..
THỜI GIAN. _____________
Thời gian tuột giữa kẽ tay
thời gian đọng lại trên tóc
để biết đếm tháng, đếm ngày !
vùn vụt mãi trôi ở đây
Mình đã làm gì nơi ấy ?
Ta đã mất gì nơi này ?
giữa chập chùng những hàng lịch
mình đã cũ mà nào hay !
NGÀY XƯA. Nhớ khóa cửa ( nhớ ) nằm yên trong óc
Sợ như hé mặt là loãng ngay
Nhớ ngày cắp sách vào lớp học
Thuộc chữ…ê.. a…,cũng hết ngày
Nhớ bục gỗ,thầy và phấn trắng
học trò chúi mũi,sách vở thơm
cây phượng đỏ hè phơi dưới nắng
cây bút nghiêng nghiêng ngón tay cầm
Thưở áo trắng ngày xưa vẫn còn đó
kỷ niệm bạn bè ướp xanh tập vở
lưu bút nắn nót viết tặng nhau
bây giờ nghĩ lại tiếc ngày nào
Ơi ! Dài lưng tà áo trắng
Guốc khua đốm nắng buổi trưa hè
Đường xưa mưa gió bao nhiêu chặng ?
Bây chừ nhớ lại , vẫn mải mê.
NHỚ NGÀY ÁO TRẮNG đến chỗ hẹn,xin em mặc áo trắng
thả tóc dài cho tha thướt bờ vai xinh
tô trên má em thêm vài giọt nắng
để anh biết anh không còn là anh
thời áo trắng,anh tiếc thì đã muộn
bụi thời gian đã phủ kín góc đời
anh ngày đó nghịch ngợm như gió cuốn
thưở sân trường sách vở ngập tiếng cười
em nhỏ ơi,giúp anh tìm ngày cũ
vẽ môi em long lanh màu phượng đỏ
hát dùm anh câu hát nhớ ngày nào
ngày áo trắng thơ mộng giữa tim nhau
Trần.K.Sơn