Trong Tiếng Cười, Có Nỗi Buồn Ứ Đọng
Đôi khi lấp muộn phiền trong đùa giỡn
Giấu cô đơn bằng những đợt cười vui
Phảng phất quanh có những dấu ngậm ngùi
Trong tiếng cười có nỗi buồn ứ đọng
Vẫn đợi chờ vẫn kiên trì trông ngóng
Vẫn mù mờ biết trông cậy, hòai nghi
Ngòai niềm tin, liệu còn có những gì
Khi đọc báo thấy mất từng mảnh đất
Đám thái thú thay con người chân thật
Sống vì dân vì nước chống ngọai xâm
Đem quê hương tổ quốc cứ đem cầm
Chuyện mai hậu mạnh ai người đó sống
Đọc, nghe, biết... ngày càng nhiều thất vọng
Còn gì đâu hồn Sát Thát năm xưa
Gậy tầm vông, mũi tre nhọn, lưỡi bừa
Mỗi cây cỏ hóa thành tên, chiến cụ
Ôi ta ước sống lại thời xưa cũ
Hai bà Trưng, bà Triệu, Hưng Đạo Vương
Trần Quốc Tỏan... tuổi trẻ chí can trường
Không biết sợ, cứ liều mình đuổi giặc
Nguyên Đỗ