TRUYỆN NGẮN - @nguyênhạ - đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 11 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 153 bài trong đề mục
dang son 19.03.2013 13:16:02 (permalink)
.
 
.






  Những
  NGÀY ẤY

______________________________________




Đứng ở cửa trường đợi nhỏ tan học để luôn luôn có cái cảm giác bồn chồn kỳ lạ.Lỡ người ta không đi học hôm nay ? Lỡ ba của nhỏ hoặc ông anh đến đón nhỏ ? Lỡ..lỡ....
   Cứ cả chục chữ " Lỡ " kỳ khôi như thế thì có lẽ chả ai dám nhớ nhau và thương nhau.Mà nhớ kỹ lại thì nhớ ai đó thì dễ mà thương được hay không là chuyện khác nhau.

   Nhỏ à ! Anh đã bước được qua cái đoạn " nhớ "  khi chiều hôm ấy có chun chút mưa phùn,anh rượt kịp nhỏ ở chuyến xe buýt,đưa cho nhỏ tờ giấy vẽ có đầy những dấu chấm và chữ N to tướng để thấy nhỏ mắt tròn vo " Chi dzậy ? Vẽ cái gì kỳ !  ? "

  Tại tui nhớ đại em,tui phóng tác -  Nhỏ hứ tiếng dài rồi ngo nguẩy quay đi,con mắt dài có đuôi.Chừng xe chuyển bánh,thấy nhỏ quay lại vẫy vẫy tay ra cái điều....

   Điều gì thì là điều,miễn là anh dính nhỏ,anh nhét chữ thương ké và chữ nhớ trong cặp em,anh hối lộ bịch ô mai,xí muội,anh hì hục chép bản ' Đưa Em Về dưới Mưa  ' tặng em....

Đủng đỉnh như thế đến năm em học lớp 12 thi anh mất em.

Mất ở buổi chiều nhá nhem tối,khi có con nhỏ hàng xóm của em chạy lại gõ cửa, đưa cho anh mẫu giấy trong bì thư .Thư em nói " em phải lập tức theo gia dình ' đi xa  ' từ hai hôm truớc.. Dưới thư em ký tên " Nhỏ "


Anh chạy ù té đến cổng nhà em - Nghe im lìm,thấy trống vắng kín mít.Dàn hoa giấy run run gió,mưa sao thấy mằn mặn.Trên con đường về nhà,anh nghe tiếng anh gọi Nhỏ ơi ! Nhỏ ơi !



đăng sơn.fr
 
 
#61
    dang son 25.03.2013 15:36:28 (permalink)
    ..
     
    ( Những
      NGÀY ẤY )
    ______________________________________

       2.

       TRÔI VỀ NƠI ĐÂU ?  




    Ngày tháng qua như gió thổi trên những cánh đồng trơ trọi,buồn vui  lẫn lộn vào nhau như trời nắng trộn rối bời những trận mưa rào.Nhỏ bỏ đi mất.Cả cái thành phố đông người mà thấy trống rỗng nơi anh.





    Có khi thả lại bước trên con đường đưa đón.Góc đường có hàng me già run gió,chỗ cái quán kem ấy vẫn có những áo trắng,những tóc thề mà chẳng ai là Nhỏ nữa.Những thằng bạn thân còn xót lại vẫn tụ nhau ngồi ở mấy cái quán nhạc.Nhạc hát bài gì ,kệ nhạc,ngồi giữa bạn bè anh chỉ biết lắng nghe nỗi thinh lặng như những lần khuya khoắc đã đi qua,đi lại ngang căn nhà nay đã không còn người cũ.Người mới đã đến thay cho người cũ.Người đàn bà chủ nhà ấy hay ra cửa quét nhà.Có lúc bà đưa mắt nhìn anh.



    Hỏi như tò mò,như thăm chừng :
    - Cậu kiếm ai ? Sao tôi hay thấy cậu đi ngang ?

    Anh lắc đầu,chẳng biết nói năng gì .Chẳng lẽ nói như van nài là mình xin thấy được một phép lạ : Thấy lại nhỏ ? Nhỏ đi mất rồi.Đi ở tận một phương trời mới đầy hứa hẹn. Trong túi anh vẫn giữ khư khư tờ thư cuối của nhỏ đã viết ở dòng cuối :
      " Biết đâu,có ngày mình gặp lại nhau ? "

    Viết như thế rồi nhỏ ký tên.
    Làm sao ta biết được cuộc đời trôi ta về đâu ?



    đăng sơn.fr
     
     
     
    #62
      dang son 25.03.2013 16:08:41 (permalink)
      .
       
       
      HỌ LÀM SAO ĐỂ YÊU NHAU ?
       
      --------------------------------------
       
       
           Có những câu hỏi được đặt ra - Và dĩ nhiên thì sẽ có câu trả lời -
       
          Người ta có nhiều cách để yêu nhau và tuỳ trường hợp để yêu.Yêu ít hay yêu nhiều cũng là yêu.Không yêu thì đời héo khô như cái xứ chỉ có duy nhất một mùa đông. Cái kẻ ngồi trước mặt tôi đang yêu đắm đuối,yêu theo cách thức kỳ lạ.
       
          Tôi gọi thêm cho hắn và mình thêm chai bia để lắng nghe và có điều thêm để viết,vì thú thật là tôi đang bí chữ và cần đề tài để viết - Hắn kể :
       
       
         "   Tôi là  một người viết.Viết ba thứ về ái tình,tiểu thuyết.Truyện viết của tôi đã được dựng kịch và chuyển  sang phiên bản để quay phim.Dĩ nhiên là có sự thất bại chua cay khi phim được quay từ bản viết.Khi đọc truyện,người đọc sống bằng ý nghĩ và tâm trạng được khêu gợi từ cái cảm giác của tâm hồn.  Làm sao ta có thể chuyển tải được ý nghĩ của các nhân vật bằng những thước phim có hình hài cơ thể?  Chữ   nghĩa có hình ảnh riêng biêt.

           Tôi thất vọng,từ chối những lời đề nghị dựng phim từ bản thảo của mình.Và sau đó,tôi gặp nàng.Chuyện của chúng tôi là chuyện của hai kẻ viết văn đã yêu nhau bằng chữ.... Có dịp thì tôi sẽ kể thêm  cho bạn nghe chuyện tình kỳ lạ giữa chúng tôi...  Đây là bản thảo kể chuyện tình,bạn cứ nhẩn nha mà đọc "
       
        
           Bẳng đi một thoáng vì những bận bịu thường nhật,chúng tôi ( Gã nhà văn và tôi,chẳng ai gặp lại nhau ) và tôi nhận được cái tin buồn từ một nhà văn nữ  ( đã có gia đình ) từ điện thư  -  Trong bức thư ấy có kèm một đoạn văn từ bản thảo mà gã nhà văn đó viết ( y hệt như tập bản thảo mà tôi đã đọc ) và gã đã lià đời ...
       
       
            Từ đó - Tôi hiểu là người ta có thể yêu nhau từ một khoảng cách mà không bao giờ có thể đến với nhau
       
       
       
          đăng sơn.fr
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2013 16:12:58 bởi dang son >
      #63
        dang son 19.04.2013 14:51:47 (permalink)
        ..
         
         
         
          PHÍA SAU của Nỗi Cô Đơn
         ____________________________
            .  @nguyênhạ  & đăng sơn.fr
          
         
             "  Đừng đọc tiểu thuyết diễm lê.Đọc đã rồi  sẽ lây cái ủy mị buồn bã. Nó bám vào người không tốt ".
         
               Đó là mấy chữ viết trên mẫu giấy kẹp vào giữa trang sách.Trang để số 123. Lật sau mẫu giấy thì cô thấy dòng viết khác : " Em có biết tại sao là trang 123 không? Cứ thủng thỉnh mà đọc rồi em sẽ hiểu  "
         
              Cô gấp quyển sách lại,không đọc nữa dù trong lòng cứ tò mò muốn biết sẽ là thế nào,ra sao. Cô biết anh ấy có cái kiểu lạ lùng như thế : Cứ  tại sao  - tại sao để người khác đoán.Làm như anh muốn viết kịch,dựng bản phim.Cô rời chỗ đọc sách,lững thững ra vuờn nhìn bầu trời đang xanh,đang đẹp với cái tên gọi buổi chiều.Mấy ngày hôm kia đã mưa nhiều lắm,trông hàng hoa xanh tím ngả nghiêng ẩm nước thấy mà tội nghiệp. Chiều nay,trời  thương hại ngừng mưa để hiu hiu nắng ấm.
         
            Bước gần đến một cụm hồng đang phơi gió nhẹ,cô nghĩ đến anh ,người có giọng nói nhẹ nhàng.   Chẳng bao giờ anh nói nhanh,hấp tập.Làm như anh chẳng khi nào vội vàng.
         
           Có lần,cô trêu anh  :
           - Khi nào thì anh vội?
           - Tại sao lại vội?
         
            - Anh thấy ghét.  Lại trả lời bằng câu hỏi lật ngược như thế  .Ghét thật !
           - Ghét giả là sao,em ?
         
            Cô quay đi,cố gắng làm cái mặt sưng sưng để   thay thế câu trả lời. Nếu ở đời này , người ta cứ loay hoay đi tìm những câu định nghĩa  ,có lẽ sẽ phải tốn nhiều thời gian và nhức đầu lắm.Lắm lúc cô nghĩ là hãy cứ đơn giản mà sống kể cả lúc yêu nhau.
         
            Chuyện của cô và anh không phải là chuyện tình ( cho dù có đôi lúc cô cũng muốn như thế,cái ý muốn thì có mà có làm được hay không thì không phải dễ ) 
           Biết là như vậy kể từ lúc quen anh ở một thư viện của thành phố. Hôm ấy ,cô đang ngồi đọc sách,ngón tay cầm viết đang ghi chép những dòng chữ thì anh đi ngang. Chẳng biết anh làm gì mà lại đánh rơi chồng sách xuống đất,cô nghe tiếng động giật mình quay lại.
         
           Anh cuời ngượng ngập và xin lỗi :
           - Tôi biết mình là kẻ rất vụng về.
         
           - Cứ tự nhiên,chẳng mắc gì đến tôi.
         
            Cô lạnh lùng  quay mắt trở lại trang sách ,cô đang quýnh quáng với ngày thi sắp đến và biết những đề thi sẽ rất hóc búa.
         
         
            Sau những ngày thi cử , thỉnh thoảng cô thấy anh ở thư viện.Vẫn cái chỗ ngồi quay lưng ra khung cửa sổ loá ánh sáng.Khi cô đi ngang,anh ngừng đọc,gật nhẹ đầu như tiếng chào không có lời nói.Chỗ cô hay ngồi cách  ba dãy bàn sau lưng anh.Có lúc  cô ngừng đọc để nhìn bờ lưng rộng phản của anh,mái tóc hơi để dài phủ gáy nhắc cô về một hình ảnh của một nguời nghệ sĩ chơi dương cầm.
         
            Và cứ như thế , tình cờ để không còn gì là tình cờ nữa.Gặp mặt hoài đâm quen. Một lần kia,đi  uống nước với anh,nhìn ngón tay áp út có đeo nhẫn cưới,cô hỏi anh :
         
             - Anh có mấy cháu rồi?
         
             Đọc được thoáng buồn bã trong mắt anh ,anh lắc đầu :
             - Vợ tôi không đẻ được.Cô ấy ngồi xe lăn
         
              Anh nhỏm người ,móc ví chià cho cô xem tấm ảnh người đàn bà có khuôn mặt bầu bĩnh xinh xắn. Cô để ý đến đôi mắt đẹp rất trong sáng ấy.
         
              - Nàng bị tai nạn xe hơi,phải cưa chân và tôi thành đôi chân của vợ mình....
         
            Anh chẳng nói gì thêm nhưng cô biết là anh rất yêu vợ,cô hình dung đến hình ảnh dịu dàng của người chồng đẩy xe lăn cho vợ mỗi chiều đi dạo quanh mặt hồ êm ả nắng.Hai người cười nói khi nhìn nhau tha thiết...
         
         
               - Có khi nào anh biết cô đơn không anh?
         
             Anh nhìn cô ,cười hiền lành như tàng lá lao xao gió đang che khuất cánh cửa thư viện bên kia đường. Bên này là quán nước,chỗ cô hay  chờ anh nhâm nhi ly cà phê pha rất ngon,cô chờ câu trả lời của anh khi cô tò mò hỏi thăm và cô đoán là anh sẽ hỏi lại mình về chữ " cô đơn ".
         
        Chẳng lẽ cô kể về một bóng tối có góc tường của ngọn đèn đêm ,trên vách tường thấy có in một cái bóng.Bóng của mình (? )
         
           Đọc  ở đâu đó trên trang sách,có kẻ viết : ' Đi đâu,ta cũng một mình '
         
         
                                                 * * *
         
               Rời khu vườn,trở vào nhà sửa soạn bữa ăn tối,cô ngồi vào bàn,mắt  thoáng nhìn vào quyển sách đang đọc dở dang có mẫu giấy kẹp vào trang 123,cô mở lại trang sách.Sách kể một chuyện tình có lòng thủy chung của một người chồng mất vợ. Đọc xong,cô đứng dậy,tựa  cửa nhìn ra khoảng tối đang ngập đầy khu vườn rì rào gió.Cô nghĩ là ngày mai cô sẽ không đến thư viện nữa. Cô muốn chuyện của cô và anh ấy không phải là một câu chuyện tình cho dù trong lòng cô muốn giết đi một khoảng tối cô đơn.
         
             (   Khi mình mất đi sự cô quạnh của mình thì kẻ thứ ba kia sẽ trở thành đơn côi )
         
         
         
         
         
              ___________________ 
          
          
          
          
          
          

           
           
           

            
            
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2013 15:45:31 bởi dang son >
        #64
          dang son 06.05.2013 16:13:34 (permalink)

            
            
           
             hiền như bb 
          _______________________________________________________________________
           
           
           
           
           
              Bạn bè ngồi kế bên,náo nhiệt vô cùng.  Đứa nào cũng giỡn cợt cười nói huyên thuyên. Cái hành lang quán nước chỉ toàn con gái giữa xế chiều.
           
              Con nhỏ kia khều,khều.Hai con mắt nó nheo nheo :
           
             - Ê ! Ê.Bé BiBi. Sao mày im ru bà rù ?
           
             Nhỏ khác đập lên vai tóc dài :
           
            - Bộ thất chí? Thất tình há cô nương? Thằng nào làm nàng giận dỗi?
           
            Bibi cười hiền khô. Mắt cô ngó lên đám lá rung rinh đốm nắng và thấy gió lay nhẹ.Có những lúc như thế này,cô bỗng muốn đi dạo một mình,cô muốn rời bạn bè đang nhốn nháo.  Lũ trẻ gặp nhau bao giờ cũng ồn ào như cái tổ ong.
           
              Họ không để cô yên :
           
            - Nhỏ ơi ! Nhỏ hè..... Sao không nói gì? Sao đình công?
           
             Bibi nổi khùng,nổi cáu :
           
            - Tụi bây im bớt cái miệng dùm.Tao không phải là  Nhỏ của tụi bây.
           
             Từng tiếng phá rộ lên um tùm. Tụi nó diễn trò nham nhở.Đứa nói cô mang bầu bị thằng sở khanh truất ngựa truy phong,đứa nói cô bị quỵt nợ. Bữa nay,Bibi thấy mình hiền hơn mọi bữa,thường thì cô hay vớ chai nước suối tuơí lên tóc tụi nó. Bibi ngang lắm,chẳng bao giờ chịu thua ai.
           
              Bibi giả vờ nhìn vào đồng hồ tay,nói phải đi về vì có hẹn với mẹ. Cô thấy hơi đỏ mặt khi phải nói dối ai.Bạn bè ngồi lại đấu hót khi Bibi đi ra bờ hồ ,vừa ngó ngẩn ngơ mấy vệt nắng ở vuờn hoa nở rộ,bỗng chợt cô muốn khóc một chốc lát,khóc cho nguôi giận hờn.Cô thấy làm người lớn nhức đầu quá !  Thấy thế mà không như thế.
           
           
             Hôm nọ,bạn trai của cô nói :
           
             - Em chỉ có cái tài hay diễn đạt.  Nghe nói một đường lại nghĩ cong quẹo ra nẽo khác.
           
             Cô trả đũa ngay lập tức :
           
            - Còn anh? Anh cong  hay anh thẳng hả ?
           
             Anh ấy nắm tay cô ,nhìn chòng chọc vào mắt cô.Khi phụng phịu giận ai,cô thấy họ xấu xí. Anh cũng đang xấu vô cùng tận.
           
           - Anh nghĩ gì trong câu nói ngầm như thế chứ ?
           
           - Thì anh nghĩ điều em đang nghĩ bậy....
           
           
            Cô biết mình đang yêu anh nhưng cô ghét  kiểu nói năng cà rỡn như thế. Hình như trong cái đầu bọn đàn ông con trai họ hay có sự trục trặc nham nhở.Anh nói tại cô hay nghĩ tầm bậy,cong quẹo lòng vòng.Anh nói là cô phức tạp lắm ở cái bộ óc của con chim sẻ. Thế là Bibi đùng đùng giận anh,cô quay phắt đi bỏ anh  đứng lại bên lề đường. Đây là lần thứ cả hơn 100 lần cô giận anh.
           
             Khi giận một ai thì mình có cả ngàn lý lẽ để sưng mặt,giận hờn và thù oán.Cô bực mình,khoá cửa phòng,lôi đống thư tình của anh ra đốt tàn lụi.Vừa nhìn ngọn lửa thiêu giấy,lòng như lửa than. Cô nghĩ rất xấu về anh. Cô nguyền rủa chữ nghĩa của anh. Anh làm như anh ngon lắm.Có tí tẹo chữ nghĩa,đứng trên bục gỗ giảng bài rồi làm tàng,làm phách.Cô ghét cái loại đàn ông làm chảnh,có vẻ kiêu ngạo dạy đời.
           
             Anh cứ hay nói :
           
             - Em mà là học trò của anh,anh đục em bể sọ dừa
           
             Cô hét lên :
           
             - Ai thèm.Cám ơn.Ông mà thầy tui,tui đốt bàn giấy ông.
           
           
              Mấy lần thấy cô nổi tam bành như vậy,anh quay đi,lẩm bẩm đủ cho cô nghe thấy : " Con gái gì dữ như chằn.Cỡ này  bưng về nhà chỉ có nước.... "
           
              Cô đã dậm chân ngó anh từ đầu đến chân. Cô hình dung đến một cặp vợ chồng hay sắn tay áo chí choé nhau ( Mày cà chua,tao gõ mày bể gáo ) Cô rùng mình,nổi da gà thấy hãi. Tính anh ít chiều ai,anh hay lải nhải câu không thích qụy lụy đàn bà. Có lần bên nhau ,anh nâng cằm cô,nhìn sâu rất sâu vào đôi mắt màu nâu ,anh nài nỉ :
           
             - Nè,em. Hãy thuần tính.Dịu dàng hơn để anh yên lành yêu em. Anh lấy em mà không sợ hãi.
           
             Ánh mắt cô có màu đỏ ( cho dù cô cũng đang muốn pha màu hồng nhạt trong mắt để  hiền  hơn ) Màu đỏ trả lời :
           
          - Tui chỉ hiền khi anh  dịu ngọt với tui. Lỗi tại anh làm tui hay cạu á !
           
          Anh bông thõng cánh tay,xụi lơ.Về nhà,anh viết thư : 
           
           "'   Em !
           
                Có phải là chúng mình đến bên nhau và không thể nào hiểu nhau? Cứ xung khắc kiểu nói gà,nói vịt như thế thì tình cảm sẽ ra sao?   "
           
           
              Bibi không trả lời thư.Thư như thế giống như cơm nguội thiu. Cô thèm đọc thư tình tứ mà sao anh không chịu học cách viết thư tình mềm. Bỏ cái lớp áo nghiêm túc đạo mạo của thầy giáo đi anh. Hãy biết cách làm em mềm dịu với anh. Để chiếm trọn trái tim của phụ nữ,anh phải học thêm nhiều lắm...
           
           ...
           
           
           
              Buổi chiều ngang hồ xuống nhanh ,tấm áo mỏng của cô đang bị gió lùa làm lạnh.Cô  bước nhanh hơn qua phía bên kia đường ,cô lẩn tránh hình ảnh cặp đôi lứa kia đang đứng hôn nhau ở gốc cây hiu hiu gió ,bàn tay họ trong bàn tay khép kín.Cô bỗng nhơ nhớ anh. Phải chi gi này có anh đi bên cạnh,cô sẽ nắm tay anh rù rì,cô thêm màu xanh long lanh trong ngụm mắt đẹp. Môi hồng cho anh nụ cười nhỏ ,nhỏ.
           
              Cô thèm nói bên tai anh :
           
             - Anh ơi anh ! Bé hiền rồi nè.Bé dịu ngọt nè anh.Anh ngọt đi.Khi anh hôn em....
           
           
             Cô nghĩ thế và cay cay mắt.
           
           
           
           
           
           
           
               đăng sơn. fr
           
             
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2013 17:03:28 bởi dang son >
          #65
            dang son 06.05.2013 17:33:05 (permalink)
            ..
             
             
             
             
             DỮ như Con Mèo
            _____________________________________
                đăng sơn.fr  & nguyễnthịLoanPhiên -
             
             
             
             
             
             
               Biết rồi ,ông !
             
               Tui biết là ông hay trù ẻo tui khi ông có  chuyện bực mình. Ông có cái tài hay châm chích và hình như hồi nhỏ có lần ông bị té giếng.
             
                Tui biết ông có vài lần yêu và bị hụt vợ . Tui nói thiệt tình ,ông đừng giận  : Cỡ như ông,ai xui lắm mới chìa chân,chìa tay cho ông vác về. Ông cũng như bao kẻ đàn ông khác mà thôi. Ông đừng đưa ông lên cao quá,té thì đau lắm nha ông.
             
               Tui rành sáu câu vọng cổ của mấy ông lắm. Trò đưa đón,trò hẹn hò,trò đòi nghe  " dạ - dạ " thủ thỉ bên tai  hay làm mấy ông ngớ ngẩn và say thuốc lào.  Trời !
             
              Nói ông nghe : Má tui ngày xưa cũng dạ dạ đùng đùng như thế. Bây giờ bà không Dạ nữa đâu.Bà chỉ ừa ừa thôi.
             
               Nói ông nghe.Hồi đầu,để làm vui lòng ông vì ông có lòng hay ghé,dắt tui đi ăn chè,bát phố ,ăn kem,tui giả bộ dạ dạ vài phát xem ông ra sao... Thấy mặt ông có vẻ phê như con thằng lằn ngửi mùi thuốc phiện ( tui cũng thấy đã lắm ! Tui mắc cười..... )
             
             
              Ông nè !
             
               Nói thiệt ông nghe. Đừng bao giờ có cái ý nghĩ là đàn bà phải phục tòng đàn ông nha ông.Xưa rồi,tám ơi. Cái kiểu chồng gọi vợ dạ ở thời này hiếm lắm ! Chúng tôi đã làm những cuộc cách mạng đòi bình đẳng thì sẽ không bao giờ tụt lùi lại. Các ông ăn nhậu thì chúng tôi cũng không kém đâu.Cái vụ vợ lớn vợ bé của mấy ông cũng không thể nào chấp nhận ở cái xã hội tân  thời này nữa.... Xin đừng mơ ngủ nữa ... "
             
             
             
              *
             
                   Đọc đến đoạn ấy,anh cáu kỉnh lắm. Anh vác điện thoại rủa nàng một trận kinh hồn.
             
                  Nàng chống chế : Em giỡn,em giỡn mà.Coi anh ra sao?
             
             
                Chàng lằn nhằn như đàn bà đau bụng đẻ,chàng cúp máy. Lặng lẽ đêm ngày qua đi. Thời gian là một liều thuốc ,vết đau thành thẹo.
             
                 Bữa nay,trời trở gió ,trở chứng thấy thiêu thiếu ,nhớ nàng,anh gọi nàng ,mời nàng đi  quán.
             
               - Dụ dỗ há?   Tưởng ngon lành  ,còn giận,còn sưng chớ?
             
             
               Anh  quành xe đến  rước nàng ,thấy nàng ngộ ngộ như con mèo nhỏ thấy ham ,anh nắm bàn tay ,anh hôn nhẹ lên lòng bàn tay búp măng ,nhỏ nhẹ :
             
             - Bữa nay hiền nha. Làm hoà tí xíu nha.Khỉ con?
             
              Nàng chúm chi,tủm tỉm.Nàng mất trí nhớ ;quên khuấy lá thư cách mạng đã làm anh nổi điên lên. Nàng nhón chân với lấy  cổ anh.
             
             Làm hoà là sao hở ông kẹ đáng ghét?
             
             Anh không phải là ông kẹ nào ráo trọi . Anh cũng chẳng cần  nàng phải Dạ Dạ kiểu xưa nữa.Những con mèo tân thời chẳng cần học nói chữ Dạ Thưa.Cứ dịu mềm  bên anh để anh được yêu ....
             
             
             
             
             
              .....
              
            #66
              dang son 19.06.2013 13:08:28 (permalink)
              .
               

                *  photo by NguyễnNamPhi - france 
              









                 LÀM SAO
                 để nhau VUI -




                _____________________________________________________


                 Làm sao để nhau vui  ? *


                 Chuyện dễ như khi mình lấy đồ trong túi thôi mà...

                 Lấy cái  gì há ? Lấy đi một nỗi buồn phiền nào đó ra ánh sáng,thử xoay xoay nó một vòng,nhìn cho rõ những khía cạnh rồi quyết định để giữ lại hay  vứt bỏ ( Khi vứt đi thì đừng nuối tiếc nữa )

                 Cũng có khi những nỗi buồn cũng cần giữ lại 10 % để lấy đó làm kỷ niệm - ( Mở cái ngoặc nhỏ để giải thích : - Nếu tất cả kỷ niệm nào cũng vui hết thảy,thì cái vui cũng  lắm khi thường đến độ nhàm chán - Khi vui quá độ,ta sẽ bớt được vui như ăn no quá mất ngon )




                 Cô làm nghiêm,quay sang hướng khác,để mắt đi dạo trên cánh đồng cỏ có lấm tấm những cánh hoa dại,cô đang dỗi hờn,giận lẫy anh trong lúc này thì những lời lý sự của anh trở thành vô nghĩa .
                 Anh chẳng hiểu gì về tâm lý phụ nữ .Anh hay lý sự cùn .Anh không lấy sự phàn nàn,kêu rêu của cô làm sự quan trọng .


                 Sao lạ kỳ ! Ngày hôm nọ,cô rên :

                 - Anh ! Em hay bị chóng mặt ...

                 - Vì em ngủ quá ít,ăn ít vì sợ mập cái thây .


                 Ngày nọ,cô réo ở điện thoại :

                 - Anh ! Em bị nhức đầu ... Mỏi cái gáy và hay đau một bên đầu .... Chắc sắp hui nhị tì !

                 - Tại em làm việc,ngồi trước màn ảnh nhiều quá .Tại... Tại ...


              Nghe những lời giải thích - cứ Tại,cứ Bởi như thế,cô đâm ra bực mình nhói tim . Khi người yêu than thở điều gì đó là để được hỏi han ,được  an ủi dỗ dành ,nàng không cần chữ Bởi,chữ Tại và những cái giải thích tìm giải pháp từ nguyên nhân .Lời âu yếm ngọt ngào là những viên thuốc an thần .


                 Cô làu nhàu,phàn nàn thì nghe anh nói :


                 - Em nè . Đúng ra, em phải cặp bồ với một thằng chuyên gia tâm lý .Hắn có cách trị những lời ta thán của em .


                 Cô ấm ức,trừng con mắt trông rất dữ :

                 - Còn anh ?  Anh làm gì với câu " đáng lẽ  " và "  đúng ra " ấy ?


                 - Anh nhường em cho hắn,anh chạy .



                 Nghe không lọt tai chút nào .Cô nguây nguẩy đẩy vai anh,tống anh ra cửa .Cô hét lên,giọng cô vùng vằng còn hơn mưa gió :

                 - Vậy thì anh  hãy đi luôn đi .Đừng bao giờ quay lại nữa .



              Anh  thở dài ,quay lại nhìn sâu trong ánh mắt cô và anh biết là cô đang nói dối .Cô vẫn còn cần anh.Cần có một người yêu kiên nhẫn để nghe cô ri ri rỉ rả rên xiết . Khi rên xong cho hả cơn thì cô sẽ trưởng thành hơn để biết ngừng rên mà yêu .



                đăng sơn.fr
               
               
               
                         
              #67
                dang son 07.08.2013 23:57:07 (permalink)
                .
                 
                 
                 
                 
                 

                NGẮN _





                1.

                NGẮN LẮM .







                Anh biết là như thế, em yêu anh chỉ vì em biết đọc và em đã tìm thấy một nỗi cô đơn .

                Ở ngọn đèn  đêm ,khi đọc những gì anh viết,em có thể nhìn thấy em .


                Trong một chuyện tình,không hẳn là phải ở kề bên mới gọi là yêu .









                2.


                   Lặng Thinh .




                Đâu cần phải viết nhiều mới gọi là viết .


                Viết gì ?


                   Viết truyện ngắn mãi cũng chán . Chuyện đời thật thì buồn lắm . Buồn ở hạt mưa màu hạ . Mùa hạ ở đây hay mưa . Em rồi cũng giống  cơn mưa bất chợt - Đến rồi tan biến .



                   Tôi  ở lại với cảm giác ngỡ ngàng .


                  Ừ - Em biến đi em .





                3. 
                 
                 
                  CHỈ LÀ MƯA THÔI .



                  Dường như tôi thích mưa .

                  Chiều nay,gặp lại người cũ . Bàng hoàng,thảng hoặc . Hình như không còn gì để nói với nhau nữa . Hai đứa như hai tượng đá dưới mưa .


                   Đâu đó,có lời thơ của NguyễnTấtNhiên trở lại :


                   " Thà là giọt mưa,vỡ trên tựợng đá ..... "


                   Tôi nói với nàng - Ừ ,thôi . Đi đi em .






                  đăng sơn .fr
                 
                 
                 
                 
                 
                 
                #68
                  dang son 23.08.2013 15:29:57 (permalink)
                     
                     
                     
                   


                  . MỘT NỬA BÓNG ĐÊM CỦA MÌNH


                  _____________________________________________


                  đăng sơn. fr & nguyễnthịLoanPhiên









                  Cô không thể nào hiểu đựợc người yêu của mình mỗi lần đi xem phim với anh. Từ lúc quen anh,cô chỉ biết là anh yêu thích phim ảnh nghệ thuật cho dù cái nghề anh đang làm chẳng dính dáng gì đến nghệ thuật .


                  Mỗi lần đi cà phê,anh rủ cô mua vé, chọn phim tình cảm để xem và khi dứt phim,anh cứ ngồi thẩn thờ xem cho đến đoạn đưa các dòng chữ tên tuổi hiện lên .



                  Tối nay . Cũng như thế . Cô chú tâm trên màn ảnh và liếc anh . Rồi quay mắt trở lại dòng chữ đang vùn vụt hiện rõ . Cô để ý thấy đăng tên một người mang họ Nguyễn ( tên đàn bà ) là tay chụp ảnh cho đoàn phim .


                  Khi anh thở dài,lấy tay dụi mắt,cô chợt hiểu một điều là : Tên của người chụp ảnh mà cô hay thấy mỗi lần theo anh đi xem phim là người yêu cũ của anh một thời .


                  Hai người ra khỏi rạp hát .


                  Trời khuya đổ lạnh . Anh im lìm nhìn cô ,thấy cô dịu dàng choàng vòng tay vỗ nhẹ lấy bờ vai anh .


                  Cô ghé tai anh - thầm thì :


                  - Rồi anh sẽ quên khi có em bên cạnh .



                  Anh gật đầu . Tìm nụ hôn trên mái tóc cô .








                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.08.2013 16:20:01 bởi dang son >
                  #69
                    dang son 23.08.2013 15:42:09 (permalink)
                    .......................
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.08.2013 15:49:29 bởi dang son >
                    #70
                      dang son 22.09.2013 01:21:49 (permalink)
                      .
                       
                       




                         Made in China






                         ________________________________





                         Chuyện dễ hiểu mà thôi . Khi xài một món đồ dỏm ,dễ hư thì  ta  gọi là đồ dỏm ,đồ Chợ Lớn - made in China !



                          Hôm nay Út quạu dữ dội . Út sắp hàng ,chờ lâu  để trả lại món hàng dỏm và đòi tiền lại . Út nhăn quá cỡ . Út thề là không bao giờ mua hàng hiệu  Tàu nữa . Mà nhìn quanh chỉ thấy hàng hóa chế bên Tàu .
                      Út kỳ thị , Út ghét Tàu !



                            Về nhà ,hai bà chị kia xúm lại :

                         - Út 3 nè . Sao  em ?



                          Kể ra ba má của Út cũng kỳ cục . Ông bà đẻ 10 đứa con ,tính thôi ở đứa thứ 6 ,ai dè đứa gái khác  lòi ra, liền phang cho cái tên là Út ( có nghĩa là thôi . Ngừng )


                         Năm sau ,thêm một Út nữa ra đời,đành đặt tên là Út 2 .

                          Hai năm sau? Út này nữa lòi  ra . Đành đặt tên là Út 3 . Và tịt ngòi .




                          Út thứ 10 trong nhà ,tên cúng cơm là Út 3 . Cái tên nghe  là thấy kỳ khôi . Út 3 xấu nhất nhà , ỏn ẻn,tròn tròn không đẹp bằng hai Út kia .



                          Thật là tội cho Út 3 , cái gì đẹp, bảnh tỏn ,hai Út kia dành hết . Út 3 lủi thủi mình ên .



                          Vừa rồi ,  ba chị em Út ra đường lạng phố ,gặp anh chàng kia cao ráo ,dễ nhìn  . Anh chàng tròn mắt ngó ba nàng ,cười mím chi thấy ngồ ngộ .

                         Chị Út 1 chơm chớp hai con mắt . Út 2 cũng cười duyên . Út  3 im ru vì mặc cảm như mọi khi .



                           Vậy mà ngày kia,mở cổng thấy lại anh chàng ấy ,anh bấm chuông hỏi thăm đường . Nói qua,nói lại một hồi,anh khen Út 3 có duyên . Trời,trời !



                         - Thiệt không ? Mắc gì anh khen tui  ?


                         - Nè ! Bữa nào tôi giả vờ lạc đường , hỏi thăm và mời em đi cà phê nha . Chịu không ?



                         Úi trời . Khi khổng khi không .



                          Vậy là Út 3 quen anh . Hỏi ra mới biết  là anh  lai tàu ( Made in Ba Tàu )


                         Đúng ra là Út ghét  Tàu . Mà thấy anh hiền ,anh dễ thương nên Út hay đi chơi với anh.


                         Hai Út kia ghen lắm. Liếc tới liếc lui ,xì xầm .




                         Út tủi thân , đi phố với anh , hỏi anh :


                        - Nhà em có ba chị em sát nhau, hai bà kia đẹp hơn em . Mắc gì anh nói anh thương em ?


                      - Nhỏ nà !   Em đúng là suy nghĩ kiểu dỏm . Anh thấy em hiền, chất phác,anh  thương


                      Út chớp mắt, để  bàn tay  nằm gọn trong tay anh . Anh cũng chớp mắt rồi chẳng biết  nhúc nhích ra sao,cái ghế gãy chân,anh bật ngửa ra sau . Út nhào tới đỡ anh , mắt nhìn  dưới đít cái ghế có  bảng chữ : " made in china "




                          Chời !






                         đăng sơn.fr
                       
                       
                         
                      #71
                        dang son 23.09.2013 15:15:52 (permalink)
                        .
                         
                         
                         
                         
                         
                             BÓNG TỐI GIỮA HAI NGƯỜI VIẾT
                         
                         
                             _______________________________________________
                                  *  @nguyênhạ  &  đăng sơn fr 
                         
                         
                         



                          "   Khi viết là trải lòng ra khỏi hai luồng tối và sáng như người chụp ảnh mỹ thuật "


                        Cô ngừng viết,loay hoay một lúc vì không nhớ rõ câu  viết ấy của ai ở một trang sách .  

                        Vì thích văn chương, để có  ý tưởng để viết,cô hay tìm đọc nhiều sách báo ở các vấn đề tâm lý  xã hội . Cách viết của cô rất nhẹ nhàng và đơn giản ,cô không thích làm điệu,làm dáng trên chữ nghĩa . Cô rất ghét những bài thơ kiểu sáo ngữ với một cung cách văn chương vay  mựơn
                        và hoa lá cành .


                        Khi thương hay ghét,mình cứ diễn đạt thẳng thừng . Đừng lạng qua lạng lại rồi mắc kẹt để tắt nghẹn khi bí chữ .



                        Ngày kia,kia đọc một bài viết mang cái tên lạ lùng :



                            UI and UI .


                        "  ... Tôi có một người yêu . Tôi đặt tên nàng là Ui ( Nguyễn thị Ui Ui ) . Có lẽ bạn thấy kỳ ,phải vậy không ?


                          Thấy dị hợm hay kỳ quái là chuyện của bạn,chẳng dính gì đến tôi . Nàng của tôi không quá đẹp như mấy cô người mẫu đỏm dáng của photoshop sửa hình trên mặt báo thời trang . Nàng không sơn xanh sơn đỏ móng tay,không nhuộm tóc và cũng không sexy .


                        Nàng dịu như một cơn gió hè có mùi vị nào đó thơm thơm đồng quê . Nàng không viết văn, không làm thơ,không mê phim ảnh .


                        Đọc đến đây, có lẽ bạn sẽ hỏi thầm : - Vậy thì có cái  chi để mà mê đắm chứ ?


                        Nàng không nói quá nhiều ,chỉ có ánh mắt nàng là biết nói mà thôi . Nàng nói bằng nụ cười hồn nhiên
                        ở tia mắt khi tôi dắt nàng dạo phố .


                        Tôi muốn làm nàng vui lòng ,đứng trước gian hàng quần áo đủ sắc màu, tôi hỏi nàng :

                        - Em thích kiểu áo  nào ? Chọn đi,anh mua cho em .


                        Nàng nghiêng đầu ngắm nghía ,rồi nói nhỏ :

                           - Thui anh . Em có nhiều quần áo rồi mà . Tốn tiền làm chi ?


                           Tôi không ỉ ôi . Dắt nàng qua hàng giầy dép . Hỏi nàng bằng mắt .


                           Nàng hiểu ý , lại lắc đầu .


                           Rồi qua hàng mỹ phẩm,nữ trang,nàng nắm tay tôi, lại lúc lắc mái tóc dài ngang vai .  Đi mỏi chân,ngồi với nhau  ở quán nhìn ra biển gờn gợn sóng ,nhìn nàng cong môi với cái ống hút . Môi nàng hồng hồng .


                        Tò mò , hỏi thăm chừng :

                           - Em tên là Lắc . Phải không ?

                        Nàng lắc đầu .  Em  chơi với anh  chứ đâu phải chơi với cái bóp tiền của anh đâu nà . Miễn có anh là em đủ rồi .


                        Ui Ui !



                        Từ đó,tôi thấy và biết thế nào là đủ . Bởi thế,tôi đặt tên nàng là Ui Ui . Ui tình, UI hiền và Ui mặn mà như những gì đơn giản nhất thế gian .

                        Ui !  "




                           ....





                           Đọc xong  bài viết quá đơn giản như thế, cô tinh nghịch viết vài dòng vào hàng góp ý .


                        Và từ đó,cô trở thành cái bóng tối của chàng .


                        Ngộ  ! Như chuyện của Ui and Ui





                        ...........
                         
                                                        
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2013 16:05:02 bởi dang son >
                        #72
                          dang son 03.10.2013 12:41:24 (permalink)
                          .
                           
                           
                           
                           




                             ___________________________________________





                              RỤNG RƠI .




                                   Mùa thu về làm cô thấy uể oải . Ai thích mùa thu  thì cứ thích,cô không thích vì sự ảm đạm khi lá rụng rơi và mưa nhiều . Mùa thu chỉ thích hợp cho những kẻ dư thì giờ , dư dả lãng mạn để vẽ vời làm thơ tả tình,tả cảnh và rên siết .



                                      Con bạn đang ngồi trước mặt cô cũng đang rên hừ hừ khi tròng bàn tay ôm cái bụng thè lè :


                                  - Số tao vất vả ,mày ạ


                                 - ...


                                Con mụ bụng chần dần không thấy cô hó hé gì,rên tiếp .Mặt nhăn :


                               - Thằng nào  cũng sở khanh như trong truyện Kiều . Cho cái bầu rồi biến .


                               - Ai bảo mày tham ăn chi ?


                               - Ăn cái gì hả mày ? Con cà chớn kia ?


                               - Thì ăn tình chứ ăn gì . Con Nởm kia !


                               Hai cô bạn há hốc mồm ,ngó nhau . Tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường như đuổi theo ý nghĩ riêng tư của từng người.


                              Ngày ấy,đi học chung mấy năm . Con nhỏ  này khoái quậy vì tính tình bạo dạn,nó thay bồ như thay áo . Bạn bè đặt tên nó là con Dê Chân Dài . Dê thì háu đá,háu húc . Dê  triết lý : ' Tuổi trẻ qua nhanh,không chơi thì uổng '. Rồi dê bỏ lớp,bỏ trường chạy quanh .


                             Bây giờ,sau hai đứa con  cùng bụng khác cha là cái bầu thứ ba .


                              Thấy bạn buồn bã,cô tội nghiệp dò chừng,chỉ vào cái bụng bầu sắp sinh :


                             - Còn cái này,tác giả của nó ra sao ?


                             Cô chân dài khóc :


                             - Cha nó đã có vợ rồi .


                             - Trời !


                            - Mày trời cái gì ?



                            - Mày  ngu như con bò cái . Mày chỉ biết dạng chân cho sữa .



                               Đàn bà có chửa nổi quạu :


                             - Ê ! Ê ! Nè mày,tao đến chơi ,tâm tình chứ không để nghe mày chọc  quê nhạo tao nha mày .  Vậy mà tao vẫn có kinh nghiệm ái tình hơn mày á con nhóc ! Bằng tuổi mày ,tao biết rên và tao đã có hai đứa con xinh đẹp kháu khỉnh .




                             Cô nắm  lấy bàn tay bạn,cảm thông . Cô im bặt,không thố lộ cho bạn cô biết là cô cũng đang yêu một người đã có gia đình . Và có thể cô cũng rụng để rơi .







                              đăng sơn.fr
                           
                          #73
                            dang son 12.10.2013 01:16:40 (permalink)
                            .
                             
                             



                               TÌNH CỦA ÚT ÍT .




                              ______________________________________________




                                 Đây không phải là cái tựa viết theo  style của Nguyễn Ngọc Tư ( Nhỏ ấy  ở nhà quê phía Cà Mau,chân chất thật thà nên hay viết văn có tiếng vịt  kêu cạp cạp và văn  cô bé hay có mùi sông, mùi nắng ... Và dĩ nhiên là  những dòng chữ của NNT Cà Mau không có  một tí ti sexy nào như chuyện dưới đây  -  )





                               ***




                               Trưa cuối hè,gió mơn man rười rượi trên bờ sông ngập bóng cây .Hai cô bạn đi cạnh nhau vì không muốn ngồi lại ăn trong văn phòng .


                                Cô  kia nhìn Út , thăm chừng :


                               - Mặt mi thấy không vui như mọi bữa . Cái mặt chầm dầm thấy ghê . Bộ mi có bầu hả ? Chà ! Mấy tháng rồi há con gái ?


                                 Nó nghịch  ngợm,thò tay sờ bụng Út làm cô dẫy nẩy lúc lắc thân mình sợ nhột :


                               - Con quỷ . Mày nói cái gì kỳ ?


                               - Sao kỳ ? Có người thương mình,tặng mình cái bụng thì có gì kỳ .Hay là mày  lừa chả,mày cặp với thằng tây đen nào ,nhỏ ?!



                               Đang khó ở trong người,nghe cái giọng hỏi cung vậy mà làm Út bật cười .

                                - Tao phát sợ cái ý nghĩ tầm bậy của mày,con khốn ơi !


                               - Chứ sao ? Khai đi ,tao muốn nghe ,tao thề là kín miệng .


                                Út ngần ngừ :


                                - Tao nghi chả có mèo,chả bay lạng .



                                Đúng là đàn bà, nghe thế,hai con mắt kia sáng như hai  đèn ô tô . Môi nó mím lại làm như chàng của nó đang vụng trộm đâu đó . Con bạn  hỏi tới,hỏi lui cho ra lẽ để bày chuyện cố vấn đánh ghen ,bắt quả tang trận .


                               -Mày có dò số trên phone,dò messages , lục túi áo,túi quần hắn không ,mày ?  Tao thấy cái mặt chả gian lắm nha ...



                               - Hèn !


                               Con  bạn ngớ mặt :

                              - Mày nói ai hèn hả ? Hắn hay tao ?


                              - Tao nói là tao hèn nếu tao rình mò,lục lạo quần áo , bóp ví .


                               - Chứ sao mày  nói là nghi hắn loạng quạng ? Có tật giật mình đa .




                                Tự dưng Út thấy ghét con bạn có vẻ ký giả nhiều chuyện . Biết vậy ,mình im thin thít . Đúng là lắm thầy nhiều ma .


                               Út ngừng nhai bánh,khều con bạn đáng ghét : Nè mày ! Nếu mà kép mày cà chớn,đào hoa,mày làm sao ?


                               Con quỷ mím chặt môi phát ra tiếng gừ gừ như chó đói . Nó lên đạn ,mắt long lanh :

                              - Tao bỏ nó cái rụp . Tao cặp ngay  thằng khác ,đi nghêu ngao truớc mặt nó cho  nó tức chơi . Mày  dám vậy hông ?



                               Út lắc đầu,nhìn lên đám lá trên đầu . Buổi trưa ngã nắng ,chếch ánh sáng về phía bên kia sông . Hình như có tiếng gà  o o đâu đó xa xa .





                               Út yêu anh quá nhiều .Làm sao Út bỏ anh cái rụp được kia chứ . Út chỉ thấy ngứa mắt khi thấy  mấy con nhóc học viên xúm xít cười cười nhả nhớt  chung quanh anh . Nhiều buổi tối,Út không thấy yên dạ,lái xe đến lớp anh dạy , ngồi yên trong lòng xe chờ giờ tan lớp . Thấy anh vẫy tay chào mấy học viên . Thỉnh thoảng có đám xúm lại nói  cái  chi  chi đó rồi tan hàng . Út chờ xe anh rời bãi đậu,lái theo anh từ xa .



                                Có lần, ở một ngã tư,thấy xe anh biến mất ,Út loay hoay ngó tới,ngó lui ,chẳng biết làm gì ?

                                 Khi cô lái xe về nhà thì thấy có ánh đèn xe chớp tắt ngay đằng sau đít xe . Là anh .


                               Anh mở cửa xe cho Út . Cười kiểu tinh quái . Út  ngán nụ cười nửa miệng của anh .

                               - Nhỏ nà . Nhỏ bị bể mánh rình rồi . Nhìn vào kính chiếu hậu,anh đã thấy em theo xe  anh từ ngã tư đèn đỏ . Hơ Hơ . Nhỏ làm thám tử tư từ lúc nào ?



                               Út quê !  Định chối biến mà không thể nào dấu sự lúng túng trong đôi mắt . Anh dịu dàng choàng vai Út, dắt vào  nhà .Anh ấn ngón tay vào máy,vặn nhạc rất nhỏ . Tất cả đều yên tĩnh trong căn phòng khách  có hai ngọn đèn màu  hồng sát tường .  


                                Thấy cô ngồi im ru ,bẽn lẽn như con  trẻ bị bắt quả tang đang ăn vụng,anh bẹo má cô , phì cười :


                                - Mẹ bé ngày xưa có hay ghen không bé ?

                                - Ba của em  làm công chức bàn giấy, không đứng trước  các  học trò trẻ như kiểu anh .


                               -   Út lạ  quá ! Anh hỏi về mẹ
                            em, em quàng qua chuyện nghề ngỗng của cha .


                            - Thì  là em trả lời theo kiểu gián tiếp ấy mà . Cha em  không bị nhiều cám dỗ thì mẹ không mất sức để ghen . Dzị mà cũng không hiểu .



                            - Bé nè . Bé biết tại sao mình  ghen tương không ?


                               Anh lại rất gần Út, nhìn sâu vào  trong mắt . Hai đầu mũi chạm nhau  :


                               - Tại vì mình thiếu sự tự tin ở mình .

                               - Dạy em đi . Làm sao ?


                               - Tại sao em  không tin tưởng anh ?


                                Câu hỏi làm Út ngơ ngác . Không lẽ hắn nổi giận  ?  Trông cái mặt  hay đóng kịch, Út thử đoán ý nghĩ của hắn (  Trong giờ phút này,Út đang cố gắng tìm thử một vài điểm đáng ghét của người yêu nên  gọi hắn trong đầu là hắn - Không là chàng cái khỉ khô gì !   )



                               - Uh ! Uh ! Người ta nói là chớ cả tin vào  đàn ông mà . Đúng không ?


                                Anh  tắt ngọn đèn  bên tay trái của góc tường ,anh nắm tay Út  ,đi  chậm rãi ra cửa vườn . Hai đứa ngồi cạnh nhau,sát nhau . Ngửi một thoáng mùi hương đêm dịu dàng  ,anh kể cho  Út nghe  chuyện trăng hoa ngày xưa của cha anh .


                               Anh là thằng bé nép sau khe cửa,nghe tiếng mẹ tra khảo,tiếng mẹ khóc,tiếng cha gầm gừ . Những chữ hận, những chữ chán nản ...Tiếng ly tách đổ vỡ trong căn phòng khách,tiếng đòi bỏ nhau .


                               Thằng bé 8 tuổi đã rời khe cửa,chạy ù té trong bóng đêm đặc quánh ngoài vườn . Nó ngồi nhìn ánh trăng trên mặt  hồ . Nghe tiếng ểnh ương gọi réo rưng rưng . Thằng bé khóc . Âm thầm .



                                Út gục môi vào  gáy tóc anh,nghe giọng anh trầm trầm . Nắm chặt bàn tay anh rất lâu ,cô sờ ngón tay  vào má anh .


                               - Tha lỗi cho em khi em ghen bậy bạ, khi em  hay nghi ngờ anh nha anh . Con trai có nhiều khi lỡ giống cha mình .



                                - Bộ muốn xin lỗi là cứ tỉnh bơ mà xin hay sao ? Mình làm người khác tự ái,bị thương rồi lại xin lỗi này nọ .



                                - Thôi mà . Hiểu mà .



                                Cô quàng  lấy vai anh,lúc lắc bờ vai rộng . Cô ngoạm lấy vành tai anh :

                                - Anh mà bỏ tui . Tui giết anh chết,tui chết theo .



                                Anh le lưỡi . Rùng mình . Ai bỏ ai,ai ở lại ,làm sao biết .






                               Ánh trăng đã khuất sau quãng mây  đen kéo đến . Hình như đêm nay sẽ có một cơn mưa đổ  xuống như đài khí tượng nói . Cô nàng  run run vì ngấm lạnh .


                                Út đứng dậy,thì thầm ,thì thầm. Giọng nhung :


                               - Tui lạnh nè mình . Mình biết cách làm tui ấm không ? Tui  hết ghen rồi nè .


                               Anh gật đầu,cúi lưng,bế cô vào nhà .







                               đăng sơn.fr
                             
                             
                             
                             
                            #74
                              dang son 21.10.2013 20:13:11 (permalink)
                              .
                               
                               


                              -

                              TRANG VIẾT
                              của @nguyênhạ





                              1. ĐẸP -



                              Trời tháng 10 đang đẹp . Nắng rừng rực trải khắp ngả phố . Dưới
                              tàng cây không có nắng nhưng vẫn là một quang cảnh đẹp trên quán nước và trên những khuôn mặt biết cười nói ...


                              Trời đẹp dễ làm mọi ngư*ời vui vẻ trên phố xá . Và nếu như có tình yêu thì người ta sẽ đẹp hơn nữa : từ môi,từ mắt.


                              Vậy sao không yêu nhau đi ?





                              2. KHÔNG PHẢI TÌNH YÊU NÀO CŨNG NHƯ NHAU -



                              Không cần thiết phải là người chụp ảnh . Không cần phải là nhà văn .

                              Chỉ cần thong thả đưa ánh mắt nhìn chung quanh,tìm cho bằng được những ánh mắt có nụ cười .





                              3. CHỈ CẦN MỘT TIẾNG NÓI -



                              Nhẹ thôi nhưng ân cần

                              Dịu thôi nhưng từ tốn.


                              Cuộc đời giữa quãng sống có lẽ tươi hơn .

                               
                               
                               
                               
                              #75
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 11 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 153 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9