CHỢT NHIÊN ...
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 10 của 15 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 224 bài trong đề mục
dang son 15.02.2014 22:06:04 (permalink)
.
 
 


KHÔNG PHẢI CHỢT NHIÊN
mà thành TìnhNhân







  Khi nghe nhạc, ít khi tôi chọn một  cái tên của bản nhạc quá dài . Đọc mỏi mắt lắm !  Cái gì ngắn ngắn thì càng dễ nhớ .


   Lần đầu, gặp người ấy, hỏi tên thì  tá hoả : Cái gì mà Công Tằng Tôn Nữ .......



Chóng mặt . Tôi gọi  nàng là Ngắn cho tiện bộ nhớ . Không bằng lòng thì cũng phải bằng lòng . Ngắn của Huế xưa thích đọc truyện, thích ăn hàng, thích  dạo phố, thích cả những điều  tôi không thích .


  Sợ Ngắn buồn, tôi chiều đủ cách . Ngắn được thể làm tới , Ngắn bắt thằng sinh viên nghèo tặng hoa và đề thơ cảm đề . Tôi ú ớ, không biết làm thơ . Ngắn giận dỗi vớ thằng kia biết làm thơ . Từ đó, tôi ghét  mấy gã làm thơ ...





Tôi ức và  phải  học bài Quên .



  Vài năm trôi  qua, lành vết thẹo, tôi gặp người tên rất Ngắn . Sợ xúi quẩy như lần trước, tôi trả giá :


- Em muốn tôi gọi tên em  là gì, em ?


  - Thì gọi là Em chứ là gì ?



   Mừng húm, tôi gọi cô bằng Em .


  Em dễ thương như những buổi  hẹn hò ngoài cửa  trường . Và em dễ thương cho đến ngày em theo gia đinh đi mất .




  Tôi ở lại, thấy mình loay hoay .



   Chợt nhiên mà như thế , mỗi lần ......








   đăng sơn.fr 
 
 
dang son 18.02.2014 02:08:34 (permalink)
.
 
 






Tôi không tin
là trái tim em bằng đất sét


__________________________________________________ _______ by đăng sơn.fr






Chiều - Tôi hỏi em :

- Hãy nói về người yêu của Em



Em trả lời :


- Em chẳng yêu ai .



- Tôi không tin



- Chỉ có tình bạn thôi . Tim mềm nhưng không nhũn đâu .







....





Nghề của tôi không phải là bói - Tôi ghét thầy bói bịa chuyện .




Tôi là kẻ làm cái nghề phân tích . Và tôi sẽ nói cho em biết tại sao tôi không tin em với câu tôi nói : " 


Tôi không tin là trái tim em bằng đất sét .


Dễ hiểu mà thôi . Người ta có thể vì những lý do nào đó mà đóng kín cánh cửa tâm hồn của mình lại . Đóng cửa là hành động biệt lập để khỏi đau . Và có nhiều thứ để đau lòng .

Ngày xưa . Khi người ta bỏ tôi , và nhiều người liên tục bỏ tôi . Tôi cảm thấy đau lòng và tự dặn lòng mình là Hãy đóng cửa trái tim để khỏi bao giờ đau như thế nữa . Tôi cắm đầu vào sách vở và những kỳ thi cử .



Saigon có những chiều mưa lạ lắm . Phóng xe dưới mưa phùn, dưới hàng me trên một ngã đường , tìm một cái quán có để nhạc Pháp tình tứ, ngồi nhìn những giọt cà phê đang rơi , thấy mình trống rỗng vô cùng . Và tôi gặp Nàng .


Nàng không đẹp . Nàng có dáng dấp tây phương ở những lần mặc áo đầm . Nàng có đôi mắt như một đứa trẻ nít và ánh nhìn của một con nai nhỏ như trong chuyện cổ tích bịa đặt . Ở những buổi sáng ngang thương xá Tam Đa , nàng hay cười tươi bằng mắt . đi như chim sẻ khiêu vũ và nàng hay nhỏ nhẹ với tôi .


Nàng khều vai :

- Chở chị đi chỗ này, bé con .


Tôi cự chị :


- Nè . Tôi không thích chữ Bé Con .

- Chứ gọi em bằng gì hả ?


- Gọi tôi bằng Em là ổn rồi .





Ổn làm sao cho được; nàng trèo lên xe khi tôi lái vòng vòng phố . Nàng úp khuôn mặt vào lưng áo tôi giữa phố, vòng tay nàng ôm choàng lấy eo . Thiên hạ lé con mắt ở phố khi tưởng nàng là tình nhân của tôi . Không lé cũng uổng vì thằng con trai khá đẹp , xinh trai, cao ráo, nàng chỉ đứng cao hơn vai hắn tí đỉnh khi xuống xe, khoác tay hắn vào quán nhạc Pháp .

Nàng nghe nhạc Pháp, nói chuyện với hắn bằng tiếng pháp vì nàng học trường đầm từ bé :


- Tu sais , je pense que je suis une femme romantique - Tôi nghĩ tôi là đàn bà rất lãng mạn

- Hơ . Je pense que tu es une Femme - enfant



Phải rồi . Nàng chỉ già hơn tôi chừng 3 tuổi . Nàng cười rất tình khi nhìn tôi lặng thinh . KHi nghe nhạc tình, tôi không nói gì nhiều, tôi bơi lội trongâm thanh và khung cảnh tình tứ của quán nhạc . Ở chỗ này, chủ quán để toàn nhạc Pháp .


Phải rồi . Không nói ra, khi đi với tôi, nàng là một người yêu nào đó nho nhỏ - Dịu dàng .



Thời gian sau đó , nghe có người nói là chồng nàng đi học tập sắp được phóng thích . Nàng nhìn tôi yên lặng . Tôi rời nàng . Nàng rời tôi - Trong sự lặng thinh .

.



Bây giờ, nghĩ lại, tôi không tin là trái tim của chúng ta là đất sét .





Cả em nữa . Trái tim em không là đất sét .














đăng sơn.fr



From : So Romantic .
 
 
 
 
dang son 18.02.2014 02:38:13 (permalink)
.
 
 
 



17 + 18





________________________





Bạn đừng cộng hai con số ấy lại vì bạn sẽ mất công làm toán . Tôi ghét toán vì tôi hay có số điểm là 8 hoặc 9 /20 ở ngày xưa . Tôi ghét toán, thích văn .




Tại sao lại có con số 17 + 18 ở tựa đề ?


Vì khi viết xong để tải bài trực tuyến, tôi thấy có 17 người đang vào đọc . Họ là ai ?


Nàng đang đọc những gì tôi đang viết . Nàng phone . Tôi trêu nàng : Họ là ai ?

Nàng cười kiểu chọc giận :


- Biết để làm gì ?




Hơ !




Tôi lặng thinh . Nàng nói :


- Khi viết văn, anh khác hẳn lúc nói chuyện với em . Em thấy anh rất dễ ghét !



Tôi chẳng biết dễ ghét, dễ nực là ra sao . Chẳng lẽ nói : " Nếu bây giờ, em đi dạo với anh, tìm một quán nước . Ngồi nghe nhạc tình của pháp có bài Je te suivrai thì em sẽ không nói là anh đáng ghét nữa .



Chờ cho em nghe hết bài nhạc, anh sẽ nói với em :



- Nếu em làm việc với anh thì anh là kẻ đáng ghét kinh đời, anh nguyên tắc và lạnh lùng . Ok . Giờ giấc là giờ giấc và biết đâu em khóc dài dài khi anh đóng chặt cửa văn phòng khi có điều cần nói với em về việc làm .


Nhưng khi rời khỏi bàn giấy ,anh là một người khác . Anh biết lắng nghe và dịu dàng .




Dễ hiểu mà thôi . Tất cả không phải là chợt nhiên .








đăng sơn .fr






Code : 17 là số người đang đọc .
18 là số tuổi của tâm hồn khi viết -


 
 
 
dang son 15.03.2014 01:44:41 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
&.. VIẾT NGẮN




           

.




















1.


    Hình như thời mới, người ta viết rất ngắn gọn . Có thể vì nhiều lý do như ít thì giờ để đọc, để viết ( để thì giờ  đó mà chạy theo thời gian )

   Có thể cũng có nghĩa văn chương, thi phú là những thứ xa xỉ hão làm hao tốn cho tâm hồn và thi giờ .


    Phải vậy không ?




2.


    Có kẻ chữ nghĩa cũng khá đầy nhưng làm như rất hà tiện chữ khi viết .

    Hắn viết :

   "  Mùa lạnh về, còn đầy ngoài cửa . Buổi tối quạnh hiu, lạnh . Ngồi cạnh lò sưởi hơ ấm, vẫn thấy lòng mình lạnh như trời băng .... "


   Vậy thôi . Rồi đóng ngoặc kép, chấm hết .




3.


     Đọc xong những ý nghĩ viết kiểu tùy bút, chợt thấy thèm viết cho một người vừa rời bỏ mình . Muốn viết như sau :

  - Ừ thì cô cứ quay mặt, quay lưng . Chúng mình chỉ tới đó - chừng ấy mà thôi, cô .

    Vương vấn chẳng để làm gì .Mất công nhau .













4.



     Lâu lắm rồi, không gặp lại . Thấy mình lành lạnh như đi ngang bờ sông đông đặc lá, làm như những ý nghĩ của mình nằm yên sát dưới mặt nước để chờ mùa xuân thức dậy .


   Lòng có khi quá yên, quá tịnh , tịnh hơn những chiếc lá vừa rời cành rơi xuống rồi lả lơi đi tìm bãi cỏ rực nắng xuân .



  Đã có những mùa he đến với nhau, đã nhiều lần  đi ngang một trưng học, mắt nhìn vào sân trường như muốn tìm lại những tà áo dài trắng .


     Một tà áo trắng của cô, cô có mái tóc dài ngang ngửa nghịch nắng bên triền vai . Cô của một ô cửa mắt xanh ngời những điều kỳ vọng . Môi hồng ấy, dáng đi thanh nhã ấy đã như một bức tranh nhạt màu của một hơi ẩm ướt trời thu .



   Lòng chợt nhiên man mác . Buồn không hẳn buồn, vui thì không phải là vui .



   Chỉ biết là những ngón tay đang chạy chữ khi ghé ngang một vườn hoa . Thèm lên tiếng và cầu cho tiếng kêu của mình đừng rót vào một khoảng không : Nhỏ nè ! Nhỏ ơi !






   đăng sơn.fr
 
 
dang son 16.03.2014 23:12:49 (permalink)
 
 
 
______________________________________________________________________________
 
 
 
 
 


KỂ CHUYỆN TÌNH



dangson.fr






1 -


Khi em và tôi quay mặt, quay lưng .
Như thế là vĩnh viễn rời nhau, ...

Mỗi lần nhớ đến em, nghĩ về em, tôi chỉ còn một cách nhỏ mà thôi : Nói chuyện với tấm ảnh có đôi bàn chân em . Cho dù em rời tôi, những ngón chân nhỏ bé của những tháng ngày cũ vẫn ở lại .











.


2.



Tôi vẫn biết, tất cả những vườn hoa, những màu sắc cho dù là đẹp nhất như hình ảnh của vườn địa đàng vẫn không thể nào dịu dàng bằng những ngón chân thiên thần của em .



Ngày ấy, em đã bỏ giày dép, khi em đưa cho nắm lấy bàn tay em, em dắt tôi đi dạo ở vườn tình .






Em thấy tôi ngẩn ngơ, em ghé tai nói nhỏ :

- Đây là vườn tình yêu đó, anh !



Tôi cười nhỏ, nhìn xuống đôi chân trần của em . Tôi mê chúng để nói :

- Không thể nào đẹp hơn những ngón chân của em .


- Xạo quá ! Không tin đâu .



  Thật mà, Hãy nhìn đi :





 







Không thể nào đẹp hơn :









3 -


Vậy đó - em -








Bây giờ thì những ngón chân ấy đã rời tôi mà đi .










  đăng sơn.fr 
 
 
 
 
dang son 26.04.2014 02:45:22 (permalink)
.
 
 
** ở nƠI rất XA - tùy bút .



dangson.fr












1.



    Phải rồi, khi ở một nơi rất xa thì dễ gì mà gần ( nói theo kiểu huề vốn , mà không huề thì cũng phải thế thôi ) Tất cả tình cảm chỉ nằm gọn ở dòng chữ .




   Có lắm lúc, ch mòn vẹt ẩn biến ở quyển sách đời đón bụi và màn nhện .




   Thỉnh thoảng, quay lại tìm mình ở một chỗ nào của ký ức . Thảng hoặc nhìn thấy một cái tên . Hình như đó là ngày xưa .





2.

 
Đắng chút thôi cà phê ơi .
 



Buổi chiều, thấy thèm ly cà phê . Không phải vì buồn ngủ mà tự nhiên thèm chất đăng đắng . Thèm thấy màu đen như ánh mắt con nhỏ có màu xam xám đen mỗi khi uống cà phê một mình và buồn bã .


Con nhỏ ấy ghiền cà phê, còn tôi thì không, có đôi lúc tôi ghiền cái nửa như ngang ngạnh , nửa như chán chán đời của nó khi nó đi lạc .


Tôi biết nó mong có một lần được gặp tôi, để tôi trêu nó và xoa đầu nó như trẻ nít . Nó đã nói :

" Làm như em còn nhỏ lắm á ?! " " Gặp anh để biết anh ra sao ? Giống cái gì ? "



Phải rồi, em còn nhỏ nhít lắm vì tôi đã viết lúc em chưa ra đời với hai con mắt tròn xoe .


Và khi tôi rời thành phố có những vòng xe dạo đêm thì em còn nằm trong cái nôi với tiếng ru của mẹ .


Vòng đời quay tròn tròn . Và vòng đời đã làm em và tôi chẳng bao giờ gặp nhau .


Vì thế - Có khi em gặp tôi chỉ qua những dòng chữ ở chủ đề " ChợtNhiên "...


3...

 

CHUYỆN NHỎ




Chuyện nhỏ và đơn giản mà thôi .


Có cô nhỏ kia, cô hay cười hihi và thích pha trò .

Hỏi cô :


- Tại sao cứ hihihi như thế ?!


- Hihihi . Tại muốn làm đời vui mà .


- Bộ đời buồn lắm sao , em ?



Cô ngước mắt ngó lên một khoảng trời cao đang có nhiều mây xám . Trời đang muốn mưa . Mưa nhiều quá sẽ làm mình ướt át và có khi làm mình lạnh và buồn .


Kéo cô vào quán nước, gọi cái gì âm ấm cho cô uống . Nhắc cô cười " hihihi " lần nữa . Lần này ,cô không hihihi bằng vành môi thắm hồng mà cô cười bằng mắt .



Hình như buổi chiều sắp mưa nhưng thấy chiều đẹp hơn vì có nụ cười .



Vì thế, người ta cười với nhau .







 
 
 



đăng sơn.fr







 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2014 03:59:03 bởi dang son >
dang son 03.05.2014 03:17:37 (permalink)
.
 
 
 
 
 
** NHƯ MỘT LỜI CHIA TAY - 
 
 
 
 
 

dangson.fr













     Khi người ta không còn muốn giữ nhau nữa thì là vừa vặn cho lúc chia tay, 

   
    Có gì để mà phải buồn bã, để tiếc nuối . Tất cả hãy xem như một cơn gió thoảng từ một ngày nhiều gió, nhiều mưa .


      Con người trần gian mà . Đến rồi đi, từng ấy chỉ là hình ảnh của một vỉa hè đầy gió và bụi . Gió tạt ngang rồi biến dạng ở góc phố chật chội nào đó , chỉ còn bụi ở lại . Bụi tìm đường để bám trên thành ghế, mặt bàn, bám cả lên tờ báo đầy đặc chữ và hình ảnh . Buị phủ lên cả tờ giấy đang chờ chữ viết trên một đường thẳng .



    Phủi bụi đi, ngồi viết với ly cà phê mới gọi và hai viên đường xíu xiu . Viết gì ? Chẳng lẽ viết về nỗi chóng quên như một điều bội bạc , như những điều giả vờ chân tình, chân thật .




    ( Những câu nói đầu môi, những câu viết bóng bẩy - lắm khi nghĩ lại chỉ là những giả vờ mua vui , cho qua ngày, qua tháng - Đời buồn quá, nên lắm lúc người bày cuộc vui giả vờ như xem những màn kịch . Kịch đời có nụ cười gượng, kịch ngưòi và những điều không lấy gì là thật ... )





   Vậy thì viết để làm gì  ? Viết cho mình vui hay cho họ - những kẻ thích giả vờ vui  ?





    Ly cà phê vừa cạn, những cơn gió mang mùi ẩm ướt lao đến tấp nập rủ rê những giọt mưa . Gấp tờ giấy có một nhúm chữ, gấp làm 2, làm 4, rồi vò nát tờ giấy khi kéo ghế đứng dậy rời hàng hiên quán .



   Cuối tuần, đi ngang những cửa hàng, nhìn thấp thoáng thấy bóng mình qua khung kính từ bên kia cửa hàng rực màu sắc . thử nở nụ cười - vu vơ - vu vơ . Ném mẫu giấy có nhúm chữ bụi mờ lúc nãy định viết - dở dang - vào cái thùng rác đầu con phố . Nhủ thầm với mình : Quên và quên đi . Giả vờ với sự giả vờ cũng là một cách quên .



    Chẳng có gì để có thể giữ lại nhau, cho dù là một lời nói chia tay .








    đăng sơn.fr


  ( viết để chia tay ( nhau )
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2014 03:19:56 bởi dang son >
dang son 06.05.2014 02:20:00 (permalink)
.
 
 Ở MỘT NƠI RẤT GẦN MÀ XA . .









'' Đã bao lâu rồi , chú đã chưa về Sài Gòn ? "


Đó là câu hỏi mà cái cô nhỏ người Saì Gòn đã hỏi tôi ở một bài viết . Và cô đã đặt câu hỏi đến 2 lần trong một đoạn viết tản mản . Dòng chữ của cô nhắc đến những ngày chập chùng mưa và mưa xua đi sự nóng bức, khói bụi của thành phố ....


Cô bắt đầu dòng viết của mình bằng những bản nhạc xưa của họ Trịnh và những giọt cà phê . Hình như để có thể thả hồn lơ lững trên dòng chữ, người ta thích nghe nhạc và uống cà phê !


Văn của cô giản dị ( chưa có thể ví như một dòng suối tuôn chảy róc rách ) vì cô thiếu kỷ thuật ngắt đoạn , thiếu những dấu phẩy để làm rõ từng phân đoạn của sự chuyển tiếp ý nghĩ .

Mà chẳng sao, miễn là cô nhỏ có cái để mà viết, tôi không đứng ở vai trò thầy giáo việt văn để chấm bài và phang cho cô 9 điểm trên 21 ! Cô sẽ viết khá hơn nếu tôi đừng cúi lưng , nhặt những viên sỏi ném về phía cô . Cô cần có thời gian như một cái cây được ươm ở đất tốt ( Đất tốt là ý nghĩ của sự thiện tâm từ một khoảng trời ,. Khoảng trời ấy có nhiều màu sắc từ buổi sớm đến khi tàn cơn nắng . Ngay cả bóng mây đêm cũng có màu sắc riêng của đêm và trăng sao )




Đã bao lâu, tôi đã chưa có dịp về lại phố xưa . Qua dòng viết của cô nhỏ ấy, tôi có cảm tưởng là tôi đang về lại phố cũ . Về để nhìn thấy biết bao dổi thay . Về để biết rõ thêm một điều là tuổi trẻ của mình đã ra đi và không bao giờ trở lại .


Tôi thèm về lại thành phố xưa , lang thang và tìm được một cái quán không quá đông người, không quá ồn ào để gọi ly cà phê sữa đá như ngày nào hơn 30 năm trước . Nếu có một cơn mưa nào đó đổ xuống thì khá tuyệt vì tôi hơi thích mưa mỗi khi ngồi một mình trong quán nước .



Ngồi yên như thế, tôi thèm gọi tuổi trẻ của mình lại, vỗ vai nó và hỏi :


- Sao ? Thỏa mãn chứ ? Thấy đời ra sao ,chú mày ? Có gì tiếc nuối không ?


Thằng tuổi trẻ ngó tôi, dò những vết nhăn trên trán đàn ông, ngán ngẩm : - Trời ! Trông ông xấu hoắc như con ếch già !


Tôi cười - Nó cũng cười và nó kể chuyện tuổi trẻ của thời ấy cho tôi nghe ở ly cà phê thứ 2 :






Thời áo trắng ấy, và cả khi rời giảng đường, tôi yêu nhất là mỗi sáng chủ nhật để có thể trốn lễ nhà thờ ,đưa cô nàng nho nhỏ người yêu vào quán có nhạc Pháp . Tôi đã ngổ nghịch chọn nhạc tình từ những vòng đĩa 33 tour để thay thế lời kinh giảng của linh mục . Tôi mặc cả với chúa của mình " Con thèm nhìn nàng, thèm nắm tay nàng khi nghe Christophe hát Mains dans la main - Tay trong tay - Con thèm say cà phê đậm có màu mắt của nàng và thèm bơi lội trong tiếng cười của nàng .


Chúa chẳng nói năng gì , có lẽ ngài không hiểu rõ lắm tiếng Việt Nam ( Nghe đâu Chúa Giê Su có khuôn mặt giống như Goerge Harrison của ban Beatles ? ) Nhưng gì thì gì ,Chúa đã im lặng và gật đầu vì lẽ : Sáng chủ nhật, tôi không hại ai, giết ai, lừa bịp gian dối ai .
Tôi chỉ cần 2 chỗ ngồi ở Văn Hoa ĐaKao, nơi có đèn dịu, có nhạc tình, có người yêu tóc dài ngang vai . Ở mái tóc ấy có một mùi hương tóc mà không ai có . Ở đôi mắt ấy, có những nồng nàn mà không ai có thể copy được vì là bản chính, độc quyền .


Tôi không bao giờ đòi bản sao copy, tôi yêu bản chính .


Cái bản chính ấy học sinh ngữ chính là anh văn . Nàng mù mờ về pháp ngữ khi nghe nhạc pháp và tôi đóng vai thông dịch viên - Có lắm lúc tôi cố tình dịch sai sai để lừa nàng bằng ngôn ngữ riêng của mình . Tôi gian dối với nàng khi thêm thắt cho bài hát một đoạn không hề có . Giả tỷ như : Anh chỉ muốn tất cả những vòng quay của thời gian ngừng lại ở chỗ anh hôn em ....



Tôi ba xạo quá ! Và có lúc để tỏ ra là lương thiện, tôi thú thật với nàng khi hai đứa rời quán đi bộ dưới những tàng cây đẹp nhất, tình nhất .


Cô cười và cô lợi dụng ánh mắt cũng biết cười ngon lành để làm tôi say, tôi choáng váng, tôi ngu đi chút nữa . Giọng cô làm như có thứ đường của mật " Em đoán là anh rất ba xạo và lưu manh . Hihihi .... "


Ừ - Em - Ba xạo thì có thể, nhưng lưu manh thì không . Tôi không lưu manh với ý định là nhà văn ở những bức thư tình nắn nót từng ngày gửi cho cô khi kẹp trong quyển tập nhật ký đã viết chung . Chữ của cô đẹp hơn một bài thơ, cô viết rõ và lưu loát . Mỗi lần đọc thư và nhật ký của cô, tôi thấy yêu tất cả nơi chốn có mặt cô .



Có những góc, tôi chỉ cần im lìm khi đi bên cạnh cô, bàn tay cô có phép lạ là tâm hồn thằng trẻ dịu đi như những cơn mưa sau ngày nắng gắt . Vì thế, tôi viết và tập viết văn bằng những lá thư tình.




Khi rời xa thành phố ấy ,rời nắng, rời mưa Sài Gòn, tôi biết mình mất nhiều thứ lắm , mất một thời tuổi trẻ ở sân trường, mất những con hẻm tìm đến bạn bè, mất những trong chờ hò hẹn . Những ngày bên này, những mưa , những gió, nắng, bão tố không giống như SàiGòn .



Ở bên này, tôi có những tình yêu khác và những cuộc tình thì không bao giờ giống nhau . Vì thế, tôi đặt cho người yêu của mình tên là NguyễnThịChữNghĩa . Nàng theo tôi trên những dòng viết .



Đôi lúc, nàng hỏi tôi " Còn nhớ gì không ? "

Tôi im lặng thay vì trả lời . Nàng không bao giờ thích nỗi lặngthinh đáng ngờ ấy . Nàng bảo " Nhớ, thì viết đi - Sẽ đỡ nhớ "




Và từ đó, tôi có chủ đề tên là " CHỢT NHIÊN "






đăng sơn.fr







< viết ở buổi chiều nắng đẹp -


 
 
 
 
 
 
NgụyXưa 06.05.2014 03:19:28 (permalink)
Đọc bài này  nhớ Sài Gòn quá, mặc dù tôi không có những kỷ niệm êm đềm ở thành phố đó như anh Sơn.
 
"Ở MỘT NƠI RẤT GẦN MÀ XA . ." đã được mang vào thư viện.
Xin cám ơn tác giả.

Tình thân,
NX
dang son 08.05.2014 10:24:47 (permalink)
_______
 
 
 
  Xin cảm ơn anh Ngụy Xưa .
  Chúc anh chị và gia đình vui, khỏe .
 
 
 
   đăng sơn.fr
 
 
 
 
dang son 24.05.2014 11:51:02 (permalink)
.
 
Nỗi đau ngọt ngào . .













__________________________________________________  dangson.fr



















Đêm đã khuya . Cô vẫn chưa ngủ được, cứ ngồi bên khung cửa sổ, quyển sách mở rộng dưới ngọn đèn, truyện mang tên Nỗi Đau Ngọt Ngào , những trang sách đẩy tầm mắt cô nhìn ra bóng tối lộng gió, cô nghe tiếng lá xào xạc có pha tiếng thở dài của mình .



Đêm lặng lẽ . Sợ thấy mình quá yên lặng như thế, cô đứng dậy, pha tách trà , mở nhạc nghe .


Đời có lắm chuyện buồn nên người ta hay viết nhạc buồn , cứ 100 bài hát thì có hơn 85 bài buồn ì èo . Cô đứng lên ,ngồi xuống , định đọc tiếp cho hết quyển truyện không ngọt ngày ấy rồi cô sợ đọc thêm sẽ buồn thêm .



Ngồi vào bàn viết, mở máy vi tính, cô tìm lại trang nhật ký dưới tên mình và viết :



Tất cả là tại Em với một nỗi đau không ngọt ngào đến từ anh .


...












đăng sơn.fr






 
 
 
 
dang son 02.06.2014 14:54:23 (permalink)
.
 

NỖITHINHLẶNG cuối cùng -





dangson.fr

.






















..












Có việc gì xảy ra cho em khi em giữ sự im lặng sau khi đã nhận được rất nhiều thư thăm hỏi từ tôi ?




Có nhiều lúc tôi đã yêu sự im lặng , như một cần thiết để dịu đi bao ồn ào náo nhiệt . Cuộc đời n
áo động, con người náo động theo những vòng quay trắc trở và lắm khi tráo trở .


Ở những thứ quái gỡ trong đời sống, tôi tưởng đã tìm thấy một trong điều quý báu để giữ lại với nhau - từ em, từ tôi .







Năm tháng trôi nhanh . Dòng sông là hình ảnh của thời gian . Len lỏi giữa tháng ngày , nhìn những bọt bèo, những cành gỗ mục, những thứ lặng lờ trôi trên mặt nước , với tay giữ lại nỗi im lặng của em - Tôi hiểu ra một điều là :



" Không còn cần thiết để giữ lại nhau .... "













đăng sơn.fr 












°°°°°


 
 
 
 
 
dang son 06.06.2014 15:17:04 (permalink)
.
 





VIẾT Giữa ThinhLặng -

.




















Có đôi lúc, tôi yêu thích sự thinh lặng trong một căn phòng khách , khi mà mọi người đã kéo nhau ra vườn hoặc tụ nhau ở một góc vườn nào đó để tán gẫu . 


Thèm những giây phút rất ích kỷ để tìm lại chính mình với những điều đơn giản nhất cũng là một cách sống . Sống không vội vàng theo những tất bật theo vòng quay của cuộc đời ....



Giữa căn phòng khách rộng lớn của nhà bạn , tìm lại cảm giác mình với mình khi nhìn ngắm tranh ảnh treo trên tường, nhìn ngắm đồ đạc, nhìn cách bày biện trang trí theo kiểu cổ điển , tự dưng thấy hồn mình êm đềm như cơn mưa đang chực chờ ngoài khung cửa buổi chiều đang rơi .





Chiều rơi - Kệ chiều, cứ rơi .


Mắt rơi vào kệ sách sát bức tường và thứ ánh sáng nghiêng từ phía tay phải . Những tựa sách nhìn từ bìa gáy sách đã kể chuyện gì với cách thức im lặng của chúng ? .


Đứng rất lâu trước những quyển sách sắp lớp mời mọc, tự nhiên thấy sợ những đầu sách nói về chính trị, kinh tế và những biến chuyển trong hậu trường . Sách nói về triết lý cũng đủ làm mình buốt đầu, buốt óc . Sách dạy về cách vẽ hình phong cảnh cũng chưa làm mình gợi hứng . Có lúc, hãy tạm quên những môn phái vẽ tranh . Có lúc cũng nên bỏ lại những quyển hồi ký kể lể có khoảng 65 phần trăm của sự thật .



Tìm gì ? Đọc gì ở khoảng chiều rơi và khoảng yên lặng cũng đang trùm khắp .




Kéo ghế, ngồi vào bàn giấy gần kệ sách, nhìn cái máy ảnh đang lẳng lơ chờ đợi trên bàn dưới ánh đèn . Ấn ngón tay vào máy, tìm nghe ở net - You tube vài bản nhạc chơi blues music của những ban nhạc nổi tiếng và nghĩ đến vài điều để viết .



Nhạc êm, tâm hồn cũng đang êm tựa mặt hồ nước . Nghĩ ngợi và sẽ viết gì giữa thinh lặng ?


Thử viết theo môn phái Romantisme - Lãng mạn của thế kỷ 22 ( ! ) 




1 -


ƠI ! 
..


Có khoảng 100 cách gọi nhau . Không quen thì không gọi ai là " Ơi " . Dị chết !


Gọi kẻ dưng bằng Ơi thì chẳng ai quay lại để trả lời . Vô ích .



Đi dạo ngang bờ hồ, ngửi mùi gió thoang thoảng, ngửi được mùi tóc thơm thơm . Mùi thơm tự nhiên của hương tóc không hề có mùi nước hoa của các hãng Chanel hoặc Paco Raban , YSL . Những mùi ấy chỉ dành cho những hạng người nhiều tiền của và tìm cách tiêu tiền để hãng xưởng đỡ nạn thất nghiệp .




Quay sang bên cạnh, gọi " Ơi - Ơi " !



Ơi ấy cười nhỏ để ỏn ẻn " ơi ơi " . Ơi ấy im bặt sau khi trả lời .



Chẳng ai nói gì với nhau . Hai cặp chân đi dạo, mắt ngơ ngẩn ngắm cảnh đẹp . Ngắm cảnh mãi cũng chán . Nắm tay Ơi, đặt Ơi đứng xõa tóc cạnh một thân cây cổ thụ đang có gió luà để tóc Ơi bay bay , mở nắp ống kính, chờ Ơi thả lỏng người một cách tự nhiên và thâu hình nụ cười của Ơi vào máy .


Click - Click -


Ơi tò mò, hỏi han bằng ánh mắt . - ? ! -


Chẳng nói làm gì . Mở lại màn ảnh cho nụ cười ấy xem thứ ánh sáng đẹp nhất . Nụ cười ấy tròn mắt thốt lên như con nít được cái kẹo : " Ôi ! Ơi ! "








2.



ThêmmộtLầnNữa .




' Tinh yêu chỉ kéo dài độ chừng 3 năm " .


Thằng cha nhà văn cà chua người Pháp ấy đã viết như thế khi ra đầu sách theo kiểu đùa bỡn khôi hài . Đọc xong là biết ngay hắn hay bị tình phụ và mất niền tin vào tình yêu . Hắn viết như một cách trả thù tình, thù đời .


Anh đã từng nghe những bản nhạc thù tình, thù đời như thế qua các giọng hát lè nhè ỉ ôi thấy phát chán ! Lắm lúc, anh cũng muốn nổi khùng, mang tất cả các tay văn sĩ, thi sĩ, nhạc sĩ ra pháp trường và xử tử hình ( không cần bịt mắt họ cho ra vẻ nhân đạo )


Họ đã và đang yêu như thế nào , anh mặc kệ họ .


Cách yêu của anh rất khác họ :


Mỗi ngày, anh tìm giây phút rãnh rỗi , bật đèn, ngồi viết cho em một bức thư tình . Mỗi bức thư tình của anh có khoảng 100 dấu phẩy và chừng 20 dấu chấm xuống hàng .


Ở mỗi hàng chữ viết là một khoảng trống vừa phải để em trả lời . ( --------- )


Anh biết chờ đợi và biết đếm . Anh đủ kiên nhẫn để đếm sau bao ngày em lặng tờ vì lười hoặc làm lơ . Anh biết cũng có lúc em ấm đầu, em bị mù chữ một cách bất ngờ .




Trong vòng một tháng với sự im lặng của em thì dễ lắm :


- Anh sẽ xóa mỗi ngày một bức thư của em đã gửi .

- Anh viết thêm một lần nữa để từ giã em với lời lẽ hằn học nhất sau khi đòi nợ , đòi lại những lúc đưa đón em , đòi lại những chiều rất mưa trên phố vắng, đòi cho bằng hết những cái nắm tay, những lời nịnh nọt khi lỡ lấy lòng khen em hiền, em đẹp, em xinh . Đòi lại tất cả những lời hẹn, đòi câu kinh mỗi đêm đã cầu nguyện khi biết mình nhớ nhung .....




Nếu em cũng cứ lì lợm , không trả lời thì anh cố gắng gửi thêm cho em một hàng chữ ngắn, chua chát đến vô cùng :


'' Ừ - thì trở lại Người Dưng "



Tình yêu không nằm trên cái bià của hộp thuốc tây : Hạn sử dụng là 3 năm "








3. 



Bb
( Cục DễThương )




Phải rồi . Chẳng ai gọi người mình thương bằng " Cục Dễ Thương " một cách dị hợm như thế cả .


Người xưa đã nói : " Tình Yêu gây Mù Quáng "


Đã có quá nhiều kẻ yêu nhau . Lúc đầu thì âu yếm lắm để gọi nhau là Cưng ơi . Cục Cưng ơi hoặc là Honey , là Chéri ( e ) ... Nhão nhét hơn thì gọi là Con Thỏ, Con Nhái, con Búp Bế, con Chuột, con Cọp .....


Đóng kịch cho ra vẻ thế thôi - Lấy nhau về, vồ vập được vài năm rồi thì lại choảng nhau ra rít, có kẻ còn hung hăng tưới xăng đốt nhà, chém nhau rơi đầu hoặc khăn gói bỏ đi .


Bởi vậy nên tôi sợ bị mù mắt khi gặp em, yêu em . Tôi chẳng dại gì để hứa hẹn, thề thốt .


Cách yêu của tôi đơn giản như lúc chờ giọt cà phê sáng sớm . Nhẹ nhàng khi đưa mắt khen cái áo mới sắm của em rất hợp, rất đẹp .


Tôi thích thú khi thấy đôi má em đỏ hồng khi tôi khen em . Khi em bên tôi, tôi thấy em như con mèo nhỏ, tóc đầy vai tròn , cửa mắt màu hồng, màu xanh của mặt biển nhẹ sóng .



Ở một chốc, không cầm lòng được, tôi gọi em là Bb .


Em phát âm kiểu nào thì cũng là Bébé của pháp ngữ, là Baby của anh ngữ hoặc là Bé bé của người mình .


Tôi chỉ muốn nói với em một điều quan trọng là khi nào em rời tôi, bỏ tôi, tôi sẽ lấy lại chữ " Bb " rất độc quyền ấy . Tôi cấm em mang theo để đưa cho mấy tên nhà văn khác .

Ai lấy chữ " Bb " của tôi cho em, tôi kiện nát xương .







4.


Hơ Hơ !



Câu chữ có ý niệm tiếng cười này là của tôi - Là nhãn hiệu cầu chứng . Với em . Hơ Hơ cũng có nghĩa là : " Không phải bất cứ điều gì tôi đã viết cũng là ChợtNhiên .





đăng sơn.fr







°°°°



 
 
 
 
dang son 14.06.2014 21:51:29 (permalink)
.
 
 
 



Ngày hôm kia , đọc được một bài viết rất hay về văn chương của ông giáo sư Nguyễn đăng Mạnh , ở bài viết ấy, giữ lại được một câu như sau :



Trong văn chương, có những thủ pháp tu từ, đại loại như cách ví von, so sánh, ẩn dụ, hoán dụ, nhân cách hóa, đối câu, chọi chữ, tạo thanh điệu trầm bổng nhịp nhàng v.v… Những cái đó cũng giống như đồ trang sức của phụ nữ. Có nội dung tốt mà khéo trang sức, có thể tạo nên một câu văn đẹp và sang. Tuy nhiên nếu trang sức vụng về thì chỉ làm hỏng nội dung, tạo ra những câu văn lòe loẹt, kệch cỡm, vô duyên. Nhiều thầy cô giáo dạy văn cứ thấy chỗ nào người viết dùng thủ pháp tu từ là khen hay. Thực ra sử dụng các biện pháp tu từ, mỹ từ đâu có khó khăn gì. Cái khó là dùng đúng chỗ, dùng cho khéo, để đạt hiệu quả thẩm mỹ cao. Văn chương cao nhất xưa nay là văn chương ít dùng tu từ, mỹ từ, và nếu có dùng, cũng dùng một cách kín đáo. Làm văn sao cho người đọc không "ngửi" thấy "mùi" văn chương mới là sang ".



Hoặc là :



...." 
Những nhà văn lớn, những nhà phê bình lớn là những cây bút có tư tưởng lớn, đồng thời đặt câu, dùng chữ, nói chung, hành văn rất sang. Lép Tônxtôi có thói quen sửa đi sửa lại văn mình rất kỹ - văn chưa thật sang, chưa thể yên tâm. Nhiều khi bản thảo đã đưa tới nhà in rồi, còn đòi lại để sửa thêm nữa. Đấy là một con sư tử, dù bắt thỏ cũng dùng hết sức mình " .




°°°


Mới sáng sớm , mở máy , đọc lại vài lần để hiểu thêm một lần nữa thế nào là văn chương , là viết không như " cầy, cáo " mà viết như con sư tử bắt chuột .

Hình ảnh con sư tử thấy mà bắt sợ . Lẩm cẩm mà nghĩ thì chẳng biết con sư tử bắt chuột ra sao ( ? )


Đành vặn nhạc nghe và cố gắng viết thật hiền :






1.

HIỀN NHƯ ...




Sau bao ngày không gặp , đến nhà em lần nữa . Bấm chuông và chờ . Im rơ , im ru . Rất ghét nỗi quạnh vắng nên ghi một chữ duy nhất ( ngắn , gọn ) nhét vào khe cửa .


Ngày hôm sau , làm việc , mở hộp thư của mail . Nhận được dòng chữ nhỏ ngắn, gọn gàng :

" Hihihihi... Chỉ một chữ EM của anh, biết trả lời sao há ?

* Ghét chưa , anh chơi cút bắt hở, hở ? ........ "



Đọc xong như thế, không biết trả lời cho người gửi ra sao . Đọc chữ Cút Bắt lại chợt nhiên thấy lại một khoảng trời thơ ấu hay tìm nhau, rủ nhau chơi trò cút bắt . Ngày ấy, chưa có Em . Và chẳng biết Em là ai .





2.

NHƯ em NHƯ anh .




Có những ngày rất dễ yêu , cũng có những ngày rất bực bội vì chục thứ trắc trở .

Chuyện chẳng có gì là ầm ĩ như chuyện thời tiết của nắng mưa , tâm hồn con người thì có khi thế này, thế kia tùy lúc . Khi ở bên cạnh một ai đó, người ta cố gắng hiền hoà vui vẻ để đừng để lòi ra tất cả những cái xấu xí của mình như ca sĩ lên đài trình diễn đã được điểm trang thật kỹ dưới những luồng ánh sáng đẹp nhất, như ca si khi hát thâu âm ở phòng thu đã cố gắng lả lướt với chất giọng .


Em và anh - Mình không phải là nghệ sĩ trình diễn và chờ đợi màn vỗ tay của thiên hạ .

Anh biết : Có những ngày em diễn tuồng rất khéo, rất vui để anh tìm lại được thứ cảm giác cân bằng sau một ngày làm việc mệt mỏi .

Anh bật cười khi em nhắc nhở - Cười tươi hơn chút đi . Cười méo mó như con cáo , như con bò như thế thì xấu lắm !


Vậy sao ? Mỗi chúng ta đã là một hình tượng của muôn thú . Phải vậy không ?


Khi ở cạnh anh , em đang là con gì , em ? ( Chỉ mong là em đừng chìa móng của một con sư tử ) Anh muốn hiền lành bên em .






3. 


HIỀN NHƯ CHƯA BAO GIỜ HIỀN -







Rất lưỡng lự khi đặt tựa bài như thế . Ở khoa tâm lý học, họ hay nói về sự lưỡng lự của những người bị xuống tinh thần : Giữa sự CÓ hoặc KHÔNG , người bị trầm cảm thấy khó lòng mà chọn lựa ( vì lúc thế này, lúc thế kia )


Em biết chứ - Bình thường thì anh quyết định mọi sự khá nhanh nhẹn - thế nhưng .....


Có những điều, có những lúc anh lại thích dùng thi giờ phải chăng để suy nghĩ, để viết, để nói .


Anh thích dùng thì giờ để nghe một vài bản nhạc rất nhẹ , êm khi đi làm về , ngồi cạnh tàn lá thiên lý, nhâm nhi một thứ để uống gì đó, tai ngơ ngẩn nghe đàn chim hót , đọc một vài trang truyện ngắn ...



Mấy ngày hôm nay, anh chọn trên kệ sách một tập truyện ngắn của cái ông nhà văn rất tham ăn kia và đọc những mẫu chuyện khôi hài của ông ta . Đọc xong, thấy mình tươi và trẻ .


Và khi tươi như thế, anh mở hộp thư đọc lá thư ngắn em mới gửi ... Em viết gì ở dòng chữ nhẹ nhàng - em ?


Đọc xong , anh giữ lại một câu viết cần giữ lại của em : " 
" Em không biết đóng kịch màu mè đâu, lòng có sao nói vậy hà. Ghét! "




Ừ phải rồi - Không phải chợt nhiên mà em ghét anh . Anh lúc nào cũng hiền lành để viết những hàng chữ như những lần chợt nhiên để có được nhau . 


Như em, như anh





đăng sơn.fr






..................











dangsonfr.blogspot.com




dang son 01.07.2014 21:45:03 (permalink)
.
 
 
 

----- Thử Viết Về một K H O Ả N G L Ặ N G .....




*

































....




















Thử Viết Về một K H O Ả N G L Ặ N G .....










________________________ Có đôi khi , mình tự dưng thích một khoảng lặng : Đi trên một quãng đường rất yên . Không một bóng xe, không một bóng người . Đếm thử một nỗi lặng thinh .




Đôi khi , một người viết phải lắng nghe thật kỹ nỗi lặng thinh trong lòng hắn . Hắn bước chậm , nhìn lên một khoảng trời cao . Có chắc gì nỗi lặng thinh không bị tiếng gió rì rào đẩy lá trên hàng cây đã không nhắc hắn nhớ lại một thời cũ ( ? )



Đôi khi , nhớ rằng : Đi làm về , mở hộp thư , thấy có cái thư của một người, thư gửi như lời quảng cáo ( thông tin ) : X - Y đã tải thêm một hình ảnh ở tài khoảng Facebook .


Chỉ vậy thôi . Người ta kết bạn, người ta ghi những chữ " Thích " ở một mục đề hình ảnh, video ca nhạc hoặc ở một bài viết nào đó của những người xa lạ hoàn toàn với mình .


Chỉ vậy thôi sao ?


Sao không có một lời hỏi thăm ? Tỷ như : Ông ( Anh ) đang ra sao ? Ông ( Anh ) còn sống không ? Hoặc là : " Có cái gì vui không ? "





----




Đôi khi , chỉ là một khoảng lặng thinh .


Phải rồi . Lâu rồi ta cũng biết học cách lặng thầm để quên nhau .




đăng sơn.fr

- NgàyMưaRơi -

 
 
 
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 10 của 15 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 224 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9