STYLES
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 15 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 224 bài trong đề mục
dang son 23.01.2014 22:19:31 (permalink)
.
 
 
 
 



VĂN CHƯƠNG THỜI NAY -







   Người đọc , có khi thắc mắc :


- Văn xưa và nay khác nhau chỗ nào ?


- Xời  ! Dễ lắm .



Văn thời ấy như dòng nước . Nhất Linh, Khái Hưng viết chữ  " Được " thành chữ Đặng .


  Văn  bây giờ thì khác một chút . Họ hay viết rất nhanh và  viết tắt  . Thí dụ : Em này em . Anh biết em rất xí xọn . Và nếu em cứ xảnh xẹ như thế, thì anh rất ghét em .



  Để em  dịu dàng hơn , anh tặng em   chữ : XX .



Em  đọc xong , hiểu sao cũng được mà . Đúng là XX .




đăng sơn.fr 
 
 
 
dang son 23.01.2014 22:24:58 (permalink)
.
 
 



YA YA .





   Ngày xưa , không có chữ " Ya - Ya " kỳ cục  như thế đâu .


   Người ta ( để dụ ngọt người yêu thì  nói  chữ " Dạ " ngọt như cam vắt pha mật. Dạ như thế, nghe mát ruột , mát  gan  °.



  Bây giờ, thời của internet . Người ta chế chữ " Ya - Ya "


  Hoặc là Uh - Uh ( Yes bb ).



Rình  nghe chuyện - mà chẳng hiểu gì :



- Yêu tui  hăm, em  ?

- Ya , ya


- Nhớ tui chút xí nào không ?


- Uh ! Uh





Ya ya làm chi ? Có hoặc không thì nói . Mắc gì mà Ya Ya  ?




Ya !






đăng sơn.fr 
 
 
 
dang son 23.01.2014 23:09:58 (permalink)
.
 
 
 
 


NHỚ MIỄN PHÍ





...

Ỏ đời này, chẳng có gì là miễn phí .

Đầu năm mới, cái gì cũng leo thang, lên giá . Lắm người than trời như bọng .

Hai đứa ngồi ngó nhau, chù ụ, chù ụ .

Ngồi lâu, đứa này sợ đứa kia buồn nên tìm cách an ủi :

- Em nà !

- ???

- Tui nói em nghe : Có một thứ cho không kiểu miễn phí .

- Xạo á !

Tui không tin đâu .

Đứa kia nắm tay nàng, dịu dàng kiểu mới :

- Có chứ em . Đó là nỗi nhớ nhung .

- Úi ! Uí !

Sao em không tin chứ ?

..

Hồi đó, em làm quen với tui, em về nhà, chiều chiều, tối tối, em buồn buồn, em nhớ tui .

Tui để em tự nhiên, tui thích kiểu nhớ của em .

Trong tình yêu, tất cả đều là miễn phí . 

Đứa kia ngồi im thin thít . Thấy vậy mà đúng . Cười thấy hiền khô .

...








đăng sơn.fr
 
 
dang son 26.02.2014 12:37:00 (permalink)
.
 
 
 
 
 


* một Mình .






__________________________________________










1. 
BIỂN CHIỀU.
@ Eve



Sau những ngày mưa gió , trời đất trở lại yên ả, những

bước chân muà xuân đang lại gần .
Em nhớ biển, thèm ra biển , nghe gió vi vu như tiếng biển
hát trên từng bước chân trần . Cởi giầy, lủng lẳng cầm trên tay,
dõi mắt nhìn những đợt sóng nhấp nhô .Nghĩ đến một điều vừa
chợt nghĩ : " Khi nào thì ta sẽ gặp lại nhau ? "





&









dangson.fr





2.
VẮNG
** m@anh




Rất thích ngồi một mình . Một mình không có nghĩa
là đơn côi đâu . Mỗi khi ghé quán nước là hẹn hò với
mình . Mình cầm theo quyển sách nhỏ, nhẹ chỉ vừa đủ gọn 
như một điều cần thiết để hoà tan kiểu một mình .
Gọi ly cà phê, rồi nhăn nhăn mặt với chút đắng đắng
khi nghĩ đến anh .
Ngày ấy, đi quán với anh, anh ít khi bỏ đường vào
tách cà phê .
Hỏi anh tại sao, anh trả lời ,nhỏ nhẹ :

- Bởi vì khi nhớ nhau, người ta thích có một vị đắng
ở đầu lưỡi .
- Để lãng mạn mà nhớ ; phải thế không ?
Anh không trả lời, vì quán vắng đang để bài Nhớ .
( Khi nhớ đến nhau, người ta hay thích một mình im lặng .



&









3.

RỒI NHƯ THẾ, TA CẦN NHAU
* @nguyênhạ




Phải rồi , anh !

Những tháng ngày trôi qua như nước chảy tắp từ sông
ra biển lớn , những mảnh đất phù sa reo vui dưới mưa, dưới nắng .
Cuộc đời là những trang truyện dài hay ngắn là còn tùy ở những
tất bật, những điều ngạc nhiên của sự vui, sự buồn .
Khi chúng ta có những điều không muốn nói với nhau, chúng ta
đổ thừa cho sự hờn giận và giữ yên lặng .

Lắm khi nỗi lặng thinh rất cần thiết như cái bóng đêm âm thầm va chạm
vào những khối buồn phiền ... Còn những ngày vui thì ra sao ?
Có phải là khi yêu thương nhau thì chữ " một mình " không thể nào đứng
vững ?
Em muốn tìm câu trả lời ấy ở một lá thư tình mới nhất đến từ anh .

&



<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2014 12:38:07 bởi dang son >
dang son 27.02.2014 11:33:14 (permalink)
.
 
 
.... HOÀN NHIÊN - Ngân Hà 1 dangson.fr .






















Tối qua nghe chị Lan nói trái tim đập thình thịch, chắc phải cất đi chỗ khác để khỏi nhảy ra ngoài.

Có người nói để ở nhà cho OX chị giữ. Chị cười nói không được. Tôi nói để về lục lại chuyện
Thần Rắn và Trái Tim mà chưa tìm được.
Lại mò ra chuyện dưới đây. 

Bạn đọc vui nhé...







---------





Thiên nữ và Khất sĩ 

"Tìm sẽ thấy, xin sẽ được, gõ sẽ mở..." 

Nó vừa nói cho chị Tin là nó cảm thấy yêu người ấy. Thì chị hỏi Nó yêu để làm gì? 

Nó nói nó không có ý định yêu ai nữa vì ngỡ đã qua bờ bên kia rồi. Nhưng rồi những tưởng đã được yên thân 
với bến sông xưa, với mùa Thu cũ thì bỗng dưng đường trần còn mưa bay gió cuốn kéo nó trở lại bờ bên này. 

Chị Tin hỏi tiếp đương sự ra sao? Có đáng yêu hay không? 
Nó mà để lọt mắt xanh rồi thì chắc đương sự không phải tay vừa... 

Nó nói chắc vì đinh ninh đã đắc đạo nên mới bị sa lưới đây. 
Chị Tin nói nếu nó đắc đạo thật thì lòng như gió không thể bị vướng mắc vào một chiếc lưới nào và sẽ được thong dong... 

Nó nói nhưng mà nó lỡ nhìn vào đôi mắt của người ấy rồi. 
Đôi mắt như ngọc emerald xanh lá cây có điểm một vết đỏ. Đôi mắt có thần lực khiến nó xao xuyến và 
đã bị chìm trong đó hồi nào mà không biết. 

Chị Tin nói vậy thì đừng nhìn nữa. 

Nó nói đã trễ rồi vì đã nhìn rồi. 
Nó nói khi nói chuyện, nó hay nhìn thẳng vào mắt người đối diện quen rồi. Bao nhiêu năm trời nhìn 
bao nhiêu đôi mắt đâu có sao đâu. Ai ngờ lần này bị dính. 

Chị Tin nói nhưng nó nhất định không yêu người ngoại quốc mà... 
Đúng rồi, nó không hiểu sao luôn coi thường đàn ông Mỹ. Trên cuộc đời này chỉ có bố nó là nhất mà thôi. 
Bây giờ bố nó chết rồi. Nó lại càng thấy bố nó là hay hơn nữa. Một người văn nhã, đẹp như Tống Ngọc, 
đạo đời đều vẹn toàn và lòng nhân có thừa. 

Bỗng nhiên nó thấy ông ấy giống bố nó quá. Chàng Kim xưa cũng giống y bố nó và nó đã đau khổ vì yêu. 
Nó cho chị Tin xem mối tình bỏ bóp của nó. Đó là một tấm ảnh nhỏ được bao bởi lớp giấy báo vàng úa. 

Nó đọc lên cho chị nghe những dòng chữ trên đó trước khi mở tấm ảnh ra. " Hình như sau cùng, trong 
kiếp đời nhân sinh ngắn ngủi, tình yêu là sự giàu có, là sức sống bền bĩ nhất của con người. 
Vẻ đẹp một ngày đã thánh hóa, cảm xúc có một ngày đã thăng hoa, tình yêu như vườn thượng uyển 
có một mùa đã cành vàng lá ngọc, thách đố đã tàn phai...". 

Rồi nó cho chị Tin xem hình ở ngay cửa chợ đông người. Chị Tin không mang kính nên nhíu mắt mà 
chẳng thấy được gì. Nó mừng rỡ vì thấy bí mật vẫn được giấu vì chị Tin không thấy chàng là ai. 
Nó xếp lại và bỏ vào ngăn ví. 

Nó nói cũng nhờ lá bùa đó mà nó đã đứng vững với thời gian. Nhưng giờ khi mà nó đã an nhiên tự tại 
thì giông bão kéo về và không cho nó lối thoát. 

Nó nói ngày xưa nó đã yêu trai Huy dữ dội, nhưng chỉ là tình một chiều, có chị Tin chứng kiến 
cảnh nó tương tư. Nhưng rồi cũng qua vì người thanh niên đó chỉ còn hiện diện qua những bài thơ đẹp. 
Gần hai mưoi năm sau, gặp lại chàng với vợ con lòng nó dửng dưng chẳng hề may may xao xuyến.


Rồi nó yêu chàng Kim, mười năm tình cũ mà vẫn còn yêu. Chàng Kim đến do một tai nạn của con tim, 
là tiếng sét ái tình vì chàng quá đẹp và quá dịu dàng, văn nhã giống bố nó. 
Nó đã lén lấy tấm hình của chàng cắt ra và bỏ bóp tới giờ. Lâu lâu nó mở ra xem và vẫn thấy chàng đẹp 
rồi thở dài rất nhẹ cất vô. 

Nó có thể than rằng: anh ơi, anh ơi, thà không gặp gỡ thà đừng quen nhau, đừng cho hình bóng, 
đừng nhìn nhau lâu, tôi không ôm ấp kỷ niệm đớn đau". 

Nó tưởng đời nó đã bình yên với mối tình để đời này rồi. Nó đi nhởn nhơ và không hề để ý đến ai khác nữa, 
nhất là bọn ngoại quốc da trắng, mắt xanh thì nó coi thường... 
Nó không hiểu sao lại có mặc cảm tự tôn đến như vậy... 

Rồi một ngày nó bị điệu đi uống cà phê buổi sáng, mỗi tháng một lần để phải bị đối diện 
nhìn đôi mắt xanh lá cây có chấm đỏ và mái tóc muối tiêu gọn gàng đó. 
Nó cũng đã đề phòng nên mang kiếng để làm cho mắt nó xấu đi. 
Nhất là để cho có thêm một khoảng cách xa hơn với người đó. 

Bây giờ thì nó trách đã không chịu nhìn chỗ nào khác mà nhìn trong đôi mắt 
nghiêm nghị dò hỏi đó làm gì. Đôi mắt đó lại giống đôi mắt bố nó. 
Bố nó có đôi mắt rất đẹp. Đến bây giờ nó mới nhận biết điều đó. 
Nó nhớ lại định nghĩa về cái đẹp là thích để nhìn. 
Bố nó có thể nói là một người tuấn nhã trên đời. 

Nhưng ngoài đôi mắt nghiêm nghị đó, nó còn thấy mái tóc muối tiêu hớt ngắn gọn gàng. 
Chàng ta nói là từ quân đội ra. Mái tóc này thì quả là một mái tóc làm nó thấy hay lạ. 
Nếu không có chút muối tiêu ở hai bên tai thì nó không thấy được nét đẹp của tuổi trung niên.
Nếu ông ta nhuộm tóc, nó sẽ lầm tưởng ông là một thanh niên ngoài ba mươi vì dáng ông rất đẹp. 

Ông vào tiệm cà phê, bao con mắt phụ nữ đều nhìn ông và liếc nó kín đáo. 
Còn nó cố tình ăn mặc như bà già và cố tình làm ra kiểu nhà quê. Nó mang giày lè tè dưới đất 
để làm mẹ mốc với ông và với đời. Nhưng ông chỉ cười thầm vì ông đã thấy nó đại diện sở ra đám đông rồi. 

Ông là nhiếp ảnh gia tài tử, hay săn hình nên ông kiên nhẫn và đợi chờ ánh nắng lên cành cây, 
hay giọt sương đọng tròn trên hoa hoặc sóng vỗ cao trên ngọn hải đăng và chụp lấy. 

Ông đã có nhiều tấm lịch thật đẹp...Chắc là ông đã chụp ảnh nó bằng đôi mắt sáng và thông minh của ông. 
À, nó đã bắt đầu nghĩ là ông thông minh và gờm ông rồi. Nhưng đã trễ, nó đã bị đôi mắt ông mê hoặc. 
Nó đã bị mái tóc hoa râm của ông làm nó ngẩn ngơ và nó đã bị cái nhìn dò tận tim nó 
xem nó có thể nào bị ông soi trúng tim đen không... 

Nó vẫn cố né ông và ông vẫn như mèo vờn chuột. Nó tâm thần bất an vì hoảng sợ. 
Nó đến với chị Tin để cầu cứu sau khi đã bác bỏ lời khuyên của một người bạn khác. 

Người bạn đó bảo nó cứ yêu, đời sống ngắn ngủi lắm. Không có tội gì cả đâu. 
Rồi chị kể chuyện vui, có cô gái trẻ đi tu, hỏi bề trên làm sao để kềm chế bản năng tính dục. 
Bề trên đưa cho cây súng nước và bảo khi cần thì hãy bắn súng nước lên tường. 
Một ngày kia, cô gái thấy bắn súng hết nước rồi mà vẫn chưa qua cơn thử thách bèn 
chạy tìm bề trên. Khi đến gần phòng thì nghe súng nước nổ liên hồi... 

Chị nói chỉ sợ không còn yêu được, chứ khi còn yêu được thì bỏ ngoài tai hết 
những thứ cản trở mình đến với người mình yêu... 

Nó không dám nói gì dù trong bụng nghi ngờ. 

Nó hỏi chị Tin thì chị Tin cản ngay lại. Chị bảo hãy tìm cách thoát, bằng mọi giá. 
Đừng để lún sâu, đừng để vướng vào. Đó là con đường đầy đau khổ đó. 
Chị đã trải qua rồi và chị đã biết mùi đau khổ. Nó sẽ làm mất hết tinh thần và năng lực của mình. 
Nó sẽ làm cho mình rối tung lên và không được bình an đâu. 

Nó cảm động và biết rằng chị Tin lo cho nó thật. 

Nó tìm đến chốn thiền môn học định tĩnh tâm thần. Nói nôm na là học thiền 
để khống chế tư tưởng và thử thách mới này. 

Nó ráo riết tìm kiếm giải pháp trước khi ông đi công tác trở về. Nó phải định tâm để giúp nó thoát hiểm. 
Nó không muốn nước mắt ông và nó phải đổ như mưa vì một bức tường kiên cố trước mặt. 

Ông và nó chỉ có thể nhìn nhau trong gương mà thôi. 
Người trong gương không thật và không có hình dáng nên không thể nắm bắt được ngoài đời. 

Nó quyết định cho mình cái ý nghĩ là ông đang học hỏi cách sống của nó chứ không có ý gì với nó. 
Tất cả là do nó tưởng tượng và áp đặt cho ông mà thôi. Vậy thì nhận diện đơn thuần là nó yêu ông cho rồi. 
Còn ông có để ý yêu nó hay không thì nó không thể nói dùm ông được. 
Cho nên tốt hơn là nó nên quay về giải quyết vấn đề nơi chính nó. 




Chị Tin nghe nó nói là nó đã lo sợ từ hai năm trước về một ngày tâm nó sẽ bất an vì ông. 
Nhưng lúc đó ông còn ở xa xa. Bây giờ thì ông đã đột nhập ngay vào đất giặc và định bắt sống địch quân sao chứ. 
Nó hỏi chị Tin hay là nó đầu hàng, van xin ông hãy tha cho nó. Chị Tin la lên, không được, 
vậy chỉ có nước chết sớm. Đừng ngu xuẩn mà lạy ông tôi ở bụi này. 
Con sói sẽ không tha cho con cừu đâu. Ủa, chuyện tình yêu mà sao làm như hai kẻ thù tìm cách sát hại nhau vậy?. 

Chị Tin nói chị cũng bị như vậy. Nhưng mà chị trong hoàn cảnh dễ thở hơn. Con cáo tới nhà chị không mở cửa 
hoặc vờ không có nhà là xong. Vậy mà đôi khi vẫn không kềm lòng được. 
Cho nên chị không muốn cho nó bị tổn thương. Chị nói cứ yêu nhưng hãy quán chiếu tình yêu đó, 
xem nó đủ mọi góc cạnh và đừng sợ nói là mình đã yêu ông ấy với chính mình. Miễn là đừng để ông ta biết gì cả là xong. 
Chị đưa kinh Người khất sĩ tĩnh lặng cho nó đọc. 

Nó ưng ý với câu " còn ái dục thì còn sợ hãi. Còn vướng vào đời sống thế tục thì ham muốn còn phát sinh". 
Ông ấy là cám dỗ cho con đường được tự do của nó. 

Ông thấy nó bước đi một mình bấy lâu, gương mặt nó tĩnh lặng, chẳng màng gió trăng mà chỉ thích 
đời sống thiên nhiên, đơn giản của những người tu hành nên bị lôi cuốn. Nó không thách thức cám dỗ ai, 
nhưng nó đã bị ông chận đường, dò hỏi về cuộc hành trình của nó vì thấy lạ. Ông hỏi dò nó có ai không 
thì nó nói nó muốn tự do nên chọn cuộc sống đơn độc. 

Nó vẫn là con người và trải qua nhiều gian nan thử thách với chính bản thân, trong tư tưởng và trong tâm hồn. 

Cuộc đời thường thì một mình nó phải lo cơm áo trả nợ đời sống. Tâm hồn thì luôn xao động vì cái đẹp 
và bản chất nghệ sĩ trong nó. Nó phải tìm đến tôn giáo để có sự hướng dẫn rõ ràng để nó cứ theo đó mà làm 
vì nó không tin vào sự suy nghĩ của nó một khi cám dỗ đã lên ngôi. 

Cuối cùng thì nó để thời giờ tâm sự với chị bạn đã trải qua bao nhiêu thử thách và bây giờ đã đóng cửa tâm hồn lo tịnh tu. 
Chị tặng nó một bửu bối và khi nó giở ra nó đọc thây câu chuyện này: 

Một sớm mai có vị khất sĩ ra sông, cởi y áo để trên bờ sông rồi xuống nước tắm gội. Tắm xong vị ấy lên bờ 
đợi cho khô mình mẩy rồi mặc áo vào. Bấy giờ có một vị thiên nữ xuất hiện nói với vị khất sĩ: 
Thầy là một người mới xuất gia, tóc còn xanh, tuổi còn trẻ, giờ này đáng lý thầy phải xông ướp hương thơm, 
trang điểm châu báu, đeo tràng hoa thơm mà hưởng thọ năm thứ vui thú. Trong khi đó thì thầy bỏ những 
thứ người thương, quay lưng lại với cuộc đời thế tục, chịu đựng sự biệt ly, cạo râu bỏ tóc, khoác áo casa, 
tin tưởng vào con đường xuất gia học đạo. Tại sao lại bỏ cái lạc thú hiện tại mà đi tìm cái lạc thú phi thời như thế? 

Vị khất sĩ đáp: 
" Đức Thế Tôn có dạy: Trong cái vui phi thời của ái dục, vị ngọt rất ít mà chất cay đắng rất nhiều, 
cái hưởng thụ rất bé mà tai họa rất lớn. Tôi giờ này đang an trú trong hiện pháp, lìa bỏ được những ngọn lửa 
phiền não đốt cháy. Hiện pháp này vượt ngoài thời gian, đến để mà thấy, tự mình thông đạt, tự mình có thể giác tri. 
Này thiên nữ, đó gọi là bỏ cái lạc thú phi thời để đạt tới cái lạc thú chân thực trong hiện tại." 



Nó nhớ lại câu hỏi của ông cũng tương tự như vây: Sao nàng còn trẻ mà lại thích trồng những hoa 
của người già cả như thế? 
Nó trả lời vì nó đã thấy cả một đảo hoa xuân rồi nên không còn cần vài củ hoa nữa. Nó quay sang 
trồng những hoa dễ trồng để khỏi phải tốn giờ săn sóc mà có giờ làm những việc khác ý nghĩa hơn. 

Ông biết đó là việc nó thích cổ võ việc xây nhà tĩnh tâm, thiền viện cho mọi người được hưởng giây phút thân tâm 
an lạc mà nó đã trải qua. Nó yêu cảnh cảnh tĩnh lặng của bao nhiêu người ở tu viện, giờ ăn ai 
cũng được ăn trong yên lặng, không bị quấy rầy. Thật tuyệt diệu làm sao. 

Nó muốn im lặng mỗi khi đi uống cafe buổi sáng với ông và không nói gì. 
Nhưng ông cần nghe nó nói cho nên thật giống như bị điệu đi hỏi cung. 

Nó quyết lòng tìm ra phương cách và câu trả lời cho vấn nạn của nó. 
Đó là sự rối rắm của nó vì hành vi đường hoàng nhưng chứa đầy bí ẩn của ông ấy. The guessing game. 

Nó tìm trong kinh thánh, thấy thơ thánh Phao lô gởi tín hữu: " Đã bị ràng buộc với vợ ư?. 
Ngươi đừng tìm phương tháo gỡ. Đã không bị ràng buộc với vợ ư?. Ngươi đừng tìm cho có vợ. 
Nhưng giả như ngươi kết bạn, cũng chẳng mắc tội lệ gì. Và một trinh nữ kết bạn, cũng chẳng mắc tội lệ gì.
Nhưng người như thế sẽ chuốc lấy sự khốn khó cho thân xác mình. Còn tôi, tôi muốn tránh cho anh em." 

Nó cảm thấy thông suốt được đôi chút. Có thể nó đã có thêm một môn đệ tự nguyện mà nó không làm sao tránh khỏi đây.
Bạn nó đặt cho nó là The Great One làm nó mắc cỡ muốn chết. Đồ quỷ gì đâu. Bây giờ cả cô bạn Mỹ 
cũng thỉnh thoảng gọi nó như vậy khi đọc thấy thiệp Giáng sinh nào là vinh hạnh được nói chuyện với the Great One, 
được uống cafe với the Great One của anh bạn đồng nghiệp gốc Ấn. 

Hay là ông đã thấy thiệp đó và muốn xem the Great One là ai, nói gì, nghĩ gì, làm gì. 
Cuối cùng rồi nó kết luận: đừng mong tìm hiểu bí mật của kẻ khác, nó có thể làm thay đổi đời bạn vĩnh viễn... 
Nó sau khi miệt mài suy diễn, nội soi, quán chiếu, rọi kính hiển vi trái tim và lục lọi sách Phật cùng kinh thánh 
và hỏi ý hai người bạn thân nhất thì đã tìm ra giải đáp. 

Nó đã có thêm một đệ tử bất đắc dĩ. 
Thôi thì đời nó luôn chìm trong suy gẫm thì cũng nên tặng chút gì đó cho ông ấy. 
Ông hình như cũng đang tìm sự bình an đích thực. Có lẽ ông thấy nó có vẻ trầm tĩnh và đầy an lạc tự tại 
nên muốn xem chìa khóa ở đâu. Nào ngờ đâu lại gây cho nó một sự hoảng hốt đến đóng băng khiến ông 
nghi ngờ rằng nó đã bị ông chinh phục. 

Bây giờ cái ý nghĩ ông giống như thiên nữ theo hỏi vị khất sĩ khiến cho nó vui và thích thú để có thể
khôi hài hóa sự việc. Nó sẽ bảo ông mang giấy bút theo để ghi lại lời của The Great One lần đi Peets 
uống cafe vào tháng tới và xem ông như một đệ tử thuần thành. 
Nó sẽ mang kinh thánh và kinh Phật ra và bàn luận với ông. 
Nó sẽ cố nhìn vào trang sách mà không nhìn vào đôi mắt màu xanh có chấm đỏ của ông nữa. 




Chẳng biết có làm được không?




--------------




NganHa1 


dactrung.net
 
 
...
 
 
 
 
 
 



. NgânHà !




Tôi ghé thăm em và nhận ra lòng từ bi, hỉ xả của em nên tôi chôm đỡ bài viết kể về Nó và sự tuấn nhã của cái ông ấy đem về nhà riêng của tôi ở blog " 
CHÚNG MÌNH " Vì lỡ có một ngày đẹp trời nào đó, tình cờ vào xem, em đỡ mất công la làng là tôi chớp bài và lỡ tay " phóng tác " theo mẫu chuyện của cái Cô tên là " NÓ ".





Khi đọc bài viết nhẹ nhàng ở trên,tôi nín thở một chút rồi lại nhớ lại cách truyền bá về sự thở của em, tôi lại thở nhẹ ở cái xó bếp của mình để đọc tiếp , xem cái cô tên Nó đã xưng tội và trần tình ra sao .



Cô ấy đã giữ kỷ niệm kiểu " bỏ bóp " - lâu lâu lấy ra xem . Xem để làm gì với bụi kỷ niệm ?


Để rưng rưng vì một sự tuấn nhã và biết rằng mỗi lần rưng rưng vì một ai đó vì ai đó có sự tuấn nhã, có ánh nhìn giống thần tượng là cha của mình ?


Tất cả những cảm giác bất an và nỗi rung động ấy đã là một nét đẹp của tâm hồn mà tôi đã thu nhận được khi viết lách .




Và từ bài viết dễ thương ( vì trái tim nhộn nhịp nhưng cần giữ sự thản nhiên ấy ) tôi sẽ loay hoay viết ra sao ? Tôi có đủ sức viết như chuyện phim bộ của cô ấy khi cô đặt câu hỏi là : " Nó sẽ mang kinh thánh và kinh Phật ra và bàn luận với ông. 
Nó sẽ cố nhìn vào trang sách mà không nhìn vào đôi mắt màu xanh có chấm đỏ của ông nữa. 
Chẳng biết có làm được không ? "




--------------





Có lẽ .....








đăng sơn.fr


- Vui nhé, bạn tôi .





 
 
dang son 27.02.2014 11:40:47 (permalink)
.
 




.
dangson.fr



















  CHẲNG BIẾT 
  CÓ LÀM ĐƯỢC KHÔNG ? *




________________________________ đăng sơn.fr






Đó không phải là cái tựa của một đầu sách mới ấn hành của một nhà văn nào hết . Đó chỉ là câu hỏi tự nghiệm, tự tìm câu trả lời của cô . Vì -

Vì cứ  mỗi lần ra phố với bạn bè, tìm đến cái quán quen thuộc có sự quen thuộc của cách trang hoàng tranh ảnh, bàn ghế , cô lại thấy hình dáng cũng quen thuộc ấy . Ánh nhìn có nét tuấn nhã ấy cứ nhẹ nhàng chạm vào cô . Ánh mắt ấm, nhẹ như những vòng tròn lăn tăn trên mặt  dòng sông hiu hiu gió muà hạ .

  Mỗi lần ghé quán, giữa tiếng cười nhộn nhịp của nhóm bạn , cô cười nhưng không thành tiếng ; Ở cô, tất cả mọi sự đều nhẹ nhàng như môn học hít thở. Điềm nhiên, từ tốn, trầm tĩnh là những điều cô học được giữa đời sống sướt mướt này .

Người ta chạy nhanh quá  . Ở NewYork , ông tài xế  taxi kia đã bỏ xe,cởi quần áo nổi điên . Ở Paris, gã lái xe buýt bỏ hành khách, lao xuống đường la hét vì loạn trí .  Bao nhiêu con gái trẻ đã vội vã dính bầu và đẻ con, vứt con, giết con sau những mối tình vội vã ?



Cô đã  tìm tòi  và  học đưọc cách trị những cách thức sống vội vã ấy từ những trang sách định tâm và thiền của André Christophe ,của  Jacques Salomé .  Cô nghiền ngẫm khi vừa đọc vừa nghe nhạc nhẹ v
à không quên hít thở rất đều đặn ( 1. 2. 3. 4    Hít vào, nén hơi, thở ra nhịp nhàng như tiếng chim hót buổi sáng tinh sương )... Vậy mà , cứ thế, cứ thế mỗi lần ánh mắt ấy chạm vào cô (  chạm nhẹ vào mắt  ,vào tóc ) thì cái tai nạn xảy đến . 


   Chị  cô hay nói như cảnh cáo "  tình yêu là một tai nạn " . Cô cũng hay gật đầu ngoan ngoãn để tin là như thế vì đã nghe bài Để Quên Con Tim của gã kia . Gã kể chuyện ghé thăm con tim ở Paris , khi về lại Cali, gã đã hốt hoảng khi biết mình đã bỏ quên con tim mình . Đã biết bao nhiêu bản nhạc , bài hát đã kể về chuyện bất trị của trái tim và đổ thừa hết mọi tội lỗi cho nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực .  Cô nghe đến thuộc lòng như trẻ mẫu giáo ê a cái câu :  " Em yêu hết cả nhà, nhất là ba má cơ "

Rời ánh mắt đụng chạm của người ấy ,cô lấy lại bình tỉnh, cô nâng ly nước, ở thành ly và ở  giữa tấu khúc của tiếng vĩ cầm, cô lại liếc về phía mái tóc cắt ngắn,  v
ề thân hình rất đàn ông ấy ; cô chẳng chú tâm  vào tiếng rủ rỉ của đám bạn nữa . Lúc đi ngang bàn ông ấy, cô liếc vào tờ báo ông đang đọc cạnh quyển sách có cái tựa rất to tên là Zen . Tịnh đấy ư ? Tịnh trên những bước chân khi tìm cánh cửa của nhà vệ sinh ,cô ngồi khá lâu, thở hơi để tịnh . Khi bước  trỏ về bàn mình, lại có ánh mắt chạm nhẹ . Mắt ấy có nụ cười khiến ta bỏ quên con tim .


Cô đang ngắm mưa rơi ngoài quán . Muà này mưa nhiều . Nghe mưa rơi  nghiêng nghiêng qua ngả phố bên kia ,cô nhớ đến tấm ảnh đã ngã màu cất kỷ trong bóp . 10 năm tình cũ . Đã ngày ấy rất tương tư kiểu yêu một chiều . Thầm thầm . Người ta đã xa rồi , bây giờ gặp lại, thấy lòng dửng dưng nguội .




....





   Gặp nhiều, chạm mặt thành quen . Quen cách ăn nói điềm đạm . Quen luôn cách mời ăn uống chung bàn với ông .

Chều nay, có hẹn với ông . Cô chọn màu áo nhạt, kín đáo kiểu bà già cổ lỗ sỉ   để đến quán . Chỗ có cái  bàn trong góc quen thuộc . Cô mang theo sách kinh Phật, sách thánh kinh của Chúa để bàn luận với ông . Cô tu tâm kiểu hiền . Cô muốn ông cũng hiền để cô khỏi mang tiếng là khi rời ông, cô đã lỡ tay bỏ quên con tim .



Chẳng biết có được không ?  







 
 
 
 
 
 
 
dang son 09.03.2014 21:24:46 (permalink)
.
 
 


*..... Không Còn Cách Nào



.




























KHÔNG
còn cách nào để Vẽ Hình nhau -




__________________________________________________ __





( tùy bút để vĩnh biệt )




Như vậy là họ thật sự xa nhau .

Những ngày, những đêm giống nhau : Là cái bóng đậm bỏ nhau cách xa từ ánh sáng của những cột đèn đường . Họ xa nhau và cũng chẳng ai tìm hiểu tại sao họ dứt nhau - rời nhau .



Ngày xưa, người kia nói : " Tình yêu, thật ra chỉ là một thứ ảo giác ! "




Có phải tình yêu nào cũng mong manh như sương mù từ một khoảng trời ?

Có phải tình yêu nào cũng là một thứ pha lê dễ vỡ ? Đứng từ xa, nhìn ngắm tình yêu thì tình yêu đẹp . Vẻ đẹp mơ hồ như khi lái xe qua một quãng đường, nhìn thấy tia nắng đầu tiên đang rọi xuống khoảng đồi lành lạnh, nắng bao trùm một khoảng khắc rồi nắng lên cao . Chỉ thoáng chốc, vẻ đẹp của ngọn đồi đã biến dạng khi sương mù buổi sáng tan đi .


Ở hai người, đã là thinh lặng , là bóng tối ngất ngưỡng - chập chùng ...



Những ngày chụm tay vào nhau, những đêm tối chỉ có tiếng thở dài .



Và từ tiếng thở dài chạm vào nhau ấy là một khoảng thinh không .




Adieu -





------ đăng sơn.fr


 
 
dang son 13.03.2014 01:28:21 (permalink)
.
 





EDEN - CôngViêncủaEmvàAnh.



.














Ở một vườn hoa, khi chúng mình đi dạo bên nhau, có lẽ anh sẽ quên bao nhiêu điều đến từ chữ '' Hình Như" ....


Hình như tách từ chữ " Chợt Nhiên " từ một chủ đề nào anh đã viết rất xa xôi , rất xưa . Ở đây, tất cả đều yên ả khi ta bên nhau . Anh thích nắm bàn tay em, đi thật chậm, mắt nhìn những màu sắc từ hoa .


Anh thích nghe em kể về câu chuyện khu vườn địa đàng không có hai bóng dáng của Eva và Adam . Mặc kệ họ với trái cấm thiu của họ . Khi anh có em trng ánh mắt anh ....







Hãy cùng nhau đi dưới một trời mây, ở những nơi đẹp nhất khi anh có em và bài hát mang tên I Have You .













* Anh giữ lặng thinh khi nghe em nói :

- Lavender vốn nổi danh ở miền nam nước Pháp như Provence, Avignon. Thực ra oải hương vốn có nguồn cội từ miền Địa Trung Hải và được biết đến cách đây hàng nghìn năm từ thời Hy Lạp cổ đại. Người La Mã đã gieo trồng nó ở khắp các nước châu Âu, trong đó miền Nam nước Pháp là một trong những nơi có nhiều oải hương nhất.



Hoa tên là Oải Hương ư ?

Còn em , khi ở cạnh anh, em tên là gì . Để xem .... Ah ! Em đừng có cái tên là Uể Oải , nhé em !





* Ở đằng kia, có một ngôi nhà nhỏ , Chúng mình ghé đến, nơi mà bàn tay chúng ta không nỡ rời nhau .







Như thế, từ ô cửa sổ, chúng mình nhìn ra những đường thẳng tấp . Hẳn em còn nhớ chỗ đứng dưới bóng cây ấy , chỗ thơm ngát của một lời tỏ tình ( ? ) ngày ấy .














Đi ngang rừng hoa này, anh ngẩn ngơ lắm .... Là một kẻ thất học, dốt nát về tên các loại hoa, anh đã hỏi em ( ? )

Em trả lời, giọng nói bay vào gió êm :


- Hoa Poppy có tên việt nam là hoa Anh Túc ( hoa thuốc phiện )


Anh tránh nhìn em, anh sợ anh ghiền em, lỡ anh bị say . 


Dắt anh qua hàng hoa khác đi, em . Đừng nhìn anh lâu mà ngược lại, anh ngắm hoa và ngắm em - Cố thoát khỏi cơn bềnh bồng .




 




Làm sao để thoát khỏi cơn say ?

Anh không biết khi chúng ta rời tạm những cánh hoa Anh Túc để tìm một chỗ ngồi .

Nơi đây, anh hóa mình thành tiếng chim hót và anh để em đoán về một câu hát kể chuyện tình .







( còn tiếp .... )





 
 
 
 
 
 
dang son 13.03.2014 01:31:30 (permalink)
.
 
 



. EM



.







Chỗ mà lặng thinh .





Khi đi bên người yêu - Có thể tất cả những ngôn ngữ đều là vô nghĩa .


Tại sao , thế ?:



Bởi vì :



1. Nguyên Nhân -










Đứng hoặc ngồi trước thiên nhiên , dùng cảm xúc để mình biến thành nắng ( ánh sáng ) biến thành hoa ( màu sắc) mình trở thành thiên nhiên .



Ta cần một chỗ nằm bên nhau . Đừng nói gì hết . Hãy để anh ở bên cạnh em . Em biến thành nhỏ híu hiu bên anh - mà thôi - Em !










Trái đất này có thể tận thế ở ngày hôm nay, ngày mai hoặc ngày mốt - Anh mặc kệ bởi một chủ thuyết của T.Y ( Em có biết cái chủ thuyết lẩm cẩm ấy ra sao không ? )




Quay sang phía tay phải, rời ánh mắt vụng về của anh đi . Đừng nhìn anh quá lâu ( vì anh sẽ ngượng ngùng để mất đi bao thứ ngôn từ hằng ngày )



Khi anh có em , anh muốn dùng màu sắc để nói với Em ( Anh viết chữ EM bằng chữ Hoa ) :






( như thế này, anh treo trái tim lủng lẳng của em - để biết yêu EM ° )




Hoặc là :







.. Ở làn hoa này, nếu lục lạo kỹ , em sẽ tìm được một lá thư tình ngắn nhất thế kỷ - ở cuối lá thư tình viết tay ấy, anh thú nhận một điều ( mà chưa có kẻ nào thú nhận như anh - Họ rất " sến " kiểu CL khi tỏ tình ) - Anh không phải là họ khi em đến bên anh :











Anh vẽ hoa rất tồi tệ, đành chạy vào nhà con bé tí tẹo kia, len lén chớp đại mấy tấm ảnh có hoa tên là : Hoa Sơn Thù Du ( Dogwood ) mang về tặng đôi mắt xinh của em ( cho dù cái tên VN này rất xấu xí thậm tệ - Chẳng biết kẻ nào đã bạo gan phóng tác cái tên CẩuGỗ ấy thành tên SơnThùDu ) - Những người mang tên Sơn đều là Cả Quỷnh và xấu trai !




Mà có hề chi , miễn là em xinh, em dịu dàng như cánh hoa bên anh khi anh biết yêu em :

















Cứ như vậy đi .


Ta có nhau ở một chỗ hẹn ước .
















đăng sơn.fr

 
 
 
dang son 14.04.2014 04:47:15 (permalink)
* KHÔNG BIẾT TRẢ LỜI .










dangson.fr

KHÔNG BIẾT TRẢ LỜI .







    Buổi chiều đang đẹp trên cát biển . Nắng ngập, sóng vỗ về bãi vắng .

    Đi dạo một lúc, em thả tung mái tóc theo chiều gió .

 Tóc bay , và em hỏi anh :

- Tại sao cát biển bên này không có dã tràng, anh ?

 Anh không có câu trả lời . Không biêt thì anh nói không biết .

 Em đã có cả trăm câu hỏi ở mỗi lần đi bên anh .

 Nếu cần làm khó em và để khỏi phải tìm những câu trả lời cho em , anh muốn đứng lại, giữ bàn tay mềm mại của em trong tay anh .

   Anh hỏi :

- Tại sao em yêu anh ? Và từ đâu ?

 Câu hỏi này dễ hơn câu chuyện của những con dã tràng se cát . Chúng vô vọng với những đợt sóng tràn vào bãi . Trong tình yêu thật sự, sự vô vọng ở em, ở anh, ở chúng mình không thể hiện diện .

 Em níu vai anh, ghé sát tai, hơi ấm từ tiếng thở nồng nàn ( tưởng chừng hương vị của hoa ngọc lan )

 Anh gật đầu khi nghe rất rõ câu trả lời từ em . Và anh quên biến đi những câu hỏi khác của em .

 Bây giờ là bây giờ .
 
 
 

2.
   Ở CHỖ CÓ HƯƠNGNGỌCLAN







   Khi anh ghé thăm, trời vừa xâm xẫm tối .



Mở cửa , bước vào khu vườn thì nghe loáng thoáng tiếng dương cầm - Bài Dạ Khúc cho Tình Nhân - Bản nhạc của những người yêu không bao giờ lấy nhau nhưng chẳng muốn xa nhau .



 Chưa kịp  nghĩ quanh co, nghĩ lẩm cẩm về sự mâu thuẩn về cái Xa và Không Xa trong bản nhạc ấy thì em mở cửa . Tóc choàng vai, màu áo đầm phủ sát bàn chân trong như một tấm tranh cổ .



  Nghe tiếng em cười và tiếng giả vờ ( thỉnh thỉnh thoảng em cũng biết giả đò ) :



 - Đi đâu dị ?



  Trong ánh mắt anh đã có câu trả lời trên đầu mũi như con mèo :



- Em có câu hỏi nào hay hơn thế không, em ?




 Em nhí nhảnh, đụng tay vào vai áo anh, vẻ dò hỏi - Lại giả đò :

- Nhớ ai đó nên chịu không nổi , phải đi thăm . Phải dị không ?



 Sao em không hỏi là " Đã ăn cái gì chưa ? "   Sao không hỏi là " Bữa nay có gì vui không ? "

   Anh biết em  vụng về trong những câu hỏi . Mà cần gì . Có sao thì cứ như vậy. Anh  nắm tay Vụng Về, dắt về phía băng ghế đá đầu hè . Chô có cây ngọc lan .



Vụng Về  đã bao lần kể chuyện thời ấy áo trắng vào lớp với nhánh hoa thơm thơm ...   Vụng Về đỏng đảnh viết lưu bút .



 Có lúc, anh trêu em :

 - Lúc ấy, có viết về anh chưa ở những trang lưu bút hay nhật ký ấy ?



Em lúc lắc mái tóc, cái đuôi mắt dài để ngẩy , để nguýt :

- Đã biết anh là ai đâu nà . Lúc  ấy mình là người dưng .



 Bây giờ thì mình vẫn là hai  kẻ người dưng


Người này ngồi xích lại người kia  chút nữa . Hai bàn tay tìm nhau mà rưng rưng .

 Hoa thơm từ nhánh trên đầu dưới bầu trời sao cũng không thể nào thơm hơn mùi tóc của người mình yêu .




       Đừng hỏi anh tại sao anh đến thăm ở tối nay . Tối nay, tối mai, và cả những buổi tối khác nữa , anh vẫn đến . Miễn là em hãy vẫn là em ở một chỗ có hương ngọc lan và tiếng dương cầm dẫn bóng tối đi sâu vào những nụ hôn ....













 đăng sơn.fr




 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.04.2014 04:48:40 bởi dang son >
dang son 27.04.2014 12:05:28 (permalink)
.
 
 
 
 
 

1 + 1     = ......












Đó không phải là một con toán . Con bé biết là như thế sau khi tan buổi học vì mặt bé buồn như bầu trời nặng mây .




Con bé nghe tiếng thầy gọi :


- Này, nhỏ !



Định lờ đi, khỏi nghe vì khi mình buồn bã quá độ, mình không muốn gặp ai . Gặp để làm gì ?



Con bé dợm bước ra cửa . Thầy lại gọi giật ngược :


- Nè , bé con ! Sao không trả lời ? !



Con bé chớp mắt :

- Vì Ly đang buồn quá .




Biết là như thế . Nhìn là biết rồi .



- Em có thể nói cho tôi nghe không ?



- Rồi thầy nghe xong, sẽ buồn hơn .




- Đừng lo cho tôi, tôi quen rồi . Tôi là người lớn mà .




Vậy thì bé kể chuyện nhân vật thứ 3 trong cuộc . Người ấy cướp mất mẹ của bé, bé thui thủi ở với ba . Ba không thể nào là mẹ cho dù ba biết khóc ở những đêm rất sâu . Bé cũng khóc theo ba .




Thầy nghe xong , dịu giọng :



- Tôi có thể làm gì cho em ?








Ngoài cửa sổ nhìn ra lớp học . Trời đang mưa to, thầy thấy con bé khóc ; Giọt lệ lăn tròn trên má đẹp hơn những giọt mưa .




Rồi thể nào cũng phải nguôi ngoai thôi, em nhỏ . Những cái vòng tròn của thời gian sẽ làm em vững hơn . Khi đó, em sẽ hiểu được tại sao là 1 + 1 = ...3







đăng sơn.fr

( Viết chung với Khải Ly )- viptruyen. vn



 
 
dang son 27.04.2014 22:10:34 (permalink)
.
 
 




LyLy Đừng Khóc .





1.



Chuyện Ngày Xưa -




Ngày xưa, làm chân thứ ký ở một văn phòng,chú ghét thấy con gái khóc lóc lắm .


Chú kể cho bé biết tại sao chú ghét : Ngày ấy , chú vừa 22 tuổi, vừa đi học, vừa đi làm . Ở chỗ ấy có một con bé chừng 19 tuổi rưỡi. Nó hay khóc nhè . Ít khi thấy nó cười vui . Mỗi lần nó khóc, chú muốn đấm cho nó vài cài, vì khi khóc, nó xấu lắm .


Nó ngồi bàn bên cạnh chú . Một buổi sáng kia, thấy nó đang đọc cái gì đó, nó bỏ bàn phím để hu hu và hu hu . Chú ngừng làm việc bảo nó . Giọng chú sẳng lè :


- Có im đi không thì bảo ? Sao sáng nào cũng nhè như thế chứ ? Đúng là con gái hay nhè .



Nó lại thút thít, chìa cho chú lá thư nhòe nhoẹt . Nó bảo là nhận được thư tình có dấu máu đỏ tươi .



Chú đỡ lấy lá thư và tò mò đọc . Trời ơi ! Đúng là một lá thư tình kiểu hồ quảng, cải lương . Thằng con nít ấy dọa treo cổ tự tử nếu nàng không đáp lại tình của hắn .



Chú gấp lá thư, bảo con bé mít ướt : Đừng lo, nó chỉ dọa ma mà thôi ,em 


- Thật hở ?




- Thật chứ ? Nếu em bảo nó là " Tao không yêu mày . Mày ngon thì cứ treo cổ đi " .


Con bé trố mắt cười hihihihihi . 



Và nó nài nỉ : - Viết trả lời ra sao anh ? Chẳng lẽ ..... ?



Chẳng lẽ cái con khỉ khô . Và chú bỏ việc đang làm, viết hộ nó một bức thư tình . Từ đó , chú mơ thấy mình là nhà văn .






2.



Chuyện Bây Giờ .





Bây giờ, chú đã là đàn ông với một chút bãn lĩnh - không nhiều thì ít và chú thích thấy con gái khóc . Khóc càng nhiều càng tốt , vì khóc là sẽ làm nhẹ lòng .



Chú đã thấy cháu khóc khi cháu nhớ mẹ của cháu . Cháu thăm thẳm đợi mẹ và cháu thèm nói với mẹ những điều dấu kín trong lòng cháu .


Chú không phải là cháu - nhưng chú có thể hiểu cháu . Ngày yêu và lấy vợ . Chú bảo nàng :



- Anh ghét và thù lắm một người mẹ bỏ con cái .



Nàng gật đầu và chìa ngón tay cho chú đeo nhẫn cưới . Ở nhà thờ, nàng khóc và chú khóc . Những dòng lệ đã hòa vào nhau để sau đó có thêm những đứa con kháu khỉnh .



Nàng là ca sĩ sân khấu thời ấy và nàng đã bỏ tất cả những ánh đèn để làm mẹ . Chú yên lòng . Những ngày nàng có điều buồn bã, nàng biết ngồi im để khóc . Chú lại gần nàng, vỗ về :


- Cứ khóc đi cho nhẹ lòng . Miễn là em đừng bỏ đi đâu . Nếu một ngày nào, em rời anh . Anh sẽ không khóc đâu , em .




Và nàng ở lại . Và chú không khóc .




Chú viết cho cháu những điều vui buồn . Hãy giữ lại một nụ cười ( cho dù là đôi khi cháu ướt ở đôi mắt cháu )



LyLy đừng khóc nữa - Một ngày nào đó, mẹ cháu sẽ khóc với cháu . Khi ấy, hãy ôm thật chặt mẹ vào vòng tay và nói với mẹ : " Mẹ ơi, con muốn viết về mẹ - Mẹ ơi ! "





đăng sơn.fr
 
 
 
 
 
dang son 04.05.2014 00:42:05 (permalink)
.
 
 
- VIẾT TRUYỆN - .


















   Viết truyện để hóa mình, để thoát khỏi cái mình và thênh thang bay nhảy .



    


  Vì thế, đời đẻ ra rất nhiều người làm nhà văn và có sự bất đắc dĩ gướng và gai mắt . Muốn làm nhà văn thì nên lấy một cái tên nghe ngộ, nghe ấn tượng và nên đặt một cái tựa truyện rất " máu " rất  ' choáng '   :



   Tỷ như  1 -'' Thằng Khốn - Em đã yêu anh  "



   Hoặc là : 2 - " Con Đĩ còn trinh "






   Khi viết xong, thấy mình bay bổng, thấy mình say say và có cái cảm giác là đã sống trọn vẹn với điều mình đã nặn óc . Và tìm cách tải bài, tìm độc giả . Gửi ở đây đó, ở các trang webs và chờ đọc số lượng nhảy múa hàng ngày theo chỉ số người đọc .




    Khi nhận được lời góp ý  có vẻ khen tặng ( không là ném đá , không là phá bỉnh ) thì mình sướng lắm để nghĩ mình  đã là nhà văn .




     Ai mà chẳng muốn như thế chứ ?







   Viết truyện không khó , chỉ khó ở chỗ là mình có đủ tư cách làm chủ nhân và điều khiển được  con chữ của mình hay không ? Hay là chỉ cần vài năm sau đọc lại,sẽ gãi đầu  tự hỏi : Không biết tại sao ta lại ngớ ngẩn để viết như thế ?




    Nhà văn không bao giờ có tuổi . Tuổi thật và căn cước thật của họ nằm khuất ở một đáy tâm khảm . 



   Đã và sẽ có bao nhiêu " nhà văn " đụng được cái tâm của mình ? ( Vì sự vô hình không nằm ở cái tựa viết đầy ấn tượng )







        Biết đâu, ngày mai, ngày mốt ,sẽ có một cái tựa khác ngon lành hơn với sự khẳng định chắc nịt : " Tôi Là Nhà Văn "   -   ?!  -








     đăng sơn.fr




     *  Note : Hãy viết với tất cả sự rung động và thật thà -
 
 
 
 
 
dang son 05.05.2014 15:12:28 (permalink)
.
 
 
. KỆ EM - KỆ ANH .






Chữ Kệ như vậy rất đáng ghét - anh biết mà -






 Kệ em với những ngày mưa rơi hoa, rơi dị ứng của em

Kệ em với chồng giấy tờ, hồ sơ đè em chết ngộp

 Kệ em với những đoạn đường lái xe về nha bị kẹt xe .

 Thân em thì em lo .

Anh quayy đi  - Kệ em với lúc em rời cái TV sau cuốn phim tình lãng mạn  và lấy của em nhiều nước mắt .




Anh ghét con gái lèo nhèo, con gái khóc nhè nhè .

 Anh kệ em .

 Đó cũng là một cách trả thù mỗi lần em mặc kệ anh .

Anh kệ dòng thư mềm nhão nhất thế kỷ như kẻ đã lậm thuốc .

 Người đời đã mặc kệ anh trân tráo với họ và có lúc, em cũng giống như họ mà thôi .




 Em như gió ẩm trên cụm lá ngoài kia .

 Em như đám mây chèo nẹo sắp rơi mưa.

 Em lờ, em lững .




Có đôi lúc, anh nghĩ là em bị mất trí nhớ .

Và em bị lẫn lộn giữa thế kỷ của hoàng tử ,công chúa .

 Thời bây giờ làm gì còn công chúa sau vụ cô Diana bị dập bấy ở gầm cầu Paris ?

Charles là một trong những hoàng tử xấu trai nhất thế giới .

Anh đẹp hơn hắn nhiều .

 Đẹp ở ngón tay biết khiêu vũ trên lọn tóc em và những đêm thì thầm giữa bờ ngực hồng .

Anh đẹp hơn những chiều mưa khi nắm tay em đi dạo ở phố mưa .

- Comment ça va, bb ?

( Em thấy sao ? )

- Je suis bien avec toi 

( Em sung sướng khi bên anh á )

 Anh nhìn rất sâu vào đáy mắt có linh hồn của em . Ngờ vực lắm :

( Phụ nữ hay giả vờ )








 Ơi ơi là ơi ơi .

 Đừng giả vờ mặc kệ anh - Tội anh mà !

 Mặc kệ mà không phải là mặc kệ  đâu em .
















2.






 KHI KHÔNG CÒN THẤY MẶC KỆ NHAU .












  Phố sắp mưa thấy lạnh, nàng đi nép vào anh . Nàng bắc chước con mèo cỏn con nào đó trong phim tình .



 Nàng nói :

 - Em đang mỏi chân, anh !

 Anh im rơ .



 Nàng đi một chập, lại khều cánh tay :

- Anh ơi ! Mỏi chân nà, anh !

- Kệ em . Em lớn rồi, thân em  ,em lo



Nàng nhíu mày, xấu vô cùng tận :

 - Còn anh, anh lo thân ai ?



 Anh cúi xuống, gỡ đôi giày xí xọn cao gót của nàng, chìa lưng cõng nàng đi một khúc đường . Giữa gió hiu hiu, ai cũng quay lại nhìn thấy kỳ khôi .



 Nàng cười khúc khích :

- Họ tưởng hai đứa mình khùng kià, anh !

 - Ừa . Em khùng, chứ anh không khùng đâu ?

- Sạo ddạa ớ ?

- Trời . Còn giở giọng nói ngọng nữa chứ ? Làm người lớn đi ,em

- Lỡ anh không yêu người lớn sao ,anh .




 Trả lời, nàng thấy  phát mệt, anh rủ nàng trốn mưa ở cái quán bên kia cầu . Nàng bóc viên đường, bỏ vào ly cà phê đen thui của anh, nàng ngó anh cười, nàng mê :



 - Phải chi lúc nào anh cũng dễ thương như bây giờ .





Anh cười nhỏ - Chúa mẹ ơi, anh thấy mệt với em . Biết vậy, hồi đó, anh cứ mặc kệ em cho xong .




  Mà nói vậy cho vui thôi . Nhỡ không có em, lấy ai để anh yêu ?

 Thôi thì, Xui như thế, miễn là có EM .











    




KIỂU CỦA TÂY PHƯƠNG






 Đi dạo phố, bên cạnh nàng, nàng nắm tay anh rất chặt, kiểu cứng ngắt .

 Anh nhăn nhó như bị đau bụng :

- Mèn  !  Sao nắm chặt thế, nhỏ . Sợ anh trốn sao ?



 Nàng nghiến răng :

- Tôi không bao giờ tin vào lũ đàn ông . Họ như những kẻ cướp , ma đầu giáo chủ  á !




 Anh  tránh nhìn mặt nàng qua khung cửa kính có treo những quần áo đại hạ giá, anh biết là khi nghiến răng làm mặt hình sự nhu thế, trông nàng quái dị lắm - như phim kinh dị - 

 Anh chẳng bao giờ thích truyện liêu trai huyền bí và kinh dị .

 Ở anh, có một ngọn đèn rất dịu, ấm .

 Dưới ánh sáng ấy, anh vẽ những vòng tròn trên cánh vai nàng gìữa bản nhạc Just For You .



 Anh nói với nàng :

 - You nè . Lỡ khi nào không yêu anh nữa, You nhớ báo trước chừng hai ba tháng nha , nha .




 Mắt nàng ngấu nghiến anh :

- Sao kỳ vậy chứ ? Sao phải báo trước ?

- Để anh có đủ thì giờ kiếm con nhỏ nào cũng dễ thương như You .




 Trời má ơi ! Yêu kiểu trả giá như anh thì đại họa !

 Làm sao có con nhỏ nào khùng hơn em để yêu anh ?


 Làm sao có con nhỏ nào đủ sức im lặng bên anh suốt một đoạn đường . Con nhỏ nào đoán được lúc anh buồn hay vui  ?




  Và con nhỏ nào dám ư ư  khi anh ghé môi hôn giữa trời màu xám đang mưa .





 Kiểu ấy là kiểu của tây phương !








DễThương - Và ....





     Mấy hôm nay mưa gió, cô nàng xìu và buồn theo trời đất .

 Cô túm lấy anh , khẩu cung kiểu đánh đấm :

 - Cho tui hỏi cái coi ?

-   Hồi nào đến giờ, anh có quen ai dễ thương như tui hăm ,anh ?







   Anh sững sờ, ngó cô, sờ tay  lên trán cô . Ấm hiểm như đang bị sốt :

 - Có chứ - Dễ thương thì nhiều  lắm . Nhưng tửng cỡ em thì chưa .







 Cô ngồi sát, dựa hẳn vào vai anh :

 - Kể đi  . Em tửng ra sao ?







  Anh thẩn thờ, lục lạo ký ức :

 Hồi đó, thấy cô khá chảnh, tưởng cô kiêu kỳ

 Hỏi ra mới biết là tại cô tuổi con thỏ, cô nhát gan .

 Đi chơi chừng vài lần với cô, anh đòi nắm tay, và ngắm ngón út của cô .

 Cô cho anh nắm chừng hai phút rồi rút tay về . Anh phàn nàn, anh làu nhàu nói cô keo kiệt , bủn xỉn .

 Cô phản ứng kịch liệt :

- Cho anh nắm lâu quá, lỡ họ tưởng tui yêu anh rồi sao ?





   Anh đổ chứng lì và chứng du côn, anh nắm một lúc hai bàn tay nhỏ nhắn của co . Không buông .

- Em này . Hai bàn tay của tôi nói là chúng yêu cô .





  Nàng ta phì cười, nói là anh ba hoa, anh xạo nhu mấy gã nhà văn .

 Anh mân mê hai bàn tay, rồi anh ghé môi ở những ngón tay ấy , anh nói :

- Anh cũng giống em . Anh ghét lũ nhà văn  ba xạo .

- Hứa nhe . Đừng bao giờ xạo giống họ há !













 Anh gật đầu, và từ đó, anh không bao giờ viết văn, chỉ viết thư tình cho cô đọc mà thôi .

 Khi đọc chừng 1000 lá thư tình ướt như mưa của anh,  cô nàngthấy mình tửng hơn vì đã lỡ yêu anh .









 đăng sơn.fr
.


 
 
 
 
 
 
dang son 05.05.2014 15:44:39 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
 
 
    
Warning :


Lời nói đầu . Đây là truyện chỉ dành cho tuổi 18 trở lên vì dễ gây sốc và không thích hợp với trẻ em dưới 18 .


Nếu bạn đủ 18 trở lên thì hãy đọc . Chuyện cấm những người trên 90 tuổi vì không bảo đảm cho trái tim .







1. Vào Truyện .




TRUYỆN NGƯỜI LỚN .




Nếu cứ ăn mãi một món thì sẽ ngán vì ứ . Nếu cứ đọc mãi truyện của một tác giả thì cũng sẽ chán phèo . Vì thế, tôi cầu viện ở nhóm viết ( 10 người ở nhóm văn Paris )



Và họ bắt đầu câu chuyện :









17 tuổi rưỡi .

--------------------- by @nguyênhạ 






Đi ngang rạp hát, cô ngứa mắt khi thấy phim đề cấm dưới 18 tuổi . Kéo cao cái áo hở cổ khoe ngực, kéo cái váy ngắn củn cởn, cô mở bóp tìm thỏi son quết lên môi cho ra vẻ già hơn tuổi . Cô khều thằng bồ nhí mặt cũng non choẹt . Ê . Mua vé vào coi chơi .


- Tui không đủ tiền mua hai vé . Họ cấm con nít mà .



Cô nhăn mặt, ném điếu thuốc xuống vũng nước . Kéo tay thằng nhóc . Tui bao cậu . Lúc mua vé thì cậu nhăn nhăn mặt cho già thêm một xíu nữa .


Thằng nhóc nghe lời , mua hai vé bằng tiền của Lolita . Nắm tay nhau vào rạp . Cảnh hôn hít, cảnh phim hoạt họa của người lớn làm Lolita rợn người và nó đòi học . Thằng nhóc dậy nó học trọn bài theo phim .


Ra khỏi rạp . Lâng lâng hồn xác trên mây .


Tháng sau, Lolita hốc hác báo cho thằng nhóc mặt hôi sữa là nó mang thai . Thằng nhóc quay đi . Nó chỉ đủ tiền để bao con nhóc khác đi xem thêm một phim của người lớn . Lolita này còn quá trẻ để làm mẹ .








** 
2. STYLE 
---------------------------- 
- N.Duy Toàn 






Cậu ta có bệnh mê phim ảnh . Cậu thích hình ảnh của đàn ông kiêu hùng trên màn bạc . Sau khi xem phim cao bồi bắn nhau đùng đùng, cao bồi cởi ngựa ,rút súng bắn như mưa.



Cậu bị lậm - Vào quán nước với đám bạn, cậu dạng chân tay, nghênh ngang với kiểu nhìn đời bằng nửa con mắt, cậu học cách quẹt lửa mồi thuốc với cặp môi dày trề trề và cậu ăn nói ngổ ngáo, uống bia ừng ực, ngồi khều ghế, gác chân lên ghế .

Con đào bé tí ti 14 tuổi rất ngưỡng mộ cậu nên bảo gì nó cũng nghe . Cậu lạng xe gắn máy kiểu cao bồi rồ rồ ở chặng đèn xanh đỏ, đàng sau lưng là con đào, nó hở hang với cặp ngực vừa chum chúm tí xíu . Nó khoe cặp đùi khẳng khiu dứi cái váy ngắn hết cỡ ngắn . Và khi lạng xe ào ào trên phố thì thấy quá vui .



Xe đang lạng qua lạng lại thì chết mát, cậu cao bồi nhăn nhó, đẩy xe, hì hục, con đào theo sau và cảm thấy gió luồn vào váy mini jupe .



- Ê ! Ê ! Con nhỏ coi được quá há tụi bây ! ?



Cao bồi con quay lại chỗ lên tiếng ồn ào để kịp thấy con đào bị kéo vào cái bụi sát cửa tiệm tạp hóa . Đào nhí khóc như mưa để lạy lục . Cao bồi con thấy đám du thủ đông quá , xanh mặt ,quăng xe bỏ chạy mất cả dép .


Trên đường đào tẩu, cao bồi con quên cả đoạn phim rút súng . 



Đứt phim .








*** 




LỐC CỐC TỰ -
______________________________________ 
- .nguyễnthiLoanPhiên. 






Cô là con gái những lại thích đá bóng, thích học võ quyền anh và thích đọc truyện kiếm khách, kiếm hiệp . Đọc xong thì tẩu hỏa nhập ma và thèm viết . Cô đăng ký vào một diễn đàn trẻ, thấy nhiều người mê kiếm hiệp như cô với những cái nicks dữ dội .



Để viết truyện gươm đao, ta phải lấy một cái tên kỳ bí như : Kiếm Khách Đa Tình - hoặc Sát Thủ Mặt Lạnh ....


Cô chọn một cái tên và hì hục đêm ngày gõ truyện và gỡ gạc nhại theo Kim Dung . Cô chém gió nhanh hơn SàoPhủ, Cỏ Xanh, cô viết nhanh, viết bạo và thấy thỏa mãn vô cùng .



Cuối niên học, cô bị ở lại lớp . Cô tủi thân và xé nát tập truyện đang dở dang . Nhát chém của kỳ thi quá ác .








*** PLAYBOY .

--------------------- Trần Kiêu Sơn .






Dạo này, để làm dân chơi thì không khó gì . Chỉ cần cắt tóc, để đầu kiểu chổi chà, kiểu đinh , kiểu người mẫu điện ảnh sao siêu .


Không có tiền thì đi mượn hoặc là thụt két của cha mẹ .


Steve không phải là tên thật của nó . Nó tên là Trần văn Ổi vì cha mẹ đẻ nó ở nhà quê, nơi có nắng cháy trên đồng, nơi có mưa và mùa nưóc lũ . Nó ghét tên Ổi nên khi làm dân chơi thì đổi lại là Steve cho nó oai. Dân chơi thì phải có tên Mỹ hóa . Nó nói tiếng việt pha tiếng anh lõm bõm, pha thêm chút tiếng tây cho ra vẻ .


Dân chơi phải gặp dân chơi . Steve gặp con oắt có tên Mỹ là Jenny. Con này đẹp và sexy, làm tình như Mỹ, ăn nói bạo như Ý đại Lợi và nghiện sì ke như nghiện làm tình . Vì mê say Jenny nên nó phải đi ăn trộm để giữ Jenny .



Đêm nọ, ở quán ruợu, Steve ngứa mắt khi thấy đào Jenny hôn môi và để lũ trai sờ soạng . Nó tát cho Jenny hai cái nảy lửa và nó bị lũ trai đè xuống gõ cho nhừ đòn.



Sau trận nhừ tử, Steve bỏ phố, tìm về quê làm rẫy với cha mẹ và quen với cô gái quê . Hai đứa chăm chỉ mần ăn .




Bữa nọ, nghe tiếng gọi quen quen :

- Steve ! Anh ! Anh !



Ổi quay lại , nhận ra con nhóc Jenny vẫy tứ tung . Ổi xua :


- Tao hết là Steve rồi, tao tên là Ổi và người yêu của tao tên là Xoài . Ừa , tao sẽ cưới Xoài của tao . Có con, tao đặt cho nó là Mít, là Bí .


Gió thổi mênh mang . Đâu đó, có tiếng hò . Ổi tiêp tục làm việc, nó chợt thèm hôn lên bờ vai của Xoài .







Read more: http://viptruyen.vn/@forum/f61/styles-dangson-fr-va-ban-huu-3032-9.html#ixzz30pDFy2Kq
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 15 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 224 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9