GIAI ĐIỆU PHÙ TRẦM
Thay đổi trang: << < 555657 > >> | Trang 57 của 58 trang, bài viết từ 841 đến 855 trên tổng số 867 bài trong đề mục
thiên thanh 31.05.2015 12:41:29 (permalink)
0
 
 
 
 
* * *
 
 
chào bác sen Đất, con cá đẹp quá.
 
~~~~~~
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.05.2015 12:42:59 bởi thiên thanh >
dzuylynh 01.06.2015 17:02:54 (permalink)
0
 
 
 

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)
https://app.box.com/s/m415hlqclm22zwnlggzr4s6g4430cdbk


NHỚ... QUÊN
sáng tác & trình bày Dzuylynh
Chào một sớm mai hồng
cánh mềm những giọt mơ...
(Mimi)
- viết thay lời tạ ơn một cánh hồng tôi chớm thấy trong vườn mm -



 Một sớm mai thức dậy
Thấy nụ hồng thơm hương
Góc vườn xưa quạnh quẽ
Cánh hoa vừa hé nở

Ngỡ em về trong sương
Tưởng nhớ nhưng lại quên
Tưởng quên mà vẫn nhớ
Nhớ một thời mộng mơ
Quên tháng ngày chinh chiến

Nhớ rừng sim tým hoa
Quên giòng sông cách trở
Tình bên lở bên bồi ...
Nhớ một thời bão nổi
Quên cuộc tình hư hao
Nhớ Trường Sơn gió lộng
Quên chiến bào năm nao
Nhớ tường thành rêu cũ
Còn đau một vết cào
Chiến trường khô bệt máu
Đồng đội nằm bên nhau

Một sớm mai thức dậy
Thấy nụ hồng em thơm
Lời chim chào ríu rít
Vạt nắng chiếu bên thềm
Thung lũng chìm trong gió
Và anh chìm trong em...


thunglũnghoànghoa.May202015.Dzuylynh




<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2015 17:04:46 bởi dzuylynh >
dzuylynh 01.06.2015 17:07:08 (permalink)
0
 
 
 

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)
https://app.box.com/s/7xdjlf4v538iyuaht8gdxelhidutwkhz


Đêm Nguyệt Cầm
thơ Tiểu Vũ Vi | nhạc & trình bày Dzuylynh
Album Phía Sau Nỗi Buồn . May202015



Mưa khóc thương ai nhỏ sầu mênh mang
Trăng nào phụ tình sao nỡ úa tàn
Để nguyệt cầm lạnh lùng ngân cung oán
Gieo vào đêm vắng điệu buồn thở than

Cung trầm nức nở nhung nhớ đầy vơi
Nhịp bỗng u hoài dạo khúc nửa vời
Đàn Tương Như não nề đêm đông giá
Giọt tình sầu run rẩy xót tả tơi

Nguyệt tương tư lặng chìm đáy sông thương
Đêm trăng thiếu phụ rũ phím đoạn trường
Dạ thấm lòng đau nghẹn ngào sóng nhạc
Tơ đàn thổn thức xé nát màn sương

Dấu yêu hỡi… mười ngón gầy buông lơi
Mùa trăng ngóng đợi tình nhớ rã rời
Đêm mịt mùng giam nỗi buồn khắc khoải
Cho hồn em vỡ tiếng đàn rụng rơi
 
 
 
 
dzuylynh 03.06.2015 03:34:50 (permalink)
0
 
 
 
 
(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)
https://app.box.com/s/rz20rhfie4jb1w4w3rqkcbxzhjmawfpl


BÊN EM MÙA ĐÔNG
sáng tác & trình bày Dzuylynh
Album Nửa Giấc Đông Miên. June22015
( đến áotýmgialong.Sydney )


Từng chiếc lá buông cành bên rừng vắng
Vệt nắng cũ năm nào sao chẳng đến 
Từ thôi lược giắt trâm cài
Từ em phai má môi hồng
Anh biết em đang vào đông...

Từng phiến nhớ in hằn sâu trầm tích
Nhìn chiếc lá xa cành bên thềm hoang
Vườn xưa trống vắng u hòai
Tìm đâu vóc dáng trang đài
Đèn đêm khêu bấc canh dài...

Đông miên đông miên, bến cô liêu em một bóng
Hoang tiêu hoang tiêu, liễu bên hồ ngưng lả lơi
Chơi vơi chơi vơi, đóm lửa hồng soi thuyền câu
Ra khơi ra khơi, vớt rong rêu đong bọt sóng
Thinh không mênh mông, biết có ai bên em cùng đông?

Cuộn nỗi nhớ êm đềm cất vào tim
Gọi cánh én trở về khơi mùa Xuân
Mùa Đông đã đến nơi rồi
Mùa em thao thức đơn côi
Hạ anh cũng theo vào đông!


thunglũnghạvàng.thángsáuchờmưa. dzuylynh

 
 
[tube]https://www.youtube.com/watch?v=qUMniVStN64[/tube] 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2015 15:58:46 bởi dzuylynh >
dzuylynh 05.06.2015 04:44:30 (permalink)
0
 
 
 
 
         



một chốn bình an


xin cho một ánh lửa hồng
tháp thanh củi tắt bềnh bồng phù sinh
gió không lay ngọn tâm bình
triều âm lắng bọt sóng tình ngả nghiêng
xin cho một chốn uyên nguyên
nghe lời chim hát huyên thuyên giữa rừng
hoàng hôn trời rớt lưng chừng
bình minh sao rụng nửa vừng trán em


phù vân.hoànghoalũngJune42015
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.06.2015 01:03:20 bởi dzuylynh >
dzuylynh 05.06.2015 22:17:48 (permalink)
0
 
 
 
 

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe diễn ngâm)
https://app.box.com/s/ylobq9nqlxequq3d4nwcc3qagqmg2b5w

Về Cổ Ngư Tức Cảnh
thơ Tiểu Vũ Vi. Dzuylynh diễn ngâm


Mù sương lụa ảo rũ bên hồ
Bàng bạc chao nghiêng ánh nguyệt nhô
Liễu biếc gió lay lồng ý nhạc
Sen hồng sóng gợn cuộn hồn thơ
Bãi Trâu người đến chờ chim hạc
Đồi Phượng khách về đợi bóng cò
Trấn Vũ chùa Tây trầm khói tỏa
Tao nhân lãm cảnh họa trời mơ

 
 
dzuylynh 09.06.2015 15:57:14 (permalink)
0
 
 
 
 

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)
https://app.box.com/s/vae0rw70wsi20x477b56neyxqzldcijl


Paris, Nỗi Nhớ Khôn Nguôi
thơ Tiểu Vũ Vi / nhạc & trình bày Dzuylynh
Album Nửa Giấc Đông Miên. June82015
( tặng Tóc Nâu, Cát Ly, đônghương, SươngAnh )


Chợt nhớ Cali đến xuyến xao
Chiều sông Seine nước mắt nghẹn ngào
Mấy xuân qua từ khi không gặp
Em vẫn đợi người giữa chiêm bao

Anh quay về phố biển ngày mưa
Để lại quanh em nỗi nhớ nhung vừa
Đường xưa hò hẹn chúng mình hai đứa
Xóm Học đi về mùa đón đưa

Paris diễm lệ giờ vắng anh
Cách biệt phương trời nỡ đoạn đành
Níu thời gian xuôi dòng quá khứ
Ủ ấm hoài niệm mộng tình xanh

Cali còn thơm nắng gió xuân
Có khắc khoải tìm nhau lặng thầm
Paris thiếu vắng anh sầu cô lạnh
Hanh hao nỗi nhớ chiều bâng khuâng
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.06.2015 22:20:00 bởi dzuylynh >
dzuylynh 11.06.2015 04:21:11 (permalink)
5
 
 
 

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)
https://app.box.com/s/u6y4b20h1iqyzqae1350lf2f01g9jxv5


Em và nỗi nhớ Anh
thơ đông hương | nhạc & trình bày Dzuylynh
Album Nửa Giấc Đông Miên.June92015


nắng đã buông màn
bóng ngày trôi qua trên giòng mây tím
nỗi nhớ anh dài
trong mắt em sâu từ buồn muôn thuở
long lanh hiền hoà
một loài hoa trầm ưu
sáng nay thức giấc
nghe tiếng lao xao
gió hẹn chưa về nên réo tên em
hàng mây lữ thứ
trôi nhanh bâng khuâng
hàng mây lữ thứ bay hoang bay hoang... 

tì tay cửa sổ
buồn anh vắng xa
em cầm nước mắt
vắt lên cây tình
nhìn bông thương nhớ nụ còn ấp e
giấc ngủ nụ cười không ngoan
buồn ngày trôi đi
buồn ngày trôi đi
màu sương trên cỏ
mùa nay xa anh, mùa này long lanh
em tìm sau trước
em nhìn trước sau
mây trời xám ngắt nên bóng mơn sầu
nên bóng nhạt nhoà
vì trời mưa bay, vì trời mưa bay

vì anh không đó
trống vắng như thường
trống vắng như thường
ôm em ru ngủ
với lời thơ anh viết tặng cho em
viết tặng cho em
hạt mưa chớm lệ
nên nắng buông màn
bóng ngày trôi đi theo ngàn mây tím
nỗi nhớ anh dài
nỗi nhớ anh dài
bay như khói sương

quyện tóc mây em, quyện tóc mây em
bạc màu mưa nắng
hoá thành sa đêm
bàn chân nước mắt
trong sa mạc buồn
thừ người hoang mang, hoang mang thừ người
như em mưa rơi...

như em mưa rơi
ngược giòng sông trôi
về neo bến cũ 
xa anh, anh xa 
tròn đôi mắt nhớ
thay phiên thở dài




sen dat 11.06.2015 10:33:25 (permalink)
0
Tặng Giai điệu phù trầm hai tấm hình này bởi khi chụp nó gợi cho SĐ nhiều suy tư cảm xúc giống như khi nghe một bài thơ bản nhạc vậy! Hình có tên là ĐI LỄ CHÙA


Attached Image(s)
dzuylynh 13.06.2015 04:43:18 (permalink)
0
 
 
 

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)
https://app.box.com/s/xdqlhlfk72l4kdawqk2947dvtuhokcqx


gỗ đá buồn từ thuở sơ sinh 
thơ Minh Hải | nhạc & trình bày Dzuylynh
album Tiếng thời gian. June112015. New Version


em có về giữa tiếng mưa đêm 
bên đời anh thôi hết muộn phiền
em có về giữa lúc đông sang 
bên chiếu chăn muộn màng thức giấc
em có về giữa chốn vườn xưa
cất giùm anh một chút hồn mơ
em có về nửa đời mệt mỏi 
để riêng anh một thuở hao gầy 
có về đâu ngàn sau sau nữa 
gỗ đá buồn từ thuở sơ sinh
có về đâu một lần ly biệt
mất nhau rồi ngõ vắng lặng thinh
một mình...

      
SaigonViệtNamthángtư1980


dzuylynh 19.06.2015 04:48:49 (permalink)
0
 
Chiến Hữu

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến
 

“Tôi nhân danh sĩ quan quân lực Việt Nam Cộng Hoà xin hứa sẽ trở lại với đồng bào.”
Trung úy Đỗ Lệnh Dũng


Tưởng gì chớ sĩ quan quân lực Việt Nam Cộng Hoà, cấp bực làng nhàng, như ông Dũng, tôi quen cả đống.  Bạn cùng khoá độ vài trăm, cùng đơn vị khoảng vài chục, và cùng trại (tù) chắc … vài ngàn!
 
Tôi đã nghe vô số thằng kể lại những giờ phút cuối cùng của đơn vị mình, nhưng chưa thấy ai bị lâm vào hoàn cảnh bi đát – và giữa lúc thập tử nhất sinh – vẫn “tuyên bố” một câu (ngon lành) dữ vậy.  Cỡ Trung Tướng Nguyễn Văn Thiệu (vào giờ phút chót) cũng chỉ âm thầm … đào ngũ thôi, chứ chả hề có mở miệng nói năng gì ráo trọi – với bất cứ ai.  Còn Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ thì ồn ào hơn chút đỉnh, cho nó đã miệng, rồi cũng chuồn êm – không lâu – sau đó.
 
Trường hợp của Đỗ Lệnh Dũng thì hơi khác.  Cách hành xử của ông cũng khác.  Bảnh hơn thấy rõ. Coi:
Đúng nửa đêm 24/11/1974, trái đạn 82 ly đầu tiên rót vào trong vòng đai Đồng Xoài.  Với đại pháo và T-54 yểm trợ, hai trung đoàn của Sư Đoàn 7 của Bắc Quân – sử dụng chiến thuật tiền pháo hậu xung –  đã chiếm được chi khu này, vào rạng sáng 7/12/1974.
 
Buổi chiều cùng ngày, trong khi đang cùng những quân nhân còn sống sót tìm cách thoát khỏi vòng vây, trung úy Đỗ Lệnh Dũng (bỗng) thấy một đoàn người – toàn là đàn bà và trẻ con nhếch nhác, với tay nải hòm xiểng, lôi thôi, lếch thếch – nằng nặc đòi đi theo toán quân của ông, để trốn ra khỏi vùng đất (sắp) được … hoàn toàn giải phóng.
 

Tháng 6, 1965: Đồng Xoài, Vietnam. Nguồn: AP/Horst Faas
 
Trước nguy cơ dân chúng có thể bị thiệt mạng oan uổng trong lúc giao tranh, và để thuyết phục mọi người nên ở lại nhà cho được an toàn, trung úy Dũng đã dõng dạc nói với mọi người:
       - Tôi nhân danh sĩ quan quân lực Việt Nam Cộng Hoà xin hứa sẽ trở lại với đồng bào.”
 
Và Đỗ Lệnh Dũng đã trở lại thực, chỉ vài ngày sau, như là một … tù binh!  Ngay sau đó, ông bị đấu tố trước Toà Án Nhân Dân Huyện Đôn Luân (một tên gọi khác, mỹ miều hơn, của Đồng Xoài) rồi bị đưa từ Nam ra Bắc –  theo đường mòn Hồ Chí Minh – để ... học tập cải tạo. Gần muời năm sau, năm 1982, Đỗ Lệnh Dũng lại được chuyển trại từ Bắc vào Nam (chắc) cho dễ thăm nuôi.
 
Cuộc đời rõ ràng (và hoàn toàn) không may của trung úy Đỗ Lệnh Dũng đã được ghi lại bởi nhà văn Lê Thiệp bằng một cuốn sách, dầy đến bốn trăm trang, lấy tên của chính ông làm tựa. Tác phẩm này được nhà xuất bản Tiếng Quê Hương viết lời giới thiệu như sau:
“Đỗ Lệnh Dũng không chỉ là câu chuyện về chiến tranh, dù nhân vật chính là một chiến binh mất tích giữa chiến khu D sau một trận đánh dữ dội. Đây là câu chuyện về những oan khiên khắc nghiệt mà người dân Việt Nam phải trải gần trọn thế kỷ qua cho đến ngày nay.”
 
“Nhân vật chính giã từ cha mẹ khi tròn 18 tuổi và lúc được gặp lại cha mẹ thì đã gần tới tuổi ngũ tuần.  Thời gian xa cách là lửa đạn, là những ngày lê gót trên con đường mòn vượt rừng núi Trường Sơn từ Nam ra Bắc, là những năm tháng đoạ đầy tại những trại tù …”
 
“Dù chỉ là một góc cạnh giữa muôn ngàn góc cạnh của một thời bão táp, câu chuyện vẫn là bằng cớ vô giá về thảm trạng con người bị tước đoạt trọn vẹn tuổi trẻ, tình yêu gia đình và mọi điều kiện an bình của cuộc sống.”
 
Cuốn Đỗ Lệnh Dũng đã được ra mắt tại thành phố San Jose, California.  Hôm đó, tôi được hân hạnh nhìn thấy Trung Úy Dũng và Thiếu Tá Đặng Vũ Khoái – chỉ huy trưởng Chi Khu Đôn Luân – người mà không mấy ai tin là còn có thể sống sót, sau khi đơn vị này bị tràn ngập bởi địch quân.
 
Thiếu tá Khoái cho biết nhờ tác phẩm này mà trong thời gian qua, một số những người lính năm xưa – đang tản mát khắp năm Châu – đã tìm lại được nhau.  Và ông nghẹn ngào khi giới thiệu với mọi người, vài quân nhân khác của đơn vị hiện (cũng) đang có mặt trong buổi ra mắt sách.
 

Ảnh: NXB Tiếng Quê Hương
 
Tôi ngồi ở cuối hội trường, không nhìn được rõ nét mặt của những nhân vật này nhưng có thể đoán được rằng mắt họ đều ngấn lệ.  Tôi cũng là một cựu chiến binh, cũng có cái may mắn lớn lao còn sống sót sau cuộc chiến vừa qua, và thoát thân được đến một nơi an bình nên cảm thông (thấm thía) tình cảm xúc động này. 
 
Trong giây phút đó chắc chắn mọi người đều cảm thấy an ủi và ấm lòng, trước cảnh trùng phùng bất ngờ (và khó ngờ) đến thế.  Cái cảm giác sung sướng vì sự may mắn (hiếm hoi) của mình đã theo tôi suốt cả buổi chiều hôm ấy, và đã cùng với tôi đi vào giấc ngủ.
 
Nửa khuya, tôi thức giấc. Tôi vẫn luôn thức giấc vào giấc đó.  Và đó cũng là lúc mà tôi hay lò dò trở về … chốn cũ!  Như một công dân “part – time” của nước Hoa Kỳ, tôi chưa bao giờ sống hết mình và hết tình nơi quê hương mới.  Hơn nửa đời lưu lạc, tôi vẫn cứ sống mộng mị –  theo kiểu “ngày ở / đêm về” – như thế.
 
Tôi thường trở về Đà Lạt.  Đây là nơi mà tôi đã lớn lên, và đã ướp đẫm tuổi thơ (cũng như tuổi trẻ của mình) bằng rất nhiều đặc sản của núi rừng: nuớc hồ Xuân Hương, sương mù, phấn thông vàng, mùi cỏ khô của Đồi Cù, cùng với hàng trăm loại hương hoa man dại. 
 
Có dạo, tôi hay trở về những đồi trà, đồi bắp, đồi khoai mì – bao quanh trại cải tạo Tân Rai –  ở Blao.  Tôi cùng lũ bạn tù cứ đi trong nắng sớm, trên những con đường mịn màng (thơm nồng mùi đất) sau một đêm mưa.  Cũng có khi tôi về lại Sài Gòn, ghé thăm một người bạn đồng đội, chỉ vừa mới biết sơ, qua một bài báo ngắn – của ký giả Bùi Bảo Trúc:
 
"Sáng nay mở e-mail ra đọc, tôi nhận được từ một người không hề quen biết, không kèm theo một giòng chữ nào, bức hình một người đàn ông mà tôi cũng chưa gặp bao giờ.  Hình chụp người đàn ông đang ngồi trên giường có trải chiếu, đằng sau là bức tường loang lổ, hoen ố những vết đen mốc.  Ông có một bộ ria, tóc dầy và đen, một mắt to, một mắt nhỏ mà tôi nghĩ là bị hư, chỉ còn một con.  Ông không còn chân tay.  Hai chân bị cụt trên đầu gối.  Và hai tay cụt ở trên khuỷu tay, gần nách.
 
Trong hình có ghi tên ông.  Ông tên là Thìn, Nguyễn Văn Thìn.  Năm sinh được ghi là 1952.  Hàng chữ phía dưới cho biết ông là thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa.  Đơn vị cuối của ông là Trung Đoàn 49, Sư Đoàn 25 Bộ Binh.  Cấp bậc của của ông là Trung Sĩ Nhất.  Ông sinh năm 1952, tuổi Thìn nên tên cũng là Thìn.  Ông không còn chân tay.  Từ 30 năm nay, ông không có chân, cũng không có tay.
 
 Ông làm sao sống nổi qua bằng ấy năm không có hai chân mà cũng không có cả hai tay.  Tôi tưởng tượng, không khó khăn lắm, cũng vẫn thấy ra được những khó khăn của ông.  Trong một chế độ thân thiện với ông, ông cũng đã vô cùng bất hạnh vì thiếu con mắt, thiếu hai tay, lại thiếu luôn cả hai chân.  Huống chi trong một khung cảnh không thân thiện nếu không muốn nói là thù nghịch, thì ông còn khổ biết là bao nhiêu nữa.  Tôi không dám tưởng tượng thêm ra những chuyện khác trong đời sống hàng ngày của ông, nếu đó có thể gọi được là một đời sống.



Thương binh Nguyễn Văn Thìn. Nguồn: OntheNet
 
Người bạn đồng đội luôn luôn nhìn tôi với đôi mắt u buồn và lắc đầu ra dấu, như có ý nói là đừng đến thăm nhau nữa: “muộn mất rồi.”  Mãi sau này tôi mới biết là … muộn thật!  Trong những trang sổ tay cũ, khi viết về trung sĩ Nguyễn Văn Thìn, cách đây khá lâu, tôi đã có dịp phổ biến địa chỉ của ông: nhà số 9/8 đường Bông Sao, phường 5, quận 8, Sài Gòn.
 
 Độ một tháng sau, có độc giả báo cho tôi biết là họ đã gửi quà về biếu ông Thìn nhưng không còn … kịp nữa.  Ông bạn của tôi đã qua đời, vài tuần, trước đó! 
 
Có đêm thì tôi về miền Trung, phần quê hương khốn khó mà trước đây tôi chưa bao giờ có dịp ghé qua, để thăm một đồng đội khác: 
 
Tôi phải vượt đường xa tít tăp từ Huế tìm đến nơi 1 anh Thương Binh mù hai mắt, cụt 2 tay lẫn 2 chân gần Lăng Cô … Tôi nhìn thấy anh Dương Quang Thương nằm xấp ngay ngạch cửa.  Tôi lên tiếng chào, anh bật ngồi dậy hỏi tôi là ai?”
 
Qua những phút giây trao đổi, tôi thấy anh khóc, những dòng nước mắt lăn ra từ hai hố mắt sâu thẳm ấy làm tôi phải khóc theo.  Nghe tiếng người lạ, vợ anh từ sau hè chạy lên trên tay còn cầm nắm rau dền hoang vừa mới ngắt về để lo bữa ăn chiều, chị chào hỏi tôi rồi rót nước mời tôi uống …
 
 Thoạt đầu tôi chỉ nói tôi là người mang tiền và thuốc tây đến cho anh do bà con từ bên Úc đóng góp gửi về. Tôi gởi anh 100 đô Úc và 5 hộp thuốc tây.  Anh đã rưng rưng khóc lần nữa và cảm ơn nhiều lắm đến bà con ở Úc và Hội. Sau một hồi tâm sự anh nhắn gửi lời cảm ơn đến người điều hành Hội mà gia đình anh thường thư từ qua lại nhiều năm nay.  Tôi xúc động quá và cho biết là: Thưa anh chị chính tôi đây…  Nghe đến đó anh quờ quạng hai cái cùi tay còn lại lết thật nhanh về hướng tôi và ôm lấy tôi mà khóc.
 
 Vợ anh cũng khóc.  Tôi cũng khóc.  Người chạy xe ôm cũng khóc theo…  Sự hy sinh của anh quá lớn, hai mắt, hai tay và hai chân cho tổ quốc còn cá nhân chị đã hy sinh cả cuộc đời cho những người mà cả tổ quốc phải tri ân.  Chị đã khóc nhiều lắm vì những khó khăn đè nặng thân phận của người phụ nữ ốm o gầy còm cố vươn vai suốt hơn ¼ thế kỷ gánh gồng, ẵm bồng tắm rửa, đút ăn và những cơn lũ lụt khủng khiếp phải cõng chồng chạy tìm sinh lộ… Ra tới đầu ngõ, tôi và anh xe ôm vẫn còn khóc… (Nguyễn Cảnh Tân, “Nỗi Sầu Riêng Hay Cái Đau Chung,” Việt Luận, 27 Oct. 2006).
 




 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.06.2015 20:50:15 bởi dzuylynh >
dzuylynh 13.07.2015 14:41:29 (permalink)
0
Đại nhạc hội "Cảm Ơn Anh - Người Thương Binh VNCH" kỳ 9 tại San Jose  
 
[Tube]https://www.youtube.com/watch?v=rQwuFBWfQgg[/Tube]
 
dzuylynh 14.07.2015 00:08:03 (permalink)
0
 
Có những niềm vui và hy vọng ở đại nhạc hội Cám Ơn Anh kỳ 9 tại San Jose  
 

Chỉ có 3 người ấy thôi mà con số đóng góp đã lên 100 ngàn Mỹ kim. Bác sĩ Kimberly tặng 20 ngàn. Chủ nhân chợ Ocean Market ở Milpitas tặng 70 ngàn. Và một bạn trẻ khác tặng 10 ngàn... Còn bao nhiêu người trẻ khác nữa cũng đã đóng góp vào quỹ giúp thương phế binh VNCH còn kẹt lại quê nhà.


 
Photo: Jimmy Vu


Cali Today News – Trong một ngày nắng dịu ở San Jose, chúng tôi bước vào sân vận động trường trung học Yerba Buena, nằm sát khu vực Little Sài Gòn San Jose, để tham dự đại nhạc hội Cám Ơn Anh, nhằm gây quỹ cứu trợ cho các thương phế binh quân lực VNCH còn kẹt lại tại quê nhà.
 
Đó là một nghĩa cử đáng trân trọng.


Sau khi vào cổng, không ai bảo ai, nhưng gần như các anh em chúng tôi đều giật mình và lo ngại. Khu ghế ngồi khán giả để lộ ra những khoảng trống mênh mông ở hai bên cánh, và phía sau. Chúng tôi đều lo ngại và về số người tham dự và tổng số tiền sẽ gây quỹ được.
 
Nguyễn Hồng Dũng dự đoán: “Chắc trời còn nắng quá, nên nhiều người chưa đi. Chắc nhiều người sẽ đi dự khi nắng dịu xuống.” Nguyễn Ngọc Mùi đi kề bên, gật đầu, hy vọng vào điều anh Dũng dự đoán.
 
3:30 chiều, chúng tôi rời sân vận động trường Yerba Buena để về tòa soạn, số người đi dự càng đông hơn. Trên đường đi về, nghe nhạc sĩ Nam Lộc công bố con số đóng góp đã lên đến 30 ngàn người. Một con số thấp đáng suy nghĩ.
 
8:00 tối, Nam Lộc gọi cho tôi, lúc ca sĩ Thế Sơn đang chở anh đi về một gia đình quen biết để dùng cơm tối. Anh Nam Lộc kể cho tôi nghe đã thu được trên 870 ngàn Mỹ kim, và thường thì trong vòng hai tháng sau đại nhạc hội, số người gọi về tặng thêm khoảng 300 ngàn nữa. Và anh tin chắc rằng con số cuối cùng của tổng số tiền gây quỹ giúp thương phế binh qua kỳ đại nhạc hội Cám Ơn Anh năm nay sẽ chắc chắn vượt quá 1 triệu Mỹ kim.
 

Photo: Jimmy Vu
 
Những gương mặt trẻ xuất hiện
 
Nhạc sĩ Nam Lộc ghi nhận rằng năm nay có những gương mặt trẻ xuất hiện và đóng góp những khoảng tiền đáng kể. Anh nêu ra ba trường hợp điển hình, mà những doanh gia trẻ thành công, đã báo ân các anh thương phế binh. Chỉ có 3 người ấy thôi mà con số đóng góp đã lên 100 ngàn Mỹ kim.
 
Bác sĩ Kimberly tặng 20 ngàn. Chủ nhân chợ Ocean Market ở Milpitas tặng 70 ngàn. Và một bạn trẻ khác tặng 10 ngàn... Còn bao nhiêu người trẻ khác nữa cũng đã đóng góp vào quỹ giúp thương phế binh VNCH còn kẹt lại quê nhà.
 
Anh Nam Lộc nói rằng thế hệ trẻ này là tương lai của cộng đồng, họ thành công và họ biết đền ơn đáp nghĩa. Mai này, họ sẽ là người thay thế xứng đáng thế hệ đàn anh nơi xứ người.
 
Nam Lộc nói thêm: Nam nghĩ đi? Muốn có 70 ngàn để đóng góp giúp thương phế binh, người chủ chợ phải bán bao nhiêu bó rau, bịch ớt...?
 
Nhưng điều đáng qúy hơn, là anh chủ chợ Ocean Market đã từ chối lời mời của anh Nam Lộc, mời anh lên sân khấu để Ban tổ chức cám ơn. Anh gửi cái check cho Nam Lộc rồi đi ngay, lặng lẽ xuống đâu bên dưới, lẫn trong hàng ngàn khán giả để xem văn nghệ...
 
Tôi báo cho Dũng và Mùi tin này và cả hai đều mừng vì những điều hai anh đoán dã diễn ra đúng như thế, vì chúng ta tin rằng không có ai nỡ quay lưng lại, khép lòng lại với những người thương phế binh VNCH, từng chiến đấu cho quê hương và cho mọi người.
 
40 năm sau, một thế hệ mới có thể chưa sinh ra trong chiến tranh, nhưng vẫn không quên anh, người lính và thương phế binh VNCH.
 
Tôi bước vào phòng làm việc, dùng computer để tìm bài “Giữa Quê Người Tôi Hát Tên Anh”, người thương binh VNCH của nhạc sĩ Dzuy Linh...
 
Tiếng nhạc chạy đều trong xúc động...
 
Nguyễn Xuân Nam

 
Ct.Ly 23.07.2015 17:07:27 (permalink)
sen dat 16.08.2015 00:49:52 (permalink)
0
Mùa VU LAN đã tới. Chúc Giai Điệu Phù Trầm sẽ có những bài thơ và điệu nhạc hay về thiền nha! SĐ mang vào đây một đĩa bánh chay để Dzuylinh vừa thiền vừa sáng tác nha!

<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2015 07:15:50 bởi sen dat >
Attached Image(s)
Thay đổi trang: << < 555657 > >> | Trang 57 của 58 trang, bài viết từ 841 đến 855 trên tổng số 867 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9