Cuộc sống thật và giả
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 9 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 121 bài trong đề mục
Đặng Quang Chính 24.12.2015 19:14:08 (permalink)
 
Mỗi tuần một chuyện
Chuyện hai "Ông trời"


Bil Clinton, cựu Tổng thống Mỹ, một hôm dự tiệc khoản đãi của Tòa Đại sứ VN tại Mỹ, gặp cựu Nghị viên Mỹ gốc Việt, "Hô dị hợm". Hai anh đều từng là luật sự nên có một số điểm giống nhau.

HDH: ông cùng Bil Gate có bà con?
Clinton: Anh cùng Hoàng Cơ Minh là bà con...?
HDH: Sao ông hay "chụp mũ" giống như người Việt ở hải ngoại này vậy..?
Clinton: Hỏi thiệt anh...lúc anh về VN, bị nhốt tù CS, anh gặp đồng chí của anh hay sao...mà trong tù anh khai ráo trọi?
HDH: Chuyện này tôi đã nói rõ trong những tập sách của tôi rồi. Nhưng, vì ông hỏi...tôi nói để ông rõ thêm. Ông biết chơi bài mà...Tôi "tố" như thế để họ "ngọng", khỏi còn hỏi han lôi thôi.
Clinton: Tuyệt !...vì thế bây giờ, nếu anh có hỏi ai CÓ BẰNG CHỨNG gì không?...chắc bọn họ đều đều "ngọng"
HDH: Dĩ nhiên...ông là luật sư nên ông quá rõ. Tòa án xử một người nào, có tội hay không, đều phải có chứng cớ...Ở đây, đâu phải là VN
Clinton: Khỏi cần anh nhắc. Nhưng, tôi nhắc anh dè chừng thêm một điều. Bên cạnh tòa án pháp luật, chúng ta, con người còn một tòa án gọi là TÒA ÁN LƯƠNG TÂM. 
HDH (hơi sửng cồ): Thế còn vụ ông với Monica Lewinsky...có hình ảnh tòa án đó trong ông không...?
Clinton: Có chứ...nhưng dù sao, vụ liên hệ này chỉ có tính riêng tư giữa hai cá nhân. Còn anh, "Cách mạng Trắng" của anh là vụ việc liên quan đến tình trạng của cả một quốc gia.
HDH: Tôi đã thách đố những ai có cao kiến hơn tôi trong việc đưa ra một đường lối đem lại hòa bình cho đất nước... mà có ai dám chấp nhận đâu!
Clinton: Nghe anh nói...tôi cứ tưởng anh sắp ra ứng cử Tổng thống. Nói anh đừng buồn... mà chắc anh cũng biết. Việc tranh cử, ai muốn hứa sao thì hứa. Chết ai đâu !... Ăn thua là việc thực hiện khi đã đắc cử
HDH: Đó là cách "tố" thêm một bước nữa của tôi...
Clinton: Vì thế...những người không muốn tranh cãi với anh, trong đó có những người đã thấy cái "tẩy" của anh rồi...?
HDH: Đấy là những kinh nghiệm có được trong thời gian bôn ba ở hải ngoại này...Hình như ông thất bại trong vụ "medical care"?
Clinton: Nói anh đừng buồn...dù tôi thất bại trong vụ cá nhân riêng tư, hay trong vụ đưa ra đường lối nào đó...đó là thất bại do tôi hoạch định và thực hiện. Còn anh...?
HDH: Ông cho rằng tôi làm tay sai của chính quyền XHCH Việt Nam à...?
Clinton: Trước 75, mấy ông như ông Phat (1), Tho (2) cũng có lúc muốn đem lại hòa bình cho VN, qua vai trò lãnh đạo MTGPMN. Chí ít, các ông ấy cũng có ý trở thành một Tổng thống của miền Nam, sau chiến thắng.
HDH: Lúc đó đang có chiến tranh, bây giờ hòa bình, ổn định rồi...Nếu một cuộc bầu cử tự do có giám sát của quốc tế, mọi việc đều có thể xảy ra. 
Clinton: Hai ông nói trên đã nhập trận khi cuộc chiến bắt đầu mà còn được nhà nước của ông đối xử theo kiểu của họ như thế. Huống hồ là anh. Bây giờ, Anh chỉ còn nhào theo đánh vớt các ông già của chính quyền VNCH trước kia... chứ cũng chẳng so được với các đàn anh của anh. 
HDH: Mỗi người một thời thế...
Clinton: Anh cứ nói như chỉ có anh thấy được sự việc. Tôi nói cho anh hay, VN có nhân quyền hay không...điều này cũng nằm trong chính sách chung của chúng tôi. Nhưng, so với việc khác, có mức độ nghiêm trọng hơn mà chúng tôi còn xem không ra gì...đừng nói việc khác.
HDH: Ông nói rõ hơn...
Clinton: Việc VN sẽ chìm vào 1000 năm tăm tối, ông Reagan đã nêu ra rồi. Chúng tôi, vì bị "chặn họng" ở biển Đông nên mới lôi các anh vào vụ việc...
HDH: Còn tôi...tôi muốn bắt tay với Cộng quyền để đánh Tàu...như vậy cũng là góp tay với các anh đấy chứ
Clinton: Anh hay thích nói đùa... VN bây giờ đã ở dạng bang, tỉnh của Tàu...(tôi biết anh thừa sức thấy điều này)... đợi đến năm 2020...hay chậm nữa, có "ông trời" mới cứu được các anh. Anh có chắc chính quyền hiện nay không phải là dạng Thái thú tân thời của người Trung quốc?..
HDH: Tôi đang làm việc "Thế thiên hành đạo" !...
Clinton: Thôi...tôi nhường anh làm "ông trời" lớn...để tôi ở vai trò khác nhỏ bé hơn.

Hai "Ông trời" ngưng nói...khi ông Đại sứ VN đến gần. Một ông thấy rằng mình đã nói đủ, còn ông khác thấy mình đã nói quá!...



Đặng Quang Chính





Ghi chú:
(1) Kỹ sư Huỳnh Tấn Phát
(2) Luật sư Nguyễn Hữu Thọ

Cả hai ông đều là người lãnh đạo MTGPMN, một tổ chức do Cộng quyền ngoài Bắc dàn dựng, trước năm 1975 (từ những năm 1960, khi khai sinh ra Mặt trận). Miền Bắc đưa nhóm bù nhìn này làm bung xung để lừa gạt Cộng đồng quốc tế, khiến họ tưởng MTGPMN thật sự là những người đối kháng với chính thể VNCH.
#46
    Đặng Quang Chính 28.12.2015 02:10:11 (permalink)
     
    Mỗi tuần một chuyện
    Thuốc trị ngu


    Vào link sau, chúng ta sẽ thấy cái "ngu" của bọn cầm quyền hiện nay như thế nào.

      https://sg-mg61.mail.yahoo.com/neo/b/message?sMid=108&fid=Inbox&sort=date&order=down&startMid=100&filterBy=&.rand=751894017&midIndex=8&mid=2_0_0_1_520816269_ACHFCmoAAALAVnxvqgjtKJVnGvk&fromId=

    Nói thế thôi, bọn phát biểu "linh tinh" trong link nói trên, tuy có bộ trưởng Quốc Phòng, Phùng Quang Thanh, và một số bộ trưởng khác, nhưng tất cả chỉ là "cóc ké, kỳ nhông". Bọn tứ đại triều đình "Trọng, Sang, Hùng, Dũng" không lên tiếng về một điều gì mà điều đó nói rõ tính chất làm tay sai (thái thú tân thời) của bọn họ cả. 

    Kể ra họ đâu dở !...
    Nhưng, phương thuốc mà người viết đề nghị chúng ta sử dụng để trị bịnh ngu của chúng (làm tay sai) là món thuốc "KHỦNG".

    "KHỦNG" đây là khủng bố. Dĩ nhiên, đừng giết chóc bậy bạ vào dân lành vô tội. Bọn bán nước phải nhường chổ cho những người lương thiện sống. Nếu vừa rồi Bộ Trưởng Quốc Phòng Phùng Quang Thanh, bị "xử" bởi một nhóm người thuộc Cộng đồng người Việt hải ngoại... mức độ ủng hộ của người dân trong và ngoài nước sẽ lên đến con số kỷ lục!!...

    Phần góp ý của người viết được sự ủng hộ của một người khác. Người viết chắc rằng, góp ý của cá nhân sẽ được sự đồng tình ủng hộ không chỉ của một người đó.

    Mời các bạn vào link nói trên và cho thêm ý kiến.

      https://sg-mg61.mail.yahoo.com/neo/b/message?sMid=108&fid=Inbox&sort=date&order=down&startMid=100&filterBy=&.rand=751894017&midIndex=8&mid=2_0_0_1_520816269_ACHFCmoAAALAVnxvqgjtKJVnGvk&fromId=

    Nói thêm: Chỉ có một người gửi trả lại email của tôi nên tôi tưởng thế. Tôi xem lại, rất nhiều người gửi trả lại trên mạng từ những bài đã được phóng lên bởi nhiều người khác. Vậy, các bạn cứ vào bất cử link nào, có tựa đề "Thuốc trị ngu" và cho thêm ý kiến cũng tốt!



    ------------------------------

    Ông Liên Sô nào đó nói rằng, CS không thể sửa chữa, chỉ quăng nó vào thùng rác.

    "Quăng vào thùng rác" có nghĩa là phải dùng phương thuốc "khủng" mới trị được.

    Thuốc "khủng" ở đây là KHỦNG BỐ, có nghĩa là thằng nào có "nợ máu nhân dân" (nhóm chữ của CS) là phải nhường chổ cho người khác sống.


    Đặng Quang Chính


    --------------------------------------------


    Toi hoan toan dong y voi A DQC.

    David Hoang
    #47
      Đặng Quang Chính 30.12.2015 13:49:58 (permalink)
       
      Hỏa diệm sơn...tịt ngòi
       
       
      Hỏa diệm sơn sau khi chấn động, sẽ phun phún thạch...rồi phún thạch từ từ tràn xuống đất bằng phía dưới. Đó là hình ảnh thường thấy trong phim ảnh. Nhưng, hình ảnh hỏa diệm sơn tại Việt Nam, trong những ngày tháng qua đã là một hỏa diệm sơn tắt tịt. Đó là hình ảnh của một bài viết, nói về những người phát tờ rơi bị công an đánh tơi tả!
       
      Hoàng Bình, bị CA bắt đến phường Hòa Thạnh. Bắt ngày 25.12. Giam giữ và bị đánh đập. Sau đó, Bình được thả ra lúc 14:00, ngày hôm sau, 26.12
       
      Bình kể lại sự việc đó như sau: "Hôm qua em vừa ra khỏi đầu hẻm thì công an giao thông đến nói là em gây tai nạn bỏ chạy, thì em vẫn hợp tác về đồn. Về đồn thì họ đây em vào phòng có 6 người đánh em liên tục khoảng độ 30 phút, đánh liên tục, đánh rất là nhiều. Có 6 nhân viên an ninh mang khẩu trang đánh em liên tục và nói là ‘lúc ở ngoài đường mày nói cái gì ? bây giờ mày ngon thì mầy nói đi’ thế là họ đánh em liên tục. Đè đầu vào bàn đánh liên tục, Em úp mặt vào bàn, họ bóp cổ và đánh, họ đánh vào 2 cánh tay của em làm em không thể nào nhấc tay lên nổi. Họ đánh vào đầu và tai em làm em ù hết cả tai, sau đó chuyển em sang phòng khác. Ra phòng ngoài này lại đánh tiếp. Lúc đó em có triệu chứng buồn nôn và chóng mặt vì bị đánh vào đầu nhiều. Lúc đó em mê man không biết gì thì có bác sĩ đến khám thì chỉ đo huyết áp và nói là sức khoẻ bình thường, chỉ có huyết áp thì thấp một chút nhưng tim phổi bình thường và ổng bỏ về ngay sau đấy.
       
      Bình phạm tội gì mà bị CA đem về văn phòng, đánh dữ dội như thế?. Bình phát tờ rơi mang thông điệp của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng về việc thành lập nghiệp đoàn độc lập.
       
      Bác sĩ nói không có gì nguy hiểm nên Bình được thả về?
       
      Chúng cho rằng Bình giả vờ nên "...thay phiên nhau, cứ 30 phút là hành hạ một lần lúc thì đánh trực tiếp, lúc thì nắm tóc giật ngửa lên, đặc biệt là có anh an ninh thành phố tên là Trần Văn Vũ bóp cổ em, dập vào đầu và tát hơn 30 tát vào hai bên tai em. Em thì ngồi nhắm mắt để cho đánh, em không kháng cự gì cả. Thì ông ấy dùng 2 ngón tay móc vào hẳn mắt của em nói mày mở mắt ra. Ổng ấy móc vào mắt, bóp vào cổ họng và đấm vào sau lưng để cho em sặc không thở được ..."
       
      Lúc Hoàng Bình bị bắt, bạn bè thông tin trên facebook, kéo nhau khoảng 20 người, từ phường Tân Sơn Nhì đến phường Hòa Thạnh, nới Bình bị giữ. Mấy thanh niên này đủ khôn để kéo một "lực lượng" tương đối khá. Cái núi lửa này (hỏa diệm sơn) chắc phải bùng nổ lớn rồi !...
       
      Nhưng, "...bên phía chính quyền cho cảnh sát giao thông, cơ động, dân phòng rất là nhiều chưa kể phía an ninh thường phục đứng vây chặn không cho đi vào. Thì lúc đó tụi em đi vào nhưng mà họ không chấp nhận cho tụi em đi vào. Chúng em đi vào thì bị những người tự xưng ‘câu thần chú: Tao là dân rồi bắt đầu đánh đập thoải mái trước mặt công an. Những người đó đánh em từ đầu hẻm 70, đánh dài vô tới đồn khoảng 50 mét, vô tới trong phòng rồi bắt đầu lấy còng tay em lại dồn vô chân tường đánh tiếp. Khoảng mười mấy - hai mươi người, mấy anh đó cao khoảng 1,80 mét, tướng rất là to con, họ cứ nói ‘tao là dân’ rồi xông vào đánh không cần nói lý do gì cả. Chẳng hiểu sao những người tự xưng ‘tao là dân’ và mặt thường phục lại có còng tay đi còng, thì công an cũng chỉ đứng nhìn thôi. Có một anh cũng mặc sắc phục đánh em, em nhớ tên anh này là Phạm Khắc Đông...”.
       
      Hỏa diệm sơn tịt ngòi !!!...
       
      Cô Đỗ thị Minh Hạnh, một thành viên của Lao động Việt nói: "..Vì những sự việc diễn ra mang tính chất đàn áp, khủng bố như vậy khiến cho nghiệp đoàn độc lập khó mà có thể thực hiện được ở Việt Nam...".
       
      Họ phát tờ rơi mang thông điệp của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng về việc thành lập nghiệp đoàn độc lập, một trong những điều kiện khi tham gia Hiệp định đối tác Thương mại xuyên Thái Bình Dương TPP mà Việt Nam là một trong 12 quốc gia tham gia ký kết. Những cá nhân trên, phát tờ rơi với nội dung như thế, không làm gì phi pháp...thế mà phải gánh chịu những đòn thù tệ hại như thế. Điều đó có phải là bất công không...? là trái với luật pháp...?
       
      Thế mà những cá nhân, nhóm hội người Việt ở nước ngoài, lúc nào cũng hô hào "bất bạo động" rồi "hòa hợp, hòa giải"... và "liên kết"..v.v.. Rồi lên lớp người khác là, chẳng hạn, hãy tính sao để đất nước không chịu thêm những cảnh chiến tranh, đổ vỡ...v..v...
       
      Trước hết, những tên Trần Văn Vũ, Phạm khắc Đông...phải có bài học để hiểu đươc rằng, "Gieo gió gặt bão"!. Cấp trên trực tiếp của chúng sẽ nhận lấy bài học "Gieo nhân nào gạt quả đó"!.
       
      Chúng ta hãy tưởng tượng thêm rằng, hỏa diệm sơn nơi dân chúng sẽ bùng nổ, khi họ được thông tin đúng mức và cần thiết; những thông tin đánh tan đường lối tuyên truyền của Cộng quyền. Chúng là bọn Thái thú tân thời, chúng đã bán từng phần đất nước cho Tàu... và chúng phải nhận được bài học để hiểu rằng, tội bán nước là một trọng tội đối với nhân dân.
       
      Nhưng, ngày nào ở hải ngoại còn có những cá nhân, đoàn nhóm kêu gọi "hòa hợp hòa giải" và "bất bạo động" thì những hỏa diệm sơn trong nước không thể bùng nổ được. Dù cá nhân có danh tiếng đến đâu, dù đoàn thể đó hô hào tranh đấu đến cỡ nào... nhưng hễ phạm tới những điều vừa kể, cũng được xem là kẻ nối giáo cho giặc. Giặc đây, trước hết là bọn Thái thú trong nước, vì chúng làm tay sai cho Tàu, nên chúng được gọi như thế. Không có chữ nào khác.
       
       
       
      Đặng Quang Chính
      29.12.2015
      23:12
       
       
       
      Muốn xem đầy đủ diễn tiến Phạm thị Mỹ Hạnh, Hoàng Bình...và các thành viên khác của Lao động Việt bị CA hành xử tàn nhẫn như thế nào, vào link sau sẽ biết rõ hơn.
       
      h..ps://sg-mg61.mail.yahoo.com/neo/b/message?sMid=36&fid=Inbox&sort=date&order=down&startMid=0&filterBy=&.rand=242984017&midIndex=36&mid=2_0_0_1_522913678_ACHFCmoAABKAVoHyUg778Lq%2BQgs&fromId=
       
      #48
        dang son 31.12.2015 17:03:09 (permalink)
        ...
         
         
         
         
         
        Xin chào anh -
         
        Tôi vẫn âm thầm theo dõi những bài viết của anh và ủng hộ  quan điểm không ngừng chống CS của anh với tinh thần trường kỳ và hoài vọng sẽ có một nền dân chủ và tự do thật sự cho quê hương ...
         
         
         <  Giữ lại  một câu thấm thía từ ' Kịch Bản Dài Hơi ' :
         
        '....   
        Ông Liên Sô nào đó nói rằng, CS không thể sửa chữa, chỉ quăng nó vào thùng rác. 

        "Quăng vào thùng rác" có nghĩa là phải dùng phương thuốc "khủng" mới trị được. 

        Thuốc "khủng" ở đây là KHỦNG BỐ, có nghĩa là thằng nào có "nợ máu nhân dân" (nhóm chữ của CS) là phải nhường chổ cho người khác sống. 
         
        .
         
         Qua năm mới , chúc anh  sức khỏe và tiếp tục với những bài viết đầy khí thế để làm rơi bộ mặt nạ của lũ hèn CS
         
         
         
        Thân ái .
         
         
         đăng sơn.fr
         
         
         
         
         
        ...
         
         
         
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.12.2015 17:05:33 bởi dang son >
        #49
          Đặng Quang Chính 01.01.2016 04:14:37 (permalink)
           
          Tết quê nhà
          (Thân tặng đăng sơn.fr)

           
          Tết người cui tháng 12 pháo n
          Tiếng đì đùng như lòng h reo vui
          Tôi ngi đây đc nhng câu ngn ngi
          Ca mt bn trên văn đàn ti mt chn tht xa

          Bn đó âm thm theo dõi tôi tng bài viết mt
          Cũng như bn đã gi đến cho người nhiu bài viết tht hay
          Nhưng mt chung cuc c hai chúng tôi đu mong ước
          Mt nước Vit nam tht s có t do và dân ch

          Mong ước đó không ch riêng hai đa
          mà ca c hàng triu người con dân, trong và ngoài nước Vit
          Mong ước đó có ngày s n hoa chiến thng
          Bng ni lc riêng mình ca con cháu Rng, Tiên 

          Pháo đã n càng n vang khp chn
          Lòng tràn thêm nim vui có người bn cm thông
          Đã hai cây....ri ba cây chm li
          Hòn núi cao s cao hơn, lòng tin s lên cao hơn na

          Ngày nào đó pháo n tưng bng nơi quê m
          Đón đàn con xa x tr v
          Anh và tôi cùng người dân trong nước
          Ct ging chung nhau bài ca đt nước thanh bình


          Đng Quang Chính
          31.12.2015
          21:47 
           
          #50
            dang son 01.01.2016 20:11:10 (permalink)
            .
             
             

                _____________________________________________________________________________
             
             

             
             
               '    ....

             
             
             
            .
             
             


                      





             
             


            <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2016 23:47:49 bởi dang son >
            #51
              Đặng Quang Chính 05.01.2016 04:49:13 (permalink)
               
              Tan sương đầu ngõ....
               
              Nhân ngày đầu năm, chuyện thời sự trong nước khiến nhiều người theo dõi nhất là Đại hội 12 đảng VC. Viết gọn cho mọi người dễ theo dõi, tôi dựa vào bài viết của Nguyễn Nhơn (1)
               
              Tiền hội đại 11 năm 2011 với cái “ kiến nghị hòa hợp hoà giải, đoàn kết trong ngoài, xây dựng tương lai “ của 20 vị lão thành kách mệnh trong nước, cộng với cái “ lá Thơ ngỏ 36 -1 trí thức hải ngoại “ mà cụ Vũ Quốc Thúc ví von như là bản tuyên ngôn Kách mệnh Nhung Tiệp Khắc.
               
              Năm nay 2015, đảng hội đại 12 xem bề cập rập. Trải qua 13 kỳ Hội nghị TW đảng mà việc sắp xếp nhân sự tứ trụ triều đình vẫn chưa xong. Tuy vậy các cụ lão thành và sồn sồn cũng tụ họp được 127 vị ký cái kiến nghị thiệt là mạnh mẻ chưa từng thấy: các cụ đề xuất “bỏ tên đảng – đổi tên nước“ thiệt là nghiêm nghị.
               
              Khởi đầu là ông Nguyễn Gia Kiểng, thường trực ban lãnh đạo Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên đã có cuộc trao đổi sau đây với nhà báo Trần Quang Thành (2)
               
              Kế đến là một nhân vật Đại Việt kỳ cựu, tác giả Lê Minh Nguyên với bài viết “Thay đổi và Cơ hội“(3)
               
              Và cuối cùng là nhân vật “Lá thơ ngỏ 36 - 1 trí thức hải ngoại“ Lê Xuân Khoa với bài khảo cứu tràng giang tựa đề “Người Việt ở Hoa Kỳ – Từ tị nạn đến công dân Mỹ gốc Việt.“(4)
               
              Sau đây là những ý kiến, đóng góp của tác giả Nguyễn Nhơn, về những ý kiến, đóng góp nói trên.
               
              "Sở dĩ trích dẫn ông thần cây da Kiểng, người bắt Tổ quốc ăn năn dài dòng là để cho thấy ông nầy mần chánh trị hải ngoại mà cũng biết chơi trò Diện – Điểm kiểu vi xi. Ông ta lý luận tràng giang, phê phán vc sát sạt làm diện để rồi xuống xề đóng chốt vào điểm lập trường thâm căn cố đế của chủ xị kêu là Tập họp dân chủ Đa nguyên da con chó vá: ĐỐI THOẠI – HÒA GIẢI
              “ Chúng ta có thể chờ đợi những năm tháng rất mới, trong đó người Việt Nam chỉ chấp nhận đối thoại với Đảng Cộng Sản trên căn bản đối thoại giữa những người có quyền và những người đang vi phạm quyền và để yêu cầu họ chấm dứt sự vi phạm, đồng thời, với sự bao dung tối đa, chấp nhận để họ có chỗ đứng bình thường trong lòng dân tộc.”(Nguyễn Gia Kiểng)
               
              Người dân Việt nếu muốn là người có thực quyền để nói chiện với bọn việt cọng đang cầm quyền với công an, binh lực, bộ máy cai trị kềm kẹp từ trung ương tới tận thôn làng thời phải tập họp được sức mạnh quần chúng tràn ngập lực lượng việt cọng vừa kể, tức là phải vận động nổi dậy tới mức uy hiếp được bọn cầm quyền thời mới khả dỉ nói chuyện với chúng được. Còn như chỉ nói miệng, hù dọa chúng, là chơi trò mùa rìu trước cửa Lỗ Bang! Chưa triệt hạ được chúng mà nói chiện khoan dung nhân hậu tối đa để cho chúng được đứng trong lòng dân tộc là tấu hài qua mặt tổ Sạt lô!
               
              Tóm tắt là: Muốn có Dân chủ Đa nguyên – Đa đảng thì Điều kiện Tiên quyết là Triệt hạ chế độ toàn trị việt cọng cái đã, nghĩa là phải liều thân hy sinh vận động tổ chức cách mạng, nói nôm na là vận động đông đảo quần chúng vùng lên đánh đổ gông cùm việt cọng.
               
              Còn việc tác giả Lê Minh Nguyên viện dẫn từ chương trình huấn luyện cao học kinh doanh MBA Mỹ tới thuyết Âm Dương kinh Dịch để khuyên bọn cu li việt cọng biết quyền biến theo thời cơ thì xem ra có chỗ trái khoái:
               
              Trong chánh trị Mỹ, thỏa hiệp là nghệ thuật cầm quyền. (Art of Compromise). Cân bằng quyền lực ( Balance of Powers ) là nguyên tắc giữ ổn định chánh trị.
               
              Việt cọng bá đạo thì cũng biết quyền biến kêu là “chớp cơ hội“ nhưng chỉ để tranh thắng, chiếm giữ quyền bính chớ không phải để thay đổi có lợi cho dân – nước.
               
              Đó là chỗ khác nhau căn bản giữa vương đạo và bá đạo. Vậy làm sao đem vương đạo mà khuyên giải bọn tà đảng việt cọng cho được?!.
               
              Theo truyền thống Việt, minh quân thì phụng thờ, bạo chúa phải tuyệt diệt. Bạo quyền việt việt cọng thì phải triệt hạ chớ không thể sửa chửa được.
               
              Cuối cùng, về tác giả Lê Xuân Khoa, xin góp ý như vầy:
               
              " Cộng đồng Mỹ gốc Việt có nhiều điều kiện thuận lợi để thực hiện hai công tác quan trọng:
                   1. vận động Hoa Kỳ và quốc tế gia tăng nỗ lực đánh bại tham vọng bành trướng ngang ngược của Trung Quốc ở Biển Đông, và
                   2. hỗ trợ tích cực những nhà tranh đấu cho dân chủ, nhân quyền đang dũng cảm đương đầu với chế độ độc tài ở trong nước. “
               
              Ông Lê Xuân Khoa là ai mà nêu ra cho "Cộng đồng Mỹ gốc Việt" 2 công tác quan trọng kể trên?
               
              Tôi là một thành phần trong Cộng đồng người Mỹ gốc Việt. Tôi chủ trương vận động toàn dân triệt hạ chế độ toàn trị việt cọng xong mới giành lại chủ quyền dân tộc, đoàn kết toàn dân xây dựng nội lực, liên minh với Mỹ, Nhật, Ấn và các nước Đông Nam Á làm kế lâu dài giữ nước chống tàu khựa bành trướng theo như câu khẩu hiệu của Quân cán chính VNCH: Muốn chống tàu xâm lăng, trước tiên diệt nội gian việt cọng.
               
              1/ Tôi không ươn hèn chỉ biết mơ tưởng chiện không bao giờ có là: " Vận động Hoa Kỳ và Quốc tế ...đánh bại tham vọng bành trướng... của Trung Quốc ở Biển Đông!!!???"
              2/ Tôi lại càng không tin vào "các nhà tranh đấu cho dân chủ nhân quyền" dũng cảm đương đầu với toàn trị việt cọng theo phương thức "Xã hội dân sự" chỉ để cho việt cọng bắt bớ, bỏ tù để làm hàng hóa xuất khẩu qua Mỹ khi cần trao đổi quyền lợi với Hoa Kỳ chớ không thể chuyển hóa chế độ toàn trị việt cọng được.
               
              Người viết bài, dựa theo Nguyễn Nhơn, có thêm bổ sung như sau: (1) Trước tiên, tôi xếp ý ông ấy theo thứ tự là: - VC là bọn tà đảng nên không thể dùng vượng đạo nói chuyện với chúng - Không có gì sửa chữa được từ bọn gian tà này, nên chỉ có cách vứt vào giỏ rác (như vậy, phải có lực thật sự mới làm được) - Lực thật sự ở hải ngoại là không trông mong vào ngoại lực một cách triệt để - Lực thật sự trong VN, không phải chỉ là các "Nhóm xã hội dân sự" (Những bài viết lâu nay của riêng cá nhân tôi đã từng đề cập và có nội dung tương tự như thế). (2) Ở đây, tôi muốn nhấn mạnh một điểm khác, rất cần thiết trong giai đoạn này; nhất là đối với Cộng đồng người Việt hải ngoại. Chưa nói đến việc người hải ngoại sẽ làm được gì cho đồng bào trong nước, chúng ta chỉ cần họ nhận được đâu là kẻ làm lợi cho CS, đó cũng là đòn chí tử đánh sập NGHỊ QUYẾT 36 của Cộng quyền!.
               
              Trong nước, với hệ thống "kềm kẹp" về truyền thông của Cộng quyền (hơn 800 tờ báo, tạp chí...v..v..và đài phát thanh, TV) người dân không hoàn toàn thấy rõ bộ mặt thật của Cộng quyền và sự "xâm thực" (dạng xâm lăng tiệm tiến hiện nay) của Tàu. Nhưng, người Việt ở hải ngoại phải làm sáng tỏ được điều nói trên trong Cộng đồng.
               
              Để chấm dứt bài và thay đổi không khí, tôi lấy việc Phó Tống thống Mỹ "lẩy Kiều" trong bữa chiêu đãi Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng tối 7/7/2015 tại Bộ ngoại giao Mỹ để nói đến công việc quan trọng nói trên.
                                             “Trời còn để có hôm nay
                                    Tan sương đầu ngõ vén mây giữa trời
              (Nguyên văn lời ông Joseph Biden: Thank heaven we are here today. To see the sun through parting fog and clouds)
               
               
              Đặng Quang Chính
              02.01.2016
              10:02
               
               
               
               
               
              (1) https://sg-mg61.mail.yaho...gw46DUTBjY&fromId=
              (2) Vào trang trên để xem chi tiết ý kiến của Nguyễn Gia Kiểng
              (3) Cũng trang trên để xem chi tiết
              (4) Trang trên, tương tự
               
              #52
                Đặng Quang Chính 23.01.2016 15:39:48 (permalink)
                 
                Chuyện không cười



                Anh bạn già bên VN gọi tôi nói chuyện. Hỏi anh ta ở VN có gì lạ không. Anh ấy nói, có khi ở ngoài lại có tin nhanh hơn trong này. Rồi anh nói, hôm rồi, cả nhóm ăn sáng, bàn cãi nhau hăng lắm!


                - Chuyện gì?. Tôi hỏi
                - Chuyện Đại hội đảng
                - Vậy là các anh bàn theo tin nước ngoài. Nói gọn, là tin từ các trang mạng nước ngoài...
                - Một phần...phần khác là do một người có bà con làm lớn trong chính quyền
                - Bàn ra sao..?
                - Chắc Nguyễn Tấn Dũng bị loại...
                - Thành phần tứ trụ ra sao? 
                - Trọng vẫn là TB.Thư, Lê thị Kim Ngân là Chủ tịch quốc hội. Thủ tướng là Đỗ xuân Phúc..còn Chủ tịch là...(tôi quên rồi)
                - Trần Đại Quang..?
                - Đúng rồi...
                - Có gì lạ..?
                - Lạ chứ..người ta cứ đồn đãi NT.Dũng có thể là Gorbachov
                - NT Dũng nếu có "hạ cánh an toàn" như Nguyễn Minh Triết...thì thay vì giống Triết, an nhàn trong mảnh vườn trên Bình Dương (cũ) Dũng có thể ngao du vui chơi bên Mỹ cũng được...chứ có sao đâu.


                Anh bạn không nói gì thêm vì "đứt mạng" (hai bên nói chuyện qua Internet). Mà, có dù anh bạn tôi nói gì thêm nữa, người Việt bói mù ở nước ngoài nói gì đi nữa... tôi vẫn cho là dù không thay đổi, dù thay đổi nhân sự ở VN, bọn lãnh đạo mới vẫn cúc cung đi theo đường lối "16 chữ vàng, bốn chữ bạc" gì đó của Tàu đỏ. Lộ trình của Hiệp ước Thành đô (năm 1990) giữa hai đảng CS, Tàu đỏ và "Hán ngụy" chưa có gì thay đổi.


                Việc dẹp bọn Thái Thú và đánh đuổi sự xâm lăng theo lối "tầm ăn dâu" hiện nay của Tàu đỏ chỉ được thực hiện bởi toàn dân trong nước. Ngày nào toàn dân thấy rõ bộ mặt bán nước của bọn Cộng quyền và quyết tâm xóa bỏ tình trạng đó, ngày ấy mới thực sự là ngày đổi mới của đất nước chúng ta. 


                Đặng Quang Chính
                23.01.2016
                09:25

                 
                #53
                  Đặng Quang Chính 30.01.2016 14:50:01 (permalink)
                   

                  Nhát
                   
                  Ai cũng sợ chết nên phần đông tòan là đồ chết nhát. "Nhát" có nhiều dạng. Có dạng được gọi là "gà mái". Hôm nào, gặp lại người bạn, tôi sẽ hỏi cặn kẽ "gà mái" mà chết nhát có nghĩa như thế nào. Bây giờ, theo những gì tôi đã thâu lượm được từ anh bạn đó, tôi cố diễn tả chữ "gà mái" xem nó ra sao.
                   
                  Như đã nói, anh bạn là một giáo viên, như những bạn giáo viên khác, trong nhóm chúng tôi. Anh ta dạy học trước năm 1975 và sau năm này một thời gian. Anh ta có khác, vì trước 75, ngoài việc dạy, anh còn "kiêm nhiệm" công tác "trí vận". Đại loại như nhà văn Vũ Hạnh, vừa dạy học, viết văn và kiêm thêm nghề "Trí vận". Dĩ nhiên, trước năm 1975, bạn bè gần như không ai biết được anh bạn của chúng tôi kiêm nhiệm công việc kể trên.
                   
                  Lại phải nói qua trường hợp Vũ Hạnh trước. Ông này, sau 75, được cấp căn nhà trên đường Phan Thanh Giản (Bây giờ là đường Điện Biên Phủ), gần rạp hát Long Vân. Học trò cũ, một số đến thăm, vì ông ta là thày dạy học cũ của mình. Sau đó, ít người quay trở lại. Lý do dễ hiểu. Vì Vũ Hạnh, sau khi viết một bài báo, nói lên một sự thật nào đó...rồi vì bị cơ quan văn hóa nhà nước "đe dọa" thế nào đó, đã viết bài báo khác để thanh minh, thanh nga việc ông ta đã làm. Tướng người Vũ Hạnh tầm thước, có sức khỏe.. nhưng nhát gan. Đã dám làm, không dám chịu. Suy cho cùng, có lẽ ông ta sợ nhà nước lấy lại căn nhà đã cấp cho ông ta. Giống như các "ngài" công thần của ta ngày nay vậy. Sau khi về hưu rồi, các "ngài" mới dám i oe, tuyên bố này khác, ra vẻ chống đối nhà nước thế này thế kia. Khi còn tại chức, họ đã thấy rõ mọi sự thật mà có dám lên tiếng gì đâu!.
                   
                  Anh bạn của chúng tôi, trái lại. Sau 75, được "cơ cấu" (sắp xếp) dạy học tại trường Trung học Petrus Ký. Thấy một số việc trái tai gai mắt nên anh ta lẵng lặng từ giã mái trường. Thời buổi đó, lương giáo viên chỉ có đôi ba chục bạc, nhưng sống ngáp ngáp nhờ được mua nhu yếu phẩm. Dù thế, bỏ ngang nghề dạy cũng là một thái độ không bình thường.
                   
                  Anh ta có "gan" hơn ông Vũ hạnh, có lẽ nhờ thân thể to lớn, đẫy đà?.. Nói chơi thế thôi. Cái gan của mỗi người tùy vào khí chất hơn là chiều cao, sức nặng. Chuyện Tàu kể rằng, khi chọn được 4(5) dũng khí để làm việc mưu sát bạo chúa Tần Thủy Hoàng, Kinh Kha là một trong những người đó. Có một dũng sĩ có tầm vóc to bự hơn Kinh Kha nhiều, nhưng bị loại. Lý do, chỉ vì gặp chuyện căng thẳng, anh này đổi ngay sắc mặt.
                   
                  Không biết sẽ lấy cái gì làm chuẩn để đo lường khí chất anh bạn "trí vận" của chúng tôi. Có nên chăng nếu lấy tạm câu chuyện sau mà nhiều người bạn trong nhóm được biết.
                   
                  Câu chuyện xảy ra khi anh "trí vận" còn ở trong nhóm làm ăn của "Việt kiều yêu nước" Canada. Hôm đó, anh ta đem giấy tờ của nhóm đến UBND Thành phố HCM, để được xét duyệt. Anh ấy gặp một người tên Th..., Trung tá thuộc cơ quan tình báo của VC. Hắn người Bắc. Đã thế, với cấp bậc đó, lại có bà con thân thích với những tay gộc trong chính quyền ở miền Bắc, được điều vào làm việc trong Nam, nên tay Trung tá này không xem ai ra gì. Những năm đầu của thập niên 80, những tay có vị trí như thế cũng khiến nhiều người ngầm sợ. Vì bất đồng ý kiến sao đó, sau một hồi lời qua tiếng lại, anh "trí vận" đã đánh cho hắn một trận.
                   
                  Tuy cũng khá ngông nghênh, anh "trí vận" tự nhận xét nhiều việc rất thật. Chẳng hạn, anh đôi lần, nói với anh em với sự có mặt của anh Hồ Hiếu. Anh nói, ý đại khái là, tôi chỉ dám nói... chứ không dám làm như Hồ Hiếu. Thật vậy, vì âm mưu của ông Nguyễn Hộ, Nguyễn Văn Trấn không thành công nên anh Hiếu đã bị nhốt tù. Anh Hiếu là người trong nhóm "Câu lạc bộ kháng chiến cũ", nhóm của hai ông kia, định làm một cuộc thay đổi chế độ nhưng thất bại.
                   
                  Tuy có khí chất ngang tàng, nhưng anh ta cũng biết tự chế trong nhiều nhận xét; kể cả nhận xét về mình… nên chúng ta không thể kết luận là anh ta nói theo kiểu "vui đâu trút đó"!. Vì thế, khi anh ta nhận xét về Nguyễn Tấn Dũng là người có khuôn mặt "gà mái", chúng ta phải tự hỏi là, lý do tại sao.
                   
                  Do ở trong nhóm Việt kiều Canada, anh ta quen với Trần Bạch Đằng. Và qua ông này, họ kết thành một "nhóm lợi ích" (Thời gian sau 1980 không lâu, ở VN chưa "sản xuất" ra nhóm chữ này). Lê Hồng Anh, Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy (đàn em Nguyễn Tấn Dũng) cùng Trần Bạch Đằng, Lê Thanh Hải, nay là Chủ tịch UBND thành phố HCM, anh bạn "trí vận" đã nhận lời mời của tập đoàn tư bản nước ngoài. Nhóm này gồm nhiều quốc tịch khác nhau, sửa soạn rời Hồng Kông (năm 1977- năm Hồng Kông được Anh trao lại cho Tàu) kiếm một nơi khác để đầu tư. Họ nhắm đến đảo Phú Quốc, tính làm nơi đó trở thành một Công ty offshore có tầm cỡ quốc tế. Thấy "mùi đồng" anh ba Dũng đồng ý ngay, để nhóm người trên làm chuyến đi tham quan Bermuda, hòn đảo phía bắc Đại Tây Dương, có mô hình một công ty offshore ở nước ngoài. Vì đã có bước thỏa thuận tạm thời nên công ty mới chiêu đãi nhóm trên hậu hĩ. Đến hồi gần kết thúc, để tiến tới làm ăn thật sự, có một cuộc họp được sắp xếp. Bên phía VN có 5 người, mỗi người đại diện một bộ có liên quan. Trừ người thứ năm, không là một bộ hẳn hoi chi cả, lúc ấy chỉ được gọi như là Cơ quan phụ trách kinh tế đối ngoại gì đó (thuộc Tổng cục an ninh, tình báo). Nhưng, quyết định chung cuộc do người này nắm giữ. Thế là mọi việc "xôi bỏng hỏng không"!.
                   
                  Theo anh "trí vận" kết luận, ba Dũng muốn ăn nhưng sợ bọn miền Bắc, do người thứ năm quyết định, nên không dám phản đối chi cả. Còn tên miền Bắc, do thấy không có phần mình trong vụ làm ăn này nên mạnh tay gạt ngang. Vì thế, từ nhiệm kỳ đầu làm Thủ tướng của ba Dũng, dù ai bàn ngang tán dọc thế nào, anh "trí vận" chỉ kết luận một câu gọn lỏn, đại ý, "thằng gà mái" đó mà làm ăn gì!. Dĩ nhiên, việc làm kinh tế như kể trên đã không thành công, nói gì đến sứ mệnh (như mọi người đồn thổi) là Ba Dũng sẽ trở thành một Gorbachov của Việt Nam!. Mà đã "gà mái" sao Ba Dũng dám đấu lại với gà cồ "Phú Trọng" (đã dựa lưng vào quan thầy Tàu đỏ). Nhưng, đó là lối nói theo kiểu bàn dân thiên hạ; nghĩa là cứ người này đồn thổi rồi người khác nghe theo, lập lại. Còn mấy "ngài" thời sự chính trị, các anh nhà văn, ký giả trong và ngoài nước, hoặc được sai bảo, hoặc cũng bị "lên đồng" tập thể, cứ nói theo lối "bọn chúng đu giây", nên mới thấy thời sự theo kiểu như thế. Kẻ thức thời, thấy ngay đó chỉ là một tấn tuồng của bọn Thái thú tân thời. Chúng, được quan thầy Tàu đỏ cho nhúc nhích trong sợi dây thòng lọng của bọn Tàu, cho đến lúc nào bọn quan thầy muốn trò diễn đó chấm dứt thì mới thôi. Và tấn tuồng của bọn Thái thú đóng thật hay...cho đến khi một vai đóng tuồng "thân Mỹ" (ba Dũng) rời hậu trường mà khán giả vẫn còn luyến tiếc vai trò của người diễn tuồng đó. Trái lại với tất cả "bàn loạn" và đồn thổi nói trên, trước khi chúng nhóm Đại hội đảng, người viết đã cho rằng, dù đổi mới hay không đổi mới nhân sự, tụi Thái thú tân thời vẫn ngậm bồ hòn làm ngọt, với vòng kim cang "16 chữ vàng, 4 chữ bạc" gì đó của Tàu, đã được gắn trên đầu, qua Hội nghị Thành Đô bên Tàu, vào năm 1990.


                  Mà nếu ba Dũng có nhát cũng phải. Từ một anh y tá, leo đến Thủ tướng triều đình, bổng lộc đầy đủ, hưởng đủ mọi ưu tiên của "nhóm lợi ích" (làm sao mà bài trừ tham nhũng được, vì xếp nhóm đó lại là chàng), con cái có chân trong chính quyền, làm ăn thoải mái trong môi trường kinh tế.. ba Dũng còn muốn gì hơn (?). Mà muốn gì... khi cơ chế của đảng là như thế. Chúng ta quên rồi sao?. Lâu nay chúng ta cứ gọi đảng CSVN là bọn mafia đỏ thì việc thằng này lên, thằng khác xuống là đã được chúng "cơ cấu" (nói theo chữ của chúng) rồi... còn bàn tới bàn lui gì nữa. Chúng ta lại quên nhóm chữ "hạ cánh an toàn" do chúng phát minh hay sao. "Nhát" hay "gan" ở đây đã được thấy rõ là không phải do bự con, khí chất... mà vì sợ mất đi đồng tiền, quyền lợi mà thôi. Ông bà có nói: "đồng tiền đi liền khúc ruột". Có người hung hăng cho rằng, họ không sợ chết. Nói cho cùng, chết rồi còn biết gì mà sợ. Nhưng, không sợ chết mà họ sợ cảnh máu đổ, thịt rơi; nghĩa là sợ rơi vào cảnh nghèo đói. Nói cho cùng, họ sợ kiếm tiền không đủ như mong ước của họ. Càng kiếm càng thấy thiếu. Có điều người ta không chắc là, bọn nghèo theo đuổi việc kiếm tiền nên rất bạo gan, cái gì cũng dám làm. Cái gan của bọn này lớn lắm. Nhưng cái gan của bọn nhà giàu, quyết bám giữ của cải vật chất, không biết so với cái gan của bọn nhà nghèo, cái nào lớn hơn. Có lẽ cái trước lớn hơn. Bằng chứng, bọn đầu đảng CS, trước năm 1975 (1954-1975, cuộc chiến Bắc-Nam), đã dám đốt cả Trường Sơn, với mạng sống của một (hai) triệu người dân, để cướp được miền Nam. Bây giờ, khi chúng no đủ quá mức rồi, kêu gọi họ chống lại Tàu đỏ chắc là chuyện nằm mơ ban ngày.


                  Trước khi dứt bài viết, tôi lần nữa khen anh bạn "trí vận". Anh nhận xét rất đúng về ba Dũng. Nhưng cũng phải nói ngay là, sỡ dĩ anh có được nhận xét đó là vì người ta đã nói "đồng thanh tương ứng". Bởi chính có lần anh cũng tự thú nhận, đại ý, tôi sẽ viết sách, nói lên tất cả sự thật (chưa nói đến sự làm việc đổi mới như anh Hiếu đã làm)… nhưng để đến khi nào tôi đã thanh toán hết những bất động sản mà tôi đang hiện có!.
                   
                   
                  Đặng Quang Chính
                  29.01.2016
                  16:37
                   
                   
                   
                  #54
                    Đặng Quang Chính 07.02.2016 16:43:46 (permalink)
                    Hạ cánh an toàn

                    Đây là nhóm chữ được "phát minh" sau năm 1975. Nhóm chữ này dành cho những trường hợp các "quan chức" lớn (của các "triều đại" cai trị theo lối độc tài) khi họ từ chức, trở về đời sống dân giã.

                    Nói cho dễ hiểu qua các thí dụ sau. Boris Yelsin, Cựu Tổng Thống Nga, dựng 2(3) Thủ tướng trước khi rời bỏ chính quyền. Theo nhiều nguồn tin, sỡ dĩ ông ta chọn Putin, vì không những Putin là xếp cơ quan tình báo Nga mà còn là người sẵn sàng che đậy, bảo vệ cho Putin, tránh được những điều tra, truy xét về những việc làm trước đây của Yetsin, khi ông này còn tại chức. 

                    Tại Trung quốc, người ta cho rằng Tập Cận Bình đã ra tay xử lý các vụ tham nhũng lớn trong chính quyền là muốn tiêu diệt tay chân đàn em của Giang Trạch Dân.

                    Trường hợp tại VN, những kẻ lãnh đạo trước đây, chẳng hạn, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Phan Văn Khải...v..v..trước khi rời bỏ chức vụ, cũng đã có những sắp xếp cá nhân.. hay của đảng, để họ về hưu một cách an toàn.

                    Lần này, đảng CSVN đã dàn xếp việc Nguyễn Tấn Dũng về hưu một cách êm thắm. Người dân trong và ngoài nước, do các "bình loạn" lung tung, có vẻ như ủng hộ nhân vật này, 
                    hơn là Nguyễn Phú Trọng.

                    Nhưng, đó chỉ là màn tung hỏa mù!. Bọn phù thủy thời đại (bọn Thái thú tân thời) đã làm một màn ảo thuật độc đáo, khi bày trò Đại hội, để qua đó, một cách chính thức và gián tiếp nói với Mỹ là, những cố gắng của người Mỹ trong thời gian qua chỉ thành công đến mức đó mà thôi. Muốn tung chiêu gì nữa, người Mỹ cứ làm... nhưng bắt đầu từ đâu, không ai có thể đoán trước được.

                    Thế là, Dũng ra đi êm xuôi. Dũng đã hạ cánh an toàn như sắp xếp của Đảng!


                    Đng Quang Chính
                    26.01.2016
                    13:55
                    #55
                      Đặng Quang Chính 25.04.2016 04:19:53 (permalink)
                      Bức tranh biết nói (2)

                      Cuộc triển lãm tranh hiện có tại Viện Bảo tàng Munch có tựa: MAPPLETHORPE+MUNCH (có nghĩa là triển lãm hình của Mapplethorpe và tranh của Munch)

                      Nói là triển lãm hình là đúng vì tuy không có ý định này, nhưng Mapplethorpe đã dùng máy ảnh Polaroid SX-70 để thực hiện những ý định nghệ thuật của mình. Nhất là khi đã làm công việc trong ban nhiếp ảnh của Andy Warhol’s Interview magazine.

                      "Robert Mapplethorpe was born November 4, 1946, in Floral Park, New York. He left home in 1962 and enrolled at the Pratt Institute, Brooklyn, in 1963, where he studied painting and sculpture and received his B.F.A. in 1970. During this time, he met artist, poet, and musician Patti Smith. She encouraged his work and posed for numerous portraits when they lived together in Brooklyn and in the Chelsea Hotel in Manhattan, a gathering place for artists, writers, and musicians in the early 1970s.

                      It was not Mapplethorpe’s original intention to be a photographer, and from 1970 to 1974, he mainly made assemblage constructions that incorporate images of men from pornographic magazines with found objects and painting. In order to create his own images for these collages, Mapplethorpe turned to photography, initially using a Polaroid SX-70 camera. Interested in portraiture, Mapplethorpe worked as a staff photographer for Andy Warhol’s Interview magazine. He also produced album covers for Smith and the group Television, and at the same time photographed socialites and celebrities such as John Paul Getty III and Carolina Herrera
                      " (1)

                      Đã có bài viết nói về triển lãm của Mapplethorpe. Chúng ta sẽ trở lại với bài viết đó sau (vì, việc thưởng thức tranh không ai hoàn toàn giống nhau).

                      Việc so sánh giữa hai nhà nghệ thuật (họa sĩ Munch và nhiếp ảnh gia) cũng đã cũng đã được trang mạng của Viện Bảo Tàng phác họa (2). Chẳng hạn, cả hai dùng truyền thống thể loại giống nhau như chân dung và những kiểu mẫu gây chú ý. Cả hai đều gây tai tiếng với những cuộc triển lãm của họ. Họ là những nghệ sĩ có những lề thói không theo khuôn mẫu của xã hội (bohemians) và thuộc một dạng thức văn hóa không chính thống.

                      Kristin Skåmedal, giám đốc điều hành nhà xuất bản nhiếp ảnh cũng có sự đối chiếu riêng của bà ta. Liên hệ của họ về tính dục trái lại hoàn toàn xa cách nhau, khi những động lực đồng tình luyến ái được phô diễn thô bạo qua chứng bạo dâm và biến thái của Mapplethorpes một cách rõ ràng; trong khi Munch quan tâm hơn đến các khía cạnh phức tạp tinh thần nhiều hơn về tình dục (3).

                      Cá nhân người viết, đã xem qua cuộc triển lãm của Melgaard trước đây, nên chẳng mang thành kiến gì về cách diễn đạt của các nhà nghệ thuật đương thời. Nhất là cách phô bày về vấn đề tính dục trong tác phẩm của họ. Nếu trong chúng ta, có người đã xem những bức hình của một nhiếp ảnh viên người Mỹ (?)- quên tên- cũng đều thấy rằng, tâm lý "bầy đàn" trong những bức hình đó rất rõ. Nhiếp ảnh gia ra thông cáo trên mặt báo khá lâu, để mọi người có thể chuẩn bị đến một nơi vào ngày do ông ta định trước - kể cả địa điểm cũng vậy - (dĩ nhiên đã được phép của chính quyền sở tại). Tại đó, mọi người, sau khi được ông ta ra một hiệu lệnh gì đó, tất cả cởi hết quần áo trên người ra, để ông ta thu vào đó một bức ảnh tổng thể (không thấy rõ từng khuôn mặt mỗi người). Việc này đã được ông ta thực hiện độ 4 năm lần, tại những thành phố lớn, có tiếng trên thế giới.

                      Mọi người, qua hình, có thể rất đông - có thể đến cả vài trăm hay cả ngàn người đều muốn phô bày "cái thật" của mình một cách công khai, cho nhiều người chiêm ngưỡng. Cái tâm lý như muốn tỏ rằng ta đây đã không còn bị "tabu" về tình dục ngăn cản nữa; cái tâm lý đó như được phổ biến vào thời buổi điện tử hiện nay. Một bài viết gần đây, cho rằng, thái độ về tình dục của người Hoa, gần đây đã thay đổi. Thay đổi đến mức, nếu một người vào trong một tiệm massage, khi sự phục vụ chưa làm người khách hàng ưng ý, người đó có thể yêu cầu người massage thỏa mãn ý muốn làm tình của người này (?)!... 

                      Do đó, đối với những người khác xem triển lãm có nhận xét ra sao không biết, đối với tôi, có vài bức hình không nói lên sự đối chiếu - như ý muốn của nhóm dàn dựng cuộc triển lãm- giữa Munch và Mapplethorpe. Chẳng hạn, ở khu vực 4 (chủ đề: Khuôn mặt và tình dục) có hai bức hình của Mapplethorpe được đặt cạnh nhau. Một bức, có hình người, từ cổ trở xuống, với màu da tay như của một người có gốc dân nước ngoài (Phi Châu chẳng hạn), mặc một cái quần, với cái khuy kéo bị hở, đưa nguyên khẩu "súng lục" ra ngoài. Hình bên cạnh, cũng không thấy phần đầu, nhưng hoàn toàn khỏa thân, với tay cầm khẩu súng thật, ở phía dưới, thẳng hàng với khẩu súng thật là "khẩu súng" của bản thân anh ta. Một hình khác, là bức tranh của Munch, vẽ ra cảnh một mặt trăng, dọi ánh sáng xuống mặt nước. Hình đối chiếu của Mapplethorpe là một người đàn ông khỏa thân, hai chân đứng chàng hảng, người khom xuống, không thấy mặt vì đầu cuối thấp. Sự đối chiếu này có gượng lắm không ..?!.

                      Dù sao, dự một cuộc triển lãm cũng thấy được một số điều liên quan đến những thay đổi trong thực tế ở xã hội bên ngoài. Dĩ nhiên, có người xem triển lãm như là một dịp giải trí đơn thuần .. hoặc cũng là một cách "học làm sang" của đôi người, khi họ muốn chứng tỏ họ có một đời sống phong lưu, nhiều thì giờ rảnh rỗi (chẳng hạn).

                      Chúng ta dành thì giờ vào lần tới, để xem qua ý kiến của một người đã đi xem triển lãm của Mapplethorpe. Nhân đó, chúng ta đề cập đến sự chân thật trong cách phô diễn tính cách của một người Âu tây và một người Phương Đông.


                      Đặng Quang Chính
                      24.04.2016
                      21.36


                      Ghi chú:
                      (1) http://www.guggenheim.org/artwork/artist/robert-mapplethorpe
                      (2) Det er en rekke fascinerende paralleller og berøringspunkter mellom Edvard Munch og Robert Mapplethorpe og det er dette som utforskes i utstillingen Mapplethorpe+Munch. Ved hjelp av 141 verk av Mapplethorpe og 95 verk av Munch presenteres en unik sidestilling av to store kunstnere som aldri før er gjort.

                      Det finnes flere interessante fellestrekk i Munch og Mapplethorpes kunstverk. Særlig interessant er begge kunstneres bruk av tradisjonelle sjangere som portretter og aktmotiver. Et annet fellestrekk er deres selvforståelse som kunstnere, og måten de begge skapte skandale med sin kunst. De var begge kunstnerbohemer i sin tid og en del av subkulturer.

                      I utstillingen vises en rekke selvportretter der både Munch og Mapplethorpe prøver ut sin egen identitet som kunstnere. De fremstiller seg selv ved eksistensielle yttergrenser. Dette gjelder blant annet Munchs fotografiske selvportretter fra begynnelsen av århundret og Mapplethorpes tidlige polaroider, der han utforsker sin egen seksualitet foran kameraet. Her møtes de to kunstnerne i samme medium.

                      Et annet av utstillingens fascinerende høydepunkter er Munch og Mapplethorpes tolkning av maskulinitet, seksualitet og kjønn. I likhet med Munch tar Mapplethorpe for seg kvinneakten, med blant annet en serie med fotografier av Lisa Lyon, som var en pioner innen kvinnelig bodybuilding i begynnelsen av åttitallet. Her snur Mapplethorpe opp ned på stereotypier om kvinnekroppen. De mange portrettene i utstillingen viser begge kunstnerne som fremragende portrettører.
                      (3) Mapplethorpe+Munch – Fotografi
                      #56
                        dang son 27.04.2016 12:27:59 (permalink)
                        ....
                         
                         
                         
                         
                         
                             Ghé thăm và đọc trang viết của anh để có điều suy ngẫm....
                         
                           Cám ơn tác giả .
                         
                         
                         
                         đăng sơn.fr
                         
                         
                         
                        .
                        #57
                          Đặng Quang Chính 21.05.2016 05:18:54 (permalink)
                           
                          Bi hài kch Cá
                           
                          Vở kịch nào cũng có những buồn, vui lẫn lộn. Vở kịch "cá" hiện nay tại VN cũng thế. Điểm mà nhiều người quan tâm là cái "hậu" (kết cuộc) của nó như thế nào.
                           
                          Hơn một tháng đã trôi qua, vở kịch đã được nhiều bài viết mổ xẻ, phân tích khá đủ. Chỉ có một điểm chưa được nói đúng mức. Đúng hơn, lẽ ra phải được nói từ lâu. Đó là cuộc chiến hiện nay (Ít ra từ năm 1990, khi Hội nghị Thành đô của bọn bán nước đã được ký kết với Tàu đỏ) đã tạo cái thế tất thắng cho địch.
                           
                          Dân trong nước không biết gì về Hội nghị bán nước đó đã đành ...mà dân Việt ở hải ngoại chỉ từ từ, mãi cho đến nay, mới biết sự nguy hiểm của nó (ở mức độ hạn chế nào đó). Thử hỏi, mấy người đã biết gì về nội dung Hội nghị?. Đã vậy, họ còn bị mây mù che phủ.
                           
                          Có những cá nhân, tổ chức vẫn lấy chiêu bài "bất bạo động" và "hòa hợp hòa giải" để đối đầu với bọn bán nước. Chúng ra rả rêu rao là, bọn nội thù cũng chỉ là anh em. Anh em mà "rước voi giầy mả tổ" cũng phải bị xử phạt đúng mức. Bài học lịch sử hoặc họ đã quên, hoặc họ vì tưởng rằng, hòa giải với bọn chúng sẽ có phần xôi, thịt!. Sự tích Mỹ Châu-Trọng Thủy là bài học xương máu trong lịch sử Việt Nam. Nỏ thần được trao cho giặc, dù con gái, cũng phải bị xử chém!.. chứ đừng nói, vì nội thù kêu gọi hòa giải mà buông lơi sự cảnh giác.
                           
                          Bọn kêu gọi "bất bạo động" còn lý giải đường lối của họ theo nhiều cách khác nữa. Chẳng hạn, đấu tranh nghị trường (ra ứng cử vào Quốc hội bù nhìn của chúng) sẽ không làm đất nước rơi vào tình cảnh chiến tranh, sẽ không làm thiệt hại sức mạnh của đất nước, để có thể đối đầu với Tàu...v..v...Ai cũng rõ là, các tổ chức gọi là "xã hội dân sự", nếu có tác dụng trong sự thay đổi xã hội, chỉ xảy ra trong một thời gian dài (tùy theo tình thế, có khi phải đợi 5, 10 năm hay hơn thế nữa). Đàng này, các tổ chức đó mới được hình thành cách nay không đến ba năm.
                           
                          Chỉ những luận điểm như vậy đã tạo thành lớp sương mù dầy đặc...nói chi đến những luận điểm khác nữa, tạo cho nội thù mua thêm thời gian, dẫn đến sự thực hiện các điều khoản đã ghi trong Hội nghị Thành đô (1990). Bọn nội thù (Thái thú tân thời) và bọn Tàu đỏ đã có đến 26 năm để giàn binh bố trận, đưa nước ta vào thế, tưởng có thể nói rằng, dù có một chính phủ mới, những người này cũng đành thúc thủ.
                           
                          Trở lại với bi kịch "cá" đã xảy ra, chúng ta thấy gì?.
                           
                          Thoạt đầu là sự vui mừng. Vì, tuy cảnh ngặt nghèo do mất đi trước mắt sự sống (những ngư dân phải sống bám vào biển khơi) ...nhưng sự phẫn nộ đã bùng phát và họ đã tỏ thái độ. Tuy thế, nếu Cộng quyền "bù lỗ" những thất thoát (Có thể Tàu đỏ sẽ tiếp tay), có lẽ sự căm phẫn sẽ từ từ nguôi ngoai. Họ không biết hợp đồng Formosa kéo dài tới 70 năm. Hơn nữa, không biết đó là điểm chiến lược, có thể cắt đôi một phần Trung-Bắc, khi Tàu gây chiến. Họ cũng đâu biết bọn Tàu đỏ có thể sẽ làm một vụ tương tự như Liên Sô đã làm ở Ukrania; nghĩa là sẽ tạo một phần đất tự trị thuộc Tàu ..v..v... (Đây cũng là công việc của các Hội đoàn, tổ chức, đảng phái, giúp dân ở VN thấy rõ cái họa lâu dài).
                           
                          Sự nguôi ngoai đó sẽ vẫn còn là sự vui mừng, nếu có sự tiếp tay của hải ngoại. Trừ khi, họ không thấy được thế chiến lược. Chúng ta nghe truyền thông của Cộng quyền đã nêu tên đảng Việt Tân. Dù không là VT, chúng cũng sẽ nêu tên bất cứ đảng phái nào tại hải ngoại, để làm cớ cho những trấn áp của họ. VT chỉ là vật bung xung. Vai trò bung xung chỉ trở nên một thực thể, khi có "lực" thật sự. Chẳng hạn, dù MTGPMN (Mặt trận Giải phóng miền Nam) trước 75 là bù nhìn của miền Bắc, nhưng qua tuyên truyền, phần đông người dân trên thế giới vẫn thấy đó là một lực lượng chống đối chính phủ Việt Nam Cộng Hòa (VNCH). Và qua sự hà hơi tiếp sức của nhiều lực lượng chính qui CS Bắc Việt, chúng đã từ từ tạo được tiếng vang. Ít nhiều, chúng đã chiếm được Lộc Ninh, để làm thủ phủ của chúng và sau cùng là Ba Mê Thuột, để làm cứ điểm, dồn tất cả nỗ lực quân sự, nhằm tạo một cuộc tổng tấn công vào năm 1975.
                           
                          Nói đến đây, chúng ta nhớ có một luận điểm ấu trĩ đã được lặp đi lặp lại một cách buồn cười trên các Diễn Đàn trang mạng. Nói về quân sự, luận điểm ấy nhai đi nhại lại rằng, tổ chức nào có được một sư đoàn (với súng ống đầy đủ) để đối chọi với bọn CS?. Hóa ra, luận điểm này chỉ có thể lấy đó làm lý luận để đề cao sách lược "Bất bạo động"?!... Họ không còn điều gì khác để thấy xa hơn nữa nên cuộc chiến với Tàu, cứ bị đẩy lùi dần (dù địch chưa xuất quân theo đúng nghĩa đen) theo thời gian, cho đến bây giờ! (1)
                           
                          Sự buồn cười đó cũng giống như một ông "Tổng tư lệnh quân nổi dậy", trước đây hơn 20 năm, tưởng rằng, chỉ cần vài tờ truyền đơn rải xuống Sài Gòn là toàn dân sẽ đồng lòng nổi dậy, triệt tiêu quân bán nước!. Bây giờ, lòng dân bùng phát rồi, chúng ta hãy làm việc rải truyền đơn xem sao.
                           
                          Nhưng những sự việc sau không phải là chuyện buồn cười. Nhiều cá nhân đã tọa kháng, đã tham dự biểu tình, đã gọi đến phòng CA khắp nơi để tố cáo bọn "xã hội đen" của nhà nước phong tỏa khu nhà của họ, đã đến Phường CA đòi lại Chứng minh nhân dân ...v..v..tất cả những việc đó là những trận du kích. Có đánh du kích, gây được sự rối loạn nào đó nơi bọn địch, mới nói đến đánh "vận động chiến" (nói theo lối nói của bọn CS). Thực tế cho thấy, trong mấy lần biểu tình vừa qua, hễ lực lượng biểu tình tập trung là bị "lãnh đòn" đích đáng. Nhưng, cứ xé lẽ (ở mức vừa phải) là thiệt hại không nặng!.
                           
                          Chuyện sau lại càng không phải là chuyện buồn cười. Trên trang mạng, có những cá nhân, đề nghị hoặc hiện kim, hoặc chuyến du lịch sang Mỹ, dành cho những người đã trừng phạt các CA có "nợ máu với nhân dân" (chữ của bọn CS). Có người còn chỉ cách "thủ tiêu" bằng cách dùng bao ni lông, chụp vào đầu tên ác ôn, để làm chúng chết ngộp. Từ ý kiến trên trang mạng đó, nhiều người đã góp ý chi tiết hơn. Những phương cách diệt nội thù như vậy có buồn cười chăng ..?!
                           
                          Có buồn cười chăng là sự buồn cười của bọn chết nhát!...hoặc vì lớp hậu thế (sinh sau năm 75) không rõ sự khủng bố của bọn VC trước năm 75, ở trong Nam. Hồi đó, phương cách khủng bố của chúng làm mọi người dân, ở vùng sôi đậu, khiếp đảm vô cùng. Hễ bị chúng nghi làm nội gián cho lính VNCH (không bằng chứng) là ban đêm bị chúng đến nhà, đưa đi trấn nước. Hoặc để chắc ăn và không gây tiếng động (tiếng súng nổ), chúng đập đầu nạn nhân bằng gậy như đập đầu cá ..rồi mới thả trôi sông.
                           
                          Chuyện đó xảy ra khá lâu rồi (trước năm 75) nên mọi sự độc ác trở nên phai dần. Ai chịu khó, xem lại các câu chuyện nói về sự ác độc của Tàu, trong cuộc chiến biên giới năm 1979, sẽ thấy rõ như thế nào. Ngoài sự tưởng tượng của con người!. Cuộc chiến nào không đem đến cái chết, nhưng cái kiểu giết người sau khi chết thì bọn Tàu không thiếu sáng kiến.
                           
                          Ừ!...thì chúng tao (bọn CS) đã chơi trò khủng bố rồi...ai, trong chúng mày làm giống hoặc hơn thì tao thua!. Chúng ta phải chơi trội hơn bọn này mới có cơ ngang ngữa. Muốn thắng thì phải trường kỳ. Thắng không được bọn nội thù, nói gì đến thắng giặc ngoại xâm.Nhưng, hoặc ngại gian khổ, hoặc bị ảnh hưởng bới các chú "Tây" da trắng, nên tự phe ta, có thêm luận điểm, bất bạo động hiện nay là xu thế của thời buổi toàn cầu hóa!...(nghe buồn cười làm sao!).
                           
                          Nói là buồn cười, vì nếu tranh đấu nghị trường -tại các nước tiến bộ- nói đến bạo lực, quả là không ai ủng hộ. Chỉ nhìn cảnh đánh nhau tại Quốc Hội của một vài nước là ta đã chán đến cần cổ rồi. Nhưng, đằng sau hậu trường đó, màn đấm đá, giết nhau (nghĩa đen, nghĩa bóng có đủ) không chừa một anh dân chủ tiên tiến nào cả. Nghe lén như Nixon đâu có chính nghĩa mà phe ông này vẫn làm như thường...sợ ai!. Lúc đầu, các nước Tây Phương, trong đó có Mỹ, không ủng hộ anh Palestin...nhưng, anh này, cứ trò khủng bố làm tới, rốt cuộc, Hiệp ước Oslo vẫn diễn ra. Nghĩa là, có một nước Palestin sát cạnh nước Do Thái. Hiện nay, dù thế yếu so với Do Thái, Palestin vẫn cứ lâu lâu gậy sự kiểu này kiểu khác, làm Do Thái cũng khá điên đầu!...
                           
                          Còn anh Mỹ nhà ta, lúc nào cũng nghe nói đến nhân quyền, đến bác ái (cổ võ cá nhân Mandela lên đến mây xanh)...nhưng, sau khi bị vụ 11.09, Mỹ đem quân đánh Afghanistan (nghi là nơi ẩn trốn của Bin Laden, trùm khủng bố) đã đành; điên tiết, đánh luôn Sadam Hussein (Irak). Dùng máy bay Drone thoải mái tại Afghanistan và hiện nay, tại Syria. Cái này không phải "răng đền răng" là gì?!..
                           
                          Chẳng có xu thế toàn cầu gì ráo trọi. Chẳng có mắc cỡ gì ráo trọi !...Hoặc mắc cỡ vì chơi khủng bố hoặc mất nước, dân tộc bị tiêu diệt, chọn cái nào (?). Thế chiến lược chính là nằm ở chổ này, vì chiến thuật và chiến lược hỗ tương cho nhau. Cái này có tính chiến thắng sẽ làm cái kia có tác dụng mạnh hơn. Du kích tạo được sự điên đầu nơi địch thủ thì những đường lối chiến lược sẽ có tác dụng mạnh hơn.
                           
                          Ông Hà Sĩ Phu, trong lần phỏng vấn vừa qua (2), nếu tôi không lầm, cũng có một suy nghĩ tương tự như ý của người viết. Mà có lẽ, cũng có nhiều người cùng quan điểm trên. Nhưng thời gian qua, do bọn tay sai tung hỏa mù quá dầy, nên quan điểm trên chưa có cơ xuất hiện và tạo được sự chú ý đúng mức!.
                           
                          Tóm lại, phải biết phân biệt đấu tranh trong nghị trường (Quốc hội) khác với chiến đấu ngoài chiến trường. Tại chiến trường, chỉ có sống và chết; ngoài ra, không còn gì hơn. Chúng ta đang đuổi Tàu (nếu không muốn bọn nó đồng hóa chúng ta) nên phải chiến đấu ...bằng mọi cách. Võ sĩ Mike Tyson là nhà vô địch quyền Anh đẳng cấp thế giới, thế mà còn cắn lỗ tai của địch thủ, Evander Holyfield. Đâu chỉ cắn một lần!... Chỉ vì bảo vệ danh tiếng của mình mà những kẻ có tầm cỡ quốc tế còn làm được chuyện ấy, nói gì đến một nước nhỏ như "David" Việt Nam phải đối chọi với «tên khổng lồ Goliath» Tàu đỏ. Chúng ta có đủ cách thế để giữ vững độc lập của mình. Lịch sử nước nhà đã chứng minh, qua bao lần thắng quân Nguyên. Nói cho đơn giản nữa, là việc Trạng Quỳnh chọi trâu với Tàu. Con nghé (trâu con) khát sữa, cứ rúc vào vú trâu đực của Tàu, khiến con này bị nhột, chạy ra ngoài vòng thi đấu ...được xem như thua trận. Vũ khí sát thương chúng ta không cần chế tạo, có người sẵn sàng bán cho chúng ta. Vấn đề là mua để làm gì?...Bọn Thái thú mới, mua đủ loại vũ khí của Liên Sô, Ấn Độ ..v..v..nhưng chỉ để bàn thờ. Tay sai Hán giặc mà!...Nhưng, một chính phủ liên kiết trong ngoài, trong cuộc đối đầu với Tàu đỏ sẽ phải dùng đến. Có vũ khí nhưng phải có tinh thần dân tộc trong đại khối người dân. Khi cuộc chiến xảy ra, cái tinh thần đó sẽ nóng trở lại, bởi hùng khí đuổi Tàu, Pháp vẫn còn đó.
                           
                          Trong cuộc phỏng vấn, ông HS.Phu có ngần ngại một điểm (3). Điểm này có lẽ cũng đã có nhiều người có sự băn khoăn tương tự. Lỡ thế mạnh của người dân làm bọn Thái thú chao đảo, Tàu đỏ đem quân tràn qua biên giới thì chúng ta đối phó ra sao ?!. .Nhiều người xem đến đây, có lẽ cũng có nhiều ý kiến khác nhau. Phần tôi, tôi nhớ đến Hội nghị Diên Hồng khi xưa và câu trả lời của các bô lão thời đó là : "Hy sinh", khi họ được triều đình hỏi: "Thế nước yếu lấy gì lo chiến tranh".
                           
                          Chính vì câu trả lời đó mà nước Việt ta trường tồn đến ngày hôm nay.
                           
                           
                           
                          Đng Quang Chính
                          18.05.2016
                          23:34
                           
                           
                           
                          B túc:
                          (1)  (https://mg.mail.yahoo.com...pn12q8c4ao#1794590611)
                                Không chỉ ông HS.Phu mà có thể nhiều người cùng đồng quan điểm này của người viết.
                           
                            «Ký hàng chc hàng trăm cái (bn Tuyên b) có khi cũng chng ăn thua gì, Cùng lm là đánh thc được mt s đng viên, mt s nhân dân, so vi s 0 (s không) trước đây thì tưởng là nhiu nhưng so vi con s 4 triu đng viên và 90 triu dân thì chng thm tháp gì trước tc đ cướp nước và bán nước quá nhanh và quá vng chc ca 2 đng CS c tha thun tay đôi vi nhau trên đu nhân dân. Phi thng thn hiu rng trước mt thì hiu qu ca mt thiu (s) lên tiếng như thế cũng chưa được bao nhiêu đâu...» HS.Phu
                           
                          (2)  (https://mg.mail.yahoo.com...pn12q8c4ao#1794590611)
                          «Vn đ quá ln! Tôi đã nêu ý kiến này và chc nhiu anh em cũng đng ý: Đây không phi ch là chuyn cá chết mà báo hiu c Dân tc Vit Nam T quc Vit Nam s chết dn chết mòn, hết vic n đến vic kia, chết mt cách êm ái, c lng lng như thế mà chết, chết  mt cách rt đúng quy trình, cái quy trình Bc thuc đã được thiết kế ngay t khi cái chiến khu Vit Bc được ni lin vi Trung quc Cng sn năm 1950. Mt quá trình chết rt Cng sn, trong o vng, c t t mà chết, có kêu la lng nhng vài tiếng cũng chng làm gì....» HS.Phu
                           
                           
                          #58
                            Đặng Quang Chính 18.06.2016 04:52:46 (permalink)
                             
                            Rằng hay thì thật là hay!...
                             
                             
                            Chuyện Tổng Thống Mỹ Obama đến thăm VN đã được bàn đến qua nhiều khía cạnh khác nhau. Đến như "ăn chả bún" cũng được bàn đến, cái bắt tay cũng được diễn giải chi tiết (Dĩ nhiên, cái "dở" cũng được nói đến). Nhưng về cái hay thì thật là "Rằng hay thì thật là hay!..."...nhưng
                             
                            Trước khi nói đến sự trái ngược, người viết nhân đây cũng muốn nói đến ý riêng của mình. Sau sự kiện đó, tôi có bài thơ như sau:
                             
                            Cái kéo
                             
                            Cái kéo
                            rất đặc biệt
                            Chỉ nước tôi có
                            vì chính quyền sử dụng nó thường xuyên
                            nên bọn chúng đã trở thành chuyên nghiệp
                             
                            Vừa rồi...
                            Mấy ngày qua
                            Obama thăm nước tôi
                            Một phóng viên rọi ống kính vào biểu ngữ bầu cử
                            Phóng viên này bị chận đứng "tác vụ" ngay tức khắc
                             
                            Cái kéo
                            rất đặc biệt
                            Chỉ có tại một đất nước xa xôi nơi Bắc Mỹ
                            đất nước này được lập nên không quá ba trăm năm
                            Đất nước đó bị bọn Cộng Sản gọi là đế quốc
                             
                            Vừa rồi...
                            Đế quốc đến thăm
                            Khách Obama không nói gì đến thiên đường tư bản
                            Chỉ nói về bầu cử và tự do báo chí
                            Làm được thế lòng dân tin sẽ lên cao vút
                             
                            Thôi nhé...
                            Diễn biến hòa bình
                            của thế lực thù địch, bài này nên chấm dứt
                            Lịch sử của nước mình đã mấy ngàn năm tuổi
                            Văn hóa nước mình không kém họ, cũng chẳng thua
                             
                            Cuộc chiến
                            Hai miền Nam, Bắc
                            Giết bao nhiêu người, tàn phá cả giang san
                            Muốn thống nhất lòng người đừng giở trò giả dối
                            Bầu cử đàng hoàng, báo chí tự do phải là đích đến
                             
                            Lòng người...
                            vũ khí sát thương
                            Hai thứ này cùng đi cùng hỗ tương cho kết quả tốt nhất
                            Bọn giặc thù phương Bắc bấy lâu nay đã sợ
                            Hãy giữ vững chí quật cường của cha ông thuở trước
                             
                            Cái kéo
                            xích lại gần nhau
                            của cựu thù khi trước
                            sẽ tốt hơn cái búa, cái liềm của nước bạn ác gian
                            sẽ bảo vệ đất trời, giang sơn của tố quốc
                             
                            Hãy nhớ sự thật kim cương này...
                            hơn là 4 chữ tốt và 16 chữ vàng
                            của bọn Đại Hán bá quyền bành trướng Bắc Kinh
                            (Đặng Quang Chính)
                             
                            Chiến tranh VN được "bức tử" vào năm 1975, để chuyển trục sang "làm ăn" với Trung Quốc (thật ra, tiến trình đó đã bắt đầu từ những cuộc "đi đêm" của Kissinger để tiến tới việc đi thăm Tàu của Tổng thống Mỹ, Nixon). Việc làm ăn "bẩn thỉu" đó (cắt đứt sinh mệnh của một quốc gia) chỉ giảm bớt mức độ dơ bẩn vì dù sao đất nước này đã có hơn năm chục ngàn người lính đã chết vì tham gia cuộc chiến VN). Nhưng, sau vụ thảm sát tại Thiên An Môn, Bắc Kinh, dù Mỹ đã cấm vận Tàu, việc đó chỉ làm như cho có lệ. Thật vậy, không bao lâu sau, việc làm ăn được nối lại, như đã không có gì xảy ra trước đó.
                             
                            Rồi nước Mỹ xoay vần với vụ 11.09 (làm sập tòa nhà đôi tại New York) đưa quân đội sang Afghanistan, vì muốn bắt (giết) được kẻ đã gây kinh hoàng cho đất Mỹ. Nhưng lại nói rằng, Mỹ đem quân qua đất nước này vì muốn dân chúng nước này có được dân chủ như các nước Tây Phương. Hiện nay, loạn quân Taliban ngày càng có ảnh hưởng nơi các tầng lớp dân chúng tại xứ này. Nay mai, nếu có sự hợp nhất của hai lực lượng trong quốc gia đó, cũng có thể chính nước Mỹ cũng là một trung gian hòa giải. Và đất nước kia có thể "Mèo lại hoàn mèo"!.
                             
                            Gần đây, cựu Thủ tướng Anh, Tony Blair, đã xác nhận việc tấn công Irak có một số sai lầm. Phía Mỹ, không thừa nhận công khai, nhưng rõ cũng mắc sai lầm, khi đưa một cái gọi là chính phủ lưu vong Irak về nước, thay thế Sadam Husein. Rồi Mỹ cũng rút quân lực của mình về nước, để lại một Irak tự cứu chính mình.
                             
                            Từ năm 1990 trở đi, Mỹ có chiều hướng quay lại VN. Để VN trở thành một tiểu bang Mỹ?. Không. Tìm kiếm dầu hỏa?. Không. Khai thác một loại tài nguyên mới nào đó của VN?. Không. Và giả dụ, VN có lệ thuộc Tàu do Hiệp ước Thành đô (Mỹ không biết gì về Hiệp ước này à?!. Không có chuyện đó)... điều đó có ảnh hưởng gì đến Mỹ không?. Không. Mỹ vẫn có thể làm ăn buôn bán như lâu nay đã từng buôn bán với Hồng Kông.
                             
                            Nhưng, sau khi Tàu đã tạo nhiều cản trở bất lợi cho Mỹ, qua những xây dựng, bồi đắp các đảo nhân tạo ngoài khơi của VN, mở rộng biên giới của Tàu trên không và ngoài khơi Thái Bình Dương...gây cản trở việc di chuyển hàng hải của Mỹ; bấy giờ, Mỹ mới "chuyển trục" về Đông Á.
                             
                            Để tạo sự "chuyển trục" thuận lợi, Mỹ đã qua nhiều cách thế, đáp ứng sự đòi hỏi của VN một cách hơi quá đáng. Một trong nhiều bằng chứng là việc đón tiếp Tổng bí thư đảng CSVN tại Mỹ...và khi đến thăm VN, chấp nhận một nghi lễ không cân xứng (nếu so sánh với cuộc viếng thăm VN của Tập Cẩm Bình). Nói chính xác hơn, Mỹ chấp nhận được tiếp đón bởi những nhân vật lãnh đạo đảng CS, chưa chính thức có chân trong chính quyền (cuộc bầu cử chưa diễn ra). Ngoài ra, trong bài diễn văn tại Hà Nội, một trong những ý nhượng bộ là, để mặc chính quyền độc tài toàn trị đó tự tung tự tác trong vấn đề nội bộ của mình. Điều đó thể hiện rất rõ qua việc làm ngơ, để chính quyền VN cấm cản các nhân vật thuộc các "tổ chức dấn sự" tại VN, không thể đến họp mặt đầy đủ với thượng khách.
                             
                            Mỹ đã "kéo" chế độ độc tài toàn trị tại VN về phía mình, một cách thế hơi chậm; so với việc bành trướng ảnh hưởng của Tàu tại VN.
                             
                            Rõ là, Mỹ đã "kéo" một kẻ thù trước đây, nhích tới phía mình. Đó là điều hay!. Nhưng, e ra hơi muộn... và "Nghe ra ngặm đắng nuốt cay thế nào"!...
                             
                             
                            Đặng Quang Chính
                            17.06.2016
                            22:39
                             
                             
                             
                             
                             
                            #59
                              Đặng Quang Chính 21.06.2016 17:14:28 (permalink)
                               
                              Ấn tượng
                              (I)
                               
                              Tôi ít dùng chữ này. Phần vì không muốn bắt chước những người ở VN bây giờ, xài chữ này một cách "vô tư" như chữ "vô tư" (họ dùng một cách bừa bãi). Nhưng, mọi việc xảy ra trong ngày hôm qua đã khiến tôi bất chợt dùng chữ này, một cách như tự động, từ bên trong tôi nó bật ra.
                               
                              Chiếc xe bus khoảng 60 chổ ngồi bắt đầu đi vào khu vực có tòa nhà triển lãm, tại một địa phương tên là Jeløy, thuộc Moss; cách Thủ đô Oslo khoảng 60 km. Xe càng vào sâu, đường càng hẹp. Cuối cùng, tuy chưa đến tòa nhà Triển lãm, mọi người trên xe đều đi xuống, để đi bộ vào trong. Khoảng 16 người trên xe tự động làm việc này, vì nhận thấy, dù 6 (7) xe du lịch từ trong chạy ra và cả xe bus cố lách qua hai bên, nhưng không bên nào dám chạy tiếp.
                               
                              Nhờ đi bộ, tôi trông được quanh cảnh cây, cỏ hai bên đường. Đúng như chủ đề buổi Triển lãm: "Đất màu mỡ, Munch tại Moss, 1913-1916", đất hai bên đường có vẻ phì nhiêu. Mọi luống đất như mới được cày và gieo hạt.
                               
                              Tòa nhà Triển lãm màu trắng, nằm trên khu vườn tên Alby, nơi trước kia danh họa Munch là khách được thường xuyên mời đến. Ông ta ở Grimsrød hovedgård, cách đây không xa, thường đi quanh nơi này và lấy cảm hứng cho những bức tranh của ông.
                               
                              Tôi không biết có phải là người có "máu nghệ thuật" hay không...nhưng có đôi dịp tìm hiểu khá nhiều về danh họa này. Nói là có "duyên nghệ thuật" có thể đúng hơn. Một lần, từ lời mời của một người bạn bạn xứ, tôi đã đến thăm triển lãm tranh của anh ta; tại một địa điểm khác cũng gần đây.
                               
                              Trước giờ khai mạc, một chương trình được xếp đặt công phu. Một nhà văn Na Uy, Atle Næss, tác giả những sách thiếu niên, cùng Giám đốc tòa nhà triển lãm, Dag Aak Sveinar, mỗi người có cuộc nói chuyện với nội dung được soạn khá công phu. Một người Mỹ, Camille Norment, đã hòa âm bằng những dụng cụ thủy tinh tự chế.
                               
                              Trong khi xem tranh, tôi chợt có một vài niềm vui nhỏ. Gặp lại một số người tôi quen trước đây và một số khác, những người thường gặp mặt vào những lần đi xem triển lãm trước, tại những nơi khác; cách nay cũng khá lâu.
                               
                              Một câu viết của danh họa Munch, được đặt nơi dễ thấy, với nét chữ to, có thể đã làm không những tôi mà người khác cũng bị thuyết phục, đó là: Nghệ thuật là sự sáng tạo các dạng thức hình ảnh, thông qua hệ thần kinh của con người -mắt- bộ não và trái tim.
                               
                              Trước đây, ít nhất vài lần, tôi đã hỏi một đôi người bạn bản xứ về lý do tại sao họa sĩ Munch lại trở thành danh họa (tầm cỡ thế giới). Có người trả lời vì ông là người thuộc trường phái Ấn tượng (Expressionism), người cho rằng, ông đã nổi tiếng từ lần có cuộc triển lãm bên Đức và cuộc triển lãm này bị buộc phải đóng cửa vào năm 1892..v.v.. Được hỏi ngược lại, tôi trả lời rằng, không những tò mò vì tại sao ông ta trở thành danh họa, tôi muốn tìm hiểu thêm và thấy ra, nơi tranh ông có tính triết lý nhân sinh.
                               
                              Trong tờ chương trình (lớn cỡ khổ A3), có ghi một câu viết khác của Munch: "Jeg maler ikke efter naturen jeg tar fra dens rike fat"(1). Điều này được ông Frank Høyfødt, người viết cuốn sách "Fruktbar jord, Munch i Moss, 1913-1916"(2), diễn giải cho đám đông, khi họ đứng gần bên một khung cửa sổ. Bức tranh gần khung cửa sổ, cho thấy, một người nữ và nam đang nhìn ra biển ở phía  trước mặt. Khung cảnh đó, ngay lúc ấy, y hệt như mọi người đang đứng trong tòa nhà triển lãm, cùng với đôi thanh niên, tất cả nhìn về một phía. Chỉ khác là, với lời giải thích bên cạnh bức tranh, người xem rõ được tâm sự bơ vơ của cô gái, khi chàng trai đã để lại tâm trạng cô đơn nơi cô nàng.
                               
                              Niềm vui nhỏ khác, như tôi đã nói trên, khi nhìn thấy một bức tranh khác và lời giải thích tại góc phòng kế bên. Lời giải thích (của Munch) nói rõ, ý rằng, trên thân thể ruỗng mục của tôi, những bông hoa sẽ trổi dậy và tôi ở trong đó -mãi trường tồn- (3).
                               
                              Niềm vui, bởi đó là lời giải thích về một nan đề đã có từ lâu, cho bất cứ ai, ở bất cứ đất nước nào. Việt Nam ta, có câu của một nhà thơ: "Ba vạn sáu ngàn ngày là mấy. Cảnh phù du trông thấy cũng nực cười". Mấy hôm trước, trên trang mạng, có một bài viết, do một người có kiến thức y khoa, viết về tình trạng chăm sóc những người già trong những nhà dưỡng lão. Bài viết dài, nhưng tựu trung, theo tác giả, chăm sóc người già, không những phải thông thạo về kỹ thuật, người đó còn phải biết đến tâm lý. Tôi góp ý, nói thêm là, cần có những giờ để người già được tiếp xúc với những vị làm việc tôn giáo (nhà sư, linh mục, mục sư...) để chuẩn bị tâm lý cho những người già đó. Tôi viết tiếp, ở VN, thời ông, bà cha mẹ của tôi, những ông nội, ông cố (không phải tất cả) khi còn sống, đã làm sẵn những cái hòm, để khi mất, con cháu đỡ tốn công với việc hậu sự. Hơn nữa, đó là tâm lý của những người biết họ đã từ đâu đến và sẽ đi về đâu. Cuối bài, tôi thêm một câu -không rõ tác giả- "Ta tưởng xuống trần chơi chốc lát. Ai ngờ thấm thoát đã trăm năm"! 
                               
                              Niềm vui khác nữa khi bất ngờ được một người xem tranh, nhờ tôi hỏi người Tiếp tân, về giờ trở lại Oslo của xe bus. Anh ta từ Tô Cách Lan, qua Na Uy, thăm bạn và nhân đó, đi xem cuộc triển lãm này. Câu hỏi anh ta nêu ra cho tôi, như trước đây, tôi đã từng được hỏi là, vì sao đã đến xem cuộc triển lãm ngày hôm nay. Câu trả lời của tôi, không khác những lần trước; nhưng lần này, tôi có nhiều dữ kiện để tin chắc điều mình ngưỡng mộ về danh họa này là có chứng cớ.
                               
                              Ấn tượng tôi có với danh họa Munch, không phải vì ông có lúc đã ở trong trường phái ấn tượng (Impression) -ông đã trải qua một ít các trường phái khác nữa- mà vì những bức tranh của ông đã nói lên một triết lý nhân sinh sống động. Cảnh những người lao động trong giờ tan sở, những người xúc tuyết, đào mộ..v.v.. bên cạnh những bức tranh, vẽ ra một giới trung lưu mới trong xã hội thời đó (bụng bự), ăn tiệc, nhẩy đầm..v..v..chắc cũng gợi cho người xem tranh, bất cứ ai, một niềm cảm khái về sự chênh lệch mức sống trong xã hội Na Uy thời xưa.
                               
                              Trong cuộc vui chơi dưới trần thế, mỗi người sẽ tự nhiên đến với những gì phù hợp với riêng mình. Nhưng, nếu nói đến việc học, cái học không hạn chế ở một lãnh vực nào cả. Như có người đã nói:"Nếu người ta biết cảm thụ cái đẹp, người ta sẽ nhận ra cái đẹp, sẽ sống tốt hơn. Học phát triển con người, theo tôi, mới là học"(4). Việc đi xem cuộc triển lãm hôm qua (5) quả đã để lại trong tôi một ấn tượng đẹp!
                               
                               
                              Đặng Quang Chính
                              21.06.2016
                              09:12
                               
                               
                               
                              Ghi chú:
                              (1)   Tôi không vẽ theo thiên nhiên, tôi lấy từ những (thùng) chứa phong phú (phỏng dịch)
                              (2)   Cuốn sách như là một catalog (sách tổng kê) những tranh ảnh và lời giải thích các tranh ảnh của buổi triển lãm, được xuất bản cùng lúc với cuộc triển lãm.
                              (3)   «Opp av mitt rådende legeme skal der stige blomster -og jeg skal være i dem-Evigheten»
                              (Up of my rotten body there shall rises flowers -and I may be in them – Eternity)
                              (4)   TS Bùi Trân Phượng
                              (5)   Thứ bảy 19.06.2016
                               
                               
                               
                               
                               
                               
                              #60
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 9 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 121 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9