Đoản khúc
Tình nghiêng - mưa thấm nỗi buồn Người nghiêng - một chút vấn vương đã vừa Ly nghiêng - nỗi nhớ đong đưa Bình nghiêng - trơ đáy khô chưa nỗi niềm ?
Chọn phía nào cũng không nhau Sao ta mãi chon nỗi đau ... để rồi Thời gian giấu mất nụ cười Còn chăng cũng chỉ một thời đã xa ...
Chỉ là chút bâng khuâng Của một thời con gái Sao thời gian cứ âm thầm giữ mãi Một khoảng trắng mông lung không nguyên vẹn để giữ gìn Chỉ có thể là khoảng trắng lung linh . Nhưng đầy ắp nỗi niềm Để rồi từ dạo đó Cái khoảng trắng kia vô tình cuốn em vào vùng trời mang tên nỗi nhớ Một nỗi nhớ khó đặt tên
Ứớc mà chi phía không nhau Để cho hạt nắng chiều đau đáu tìm Đường về nơi ấy lặng im Hàng cây trơ trọi bóng chim lạc bầy Ước mà chi tiếng thở dài Vọng vào cô tịch - để hoài nhớ mong ....
Hai mươi năm có đủ để ta bôi ... Khi mưa nắng vẫn chưa mờ dấu tích Để vần thơ mỗi đêm thâu tĩnh mịch Lại ơ ầu câu hát: " nhớ người dưng
Nắng còn chưa tắt ngoài hiên Rượu ai vừa rót - bên thềm ai say Để cho thu chớm u hoài Gọi từng cơn gió thổi bay lá mùa
À ! mùa hạ vẫn chưa đi Là cánh gió phiêu du gọi lá về với cội Ta ngỡ mùa thu tới Lại bâng khuâng À ! thu chẳng thiết dừng chân Khi biết những cơn mưa cứ tranh giành với nắng khoe từng hạt nặng Cho chiều cũng giận hờn vo cụm những đám mây À ! qua hết một ngày ...
Đã xa rồi cái thuở rong chơi Chiều nhặt lá hỏi vì sao lá rụng Phút đối mặt - thoáng qua dường lúng túng Lần hẹn đầu im lặng đếm bước chân
Thu vừa lãng đãng phía xa Hạ buồn - mưa đổ - nhạt nhòa dấu chân Lang thang tìm chút bâng khuâng Ô hay ! thơ rớt giữa không gian chờ Để rồi phiêu lạc cõi mơ
Rồi mùa đông lướt qua tay Bỏ ta lại với tháng ngày lạnh căm Mưa xin xóa hết thăng trầm Xóa dùm nỗi nhớ đang thầm gọi tên
Ném đi cái tuổi dại khờ Để cho nắng rọi giấc mơ ngủ vùi Ném đi một thuở tình ơi ! Để mưa đừng rớt giữa trời hoang vu Ném đi từng cụm mây mù Vén thềm nỗi nhớ - ngóng mù khơi xa Ném đi khoắc khoải ru ta Ầu ơ ..! tiếng sáo vỡ òa nỗi đau
Có cơn mưa nhỏ lạc đường Giữa mùa đông lạnh rơi ... vương lối về Phải chăng mây - gió u mê Hay là hạt nắng rủ rê ... Để rồi ...
Ngoài kia đông phủ bầu trời Xin đừng xô gió đến nơi yên bình
Ném đi cái tuổi dại khờ Để cho nắng rọi giấc mơ ngủ vùi Ném đi một thuở tình ơi ! Để mưa đừng rớt giữa trời hoang vu Ném đi từng cụm mây mù Vén thềm nỗi nhớ ngóng mù khơi xa Ném đi khoắc khoải ru ta Ầu ơ ..! tiếng vọng từ xa xôi nào
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2013 20:22:26 bởi Huỳnh_Gia >
Khi nụ cười pha trộn với lãng quên
Không ít trái tim đổ nghiêng từ nỗi nhớ
Không ít cuộn tơ trói đời trăm mối nợ
Mối nào lần ...một mối gỡ không đau ?
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: