STYLES
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 15 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 224 bài trong đề mục
dang son 24.12.2012 04:26:50 (permalink)
.









ĐỊNH MỆNH



____________________________
nguyễnthịLoanPhiên & đăng sơn.fr







Ghét chữ định mệnh mãi không xong .
Định mệnh là cái thá gì ? Con sãi thì suốt đời quét lá đa.Con vua thì làm vua.Vậy chăng ?


Xưa.Lão thầy bói mù sờ mu rùa nói :

- Số cô rất cao số.Đừng lấy chồng sớm.


Cô nghe xong thấy sợ.Lão mù mà sao lão thấy được tương lai của mình ? Lão sờ tờ giấy bạc,lão biết là người ta trả đúng tiền bói.Cô nghe lão,cô chạy trốn tình yêu. Cô từ khước lời tỏ tình của anh chàng sinh viên đẹp trai.Cô quay lưng vơí thằng cha hàng xóm đã góa vợ,cô chạy trốn những lời tỏ tình.Cô chạy rất nhanh như lúc tập thể thao trong trường học.

Ngày tháng qua mau.Cô chăm chỉ tận tụy vơí cha mẹ già,vơí đàn em lớn trội.Cô lắm khi nghe lại bài hát tên Chị Tôi.Mỗi khi chiều xuống trên sông,đàn bìm bịp kêu kêu thấy buồn lòng.Cô hay đứng nhìn lục bình,ngẫm nghĩ thân phận mình và cô khóc.




Nâm nay,cô ngoảnh lại cái bóng mình in trên vách,lại thấy rầu rầu.Hồi chiều,xấp nhỏ về nhà thăm,thấy đứa nào đứa nấy có chồng,có vợ ,con cái;Thấy mà thương .


Con em út vuốt mái tóc chị hai ,giọng ngọt :

- Chị hai nè.Lấy chồng đi chị.


- Bây nói bậy.Tao già rồi.

- Xời ba má ui ! Mơí 46 tuổi ,còn trinh mà già cái nỗi gì,chị hai.


Chị khóc nho nhỏ :

- Số phận bây ơi.



Con em móc túi áo bà ba,chìa cho chị tấm hình màu sắc ngó thấy đẹp.

- Chị hai nè.Có thằng cha này đã góa vợ từ 4 năm nay.Chả là bạn của con nhỏ bạn thân của tui.Để tui làm quen,gả chị hai nghe.Nghe nói cha này người hiền lành,nhà quê.


Cô tò mò,ngó tấm hình ,nhận ra người quen.Chả là thằng cha sinh viên học cùng lớp ngày xưa mà cô đã lắc đầu vì lỡ nghe lời cha bói mù.


Cô ứa lệ.Cô nắm tay con út,cô gật đầu.




_____________
#31
    dang son 15.02.2013 13:46:07 (permalink)
    ....









    Yes Bb !




    ___________________________________





    Trời cho mỗi người một sự thông minh riêng biệt - không ai giống ai và chẳng nên ganh tỵ - Và trong hơn 7 tỷ con người ấy có những Nàng và Chàng.

    Nàng thông minh,tuy không xuất chúng nhưng phải gọi là thông minh vơí một chỉ số Q.I khá cao.Nàng học sinh ngữ rất nhanh và nói được nhiều thứ tiếng.Chỉ cần nhìn những đôi mắt tròn xoe của những người đối thoại khi họ tỏ sự thán phục là ta có thể biết là nàng giỏi ngoại ngữ đến cỡ nào.

    Chỉ có một ngôn ngữ mà nàng không tài nào học được : đó là ngôn ngữ của T.Y - Nàng dùng chữ T.Y vắn tắt như thế để tránh chữ Tình Yêu kinh dị đáng sợ.Nàng lý luận : " Yêu là đau,là khổ tâm.Thà đừng yêu.Bạn bè của nàng đứa nào đứa nấy cũng bị T.Y vật vã,khóc lên khóc xuống làm nàng kinh động.

    Vậy mà....

    Từ một ngày nào đó,gã đã trèo vào đời nàng.
    Tâm hồn nàng ví như một căn nhà kín cổng cao tường,đèn đuốc sáng trưng,cổng nhà có gài thiết bị báo động.Vậy mà gã gỡ ngói,đục vách xâm nhập theo kiểu đạo chích bất hợp pháp.Gã ngồi lì,có khi rất vui vẻ như pháo tết ( Nàng thích nghe tiếng pháo,ngửi mùi pháo đầu năm ngày tết ) Gã,có khi,làm lì không nói năng gì ( Nàng thích cái loại lầm lầm lì lì của loại nam tính : Không có gì thì không nhì nhằng,nói dai.Đàn ông ít nói để biết lắng nghe thì vẫn hơn )


    Có vài lần,nàng quay đi,đuổi khéo gã.Gã ì ra giả vờ không hiểu để mò đến ( Nàng thầm nghĩ nếu mà gã nghe lời ,bỏ đi thì có lẽ nàng sẽ buồn lắm,ít nhất là trong khoảng một thời gian rất dài .Gã mà bỏ đi,lấy ai cho nàng trút vào nỗi buồn vui ? Nhưng.Nếu gã cứ ì ra đó thì nàng sẽ ra sao ? )

    Nàng im lặng,quay đi,quay lại suy tính.Những đợt sóng nhỏ cứ lăn tăn gờn gợn.Trong các bộ tự điển của Tây ban nha,của Mỹ,Pháp không có chữ " lăn tăn " của nỗi nhớ vừa đủ chín.

    Nàng hoảng hốt,bàng hoàng.Vậy là sao,ta ơi ?

    Gã trộm đọc được tất cả những lo lắng bất ổn trong đôi mắt đẹp có đầy biển trời ngập sóng của nàng.Gã chọn cho nàng một chỗ ngồi gọn ghẽ ở cái quán rất đẹp.Gã mân mê ngón tay út rất xinh của nàng khi ghé hơi thở vào bên tai .Giọng nhẹ hơn mây trên đầu phố .

    Gã hỏi nhỏ :
    - Yêu chưa ?

    Nàng co rúm người,mắt lấm lét,cố giữ mình thật im lặng ( Chúa tôi ơi ! Thằng đạo chích đang tấn công mình,hắn đang vẽ hình chữ Love to tướng trên bàn tay mình )



    Gã lì ăn thịt nàng bằng mắt.Trong ánh mắt hắn có dấu hỏi to bằng cái đình : " Yes Bb ? "



    Nàng chỉ còn cách gật đầu.Nàng thấy mình bật khóc.





    đăng sơn.fr
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.02.2013 13:56:44 bởi dang son >
    #32
      dang son 23.02.2013 12:43:06 (permalink)
      .













      NHỮNG CON SỐ.................

      __________________________________________________

      @nguyễnsơn





      . Mình có hơn 7 tỷ người,trong số 7 tỷ ấy là bao nhiêu câu chuyện đời ?

      Và nếu là một nhà văn,ta sẽ viết đuợc bao nhiêu câu chuyện ? Tôi không biết nhưng tôi có câu trả lời cho riêng minh lúc gần 3 giờ sáng.Tôi không giỏi toán và tôi ghét những con số ràng buột.Khi chào đời là ta đã rơi vào những con số của ngày sinh tháng đẻ,nhà thương nằm trên một con đuờng có con số.Thân thể ta cũng từ hai con số mà đến : 1 + 1 =............



      Tôi đã hay uể oải trong giờ toán học và tôi nhận được những có số không trên bài kiểm.Đó là chuyện ngày xưa.


      Chuyện bây giờ là ở gần 3 giờ sáng,tôi đang nghe nhạc.Màn ảnh của cái radio Cd nhảy đến bài thứ 10 - Upside down của Diana Ross hát,giọng nhẹ,giật,quyến rũ như những bước chân trên sàn nhảy .Từ piste nhạc đầy ấp đó,tôi nghĩ đến đôi mắt đẹp đã bỏ tôi ra đi ở một lưng chừng năm tháng nào đó.Nàng đi tu.Và,tôi nhớ là đã nài nỉ nàng ở lại.

      Tôi nói :
      - Trần gian này còn đẹp quá.Đi tu làm chi em ?

      Nàng điềm nhiên trả lời :
      - Người ta thấy người yêu mình đi tu,người ta mừng cho người yêu.Còn anh thì nhảy tưng tưng

      Tôi buồn rầu :
      - Thằng nào mà vô duyên vậy em ? Lãng nhách !


      Nàng không trả lời,nàng khăn gói ra đi ở một phía chân núi có cái chùa.Thời nhỏ,tôi ghét câu chuyện Lan và Điệp có đoạn cắt dây chuông.Nản lắm ! Buồn lắm người ơi !

      Vậy là nàng ra đi,tôi ở lại cõi trần tục vơí bao điều ngổn ngang,tôi thấy nản ! Ngồi nghe lại nhạc tình kỷ niệm của ngày xưa,tôi thấy những con số nhảy từ bài này qua bài khác....

      Trong cơn mệt nhoài buồn thảm,tôi muốn nói vơí nàng như sau :


      ...... " " Nhỏ ơi ơi !

      Nhỏ bỏ rơi anh để đi tu.Nhỏ không tội nghiệp anh,như vậy là nhỏ đã phạm tội nặng lắm.Tình yêu không thể nào tồn tại vơí một con số 1 độc nhất.

      Nhỏ ơi !

      Anh đang muốn làm quỷ dữ để gây mưa bão phá xập ngôi chùa mà nhỏ đang tụng kinh.Tu để làm gì,em ? Đạo nào cũng là đạo.Sao em không chọn đạo Tình Yêu? Trong tình yêu em có con số 1 và anh là con số 2.Khi em làm mất con số 1 ấy thì con số 2 đâu thể nào toàn vẹn - em ?







      ---
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.02.2013 12:48:33 bởi dang son >
      #33
        dang son 25.02.2013 12:41:41 (permalink)
        .






        SƯƠNG MÙ






        Nếu là người có trí nhớ tốt,chắc hẳn là bạn còn nhớ rõ ngày nào bạn đã chia tay vơí người yêu của mình cũng như một vài lý do cho sự chia lìa ấy ? Sự chia tay nào mà không buồn bã ? Có người nào đó đã nói một câu thấy thấm lắm ( như khi mình đi dươí mưa ) : " Tình yêu là một hợp chất,là cái pha trộn của buồn vui đau khổ và sung sướng " .Tôi nghĩ là ta không nên phân chất thứ hỗn độn ấy,cứ để nỗi buồn vui lẫn lộn để Tình Yêu được nguyên vẹn trong một vẻ đẹp nào đó.


        Khuya nay - Giữa đêm - Cái radio của tôi đang nhả những bản nhạc tình khá buồn.Người ca sĩ đang hát bài Ne t'en vas pas.

        .... Em đừng đi,em ơi !
        Tình yêu bỏ lại cho ai ?
        Xin đừng đi,lệ nhỏ ướt vai
        Con đường ấy sẽ nhỏ lệ tình xa.....




        Ngồi yên mà nghe như thế thì chỉ thêm buồn mà thôi.Mà thôi,buồn phiền mất mát nào rồi cũng qua.Khi người ta đến vơí nhau vì một nụ cười đầu tiên,từ một ánh mắt nhìn xa lạ mà bỗng chợt quen quen,người ta muốn ở lại để hỏi han và thân thuộc vơí nhau,rồi ngày qua ngày để thấy có nhau là điều cần thiết.Những bước chân thả bộ ngừng lại ở một chỗ rất ấm,bàn tay trong bàn tay,ánh mắt trong biển mắt để tìm cho mình một thứ ngôn từ riêng biệt,vừa vặn khít khao...

        Cuộc đời có nhiều éo le,trái ngang và những câu chuyện tình yêu cũng thế.Cuộc đời và tình yêu dính liền vào nhau.


        Bạn và người yêu của bạn chia tay nhau ra sao ?

        Còn tôi và nàng.Nàng đến tự một lúc nào tôi chẳng rõ.Và khi ra đi,nàng nói nhỏ một điều : " Em đang đứng giữa hai chặng đường.Em không biết phải chọn lựa ra sao ? Nếu là anh,anh là em,anh sẽ chọn như thế nào ? "


        Thật tình,tôi không biết.Tôi chỉ biết rõ là nàng muốn ra đi dù sẽ chẳng có một sự chọn lựa nào rõ rệt !


        Khuya lắm rồi,tôi sửa soạn tắt nhạc để đi ngủ.Sẽ ngủ vùi cho đến sáng mai.Đài khí tượng nói là ngày mai trời sẽ lạnh lắm ! Sẽ đầy sương mù trên những nẻo đường.Hình như trên những con đường đó,nàng và tôi không còn thấy mình đi chung.....



        @nguyênsơn





        .
        #34
          dang son 12.03.2013 12:56:23 (permalink)
          [This post was marked as helpful]
          .
           
           
            
            
           



          CHIẾC XE CŨ.


          -------------------------------------------------
          * đăng sơn.fr







          Chào bạn !

          Chào người dưng !

          Tôi không biết bạn là ai khi bạn lầm lũi đi ngang mặt tôi dươí mưa.Mấy hôm nay,làm như trời buồn,trời đổ mưa.Thấy bạn cúi gầm mặt mày ủ rũ đi ngang,tôi cũng cảm thấy buồn buồn cái gì đó,cho dù chúng ta chẳng ai quen biết nhau.Tôi tò mò ngó theo bước chân bạn qua phía bên kia đường,bạn lúi húi mở cửa xe.Chiếc xe cũ mèm ho gục gặc vài câu rồi xịt khói xanh lè đầy phía sau,cái quạt chùi kiếng cà xịch cà tang quẹt quẹt mấy cái rồi rơi xuống vũng nước,bạn mở cửa xe,cắm cúi nhặt nó lên,cài lại lên cái móc rồi chậm rãi rời chỗ đậu.

          Thấy chủ tớ vơí nhau như thế dươí mưa lũ,tôi cảm thấy thương cảm.Thật thà mà nói,thân tôi cũng chả khá gì hơn bạn và chiếc xe cũ đã phai màu bạc má ánh sơn ấy.Nghĩ lại thân phận mình,bỗng chợt tôi rùng mình muốn khóc thật to.

          Tôi được sinh ra từ một dòng dộc quý phái,ngày tôi chào đời,đã có lắm kẻ xi xồ trầm trồ khen ngợi,và tôi đọc được sự thèm thuồng trong những đôi mắt của họ.

          Có lẽ bạn sẽ tự đặt cái câu hỏi là : Tại sao người ta lại nhỏ dãi thèm thuồng một đứa bé vừa chào đời ? Bộ nó là thịt là cá hay sao mà phải chảy nước miếng để thèm khát ? !


          Để hiểu thì xin bạn đọc tiếp những hàng dươí đây :

          Tôi tên là Peugeot .Là một chiếc xe bốn bánh màu xám nhạt,có 4 chỗ ngồi.Tôi không phải là một đứa bé.Bạn thấy tôi ra sao chưa ? Tôi đã rất kháu khỉnh xinh đẹp và tôi đã bền bĩ phục vụ qua 4 đời chủ ,qua những ngày mưa gió,tuyết lạnh hoặc giông bão tơi bời,...Tôi đã leo đến tận biết bao nhiêu quãng đường gập ghềnh,qua biết bao phong cảnh khắp nơi.Sức khoẻ của tôi được xếp vào hạng dẻo dai cừ khôi.

          Tất cả 4 đời chủ trải qua trót lọt nhưng chuyện tình của tôi thật sự bắt đầu qua đời thứ năm vơí một cô chủ xinh đẹp.Vậy mới là chướng đời cơ chứ !

          Theo tôi được biết là cô chủ mơí này thuộc hạng con nhà nghèo lam lũ nhưng được cái là cô rất ham học,hết bậc trung học thì bố mẹ cô chắt chiu dành dụm mua tôi về cho cô làm chân cẳng đến trường.....Cái gì ở đời khi mơí thì người ta nâng niu lắm,cô chủ cũng không ở ngoài sự ngoại lệ đó ,cô tắm rửa kỳ cọ tôi một tuần hai lần,tắm xong thì lấy khăn lau chùi khô ráo cẩn thận,trong lòng xe lúc nào cũng sạch sẽ ngăn nắp,cưng đến nỗi là khi đóng cửa xe thì cũng nhẹ nhàng êm ái. Mùa đông lạnh lẽo,cô rời xe mỗi chiều thì lấy tấm chắn bao chùm tôi lại như sợ mưa gió băng giá làm tôi cảm cúm nhức đầu.

          Cô lái xe kỹ lưỡng,chẳng khi nào bắt thân tôi leo lề huỳnh huỵch.Trên xe,cô hay nghe nhạc nhẹ loại tình cảm da diết,mỗi lần nghe bản nào vui vui thì cô vui vẻ huýt sáo trông dễ thương nhí nhảnh lắm.Vì thế,tôi rất tận tụy khi có tình cảm vơí cô,những lúc có chuyện gì buồn ở trường học,cô hay chui vào lòng tôi,đóng kín mít các cửa kính chắn gió và thút thít khóc ri ri một mình. Trông cô nhỏ bé lẻ loi như câu chuyện con bé mồ côi đi lạc trong rừng.


          Qua năm thứ hai đại học thì cô có thằng bạn trai,tướng nó dữ dằn như thằng cao bồi vườn,râu ria rậm rạp,tôi biết nó học chung trường vơí cô,mỗi lần hắn chui vào xe là mở ngay loại nhạc rock ầm ĩ,tay chân hắn táy máy lung tung.Tôi thấy bực dọc mà chẳng làm gì được - Nếu tôi mà biết nói năng như người phàm thì tôi sẽ la lên để khuyến cáo cô chủ nhỏ như sau :

          - Bé nà ! Coi chừng cái thằng có bộ mặt sở khanh này.Đừng,đừng..bé ,bé


          Tôi không nói như thế được đành câm lặng nghe thằng râu ria nói,nó dụ cô chở nó đi bar rượu chè chén vào một buổi chiều cuối tuần mùa hạ,tôi yên lặng lo lắng đợi cô cả buổi tối.Chuyện gì đến thì phải đến,tôi chứng kiến cảnh nó vặn ngả cái nệm trước của tôi và ngả người lên thân thể không còn mảnh vải của cô chủ tôi trong bóng tối ở bìa rừng.

          Sau đó,chỉ vài tháng sau là thằng râu ria truất ngựa truy phong.Nó mua được chiếc xe mạnh lắm,cỡ Ford Mustang 10 mã lực.Cô chủ nhỏ tội nghiệp của tôi đã khóc hết nước mắt,có lúc cô bỏ học,bắt tôi vòng vòng đi tìm thằng khốn nạn.Tội nghiệp cho cô và cho cả tôi,tôi ốm yếu lụ khụ như vầy,làm sao tôi đuổi theo được chiếc xe có đến 10 con ngựa chứng của nó ? Tôi ngậm ngùi nghe cô vừa lái tôi vừa khóc rưng rức.Và cô thất tình,cô bắt tôi nghe toàn những bản nhạc sầu não ,đại khái như Thà Đừng Quen Nhau,Xin đừng bỏ em một mình hoặc Yêu người chung vách..... Tôi đâm ra sợ nghe nhạc rêm mình,rêm mẩy như thế.....


          Kể ra cũng may khi có câu : Thời gian là một liều thuốc để lãng quên,tôi biết là cô chủ be bé đang nguôi ngoai khi cô lái xe ,cô chuyển từ nhạc bèo nhèo rên rỉ qua nhạc blues hoặc rock kiểu Elvis Presley.Mô Phật ! Lạy Chúa tôi ! phải vậy chứ há cô ? Chẳng lẽ cứ thảm thê vơí mối tình hờ như thế ? Đời còn dài mà,cô cứ vừa đi học vừa đi làm thêm để kiếm tiền sách vở và phụ giúp cha mẹ,tôi đèo cô đi,tôi ngoan ngoãn chờ cô từng buổi,cô cứ tin tưởng vào tôi đi mà,nhỏ ơi ! Tôi thương ,tôi chiều cô mà.Miễn là cô quên hẳn cái thằng khốn nạn ấy đi.Đừng rước hắn vào lòng xe nữa....
          Thế là tôi tạm yên lòng dong duỗi vơí cô chủ be bé .

          Cho đến một ngày đẹp trời kia ......


          2.

          Ở bãi đậu đông nghịt,tôi nhìn cặp mắt tròn xoe của cô chủ là tôi hiểu chuyện : Cô đang bị một tiếng sét ái tình ! Tiếng sét này làm tôi ù tai và xanh máu mặt khi thấy cô đang trầm trồ ngắm nghía một chiếc xe hiệu Mini xinh xắn màu đen thùi lùi đậu sát bên cạnh tôi.Mắt cô đổ hào quang,cô lạng vài vòng quanh con nhỏ có cái tướng sexy ấy,bàn tay cô vuốt ve nhẹ nhàng trên mui Mini da đen.Ngắm bằng mắt chưa đã thèm,cô còn móc sac tay lấy cái điện thoại di động chụp vài tấm cho đối thủ của tôi.


          Trên xe,tôi nghe cô nói vơí con nhỏ bạn thân :


          - Chừng vài tháng nữa,tao sẽ đổi xe,tao đang mê chiếc mini màu đen ấy.Chiếc này cũ quá rồi.Không biết nó đổ bệnh chừng nào ...

          Trời ! Trời ! Nghe coi được không hả trời ? Tôi nghe mà muốn sôi ruột gan ! Ai đèo mày đi học,ai chở bạn bè mày đi biển,đi núi há con khốn ? Mày đúng là loại nữ nhi phụ bạc.Tao đang muốn sôi gan xì lửa nóng cho lủng cái váy mày đang mặc nếu tao có phép thần.


          Tôi ho vài câu rồi nín thinh nghe con khốn phàn nàn về tốc lực ìạch của tôi,nó lèo nhèo lôi bao cái kém cỏi của tôi ra mà kể cho con bạn nghe.Nó chê là tôi không có máy lạnh mùa hè,tôi không đủ ấm thân nó vào mùa đông...Chê đủ thứ.( Trời ! Cỡ nó chừng vài chục năm nữa cũng bèo nhèo như tôi màthôi. Đừng tưởng bở con ơi ! )

          Nằm một chỗ dươí tàng cây mỗi chiều,nằm ở bãi đậu mỗi tối chờ nó rời khỏi chỗ làm tạm,tôi ưng ức,lo lắng nghĩ đến cái tương lai bọt bèo của mình.Đời tôi sẽ hẩm hiu ở một cái bãi nghĩa địa xe hơi sắp tơí.Ôi ! Ôi ! Lòng dạ con người trần.Biết vậy,tao cho mày và tao lao xuống hố !


          3.

          - Nè cô ! Xe cô bị gì ? Bình điện không chạy há cô ?

          Tôi run rẫy nằm ì ra trên parking nghe con nhỏ chủ trả lời vơí cái mặt nhăn xấu hơn khỉ đột :

          - Phải rồi.Mất điện,cái xe mắc dịch dở chứng.

          Giọng cái anh thanh niên sốt sắng :

          - Đừng lo.Trời lạnh quá thi thế.Cô chờ chút,xe tôi có dây cáp câu điện.Xe tôi ở đằng kia.


          Tôi lặng lẽ ì ra cho đến lúc chàng trai lái cái xe cũ mèm kia chạy đến sát đầu tôi.Nhìn kỹ lại,té ra là người quen mà tôi đã có lần chào hỏi dươí cơn mưa ngày kia : Anh chàng có cái xe hay xịt khói xanh và cây quạt nước lặt lè quặt quại hay đậu gần tôi.Thế là tôi ngoan ngoãn đề máy ro ro.Con nhỏ cà chớn của tôi cám ơn rối rít và trả ơn anh chàng bằng ly cà phê trong cái quán ấm áp ở đầu phố kia.


          Tôi thức dậy thì nghe hai kẻ nói vơí nhau.Giọng anh thanh niên kỳ kèo trả giá :


          - Tôi thích chiếc xe này lắm,nhưng vì là sinh viên giống cô nên.....Cô có thể bớt giá tí xíu không ?


          Im lặng một chốc !


          Ah ! Ah ! Thì ra thế. Mày đang muốn giải tao đi hả con khốn ? Tôi nuốt giận thấy con nhỏ gật đầu hẹn làm giấy tờ gả tôi cho anh chàng con nhà nghèo ấy....Tôi nín bưng trong một niềm hy vọng.Trong đầu tôi nghĩ là mình sẽ gặp người tử tế.


          Đời sẽ ra sao.Ai mà biết được.Đến đâu hay đến đó. Tôi hy vọng mình sẽ nguôi cơn giận,tôi đang muốn tu.Khi tu hành thì ta nên nghĩ đến những điều tốt đẹp.Biết đâu tôi sẽ còn chuyện ở tập 2 và sẽ kể cho bạn nghe.....


          ( Bạn thích những câu chuyện có hậu đẹp hay xấu hả bạn người dưng ? )

           

           
           
           


          CHIẾC XE MỚI
          _______________________
          @nguyênhạ





          Bạn là ai ? Bạn có bao nhiêu cái bằng cấp ? Bạn đang làm nghề gì và sống ra sao ?



          Ở trên kia là những câu hỏi của những thằng làm nghề Psy hoặc loại hiền triết tưng tưng .Bạn khỏi cần trả lời làm gì cho mất thì giờ của bạn ( Thì giờ là tiền bạc ! Đó là cách nói của ông chủ hãng Apple trước khi bị hãng Samsung cắn mẻ trái táo ) Tôi thì muốn hỏi bạn những điều khác.Bạn có sẵn lòng trả lời tôi không ? Để ta bắt đầu một trò chơi mơí.


          Và đây là những câu hỏi của tôi :


          - Bạn thích gì ?

          - Bạn có à la mode lắm không ?

          - Bạn sống và chạy được khoảng bao nhiêu cây số giờ ?

          - Bạn nghĩ gì về bạn ? ( Hình ảnh và âm thanh ? )



          Tôi nghĩ là bạn không cần trả lời những câu hỏi trên trong một khoảng thời gian quá ngắn.Bạn hãy rót cho mình một ly whisky và đi theo tôi vơí cái tốc độ 180 km/ giờ

          3.2.1. Go ......



          " Khi bạn gặp tôi,tôi chắc chắn là hai con mắt bạn sẽ mở to lắm ! Mũi bạn sẽ ngửi thấy mùi của tôi : Thơm,ngọt,choáng váng.Tôi thuộc loại nữ phái gơị cảm và là dân chơi ! Chủ tôi đặt tên tôi là Mini ( Nhỏ xíu xiu - Tí Cô Nương ! )


          Nói thẳng ra tôi là một chiếc xe hơi loại mơí.Thiên hạ thấy tôi nhỏng nhãnh lạng tơí lạng lui ở những khu phố sang trọng là lé mấy cặp mắt.Thiên hạ mua báo,mở đài TV là thấy tôi vơí nhịp tim đập mạnh vì hình ảnh quảng cáo.Dân marketing ở xứ tây nói : " Người đến tuổi 50 mà trên cườm tay không có đeo cái đồng hồ Rolex là kẻ không thành công ( sic ! ) - Bây giờ ,thời của Apple,Ipod,Iphone ,người mà không trèo lên chiếc Mini của hãng BMW là kẻ hũ lậu ! Ah ! Ah ! Vậy thì bạn hãy đi theo tôi xem vài màn biễu diễn.Vui nhộn lắm.


          Trước khi đi chơi,tôi muốn biết bạn có bao nhiêu tiền ?


          - Ơ..... ơ.... hơ hơ ....



          - ........................................... -



          - Khỏi ư ư ơ hơ như thế.Mất công.Hãy chạy vào nhà băng ,chỗ nào tiền lời rẻ,bạn mượn chừng 29000 euros hoặc nghèo mà muốn chơi bảnh thì bạn tụt xuống chừng 19.000 hoặc hạng chót là 15000 euros cũng được.Đó là trị giá của những người đẹp mang tên Mini ( Tí cô nương thời mơí )


          Ngồi vào lòng tôi,bạn có thể sờ soạng tôi trong khi chăm bẳm ngắm nghía sắc đẹp nghiêng thành đổ nước của tôi.Bạn cứ tưởng tượng mà xem : Chiều cuối tuần,ăn mặc bảnh bao,lạng ào ào trên khu phố sang trọng của Paris,Lyon,Bordeaux,Marseille...thiên hạ lé con mắt thì phải biết.Bạn đừng đi một mình,bạn phải có lứa đôi . 1+1 =...

          Nếu là nữ phái,bạn hãy mặc cái quần jean bó thật sát mông và đùi để làm nổi bật đường cong hấp dẫn,bạn xách cái ví hiệu Longchamp,Hermes và mặc áo hở ngực.Nếu là nam phái thì bạn đeo đồng hồ Rado,đeo kính hiệu Ds hoặc của Alain Delon.....Đừng quên cái áo pull của Lacoste hoặc YSL ... Sau cuộc dạo chơi ,bạn hãy đậu xe ở parking của Casino de Paris hoặc khách sạn Hilton.... Nhớ sức nước hoa cho thơm ngát chỗ mình đi ngang.



          Bây giờ thì nói về cô chủ mơí của tôi .Khi có tôi,cô biết là
          cô mang nợ nhiều lắm vì cô muốn đổi đời,cô sắm thêm giày dép,bóp ví ,quần áo hở rốn,hở bụng,cô trang điểm màu mè và cảm thấy mình tự tin, thoải mái trước những cặp mắt người đời.
          Cô cày ngày,cày đêm và lơ là chuyện học hành ( Học cho lắm ,tắm cũng ở truồng ) Cô học thêm cách mở cửa xe,cách co đùi ngồi vào lòng xe theo kiểu ca sĩ,siêu sao và cô ngậm điếu thuốc ngất ngưỡng kiểu Paris Hilton...

          Cô chơi bời vơí tôi như thế chừng hơn 1 năm thì tôi đổ bệnh.Không bệnh sao được khi mỗi lần cỡi tôi,tôi chưa kịp nóng máy thì cô đã phóng như ngựa tế,cô leo lề lạng vèo vèo ình ịch,cô cắm cổ chạy đua vơí mấy đứa có xe mạnh hơn cô trên xa lộ....

          Thế là tôi nằm garage,khi đến rước tôi về là lúc đến phiên cô bị lên máu muốn ngã ngửa : Nhìn mấy con số 000000 chạy đàng sau những con số trước như thế trên tờ hóa đơn ai mà không chóng mặt đứng tim ? ! Hơn nửa tháng lương của con bé sinh viên đi cày đêm ! Cô nhăn nhó và xấu xí hơn thường lệ.Ngồi vơí tôi,cô lèo nhèo bằng tiếng Hoà Lan,tiếng Đức,tiếng Miên rất khó nghe.


          Một hôm ....


          Mang cái mặt ỉu xìu như cái bánh bao,cô ghé cái quán gần nhà,tình cờ gặp lại cậu sinh viên chủ nhân của chiếc xe cũ xì xì mà cô đã bán cho.Cậu ta hỏi cô " Sao thấy mặt cô buồn ? "

          Cô phụng phịu,né câu trả lời bằng câu hỏi khác :

          - Xe anh chạy tốt không ?


          Anh ta gật đầu,vuốt bàn tay lên đầu mui chiếc xe mèm mèm - Ừ,ừ.Nó trung thành vơí tôi lắm ! Tôi gặp hên.Mưa gió lạnh lẽo cỡ nào nó cũng chạy o o.Còn xe cô thi sao ?


          Cô bí xị,lắc đầu muốn mếu.Cô quay sang nhìn lại chiếc xe cũ kỹ đang đậu bên cạnh chiếc Mini ba trợn hào nhoáng rồi cô sụt sùi :

          - Tôi đang muốn bán xe,anh mua không ?

          Anh chàng la lên,thảng thốt :

          - Úi trời ! Để làm gì,cô ? Tui con nhà nghèo, đang đi học không dám chơi bảnh á cô !

          Cô nhỏ gừ gừ :

          - Bảnh cái con khỉ khô ! Nó tên là Ảo.Nó chỉ là một khoảng khắc đời mà thôi ....




          Ơi ơi ! Trời !

          Tôi không tên là Ảo,tôi là thật.Tôi tên là Mini từ hai mẫu tự viết tắt : M - N ( Mộng và Nợ ) Mộng ở chỗ hào nhoáng phía ngoài.Nợ là điều vỡ lẽ ở trong lòng : " Những điều ta nhìn thấy chỉ có thật khoảng 45 % )


          Khi tâm sự đến đây,tôi đang chán đời,tôi quay sang nhìn thằng đồng loại cũ xì,chợt dưng tôi thèm có sự dịu dàng trìu mến của chủ nó đang cho nó.......






          ........





















            
           
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.03.2013 00:15:24 bởi dang son >
          #35
            dang son 12.03.2013 13:03:02 (permalink)
            .
             
            HUỀ VỐN







            Có khi nào bạn gặp toàn những điều sui xẻo trong một thời gian kỷ lục không ? ( Bên tây,người ta gọi là série noire )

            Có câu chuyện khá buồn cười kể rằng : " Cặp vợ chồng kia đang sui : xe hỏng,tủ lạnh,bàn là đổ chứng lăn đùng ra cùng một lúc,thêm cái ống nước bị vỡ nước xì ra tùm lum.Họ kéo nhau và nhà để xe,mặt mày nhăn như bị để lên tiếng phàn nàn,hạ hỏa.
            Nàng thở dài : Súi quẩy thật ! Chẳng biết còn cái gì lăn quay ra nữa không ? Mình đang gặp hạn !
            Chàng bỗng quay lại ,thấy cái máy giặt đang nằm sau lưng mình.Mặt lấm lét khều nàng chạy ra vườn...... "





            Bây giờ,tôi không kể cho bạn nghe về những trường hợp súi quẩy ba trợn như thế.Tôi không phải tên là Chiếc Xe Cũ hay Mơí như những bài viết vừa rồi.Nhưng chuyện này có liên quan đến cái cô học trò ấy và chiếc xe ấy :


            Chuyện kể cô bé đang chán chường chiếc xe hào nhoáng đã làm cô đeo nợ,cô muốn bán xe .Bán chưa xong thì buổi sáng nọ,cô ra đường thì thấy một khoảng trống trãi trên đường.Trống là phải vì chiếc xe đậu ở đó không có cánh mà bay mất.

            Cô khóc ầm lên.Đúng là tai họa.Dạo này mấy tên trộm hay thích khênh.Hở gì là mất cái đó.Hết đào hầm khoét vách khênh đồ đạc,mở cả tủ đá,tủ lạnh chớp đồ ăn thì đến chuyện cỡm xe cộ.Thế là sau khi đi khai báo chờ hãng bão hiểm đền xe,cô cuốc bộ ,lấy xe buýt đi học và đi làm đêm ( may là nhà cô có đường xe công cộng ở gần nhà) Cô đâm ra chán đời và không diện như trước nữa,cô thay chiếc giầy cao gót bằng đôi giày vải thấp tè tè cho dễ di chuyển. Hôm nào gặp trời nắng ráo ấm áp thì cô cơĩ xe đạp đi học.

            Một buổi chiều kia đang lóc cóc toát mồ hôi vượt con dốc thì bánh xe xẹp lép.Không phải chỉ một bánh mà hai cái bánh cùng lũng ruột xì hơi một lúc.Trời đổ lửa,đổ hào quang nhá trên khuôn mặt phụng phịu của cô.Cô đang muốn khóc,khóc thật to như ngày nào đứng chờ cha mẹ đến đón muộn ở cổng trường tiểu học.Đang rưng rưng thảm não thì cô nghe tiếng " tin tin " quen,rất quen.

            Làm sao cô có thể quên được tiếng tin tin như kẻ bị bóp cổ nghẹn lời như thế,ngó qua đườngthì thấy chiếc xe cũ,người thanh niên thò đầu ra cửa xe ,vói gọi :

            - Cô nè,cô nè.Cô .

            Cô rủa thầm trong bụng.Réo chi mà kỳ ? Người ta đâu có điếc ! Lại tin tin mấy tiếng.Cái đầu xe Peugoet xà đến.Nó đó.Nó ngó cô vơí hai cái đầu đèn mờ toèn toẹt.Cô nhận ra nó,chiếc xe không có máy lạnh mùa hè,mùa đông thì vừa lái vừa run ,tay bốc cái khăn chùi hơi ẩm.

            Chiếc xe ỉnh ỉnh tắt máy đậu sát chiếc xe đạp loại bỏ mui xẹp bánh của cô.Nó không biết nói,chỉ có cậu chủ nó biết hỏi han :

            - Xẹp hết bánh rồi.Nhà ở đâu ? Tôi chở cô về .

            Cô thở dài,ngón tay chỉ chiếc xe đạp,lòngthầm như nói : Còn cái của nợ này thì sao ?

            Cậu trẻ mở cửa xe,chả nói năng gì,nhấc bổng cái của nợ,nhét vào cốp xe,cái bánh xe đạp thò ra ngoài vơí cái ghi đông quay quay thấy muốn nực.

            Cậu trẻ phủi phủi hai bàn tay,nói như an ủi cô :

            - Thôi mà.Đừng sưng mặt,quạu cọ như thế trong xấu lắm a ! Chui vào xe đi,tôi chở cô về,miễn phí.Đàng nào mình cũng học trường vơí nhau mà.

            Cô nhỏ chui vào lòng chiếc xe đã có thời bị cô làu nhàu cằn nhằn và bán tống bán tháo cho cậu trẻ này đã vài lần cứu mình.Cậu rồ máy ,vặn nhạc nho nhỏ chở cô về nhà

            Cậu vặn cái quạt máy loại bỏ túi gắn thêm trên mặt kính ,nói như phân trần :
            - Chịu nóng chút nha cô.Xe này thì cô biết rõ mà.Không có máy lạnh,máy ấm gì ráo trọi.Nó già lắm rồi nhưng có tình,tôi quý nó.Mưa gió,lạnh lẽo gì cũng có chỗ núp làm chân cẳng.

            Ngồi trong lòng xe,nhìn lại từng chỗ,từng góc,từ cái nệm xe sờn vải,từ cái bánh lái đến những thứ lỉnh kỉnh kêu lẻng kẻng mỗi lần chạy trên đoạn đường xấu,tự dưng cô bẻn lẽn xấu hổ cái chi đó.Cô làm như mình đã mất một cái gì quý lắm.

            - Xe chạy tốt há anh ? Nó có đổ bệnh chướng khí gì không ?

            Anh chàng vặn nhạc nhỏ lại để trả lời : Thỉnh thoảng chớ cô ,nó tử tế như tôi,nó nhớ cô,tôi......tôi cũng nhớ cô .


            Cô nhỏ rờ tay lên thành cửa xe,thấy tim mình làm như hụt mất một nhịp.Mắc gì mà xe và chủ nó nhớ đến mình ? Không lẽ..Không lẽ..... ?


            Khi xe trờ đến cổng nhà,anh chàng đề nghị sau khi biết chuyện cô mất xe :
            - Nếu cô cần thì tôi có thể đưa cô về sau khi tan học,Nhà tôi ở sau dãy đường dươí con dốc kia,cũng tiện đường.

            Cô dắt chiếc xe đạp vào nhà kho.Lặng lẽ gật đầu và nhìn chiếc xe cũ lùi ra con ngõ.



            ----



            Vậy là mỗi ngày anh chàng ì ạch vơí chiếc xe cũ mèm đưa cô về nhà.Có bữa ,xe bị panne chút đỉnh làm họ phải cuốc bộ.Chẳng thấy chàng ta phàn nàn gì.Cô cảm thấy đỡ buồn,khi bớt buồn thì mình thấy vui - Chuyện dễ hiểu như chuyện huề vốn.



            Có lẽ bạn đọc đến đoạn này thì bạn đang tưởng tượng để phịa ra một câu chuyện tình giữa hai người ấy ?

            Nếu là một người viết tiếp câu chuyện này.Bạn sẽ viết ra sao ? Tôi không biết và không tài nào đoán được.Chỉ có chiếc xe cũ mèm ấy là biết họ sẽ ra sao mà thôi.Miễn là chiếc xe ấy còn chạy tốt và không bị một tai nạn thảm khốc để rụi tàn hư hao ( .... )





            đăng sơn.fr




             
            #36
              dang son 13.03.2013 03:27:55 (permalink)
              .
               
               
              Trang
              Viết
              Của
              Nữ Phái










              NổiNhớ -

              Buổi sáng dậy,em ngồi yên và khóc
              Vụng về nhớ,tình chẳng biết về đâu
              Mây lờ lững vướng một thời đi lạc
              Gọi nỗi nhớ để mình vẫn còn nhau


              @nguyênhạ

              .....


              BỞI VÌ
              __________

              @Eve



              Và từ một nỗi niềm nào đó,thay vì nghe bài Vi Đó Là Em thì mình có thể nghe thử chất giọng rủ rỉ của cô Axelle Red xem cô hát ra sao vơí một tâm sự ở bài : " Parce que c'est toi "


              Parce que c'est toi


              Si tu crois un jour qu'je t'laisserai tomber
              Pour un détail pour une futilité
              N'aie pas peur je saurais bien
              Faire la différence
              Si tu crains un jour qu'je t'laisserai fâner
              La fin de l'été, un mauvais cap à passer
              N'aie pas peur personne d'autre n'pourrait
              Si facilement te remplacer
              Oh non pas toi
              Vraiment pas toi
              Parce que c'est toi le seul à qui je peux dire
              Qu'avec toi je n'ai plus peur de vieillir
              Parce que c'est toi
              Rien que pour ça



              Lời bài hát như thế là một cách nỉ non - Có cần nói như thế vơí nhau không ? Tại sao là Ta - ( anh ) là ( em ) mà không phải là một ai khác ?

              Câu trả lời ấy nằm trong một nỗi nhớ như tiếng thầm thì trong đêm khi chàng gọi nàng,và nghe bài hát ấy.....Bởi vì,bởi vì.................. " ......................................... "





              _________________________


              Vì Đó Là Em
              - Nguyệt Hạ



              Đã ngồi đọc lại những lời đối thoại của chúng mình ở ngày hôm qua. Ghiền chữ của em, nên tôi đã mở hộp thư để đọc lại những lá thư cũ của em.

              Đọc lại để làm gì? Có nhiều lần tôi tự hỏi tôi như thế.

              Như em đã biết từ khi đôi mắt đẹp của em chạm phải những dòng chữ trong thế giới chữ nghĩa của tôi ... Tôi viết cho chính mình. Tôi viết để ghi lại những buồn vui, những kỷ niệm của cuộc đời.

              Trí nhớ của tôi từ ngày ấy ... Đã toàn vẹn và chưa có em ...

              "Em là ai ? Đã là Ai ? Và có cái gì đã xui khiến em đi vào dòng chữ nghĩa của tôi ? Tôi đã như một khu rừng rậm, đầy cây trái. Tôi đã có những con đường để đi. Và tôi đang đi thì em xuất hiện. Lạ lùng quá !

              Em đến một cách bất thường để chận đường của tôi. Em như người thám hiểm, em đã vạch cây lá và em tìm hiểu tôi. Để làm gì ? Em là em và tôi chỉ là tôi ... Tôi nói với em rồi, nhiều lần. Tôi đã có một quãng đời, tôi có quá khứ và hiện tại của riêng tôi.

              Tại sao em đến ?

              Ngày hôm nay. Ngồi viết cho em mà tôi thấy còn ngỡ ngàng với chính tôi. Ngỡ ngàng, bàng hoàng và bâng khuâng. Vì tôi đang tìm hiểu lấy chính mình.

              Tôi biết em thích đọc những gì tôi viết cho em. Đọc như một hình thức được nghe kể chuyện, và tôi đã viết cho em hàng ngày.


              Em !

              Ở tôi, em đã tìm thấy điều gì ?
              Ở em, tôi đã thấy được điều gì ? Và từ lúc tôi thú nhận là tôi có tình cảm cho em. Em nói em thích tôi. Em thích "chơi" với tôi. Quen tôi, chơi với tôi, thì em được gì ?

              Em đã thấy đó ... Em bị tôi nhung nhớ em để hàng ngày tôi tán tỉnh em qua những lời dịu dàng, ngọt ngào, âu yếm.

              Trong quá khứ, đã có biết bao nhiêu người đàn ông quen với em, để họ phải "chao đảo" và ngỏ lời tán tỉnh em. Tôi biết là em đã cố giữ mình, giữ tâm trí tịnh yên để có thể làm bổn phận (cho dù em rất mộng mơ và lãng mạn - Em tạo nên một thế giới mộng mơ cho riêng em.)

              Còn tôi ? Tôi không phải là những người ấy mà em đã quen biết. Tôi chỉ là tôi. Rất khác người. Độc lập. Tôi hoàn toàn là tôi để sống thật với những ý nghĩ của mình.

              Hiểu được em để bắt đầu nhung nhớ em. Em thông minh, em nhạy cảm lắm, và em biết.

              Tôi nhung nhớ em khi nói chuyện với em mỗi ngày. Tôi thương em để tôi phải gọi em mỗi ngày. Tôi thèm được nghe giọng nói của em và tôi mê say khi nghe tiếng em cười. Em có biết cảm giác của tôi ra sao không?
              - Tôi thấy tôi thuộc về em và em là của tôi. Riêng, rất riêng tư.

              Rồi từ đó, em xưng là Em. Chữ em như mọi điều bình thường và quen thuộc ! Em và Anh của hai người thân với nhau và biết nhớ nhung, thương yêu nhau ...

              Tôi nói, tôi thú nhận như một sự thua cuộc với chính tôi là: "Tôi yêu Em !"
              Tôi đã nhiều lần sợ hãi với Tình Yêu. Vì tình yêu làm con người khốn khổ, mỏi mòn.

              Em biết rồi đó. Tình yêu làm tôi nếm mùi thèm khát em. Tôi thèm có em trong vòng tay để có thể tìm môi, tìm mắt em... Và hôn được em ...

              Em sợ hãi với những điều tôi đã thú nhận chăng ?

              Em bị dằn vặt với cái cảm giác ưng thuận - Muốn và Không Muốn.

              Có lần em đã hỏi: "Có thể nào Ngưng lại chuyện Tình Cảm ?"
              Em sợ phải đi xa hơn. Để rồi em phải buồn, phải nhung nhớ, phải khóc thầm.

              Em và tôi ? Chẳng ai còn cưỡng chế được lòng mình. Để tôi biết: tôi yêu em, tôi cần có em, thèm muốn em ...

              Em thì sao ? Em đã có lần thú nhận là em không ngưng nghĩ đến tôi. 24/24. Và tôi đã nằm trong đầu óc em ...

              Và em hỏi tôi: " Còn anh thì sao ? Anh có nghĩ đến em trong ngày của anh không ?"

              Em muốn biết để làm gì, em ?

              Tôi biết tôi yêu em, vì đó là em.

              Em cưỡng lại cũng không được vì tôi đã yêu em, tôi nói với em bằng những lời lẽ thật tình nhất ... Tôi không dấu diếm ý nghĩ của tôi về em.


              Em.

              Vài hàng viết cho em ở một buổi sáng cuối tuần. Đã không gặp em hôm nay. Nhưng tôi biết là tôi đang yêu em ... Tôi đang nhớ em đến tận cùng. Nếu có em, tôi muốn em nhắm mắt lại ... Em sẽ thấy tôi đang hôn lên rừng tóc, hôn lên đôi mắt đẹp của em.

              Vậy đó... Khi tôi nhớ và yêu em để biết mình cần em. Để biết mình đang thiếu em.


              Người yêu em
              nd




              Nguyệt Hạ
              ---













              GọiTênNổiNhớ
              -
              ______________________
              - nguyễnthịLoanPhiên


              Không phải là nỗi nhớ nào cũng giống nhau.Nỗi nhớ có khi giống một sớm mờ sương trời chưa kịp thức giấc,khi mà tất cả mọi cảnh vật còn nằm trong màn sương.Mở choàng mắt,chưa nhận ra mình đang ở đâu sau cơn mơ dài,chưa kịp nhận ra,chưa kịp biết thì nỗi nhớ bước đến từ ngoài khung cửa tràn vào phòng...
              Một chút lành lạnh,một chút gai gai.Hình như nỗi nhớ cuộn tròn thành mọi thứ cảm giác : ngây ngây,ngầy ngật vừa khó chịu và cũng vừa dễ chịu.

              Sẽ có ly cà phê sữa khi ngồi yên lặng nhìn ra vườn.Ấn ngón tay vào nút mở nhạc.Lại nghe giọng người hát nhỏ.Nhỏ thôi để đủ ôm chầm lấy một khoảng nhớ có hơi lạnh mờ sương của ngày nào hẹn hò nhau nơi băng ghế đá .Chỗ ấy tên là Chỗ Hẹn Cũ .

              Ở chỗ ấy,có người cố tình làm rơi lại bài thơ


              GửiAiMộtChỗThưTình _

              gửi em chiếc lá ép trong vở
              em về mơ mộng bên cửa sổ
              mỗi đêm trăng hạ treo đầu ngõ
              nghe mình sao chợt thấy vu vơ
              gửi em lá thư xanh ngày đó
              ép cánh bướm hồng thơm trang giấy
              ngó qua ngã vườn thèm đủ thứ
              ai dè thơ cũ ,thế mà dầy
              gửi em một chỗ ở tình thư
              mỗi khuya mất ngủ,nằm trằn trọc
              từ em đến làm con nhớ chưa ngủ
              thư tình sao mãi vẫn tình thơ....


              đăng sơn.fr
              



              

              NHE

              _____________________________

              nguyễnthịchữnghĩa







              Ngôn ngữ có những ý nghĩa riêng.Lắm lúc tiếng việt ở những lá thư tình không bỏ dấu thì khó đọc vì bị hiểu sai chữ; có thể gây ngộ nhận.



              Thí dụ có hôm chàng ấy viết : Nho em lam

              Rồi có khi chỉ có một chữ NHE( Nhe,nhe thấy ghét ! )



              Nhỏ may mà có đi học và Nhỏ ít khi viết sai chính tả .Mỗi lần chàng ấy không bỏ dấu thì lại bị nhỏ bắt bẻ,cằn nhằn xụ xị....



              Chữ "Nho em lam " thì dễ ợt,nàng nho nhỏ đủ thông minh để bỏ thêm dấu cho đầy đủ là " Nhớ em lắm " . Chữ Lắm khác vơí chữ Làm .Còn như Nhe Nhe đáng nổi cáu,đáng để bụng như thế thì cần phải hỏi lại .Nhe là Nhé hay là Nhè hay là Nhẹ ?



              Chàng ấy làm mặt lì,cười hi hi nói là hiểu sao cũng được,chẳng có gì là quan trọng khi : Nho Nho Anh....



              Thật là rắc rối quá !



              Lại cười cái kiểu đã nư,đáng ghét :

              - Thế khi người ta tìm đến nhau để yêu nhau,có gì mà không rắc rối ? Chữ có bỏ dấu hay không bỏ dấu thì miễn là người ta nhớ mình để thú thật là được rồi.



              Tỷ như : Nhoyeuthìnhohaynhođenanh - khi anhyeuem....


              Ơ hơ ! Hãy dùng tí đỉnh thì giờ mà cắt chữ ra,bỏ dấu mà tự hiểu. Có gì đâu mà nhăn mặt và nhè nhè ?



              Hơ hơ !









              ***

              


              ma nữ
              PHÓNG BÚT

              _________________________________
              * m@anh

              

              Đàn bà con gái ngoài chuyện thời trang quần áo,dạo phố,ăn hàng thì thích xúm nhau kể chuyện ma và nghe chuyện ma ( Nhất là truyện Ma Tình )



              Cứ thử tưởng tượng khi các cô ngồi quanh bàn,nhìn nhau,ngắm nghía nhau trong ngày phụ nữ đảo chính để xù xì bàn thảo một chương trình đặc biệt chỉ toàn là những cây viết của phụ nữ và xem họ phóng bút thì hãi lắm ( ! ).



              Viết tùy bút kể chuyện thời xưa,chuyện ngày áo trắng trường xưa thì dễ hơn chuyện phóng bút,phóng dao,phóng đũa,phóng đủ thứ.





              " Nhỏ kia rất yêu gã kia,gã thuộc loại du côn nửa mùa, hơi cà chớn,cứ 6 tháng 10 ngày hai đứa lại cãi nhau ,giận nhau . Có lần,không biết làm ăn khó khăn thua lỗ gì hay là ra ngõ gặp bà bầu bị xúi quẩy,gã cà khịa,gã nói ,chua như dấm:



              - May mà em không là vợ tui.Tui mà cáu lên,tui nhấc em hỏng giò,tui bóp cổ em như con dế nhủi.



              Trời ! Trời ! Thật là kinh hoàng .Chưa lấy về mà đã khùng kiểu dã man như thế.Lấy rồi có lẽ ốm đòn. Bạn bè ai ai cũng xúm lại đòi giới thiệu cho nhỏ ấy thằng khác hiền hậu hơn giữa những thằng chưa bị đổi hệ.



              Vậy mà,sau 6 tháng 10 ngày đó lại thấy hai đứa hì hì nắm tay,nắm chân dạo phố phường.Bạn bè dớn dác xì xầm ngó kỹ càng coi con nhỏ này có bầm mình,u dầu sức trán chưa ? ( Nghe đâu gã ấy chỉ hù dọa ba trợn ra oai vậy thôi - Thấy gã cưng con nhỏ quá trời.Không chừng con nhỏ bịa chuyện hù thiên hạ giống như khi kể chuyện ma ,chuyện quỷ.Bịa thêm chút,pha thêm mắm muối cho ra vẻ kinh dị toát mồ hôi ... )



              Chuyện ai nấy biết,nấy lo.



              Bây giờ,chỉ biết là con nhỏ lây thêm cái ba trợn của gã người yêu ấy - Mỗi lần giận hờn gì nhau thêm lần nữa ( Kiểu 9 tháng 10 ngày khó ăn,khó ở ) Con nhỏ ngồi phóng bút viết loăng quăng.Khi bị bí chữ,nó nhăn nhó ngó xấu hoắc như tài tử đóng phim ma thời net.



              Đọc ba cái lẩm cảm tình yêu như con nít ranh đó,thấy mà phát ớn.Đúng là lỡ leo lên lưng con ma tình thì phải leo theo mà phóng ( chẳng biết phóng trúng cái gì ?.....







              --------------------










               
              #37
                Nguyệt Hạ 14.03.2013 21:53:42 (permalink)
                dang son


                .

                Trang
                Viết
                Của
                Nữ Phái



                Vì Đó Là Em

                - Nguyệt Hạ



                Đã ngồi đọc lại những lời đối thoại của chúng mình ở ngày hôm qua. Ghiền chữ của em, nên tôi đã mở hộp thư để đọc lại những lá thư cũ của em.

                Đọc lại để làm gì? Có nhiều lần tôi tự hỏi tôi như thế.

                Như em đã biết từ khi đôi mắt đẹp của em chạm phải những dòng chữ trong thế giới chữ nghĩa của tôi ... Tôi viết cho chính mình. Tôi viết để ghi lại những buồn vui, những kỷ niệm của cuộc đời.

                Trí nhớ của tôi từ ngày ấy ... Đã toàn vẹn và chưa có em ...

                "Em là ai ? Đã là Ai ? Và có cái gì đã xui khiến em đi vào dòng chữ nghĩa của tôi ? Tôi đã như một khu rừng rậm, đầy cây trái. Tôi đã có những con đường để đi. Và tôi đang đi thì em xuất hiện. Lạ lùng quá !

                Em đến một cách bất thường để chận đường của tôi. Em như người thám hiểm, em đã vạch cây lá và em tìm hiểu tôi. Để làm gì ? Em là em và tôi chỉ là tôi ... Tôi nói với em rồi, nhiều lần. Tôi đã có một quãng đời, tôi có quá khứ và hiện tại của riêng tôi.

                Tại sao em đến ?

                Ngày hôm nay. Ngồi viết cho em mà tôi thấy còn ngỡ ngàng với chính tôi. Ngỡ ngàng, bàng hoàng và bâng khuâng. Vì tôi đang tìm hiểu lấy chính mình.

                Tôi biết em thích đọc những gì tôi viết cho em. Đọc như một hình thức được nghe kể chuyện, và tôi đã viết cho em hàng ngày.


                Em !

                Ở tôi, em đã tìm thấy điều gì ?
                Ở em, tôi đã thấy được điều gì ? Và từ lúc tôi thú nhận là tôi có tình cảm cho em. Em nói em thích tôi. Em thích "chơi" với tôi. Quen tôi, chơi với tôi, thì em được gì ?

                Em đã thấy đó ... Em bị tôi nhung nhớ em để hàng ngày tôi tán tỉnh em qua những lời dịu dàng, ngọt ngào, âu yếm.

                Trong quá khứ, đã có biết bao nhiêu người đàn ông quen với em, để họ phải "chao đảo" và ngỏ lời tán tỉnh em. Tôi biết là em đã cố giữ mình, giữ tâm trí tịnh yên để có thể làm bổn phận (cho dù em rất mộng mơ và lãng mạn - Em tạo nên một thế giới mộng mơ cho riêng em.)

                Còn tôi ? Tôi không phải là những người ấy mà em đã quen biết. Tôi chỉ là tôi. Rất khác người. Độc lập. Tôi hoàn toàn là tôi để sống thật với những ý nghĩ của mình.

                Hiểu được em để bắt đầu nhung nhớ em. Em thông minh, em nhạy cảm lắm, và em biết.

                Tôi nhung nhớ em khi nói chuyện với em mỗi ngày. Tôi thương em để tôi phải gọi em mỗi ngày. Tôi thèm được nghe giọng nói của em và tôi mê say khi nghe tiếng em cười. Em có biết cảm giác của tôi ra sao không?
                - Tôi thấy tôi thuộc về em và em là của tôi. Riêng, rất riêng tư.

                Rồi từ đó, em xưng là Em. Chữ em như mọi điều bình thường và quen thuộc ! Em và Anh của hai người thân với nhau và biết nhớ nhung, thương yêu nhau ...

                Tôi nói, tôi thú nhận như một sự thua cuộc với chính tôi là: "Tôi yêu Em !"
                Tôi đã nhiều lần sợ hãi với Tình Yêu. Vì tình yêu làm con người khốn khổ, mỏi mòn.

                Em biết rồi đó. Tình yêu làm tôi nếm mùi thèm khát em. Tôi thèm có em trong vòng tay để có thể tìm môi, tìm mắt em... Và hôn được em ...

                Em sợ hãi với những điều tôi đã thú nhận chăng ?

                Em bị dằn vặt với cái cảm giác ưng thuận - Muốn và Không Muốn.

                Có lần em đã hỏi: "Có thể nào Ngưng lại chuyện Tình Cảm ?"
                Em sợ phải đi xa hơn. Để rồi em phải buồn, phải nhung nhớ, phải khóc thầm.

                Em và tôi ? Chẳng ai còn cưỡng chế được lòng mình. Để tôi biết: tôi yêu em, tôi cần có em, thèm muốn em ...

                Em thì sao ? Em đã có lần thú nhận là em không ngưng nghĩ đến tôi. 24/24. Và tôi đã nằm trong đầu óc em ...

                Và em hỏi tôi: " Còn anh thì sao ? Anh có nghĩ đến em trong ngày của anh không ?"

                Em muốn biết để làm gì, em ?

                Tôi biết tôi yêu em, vì đó là em.

                Em cưỡng lại cũng không được vì tôi đã yêu em, tôi nói với em bằng những lời lẽ thật tình nhất ... Tôi không dấu diếm ý nghĩ của tôi về em.


                Em.

                Vài hàng viết cho em ở một buổi sáng cuối tuần. Đã không gặp em hôm nay. Nhưng tôi biết là tôi đang yêu em ... Tôi đang nhớ em đến tận cùng. Nếu có em, tôi muốn em nhắm mắt lại ... Em sẽ thấy tôi đang hôn lên rừng tóc, hôn lên đôi mắt đẹp của em.

                Vậy đó... Khi tôi nhớ và yêu em để biết mình cần em. Để biết mình đang thiếu em.


                Người yêu em
                nd




                Nguyệt Hạ
                ---



                 
                 
                 
                Hôm nay đi lang thang vào vùng đất lạ mới hay có người bắt cóc "EM" về đây.
                Ác thiệt, rinh "EM" đi không kèn không trống gì hết.
                 
                 


                 
                 
                 
                 
                 
                 
                #38
                  dang son 15.03.2013 00:36:04 (permalink)
                  ...                                               
                                                                                                                                    
                   
                    EM xí xọn 
                   
                   
                   ______________________________
                    M.Pleiku  &  @nguyênhạ
                   
                   
                     Người ta sinh ra đời,ai cũng có một cái tên do cha mẹ đặt ( tên xấu hay đẹp thì cũng phải ráng chịu - không chịu cũng phải quen mà thôi ).Có nhỏ kia bị đặt cho cái tên xấu hoắc như con trai. Con nhỏ ức lắm từ lớp mẫu giáo khi chạy về nhà hỏi mẹ.Mẹ lắc đầu ầm ừ '' Tại bữa đó,tía mày sỉn sỉn,tía đòi quyền đặt tên cho mày.Mày chịu vậy đi,Xấu cái tên mà tâm tốt là đuợc rồi ,con !  "
                   
                        Lớn lên,đến tuổi mộng mơ,lúc có dịp sinh hoạt ca hát ở trường,con nhỏ chọn cái tên khác nghe đầy nữ tính huyền ảo và cứ như thế,cái tên tự biên tự diễn ấy làm ai ai cũng thích và con nhỏ quên khuấy đi cái mặc cảm từ cái tên cúng cơm.
                   
                      Vậy mà khi gặp cái anh kỳ khôi kia,gặp hoài đâm ra quen và chai măt.Chai cái kiểu chịu đèn,mắt chớp chớp như sao sáng đêm hè. Tình cảm nẩy nở theo năm tháng,khi nhớ nhung cái gì đó thì thích ngồi viết.Viết xong bức thư tình thì phải ký tên ở dươí. Viết thư cho chàng mà lấy cái tên của những ngày ca hát như ca sĩ cây nhà lá vuờn thì thấy kỳ vì có vẻ giả tạo ,lấy chữ ký bằng cái tên cha lỡ đặt thì còn quỷnh hơn...Nàng cô nhỏ đành viết
                   chữ " Em " nhỏ xíu ở cuối lá thư - Có khi Em viết vào dòng tái bút để dặn dò :
                     "  Em là em này.  Không phải là " em " nào khác.Cấm anh lầm lẫn - Phải tội chết ! "
                   
                       Dĩ nhiên là như thế rồi.Nguời con trai luôn gọi nguời yêu của mình là EM ( cho dù nguời yêu tên EM ấy có lỡ cao hơn mình một cái đầu thì chàng trai cũng rang ráng ngỏng cổ lên mà gọi bằng em,xưng là anh cho oai vệ.Lỡ yêu rồi,cho dù nàng có to lớn dềnh dàng cỡ nào hoặc dẫu là có lớn hơn mình đến 5,10 tuổi thì cũng ráng vùng lên,dành cho bằng được chủ từ Anh ( Anh của Em ).
                   
                       Kể cũng ngộ,cũng may là ngôn ngữ việt có chữ Em,chữ Anh tình tứ ngòn ngọt.Kiểu You và Me của Anh Mỹ chán lắm.Chán như ngày nào cũng đi ngang tiệm Hamburger của Mỹ ,ngửi mùi thịt,mùi phó mát là muốn phì mình mẩy.
                   
                        Người mình len lén nắm tay nhau lúc hò hẹn kiểu cá cắn câu,thì thầm he hé bên tai nhau như thế này : Nè ! Ơi ! Tối qua tui nhớ anh ( nhớ em ).Tui khó ngủ...
                   
                        Rồi hai đứa ngó nhau,hai con mắt tròn xoe như hai đứa xìtrum.Tình ơi là...
                   
                       Vậy đó - Trở lại chuyện cái anh kỳ khôi kia ,anh viết thư,anh gọi phone,anh hẹn hò..Anh chẳng bao giờ gọi tên thật của con nhỏ nữaAnh chỉ gọi là Em "Em Xí Xọn " - Chữ Em ngọt như chè.Chữ Xí Xọn thấy  kỳ kỳ mà nghe riết thấy thuơng  Thôi kệ ! Gọi là gì cũng đuợc,miễn là gọi để thuơng.....
                   
                   
                   
                   
                   
                      -----
                   
                   
                   
                   
                       Trả lời NguyệtHạ ( cô Nếu )
                       Cô nè !
                      Anh không khênh "Em " vào đây - Chỉ khênh bài viết của tác giả vào góp mặt trong trang  viết của nữ phái cho họ thấy ấm áp vơí chữ mà thôi..
                   
                     tình thân.
                   
                      NgụyHúc.
                   
                   
                  #39
                    dang son 22.03.2013 13:17:02 (permalink)
                    .
                     
                     
                     
                    NHỮNG NGÀY ẤY
                     

                     
                     
                     
                     
                     
                     
                    1.
                     



                    Đứng ở cửa trường đợi nhỏ tan học để luôn luôn có cái cảm giác bồn chồn kỳ lạ.Lỡ người ta không đi học hôm nay ? Lỡ ba của nhỏ hoặc ông anh đến đón nhỏ ? Lỡ..lỡ....
                       Cứ cả chục chữ " Lỡ " kỳ khôi như thế thì có lẽ chả ai dám nhớ nhau và thương nhau.Mà nhớ kỹ lại thì nhớ ai đó thì dễ mà thương được hay không là chuyện khác nhau.

                       Nhỏ à ! Anh đã bước được qua cái đoạn " nhớ "  khi chiều hôm ấy có chun chút mưa phùn,anh rượt kịp nhỏ ở chuyến xe buýt,đưa cho nhỏ tờ giấy vẽ có đầy những dấu chấm và chữ N to tướng để thấy nhỏ mắt tròn vo " Chi dzậy ? Vẽ cái gì kỳ !  ? "

                      Tại tui nhớ đại em,tui phóng tác -  Nhỏ hứ tiếng dài rồi ngo nguẩy quay đi,con mắt dài có đuôi.Chừng xe chuyển bánh,thấy nhỏ quay lại vẫy vẫy tay ra cái điều....

                       Điều gì thì là điều,miễn là anh dính nhỏ,anh nhét chữ thương ké và chữ nhớ trong cặp em,anh hối lộ bịch ô mai,xí muội,anh hì hục chép bản ' Đưa Em Về dưới Mưa  ' tặng em....

                    Đủng đỉnh như thế đến năm em học lớp 12 thi anh mất em.

                    Mất ở buổi chiều nhá nhem tối,khi có con nhỏ hàng xóm của em chạy lại gõ cửa, đưa cho anh mẫu giấy trong bì thư .Thư em nói " em phải lập tức theo gia dình ' đi xa  ' từ hai hôm truớc.. Dưới thư em ký tên " Nhỏ "


                    Anh chạy ù té đến cổng nhà em - Nghe im lìm,thấy trống vắng kín mít.Dàn hoa giấy run run gió,mưa sao thấy mằn mặn.Trên con đường về nhà,anh nghe tiếng anh gọi Nhỏ ơi ! Nhỏ ơi !


                    2.
                     
                     
                     TRÔI VỀ NƠI ĐÂU ?  




                    Ngày tháng qua như gió thổi trên những cánh đồng trơ trọi,buồn vui  lẫn lộn vào nhau như trời nắng trộn rối bời những trận mưa rào.Nhỏ bỏ đi mất.Cả cái thành phố đông người mà thấy trống rỗng nơi anh.





                    Có khi thả lại bước trên con đường đưa đón.Góc đường có hàng me già run gió,chỗ cái quán kem ấy vẫn có những áo trắng,những tóc thề mà chẳng ai là Nhỏ nữa.Những thằng bạn thân còn xót lại vẫn tụ nhau ngồi ở mấy cái quán nhạc.Nhạc hát bài gì ,kệ nhạc,ngồi giữa bạn bè anh chỉ biết lắng nghe nỗi thinh lặng như những lần khuya khoắc đã đi qua,đi lại ngang căn nhà nay đã không còn người cũ.Người mới đã đến thay cho người cũ.Người đàn bà chủ nhà ấy hay ra cửa quét nhà.Có lúc bà đưa mắt nhìn anh.



                    Hỏi như tò mò,như thăm chừng :
                    - Cậu kiếm ai ? Sao tôi hay thấy cậu đi ngang ?

                    Anh lắc đầu,chẳng biết nói năng gì .Chẳng lẽ nói như van nài là mình xin thấy được một phép lạ : Thấy lại nhỏ ? Nhỏ đi mất rồi.Đi ở tận một phương trời mới đầy hứa hẹn. Trong túi anh vẫn giữ khư khư tờ thư cuối của nhỏ đã viết ở dòng cuối :
                      " Biết đâu,có ngày mình gặp lại nhau ? "


                    Viết như thế rồi nhỏ ký tên.
                    Làm sao ta biết được cuộc đời trôi ta về đâu ?



                    đăng sơn.fr
                     
                    #40
                      dang son 09.04.2013 23:35:07 (permalink)
                       
                      CÓ THẬT LÀ DỄ GHÉT KHÔNG ?
                      ________________________________
                          đăng sơn.fr
                       
                       
                       
                           Thật ra,ai cũng có cái dễ thương riêng nào đó của mình,sự dễ thương cũng có khi nằm ở cái hiền lành hay cuời ,hay tiếu lâm hoặc là vì  một sự tử tế nhã nhặn nào đó. Có nhiều người,mình vừa chạm mặt là thấy thương liền ( theo cái nghĩa dễ thương có cảm tình ) Vậy mà....






                       ( đang viết.... )
                      #41
                        dang son 26.04.2013 14:35:59 (permalink)
                        _________________________________________________
                         
                         
                         
                         
                           TÌNH NHỎ LÀM SAO ÔM ?
                         
                         
                         
                              Lúc xưa,khi anh đọc một cuốn truyện ngắn kể về câu chuyện,thấy cảm động vô cùng.Chuyện kể về một cô bé không toàn vẹn bị mất trí nhớ.Mẹ cô tìm một ông giáo làm điểm tựa cho cô,và sau đó,cô nhỏ lìa đời...
                         
                           Ông viết văn ấy đã có biệt tài pha nỗi vui lẫn vào điều buồn bã.Vui từ câu đối thoại dí dọm Buồn vì nỗi rung động cho dù không phải là một câu chuyện tình yêu !   Anh đã giữ cuốn sách ấy rất kỹ lưỡng trên kệ sách đầy hình ảnh và đầy chữ nghĩa.Thỉnh thoảng ,anh mở vài trang ra đọc lại.
                         
                            Để làm gì - Em biết không ?
                         
                           Không phải để bắt chước cách viết của ông ấy
                         
                           Không phải để sẽ viết câu chuyện mang tên " Tình Nhỏ Làm Sao Quên " ở tập 2 khi ông ấy đã ngừng viết.
                         
                           Theo anh nghĩ : Mỗi người có một cách viết riêng biệt.Đoàn thạch Biền sẽ không có kẻ nào thay thế khi ông ta tâm tình với một tờ báo : " Tôi mong muốn thấy những người trẻ viết hay hơn tôi ". Không biết ông ấy có nói quá lời hay không?  Đã có lần nào đó,có vài người đọc nói là anh viết hơi giống Đoàn thạch Biền !  Điều này đưa đến cho anh hai tâm trạng trái nhau :
                          1. Hài lòng
                          2. Không hài lòng
                         
                           Anh muốn giải thích như sau :   Người ta có thể làm bản copy nhưng bản thật vẫn là bản thật - Đồng tiền giả không giống tiền thật.
                           Khi viết về một điều gì,anh chỉ là anh.Nếu cần , thì anh viết " Tình Nhỏ Làm Sao Ôm? " .Chữ ÔM  cũng đồng nghĩa với chữ ÚM.Ôm  ở đây có nghĩa là đứng hay ngồi trước mặt một người và ta giang rộng vòng tay để ôm chặt người ấy ,sau khi ôm thì ta úm.
                         
                           Úm là sao ,em?
                         
                          Muốn trả lời hai động từ ấy thì phải có  một ánh mắt nhìn rất dịu dàng ,một nụ cười ngòn ngọt và có thêm một ngôn ngữ rất  riêng.Giả tỷ như : Tình nhỏ làm sao Úm - em ? "...
                         
                         
                           Anh tạm ngừng viết ở đây để chuẩn bị cho một bài viết khác mang tên " Tình Lớn làm sao Bế ? "
                         
                        Hy vọng em sẽ đọc.
                         
                         
                         
                            đăng sơn.fr
                           
                         
                         
                         
                         
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2013 15:38:23 bởi dang son >
                        #42
                          dang son 26.04.2013 15:17:07 (permalink)
                          ________________________________________________________
                           
                           
                           
                           
                           
                          TÌNH LỚN làm sao Bế  ?
                           
                           
                           
                           
                               Khi học Pháp văn vào cái thời còn lắm mộng mơ,cô ghét nhất là câu " theo tình tình phớt,phớt tình tình
                           theo ".Thấy mấy con bạn thi nhau chép câu ấy,cô trề môi dài cả tất,thấy còn ghét hơn.
                           
                              Mỗi ngày cô lớn thêm một chút,đi ngang cái ngạch cửa,đứng lại đo đo,cô nói nhỏ với cái chiều cao của mình " Ta đã lớn thêm rồi ".Hình như sách báo,thơ văn,tranh ảnh làm con nguời mơ màng. Cô viết chữ đẹp nên cô hay thích những nguời có nét chữ đẹp bay buớm.Ngoài cửa lớp truờng cô,có anh chàng kia viết chữ khá đẹp,thời còn học hơn hai lớp cùng trường trung học,cô hay thấy anh làm báo tuờng với nhóm bạn,anh vẽ giỏi,làm thơ,làm văn rồi anh còn biết hát nữa,anh hay hát  những bài nhạc tình thời mới lớn.Vào đại học,anh đi mất. Nghe bạn bè thỉnh  thoảng nhắc về anh làm cô ngẩn ngơ.
                           
                              Có buổi chiều kia,khoá xe, rảo phố định mua vài món hàng,tình cờ cô thấy dáng anh bên kia hè phố,cô thấy cô thở gấp rút,tay chân tự dưng thừa thãi.Chạy theo để nói cái gì với anh ấy chứ ? Anh là người lớn,anh có thế giới riêng của anh ,mà có chắc gì anh còn nhớ hình ảnh của con nhỏ cài bím thời nào anh rời lớp 12 ấy ?.
                           
                             Trí tò mò nào đó đẩy  bước chân của cô đi  qua bên kia lề phố,mắt dõi theo lưng áo màu xanh lơ,thấy anh vào cái quán,cô cũng giả vờ như vô tình ghé vào uống nước.Cô khựng  chân lại khi thấy anh đang cười rất vui với một cô gái tóc ngang vai,mắt  trong  ánh mắt,hai nụ môi tuơi có nhau.
                           
                             Cô thẫn thờ bước mau ra cửa  quán.Ở trên cao kia có gió lấp đầy một khoảng trời mây rì rào lá non ,tự dưng cô thấy mưa.Có lẽ vì mắt mình cay cay....
                           
                             Từ đó về sau,cô đâm ra ghét giờ Pháp Văn chỉ vì một câu Theo tình tình phớt - Chả thà có vài con số không và đội sổ trong giờ  của  thứ ngôn từ đa tình ấy.Hình như trong ngôn ngữ của người Pháp không có câu Tình Lớn Làm Sao Bế ?
                           
                            Phải rồi mà. Vòng tay mình thì nhỏ bé.Khi nào ta đủ lớn?
                           
                           
                              đăng sơn.fr
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2013 15:19:45 bởi dang son >
                          #43
                            dang son 28.04.2013 11:46:28 (permalink)
                            .
                             
                             
                              Ừ - thì em đi
                              _______________________
                               @nguyênhạ  - đăng sơn.fr
                             




                                 Em gọi :

                                - Mai em đi rồi,anh
                               - Đi đâu?

                               - Đi lấy chồng chứ đi đâu....

                               -...

                              - Sao anh im?

                             - Anh không biết nói gì

                             - Thì bây giờ nói đi.Em nghe

                            - Sao không mời anh?

                             (  )

                                ( Em chưa thấy ai ngu dại hơn anh. Cái gì anh cũng để tuột mất.Trắng tay ! Có những câu hỏi mà anh chẳng khi nào có câu trả lời.Sao anh đụt vậy anh? )
                             
                             
                             
                             
                             ________________
                             
                             
                                /Đang viết....Để  hiểu câu chuyện ra sao,xin bạn tìm nghe bài Tiếng Hát Chim Đa Đa - và xin đừng ai khóc.Khóc mà làm chi?   /
                             
                             
                             
                             
                             
                            ...
                            #44
                              dang son 03.05.2013 00:35:25 (permalink)
                              _____________
                               
                               VỤNG VỀ
                               
                               
                               
                               
                               
                               Gã đưa thư cho tôi đọc. Thư  của người yêu đi lấy chồng - Rồi gã khóc lóc.
                               
                               Trong lúc gã rụt rịt,tôi đọc thư của người yêu ấy :
                               
                               
                               ''......... Anh !
                               
                                   Em  nói lời từ biệt để ra đi. Cha mẹ em không chịu cho em lấy anh vì anh nghèo. Cha mẹ nào cũng sợ con mình khổ khi lấy chồng nghèo.
                               
                                 Đừng buồn em  nghe anh
                               
                                 Em -... "
                               
                               
                               
                               
                               - Ông thấy sao,ông?
                               
                               Hắn hỏi,tôi trả lời :
                               
                               - Thấy  cái gì?
                               
                              - Trời ! Cô ấy viết như thế.
                               
                              - Kệ !
                               
                               Gã vò tóc,vò đầu than ri rỉ.Ngó mặt gã ,tôi phát chán.Hỏi :
                              - Ông muốn gì ?
                               
                              - Muốn gì là sao?
                               
                               
                                 Chưa bao giờ tôi bực mình khi thấy một thằng bạn cà nhớt như thằng này.Trời mẹ ơi ! Đụt và rùa như vậy thì đời nào lấy được vợ ? Chỉ vừa kịp nắm tay,nắm chân,hôn hít vài cái là nguời ta đã bỏ ra đi.Lần nào cũng hụt.Chán chuyện !
                               
                               Tôi gạ :
                               
                              - Lần này thì bày chiêu khác đi.
                              - Làm sao?
                               
                               Tôi nổi cơn cọc,tui muốn húc thằng bạn hiền :
                               
                              - Tao nói thật tình.Nếu tao là con gái,tao chả lấy mày.
                               
                              - Chứ phải làm sao bây giờ ? Cha mẹ người ta không chịu gả.
                               
                              - Thì vác lựu đạn đến nhà nó
                              - No ! No ! Tui hiền mà.Có kế gì nhẹ nhàng hơn không?
                              - Thì viết thư tình,doạ treo cổ,nhẩy lầu...
                               
                              - Không được đâu.  Tội người ta..
                               
                               
                                 Tôi lắc đầu,tròn hai con mắt.Đúng là thằng này không biết yêu là cái gì...
                               
                                 Tôi quay đi ,bỏ gã ngồi lại bên ly cà phê nguội.
                               
                               
                               
                               
                                đăng sơn.fr
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2013 01:20:42 bởi dang son >
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 15 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 224 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9