Ra Trường... Vào Đời
Áo mão cân đai đã sẵn sàng
Từ đây trường lớp sẽ mênh mang
Giữ gìn giây phút ra trường nhé
Em bước khoan thai rất dịu dàng
Hồi hộp bâng khuâng tiếng giã từ
Bao đêm thao thức luyện kinh thư
Mấy năm rèn luyện tâm với chí
Ba Mạ nhìn em mắt hiền từ (1)
Rồi sẽ theo chồng đi rất xa
Người thân bạn hữu tuổi hoa ngà
Ngây thơ tuổi trẻ, xin từ biệt
Em sẽ theo chồng đi rất xa
Sách vở trường ơi có nhớ thương
Bạn bè ngày đó rất thân thương
Những đùa vui nghịch không còn nữa
Một thoáng bồi hồi thoáng vấn vương
Em bước oai nghi lãnh mảnh bằng
Nhớ ngày nào đó chạy tung tăng
Từ đây khôn lớn xin từ giã
Đường cũ mộng mơ với sao trăng
Thì đó từ đây sẽ vào đời
Chẳng còn thơ thẩn với chơi vơi
Đón chào thế giới hồn phơi phới
Ngày tháng tương lai sẽ rạng ngời
Nguyên Đỗ
May 5th, 2001
(1) Ba má đọc theo tiếng Huế
Theo Dấu Thời Gian
Theo dấu thời gian đánh mốc ghi
Buồn vui nghịch nhộn nhừng sân si
Xuân Hạ Thu Đông ghi đủ cả
Ngày sau còn nhớ, sợ quên gì
Theo dấu thời gian gởi nhớ nhung
Tình yêu sâu rộng dến vô cùng
Thiên thu chẳng hết, tình vô tận
Cất giữ niềm riêng gởi nhớ chung
Theo dấu thời gian tuyết, nắng xuân
Màu hoa mùa Hạ, nước non nguồn
Mùa thu trên lá màu muôn sắc
Theo mãi hồn ta theo mãi luôn
Theo dấu thời gian, theo dấu thơ
Này em, anh có bỏ bao giờ
Tình em trong sáng qua năm tháng
Mãi mãi tìm nhau, muôn ánh tơ
Nguyên Đỗ
Một Quan Niệm Về Làm Thơ
For BT
Làm sao làm thơ hở
Em hỏi, anh giật mình
Văn thơ tự hồn sinh
Bao nhiêu là mọi cách
Đọc qua bao nhiêu sách
Nghiên cứu bao bài thơ
Đơn giản thật không ngờ
Có từ bao thế kỷ
Với ngôn từ bình dị
Chẳng lạ kỳ cao xa
Biểu hiện tâm hồn ta
Hướng về chân thiện mỹ
Muôn người tất muôn ý
Thơ văn là cá nhân
Diễn tả xa với gần
Đúng lòng mình là đạt
Nguyên Đỗ
Duyên Nợ Tiền Thân
Cảm đề khi đọc Duyên Nợ Tiền Thân của tác giả Song Nhị
Ờ chẳng biết mình có duyên có nợ
Tự bao giờ, kiếp trước, tại vì sao?
Chốn thiền môn ai dám động tâm nào!
Sao Người đến để ai vương tình nghiệp?
Lời sư phụ chỉ soi duyên tiền kiếp
Trả đời này, hoặc trả lại đời sau
Đang tịnh tâm lòng choáng váng lo âu
Nhãn ấn chứng nhìn lại mình đời trước
Đã là nợ, nỡ nào đành từ khước,
Đến bao giờ trả được hết tiền căn?
Đấm ngực mình lòng tự thấy ăn năn,
Lời thề cũ cứ đeo hoài chẳng mở!
Ờ thôi nhé cũng qua đời tạm bợ,
Tình ngàn xưa lại nối lại cùng nhau,
Vừa mặn nồng vừa hướng thượng thanh cao
Duyên hương lửa, cõi thiền gia giải thoát!
Nguyên Đỗ
Người Bên Cạnh, Người Xa Lạ
Người bên cạnh, người láng giềng... xa lạ
Ngồi gần tôi mà như rất xa xôi
Mắt nhìn mắt mà chẳng thấy bồi hồi
Thật lạ quá, hình như mình lãnh cảm
Người xa đó, chiều thu trời ảm đạm
Đọc lời thơ da diết thấu tâm can
Ngẩn ngơ theo tình tiết giọng thơ tràn
A người đó và ta đồng điệu nhạc
Sao là em, mà chẳng là ai khác?
Anh đã yêu, tim rung động vì ai?
Biết rằng sau, chung thuỷ đến lâu dài?
Hay thoáng chốc, chỉ là thơ, là chữ...?
Đáng nghi hoặc những tình ru sáo ngữ!
Nên tin không hay chẳng đáng tin đâu!
Lỡ ngây thơ, tin dại, đến điên đầu!
Khi ai đó cũng chỉ người xa lạ
Nguyên Đỗ
Học trò hay Cô giáo
Cô học trò nho nhỏ
Những ngày xưa đơn sơ
Chợt về đây bất ngờ
Tháng ngày như làn gió
Bây giờ em cô giáo
Cùng anh mỗi một ngày
Dạy dỗ thật hăng say
Thầy trò hay đồng nghiệp?
Xưa em nghịch phát khiếp
Bây giờ dáng nghiêm trang
Nói năng thật dịu dàng
Học trò thương em lắm
Nắng hồng đôi má thắm
Anh nhìn học trò xưa
Say đắm hay thấm bùa
Ngất ngây nhìn cô giáo!
Nguyên Đỗ
Lại Còn Đáng Đời
Không cảm thông còn vênh vênh váo váo
Đáng đời anh, ai bảo cứ làm cao!
Mai một cho lây lất một mình nào,
Cho cảm thấy thật cô đơn thân phận!
Chưa thi sĩ, đời đã nhiều lận đận
Viết linh tinh lếu láo nghịch lung tung
Trời bão giông sấm sét nổi đùng đùng
Không tội nghiệp, lại còn trù ẻo nữa!
Ừ mai mốt gà nòi đã vững cựa
Vểnh cổ cao gáy thật lớn trên sân
Đám gà tơ, đám gà mái xa gần
Chớ rục rạc lang thang kêu gạ trứng
Mới sáng dậy, đã nói lời tửng tửng
Chắc bảo say, không, đã bảo chẳng say
Không tin à, thì cứ lại cầm tay
Đi chung nhé, tới tận cùng trái đất
Nguyên Đỗ
Đừng Trả Anh Cô Đơn
Anh chẳng muốn em hỏi
Đố anh, em trả gì?
Bởi vì không cần nói
Anh biết em trả chi
Trả anh đêm thinh lặng
Trả anh phút bình yên
Trả anh ngày sầu vắng
Trả anh giây ưu phiền
Anh đâu đòi mà trả
Đêm này không có em
Anh muốn đòi tất cả
Đòi cả trọn người em
Đòi đôi môi ánh mắt
Đời đôi má, vòng tay
Đòi tiếng cười trong vắt
Đôi ánh nhìn tràn đầy
Anh chẳng muốn em hỏi
Đố anh, em trả gì?
Đêm nay anh đứng đợi
Lệ sầu dâng lên mi!
Đừng trả anh em nhé
Đừng trả anh cô đơn
Đừng trả anh giọt lệ
Đừng trả anh giận hờn
Có đòi đâu mà trả
Đã trao trọn cho em
Đừng quay đi giả lạ
Anh chỉ cần có em
Đòi em, đòi em đó
Đòi mái tóc đen huyền
Đòi thiên thần xinh nhỏ
Đòi ước mộng tình duyên
Nguyên Đỗ
Thế Rồi
Thế rồi
Mình phải chia tay
Thế rồi
Hai ngã dứt day nỗi lòng
Thế rồi
Có lại hoàn không
Thế rồi
Tan vỡ mộng hồng sánh vai
Thế rồi
Mình phải chia hai
Thế rồi
Ngày tháng sẽ dài xót xa
Thế rồi
Thương nhớ thiết tha
Thế rồi
Chi nữa cũng là vậy thôi
Thế rồi
Rồi thế
Thế rồi
Trái tim hai đứa
Đơn côi một đời
Nguyên Đỗ
Hãy Dừng Lại, Thưởng Thức Hoa
"Stop and smell the roses!"
Hãy dừng lại, thưởng thức hoa thơm ngát
Từng bụi hồng tươi nở buổi ban mai
Những cánh hoa rực rỡ nét trang đài
Khoe trong nắng vàng xinh trông diễm lệ
Hãy dừng lại, thưởng thức hoa muôn vẻ
Nào cúc vàng, nào cẩm chướng, thủy tiên
Những chậu hoa khoe sắc rất tự nhiên
Được chăm sóc kỹ càng cho mùa Tết
Hãy dừng lại, thưởng thức hoa muôn nét
Cụm hoa tròn, suối hoa đổ tươi xinh
Những thác hoa có tầng lớp gập ghềnh
Rất mỹ thuật trưng bày đang nở rộ
Hãy dừng lại, Bến Suối Mây, tương ngộ
Bao nhiêu hoa, bao mặc khách tao nhân
Tuy là xa mà cũng rất như gần
Nối vòng tay kết tình thi văn hữu
Nguyên Đỗ
http://datvietlive.com/forums/showthread.php?t=913