Tình Chị Duyên Em
Anh yêu chị ngày em còn rất nhỏ
Mỗi lần sang lại hối lộ cho em
Viên kẹo xinh lúc em đứng bên thềm
Như thiên sứ canh trước nhà bẽn lẽn
Rồi vài lần anh dại khờ lỗi hẹn
Đến tìm ai, nhà vắng vẻ cài then
Anh ngẩn ngơ đi lại mấy tuần liền
Thầm trách phận sao mà hờn lâu thế
Rồi bao năm tháng tháng nào theo lệ
Anh ghé nhà, chủ đã đổi, khác xa
Được tin ai đã rời bỏ quê nhà
Bao hối hận trào dâng thương tha thiết
Ở nơi nào, người yêu xưa, vĩnh biệt
Mấy mùa qua là bấy đủ mùa Đông
Người yêu xưa giờ êm thắm bên chồng
Em Út nhỏ mùa Xuân về chợt báo
Em rất giống chị em xưa, em bảo
Nhưng mà em, em... em lại... yêu hơn
Yêu... từ khi... chiếc kẹo... chẳng chi hờn
Hỏi anh có... chút tình thương chia sớt
Anh cười bảo tình yêu đừng đùa cợt
Em là tiên, anh chẳng dám trèo cao
Em cười tươi, em hạ giới, dạt dào
Nghe bão tố trong hồn anh chỗi dậy
Cục than đỏ trong tim bùng lên cháy
Ai biết là tình chị lỡ, duyên em
Ta nhìn nhau, đôi mắt liếc bên thềm
Không kẹo ngọt mà môi sao dính dính
Nguyên Đỗ