Một thời để nhớ

Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 30 trên tổng số 119 bài trong đề mục
Tác giả Bài
Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Một thời để nhớ - 13.12.2011 03:42:49




Thư gửi bạn xa


Bạn thương mến,

Vây đó mà thêm một năm nữa sắp trôi qua. Tụi mình xa nhau đúng một phần tư thế kỷ rồi bạn nhỉ? Tuổi đời chồng chất để thấy mình thân thiết hơn, hiểu nhau hơn và thương mến nhau hơn, phải không bạn....

Làm sao nói cho hết những kỷ niệm từ ngày tụi mình còn chung trường chung lớp chung cả những con đường đi về.... Đối với các bạn, mình đã chung nhau từng miếng bánh, từng cây kẹo, từng viên ô mai cam thảo ngọt ngào. Mình muốn nhắc lại những chuyện ngày xưa, hôm nay đây khi mình còn nhớ rõ, sợ rằng mai mốt mình sẽ lẩn thẩn mà quên đi, rồi không ai nhớ và nhắc lại gì nữa.

Nhớ ngày đầu tiên vào trường, bọn mình là những đứa trẻ xa lạ, đứng xa xa nhìn nhau bằng ánh mắt rụt rè.... Rồi dần dần làm quen qua những trò chơi ngoài sân trường, vẫn còn xa lạ dù đã chơi với nhau trong giờ chơi. Đến lúc mình đi và về cùng đường, ngày này qua ngày nọ thì nỗi xa lạ kia dần dần được thay bằng lòng tin và thân thiết.  Ngày qua ngày, tụi mình thân nhau hơn, đến nhà ăn ngủ với nhau, đi đâu cũng cặp kè với nhau.... Mình nhớ nhất lần đi cắm trại cuối năm, lần đầu tiên tụi mình được ngủ qua đêm với nhau trong căn lều chật hẹp..., một bầy con nít được tự nấu ăn với nhau mà không có người lớn coi chừng ... Vui làm sao lúc chơi trò chơi lớn, được giao cho nhiệm vụ đi tìm mật thư trên núi sọ, một nhóm vừa đi vừa tìm những dấu hiệu rải rác đây đó mà các thầy cô đã bỏ công tổ chức cho bọn học trò nhỏ. Thật là sung sướng khi bọn mình có được sự thương yêu săn sóc của các thầy cô như vậy.


Mình vẫn nhớ mãi, bạn là người có giọng hát hay nhất trường. Mình vẫn thèm muốn được hát hay như vậy. Tuổi nhỏ chả có ganh tị gì, chỉ biết nhìn bạn mà chiêm ngưỡng, mà xuýt xoa. Những ngày đến nhà bạn, thấy mẹ tập hát cho bạn mà thèm. Mình không quên, bài hát đầu tiên nghe mẹ tập cho bạn là bài Ngậm Ngùi của Phạm Duy,

Nắng chia nửa bãi chiều rồi
Vườn hoang trinh nữ khép đôi lá rầu
Sợi buồn con nhện giăng mau
Em ơi hãy ngủ anh hầu quạt đây...

Giọng bạn vút cao khi mẹ chỉ cho bạn từng cách luyến láy. Và còn nhiều bài nữa, mình đã say mê nghe mỗi khi đến và thấy mẹ tập cho bạn hát. Bài hát mình thích nghe mẹ hát nhất là bài, Hoa soan bên thềm cũ, giọng hát của mẹ thật tuyệt vời, thật tiếc mẹ đã không tiếp tục con đường ca hát.

Trong khi bạn thì nhìn mình như một thần tượng về sự ngăn nắp chỉnh đốn của mình. Trong những cái email và trong lần điện thoại mới đây bạn còn nhắc lại làm mình ngượng ngùng.... "Nói thật nha, mình không nịnh bạn làm gì, ngày ấy mình nhìn bạn như một thiên thần, ở bạn toát ra một cái gì đó thật thanh thoát và thánh thiện. Mình cứ thấy bạn sao mà ngăn nắp, áo quần lúc nào cũng ngay thẳng với hai cái tóc bím hai bên, áo trắng thơm phức sạch sẽ...." Chao ơi, bạn thiết ơi, đến bây giờ, mấy mươi năm sau nghe bạn nói mình vẫn còn thấy nóng mặt đây....

Bao nhiêu năm sau đó, mình vẫn có nhau, không cùng lớp nhưng lúc nào cũng cùng trường. Không còn đi về cùng nhau nữa nhưng thỉnh thoảng vẫn đến nhà nhau và vẫn là những người bạn thân thiết hiểu nhau.... Hình như mình chỉ trở lại học chung một năm lớp mười thôi thì phải. Cũng không sao, sau giờ học, mình vẫn thân và hiểu nhau. Không cần nói nhiều, không cần tâm sự, nhìn nhau cũng hiểu nhau muốn gì mà phải không? Mình đã theo bạn đi trình diễn nhiều lần, đứng trong cánh gà vỗ tay cho bạn. Mình cũng đến nhà và nắm tay an ủi bạn khi bạn nằm khóc vì chuyện riêng tư khó xử.... Mình cũng đến nhà ngồi nghe bà ngoại giảng moral để bạn chạy đi chơi với anh ấy ! Mình đã chịu trận ở đó cho đến khi bạn về. Còn nhớ không bạn nhỏ?  Rồi cũng chính mình làm phụ dâu cho bạn trong ngày vui nhất đời, mình đã làm tày lay chỉ cho bạn cách cầm bó hoa cô dâu như thế nào, khi chính mình chưa bao giờ biết đến chuyện đó. (Nhắc đến chuyện này bạn có thấy mình lanh chanh chưa?) Mình cũng đi theo bạn lúc rước dâu, xách giỏ áo quần cho bạn và cùng rưng rưng nước mắt khi mọi người phải đi về để bạn ở lại nhà chồng một mình..... Rồi thời gian qua, mình xa nhau dần vì cuộc sống, ai cũng có chuyện phải làm. Lúc mình biết tin và chạy đến thăm bạn tại nhà hộ sinh khi bạn sanh cháu đầu lòng, mẹ đang ở trong đó với bạn, mẹ đi ra ngoài để mình nói chuyện với nhau. Hai đứa mình nắm tay nhau nghẹn ngào mà không nói được gì nhiều. Bạn đã nói với mình một câu làm mình nhớ mãi,  "Không ngờ bạn còn nhớ và đến thăm mình ở đây". Làm sao mà không nhớ hở bạn? Ở đâu mình đến được mình sẽ đến mà. Tại sao lại nghĩ vậy....

Trước khi rời thành phố, mình tìm đến thăm bạn, lúc đó bạn đã có hai cháu lững chững dưới chân rồi. Thôi thì chỉ chào nhau mà đi thôi, chẳng có dịp để tâm sự gì nhiều hơn. Cần gì phải nói nhiều nhỉ? Mình hiểu nhau quá rồi mà. Thời gian qua, mỗi người có một cuộc sống riêng, nhưng lúc nào mình cũng là bạn thiết với nhau, không thể nào phủ nhận điều đó.

Gần đây mình nói chuyện với nhau nhiều hơn. Có lẽ bạn đã hơi rãnh tay với chuyện con cái trong khi mình thì vẫn còn bận rộn....Mình luôn theo dõi giọng hát của bạn, vẫn ngọt ngào luyến láy như ngày nào. Mình vẫn là người cổ vũ và quảng cáo không công cho bạn. Bao nhiều lần bạn nói mình về thăm bạn và hứa sẽ bỏ hết công chuyện để đưa mình đi chơi và thăm viếng bạn bè. Ừ, nghe dụ dổ ngon ngọt lắm, mình thèm nhưng không biết bao giờ mình mới thực hiện được ước mơ đó. Chờ đi bạn thương, mình mong gặp lại bạn bè lắm.....

Cuối năm rồi, mình viết cho bạn, thay vì trong điện thoại tụi mình mãi nói những chuyện khác không có thì giờ nhắc lại chuyện cũ. Đọc và nhớ lại ngày xưa nhé, một thời gian thật tuyệt vời của một tình bạn chân tình, đã qua bao nhiêu đổi dời nhưng mình vẫn không thay đổi với nhau. Mong rằng bạn sẽ luôn vui khỏe và hạnh phúc với người thân chung quanh. Sẽ gặp nhau bạn nhé.


Nguyệt Hạ
Cuối năm 2011



<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.03.2013 05:15:34 bởi Nguyệt Hạ >

NgụyXưa
  • Số bài : 880
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.01.2007
  • Nơi: Thái Bình Dương
RE: Thư Gửi Bạn Xa - 14.12.2011 04:36:11
"Thư Gửi Bạn Xa" đã được mang vào thư viện.
 
Xin cám ơn tác giả.

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
RE: Thư Gửi Bạn Xa - 16.12.2011 04:11:51






NH cám ơn anh Ngụy Xưa rất nhiều
Xin chúc anh và gia đình một mùa lễ Giáng sinh thật đầm ấm,
một năm mới 2012 tràn đầy may mắn và sức khỏe.




Ct.Ly

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Thư Gửi Bạn Xa #2 - 22.12.2011 14:02:03


Bạn thương nhớ ,

Lâu rồi, tụi mình không viết thư cho nhau. Lý do? nhiều lắm phải không, khi thì bệnh, khi thì bận, đủ cớ, đủ điều. Nhưng không sao, đã là bạn thì hiểu nhau và sẽ không trách cứ gì, khi vì một lý do nào đó mà bạn mình im lặng.

Mình vẫn nghĩ đến bạn luôn đó chứ. Nhưng mình không viết thư cho bạn một cách dễ dàng như trước được nữa. Không hiểu tại sao, mình muốn rằng thư viết cho bạn phải chứa đựng đầy đủ những tâm tình của mình gởi đến bạn, không chỉ một vài chữ qua loa cho xong chuyện, hay nói cách khác, trả cho xong nợ.

Không lẽ mình viết cho bạn chỉ để kể lể về những nỗi bực dọc trong cuộc sống nơi đây ? Càng không hay khi thư từ mà chỉ hỏi về chuyện riêng tư đã làm bận lòng bận trí bạn từ bao nhiêu năm nay. Vậy thì mình sẽ nói gì với nhau bạn nhỉ?

Hay là mình viết cho bạn về những kỷ niệm từ ngày xa xưa ấy ... Một khoảng thời gian của tuổi thơ ngọc ngà đã qua đi và không bao giờ trở lại được....


Ngày ấy hai đứa mình đã như một cặp bài trùng, như hai chị em sinh đôi. Mình giống nhau từ dáng dấp, mái tóc, chiều cao, nước da trắng, tính tình hiền lành ít nói, cho đến hai chữ đầu của hai cái tên.... Mình gặp nhau ở lớp năm trường tiểu học và mình đã gắn liền với nhau không rời cho đến ngày tháng chia xa đó... Để mình thử nhớ lại xem, khi mới vào lớp, mình ngồi sát cạnh và  làm quen với nhau. Trên đường về, nhà bạn xa trường hơn nhà mình một đoạn ngắn. Rồi từ đó, hàng ngày bạn ghé ngang nhà và mình đi về với nhau.

Lớp năm bậc tiểu học cũng chẳng có gì nhiều để kể nhưng chắc bạn không quên, khi thầy hướng dẫn Phan Đình Dẫn rời trường đi về Huế? Hai đứa mình đã cả gan, bỏ học, không xin phép người nhà, tự ý đi bộ ra bến xe tiễn thầy.... Con đường từ nhà đến bến xe thật xa, hình như cũng đến gần 5 cây số, qua những con dốc dài, cao và nguy hiểm.... Vậy mà hai đứa dắt nhau đi, vừa đi vừa khóc. Đến được bến xe, vừa kịp xe thầy sắp chuyển bánh, từ trên xe thấy hai đứa con gái nhỏ mếu máo, thầy đã nhảy xuống chạy đến bên tụi mình. Nước mắt vòng quanh, tụi mình khóc lớn lên làm thầy bối rối, nghĩ lại mình cứ thắc mắc, không hiểu lúc ấy thầy nghĩ gì trong đầu? Thầy móc khăn tay trong túi ra lau mặt cho hai đứa và dỗ dành,

-Thôi hai em về đi, thầy sẽ viết thư cho các em sau....

Thầy cho hai đứa năm đồng, lúc ấy năm đồng có giá trị lắm, và dắt đến chiếc xe lam gởi cho ông tài xế nhờ chở hai đứa về thị xã.... Tụi mình vẫn không muốn rời thầy và bịn rịn nước mắt ngắn dài khi leo lên xe .... Có lẽ đó là mối tình đầu đời đã in đậm nét trong tâm hồn của hai cô gái nhỏ.........

Chuyện đi tiễn thầy chỉ có hai đứa mình biết với nhau bạn nhỉ, bao nhiêu năm rồi, mình không bao giờ quên được.

Sau khi thầy Dẫn đi, lớp mình có cô giáo mới, cô tên là Triên, mình học thêu với cô trong giờ nữ công. Từ đó hai đứa mình lại mê say chuyện may vá thêu thùa. Lúc nào bạn cũng chọc ghẹo mình là bạn thêu đẹp hơn mình.... Còn nhớ không, mười lăm năm sau, khi gặp bạn đang thêu rô đê, bạn đưa mình làm thử vài mũi, rồi bạn cũng nói, mũi thêu của bạn đẹp nhất !

Chỉ mới lớp năm thôi, hai đứa mình đã ra chợ mua vải về tự thêu khăn tay, và cuối năm khi thì đậu vào lớp 6 trường nữ, hai đứa cũng tự mua vải về may áo lót để mặc với áo dài trắng khi đi học trung học.  Chưa hết, hai đứa mình tự mua vải, tự vẽ kiểu và may bằng tay những bộ đồ pyjama mặc trong nhà, kiểu cọ có cổ, có viền, có nẹp, có túi rất đẹp, không thua gì tiệm, bạn có nhớ không? Cả hai đứa đều rất thích may vá. Sau này bạn theo nghề may và bạn có tiệm may riêng. Còn mình cũng là một tay thợ vững và khéo trong tiệm của thầy dạy may nhưng lại không được theo đuổi công việc mà mình yêu thích. Thật là tiếc.

Gần đến hè ra trường bậc tiểu học, hai đứa mình giận nhau, không nhớ vì lý do gì.... Đi về chỉ còn một mình, không còn cặp kè trong lớp trong trường, nhưng vì tự ái con nít, không đứa nào chịu làm hoà trước. Một ngày kia, bạn đến nhà đưa cho mình một mảnh giấy gói nhỏ thật kỹ, rồi quay lưng đi. Mình vẫn còn nhớ rõ những chữ bạn đã viết trong đó.

-"Bạn mến, ngày hôm qua, mình đi chợ gặp thầy Tảo (Thầy Lê Quang Tảo, hiệu phó trường), thầy hỏi bạn đâu, sao không thấy đi đôi với mình? Mình đã kể cho thầy nghe chuyện tụi mình giận nhau. Thầy bảo tụi mình phải làm hòa vì tình bạn mình rất quý, đừng đánh mất như vậy. Mình kể lại cho bạn nghe, tuỳ bạn quyết định nhé."

Đọc xong mình ứa nước mắt và hiểu rõ rằng, tụi mình đã phí phạm thì giờ để giận nhau. Chạy đến nhà bạn, chỉ qua một đoạn đường ngắn sau lưng nhà, mình làm hoà với nhau. Bây giờ nhắc lại thì không nhớ rõ tụi mình đã nói gì với nhau lúc đó, chỉ biết là mình làm hoà và sau đó dắt nhau đi chợ mua vải và chỉ thêu....


Khi vào trường Nữ, hai đứa mình cũng cặp kè với nhau suốt mấy năm trung học. Có những buổi sáng mình đến nhà bạn đi học chung với mấy chị em bằng xe jeep Cậu chở (bạn gọi bố bằng Cậu). Những ngày còn lại hai đứa lang thang đi trên con đường tình sử Trịnh Minh Thế đến trường. Nhớ hoài đến mùa sâu nở, con đường cây cao bóng mát rất đẹp nhưng cũng rất ẹ trải dầy những con sâu to tướng rớt từ trên cây xuống. Bạn rất sợ sâu. Vừa đi vừa nhảy tránh sâu và la chí chóe.... 

Nhà bạn có nuôi mèo và khi mèo mẹ đẻ ra mèo con, bạn cho mình một con. Bạn đưa cho mình con mèo con mới đẻ có vài ngày, bé tí ti, con mèo con còn chưa mở mắt, đi còn té lên té xuống. Mình cho con baby mèo ngủ chung trên giường với mình. Một buổi sáng thức dậy, không thấy baby mèo đâu hết, giở gối lên thì thấy con mèo con đã chết rồi! Mình khóc lóc và đem chôn con mèo con ngoài vườn hoa trước nhà. Khi ấy còn nhỏ, mình không thấy sợ, bây giờ thỉnh thoảng nghĩ lại mình nổi da gà, vì tưởng tượng ra cảnh đó, sao mà sợ quá đi. Nhắc lại còn rùng mình. Rồi bạn lại cho mình con mèo con khác, vài ba con nữa, hình như chỉ được một thời gian ngắn là lại chết. Người ta nói tại mình chôn nó trong vườn nên mình không nuôi được con khác nữa....

Sang năm lớp 7, nhà bạn mở sân trượt patin.... Khi sắp khai trương, ngày nào mấy chị em cũng tập trượt trước sân nhà. Mình đến thấy có giăng sẵn hai sợi giây thép từ đầu này đến đầu nọ, bạn rủ mình tập trượt với bạn. Mình nhát cáy nên lắc đầu quầy quậy, chỉ đứng nhìn thôi mà không chịu tập. Sau này khi đến sân trượt patin nhà bạn, nhìn bạn lượn qua lượn lại, vòng vòng lả lướt trên sân mà thèm. Lúc đó thì đã muộn, ai mà có thì giờ để tập cho mình nữa....Cũng từ cái sân patin này mà bạn có người bạn trai mới, tên là T, và những chuyện riêng tư bắt đầu xảy ra.... có đúng không bạn thương?

Năm lớp tám là năm mà các cô gái nhỏ trở nên điệu đàng và xao lãng chuyện học hành.  Bạn bày ra trò cầu cơ, lần đầu tiên mình biết đến trò này.  Giờ chơi, cả bọn theo bạn chạy lên đồi cỏ lau, những đám cỏ hồng cao cả thước nên bọn con gái ngồi xuống thì khó có ai thầy được. Bạn bày bàn cơ có vẽ đủ 26 chữ cái và các con dấu. Con cơ là một miếng gỗ hình trái tim. Bạn bắt đầu nhắm mắt, tay đặt trên con cơ và nghiêm trang đọc,

Hồn ai ở chốn non bồng
Qua đây hồn cũng vui lòng ghé chơi
Hồn bay cao bổng tuyệt vời
Là hồn mỹ nữ hay hồn trai tân
......

Nguyên băng con gái ngồi chết cứng không dám nhúc nhích vì thấy bạn nghiêm trang quá. Có khi con cơ xê dịch một tí thì tiếng trống hết giờ chơi đã vang lên.... Lúc ấy bọn mình còn nhỏ nên chưa phân tích được tại sao con cơ lại chạy. Sau này lớn lên mình nghĩ ra có lẽ vì tập trung tư tưởng quá nên mình có thể làm miếng gỗ nhỏ di chuyển được. Hồi ấy phong trào cầu cơ thịnh hành trong giới học trò. Ở trường hay về nhà, lúc nào cũng nghe các chị các cô thầm thì chuyện cầu cơ... Chẳng hiểu tại sao mấy cái câu cầu cơ đó nằm sâu trong đầu mình, mấy mươi năm rồi mình vẫn còn nhớ như in.

Mỗi năm vào dịp lễ Tết, sau mọi thủ tục ở nhà xong thì mình đến nhà bạn rồi hai đứa mình đi chơi .... Thông lệ là như vậy. Mình nhớ hoài, buổi sáng mồng hai Tết năm đó, ở nhà chị làm tóc cho mình thật đẹp, cột hai đuôi và thắt nơ xanh đỏ. Khi mình đến, bạn muốn mình làm tóc cho bạn như vậy. Mình rẽ đường ngôi chia hai mái tóc bạn mãi mà không thẳng được... Hai đứa bực dọc và đang sắp sửa bỏ cuộc, và bạn dỗi, nói sẽ không đi chơi nếu mình không làm tóc cho bạn .... Chẳng biết tính sao thì may thay, Thầy và chị mình đến chúc Tết Cậu Mợ. Thế là mình nhờ chị mình làm tóc cho bạn và hai đứa có hai cái đầu thật đẹp đi dợt le với bạn bè !


Còn quá nhiều thứ để nhắc lại giữa hai đứa mình, bạn thương ơi.... Chẳng biết kể chuyện nào và bỏ chuyện nào. Thời gian này gần lễ Giáng Sinh, mình luôn nhớ đến lần sinh nhật mình năm đó, cũng là đêm Noel, các bạn đến nhà mình ăn và sau đó dắt nhau đi party ở nhà QM. Một lần cuối cùng có đầy đủ các bạn trong sinh nhật mình để rồi không bao giờ tụi mình họp mặt lại đông đủ được nữa... Khi bọn mình đến nhà QM, người lớn cũng đã bắt đầu ra sàn nhảy. Mình nhớ hoài, khi đang nhảy giữa chừng một bài Cha Cha, một ông người lớn nọ đã bảo QM là,

-Mấy cô bé này về nhà lo học đi, còn bé tí xiú mà đã nhảy nhót....

Tụi mình không trả lời ông ấy và vẫn vui chơi với nhau. Không hiểu ông ấy là ai trong số những người quen biết với các anh chị QM nhỉ?

Sau mùa lễ Tết năm ấy học thêm hai tháng nữa, mọi sự đổi thay, ....mỗi người một ngã, khi trường học trở lại, chỉ còn vài người trong lớp và nhóm chỉ còn lại XL và mình. Suốt những năm kế tiếp, mỗi mùa hè chỉ một mình QM trở lại thăm gia đình, các bạn khác đã không trở lại nữa.


Khi về thi đại học, tụi mình gặp lại nhau... Buổi chiều ở trường thi ra, mình đi bộ lại nhà bạn, nằm trên đường Ngô Gia Tự gần trường Tổng Hợp.  Mợ và các em bạn vẫn đối với mình như ngày xưa.... Mợ vẫn hiền và ít nói. Mình biết mợ rất buồn vì Cậu đang đi học tập nơi xa... Mấy đứa em bạn vẫn bao quanh chơi với mình như ngày nào... Mình ở lại với bạn vài ngày, và tụi mình đã cùng với QM, ML đi thăm KN ở Thị Nghè. Mấy năm trời nay gặp lại, thiếu XL và PM.... Cảm động lắm, tụi mình ở chơi với KN từ sáng đến chiều..... Khi chia tay thật là bịn rịn. Và đó cũng là lần cuối cùng mình gặp lại KN,


Trước ngày đi tụi mình có gặp nhau và chỉ ngồi nhìn nhau mà không nói gì nhiều. Lúc ấy bạn đang hạnh phúc với người yêu. Nhìn bạn tươi tắn, mình mừng cho bạn. Rất tiếc ngày vui của bạn mình không có mặt. Thời gian sau mình nhận được tấm hình của hai vợ chồng, trong hình bạn rất vui và tràn đầy hạnh phúc.


Rồi mình mất liên lạc với nhau  ..., chỉ nghe qua bạn bè chị em là vợ chồng bạn có tiệm may đông khách, phát đạt. Mình mừng cho bạn. Một thời gian dài trôi qua, tin buồn cũng đến sau bao nhiêu lần dò hỏi bạn bè, chuyện đổ vỡ đã xảy ra với bạn.... Bạn buồn và tránh mặt tất cả mọi người. Mình rất buồn và biết rằng nếu có mình ở đó, bạn sẽ không tránh mình đâu. Mình xin số điện thoại của bạn nhưng không ai có và ai cũng bảo bạn không muốn tiếp ai hết!.... Bao nhiêu lần cố gắng dò hỏi, cuối cùng đầu năm nay mình nhận được email của bạn. Mừng hết biết bạn biết không? Một khoảng trống trong cuộc đời mình nay đã tìm lại. Mình gọi về ngay và bạn đã tâm sự với mình thật nhiều. Cay đắng và thất vọng. Mình cũng không biết an ủi gì thêm ... Chỉ mong rằng bạn có thể nói ra những gì bạn đã chất chứa trong lòng từ bao lâu nay, mình sẵn sàng nghe bạn thương ơi...


Vài ngày nữa đến lễ Giáng Sinh. Mình nhớ bạn thật nhiều, nhất là đêm Giáng Sinh cuối cùng, hai đứa mình đi về thật khuya. Mình đã nói với nhau những gì bạn nhớ không? Mang giày cao gót không quen, tụi mình bị đau chân nên hai tay xách giày, mình đi chân không trên đường về.  Đến ngã rẽ chia tay, hai đứa đếm một hai ba rồi quay lưng chạy nhanh về nhà.  Những ngày gặp lại bạn, ngủ chung với nhau vài lần nữa trước khi mình ra đi.... Tất cả những gì mình đã chia xẻ với nhau cũng không bằng những lời đắng cay bạn nói qua điện thoại hôm vừa rồi  ... Thật lòng mình chỉ cầu mong bạn chóng nguôi ngoai nỗi buồn, nỗi thất vọng quá lớn lao trong đời. Mình không biết nói gì với bạn vì chuyện ấy ngoài tầm sức của mình. Rất mong được gặp lại bạn và cùng nhau nhỏ to tâm sự như ngày nào. Mỗi người mình là một nửa của nhau phải không bạn thương yêu?


Nguyệt Hạ
Giáng SInh 2011






<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2011 22:48:53 bởi Nguyệt Hạ >

NgụyXưa
  • Số bài : 880
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.01.2007
  • Nơi: Thái Bình Dương
RE: Thư Gửi Bạn Xa #2 - 23.12.2011 06:59:56
"Thư Gửi Bạn Xa #2" đã được mang vào thư viện như phần 2 của "Thư Gửi Bạn Xa".
 
Xin cám ơn tác giả, và xin chúc NH một mùa lễ hội an vui.

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
RE: Thư Gửi Bạn Xa #2 - 24.12.2011 01:19:41







NH xin cám ơn anh Ngụy Xưa.

Em cũng xin chúc anh và gia đình một mùa lễ thật an vui hạnh phúc.



Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Thư Gửi Bạn Xa #3 - 13.03.2012 01:45:16



Bạn thương mến,

Thật là ngạc nhiên và không có lời lẽ nào để diễn tả niềm vui khi nghe tiếng bạn từ đầu dây bên kia sáng hôm nay.... Từ bao lâu, mình mất liên lạc với nhau, để rồi, mình vẫn trông tin nhau mà không biết cách nào tìm lại...

Hai đứa mình lại tíu tít nói chuyện với nhau như những ngày xa xưa, khi còn ngồi chung lớp 10A. Có bao giờ hai đứa mình dứt ra được không hở bạn thương mến ??? Không biết chuyện gì nhưng hai đứa mà gặp nhau thì mưa dầm bão lũ gì cũng khó mà rời. Mình vẫn nhớ mãi, từ những ngày đầu tiên, bỡ ngỡ khi vào lớp, mình từ trường Nữ trung học, bạn từ trường Bán Công tỉnh, hai đứa còn lạ hoắc, ngồi gần nhau cùng một dãy bàn. Ở trường ngày đầu chưa nói chuyện với nhau, nhưng trên cùng đường về, ở gần nhà nên tụi mình trở thành cặp bài trùng từ đó. Gia đình bạn đã về thành phố, để một mình bạn lại trông coi nhà và đi học nơi đây.

Mỗi sớm, mỗi chiều hai đứa đi về có nhau, mỗi ngày bạn năn nỉ mình vào nhà ăn với bạn một bát cơm và làm bài chung, rồi hẵn về nhà mình.... Bạn chỉ có một món là thịt heo nạc kho tiêu ăn với cơm và bắp cải luộc... Món kho chả có màu mè gì, nhìn không bắt mắt tí nào, vậy mà hai đứa vẫn ăn ngon lành... Những ngày mưa dầm, đi học về ghé lại nhà bạn, với cây đàn guitar, bạn đã hát với mình những bài nhạc Đoàn Chuẩn Từ Linh. Mình thích nhất khi bạn hát bài Lá Thư.... Những lần hai đứa dầm mưa đi chợ, đi chơi ... Có khi bạn rủ mình ngủ lại và hai đứa nói chuyện thâu đêm cho đến sáng hôm sau đi học ! Cứ như vậy, một năm học trôi qua, tình thân càng đậm đà.... Đến cuối năm học, bạn báo tin sẽ về thành phố với gia đình. Ừ, chuyện đương nhiên phải vậy, bạn đâu thể nào ở mãi một mình nơi đây để làm bạn với mình được. Mình mừng cho bạn sẽ về gần với mẹ và anh chị em, nhưng cũng buồn cho mình sẽ mất đi một người bạn tâm đầu. Ngày bạn rời phố núi, hai đứa đã khóc khi mình tiễn bạn ra bến xe. Xe gần chạy, bánh xe bắt đầu chuyển, hai đứa vẫn chưa hết những lời dặn dò nhau, và hứa hẹn sẽ viết thư, sẽ vào thăm nhau khi mùa hè đến ...


Cuối năm học lớp 12, mình vào thành phố thi đại học và gặp lại bạn .... Thật là vui, thật là cảm động. Tình bạn xưa vẫn vậy. Có khi còn khắng khít hơn vì đã xa nhau và đã trưởng thành hơn một tí. Mình đến nhà thăm Mẹ và các anh chị em. Cả nhà đối với mình như người ruột thịt, có lẽ vì bạn luôn miệng nhắc nhở đến mình trong thời gian qua. Những ngày mình còn ở lại thành phố, bạn mang xe đến đưa mình đi chơi, thăm nơi này nơi nọ. Bạn có còn nhớ không, một ngày trên đường về nhà Mai Loan thì mình bị một cái xe đạp của chú nhỏ bán cà rem, quẹt vào đầu gối, làm rách quần và bị thương chảy máu nhiều. Mình đau lắm nhưng thấy bạn lo lắng, mình cố nói cho bạn yên tâm đi về. Bạn có biết rằng sau đó gần hai tuần, đầu gối mình bị nhiễm trùng và cứng đơ, không co lại được nữa, Chị Bắc của ML phải đưa mình ra y tế phường để chữa trị. Và hôm đó, mình đã chịu đau khi anh y tá dùng cồn xát vào vết thương đã khô để làm cho sạch và may cho mình gần mười mũi mà không có thuốc tê. Chị Bắc và mấy người trong phòng y tế phải quay mặt đi nơi khác không dám nhìn vì thấy hãi hùng quá. Mình không cho bạn biết chuyện này từ hồi đó đến bây giờ ....


Những ngày cuối trước khi rời thành phố, mình đi chơi với nhau thật nhiều. Quyến luyến bao nhiêu, lời lẽ nào nói cho vừa hả bạn ? Buổi sáng trước khi mình đi, bạn đến thật sớm, đưa mình đi ăn sáng trước khi đi dạy, tụi mình đã chẳng nói gì được với nhau, nghẹn ngào và bịn rịn quá phải không ? Bạn đã nói, không muốn đưa mình đi vì bạn sợ sẽ khóc....


Những năm tháng đầu tiên xa nhà, những bức thư qua lại, và thư của bạn đã giúp mình rất nhiều trong bước đầu nơi xa lạ. Cuộc sống đã đẩy mình đi thật xa, xa ngoài tầm tay với của bạn bè thân thương ngày nào. Mình vẫn còn giữ những bức thư của bạn từ hai mươi năm trước. Những lời tâm sự mà chỉ có giữa hai người bạn thân, những nỗi niềm có lẽ không ai hiểu được ngoài trừ hai đứa.... Bạn đã viết, "có lẽ không ai hiểu bạn hơn mình và cũng không ai hiểu mình hơn bạn ...." Như vậy đó, hiểu nhau, cần có nhau nhưng đã không được gần nhau ...


Cuộc đời trôi qua, lặng lẽ, âm thầm hay nhanh chóng, rộn ràng mình không nhớ rõ ... Chỉ biết rằng vài năm sau khi mình đi, bạn báo tin lập gia đình. Anh ấy là người cùng đi dạy với bạn, hiền lành và biết lo... Mình mừng và tiếc rằng không có mặt để chung vui với bạn. Khi sinh nhật bé Ním được hai tuổi, mình nhận được một tấm hình của gia đình bạn .... Mình viết thư trả lời, nhưng không hiểu vì một lý do nào, thư bạn đã bị mình để quên đâu đó, không gởi, để đến mười năm sau mình mới tìm thấy được ! Rồi thời gian tuần tự trôi qua, mình với những bổn phận mới, trách nhiệm mới, mọi việc chồng chất và chuyện bạn bè đã từ từ đi vào một góc xa tận cùng của trí nhớ....


Gần bốn năm trước mình nhận email bạn cho biết đang có mặt ở gần nơi mình ở. Thật là ngạc nhiên. Mình liên lạc được với bạn và hai đứa lại huyên thuyên nói không kịp thở... Mười mấy năm rồi còn gì. Cuối tuần tụi mình gặp nhau tại nhà nội của bé Ním. Câu đầu tiên bạn nói với chồng mình là: "Anh có biết không, không ai hiểu em bằng vợ anh, mà cũng không ai hiểu vợ anh bằng em..." Bạn thương mến ơi, thật là hay, xa nhau bao lâu, tình mình đối với nhau vẫn không thay đổi, không có gì khác phải không? Mình mừng khi gặp bạn, khi thấy bạn lo cho bé Ním thật trọn vẹn. Bé bây giờ là một cô thiếu nữ lớp 10, bằng tuổi mình ngày đó. Trong buổi ăn hai đứa mình chỉ ham nói và chẳng ăn uống bao nhiêu, khi đến thăm gia đình mình, mọi người thật mừng khi gặp lại bạn. Lại hẹn hò gặp nhau cuối tuần tới và hy vọng sẽ đi chơi với bạn trước khi bạn đi về. Nhưng thật không may, trước hôm gặp lại bạn, mình bị tai nạn xe trên đường đi làm về. Chuyện nhỏ thôi nhưng mình không đi gặp bạn được ... Vậy là bạn về mà không gặp nhau. Những ngày sau, tụi mình lại nói điện thoại không dứt. Có bao giờ mà đủ hả bạn?


Rồi lại mất liên lạc, chẳng hiểu tại sao. Mình gọi về vài lần mà số điện thoại cứ bị sai. Đành phải im lặng. Bạn nói không dùng email nên chịu thua. Nhắn tin bạn bè thì ít người gặp bạn nên cũng không có số để gọi. Mấy năm như vậy, sáng hôm nay, bạn đã gọi cho mình. Cũng là chuyện hi hữu phải không? Bạn có được số của mình qua người em chồng, tình cờ đi chung với mình trong chuyến đi nghỉ hè vừa rồi. Trái đất tròn và nhỏ lắm bạn ơi. Có ai nghĩ rằng, mình ở đây không tìm được số điện thoại của nhau, mà đi tận bên Âu châu rồi tình cờ gặp anh Đ, em chồng của bạn, để bây giờ mình liên lạc được? Mình kể bạn nghe chuyện đó xảy ra như thế nào nhé.

Trên chuyến xe đi xuống miền nam nước Pháp, anh hướng dẫn viên mời mọi người hát cho vui. Khi anh ấy giới thiệu anh Đ là em của tài tử LT thì mình đã hơi nghi nghi rồi, vì bạn có nói cho mình biết về gia đình chồng.... Anh Đ hát xong, mình hỏi thì anh ấy xác nhận là em của anh LT, mình hỏi tiếp, "Thế anh là anh hay em của anh LH?" anh Đ trả lời, "Tôi là em". Mình cho anh ấy biết, tụi mình là bạn thân với nhau. Thế là hai bên nhận quen biết và anh Đ kể chuyện cho mình nghe. Anh Đ là bạn của bạn và chính là người giới thiệu bạn với anh trai LH. Ôi trái đất thật là tròn. Buồn cười thật đó bạn ơi. Hết chỗ để nhận người quen rồi hay sao mà phải đi hết nửa vòng trái đất mới nhận ra....


Khi về mình cũng quên bẵng đi chuyện ấy, cho đến sáng nay bạn gọi cho mình. Nhưng mình cảm động hơn, khi nghe bạn gọi để kể cho mình nghe về quyết định của bạn trong chuyện việc làm. Bạn nói, chưa kể cho ai nghe cả, mình là người đầu tiên bạn gọi và báo tin quyết định của bạn. Cám ơn bạn thương yêu đã tin tưởng mình. Với giọng nói cương quyết đầy sức thuyết phục, bạn giải thích tại sao bạn chọn quyết định này. Sao cũng được bạn ơi, mình biết rằng bạn đã suy nghĩ chính chắn lắm trước khi thực hiện. Mình rất vui khi được bạn tin tưởng và kể cho mình nghe chuyện có liên quan đến cuộc sống của bạn. Mong rằng bạn vẫn tìm thấy được niềm vui mỗi ngày với công việc bạn đang làm, dù có thay đổi chút ít.


Và như thế mình lại liên lạc với nhau. Sẽ còn biết bao thứ để nói, để kể... và tụi mình sẽ nói liên tu bất tận, khó mà dứt ra được. Mình rất vui nên viết thư này cho bạn, mong rằng sẽ giữ lại được kỷ niệm của tụi mình qua những con chữ, để mai sau nếu có quên lãng thì cũng còn có thể đọc lại mà nhớ mà thương, tình bạn của một thời và cũng là của một đời.

Hẹn bạn lần gọi tới, mong rằng tụi mình vẫn còn nhiều thứ để kể cho nhau nghe nhé.

Thương yêu,

Nguyệt Hạ



NgụyXưa
  • Số bài : 880
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.01.2007
  • Nơi: Thái Bình Dương
RE: Thư Gửi Bạn Xa #3 - 14.03.2012 03:36:41
"Thư Gửi Bạn Xa #3" đã được mang vào thư viện.
 
Xin cám ơn tác giả NH.

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
RE: Thư Gửi Bạn Xa #3 - 16.03.2012 07:09:21

NH xin cám ơn anh Nguỵ Xưa rất nhiều.
Em vẫn chờ được đọc sáng tác mới của anh.

Chúc anh và gia đình luôn an vui.

Thân kính
Nguyệt Hạ



Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Thư Gửi Bạn Xa - 13.11.2012 08:15:25



Bạn thương mến,

Mùa thu mang đến tin vui khi nghe bạn đã đến nơi sum họp với gia đình. Một sự đoàn tụ muộn màng nhưng có còn hơn không. Một điểm khởi đầu khi mọi thứ đã cùng tận tưởng chừng như chấm hết.

Tin đến với mình vào những ngày đầu thu nơi đây. Vui nhưng không ngạc nhiên vì mình đã đoán trước thế nào cũng có ngày này. May mắn bạn đã có một chuyến đi thông suốt và bình an. Mình hiểu tâm trạng của bạn vào những ngày đầu tiên nơi đây, đó cũng là tâm trạng của mình ngày nào. Và không bao giờ mình có thể quên được.

Mình vẫn nhớ những lần mình gọi về nói chuyện với bạn. Dư âm cuộc đời không được như ý vẫn còn rõ trong từng câu nói của bạn. Ý tưởng chán nản buồn phiền vẫn chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của bạn. Mình chỉ biết an ủi bạn vì không thể nào làm gì khác hơn. Bạn thương ơi, nhìn quanh quẩn, đến bây giờ bạn cũng là người may mắn so với vài người trong đám tụi mình.

Không bao giờ nghĩ được rằng, sẽ có ngày bạn và mình gặp lại nhau. Chuyện đó xa vời quá mà bây giờ sắp sửa thành sự thật. Mình nôn nao nghĩ đến lúc hai đứa mình lại nằm bên nhau nói chuyện thâu đêm không ngủ như ngày nào. Biết bao nhiêu chuyện để kể, để nghe. Nhiều, nhiều lắm phải không bạn thương mến... Bạn ơi, hãy cố vui lên nhé. Cuộc đời không đãi mình thì mình tự chiêu đãi mình vậy. Đừng buồn bã bi quan nữa. Mình hiểu lắm những gì bạn đã mất. Mình đã cùng nhau ươm mơ để rồi không gặt hái được điều mình mong muốn. Đời chẳng có gì là công bằng dưới ánh nhìn của bạn. Đời cũng chẳng ưu đãi mình hơn. Có chăng là bạn chưa nghe mình thở than đấy thôi.

Bạn có nói với mình bây giờ mọi thứ bắt đầu lại từ con số không. Mình cũng đã đến đây với hai bàn tay trắng, mọi thứ để lại sau lưng. Rồi cũng xong thôi. Dù muốn dù không cuộc sống hàng ngày sẽ đẩy bạn đi từng bước, từng bước một. Vấp ngã rồi đứng lên. Bạn thương ơi, mình tin rằng bạn sẽ vượt qua được lần thử thách này cũng như bạn đã qua lần vấp ngã trước. Cứ tin như thế và hy vọng mình sẽ giữ được niềm tin để tiếp tục sống.

Tâm tình với bạn khi nhìn những đám hoa vàng rực ngoài kia. Mình cảm thấy yêu mùa thu hơn vì bạn đã đến đây trong mùa thu, và mình gần được gặp bạn cũng trong mùa này. Mong ngày mình gặp lại nhau để tâm tình sáng đêm như thuở xưa nhé.


Thương yêu,

Nguyệt Hạ



Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Thư của hai người dưng - 11.01.2013 01:16:38



Thư Của Hai Người Dưng




Dưng không, người dưng này vướng vào người dưng kia và chữ nghĩa bắt đầu bay qua bay lại ...

Người dưng này hiền lành và tốt bụng lắm. Từ khi biết người dưng kia buổi sáng thức dậy thường buồn bã vì không thấy ai hỏi thăm mình, người dưng này bắt đầu viết thư trong đêm, gởi sẵn để sáng ngủ dậy người dưng kia mở máy lên là có những giòng chữ thăm hỏi thân tình. Người dưng này biết rằng những con chữ của mình sẽ làm cho người dưng kia có một buổi sáng ấm áp, một nụ cười tươi tắn và một ngày mới vui vẻ hơn.

Dần dần, người dưng kia cũng viết thư lại cho người dưng này, vì cả hai đều có cùng ý thích là nhận thư buổi sáng như món quà điểm tâm.

Những giòng chữ viết ra trong đêm và được đọc mỗi buổi sáng đại khái như thế này,


Người dưng nè - -

Không biết người dưng đã thức dậy chưa?
Hay là còn nằm vạ trên giường sau một giấc ngủ dài và ngon.

Nếu người dưng chịu khó thức dậy tập thể dục thì thưởng cho người dưng có cái để đọc nè. Hãy tập thể dục mỗi sáng cho khỏe người và tỉnh ngủ.

Khi ngồi nhâm nhi ly sữa hoặc cà phê ăn sáng, đọc thư chắc là thú vị lắm.


Chẳng biết thú vị như thế để làm gì?
Chỉ biết rằng chữ đi tìm chữ để vui vớí nhau qua những giờ phút bận bịu của cuộc sống.
Niềm vui nhỏ nhưng rất thật và đơn giản.

Thôi thì cứ sống và tận hưởng từng niềm vui nho nhỏ, đơn giản như từng ngày qua.


Thích đọc thư lắm phải không? Nhất là thư tử tế, dịu ngọt.

Nếu thích thì hãy tử tế với nhau nhé.

Chúc ng dưng có một ngày vui, ấm ...



nd





Nguyệt Hạ

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Thư Cuối Năm - 12.01.2013 07:05:52




Thư Cuối Năm




Bạn thương mến,
Gởi bạn những giòng chữ này như đã hứa, tâm tình của mình trong những ngày cuối năm vừa qua. Chúc bạn có một năm mới vừa ý.


Ngày ... tháng ... năm ....

Gần hết năm nữa rồi.
Thời gian qua lẹ quá, mình cứ lập đi lập lại câu này với mọi người như kinh nhật tụng. Ngày nào cũng nghĩ rằng mình sẽ viết một cái gì đó mà lần lữa hoài. Sáng nào cũng nói, ừ mai viết... Cứ như vậy, bao nhiêu năm qua rồi. Bây giờ thì thôi. Nhất định phải viết ít nhất là một lần. Để rồi không còn nói câu: biết vậy hồi đó....

Mình lại sắp thêm một tuổi. Bao nhiêu cái sinh nhật đã qua. Năm nào cũng ước chi được như vầy như kia mà chẳng bao giờ được gì cả. Đến bây giờ thì tự mình biết được rằng, nếu mình muốn gì thì phải tự làm cho chính mình thôi. Chẳng có ai làm gì cho mình cả. Nghe sao nẫu cả ruột.

Lại cái tật dông dài. Mà đã sao, hy vọng mình sẽ viết ra được những điều mình đã ấm ức từ lâu, khi buồn, khi vui, khi giận, khi hờn, khi mong, khi nhớ, khi yêu, khi ghét, vân vân và vân vân...

Mình không biết nên buồn hay nên vui khi tự nhiên tìm thấy và gặp được người bạn thiết của mình, một cách thật tình cờ. Phải gọi là Soul Mate thì đúng hơn. Một phần trong mình reo vui hớn hở, một phần khác thì buồn bã ngậm ngùi. Con người mình mâu thuẫn quá đi thôi. Biết làm sao bây giờ. Đó là mình. Cứng đầu, mà ngu nữa. Cứ làm theo những gì mình muốn...Rồi tự an ủi, mình sẽ cố... không biết cố làm gì và cố để được gì...

Sáng nay đang buồn và lo vì nghe tin bạn đang đi xa, lái xe ngoài đường sương tuyết, trời lạnh xuống đến gần -10 độ F. Chuông điện thoại reng. Ôi sao vui và mừng khi nghe tiếng bạn. Có biết thế không bạn? Cám ơn bạn đã gọi. Cám ơn bạn đã cho mình một niềm vui để kéo thêm ngày nữa. Tối nay bạn lại lái xe về. Mình sẽ lại lo lắng cho đến khi nào nghe tiếng bạn gọi. Nhớ gọi nha. Mình cầu nguyện cho bạn hàng ngày đó có biết không? Mong lắm.

Cầu chúc mọi người một mùa lễ Giáng Sinh tràn đầy Hồng Ân Thiên Chúa và Đức Mẹ.


Ngày ... tháng ... năm ...

Lại thêm một ngày mới.

Tối qua bạn đã về và đã gọi. Mừng lắm bạn biết không, mình đã rất lo khi thấy quá 2 tiếng mà vẫn không có tin bạn. Tạ ơn Chúa và Đức Mẹ đã giữ gìn bạn trong một chuyến đi nhiều nguy hiểm. Nghe được tiếng bạn thế là mình yên tâm và có một giấc ngủ ngon.

Gần đến lễ Noel rồi, cây thông mình đã mua và để trong phòng khách gần tuần nay. Vẫn chưa treo gì lên vì có nhiều thứ khác cần phải làm trước. Mấy thùng đèn và đồ trang trí vẫn còn dưới nhà xe, có lẽ hôm nay phải lấy lên và làm cho xong.

Coi TV tin tức các nơi, toàn là bão tuyết ngập đường, tai nạn, xe cộ ứ đọng... chán quá chẳng muốn coi, chẳng muốn thấy gì nữa. Có gì vui hơn, sao toàn là tin chết chóc, bi quan quá. Gần đến những ngày lễ nhưng sao tâm trạng mình không được hân hoan như những năm trước, có lẽ tại ngoại cảnh tác động mình nhiều.

Ngày nào mình cũng cầu nguyện xin bình an cho những người thân và những người không thân, người quen biết và không quen biết, tóm lại là cầu nguyện xin ơn che chở cho tất cả mọi người, không kể lạ quen. Đã có một người nói mình "quá generous", thì đã sao, lời cầu nguyện đâu mất tiền mua, tại sao không cầu cho tất cả mọi người để có sự thanh bình yên ổn hơn trong cuộc sống?

Hôm nay trời âm u, lạnh và ẩm ướt. Mới sáng ngủ dậy, thấy cô bạn đang online thế là ngồi xuống chat với bạn. Tự nhiên nhắc đến Bố của bạn. Thế là bạn tâm sự thật nhiều, gởi cho mình nhật ký bạn đã viết về Bố. Bạn ơi, thương quá đi. Có mất cha mất mẹ rồi, con cái mới biết công ơn đấng sinh thành phải không?

Hy vọng ngày hôm nay mình sẽ làm được vài việc mà mình đã hẹn lần hẹn lửa từ lâu.


Ngày ... tháng ... năm ...

Sau lễ Giáng sinh

Muốn viết gì đó mấy ngày qua nhưng có nhiều chuyện xảy ra nên mình không còn tâm trí nào để viết.

Hình như khi viết đầu óc cần phải được thoải mái và trong trạng thái tĩnh lặng một chút để khỏi viết ra những điều ngoài ý muốn.

Trước tiên là tin đám cưới của cháu.

Chưa kịp mừng và hỏi chuyện cháu thì có tin chồng của một người cô giáo ngày xưa vừa qua đời.

Ngày Chúa Nhật trước khi đi nhà thờ thì thấy tin một người trong một diễn đàn nọ đã qua đời sáng ngày Giáng Sinh. Dù là mình không quen biết người này nhưng thường hay đọc thơ, văn và chuyện tiếu lâm của anh. Rất bàng hoàng, và từ hôm qua giờ cứ suy nghĩ mãi.

Trong lúc đó thì có những phiền toái thường lệ của những ngày lễ nghỉ. Lễ nghỉ nhưng thật sự còn mệt mỏi và bực mình hơn....

Sẽ viết tiếp về những chuyện này khi đầu óc tỉnh táo.


Ngày cuối năm ...

Còn một giờ nữa là hết năm 2012.

Một năm trôi qua quá nhanh, bây giờ mình mới thấy ngày xưa người lớn hay nói câu: Thời giờ ngựa chạy tên bay là đúng thật. Ngẫm nghĩ lại một năm qua mình chẳng làm hết những gì mình đã dự định... Cũng khoảng thời gian này năm trước, mình cũng ngồi nghĩ lại coi thử mình đã đạt được gì trong một năm vừa qua. Chỉ là những chuyện vụn vặt chẳng có gì cho đáng kể.

Năm nào cũng vậy, mình có nhiều dự tính, sẽ làm việc này, sẽ thực hiện chuyện kia...Sắp xếp trong đầu, tính toán cho nhiều rồi cuối cùng cho qua. Cứ tự an ủi, ngày mai, tuần tới, tháng tới vân vân và vân vân... Rồi cuối năm nào cũng tự bảo thôi sang năm sẽ ráng làm... Nhất định là như vậy. Không hiểu năm nay mình có nhất định nhị định gì nữa không?

Đến lúc này mình đã biết thời gian không chờ mình bao giờ. Lúc nào thời gian cũng tự nhiên mà đi thôi. Có níu kéo gì cũng không được. Nhớ hoài câu hát: Thời gian tựa cánh chim bay, xa dần những tháng cùng ngày... Năm nay có lẽ mình sẽ không thèm có dự định gì nữa, cứ để mặc kệ tới đâu hay tới đó... Làm được gì thì làm, lo lắng làm gì cho mệt xác.

Nếu nói như vậy thì bi quan quá. Thôi thì mình sẽ ráng đặt ra cho mình một vài việc nhỏ thôi rồi ráng thực hiện cho xong, như vậy thì sẽ thấy hài lòng với chính mình về những gì mà mình đạt được, dù là nhỏ nhoi. Nói đúng ra năm nay mình cũng có làm được những gì mà mình mơ ước đấy chứ. Dù không nhiều hay lớn lao lắm nhưng mình cũng đã rất vui và hài lòng.

Mong rằng mọi người ai cũng có được một năm mới an lành.


Ngày ... tháng ... năm ...

Vậy là xong những ngày lễ. mình nửa vui mà nửa buồn. Buồn vì đây là thời gian mình thích nhất trong năm, đã hết. Vui vì đã thoát khỏi những phiền toái ồn ào như thông lệ của những ngày lễ lượt.

Suốt hơn hai tuần, mình không có được một giây phút nào yên ổn cho chính mình. Lúc nào cũng có người chung quanh, rộn ràng, ầm ỉ... Muốn ngồi yên, muốn nghe một bài nhạc từ đầu đến cuối cũng không xong. Không có chuyện này cũng chuyện nọ...Từ quà cáp đến ăn uống, đến áo quần, đến đèn đóm, lễ lạy. Sao mà nặng mình.

Năm nay mình đã giở chứng không chịu đi đến party Noel cùng với mọi người, vậy mà cũng không được tha. Vắng mặt mình đêm Noel, mọi người lại tổ chức họp mặt đầu năm cho mình!!! Eo ơi, trốn đi đâu cũng không thoát. Đành phải mang râu đội mũ mà đến dự. Thế là mất toi ngày đầu năm. Về đến nhà đúng nửa đêm. Mình chỉ mong chóng qua tuần lễ này để được trở lại cuộc sống thường nhật.

Mình rất cám ơn mọi người đã thương yêu mình, lo lắng sợ mình buồn trong ngày sinh nhật nên đã tổ chức này nọ. Nhưng có ai hiểu cho rằng, sẽ đến một lúc nào đó, mình cũng muốn được im lặng và muốn được một mình. Năm nào cũng vậy, sinh nhật nào cũng được tổ chức, dù rằng chính đương sự không muốn. Thật là tréo cẳng ngỗng. Năm nay hơn lúc nào hết, mình chỉ muốn được ngồi nhà suy nghĩ về những chuyện đã qua nhưng rồi không được. Mình đã phí hết hơn hai tuần lễ mà không làm được một thứ gì cho chính mình.

Cũng còn đỡ một tí là mọi người đã có những giây phút vui vẻ, hạnh phúc trong dịp lễ vừa qua. Thôi thì mình không làm gì được cho chính mình nhưng đã làm cho mọi người vui là được rồi.

Đó cũng là niềm vui và hạnh phúc khi mình làm cho người khác vui lòng. Quên mình đi là vừa. Thấy người khác vui thì vui lây là được rồi.


Rồi còn những món quà cáp... Mình đã nhắc đi nhắc lại là đừng ai mua quà cho nhà mình. Không ai muốn. Và cũng không ai biết tuị mình thích những gì. Vậy mà vẫn có nhiều món quà. Không nhận cũng không được, mà nhận thì không biết để làm gì. Bỏ thì thương, vương thì tội. Toàn là những món qùa tốt nhưng không đúng ý thì làm sao mà dùng? Tốn tiền vô ích, mất thì giờ đi mua, gói ghém vv...Đó là người thân cận mà nói còn không được. Năm nào mình cũng chờ qua lễ rồi đưa lại cho mọi người tùy nghi xử dụng. Có phải là mất công cho cả hai bên không?


Dịp lễ vừa rồi, có một người bạn mà mình không hiểu sao không liên lạc với mình. Có lẽ bạn bận rộn gì lắm chăng? Mình rất mong tin bạn nhưng chẳng nghe tăm hơi gì. Trước đây bạn có hứa với mình dù bận rộn gì đi nữa cũng sẽ email cho mình mỗi ngày. Nhưng rồi chẳng thấy gì cả. Người ta hứa cuội thì thôi, mình cũng không nên bận tâm làm gì.

Viết một hơi dài như vầy, có lẽ mình đã xả được những cái bực tức chứa trong đầu từ hai tuần qua rồi.


Ngày ... tháng ... năm ...

Rồi cũng đã qua đi năm 2012. Nhớ ngày nào chuẩn bị Y2K, người ta làm ầm ỷ lên để bán bao nhiêu là món hàng phòng hờ trường hợp khẩn cấp. Rồi muời hai năm trôi qua, chẳng có gì xảy ra, bây giờ thì lại hù là năm 2012 là THE END OF THE WORLD. Rồi có gì xảy ra đâu? Toàn là nói bá láp và tung tin đồn thất thiệt.

Mình cũng mong cho xảy ra thật. Mình mong cho hết những cảnh bạo tàn giữa người với người. Mình mong cho hết những thiên tai đại nạn từ trời giáng xuống. Ai cũng chết hết thì còn gì mà lo lắng, còn gì mà nuối tiếc? Từ bây giờ cho đến lúc đó, mình sẽ ráng để "sống đời đáng sống", không phải ăn chơi phung phí gì nhưng sẽ cố làm vui lòng người thân, bạn bè. Sẽ cố gắng làm thêm những gì mình thích chẳng hạn như làm thêm việc từ thiện, chia xẻ thêm với người thiếu thốn, khó khăn hơn mình. Sẽ dành thì giờ để đọc sách, nghe nhạc, nấu ăn, làm vườn... Và sẽ giữ mình không giở chứng ngang ngược để đừng làm mất lòng người chung quanh. Thử xem mình có làm được gì không...


Ngày ... tháng ... năm ...

Vậy là đã qua một tuần của năm mới 2013. Mình còn chưa kịp quen với ghi xuống những con số mới 13 thay vì 12 mà đã là một tuần...Rồi đây thời gian cũng sẽ trôi qua thật nhanh như những năm tháng trước. Phải chăng khi mình chú ý đến thời gian thì thấy nó trôi qua nhanh hơn? Không chú ý đến thì trôi chậm lại? Mình chỉ biết là khi còn trẻ, còn đi học, chỉ mong cho chóng xong để thoát ra khỏi trường học với những bài tập, những kỳ thi rắc rối thì thấy thời gian như rùa bò. Còn bây giờ chưa kịp làm những gì mình muốn đã hết ngày hết giờ.... Đúng là suy nghĩ của con người, muốn nói sao cũng được...


Vài tuần nữa thì lại đến Tết Việt Nam. Dù là bây giờ mình đã ở nơi xa, không còn được đón Tết trong cái không khí nô nức nơi quê nhà nữa nhưng trong tâm hồn mình vẫn không quên được những xôn xao của thời gian cuối năm. Mình vẫn chuẩn bị mọi thứ như trước. Đầu tiên là sẽ phải chùi dọn nhà cửa bếp núc cho sạch sẽ để "ăn Tết". Sẽ đặt mua bánh chưng bánh tét và làm dưa món cũng như một ít bánh mứt và nấu xôi chè ... Sẽ mua một ít trái cây và hoa. Nhà mình có cây hoa Đào, năm nào cũng nở vào đúng dịp Tết rất đẹp. Sẽ không còn cái vội vàng lật đật của buổi đi chợ chiều 30 Tết, đi thật nhanh để về nhà làm xong bao nhiêu thứ trước giờ Giao Thừa. Biết vậy nhưng mình cũng vẫn cứ nhắc đi nhắc lại với chính mình, phải xong mọi thứ trước Giao Thừa...


Những giây phút đầu năm, mình thường mở rộng cửa để đón khí Xuân vào nhà, mình hay đi ra vườn để hái một cành hoa Đào, coi như hái lộc đầu năm, pha một ấm trà, uống một ít dù biết là sẽ mất ngủ đêm nay, nhâm nhi một miếng bánh mứt gì đó, cảm thấy lòng lắng xuống và dù sao cũng coi như là hạnh phúc khi mình còn được đón chào năm mới. Dù đời sống bận rộn nhưng mỗi năm một lần, mình thức đón Xuân đêm Giao thừa, đi ngủ trễ nhưng lòng mình rất vui vì thấy mình cũng còn làm được điều mình muốn và thích. Mình thức một đêm trong một năm thì cũng chẳng sao.


Viết đến đây sao mà thèm được trở về ngày xa xưa để lại "ăn Tết" với sự nôn nao, nô nức và ngây thơ hồn nhiên của tuổi thơ còn bé. Sáng mồng một sẽ xúng xính trong bộ đồ mới và trầm trồ những phong bao đỏ...Bây giờ mình vẫn được những phong bì đỏ nhưng cảm giác xưa đã mất rồi, thực tại bao giờ cũng buồn so sánh với quá khứ, dù vui dù buồn nhưng vẫn là những gì mình nâng niu gìn giữ....


Mong sao người Việt mình dù nơi nào đi nữa vẫn còn có cơ hội dành ra một ít thời giờ để "ăn Tết" đón chào những giây phút đầu Xuân như truyền thống tập tục từ ngàn xưa.


Ôi nhớ Tết ở quê nhà xưa quá ...




Nguyệt Hạ
Đầu năm 2013


<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.01.2013 07:11:07 bởi Nguyệt Hạ >

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Vì Đó Là Em - 06.03.2013 05:39:42







Vì Đó Là Em




Đã ngồi đọc lại những lời đối thoại của chúng mình ở ngày hôm qua. Ghiền chữ của em, nên tôi đã mở hộp thư để đọc lại những lá thư cũ của em.

Đọc lại để làm gì? Có nhiều lần tôi tự hỏi tôi như thế.

Như em đã biết từ khi đôi mắt đẹp của em chạm phải những dòng chữ trong thế giới chữ nghĩa của tôi ... Tôi viết cho chính mình. Tôi viết để ghi lại những buồn vui, những kỷ niệm của cuộc đời.

Trí nhớ của tôi từ ngày ấy ... Đã toàn vẹn và chưa có em ...

"Em là ai ? Đã là Ai ? Và có cái gì đã xui khiến em đi vào dòng chữ nghĩa của tôi ? Tôi đã như một khu rừng rậm, đầy cây trái. Tôi đã có những con đường để đi. Và tôi đang đi thì em xuất hiện. Lạ lùng quá !

Em đến một cách bất thường để chận đường của tôi. Em như người thám hiểm, em đã vạch cây lá và em tìm hiểu tôi. Để làm gì ? Em là em và tôi chỉ là tôi ... Tôi nói với em rồi, nhiều lần. Tôi đã có một quãng đời, tôi có quá khứ và hiện tại của riêng tôi.

Tại sao em đến ?

Ngày hôm nay. Ngồi viết cho em mà tôi thấy còn ngỡ ngàng với chính tôi. Ngỡ ngàng, bàng hoàng và bâng khuâng. Vì tôi đang tìm hiểu lấy chính mình.

Tôi biết em thích đọc những gì tôi viết cho em. Đọc như một hình thức được nghe kể chuyện, và tôi đã viết cho em hàng ngày.


Em !

Ở tôi, em đã tìm thấy điều gì ?
Ở em, tôi đã thấy được điều gì ? Và từ lúc tôi thú nhận là tôi có tình cảm cho em. Em nói em thích tôi. Em thích "chơi" với tôi. Quen tôi, chơi với tôi, thì em được gì ?

Em đã thấy đó ... Em bị tôi nhung nhớ em để hàng ngày tôi tán tỉnh em qua những lời dịu dàng, ngọt ngào, âu yếm.

Trong quá khứ, đã có biết bao nhiêu người đàn ông quen với em, để họ phải "chao đảo" và ngỏ lời tán tỉnh em. Tôi biết là em đã cố giữ mình, giữ tâm trí tịnh yên để có thể làm bổn phận (cho dù em rất mộng mơ và lãng mạn - Em tạo nên một thế giới mộng mơ cho riêng em.)

Còn tôi ? Tôi không phải là những người ấy mà em đã quen biết. Tôi chỉ là tôi. Rất khác người. Độc lập. Tôi hoàn toàn là tôi để sống thật với những ý nghĩ của mình.

Hiểu được em để bắt đầu nhung nhớ em. Em thông minh, em nhạy cảm lắm, và em biết.

Tôi nhung nhớ em khi nói chuyện với em mỗi ngày. Tôi thương em để tôi phải gọi em mỗi ngày. Tôi thèm được nghe giọng nói của em và tôi mê say khi nghe tiếng em cười. Em có biết cảm giác của tôi ra sao không?
- Tôi thấy tôi thuộc về em và em là của tôi. Riêng, rất riêng tư.

Rồi từ đó, em xưng là Em. Chữ em như mọi điều bình thường và quen thuộc ! Em và Anh của hai người thân với nhau và biết nhớ nhung, thương yêu nhau ...

Tôi nói, tôi thú nhận như một sự thua cuộc với chính tôi là: "Tôi yêu Em !"
Tôi đã nhiều lần sợ hãi với Tình Yêu. Vì tình yêu làm con người khốn khổ, mỏi mòn.

Em biết rồi đó. Tình yêu làm tôi nếm mùi thèm khát em. Tôi thèm có em trong vòng tay để có thể tìm môi, tìm mắt em... Và hôn được em ...

Em sợ hãi với những điều tôi đã thú nhận chăng ?

Em bị dằn vặt với cái cảm giác ưng thuận - Muốn và Không Muốn.

Có lần em đã hỏi: "Có thể nào Ngưng lại chuyện Tình Cảm ?"
Em sợ phải đi xa hơn. Để rồi em phải buồn, phải nhung nhớ, phải khóc thầm.

Em và tôi ? Chẳng ai còn cưỡng chế được lòng mình. Để tôi biết: tôi yêu em, tôi cần có em, thèm muốn em ...

Tôi biết tôi yêu em, vì đó là em.

Em cưỡng lại cũng không được vì tôi đã yêu em, tôi nói với em bằng những lời lẽ thật tình nhất ... Tôi không dấu diếm ý nghĩ của tôi về em.


Em.

Vài hàng viết cho em ở một buổi sáng cuối tuần. Đã không gặp em hôm nay. Nhưng tôi biết là tôi đang yêu em ... Tôi đang nhớ em đến tận cùng. Nếu có em, tôi muốn em nhắm mắt lại ... Em sẽ thấy tôi đang hôn lên rừng tóc, hôn lên đôi mắt đẹp của em.

Vậy đó... Khi tôi nhớ và yêu em để biết mình cần em. Để biết mình đang thiếu em.


Người yêu em
nd





Nguyệt Hạ


<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2013 13:46:56 bởi Nguyệt Hạ >

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Bận Lòng - 26.04.2013 08:52:57
 
    
 
 

 
Bận Lòng
 
Dòng nhạc quyện lẫn vào không gian im ắng của buổi sáng với tiếng hát trầm ấm của người ca sĩ Ngọc yêu mến, những câu chữ như xoáy vào tâm tư đang rối bời của nàng.
...
Ta tìm nhau một thời, để mất nhau vài giờ
Bàn tay làm sao giữ, Một đời vừa đi qua
Bàn tay làm sao giữ, Một thời yêu thiết tha (*)
...



Trên đường đi làm hôm nay, giọng anh trong điện thoại trầm, ấm... làm Ngọc hụt hẫng. Nghe những lời anh nói, mắt Ngọc bắt đầu cay, cổ họng nghẹn đi, bờ mi ngập nước mắt, phải mất hết một khoảng không im lặng, Ngọc mới lên tiếng được.


Khi anh nói về những chuyến đi công tác xa nhà, những người bạn anh đã gặp, anh bảo,


- Anh chỉ mong có em bên cạnh. Không có ai làm anh vui được như khi bên em.
- Oh, cám ơn anh đã nói thế.
- Anh nói thật. Chỉ tiếc là ...


Ngọc biết ý anh muốn nói, nghĩ đến những gì mình đã nói với anh từ lâu nay, nàng buột miệng,


- Em xin lỗi anh, đúng ra em không nên nói với anh những điều đó. Em cũng không nên viết thư như thế.
- Không sao em. Anh hiểu em mà. Cứ nói ra, để trong lòng làm gì.
- Dạ, nhưng em không bao giờ yên tâm khi anh cứ như vậy.
- Rồi cũng qua thôi, em. Anh hiểu, em hiểu. Được rồi chứ?



Rồi anh kể, nhiều lần muốn đến gặp Ngọc, anh đã chạy lên con đường dẫn đến nhà, lái xe được nửa con dốc rồi lại tự nhủ lòng, không được, mình không thể nào làm thế, anh lại quay về. Lần đầu tiên anh nói với Ngọc điều này, nàng nghe mà nước mắt tràn ra dàn dụa. Làm sao nàng biết được nếu anh không nói ra. Cám ơn anh vô cùng đã giúp em giữ vững được lòng mình. Đã có nhiều phút yếu lòng, Ngọc chỉ muốn chạy đến với anh, rồi ra sao thì ra. Mặc kệ tất cả chung quanh. Mặc kệ người đời. Mình chỉ có một thời để yêu thôi mà sao tự làm khổ mình đến thế?


Nhưng...  Rồi cũng chỉ một chữ nhưng. Em ngừng lại. Anh ngừng lại. Cứ như vậy để đớn đau trong lòng. Khắc khoải đêm ngày, không biết chịu đựng đến đâu hả anh?



Hôm nọ anh gọi báo tin nhà cửa đã tạm ổn. Ngọc hỏi đùa anh,


- Anh sẵn sàng để đón chị về chưa?
- Có muốn nghe anh nói không?
- Dạ anh nói đi, em nghe,
- Anh sẵn sàng để đón em về.


Nghe mà rụng rời. Thật thế sao anh, đừng chọc ghẹo em nữa mà.  Ngọc im lặng một hồi lâu rồi giả vờ cười,


- Oh, not only made my day, you made my life. Thanks.
- Anh nói thật đó, anytime ...


Rồi anh cười. Nghe sao xót xa.


Tình yêu hình như được tạo nên bởi những ngang trái và sự ngăn cách.  Có mấy ai được một cuộc tình êm đẹp xuôi chảy nếu không là tiểu thuyết? Ngọc và anh gặp nhau, tự nhiên tình yêu đến dù chung quanh có bao điều trở ngại. Bức tường luân lý đạo đức từ ngày xưa đã thành hàng rào chắn thật vững chắc giữa hai người. Dù rằng giờ đây họ sống ở xứ sở tự do, thời buổi này, chung quanh thiên hạ làm loạn, nhưng họ vẫn cố gắng giữ gìn cho chính mình, cho gia đình... Và cứ thế, đau khổ, nhớ nhung, dày vò, và chịu đựng.



Ngọc khóc thầm trong lòng, Anh ơi, thôi đành vậy. Em cám ơn anh với tấm tình này, ngàn đời không quên.


Bài nhạc vẫn chưa dứt, buổi sáng mùa xuân mà sao trời u ám, mây xuống thật gần...
...
Mang ơn em trao tình một lần, là kỷ niệm dù không đầm ấm
Mang ơn em đau khổ thật đầy, là nắng vàng dù nhốt trong mây
(*)

...
 
 
Nguyệt Hạ
Mùa xuân 2013
 
 
(*) Tưởng niệm - Trầm Tử Thiêng
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2013 08:55:45 bởi Nguyệt Hạ >

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Đâu Đó Có Một Nỗi Nhớ - 01.05.2013 05:59:05
 
 
 
 
Đâu Đó Có Một Nỗi Nhớ
 
 
- Anh làm thơ tình hay quá nha .
- Anh không làm thơ tình bao giờ.
- Thơ anh vậy mà nói không là thơ tình hả? Tình quá đi chứ.
- Anh chưa bao giờ bị thất tình nên không làm thơ tình được. Phải bị thất tình rồi mới làm thơ tình được.
- Chứ anh làm thơ gì đó?
- Anh làm thơ quê hương, gia đình...
- Chời ơi, thơ toàn là nhớ thương mà nói không là thơ tình.
- À, thơ nhớ thì có.
- Thơ nhớ của anh đó, nhớ da diết, nhớ rụng rời. Vậy không tình sao nhớ?
- Hahaha...
- Không tình mà nhớ đến làm thơ như anh, nếu có tình thơ còn ướt át đến đâu nữa hả anh?
- (lại cười lớn hơn ...) Cũng chỉ là tưởng tượng thôi mà.

- Chịu thua anh rồi đó nghen. À em biết rồi, thơ anh mới có tình tình thôi chứ chưa phải là tình. Cũng như anh, mới có già già thôi chứ chưa phải là già. Chịu chưa?
- Em nói vậy anh chịu lắm. 


Tôi biết rồi, trong anh vẫn có một nỗi nhớ từ nơi xa xôi ấy. Dù biết chỉ là dư âm ngày cũ. Xa lắm rồi. Trong những phút bâng khuâng, hồn thơ kéo về, thì kỷ niệm còn đó, và anh đã viết nên những câu thơ thật tuyệt vời, thật đẹp. Phảng phất trong nỗi nhớ có mùi hoa dạ lý hương, bình hoa người ta gửi tặng anh khi đi trọ học xa nhà. Mỗi buổi tối ngồi học bên cửa sổ, nhìn bình hoa, mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng.... chả trách gì mấy mươi năm sau anh chẳng quên được...


Dù đã xa, anh vẫn nhớ ánh mắt người ta nhìn anh là lạ từ ngày ấy... Chỉ là một thoáng qua, chỉ một chút gửi gấm trong ánh nhìn, vậy mà theo anh cả đời. Không làm anh bận lòng, bận trí, nhưng đâu đó mùi hương ấy vẫn quấn quyện trong chữ nghĩa của anh. Chẳng thể gọi là tình yêu chả trách nào anh bảo thơ anh không phải thơ tình. Vậy là anh may mắn. Không có chuyện tình đẫm lệ, không có chia tay ngậm ngùi, để bây giờ thơ anh chỉ viết về một nỗi nhớ nhẹ nhàng nhưng thấm đượm thật lâu như hương hoa từ thời mới lớn.

Đâu đó vẫn có một nỗi nhớ, dù mong manh nhưng không mơ hồ.
Đâu đó vẫn còn một chút tình, dù không hiện thực nhưng vẫn hiện hữu.

 
Nguyệt Hạ
Cuối tháng tư 2013
 



dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:Một thời để nhớ - 01.05.2013 12:49:11
._________________________________________________________________________
 


dangson.fr
 

     Ở ĐÂU ĐÓ
    ________________________
 
 
 
   Trời ngừng mưa - Ghé đọc trang viết của cô ,anh cảm thấy nhẹ nhàng ( ở một góc sớm )
 
   Nếu Cô là một nhà văn,có thể ở một vài bài,anh sẽ bầu cho cô là nguời viết nhẹ nhàng nhất trong năm 1900......
 
  (  Vì ở thời ấy ,chưa có ai viết nhẹ nhàng man mác như cô.Trần Mộng Tú,Nguyễn Ngọc Tư,Nguyễn Xuân Hoàng và cả đăng sơn.fr thì chỉ là những nguời chập chửng viết sau này mà thôi ) - Chẳng biết họ đã viết gì?.....
 
 
  Cô nè.
 
   Anh xin cô bài viết tên : Đâu Đó Có Một Chỗ Nhớ - để mang vào blog Chúng Mình của anh. Biết đâu,có ngày anh dịch bài này qua tiếng Pháp - Biết đâu, có kẻ đọc mà rưng rưng ( Khi đọc văn nhẹ nhàng,nguời ta dịu đi... )
 
 
 
anh
 
NgụyHúc
 

NgụyXưa
  • Số bài : 880
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.01.2007
  • Nơi: Thái Bình Dương
Re:Đâu Đó Có Một Nỗi Nhớ - 03.05.2013 01:43:21
"Đâu Đó Có Một Nỗi Nhớ" đã được mang vào thư viện.
Xin cám ơn Nguyệt Hạ.

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Một Thời Để Nhớ - 31.05.2013 08:57:44
 
 
 
 
Buổi Sáng Trên Biển
 
 
Anh yêu thương,

Sáng hôm nay, em đi ra bờ biển thật sớm. Mặt trời còn chưa lên, mặt nước còn đen mờ mờ. Sóng thật nhẹ, chỉ như những làn nước chạy dài len lỏi trên mặt cát. Chung quanh không một tiếng động. Khoảng không gian này là của riêng em. Trong đó em thấy có anh và tình yêu của mình như tan loãng, quấn quyện hoà cùng bầu khí em đang thở. Từng dấu chân trần em để lại trên cát được dòng nước biển chạy vào lấp đầy, rồi làn nước lại rút ra xa, mặt cát nguyên vẹn lại như cũ ...

Tình yêu đến tràn ngập trong em, cũng như những con sóng nhỏ từ xa chạy vào đang từ từ thấm dần trên bờ cát ướt. Những ý nghĩ đầu ngày đến với em, gửi đến anh yêu dấu.

Hãy tiếp tục làm gió thổi tung bay những sợi tóc dài của em quấn quýt bên bờ vai anh ...
Hãy tiếp tục thủ thỉ với nhau như những ngón tay truyền hơi ấm trong ngày mưa lạnh....
Hãy tiếp tục viết chữ nồng nàn cho em đọc như những bức thư tình từ ngày mới lớn...
Hãy tiếp tục làm người yêu lãng mạn nhất trên đời cho em có những giây phút mộng mơ nhất thế giới ...

Hãy để em làm mưa ướt đẫm anh với hàng ngàn giọt nhung nhớ từ tình yêu của mình ...

Hãy ......
và hãy ......


Gửi đến anh một ngày mới với những ý nghĩ yêu thương từ em.


Nguyệt Hạ
Leo Carrillo 2013

 
 
--------------------------------------------

NH xin cám ơn anh đăng sơn.fr và anh Ngụy Xưa.
 
Attached Image(s)

NgụyXưa
  • Số bài : 880
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.01.2007
  • Nơi: Thái Bình Dương
Re:Một Thời Để Nhớ - 01.06.2013 05:56:14
Lãng mạn và thiết tha!
 
"Buổi Sáng Trên Biển" đã được mang vào thư viện.
 
Xin cám ơn tác giả.

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Re:Một Thời Để Nhớ - 16.07.2013 01:41:35
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.01.2015 01:57:17 bởi Ct.Ly >
Attached Image(s)

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Chuyện đã là QUÁ KHỨ - 20.07.2013 08:21:52
 
 
 
 
 
Truyện ngắn
 
Chuyện đã là QUÁ KHỨ
 

- Hôm qua tao nghe lại bài Đường Xưa, hay lắm Thương ạ.
- Nghe kỹ đi mày sẽ thấy nỗi đau của tao đâu đó trong ấy.
- Tao tưởng mày chỉ có một mối tình duy nhất ?
- Cũng chỉ một mối tình thơ dại từ ngày ấy, bảy năm trời sóng gió, vui ít buồn nhiều...
- Tao biết là sóng gió, nhưng nghĩ là mày hạnh phúc chứ ?
- Biết nói sao với mày bây giờ ?
- Thôi đừng nói, tao hiểu. Đôi khi chính tao cũng thắc mắc hoài, tại sao mình lại dại dột dễ tin người đến vậy.
- Mày biết không, tưởng họ là người hiểu mình nhất, ai ngờ họ không hiểu gì hết.
- Có chuyện gì vậy nhỏ ?
- Khi tao làm chủ đề Đường xưa, tao nói, chủ đề này và bài Đường xưa là dành riêng tặng anh đó. Vậy mà họ không hiểu gì cả.
- Oh, mày nói vậy tao cũng hiểu mà, hay là họ giả vờ ?
- Không đâu, họ không hiểu gì thật và cũng chả có cảm động tí nào.
- Tao phải nói với mày thế nào ? Đôi khi người mình tin tưởng nhất, nghĩ họ là người hiểu mình nhất lại là người tệ bạc nhất.

Huyền thương bạn hết sức. Hai đứa thân nhau từ nhỏ, từ thời học tiểu học. Đi đâu cũng không rời, chỉ phải xa nhau từ độ nhỏ Thương có người yêu. Cuộc sống làm khoảng cách giữa hai đứa từ từ lớn lên.  Chuyện tình của Thương cũng lắm gian truân, bồng bềnh.


Vào lớp mười, chàng trai ấy theo đuổi Thương không rời. Mặc cho gia đình ngăn cản, Thương bị những lời đường mật rót vào tai. Người ngoài nhìn vào không hiểu thì cho là đẹp đôi. Chứ còn gì nữa, anh hai sáu, em mười sáu. Anh ra trường có việc làm, cao lớn to con nhất trong đám bạn bè. Em bé bỏng duyên dáng mặn mà... Chả biết chàng ấy ăn nói ngọt ngào như thế nào, mỗi ngày đón đường Thương đi học, Thương không có một dịp nào từ chối. Dần dần ai cũng rõ, gia đình không bằng lòng, Thương đứng ở giữa. Nhiều buổi Huyền đến nhà, Thương nằm khóc trong phòng, bỏ học, bỏ cơm. Mẹ Thương nhờ Huyền khuyên con gái, đừng vội sa vào chuyện tình cảm sớm quá. Biết làm sao hơn, Huyền không biết nói gì với bạn ... Người đàn ông ấy đã cướp đi sự vô tư tươi trẻ của cô gái mới lớn. Giờ đây, phần lớn chỉ thấy mắt Thương sưng đỏ và nét buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt duyên dáng ngày nào. Huyền không còn dịp gặp bạn nhiều nữa vì ngoài giờ học ra, người đàn ông ấy chở Thương đi tận đâu đâu, không ai biết.



Ba năm cấp ba trôi qua, Thương đăng ký đi học sư phạm hai năm. Huyền đi học trường bốn năm. Trước khi xa bạn, Huyền đến chơi với Thương. Chả nói được gì nhiều với nhau, mặt Thương buồn hẵn đượm vẻ lo âu. Huyền cầm tay bạn an ủi, bất ngờ thấy những vết bầm tím dưới cánh tay bạn. Nỗi nghi ngờ lớn dần. Người ta đồn đại rằng người đàn ông ấy thường chở Thương lên nghĩa địa và đánh đập Thương... Huyền cho rằng người ta không ưa nên thường có những dư luận như thế. Nhưng bây giờ trước mắt Huyền, cánh tay Thương với những dấu vết ... 
- Thương này, dấu bầm gì ở tay vậy ?
 Thương hốt hoảng, vội kéo tay áo. Nhìn vào mắt bạn, Huyền nói, 
- Anh ấy ... phải không ?
- Không phải đâu, chắc tao đụng vào gì đó.
- Đừng dấu tao, tại sao lại xảy ra thế ?
Giọng Thương sũng nước mắt, 
- Anh ấy thường hay nắm tay tao thật chặt và kéo tao...
- Thôi, mày không cần nói nữa. Có đau không, tao lấy muối đắp lên cho khỏi bầm nhé.
- Không sao, vài ngày sẽ hết. Để tao thay áo tay dài.

Huyền ái ngại cho bạn. Rồi sẽ ra sao hả Thương, khi có một người như thế trong cuộc đời ? có thật là yêu thương hay chỉ là lợi dụng ? Ai sẽ bênh vực cho Thương khi chỉ có một mình với người ấy ?



Thương về nhà chồng, biết là bạn sẽ chịu đựng đủ các thứ gọi là chị chồng em dâu, nhưng có ai làm gì được. Huyền từ thành phố về làm phụ dâu cho bạn. Hôm đám cưới, chả có ai ngoài gia đình hai bên. Huyền xếp vali cho bạn, không có dịp nói chuyện nhiều. Lễ cưới ở Chùa, Huyền nghe Thầy giảng mà tâm trí lo ra, mãi nghĩ đến chuyện bạn sẽ ở lại trong căn nhà đó một mình với những người lạ chung quanh ... Thuở ấy, đưa dâu bằng những chiếc xe lam, không hoa hoè hoa sói như sau này. Cô dâu ngồi với phụ dâu một xe, chú rể ngồi xe khác. Chả hiểu tục lệ gì. Đến nhà đàng trai, cô dâu phải chui qua hàng rào kẽm gai đã được xé ra một lổ hổng. Huyền thương bạn đi theo dù người ta cố ngăn cản. Họ dắt cô dâu đi vào nhà bằng cửa sau, trước khi Thương phải bước qua ba lò lửa than nóng hực sau hè và cuối cùng nhúng chân vào một thau nước lạnh. Người dắt đường lấp liếm bảo với Huyền, 
- Vì hai người này khắc tuổi nên phải làm như vậy.

Bây giờ Huyền đã hiểu tại sao lúc nãy ở nhà gái, họ hết sức cản trở, đưa ra đủ mọi lý do để gia đình đàng gái không đi đưa con gái về nhà chồng !

Người ta đưa hai đứa vào một căn phòng, dặn ở đó. Thương có vẻ sợ, Huyền nhìn Thương, không hiểu phải nói gì với bạn. Lại gần ôm bạn thật chặt, Huyền thầm thì vào tai Thương, 
- Ráng nhé, dù sao cũng đã đến đây rồi.
Thương gật đầu, nước mắt sắp tràn ra mi. Cả buổi sáng Thương đã khóc nhiều...

Ngoài nhà nghe tiếng ồn ào, có lẽ mọi người đang ăn uống nhậu nhẹt... Huyền thắc mắc sao không thấy chồng Thương vào tìm vợ ? Chỉ mới mấy chục phút thôi mà đã như vậy sao? Huyền hỏi Thương muốn ăn uống gì thì Huyền ra ngoài lấy thức ăn cho Thương. 
- Không cần đâu, tao không đói. Mày ở đây với tao tí nữa, khi nào mày về, tao ăn cũng được.
Nói thế chứ Huyền biết, Thương sẽ nhịn đói cả ngày cho mà xem, vì cô dâu mới làm sao dám xuống nhà tìm thức ăn, chưa kể Thương còn quá trẻ để biết luật lệ trong nhà họ...


Hơn năm sau, được tin Thương sanh con đầu lòng. Huyền đến thăm Thương ở trạm y tế. 
- Mày đến tao mừng lắm, nhìn mặt con trai tao nè.
- Ừ cái mặt dễ ghét. Sanh có đau lắm không ?
K​hi Huyền từ giả sau gần tiếng đồng hồ hàn huyên, Thương dặn vói theo, 
- Nhớ đến thăm tao nữa nghe.

Nhưng rồi Huyền có chuyện phải rời thành phố sau đó. Chỉ gặp lại Thương khi con thứ hai của Thương lên hai tuổi... Rồi xa nhau. Mấy mươi năm, không liên lạc. Chẳng lỗi phải gì tại ai. Ai cũng có công việc riêng, đời sống riêng. Đôi lúc nghĩ đến nhau, thương nhau mà vẫn không tìm ra được khoảng trống nào để tìm cách liên lạc với nhau.



Như con đường đến lúc phải vào ngã rẽ. Con cái lớn lên, có chồng có vợ. Những cô gái ngày xưa nay thành mẹ, thành bà... Và liên lạc tìm gặp nhau lại. Tình bạn xưa còn nguyên vẹn. Thương nhau hơn vì nay ai cũng có thể gọi là từng trải. Hiểu nhau hơn không cần phải hỏi han gì. Vậy mà vẫn có chuyện để nói. Vậy mà vẫn cần phải nghe lời an ủi từ chính người bạn thân của mình.​ 

- Kể ra cũng buồn Thương nhỉ.
- Buồn chứ, nhưng thôi, chuyện đã là quá khứ.




Nguyệt Hạ
July 19, 2013
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.07.2013 08:59:54 bởi Nguyệt Hạ >

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Tại Sao Em Yêu Anh - 26.07.2013 08:47:13
 
 
 
 
Tại sao em yêu anh ?
 
- Em nè, tại sao em yêu anh? Để làm gì?
- Em không bao giờ nghĩ yêu để làm gì.
- Nói anh nghe đi, tại sao em yêu anh?
- Đừng hỏi, em không có câu trả lời. Thế anh yêu em để làm gì?
- Vì anh gặp em... vì mỗi ngày viết và nhận thư...
Vì từ từ thấy hợp nhau. Chia sẻ, thân mật và cảm thấy cần có em mỗi ngày...
Vì nhiều thứ...
- Thường em không bao giờ phân tích tại sao em quen thân với người này hay người nọ. Em chỉ phân tích tại sao khi em ghét ai đó thôi.
- Và với em, ta chia sẻ nhiều thứ, từ ý nghĩ, tâm tư, ước mơ ...
Từ những điều sâu kín nhất mà không thố lộ cho người khác từ xưa đến nay.
Đặc biệt !
- Lạ thật ha anh, mình đã nói với nhau dễ dàng, những chuyện mình không nói được với người khác.
- Yes, anh bị ngã vào em. Và anh khó mà rời em.
Em hiểu vậy chứ ?
- Em hiểu, vì em biết, mình là một nửa của nhau, đã gặp nhau sau bao nhiêu năm đi lạc...
 
 
 
Nguyệt Hạ
July 25, 2013
 
 

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
PHÙ DU - 11.08.2013 01:28:40
 
Phù Du
Viết cho TD
Liên tiếp nhiều ngày nhận được nhiều tin buồn, tin không vui từ những người thân, từ bạn bè và từ những người quen biết.

Đầu óc còn đang vương vấn những ý nghĩ lan man thì sáng ngủ dậy, mở email ra nhận thêm một tin nữa - bà ngoại bạn thiết đã ra đi.


Ngoại của bạn cũng như Ngoại của mình. Từ ngày mới quen bạn ở lớp 5 trường tiểu học, mình đến nhà bạn và Ngoại là người thường xuyên nói chuyện cho mình nghe. Lên đến lớp mười, cũng Ngoại là người nói với mình về chuyện bồ bịch trai gái. (Mình không muốn dùng chữ tình yêu ở đây, nghe không thực chút nào, đối với những mẫu chuyện giữa Ngoại và mình). Bao nhiêu lần bạn đi chơi với bồ - người đã thành chồng thành vợ với bạn từ mấy mươi năm nay - bạn mang mình đến thế chỗ để ngồi nhà với Ngoại, và nghe Ngoại giảng moral ! Vậy mà chẳng sao hết, mình vẫn thích ở đó nghe Ngoại, vì mình nhớ Ngoại mình rất nhiều.


Chuyện Ngoại của bạn qua đời không đến nỗi làm mình ngạc nhiên hay bất ngờ lắm. Nói vậy không phải vô tình nhưng vì Ngoại đã rất cao tuổi, 103 rồi còn gì. Bây giờ mình đang có Thầy, đã 93, hàng ngày gọi điện thoại hỏi thăm, mình mừng vì biết ng
ười cha yêu kính đang còn khỏe mạnh. Mình biết rằng, dù thương con cháu đến mấy, sẽ đến ngày Thầy phải từ giã cuộc sống này. Lúc trước mình thường cầu nguyện xin Chúa và Đức Mẹ ban ơn để Thầy sống mãi với các con, nhưng sau này mình không dám cầu nguyện như thế nữa. Mình thấy được cuộc sống những người lớn tuổi đang cố gắng từng ngày trong nhàm chán và lặng lẽ. Hình như chỉ còn tình thương yêu con cháu níu kéo ông bà ở lại cuộc đời này?

Cầu xin mọi sự an bình đến cho những người thân quanh mình. 

Nguyệt Hạ
Aug 09, 2013



Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
THUYỀN và BIỂN - EM và ANH - 13.09.2013 01:39:57
 
 
 


 Thuyền và Biển - Em và Anh


Nắng vàng thật dịu, thật mỏng như lớp tơ trời đang rơi rải ngoài kia. Ánh sáng mờ đục của buổi sớm chớm thu cùng với làn gió hiu hiu chỉ đủ làm gợn lên những sợi tóc tơ của các cô gái nhỏ trên đường đi học. Buổi sáng dịu dàng, êm ả làm em liên tưởng đến mặt biển vào lúc mặt trời chưa lên, làn nước lăn tăn gần như chỉ là sóng sánh trong lòng biển mênh mông. Đâu đó, tiếng hát của người nam ca sĩ thật nhỏ, dịu dàng với ca từ thắm thiết...


...

Chỉ có thuyền mới hiểu *
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu về đâu
 ...

Phải không anh, chỉ có thuyền mới hiểu và chỉ có biển mới biết... Và khi vắng nhau, ai hiểu thấu cho lòng thuyền và biển. Có lẽ chỉ những ngọn sóng bạc đầu dâng thật cao và những cánh chim hải âu đang bay lượn là nhân chứng cho tâm tư của hai kẻ xa nhau. 

 ...
 Những ngày không gặp nhau *
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau rạn vỡ
...

Nhớ lại ngày nào, mình đi bên nhau tay trong tay và mắt dõi theo những cánh chim dần xa... Mình đã cảm thấy thật nhỏ bé trước ngọn sóng bạc đầu tiếp tục tràn vào bờ đầy giận dữ. Em và anh, chỉ như những hạt cát nhỏ trước sự cuồng nộ của lòng biển. Rồi mình đã xa như những cánh hải âu dần khuất sau tầm mắt. Ai biết được những cánh chim ấy sẽ bay về đâu và trên đường bay sẽ có gì xảy ra? Ai đoán được những gì cuốn theo ngọn sóng bạc đầu để bị tung lên cao và hất xuống một cách phũ phàng khi sóng rút xuống? 



Đời đã trôi dần, tình đã vụt ra ngoài tầm tay với.



Người xa người.



Chỉ còn lại bờ cát ẩm ướt lặng lẽ chịu đựng những con sóng bạc đầu trút hết thịnh nộ lên mình. Cát ẩm rồi cát lại khô. Đàn hải âu bay xa rồi đến mùa lại bay về. Đợi chờ vẫn hoài một nỗi cô liêu, muôn đời tìm kiếm... 





Người xa người, có bao giờ gặp lại ?



Nguyệt Hạ

Sept 11, 2013



* Thuyền Và Biển, nhạc Phan Huỳnh Điểu, thơ Xuân Quỳnh
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2015 02:44:18 bởi Nguyệt Hạ >

NgụyXưa
  • Số bài : 880
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.01.2007
  • Nơi: Thái Bình Dương
Re:THUYỀN và BIỂN - EM và ANH - 13.09.2013 06:34:47
Tiếc thương nhưng thật nhẹ nhàng.
 
"THUYỀN và BIỂN - EM và ANH " đã được mang vào thư viện.
 
Cám ơn Nguyệt Hạ rất nhiều.
 
NX

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Mưa Thu - 26.09.2013 08:48:20
 
 
 
 
Mưa Thu

1:30 trưa, trời đổ mưa. Sáng sớm hôm nay trời đã âm u và đài khí tượng tiên đoán chiều sẽ mưa. Vậy mà mới trưa đã nhỏ giọt xuống rồi ...

Trời buồn lắm. Mây mờ mờ, không đến nỗi xám xịt nhưng không thấy mây trắng đâu cả. Gió thổi các cành cây nghiêng qua nghiêng lại. Gió thổi lá rơi bay trên mặt đường làm thành tiếng động vui tai. Trận mưa đầu tiên của mùa thu. Lạ ha. Nơi đây, mùa thu có mưa. Tưởng là chỉ đến mùa đông mới là mùa mưa chứ ... Hồi trước ở phố núi thì mùa hè là mưa tầm tả.

Nhưng ngồi nhìn mưa cũng thú vị lắm. Cái cảm giác ngày xưa lại trở về trong đầu. Mưa, mưa, ướt át, bùn sình, lạnh, đủ hết nhưng con nhỏ vẫn yêu mưa, thích mưa và thèm mưa. Chạy ra sân dọn mấy thứ còn đang vươn vãi, mùi đất nóng có vài giọt nước bốc lên hăng hăng. Hồi xưa mà đi ra ngoài lúc này hay bị la vì hơi đất sẽ làm bị cảm. Cái gì cũng gợi nhớ đến hồi xưa. Hai chữ đó sao mà chứa chất thật nhiều thứ khó quên. Nhớ những ngày mưa khi còn đi học, bà hiệu phó bắt nữ sinh vẫn phải mang áo dài trắng quần trắng đến lớp, không phải vì mưa mà cho mang quần đen. Bọn con gái khổ sở không ít vì có ai muốn quần trắng mình trở nên quần đỏ bởi màu đất thấm mưa? Vài cô gái cẩn thận mang quần đen đi ngoài đường và mang quần trắng để trong cặp, đến trường thay ... Nhưng đó chỉ là chuyện của các cô nàng điệu đàng thôi. Bọn con gái lóc nhóc của tụi mình thì cứ xắn quần lên khỏi đầu gối, gõ guốc lọc cọc đi trong mưa . Bao nhiêu bùn đất văng lên bắp chân thì đến trường giơ chân ra trước hàng hiên, nhờ nước mưa rửa giùm. Ngâm chân trong nước lạnh hàng giờ, lúc ấy không ai thấy đau nhức gì, nhưng bây giờ mấy mươi năm sau mới lãnh đủ hậu quả. Hình như ai cũng bị phong thấp nhức mỏi khi trở trời.

Trời mưa còn là cái cớ để đi học muộn. Ai muốn thức dậy sớm khi trời còn mờ mờ, lạnh ngắt và mưa nhỏ giọt tầm tả ngoài kia? Vậy mà những cô gái nhỏ vẫn phải bò dậy, mắt nhắm mắt mở, sửa soạn và bước ra khỏi nhà trong lúc trời mưa không dứt. Người có tiền thì đi xe lam, người không có thì cuốc bộ. Mà cho dù đi xe lam hay đi bộ gì thì cũng bị ướt giống nhau. Vì từ nhà ra đến bến xe lam cũng không phải là gần, và từ chỗ xe ngừng đi vào trường phải qua một sân đá banh toàn đất đỏ khi trời mưa trở thành bùn lầy trơn trợt.

Trời mưa ở phố núi nếu đi đường Trịnh Minh Thế thì cũng đẹp và nên thơ lắm. Con đường có hai hàng cây đan kín trên cao. Lá xanh rợp bóng khi tan trường. Nhưng mùa mưa cũng là mùa sâu nở. Đi học trên đường đó thỉnh thoảng nghe tiếng các cô gái la chí choé và chạy tán loạn. Bọn sâu đùa dai lắm, đang đi tự nhiên các cô thấy mấy con sâu to tướng treo tòn ten trước mặt, bọn nó từ trên cây theo sợi tơ đi xuống. Cũng có nhiều cô bị sâu rớt vào tóc, vào áo, vào lưng... Nhìn lên cũng thấy sâu, nhìn xuống cũng có sâu. Trước mặt, sau lưng, trên cao, dưới đất gì cũng sâu. Nhiều khi con nhỏ gọi con đường đó là con đường sâu róm. dù các anh chị lớn đặt tên là con đường tình sử.

Như vậy đó, chỉ mỗi một chuyện trời mưa không thôi, cũng có lắm điều để nhắc đến. Chưa hết đâu. Còn tắm mưa, còn lội mưa đi chơi, đi ăn hàng, đi chợ. Mà thôi, hôm nay con nhỏ ngồi nhìn trận mưa đầu tiên của mùa thu nơi đây, lòng đang rưng rưng nhớ về ngày cũ đã qua. Con nhỏ đang nhớ bạn bè giờ đã xa đã phân tán muôn phương tứ hướng. Hôm tuần trước bạn ở Sàigòn gởi thư qua nói, ở đây mưa nhiều quá, không dứt mấy ngày liền. Nhìn mưa bạn nhớ ngày xưa bọn mình cùng đội mưa đi chơi... Nhớ và rất nhớ, khi nào có dịp gặp lại...

Thôi thì ráng chịu, mỗi đứa ngồi một nơi nhìn mưa, mưa thì cũng chỉ là nước từ trời rơi xuống, chắc cũng giống nhau, và tụi mình cũng cùng một niềm nhớ nhung về kỷ niệm của một thuở cùng học cùng chơi với nhau. Nhờ mưa mang đến các bạn nỗi nhớ thương của thời cắp sách, những kỷ niệm vàng của lứa tuổi ngọc. Còn giữ được bao nhiêu thì giữ nhé.
 
 
Nguyệt Hạ
(Lt - TD)
 

---------------------------------

NH xin cám ơn anh Ngụy Xưa rất nhiều.
Chúc anh luôn vui mạnh và có nhiều cảm hứng trong mùa Thu này.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.09.2013 08:50:15 bởi Nguyệt Hạ >

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
BẠN và THỜI GIAN - 02.10.2013 08:48:37
 
 
 
 
 
Bạn và Thời Gian
 
Cuối tuần đang đi lang thang trong Macy, nghe tiếng chàng,
- Ồ người mất ngủ kinh niên đây.
Quay lại nhìn thì ra hai mẹ con bạn đang đứng trước mặt.
- Hi NH, long time no see.
- Hello Ann, khỏe không?
 
Chàng của tôi gọi Ann là người mầt ngủ, vì nhiều lần gặp bạn lúc nào cũng thấy mắt bạn đỏ và thâm quầng. Tôi biết ngay bạn không ngủ đủ vì phải lo toan nhiều việc. Mà có bà nội trợ nào được ngủ thẳng giấc khi vừa đi làm vừa lo mọi chuyện trong gia đình ?

Chúng tôi ở cùng phố, phố nhỏ thôi, đi qua đi lại thế nào cũng đụng nhau. Nhưng chúng tôi không gặp nhau thường. Hình như lần gặp trước khoảng 3 tháng rồi, hôm ấy đang đi trong chợ, nghe tiếng chào. Là bạn thân từ hồi còn ở ca đoàn, hai đứa như cặp bài trùng không bao giờ rời. Đi nghỉ hè cũng đi cùng, mua xe cũng mua cùng một hiệu. Tóc tai cũng để dài như nhau. Chàng của tôi là bạn học của Ann, chàng của Ann cũng là bạn học của tôi. Hai đứa làm đám cưới cùng một năm, cách nhau vài tháng. Khi có con, đứa con thứ hai bạn đặt tên giống con tôi, không biết vô tình hay cố ý. Lạ nữa là họ của hai ông bố lại giống nhau. Khi con còn nhỏ, những sinh hoạt trong thành phố, văn phòng thường gửi thư nhầm về địa chỉ bạn vì tên họ hai đứa nhỏ giống hệt nhau.

Dần dần hai đứa bận rộn chuyện nhà cửa việc làm con cái nên xa nhau từ từ. Bạn có đến ba đứa con nên bận hơn tôi nhiều. Thỉnh thoảng hai đứa gọi hỏi thăm nhau một tí. Chả bù ngày trước khi con còn nhỏ, giờ làm ở sở hai đứa thường gọi cho nhau, vừa làm vừa tán dóc. Không biết chuyện gì mà ngày nào cũng nói, không bao giờ hết chuyện.

Cũng đến bảy hay tám năm rồi không liên lạc thường xuyên với nhau. Tuy biết bạn vẫn ở chỗ cũ, biết rõ sinh hoạt của bạn, nhưng chúng tôi không tìm cách gặp nhau... Bao nhiêu lần hứa hẹn, hè sẽ đi camping chung hay tôi hứa sẽ trở lại ca đoàn với bạn ... Chỉ biết cười trừ mỗi khi nhắc lại... Bạn còn hơn tôi, nhà ở kế bên nhà thờ nên vẫn còn chung thủy với ca đoàn. Ngày xưa là ca đoàn trẻ, nay những ca viên ấy trở nên "lớn", chúng tôi gọi là ca đoàn già ...

Mỗi người có những mối bận tâm riêng trong cuộc sống. Tôi không trách móc gì bạn và có lẽ bạn cũng không phiền lòng tôi ... Tôi hỏi bạn,
- Con gái năm nay lớp mấy rồi?
- Tháng sau vào đại học rồi đấy.

Tôi giật mình. Mới ngày nào. Có một lần, con còn nhỏ, tôi đang mùa hè, chưa trở lại trường. Bạn mang con đến nhờ tôi babysit. Hai đứa nhỏ, gái 2 tuổi và trai út vài tháng... Tôi trông con cho bạn một tuần lễ. Hàng ngày chải tóc cài nơ cho bé gái mà trong lòng nghĩ bực, tại sao có con gái mà bạn không chải gỡ gì cho con, để tóc tai con bé bù xù ?

Sau này bé gái về nhà, nhắc mãi, cô ấy chải tóc cho con... Thế mà bây giờ bé lên đại học ? Thì cũng phải, mình đang mơ ngủ hay sao? con tôi cũng lớn quá rồi, chưa đến hai năm nữa con mình cũng sẽ đi đại học thôi.

Tôi quay sang hỏi Jackie,
- Con biết lái xe chưa?
- Dạ biết ạ.
Bạn nói thêm,
- Hôm nay cho lái xe chở mẹ đi cho quen đấy. Có bằng lái vài tháng rồi, nhưng chỉ đi quanh quanh gần nhà thôi. Sợ mai mốt đi học không quen... cũng lo lắm.

Tôi biết nỗi lo của người mẹ. Tôi cũng đang lo lắng một trăm thứ chuyện cho con khi nghĩ đến lúc con đi học xa, phải tự lái xe, tự lo ăn uống, tự lo giặt giũ áo quần, vv và vv....

Rồi tôi lại tự nhủ, để cho có dịp tự lo như thế, chúng nó mới học được nhiều thứ và trưởng thành được. Chỉ mong sao chúng đừng phải trả giá quá đắt vì những sự dại dột của mình.

Nói qua nói lại những chuyện tốn kém khi con vào đại học... Những lo toan, những ưu phiền của bạn. Đứa lớn năm thứ hai, cô gái bắt đầu và đứa út còn high school.

Thời gian ...

Vèo một cái, tôi quen bạn một phần tư thế kỷ. Nghe sợ quá. Chả dám hứa hẹn gì khi chia tay.
- Thôi bye nhé, hẹn gặp lại sometimes.
- Ừ bye, take care nhé.


Nguyệt Hạ
Sept 27, 2013


Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Re:BẠN và THỜI GIAN - 11.10.2013 02:48:13
 
 
 
Mưa mềm
 
 
Anh biết không, nơi phố núi của em ngày xưa, nơi có nhiều dốc đồi, có sương mờ lãng đãng mỗi sáng mỗi chiều, với nhiều cây cao bóng mát và lãng mạn vô cùng. Con gái má đỏ môi hồng, ngày hai buổi đi về. Các chàng nơi xứ cao nguyên hình như chàng nào cũng tình tứ và ai cũng muốn đi tìm vần thơ. Không thiếu gì người như anh, "...Mỗi lần mưa xuống anh thường mặc áo, đội mũ lang thang trên những con đường vắng, để cái lạnh thấm vào da thịt, để cái cảm giác cô đơn đưa hồn mình lang thang. Lúc đó anh mới 17 hay 18 gì đó thôi, thế nhưng lãng mạn và mơ mộng cứ như thể mình là thi sĩ chính hiệu đang đi tìm vần thơ...."
 Xứ của em mưa nhiều hơn nắng, mỗi lần mưa em bị cuốn hút bởi tiếng nước rơi gõ nhịp đều đều trên mái tôn. Em là người chuyên môn tìm cớ đi ra khỏi nhà lúc trời mưa hay lúc gần mưa để được lang thang dưới mưa. Em thích nghe tiếng mưa, em thích dõi mắt nhìn theo giòng nước chảy từ trên cao xuống thấp, ào ạt, tràn lan ... Áo mưa lúc ấy dở lắm, không che kín người, lúc nào em cũng bị ướt đẫm từ tóc xuống chân. Em thích ngẩng mặt lên để những giọt nước mưa rơi trên mặt và chảy dài xuống môi, má ... Những giọt nước mưa ấy sao ngọt ngào đến lạ. 
Em vẫn nhớ những ngày nhỏ đi học. Trời mưa không dứt, đầu tóc cặp sách gì cũng ướt. Tuổi nhỏ mà, chẳng cần biết, chỉ thích lội vào giòng nước đang chảy xiết bên lề đường. Nhiều ngày em về nhà mất cả guốc vì bị trôi theo nước cuốn. Mùa mưa ở nhà sắm cho em không biết bao nhiêu là áo mưa và guốc. May mắn sao em không bị cảm nước để vẫn tiếp tục dầm mưa mỗi ngày...
Lớn lên đi học trung học vẫn tật thích lội mưa. Khi ấy cũng không biết điệu hạnh gì.  Đi trong mưa mà cứ ngỡ mình đang tìm vần thơ. Có biết đâu dầm mưa thì bị ướt và lạnh, thơ thẩn đâu không biết, đến trường ướt nhẹp, lạnh run cầm cập... Lúc ấy phải chi có nàng thơ ra tay cứu vớt có lẽ đỡ ướt và lạnh hơn.
Mưa hay nắng, phố núi của em có thể cho anh thật nhiều cảm hứng để làm thơ viết văn. Buổi sáng mờ sương se sắt,  buổi chiều ướt át đủ để lòng mình dịu lại và trong tâm hồn, ý nghĩ nào cũng có thể thành thơ. Bên cạnh hương vị cà phê ngon tuyệt của phố núi cùng những bản nhạc tình, những làn khói thuốc trong khí trời lành lạnh... anh nghĩ có dễ mềm lòng không ? 
 
Cơn mưa chiều nay làm em nhớ về ngày cũ. Không hẵn chỉ có chiều nay mới làm em nhớ. Mỗi lần trời mưa, em đều nhớ. Trời không mưa em cũng "lạy trời mưa" vì em muốn tìm lại cảm giác từ ngày xa xưa. Chỉ cho riêng em, một chút gì đó cũng đủ làm em xôn xao rung động. Mưa, tiếng gõ nhịp của mưa, độ lạnh mát của nước mưa , âm thanh và cảm giác đã đi qua và ở lại trong tâm hồn em mãi mãi.
 
Nguyệt Hạ
ngày mưa
tháng mười hai ngàn mười ba
 

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Tản Mạn Buổi Sáng - 20.11.2013 03:06:43
 
 
 
 
Tản mạn buổi sáng
 
Buổi sáng nay có nhiều ý nghĩ đến không kịp ghi xuống, và không biết nên viết về điều gì trước.

Đang nghĩ về thái độ sống như hôm qua nói chuyện với anh, thì nhớ đến vụ tornado ở mấy tiểu bang vùng midwest. Nghe tin bạn yên lành tôi tự nhủ, không hiểu nếu mình không nghe tin anh và chuyện không may xảy ra thì tôi sẽ nghĩ được gì và làm được gì...

Đang viết vài hàng tôi muốn nghe nhạc Giáng sinh, qua nhiều playlist không vừa ý, mắt tôi thấy Frank Sinatra, click vào ra bài My Way. Tôi muốn đọc lại lời bài nhạc, đi tim lại thấy bài Comme d'habitude của Claude Francois. Đây là bài nhạc mà Paul Anka mượn điệu nhạc viết lời cho bài My Way. Nghe lại để thấy mình trở về một vùng trời xa xưa, tràn đầy kỷ niệm.

Tôi đang học năm cuối tiểu học, lớp năm. Ở nhà nghe nhạc Pháp rất nhiều bên cạnh nhạc tiền chiến Việt Nam. Sáng mở mắt ra là có nhạc cho đến khi tối lên giường trùm chăn vẫn còn nhạc. Nhiều đêm trăng sáng, Thầy tôi mang máy ra sân mở nhạc cho các con nghe và người lớn uống trà nói chuyện ... Tôi lớn lên như thế, âm nhạc và sách báo chung quanh, cùng những lời giảng dạy của Thầy tôi về tất cả mọi vấn đề. Tự nhiên, âm nhạc thấm vào tôi như những điều bình thường. Nhà có máy hát đĩa 33 tour, nhiều khi các chị hấp tấp để đĩa nhạc vào và làm trầy cây kim thế là bài nhạc bị rè rè và cà lăm ... Lúc đó, tôi là người thay kim đĩa hát, hình như chỉ có tôi có đủ sự cẩn thận để được tin tưởng giao cho việc ấy. Sau này có thêm chiếc cassette nhỏ chạy bằng pile và có thể cắm điện. Tôi nghe đi nghe lại những băng nhạc Việt và Anna selection cho đến lúc băng nhão ra vì quá nóng khi chạy tới chạy lui nhiều lần.

Chín mười tuổi tôi đã thuộc lòng nhiều bài nhạc tình lãng mạn của Việt nam cũng như nhạc Pháp.  Ngày xưa, nghe và hiểu lời nhạc, hiểu là hiểu nghĩa của từng chữ và cũng chẳng thắc mắc gì hơn. Có lẽ thời gian đó, nghe nhạc như một điều hiển nhiên hàng ngày, vậy thôi.

Bây giờ lớn quá rồi, nghe lại bài nhạc Comme d'habitude để thấy rằng, cuộc sống giữa mọi người nói chung, hai người nói riêng, bạn và tôi, hay là anh và em ... lúc nào cũng tràn đầy những sự giả tạo, giả vờ, màu mè, làm bộ, (còn chữ gì nữa nhỉ?) để che dấu đi cáì sự thật ai cũng chán ngấy nhưng không có đủ can đảm (gut) nói ra. Đó cũng chính là một trong những thái độ sống, mọi người ai cũng thấy được nhưng vì những ràng buộc, những nể nang, những mất lòng, những này nọ vv và vv, không ai muốn phá bỏ.

Cũng không ai muốn làm người tiên phong đi đầu trong việc nói lên sự thật. Người Việt mình có câu, "thuốc đắng đã tật, sự thật mất lòng".  Biết thế nhưng không ai muốn làm mất lòng người khác, không chỉ đối với người thân quen, mà còn với người lạ nữa.

Rồi cũng có câu, "mất lòng trước được lòng sau", trường hợp này tôi thường thấy thiên hạ áp dụng nhiều nhất trong việc cho "mượn", tiền hay xe cộ hay đồ nghề, thậm chí áo quần, giày dép... Không muốn cho mượn, sợ món tiền hay vật dụng của mình đi luôn không ngày trở lại thì cứ viện ra đủ lý do và chẳng thà "mất lòng" bây giờ còn hơn tình bạn bị sứt mẻ sau này. Khi đụng chạm đến vật chất của "mình" thì người ta không còn sợ mất lòng nữa. Nhưng cũng còn dính dáng một chút nể nang, mà không bao giờ nói ra lý do thật sự, chỉ toàn vòng vo tam quốc tìm cớ để từ chối.

Tôi có tật hay nói thẳng. Có lẽ học được từ Thầy tôi, người hay nói thẳng nói thật những gì trái tai gai mắt. Không biết tôi có học được gì từ cái chuyện hay nói thẳng nếu thấy việc không đúng, nhưng tôi biết đã làm mất lòng vài người... Kể lại một chuyện xưa. Cách đây khoảng hai mươi năm, chị tôi có một bà cô bên chồng thích làm bánh ngọt và gửi cho chúng tôi vào mỗi dịp lễ Giáng sinh. Lúc đó, ai cũng bị lên cân và đang tránh ăn ngọt tối đa. Bánh bà làm rất ngọt và ngon. Chúng tôi nhận bánh vài lần, phải cám ơn, nhưng để đó không ai đụng đến. Vất đi tôi không dám vì sợ phí của ăn. Thế là cứ phải mang đi cho người khác. Vài năm như thế, tôi đành phải nói thật với chị. Chị tôi cả nể bà cô chồng, không dám nói gì, và bà cứ tưởng chúng tôi thích bánh, năm nào cũng làm và gửi biếu. Đến lúc tôi chịu hết được, một lần gửi thiệp cám ơn và chúc Giáng sinh cho bà, tôi phải viết vài hàng, nói bà đừng gửi bánh nữa. Có lẽ điều đó chạm tự ái lắm nên từ đó tôi không còn nhận được thiệp chúc cũng như bánh trái gì từ bà. Tôi biết để làm bánh, bà phải tốn công tốn của mua vật liệu và bỏ thời giờ ra làm, rồi gói ghém và gửi đi. Nhưng chẳng thà nói ra để bà ngừng lại còn hơn để bà phải mất công mất sức như vậy và chúng tôi phải mang ơn mà trong lòng không vui vẻ tí nào.

Tôi biết cái tính tình ngang ngược bướng bỉnh của tôi không hay gì nhưng ít ra, nó cũng giúp cho tôi được thoải mái với chính mình, một khi đã nói ra những gì làm tôi khó chịu. Lúc này tôi thấy lời của bài hát My Way (Paul Anka) - Frank Sinatra, thấm thía lắm,

The right to say the things he feels and not the words of one who kneels

The record shows I took the blows and did it my way!

Và như thế, tôi đã lan man hết buổi sáng của mình từ lúc nghe lại hai bài hát xưa xưa. Thôi thế cũng được. Coi như chuyện phiếm của tôi vậy. Có mất lòng ai thì ... sorry.

Nguyệt Hạ
(Lt - TD)
Nov 19, 2013

<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2014 03:42:37 bởi Nguyệt Hạ >

Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 30 trên tổng số 119 bài trong đề mục