Gõ cửa nhà em
Nhớ ai ... ai nhớ ! Ta cúi xuống nhìn dòng sông xanh biếc Lững lờ trôi chảy đến cuối phương nao Ta nhìn ta soi hình nhân dạng cũ Nhìn sông kia em trôi dạt nơi đâu Sông trôi dạt chở phù sa màu mỡ
Em trôi dạt làm tình ta thêm nhớ
Dòng sông trôi có nhớ bến đò xưa ...?
Nhớ hàng cây cúi đầu như níu kéo ...?
Cây còn đây, bến đò xưa còn đấy
Nhớ dòng sông cuồn cuộn lúc mưa về
Nhớ đông về sông âm thầm lặng lẽ
Nhớ xa kia sông ngã rẽ đôi dòng
Nàng có nhớ dư âm xưa còn đấy
Đàn lạnh lùng buông phím nhạt tơ duyên
Trên con dốc cuối đời em đi mãi
Đến bao giờ mòn mõi bước quay về
Hàng cây cũ vẫn cúi đầu lặng lẽ
Bến đò xưa vẫn đợi kẻ quay về
Người có nhớ cứ âm thầm quay bước
Ai nhớ ai ... đường nhớ bước chân ai ...?!
Đặng Quang Chính
27.06.2021
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2022 04:08:49 bởi Thanh Vân >
Ghen ghét Ghen à!... anh sẽ viết cho em Bài thơ toàn ghen ghét không à !... Tiếng Việt ta hay, nghe cho kỹ Phần đầu thì có ... phần sau không. Ấy !... nghĩa là thương thì rất thương Ghen thì một chút chẳng ghen tương Ghen tương là ghét ... là sân hận Ghen kiểu này ... nghe chẳng đáng khen Một chút ghen nhau vì chia tay
Bất thường vì đã không ngờ trước
Gần cận nhau lâu sao chia tay
Nên gọi là ghen ... ấy đó thôi...!
Ta mãi gần nhau nhưng chẳng hiểu
Dị mộng cần chi chuyện một sàng
Nàng giờ kiếm được người trong mộng
Mừng nàng hạnh phúc cớ chi ghen...?!
Ghen không ghét ... mới là tình cảm
Tình cảm dệt nên chuyện yêu đương
Yêu đương chuyện của người muôn thuở
Ghét làm chi đó ... chỉ ghen thôi ...!
Đặng Quang Chính
28.06.2021
Trăng sáng rạng đông
Trăng xưa kia sáng lung linh đồng nội Tỏa ánh vàng hiền dịu xuống cỏ cây Nàng gần tôi tưởng chừng như chạm khẻ Rụng vào lòng thổn thức tiếng yêu anh Sao nồng ấm sao dễ thương đến lạ Ánh trăng đó hay mắt môi mộng ảo Nở nụ cười nhốt hồn kín đi hoang Mặt lim dim gọi đêm khuya xuống chậm Rồi một lúc trăng kia dường thay đổi Khoác kiêu sa màu hoa lệ thị thành Trông diễm ảo ... sao xa hoa phù phiếm Xa tầm tay tôi với mãi với hoài ...! Ảo tưởng chăng … trăng gần kề sông nước
Như dang tay níu kéo cuộc tình gần
Như thương yêu một thuở nào nồng ấm
Như vỗ về thuở tình ái lên ngôi
Không mơ tưởng ... hãy nhìn vào thực tại
Trăng đã vỡ như lòng tôi tan nát
Bóng và hình trò gian dối cuộc đời
Ngày mai kia như hừng đông trời sáng ...!
Đặng Quang Chính
02.07.2021
Đời tị nạn Chuyện li tan chuyện của thế gian Hợp tan là chuyện người trần thế Có đếch gì hay đòi nghêng ngang Có điều gì hay lại cười khan...?! Anh rời xa nước tròn câu hứa Kẻ thất phu gánh vác giang san Mộng xa nước làm điều ích nước Lúc quay về vận nước đổi thay Anh ở nước người đã được chi Sống không trợ cấp là đã giỏi Cuộc sống quay cuồng bởi điều chi Hay say bia rượu và tán dóc...?! Lên mạng Diễn đàn để góp tay Đánh tan dối trá phường gian ác Nêu lên chính nghĩa của miền Nam Điều ấy thật là mong mõi thay...! Anh làm như vậy thật nghênh ngang Dù bọn gian manh công ích anh Cứ làm tiếp tục và cười khan Đời tị nạn tang bồng là đấy...!
Đặng Quang Chính
Thuyền ra khơi Chiếc độc mộc một mình trong trời vắng Sông mênh mông sông trải rộng hồn người Cảnh hoang vắng như hồn người đơn lẽ Độc mộc đưa ta, đưa đến chốn nào ...? Thuở còn nhỏ trời mênh mông bát ngát
Trời luôn xanh như tâm ý con người
Chí cao vút như đại bàng tung cánh
Đã làm trai phải trả chí tang bồng
Rồi đất nước chuyển mình cơn sóng dữ
Đất nước con người, chịu cảnh lầm than
Đời ngang dọc khép mình trong cũi sắt
Hổ nhớ rừng ... sao thảm thiết ai ơi ...!
Bỏ nước ra đi lòng đau bầm dập
Suối chảy thoát nguồn nhớ gốc xa kia
Sông ra biển nhớ dăm đường trôi giạt
Người đến xứ người ... nhớ mãi quê hương …!
Thuyền đã đi rồi cũng về một chốn
Chim bay đi tổ ấm cũng tìm về
Ta quay lại đất nước ta đổi mới
Có tiếc gì ngàn dặm đã ra đi ...!
Đặng Quang Chính
04.07.2021
Chim và cọ Chim hôm nay không còn vang tiếng hót Chẳng phải ta quên nó ở nơi kia Chẳng phải nàng hôm nay không đến viếng Chim mệt đừ như sắp chết đến nơi ...! Nàng yêu ta bảo rằng quên quá khứ Dù huy hoàng chuyện cũng đã qua rồi Tình có đẹp cũng nhạt nhòa kỷ niêm Hãy sơn son tô đẹp lại cuộc đời Nàng yêu ta yêu ngay trong hiện tại Yêu tấm lòng chất phác chẳng ai bằng Nàng yêu tôi không vì sơn lớp vỏ Vỏ tróc rồi tình cũng sẽ cao bay Tôi yêu chim yêu cả cái lồng chim Lồng trầy trụa tôi muốn sơn phết lại Chim trầy trụa tôi muốn bôi thuốc chữa Nàng tưởng tôi sơn lên cả con chim Tôi lấy thuốc định trét lên đôi cánh Cọ đâu rồi nàng đã dấu nơi đâu Sợ sơn chim nàng âm thầm dấu cọ Chút hiểu lầm chim suýt chết không kêu …! Cuộc tình người như mây bay gió thổi Có xá gì so cuộc sống con người Tình xa bay còn có em bên cạnh Tiếc làm gì!... nước đã chảy qua cầu...! Đặng Quang Chính 05.07.2021
Đời tị nạn Chuyện ly tan chuyện của thế gian Hợp tan là chuyện người trần thế Có đếch gì hay đòi nghênh ngang Có điều gì hay lại cười khan ...?! Anh rời xa nước tròn câu hứa Kẻ thất phu gánh vác giang san Mộng xa nước làm điều ích nước Lúc quay về vận nước đổi thay Anh ở nước người đã được chi Sống không trợ cấp là đã giỏi Cuộc sống quay cuồng bởi điều chi Hay say bia rượu và tán dóc ...?! Lên mạng Diễn đàn để góp tay Đánh tan dối trá phường gian ác Nêu lên chính nghĩa của miền Nam Điều ấy thật là mong mõi thay ...! Anh làm như vậy thật nghênh ngang Dù bọn gian manh công ích anh Cứ làm tiếp tục và cười khan Đời tị nạn tang bồng là đấy ...! Đặng Quang Chính 03.07.2021
Chim liền cánh đợi Trời xanh mây trắng gió hanh hanh Em đứng nơi đây đợi chàng về Phải anh trở lại nơi xưa cũ Em đợi chờ chàng nay đã lâu ...! Thời gian thấm thoát ai nào ngờ Tình đã mười năm như thế kỷ Một thoáng buông trôi tình mất thôi Thuở ấy sao vội qua nhanh thế ...! Nhưng có nghĩa gì hai gánh nặng Em lo chăm sóc kẻ thân yêu Anh nặng nghĩa tình đời chồng vợ Duyên chưa bén mối đợi chờ thôi ...! Tin nhạn đổi trao thật tình cờ Như chim bay mãi về chốn cũ Như nhớ thương ai một mối tình Chốn xưa chổ cũ em vẫn đợi Em hót lời rao gọi sớm mai Anh buông thả cánh tìm nơi đậu Hai kẻ song đôi dệt ái tình Như chim liền cánh, cây liền cành ...!
Đặng Quang Chính 08.07.2021
Lãng mạn thiết tha Em lãng mạn không chừng hơn anh đó Anh yêu em đôi khi thật khù khờ Yêu là yêu ... chẳng biết nói năng chi Yêu là yêu ... chỉ biết trồng cây si Anh biết thế cho rằng anh thơ thẩn Em thương anh em nói đấy tình thơ Có lẩn thẩn anh gặp nàng thơ chứ Như gặp em … mới thấy đã thương liền Anh biết thế cho rằng anh ngớ ngẩn Lỡ yêu em cứ nói tiếng yêu em Chẳng ngại nghi nếu lòng em cự tuyệt Cự tuyệt này dù si héo vẫn trồng Anh biết thế cho rằng anh lãng đãng
Hễ đi đâu si cũng cứ gieo trồng
Người không thích cho rằng anh du đãng
Nhưng với em xấu thành tốt như không
Anh mơ màng đúng là không thực tế
Thay vì tặng những đóa hồng xinh đẹp
Ai lại khoe cây si dại bên đường
Nàng thấu hiểu biết tình anh đơn giản
Em lãng mạn không chừng hơn anh đó
Điều giản đơn em khoác áo chân tình
Điều mộc mạc điều vững bền mãi mãi
Hai kẻ yêu nhau lãng mạn thiết tha ...!
Đặng Quang Chính
09.07.2021
Nhớ ai trăng sáng Trăng một nữa trăng treo trong khung cửa Ngồi một mình ta đối ẩm với ai Tách cà phê đen ngòm tình cay đắng Vẫn nhoẻn cười hoa hàm tiếu đợi ai Hôm lễ chùa tình cờ ta gặp gỡ Cười chúm chím đổi trao trong e thẹn Hoa hàm tiếu rào chùa trông tương tự Ý tốt lành hương sắc chẳng lòe ai Đêm trừ tịch đèn chùa như rực sáng Nét mặt cười trông sao thật hiền hòa Môi tươi thắm nụ cười sao thanh thản Nụ cười duyên như sâu lắng bên trong Hoa kín nụ như niềm riêng không tỏ Kín hồn hoa như không tỏa mùi hương Đẹp dịu dàng như có sắc không khoe Đêm trừ tịch lặng yên gieo ý tốt...! Rồi từ đó tình ta dần mở ngỏ Tháng năm dài càng phát triển hơn lên Nhưng sai sót một lần ta lầm lỡ Tinh tế sao nàng không nói nhưng xa Mỗi đêm trăng sáng soi qua khung cửa Ngồi một mình nhớ về ân tình cũ Trăng vẫn cười … cười nhưng không trọn ý Em vẫn đợi ... đợi cuộc tình dang dở ...?! Đăng Quang Chính 11.07.2021
Dệt mối hoan ca Em thuở nhỏ dệt hoa trên bản vẽ Đẹp làm sao đời cứ như tranh vẽ Người thiếu nữ đời học trò xinh đẹp Gặp người yêu đã hết tuổi thư sinh Hai tâm hồn gắn bó nhau làm một Hai trái tim một nhịp điệu hân hoan Đời vui thích mong kéo dài mãi mãi Tay nắm tay ta đi hết đường tình Tranh đã vẽ, đôi mắt em hay mẹ Thương con mình hay mắt lệ đợi chồng Hết chiến chinh đợi chồng xong cải tạo Cải tạo về lại trông ngóng phương xa Anh ra đi cách biệt nước non nhà Nay mẹ mất chỉ còn em trông ngóng Đôi mắt mẹ ngày xưa trông chờ trẻ Mắt em nay theo dõi bóng chinh nhân Đất nước ta còn lầm than khốn khó Em và anh còn muôn trùng cách biệt Tranh ta vẽ đợi trông ngày thay đổi Gặp lại nhau vang khúc hát hoan ca...! Đặng Quang Chính 02.07.2021
Đời tị nạn (2)
Giữ vững niềm tin Tang bồng hồ thỉ là thế đấy Khi tình thế sục sôi lửa bỏng Khi nước nhà sắp bị lâm nguy Xông tới trước nam nhi chi chí Sức thanh niên vùi sông lấp biển Sức cao niên hợp trí hợp mưu Cần trên hết một lòng đoàn kết Đấy thần công tiêu diệt quân thù Muốn đoàn kết một lòng chữ tín Dù lên cao hay lúc thoái trào Nền tảng vững mãi còn phát triển Đừng dối lừa chỉ bộc phát thôi ...! Nay thế giới nối cầu liên mạng Trong và ngoài cũng chỉ một thôi Làm cho được tránh không bị phá Bởi rẽ chia sách lược quân thù Khi lòng tin đã lên cao điểm Vét biển Đông tát cạn như không Bọn Tàu kia xâm lăng bỏ mộng Hán gian kia thôi rước voi thù...! Giờ thực tế nên làm trước hết Trên Diễn đàn đánh bọn quân gian Bọn bồi bút phải trơ mặt mốc Chính nghĩa kia sẽ thắng gian tà ...! Đặng Quang Chính 03.07.2021
Đời tị nạn (1) Chuyện li tan chuyện của thế gian Hợp tan là chuyện người trần thế Có đếch gì hay đòi nghêng ngang Có điều gì hay lại cười khan...?! Anh rời xa nước tròn câu hứa Kẻ thất phu gánh vác giang san Mộng xa nước làm điều ích nước Lúc quay về vận nước đổi thay Anh ở nước người đã được chi Sống không trợ cấp là đã giỏi Cuộc sống quay cuồng bởi điều chi Hay say bia rượu và tán dóc...?! Lên mạng Diễn đàn để góp tay Đánh tan dối trá phường gian ác Nêu lên chính nghĩa của miền Nam Điều ấy thật là mong mõi thay...! Anh làm như vậy thật nghênh ngang Dù bọn gian manh công ích anh Cứ làm tiếp tục và cười khan Đời tị nạn tang bồng là đấy...! Đặng Quang Chính
Thuyền ra khơi Chiếc độc mộc một mình trong trời vắng Sông mênh mông sông trải rộng hồn người Cảnh hoang vắng như hồn người đơn lẽ Độc mộc đưa ta, đưa đến chốn nào...? Thuở còn nhỏ trời mênh mông bát ngát Chí cao vút như đại bàng tung cánh Nợ tang bồng hồ thỉ ... chí nam nhi Làm trai đó nợ tang bồng phải trả Rồi đất nước chuyển mình cơn sóng dữ Đất nước con người, chịu cảnh lầm than Đời ngang dọc khép mình trong cũi sắt Hổ nhớ rừng ... sao thảm thiết ai ơi ...! Bỏ nước ra đi lòng đau bầm dập Suối chảy thoát nguồn nhớ gốc xa kia Sông ra biển nhớ dăm đường trôi giạt Người đến xứ người ... nhớ mãi quê hương …! Thuyền sẽ đi rồi cũng một nơi về Chim bay mãi cũng tìm về tổ ấm Ta quay lại đất nước ta đổi mới Có tiếc gì ngàn dặm đã ra đi ...! Đặng Quang Chính 04.07.2021
Tình nàng và tôi Tình cảm của tôi giống ai không ...? Yêu ai tôi cột chặt trong lòng Tri âm, tri kỷ ... và hơn nữa Đồng hành, cùng sống đến ly tan Cột chặt lòng tôi dễ như không Khi yêu chỉ một bông hoa thắm Bướm lượn vờn hoa chuyện nổi sôi Ngựa nản chân bon về một chổ Cột chặt lòng ai không phải dễ Đồng hội, đồng thuyền nước cứ trôi Nhưng lòng người khác sao nhiều bến Có lúc sang ngang chẳng báo ai Chuyện đời dễ khó duyên nào biết Đã có duyên rồi nợ đến đâu...? Hợp tan chuyện của đời là thế Như đóa Phù dung sớm tối tàn Tình cảm ai kia có giống tôi Yêu nhau ta cứ cùng nhau đến Một lúc thương yêu có nệ hà Đời người rồi cũng chóng đi qua...! Đặng Quang Chính 05.07.2021
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: