gặp nhau , chào nhau..... rồi đi ...
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 25 bài trong đề mục
diên vỹ 04.10.2012 08:32:17 (permalink)
xứ ảo, mùa thu 2012

Lâu lắm rồi tôi không thử viết bức thư tình nào cả ...., bởi rất đơn giản, tôi không tin lắm ở tình yêu . Nói đúng hơn, tôi không tin sự bền vững của nó ...!

Thế còn anh ? Anh có tin là có tình yêu hay không ?

Anh có tin người ta vì tình mà sống và chết hay không ? Tôi thì chưa từng thử ....bởi đơn giản lắm, tôi không muốn bị đau ....! Tôi thà đau lòng nhìn một người tôi yêu ra đi và sống bên người mà dám yêu và sống vì anh ta hơn ....Bởi vì tôi nghĩ, tôi không làm được điều gì tốt hơn cho anh ấy như người khác .

Tôi nửa cuộc đời xuôi ngược, không biết có bao lần buồn vui với tình người ...nhưng cái gì rồi cũng trôi qua, mọi thứ cũng sẽ đi vào quên lãng . Thời gian là thế đó , nó sẽ là liều thuốc trị sạch mọi căn bịnh từ trái tim ....dù ta có muốn hay không ...mọi thứ rồi sẽ quên đi ....Cuộc sống luôn hướng về phía trước, dù chấp nhận hay không , mình cũng nương theo nó mà đi ....Tôi không biết hạnh phúc của những người đi theo con đường của trái tim vạch ra có được bao nhiêu ....Chứ tôi biết, nếu chọn đi theo lý trí, thì dù trái tim có nuối tiếc bao nhiêu, thì cuộc sống cũng rất ít phong ba ...mà bản thân tôi thì rất ngán những bão tố ấy .

Có người ví tôi như con gấu ngủ mùa đông ...đúng vậy ...tôi thường để trái tim mình ngủ vùi suốt năm tháng và chỉ trở dậy khi mùa thu tìm đến ....

Không biết tự lúc nào, tôi cũng bắt chước thiên hạ yêu mùa thu ..cái mùa ai ai cũng công nhận là lãng mạn, và tan tác ....

Còn anh ...? Anh nghĩ mùa thu có đẹp lắm không ? Anh có từng thả hồn mình xuôi theo ngọn gió để thử chạm một áng mây bay ....Có không anh ?

Trái tim tôi thức giấc ở đầu thu ....vậy mà hình như chỉ có nó thức thôi, còn mọi thứ xung quanh đã ngủ vùi ...có thể ngủ suốt cả cuộc đời ...

Thế là tôi một mình lang thang trên cái xứ sở mà người ta gọi là "thiên đàng ảo " .......Chợt một ngày trò chuyện cùng anh ..., tôi mới biết ....hoá ra tôi thường ngủ vùi để tránh những cái gọi là "khủng hoảng của trái tim" ....nên sự hiểu biết của tôi hình như bị giới hạn rất nhiều .....

Tôi cứ nghĩ ....chỉ có yêu người ta mới đến với nhau ....Càng ngày hình như tôi tự thấy mình không hiểu biết gì nữa cả, cũng như trái tim tôi, nó chỉ dám thức giấc cùng mùa thu để tiếc thương những chiếc lá vàng rơi đầy trên phố ....và nó cũng như mùa thu, chỉ biết đợi những chiếc lá trở xanh, rồi vàng úa ...hoặc bất lực nhìn những chiếc lá rời cành không lời an ủi hay tiếc thương ....dù lòng chắc hẳn rất muốn ...

Anh bảo tự dưng cũng hay ngắm mây, thế là buổi chiều này tôi cũng ngồi xem mây thử ....thì cũng chỉ là những cụm mây trắng treo lơ lững trên nền trời xanh ngát ....thì cũng là những cơn gió hiu hiu thổi lại ....nhưng cái cảm giác lại khác ....hình như tôi mĩm cười cùng mây khi nhớ lại lời của anh nói ....!

Tôi không biết ngày mai, tôi có còn viết được bức thư nào nữa cho anh không ? Nhưng như lời hứa, tôi gởi bức thư này ...không là gì ...chỉ là như áng mây bay ngang cuộc đời ....thế thôi ....!

Cuộc sống là thế đó anh ạ , dù cho có là ở "thiên đàng ảo " hay chốn "trần gian của thực tế " thì thời gian cũng sẽ xoá đi mọi thứ . Tôi và anh có thể cũng chỉ là ..."gặp nhau , chào nhau rồi đi " ....như hằng mấy năm trời mình đã như thế ....!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2012 09:40:41 bởi diên vỹ >
#1
    diên vỹ 05.10.2012 07:04:42 (permalink)
    Anh có biết tại sao thiên hạ yêu nhau không ?

    Vì thượng đế đã tạo ra đàn ông và đàn bà để họ có thể dìu dắt nhau đi qua cuộc đời này . Thế nhưng, thay vì dìu dắt nhau, người ta lại làm khổ cho nhau . Loài người ai ai trong mình cũng mang một trái tim nóng bỏng ...làm từ máu ....thế nhưng bên cạnh đó, loài người lại đưa ra rất nhiều định luật ...mà một khi định luật đã đưa ra thì ..loài người lại thích đi sai lệch ....

    Trái tim anh có từng đi sai lệch không ?

    Dĩ nhiên tôi đã từng như thế ...! Nhưng chỉ trái tim đi loạn thôi, lý trí của tôi thì vẫn còn ở đó, vẫn điềm nhiên sống với cuộc đời ...

    Anh thấy đó, có gì gọi là tình yêu đâu, sao phải lao đầu vào nhau mà tự làm khổ cho nhau chứ ....? Nên muôn đời, tôi vẫn nói với anh là tôi không tin sẽ có tình yêu ..... có thể ở một giai đoạn nào đó, trái tim người ta ngân lên một điệp khúc ...tiếng ngân đó có thể kéo dài, có thể đứt đoạn ...

    Mùa thu này tôi trở lại, mang con tim trống rỗng nhưng ngăn ký ức thời qua thì đầy ấp những buồn vui ....chợt một ngày tôi gặp lại anh ....

    Anh có biết ngọn gió mùa thu mềm mại đến cở nào không ?

    Anh có biết nắng của ngày thu mượt mà đến cở nào không ?

    Và còn mây, còn những hoa cỏ, tiếng lá xào xạc ....tiếng mưa rơi trong đêm vắng ....tất cả những âm thanh đó tạo nên một điệp khúc của mùa thu ...và anh ...tự dưng cũng là một trong những điệp khúc đó ...và tôi lại say sưa ngắm thưởng điệp khúc của mùa thu .

    Tôi biết mùa thu sẽ trôi qua rất nhanh, nhưng rồi mùa thu sẽ trở lại . Còn anh ...anh đi ngang qua tôi ...anh sẽ trở lại không ? Dĩ nhiên là không ....tôi biết chứ ...! Nhưng rồi lại có sao đâu ...

    chiếc lá trôi theo dòng, chiếc lá đi mãi mãi ..
    anh ngang qua đời, anh sẽ không trở lại
    buồn hay vui ...
    chỉ tôi hiểu được mình ....







    #2
      diên vỹ 06.10.2012 12:16:51 (permalink)
      Xứ ảo ngày 6 tháng 10, 2012

      Anh biết không, hôm nay trời bên tôi rất xanh , rất cao, nắng ấm và cả ngọn gió hiu hiu nữa ....

      Tôi lang thang ngoài phố cùng với mùa thu, những chiếc lá vàng , đỏ , tím nằm bất động dưới chân tôi , lâu lâu lăn vài vòng khi có ngọn gió thổi ngang...chúng thật ngoan anh ạ ...! Chợt tôi nhớ đến những vần thơ anh viết cho tôi ....:

      Giờ đã vào thu lá vàng khô
      Buồn rơi theo gió đến mặt hồ
      Có phải là thơ tình em gửi
      Trách anh bỏ mặc em bấy lâu

      (T)


      Anh bảo anh không biết viết thơ ...nhưng anh có biết đâu tôi chẳng mong anh sẽ là một thi sĩ ...những thi sĩ đa tài , lắm tình ..chắc gì tôi sẽ vui đâu . Tôi không hiểu tại sao câu chữ của anh bình dị , đơn giản mà tôi lại thấy ở anh toát lên một cái gì đó rất thành thật, dễ thương, và rất ư hiền hậu , nó không ma quái như anh từng hù tôi ..nó không xấu xa như anh doạ sẽ làm tôi giậc mình ...nhưng cũng dễ hiểu thôi, bởi tôi vốn rất ngốc nghếch mà ...Anh cũng thấy như thế phải không ?

      Anh biết không, đêm bên tôi , trời lại rải mưa khắp phố, tôi lại nhớ lời anh nói :

      - Ông trời thấy anh thất tình V nên sang đó khóc cho V xem thôi !

      Tôi biết những lời anh chắc chắn là đùa để chọc tôi cười, nhưng tôi lại thích cái ví dụ đó của anh ..., mà sao thất tình nhỉ ....? Nhưng nếu anh thất tình tôi thật thì anh bảo tôi phải làm gì ?

      Tôi không biết nữa, có lẻ, tôi sẽ cảm được nỗi niềm của trái tim anh mà viết lên những vần thơ sầu não ...Nhưng tôi hy vọng, đó vốn chỉ là lời đùa thôi ..., vì tôi làm sao có thể để cho anh bị thất tình chứ ....!

      Tôi không biết tại sao tôi lại thích viết những bức thư thế này để gởi cho anh ...có lẻ anh sẽ chẳng bao giờ nhận được, hoặc có lẻ anh đã đọc nhưng chỉ cười cười rồi quay đi ...Sao cũng được, tôi chỉ muốn sau này khi lật lại có một cái gì đó để nhớ về anh ....!

      anh và tôi đã nhiều lần bước ngang qua cuộc sống
      chỉ một cái chào rồi vội vã đi
      tôi chưa từng nhớ anh một giây
      anh chưa từng yêu tôi đôi phút
      chợt một ngày nắng trong, mây đẹp
      tôi và anh chạm phải một mùa thơ ...
      anh từng buổi trong tôi hiện diện
      cả ánh nhìn cũng chứa những niềm riêng
      tôi chợt thấy đời bỗng dưng có nghĩa ...
      mọi vật xung quanh như cũng rất hiền ....
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.10.2012 17:39:28 bởi diên vỹ >
      #3
        dang son 06.10.2012 21:54:04 (permalink)
        ..





        Em nhỏ nè !

        Tôi không biết lá thư này em viết cho ai.Tôi vào đọc ké rồi rút lui..


        Thấy cũng ngồ ngộ.



        Tôi thấy ngứa tay,để quên bài thơ dươí đây ,gọi là cho bõ ghét :




        BÀITHƠ
        ThấtTình thứ 2001 )




        ______________________________



        Anh vụng về khi yêu
        Chẳng biết hứa hẹn gì vơí em
        Khi biết mình yêu
        Từ một chỗ nào trong trí óc
        Từ một chỗ cho có chỗ mà hẹn
        Ở một tiếng mưa chiều


        Góc quán nước những ngày buồn thỉu,buồn tênh
        Quyển sách ướt
        Tiếng nhạc tình trong quán ướt
        Anh giở từng trang sách bằng đầu ngón tay ướt
        Nghe tim mình đập những nhịp run rẫy
        ( anh biết mình nhớ em
        một nỗi nhớ nhưng không thể nào diễn đạt )


        Khung kính chiều
        Nhìn ra ngoài cơn mưa nhỏ trên phố núi
        Cái chút gì đó,lanh lạnh,buồn buồn
        Anh ngỡ ngàng - tự tìm hiểu mình
        Khi trang chữ ngừng lại ở chữ " Nhớ "

        .... ( anh đang nhớ gì ở em
        cọng môi hồng hồng như thế
        khi chúng mình thấy bóng nhau in trên khung cửa kính
        khi chúng mình đến tìm nhau,bên nhau
        có khi im lặng,nồng nàn để im lặng )

        ... ( Cả triệu người yêu nhau đã nói quá nhiều
        Thế nên,anh còn điều gì để nói cho khác hơn điều họ đã nói ?

        Anh muốn nói vơí hơi thở của cọng tóc em ướt
        Anh muốn nói vơí đốm ánh sáng của hạt mưa rơi bên cửa mắt em
        Một ngàn điều có thể và không thể diễn đạt )


        Anh thấy mình quá vụng về
        Như thằng trẻ con mơí biết yêu lần đầu tiên
        Khi thằng bé thất tình
        Nó thử làm thơ tình
        Nguệch ngoạc đôi ba chữ
        Rồi nó đốt bài thơ cháy rụi
        Ném xuống vũng nuớc mưa còn đọng lại bên vỉa hè
        Có khi nó mất trí nhớ để không còn biết
        Đó là bài thơ tình lần thứ bao nhiêu...



        Chiều hôm nay,mưa đang rơi ngoài cửa quán
        Những chiếc xe bít bùng chạy vút ngang
        Mây trũng thấp soi bóng bên kia đường
        Những vỉa hè trơ trọi
        Anh cũng đang trơ trọi khi vắng em

        Trang chữ ngổn ngang bừa bộn những điều khó đọc
        Anh liếm cạn cùng giọt cà phê trên vành môi lạnh ngắt
        Tìm đoạn trống ở trang cuối của quyển sách
        Viết thử một bài thơ dở nhất thế kỷ thời internet

        ( bài thơ mang tạm một cái tên không nguyên vẹn :

        BÀITHƠ
        ThấtTình thứ 2001




        đăng sơn.fr
        #4
          diên vỹ 06.10.2012 22:08:19 (permalink)


          Trích đoạn: dang son

          ..





          Em nhỏ nè !

          Tôi không biết lá thư này em viết cho ai.Tôi vào đọc ké rồi rút lui..


          Thấy cũng ngồ ngộ.



          Tôi thấy ngứa tay,để quên bài thơ dươí đây ,gọi là cho bõ ghét :





          @ anh ĐS,

          mấy bức thư này dv viết cho người không thích đọc .... :) dù sao nó cũng sẽ chẳng bao giờ được đọc, vậy anh cứ tự nhiên hén ...:) cám ơn bài thơ của anh ...!

          chúc vui !
          #5
            diên vỹ 07.10.2012 08:00:47 (permalink)
            24 giờ cho một ngày là nhanh hay chậm hở anh ? Sao tôi thấy nó đi qua chậm quá . Mà không, hình như chỉ có hôm nay là đi rất chậm .

            Cuối tuần tôi lười không thèm làm gì hết, nên chỉ ngồi đó đọc ..., tôi chợt phát hiện ..mỗi con chữ đều hoá thành anh ...!

            Tôi cũng không thể tin được là cả ngày hôm nay, tự dưng tôi nhớ về anh ! Có lẽ chỉ là một sự ngẫu nhiên nào đó có phải không ?

            Hôm nay, trời tự nhiên rất lạnh, cái lạnh của giữa mùa thu không khiến người ta phát rung phát rét, thế nhưng nó khiến tôi chỉ muốn ở mãi trong nhà, hơn nữa ngoài trời , suốt ngày mưa cứ rả rích rơi ....

            Lại là trời mưa ....

            Mưa chợt nhiên cũng hoá thành anh đi mất ...!

            Tôi cứ chìm mình vào trong nỗi nhớ rất xa vời , như là anh, như lại không phải ....bởi vì giữa tôi và anh thì có gì để nhớ , thế nhưng tôi biết rõ ...đó chính là anh ...!


            Cũng có thể tại trời mưa, lại lạnh nên tôi lười ra ngoài ...Khi con người ta không ra ngoài tung tăng cùng nắng gió thì thường tìm về một góc nào đó của tâm hồn mà trú ẩn ....và chợt tôi thấy anh trong góc đó của tâm hồn mình ....

            Chợt nhiên muốn hỏi bây giờ anh làm gì bên đó .....? Chợt nhiên cũng muốn bắt anh phải nhớ đến tôi ..., không chỉ một mà gấp 10 gấp trăm cơ .....!

            Ừ thì tất cả chỉ là nỗi niềm và cảm giác của tôi trong lúc này ...anh đừng cười tôi ngốc nghếch có được hay không ?

            Có thể ngày mai cái nhớ này sẽ tan ...có thể ngày mai mọi thứ sẽ biến mất ....và như tôi đã từng nói, chúng mình sẽ hoá thành xa lạ ....

            Đường đi của mây không lối đến, đường đi của nhớ chẳng bước về ....

            Ừ thì ...nhớ chỉ để nhớ , nhớ chỉ để biết mình còn cảm giác với cuộc đời ...với người ....và để biết mình không là tượng đá chơi vơi ....phải không anh ?
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2012 08:35:47 bởi diên vỹ >
            #6
              diên vỹ 09.10.2012 20:22:24 (permalink)
              10/09/2012

              Anh biết không, đất trời bên tôi bây giờ rất lạnh ... ....

              Năm nay , tôi chưa kịp vác máy ảnh lang thang khắp phố để chụp lại những chiếc lá vàng cùng nắng gió của mùa thì cái lạnh đã về ....

              Khi đất trời bắt đầu lạnh như thế này có nghĩa là mùa thu sắp đi và mùa đông sắp đến, anh nghĩ xem, hồn thơ của tôi có sống nổi qua mùa đông năm nay không ?

              Hình như không có mùa đông nào tôi có thể ở lại cùng xứ ảo được, bởi cái lạnh của ngày đông khiến hồn tôi co ro một góc , và những vết thương đời cứ thế trằn trọc vào đêm ....

              Giá như ngày xưa tôi vác liều sang xứ nóng ở thì không phải sợ mùa đông như bây giờ nữa ...Nơi anh ở, hình như mùa lạnh cũng nhiều có phải không ? Nhưng tôi nghĩ chắc tâm hồn anh không mong manh như tôi mà cả ngọn gió ngày thu cũng rung rét , có phải không anh ?

              Buổi sáng, tôi thích lang thang cùng phố để được ngắm nhìn hoa cỏ và những hạt sương khoe mình trong nắng, nó lung linh, huyền ảo, cứ như mình đang sống ở một thế giới mà cát bụi của đời không chen chân vào được ....Nhưng buổi sáng hôm nay, tôi chỉ có thể ngồi ngắm nhìn mọi vật qua khung cửa ....Trời vẫn xanh và cao anh ạ, mây vẫn từng cụm treo lơ lửng trên cao ...chợt tôi lại nhớ anh ...! Cái nhớ nhẹ như mây, êm như gió và ngọt ngào như nắng của ngày thu ....chợt tôi tự hỏi ..."không biết trái tim anh có biết nhớ hay không nhỉ ...."

              Tình yêu thì mong manh, dễ vỡ, cái nhớ thì nhẹ nhàng nhưng khắt sâu ở lòng ....cuộc sống này chắc sẽ tẻ nhạt lắm nếu như một ngày cái nhớ rời xa tôi ....

              Anh thì như ngọn gió thoảng qua, mà chẳng hiểu tự lúc nào tôi đã gom gió đem về làm của riêng của mình ....thật lạ ....!

              Một buổi sáng, chợt nhiên rất nhớ ...!
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2012 21:29:50 bởi diên vỹ >
              #7
                diên vỹ 10.10.2012 21:53:50 (permalink)
                Anh biết không,

                Những lúc ngồi giữa bốn bề im lặng, nghe nhịp tim , hơi thở của chính mình ...chợt tôi như bị bao vây giữa khoảng không khó tả đó ... hình như tôi đang nhớ, nhưng cũng hình như có một sức mạnh nào đó từ trong trí đẩy dòng cảm xúc của trái tim tôi ra thật xa ....

                Tôi chợt thở dài .....

                Tôi lần lượt mở những bản hoà tấu mà tôi yêu thích nhất ...để nghe ! Tôi thường không thích nghe nhạc cho lắm, tôi không yêu thích hoặc say mê nghe giọng ca của bất kỳ một ai ...Vâng, cũng có một dạo tôi chìm mình trong lời ca của một người ...nhưng cuối cùng tôi cũng thoát ra được ....anh cũng biết đó, trái tim tôi rất mong manh và yếu đuối ...nên cảm xúc có về thì cũng thường bị lý trí đẩy nó đi ....Từ đó, tôi không ngồi nghe đi nghe lại nhạc của người nữa ....



                Nhưng nhạc hoà tấu thì khác, như dòng cảm xúc của tim tôi, không thốt được thành lời, cứ rắc réo, cứ than van, cứ bi ai làm sao đó ....và hình như có một cái gì đó tiếc nuối ...níu kéo nhau mãi như những dòng ký ức của tôi ...

                Mỗi khi nghe nó, tôi ngồi đó, nhắm đôi mắt lại, ngừng hết mọi suy nghĩ của mình đang có, và chỉ tập trung vào âm thanh của bản nhạc ...tôi tuyệt nhiên không hiểu gì về nhạc lý, cả những thứ âm thanh đó tôi cũng không phân biệt được người nhạc sĩ đã dùng bằng dụng cụ gì để phát ra âm thanh đó ....tôi cũng không buồn tìm xem ai đã viết ra nó ....

                Tôi chỉ biết duy nhất một điều, nó và cảm xúc của tôi hình như đã hoà lẫn vào nhau ...tôi cứ thế nghe đi nghe lại mà không hề biết chán .......

                Sáng nay, trái tim tôi làm sao đó, hình như nó bị lỗi ở 1 nhịp đập nào đó mà khiến tôi đau thắt ...có một cảm giác như rất hoảng sợ ....tôi lại bật bản nhạc ấy lên ...ngừng lại hết mọi suy nghĩ của mình ....

                Tôi còn thích nghe một vài bản hoà tấu khác, nếu có dịp tôi sẽ kể anh nghe nhé !
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.10.2012 22:32:21 bởi diên vỹ >
                #8
                  diên vỹ 12.10.2012 19:59:14 (permalink)
                  10/12/2012

                  Anh biết không,

                  Cả ngày hôm qua, trời bên tôi lại cứ mưa ...! Tôi không nhớ là mùa này của những năm về trước trời có mưa như thế này không ? Hay trời chỉ mưa từ ngày anh đến ?

                  Tôi biết anh sẽ lại cười tôi ngốc nghếch ! Thật tình tôi ngốc lắm phải không anh ?

                  Chiều hôm qua, dù có đôi hạt mưa rơi, nhưng tôi vẫn thích đạp xe vòng quanh nơi tôi ở ...tôi thích chạm đất trời, chạm cây cỏ, chạm cả khói bụi của thành phố để nghe hương vị cuộc đời trôi theo nắng gió ....

                  Những ngày nắng, tôi thường đạp xe đi thật xa ..., con đường đó thật dễ thương làm sao, nó cứ vòng quanh như lối vào ký ức của tôi ..., có khúc hai hàng cây bên đường rợp bóng , nhìn những thân cây cao vút, vương mình cùng nắng gió ...tôi liên tưởng ngay đến những câu chuyện thần thoại, những khu rừng tĩnh mịch đầy phép mầu ....Đi ngang qua khúc đường ấy, tự dưng tâm hồn tôi cũng bị cuốn theo bở vẻ âm u huyền thoại của nó ....

                  Có khi những cơn mưa bất chợt kéo đến, không biết tự bao giờ, tôi lại thích cả những cơn mưa, tôi thích dầm mình trong mưa để nghe thấy cái lạnh trên đôi bờ vai, cả trong lồng ngực ... Không biết tại làm sao tôi hay thích lủi thủi một mình đi về phía trước ...., đi trong cơn mưa ... và có khi đi ngược chiều cùng gió ...

                  Tôi thích đạp xe như bay để nghe nắng gió đuổi nhau với tôi ..., cái cảm giác thật thoải mái anh ạ ...! Cứ như là mình không còn một vướng bận nào trong cõi đời này ....

                  Sáng nay, tôi lại nghe cơn mưa rơi nhẹ ngoài hiên ...! Những lúc như thế này tôi thích nghe bản hoà tấu "love story " ..., không biết câu chuyện tình yêu của người nhạc sĩ đó ra sao , chắc có lẻ rất lãng mạng, rất dễ thương, cũng có thể bi ai và sầu thảm ....tôi thì chẳng có một "câu chuyện tình yêu " nào hoàn hảo để kể cho anh nghe cả ....có người bảo tôi không từng biết yêu ...có lẻ thế ...nhưng tôi biết cảm giác, tôi biết xúc động ......






                  Tôi rất dễ rơi lệ khi đọc một câu chuyện tình yêu của người . Hình như cái nỗi đau của nhân vật chính là nổi đau của tôi ...Ừ thì đã bảo là tôi biết cảm xúc mà ....nhưng tuyệt nhiên ...tôi có lẽ chẳng bao giờ biết yêu để có thể viết lên một câu chuyện tình yêu như người nhạc sĩ đó ....!

                  Gởi cho anh một buổi sáng bình yên và một "câu chuyện tình yêu" mà tôi thích nhất nhé ...!
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2012 23:19:29 bởi diên vỹ >
                  #9
                    diên vỹ 15.10.2012 06:16:24 (permalink)
                    10/14/2012

                    anh biết không,

                    kể từ khi anh bỗng nhiên chạm đến con chữ của tôi, tự dưng tôi không thích ngày thứ bảy và chủ nhật nữa . Mỗi khi đến hai ngày này, tự dưng tôi không thích chạm tới máy , không thích ngồi đó viết gì cả ....

                    tôi có một cảm giác như mình đang mong đợi một cái gì đó rất hư vô ..rất mong manh ...

                    hôm nay tôi tìm lại quyển sách dạy học đàn piano mà tôi đã học 6 năm trước ....

                    lúc trước, thấy bản tính của mình không một chút nhu mì nào cả, nên tôi cũng bắt chước thiên hạ đi đăng ký một lớp học đàn .... với hy vọng tôi có thể dịu dàng hơn, đằm thắm hơn ....

                    lần đầu tiên tôi chạm đến những nốt đàn, ông thầy nhăn nhó bảo tôi :"- có ai rượt em đâu mà em chạy dữ thế ..."

                    tôi nhìn thầy ái ngại ...nhưng rồi vẫn không thể đàn theo nhịp được ..., cuối cùng tôi không thể xếp được thời gian để tập dợt, tôi xin thầy cho tôi chuyển lớp ....nhưng thầy lắc đầu bảo không tốt, từ đó không biết do tôi cố gắng, hay do thầy nhượn bộ mà thấy tôi đàn cũng khá ...sau khi xong level 1, tôi đăng ký học thêm level 2, vậy mà ....ngày đầu tiên vào lớp, ông thầy đàn tăng tăng 1 bản rồi bắt tôi phải đàn y chang lại như thế, qua ngày hôm sau, thầy không thấy tôi nữa ...

                    từ đó, tôi chẳng hề đụng tới cây đàn của mình, dù lúc đó tôi đã quyết chí lắm ....

                    cả ngày hôm nay trời không nắng, tôi lười ra ngoài, nhìn cây đàn nằm đó lâu năm không ai rớ ....chợt nhiên tôi cũng mũi lòng ...

                    tôi ngồi đó suốt một buổi , dợt lại những nốt căn bản nhất, vậy mà tôi cũng không thoát được cái nhớ về anh .....

                    anh biết không, cái lúc mà tôi nhớ anh nhất, chỉ biết ngồi nhìn mấy nốt nhạc tung tăng trên nền giấy ...tôi ngồi như thế trước cây đàn, trước quyển sách rất lâu ....cuối cùng , tôi phải đầu hàng với nó ...tôi mở máy lên thì ...tôi bắt gặp những dòng chữ của anh ....

                    anh để lại đôi dòng thôi, không là gì, vậy mà cái nhớ của tôi như lắng dịu xuống ....!

                    con người của tôi rất tệ ...tôi thường không cho đi cái gì cả ...bởi tôi biết, những cái cho đi càng nhiều sẽ khiến bản thân càng phiền muộn, mà tôi thì chán ngán những phiền muộn đó ....cũng có thể do tôi hiểu được, cuộc đời này mong manh và hư ảo vô cùng, những cái có hôm nay, chắc gì còn được tới ngày mai .....có phải anh cũng nghĩ như tôi không, nên anh thường chỉ im lặng ....cũng có thể lắm ...điều đó cũng tốt thôi ...!

                    một ngày chủ nhật, nhớ anh như bao ngày chủ nhật đã qua ...! và nếu như anh cũng nhớ đến tôi thì liệu tôi có biến mất hay không ?

                    nhưng lần này, tôi hứa với anh, tôi sẽ không biến đi nữa đâu ....!



                    không biết anh có thích nghe tiếng sáo không nhỉ ...hôm nay anh hãy thử cùng tôi nghe giai điệu này nhé ...bản nhạc có tên là "far away " ; giữa người và người luôn có một khoảng cách, rất xa ...xa lắm ....nhưng sự đồng cảm của trái tim thì bao giờ cũng mang khoảng cách đó gần nhau, hầu như hoà lại thành một...tôi không biết người nhạc sĩ đã nhắn nhủ điều gì trong bản nhạc này ...tôi chỉ biết giai điệu nó du dương, như xa như gần ..như tôi và anh .....như có như không !
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.10.2012 09:02:10 bởi diên vỹ >
                    #10
                      diên vỹ 21.10.2012 18:52:46 (permalink)
                      Anh biết không,

                      Tôi cứ tưởng những ngày cuối tuần sẽ trôi qua rất cực khổ . Nhưng không , hình như tôi đã quen với cái nhớ .

                      Cứ tưởng cái nhớ sẽ hành hạ tôi , nhưng không , nó thật nhẹ nhàng, thật dịu êm ..và khiến trái tim tôi ấm hơn mỗi khi nhớ về anh .

                      Tôi biết rỏ anh làm gì bên đó, biết anh sống thế nào, biết anh sẽ đi đến những đâu ...dĩ nhiên, tôi biết theo sự tưởng tượng của mình với một niềm tin là anh làm bất cứ điều gì, đi đâu, cái gì cũng có lý do chính đáng của anh ....Chỉ cần nghĩ như thế, tôi lại thấy nhẹ nhàng hơn ....

                      Tình yêu là cái thứ cảm giác mà tôi chẳng bao giờ muốn mình lao vào nó , vậy mà tự nhiên tôi lại nhớ anh ...! Nhiều lúc tôi nghĩ, chắc nhớ chỉ nhớ thôi, đôi ngày sẽ hết, vậy mà hình như nó không hết anh ạ ...hình như tôi đã phải tự thú nhận với mình điều đó , cái điều mà khi không anh chen vào cuộc sống của tôi một cách rất tự nhiên. Cánh của chính của trái tim tôi đóng lại, nhưng hai khung cửa sổ nhỏ của nó tự nhiên đón anh vào ...bây giờ đây, anh hiển nhiên là cái nhớ của tôi ...ngoài việc cùng với cái nhớ về anh đi về phía trước, tôi không biết mình còn phải làm gì hơn ....

                      Có lần, anh gởi cho tôi bài hát "nhớ em " với giọng hát của Lam Trường . Nghe bài hát đó, tôi có cảm giác như nghe chính tâm sự của anh . "Tình yêu đâu phải là kẻ trộm mà sao có thể đi vào hồn ta lúc nào chẳng biết." Phải rồi anh, tình yêu lại là cái gì thế để khiến ta phải ngồi lại ở một góc nào đó của đời mình, để nhớ về nhau ...

                      Tâm hồn của mỗi con người cần có một tình yêu để sống, cá tính ngờ nghệch của tôi đã đánh mất biết bao nhiêu tình yêu ...., giờ đây ngồi lại với chính mình, ngồi lại cùng với tình yêu của anh ....tôi chỉ biết vái trời cho giông bão đừng đi đến , để tôi có thể điềm nhiên yêu và nhớ anh với một cảm giác nhẹ nhàng và êm ái thế này . Tôi không cần bất cứ một điều ước gì cho tình yêu này . Và tôi cũng chẳng đi tìm cái gì cả ....ngồi đây với nỗi nhớ về anh ...chỉ đơn giản như thế để tâm hồn tôi không chết dần cùng năm tháng .......anh có hiểu được tôi không ?

                      Cám ơn bài hát của anh .



                      Nhớ Em - Lam Trường

                      Khi em ra đi, biết em có còn nhớ anh không? Giờ đây ở hai phương trời xa lạ Mỗi người đều có một cuộc sống riêng.
                      Giả sử có một ngày nào đó tình cờ ta gặp lại nhau biết có còn được vui như ngày nào không? Hay là chẳng biết nói gì hơn,
                      vì em sẽ thấy rằng giờ đây anh đã đổi thay . Nhưng hơn bao giờ hết, trong lúc này anh nhớ em biết bao ... Nhớ ánh mắt, nhớ đôi môi, nhớ tiếng nói dịu dàng, nhớ vòng tay êm ái.
                      Tất cả giờ đây được anh mang theo vào giấc mộng, một giấc mộng yêu đương không trọn vẹn ... nhưng cũng đủ để anh sống mốt những ngày còn lại


                      Làm sao khiến được lòng phải cố quên
                      Làm sao bắt được tình phải chết đi
                      Làm sao dối được mình chẳng nhớ chi
                      Làm sao sống trong cuộc đời thiếu vắng em

                      Còn đâu nữa một thời quấn quít nhau
                      Dường như cả địa cầu chẳng muốn quay
                      Nhường cho chúng ta đêm ngày ....


                      Tình yêu đâu phải là kẻ trộm mà sao có thể đi vào hồn ta lúc nào chẳng biết. Đến khi nó ra khỏi lòng ta ... sau khi em đánh cắp trái tim đáng thương kia và để lại cho ta niềm cô đơn tuyệt vọng. Thôi thì hãy ngủ đi ... hãy ngủ yên với giấc mộng yêu không trọn vẹn, nhưng cũng đủ để anh sống nối những ngày còn lại trong nỗi sầu cô đơn...


                      Tựa giọt nước ngọt ngào sắc trắng trong
                      Tình yêu thắm vào lòng nỗi nhớ mong
                      Càng mong nhớ nhiều càng thấy nhớ thêm
                      Niềm đau xót giam đời ta dưới đáy tim
                      Giờ hai đứa cuộc đời đã rẽ ngang
                      Còn chăng mỗi nụ cười đã vỡ tan
                      Thành muôn ánh sao đêm tàn .....
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.10.2012 14:52:02 bởi diên vỹ >
                      #11
                        Ct.Ly 21.10.2012 20:40:43 (permalink)
                        #12
                          diên vỹ 21.10.2012 20:47:52 (permalink)


                          Trích đoạn: Ct.Ly

                          UI, chào cô nương

                          Nghe bài hát này, nghe ca sĩ Lam Trường đọc mà chị tưởng DV đọc mà lúc mới bắt dầu mở box audio vậy, Lam Trường giọng quá hay, mà nói như bị ai rượt vậy hén




                          trời ơi chị Ly, chị làm em không nhịn được cười, uh lần đầu tiên em đọc audio tới bi giờ em còn không dám nghe lại :)

                          không biết sao chủ nhật luôn bình yên và dễ thương, nên em ngồi vu vơ viết vài câu ...hong ngờ bị chị chọc, méc cở quá

                          giọng ca của Lam Trường thì khỏi phải nói hén chị, không biết em nghe bản nhạc này bao nhiêu bận rùi á, cầm lòng không đặng , nên post cho bà con nghe thui .

                          cám ơn chị ghé thăm và chúc chị 1 buổi chiều chủ nhật ngọt và êm .
                          #13
                            Ct.Ly 21.10.2012 21:23:26 (permalink)
                            #14
                              diên vỹ 25.10.2012 00:58:26 (permalink)
                              Anh biết không,

                              Hôm qua không phải là chủ nhật, mà tôi nhớ anh . Cái nhớ đến choáng váng và chóng cả mặt ....tôi cứ tưởng mình bị cảm , bị sốt ....Để cuối cùng, tôi biết được đó không phải là cảm, mà là một nỗi tương tư ...Ừ, đúng thật là tương tư, anh đừng cười tôi trẻ con nhé !

                              Lâu lắm rồi tôi không bị cái nhớ hành hạ đến thế này . Tôi cứ thấy mọi việc trở nên vô vi ....

                              Tôi bật hết những khúc hát buồn ơi là buồn để nghe và cũng để căn phòng của tôi bớt im lặng ....

                              Nhưng những điệu nhạc đó như có ma lực, càng nghe càng thấm thía, càng nghe càng thấy nhớ anh hơn bao giờ hết ...

                              Thường tôi không cho phép bản thân mình có những suy nghĩ vớ vẩn đó , với tôi, mọi thứ vốn không có ý nghĩa gì cả ..., mọi cảm tình đều là con số không, dù thân thiết cở nào, dù cảm mến cở nào thì tất cả chỉ là ảo giác ....vậy mà, một phút nào đó của ngày hôm qua, tôi vô ý để cái ảo giác đó chiếm trọn thời gian thực tế của mình ...Tự dưng tôi ngã bịnh một cách vô lý .

                              Buổi chiều khi có thể tự mình ngồi dậy được, tôi đã soạn một bức thư rất ngắn, để báo cho anh biết là tôi sẽ rời xa xứ ảo này , tôi không muốn ở lại đây thêm một giây giờ nào nữa ...., bởi căn bịnh của tôi, nếu một ngày nào còn ở lại , thì ngày đó sẽ trở nên trầm trọng ....

                              Bức thư vỏn vẹn chỉ ba bốn hàng, vậy mà tôi cảm giác được nỗi buồn của anh, và của tôi ....để rồi tôi quyết định không gởi, không chơi trò con nít nữa . Tôi vốn đã trưởng thành, và anh, anh cũng là một người rất lớn ....

                              Tôi cũng từng hứa với anh, với bản thân là lần này tôi sẽ ở lại mãi mãi, dù có thế nào tôi cũng sẽ là một người lớn chớ không con nít nữa....

                              Nhưng anh biết không, tôi lại sợ căn bịnh kia sẽ hành hạ tôi ...

                              Nhưng tất cả cũng là lỗi tại tôi , tại tôi không bao giờ tin trên đời này vốn có 1 thứ tình yêu chân thật, tôi vốn không bao giờ cho phép trái tim mình mở cánh cửa chính ra ....nhưng rồi cánh cửa nào cũng sẽ dẫn đến phiền muộn phải không anh ....Ừ thì để xem, tôi là một người lớn, hay mãi mãi là một đứa con nít ....?

                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 25 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9