô, qua cô nầy. Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Boby.
- Boby ! Sao anh là người Pháp mà lấy tên Mỹ vậy ?
- Đúng. Boby tức là tên Robert của Pháp đó.
- Tôi hiểu rồi. Ngồi comptoire đau lưng quá, anh có thích xuống ngồi bàn không ?
- Tùy cô !
Mai Ly ra dấu cho bồi bàn (Maître d’hôtel) bưng Champagne dọn xuống bàn. Boby vui vẻ giễu, chàng nói :
- Cô đừng có nhìn cái đầu tôi. Vì tôi còn nhỏ lắm nên tóc chưa mọc. Ở đây đẹp và sang quá. Cô làm ở đây bao lâu rồi ?
- Dạ, tôi mới trở lại mấy tháng nay.
- Vậy, hồi đó cô đã có làm ở đây rồi sao ?
- Vâng !
- Cha, chắc cô lấy chồng à ?
- Gần như vậy !
- Rồi bây giờ cô có ai nữa chưa ?
- Chưa. Tôi đang tìm đây !
- Cô muốn làm vợ tôi đêm nay không ? Vì đêm nay là đêm lễ Thánh Tình Yêu (Saint-Valentin).
- À, bon !
- Ủa, cô không biết hả ?
- Biết chứ. Tôi đã có chồng Pháp mà !
- Rồi tại sao cô lại ở đây ?
- Chồng tôi biến mất rồi !
- Chết rồi à ?
- Thôi. Sao anh hỏi nhiều quá !
Boby bụm miệng, và nói tiếp :
- Xin lỗi cô, gặp cô đêm nay sao tôi vui quá, giống như tôi được có vợ mới.
Mai Ly đánh trên vai Boby, nàng nói :
- Trời ơi ! Chắc hồi nhỏ anh lí-lắc lắm phải không ?
- Tôi vẫn còn nhỏ mà, cô không thấy tôi chưa mọc tóc sao ?
Boby thật như hề, vui tánh, không bóc hốt, mà chỉ giễu giỡn thôi, Mai Ly hỏi :
- Anh ở đâu tại Paris này ?
- Tôi ở gần đây, Napoléon hôtel.
Mai Ly cười và nói :
- Thôi đúng rồi. Anh là người Corse nên ở hôtel Napoléon !
Boby nói giễu tiếp :
- Vâng ! Napoléon là em trai tôi. Ý không. Là anh tôi...
Boby vẫn tiếp tục đùa vui, chàng nghe nhạc slow trỗi lên, chàng đứng lên mời Mai Ly, cung cách làm như vua chúa :
- Napoléon, xin mời "Josephine-Việt" nhảy bản Slow này.
Boby làm các cậu bồi bàn "barman" đều cười. Khi Mai Ly và Boby ra sàn nhảy, mấy cậu ở đây đổ bớt Champagne cho mau cạn chai. Vì họ ngửi thấy Boby là loại khách sành điệu. Giỡn đùa vui cười. Họ đã đổ hết hai chai Champgne rồi. Đến lượt chai thứ ba, Mai Ly ra dấu cho "barmen" nên lịch sự hỏi ông khách.
Barman, làm bộ lau bàn và đổ gạt tàn thuốc, cậu hỏi :
- Thưa ông, ông cho phép tôi mở thêm một chai nữa chứ ?
- Được. Nhưng tôi muốn mời Josephine-Việt đi chơi được không ?
Cậu bồi bàn cười cười, rồi nói :
- Chuyện đó, ông nên hỏi "Josephine-Việt" của ông. Còn chúng tôi không quyết định được.
Nghe thế Mai Ly ra dấu gặt đầu, như bảo đem phiếu tính tiền. Họ đưa phiếu, Mai Ly liếc mắt thấy hơn bảy ngàn quan. Boby móc "carte-crédit Américain-Express". Chàng nhìn sơ và ký tên, rồi nói :
- Hơi mắc đó !
Mai Ly cười :
- Thì "cabaret" ở Champs-Élysées mà anh !
- Nói giỡn với cô, chớ tôi biết ở Paris cái gì cũng mắc, nhứt là hoa từ Việt Nam bay đến đây.
- Thì anh làm toán thử đi. Nếu anh lấy vé qua Việt Nam tốn bao nhiêu ? Còn ăn ở khách sạn nữa. Nhưng đêm nay anh tính đi ăn "lễ cưới" của hai đứa mình ở đâu ?
- Ủa, cô đói bụng hả ?
- Không. Tôi ăn cơm với các con tôi rồi.
- Cô có mấy con,
- Hai đứa.
- Trai hay gái ?
- Một trai, một gái.
- Mấy tuổi rồi ?
- Mười lăm và mười ba.
- Cái gì ? Cô mới bây lớn mà con cô lớn tuổi vậy sao ?
- Tôi già rồi anh ơi ! Anh đoán coi tôi bao nhiêu tuổi ?
- Tại cô nói tuổi con cô rồi tôi khó đoán quá, thôi cô nói đi !
- Anh hỏi thì tôi nói thật. Ba mươi bảy tuổi Việt Nam, còn tuổi Tây thì ba mươi sáu.
Boby lắc đầu nhìn Mai Ly, chàng nói :
- Nếu cô không nói tuổi con cô thì tôi cho cô không quá ba mươi, mà còn tuổi Tây, tuổi Việt nữa, tôi thấy ngộ quá.
Mai Ly cũng vui nhộn với ông khách mới vừa quen, mà ngỡ là quen từ lâu, Boby hỏi :
- Cô định tụi mình sẽ đi đâu chưa ?
- Bữa nay, chắc ở đâu cũng đông. Thôi, mình về dinh Napoléon uống Champagne tiếp. Chớ uống ở đây mắc lắm. Nhưng... trước khi đi anh có thể nói cho tôi quà không ?
Boby chưng hửng, vì chàng tưởng đã tính chung hết rồi, nhưng chàng hiểu liền và hỏi Mai Ly :
- Cô muốn bao nhiêu ?
Mai Ly không ngần ngại, nàng nói :
- Ba ngàn quan, anh giúp tôi được không ?
- Ô là la ! Nhiều quá vậy... Nhưng O.K. "Josephine-Việt"!...
Boby đứng lên đưa tay kéo Mai Ly cũng đứng dậy theo. Sau đó hai người rời khỏi "cabaret l’Admiral" đi băng qua khách sạn "Napoléon". Ngoài trời lạnh buốt và tuyết đang rơi trắng xóa làm ngập cả hai bên lề đường. Mai Ly rất sợ tuyết, vì đã ở hai mùa băng giá ở bên Liège (Bỉ).
Trước khi vào, Mai Ly hỏi Boby :
- Anh có một trăm quan không ?
- Có. Để làm gì ?
- Thông thường những khách sạn sang thì ít khi bị rắc rối, nhưng mình cũng tế nhị biếu cho ông gác cửa đêm.
- Vậy à ! Tiền đây em cho ông ấy đi.
Ông gác đêm nhận tiền và niềm nở tươi cười đi lấy chìa khóa, ông ta hỏi :
- Ông bà có cần uống gì không ?
Mai Ly quay sang nói với Boby :
- Mình gọi Champagne lên phòng uống tiếp nhé !
- Lẽ đương nhiên. Nhưng em có cần ăn gì không ?
- Vâng ! Em thấy cũng hơi đói. Vậy mình gọi hai dĩa thịt nguội đủ thứ, chứ giờ này chắc kkông có đồ ăn nóng đâu.
Ông gác đêm nghe thế, ông nói :
- Ông bà cứ lên phòng, chút xíu sẽ có người bưng Champagne và đồ ăn lên... Chúc ông bà hưởng một đêm tuyệt vời !
 
*   *   *

Lý Trí và Con Tim

Được người, ta phải thiệt thòi,
Được ta, người phải ngậm ngùi khổ đau.
Làm sao cho đồng đều nhau,
Ta không thiệt, người không đau bây giờ ?

Boby, người đàn ông có tâm hồn nghệ sĩ, có đôi mắt đẹp nhìn nồng nàn, đa tình - gợi cảm kẻ đối diện. Nhưng tướng mạo thì không phải là người lý tưởng của Mai Ly. Ông có một người vợ lớn hơn ông năm sáu tuổi, và bà mang chứng bệnh tâm thần khá nặng, ra vô nhà thương thường xuyên. Ông là một thương gia, có hãng xưỡng khá lớn, ông hay vắng nhà, bởi bận công việc làm ăn xa. Trong những tháng Boby và Mai Ly thường gặp lại nhau.

"Xem như hoa bướm giữa đàng.
Người ca hát, kẻ đệm đàn có sao !"

Nhưng Boby nặng tình với Mai Ly. Ông yêu Mai Ly một cách điên cuồng mù quáng. Ông muốn ly dị vợ để cùng xây hạnh phúc bên Mai Ly. Mai Ly nghe thế, nàng suy nghĩ nát óc và bâng khuâng không xiết, nàng nhủ : Trời ơi ! Lại có loại đàn ông như vầy sao ? Mình là nạn nhân của một người đàn bà. Không lẽ bây giờ mình nỡ để một người đàn bà khác là nạn nhân của mình sao ? Không được ! Không thể được ! Mai Ly đem chuyện này tâm sự cùng với Mai Huyền. Và nàng chạy vô nhà Mai Huyền nằm vật vã suốt mấy ngày đêm. Ôi tình ! Ôi tiền ! Ôi lương tâm ! Bao thứ đó nó quậy nát nhầu tâm hồn và thân xác của Mai Ly !
Những ngày Mai Ly trốn tránh Boby. Boby buồn khổ, chàng không làm việc gì được. Chàng điện thoại tìm kiếm Mai Ly, và viết thơ liên tiếp gởi cho nàng mỗi ngày một lá. Rồi có một lá thư, Boby năn nỉ chỉ xin Mai Ly cho chàng đối mặt nói chuyện, dù chỉ một lần cuối cùng.
Boby đã lay chuyển được lòng Mai Ly. Hai người hẹn gặp lại nhau trong một nhà hàng sang trọng ở khu Montparnasse, Mai Ly nói :
- Em thấy anh là một người đàn ông dễ si tình và cũng điên tình. Anh gặp em trong chỗ bụi đời lấp đầy nhơ bẫn mà anh có thể muốn bỏ vợ để cưới em, thì số phận của em ngày mai này ra sao ? Dấu chân ấy ở tương lai chính em sẽ là người dẫm lên. Sao anh bày chi một việc đối với em là : bất nhân, sát đức. Một cô gái như em mà có thể đổi được hơn hai mươi lăm năm tình nghĩa vợ chồng của anh à ! Thật, anh đúng là một kẻ điên-tình mà !
Boby ngồi nghe Mai Ly nói như một quan tòa đang xử án chàng. Nước mắt Boby cứ tràn ra như đàn bà con gái đang bị tình phụ. Làm những người xung quanh để ý. Chàng không nói được lời nào. Bởi trong tim chàng chỉ có Mai Ly mà thôi. Tình yêu thật mạnh bạo trong lòng Boby. Cuối cùng, chàng thề thốt với Mai Ly là không bỏ vợ. Nhưng xin Mai Ly đừng bỏ chàng. Rồi chàng đề nghị :
- Anh muốn đem em vô hãng của anh, để em có việc làm mà không còn đi làm ban đêm nữa.
Mai Ly nghe thế, nàng nói :
- Vào hãng của anh, rồi ngày qua ngày làm sao che đậy được đây ?
- Không. Em sẽ làm việc vòng ngoài. Chỉ lo việc đón tiếp khách ngoại quốc từ xa đến hoặc đi giới thiệu hàng với khách thôi !
Mai Ly nghe cũng phải tai. Nàng bằng lòng mà mỉm cười tự nhủ : Lại vẫn đi tìm khách. Hoặc đi giới thiệu hàng với khách. Ha ! Nghề gì cũng phải có "khách". Người ăn mày thì tìm "khách" hảo tâm nhân từ. Dân chúng cũng là "khách" của vua chúa vậy. Vì vua chúa hưởng tiền như lãnh lương của dân đóng thuế... Thật là trong cái vòng lẩn quẩn. Nghề nghiệp nào cũng phải cần có khách. Vậy mà thế gian đầy ganh tị "tham-sân-si".
Những tháng năm có Mai Ly vào làm với Bob. Công việc làm ăn trên đà phát đạt, ông mở thêm chi nhánh qua Áo, Hòa Lan, Ý, Đức và cuối cùng bay sang Montréal (Canada). Công việc làm ăn càng ngày càng phất lên như diều gặp gió. Tiền lời Mai Ly được chia phần trăm (%) khá nhiều và cộng thêm tiền lương riêng.
Mai Ly là người đàn bà phóng khoáng. Nàng xem rẻ đồng tiền, nên ăn xài cũng như cho tặng rất dễ dàng. Có những kẻ lợi dụng lòng tốt của nàng, mà còn nói là Mai Ly ngu... hoặc cho nàng là kể khùng khùng, điên điên... Nếu thật sự người khùng kẻ điên thì làm sao "hái" ra tiền để cho và tặng, hơạc ăn xài đây ? Nhưng Mai Ly không hề để ý những lời nói vô tâm ấy. Bởi bản chất của nàng thích ban ơn hơn là nhận.
Rồi có những người muốn ra ơn để cho là ta đây tốt là cao thượng. Mai Ly cũng tìm cách cho họ có cơ hội mà thi ơn với Mai Ly. Những thử thách ấy, cuối cùng nàng chỉ thấy tức cười mà thôi ! Vì những kẻ thi ơn cho Mai Ly, họ muốn Mai Ly phải cúi đầu tuân lệnh tất cả những ý kiến của họ đưa ra. Nhưng họ đã lầm lẫn quá xa. Thi ơn mà lại có mưu đồ, thì còn nghĩa lý gì nữa đây ? Mai Ly đã đóng đủ mọi vai tuồng để xem đời như thế nào. Có người tặng gán cho nàng một cái tên nghe hay hay : "Bà ấy giống như là con cắt kè, nơi nào là trổ màu nơi ấy"...
Cuối cùng nàng đem những thứ phù du đó mà thả vào hư không mây khói, nàng lẳng lặng nhìn đời bằng cặp mắt vô tư, không thương, không ghét, không giận, không hận thù ai cả. Nàng xem như là chiêm bao mộng mị huyễn hóa mà thôi.
Nhưng đời ! Khi có tiền thì liền đến tai ương. Michel, con trai của Boby vì tình mà tự tử chết. Còn Hữu Trí, con trai của Mai Ly học ngành (Micro-optique) đã ra trường và được tuyển vào Bộ Quốc Phòng Pháp thử việc. Chỉ được mấy tháng thôi. Sau đó, cậu không đi làm nữa mà cứ đêm đêm đi chơi, ngày ngày thì ngủ. Mai Tâm, đứa con gái hiền ngoan thì mang chứng bệnh tâm thần. Những lúc Mai Ly đau khổ, cô đơn và những lúc thương nhớ Boby, nàng nổi lên cơn buồn chán, lòng không kềm chế được. Nàng buông thả cuộc đời vào những sòng bài, rượu chè trụy lạc trác tán thâu đêm. Dù vậy nàng cũng đổi được căn nhà rộng rãi hơn cho các con ở. Mai Ly thâu hồi tiền bạc mà nàng đã gởi những ngân hàng ngoài nước Pháp trở về. Nhưng vài năm sau đó Hữu Trí đi qua Mỹ sống tự lập. Còn Mai Tâm vẫn mang căn bệnh tâm thần chỉ đỡ phần nào. Jean-Jacques, chồng cũ của Mai Ly lo cho Mai Tâm ra ở riêng.
Bấy giờ Mai Ly sống một mình trong những năm tháng quạnh hiu. Nàng chỉ giải sầu bằng những canh bài chén bạc. Tiền bạc cũng cạn dần. Để lo liệu tương lai cuộc sống về già. Mai Ly bán nhà lớn mua lại căn phòng nho nhỏ chỉ đủ che mưa, núp nắng. Còn dư lại chút ít tiền nàng cố ráng giữ kỹ, ăn xài có chừng mực. Ngày qua ngày, đêm qua đêm, Mai Ly viết lách, làm thơ cho khuây khỏa nỗi lòng. Người ta nhìn vào bề ngoài, họ thường đồn đãi : "Nàng Mai Ly bây giờ sống nghèo khổ lắm". Lúc bấy giờ những người bạn mà Mai Ly từng giúp đỡ, họ đều trở mặt xa lánh Mai Ly. Và đôi khi còn gieo tiếng oán cho nàng nữa. Thật đúng là đời ! Mai Ly để mặc cho tiếng thị phi - dư luận nói gì cũng được. Vì nàng đã chọn cảnh sống thanh bần, đạm bạc với một ít tiền trợ cấp hằng tháng của chánh phủ Pháp. Nàng không còn ăn xài hay cho tặng như thuở xưa nữa.
Mai Ly cho là nàng đã sống rất đầy đủ với đời rồi - Sống không thiếu một khía cạnh - thành phần nào trong Xã Hội.
Nàng biết đủ : "Chỉ biết đủ mới không còn ham muốn. Chỉ biết đủ tấm lòng mới hòa đồng chung với vạn vật muôn loài. Chỉ biết đủ mới đem sự an lành cho ta và cho người".
Nhưng đời ai có thể biết trước được những chuyện gì sẽ xẩy ra ở ngày mai ?
Mai Ly dứt khoát với Boby sau mười bảy năm "làm người tình nhỏ". Boby, người đàn ông đầy nghĩa cả bao dung, quân tử trượng phu. Chàng tặng cho Mai Ly một số tiền khá lớn, trước khi chia tay.
Mai Ly cương quyết trả chàng trở về trọn vẹn với người vợ hiền trên bảy chục tuổi. Dù vậy nỗi lòng chồng chất bao kỷ niệm của những năm tháng yêu thương. Mai Ly muốn quên, nhưng đôi khi lòng vẫn nhớ. Vì thế nàng muốn hủy bỏ cuộc đời bằng cách cứ tìm những "quán khuya đèn muộn" với ly đầy, chén cạn cho thật say sưa để quên sự đời...
Rồi một chiều thu lá vàng lác đác rụng rơi phủ ngập cả thủ đô Paris. Người ta thấy Mai Ly ngồi gục dưới chân tượng của Nữ Thần Tự Do trong vườn Lục-Xăm-Bảo (Jardin Luxemburg - Paris)

Hoa tàn rụng dưới cội cây
Thu phong ngàn lá phủ đầy xác thân
Trót sanh một kiếp phong trần
Bây giờ phủi sạch nợ nần thế gian.


(Hết ??!)


__________________________________________________
(Khởi viết tại Tour-Mantou lầu 16 Paris 13ème, đêm đông 1/1990.
Viết xong tại vườn Lục-Xăm-Bảo, Paris 6ème, đêm thu 2000.
Viet duong nhan 14.02.2008 17:56:27 (permalink)
:..Thư Cho Người Tình..:
14.02.2008
 
Anh,
 
Anh cảm ơn ex của em đã bỏ rơi em nên giờ này đán glý ông ấy lên gắn huy chương VÀNG cho Anh. Anh là SUPERMAN chịu đựng em suốt 25 năm. Có lần Anh bún tay chóc chóc, miệng tươi cười, ánh mắt tự tin và nói : "Tánh tình của em dễ chịu chứ khó khăn gì - Tại chú ấy thiếu thông minh nên không hiểu, mới cho em khó tánh...".
Anh làm tàn và tự đắc dễ sợ luôn. Đúng lắm, em dễ chịu lắm - Em chỉ sợ ai dữ dằn và "xạo" quá thì em rút lui có trật tự. Còn bình thường thì sao cũng được - Miễn sao, không thiệt hại ai thôi. Dễ người, dễ ta mà Anh !

Anh còn nhớ không ? Ngày 14.02.1993 đúng 10 năm mình quen nhau - Anh bảo em tổ chức mời bạn bè đãi tiệc linh đình tại n/h "Ambassadeur" này trong khách sạn "Crillon" ở Công Trường Concorde Paris 8 đó. Anh tuyên bố với bạn bè em : "Kỷ niệm 20 năm sẽ làm tiệc lớn hơn...". Nhưng tới năm đó, sức khỏe của Anh không cho phép... Anh thoát khỏi "tử thần" bao lần vì bạo bệnh. Thật là có Phép lạ của Ơn Trên ! Hãy sống BÌNH AN anh nha !
 
Hôm nay đúng 25 năm, em lại ngao ngán tiệc tùng - Vì thấy quá đủ rồi. Bớt ăn xài để làm việc khác hay hơn.
................
 
Joyeux Saint-Valentin 
Happy Saint-Valentine

Viet duong nhan 18.02.2008 19:37:10 (permalink)
:..Thư Cho Người Tình..:
15.2.2008




Anh,

Hạnh phúc êm đềm vẹn toàn y như mong ước của em - Cảm ơn và mãi mãi ghi khắc tình yêu của Anh đã ban tặng cho em.


Viet duong nhan 18.02.2008 19:39:59 (permalink)
:..Thư Cho Người Tình..:
16.2.2008
 
Anh,
 
Chưa bao giờ em thấy đời mình bình yên thanh thản như trong mùa Lễ Hội lớn này. Từ Giáng Sinh, Tết Dương Lịch, Tết Mậu Tý và Lễ Thánh Valentin. Năm nay vạn sự AN LÀNH. Tạ ơn Trời_Phật.
 
Thử hỏi do trời, do định mệnh hay do lòng em biết đủ ? Em cầu xin rất khiêm nhường. Cơm ăn, áo mặc, nhà ở và tinh thần bình yên. Không bận hơn thua, chẳng nghĩ phải giàu sang, danh vọng gì cả.
Trong 25 năm dài, đối với em tình yêu và vật chất tương đối đầy đủ - Em không vất vả cực nhọc là nhờ ở nơi Anh. Còn việc con cái, sức khỏe thì khó tránh lo lắng - Nhưng hiện tại Anh cùng gia đình và Em với các con đều bình an.
 
Tâm hồn em đang nhẹ nhàng thanh thản nên chẳng gì để nói nữa - Tuy có rất nhiều chuyện thuở xa xưa, lúc em còn ở nhà quê "Bình Chánh". Biết bao chuyện như : bắt ốc, hái rau, mò tôm, bắt cá, gió tép, đặt lờ, đặt lợp... Nó còn nằm sâu trong tiềm thức của em - Chẳng biết chừng nào nó sẽ bật dậy đây ???
Nhớ lại ông Thầy Việt Văn hay nói : "Em cứ lờ quên nó qua bên đi - sẽ có một ngày nào đó nó vụt lên - lúc đó viết không kịp... !".
.................
Viet duong nhan 28.02.2008 06:39:52 (permalink)
:..Thư Cho Người Tình..:
26.2.2008
Hạnh Phúc
Anh,
 
Từ hôm gặp Anh vào ngày Lễ Tình Yêu đén nay tâm hồn em thật yên lặng yên lặng yên lặng. Không một gợn sóng buồn_vui trong lòng - Bất cứ việc gì xẩy đến, em cũng cảm thấy bình thường. Nên chẳng còn hồn đẻ viết hay lamé vài câu thơ đối đáp cho vui - mà sao nó êm ru - chẳng cảm xúc gì cả.
Có lẽ em đã được toại nguyện những ước mơ mong muốn rồi - Nên tâm hồn thanh thản và yên tịnh.
 
À, hôm nay có LT (cháu tạp tàn) mới sang Paris và có đến thăm và ở lại ăn cơm với em. LT được Chánh phủ Pháp cấp học bổng bốn năm Cao Học về Điện Tử. Thế là từ đây sẽ có người đến ăn cơm thường xuyên với em rồi. 
Vài lời củng Anh - Chúc Anh và tất cả được
 BÌNH AN HẠNH PHÚC
Viet duong nhan 28.02.2008 20:50:36 (permalink)
:..Thư Cho Người Tình..:
28.2.2008
 
CHÚC MỪNG SINH NHẬT
THẤT THẬP NHỨT CỦA ANH
 
Anh,
 
Hôm nay Sinh Nhật của Anh. Năm rồi em làm tiệc cho Anh nhưng Anh bị bệnh nặng chẳng vui thú gì hết... Cópy lại tặng Anh nè . Anh đã thoát tử thần kỳ này thì Anh sẽ sống thêm 20 nữa. Chúc Anh hưởng thêm một tuổi thật dồi dào sức khỏe và vui vẻ hạnh phúc. Em gởi lại bài năm rồi :
 
28.2.2007
Joyeux Anniverssaire
Boby 
 
    
Anh,
 
Hôm nay ngày Sinh Nhật thứ 70 của Anh - Em chúc Anh dồi dào sức khỏe và thân tâm an lành - Đầu tiên em hôn Anh  và tặng cây kèn Saxophone cho Anh nhớ lại thuở xuân thời. Món nấm truff Anh rất "mê" và chai Armagnac năm 1937......
Anh còn nhớ không ? Hồi trước khách hàng (LỚN) tới ngày Sinh Nhật của họ - Anh hay hỏi em : "Mình tặng họ thứ gì bây giờ ?" - Em thấy ông nào nào cũng "mê" Armagnac, em nói : "Mình nên mua 1 chai armagnac nhằm năm sanh của họ là họ sung sướng và vui lắm". Từ đó, hễ mỗi lần có Sinh Nhật ai thì em cứ ra tiệm "Fauchon" đặt Amagnac theo năm sanh. Đây cũng gọi là dùng tâm lý để giữ "khách" hàng mà đem cho người ta hạnh phúc vô biên.
Có lần Anh nói giỡn giỡn : "Cô Phụ Tá này cố vấn khá hay - nhưng hơi tốn tiền !".
Em cười :
- Mình thả tôm càng, bắt tôm hùm. Chứ đừng thả tép riêu mà đòi bắt tôm hùm thì tham lam quá.
Anh gật đần làm theo những lời cố vấn của em ...
.............
Và đây, em tặng Anh thêm máy chụp hình MAMIYA  này đã nuôi sống 38 nhân viên, gia đình Anh, gia đình em và bao người thân_sơ nữa.
.............
Hồi thập niên 80 máy lớn và nặng cỡ 7 ký lô - Mỗi lần thấy Anh vác trên vai để di chuyển trong những vườn bách thảo hay những trại trồng hoa_trái_cây_kiểng lòng em thương Anh vô cùng. Sau này tân tiến máy nhẹ ... chỉ còn vài ký lô thôi.
Sự hiện diện của em bên Anh chỉ để lấy màu và ghi tên các loài hoa. À, còn mở hộp phim dùm Anh và ghi số nữa. Có hôm làm suốt ngày - đi bộ nhiều mệt quá - em kéo chiếc cady lệt bệt theo sau Anh - Đôi khi Anh lo châm chú chụp hình không nói chuyện với em - Em bèn ngâm thơ hoặc ca vọng cổ giữa rừng (parc). Em thường khen Anh (lời chân thật) - Anh có một trí nhớ thần sầu quỉ khóc (trí nhớ như VOI).
Và đây những quyển sách (Edition by Horticolor) dạy cách trồng hoa - có dịch ra nhiều thứ tiếng : Pháp - Anh - Đức - Hòa Lan ... do Anh và một số kỹ sư Canh Nông nghiên cứu.
 
Một kiếp người thanh công đến ngày về hưu phải qua nhiều gia đoạn - Nếu không có ngành nghề vững chắc trong tay - Anh thì kinh nghiệm nghề dạy nghề. Và gặp dịp may lên tự làm chủ lấy mình - Không như ông chồng (cũ) của em học hành tới nơi tới chốn - mà chỉ làm tư chức cho một hãng ... tới ngày về hưu luôn. Với lương khá cao và cuộc sống của ông thật nhàn hạ.
.............
 
Đây là một trong những khách hàng lâu năm nhứt của Anh - Anh chụp hình cho những tập quảng cáo "Plantation" hoa_trái_cây_kiểng của gia đình "Travers" đến 3 đời - Từ ông Nội, tới Cha và cậu con trai đang đứng trong trại hoa clématite này...
 

Đôi dòng tiểu sử của một gia đình trồng trọt tại Orléans (Pháp)
 
LES PEPINIERES TRAVERS (Orléans)

Orléans et ses alentours sont depuis longtemps consacrés au jardinage et aux pépinières. Déjà, vers 1750, les pépiniéristes-jardiniers cultivaient plus de 30 000 arbres fruitiers et l'inauguration de la ligne de chemin de fer Paris-Orléans, en 1845, développa considérablement les perspectives commerciales.
C'est dans ces terres fertiles de l'Orléanais que la famille Travers a enraciné sa passion des plantes. Cette lignée de jardiniers débute avec Alexandre Travers, qui s'installe à son compte en 1895 sur la propriété de Cour Charette pour y cultiver de la vigne et des légumes. Dans le jardin d‘Alexandre pousse une clématite. Cette liane, peu connue à l'époque, intrigue voisins et amis. Pour répondre à cette demande naissante, Alexandre Travers multiplie quelques pieds qu'il propose au marché avec ses légumes et sa vigne.
En 1902, Aristide, le fils, reprend l'entreprise. Il abandonne la vigne et diminue la production de légumes. Pour développer la pépinière, ses efforts se portent, bien sûr, d'abord sur la clématite et les autres grimpantes auxquelles il ajoute les fruitiers et les rosiers. Les premières serres sont construites.
En 1924, Raymond Travers, le fils d'Aristide rejoint l'entreprise familiale dont il prend la direction en 1930. A la fin de la guerre, on abandonne définitivement la culture légumière et le maraîchage. La vente s'élargit à différentes régions de France dans les années cinquante : l’exploitation comprend alors une dizaine d'hectares et emploie une douzaine d'employés.
Bernard Travers, le fils de Raymond, prend la direction de l’entreprise en 1965. Au début des années 70, l'entreprise compte 40 employés. La pépinière commence ses exportations vers l'Angleterre, l'Allemagne, la Suisse, le Canada...
C'est en 1987 qu'Arnaud Travers rejoint l'entreprise. Grâce aux contacts qu'il a pu nouer avec d'autres pépiniéristes étrangers spécialisés eux aussi dans la clématite, il développe sa propre collection. Cette collection de clématites comprend maintenant 300 variétés. Elles s'adaptent à tous les usages : treillage et grillage, en association avec les rosiers, les arbustes, les haies, elles courent parmi les vivaces, elles ornent les bacs, les balcons, les terrasses.
Les pépinières Travers deviennent partenaires du parc floral d'Orléans-la Source, qui reçoit la collection de clématites. Les plantations y débutent en 2002 et la collection devient collection nationale du Conservatoire des collections végétales spécialisées (CCVS). Aujourd'hui, plus de 200 variétés sont déjà plantées dans le parc, et la totalité de la collection sera bientôt installée. Les variétés plantées au milieu des rosiers grimpants sont déjà spectaculaires. Au lieu d'alignements de grillage sur lesquels on fait défiler les variétés les unes après les autres, quoi de mieux que 35 hectares, où le public peut puiser des idées originales d'utilisation et d'association pour son propre compte ?
C'est un véritable conservatoire qui est en cours de création : trop de vieilles variétés ont été perdues et, même si de nouvelles obtentions présentent des qualités supérieures de rusticité, de durée de floraison, etc., il serait dommage de perdre définitivement la trace des variétés d'origine, comme c'est malheureusement le cas pour beaucoup de plantes.
 
BIBLIOGRAPHIE : par Arnaud Travers et Didier Willery
Le guide des plantes grimpantes (Horticolor) : un véritable outil de référence avec 1 photo + 1 descriptif par variété.
Clématites et Plantes Grimpantes (Ulmer) : 2 livres simples pour expliquer facilement les utilisations et les conseils de réussite au grand public.
Viet duong nhan 07.03.2008 06:42:57 (permalink)
:..Thư Cho Người Tình..:
6.3.2008
 
Anh
 
Cảm Ơn Anh
 
Cảm ơn Anh tận đáy lòng
Đã cho em sống êm trong chốn đời
Trái tim Anh thật tuyệt vời
Thương em, thương cả những người em thương.
 
***
 
Hỗm rày em vẫn nghĩ nhớ Anh - Nhưng chẳng biết nói gì với Anh - Hôm nay ra được vài vần thơ cho Anh đây.
Chúc Anh, gia đình và tất cả được
BÌNH AN HẠNH PHÚC
Viet duong nhan 20.03.2008 19:27:11 (permalink)
:..Thư Cho Người Tình..:
19.3.2008
Anh,
 
Tự nhiên em CHÁN ĐỜI !! Phải chi đêm nay em ngủ được một giấc ngủ dài không bao giờ thức dậy thì sung sướng biết bao !!
Chúc Anh và gia đình một mùa PHỤC SINH bình an hạnh phúc.
 
........!!!!!!!

Viet duong nhan 20.03.2008 19:32:08 (permalink)
Vọng ...
 
Nửa đêm thức giấc chán đời
Bao suy tư đến thốt lời từ ly.
Thế là vọng tưởng Tham (Sân) Si
Đáy sâu tiềm thức vụt quy trở về.
 
Trời tĩnh mịt tư bề vắng lặng
Hồn lang thang chao động ngả nghiêng
10 ngón tay gõ huyên thuyên
Lời chân, ý thật gây phiền lòng ai !!
 
 
 
Ngaỳ vào Xuân, 20.3.2008
Viet duong nhan 25.03.2008 06:00:27 (permalink)
:..Thư Cho Người Tình..:
24.3.2008
Phục Sinh
 
Anh,
 
Em vẫn không khỏe - nếu có gì lòng em rất toại nguyện. Tới đây cũng đủ lắm rồi. 
Nếu Mai Em Chết
 
Em đã cầu nguyện cho Anh, cho bao người 
Bây giờ em cầu nguyện cho em khi nhắm mắt lìa đời
Thật êm đềm như mây tan, khói tản
Cho hồn em thanh thản, miệng mỉm cười.
 
Bổn phận thiêng liêng em đã làm xong
Giờ phút cuối không gì em tiếc nuối 
Hồn an nhiên tự tại cõi non bồng
Sẽ phù hộ cho Anh và tất cả...
Nếu mai em chết !!!
(Paris, vào xuân, 24.3.2008)
 
 Chúc Anh luôn bình an hạnh phúc. Ngàn đời ghi khắc tình của Anh !
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2008 06:10:54 bởi Viet duong nhan >
Viet duong nhan 29.05.2008 21:24:41 (permalink)
:..Thư Cho Người Tình..:
29.5.2008
Parc de Lyon
Rose de Lyon
 
Anh,
 
Em rất vui khi nghe tiếng nói với giọng thật mạnh khỏe của Anh - Hiện giờ Anh đang lẩn quẩn trong "Parc de Lyon" để chụp hình những hoa hồng... Thế là Tử Thần (thua) Anh lần nữa. Theo như Tử Vi nói, thường chu kỳ 10 năm đáo lại. Lúc tuổi Anh bước vào "60 Năm Cuộc Đời" , Anh mới chuẩn bị nghỉ hưu trí thì Anh ngã bệnh tưởng đâu đã "đi" rồi - Nhưng được giải phẫu và qua khỏi - Kỳ rồi thì vừa vào tuổi 70 "Thất Thập Cổ Lai Hy", Anh lại ngã bệnh nữa. Lần này bệnh tình cũng "thập tử nhứt sinh" mà Tử Thần phải "chào thua" chạy vắt giò lên cổ
 
Hồi nãy em nghe Anh nói : "Trời hôm nay vừa vừa không nóng không lạnh, Anh vác máy đi chụp hình những bông hoa trong Parc-de-Lyon đây...". Thật tình, chẳng phải nịnh bợ gì Anh đâu nha - em phục Anh sát đất. Quả thật, Anh là người đàn ông siêng năng hết chỗ chê. Anh cũng thường nói : "Anh không thích ngồi 'chà lết' ở salon trước cái TV - ngoại trừ có những trận đá banh quốc tế và Rudby thì Anh ngồi xem thôi...". Em biết lúc nào anh cũng mang sợi dây nịt có theo dắt một hàng kéo đủ cỡ; lớn nhỏ bé tí... để tỉa cắt nhánh và lá cây kiểng trong vườn... Đúng là nghề nghiệp nào thì hành theo nghiệp nghề đó. Ở không Anh bệnh sao !
 
Haha... 12 tây Jun này, Anh lên Paris để đi hội họp - Anh nói: "Nếu em muốn đi theo thì đóng vai bà khách đặt mua HOA hồng mới ... Vì có nhiều quan khách ở Lyon lên ...". Anh nói xong, em và Anh cả hai đứa đều cười ngất trong điện thoại. Em trả lời : "Thôi, thôi... em mệt đóng tuồng quá rồi - Để Anh yên bụng tự nhiên..." - À, mà Anh cũng đóng tuồng khá lắm... Nhưng Anh ơi ! Kỳ này em không thích đi với Anh - Họp xong chiều tối mình đi ăn n/h "Pré-Catelan" trong khu rừng "Bois de Boulognes". Cái bàn này em đã được ngồi vào mùa thu năm 1980. Và sau đó có đi dự tiệc sinh nhựt của bạn một lần nữa năm 1988... Ngồi bàn dài 12 chổ bên trong...
 
Nhà hàng "Pré-Catelan" ***
 
Đúng 20 năm em chưa trở lại n/h đó. Vì có lần Anh hơi ghen ghen... Bởi em kể, em đã đi ăn với người khác trước Anh... Ôi, sao đàn ông ngộ quá ? Muốn mình luôn luôn độc quyền làm chủ và cho tới những quà cáp, nơi chốn cũng chỉ dành riêng để họ cho tặng người yêu mà thôi.
Kinh nghiệm cho em thấy là không nên kể hay tâng bốc quá lời của người đi trước với kẻ đến sau - Mà cũng không nói xấu tệ kẻ trước cho người đến sau nghe nữa - Nếu bị hạch hỏi thì nên nói người nào cũng ngang ngang thôi. Ngoại trừ (xui) gặp đàn ông vũ phu thì nên nói thiệt và chạy tới người Anh Hùng Quân Tử tựa nương che chở. Nhắc tới "vũ phu" thì em ... liền nghĩ ngay đến 4 người đàn bà mà em quen ở Paris - bị chồng đánh quá xá nói, đến nổi phải ly dị và bỏ trốn. Nay có 1 'trự' "đi" rồi, một 'trự' bị đứt gân não tàn phế phân nửa - còn 2 'trự' kia chưa có sao... hừm hừm.. nghĩ tới là "cơn" sân si" của em nổi lên... Chiện người ta mà em đau lòng đến đỗi tức giận dùm.
 
Nhưng may mắn thay ! Vẫn còn có ở trên đời rất nhiều đàn ông hiền lành tử tế... Nhờ vậy đàn bà mới có những Anh Chồng dễ thương... cũng như Anh : "Vào trong phong nhã - ra ngoài hào hoa"... Em lại "nịnh Tây" nữa rồi .. Nhưng Anh rất xứng đáng được ca tụng... Thôi em tạm ngừng...
.......................
 
Chúc Anh cùng gia đình và tất cả được
BÌNH AN HẠNH PHÚC
Viet duong nhan 12.08.2008 05:08:45 (permalink)
:..Thư Cho Người Tình..:
11.8.2008
Hiệp sĩ mù...
Anh,
 
Hôm nay là ngày sinh nhựt thứ 62 của em - Anh đã chúc SN em hôm thứ Bảy rồi. Quà sn Anh gởi lên cho em - hôm nay chưa tới. Không sao, thế nào cũng tới hà .
 
Best-Lan đang YIM với em kia kìa - Ok, chút nữa em viết tiếp nha !
 
Đêm nay em lạm dụng đôi mắt hơi nhiều - Không tốt rồi... Chạy ra mạng nhanh.....
Hôm nay em vui lắm lắm - Bạn bè khắp Năm Châu chúc mừng sinh nhựt của em... Có Vĩnh Thống bên Mỹ, Brice (con trai của Claude & Eva), An Toàn (cháu nội TSNM) trùng ngày SN với em.. Tất cả đều gọi điện thoại chúc mừng em. 
Chỉ có Philippe, con trai cưng như ngọc ngà của em là chưa gọi hay mail chúc sn em hà  buồn 3 phút - Philippe chắc đang bận rộn lắm - Vì 16 tháng 8 tây này, nó có Big Show - Mướn rạp lớn, tới 6.000 chỗ ngồi... Hy vọng đầy khán giả...
 
Em thông cảm ! Thông cảm !...
Viet duong nhan 22.08.2008 21:38:13 (permalink)
:..Thư Cho Người Tình..:
22.8.2008
Rose_Horticolor (1991)
 
 
Anh,
 
Em đang nằm chèo queo 
Bỗng nghe tiếng chuông reo
Thật chẳng buồn muốn bắt...
Nhưng sợ nó bay vèo...
 
Nên em nhấc điện thoại lên thì gặp Anh ngay... Giọng nói của Anh yếu xìu và hơi thở hổn hển đứt khoản muốn tắt theo... nếu có cơn gió nhẹ...
 
Anh ơi ! Anh thấy không ? Chớ riêng em thì hỗm rày cứ nghĩ : " Há! Kiếp người ! Kiếp người ! Sanh ra, lớn lên là phải gặp bao điều khổ nhọc... Khi đến tuổi về chiều - vừa yên tĩnh lấy hưu trí thì đã già - Rồi bệnh này nó quầy sang bệnh khác - Cứ tiếp nối - nối tiếp...Thà thay cái xác già nua bệnh tật sớm sớm, để rồi còn trở lại đây với thân xác tươi tắn, đẹp đẽ, khỏe mạnh... giúp ích cho đời...".
 
Hôm nay nghe Anh nói, Anh đau xương sống và cánh tay phải kinh khủng - phải chít thuốc giảm đau cực mạnh (morphine)...
Chít thuốc đó có khi được hết đau - Nhưng phần nhiều thì tắt thở sau năm ba ngày...
 
Tuy vậy, em vẫn còn hy vọng với niềm tin. "Hãy tin những gì ta không thấy - Mà sẽ thấy những gì ta đã tin" (St-Austin ?).
 
Em đã lấy vé TGV (5 Sept.) này để đi Tạ Ơn và viếng Đức Mẹ Lộ Đức - Chưa kịp đi Tạ Ơn năm rồi, em cầu nguyện xin Mẹ ban Phép lành cho sức khỏe Anh bình phục trở lại - Thì nay Anh lại đang trở bệnh có phần nặng... Em không nãn chí - Em vẫn luôn cầu nguyện và xin Đức Mẹ ban cho Anh qua khỏi lần này nữa. Còn không, thì Mẹ cứ rước Anh đi về nước Chúa - cho xác thân Anh phải khỏi kéo dài sự đau đớn. Em cố gắng giữ vững tinh thần và chấp nhận tất cả những điều không vui trên cõi đời này.
 
"Bay" lang thang tìm ảnh đức Mẹ Lourdes, em lại gặp bài này :
 
***
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 12 của 19 trang, bài viết từ 166 đến 180 trên tổng số 271 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9