CỬA PHẬT- truyện ngắn
Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 42 bài trong đề mục
Kiều Giang 27.04.2015 19:25:36 (permalink)
QUYỀN LỰC MÙ LÒA
  Chính luận của Kiều Giang

Thư gửi ngài TẬP CẬN BÌNH, Chủ tịch nước CHND Trung Hoa.
Thưa ngài,
Chắc chắn là chính Ngài và có rất nhiều người sẽ cười rằng tôi chơi ngông, viết thơ gởi lên trời, vì ngài đang là vua của 1,3 tỉ người Trung Hoa còn tôi chỉ là một công dân quèn không tên tuổi của nước Việt Nam nhỏ bé, mà nước ngài đang xâm lược hoặc đe dọa xâm lược. Nhưng dù sao, tôi và ngài cũng chỉ là những con vật biết nói tiếng người, nghĩa là cũng có thể hiểu nhau qua ngôn ngữ của trần gian, nên tôi mới mạo muội viết những dòng này cho ngài.
Thú thật với ngài, bất kỳ một người công dân Việt Nam nào, lõm bõm vài ba chữ “thánh hiền” như tôi, đều biết rõ về đất nước ngài. Ai cũng biết đất nước ngài là một trong những cái nôi của nền văn minh nhân loại, đồng thời với Hy Lạp, La Mã, Ấn Độ…Nhưng nay, cái nôi ấy đã bị Mao Trạch Đông dẫn KARL MARX về đốt rồi. Linh hồn của dân tộc của Ngài bây giờ là sự pha tạp của chủ nghĩa duy vật đấu tranh khát máu và chủ nghĩa Đại Hán ngây thơ lỗi thời và ngài đã được sinh ra từ sự phối ngẫu của hai quái thai thời đại ấy.
Thưa ngài, tôi được biết ngài thuộc dòng dõi quý tộc trong hàng ngũ những nhà lãnh đạo Đảng CS và nhà nước Trung Hoa, nên từ bé, chắc chắn ngài đã được chiều chuộng hết mức và chẳng ai dám nói trái ý ngài, do đó những điều tôi nói ở đây, nếu có trái tai ngài, thì xin ngài thứ lỗi cho.
Trước hết, tôi cho rằng, khi còn trên ghế nhà trường, ngài không học nổi môn Triết học. Vì nếu ngài có một chút hiểu biết Triết học thì không thể nào ngài không biết cái triết lý của người chăn dắt dân mà Khổng Tử đã dạy cho Ngài: “ Vi chính dĩ ĐỨC, thí như Bắc thần cư kỳ sở, nhi chúng tinh củng chi” ( Luận Ngữ) (Lấy ĐỨC để làm việc chính trị cũng như ngôi sao Bắc thần,ở yên vị mà các ngôi sao khác đều chầu về). Ấy thế mà ngài và các “tiên đế” của ngài “tả xông hữu đột” quấy phá thiên hạ không lúc nào yên, ngài ỷ mạnh hiếp yếu, đưa ra những đòi hỏi phi lý mà trời cao nhìn xuống cũng phì cười. Ngày ấy, Khổng Tử chu du khắp thiên hạ, đưa ra lý thuyết ĐỨC – NHÂN, để trị nước. Mặc dù được mọi người kính phục, nhưng những ông vua khát quyền và khát máu thời Xuân Thu chẳng ai thèm nghe. Bây giờ, thì ngài lém lỉnh hơn nhiều. Miệng ngài thì hô hào tôn thờ cái ĐỨC của Khổng Tử, nơi nào ngài cũng cho xây đền thờ KT ( Khổng Tử). Mới năm ngoái đây, trong chuyến thăm VN, thủ tướng Lý Khắc Cường cũng yêu cầu VN lập Viện KT, nhưng phải chăng, đó chỉ là bức bình phong để che đậy dã tâm xâm lược của ngài. Miệng ngài nói một đường nhưng tay ngài lại làm một nẻo. Nếu KT sống dậy được thì Người sẽ chỉ vào mặt ngài mà nói rằng “ ngươi là đứa cháu trăm đời bất hiếu của ta”.
Thứ hai là ngài lười học sử. Trong suốt lịch sử loài người, có tên khát máu xâm lược nào mà được tồn tại lâu dài? Chúng để lại không biết bao nhiêu đau thương tang tóc cho nhân loại, và bị nhân loại đời đời nguyền rủa. Từ Alexander Đại đế, qua Đế chế OTTOMAN, hơn 600 năm xâm lược Trung Đông và một phần Châu Âu, cuối cùng cũng phải nhục nhã rút về, cho đến tên khát máu Hitler cũng phải tự sát trước sức mạnh của dân chủ và công lý. Rất lạ là có một chân lý đời đời bền vững, đó là, chiến tranh khởi đi từ nơi nào thì cũng sẽ kết thúc ở nơi ấy. 
Còn như nước ngài và nước tôi, trước đây hàng ngàn năm, diện tích và dân số nước tôi, ước chừng chỉ bằng một phần trăm của nước ngài, chịu sự đô hộ của dân tộc ngài hàng ngàn năm mà không bị dân ngài đồng hóa, thật là một điều kỳ diệu mà dân tộc tôi đã làm nên, mà hiện nay lịch sử vẫn không thể nào phân tích cho nổi. Rồi trong suốt hàng ngàn năm tiếp theo, các nền đế chế tham lam và tàn bạo của Trung Hoa không ngừng mở những cuộc xâm lăng Việt Nam và cuối cùng đều bị thất bại thảm hại. 
Ngài thử nghĩ, ngày ấy, một mình nước tôi và nước ngài, các nước khác, ít nước nào biết đến. Sự tồn vong của mỗi dân tộc, chỉ có dân tộc đó tự lực chống lại kẻ thù để tồn tại, mà dân tộc Hán của ngài vẫn không khuất phục nổi dân tộc Việt thì huống chi bây giờ, trước một thế giới văn minh, con người hiểu đâu là chân lý và lẽ phải, tất cả mọi việc xảy ra trên trái đất này, chỉ trong mấy phút, người ta đều hay biết, đất nước tôi không đơn độc, chân lý không đơn độc, dù bộ máy tuyên truyền của ngài cố đổi trắng thay đen, cũng không có ai tin ngài. Nếu ngài tiếp tục gian ngoa hiếu chiến, nước ngài sẽ trở thành gã khổng lồ cô độc, và ngài sẽ phải bị chân lý của đất trời, của loài người đánh bai.
Chẳng lẽ lãnh tụ của một nước lớn như ngài lại lấy đau thương tang tóc làm vui? Ngài có thấy không, khi ngài muốn đem lại một chén cơm cho dân ngài thì ngài đã phá tan bao nồi gạo của dân tôi, bao nhiêu người vợ nghèo ngày đêm khóc khô nước mắt, chờ chồng ở biển xa trở về, biết bao đứa trẻ thơ bơ vơ gào thét gọi cha? Một chiếc tàu chiến của ngài đè bẹp một chiếc thuyền đánh cá bé bé nhỏ của ngư dân tôi, “như con voi đè một con kiến”, chẳng lẽ ngài cũng không thấy, không biết và không thấy hổ thẹn? Sự tàn bạo của mỗi thời đại, dù có khác nhau, nhưng nó đều là sự tàn bạo, và đều đáng kinh tởm. Cuộc chiến tranh xâm lược nào cũng đẫm máu và nước mắt, chỉ thể hiện ý chí của những kẻ ngông cuồng và cuối cùng đều thất bại. Tôi tha thiết kêu gọi Ngài hãy dừng tay, để cho hai dân tộc được sống trong tình thân và cùng thịnh vượng.
Sáng nay ngài cho cắm những cành hồng lên quảng trường Thiên An Môn máu lửa, để người ta quên đi sự tàn bạo và nhục nhã, nhưng ngài đã phá đi biết bao vườn hồng ở Hà Nội, Sài Gòn và nhiều nơi nữa trên quê hương xinh đẹp của tôi. Sao một lãnh tụ một cường quốc lại đi ăn cắp hoa của người khác.
Sao ngài không đi tìm vinh quang cho ngài bằng con đường nhân ái, vì dân chủ tư do cho nhân dân mình, vì sự thịnh vượng chung của nhân loại. Xin ngài hãy nghĩ rằng con người đang sống trên trái đất này thực ra họ đều là anh em . Là lãnh đạo của một nước lớn, ngài không thể xua con người chém giết lẫn nhau vì một lợi ích riêng tư nào đó của cá nhân ngài hay của đất nước ngài
Vì sao, mỗi mùa xuân về, ngài lại không muốn nhìn thấy hoa Ban nở màu trằng hòa bình trên biên giới chung của hai nước Việt -Trung mà ngài lại muốn thấy những người lính của cả hai bên, phải từ giả vợ con, từ giả cha mẹ già, đến đây, cầm chắc tay súng, nhìn nhau với ánh mắt căm hờn ?
Thưa ngài,
Bề ngoài, ngài là người trông có vẻ hiền hòa nhân hậu đạo đức khả ái, nhưng không hiểu sao tim ngài lại chứa toàn gươm giáo, máy bay, tên lửa, tàu ngầm hạt nhân. Nhưng những thứ đó, trong thời đại ngày nay, nó không dọa nổi dân tôi. Cuối cùng tôi xin nhắc lại câu này của Khổng Tử: “ VÔ ĐẠO TẢO DĨ” (Vô đạo đức sẽ sớm bị tiêu diệt), và lòng nhân ái sẽ trường tồn.XIN ĐỪNG ĐỂ QUYỀN LỰC LÀM CHO NGÀI TRỞ NÊN MÙ LÒA.
Xin ngài hãy nhớ cho và xin trân trọng chào ngài.
SÀI GÒN - VIỆT NAM NGÀY 11/6/2014
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.04.2015 19:53:21 bởi Kiều Giang >
#16
    Kiều Giang 07.12.2015 09:34:32 (permalink)
    RUỒI
    Truyện ngắn KG
    Hôm qua lũ ruồi của làng Đa Đa hớn hở nói với ta rằng, chưa có thời kỳ nào ở cái xứ sở xinh đẹp, màu mỡ và đầy đau thương này, bọn chúng sinh sản phát triển nòi giống nhanh như cái thời cận hiện đại này.
    Theo nhà cổ sinh vật học người Pháp Pierre Teihard De Chardin, thì giống ruồi của chúng, trên Cây- Sự -Sống, phải cách xa loài người hàng tỉ năm tiến hóa, nhưng giống ruồi ở làng Đa Đa đã phát triển đột biến, loài ruồi này đã từng cho ấu trùng trong di cốt của nàng công chúa Ý Isabella thời phục hưng, nguyên mẫu nàng Mona Lisa của danh họa Leonardo Da Vinci.

    Chúng rất tự hào rằng nhiều hoạt động não của chúng, loài động vật chân đốt, không khác gì với loài động vật xương sống, thậm chí so với não người. Bọn chúng còn nói nhiều tác phẩm văn học đã nhắc đến chúng, như nhà triết học Jean Paul Sartre, nhà văn Anh Ethel Lilian Voynich, và chúng được phong “Chúa” phi nhân như William Golding.
    Nghe chúng nói mà tôi tối mặt tối mày, hoang mang, không biết đâu là sự thật, người biến thành ruồi hay ruồi biến thành người, trong cái làng đầy rối rắm và khốn khổ của tôi, các loài vật trên trái đất này tranh nhau tiến hóa.

    Nhưng tôi cũng phải công nhận với lũ ruồi, rằng không có loài sinh vật nào gần gũi con người bằng bọn chúng. Nơi nào có hoạt động của con người, là có chúng. Ban ngày chúng cũng đi kiếm ăn, ban đêm khi con người an giấc thì bọn chúng cũng biết trốn vào những nơi tối tăm để dừng hoạt động của đôi cánh và cái mũi đầy sinh động và linh hoạt.

    Chúng từng ăn chung , uống chung với con người, chỗ nào có mặt của con người là có chúng, chúng ở chung với cả người sống lẫn người chết, đặc biệt chúng tranh ăn rất quyết liệt với những mảnh đời cùng khổ trên các bãi rác đời, chúng bu lên mặt của những trẻ thơ cùng cực, chúng sống hoan hỷ trên những xác thân mục rữa, ruồi của làng Đa Đa thậm chí còn sống trên xác của đồng loại vừa nằm xuống cho chúng. Chúng cho rằng đó là quyền của kẻ mạnh do tạo hóa ban cho, khi chúng vượt qua được cái chết bên cạnh bạn của chúng phải nằm xuống.

    Khi loài ruồi mang não trạng con người, gọi là Ruồi- Người thì chúng đã làm bao nhiêu điều mà cả con người cũng không làm được. Chúng kể công rằng, mùa thu năm 1427, nhờ chúng bu dày đặt trên mắt mũi Liễu Thăng, làm cho tên giặc Tàu tối tăm mặt mày, giúp cho Lê Sát và Lê Nhân Chú chém bay đầu tên xâm lược trên núi Mã Kỳ nơi ải Chi Lăng lịch sử. Cũng như, chúng hân hoan tiết lộ một “bí mật”, trong cuộc đối đầu lịch sử giữa hai mươi vạn quân xâm lược Mãn Thanh và nghĩa quân Tây Sơn mùa xuân năm Kỷ Dậu, chính lũ ruồi làm cho quân xâm lược mất ăn mất ngủ và cuối cùng, Tôn Sĩ Nghị sợ giống ruồi mà phải chui vào ống đồng trốn về Tàu!

    Chúng còn hiêu hiêu tự đắc mà nói rằng chúng không hề sợ một tên độc tài khát máu nào, không ai dám thở khi ở bên cạnh bọn này, nhưng chúng thì tha hồ nhởn nhơ bay lượn, đã từng xả thải vào thức ăn của Hitler, Stalin, Mao Trạch Đông, Sadam Hussen, Kim Jong Un…, và khi bọn này chết, chỉ có lũ ruồi mới có thể chui được vào quan tài mà phóng uế hay truyền giống lên những cái xác đầy kinh tởm ấy mà thôi. Kể ra thì không ai làm được và có thể lập được những công trạng vĩ đại như bọn Ruồi – Người này.

    Nhưng nếu Đấng Sinh Diệt ủng hộ cho một cuộc đột biến phi nhân, biến ruồi thành người, gọi là Người- Ruồi, những con người, nhưng có gen và não trạng của ruồi, dù đó là ruồi- lính- đen Hermetia Illucents mà các nhà khoa học ở trường Đại học Imperial College of London phát hiện, thì quả cũng là một tai họa cho loài người.

    Loại Người- Ruồi xuôi theo bản năng trần trụi phi nhân và ăn bẩn, chúng không từ bỏ thứ gì mà không ăn, không từ chỗ nào mà không ăn, bất kể đêm hay ngày, mùa hạ nắng cháy hay mùa đông rét mướt giá băng. Chúng ăn trên những Đền Thiêng Miếu Cổ cha ông, chúng ăn trên những cánh rừng không bình yên, những cánh đồng cháy nắng, những dòng sông cạn kiệt, những biển cả thét gào, những ốc đảo xa xôi cô độc, những làng quê xơ xác, những con phố tủi hờn. Chúng ăn trên thân xác của những cụ già tay run tai điếc, những mầm non khô héo tuổi thơ, những bơ vơ của thiếu phụ vừa mất chồng nơi chiến địa, những thân xác mục rữa không áo quan, trên những lang thang của ma trơi đồng loại, trên hiện tại mỏi mòn,chúng ăn trên tương lai không còn sinh khí. Chúng bu ăn tất cả những thứ tồn tại trên cái làng khốn khó này.

    Ông trưởng làng thì nói rằng trên trái đất này, không chỗ nào là không có ruồi, đâu phải chỉ có làng Đa Đa, nhưng nhà Viết Sử Trên Đá lại nói rằng không thời nào làng Đa Đa lại nhiều ruồi như bây giờ, và ông trưởng làng cũng là loài ruồi biến đổi gen.Sự thật ở chỗ nào, dân làng Đa Đa chỉ còn biết nhìn lên tảng đá cao nhất của ngọn núi linh thiêng của làng là Núi Bà để chờ đợi câu trả lời.
    SG 23-11-2014

     
    #17
      NgụyXưa 08.12.2015 04:01:54 (permalink)
      
      “Ruồi” đã được mang vào thư viện.
      Xin cám ơn tác giả.
      #18
        Kiều Giang 08.12.2015 09:15:21 (permalink)
          Kiều Giang xin Cảm ơn anh Nguỵ Xưa đã đồng cảm
          Kính chúc anh và ban biên tập VNTQ sức khỏe và hạnh phúc
               Thân ái  

        #19
          Kiều Giang 19.12.2015 15:37:20 (permalink)
           KÝ ỨC HOANG VU 
          [<font]                        Truyện ngắn Kiều Giang 

          hắn ôm màu đỏ thẳm của ánh hoàng hôn cô độc cuộn tròn trong chăn chiếu của mẹ hắn để đặt nụ hôn lên thời gian, bước đi trong thế giới bùng vỡ của đôi mắt tròn thẳm sâu hình ảnh ngọt ngào và cay đắng của tuổi chim trời, hắn cố tách cái mùi ỉa mế nửa đêm của đứa em lên ba và cái mùi hoa hồng nhả hương vì khát khao mặt trời, nhưng những mùi hương nuốt trửng hắn, cứ ôm chặt vào nhau như một thứ định mệnh của xứ sở không còn mùi vị, khô cứng, cạn kiệt, 

          hắn thường thấy mẹ hắn khóc, khóc thút thít, khóc đờ đẫn, khóc cúi mặt, khóc trốn chạy, còn nước mắt hắn thì khô quánh trong cổ họng, như cục đất ruộng cày vỡ tháng năm, làm hắn, có khi phải đầu hàng mấy giọt nước bọt chờn vờn trong cổ, chẳng chịu trôi đi, hắn chỉ có thể níu lại sự sống bên cạnh những chú dế con chưa biết gáy vào cái khoảng không hắn chưa thể định hình, chỉ còn mình hắn đơn độc phóng tầm mắt non lá mạ vào bầu trời tháng mười xám xịt, 

          như trong cơn mộng du của cỏ cây, hắn bật dậy với tiếng kẻng đinh tai nhức óc, mẹ hắn hốt hoảng lôi hắn ra khỏi nhà, cháy cháy, cháy, như những con rắn lửa bò quanh núi, dưới bụng chúng là cái hào sâu, người không may rơi xuống đó thì khó mà lên được, rồi chúng tiến xuống bò quanh các làng, bò vào ngóc ngách xóm thôn, rần rật ngon lành, lách tách giòn tan, những dãy hàng rào tre quanh co, trói chặt đói ngèo âm thầm lặng lẽ, lại làm mồi cho bà hỏa vui vẻ và tàn nhẫn, nhưng có ai hiểu được, những bờ rào tre kia và cái bùi nhùi lửa châm vào nó, ai tàn nhẫn hơn ai, 

          rồi hắn thấy mẹ hắn khóc, hắn cũng không hiểu tại sao, vì mẹ hắn như  một cái bóng lặng lẽ, đôi mắt thẫn thờ, bất chợt, dưới ánh lửa còn sót lại từ những bờ rào tre, hắn thấy chiếc áo vải màu đen đã bạc, từng ngày thấm đẫm mồ hôi của mẹ, hắn biết, vì đêm đêm trong cái chõng tre chật chội, hắn đã quen với cái mùi mằn mặn chua chua ấy, cái áo đã bị móc rách và những vết sướt trên lưng mẹ hắn cũng đen thẫm, âm thầm như đôi môi câm nín của bà, 
            
          sáng sớm trống trường làng vẫn giục, hắn bước ra khỏi nhà, mẹ hắn nhìn theo từng bước chân, hắn đi qua cánh đồng trơ gốc rạ, tàn tro của cái hàng rào trở thành con rắn đen ngòm lởm chởm những mẫu xương trên những thửa ruộng xăm xắp nước, hắn đi qua cái cổng rào chỉ còn hai cái gốc tre cháy dở, không còn ai gác như mọi ngày, hắn chạy vội vào sân trường, trống vắng như một gò đất tha ma, lão già cầm dùi trống chỉ về phía đầu làng, hắn cắm đầu chạy về phía ấy, 

          người đàn ông hình như còn rất trẻ, mắt trừng ngược, hai tay nắm đầy bùn đất, có lẽ đã chịu đựng nỗi đau cùng tột, cố hết sức bám vào sự sống, nhưng đã bị từ chối, đêm qua, lẩn vào trong tiếng kẻng là những tiếng súng, viên đạn đã xé toạt xương đùi, anh ta chỉ lết được một đoạn ngắn trên mặt ruộng nước, rồi gục xuống, cuối cùng là trừng mắt lên trời, không có ai đến nhận chôn cất kẻ xấu số, nhưng rồi anh ta cũng đã ra đi như một huyền thoại trong đêm hôm sau, cũng lặng lẽ như đống tàn tro, ai cũng biết, nhưng ai cũng cứ lầm lũi như một thứ số phận khắc nghiệt, 

          hắn cúi đầu bước nhanh về nhà như đang trốn chạy trước sự truy đuổi của máu và lửa đang đông thành cục trong ký ức hoang vu. 
                            CN 29/3/2015 
          #20
            Kiều Giang 01.02.2016 08:51:06 (permalink)
                      KHÚC DƯƠNG CẦM GIỮA CUNG MÂY
                                      Truyện ngắn  Kiều Giang

                sau cơn mưa cuối thu, cao ốc Nhật Anh nhìn ra bến cảng Cẩm Lệ, đêm nay, nhuộm thêm cái vẻ u buồn, xa vắng, từ căn hộ tầng mười, nhạc sĩ Hoàng Sơn nặng nề đưa mắt nhìn ra bầu trời  mênh mông, thưa thớt những vì sao, như đang nuối tiếc một thời xa xăm vô định,  trên cảng, những con tàu nằm ngủ, chờ ngày mai ăn hàng, dáng vẻ nặng nhọc, vô tình,  dòng sông Sài Gòn như một con rắn màu xám uốn lượn, rải rác những chấm vàng trên thân, trườn về phía biển, rồi mất hút vào bóng đêm,
                 căn hộ, các cửa sổ đều mở, gió đông bắc lồng lộng, trên bàn, vật dụng ngổn ngang, chiếc đàn Guitar nằm sõng soài, chiếc piano lặng nghe khúc sonata vọng về từ quá khứ, chai whisky sắp cạn, Hoàng Sơn hớp thêm một ngụm , mắt nhìn thẳng vào bóng đêm,
            “ Sương Mai ơi, âm nhạc và thi ca ư, ai đã buộc chúng vào hai trái tim lạc loài giữa  trần gian khốn khó , vào cái số phận nghiệt ngã của anh và em, những giai điệu bay bổng kia, những vần thơ trầm lắng yêu thương kia, ai đã cột chặt vào cuộc đời hai chúng ta , những tháng ngày yêu nhau  đã làm cho anh và em  quên cả thế gian này, sao bây giờ lại trở thành chiếc thòng lọng nghiệt ngã siết cổ tâm hồn anh, trở thành giàn hỏa, thiêu đốt trái tim anh, trong cõi đi về,
            hành trang đời anh chỉ còn hình bóng  em, mà sao, gương mặt của  địa đàng, bây giờ lại như thế này?

            ba mươi lăm năm cách biệt tuổi đời đó em, không ít đâu, tóc anh bây giờ đã trắng như mây trời, còn tóc em lại biếc xanh màu núi rừng thăm thẳm, vì sao mình lại yêu nhau, anh không hiểu, Thượng đế đã bất công với em, mười năm hạnh phúc  còn lại, anh có thể cho em, anh sẽ cho em tất cả những gì mà ông trời đã ân sủng cho anh , nhưng sau đó, em chỉ còn lại bóng tối của hư vô, anh rùng mình, không thể đâu em, anh không thể nào lừa dối em, lừa dối một tình yêu thanh khiết như giọt Sương Mai mà anh yêu quý còn hơn chính cuộc đời mình,  anh cũng không thể lừa dối thời gian, lừa dối đất trời, anh không thể bước đi với vận tốc của Jesus lướt  trên mặt biển Ga-li-lê để trở lại tuổi thanh xuân của em, ôi, cái tấm thân ngà ngọc kia, cái mùi hương nồng thắm và ngọt ngào của da thịt kia, em muốn dâng hiến cho anh  ư, đối với anh nó thiêng liêng hơn cả chúa trời, nhưng lại quá nghiệt ngã, vì anh đã lỡ yêu em như yêu tiếng đàn thanh khiết của anh,  em đã đắm đuối trong vòng tay anh,, nhưng ta đã cố bóp chết những đam mê xác thịt đang hành hạ  anh, như người ta đang bóp cổ một con mãnh thú , để giữ sự trong trắng và thanh khiết cho em, như giữ hương hoa của những vần thơ em, một thứ mật ngọt mà anh đã lỡ uống vào,

            hỡi văn chương chữ nghĩa, định mệnh chăng, trói buộc ta trong lưu đày  chăng, ngày xưa, những con chữ, những làn điệu mênh mông trong những nhạc phẩm của ta viết cho nàng, như cái vũ trụ đầy mộng tưởng phủ lên tâm hồn , làm cho ta sung sướng ngất ngây, mà sao bây giờ, ta phải lìa xa nó, lìa xa em, hỡi Sương Mai,
            màn đêm và sao trời vẫn câm lặng, không trả lời ta,  rượu đã cạn, lấy gì cho ta đốt cháy đêm đen, đốt cháy trái tim ta, ta muốn trả lại trái tim cho thượng đế, trái tim khốn khổ này, để ta không còn có thể  yêu thương,
            Sương Mai ơi, nàng biết rõ rằng ta yêu nàng, ta không thể sống nếu không có nàng trên thế gian này, nhưng hôm nay ta muốn chết cho nàng, vì nàng, ta muốn những sợi dây âm thanh của chiếc đàn piano, người bạn đồng hành của ta trong suốt mấy mươi năm, những con chữ vô hình của em trong những tập thơ ta  gối đầu giường, sẽ siết cổ, bịt tai ta, để  ta chẳng còn nghe thấy gì nữa.

            nhưng vì sao ta lại chẳng thể lấy nàng? hăn chiếu kia , mâm bát kia, sao không thể là của chung, căn nhà này, vì sao chúng ta không thể cùng đi về,  buổi sáng, ta  và em, chẳng thể cùng bước ra, hoàng hôn, chẳng thể cùng trở về. Âm thanh và ngôn ngữ, hai thứ báu vật của ta và nàng đang ngùn ngụt bốc cháy trong hồn ta,  tiếng chim sơn ca lạc lõng trong ký ức ta, năm tháng thì mãi dằn vặt ta bằng hai chữ, có thể và không thể,
            ta sẽ phải  về đâu, có lẽ càn khôn cũng không thể trả lời ta”

            ngay sau đêm kỷ niệm sinh nhật, Hoàng sơn đã biến mất khỏi căn hộ chung cư,  những nhạc cụ đã  gắn chặt với cuộc đời người nhạc sĩ tài hoa, mà từ những bảo vật thiêng liêng đó, những bài tình ca bất hủ của chàng viết cho người yêu, cùng những thanh âm dìu dặt của những khúc giao hưởng lồng lộng trăng sao của những nhạc sĩ tài danh thế giới, cũng đã ra đi theo chàng một cách lặng lẽ và bí ẩn, như thứ tình yêu phi thời gian của chàng với Sương Mai.
               
                 đây là đêm thứ ba, sau hôm nhạc sĩ Hoàng Sơn mất tích, trăng hạ huyền đã xế đỉnh đầu, Sương Mai vẫn còn ngồi thẫn thờ nhìn dòng sông âm thầm chảy, có người đã nói với nàng, đêm ấy, Hoàng Sơn đã đi về phía dòng sông,…
            Sương Mai thầm thỉ trong tuyệt vọng :
            Hoàng Sơn ơi, em ngồi đây nghe tiếng khóc muôn trùng còn lại của đời em như  tiếng thở dài của anh còn vang vọng trong tiếng sóng dòng sông, thiết tha và cay đắng, rồi đây, em còn biết mang tuổi  buồn  này đi đâu,  trong cõi vô thường mà nơi đó chẳng còn có anh, em như đang lơ lửng trong bầu trời giông bão, vật lộn với những hồi ức ngọt ngào mà anh đã dành cho em, tình yêu ơi, lý do nào người đẩy ta vào tuyệt lộ, bức bách người  ta yêu từ bỏ thế gian này, sao người đành diễu cợt trên khát vọng yêu thương cháy bỏng của ta, hoan hỷ nhìn ta héo úa, sao người lại đẩy ta vào nơi chỉ toàn bóng tối, để đôi mắt ta không bao giờ còn trông thấy chàng, tình yêu ơi, sao người ngự trị trong ta, rồi cũng chính người lại bỏ rơi ta, người đã  xô ta  từ đôi cánh thần tiên của người và ta đang chơi vơi trong  khoảng không vô định,  giờ đây, ta còn biết đâu là nguồn cội để trở về !
            Hoàng Sơn ơi, anh đã cho em bầu trời, bây giờ anh bỏ em bơ vơ và tuyệt vọng trong  đó, không có anh và cũng không có mặt trời, thiên thu lại trở về gọi em, anh hãy cho em theo cùng,
            thần chết ơi, hãy giải thoát ta khỏi cái trần gian chỉ toàn là những khung cửa hẹp đầy khổ đau, của những định kiến nghiệt ngã mà Hoàng Sơn và ta không thể chui qua, xin cho ta trở về với vĩnh cửu đầy lòng nhân từ, ở nơi đó, ta  sẽ gặp được chàng,  ta cảm nhận được điều ấy từ thời khắc nặng nề nhưng thiêng liêng này. Hỡi thần chết, người ở đâu?

            chuyện tình Hoàng Sơn – Sương Mai như đã trôi theo dòng sông đời lặng lẽ, thời gian đã vùi chôn tất cả, nhưng có một điều mà hình như nó không thể xóa nhòa, đó là tiếng dương cầm và những tình khúc bất hủ của Hoàng Sơn,


            người ta nói với nhau rằng, trên đường lên xứ hoa anh đào thơ mộng, khi  băng qua khu rừng Thủy Tiên quyến rũ và bí hiểm, ai cũng nghe thứ âm thanh huyễn hoặc, du dương, từ cung mây thăm thẳm vọng về, có khi nghe bi tráng như của khúc anh hùng ca Iliad của Homer, có khi lại rộn rã vui tươi của một mối tình thơ mộng nơi thôn dã của nàng Theresa kiều diễm của Beethoven, có khi khắc khoải như định mệnh của chàng Hamlet oái ăm, có khi lạ dịu dàng như ánh trăng rơi trên đồi thông  mộng mị, có khi như tiếc nhớ oán than cho mối tình oan trái của Hoàng Sơn,
            nhưng tất cả chỉ là một một huyền thoại, vì đã mấy năm rồi, không ai tìm thấy dấu vết nơi đi-về của khúc dương cầm vẫn cứ lơ lửng trên cung mây,
                       SG 21/7/2015
             
               
             
            R

            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2023 04:41:36 bởi Ct.Ly >
            #21
              Kiều Giang 29.02.2016 19:01:28 (permalink)
              KHE TRỜI
              Truyện ngắn Kiều Giang

              cả đời hắn là một cuộc đi tìm, đi tìm chiều cao và độ sâu, hắn muốn luôn sống trong cảm thức về chiều cao và độ sâu, hắn không muốn kéo lê cái thân phận hắn trên mặt đất bằng , hắn có cảm giác bay bổng tuyệt vời nếu bên này là đỉnh cao và bên kia là vực thẳm, hắn thích úp mặt vào đỉnh núi, vào khe trời để nghe tiếng vọng của núi rừng, tiếng suối trong veo, vi vu dưới đáy vực, mà hắn gọi đó là tiếng nhạc trời, những âm thanh huyền diệu làm sao, hắn nói là hắn mãi đợi chờ, đợi chờ bao lâu cũng được, đợi chờ không biết mệt mỏi, vì đôi khi cả đời người, còn không được nghe.
                 
              đêm nay, hồn thoát xác, hắn làm một cuộc hành trình dài đầy thi vị lên đỉnh thiên sơn, hắn đã đạt được chiều cao của ước mơ ngàn đời của hắn, từ nơi ấy, hắn được ngắm nhìn những dòng sông sao xanh thẳm, đang lấp lánh trong cõi vô biên,  kiều diễm và kỳ ảo, nhưng sao, hình như chúng đang trốn chạy khỏi hắn, những ngôi sao ấy đang đi tìm gì trong cõi vô thủy vô chung, hay là chúng cô đơn của chính cuộc đời hàng tỉ năm của mình , như chính xác thân hắn nơi trần thế này, chúng cũng sinh ra và chết yểu ư, chúng cũng ăn thịt lẫn nhau ư, hay những thiên hà sợ đôi mắt của hắn , có lẽ không,  chắc là khoảng không  đang giãn nở, và cái quy luật sinh diệt cũng đang diễn ra từng phút, từng giây, những vì sao cũng phải giẫy chết, những thiên hà rồi cũng biến mất trong tầm nhìn của hắn,trong cõi khôn cùng, lòng hắn bâng khuâng, ôi, cứ đến rồi đi, nhẹ nhàng, chóng vánh,
               
                   hắn đưa mắt nhìn xuống trần gian, nhức nhối, quằn quại và bi đát, những xác thân đang bồng bềnh , quay cuồng trong hoan lạc và khổ đau, dần dần mục rữa , có lẽ hắn cũng đã từng lấp lánh, từng ôm lấy bóng đêm, đã từng trốn chạy, từng yêu đương, từng truyền giống,
               trong mớ hỗn mang kia, hắn chợt thấy dưới rừng cây rậm rạp, Plato đang ôm hôn thiên đàng của vũ trụ lý tính, còn Nietzche đang khóc cho buổi hoàng hôn của những thần tượng, có khi lại cười trên đỉnh núi siêu nhân, không còn tìm ra dấu chân của chúa, Einstein bay vào khoảng không nhung lụa, ôm thiên hà trở về trái đất, bạc tóc với thời gian bất định,
              ôi cái trần gian vui nhộn, rối rắm, bi hài, hắn mỉm cười sung sướng, bí ẩn,
              giữa hai đỉnh cao dựng đứng, dưới kia là sự thăm thẳm của suối khe, thăm thẳm  không gian , và thời gian như dừng lại, một cuộc tìm kiếm bất tận, một cuộc gặp gỡ muôn niên, hắn úp mặt vào khe trời để nghe tiếng nhạc phiêu linh, cội rễ của hư không và tồn tại, đi giữa ánh sáng và bóng tối, phía trước là thiên đàng, phía sau là tuyệt lộ, không thể quay về, trên đỉnh thiên sơn hắn tận hưởng sự băng giá của tâm hồn hắn, hắn nằm sấp xuống đỉnh trời, điều quái dị mà hắn chưa từng gặp bao giờ, là hắn đang run rẩy trong nỗi sung sướng tột cùng, vô tận, như dài mãi đến thiên thu,
                  còn dưới khe suối kia là sự ấm áp đầy quyến rũ của đêm hoa đăng, hắn cảm thấy mình bé nhỏ, cô đơn, nhưng ân sủng tử sinh lại bày lên mặt hắn,
              suối khe không  đáy, một thứ ánh sáng lung linh ảo diệu tỏa mờ, bao quanh là một rừng hoa cực lạc, bốc lên mùi hương của một thứ nước suối trời tinh khiết đến khôn cùng,  mùi hương như kết tụ từ hồng hoang, trải qua thời gian hàng tỉ năm, tinh kết của muôn loài cỏ hoa, Thượng Đế cũng tắm gội từ nơi ấy, thứ nước của suối nguồn uyên nguyên, phải chăng đó chính là sản phẩm của Người, nơi gặp gỡ của tình yêu và thù hận, thiên đường và địa ngục, bóng tối và ánh sáng, đau thương và khát vọng, hằng sinh và hủy diệt, nơi mà bàn chân hắn đi qua, cũng là nơi tai mắt mũi và da thịt hắn đi tìm,

              trong lúc hắn đang phiêu du trong mùi hương ảo diệu bốc lên từ đáy của khe trời, hắn chợt thấy Dante  đang ôm Thần khúc hăm hở đi vào chín tầng địa ngục, hình như Dante  đang bay trong khe trời, giữa thiên đàng và địa ngục, đang bay trong niềm hân hoan của hắn, một cuộc rượt đuổi tìm kiếm văn chương giữa tồn tại và hư vô,
              đàng xa, Goethe đang dắt Mephisto và Faust, ngọt ngào và mãnh liệt, rần rật chảy trong mạch máu hắn,

              đang trong cơn mộng mị của đất trời, hắn bỗng nghe một giọng nói đầy nội lực, từ đáy khe trời vọng lên,
              hỡi kẻ đi tìm chữ nghĩa kia, ta chính là người mà ngươi muốn tìm, nhưng mật ngôn lại nằm trong chính hố thẳm của mỗi con người , thì dù ngàn đời, ngươi úp mặt vào khe trời để nghe lời nói của ta, ta cũng không có gì để cho ngươi, chữ nghĩa đang rắc đầy trên đường ngươi đi tìm, ngươi hãy ra đi.
                      SG 24/4/2015 
               
              #22
                mưa phố núi 26.04.2016 19:11:36 (permalink)
                Hắn
                Hắn vẫn cô đơn giữa muôn ngàn ảo vọng
                Hắn vẫn yêu thương trong gian dối khôn lườn
                Hắn vẫn khát khao một tình yêu dịu ngọt
                Và đam mê - và tan vỡ
                Từng đau thương - từng thắm thiết.
                Rồi ngày mai - rồi muôn kiếp !
                Vẫn mãi là riêng hắn một cuộc chơi

                Tặng một bài tuỳ bút tuyệt vời .
                #23
                  Kiều Giang 06.05.2016 21:57:05 (permalink)
                  Hắn 
                  Hắn vẫn cô đơn giữa muôn ngàn ảo vọng 
                  Hắn vẫn yêu thương trong gian dối khôn lường
                  Hắn vẫn khát khao một tình yêu dịu ngọt 
                  Và đam mê - và tan vỡ 
                  Từng đau thương - từng thắm thiết. 
                  Rồi ngày mai - rồi muôn kiếp ! 
                  Vẫn mãi là riêng hắn một cuộc chơi 

                  Tặng một bài tuỳ bút tuyệt vời .
                  ..............
                  HẮN

                  Hắn vẫn áp tai vào khe trời
                  để lắng nghe hơi thở của tri âm,
                  Nhưng hình như tri âm ơi, người vẫn xa dịu vợi
                  có khi còn xa hơn cả điểm cuối của cuộc đời ta 
                  Hắn trở về với bóng tối  cuộc hồi sinh,
                  tình yêu như một sự đánh lừa huyễn hoặc,
                  cứ tan chảy trong dòng đời khao khát và khổ đau,
                  trong dòng suối nước mắt khởi nguồn từ uyên nguyên,
                  mà hắn cất giữ trong trái tim thanh khiết đã tật nguyền,
                  Tri âm đã từ chối hắn
                  Và rồi hắn sẽ mãi mãi ra đi ...

                   Xin Cảm ơn người đã cho ta cõi văn chuơng thanh khiết của thế gian này

                   
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2017 10:44:22 bởi Kiều Giang >
                  #24
                    Kiều Giang 23.06.2016 21:34:56 (permalink)
                               NGƯỜI NGỒI VẼ CHÂN DUNG THỜI GIAN
                                     Truyện ngắn Kiều Giang

                    hắn rơi xuống cuộc đời như người ta ném một viên sỏi sần sùi vào dòng sông đang chảy, cha mẹ hắn đã bỏ hắn ra đi vĩnh viễn trong một tai nạn thời cuộc, khi hắn mới vừa lên ba, người đàn bà góa, không con, thương tình, đem hắn về nuôi nơi cái xum ổ chuột hun hút trong con hẻm ngoằn ngoèo, hắn từng đi chơi , không tìm ra lối về
                     
                    hắn bước đi trên những mảnh vỡ của cuộc đời mà người ta vứt bừa bãi ra đường, bàn chân hắn đã chai hàng trăm vết cắt, những chiếc đinh đóng vào đầu hắn những lời chửi rủa tục tĩu , nhưng hắn chưa gục ngã, vì hắn còn món nợ chưa trả xong, món nợ với người mẹ đã đặt hắn vào cuộc tồn sinh nhọc nhằn thăm thẳm

                    người duy nhất đã dạy hắn về những đường nét đỏ đen xanh tím của cuộc đời này là người thợ vẽ đầu con hẻm nơi hắn ở, và cũng chính người ấy gây hứng thú cho hắn nghĩ về cái lý do mà hắn mơ hồ và vô tình hiện diện trong con hẻm rách nát, cùng với nỗi giày vò trên những hạt cơm, hắn bắt đầu tự hỏi về cái thời gian gãy vụn hun hút

                    bức chân dung của thiếu phụ quá cố trong lều của người thợ vẽ, (người ta sắp đặt nó lên bàn thờ), gợi cho hắn hình ảnh người mẹ mà hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ thấy mặt, một bí mật giữa mặt trời, một góc khuất nhức nhối trong lòng hắn, có lẽ nơi xa xăm, bà đã từng khóc về cái tuổi thơ đen đúa của hắn, hắn tưởng tượng bà cũng có nét mặt thanh tú như hắn, nhưng không đến nỗi cõi còm, hắn thấy mơ ước, một thứ mơ ước nhuộm màu xám hoang mang, đột nhiên nung nấu lòng hắn, hắn đề nghị với người thợ già cho hắn phụ việc và chỉ xin được lưng lửng mấy chén cơm nhạt, qua ngày

                    bây giờ hắn đã cầm cọ thực thụ, người thợ già gật gù với những bức họa của hắn dù ông rất mơ hồ về chúng, những đường cọ của hắn không hề giống ông, một thứ huyễn hoặc như đang nhảy nhót trong không gian, như khói như mây, lúc hiện lúc ẩn, lúc co quắp đớn đau, lúc mỉm cười  thoáng đãng, ông bị thu hút mãnh liệt nhưng không thể nào nắm bắt được

                    hắn nói là hắn vẽ chân dung của mẹ , nhưng ông nghĩ, hắn chưa biết mặt mẹ bao giờ, người thiếu phụ trong bức tranh như một sự bùng vỡ và quện chặt của nhiều sắc màu, nếu nhìn thẳng thì như  mỉm cười, đôi môi nàng đang trò chuyện với hắn, nhìn cuộc đời một màu xanh thẳm yêu thương, nhưng nếu nhìn nghiêng thì hình như bà đang ở dưới chín tầng địa ngục, ngồi trên giàn hỏa thiêu, nhúm nhó và hoảng loạn, trên đầu là một màu đen vô tận trói buộc, lạnh lùng, mỗi lần nhìn vào bức chân dung của mẹ, hắn bỗng cười vang, nhưng nghe như nghẹn ngào nức nở, không ai hiểu là hắn đang nghĩ gì

                    hắn không hiểu vì sao người ta giết mẹ hắn, một người đàn bà yếu đuối và hiền lành, hắn cho rằng cái chết của mẹ hắn là sự lật ngửa của trần gian về thánh thiện và tội ác, không biết trong giờ phút lâm chung, mẹ hắn đã làm gì, bà ưỡn ngực thách thức hay quỳ xuống van xin, hình ảnh đó cứ dày vò hắn, không chịu buông tha, hắn ngậm ngùi chua chát, vì cuối cùng người mẹ thân yêu của hắn cũng đã gục ngã trước số phận

                     hắn dùng nét cọ và màu sắc để cố thể hiện cái hiện tại tức thì, sức tưởng tượng của hắn là hiếm có và khác thường nên mỗi bức chân dung  mẹ hắn đều hiện lên cuộc sống hiện tại của bà (hắn chỉ muốn có thế), có khi người ta nhận thấy như mẹ hắn đang hớn hở nhảy múa với đàn tiên nữ ở nơi thiên đường, cũng có khi người ta lại có cảm giác như bà đớn đau cùng cực,
                     trong tranh của hắn, hạnh phúc và khổ đau như ôm chặt, đan quện vào nhau giữa dòng thời thời gian đang chảy   

                    và ngày ngày hắn vẫn cặm cụi vẽ chân dung của mọi ngõ ngách cuộc đời, từ chân dung những tên quyền lực khát máu bậc nhất đến gương mặt của người nông phu chân đất hiền lành, tất cả đều sống động cùng đang nhảy múa với thời gian, cái lều của ông già ngày nào, nay đã thành phòng tranh của một họa sĩ chân dung có tiếng, khách thưởng ngoạn đến mỗi ngày một đông, nhưng hắn không chịu bán bất kỳ bức tranh chân dung nào hắn đã vẽ

                    thế rồi một đêm, không ai ngờ, con hẻm cùng cái xưởng họa của người vẽ chân dung bỗng trở thành mồi ngon của ngọn lửa vô tình , những bức tranh cùng với người họa sĩ tài hoa đã cùng biến mất trong đêm, ai cũng tiếc rẻ, nhưng chẳng ai biết bao giờ người họa sĩ trở lại với phòng tranh, để lại một sự trống vắng cũng hun hút không khác gì con hẻm, còn những bức chân dung đã thành nham nhở tro than, lẩn vào đám bụi mù của bóng tối thời gian
                                    SG  5/4/2015




                    #25
                      Kiều Giang 20.07.2016 21:49:50 (permalink)
                      Lời Nói Dối Vụng Về
                      truyện ngắn Kiều Giang      
                          Tôi và em vẫn bước đi trong màn đêm dày đặc, có lẽ là lâu lắm rồi, có thể đã bao thế kỷ, cũng nên, những ánh sao thưa thớt là người bạn đồng hành hiếm hoi của những bước chân vô tận đi về phía ngọn nguồn con sông không bao giờ khô cạn,
                      dù đã đi theo tôi từ buổi đầu của cuộc hành trình bất tận, tìm kiếm một chút sự thật trong cõi vô biên, từ cửa sông cuối nguồn ra biển, nàng chưa bao giờ tin tôi, chưa bao giờ tin vào chính những bước chân phiêu bạt của nàng,

                      bụi thời gian bao phủ chúng tôi, ký ức bỗng cháy lên, phơi trần những khúc xương khô trần thế, tôi nhớ khóe mắt nàng buồn, hình như nó đang hiện lên chuỗi thời gian nàng vật lộn với bóng tối, và nhớ môi nàng đợi chờ một nụ hôn hiếm hoi của ánh trăng lơ đãng, nhớ bàn tay nàng quờ vào bờ đêm, tạo thành những vệt sáng ở đầu những ngón tay, tạo thành bức tranh “lập thể tổng hợp” của Picasso, nàng vẫn là một thực thể đầy sinh động của trăng sao,
                               tôi bước đi trong nỗi cô đơn cùng tột, cố tìm cho ra thứ ngôn ngữ để nói chuyện với nàng, thứ ngôn ngữ của biển xanh ngàn năm sóng cuộn, của núi cao đơn lạnh tuyết phủ thiên thu , của lớp mây ngàn mãi mãi lửng lơ giữa không gian vô định, thứ ngôn ngữ của cỏ non xanh ngát bốn mùa, thứ ngôn ngữ từ Iliad, Odyssey của Homere cho đến Truyện Kiều của Nguyễn Du, nhưng nàng một mực cho rằng đó cũng chỉ là những lời nói dối và là những lời nói dối vụng về, tôi cố thuyết phục nàng, rằng tôi đã băng qua hàng triệu năm trên “cây-sự-sống” của Teilhard de Chardin dồn lại dưới sức nén của vũ trụ, nhưng nàng vẫn bảo rằng, đó cũng chỉ là những lời nói dối dễ thương và vụng về, 
                               nàng cho rằng biển xanh đã nói dối, núi cao đã nói dối, dòng sông chảy qua quê hương nàng đã nói dối, những chồng sách cao nghệu kia đã nói dối, và những bước đi của tồn tại cũng không hề nói thật với nàng,
                           quả táo đã đánh lừa Newton, và rồi Einstein cũng sẽ trở thành kẻ nói dối, khi hạt hạ nguyên tử Neutrino của CERN vượt qua vận tốc ánh sáng, tất cả như một thứ ngôn ngữ xa lạ, nhảy múa trên một bức màn nhung đen của bàn tay thượng đế, người đang mỉm cười,
                      nàng vẫn bước đi bên ta, có khi ôm chặt lấy ta, nhưng mắt nàng vẫn cứ đăm đăm về cõi thiên hà, nơi đó nàng hiểu rằng quy luật sinh diệt như một cuộc nói dối vụng về của tạo tác vẫn tiếp tục phủ bình minh lên những trở trăn của cái vô cùng, nếu những nốt nhạc rời rạc chỉ để lại sự lạnh lẽo, thì chỉ có những bản hợp xướng mới đem lại cho ta sự ngất ngây bí ẩn, nàng vẫn quả quyết rằng con đường đi tìm của tôi và nàng cũng chỉ nghe thấy được tiếng vọng mơ hồ của tạo tác, nghĩa là nàng vẫn nghe một phần sự thật trong sự vụng về kia của vũ trụ và nhân sinh, nàng than thở mãi với tôi rằng tạo tác chưa bao giờ nói thật với nàng một điều gì, có điều, theo nàng, lời nói dối vụng về kia lại là là những âm thanh dịu ngọt nhất, thanh khiết nhất, đáng yêu nhất của vũ trụ đã dành cho chúng tôi, 
                             thế rồi, trong một đêm trăng sáng đang phủ lên nụ cười của nàng, phủ lên niềm khắc khoải của tôi, có lẽ, khi đó, trái tim vũ trụ đang ngừng đập, nàng áp sát vào tai tôi mà thỏ thẻ rằng, còn một thứ nói dối nữa, không phải của vầng trăng, không phải của dòng sông, không phải của mặt trời, không phải của những thiên hà, không phải là sự hội tụ của ngôn ngữ hàng tỉ năm,…và cũng không phải của thượng đế, mà đó là lời nói dối lịch lãm của những kẻ lái buôn sự thật, từng shadna đẩy chủng loài biết tư duy đi lên theo hình trôn ốc, theo quy luật của diệt sinh, tạo ra sự vĩ đại cho những kẻ biết cách đẩy loài người vào máu lửa và nước mắt, trải qua hàng triệu năm, trong lời nói dối lịch lãm ngọt ngào…
                      SG 19/5/2016


                       





                       
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.07.2016 21:53:08 bởi Kiều Giang >
                      #26
                        Kiều Giang 09.02.2017 10:52:06 (permalink)
                        [This post was marked as helpful]
                        KHÚC DƯƠNG CẦM GIỮA CUNG MÂY
                                                  Truyện ngắn  Kiều Giang

                            sau cơn mưa cuối thu, cao ốc Nhật Anh nhìn ra bến cảng Cẩm Lệ, đêm nay, nhuộm thêm cái vẻ u buồn, xa vắng, từ căn hộ tầng mười, nhạc sĩ Hoàng Sơn nặng nề đưa mắt nhìn ra bầu trời  mênh mông, thưa thớt những vì sao, như đang nuối tiếc một thời xa xăm vô định,  trên cảng, những con tàu nằm ngủ, chờ ngày mai ăn hàng, dáng vẻ nặng nhọc, vô tình,  dòng sông Sài Gòn như một con rắn màu xám uốn lượn, rải rác những chấm vàng trên thân, trườn về phía biển, rồi mất hút vào bóng đêm,
                             căn hộ, các cửa sổ đều mở, gió đông bắc lồng lộng, trên bàn, vật dụng ngổn ngang, chiếc đàn Guitar nằm sõng soài, chiếc piano lặng nghe khúc sonata vọng về từ quá khứ, chai whisky sắp cạn, Hoàng Sơn hớp thêm một ngụm , mắt nhìn thẳng vào bóng đêm,
                        “ Sương Mai ơi, âm nhạc và thi ca ư, ai đã buộc chúng vào hai trái tim lạc loài giữa  trần gian khốn khó , vào cái số phận nghiệt ngã của anh và em, những giai điệu bay bổng kia, những vần thơ trầm lắng yêu thương kia, ai đã cột chặt vào cuộc đời hai chúng ta , những tháng ngày yêu nhau  đã làm cho anh và em  quên cả thế gian này, sao bây giờ lại trở thành chiếc thòng lọng nghiệt ngã siết cổ tâm hồn anh, trở thành giàn hỏa, thiêu đốt trái tim anh, trong cõi đi về,
                        hành trang đời anh chỉ còn hình bóng  em, mà sao, gương mặt của  địa đàng, bây giờ lại như thế này?

                        ba mươi lăm năm cách biệt tuổi đời đó em, không ít đâu, tóc anh bây giờ đã trắng như mây trời, còn tóc em lại biếc xanh màu núi rừng thăm thẳm, vì sao mình lại yêu nhau, anh không hiểu, Thượng đế đã bất công với em, mười năm hạnh phúc  còn lại, anh có thể cho em, anh sẽ cho em tất cả những gì mà ông trời đã ân sủng cho anh , nhưng sau đó, em chỉ còn lại bóng tối của hư vô, anh rùng mình, không thể đâu em, anh không thể nào lừa dối em, lừa dối một tình yêu thanh khiết như giọt Sương Mai mà anh yêu quý còn hơn chính cuộc đời mình,  anh cũng không thể lừa dối thời gian, lừa dối đất trời, anh không thể bước đi với vận tốc của Jesus lướt  trên mặt biển Ga-li-lê để trở lại tuổi thanh xuân của em, ôi, cái tấm thân ngà ngọc kia, cái mùi hương nồng thắm và ngọt ngào của da thịt kia, em muốn dâng hiến cho anh  ư, đối với anh nó thiêng liêng hơn cả chúa trời, nhưng lại quá nghiệt ngã, vì anh đã lỡ yêu em như yêu tiếng đàn thanh khiết của anh,  em đã đắm đuối trong vòng tay anh,, nhưng ta đã cố bóp chết những đam mê xác thịt đang hành hạ  anh, như người ta đang bóp cổ một con mãnh thú , để giữ sự trong trắng và thanh khiết cho em, như giữ hương hoa của những vần thơ em, một thứ mật ngọt mà anh đã lỡ uống vào,

                        hỡi văn chương chữ nghĩa, định mệnh chăng, trói buộc ta trong lưu đày  chăng, ngày xưa, những con chữ, những làn điệu mênh mông trong những nhạc phẩm của ta viết cho nàng, như cái vũ trụ đầy mộng tưởng phủ lên tâm hồn , làm cho ta sung sướng ngất ngây, mà sao bây giờ, ta phải lìa xa nó, lìa xa em, hỡi Sương Mai,
                        màn đêm và sao trời vẫn câm lặng, không trả lời ta,  rượu đã cạn, lấy gì cho ta đốt cháy đêm đen, đốt cháy trái tim ta, ta muốn trả lại trái tim cho thượng đế, trái tim khốn khổ này, để ta không còn có thể  yêu thương,
                        Sương Mai ơi, nàng biết rõ rằng ta yêu nàng, ta không thể sống nếu không có nàng trên thế gian này, nhưng hôm nay ta muốn chết cho nàng, vì nàng, ta muốn những sợi dây âm thanh của chiếc đàn piano, người bạn đồng hành của ta trong suốt mấy mươi năm, những con chữ vô hình của em trong những tập thơ ta  gối đầu giường, sẽ siết cổ, bịt tai ta, để  ta chẳng còn nghe thấy gì nữa.

                        nhưng vì sao ta lại chẳng thể lấy nàng? hăn chiếu kia , mâm bát kia, sao không thể là của chung, căn nhà này, vì sao chúng ta không thể cùng đi về,  buổi sáng, ta  và em, chẳng thể cùng bước ra, hoàng hôn, chẳng thể cùng trở về. Âm thanh và ngôn ngữ, hai thứ báu vật của ta và nàng đang ngùn ngụt bốc cháy trong hồn ta,  tiếng chim sơn ca lạc lõng trong ký ức ta, năm tháng thì mãi dằn vặt ta bằng hai chữ, có thể và không thể,
                        ta sẽ phải  về đâu, có lẽ càn khôn cũng không thể trả lời ta”

                        ngay sau đêm kỷ niệm sinh nhật, Hoàng sơn đã biến mất khỏi căn hộ chung cư,  những nhạc cụ đã  gắn chặt với cuộc đời người nhạc sĩ tài hoa, mà từ những bảo vật thiêng liêng đó, những bài tình ca bất hủ của chàng viết cho người yêu, cùng những thanh âm dìu dặt của những khúc giao hưởng lồng lộng trăng sao của những nhạc sĩ tài danh thế giới, cũng đã ra đi theo chàng một cách lặng lẽ và bí ẩn, như thứ tình yêu phi thời gian của chàng với Sương Mai.
                           
                             đây là đêm thứ ba, sau hôm nhạc sĩ Hoàng Sơn mất tích, trăng hạ huyền đã xế đỉnh đầu, Sương Mai vẫn còn ngồi thẫn thờ nhìn dòng sông âm thầm chảy, có người đã nói với nàng, đêm ấy, Hoàng Sơn đã đi về phía dòng sông,…
                        Sương Mai thầm thỉ trong tuyệt vọng :
                        Hoàng Sơn ơi, em ngồi đây nghe tiếng khóc muôn trùng còn lại của đời em như  tiếng thở dài của anh còn vang vọng trong tiếng sóng dòng sông, thiết tha và cay đắng, rồi đây, em còn biết mang tuổi  buồn  này đi đâu,  trong cõi vô thường mà nơi đó chẳng còn có anh, em như đang lơ lửng trong bầu trời giông bão, vật lộn với những hồi ức ngọt ngào mà anh đã dành cho em, tình yêu ơi, lý do nào người đẩy ta vào tuyệt lộ, bức bách người  ta yêu từ bỏ thế gian này, sao người đành diễu cợt trên khát vọng yêu thương cháy bỏng của ta, hoan hỷ nhìn ta héo úa, sao người lại đẩy ta vào nơi chỉ toàn bóng tối, để đôi mắt ta không bao giờ còn trông thấy chàng, tình yêu ơi, sao người ngự trị trong ta, rồi cũng chính người lại bỏ rơi ta, người đã  xô ta  từ đôi cánh thần tiên của người và ta đang chơi vơi trong  khoảng không vô định,  giờ đây, ta còn biết đâu là nguồn cội để trở về !
                        Hoàng Sơn ơi, anh đã cho em bầu trời, bây giờ anh bỏ em bơ vơ và tuyệt vọng trong  đó, không có anh và cũng không có mặt trời, thiên thu lại trở về gọi em, anh hãy cho em theo cùng,
                        thần chết ơi, hãy giải thoát ta khỏi cái trần gian chỉ toàn là những khung cửa hẹp đầy khổ đau, của những định kiến nghiệt ngã mà Hoàng Sơn và ta không thể chui qua, xin cho ta trở về với vĩnh cửu đầy lòng nhân từ, ở nơi đó, ta  sẽ gặp được chàng,  ta cảm nhận được điều ấy từ thời khắc nặng nề nhưng thiêng liêng này. Hỡi thần chết, người ở đâu?

                        chuyện tình Hoàng Sơn – Sương Mai như đã trôi theo dòng sông đời lặng lẽ, thời gian đã vùi chôn tất cả, nhưng có một điều mà hình như nó không thể xóa nhòa, đó là tiếng dương cầm và những tình khúc bất hủ của Hoàng Sơn,


                        người ta nói với nhau rằng, trên đường lên xứ hoa anh đào thơ mộng, khi  băng qua khu rừng Thủy Tiên quyến rũ và bí hiểm, ai cũng nghe thứ âm thanh huyễn hoặc, du dương, từ cung mây thăm thẳm vọng về, có khi nghe bi tráng như của khúc anh hùng ca Iliad của Homer, có khi lại rộn rã vui tươi của một mối tình thơ mộng nơi thôn dã của nàng Theresa kiều diễm của Beethoven, có khi khắc khoải như định mệnh của chàng Hamlet oái ăm, có khi lạ dịu dàng như ánh trăng rơi trên đồi thông  mộng mị, có khi như tiếc nhớ oán than cho mối tình oan trái của Hoàng Sơn,
                        nhưng tất cả chỉ là một một huyền thoại, vì đã mấy năm rồi, không ai tìm thấy dấu vết nơi đi-về của khúc dương cầm vẫn cứ lơ lửng trên cung mây,
                                   SG 21/7/2015
                         
                           
                         

                        #27
                          Kiều Giang 30.07.2017 17:30:34 (permalink)
                          [This post was marked as helpful]
                          Truyện ngắn CHẠY TRỐN
                                               Kiều Giang
                                        Viết tặng MPN
                                              
                          Có lẽ không có ai dám nói là mình có thể định nghĩa đầy đủ, thế nào là sự bất hạnh lứa đôi trong cuộc nhân sinh. Nhưng chắc chắn sẽ có ai đó tự cho rằng, mình có thể đã cảm nhận đầy đủ nỗi bất hạnh đó từ cái hạt bụi nhỏ nhoi ở trọ này. Cho nên, khi mở đầu tác phẩm bất hủ Anna Karênina, Léon Tolstoi đã nói rằng “ Mọi gia đình hạnh phúc, họ đều sung sướng một cách như nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh, họ lại có một kiểu đau khổ riêng”.
                          Đã tám giờ sáng, nhưng nàng không thể nào nhấc nổi cái đầu ê ẩm, nặng như chì, lên khỏi gối. Nỗi bơ vơ lạc lõng lạnh giá đang bao trùm căn phòng. Nhìn lên trần nhà, nàng thấy hình như cái quạt đang quay tít, nhưng thực ra nàng đã tắt từ đầu hôm, vì cảm thấy lạnh.
                          Nàng cố moi trong trí óc nhỏ nhoi và thương tật của mình để tìm cho ra cái nguyên nhân mình bị đánh một cách tàn nhẫn đến như vậy. Đôi bàn tay hộ pháp lực lưỡng, tha hồ nhả những cú đấm như mưa xuống đầu nàng, thỉnh thoảng tóc nàng bị lại kéo giật mạnh, nàng cứ tưởng nắm tóc trên đầu nàng sắp bong khỏi da đầu rồi bay đi mất, hai cánh tay nàng bị hai đầu gối đè mạnh, thân thể nàng cứng ngắt, không thể nào còn cựa được, hơi men nồng nặc phà xuống mặt nàng, nàng muốn ngộp thở, nàng chỉ còn cách thét lên và van xin trong đêm tối một cách tuyệt vọng: “ vì các con, hãy tha chết cho tôi”, nhưng hình như tên đệ tử của Lưu Linh không còn nghe thấy gì.
                          Có lẽ hắn cũng đã thấm mệt. Người đàn ông bỏ về phòng mình rồi lăn kềnh ra ngủ. Nàng nằm lả, sõng soài như chết.Trên gương mặt thanh tú và đa cảm, làn da trắng mịn, loang lỗ những vết bầm mà nàng chưa bao giờ nghĩ đến, nàng nhấc cánh tay sờ lên đầu, xem thử mái tóc màu hạt dẻ mà có lần nàng đã tự mỉm cười trong gương, bây giờ có còn không !
                          Dựa vào chút hơi thở còn sót lại, nàng cố trấn tĩnh và tự hỏi, đây có phải là một trận đòn thù, và là trận đòn thứ mấy, mà tấm thân mảnh mai yếu đuối của nàng gánh chịu?
                          Không, không thể được, nàng chưa bao giờ làm gì để phải nhận một trận đòn thù, một suy nghĩ hụt hơi thoáng qua đầu nàng. Mỗi ngày, sau những giờ nàng phải hoàn thành nhiệm vụ ở công sở và làm thêm để kiếm đủ tiền nuôi con, trang trải những chi phí tối thiểu cho gia đình, nàng đã làm tất cả công việc nhà, từ giặt giũ nấu nướng cho đến việc vệ sinh nhà cửa. Người đàn ông gia trưởng ấy chẳng làm gì cả, vì tự cho mình là giòng dõi vua chúa, quý tộc. Cái tội lớn nhất và cũng là nỗi đau lớn nhất dính chặt vào đời nàng, có lẽ là thượng đế đã không ban cho nàng niềm vui nào, và nụ cười gần như không bao giờ chịu nở trên môi đầy vẻ gợi cảm ấy. Nàng trở thành một chiếc bóng di động, lầm lũi, thầm lặng và cô đơn, hiện lên một khuôn mặt đầy vẻ lạnh lùng, vì thế hắn nghĩ rằng nàng khinh hắn.
                          Đêm nay, bãi biển hoang sơ, không có một bóng người. Ánh trăng thượng tuần vẫn vô tình và lặng lẽ hôn lên những con sóng muôn đời trải mình trên bờ cát, gửi những tiếng thì thầm vào vô biên. Nàng chọn nơi đây, vì nàng muốn dành một sự tĩnh lặng tuyệt đối cho tâm hồn. Nàng muốn chối bỏ tất cả, nhất là muốn trốn chạy khỏi những trận đòn thù, nghiệt ngã và phi lý.
                          Nàng rảo bước theo chiều dài bãi biển, bóng nàng nát vụn trên đầu những con sóng. Không biết đã bao xa, và nàng đã đi bao lâu, chỉ biết rằng ánh trăng thượng huyền đã đi theo nàng từ đỉnh đầu, bây giờ đã chìm xuống gần đến đường chân trời phía tây, và đôi chân nàng, hình như cũng không còn nhích được nữa. Thật lẻ loi và hoang lạnh. Nếu trong một hoàn cảnh khác, chắc nàng sẽ rú lên vì sợ hãi, nhưng không hiểu sao, đêm nay, có ai đó đã tiếp thêm sức mạnh cho nàng. Nàng thanh thản ghé ngồi lên tảng đá nhỏ nhô giữa bãi cát, đưa mắt thẫn thờ nhìn ra biển đêm mênh mông, thấp thoáng những vì sao, rất xa, nhưng giữa lúc này, nàng cảm thấy chúng thật gần gũi với nàng.
                          Nàng phát hiện một chiếc thuyền buồm, không mấy xa bờ, có lẽ là thuyền đánh cá. Chiếc đèn bão trên đuôi thuyền hắt một vệt sáng màu vàng dài mờ nhạt lên mặt biển đêm đen thẫm, cùng những chấm sáng từ một rừng tàu đánh cá ở xa xa, như một dải ngân hà, tạo thành một tuyệt tác dưới bàn tay tài hoa của tạo hóa.
                          Nàng đưa tay vẫy, hình như con thuyền đã hiểu và đang tiến về phía nàng.
                          Trên chiếc thuyền chài bé nhỏ chỉ có duy nhất một người. Dưới ánh trăng non nhạt nhòa, người đàn ông tuổi trạc thất tuần, nước da nâu đen rắn chắc, đôi vai rộng, đôi mắt to, hàng mi rậm, tóc hoa râm, dày và cứng, rối bù, tiến về phía nàng. Mùi nước biển lẫn mùi mồ hôi, mùi nắng lâu ngày, từ mái tóc, theo gió sộc vào mũi nàng. Nàng khẽ rùng mình. Người đàn ông lên tiếng:
                          -“Bà gọi tôi?”
                          Nàng lạnh lùng:
                          -“Không dám, nhưng có lẽ vậy”
                          -“ Sao lại có lẽ?”
                          -“ Tôi cũng không biết”
                          Gã sững lại:
                          -“Bà thật lạ lùng !”
                          Nhưng gã lại kiên trì:
                          -“ Nhưng tôi có thể giúp được gì cho bà? Tôi nghĩ, ở nơi hoang vắng, giữa lúc này, không phải để dành cho một người phụ nữ trông đài các như bà ?”
                          Quay lại nhìn người đàn ông, nàng bất ngờ với câu nói lịch lãm ấy. Nàng thả tầm mắt ra tận một hòn đảo xa, qua làn sương, chỉ còn là một chấm xanh đen mờ nhạt trên nền trời. Bất giác, nàng nói với gã ngư phủ:
                          -“ Tôi muốn thoát khỏi bãi biển này, thành phố này, và cả thế giới này, để đi đến một nơi thật xa, thật vắng vẻ, không còn có bóng người, một hoang đảo chẳng hạn”.
                          Nàng vừa phát hiện ra đôi mắt sáng và đôi môi dày đầy vẻ thách thức nhục cảm của người đàn ông, nàng nói tiếp:
                          -“ Xin lỗi, tôi đã đòi hỏi ở ông nhiều quá, và có thể vượt lên trên khả năng của ông, nhưng thực sự giờ đây tôi chỉ muốn trốn chạy”.
                          Người đàn ông vô cùng ngạc nhiên về quyết định liều lĩnh của người đàn bà mảnh mai yếu đuối, chưa bao giờ biết đến nắng gió và giông bão, chưa hề quen biết với ông, mà đã dám gửi cả sinh mệnh cho ông. Nhưng ông đã kịp dằn cảm xúc, và từ tốn:
                          -“ Thưa bà, tôi chỉ e rằng…”
                          -“ Ông ngại điều gì? Tôi thực sự không dám nói đùa với ông, tôi sẽ trả công cho ông”.
                          - “ Thưa không, tôi không muốn nói đến chuyện công cán, tôi chỉ sợ bà không dám phiêu lưu, và có lẽ bà cũng không nên phiêu lưu …”.
                          Người đàn ông muốn nói thêm gì đó nhưng đã kịp dừng lại, hai người bất chợt nhìn nhau và sự im lặng bao trùm lấy họ.
                          Hoang đảo đã hiện ra trước mắt nàng. Nàng chỉ thấy những ngọn đá dựng đứng lên bầu trời như những thanh kiếm của những chàng hiệp sĩ khổng lồ thời tiền sử, và rải rác trên những tấm thân khô khốc khẳng khiu đó là những bụi cây nhỏ nhoi trơ trọi bám vào, như thách thức với đất trời, với thời gian. Mặt trời hấp hối, đang chìm dần xuống mặt biển, nhả lại mảng màu đỏ ối lên những đám mây tạo thành những dải lụa, vắt ngang bầu trời lặng lẽ mênh mông.
                          Gã ngư phủ dùng mái chèo đưa chiếc thuyền con cập sát vào bờ đá, rồi bảo:
                          -“Nhà tôi ở đây. Trên hoang đảo này chỉ có mình tôi. Tôi sống ở đây đã hơn 20 năm”.
                          Dưới ánh sáng mờ nhạt còn sót lại của buổi chiều hoang vắng, chỉ có một âm thanh duy nhất, đó là tiếng rì rào của sóng biển. Nàng như đang trở lại thời tiền sử. Gã ngư phủ dẫn nàng lần qua những bụi cây thấp đầy gai, mọc thưa thớt trên cát, đến một cửa hang, hai bên là hai vách đá, giữa có một lối đi nhỏ, cuối hang rộng mở, tối om, trên cao, hai tảng đá đã dính vào nhau như hai mái nhà. Gã đánh diêm châm nến. Ánh lửa leo lét chỉ đủ cho nàng thấy gương mặt lạnh lùng của gã và cái giường cây với chiếc chiếu manh sờn cũ, thấm mồ hôi, đã chuyển thành màu nâu đen. Gần đó là một cái bếp dã chiến. Mấy cái soong nhôm màu đen xỉn đóng một lớp khói dày, treo trên những chiếc đinh thép đóng vào vách đá.Cái bóng thật to của gã in lên tường, tạo cho nàng một cảm giác lung linh, mơ hồ. Gã nhìn nàng khá lâu rồi nói:
                          -“ Đêm nay, cái hang đá này là nhà của bà, cơm ở trong nồi và thức ăn ở trong túi da kia”. Nói rồi, gã lặng lẽ bỏ đi. Nàng thấy tưng hửng, hụt hẫng, nhưng không dám gọi, chỉ nhìn theo gã mất hút vào những bụi cây, nhòa trong bóng đêm.
                          Qua cách nói năng và phong thái của gã, nàng thoáng nhận ra, gã không phải là một người sống bằng nghề đánh cá, sự có mặt của gã khiến nàng tưởng tượng ra một caí gì thật bí ẩn đang núp sau lưng gã.
                          Còn lại một mình, nàng thấy đói và khát.Nàng không còn kịp nghĩ đến những phút giây mà nàng sắp đối diện, nàng không dám nghĩ đến và cũng không muốn nghĩ đến mọi thứ sắp xảy ra, nàng chỉ muốn đầu óc trống rỗng. Nàng uống mấy ngụm nước từ chiếc bi-đông mà người đàn ông đã ném cho nàng lúc ở trên thuyền, và lót dạ bằng một chén cơm đã chớm mùi ôi thiu, với mấy miếng cá khô nướng khói, lấy từ trong cái bao da treo trên vách.
                          Chưa bao giờ tiếng đồng hồ thời gian lại rơi chậm chạp xuống hồn nàng, như lúc này. Cây nến cũng đã cháy hết, hắt những giọt sáng cuối cùng lên vách đá rồi cũng tự chìm vào bóng tối. Không dám bước ra cửa hang, nàng ngã lưng lên chiếc giường cây ghép, mắt thao láo nhìn vào đêm đen, sâu thăm thẳm. Nàng cũng thiếp đi trong sự gục ngã của từng thớ thịt sau trận đòn thù và một ngày lênh đênh trên biển.
                          Đêm nay là đêm thứ ba, nàng ở trong “ngôi nhà đá”, một nhà giam mà thượng đế không cần cửa, vì chỉ có một mình nàng là sinh vật sống duy nhất. Không có thêm một con người nào nữa. Không có thú hoang. Thỉnh thoảng một bầy chim trời thoáng qua đảo, nhả lại những lời gọi bầy nghe thống thiết. Ngoài ra không có một tiếng động nào khác,dù chỉ là một hơi thở rất mong manh của sự sống. Gã ngư phủ vẫn không trở lại. Cả linh hồn và thể xác nàng rơi vào sự trống không của bóng tối. Nàng cảm nhận một sự giải thoát thực sự, một sự giải thoát không cần cầu nguyện, van xin.
                          Vừa chợp mắt, nàng mơ thấy gã ngư phủ trở về, nhưng lại trong y phục của Quang, người yêu của nàng, nhưng rõ ràng là hắn, chứ không phải Quang. Gã ngồi xuống bên nàng, rồi gã nói trong hơi thở: “ Nàng là món quà vô cùng quý giá mà Thượng đế đã trao cho ta”. Nói xong, hắn cúi xuống ôm chặt lấy nàng và đặt những chiếc hôn vội vã, tới tấp lên môi, lên cổ, lên ngực nàng. Hàm râu kẽm của hắn lướt qua ngực, qua cổ, làm cho nàng có cảm giác rờn rợn. Nàng như muốn ngộp thở, cố vùng vẫy, nhưng cánh tay cứng như gọng sắt của hắn đã kịp giữ chặt hai cánh tay yếu đuối của nàng, đôi chân của hắn kẹp chặt đôi chân nàng, cánh tay còn lại, hắn kéo tuột xiêm y khỏi thân thể nàng, nàng thét lên và tự nhiên những giọt nước mắt trào lên khóe mắt. Trong nỗi tuyệt vọng, tấm thân liễu yếu của nàng chỉ còn lại những phản xạ kháng cự yếu ớt. Thế rồi cái vật mà Thượng Đế dùng để tạo ra sự khác biệt của Adam, dài cứng và hâm hấp nóng, đè lên đùi nàng, dần dần trườn vào người nàng, khi đó nàng mới cảm thấy nỗi bất lực cay đắng của thân phận Eva của mình. Hắn bắt đầu hùng hục, hơi thở dồn dập, hai cánh tay hắn siết chặt lưng nàng, quyết thể hiện bản chất nam nhi đầy uy lực của hắn, còn nàng lại cảm nhận một nỗi tê dại lân lân, mỗi lúc một rõ dần và lan tỏa đi khắp cơ thể, hồi lâu, một cách vô thức, hai cánh tay nàng ôm bấu vào lưng hắn và rên khe khẽ…
                          Một cơn gió mạnh đẩy tấm phên tre đập vào tường đá làm cho nàng tỉnh giấc. Nàng bàng hoàng trước cơn mộng. Cảm giác đê mê vẫn chưa tan hết trong từng thớ thịt của nàng, “đầm đìa lá liễu”, không biết nàng nên nguyền rủa hay tiếc rẻ, một nỗi bâng khuâng dâng ngập trong tâm trí nàng. Vâng, cũng là đôi cánh tay của người đàn ông lực lưỡng, nhưng mỗi cánh tay lại có một mục đích, một ý nghĩa riêng, và dẫn đến một hậu quả khác, một sự so sánh thoáng qua trong lòng nàng, một bản chất đầy mâu thuẫn của trần gian, làm cho nàng phải cúi mặt để giấu những giọt nước mắt đang lã chã nhỏ xuống thân phận mình.
                          Nàng bước ra trước cửa hang, ánh trăng cận rằm đã ngã về nửa trời tây.Hắn vẫn biền biệt, như Quang, người yêu của nàng, xa như những ngôi sao đang le lói ở chân trời. Không biết nàng có đang trông ngóng ai không, chỉ biết rằng nàng đang tận hưởng sự tĩnh lặng tuyệt đối của đất trời và nỗi cô đơn hiện hữu trong lòng nàng, một trải nghiệm mà không dễ mấy ai nếm thử một lần trong đời. Nàng nhếch mép cười rồi lẩm bẩm: “ Như thế này, có phải ta đã thật sự trốn thoát? ”
                          SG -7- 2016
                            R
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2023 04:44:47 bởi Ct.Ly >
                          #28
                            Kiều Giang 17.10.2017 10:40:24 (permalink)
                            CUỘC CHỐNG LẠI THỜI GIAN CỦA KẺ CUỒNG TÍN
                                         Truyện ngắn Kiều Giang

                            Bầu trời trên đầu của làng Đa Đa vẫn xanh trong ngan ngát, những vì sao tự do lấp lánh, tận hưởng một thế giới riêng của tạo vật vô thỉ vô chung, nhưng mặt đất, rừng núi, biển cả của Đa Đa thì cằn cỗi, tối tăm dậy sóng.  
                                 Lão trưởng làng Đa Đa bắt buộc con dân của lão phải thường xuyên nguyền rủa kẻ thù, cắm đầu cắm cổ mà nguyền rủa, bất kể kẻ thù đã bỏ hắn ra đi cách đây đã hơn nửa thế kỷ. Phải nguyền rủa những tội ác “ tày trời” của chúng, hắn nói, nguyền rủa cho cây rụng lá trơ cành, nguyền rủa cho đá lăn trăng úa, cho sâu đêm góa bụa, cho quạ đói trắng lông, cho dòng sông nước cạn, cho trọc lóc đồi xanh, cho mặt trời rũ rượi, có nghĩa là cho đến khi nào bọn man di chết sạch, cho mọi thứ trên đời này đều đảo ngược, và chỉ còn lại một thứ là công lao vô cùng vĩ đại và những chiến công hào hùng mang tính huyền thoại của hắn. Nguyền rủa phải càng lúc càng hăng, không biết ngán, cho cổ dài ra, miệng ai cũng như cái loa phóng thanh của thời đại bi tráng của nghèo đói tro than. Hắn muốn cho mối thù ấy càng ngấm sâu vào xương cốt của dân, vào miếu mộ cha ông, vào núi sông còn thổn thức của làng Đa Đa đã một thời “oanh liệt” quằn quại dưới đạn bom. Riết rồi người ta thấy phì cười, vì hình như nó đã trở thành một thứ bệnh hoạn vì bị đầu độc.
                                    Hắn rất sợ, có khi đến hoảng loạn. Hắn sợ thời gian cứ lặng lờ trôi đi mà không nói gì với hắn. Hắn sợ trong những đêm đen khi mặt trời đi ngủ theo qui luật chết tiệt của tạo hóa, có bất kỳ công dân nào của hắn ngủ quên không nguyền rủa nữa. Bây giờ không phải hắn sợ kẻ thù mà còn sợ chính người dân làng Đa Đa của hắn. Hắn sợ cái thói ham chơi, hưởng thụ, móc túi và tru tréo lẫn nhau. Ham chơi rồi lãng quên cựu thù, lãng quên quá khứ, và nhất là lãng quên cái công lao trời lăn đất lở của hắn, cái công lao mà dù có chặt hết tre gỗ làng Đa Đa để làm giấy, múc cạn nước biển Đông để pha mực, cũng không thể nào ghi hết được. Có đêm hắn chợt thức giấc, thấy cái bóng to trùm cả đất trời của mình, bỗng dưng biến mất, hắn gào thét, quát tháo, chửi rủa, đến nỗi hắn tè ra trong quần. Hắn cho là có cướp, có thế lực thù địch, có bàn tay của cựu thù đang thường xuyên rình rập quanh hắn để moi móc những ấu trĩ, ngu muội, lỗi thời của hắn, thường xuyên rình rập gieo rắc tự do và nhất là muốn ám hại để cướp đoạt công lao vĩ đại và quang vinh của hắn. Hắn chụp ôm khư khư cái tráp đựng mật thư của người cha quá cố để lại, mà không ngày nào hắn không mở ra xem, ôn mãi, đọc mãi cho nhập khẩu nhập tâm, đi đâu hắn cũng mang theo bên mình, nói chuyện với ai, ở đâu, hắn cũng dẫn vanh vách những lời dạy của cha hắn truyền dạy như một thứ huyền ngôn xanh. Bây giờ việc đó, hắn và các đồ đệ của hắn rất tự hào, coi đó là cái mốt thời thượng, mà con người của thế giới văn minh đương đại không thể thiếu được.
                                Những ám ảnh về kẻ cựu thù của hắn đã làm cho đầu óc hắn chai cứng, đen sì, trơn nhẵn như cục than đá, hắn không còn nghĩ ra được điều gì khác ngoài những bài thuộc lòng mà cha hắn đã dạy hắn, trong cổ hắn như có ai nhét một cục giẻ tư tưởng, hắn cố ngậm mà có khi cảm thấy khó nuốt vì những bài học ngày xưa ấy từ trong dạ dày hắn, cứ chực trào ra,vì  không tiêu hóa nổi, chặn cục giẻ ấy lại. Hắn không hiểu vì sao và cũng không muốn hiểu, không dám hiểu.
                                 Hắn cứ tưởng rằng kẻ cựu thù của hắn đã đi xa thì từ nay bản thân hắn, đồng đội và muôn dân của hắn sẽ vĩnh viễn sống bình yên dưới sự chăn dắt đầy “ân sủng” của hắn. Nhưng không, ân oán lại chồng chất oán ân, trói chặt vào thân phận hắn, vào cái làng Đa Đa còm cõi tủi hờn dưới những đêm đen phủ bằng bàn tay hắn chưa biết bao giờ mới dứt.
                                Một ngày, bỗng đâu, người bạn nối khố của hắn, mặt mày lúc đỏ lúc xanh, lúc đanh lúc nhũn, những khuôn mặt đã từng áp lên nhau, ôm hôn nhau đến trụi lông đông đá, bong tróc da non, thế mà hôm nay lại trơ nhẵn như đá âm phủ, láng bóng thiên thạch, chúng trở thành kẻ tân thù lúc nào, ông trưởng làng không hề hay biết.
                               Rồi những cơn bão bấc nổi lên quét xuống xóm thôn, sấm dậy trời xanh, cây trốc gốc trên non, đá lăn trăng úa, sóng dậy biển đông, tủi hờn  miếu mộ…Gần thế kỷ chói lọi thái dương, trăng non không khuyết (?), thế mà bỗng dưng hổ đầu tim rắn, hồng quỷ nguyên hình.
                               Lão trưởng làng như trong mơ, chỉ vào cái bầu trời phủ đầy mây xám xịt, ú ớ… “không…không… thể được, chúng bay không thể tân thù, đừng cướp đi những vinh quang của ta, chúng bay chỉ là  kẻ cựu thù …của ta. Hắn trợn trắng tròng mắt, hình như cơn gió bấc còn cố tạo một tràng cười vào niềm tin cuồng liệt của hắn…
                                  SG tàn thu 2015.
                              
                              

                            #29
                              Kiều Giang 12.05.2018 16:10:08 (permalink)
                              Truyện ngắn TẤM GƯƠNG
                                        Kiều Giang
                              Đã mấy mươi năm, hắn vùi mình trong căn nhà hầm đầy bí ẩn. Không phải thiên đường, nhưng cũng không phải là địa ngục, một nơi, đối với hắn, hình như không còn có khái niệm thời gian. Năm tháng đi qua chậm chạp hững hờ khô khốc. Hắn sống ở đây không biết là đã bao nhiêu năm, chỉ biết rằng từ khi hắn còn thơ dại cho đến nay hắn chẳng còn giữ nổi sợi tóc nào đen. Mỗi ngày chỉ làm mỗi công việc, thắp nhang, đốt đèn, và thực hiện nỗi đam mê không cưỡng nổi, cắm cúi trên trang sách bao giờ cũng viết dở . Không ai biết hắn đã viết những gì, nhưng chồng sách đã cao nghệu, thấm đẫm màu thời gian. Ngoài kia, nghe đâu thiên hạ vẫn gọi hắn là nhà văn, nhưng hắn không tin mình có phải là nhà văn hay không, hắn không biết mình có thật sự hiện hữu trên thế gian này hay không, nên nhà văn hay không phải nhà văn, với hắn, đều không có nghĩa gì. Điều quan trọng đối với hắn là cần phải viết, viết về sự bí mật của căn hầm, của tấm gương và của những những câu hỏi về sự hiện hữu hay không hiện hữu của hắn. Hắn vẫn viết và chờ đợi một điều thiêng liêng duy nhất mà cha hắn dặn dò, là soi mình cho được vào chiếc gương treo trên bức tường đất kia, một tấm kính mà bao nhiêu năm nay, vẫn bóng loáng, nhưng cũng chỉ có một màu đen lặng câm như căn nhà hầm hắn ở. Căn hầm như một viện bảo tàng lịch sử gia tộc hắn, chứa hàng ngàn tấm ảnh ông bà tổ tiên, nó chỉ có hai ngả thông lên trên là cái cầu thang đất và một ống thông hơi ngay trên đầu của những chiếc bàn thờ đã đen xỉn màu của tháng năm. Hắn ôm cái màu âm khí đó đã gần trọn đời người, nhưng bí mật của điều hắn chờ đợi vẫn chỉ là một bí mật. Suốt ngày hắn làm bạn với nó, và với tiếng hát và tiếng thở dài của loài con trùng, lạnh lùng, vụn vỡ. Lão nô bộc già câm điếc vẫn chỉ như một chiếc bóng di động, lặng lẽ và vô cảm.
                              Không biết tấm gương và căn nhà hầm có tự bao giờ, nhưng đó là một bí mật của dòng họ, chỉ có hai người biết là hắn và lão nô bộc, mà trước khi nhắm mắt, hắn mới phải bàn giao lại cho kẻ xứng đáng nhất của gia tộc kế vị.
                              Cha hắn từng nói với hắn rằng chỉ có hắn mới linh thụ được sự kỳ bí của tấm gương, và bảo hắn phải nhất thiết và kiên trì chờ đợi như một sứ mệnh thiêng liêng mà tạo hóa giao cho hắn. Có lẽ Thượng Đế ít khi tiết lộ những bí mật trong tay Người, trừ khi Người ngủ quên. Bởi thế, có những đêm khuya thanh vắng, giữa giấc mơ màng, hắn vẳng nghe như có tiếng nhạc trời đâu đây, nhưng khi hắn định thần thì tiếng nhạc lại ngưng bặt. Những giây phút mặc khải hình như còn treo lơ lửng trên đầu hắn, bóng tối cứ đi qua mái đầu không biết đã trắng phau tự bao giờ. Trong căn hầm loài côn trùng cũng về hùa với thời gian để tàn phá. Những quyển sách của hắn bị loài mối lần lượt nuốt đi. Gã không hiểu sao, cùng trên một chồng sách, nhưng chúng lại lựa để ăn. Có quyển chúng xơi rất nhanh, nhưng có quyển thì chúng chừa ra. Không biết lũ mối đã nhấm vào những quyển sách, hay chúng muốn tàn phá khối óc của hắn, tàn phá vào nơi mà suốt đời hắn muốn đặt một viên gạch vào cái thế giới văn chương, mà ở đó, có người cho rằng huyễn hoặc mơ hồ, còn hắn thì coi như là một thứ đam mê không cưỡng lại nổi.
                              Đêm nay, trừ tịch, quỳ trước bàn thờ tổ tiên, những ngọn nến nhả hương ngào ngạt đặc quánh, lòng tĩnh lặng thinh không, hắn chìm sâu buông xả. Bỗng một thứ âm thanh kỳ lạ vang lên trong căn hầm. Hắn vô cùng kinh ngạc, đứng bật dậy chạy đến trước gương. Một cảnh tượng kỹ vĩ mà có lẽ trong đời, hắn chưa bao giờ được thấy, kéo qua trong gương. Tâm tư hắn hoan hỉ rộn ràng. Hình như cả vũ trụ cổ kim chỉ dồn lại ở đây. Một dàn nhạc mà nhạc công lại toàn những nhà soạn nhạc lừng danh của mọi thời đại, đang diễn ra trên khoảng trời mênh mông, bay lờ lững trên Địa Trung Hải xương phơi, huyết lệ, trên dãy Hy Mã Lạp Sơn kỳ vĩ, quanh năm tuyết phủ phận người, trên dòng sông Danube xanh thẳm mơ màng của Châu Âu cổ kính. Hình như họ đang gieo những âm thanh thần thánh để cứu rỗi trần gian đang quay cuồng trong sân si cuồng nộ, họ biến trái đất cằn khô sỏi đá thành cung điện đền đài, biến sa mạc bi ai thành thiên đường diễm lệ. Beethoven đang vung que điều khiển Symphony No-9, F.Chopin đánh thức cỏ cây bằng bản Concerto diễm tuyệt trên xứ Ba lan tuyết phủ, bên cạnh người yêu đẫm chất văn chương George Sand diễm tuyệt. Rồi những W.A. Mozart, F. Schubert, S. Bach, họ thay nhau trên vùng trời vinh quang của sáng tạo. Thế giới hoang vu sống dậy trong những giai điệu nhạc trời. Họ cỡi mây bay ngược thời gian về vùng trời Hy Lạp cổ, để hội ngộ Homer, để gặp thiên anh hùng ca Iliad, Odyssey, thấm đẫm bi hùng diễm tuyệt. Họ hoan hỉ chào Horace, Ovid, Socrate, Plato, Aristotles, Heidegger. Họ trò chuyện cùng Dante, tay ôm Divina Comedia cùng Virgil đi vào địa ngục, Beatrice trách Dante phạm nhiều tội lỗi khi nàng từ giã trần gian. Tình yêu của Beatrice dẫn Dante qua chín cõi thiên đường. Tắm chàng trên dòng sông thiêng Lete cho chàng quên đi mọi chuyện của trần gian đau khổ. Dante leo lên chiếc thang vàng và ngất ngây trong tình yêu Thượng Đế.
                              Nơi xứ sở sương mù, Shakespeare đang bay lơ lửng giữa bầu trời mênh mông bên trên dòng sông Thames lững lờ xanh biếc, Romeo và Juliet thơm ngát những vần thơ, hàng vạn văn thi nhân ngồi xem Hamlet trả thù cha, tiếng thơ phủ lên thế gian màu xanh thăm thẳm. Không có văn chương, bước chân vạn dặm của loài đứng thẳng cũng chẳng giữ nổi linh hồn.
                              Xa xa, kia là cảnh Goethe cùng Faust và người dân Đông Đức phá bỏ ngục tù để tìm về “cây vàng của cuộc đời tươi xanh”, chối từ lời dụ dỗ của Mephisto quỷ quyệt. Thì ra Goethe đang làm thay đổi thế giới huyền sinh.
                              Và trên bầu trời Firenze xanh trong thơ mộng của nước Ý ngàn hoa, Leonardo da Vinci, đôi mắt sáng ngời, râu tóc bềnh bồng, cỡi mây ngồi vẽ chân dung nàng Lisa Del Giocondo tức là Mona Lisa kiều diễm mà nụ cười bất tuyệt, mấy ngàn năm sau không còn một họa sĩ tài danh nào dám bắt chước, Leonardo không một phút rời xa nàng, trong suốt thời gian còn lại của đời mình. Đám mây trần gian đã chở Leonardo và những người bạn của ông, Pablo Picasso, Vincent Van Gogh, Edouard Manet…bay lơ lửng trên bầu trời sáng ngời hương sắc của cuộc tồn sinh. Cây cọ của các người phải chăng đã tô điềm màu xanh bất tận của trần gian!
                              Hiện rõ trong tấm gương, bên góc trời Tây, Albert Einstein kết cánh cùng Aristotle, Newton, Galilei và Stephen Hawking bay vào vũ trụ, đã trăm năm cõi trần mà Einstein trở về, nụ cười còn nở trên môi, đầu chưa bạc, Stephen Hawking ôm cuốn sách “ Lược sử thời gian” chui qua “hố đen”, mà bệnh hiểm nghèo trong người ông tan biến, Galilei thoát khỏi tội treo cổ của giáo hội thiên chúa, vì đã dám nói rằng trái đất quay quanh mặt trời. Hành tinh thứ ba của thái dương hệ đang hò reo dưới đôi cánh thiên thần của họ, bay lên cùng với các thiên hà.
                              Bỗng hắn bỗng đứng phắt dậy trước gương, reo lên vì kinh ngạc, nơi bầu trời Tây mưa giăng mù mịt, hắn chứng kiến một cuộc đấu kiếm vô cùng ác liệt giữa các tay kiếm mà giáp phục của họ đều bê bết máu. Định thần, hắn mới phân biệt được tay kiếm già nhất chính là Alexander Đại đế, Hanibal Barca, Julius Cesar rồi mới đến Thành Cát Tư Hãn. Hắn cảm thấy rất vui mắt. Bóng hình họ ẩn hiện trong thứ ánh sáng mờ ảo giữa những cơn sấm chớp của trần gian . Bên này sân đấu là những tay kiếm trẻ trung, nhưng đầy vẻ quyệt liệt, bên trái là Mikhaiin Cutuzop cùng với Geogry Zukop, bên đối phương là Oliver Cromwel và Napoleon Ponaparte. Hắn kinh hoàng vì dưới chân của bọn kiếm khách là những dòng máu người lênh láng.
                              Dù đã trấn tĩnh để quan sát trong gương, nhưng hắn cũng phải rú lên vì chợt thấy từng đống sọ người nhảy nhót xung quanh Mao Trạch Đông, Hitler, Stalin, Giang Trạch Dân, Pol Pot, Kim Jong Sung và Hirohito. Tất cả bọn họ đều đi bằng đầu và cùng nắm tay nhau múa hát, âm khí mờ mịt bao quanh .
                              Hắn đã cố căng mắt từ đầu đến cuối để xem trong dòng họ hắn có ai không, nhưng tuyệt nhiên hắn không thấy, kể cả hắn. Trong gương, hắn còn thấy những chiếc bóng mờ nhạt kéo qua, nhưng hắn không thể nhìn rõ họ là ai.
                              Hơn nửa thế kỷ, điều mà cha hắn ủy thác, đã có câu trả lời trong đêm không một chút ánh trăng. Nhưng giữa cái thời khắc thiêng liêng ấy, hắn vẫn cảm thấy hoang mang đến cực độ, vì hắn không thể hiểu nổi những cảnh tượng đã hiện về trong gương. Những hình ảnh ấy cũng đã tắt cùng lúc với với sự le lói của ánh sáng trần gian. Hắn đăm đăm nhìn ra bầu trời, khác hẳn với bầu trời trong gương. Hắn đã trở về với một thế giới khác. Bất giác, trong nỗi cô đơn, hắn lẩm bẩm, “hiện hữu”.
                              SG 15-4-2017
                               
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 42 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9