CUỘC TÌNH ĐÃ VỠ
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 20 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 289 bài trong đề mục
võ phong trần 13.08.2013 10:10:53 (permalink)
0
Em được trời cho,giọng hát thật cao!
Giọng hát Thiên Thần,đưa anh vào mộng!
Những vần thơ,trôi dạt vào Thúy Mận!
Đọc Aleksey Tolstoy,em nhận mình là Katy!!(2)
 
“Con Đường Đau Khổ”,em bước qua làm gì?(3)
Sao em muốn đến,nơi cùng trời cuối đất??
Mỗi một nụ hôn,đều thấm đầy nước mắt!
Duyên không thành,em đã biết vì sao??
 
Bài thơ này,nếu gợi lại nỗi đau!
Phương trời đó,mong em tha thứ!
Lời sám hối,nếu vẫn chưa thấy đủ!
Xin trả nỗi đau về,để anh ép vào thơ!!
 
Katy ngày xưa,lắm mộng nhiều mơ!
Thích đọc Tolstoy với “Con Đường Đau Khổ”!
Trái tim lớn,giấu trong thân hình nhỏ!
Thúy Mận bây giờ,chẳng biết về đâu??
 
PHONG TRẦN
1.Giáo viên kiêm nhiệm thêm công tác xóa nạn mù chữ cho dân nghèo vào ban đêm.
2.Aleksey Tolstoy:bá tước,nhà thơ,nhà văn,viện sĩ hàn lâm cua Nga.Các tác phẩm tiêu biểu:Công tử bạc,Nga Hoàng Boris...
3.Con Đường Đau Khổ:tác phẩm cực hay của Aleksey Tolstoy

 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.08.2013 14:23:56 bởi võ phong trần >
#31
    võ phong trần 22.08.2013 08:58:41 (permalink)
    0
    MÙA THU
     
    Mùa Thu và nàng thơ!
    Lấp đầy những giấc mơ!
    Đi suốt cùng năm tháng!
    Từ ngày ấy đến giờ…
     
    Hoa nở hoa lại tàn!
    Nợ người cái hồng nhan!?
    Buồn đong đầy trong mắt!
    Duyên hết hợp lại tan…
     
    Trăm nhớ với ngàn thương!
    Đành gửi lại bên đường!
    Tình phai như màu áo!
    Sao lòng cứ vấn vương??
     
    Người đến rồi lại đi
    Vết thương sầu chia ly!
    Đời người như chiếc bóng!
    Chờ đợi nhau làm gì??
     
    Chỉ còn Thu với Thơ!
    Nhuộm hồn chút mộng mơ!
    Ngàn lời dấu ái cũ!
    Giờ đây đã xóa mờ!!
     
    Mười sáu,trăng không thanh!
    Sợi tơ tình monh manh!
    Thương mùa Thu mắt nhớ!
    Muốn quên,lại chẳng đành…
     
    PHONG TRẦN
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.08.2013 09:02:04 bởi võ phong trần >
    #32
      võ phong trần 28.08.2013 09:32:19 (permalink)
      0
      ĐẾN SAU…
       
      Chỉ vì hai chữ đến sau!
      Suốt ngày em cứ càu nhàu điếc tai!
      Phải chi anh quá điển trai?
      Phải chi anh có biệt tài gớm ghê?
      Quanh đi,quẩn lại,chỉ thơ!
      Gàn gàn,dở dở,ai mê làm gì??
      Người ta cất bước vu quy!
      Con sông đau ấy,có đi không về!
      Sao lòng cứ mãi nghi ngờ?
      Sóng cứ vỗ mãi,sao bờ không đau??
      Trái tim không thích càu nhàu!
      Lỗ tai không thích những câu phũ phàng!!
      Đời người hết hợp lại tan!
      Câu từ ly chứa muôn vàn xót đau!!
      Quá khứ không phải chiếc cầu!
      Để ta cứ muốn đi đâu thì tùy!?
      Chuyện xưa,nhắc lại làm chi?
      Điệp khúc tan vỡ,hiểm nguy khôn lường!
      Trăm lần thương,vạn lần thương!
      Trong tim giữ một con đường mà đi!!
       
      PHONG TRẦN
       
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.08.2013 09:36:12 bởi võ phong trần >
      #33
        võ phong trần 28.08.2013 09:38:38 (permalink)
        0
        HOA TƯỜNG VY
         
        Sáng nay,ngắm đóa Tường Vy nở!
        Mới biết tóc xanh đã đổi màu!?
        Vần điệu trót vay nên nặng nợ!
        Cuộc đời mai mốt,biết về đâu??
         
        Ngày ấy thanh xuân,hoa sắc đỏ!
        Đài hoa run rẩy,nhụy ngát hương!
        Say mê,ta ngắm em trong gió!
        Tiên nữ hòa trong khúc Nghê Thường!!
         
        Băng tuyết mùa Đông,hoa tàn úa!
        Tình buồn chen giữa cánh hoa đau!
        Đâu thơ hàn sĩ,đâu nhung lụa?
        Sao để hoa kia sớm đổi màu??
         
        Sáng nay nhớ đóa Tường Vy ấy!
        Hạ bút đề thơ,gửi tặng đời!
        Trời đã bắt sao,đành chịu vậy!
        Hoa tàn,nguyệt khuyết,một lần thôi…
         
        PHONG TRẦN
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.08.2013 09:39:47 bởi võ phong trần >
        #34
          võ phong trần 01.09.2013 09:20:53 (permalink)
          0

          VAY NỢ
           
          Tiền vay thoải mái,nhưng đừng vay nợ tình!
          Ta sẽ trả mãi,không bao giờ hết!?
          Có những lúc,trên đường đời mỏi mệt!
          Ta ngồi nghe tim chảy giọt lệ sầu!!
           
          Nụ hôn ngọt ngào,trở thành vết cắt đau!
          Lời yêu dấu,giống vết chàm ma quái!?
          Vần thơ vô tội,suốt ngày đem đày ải!
          Kỷ niệm trở thành con ngựa chứng cuồng điên…
           
          Ta khum tay,hốt ánh mắt diệu hiền!
          Múc nước tưới ký ức,cho hoa tình đừng héo!
          Chân lý vỡ vụn,ta bước đi xiêu vẹo!
          Rượu uống ba năm rồi,giờ vẫn còn say!?
           
          Dưới chân Linh Sơn,tự nguyện lưu đày!
          Nhúng hồn trong bể sắc,giờ vớt lại con tim sám hối!
          Chỉ một chữ yêu,chứa trăm ngàn tội!
          Đi ngả nào,cũng vấp phải bùa mê…
           
          Nhúng bút vào tim,viết một lời thề!
          Động Thiên Thai,từ đây đóng kín!?
          Trót ba phần say,giờ dành một phần tỉnh!
          Để làm cho xong,những công việc dở dang…
           
          PHONG TRẦN
           
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.09.2013 09:29:55 bởi võ phong trần >
          #35
            võ phong trần 08.09.2013 11:45:27 (permalink)
            0
            CHỈ MỘT MÙA THU
             
            Nếu trên đời,chỉ có một mùa Thu!
            Những cặp tình nhân không bao giờ chia cắt!
            Chỉ một mùa Thu,đâu phí nhiều nước mắt!
            Khiến cho đời cứ ướt đẫm mưa ngâu!?
             
            Ngọn gió Thu,thổi mãi bến sông sầu!
            Để lấy nốt chiếc lá vàng cô quạnh!
            Đám mây ký ức ngập tràn ảo ảnh!
            Cổng Thiên Đường,giờ chỉ thấy rêu phong!!
             
            Thu không thích thơ,ta sẽ đón mùa Đông!
            Đem chút giá rét,đóng băng thời vụng dại!
            Xin trả cho ta chiếc lá vàng còn lại!
            Nhân thế buồn,đâu phải bỡi mùa Thu!!
             
            Ta dìu nàng thơ,đi giữa sương mù!
            Mất một sợi nắng mà lòng đầy nuối tiếc!
            Có một mùa Thu,ta từng yêu tha thiết!
            Để bây giờ trăm thứ hóa thành không!!
             
            Xin chút nắng Thu,nối lại sợi tơ lòng!
            Trong tim ta,một mùa Thu duy nhất!
            Những trang tình sử bây giờ đem ướp mật!
            Để những đóa hồng,mãi mãi tỏa hương thơm…
             
            PHONG TRẦN
             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2013 11:48:07 bởi võ phong trần >
            #36
              võ phong trần 13.09.2013 08:54:23 (permalink)
              0
              THƠ NGHIÊNG CÒN ĐÓ
               
              Ngày xưa em viết thơ nghiêng
              Thổi cơn gió lạ,con thuyền ra khơi!?
              Thơ nghiêng không nối mạch đời!
              Khiến tình phải chịu trăm lời xót xa!
              Nghiêng không làm đổ kiệu hoa!
              Nghiêng không rửa được lụa là nơi em!
              Nghiêng dòng nước mắt mỗi đêm!
              Nghiêng cho máu chảy về tim nghẹn ngào!
              Nghiêng cành hoa trắng lao xao!
              Nghiêng lưng ong với má đào vì ai??
              Dòng sông giờ đã chia hai!
              Con tim giờ đã nhạt phai lời nguyền?
              Bên người,em có còn nghiêng?
              Ông tơ xe mối lương duyên bẽ bàng!!
              Lên xe,em khoát áo tang!?
              Xuống xe,em khép hai hàng mi cong!?
              Nghiêng đi,để khỏi bận lòng!
              Em nghiêng để trả mùa Đông cho người!
              Hoa nào ôm ấp chẳng tươi?
              Nghiêng rồi phải trả nụ cười cho anh!
              Xưa khuynh quốc,nay khuynh thành!
              Để con bướm lạ đậu cành hoa quen!
              Dù em nghiêng hết con tim!
              Cũng không xóa được lời nguyền năm xưa…
               
              PHONG TRẦN
               
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.09.2013 08:57:07 bởi võ phong trần >
              #37
                võ phong trần 15.09.2013 08:41:30 (permalink)
                0
                BÚT HIỆU
                 
                Sở dĩ anh chọn bút hiệu Phong Trần!
                Vì mọi thứ đã trở thành gió bụi!
                Nếu có thắc mắc,xin em đừng hỏi!
                Gió của đời,hay gió của lòng ta??
                 
                Xưa,ngọn gió tình,làm mát một loài hoa!
                Nay,ngọn gió đời,đưa tình về cát bụi!
                Những con chim cánh cụt đứng xếp hàng sám hối!
                Sau lưng bây giờ không còn một đại dương!!?
                 
                Xưa,hoa rơi ngập lối đến Thiên Đường!
                Nay,sóng bạc đầu,vỡ nát hồn câm lặng!
                Trong vườn tình hái nhiều quả đắng!
                Nên vần thơ xuống tóc đi tu!!
                 
                Ta tìm được ta,xóa hết ngục tù!?
                Chữ Phong bây giờ,không còn là lợi kiếm!?
                Chữ Trần làm tan những điều tự huyễn!
                Vẹt hết  mây mù,người sáng tựa sao băng…
                 
                Xuyên thủng bụi trần,sẽ thấy sự vĩnh hằng!
                Thổi ngọn gió tiêu diêu,xóa cho đời phiền muộn!
                Xưa thích ảo giác,nay sống trong hoài niệm!
                Bút hiệu này,gói nửa mảnh hồn thơ…
                 
                PHONG TRẦN
                 
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.09.2013 08:43:49 bởi võ phong trần >
                #38
                  võ phong trần 22.09.2013 09:02:54 (permalink)
                  0
                  VẪN NHẬN RA NHAU
                   
                  Bi kịch cuộc đời,ta cứ giữ nguyên!
                  Tưới chút nước,để cỏ xanh mồ dĩ vãng!
                  Chỉ mấy vần thơ mà chứa đầy ân oán!?
                  Người đã thề bẻ bút,còn đâu??
                   
                  Bao nhiêu đại dương chứa cho hết nỗi đau?
                  Rắc rối thay,một kiếp người nhỏ bé!
                  Dòng sông ấy,đã trở thành huyết lệ!?
                  Chiếc cầu kia,chia mấy nhịp đoạn trường!!
                   
                  Đốt vần thơ xưa,xóa hết mùi hương?
                  Đầu thai kiếp khác,chờ người ở đó!
                  Canh Mạnh Bà không uống,xin người đừng sợ!
                  Dù bao nhiêu năm,ta vẫn nhận ra nhau!!
                   
                  Bảy nổi ba chìm,dĩ vãng bạc màu!
                  Nhuộm tím hậu kiếp,để tìm ra tiền kiếp!
                  Yêu hồn thơ,đừng lụy vì cái đẹp!
                  Nhan sắc vốn dành cho kẻ phàm phu!!?
                   
                  Lật trang thơ xưa,thương nhớ một người!
                  Nợ trót vay,giờ không nơi để trả!
                  Dù đục hết lời nguyền trên vách đá!
                  Sang sông rồi,người quên được hay chăng???
                   
                  PHONG TRẦN
                   
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2013 09:04:59 bởi võ phong trần >
                  #39
                    võ phong trần 23.09.2013 08:31:35 (permalink)
                    0
                    NGẮM HOA
                     
                    Đừng ngắm hoa khi đứng quá gần!
                    Hương thơm sẽ làm đầu óc ta mụ mị!?
                    Khiến ta không nhìn thấu những điều tinh túy!
                    Chỉ biết khen hoa đẹp như bao kẻ phàm nhân!!
                     
                    Hoa cũng như người,gồm thể xác và tinh thần!?
                    Màu sắc tươi thắm,làm lóa mắt loài ong bướm!
                    Giọt sương rớt xuống,tạo ra dòng hoài niệm!
                    Hương thơm khiến hồn hoa,tạo ra triệu giấc mơ…
                     
                    Thoát khỏi vũng bùn,hoa mới làm thơ!
                    Buông son phấn,khoát màu thiền vĩnh cửu!
                    Xưa,nước mắt rơi,bụng làm dạ chịu!
                    Nay,mưa gió dập vùi,cành hoa ấy còn không??
                     
                    Ta không ngắm hoa,bằng đôi mắt người trần!
                    Dùng thơ làm thấu kính,để tạo ra tâm nhãn!
                    Đời hữu hạn,mà tình thì vô hạn!?
                    Ta trân quý từng chút phấn của nhụy hoa!!
                     
                    Đôi mắt u buồn,màu tím kiêu sa!
                    Ta ướp nhan sắc ấy,trong trái tim rướm máu!
                    Dù ở cự ly nào,lòng vẫn không thay đổi!
                    Nhưng ngắm hoa từ xa,lòng thấy nhẹ nhàng hơn!!??
                     
                    PHONG TRẦN
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2013 08:32:37 bởi võ phong trần >
                    #40
                      võ phong trần 24.09.2013 08:39:37 (permalink)
                      0
                      HÓA THÂN
                       
                      Ta buông tay,thuyền neo nơi bến lạ!
                      Bao yêu thương,xin trả hết cho đời!
                      Ta trót làm con tim kia hóa đá!
                      Hoa tím tàn rồi,nước mắt hãy còn rơi!!
                       
                      Thơ đoạn tình,cắt mùa Thu làm hai nửa!
                      Nửa bình yên,trả lại chiếc áo vàng!
                      Nửa đau đớn,giam mình trong bão lửa!
                      Làm đau tình,nỗi khổ để ta mang…
                       
                      Đêm Trung Thu,khúc mưa sầu lặng lẽ!
                      Ta nằm nghe,mưa hát điệu xa người!
                      Nỗi đau lớn,để dành nơi trần thế!
                      Kiếp lai sinh,hồn đỡ phải hổ ngươi!??
                       
                      Kiếp này vay,kiếp sau ta xin trả!
                      Đừng giận hờn,cắt đứt mạch thơ kia!
                      Đã trăm lần muốn nói lời từ tạ!
                      Thơ níu chân,nên chẳng nỡ chia lìa!!
                       
                      Hãy nguôi lòng,chờ ta nơi hẹn đó!
                      Một đóa hoa,không thể nở hai lần!
                      Hãy giữ trong tim chan hòa sắc đỏ!
                      Để cùng thơ,làm một cuộc hóa thân…
                       
                      PHONG TRẦN
                       
                       
                       
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.09.2013 08:45:53 bởi võ phong trần >
                      #41
                        võ phong trần 26.09.2013 09:08:30 (permalink)
                        0
                        MỘ HOA
                        EM:
                        Em đi rồi,vẫn mở cổng vườn yêu!
                        Nếu thấy buồn,hãy về thăm!Anh nhé!
                        Nơi ấy vẫn còn một loài hoa không vỡ!
                        Chỉ phai màu vì sương gió thời gian!!
                         
                        Nơi vườn yêu,hoa ấy sẽ không tàn!
                        Dành chút hương sắc,ngợi ca “Tình bất tử”!
                        Em trót đưa chân vào vùng đất dữ!
                        Nên tình dù nồng,không xóa được buồn đau!!?
                         
                        Giữ lại bên em một khúc mưa sầu!
                        Để phương ấy,thơ anh đừng tắt lửa!
                        Nếu chỉ lần này,mà không còn lần nữa 
                        Đắp nấm mồ cho hoa,anh đừng có xót xa!!
                         
                        ANH:
                        Trút hết phấn son,giữ lại nét kiêu sa!
                        Ngọn lửa tình ấy,muôn đời bất diệt!
                        Nào phải anh yêu,má hồng cùng mắt biếc?
                        Mà chính hồn thơ kia,sáng tựa trăng rằm!!
                         
                        Em đi rồi,anh sẽ về thăm!
                        Khu vườn đó,chất đầy kỷ niệm!!
                        Có thơ,có em,có cả trời hoa tím!
                        Sông biển nào,chứa hết được tình ta??
                         
                        Em đừng lục tung cả dãy Ngân hà!
                        Lời thề dưới trăng,không nằm ở đó!
                        Loài hoa thông minh không cần nấm mộ!
                        Kẻ si tình,đem chôn ở trong tim…
                         
                         
                         
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.09.2013 09:11:13 bởi võ phong trần >
                        #42
                          võ phong trần 26.09.2013 09:12:55 (permalink)
                          0
                          TIẾNG ĐÀN TRI ÂM
                           
                          Đem yêu thương,nối vần thơ ghép!
                          Khúc tâm ca,làm đẹp cho đời!
                          Con tim phổ ý thành lời!
                          Non sông bắt nhịp,đất trời hòa giao!!
                           
                          Bên sông Tình,nước trào gió cuốn!
                          Theo tay tiên,khúc phượng cầu hoàng!
                          Trăm năm,một giấc mơ màng!
                          Đem thơ họa với tiếng đàn tri âm!!
                           
                          Con tim đó một lầm hai lỡ!
                          Hồng nhan kia,bốn nợ ba duyên!?
                          Sảy chân cũng bỡi kim tiền!
                          Nát vần thơ tại đảo điên trò đời!!
                           
                          Đau lòng nhìn hoa rơi trước ngõ!
                          Chạnh lòng khi trăng tỏ ngoài hiên!!
                          Khúc từ ly nhuốm ưu phiền!
                          Lật đi,lật lại,chữ duyên bẽ bàng!!
                           
                          Thương cho cảnh hoa tàn nguyệt khuyết!
                          Buồn tình đời,vân tán tuyết tan!!
                          Thơ làm khổ lụy hồng nhan!
                          Bỗng dưng xẻ nghe tan đàn vì đâu??
                           
                          Tiết Trung Thu,mưa sầu rơi mãi!
                          Khiến tri âm,tê tái cõi lòng!
                          Bên nào đục,bên nào trong?
                          Để cho một kiếp má hồng bớt đau!!
                           
                          PHONG TRẦN
                           
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.09.2013 09:19:06 bởi võ phong trần >
                          #43
                            võ phong trần 26.09.2013 09:57:16 (permalink)
                            0
                            YÊU KHÔNG GIỚI HẠN
                             
                            EM:
                            Sao anh lại về phương đó?
                            Để em lạnh mảnh hồn côi?
                            Phượng vỹ trên cành chưa đỏ
                            Đau thương trao hết cho người?!
                             
                            Hoa tàn trôi theo ngọn sóng!
                            Sao anh vớt để làm gì?
                            Yêu thương mới vừa nồng ấm!
                            Giờ đây phải chịu phân ly!!
                             
                            Tình không dát vàng khảm bạc!
                            Chỉ mong sớm tối bên người!
                            Ai làm con tim tan nát?
                            Phương này nước chảy hoa trôi!!
                             
                            Em hận dòng sông quê mẹ!
                            Sao không mở lối đi về!?
                            Anh quên tiếng cười lụa xé
                            Làm đau cả một trời thơ…
                             
                            ANH:
                            Có miệng không lời giải thích!
                            Tình như dao bén cứa tim!
                            Nỗi đau trong hồn chất ngất!
                            Từng đêm,rồi lại từng đêm…
                             
                            Anh không quên lời hẹn cũ!
                            Vắt tim óc để trao người!
                            Mong được có ngày đoàn tụ!
                            Nào ngờ nước chảy hoa trôi!?
                             
                            Đem tình nhuộm vàng sắc lá!
                            Để Thu khỏi phải xa người!
                            Nào ngờ hoa kia tàn tạ!
                            Tình đau theo chiếc lá rơi!!
                             
                            Xa nhau,em đừng sầu oán!
                            Sông kia chẳng tội tình gì!
                            Con tim yêu không giới hạn!
                            Sao còn sợ cảnh chia ly???
                             
                             
                             
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.09.2013 09:59:59 bởi võ phong trần >
                            #44
                              võ phong trần 01.10.2013 08:40:01 (permalink)
                              0
                              HOA TÍM “MIỀN ĐỒNG THẢO”
                              (Lục vần thơ cũ)
                              Em:
                               
                              Ta về lại quán Miền Đồng Thảo!
                              Để nhìn nước chảy,hoa tím rơi!
                              Màu hoa không giống như màu áo!
                              Tím cả vần thơ,tím nụ cười!!
                               
                              Bên nhau lật lại hình xưa cũ!
                              Tìm mùi hương ấy để trao anh!!
                              Vần yêu đừng ghép câu tình lỡ!
                              Không ước thì thôi,ước tất thành!!
                               
                              Hoa tím trong tay,lại thoáng buồn!
                              Xa nhau chín nhớ với mười thương!
                              Đừng đem mưa gió ru hồn lạnh!
                              Đừng để hồn hoa,nhạt sắc hương…
                               
                              Em muốn trao anh cả cuộc đời!
                              Trao vần thơ nhớ!Yêu Dấu ơi!!
                              Thân em đâu khác loài hoa tím!
                              Trọn kiếp chỉ yêu có một người!!
                               
                               
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.10.2013 08:41:53 bởi võ phong trần >
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 20 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 289 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9