CHỢT NHIÊN ...
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 12 của 15 trang, bài viết từ 166 đến 180 trên tổng số 224 bài trong đề mục
dang son 17.10.2014 16:11:11 (permalink)
.
 
 
 
 
- I Wanna Be.. ( Your Baby ) *





Bb -








                     <                                         I Wanna Be.. ( Your Baby )
                                                               ( by Toni Braxton - YouTube )                               <






1*



 Đáng lẽ, sáng nay , không còn chữ để viết,chữ nghĩa chơi trò ú tim , bịt mắt chạy trốn , đành ngồi tìm giọng hát Toni Braxton ở You tube để nghe, mắt rơi trúng bài mang tên I wanna be ..( Your baby ) - 


 Chẳng hiểu tại sao người sáng tác lại bỏ chữ ' baby ' vào cái dấu ngoặc như thế ?


         Khi  yêu nhau, ở chỗ đất nước ấy , họ hay đặt điều lắm chuyện gọi người yêu là baby, là bé bi, là bébé, là cục cưng nhỏ  tí xíu .


        Nghĩ cũng lạ !  Họ bị mù quáng hoặc bị mờ đôi mắt khi họ yêu nhau  ?  


       Nghĩ lẩm cẩm , thấy cũng kỳ kỳ .  Gọi nhau là như thế để thấy nhau dễ thương chút đỉnh để có cái gì đó mà biết giữ nhau lại mà thương ư ?




     Mỗi người đều có cả chục cái lý lẽ riêng biệt để nhớ nhau và yêu . Họ yêu kiểu gì, cũng là yêu . Và  cũng có khi cũng lẩm cẩm để tự hỏi ngược lại với chính mình : Yêu để làm gì ?



       " Yêu  để làm gì ?   / Quả thật là một câu hỏi vô duyên tàn tệ một khi vì những lý do nào đó để đánh mất nhau .



             

   Họ là họ .


 Tôi lắng tai nghe bản nhạc có chữ ' baby ' và mở chỗ tìm một trang viết của mình :








2.




  


 dangson.fr




 Nếu em tìm được một chỗ mà thời gian trôi lặng tĩnh, tôi xin em nhìn kỹ tấm ảnh trang viết có đứa bé tí hon đang hí hửng toe toét khi  hai bàn tay nắm lấy hai bàn chân ra điều rất  sung sướng .




    Đó đã là em,  đó đã là tôi khi chúng mình ra đời .


   Ở những ngày có chợ búa, những ngày học trò đi học,  từ một quảng đường ,tôi đã ngẩn ngơ nhìn  ngắm bầy trẻ tí hon cỡ lớp mẫu giáo sắp hàng  theo nhau dưới những cặp mắt của cô giáo, thầy giáo mỗi khi có giờ học những khóa khám phá đời sống và quang cảnh của trường . Nghe  chúng ríu rít như chim non trên cành mà  mình vui . Đứa trẻ nào cũng đeo trên ngực tấm thẻ đề tên tuổi và tên trường học để lỡ bị đi lạc đàn .


       Nhìn trong đám trẻ là ta có thể đoán bé nào nghịch ngợm liếng thoắng và bé nào nhút nhát sợ hãi trước ngưòi lạ . 


Làm sao không khỏi phì cười khi nhìn thấy và nghe đứa con gái nói khi nắm chặt lấy bàn tay của thằng bé cùng lớp :


- Tôi tên là Tina, thằng này tên là Bébé .


- Non ! Non ! Tao lớn rồi, tao không còn là bébé .




    Ơi ! Ơi !   Đứng nhìn đám trẻ theo nhau từng đàn, nghĩ thầm thầm : Khi lớn lên , làm người lớn , biết đâu một trong những đứa trẻ này sẽ làm thay đổi các tình hình của một xứ sở, đất nước .




    Đời  một con người có nhiều đổi thay từ những điều  để học . Chuyện sống, chuyện làm người nhỏ, người lớn và học cả chuyện yêu nhau .




   Tình yêu có phải cũng là một môn học  ? Học mở rộng trái tim , học đón nhận những rung cảm , học cả cách làm khô đi những giọt lệ nào đó khi mà tình vỗ cánh bay đi như những cơn mưa rào .




      Viết tạm những dòng chữ này khi thả hồn nghe nhạc . Những  tình khúc đủ kiểu đang lần lượt nối nhau khi ( có thể ) em đọc những hàng chữ này .




     ( Chữ  viết của một cựu baby đã đếm thấy màu tóc đổi màu từ một dòng sông của thời gian  )










 đăng sơn.fr






....





                                                
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2014 16:12:48 bởi dang son >
dang son 13.11.2014 21:14:45 (permalink)
.
 
 
 



Lâu quá- KhôngGặp







...






Lâu lắm rồi , có nhiều người mình không gặp lại . thời gian có đôi cánh chim bay - bay .


Lâu lắm rồi . Chẳng ai nỡ hỏi thăm ai .


Giống như những con đường vắng ngắt . Người ta có thể đi trở lại con đường xưa đã bao lần đi ngang . Khi trở lại, hẳn có những đổi thay để ngỡ ngàng . Có những bóng mát, có những hàng quán xôn xao một thời . Rồi cuộc đời đổi thay, lòng người qua những tất bật riêng tư . Hẳn có lúc, họ quên nhau .



Quên, có lẽ cũng là điều cần thiết để khỏi làm chật chội thêm bộ nhớ .




Đôi khi .

Có khi trở về một chỗ cũ . Thấy hình như còn lại một khoảng trống với chữ " Quên " .








đăng sơn.fr




 
 
 
 
dang son 15.11.2014 12:31:48 (permalink)
.
 
 ( Chỗ Dành cho Những Người Thích Cô Đơn )

...



















1.

độcThoại
(. nguyễntrườngan - paris )

.


   Giữa
và sau những nơi chốn đi về . Đẩy bàn, đẩy ghế rời nhau .

  Cười đó, vui đó rồi tìm lại con đường mỗi ngày của mình để về nhà . Trong những lần họp mặt , gặp lại nhau , có những con người, những khuôn mặt mà ta hẳn nên quên đi - như một cách xóa đi những tấm ảnh không còn thấy cần thiết .






.




.    ChânTrần
    ( *    QuỳnhNgọcLan )


         Cởi bỏ giầy dép , đi chân trần trên bãi cát, cảm nhận được sự mềm mại của những hạt mịn màn li ti dưới hao lòng bàn chân .

        Ngồi yên tĩnh, mắt thả ra mặt biển, thấy mình nhỏ bé trước những cơn sóng dưới bầu trời cao . Vài hình ảnh , vài ý nghĩ về kỷ niệm hiện về . Gió mơn man trên vai, trên tóc và gió làm lạnh cả đôi chân trần .....










dangson.fr




 bóng của Mình
  ( *  đăng sơn.fr )


     Trời ấm áp .
     Vẫy tay, rủ bóng đi dạo . Bóng ngoan hiền, bóng gật đầu .

      Nhẹ nhàng ngồi xuống bãi cát , nhìn biển vắng .

    Quay sang bên cảnh , hỏi bóng : - Vui không ?


   Bóng hiền ngoan, Bóng gật đầu , nhoẻn miệng cười tươi .




....












 
 
 
 
 
 
dang son 16.11.2014 21:30:40 (permalink)
.
 
 
 
 Có gì mà ChợtNhiên . .



















.................................................................










Nhớ .


Ngày xưa , ở thành phố cũ, hay chở mẹ đi xem bói . Vì bởi lẽ mẹ là đàn bà, mẹ có tật xí xọn, nghe chỗ nào có ông bà thầy bói nào hay hay thì mẹ bắt chở đi xem bói cho bằng được .

Thằng con của mẹ  nản lắm . Nó làu nhàu :-

  - Mẹ kỳ cục . Cứ đem tiền góp cho họ ăn ngơn ơ   ....

Mẹ trừng mắt : - Kệ tao . 



Thằng con đành chở mẹ đi . Lặn lội khắp nơi từ ông thầy bói mù sờ mu rùa đến bà kia đỏng đảnh ba xạo .


Thằng con ngồi yên trong một góc để " nghiên cứu  " hành động và các câu nói của ông bà thầy bói . Đại khái họ nói là " Số của bà sưóng lắm . Chồng cưng, con cái cưng chiều lắm . Thế nào bà cũng  được xuất ngoại ..... "

Và .. và ....




Nguời ta có thể vui sống và kỳ vọng vào nhiều chữ Và ... và như thế .




Thằng con khó chịu lắm  nhưng  vẫn chiều mẹ , chở mẹ đi xem bói và thấy mẹ tốn tiền .



....



Bây giờ ,thời gian trôi .    


Ngày nghỉ, thằng con đến thăm mẹ, nó  trở chứng một cách rất chợt nhiên để trêu mẹ của mình :



- Mẹ ơi . Có lão thầy bói này hay lắm . Con chở mẹ đi xem nhá, nhá ?



Mẹ lắc đầu bảo '' Thôi  . Con "


Thằng con nắm lấy tay mẹ , nồng nàn :

   -  Khỏi cần đi xem bói nữa . Vì con biết là chúng con thương mẹ . Mẹ có hạnh phúc ; Đơn giản thế mà thôi . Tất cả mọi chuyện ở đời không phải là chợt nhiên .






đăng sơn. fr


( Viết cho Mẹ )





 
 
 
 
 
dang son 16.11.2014 23:49:23 (permalink)
.
 
 
 
 
 
( ) TrắngNgần ..

















1.





 Ngày tháng 11 đổ tuyết nơi em .


 Nơi em là mài trắng trên những mái nhà, trên những lối đi .



 Ngày chủ nhật nơi anh ở là màu xám tro . Mấy hôm nay, tất cả là màu xám vì mưa rất nhiều . Hình như trời sợ đấy nứt nẻ vì nắng hạn ở mùa hè vừa qua nên trời làm mưa . Và tin tức nói có gió, có ngập nước làm lắm ngưòi tử nạn ....


 Ngày tháng 11 - Gần hết một năm nữa rồi . Tất cả những cửa hàng trên phố xá đều treo đèn đuốc đón giáng sinh .


 Ngày nghỉ, anh tản bộ, đi  trên hè phố . Ghé và tạt vào  một cửa hàng bán đồ chơi . Thấy những thứ ngộ nghĩnh làm anh nhớ đến em .


 Em và anh - Chúng ta không còn là trẻ nít .

 Em và anh - Ở giữa là một màu trắng như trời đang đổ tuyết nơi em ( Và anh nhớ em ... )






 đăng sơn.fr






 ....



. 2 .


KHÔNGPHẢILÀ '' thư tình " ở Tuyết Trắng -

 ..













 Ở những ngày tuyết của em rơi, rơi .

( Anh nói rõ là Tuyết của em  ! )

 Tuyết màu trắng ngần, như màu áo trắng em thích mặc ở những buổi dạ hội . Đôi giầy trắng, tóc cài nơ trắng, cái ví đeo lửng lẳng trên vai màu trắng ...





 Ở những ngày lạnh nhất nơi em . Mở cửa sổ là thấy màu trắng . Quay vào, nhìn trên bàn ăn, cũng thấy cánh hoa phong lan màu trắng .

 Em mở máy điện toán . Em đọc bài Trắng Ngần  mà anh vừa tải đi .







   Nếu em tìm kỹ, em  sẽ thấy một  khoảng trống màu trắng giữa bài  viết sau những dấu chấm ... bỏ lững -





 Em sẽ hiểu tại sao .

----     
























  -------







    Anh sợ tuyết rơi ngập đầy trên lối đi làm ( vì anh là kẻ lái xe dở nhất thế giới dưới mùa tuyết rơi - nhưng vì  anh yêu màu trắng  )-

 Trắng ngần như khi viết lá thư tình bằng mực xanh trên giấy trắng .

 Khi em đọc như thế,  có  nghĩa là những đêm sau của anh sẽ là màu trắng như người viết văn lãng mạn của pháp hay viết : Une nuit blanche ( Đêm mất ngủ )









 Em có hiểu đêm màu trắng có nghĩa là gì không ?









 Để tìm thấy câu trả lời  . Hãy nhìn  tuyết đang rơi đêm nay ( Khi anh viết cho  em )









...









 Bài  viết màu Trắng -



      Anh sợ tuyết, nhưng vì chiều em ,anh rời nhà đang ấm để theo em .

Tuyết đang rơi trắng  dốc đồi, tuyết rơi trắng ngời  trên vai tóc đen của em và anh .




Anh sợ lạnh nên anh tìm màu đen ở đôi mắt em . Đôi mắt này  làm anh ấm giữa nhưng cơn gío lạnh  ngắt .




 Vậy là mùa đông đang đến .




Anh nói với em bằng hơi lạnh ở đầu mũi :

-  Anh sợ  chúng mình trúng cảm .

- - ..; Thì anh đã bị cảm nặng rồi ; Từ khi anh gặp em .




 Anh quay đi chỗ khác, cười thầm với ý nghĩ là em  " Nổ " .

 Ai dám nói là em làm anh trúng gió, cảm mạo .

 ( ? )




 Thời ấy, thời xưa, , đã có những cơn bão  đã làm anh cảm mạo hơn em .

Thời ấy, đã có những đuôi tóc, những ngón tay là anh chao đẩo, chết đuối .

 Chết ở giữa phố khi người ta hẹn anh và họ quên hẹn .



 Những con đường của xứ nóng không có tuyết muà đông nhưng đã làm anh lạnh cóng .

Bây giờ, anh lì lợm, anh chì hơn .





Khi anh gặp em ( ở một khoảng Chợt Nhiên ) anh thủ đầy  những khoảng ấm bằng khăn quàng cổ, bằng găng tay, bằng chiếc áo pull made in China .

Anh đội mũ nỉ mang giầy bốt và đeo găng cẩn thận vì nhớ lại  thời khủng khiếp  của ngày xưa .



   Anh uống thuốc và chuẩn bị đầy đủ  thuốc chích ngừa .

     Anh kinh hãi những cơn địa chấn và những muà tuyết rơi .

 Tất cả những gì đã chuẩn bị vẫn không thể thoát khỏi căn bịnh truyền nhiễm  từ em .





 Bởi vì ...

 Bởi vì , dấu chân em dẫm trên tuyết quá mềm, quá đẹp .

 Bởi vì . Màu trắng đã là hình ảnh của em .






 (     Và anh  thua cuộc . Ắt xì ! )

















....






Thoáng Nghĩ .....







      Ở một ngày kia, khi đang lái xe giữa trời đầy tuyết, nghe nghe tin tức ở radio .


   Đài kể chuyện hai cha con kia bị hư xe trên con đường làng dưới bão tuyết .


     Người cha để đứa con trai chùm chăn đợi trong xe  đã đóng chặc các của kính và đi tìm người cứa nạn .


Vài giờ đồng hồ sau, người cha bị chết cóng trên con dốc . Thân xác chìm dưới bãi tuyết .


...


Sau bản tin, đài để bài Tombé La Neige của Adamo và anh phải lái xe chậm lại - Anh khóc !


   Khóc khi  cây quạt  kính cọ quẹt trên gương kính xe . kHóc khi nghĩ đến đứa bé lạnh cóng bị mất cha của nó giữa trời đông .


      Ở đời này, có những câu chuyện rất giản dị nhưng có thể làm chúng ta mủi lòng .


     Để có thể làm mình ấm lại . Chúng ta phải và nên làm gì ?


Ngày hôm nọ, anh đã thấy một nhóm người của hội thiện nguyện  mang tên  " Hội Cứu Trợ Công Giáo " đứng dưới gió lạnh , mưa phùn để quyên tiền giúp người nghèo và anh đứng lại, trò chuyện và ủng hộ họ .


     Anh cảm thấy họ có hơi ấm . Rất ấm của tình người cho người .


Có một người đàn bà tâm sự :


"    Tôi đã nếm cái khổi khi bị bỏ rơi với hai đứa con nhỏ tí ti trong đói khát , lạnh giá nên bây giờ tôi muốn gop  phần tạo niềm tin và hơi ấm .... "


         Câu nói ấy, anh đã nghe, em cũng đã nghe .


  Ở những ngày rơi tuyết như thế này  , nhìn ra ngoài khung cửa, em đang nghĩ gì, em ?


Anh sẽ rất ấm ở ly cà phê không bỏ đường thứ 3 trong ngày . Và anh nghĩ, chúng ta sẽ biết  mình làm gì ngoài những bức thư không hẳn là thư tình .


.


đăng sơn.fr


( Viết ở một ngày rất xấu trời ... )





*

ĐƠN GIẢN






   Em hiểu, và em biết điều anh yêu thích :

- Sự đơn giản đến tột cùng .




 Đơn giản là không cần màu mè sắc sảo .

 Khi chào nhau, khi đến với nhau , ta không cần  tự giới thiệu chức tước , địa vị .

 Có lắm  kẻ rất điệu bộ khi giới thiệu nhau  - như sau :

 " Đây là Ông Bà X . Chủ hãng . Giám đốc ....

 "





     Để làm gì ?

   Ta nhìn họ, và ta có thể hiểu là họ cần chức vị để thấy mình rất quan trọng .

 Họ muốn gì ở sự vênh váo ?





   Anh quay đi . Kệ họ .

  Chẳng thà  rời bàn tiệc đầy rượu, đầy đồ ăn . Tìm con đường , nhìn  màn sương đục trắng ? Ngửi hơi lạnh ở đầu mũi và hơi khói thở ra bằng mũi  và đi bộ, nghe tiếng chân gõ trên mặt đuờng đêm .

 Nhẹ nhàng, thong thả .

 Thả lỏng tâm hồn .



 Thả như màu sữa đục trắng trên ngọn cây còn lơ thơ lá .

 Thả như những ngày  đêm đang trôi, và từ đó, có vài bài viết như một thoáng chợt nhiên .

 Giản dị như vậy - mà thôi .







 Muà đông đang đến chầm chậm .

 Chậm như những đêm sẽ là màu trắng ....











 đăng sơn.fr






 
 
dang son 19.11.2014 22:01:54 (permalink)
.
 
 























Dễ Chịu với Nhau .


( Viết cho một con bé xí xọn - ( khi thấy mình quá " dễ chịu " )






__________________________________________










Chuyện nhỏ mà thôi .



Hôm nay , thấy trời ấm và đẹp . 5 giờ sáng , ra v
ườn nhà, nhìn lên bầu trời thấy có những ánh sao . Gió nhẹ liu riu . Ly cà phê sữa đã thơm thơm . Nhìn vào tấm lịch treo tường, thấy gần hết một năm . Thấy hơi sợ - vì năm sau mình lại có thêm 1 tuổi nữa rồi . Rồi mình sẽ hết còn trẻ đẹp như ngày nào mình đã 20 tuổi . Thời ấy mình thấy mình trẻ và đẹp não nùng với sự kiêu ngạo cà chớn của mình .

Nhớ ..... ngày ấy, sao mà mình đẹp trai cỡ tài tử Alain Delon ( made in VN )

Mình đã chảnh và rất xí xọn khi mình đã làm biết bao nhiêu con nhỏ té chỏng gỏng vì n
ụ môi cười ở trường ngày ấy .


Mình cũng trượt té vì những con nhỏ xảnh xẹ đẹp hơn mình ở một mái tóc ở tà áo hồng, hồng pha xanh , và pha đủ thứ . Mình đã gặp nhũng con nhỏ rất chảnh và hãnh diện vì cái chảnh quá đáng và mình cũng bắt chước để chảnh lắm .




Bây giờ - Sáng nay, mình thấy mình hết chảnh và không còn dám chảnh nữa .

Mình viết văn, làm thơ chẳng giống ai . Chụp ảnh cũng lơ tơ mơ chẳng giống ai . Mình thấy mình hết thời .


Rõ ràng như 5 cộng với 5 thành 10 . Trời ! Mở web trang hình ảnh chụp Nude của Thái Phiên, mình điếng hồn khi nhìn lại mình ( chẳng giống ai ) - Chẳng lẽ mình cầm mấy cái máy ảnh đập bỏ và quẳng vào thùng rác ( ? ! )




Trời !


Đúng là trời hại mình khi cứ muốn so sánh với tài nghệ của những người khác .





2.





Phải làm sao ?
Làm gì để hạ hoả và tìm cách ủi an mình ?



( Chẳng lẽ gửi vài chữ cho hắn - tên chụp ảnh khỏa thân quá tuyệt ấy và khiêu khích hắn bằng vài câu hỏi cà chớn nhất đời đàn ông của hắn và của mình ) :


- - Người có tài gì ngoài những tấm ảnh và cái tài hoa ấy ?


-- Có bao nhiêu kẻ đã ngã vì ngươi ?


-- Ngươi có biết vẽ, biết làm thơ, biết viết văn và biết viết thư tình không ?








Thử đi .



Hãy bỏ cái máy ảnh xuống để thử viết một lá thư tình nh
ư sau :






" Em




Hãy tìm cách để an ủi anh vì anh đang nóng mắt, khó chịu ở một sân chơi Nghệ Thuật .


Đã có quá nhiều kẻ tài nghệ hơn anh . Đã có quá nhiều kẻ làm anh nóng mặt, nóng mày vì họ có nhiều tài . Anh thấy anh thua cuộc . Thua chỏng gọng .



Em , hãy tìm lời an ủi kẻ khốn cùng là anh .





Ơi ơi ! Trời !












( tạm chấm .... chấm hết ...)











đăng sơn.fr






CHÚNG MÌNH




















( đang viết với tất cả sự dễ thương còn sót lại.... ) 



<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.11.2014 22:03:49 bởi dang son >
dang son 21.11.2014 15:07:15 (permalink)
.
 
 
( - ) Viết Nhỏ Nhẹ

dangson.fr .
























... 1. 

   SCôĐơntrênBụcGỗ



    Có vài chuyện trùng hợp  như ngẫu nhiên . Ngày nhà giáo , cầm tờ báo đọc , thấy mẫu tin báo động  là ở một vài nơi , bộ giáo dục đã thiếu khoảng 4000 người dậy học ...



      Chưa đến giờ học,  thầy buông tờ báo có bản tin đáng buồn ấy quay lại chỗ có tiếng động ngoài cửa lớp kịch ngh .


  - Chào em . Có gì lạ không từ tuần trước ?



    Đó là một cậu trẻ , tính tình khẳng khái và bặt thiệp . Chiều tối nay, bàn tay của cậu mềm nhũn hơn bao lần đã bắt tay thầy rất chặt . Thầy nhìn cậu, đặt câu hỏi ngầm trong ánh mắt - ( ....... ?!   )



 - Thầy đừng buồn khi em nói chuyện này nhé ?



    Nghe có chuyện buồn là thầy hơi sợ . Ừ em . Cũng được,  tôi sẽ im lặng và phải để dành sức mà nói và giảng bài trong 1 giờ chút nữa đây .



- Em  nói đi, tôi nghe đây .



Và em nói . Em mạch lạc như khi viết một đoạn kịch có đầy đủ tình tiết . Ngắn gọn nhưng súc tích . Em nói ý định sẽ không thi vào trường sư phạm nữa vì em không mấy tin tưởng ở chức nghiệp dạy học ở thời tân tiến hóa này nữa .


    Ngày xưa, thời ông bà , người ta trọng vọng nghề giáo . Bây giờ, nghề này chỉ kiếm đủ ăn và sắp hết thời .



    Tôi ngồi yên, nghe em tâm sự chuyện cha mẹ học trò nhảy vào trường la lối và có khi hành hung cả cô giáo, thầy giáo khi các cậu ấm, cô ấm bị xuống điểm và bị quở trách . Em nhắc lại câu chuyện côgiáo tiểu học kia bị một bà mẹ đâm chết ngay cửa lớp .



 Tôi lắng nghe tiếng thở dài của em và cố dấu tiếng thở ngắn của riêng mình .



 Tôi không lấy gì là buồn phiền lắm khi nghe xong cái quyết định của em . Nhưng, có điều , sau một thoáng giữ yên lặng, em vỗ nhẹ trên vai tôi với câu sau cùng :



   - Em đến từ giã thầy sau buổi học cuối này . Vài ngày nữa, em rời  đất Pháp đi xa .  Cám ơn những gì mà chúng ta chia sẻ với nhau .





    Đã đến giờ dạy . Tôi uể oải gật đầu nhìn cậu trẻ .



   Cậu trở về chỗ ngồi gần cuối phòng học . Tôi cố gắng thu nhận cái chỗ ngồi ấy vì biết rằng : Ngày mai, ngày mốt sẽ có thêm một chỗ trống trãi ở ngay khoảng lặng thinh ấy .




     Rồi chỗ giảng bài ở cái bục gỗ cũng biết lặng thinh . Cuộc đời này là những màn kịch tiếp nối .


    Hẳn là như thế . 








   đăng sơn.fr
  
 ( Viết cho Daniel G .   )






2.   


   Câu chuyện thứ 2 .


( LTG :    Câu chuyện này thì nhẹ nhàng hơn sau những chuyện đời khác đã làm mình chóng mặt, nhức đầu vì quá " choáng "-   Choáng là lên máu, ngộp ngạt, ngộp thở  )



 * *

     TrangViện .




    Phải rồi . Câu chuyện này diễn ra ở một Trang Viện cổ kính . Cảnh tịch mịch có thể làm buồn bã những người thích ồn ào nhộn nhịp của một phố Paris, một phố thiên thần Los Angeles và có thể buồn ngủ .


    Chuyện chỉ có 2 nhân vật  nam và nữ . Họ hoàn toàn khác biệt nhau . Từ phong thái và cách diễn đạt và nhất là khác hẳn về cách thức viết cho dù họ rất yêu chuộng chữ nghĩa .



     Hãy gọi họ bằng hai cái tên  thật dễ nhớ . Cô cổ điển ấy tên là Nâu .  Còn bí danh khi cần ra tay hành hiệp dẫn đạo thì thay đổi liên tục  : lúc lấy ẩn danh mật mã là Huệ Thư,  lúc khác là Yên Thư hay là Thư Thư đủ thứ hầm bà lằng (   Để giữ lại những cái tên kiểu cổ trang bí tích ấy , ta phải có một trí nhớ ngoại hạng  )



    Thôi thì, giữ lại cái tên đơn giản nhất là Nâu ( màu áo thụng tu thiền ) cho nhẹ cái đầu .



        Người kia, nam giới , tính tình rock and roll  hoặc là kiểu R'n 'B và Hip hop và rất nóng tính nhưng hay  màu mè giả vờ tu hành  hiền  dịu .



   Từ hai chiêu phái ấy mà xảy ra chuyện .



   Giữa tiếng chim hót vang cành , giữa tiếng suối chảy róc rách ngoài cửa  thạch động y như quang cảnh trong bộ chưởng kiếm hiệp nào đó . Gã đàn ông hầm  hầm  lớn tiếng hỏi nàng :



 -     Nói cho tôi biết đi . Tại sao  em đã ngang nhiên đổi tên cúng cơm của tôi ?



 Giọng kia nhỏ nhẹ, hít thở :


-   Thiếp là tác giả, là người sáng tác, thiết nghĩ mình có toàn quyền tự do tư tưởng chứ ?



    Hắn im lặng ra  vẻ suy nghĩ và lại gầm gừ :


-  Tôi đọc bài khác của em, tôi khám phá ra chuyện khác hãi hùng hơn nữa kìa : Cô cả gan biến hóa từ một nhân vật này ra nhân vật khác và cô chế biến chuyện tôi có anh em sinh đôi , nào là Thư Kỳ, rồi Thư Ngộ, rồi Thư Đăng   ....



  Giọng kia  vẫn thản nhiên như đời này, mọi chuyện chỉ là cơn gió thoảng :


-   Là một người viết , hẳn anh  hiểu thế nào là thuật nhập thể và biến thể chứ ? Hơ hơ , hơ hơ ....




  Đáng lẽ ra , trước vẻ dịu dàng thư thái như thế , hắn sẽ dịu giọng lại để bàn  chuyện khác có vẻ gì vui hơn . Nghe chữ tiếng cười " hơ hơ " như thế , hắn  lại nổi cơn kiểu Elvis Presley hát rock :



   -   Tôi muốn khởi kiện cô vì nhiều tội . Cô đã nhại tôi với cái cười như thế ngoài chuyện phao tin đồn kia .



    Cô rót trà  mời , ngồi kiểu đàm đạo rồi thủng thỉnh :


   - Chúng ta có thể dàn xếp chuyện này cho ổn thỏa không ?  Nghe đồn anh là người theo thuyết trung dung  và thích ôn hoà ?



     Lại nghe đồn.... Nghe đồn từ thiên hạ rỗi hơi .  Nhâm nhi ngụm trà dở èn ẹt ( có lẽ là loại trà mua kiểu đại hạ giá !   )   Gã trố mắt, giả thư sinh , hiền khô ( bụng tạm hạ súng ống ) :


   -   Cô muốn thương thảo ư ?



 -    Hãy hợp tác giữa 2 trường phái tân cổ giao duyên giữa chúng ta để viết .





           Hắn im lặng . Chuyện này khó lắm !  Cô theo cách tu thiền học hoàn nhiên , cô ngày đêm nghiên cứu chuyện gõ mõ, tụng kinh và theo dõi chuyện tình của Trương Chi, chuyện Thạch Sanh , Lan và Điệp ở Lc Cốc Tự , đó là chưa kể cô chỉ chuộng nhạc thời tiền chiến xưa lơ lơ và ....




    Làm sao một kẻ rất ba trợn, rất tân thời ( tuy không mất gốc ) từ những dẫy phố có đầy eo thon, chân dài, đầy bóp ví, máy móc hiện đại của Trái Táo, của Sony, Samsung lại có thể hợp tác với cô để viết truyện thần bí  ?



    Tôi xin cô  4 chữ " bình an và  hoàn nhiên " cô ơi !



    Để có thể toại nhiên hay là chợt nhiên mà từ bi , hỉ xả nào đó, tôi chỉ có thể rút lại cái việc kiện tụng rắc rối ấy mà thôi .



  Để ít ra, giữa đời sống đầy nhiễu nhương này, chúng ta  tạm gọi là có hoà bình .



 ( Trong vấn đề Hoà Bình , có ngầm chứa một hình dáng của hạnh phúc - khi viết    )







    đăng sơn.fr
( Viết ngoài cửa thiên đường )









...







 
 
 
 
 
 
dang son 05.12.2014 15:28:46 (permalink)
.
 
 
( ... ) NÓI VỚI SỰ LẶNG YÊN ( bis ) .





 Ở một ngày, trang cũ ở Blog , tôi đã viết :




"......


Em yêu sự im lặng của anh .  Im lặng đúng chỗ khi cần thiết .

Khi cần nói thì mình nói . Có nhiều cách nói để dịu, để ngọt, để đừng đắng ...

 Khi anh im lặng là bóng đêm trở về . Em , có lúc tản bộ, em hoà em vào gió vào bóng tối .

 Nghe tiếng gió vi vui qua từng hàng cây xào xạc . Gió làm lá cây lên tiếng tình tự . Khoảng cách gần gần làm anh im lặng





 Em cũng lặng thinh để nghe nỗi lặng lẽ từ anh .

 Như thế, ngày và đêm quyện vào nhau . Ở chỗ mình lặng yên .



   Tình yêu cũng cần có một khoảng nghỉ hè .





                        Và như vậy - Em yêu anh .





 ...    đăng sơn.fr
      ( 2.06.2014 )




  
      _______________________________________________________ o o o 
        Hôm nay, tình cờ trở lại chủ đề , nhìn vào 3 hàng góp ý đầy một khoảng lặng thinh ( ... ) như sau :

 commentaires:





Diane Nguyen a dit…...
Diane Nguyen a dit…...
Diane Nguyen a dit…..,






 ________________________________ 




1 .




     Tôi nói thẳng và nói thật là tôi không bằng lòng như thế .


   Để chứng tỏ sự không bằng lòng của mình , tôi tải lại bài  sau đây vì có lúc tôi không biết im lặng .




      
người XƯA - dangson.fr ...


 Có đôi lúc lòng quạnh quẽ .


Có đôi lúc, thấy mình chẳng quên gì . Những ngăn kéo kỷ niệm vẫn đầy ấp nắng, mưa thời cũ .



 Nhắc đến một thời cũ , để làm gì, em biết không ?




 Thời ấy đã đẹp lắm . Đẹp ở nắng ,  ở mưa, ở một con  ngõ có nhà em và tôi . Mình là hàng xóm .Chẳng ai biết ai -


  Thời gian lất phất trên dòng sông gần nhà đẩy em và tôi lớn nhanh .


 Em tóc dài xõa vai, tôi tóc ngắn thời vừa rời trường trung học . Em và tôi thấy nhau, gặp nhau :  Một đoạn đường gập ghềnh ngày đi làm thủy lợi . Em trong đoàn người đi cạnh tôi . MỘt mùi tóc lạ lạ, gió thổi tóc em bay qua đầu mũi tôi, tóc vướng víu, em  kéo tóc lại bằng những ngón tay thon dài . Có một lúc, em cúi xuống, hái một cánh hoa vàng để giữa lòng bàn tay và em khoe tôi với nụ cười .



   Em khoe như thế rồi như vô tình, rồi bỗng chốc, cứ chiều chiều tôi đi ngang nhà em . Gõ cửa. Gặp em . Thấy em . Cho dù là một chốc lát .



      Cứ nhu thế là mùi hương của tóc, là một trong những ánh mắt . Cứ như thế rồi không ai bảo ai rồi thành thân .



   Em tìm điều gì ở tôi ? Tôi tìm thấy gì ở em  ? Một mùi thơm thơm của tóc để rồi mỗi lần đi về thấy mình lạ lùng với chính mình ....


  Làm sao tôi có thể nói cho em hiểu sự đi lạc với chính tôi như thế  ( ? ) Tôi không thể nào định rõ lòng mình với những câu hỏi lẩm cẩm là : Tại sao người ta nhớ ? Nhớ nhung điều gì đó không rõ rệt trong lòng .



 20 tuổi - Đẹp lắm phải không ? Đẹp như những dòng chữ mà tôi viết cho em . Thư kẹp trong quyển sách thơm mùi giấy ngây ngây . Thời ấy, làm gì có smart phone như bây giờ .. Mỗi lần viết cho đầy  trang giấy, đi về lại hồi hộp , tim nó làm như có tiếng nói nào đó : " Chẳng biết con nhỏ sẽ nghĩ gì khi đọc ? "



   Chữ của em  đẹp . Tôi đọc để thấy những bức tranh của một ánh nắng trên cánh đồng hiu hiu gió . Tôi thích lắm chữ ' A ' có cái móc chạy ngược lại như nụ mắt em nhìn tôi ở một khoảng ánh sáng mới . Tôi thích lắm chữ ' T ' có cái gạch như người gánh nước trên một quãng đê buổi trưa màu hạ .


   Tôi yêu lắm  tấm thiệp  ngày giáng sinh em viết cho tôi " Gửi anh tất cả những niềm vui và hồng ân ... "



   Hồng ân của tôi ư ?


   Là được ngồi cạnh em ở một góc bếp nhà em . Mình thầm thì rồi mình cười, mình nói, mình kể cho nhau nghe  lắm thứ mà lẽ ra rất bình thường .



   





2.
         để làm người XƯA 




   
        Như ai cũng có thể biết : - Để làm người xưa thì phải để thời gian trôi khi làm công việc của nó .


        


        Thời gian là của chung và nó trôi ở những con ngõ, những lối dẫn tôi lại với em . Tôi yêu những buổi sáng ngang nhà, liếc lên cánh cửa màu xanh để khi vọng thấy mái tóc trên cành vai mềm mềm ở ban công có lơ thơ cây lá .


     Tôi học cách thích buổi chiều đi ngang nhà . Hy vọng thấy em ở cửa bếp và mùi thơm đồ ăn đang được em nấu nướng . Tôi ngang nhà không phải để làm  kẻ ăn mày đứng xin đồ ăn thưà ở lòng hảo tâm . Tôi xin thứ mà em biết rõ khi em hẹn tôi buổi chiều tối khi nắng vừa khuất sau hàng cây ở bờ sông .



    Tôi gật đầu để ghé . Hoặc là chúng mình ngồi ở cửa bếp nhìn ra đầu ngõ vắng, hoặc là mình tản bộ ở bờ sông có ánh trăng rọi trên rừng tóc xõa của em .



   Những lúc như thế, tôi thử giữ yên lặng thật lâu để có thể lắng nghe  nỗi lặng thầm giữa hai đứa .


   Đứa này nhìn đứa kia và biết rình rập hai bàn tay của nhau để xem bàn tay nào nắm bàn tay nào trước tiên .






    Vậy đó . Thời gian nằm gọn ở những khi đến bên nhau và thời gian không bao giờ biết thất nghiệp .






     ( Tôi ngừng những ngón tay  trên phím chữ - và tôi giữ  nỗi im lặng ở đây . Nếu mắt em  có ghé vào đọc , em  sẽ hiểu thế nào là ngôn ngữ của một nỗi lặng thinh ........ )












 ****         sẽ + sẽ còn tiếp

                                                                                                                                                   




  







 
 
 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2014 15:38:17 bởi dang son >
dang son 16.12.2014 12:46:47 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
( ) Thư không GỬI - .





dangson.fr
















      Buổi sớm . Trời lạnh  ngắt . Vườn ướt nhem với cơn mưa đêm vừa qua .

      Rời nhà bếp sau ly cà phê sữa đậm , ngon . Mở cửa văn phòng , đọc lại một vài trang viết cũ ngày nào, nghe ở máy những bản nhạc chơi theo kiểu Pop Music,  nghe kỹ lại những ca từ, thấy buồn vì hầu như các bài hát tiếng việt đều có sự chia cách , buồn bã .

     Tại sao thế ? Tình yêu nào cũng buồn lắm  hay sao ?

     Có cách nào  để làm tình yêu cười và vui hơn không ?


    Có phải những buổi sáng muà đông nào cũng lạnh lùng cho dù là có tiếng chim hót ? Có phải là  những lời thơ nào cũng vướng nỗi buồn nào đó khi tình yêu không được trọn vẹn  ?

  Tình yêu chẳng bao giờ là một món ăn, một cái bánh ngọt lìm lịm .


 Biết rồi mà . Biết là người ta chỉ đến trong chốc lát như để tìm vui rồi quay đi . Biết mà ! Trách  ai . Trách gì ?


 Những quay gót, chia lià là một phần của đời sống . Có đó, mất đó .


 Những trang chữ còn ở lại . Một mình - Thênh thang như tiếng đàn buồn .





   đăng sơn.fr





    ( )









dangson.fr


 
 
dang son 17.12.2014 11:13:03 (permalink)
.
 
 
 



.                                      dangson.fr






RỒI SẼ ( cũ những ngày mới )


_________________________________











Ở đời này,cái gì cũng thành cũ kỹ.

Cũ như những tấm tranh,những bức tượng trong bảo tàng viện.Đã nhiều lần,tôi ghé vào những bảo tàng viện,có khi đông người,có khi ế vắng.Tôi hay chọn lúc vắng người để đứng khá lâu trước những di tích và có lắm lúc chẳng thấy mình có điều gì thích thú để hứa vơí lòng mình là sẽ quay trở lại ( những ngày tháng năm ghi dướí những tác phẩm cổ xưa như thế chỉ nói lên trong tôi một ý niệm về thời gian và sự bắt bụi của nó - Vậy thôi )

Khi tôi quay ra cửa,thứ ánh sáng ban ngày,những tiếng động của xe cộ nhắc tôi trở lại sự hiện thực.Hiện thực có nghĩa là những khúc đường kẹt xe,những công trường xây dựng ngổn ngang nơi một góc phố ( người ta đốn cây cối,rời công viên để dựng lên những căn hộ để bán hoặc cho mướn và kiếm tiền ...)

   Thời gian trôi,đã có biết bao lần,ghé lại một chỗ cũ,tôi như kẻ đi lạc.Đứng ngẩn người khá lâu,nhìn quanh quất để tìm lại một hàng cây ngày nào rũ lá đã tạo nên sự thơ mộng cho khu phố.  Con người lúc nào cũng thích sự đổi mơí gọi là sự tiến bộ.Họ vượt bực đến nỗi hóa biến những quảng trường  có nhiều bóng cây thành những chỗ đầy béton khô cứng,để gọi là còn chút tử tế,họ đặt vài cái băng ghế dươí nắng cho ra vẻ ( vẻ mềm mại có chỗ nghỉ chân ...)


Khi có dịp đi ngang những chỗ như thế,tôi có một ý nghĩ hình dung đến nhan sắc của một người đàn bà được tân trang bằng dao kéo của kỷ thuật thẩm mỹ. Người đàn bà có cái muĩ trời cho tàm tạm không cao lắm,nàng chi tiền nâng cái sóng mũi lên cho cao ngất ngưỡng kiểu M.Jackson.Nàng chưa hả cơn  để chi tiền sửa sang, mang thêm tầm vóc của bộ ngực kiểu Pamela trong loạt phim TV của Mỹ ( và nàng chọn những kiểu áo hở ngực tối đa để khoe hàng... ) Tôi đi ngang những quảng trường ,công viên được tân trang thiếu cây,thiếu bóng mát,gặp những người đàn bà trưng diện và được tân trang kiểu như thế và...tôi ngứa mắt.

   Có khi sợ ngứa mắt lâu đâm ra cạu cọ khó chịu,tôi tìm mua một tờ báo,cuốn tạp chí,chúi đầu vào một góc để đọc thì tôi cũng không yên thân,tôi gặp trang quảng cáo để thấy hình những cô người mẫu được tô sửa bằng kỷ thuật sửa hình vi tính, dươí những tấm ảnh kiểu tiên sa cá lặn ấy là những hàng chữ khiêu dụ lòng thèm muốn để tiêu thụ.....  

Màn ảnh TV treo trên tường của quán nước ( khi tôi ngẩng lên ,tình cờ ) đang chiếu một đoạn tin ngắn thấy thiên hạ lũ lượt sắp hàng đi mua cái Iphone S5 mơí bày bán vào ngày đầu tiên ở Luân Đôn. Tự nhiên tôi có  một ý nghĩ kỳ lạ : Có khi nào hãng quảng cáo của Apple mướn người sắp hàng để tung tin khiêu dụ khách theo kiểu marketing gây tò mò,khiêu dụ sự háo hức ?

Kệ họ.Tôi bắt gặp tôi mỉm cười nhè nhẹ và quay lại chỗ tờ báo đang kể bản tin về chàng giáo sư  nguời Anh quốc 30 tuổi mang nàng người yêu 15 tuổi sang Pháp để dựng câu chuyện tình và họ bị bắt theo lệnh truy nã....  Nàng  bị mang lên máy bay để trả lại về cho cha mẹ.Chàng vào khám chờ giải giao...

   Đọc xong,chẳng biết nên nghĩ gì,nói gì ? Chỉ thấy tội nghiệp họ. Vậy thôi.

   Hết giờ ngồi thủng thỉnh đọc báo chí và để ngắm thiên hạ,đi lại con đường cũ ,ngang qua cái bảo tàng viện,thấy con nhóc tì độ 12,13 tuổi ăn mặc kiểu Lolita khá sexy đang kiễng môi hôn thằng  oắt chừng tí hon...Sau lưng chúng là một quày bán báo có cái tít rất lớn :  " Hai nhóc gái kiện một bầy 14 thằng con nít về
cái tội cưỡng dâm " .


   Tôi cười thành tiếng,né tờ báo.Quay đi.

Bỗng một chốc,thấy mình  giống như một cái bảo tàng viện.







đăng sơn.fr

  *  ( ngày trên phố ) 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.12.2014 11:15:16 bởi dang son >
dang son 23.12.2014 12:22:17 (permalink)
.
 
 
( ) NHƯ THẾ ......... .
































    Như thế .....

   Họ rời nhau . Sớm và cũng muộn màng . Sớm vì đến quá sớm như thứ tình cảm chưa kịp chín và đỏ ững . Muộn màng vì không đúng thời điểm .

    Tình của họ ví như người đến một bến ga xe lửa . Cầm cái vé trên tay , nhìn lên hai gọng kim của đồng hồ trên cao . Vòng kim phút nhúc nhích , tàu vừa rời bến .

   Đứng lại trên bến ga - Hụt hửng lạ kỳ . Bóng tàu rời khuất .


    Ngồi yên nghe câu chuyện kể  như thế . Ánh mắt kia dò hỏi :

 - Thấy buồn không ?




    Biết gì mà trả lời chứ ?   Chuyện của họ cũng như bao trăm ngàn chuyện tình khác . Người ta đến với nhau cũng như những cơn mưa . Gió đậm, nhạt, gió cuốn mây trôi rồi mưa xuống tiêu điều . Nhưng chỗ hẹn ướt từ những cột đèn, từ những hè phố . Rồi mưa ngừng mưa . Quay lại vũng nước, nhìn thấy bóng mình , quay lại lần nữa thì tình đã rời xa .



   đăng sơn.fr







...




 
 
 
 
 
 
dang son 23.12.2014 12:56:16 (permalink)
.
 
 
 




.                                                        .                                             dangson.fr




      CÓ NHIỀU KHI .



     Gặp nhau , nghe nhau kể chuyện . Chuyện vui đầy ấp rồi lấn qua chuyện buồn .


    Vui và buồn bỏ vào cái hộp , xốc xốc như hoà tan vào nhau . Sẽ có một sự trung bình như nước sông ngọt ngào tan vào biển mặn .


     Nhìn ra bờ sông thấy trời nặng mây xám .


    Tránh màu xám ấy để nghĩ đến vị ngọt lúc người ta ghé môi hôn nhau . Ngầy ngật, hoang mang với lời gì đó thì thầm .


    Tránh màu xám sẽ rơi mưa , hình như có lúc mưa cũng mặn như những giọt lệ khi người ta bỏ mình ra đi .




    nguyễnthịChữNghĩa .





 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2014 12:58:27 bởi dang son >
dang son 24.12.2014 08:59:36 (permalink)
.
 
 
 
 
 
- ĐÊM NGỒI NGHE NHẠC TÌNH - .


















   Thức dậy , nghe sự yên tĩnh . Bên ngoài đóng băng đá . Không phải là tuyết, chỉ là hơi lạnh cuối năm đang trang điểm phấn trắng cho khuôn mặt của đêm .



" Một người yêu có khác một ngưòi tình không ? "


Câu trả lời là không biết .




Không thể nào biết đưc vì mỗi người có những lý lẽ riêng khi họ yêu .
Một người yêu cần sự cảm thông và hiểu nhau để vừa là bạn vừa là người dấu yêu .


Có lẽ những người Tình chỉ đến với nhau để có nhau tạm thời trong một phúc chốc qua những lời đường mật . Đến rồi đi theo nguyên tắc : Người Tình + Người Tình = .... ( ..... )


Ở lãnh vực văn thơ, âm nhạc, người ta có nhiều người tình để không bao giờ chung thủy . Đừng nói chuyện thủy chung với một người tình . Họ run rẫy bằng một hình thái ướt át và họ sẽ ra đi . Đằng sau họ là quá khứ không có tuổi tên .


Một người tình khăn gói ra đi là một tác phẩm cho người sáng tác . Hắn đã viết gì trên cung nhạc sầu úa ? Có lẽ nào hắn thành thật khi khóc lóc cho một cuộc tình ( hờ và không hờ ) ?


Đó là chuyện riêng của hắn . Chẳng dính , chẳng mắc mớ gì đến tôi .




Đêm đang rất sâu . Lạnh . Đêm đang về sáng như người yêu, người tình nào đó đi tìm nhau ở một điểm hẹn .


Ngồi yên, nghe lại những bản nhạc tình . Rỉ rả, rỉ rả và nghĩ được vài điều để viết . Viết như một cách thủy chung riêng mình ....







đăng sơn.fr







Je te souhaite une histoire d'amour
Je te souhaitre d "être vraie
Comme la nuit épouse le jour
Comme je te disait et je t"ai perdu .



đs .











...













...
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.12.2014 09:22:53 bởi dang son >
dang son 25.12.2014 17:25:13 (permalink)
.
 
 
 
 
( ) . Season Greetings to YOU . .

 







...




      Vào những ngày cuối năm , giữa những đèn đuốc trang hoàng khắp đây đó, giữa những ngược xuôi, người ta đi tìm quà mua để tặng nhau .

 Những hộp, những bià gói, những tấm thiệp chúc đủ màu sắc bày đầy ấp . Đài truyền hình, đài phát thanh giao hàng quảng cáo ....


    Giữa những bận rộn ngập đầy như thế, có lúc mình chóng mặt và cần một nơi yên tĩnh để tìm lại thấy mình .


   Nơi mình đến là cánh cửa mở . Tìm được một hơi ấm gần lò sưởi ấm ấp , nhạc nghe vặn rất khẽ, ngồi xuống, lắng nghe tiếng tí tách nơi ngọn lửa của củi đốt . Nghe nhau kể chuyện .



  







...



    Nếu ở một chỗ có quá đông người thì không khí có thể rất náo động ồn ào và cũng có thể rất loãng với sự náo nhiệt . Người ta có khi dành nói, dành cười để không còn ai nghe ai nói .


    Tối nay, ở đây , chỉ có một nhóm người nhỏ quay quần ở góc nhà . Đèn Noel nhấp nhấy ở cây  thông  . Nhạc và đèn được vặn nhỏ nhưng đủ nghe tiếng dương cầm, tiếng vĩ cầm ve vuốt không khí ấm áp .

 Bên ngoài trời khá lạnh nhưng tuyết  trắng không đến chỗ hẹn như đêm giáng sinh năm nào . Có người nói họ thích ngồi bên khung cửa nhìn tuyết rơi  bên ngoài ( Một đêm giáng sinh màu trắng đẹp như ảnh trên tấm thiệp chúc tụng  nhận được từ xa ..... )

  
   Ai cũng có riêng cho mình một hình ảnh đêm giáng sinh . Năm nào đó, tôi đã thấy cặp tình nhân trẻ, tay trong tay, đắm đuối vì mới gặp nhau để yêu nhau . Rạng rỡ lắm ! Đẹp lắm ! Năm nay, cậu trẻ về nhà vui noel một mình với cha mẹ .  Ở lưng chừng bài hát Quel Amour của chất giọng Claude Barzzotti , mẹ cậu ôm chầm lấy cậu . Vòng tay như ủi an che chở . Con trai cao lớn gục môi trên tóc mẹ , hai bàn tay vỗ vỗ lên lưng mẹ mình . Nhạc buồn giữa sự im lặng khi họ hiểu nhau qua lời bài hát . Con trai cần đến mẹ khi tình yêu vỗ cánh bay đi và tan vào  khoảng trời đêm .


    Cuối năm . Có những chuyện tình đã vui và đã buồn bã khi người ta rời nhau .


    Hình ảnh của hai mẹ con vỗ về nhau ấy đưa  tôi về hình ảnh của một ánh mắt từ Toronto . Nàng có đôi mắt đẹp , có nụ cười và những câu nói đã rất vui nhộn . Đủ nghịch ngợm để làm người nghe vui ,ấm và cũng đủ nghịch ngợm để buông bàn tay rời nhau .

...    Con người hay dùng  âm nhạc như một thứ để trải lòng và có khi bám víu vào kỷ niệm . Giữ lại một khoảng thời gian như bài hát mang tên " Tôi bỏ quên trái tim mình ở Los Angeles " .

      Phải rồi . Ở thành phố ấy đã có một giọng nói của tóc mềm  ngang vai . Phải rồi , tiếng nói có âm vang trẻ con ấy rồi cũng đã xa xôi . Đường dây điện thoại câm nín như cần khoảng  không để lãng quên cho được nhau . Những níu kéo không còn cần thiết . Los có những ngày rung chuyển của cơn động đất nhẹ đủ làm sợ hãi . Los của một cánh thiên thần nhưng cũng có khi là hình ảnh đen rất đen của ác quỷ và ảo giác . Nhịp tim bỏ quên ở thành phố thiên thần đã có thể ngừng đập .


 ....


   Cuối năm là một đường bay của Nữu Ước đến San Jose ấm áp từ một chuyện tình đang viết dở dang .

  Chỗ hẹn của nhau là một quán nước đề bản cấm vào khi đến một mình . Quán chỉ dành cho những kẻ biết thương yêu nhau cho dù không bao giờ hiểu là thương để làm gì  - ! -

   Khi lên máy bay, nàng quay lại, nàng nói : - Mỗi ngày nhớ gặp em ở dòng chữ .

    Chàng gật đầu, dấu nhẹm đi ánh mắt không vui . Khi họ xa nhau, mấy ai vui cho dù .....



 ----




























 < đang thực hiện .
 Bạn có đủ thì giờ không ?
ct ....

 
 
 
dang son 29.12.2014 11:06:09 (permalink)
.
 
LÂU RỒI THÌ ĐỜI CŨNG Vui . .



.






. dangson.fr


















Ở đời , thường thì ai cũng thích vui và ghét chữ Buồn .


Biết là như thế nên tử tế , nên hẹn nhau ở một vài chỗ để vui .
Có rất nhiều chỗ ấm áp để kể chuyện :

Không khó lắm đâu . Trong tất cả những nơi mình đến, ta vẫn tìm thấy được nơi yên tĩnh không quá ầm ĩ .
Ta biết tránh những tiệm, những quán để nhạc  ầm ầm từ những chiếc loa, những màn ảnh chớp tắt khi chúng nhả đầy những hình ảnh quảng cáo, những bản tin thời sự nóng bỏng ...
Có những thứ nên tránh né để đời này được dịu đi vì mình biết đời sống này luôn luôn có những sự việc , những điều khó ưa .
Vậy đi . Hãy tìm nơi để kể về  điều mình thích kể ....
---------




Mỗi quán nước có một thứ không khí riêng dành cho những người thích hợp và khi ghé đến , ngồi cạnh nhau, hoặc trước mặt nhau là mình có cả một không gian riêng biệt để nhìn nhau , lắng nghe nhau nói .


Tôi thích ngồi trước mặt người, nhìn ngắm người bằng cách nhìn khá hiền lành của tôi - Hiền hơn tất cả những ngày khác không quá hiền khi đụng chuyện, đụng phải những kẻ hắc ám và những điều phải giải quyết với họ .


 Người đang ngồi trước mặt tôi để tôi biến cô thành một cái cô nhỏ tí xíu , cô có thể gọi tôi bằng anh hay bằng chú cũng chẳng sao . Vì tôi đã là người lớn già khằn, tôi đã bị và được đi trước cô cả một chặng đường dài và khá xa .


 Tôi gọi thức uống cho cô và nghe cô tíu tít kể chuyện đi ăn  hàng vặt ở cái phố tên là Tiểu SàiGòn ở xứ Cali .

Cô nói cô thích uống nước mía , thích ăn phở, thích bánh cuốn và trăm ngàn cái thích khác của dân tóc dài có nhiều nữ tính .


Tôi chỉ biết cười và lắc đầu trước cái lí lắc khá dễ chịu của cô . Hình dung đến cái miệng, cặp môi nhai nhóp nhép của cô , tôi lại cười thêm một lần nữa .


Sau khi trình chiếu một dọc phim quảng cáo về tâm hồn ăn uống ẩm thực của cô , cô ngừng phim để quay sang vai trò ký gỉả làm báo đời .

Cô hỏi  thăm :

-   Còn chú , chú thích gì ở phố Tiểu SàiGiòn ?


Sợ cô mích lòng, tôi suy nghĩ để tìm cách nói dối , tìm mãi không xong lời nói dối , đành thú thật lòng :


-   Chú chẳng thích gì ở khi Bolsa SàiGòn của nhỏ hết - Trừ các món ăn ngon .


-   Ơ hay !   Sao thế , chú ơi ? !



Chẳng có gì là sao, là trăng cả . Chú không thích những cấu trúc xây nhà xây dựng cửa hàng như những cái hộp vuông vức ở đó . Không thích cái ơi ới băng qua đường gọi nhau của họ . Không yêu cái tụm năm, tụm ba tán khào, tán gẫu của một số người cạnh những tờ báo bay theo gió vì  tật xả rác của họ... Không thích những cái tiệm treo đầy màn ảnh TV trên tường với những hình thể thao Base ball ....


-   Sao lại khó tính thế  ? Còn cái gì không thích nữa không ?


-   Còn .  Không thích thấy những chiếc xe hai màu của cảnh sát với những cái cảng húc như xe tăng và màn lưới ngăn gắn còng số tám của những khuôn mặt lạnh lùng của họ ....   vân vân và vân vân ....



- Eo ơi ! Chú kỳ cục . Khó tính như ông cụ .



Hình như khi phán xong câu " ông Cụ " như thế, cô sợ mình nhỡ lời, cô bụm miệng , thấy cô thật thà dễ nựng như con mèo nhỏ . Cô xin lỗi, xin lỗi . Cô nói cô không ưa người cổ lổ sỉ ra vẻ khó khăn .


Nhạc  của quán đang để  những ca từ rất chậm, rất tình của Pháp . Cô lãng chuyện sang câu chuyện âm nhạc của Céline Dion khi nàng Diva này trình diễn ở Las Vegas . Cô nói cách hát của Dion lên cao chót vót rất chua lè nên cô không thích . Cô chê là Diva dỏm !


Tôi thấy buồn cười với cách dùng chữ " Dỏm " của cô .

Ở Việt Nam bây giờ , có rất nhiều  ca sĩ gào thét kinh người lắm và giới báo chí đã nâng họ lên với những lời ca tụng  khiếp đảm . Hình như cô nào cũng thích lăn lộn gào thét với chất giọng kinh người như muốn ngừi nghe và đồng nghiệp phải thán phục để  nghĩ thầm trong cách thức tự tôn :  " Thấy chưa ? Nghe chưa , Sợ tao chưa ?  Hát mạnh bạo như vậy mới gọi là hát . Vậy mới là Diva ! "



 Diva của người ngoại quốc  trong thị trường âm nhạc và cách thưởng ngoạn của họ rất khác với người mình . Những Withney Houston, Mariah Carey, Diana Ross không cần lăn quay ra sân khấu và gào thét khi không cần thiết ở một bài nhạc phải có sự nồng nàn quyến rũ . Âm lực và cách luyến láy của họ là cả một kỷ thuật tập luyện để đạt được trình độ và cung cách biểu diễn .


Có những " diva " người việt theo phong trào  báo thị trường , họ làm quá lố và họ có cách hát y hệt nhau làm người nghe đâm ra mệt mỏi ớn lạnh .


Cô nhỏ nghe tôi phân tích qua loa về cái Dỏm và Không Dỏm gật gù, gật gù trong lúc không quên nhóp nhép và nhâm ly thức uống . Tôi ngừng nói, chăm chú nhìn cô để thử đoán cái  sự tham ăn của cô .


Trong ánh mắt ấy, tôi bắt gặp cái ngượng ngùng của cô . Cô cười . Trong cái cười có sự hiền lành .

Cô khoe có bài hát của Barbra Streisand hát bài If You Go Away hay lắm . Nghe  xong là muốn khóc . Khác hẳn với bản chính của cái ông người Bỉ Jacques Brel  khi hát Ne me quitte pas .





Ne me quitte pas
Il faut oublier
Tout peut s'oublier
Qui s'enfuit déjà,
Oublier le temps
Des malentendus
Et le temps perdu
A savoir comment
Oublier ces heures
Qui tuaient parfois
A coups de pourquoi
Le cœur du bonheur
Ne me quitte pas
Ne me quitte pas
Ne me quitte pas
Ne me quitte pas

Moi je t'offrirai

Des perles de pluie
Venues de pays
Où il ne pleut pas
Je creuserai la terre
Jusqu'après ma mort
Pour couvrir ton corps
D'or et de lumière 
Je ferai un domaine
Où l'amour sera roi
Où l'amour sera loi
Où tu seras reine
Ne me quitte pas
Ne me quitte pas
Ne me quitte pas
Ne me quitte pas

Ne me quitte pas

Je t'inventerai
Des mots insensés
Que tu comprendras
Je te parlerai
De ces amants là
Qui ont vu deux fois
Leurs cœurs s'embraser


(Ne me quitte pas  )




Lời của bản nhạc này có những câu rất thảm thê ,mùi mẫn .







Đừng xa rời tôi
Tôi sẽ tặng em
Những hạt ngọc từ cơn mưa
Tù xứ sở không hề có mưa

Tôi đào huyệt đất
Cho đến ngày tôi chết
Để lấp đầy thân em

Tôi muốn làm cái bóng của bóng em .....

Đừng rời xa tôi .

Nghe xong, con nhỏ chơm chớp mắt, hỏi :
- Làm sao cái ông ấy lại có thể lãng mạn để viết được như thế chứ ?
   Tôi bí câu trả lời nên ngồi im rơ .
   Có thể đó là một lời tỏ tình khi ngưòi ta quá đắm đuối khi yêu một ai đó . Người ta có thể quá sức mình khi cần bay bổng trên mây và ba xạo !
Cô lại hỏi kiểu tò mò :
- Chú có từng yêu ai đến thế chưa ?
Tôi lắc đầu . Tình cảm là những điều rất rắc rối . Yêu cho đã đời rồi bỏ nhau đi . Lâu rồi thì đời mình cũng quen và vui mà thôi .
Ai muốn bỏ mình thì cứ bỏ . Tôi sẽ không hát câu : " Đừng xa rời tôi . Em ơi "




Bắt chước câu hát ấy thì dỏm lắm .
Cô nguýt tôi . Cô bảo tôi lãng xẹt vì ác đức .
Kết án hoặc nặng nhẹ sao cũng được mà . Hãy để những bản tình ca than khóc những chuyện tình và làm bổn phận của chúng qua năm tháng .
Thời gian quay tròn ở một chỗ có cửa mắt, có nét môi . Thời gian cũng có một quyền lực tối cao là lấy đi một khoảng khắc của nhau để mất nhau .


Trời đang nhả đầy ánh sáng ngoài cửa quán nước .
Tôi nói với cô bé :
 - Hãy cứ vui và giữ đưọc trên môi mắt những nụ cười để lúc nào chú cũng thấy bé đẹp .
Cô gật đầu . Chẳng biết cô có đồng ý và hiểu được câu nhắn ấy không . Mà cần gì phải hiểu . Cứ vậy là vậy đi .




 đăng sơn.fr



 
 
 
 
 
 
 
 
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 12 của 15 trang, bài viết từ 166 đến 180 trên tổng số 224 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9