TRUYỆN NGẮN - @nguyênhạ - đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 11 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 153 bài trong đề mục
dang son 25.10.2013 12:29:32 (permalink)
-------
 
 
 


dangson
















MỘT NGÀY
MỘT ĐỜI .





Họ đi cạnh nhau giữ lặng thinh . Họ thấy có lúc hai cái bóng của họ chập lại ở một khúc đường .

Chiều nhẹ xuống ở Paris và trời đang lặng gió . Trời ấm. Đi dạo một lúc,gần khuôn viên nhà thờ ,nàng quay sang bên cạnh :


- Sao anh không nói gì ? Ở sân khấu,em thấy anh quậy lắm mà ?!


- Em muốn anh nói gì ? Đàn ông mà nói nhiều quá,có tốt lắm không ?



Họ không còn trẻ trung nữa . Đời sống này dạy cho họ biết cách dùng thời gian khi nhìn ngắm cảnh vật chung quanh và đừng mất thì giờ để cãi nhau. Họ quen biết nhau từ những buổi trình diễn âm nhạc .



Tuy có lối chơi đàn rất bén và ngọt . Khi cần rock thì rất rock, khi nhạc cần khóc thì tiếng đàn biết ướt ở những ngón tay trên phím . Thảo chuyên hát nhạc pop và R'n'B .


Đáng lý ra,họ không bao giờ gặp nhau . Đơn giản thôi ,ban nhạc của Tuy thiếu ca sĩ nữ trong một chuyến đi trình diễn xa . Bạn bè giới thiệu Thảo đến . Thảo không thích khuôn mặt lạnh lùng của Tuy khi tập dợt . Chàng ít nói ,chỉ lẳng lặng chơi nhạc .



Ngày mai,Thảo rời Paris về nhà . Thấy trong một lúc Tuy đang cười vui với bạn bè sau đêm ca nhạc,nàng nói như đùa :


- Tôi không biết nhiều về Paris . Ngày mai anh có thể giúp tôi không ?


- Giúp cô cái gì ? Cô đừng làm tôi hồi hộp .


- Thì anh đưa hộ tôi đi mua vài món ở phố và ngắm cảnh . Có thì giờ không ?


Tuy gật đầu cười hiền lành như lúc chơi blues . Để tôi xin phép bà nhà .








đs .


đang viết một chuyện tình .
#76
    dang son 02.12.2013 05:02:23 (permalink)
    .
     
     
    ______________________________________________________________________




    ĐÈN KHUYA ...............................







       Đêm về khuya .


       Thời gian như cái bóng ma lập loè ( nhất là khi ngồi đợi một cái gì đó - Ngồi một mình ,nhìn cái bóng mình trên vách )



       Hắn đang ngồi nghe nhạc kiểu sến ,sến đến tận cùng . Nhìn trên màn ảnh ,thấy anh ca sĩ loại bèo nhèo đang rỉ ran  "   Bỏ anh rồi,em đi với ai,đi về đâu, hỡi em ? "


       Bấm qua bài số 2 . Đại loại cũng rên và khóc như thế .... " Nếu mai anh chết,em có buồn không ? "




      Hắn lắc đầu,chộp chai rượu ,rót thêm vào ly khề khà nhớ lại có ông nhà văn tên là Cao Nguyên đã có lần viết kiểu bênh vực cho loại nhạc rên này : Đại loại,sến hay không sến là do người nghe phân loại . Sáng tác và hát bằng trái tim và thành thật với tâm hồn thì ta nên gọi là nhạc tình cảm ... "



    Là kẻ rất ít nói, hắn không cần bàn cãi chi nhiều về cái " sến " hay không " sến " ,hắn đang thèm nghe  nhạc mùi,càng buồn,càng xìu càng tốt vì một lẽ rất dễ hiểu là hắn đang buồn cho mối tình như khói mây của mình .




    Hắn gọi người ấy là Ma ( bóng ma ) vì chưa bao giờ thấy mặt mày .


      Chuyện của hắn dễ hiểu mà thôi vì ngày ấy,hắn lò dò tìm các diễn đàn văn học trên mạng, hắn rớt vào một chủ đề văn thơ và ca nhạc . Gặp cái tên rất tình,rất xinh cộng thêm giọng hát mềm mại ru lòng người ấy ,hắn viết vài câu cám ơn và góp ý .


       Cứ vậy mà quen . Vì thư qua,thư lại .




       Bây giờ ,giả tỷ bạn đang ngồi trước mặt hắn,cùng cụng ly và nghe nhạc sến. Nghe đến  đoạn hắn nói : " Cứ vậy mà quen . Vì thư qua,thư lại " .....  Bạn sẽ nghĩ đến điều gì ? Câu chuyện sẽ ra sao giữa hắn và người ấy ?




    Có lẽ bạn sẽ nghĩ :


    *   Lại thêm một chuyện tình ảo từ khoảng cách ?


    * Thế giới ảo đó mà . Có gì quan trọng đâu ?!


    *  Dẫu gì ,cũng chỉ là một trò chơi ...




       Bạn nghĩ gì,nói gì là quyền của bạn .  Hắn không phải là bạn ( một trong những người đọc và tìm ý tưởng và một đề tài để có thể bịa truyện mà viết .... )


    Hắn không nói thêm gì nữa . Hắn ít nói .




       Đêm nay . Khuya rồi . Bản nhạc đổi tông,đổi điệu qua điệu nhạc khác với bài hát mang tên " Người bạn thân tên Buồn "



    ... Tôi có người bạn thân
    Người ấy tên là Buồn
    Hai đứa quen nhau từ ngày mới lớn
    Ngày đó,Buồn còn xa lạ,không hay đến thăm tôi .....



      ( đứcHuy - 1983- 1990 ).....




       Nếu ai thích bài hát buồn như thế,đã có lần nghe ,thì sẽ đoán được tại sao người ta buồn khi mất người yêu .



    Đêm nay,nhìn bóng mình trên vách,hắn nốc cạn ly rượu . Mở máy,tìm cái tên bóng ma mềm mại ấy để bấm vào nút  Xóa .


       Dẫu biết rõ ràng là  : Dù cái tên và địa chỉ có bị xóa nhưng cái bóng ấy vẫn lưng lững mỗi khi đêm về .


       Bóng lênh đênh,chập chờn trên vách tường khuya .









       đăng sơn.fr







       ....   Je deviens ton ombre
    Tu t ' en vas - mais.... 
     
     
     
     
    #77
      dang son 06.12.2013 16:00:45 (permalink)
      .
       
       
       
       
       

      MỘT NGÀY 
      MỘT ĐỜI . 






      Họ đi cạnh nhau giữ lặng thinh . Họ thấy có lúc hai cái bóng của họ chập lại ở một khúc đường . 

      Chiều nhẹ xuống ở Paris và trời đang lặng gió . Trời ấm. Đi dạo một lúc,gần khuôn viên nhà thờ ,nàng quay sang bên cạnh : 


      - Sao anh không nói gì ? Ở sân khấu,em thấy anh quậy lắm mà ?! 


      - Em muốn anh nói gì ? Đàn ông mà nói nhiều quá,có tốt lắm không ? 



      Họ không còn trẻ trung nữa . Đời sống này dạy cho họ biết cách dùng thời gian khi nhìn ngắm cảnh vật chung quanh và đừng mất thì giờ để cãi nhau. Họ quen biết nhau từ những buổi trình diễn âm nhạc . 



      Tuy có lối chơi đàn rất bén và ngọt . Khi cần rock thì rất rock, khi nhạc cần khóc thì tiếng đàn biết ướt ở những ngón tay trên phím . Thảo chuyên hát nhạc pop và R'n'B . 


      Đáng lý ra,họ không bao giờ gặp nhau . Đơn giản thôi ,ban nhạc của Tuy thiếu ca sĩ nữ trong một chuyến đi trình diễn xa . Bạn bè giới thiệu Thảo đến . Thảo không thích khuôn mặt lạnh lùng của Tuy khi tập dợt . Chàng ít nói ,chỉ lẳng lặng chơi nhạc . 



      Ngày mai,Thảo rời Paris về nhà . Thấy trong một lúc Tuy đang cười vui với bạn bè sau đêm ca nhạc,nàng nói như đùa : 


      - Tôi không biết nhiều về Paris . Ngày mai anh có thể giúp tôi không ? 


      - Giúp cô cái gì ? Cô đừng làm tôi hồi hộp . 


      - Thì anh đưa hộ tôi đi mua vài món ở phố và ngắm cảnh . Có thì giờ không ? 


      Tuy gật đầu cười hiền lành như lúc chơi blues . Để tôi xin phép bà nhà . 






        Khi đến một thành phố lạ nào đó,lúc nào  Thảo cũng có  cảm giác háo hức như một đứa trẻ chờ quà giáng sinh , đôi mắt tha hồ nhìn ngắm quang cảnh nhộn nhịp .


      Tuy chỉ cho cô thấy những chiếc tàu chở hành khách  du lịch trên sông :

      - Có khi nào,tình cờ cô thấy một người giống y hệt cô không  ?


      Nàng hơi nhăn mặt với chữ " Cô " lạnh lẽo như thế nhưng vẫn trả lời :

      - Có thể chứ . Nếu anh gặp cái người giống y  hệt ấy,anh sẽ nói gì ?


      Im lặng một vài giây,Tuy nói :


      - Tôi sẽ khen cô ấy duyên dáng và đẹp .


      Thảo giả vờ :

      - Ủa ! Anh ! Duyên dáng và đẹp khác nhau chỗ nào ?



      Tuy lúng túng,than mỏi chân,kéo cô vào quán nước . Paris có những quán nước tình tứ theo cung cách cổ điển . Nhạc trong quán từ hai cặp loa treo tường đang nhả bản Feelings . Thảo chờ Tuy gọi cà phê kiểu Ý đại Lợi,nàng nho nhỏ hát theo . Thấy anh chàng nhắm mắt .Nàng ngừng hát,bật cười :


      - Anh thích bài này há ?



         Không nghe trả lời,thấy trong ánh mắt Tuy lộ vẻ gì đó ,buồn ,buồn . Thảo im lìm  nhìn ngắm những đôi trai gái đi bên nhau ,trông họ tình tứ đẹp như một bức tranh ở ngày nào đó mà nàng có dịp nhìn ngắm khi đọc một quyển truyện nói về tình yêu .




      Mùi cà phê thơm phức .

      Nhạc tình,tình.


         Bất chợt,nàng hỏi và hy vọng tìm được câu trả lời :


        - Anh này ! Tình yêu là  gì ,anh ?


      - Tôi  hay ghét những câu hỏi quá khó khăn . Em có câu hỏi nào dễ hơn không ?



      Tự dưng Thảo bật cười . Ngón tay quấn lấy lọn tóc . Nàng quên đi tình cảnh riêng của mình và kẻ đối diện . Nhịp trái tim có cái gì đó thoáng vui,thoáng buồn .



         Nhạc khi không nhả bài Because I love You .


         Nghe thấy vô duyên . Ngồi với nhau,đi với nhau nguyên một ngày . Lỡ ra .......









         đăng sơn.fr 
       
       
      #78
        dang son 13.12.2013 16:32:36 (permalink)
        .
         



        BÀ CỤ NON .







        __________________________________________________ _





        .chuyện 1 .



        Cái số tôi không may trên đường duyên phận . Gặp ai thua đấy . Chẳng có ai yêu tôi lâu dài . Chỉ là bóng bẩy đường mật chốc lát mà thôi .

        Ngó qua,ngó lại thấy bạn bè trang lứa,ai cũng nên vợ nên chồng . Chỉ còn mình tôi cứ mãi lang thang . Cha mẹ tôi thấy nóng mặt,nóng lòng .


        Bữa nọ, mẹ tôi kéo tôi ra bờ ao, níu áo . Giọng mẹ khẩn trương :

        - Nói thiệt ta nghe coi . Mày có bệnh gì không ?



        Tôi trố mắt :

        - Sao má hỏi kỳ ? Bệnh gì hả má ? !



        Mẹ lắc đầu, ngửa mặt nhìn trời cao :


        - Ở cái phố này,tao biết tụi nó yêu cùng phái nhiều lắm . Còn mày thì sao ? Láng cháng,tao đuổi mày ra khỏi nhà nha con . Đừng có bày đặt theo trào lưu của mấy xứ da trắng . Hối không kịp đa,con .



        Quả là má nghi ngờ oan cho tôi . 
        Đẻ ra thằng con,lẽ nào má không hiểu tính nết nó ?


        Ra đường ,đi chợ búa với con trai thì má rõ rồi mà : Hễ có nhỏ nào ngồ ngộ là thằng con liếc tới , liếc lui . Gái ngộ thì nó hay làm chảnh,gái không ngộ thì lại có khi học giỏi quá,con hay mặc cảm,con sợ lấy vợ cao hơn con .



        Thằng con xụ mặt, ngồi ở bờ ao,suy nghĩ lung tung rồi chợt nhớ về con nhỏ kia :



        Nó không sắc nước hưong trời, nó đeo kiếng cận ngó cái mặt khá dễ thương. Thương nhất là cái miệng có hình quai sếch , hai con mắt to như mắt bồ câu, cái đầu mũi to to theo kiểu nhân hậu theo sách tướng số . Mông đít nó bầu bầu,sàng sàng như con vịt cồ . Đc biệt là nó cái hai bàn tay rất dài, xinh đẹp . Chữ nó viết lại quá đẹp .


        Hỏi thăm thì nghe bạn bè nói là nhỏ này siêng năng,chịu khó . Ở nhà thì có hiếu, hay phụ đỡ cha mẹ già nua .

        Hỏi ra thì biết là cũng đang học cùng trường . Bạn bè xúm lại mách nước giới thiệu tôi với Nhỏ . Thấy cô ta đàng hoàng thì mình khoai khoái . Chỉ có điều là nó hay lên giọng dạy đời ,làm bộ làm tịch .



        Bữa kia,thò tay nắm tay nó . Nó hất ra, mặt càu quạu :

        - Nè . Đừng nhả nhớt ha . Đừng để thiên hạ xì xầm



        - Tôi thương em mà . Nắm tay chứ bộ nắm cái khác sao mà la ?



        - Tui ghét mất thằng con trai nham nhở đó nha .



        Nó đi xích xa xa .

        Nó ngoe nguẩy .



        Tôi nản thần,thối chí . Tôi đạp xe tới nhà chiều hôm ấy . Nói thẳng vào mặt nó :


        - Tôi không muốn tiếp tục với em nữa . Em giống bà cụ non . Ở vậy đến già luôn đi . Tôi cầu cho chả ai lấy em .




        Rồi quay đi . Mãi bây giờ là hai năm trôi qua, Nhỏ ấy học ra trường . Vẫn độc thân . Nghe bạn bè nói lại là Nhỏ vẫn âm thầm thương tôi .


        Lỡ rồi . Thương sao hồi đó cứ chập chờn, cứ tiếc một cái nắm tay . Phải chi em đừng là bà cụ non hay dạy đời tôi, biết đâu chừng là ta đã lấy nhau .


        Đành thôi . Tôi sợ bà cụ non lấy mình về để chỉ huy mình .










        BÀ CỤ NON .






        CHUYỆN 2





        Nói cho ngay, thời gian là liều thuốc bổ để quên . Quên cho phức bà cụ non kia . 


        Nói thật thì ai đó nói đúng chóc : Tránh vỏ dưa,gặp vỏ dừa .



        Con nhỏ thứ 2 này không tên là Dừa . Nhỏ tên là Dứa . Giọng người nam nghe ngọt như chè,ngọt hơn tiếng hát của Hương Lan . Trời hè đang nực gần chết mà hễ nghe giọng no là mình thấy mát dạ .


        Nhỏ này lười học vì học dốt . Nó thiệt thà khai báo : Cứ hễ vô lớp là em buồn ngủ . Em sợ chữ,sợ sách . Má em nói là con gái học cao vô ích . Học cao quá khó lấy chồng ......



        Nghe có lý . Tôi thích vợ học ít hơn mình . Nó bằng cấp chữ nghĩa nhiều quá thì cưới về chỉ thích leo lên đầu, lên cổ mình thôi .



        Nhưng . Sau một thời gian chèo qua,chèo lại , tôi phát hiện ra con nhỏ này là người yêu cả hai phái . Nó ngọt ngào lý luận cùn :


        - Anh nà . Em thích sự mềm mại dịu dàng nữ tính của phụ nữ . Thích sự quyết liệt cứng rắn của nam nhi .


        Im ỉm nghe xong lời thuyết giáo của bà cụ non kiểu tân thời như thế, tôi quyết liệt xách dép bỏ chạy .





        Nghĩ lại thấy buồn . Má tôi đã nói oan ,nghi oan cho tôi .


        Số mạng mà .







        đăng sơn.fr




         
         
         
         
         
         
        #79
          dang son 01.01.2014 18:37:57 (permalink)
          .
           

















          ĐI VỀ MỘT PHÍA KHÔNG CÒN NHAU .
                  ở miền biểnxanh

          ...









          Phần đông, khi đọc báo ,những cái cột titre in đậm nhất, chữ lớn nhất sẽ ( và đã ) là những đề tài bắt mắt, hấp dẫn,sôi động . Chuyện dĩ nhiên và dễ hiểu trong ngành quảng cáo. Quảng cáo, khơi động mà không có kết quả thì sẽ dẹp nghề, xập tiệm . Chuyện dễ hiểu .






          . Phần đông, ở những kẻ yêu nhau,cho dù họ có kín đáo,thầm lặng đến cỡ nào,chỉ cần nhìn vào đôi mắt long lanh, lúng lính của họ thì sẽ rõ là họ đang yêu, hồ hỡi, sung sướng mà yêu . Những chuyện tình tay đôi,tay ba, tay tư chẳng cần ai quảng cáo,chẳng cần ai khoe khoang ( chỉ có tiếng xầm xì của những kẻ ngoài cuộc là tiếng u u vi vu của gió , những cái ngoại vi, ngoại cuộc cũng có thể là những cơn gió mạnh mẽ để tạo giông bão , những người yêu nhau được ví như kẻ cầm lái cho con thuyền tình của mình,thuyền vượt qua sóng gió hay chìm lĩm là chuyện của kẻ cầm lái ..)





          Sau những chuyện phần đông ấy là chuyện phần riêng .


          Chuyện giữa hai khoảng cách vời vợi mà chỉ có những dòng chữ có thể đưa người ta đến gần nhau .


          Gần từ những dấu chấm, dấu phẩy .


          Cô đọc xong, lưởng lự rồi ấn con chuột vào ô chữ Góp Ý .

          Cô viết nhẹ nhàng ( và không nghĩ là mình làm quen ) :


          ".... Tôi tên là ( .... ) Cứ gọi tạm tôi là Biển , vì tôi ở vùng biển và rất yêu biển . Tôi thích nhìn mưa rơi khi đi dạo ngoài biển cho d
          ù có những lúc biển không còn là màu xanh dưới những hạt mưa lành lạnh .



          Tình cờ, đọc anh trên những dòng chữ mềm,tôi thấy mình mềm đi . Có phải là vì đời này đã có những lúc quá khô, quá cứng nên ta cần một thoáng chốc nào đó để lòng thư thái . Vì thế, văn chương có thể làm chúng ta mềm mại hơn để yêu đời hơn chút nữa ....


          Cám ơn những dòng chữ của anh . "



          Sau đó, cô nhận được sự trả lời, họ trả lời thư từ và làm bạn với nhau để tâm tình . Tâm và tình là mở rộng tâm hồn, gió và nắng có thể quyện vào nhau . Mỗi lần vui buồn là những dòng chữ chạy trên thư .


          Chữ có thể làm câu văn ngọt, dịu hơn . Người ta có thể sai khiến chữ thành cọ vẽ , trên bảng vẽ : có hình trái táo ngon - Táo biểu hiện cho hình tượng của sự quyến rũ thời Adam & Eva .



          Tình yêu khó lòng mà nằm yên trong khu vườn địa đàng . Họ có cái cảm giác họ yêu thương nhau qua khoảng cách cho dù hai cuộc đời của họ đã có bến bờ .



          Rồi họ không thể nào vượt qua bến bờ đã định - Và họ giữ sự yên lặng .



          Vậy thôi .




          Chiều nay, biển lặng sóng khi nh
          ìn từ bờ cát óng ánh vàng . Cô lững thửng thả bước chân dọc theo bãi biển . Bài hát nào đó trở lại như một thôi thúc của kỷ niệm . Bài hát ấy tên là " Đi về một phía không còn nhau "




          Biển xanh vẫn xanh . Có khi biển rất buồn dưới mưa màu xám . Mà thôi . Biển vẫn muôn đời cho con người cái cảm giác trơ trọi mỗi khi đứng một mình nghe gió cuốn .






          đăng sơn.fr

           
           
           
           
          #80
            dang son 07.01.2014 03:17:05 (permalink)
            .
             
             
             
             
             


            Ở CẠNH NHAU .





              Cô có nhiều điều muốn nói, muốn hỏi anh . Hỏi thế này, thế nọ mà mỗi lần như mỗi lần, đến gặp anh, cô lại lúng túng rồi thinh lặng .



            Cô biết rõ tính anh không bao giờ thích mẫu phụ nữ láu táu , lõi đời và nói nhiều ra cái vẻ như điều gì mình cũng biết . Bọn cô có 3 người là ba tính nết . Anh  trầm tính , lặng lẽ hay giúp đỡ bạn bè, cô thì hay ba phải và hơi nhạy cảm ( có khi cũng hơi quá độ để làm chuyện ruồi bu như  anh hay bảo thế )
            Con bạn kia tên Na , tính tình liếng tháu  linh hoạt , không lúc nào yên nghỉ ở cái miệng . Nó thích làm trò cười, trò hề để chọc cười thiên hạ và tai họa theo cái kiểu vạ mồm, vạ miệng cũng hay xảy đến .



               Là bạn thân thiết, đôi lúc ,cô thấy ghét bạn .

            Cô bảo thẳng vào mặt nó :


            - Nếu tao là đàn ông, con trai, tao sẽ không bao giờ yêu mày .


            Na nhún vai, hất mái tóc kiểu con trai . Mắt Na cười ngạo nghễ :


              - Kệ mày . Vậy mà tao có đến  ba bốn gã đang si mê chạy theo tao .



            Cô bán tín, bán  nghi để mắt theo dõi bạn . Mà thật , Na nhan sắc đậm đà, ăn mặc đẹp , ăn nói lịch thiệp nếu không muốn nói là lão  luyện duyên dáng nên có nhiều người ghé mắt . Thấy nó cứ đi ăn, đi chơi nay chỗ này, mai chỗ kia, chẳng bao giờ thấy nó nói về tình yêu kia nọ . Lý luận của Na là chủ nghĩa độc thân cho khỏe tay chân .


               Có lần cô thấy Na nhí nha, nhí nhảnh bên anh , cô khều bạn, hỏi thầm thầm bên tai :

            - Mày đang có tình ý  gì với anh Danh , phải vậy hôn ?


            - Nói ngộ ! Tao coi ảnh như anh trai . Mà cớ gì mi hỏi . Bộ .... bộ .... Mày mắc  gió , mắc chứng canh chừng ảnh hay sao ? Tính cha này khó, không dễ yêu đâu . Nghe  nói  chả đang để tang cho mối tình nào đó, xưa xưa .



            Cô không thích chữ xưa ,xưa . Kỷ niệm của quá khứ không thể nào làm đời sống ngừng trôi . Ai cũng có lần yêu, có lần chia  lià đổ vỡ . Cô định bụng sẽ an ủi anh như thế rồi quên khuấy với bao tất bật chung quanh .


              Không biết câu Ghét của nào, trời trao của nấy có đúng hay không nhưng có vài lần, sau khi đi chơi, ăn uống chung với nhóm cả 3 người, trong bữa ăn, cô thấy anh rất vui với sự đùa nghịch của Na . Hai người có vể thân mật hơn bình thường . Cô giữ yên lặng để  tìm thấy sự hụt hững hơi nhoi nhói trong lòng mình .


              Mỗi lần đi chơi chung vơí nhau như thế, cô kín đáo dò xét ánh mắt và cử chỉ của anh với Na . Có cái gì đó nửa vui, nửa buồn bã ở tia mắt anh .



            Chiều hôm nay , bắt chiếc ghế nhỏ ngồi xuống trước mặt anh . Cả hai giữ một khoảng im lặng . Cô thoáng thấy sự lo nghĩ nào đó trong ánh mắt Danh .


            Một lúc, cô phá vỡ nỗi thinh lặng :


               - Anh có điều gì buồn phải không ? Nói đi nếu có thể nói, em có thể giúp gì được ?


            - Anh đã phạm  phải một lỗi lầm .... Anh ...


            - Anh vừa giết người xong, phải vậy không ?



              Đốt điếu thuốc, rít vài hơi rồi  anh  dụi tắt ngúm, dáng bần thần :


            - Chiều hôm nọ, Na buồn chuyện gia đình, tìm anh, rủ nhau đi lang thang ngoài phố biển . Đi dạo cả buổi và ăn tối ở nhà hàng, hai đứa uống hơi nhiều và ngã vào vòng tay của nhau . Sau đó, cô ấy thú nhận là cô yêu anh .



            - Còn anh thì sao ?


              - Anh không biết . Anh không xác định được tình cảm của mình .


            Anh vòng tay bó gối . Cô cũng vòng tay bó gối , yên lặng  nghe anh tâm sự về những mối tình ngày xưa, chính về sự do dự mà bao lần anh để vuột . Ai cũng ra đi   .



               Đêm  xuống , lạnh đầy sương, anh tiễn cô ra  tận cửa xe, cô quay  vội đi để anh không thấy cô  cay ở mắt .





              ...




            - Hạnh này . Tao không nghĩ là  tao và anh ấy hạp nhau để mang  lại hạnh phúc cho nhau .


            Na nói như thế khi sắp xếp quần áo vào những cái valise hành lý . Na có tính quả quyết . Nghĩ điều gì xong là làm lập tức . Nó có ý định đi xa với cái giao kèo với một công ty lớn bên Canada.


            Na thay quần áo trước mặt bạn  rồi ôm lấy bờ vai bạn như hai chị em . Giọng nhỏ nhẹ , dỗ dành :


            -   Tao hiểu mày hơn ai hết . Cái ngu dại của mày là quá âm thầm khi yêu ai . Mình không tỏ ý thì ai mà biết mình yêu họ chứ . Ở đời này có nhiều kẻ vô tình .



              Cô nhìn trừng trừng vào mắt bạn, giọng gay gắt :


            - Mày đang đuà bỡn với tình cảm của anh  ấy hay sao ?



            Giọng Na nhẹ đi như có hơi nước :


               - Tao nghĩ là tao đã say và lầm tưởng . Sự qúy mến trong tình bạn không phải là yêu . Làm sao tao có thể xây dựng hạnh phúc tình yêu với cái tính hoang tàn bạt mạng như ngựa chứng  ?  Rồi sẽ tan vỡ mà thôi  . Đừng làm  người khác khổ vì minh . An ủi và chia sẻ với anh ấy dùm tao ,nghe .




            Tiễn bạn  ra phi trường, cô đứng lặng thinh với bàn tay vẫy vẫy. Thẩn thờ bước ra bãi đậu xe, ngồi  một chập lâu , cô mở điện thoại gọi cho Danh .



            - Anh . Em muốn gặp anh tối nay . Em ....




            Anh  nhận lời sau tiếng im bặt đứt khúc  của cô . Tối nay, ngồi bó gối trước mặt anh, cô không biết mình sẽ nên kể gì, nói gì . Chẳng lẽ cứ im lìm khi bên cạnh nhau ?











            đăng sơn.fr





             
             
            #81
              dang son 12.01.2014 17:01:04 (permalink)
              .
               
               
               
               
              .


              Bài Viết Cho Người Dễ Thương








                 CHỈ CẦN -





              Để thấy cái đẹp tự nhiên . Ta chỉ cần một cái nhìn đẹp và đơn giản  thôi .


              Để ngắm một buổi sáng đẹp, em cần gì - em ?


              Khi mở toang cánh cửa, em nhìn mưa rơi sáng sớm


              Em đừng nhìn khoảng bầu trời âm u xám xịt,


              Ngắm hộ anh những  giọt mưa đang long lanh mềm dịu trên cành lá


              Thả em trôi nhè nhẹ theo dòng nước tượng trưng  của thời gian .


              Không thích cà phê thì đừng uống cà phê, uống thứ gì mà em thích khi nhìn ngắm buổi sáng .


              Có thể khi  mưa ngừng rơi thì trời sẽ xanh để trời đẹp .


              Đẹp từ ánh mắt em vừa chọn màu áo  trắng khi ra đường với nụ cười .


              Không cần nhìn mình vào gương kính nhưng em biết là em đang đẹp .


              Vì  một lẽ dễ hiểu mà thôi . Với ý nghĩ đẹp thoát ra từ cửa mắt : Em sẽ có một ngày rất đẹp và êm .


              ..


              Chỉ cần như thế thôi .








                 XÍXỌN



              .

              Anh thích chữ " xí - xọn " . Còn em thì không ?


              Em định nghĩa kiểu của em :


              - Xí xọn là hay chen vào chuyện của người khác .. Là lắm chuyện .





              Anh  thấy kỳ và anh bị quê lắm !


              Anh muốn đơn giản và ngây thơ hơn mọi ngày với chữ Xí Xọn ấy .


              Chẳng lẽ anh cãi cọ với em, em sẽ mất vui . Ở cạnh em, tất cả mọi sự đêu nên  nhẹ nhàng, dễ dàng, thanh nhàn . Anh  tặng em chữ XíXọn của anh theo  cái  nghĩa dễ thương như thời nào chúng mình áo trắng .


                 Ai trễ hẹn ai, ai sưng mặt giận hờn quay đi mà con mắt vẫn hi hí chớp chớp nhìn lén kẻ kia để dò phản ứng ( ! )


                 Ai muốn làm lành  lắm nhưng vẫn vùng vằng treo giá ( ! ) Những cái  " Ai  - Ai " như thế nằm trong nghĩa xí xọn . Xí ở  bờ môi chu  ra, ở  cái đuôi mắt nai , ở một góc ấm của trái tim biết nói chữ Nhớ .





              ..  ... Ai muốn nghĩ  chữ Xí Xọn ra  sao  thì kệ họ . Anh  tặng em và cả cho anh chữ X-X ấy để thấy mình có điều mà dễ thương .


              ......


              *   XíXọn = DễThương .









              CỎ NHUNG .







              Em ngồi cạnh anh . Nói và không nói . Những ngón tay đang vẽ hình - Trên đầu những ngón tay của em là ý nghĩ của anh . Anh muốn gom chúng lạì , cho chúng chạy nhảy trên bãi cỏ nhung vì  thích sự ấm áp .Ấm để  em quên đi  câu chuyện  về tuyết và những ngày mùa đông khi  em nhìn thấy những - 15 độ . Em  kể chuyện em trượt tuyết . Em làm anh sợ .


              Chẳng lẽ  anh thú thật với em là anh ghét trượt tuyết, anh sợ bão tuyết và chết lạnh vùi thân dưới tuyết trắng ? Anh có nhiều thứ để sợ hãi trên đời này . Sợ những đợt sóng dữ trên biển . Sợ chết đuối . Sợ đủ thứ ( nhất là sợ phải xa em ... )



                Khi em ngồi cạnh anh , anh nhìn ngắm nụ cười của đôi mắt, anh ngắm  những  ngón tay, ngón chân em để biết xóa tan đi bao điều sợ hãi  vớ vẩn .


              Em nghe anh thú thật những điều anh ghét, những điều anh sợ và cả những gì anh yêu thích nơi em .


              Em giả giọng người lớn để " Hứ " lên một tiếng lạ lùng . Và anh chưng hửng để thấy lạ . 




              Lạ chứ sao không ? Lạ để ngồi  nhớ lại và  có thế viết một câu  ngắn , gọn - Không Xí xọn - : Viết để giữ lại điều hạnh phúc ( và anh tặng em điều hạnh phúc ấy )


              ..


              Giản dị như vậy mà thôi - em !





              đăng sơn.fr 
               
               
              #82
                dang son 16.01.2014 01:41:07 (permalink)
                .
                 
                 
                 



                   BẢN TIN MỚI .






                Ngày  nào cũng đọc báo - Đọc chuyện trời đất, chuyện  loại xe cán chó, cán người đâm ra bực cái mình .


                   Nàng quăng tờ báo, không đọc nữa để tìm cái gì uống hoặc nhậu nhẹt lai rai một mình .


                Dạo này , tự nhiên thấy buồn buồn . Có thể  tại muà đông tím lịm , có lẽ tại  đang ghét cái một mình .


                  Tự dưng, thấy thèm ngồi với một ai đó . Để nói, để nghe .


                Nàng bốc điện thoại, la inh trong máy :


                - Ông ơi ! Ông đang làm gì ?



                Bên kia hoảng vía, e dè trả lời :


                - Ngài làm  gì mà la inh ỏi như thế chứ ?


                Bên này bí xị :


                Tui đang buồn, đang thèm cắn ai . Ông có rảnh xíu nào không há ông ơi !


                - Hơ ... Nghe chữ " cắn " của ngài là tui thấy hoảng rồi . Ngài đang mọc răng sữa  để thèm ngoạm ai  thì cứ ngoạm . Trừ tui, tui vô tội .


                ..


                   Nàng xuống nước :


                   - Tôi đang buồn, ông chạy lại thăm tôi đi, tôi pha trà, pha cà phê đãi ông ...



                -   ..... !

                  - Tôi có bánh ngọt nữa, mới làm  , ngon ác luôn . Tôi để dành cho ông nè .


                Bên kia ngờ ngợ lưỡng lự , giọng e  ngại :


                - Cô ơi !  Tôi đến thăm cô, chơi với cô hoài, tôi sợ xảy ra chuyện chẳng lành   đó cô .


                - Chuyện gì ? Tôi hiền  mà, ông ?


                - Ai biết được ? Lỡ có chuyện gì ....


                  ..


                Bên kia  cúp máy, chỉ chừng nửa giờ sau, bên kia đến , gõ cửa .


                Cửa mở ra,  nghe tiếng cười hihihi mát dạ, mát lòng rồi cửa đóng lại .


                Đứng ỏ bên ngoài mà săn tin thì có lẽ còn lâu lắm ký giả mới có bản tin mới .


                Đã nói rồi mà . Lửa cứ gần rơm thì cháy là cái chắc .


                ..






                đăng sơn.fr 
                 
                 
                 
                 
                 
                 
                #83
                  dang son 17.01.2014 05:07:10 (permalink)
                  ..
                   
                   
                   
                   
                   
                     Gái Quê .
                   
                    _______________________________    
                  @nguyênhạ & đăng sơn.fr



                  Truyện Ngắn " Gái Quê " sẽ đuợc tải đăng nay mai như một clip vidéo ở MTV .


                     ( Trong phim này  sẽ có những bản nhạc nền như :


                    -   Tiếng hát chim Đa Đa

                  - Tình bé làm sao nhớ ?

                  - Xin đừng khóc chim đa đa ...

                  - Theo em  về đâu ?





                     Những top hit  năm 2014 này sẽ được trình bày bởi tác giả . <   Có thể bạn sẽ rất  mềm trái tim  của bạn .






                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.01.2014 05:31:19 bởi dang son >
                  #84
                    dang son 17.01.2014 17:08:09 (permalink)
                    .
                     
                     
                     
                     







                    * Gái Quê - @nguyênhạ & đăng sơn.fr



                    .




                    GÁI QUÊ

















                    ----




                    Hai tháng hè, cô về quê phụ tía má . Thấy tiá má già rồi, thấy thương . Hai ông bà không chịu rời cái mương, cái nhà nhỏ xíu xíu ở bờ ao để lên thành sống như đã bao lần cô mời .



                    Tía phì phà ,nhả khói xanh um, bó gối, tía nói :


                    - Lên trể mần chi ? Để hít ba cái khói bụi hả con gái tao ?




                    Má dòm dòm tía, má trả treo, má nguýt dài :


                    - Ông chướng . Tui thích gần con gái tui . Ông cà chớn quá . Bữa nào tui bỏ ông, tui theo nó .



                    Cô lui cui dọn dẹp xó bếp, dòm chừng mà đoán thế nào hai ông bà cũng sừng sừng cãi nhau chí chóe .



                    Má nắm tay con gái cưng , hỏi nhỏ :


                    - Nhỏ nè . Có thằng nào ở trển để ý con chưa ?


                    - Má kỳ á !


                    - Sao kỳ hả mày . Lớn rồi . Chả lẻ ở dị hoài làm mắm sao ?



                    Cô lãng chuyện, cắp thúng, đội nón ra bờ ao . Gió miền quê hiu hiu thơm . Ngó mấy bóng dừa phơi gió trên con đê, cô thấy lòng nao nao .



                    Chưa kịp thả trôi những ý nghĩ của mình theo đàn vịt trắng cạp cạp thì cô nghe một tiếng nói sau lưng :


                    - Cô ! Cô này ! Cho tôi hỏi thăm nhé ?




                    Quay lại, thấy gã đàn ông cao, dáng thư sinh . Cô có tính hay kỳ dị, ghét dân bắc kỳ - Người ta nói đàn ông người Bắc hay đểu với cái lịch sự . Cô ngó châm bẩm gã từ đầu tới chân và biết ngay là dân thành thị : Áo sơ mi dài tay bỏ trong quần, đi giầy tây láng bóng , cái đầu chải thẳng, nước da trắng hồng như con gái .



                    Cô sẳng giọng : Ông hỏi cái chi ? Hỏi lẹ lên, tui có công chuyện .




                    Gã bắc kỳ hỏi thăm nhà chú Tám ở đâu ? Cô dợm bước chỉ ngón tay qua ngã mặt trời lặn . Đó ! Đó ! Rồi cô bỏ đi một nước .



                    Gió ngược chiều thổi lại bên tai cho cô nghe tiếng lầm bầm :

                    - Thật là đáng ghét . Người đâu mà cấm cẳn, chua lè .



                    Cô làm dáng hung hăng, quay lại :


                    - Ông nói ai chua ,ông kia ?



                    Gã hết hồn , chối quanh :


                    - Tôi .... tôi không nói cô . Mà cô này . Tôi chỉ hỏi thăm đường chứ có gì mà cô dữ vậy cô hai ?



                    - Sao ông biết là tôi thứ hai mà kêu ?




                    - Tôi kêu đại theo miền dưới này mà . Thôi, tôi chào cô . Chúc cô vui và hiền .





                    Gã xách cặp bỏ đi . Cô tiếp tục chân bước trên đê .











                    2.


                    Chiều mém đổ mưa, Tía gọi con :


                    - Gái nè ! Con chạy qua chú Tám, nói chú qua nhậu với tía ha . Bữa nay má mày có món ngon . Lẹ nha Gái .



                    Cô do dự, cô không thích cảnh đàn ông nhậu nhẹt ,mặt mày đỏ ửng . Cô ghét cái tật chú Tám nói oang oang , bể thành, bể vách .


                    Má cười hiền, kêu cô đi đi , để má làm đồ nhậu cho tía . Cô lầm bầm : " Dị mà má cứ hù đòi bỏ tía . Má mê tía thấy bà nội . "



                    Má vớ cây chổi chà dựng ở góc bếp, bá dí dí :

                    - Tổ cha mày . Kệ tao nha . Tao không thương ổng thì sao có mày ? Đi lẹ đi, tao quất cho mấy cây là ế chồng nha con quỷ !



                    Xuống con dốc nhỏ là cô thấy nhà chú Tám . Cô khựng chân lại khi thấy Gã Bắc Kỳ đang ngồi cạnh ch
                    ú và nói năng cái gì đó. Gã mặc cái áo thun lủng lỗ , râu ria , gã gật đầu chào cô .



                    Chú Tám nghe cô mời, gật đầu vỗ vai gã :


                    - Nè . Đây là con gái ông bạn của chú . Mày theo tao qua bển nhậu với ổng há . Tía nó dễ thương, vui tánh lắm đa con .


                    Gã quay nhìn cô, gật đầu chào cái nữa . Cô nghĩ thầm " Coi bộ cha này đang gờm gờm ơn ớn mình " Đàn ông coi vậy mà nhát gan . Mới hù cho một phát đã sợ co chân . 





                    Gã thay cái áo màu xám ngắn tay, im lìm sánh bước với chú Tám, đi xa xa cô . Cô giữ im lặng khi nghe chú Tám kể chuyện trên trời dưới đất . Chú nói cái thằng này là cháu cưng của chú, nó là con của anh hai chú . Năm nào, nó cũng xách gói về thăm chú . Nhà cửa hiu quạnh, có nó về chơi cũng đỡ buồn .




                    - Bữa nào dắt nó đi bắt cá nha con .



                    Cô lặng thinh, nghĩ trong đầu ( Cái ngữ này mà biết bắt cái chi . Chỉ vừa leo lên thuyền là đã qyúnh quáng ) . Vừa rảo bước vừa nghĩ thầm thầm vậy thôi, chứ cô thấy mình cũng quá vô lý . Người ta có chọc ghẹo, có làm gì mình đâu mà mình không ưa .




                    Trong giờ ăn, coi bộ Tía rất thích gã bắc kỳ, tía đon đả hỏi thăm nghề ngỗng , dự tính tương lai của gã . Chú Tám nâng ly đế ép gã uống, gã lắc đầu .


                    - Đàn ông mà không biết uống chút đỉnh, bết lắm con ơi . Mai mốt dià đây, mở phòng mạch , chắc gái quê chả con nào lấy mày há thằng nhỏ gà mái .



                    Tía má của cô bật cười ha hả . 


                    Má cô dòm gã gà mái :


                    - Nè . Tâm ! Sao chú con ghẹo con, con không trả lời ?



                    - Thưa thím , con biết là chú hay đùa thế mà .




                    Tự dưng, cô bật cười , đỡ thấy ghét gã .



                    Chú Tám mét :


                    - Hổm , nó tìm được nhà tui là nhờ con gái anh chị đó . Có điều là nó nói gặp cái cô kia dữ như bà chằn .



                    Cô nhìn gã, gã ngó cô . Ân hận , cô mở lời :


                    - Xin lỗi anh há anh . Tại hổm, trời nóng nực làm tui dễ quạu .




                    Gã gật đầu , hiền khô .








                    3.



                    Mùa này, năm nào cũng chơm chớp rỉ rả mưa buổi sáng . Cô chạy xe máy lên thị xã đi chợ . Tình cờ, cô lại gặp Gã đang bước ra khỏi cái tiệm sách duy nhất . Mưa vừa kịp rơi, cô xách giỏ bước vội qua nhà sách núp mưa . Hai người chào nhau .



                    Chả nhẽ không nói gì, Gã bắt chuyện :



                    - Cô Hớ nè . Cô hay đi chợ đầu tu
                    n há cô ?




                    - Úi chà ! Bữa nay ông biết nói giọng miền tây hả ông ?


                    - Cô Hớ kêu tôi bằng tên hoặc bằng anh cũng được mà . Tiếng Ông thấy xa lạ quá .



                    Cô ngó mưa ngập trên lề đường bên kia, gật đầu :


                    - Cũng được . Mà nè anh , lỡ gặp ai, anh đừng kêu tui bằng cái tên Hớ nữa nha . Tui ghét tía tui đặt cho cái tên thấy kỳ . Xấu !



                    - Tôi thấy tên cô không xấu . Tên nghe dễ chịu , dễ thương mà . Nghe hiền .




                    Đứng mỏi chân chờ mưa tạnh, Tâm cúi xuống xách dùm cô hai cái giỏ đầy ấp, rủ cô ngồi uống nước chờ tạnh rồi về .



                    Cô gật đầu .



                    Gọi ly cà phê đen cho gã, cô uống nước dừa . Tâm nhìn cô , dáng như thăm chừng :


                    - Cô nè . Bữa nay tôi thấy cô hiền hơn bữa nọ


                    - Hớ ! Bữa nay tui cũng thấy anh đỡ đáng ghét như bửa đó .



                    - Tôi có làm gì cô đâu ? Coi bộ cô khó tính ?




                    Nhìn mặt Tâm, cô cười hihihi . Hình như nước dừa làm cô cười êm và ngọt . Hay tại vì trời đang mưa . Cách nói chuyện chậm rãi từ tốn của Tâm làm cô thấy dần dà dễ chịu .



                    Cô tò mò hỏi Tâm tại sao ra trường mà lại mò về cái nhà quê thị xã chỉ có mấy ngàn dân này để mở phòng mạch . Tâm nói là Tâm thích chốn này, ở thành phố lớn quá, anh thấy ngộp .




                    Cô giật mình khi nghe Gã xưng là anh . Cô bắt lỗi :


                    - Ai cho phép anh xưng là anh mí tui dậy ,anh ?


                    - Thì tại cô kêu tôi bằng anh . 




                    Ưà, thì là vậy. Cô thấy mình lại vô lý thêm một lần nữa .










                    còntiếp .... 

                     
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.01.2014 17:09:34 bởi dang son >
                    #85
                      dang son 21.01.2014 07:03:21 (permalink)
                      .
                       
                       


                      * Gái Quê - @nguyênhạ & đăng sơn.fr







                         4.




                      Chiều  nhà quê, chiều ngày nào cũng mưa, nghe  lách tách rỉ rả nước trên bè lá chuối ngoài hiên thấy buồn buồn sao đó. Ruột  gan , lá lách cứ lâng lâng rầu rầu, tự nhiên  Hớ thấy nhớ đám bạn trên phố . Chẳng biết tụi nó có nhớ đến mình không ?


                         Mưa rỉ rột rìa rào nặng hạt . May ở ở gian nhà trên cô  còn nghe  tiếng tía má lục đục  hăm he nhau như  con nít mới quen nhau, chơi đã rồi vùng vằng giận hờn nhau vì ba cái lãng nhách .


                      Nghe giọng tía nói như  hầm hừ má :

                        - Tui mà  biết bà dữ dậy, sao hồi đó tui nhắm mắt lấy bà chi ?   

                      Má ghè lại chẳng  tha  :

                        - Tui nhớ tại hồi  đó , ông cứ tò tò theo tui, ngày nào cũng ghé . Thấy cái mặt là thấy chán nhách .... Ai dè ...


                      - Hơ hơ . Dị mà tui ngó cái mặt bà là tui biết bà đã chịu đèn . Phải  dậy hăm , bà kia ?


                      Má tủm tỉm, cười cười . Cô thò đầu len lén  ngó hai ông bà rồi cũng bật cười mình ên  .   Tự dưng, cô nghĩ đến thằng cha " gà mái " kia . Lâu quá, không thấy gã  kể từ bữa chiều mưa đầu chợ .  Nghe hắn nói hắn đi  mấy hôm để tính toán giấy tờ làm ăn . Cô ờ ờ rồi quên lững .

                      Cô  chợt thấy mình quá vô diuên khi  nói với tía một cách tự nhiên :


                      - Tía nè . Con thấy lâu rồi, tía không kêu chú Tám qua nhậu nữa ? Bộ tía có chuyện gì hục hặc với chú ấy há tía ?


                      - Sao bữa nay  mày đổ chứng một cách ngang xương dị hả , con gái . Mày nói mày ghét  thấy đàn ông nhậu nhẹ mà ?


                         - Thì ... thì đàn ông có chút rượu thấy vui vui mà tía ?



                        Tía má  ngó nhau rồi quay qua ngó cô . Má cười cười :


                      - Á !  Á ! Tao hiểu rồi ....



                      Tía của má là một người đàn ông rất thông minh . Ông đưa tay khều khều vai má . Má on ẻn như hồi còn con gái .  Họ không nói ra , trong bụng họ  có bài  hát tên là " Phải lòng con gái bến Tre " .


                      Nhìn thấy hai nụ cười đồng lõa của tía má, cô quê lắm . Hây hẩy bỏ đi một mách . Mở  cái máy phát thanh, tự nhiên họ  phát ra bài  Tiếng hát chim đa đa của tay ca sĩ  nào hát, nghe buồn não ruột . Càng nao nao, càngthèm một tiếng chuyện trò .


                      Mưa làm sao biết nói . Mưa chỉ muôn đời làm ướt người ta . 
                       
                       
                      #86
                        dang son 22.01.2014 13:00:47 (permalink)
                        .
                         
                         
                         
                         
                         


                        * Gái Quê - @nguyênhạ & đăng sơn.fr











                        5.



                        Lịu hịu vậy mà thời gian rớt xuống đất cái độp làm cô Hớ giật mình . Cô chưng hửng thấy gã gà mái bước vào sân, tay bưng mấy gói quà , mặt mày đỏ ửng . Gã vỗ vai tía, nghiêng đầu chào má :


                        - Dạ, cháu mới về . Thấy có mấy món  , cháu nghĩ là thím và chú thích .


                        - Mày bày vẽ chi cho tốn tiền, há cháu ? Ghé thăm nhà tụi tao là vui rồi .




                           Cô Hớ ngó gã . Mắt cô liếc tới, liếc lui khi nhìn mấy gói quà nằm trên bàn . Gã đang xùm xụp húp nước trà, cô hỏi nho nhỏ :

                        - Rồi quà của tui đâu , ông ?



                        - Tôi ,  ờ ờ .... Tôi lỡ đãng trí  quên mua rồi .




                           Nói cái câu thấy ghét .   Tía má cười ha hả, Tía  mồi điếu thuốc , giọng nhừa nhựa nghe mát rượi :


                        - Má mày giữ thằng nhỏ ở lại ăn cơm nha . Nè, hai đứa bây chạy u qua nhà chú Tám, mời chú qua đây tao chờ đó, bây !


                           Má cười, biểu đi đi .




                           Hai đứa ven theo con đế híu híu gió mát , tóc Hớ bay bay. Chẳng nghe Hớ nói gì   . Gã im lặng, lòng áy náy biết là con nhỏ  có lẽ giận hờn . Đầu óc  gã đang lung tung loạn xà ngầu .....



                        Đi một đỗi, ngang nhành thù u , lá đổ bóng lưa thưa, gã chậm chân , nói như nài nỉ :

                           - Cô Hai này ! Cô đừng giận tôi nghe . Nói vậy chớ, tôi có mua quà cho cô nè, cô hai .


                           Cô cũng khựng chân, con măt chăm bẩm ngó , ngó :


                        - Mà mắc chi anh mua quà cho tui há ? Để tiền đó mà mua quà cho vợ anh .


                          Mặt Tâm đổi sắc . Làm như gã đang trúng gió .



                        Cái gì vậy hả trời . Ngày xưa, tôi có yêu một người, người ta  tham  phú qúy bỏ tôi đi rồị cô Hai . Ai mà thèm  lất tôi chi ....



                        Cô thấy tội nghiệp gã . Cô ngồi xuống ngay bờ sông,  hai người im rơ, mắt thả trên dòng nước  trôi đám lục bình . Nghe đâu đó có mùi thơm buổi chiều  óng ánh nắng  .


                           -   Bởi vậy  nên anh buồn, anh bỏ dìa xứ này  sống hả anh ?



                        Cô vòng mấy ngón tay, xoắn, xoắn  cái đuôi tóc rồi liếc gã, chờ gã trả lời . Gã im rơ .



                           Hớ muốn nổi  cọc, nổi doá . Rồi Hớ cũng im, bụng rầu rầu ; ừa ưà , mình cũng phải hiền lại chớ ha . Dữ quá thì mất duyên .



                           Cô nhỏ giọng, khều khều như  đứa nhỏ cầm  nhánh cây khều ổ kiến đen :

                        -   Có  gì buồn thì nói tui nghe, sẽ đỡ buồn .




                        Cô ngó chăm bẩm  gã, thấy mắt gã làm như có mưa . Sao mà tội . Trời đang nắng mà .



                        Gã dấu  màu mưa, giả bộ cười tươi,  thọt  tay vào túi quần, gã móc ra cái hộp màu hồng .


                          - Nè cô . Bằng chứng là  tôi đã không quên cô .



                        Làm như kiến đang gặm gót chân Hớ . Cô dấu nhẹm nụ cười :

                        - Dữ hôn ! Tui tưởng anh rất  oán tui .


                        - Trời !





                          Đàn ông gì mà ít miệng, ít lưỡi . Cô mở cái hộp thấy cái vòng đeo cổ màu bạc . Cô nâng niu, nói trỏng :

                        -   Thích lắm á  . Cám ơn ha .




                           Lời cám ơn của cô như gió ngọt lìm, như nước dừa khi khát , phải ngừng chân ở quán bên đường . Trong giọng nói của Hớ có cái ly đầy đá chưa kịp tan dưới nắng .  Gã thấy nhớ ly  đế của chú Tám, gã  nghe mồn một bên tai giọng cười hiền hòa của má cô Hớ . Má thấy quá vui, quá hiền   mà sao má đẻ chi  cái con nhỏ dữ dằn như mụ chằn tinh ?



                        - Bữa nay, tôi thấy cô vui, cô dịu dàng ?

                        - Bộ ông đang nhớ nhung cái dữ của tui hả ?


                        - Thôi mà . Làm ơn ....




                           Cô  chịu, cô gật đầu .




                        Hai đứa đứng dậy, đi tìm chú Tám .  Hai đứa, đứa nào cũng thấy vui .










                        ct.... 
                         
                        #87
                          dang son 28.01.2014 12:12:38 (permalink)
                          .
                           
                           
                           


                          * Gái Quê - @nguyênhạ & đăng sơn.fr










                          6.






                          Con người mình mà, bộ là gỗ đá gì cho cam . Cô thấy vậy khi đứng ở một ngã ba đường, xe buýt, xe đò, xe lam ngập lòng phố lớn . Công việc lúc nào cũng như bóng ma treo tòn ten lủng lẳng trên  mấy cây kim đồng hồ . Người thành phố lúc nào cũng chạy như vắt giò lên cổ , Hớ ghét  kiểu chạy của họ .


                             Đi lần vào mấy con hẻm nhỏ để về phòng trọ, nghe  tiếng chó sủa gâu gâu, cô sực nhớ tía má, nhớ mùi nắng trên con rạch có mùi khai khai, ngây ngấy, nhớ mùi canh chua cá lóc khi má  hì hục  má nấu . Nhớ đủ thứ, nhớ ơi là ....



                          Cô định bụng sẽ kiếm chuyện ,xin nghỉ việc về quê,  cô biết mình chịu khó chịu cực, dễ gì mấy mùa nước lớn, mấy mùa mưa ở quê làm cô lùi bước .


                          Người ta hay chép miệng : trời sinh voi, sinh cỏ . Trời ! Mèn ơi ! Mấy con voi chỉ có bốn cẳng, hai cái ngà mà chúng sống tỉnh queo, cỡ cô, cô có cái đầu, hai  bàn tay,  hai bàn chân , làm gì mà sợ đói .


                          Vả lại ....




                          Cái câu vả lại  này mới là có chuyện mà nói . Hớ nhét quần áo vô  va ly, túm mấy cái giỏ , đón xe về quê, Hớ cẩn thận, không quên mang theo cái  " Vả Lại " kỳ cục  đó .

                          Xuống bến xe, Hớ tạt vào nhà sách đầu thị xã, bụngtính mua vài cuốn sách về làm quà cho  người mà Hớ đã lỡ dữ dằn, ba đá . Hớ ân hận quá .   Người đâu mà .....





                             - Mèn !- 

                          Cô nghe tiếng nói quen, quay lại  .

                            - Mèn đét !


                          Hai cái kêu mèn mèn đụng nhau  . Hai cặp mắt ngó nhau , muốn gặp, muốn nói nhiều lắm đó chớ , mà sao không nóiđược , làm như có cái cục gì nghẹn nghẹn nơi cổ họng .

                          Mèn kia làm như luýnh quýnh như gà mái mắc đẻ .  
                          Mèn này im re . Biết  gì mà nói ,  mình là  đàn bà, con gái, nói ra thấy kỳ .













                          ct . 
                          #88
                            dang son 31.01.2014 14:53:33 (permalink)
                            .
                             
                             
                             
                            (  tiếp theo )




                              Hai ánh mắt ấy đụng nhau . Mèn chi mà kỳ, sao chẳng ai mở  đầu sau câu nói . Bàn tay , bàn chân ngượng nghịu bắt chết .


                               Thấy gã đứng dựng  cho một cục như trời trồng, cô hít một hơi dài, lấy sức ra vẻ tự nhiên, rồi  hỏi trỏng :

                              - Đi đâu dị hả ?


                            - Đi ... chơi lung tung mà , còn  Hớ, Hớ đi đâu ?


                               Chèm ! Chèm !   Người đâu mà chả biết ăn nói, cứ lập đi, lập lại bắt chước như  một con  két .


                            Cô ngó cái bộ vó bảnh bao đó, nói nhỏ như nói đủ cho mình nghe :


                               - Tui mới về tới, định bụng ghé đây mua cho  anh vài quyển sách đọc chơi .


                              Gã hí hửng ,cúi lưng đỡ dùm Hớ mấy xách hành lý ngổn  ngang dưới chân :

                               - Mua làm chi cho tốn tiền  há cô ? Tôi còn nhiều sách báo mà .


                            Cô mím chi, cười cười rồi  nói như trả giá :

                              - Nè cái ông kia, tui mua  sách cho  ông, rồi ông bao tui uống cái  gì trước khi về nhà nghe  ông ?



                            Tâm gật đầu mau mắn : Có đói bụng không, tôi đưa em đi ăn mì .




                              Sao lại thay chữ Cô bằng chữ Em lẹ làng vậy ông gà mái ?   Cô  thấy nếu bắt bẻ  gã hoài cũng tội nghiệp gã . Ừa, ừa, thôi thì là Em cũng được .


                            Gã  chăm chú nghe Hớ kỳ kèo trả giá thêm lần nữa :


                               - Nè ! Nè ! Trước mặt  tía má tui, tui cấm anh gọi tui  bằng em  nghe không ?


                               - Sao  lạ thế hả em ?  Gọi trước hay gọi đằng sau thì cô Hớ nào cũng giống nhau . Bộ ở trong cô có cả thảy là hai cô Hớ hay sao ?



                            Hớ ngậm cái ống hút nước mía, hai con mắt như hai hột nhãn , cô nghĩ bụng thấy gã có lý . Té ra gã cũng không đến nỗi nào công tử cục bột đớ lưỡi trước mặt phụ nữ . Tính cô không thích loại đàn ông lanh chanh nói quá nhiều theo kiểu tán tỉnh bốc hốt . Nhớ ngày xưa,  cũng vì  ham nghe cái ngọt, cái bùi, cái tâng bốc của một gã trong trường mà cô thất thân và mang thai .  Bà cô em của tía phải ra tay cứu giúp để giải thoát giọt máu của  kẻ sở khanh  đó . Ở  dưới quê, tía má chẳng hay biết gì để khỏi mang tiếng với chòm xóm .  Bây giờ, lâu lâu nghĩ lại, cô vẫn còn buồn . 
                             
                             
                             
                             
                             
                             ct.....
                            #89
                              dang son 31.01.2014 15:41:54 (permalink)
                              .
                               
                               
                               
                               


                              * Gái Quê - @nguyênhạ & đăng sơn.fr





                              Tiếng động cơ rú ngoài quán làm Hớ giật mình quay ra nhìn . Đám thanh niên lỡ cỡ chừng  bảy đứa dựng xe, cười đùa nhốn nháo rồi kéo nhau vào . Chúng trững giỡn, nghênh ngang khi thấy một cô bé bế em cũng vừa vào quán xin tiền, hai chị em mặt mày xanh xao, nhem nhuốt .

                                 Thằng tóc dài ngang vai cười hô hố, khều vai cô bé chị :


                              -  Mặt mày thấy xinh đó chứ. Anh cho em 10 đồng, em về làm đào anh há em ?


                              Mấy thằng kia nhốn nháo vỗ tay, nốc bia  cười khoái chí trong khi cô bé đỏ tía mặt . Mắt cô chớp nhanh, cúi xuống nhìn đứa em trai . Lại nhốn nháo, lại  có tiếng vỗ tay hò hét kèm tho vài câu thô tục .


                              Khi con bé khóc oà, bế em chạy ra cửa, Hớ nóng mặt, muốn nổi giận , cô nghĩ  nếu cô mà có võ thuật thì trong đám có ít nhất là ba thằng gãy răng, xịt máu .   Hớ rời bàn, đi nhanh theo con bé, gọi giật ngược và dúi vào tay bé tờ giấy bạc . Cô vuốt má con bé, dịu dàng :


                              - Nhà em ở đâu ? Sao lại thế này  ?



                              Gió lùa vào cửa quán khi cô rời con bé , trở vào quán nước thì thấy Tâm đang đứng với đám choai choai . Nhìn đằng sau lưng , Hớ chỉ thấy tấm lưng rộng của Tâm che vài khuôn mặt lũ trẻ . Tiếng xì xầm , lào rào trong quán của những người khác làm Hớ không nghe rõ Tâm đang nói gì với lũ cao bồi .


                              Khi Tâm trở lại bàn thì lũ nhóc rời bàn, nhảy lên những chiếc xe, tiếng động cơ rú lên từng chập , bỏ lại làn khói xanh .



                              Hớ tò mò hỏi gã :

                                 - Anh ơi ! Anh đã nói gì với tụi du côn ấy há , anh ?


                              Gã cười nhẹ, nâng ly cà phê nguội . Gã lắc đầu, lãng chuyện :


                                - Hớ nè !   Tội nghiệp con bé ấy quá .


                                 Hớ gật đầu, chớp  đôi mắt , nhìn ra cửa như muốn thấy lại con bé :


                              - Em có cho bé  tiền và hứa trở lại  giúp bé .


                              - Anh  yêu quý những người có lòng nhân như em .




                              Hớ nhìn Tâm . Trong đầu Hớ có  câu " Ủa ! Ủa, Anh với Em sao mà ngọt sớt ? " Ngọt như dị từ hồi nào vậy ta ơi ? "



                              Cô nghịch ngợm hỏi thẳng Gà Mái :


                              - Ai cho kêu tui là  em há ,anh ?


                              - Tôi cho phép tôi đó . Cô làm gì được tôi  chứ ?



                              Thấy Tâm lên cò, Hớ cúi mặt im rơ . Cô đang  phát hiện tính cách của gã qua một cái nhìn khác . Điệu này, có lẽ không bao giờ cô bắt chước chú Tám gọi  hắn là gà mái nữa . Hắn ít nói, có lẽ là người cọc tính , chắc hắn giả  bộ hiền lành qua mắt thiên hạ .   Mà .... ơ ... ơ ... Thiên hạ là ai , thiên hạ  đã rời quán để chỉ còn hai đứa ngồi lại .


                                 Bữa nay, Hớ muốn mình hiền, mình nhỏ nhẹ, mình dễ thương . Để làm cái chi vậy cà ?


                                Hớ đỏ mặt khi  thấy hắn châm bẩm nhìn mình :

                              - Em nè ! Tôi ghét  phụ nữ chằn lửa nha em .


                                Cô nói nhỏ :


                                 -   Sao xưng bằng tôi dị ?  Tự nhiên cái đổi giọng thấy ghét .


                              - Tôi thấy em ăn hiếp tôi, tôi quạu đa em .


                              Hớ mắc cười, không dám cười ,sợ  hắn nói mình chọc quê hắn với cái giọng giả lơ lớ tiếng Nam .   Ông ơi ! Người nam xứ tui hiền hòa lắm . Tụi tui giả bộ làm oai chanh chua chút đỉnh thôi .



                              Tâm nhìn đồng hồ tay, dắt Hớ ra  bãi  xe taxi, nói Hớ về lẹ cho tía má mừng, Tâm sẽ chạy xe hai bánh theo sau . Lúc băng qua đường, có chiếc xe đò chạy ẩu phóng lại, Tâm lật đật buông mấy giỏ hành lý , nắm chặt tay Hớ, kéo vào lề .






                              ... 
                               
                              #90
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 11 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 153 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9