Lỗi hẹn một lời yêu - Thơ tình
MƯA CUỐI TUẦN Thứ bẩy này lại rả rích mưa rơi Trời rét đậm, thích đi chơi không được Anh chẳng muốn :“áo hoa em bị ướt” Mái tóc thơm sợ mất nếp trên đầu. Cặp môi son, gặp nước sẽ phai màu Ai nỡ để làn da em tái lạnh? Muốn lên chùa... Nhưng cổng chùa khép cánh "Sân rêu... trơn" . Mưa đổ! Vắng bóng người. Chiều cuối tuần, đành lỡ hẹn, em ơi! Mưa ! Mưa mãi... Làm sao em đến được ? Anh nhớ em Mong trời nhanh hết nước Và ngày mai nắng đẹp, rét không còn. Hai chúng mình lại được ngắm hoàng hôn Sân chùa hết trơn Rêu không mọc nữa Cánh cửa từ bi... sớm khuya rộng mở Nghi ngút khói hương Phật tử đến thỉnh cầu. Anh muốn cùng em vai lại sát vai nhau. Lại vui vẻ... "Chiều cuối tuần"... ngây ngất! Em ơi em! Nếu ngày mai - chủ nhật... Mưa... Mưa hoài... Không gặp được nhớ... em ! Thứ bẩy 5/12/2015, Tuấn Phong
Bình minh biển dậy Vầng dương đỏ ngoi lên từ đáy biển Tỏa hào quang, soi mặt nước long lanh Biển mênh mông lặng sóng, thẫm màu xanh Tuyệt diệu quá lúc bình minh - Biển dậy ! Cơn gió sớm trong lành, yêu biết mấy Ta hít căng luồng sinh khí đại dương Giang tay ôm hương nắng mới đầy lòng Ta tận hưởng phút giây thiêng vũ trụ Ôi ! Biển bình minh sao mà quyến rũ ... Chiêm ngưỡng một lần, lại cứ muốn lần sau Còn gì hơn tay nắm chặt tay nhau Vui dạo bước ngắm bình minh ... Biển dậy ! Tuấn Phong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.12.2015 19:03:25 bởi TuanPhong >
CÒN - HẾT... TIẾNG BUỒN XƯA Tặng K.P. Cái lạnh đầu xuân Bâng khuâng nỗi đau trần thế Rét Nàng Bân Còn? hết?... tiếng buồn xưa Kỷ niệm tình đầu khao khát tuổi thơ Phố cũ bốn mùa, lời yêu chưa ngỏ. Cánh sóng tình yêu Bóng chiều nghiêng ngửa Màu sắc cuộc đời, Hoài niệm những chiều thu Nốt nhạc xanh, lặng lẽ, suy tư Hoa tím vườn xưa, xôn xao miền nhớ. Mưa bóng mây Chung chiêng say... một nửa Ảo ảnh, hư vô Một thoáng… hương chiều Hai nửa mùa xanh sành điệu... tôi yêu. Thu cảm trăng quê, bến bình yên… mắt lá. Quỹ thời gian Lặng thầm... đi tìm nỗi nhớ Khúc tình ca Quan họ giao duyên Kỷ niệm trường xưa, đồng cảm… nhớ không em Xa rồi tuổi thơ… ngu ngơ, lạc, muộn. Đêm trung du, Hồ Tiên Sa mùa phượng Một mình say Người bên ấy... vị đời Tiếng đàn bầu Duyên nợ... ánh sao rơi Vương vấn chiều thu... kiếp người - Cỏ dại. Hạt bụi, giọt mưa... mong manh... xuân đợi Xin em đừng... giót biển vào chai Một thoáng tỉnh say... giọt đắng... cõi người! 01/ 02/ 2015 Tuấn Phong
Xao xuyến “Biển thơ tình” Tặng Kiều Bắc Dáng quê hương… Tan hết vào em Đi giữa hoàng hôn Chông chênh Chiều nghiêng bóng Thả nhớ về xuôi, Bức tranh thơ đồng vọng Đằm thắm chân quê, chan chứa Biển thơ tình. Mắc nợ bến chiều, mây nước lung linh Chặng đường xa… Mối tình đầu còn mãi Vấn vít duyên tơ, hương đêm đọng lại Nhớ bóng người… Lỗi hẹn một lời yêu Đêm hội hoa đăng Anh xin đọc thơ Kiều Sự sống tình yêu trong sắc thu màu nhớ Nhớ bước chân anh, đôi bờ bồi lở Bến thơ tình… mộng... gửi một người thơ Nợ tình, bến cũ, về mái trường xưa Về với sông Vân… hương thu còn đó Về Thăng Long… chia xa “màu lỡ dở” “Bến ngụ neo thuyền”... “Thơ thẩn một mình ta” “Góc khuất tỏa hương”, nghĩa mẹ, tình cha Hương đất, hương người, hương trăng sáng tỏ Khát vọng bay lên... Bồng bềnh nắng gió Thơm ngát, ngọt ngào hương cỏ mật... quê hương Người thơ ơi! mang nặng nhớ, yêu, thương “Đã rút ruột nhả tơ vàng óng ánh” Cho người dệt áo thơ tình lấp lánh Níu hoàng hôn Thơm góc khuất... cho đời Giữa một biển thơ, theo ánh mắt, nụ cười Chẳng thấy em đâu... nghẹn ngào thương nhớ Anh im lặng, vần thơ treo trước ngõ Vẫn âm thầm theo bước gót chân xinh Tóc pha sương... xao xuyến... Biển thơ tình Xuân ất Mùi – 2015 Tuấn Phong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.12.2015 19:02:22 bởi TuanPhong >
Dại khờ... Anh!
Tại Anh cứ thẫn thờ, ngu ngơ nhát quá Không chạm tay vào đúng chỗ... của đường cong Không rót lời yêu mật ngọt lúc em mong Không chịu trao nụ hôn chiều hôm ấy... Em bốc lửa nhịp tim... Anh lặng im... đứng đấy? Để em chờ... Thấy xa lắc... xa lơ... Anh thót lòng mỏi mắt kiếm... câu thơ Em mãi đợi Nheo mắt cười... đỏng đảnh. Giữa thu rồi Gió heo may lành lạnh Hoa cúc vàng... khép cánh Dại khờ...Anh! 14 – 9 – 2013 Tuấn Phong
ĐÊM SÁNG TRĂNG Đêm sáng trăng... Anh lại nhớ đến em Nhớ ngày ấy biển đêm ào ạt sóng Ngồi bên nhau... gió trùng khơi lồng lộng Em mơ màng khe khẽ nép vào anh. Đêm sáng trăng... thăm thẳm một màu xanh Trời trong vắt mênh mông vô cùng tận Vũ trụ kia chứa bao điều bí ẩn Như cõi lòng thầm kín của “Nàng Thơ”. Đêm sáng trăng... Cứ xao xuyến... ngẩn ngơ Thơ thẩn bước Chiều bến mơ khát vọng Lại ước ao... đôi môi hồng cháy bỏng Vào cõi yêu... thấp thoáng bóng em chờ. Đêm sáng trăng... Anh nhớ lắm... “Nàng Thơ”! 12/8/2014 Tuấn Phong
Đợi nắng phương Nam! Từ phương Nam em gửi nắng cho anh Bởi nghe tin có gió mùa đông bắc Trời âm u, mây mù, mưa lắc rắc Tháng Ba rồi vẫn còn rét Nàng Bân Người vợ xưa đan áo gửi cho chồng Em gió phương Nam dịu dàng gom tia nắng Dệt nhớ, dệt thương - tơ vương đằm thắm Nặng nghĩa tình sưởi ấm trái tim anh Duyên kiếp nào xui ngọn gió mong manh Gửi nhớ nhung từ phương Nam ra Bắc? Em ơi em! Dù hai mùa giăng mắc Gió miền này trái ngược gió miền kia Ta vẫn chung nhau mấy tháng nắng hè Tình đa mang làm sao ai gỡ được! “Ngập ngừng trăng, ngập ngừng con nước” Anh mãi thèm đón đợi nắng phương Nam! Tuấn Phong
Khắc khoải tháng Mười Hai “Mùa đông ơi! Ta nhớ nhau nhiều lắm Sao đành lòng chia nửa ... tháng Mười Hai” Giữa Thủ đô Những đợt rét kéo dài Anh bỗng trốn trong thơ tình hạnh phúc Tháng Mười Hai Sài Gòn, với sắc vàng hoa cúc “Nắng vẫn vàng và nắng rất mông lung” Anh bắt gặp em Trong nỗi nhớ vô cùng Ngày và đêm tháng Mười Hai Ngọt ngào Đắng chát Nửa giấc mơ kia vỡ oà... Khao khát “Lại một mình Khắc khoải tháng Mười Hai”./. 4 - 1 - 2010 Tuấn Phong
EM ĐI RỒI Em đi rồi Còn phảng phất đâu đây Trên những hàng cây một chút hương đọng lại... Em đi rồi Căn phòng kia trống trải Chút tình nồng hơi ấm vẫn còn lưu... Em đi rồi Giọng nói chẳng mang theo Thanh bổng, thanh trầm Hồn thơ anh níu giữ... Em đi rồi Có ai ngồi tâm sự Mảnh sân chiều Chiếc võng mắc... chờ ai? 22 – 8 – 2012 Tuấn Phong
Duyên nợ... Tiếng leng keng Bao năm rồi vắng hẳn tiếng leng keng... Không còn tiếng rao quà đêm phố cổ Tiếng chuông vọng từ chùa xa Trấn Vũ Da diết bâng khuâng... nhắc nhở sớm chiều Tiếng leng keng... rung động trái tim yêu Tuổi ấu thơ mộng mơ... đi chơi tàu điện Tiếng leng keng... đã đi vào lời hẹn Đêm cuối tuần tìm bến đỗ chờ nhau... Mùa hè về tiếng ve gọi thêm mau Và má ai chợt ửng màu hoa phượng Ta trót say để bây giờ cứ vướng Phương trời hồng một thuở tựa chiêm bao Đôi mắt em như cả một trời sao Anh bị đắm suốt một đời chưa tỉnh... Tiếng leng keng... rung màn đêm yên tĩnh Giục ta về chuyến tàu vét.... đêm nay Đường Cổ Ngư lồng lộng gió Hồ Tây Dốc Yên Phụ chia tay... đi vào nỗi nhớ Tiếng leng keng ! Kỷ niệm xưa còn đó Bao cuộc tình... duyên nợ... Tiếng leng keng 10 - 05 – 2009 Tuấn Phong - Thu Phong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.12.2015 19:10:04 bởi TuanPhong >
Tìm nỗi nhớ của em Anh trở về Tìm nỗi nhớ của em Sâu thẳm, mênh mông Triền miên, tha thiết... Tiếng tơ lòng Nhịp tim rung da diết Cặp môi hồng cháy bỏng ... nửa bờ vai Giọt lệ rơi... ướt lạnh gối đêm dài Nhớ hơi nhau ấm nồng, khắc khoải... Theo ánh sao rơi Từ chân trời xa ngái Anh bay về ru giấc ngủ cho em Tiếng đàn khuya day dứt thấu màn đêm Hoà nhịp chuông Đồng hồ buông... chầm chậm Đêm đông lạnh thả vòng tay êm ấm Anh trở về tìm nỗi nhớ của em! 8 - 1 - 2010 Tuấn Phong
Tiếng mưa rơi Đêm nằm nghe tiếng mưa rơi Tiếng mưa thánh thót như lời mẹ ru Thoảng nghe trong gió vi vu Biển reo sóng vỗ... hình như gọi mình Vườn cau nghiêng lá rung rinh Đêm mưa thao thức tự tình với nhau
Gió mưa rả rích canh thâu
Gợi thương, gợi nhớ, gợi sầu... riêng ai
Tiếng mưa trầm bổng, ngân dài
Giọt rơi xuống đất, giọt cài trên cây
Tiếng mưa duyên nợ vơi đầy
Giọt buồn sâu nặng, giọt say ngọt ngào
Đêm nay nhớ lại đêm nao
Tiếng mưa - bản nhạc dẫn vào cõi yêu
30 - 5 – 2009
Tuấn Phong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.12.2015 19:50:46 bởi TuanPhong >
Nắng đông về Giá như ngày đó không gặp em... Anh chẳng biết mùa đông còn nắng ấm Bởi lòng anh khi đông về lạnh lắm Kín vòm trời, mây xám lững lờ trôi Gió hắt hiu, mưa rả rích tê người Chim, hoa, lá, cỏ, cây... buồn ủ rũ “Từ miền hư vô” Nắng đông xòe rực rỡ Xua tan mây, xua gió rét, mưa dầm... Ngày lại dài thêm Trời sáng đẹp, trong ngần Nhìn nắng đông sao mà yêu nắng thế! Nắng đông về Hoa tươi mừng đua hé Những nụ cười khe khẽ nở trên môi Lại nhớ thương nhau Lại mơ mộng, yêu đời Lại thèm khát ... Trời mùa đông đầy ắp nắng! 4 -11 - 2009 Tuấn Phong
Ngọt ngào Tặng T. P. Cách xa, chờ đợi đã bao ngày Vào mạng tìm nhau, gặp tối nay Mộng ước vơi đầy vương nỗi nhớ Sớm chiều ngây ngất tiếng "Em đây!" Hai tiếng "Em đây!" thật ngọt ngào Càng nghe, càng đắm dạ nao nao Tâm hồn bay bổng, thèm nghe mãi Khe khẽ, em ơi... nhắc lại nào! Nhắc lại nào... em! Tiếng ấy thôi Nói thêm nhiều nữa cũng thừa lời Con tim đồng cảm, luôn đồng nhịp Hai tiếng "Em đây"... đủ nghĩa rồi! 9 - 6 - 2009 Tuấn Phong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.12.2015 20:03:38 bởi TuanPhong >
BẢN NHẠC BÌNH MINH Tôi lại về, thanh thản giữa miền quê Nơi yên tĩnh, sớm – trưa – chiều gió lộng Nơi đất trời mênh mông có cánh cò bay bổng Nơi sáo diều vang vọng lúc hoàng hôn Đêm từng đêm, rộn rã khắp xóm thôn Tiếng gà gáy... nghe thân thương đến lạ Bao năm sống giữa phố phường ồn ã Ò ...ó ...o...! Không còn nữa ... lâu rồi! Tiếng gà kia, nay nghe thấy bồi hồi Lại xao xuyến trong tôi bao kỷ niệm Tuổi thanh xuân, một thời lính chiến Ngang dọc Trường Sơn trên đất lạ quê người Bom đạn chiến tranh rình rập khắp nơi nơi Mỗi chuyến xe đi, có lòng dân che chở Tiếng gà gáy... Ò... ó... o... gọi chúng tôi về đó Được nghỉ ngơi, ăn ở... Lại lên đường! Ò... ó... o...! Tiếng gà gáy... thân thương Nhạc hiệu bình yên, chào quê hương ngày mới Người thành phố... đời sống cao vời vợi Dẫu có thèm... Nghe gà gáy... trong mơ! Tuấn Phong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.12.2015 20:47:01 bởi TuanPhong >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: