THƠ N.SA
MƯỜI THƯƠNG
MỘT THƯƠNG TÓC XỎA NGANG VAI
HAI THƯƠNG MẮT BIẾC LIÊU TRAI DẬY TÌNH
BA THƯƠNG HOA NỞ MÔI XINH
BỐN THƯƠNG MŨI THẲNG - MẶT HÌNH TRÁI XOAN
NĂM THƯƠNG NGẤN CỔ DỊU DÀNG
SÁU THƯƠNG TAY VÉN TÓC NÀNG ...TUNG BAY
BẨY THƯƠNG MẦU ÁO MƠ SAY
TÁM THƯƠNG VUÔNG NGỰC - VAI ĐẦY Ý THƠ
CHÍN THƯƠNG ... ANH ĐÃ NGU NGƠ ...
MƯỜI THƯƠNG EM NHÉ - HỒN THƠ TẶNG NÀNG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2005 13:22:02 bởi nguyens >
LÁ THU
em như chiếc lá mùa thu
gió lay lá rụng bay veò xuống ao
ao thu xanh ngắt một mầu
lá xuống làm bạn vơí beò một đôi
beò xanh ôm lấy lá vàng
đôi ta thân phận muà thu lá-beò
thôi thì cơm hẫm cà thiu
cùng nhau xới laị chung nhau chữ TÌNH
NIỆM KHÚC CUÔÍ
như chiếc lá vàng rơi ngược gió
im lìm vỡ vụn giữa trời thu
êm dịu trong sương chiều nắng nhạt
mù bay theo gió khói hoàng hôn
khói sợi lam chiều trên mái bếp
hoàng hôn ủ rũ lướt qua thềm
u uất làm chiều vàng nỗi nhớ
chim khuyên lạc tổ khóc tìm bầy
cuối nẻo trời xa vương nỗi nhớ
u buồn chen với bóng cô liêu
ôm mãi một mầu mây tím ngắt
Im lìm vắng lặng một trời thương
ĐÁM CƯƠÍ
đường xưa lối cũ xôn xao quá
rợp cổng dừa che tiễn một người
tuổi nàng năm ấy tròn mười tám
cất bước theo chồng một cuối đông
chiều qua nhóm họ đông vui quá
tiệc rượu tưng bừng tận giữa khuya
sáng nay tiễn nàng sang bên ấy
có một người trông dại cả hồn
CHUYỆN TÌNH THƠ
nếu biết mùa thu đã chết rồi
trời ơi người ấy phải làm sao
có còn ngắm lá vàng thu rụng
và đếm mỗi mùa thu đã qua
có còn nhặt lá bàng trong gió
nhớ đến người xưa đã nhỡ nhàng
có còn ôm mộng tình duyên cũ
mà ngỡ như là một giấc mơ
mùa thu đã chết từ lâu lắm
từ lúc người đi với một ngươì
từ ngaỳ ngươì maĩ vui duyên mới
bỏ laị nơi naỳ nửa bóng trăng
bóng trăng một nửa hồn thơ vỡ
còn nửa hồn kia bỗng lẻ loi
đêm đêm soi bóng bên thềm vắng
mà nhớ trăng đầy lúc có nhau
nửa hồn thơ thẩn trong đêm vắng
nửa mảnh trăng khuya chợt ngỡ ngàng
mây xám theo đuà về vơí gió
ngậm nguì duyên phận chuyện tình thơ
NHÌN EM ĂN PHỞ
anh chỉ muốn làm trái ớt xanh
nhẹ nhàng em cắn khiến anh thèm
thèm váng mỡ bò vàng bánh phở
trên môi em ướt khiến anh mơ
mơ được làm thân trái ớt xanh
giữa đôi môi đỏ tựa tương cà
và giữa chiếc răng đều hạt bắp
nghe hương vị phở chợt anh say
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2005 16:55:48 bởi nguyens >
MƯA
một giọt một gịot laị một giọt
mưa rơi mưa rơi mưa rơi rơi
có giọt mưa naò trên tóc rối
có giọt mưa naò ướt aó em
còn đây một giọt cho anh ngỡ
anh ngỡ như là nước mắt em
THƠ SAY
một xị chợt nghe lòng ấm laị
bồi hồi mà nhớ chuyện vừa qua
mà ngỡ như là cơn gió thoảng
lâu rồi mà tưởng mới hôm qua
hai xị nghe lòng sao tức tưởi
giận đời giận kẻ bạc tình nhân
lời nói nuốt lời sao quá dễ
phủ phàng nhanh chóng tưạ cơn mơ
ba xị nỗi buồn thêm chút muối
chợt nghe môi mặn nước mắt rơi
chiếc mũi cay xè nghe khó thở
chợt mơ một giấc ngủ bên hè
CHIỀU ĐÔNG
mặt trơì ngủ sớm chiều đông nhạt
nhường ánh trăng đầy cho trẻ thơ
mục đồng dăm đứa lưng trâu cỡi
vài bác nông phu trên lối về
vi vu tiếng saó diều ai thổi
lọn gió đưa hương luá ngạt ngaò
xa xa khói bếp lan cành trúc
chợt nhớ mẹ già bên bữa cơm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2005 15:34:26 bởi nguyens >
EM CÒN NHỚ
em bỏ ra đi một buổi chiều
nắng vàng nhạt lối tiễn chân em
bụi lúa vẫn xanh bờ cỏ nhớ
gốc đa năm cũ vẫn còn chờ
chờ bóng người xưa nơi xứ lạ
mơ người con gái áo vàng bay
mong một ngày về cho lúa trổ
đòng đòng nặng hạt nghĩa tình xưa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.09.2005 04:57:00 bởi nguyens >
VỀ ĐÂU
về đâu nghiệt ngã buổi đông tàn
quạnh quẽ bên đời bóng phế nhân
xám ngắt mây mù giăng ngập lối
hơi tàn cổ thụ cảnh đông sang
áo tơi chẳng giữ được hơi ấm
nón rách sao che được gió sương
lạnh giá đi cùng ai với bóng
người về bạc trắng kiếp nhân gian
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.09.2005 20:09:51 bởi nguyens >
DẤU ĐỜI
dấu đời in mãi một đường cong
áo aó cơm cơm quả nhọc lòng
vẽ chữ đơì thường trên cát nóng
ngoằn ngèo vệt tối sáng mông lung
vô tình gió vẫn đùa cùng cát
nặng trĩu vai gầy gánh tha nhân
đẹp lắm trơì xanh ông kheó vẽ
bao nhiêu nét đẹp bấy nhiêu sầu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.09.2005 20:11:44 bởi nguyens >
nắng sớm
vệt nắng lung linh khóm trúc tàn
sương mờ chen bóng mẹ chân quê
oằn vai kẽo kẹt đôi quang gánh
mòn dép mỏi chân khắp nẻo đàng
xaò xạc gió lay bờ dậu trúc
lào xaò đuà lá gót chân qua
Í ơi rao gọi mời quà vặt
buổi sáng làng quê có nắng vàng
DẤU TRÒN
trời xanh nhạt nắng bóng trăng treo
chiếc bóng thương binh dấu bơ tròn
vẽ nét ngày về trên chân gỗ
vàng xưa trở gót bước anh qua
đong đưa bụi cỏ bên bờ vắng
róch rách biển reo bóng ai về
ấm áp bên bờ vai con trẻ
ngày về biển lặng sóng lăn tăn
SAO RƠI
trắng xóa trời cao bóng mẹ hiền
vai gầy nặng trĩu gánh tình con
đôi chân lạng quạng vì cơm áo
khắp nẻo tha phương với nhẽ đời
lật đật bên mình vai kẽo kẹt
mồ hôi nhuễ nhoại ướt lưng ong
bần thần giọt nước rơi trên đất
cát nóng in từng cánh SAO RƠI
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: