Nửa đêm (Lời tiên tri mới - tập 1) - Những chiến binh (Erin Hunter)
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 28 trên tổng số 28 bài trong đề mục
S.F 28.09.2013 11:01:04 (permalink)
5
Chương 14


Vuốt Mâm Xôi thở phào nhẹ nhõm khi vượt qua được Dãy Núi và được cảm nhận cỏ dưới bàn chân. Bây giờ họ không chỉ có một mình, đoàn mèo thật nhỏ bé giữa lãnh thổ rộng mênh mông mà họ chưa biết đến. Chân Quạ đã chỉ ra một con đường mòn chia cắt cánh đồng bởi hàng rào sắc cạnh, bóng loáng của Hai Chân, có nhiều mùi Hai Chân và chó, mặc dù không gặp chúng. Những khuôn mặt đầy len của bầy cừu cứ nhìn chằm chằm khi chúng đi qua, đầu của chúng phải hạ thấp và tai bẹp dúm, không thoải mái khi bị nhìn..

“Em có nghĩ là họ chưa bao giờ thấy một con mèo trước đây không,” Lông Bão càu nhàu.

“Cũng có thể,” Da Hung trả lời. “Không có lí do gì để một mèo đến đây. Tôi không đánh hơi thấy mùi con mồi kể từ khi rời nhà kho.”

“Đúng rồi, tôi cũng chưa bao giờ thấy một con cừu trước đây cả,” chân Sóc chỉ ra. Cô nheo mắt tiến đến con cừu gần nhất, và Vuốt Mâm Xôi âm thầm theo sau cô; vừa đủ để anh biết cừu sẽ không làm gì nguy hiểm, nhưng anh không cho mình cơ hội lại gần. Chân Sóc dừng cách con cừu khoảng một cái đuôi, nếm mùi và nhăn mũi. “Chết tiệt! Nhìn chúng y chang như có mây ở chân, nhưng mùi thì kinh khủng!”

Da Hung ngáp. “Chúng ta phải đi, vì tình yêu với bộ tộc Sao?”

“Tôi tự hỏi tại sao bộ tộc Sao lại bảo chúng ta đến nơi mặt trời lặn,” Đuôi Phi Điểu meo, đổi hướng để tránh một ngọn cỏ bị cừu gặm một cách thoải mái. “Tại sao họ không thể nói với chúng ta là cần phải biết gì để trở về khu rừng chứ? Và làm sao mà chúng ta có thể nghe được thông điệp từ nửa đêm?”

Chân Chim khịt mũi. “Ai biết?” Cậu ta nheo mắt nhìn Vuốt Mâm Xôi. “Có thể chiến binh bộ tộc Sấm sẽ nói với chúng ta. Sau tất cả, chỉ có anh ấy là mèo có giấc mơ – hoặc là do anh ấy nói thế.”

Vuốt Mâm Xôi nhe răng. “Cậu biết là tôi cũng phải làm những gì mà cậu đang làm,” anh meo. “Chúng ta phải tin bộ tộc Sao, nơi đó sẽ cho chúng ta hiểu rõ mọi thứ để kết thúc tất cả.”

“Không dễ như anh nói đâu,” chân Chim vặn lại. 

“Để anh ấy yên!” Vuốt Mâm Xôi ngạc nhiên nhìn chân Sóc lao lên phía trước và chặn lính nhỏ bộ tộc Gió lại. “Vuốt Mâm Xôi không yêu cầu về giấc mơ thứ hai. Anh ấy không sai khi được bộ tộc Sao chọn.”

“Cô thì biết cái gì?” chân Chim gầm gừ. “Trong bộ tộc Gió, lính nhỏ biết phải giữ mồm im lặng như thế nào.”

“Ồ, vậy nên cậu sẽ im lặng từ bây giờ phải không?” chân Sóc meo xấc xước. “Tốt đấy.”

Với cái miệng bành ra gầm gừ, chân Chim bước vòng qua cô và đi tiếp.

Vuốt Mâm Xôi tới chỗ mèo cùng tộc. “Cảm ơn đã ủng hộ tôi,” anh thì thầm.

Mắt chân Sóc nháng lên tức giận. “Tôi không làm thế vì anh!” cô cộc lốc. “Tôi chỉ cho rằng cục lông khùng đó nghĩ bộ tộc Gió giỏi hơn bộ tộc Sấm.” Cô lao đi với cái rít khó chịu, vượt qua cả Đuôi Phi Điểu và Lông Bão, không thèm dừng lại để nhìn.

“Đừng có đi quá xa như vậy!” Vuốt Mâm Xôi gọi với theo sau, nhưng cô không thèm quan tâm.

Khi đuổi kịp, Vuốt Mâm Xôi cảm thấy không thoải mái khi không có mèo nào khác cố gắng bảo vệ cậu, thậm chí cả Da Hung. Họ đều nghi ngờ về suy nghĩ của anh về nơi mặt trời lặn, và lí do tại sao họ lại ở đây, giống như Đuôi Phi Điểu. Mùi của trách nhiệm đề nặng lên từng bước chân Vuốt Mâm Xôi, và anh biết khi một trong những mèo đồng hành bị thương hoặc bị giết bởi chuyến đi này, tất cả trách nhiệm sẽ là của anh. Có lẽ bộ tộc Sao sẽ nhận ra đây là điều sai lầm sau một thời gian. Có lẽ mọi thứ sẽ chấm hết, không còn niềm tin hay lòng dũng cảm của các chiến binh để mang chúng đến nơi an toàn.

Không lâu sau khi nắng lên, chúng đã đến được đường Sấm Rền đầu tiên. Nó hẹp hơn nhiều cái mà chúng từ thấy, và uốn cong hơn dù chúng không thấy quái vật nào đến gần trong một lúc. Ở phía đối diện, một dãy hàng rào cao và xa nhất mà chúng từng thấy. 

Chân Chim thận trọng tiến lại và ngửi đường biên màu đen của đường Sấm Rền. “Eo!” cậu ta la lên, nhăn mũi. “Hôi quá. Tại sao Hai Chân lại trải nó khắp nơi vậy?”

“Quái vật của họ di chuyển trên đó,” Lông Bão nói với cậu.

“Tôi biết!” chân Chim cộc lốc. “Quái vật của họ cũng hôi y chang.”

Lông Bão nhún vai. “Đó là Hai Chân của cậu.”

“Chúng ta ngồi ở đây cho đến khi nào mặt trời lặn, lúc thói quen sinh hoạt của Hai Chân kết thúc?” Da Hung cắt ngang. “Hay chúng ta băng qua đường Sấm Rền bây giờ?”

Vuốt Mâm Xôi hạ thấp mình bãi cỏ ven đường, tai vểnh lên bắt lấy âm thanh của quái vật đang tiến đến. “Khi tôi nói ‘chạy’, thì chạy,” anh nói với chân Sóc, mèo cũng đang hạ thấp mình bên cạnh anh. “Em sẽ làm tốt.”

Chân Sóc không nhìn anh. Cô trông rất tệ từ khi cãi nhau với chân Chim. “Tôi không sợ, anh biết mà,” cô rít lên.

“Cô nên sợ,” Da Hung cằn nhằn bên cạnh. “Cô có nghe chúng tôi nói gì khi băng qua đường Sấm Rền gần Dãy Núi không? Nói thẳng ra: chúng rất nguy hiểm cho những chiến binh không có kinh nghiệm. Mèo có thể chết vì chúng.”

Chân Sóc quay lại và gật đầu, đôi mắt màu xanh mở to.

“Tốt,” chiến binh bộ tộc Bóng Tối meo. “Vì vậy hãy tập trung nghe Vuốt Mâm Xôi, và khi cậu ấy nói em chạy, hãy chạy như chưa bao giờ em được chạy.”

“Trước khi chúng ta qua đó,” Vuốt Mâm Xôi cất cao giọng cho mọi mèo đều có thể nghe được – “Tôi nghĩ chúng ta nên quyết định sẽ làm gì ở phía bên kia đường. Chúng ta không thể thấy gì ngoài hàng rào, và tôi không thể nếm được mùi gì từ khói bụi của đường Sấm Rền.”

“Lông Bão ngẩng đầu lên và há quai hàm để nếm không khí. “Tôi cũng vậy,” anh đồng ý. “Tôi đề nghị chúng ta băng qua, chạy thẳng đến hàng rào, và gặp lại nhau ở đường biên bên kia. Nếu có bất kì nguy hiểm gì ở đó, sáu chúng ta phải cùng nhau đối phó với nó.”

Vuốt Mâm Xôi ấn tượng với suy nghĩ hợp lí của Lông Bão. “Được rồi,” anh meo, những mèo còn lại, kể cả chân Chim cũng thì thầm đồng ý.

“Vuốt Mâm Xôi, anh ra hiệu đi,” Lông Bão meo.

Một lần nữa Vuốt Mâm Xôi lại căng thẳng lắng nghe. Một tiếng gầm rú nhỏ nhanh chóng đến gần xé tan bầu không khí, và một quái vật chạy uốn cong không tự nhiên, bộ da bóng loáng lóe sáng khi vụt qua. Phả vào mọi mèo hơi nóng khí chịu đến nghẹt thở.

Gần như cùng lúc, một con quái vật nữa vượt qua. Rồi cảm giác yên tĩnh trở lại, nặng nề như một tấm chăn tuyết’ khi Vuốt Mâm Xôi hướng tai ra lần nữa anh không thể nghe thấy gì nhưng có tiếng chó ở đằng xa.

“Chạy!” anh gào.

Anh chạy về phía trước, biết chân Sóc đang giữ cùng tốc độ với mình cạnh Đuôi Phi Điểu và các mèo khác. Chân anh chạy liên tục trên bề mặt đường Sấm Rền; khi đến dải đất hẹp của cỏ ở đường biên phía bên kia và chạy xuyên qua hàng rào, những gai nhọn gây cản trở bộ lông của anh.

Cố gắng đẩy mạnh, anh nhảy luôn vào khoảng trống. Trong một lúc anh không thể ý thức được những gì mình đang thấy, và gần như đóng băng trong hoảng loạn. Anh thấy một ngọn lửa phừng phừng cháy và mùi khói cay xè đầy cổ họng. Có một tiếng kêu the thé và một đứa trẻ Hai Chân chạy đến chỗ anh, không cao hơn một con cáo, với đôi chân mập mạp và bước đi chập chững. Tiếng sủa của con chó bất ngờ to hơn.

“Chân Sóc, lại đây!” anh thở hổn hển, nhưng khi anh quay lại tìm cô lính nhỏ lông vàng thì cô biến mất.

Anh nghe Lông Bão gào, “Cùng nhau! Vượt qua chỗ này.!”

Vuốt Mâm Xôi nhìn ra xung quanh, nhưng không thể thấy bạn đồng hành đâu, đưa chân vào một bụi cây nhựa ruồi, nơi trú ẩn gần nhất mà anh có thể thấy. Bụng anh chà sát mặt đất, bò vào nơi trú ẩn, và cảm nhận đang ấn mũi vào một bộ lông. Nghe được tiếng rên rỉ sợ hãi; trong ánh sáng mờ ảo, anh thấy bộ lông đốm màu xám và nhận ra Đuôi Phi Điểu.

“Là tôi,” anh thì thầm.

“Vuốt Mâm Xôi!” giọng Đuôi Phi Điểu run rẩy. “Trong một thoáng tôi đã nghĩ là chó.”

“Những mèo khác đâu?” Vuốt Mâm Xôi hỏi cô. “Chị có thấy chân Sóc không?”

Đuôi Phi Điểu lắc đầu, đôi mắt màu xanh mở to sợ hãi.

“Đừng lo lắng, tôi chắc chắn là họ ổn,” anh meo, liếm nhanh qua tai cô. “Tôi sẽ ra ngoài xem có chuyện gì đang xảy ra.”

Anh bò được khoảng hai cái đuôi thì đến rìa bụi cây. Nhìn ngọn lửa, anh nhận ra mình thật may mắn, chỉ là một cành cây đang cháy, trong một trảng trống không quá xa nơi cậu xông vào; một Hai Chân trưởng thành đang cho thêm nhiều cành cây vào. Đứa trẻ hai chân cũng tham gia cùng họ. Vuốt Mâm Xôi vẫn có thể nghe thấy tiếng cho sủa, nhưng anh không thể thấy nó, mùi khói đã không cho anh đánh hơi ra nó. Quan trọng hơn là anh không thể thấy những mèo đồng hành cùng mình.

Khổ sở trở lại chỗ Đuôi Phi Điểu, anh thì thầm. “Đi thôi, chị hãy theo sau tôi. Hai Chân không chú ý khi đang chơi đâu.”




“Còn chó thì sao?”

“Tôi không thể thấy nó ở đâu, nhưng không có ở đây. Nghe này, chúng ta sẽ làm như thế này.” Vuốt Mâm Xôi biết anh phải có một kế hoạch đúng đắn, để Đuôi Phi Điểu ra ngoài đó trước khi hoàn toàn bị đóng băng. Bụi cây nhựa ruồi của họ mọc gần hàng rào gỗ, không xa đó có một cái cây nhỏ đang vươn mấy nhánh cây vào khu vườn. “Lên đó,” anh meo, đưa tai chỉ. “Leo lên cây; sau đó chúng ta có thể lên trên hàng rào. Chúng ta có thể đi đến chỗ khác từ đó.”

Trong thoáng chốc anh tự hỏi mình sẽ làm gì nếu Đuôi Phi Điểu quá sợ hãi mà từ chối ra khỏi đây, nhưng cô mèo xám gật đầu kiên quyết.

“Bây giờ?” cô hỏi.

“Ừ – Tôi sẽ ở ngay sau chị.”

Ngay khi Đuôi Phi Điểu ra khỏi nơi ẩn náu, cô chạy ngay đến phía dưới hàng rào, và nhảy ngay lên cây. Vuốt Mâm Xôi, khó khăn bắt kịp cô, nghe tiếng đứa trẻ Hai Chân ré lên lần nữa. Sau khi anh cào vào thân cây, khó khăn quờ quạng cho đến khi anh an toàn trên nhánh cây và trú ấn trong tán cây đó. Anh có thể bắt được mùi Đuôi Phi Điểu và thấy đôi mắt màu xanh của cô đầy lo lắng nhìn anh.

“Vuốt Mâm Xôi,” cô meo. “Tôi nghĩ chúng ta đã tìm thấy chó.”

Cô giật giật ria chỉ xuống khu vườn bên cạnh. Vuốt Mâm Xôi chui ra khỏi đám lá và nhìn con chó – vât nuôi màu nâu khổng lồ – nhảy lên và cào vào hàng rào với những móng vuốt cùn trong nổ lực leo lên tấn công chúng. Khi Vuốt Mâm Xôi chui vào con chó sủa điên cuồng đầy kích động.

“Phân cáo kinh!” Vuốt Mâm Xôi phun nước bọt. 

Anh tự hỏi cơ hội của họ có phải là chạy dọc trên hàng rào, nhưng nó nhỏ hơn nhiều cái hàng rào anh đã leo trong lãnh thổ bộ tộc Sấm, và con chó đang rung mạnh cái hàng rào làm khó cho bất mèo nào có thể giữ thăng bằng mà không bị ném trở lại xuống khu vườn. Vuốt Mâm Xôi tưởng tượng ra những cái răng kia ngập trong cổ họng hoặc chân của anh và quyết định tốt hơn hết là họ ở lạ đây.

“Chúng ta không thể tìm ra những mèo khác với tốc độ này,” Đuôi Phi Điểu rên rỉ.

Khi Vuốt Mâm Xôi nghe tiếng của Hai Chân mở ra. Một Hai Chân trưởng thành đứng đó, nạt con chó. Sủa điên cuồng, vật nuôi kia vẫn cố gắng tấn công chúng trong hàng rào. Hai Chân hét lần nữa và sải bước vào khu vườn, nắm lấy cố con chó và kéo nó đi, phản đối giữ dội không chịu vào tổ. Cánh cửa đóng lại, tiếng sủa tiếp tục thêm một lúc rồi ngừng hẳn.

“Thấy chưa?” Vuốt Mâm Xôi meo với Đuôi Phi Điểu. “Thậm chí Hai Chân cũng có lúc có ích.”

Đuôi Phi Điểu gật đầu, đôi mắt nhẹ nhõm vì được cứu. Vuốt Mâm Xôi bò ra khỏi cây đến chỗ hàng rào và, cẩn thận tiến lại, đi dọc theo nó cho đến khi anh ra được đến đoạn hàng rào giáp đường Sấm Rền. Từ đó cô có tầm nhìn tốt để xem xét cả khu vườn. Mọi nơi đều có thể nhìn qua.

“Tôi không thể thấy hoặc nghe thấy những mèo khác,” Đuôi Phi Điểu meo khi cô gặp anh.

“Không, nhưng điều đó có thể là một tín hiệu tốt,” Vuốt Mâm Xôi chỉ ra. “Nếu Hai Chân bắt họ, họ sẽ làm huyên nào cả lên.”

Anh không chắc mình đúng, nhưng dường như nó có thể trấn an được Đuôi Phi Điểu.

“Cậu nghĩ chúng ta nên làm gì?” cô hỏi.

“Nguy hiểm ở bên trong khu vườn,” Vuốt Mâm Xôi quyết định. “Chúng ta sẽ an toàn hơn khi ở bên kia hàng rào, cạnh đường Sấm Rền. Quái vật sẽ không bận tâm tới chúng ta nếu chúng ta ở trong bờ, và thêm nữa là khi chúng ta đi đến hết hang ổ của Hai Chân thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.”

“Nhưng những mèo khác thì sao?”

Đây là câu hỏi Vuốt Mâm Xôi không thể trả lời. Quá khó để tìm thấy bạn đồng hành khi chó và Hai Chân ở xung quanh. Lo lắng đâm sâu vào bụng khi anh nghĩ đến chân Sóc đang cô đơn và hoang mang ở một nơi lạ và đáng sợ.

“Họ có lẽ cũng giống chúng ta,” anh meo, hy vọng đủ thuyết phục. “Họ thậm chí có thể đang đợi chúng ta. Nếu không, tôi sẽ quay lại và tìm kiếm họ trong bóng đêm, khi Hai Chân sẽ ở trong ổ của họ.”

Đuôi Phi Điểu gật đầu khẩn trương, và cả hai mèo nhảy nhẹ nhàng xuống khỏi hàng rào bằng chân trước lên bãi cỏ. Họ đi dọc theo hàng rào và đường Sấm Rền, giữ khoảng cách với bề mặt màu đen mịn. Quái vật cứ đi qua đi lại, nhưng Vuốt Mâm Xôi quá lo lắng về những mèo mất tích nên hầu như không chú ý đến tiếng gầm rú và cơn gió đập vào chân anh.

Cuối cùng họ cũng đi hết hàng rào. Đường Sấm Rền cong lại để hướng đến một con đường khác. Hai mèo đang ở giữa một mảnh đất trống, gần như được bao phủ bởi một mớ bụi cây táo gai. Ở bên kia đường Sấm Rền, cánh đồng kéo dài ra rất xa. Một cơn gió lạnh thổi tung bộ lông của Vuốt Mâm Xôi khi anh nhìn qua cánh đồng, ở nơi mặt trời bắt đầu chìm xuống.

“Đa tạ bộ tộc Sao!” Đuôi Phi Điểu thở nhẹ nhõm.

Vuốt Mâm Xôi dẫn đường vào bụi cây. Họ an toàn hơn ở đó, và những mèo còn lại thực sự đang chờ. Để Đuôi Phi Điểu canh chừng bên ngoài, cậu vào sâu bên trong, tìm kiếm và gọi tên mọi mèo bằng giọng meo thấp. Không có tiếng trả lời, và anh cũng không thể bắt được mùi nào quen thuộc.

Khi trở lại chỗ Đuôi Phi Điểu, cô đang ngồi với đuôi vòng qua chân. Một con chuột chết nằm bên cạnh cô. 

“Cậu có muốn chia không?” cô meo. “Tôi đã bắt nó, nhưng tôi thật sự không muốn ăn.”

Con mồi nhắc Vuốt Mâm Xôi là anh đang đói như thế nào. Anh đã ăn rất nhiều vào sáng nay ở kho của chân Quạ, nhưng họ đã đi rất dài để đến đây. 

“Chị có chắc không? Tôi có thể bắt một con cho mình.”

“Không, cậu ăn đi.” Cô đẩy con chuột về phía anh bằng một chân.

“Cảm ơn.” Vuốt Mâm Xôi dùn mình cạnh cô và xé một miếng mồi. Vị ấm nóng tràn đầy miệng anh. “Đừng lo lắng nữa,” anh meo khi Đuôi Phi Điểu cúi đầu miễn cưỡng xé lấy một miếng mồi. “Tôi chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.”

Đuôi Phi Điểu ngừng ăn và nhìn anh lo lắng. “Tôi cũng hy vọng vậy. Tôi cảm thấy rất khó chịu khi không có Lông Bão. Chúng tôi đã luôn bên cạnh nhau hơn tất cả những đồng bào khác. Tôi nghĩ là do chúng tôi có cha đến từ bộ tộc khác.”

Vuốt Mâm Xôi gật đầu, nhớ ra anh đã thân thiết với Da Hung như thế nào khi chúng còn là mèo con, vì chúng phải đấu tranh để việc thừa kế dòng màu từ cha họ, Sao Cọp, có ý nghĩa hơn.

“Tất nhiên, cậu sẽ hiểu điều đó.” Đuôi Phi Điểu mời cậu bằng một cái giật tai để cậu ăn thêm.

“Đúng vậy,” Vuốt Mâm Xôi trả lời. Anh nhún vai. “Nhưng tôi không nhớ cha của tôi nhiều chị nhớ Vằn Xám. Tôi ước tôi có thể tự hào về kí ức của ông, nhưng tôi không thể.”

“Thật sự rất khó.” Đuôi Phi Điểu ấn mõm vào vai anh. “Lần cuối chúng tôi thấy Vằn Xám ở cuộc Tụ Họp. Và chúng tôi đã rất tự hào khi ông ấy làm thủ lĩnh trợ tá bộ tộc.”

“Ông ấy cũng rất tự hào về chị,” Vuốt Mâm Xôi meo, vui vẻ kết thúc câu chuyện về cha anh.

Anh ăn phần còn lại của con chuột, trong khi Đuôi Phi Điểu buộc bản thân phải bắt đầu lên kế hoạch những thứ mà họ nên làm. Mạo hiểm ra khỏi bụi cây, anh thấy mặt trời phát ra những tia lửa, cháy bừng cả con đường mà họ phải đi. Nhưng không hy vọng gì vào việc tiếp tục cho đến khi nào họ tìm thấy những mèo còn lại.

“Họ không có ở đây,” Đuôi Phi Điểu thì thầm, đến cạnh anh và thở nhẹ vào tai anh.

“Không, tôi sẽ trở lại. Chị ở đây thay vì…”

Một tiếng gào giận ngắt lời anh: âm thanh của tức giận, đánh nhau của mọi mèo, đến từ khu vườn gần nhất. Đứng thẳng dậy, anh gặp ánh mắt của Đuôi Phi Điểu.

“Họ ở đó!” anh thở hổn hển. “Và họ đang gặp nguy hiểm!”


#16
    S.F 28.09.2013 11:05:35 (permalink)
    0
    Chương 15



    Chân Lá mở mắt ra nhìn những chiếc lá dương xỉ trên đầu, được tận dụng để tránh nắng. Cùng lúc cô nhớ ra hôm nay là ngày được nửa mùa trăng, lúc tất cả mèo lang y và lính nhỏ của họ phải hành trình đến Dãy Núi để gặp bộ tộc Sao tại Tảng đá Mặt trăng huyền bí. Rùng mình phấn khích, cô mới được đến đó một lần, khi bộ tộc Sao nhận cô làm mèo lính nhỏ lang y, và khoảnh khắc đó sẽ đi cùng cô đến hết đời.

    Nhảy vọt lên dễ chịu từ ổ rêu, cô duỗi căng mình và ngáp, hấp háy mắt như còn muốm ngủ. Cô có thể nghe Da Xỉ Than đi lại ở trong hang của bà, và một lát nữa mèo lang y sẽ thò đầu ra để nếm không khí.

    “Không có mùi mưa,” bà meo. “Chúng ta có thể thực hiện tốt chuyến đi này.”

    Không trì hoãn thêm nữa, bà dẫn lối ra khỏi trại. Chân Lá bất giác nhìn đống mồi tươi hối hận khi họ đi ngang qua; không mèo nào muốn chia lưỡi với bộ tộc Sao mà được phép ăn mồi trước đó.

    Lông Tần Bì, mèo đứng bảo vệ bên cạnh đường hầm kim tước, gật đầu khi chân Là và mèo bảo trợ đi qua. Chân Lá cảm thấy bối rối. Cô biết rõ mình vẫn chỉ là một lính nhỏ, chưa đủ để một chiến binh đối xử lịch sự với tất cả mèo lang y.

    Bóng tối vẫn còn bao trùm khe núi và dưới những tán cây khi Da Xỉ Than khẫp khiễng tiến về điểm Bốn Cây, nơi bà và chân Lá sẽ băng qua lãnh thổ bộ tộc Gió. Tiếng lá dưới bụi cây khẽ xào xạc cho họ biết nơi con mồi đang ẩn nấp, nhưng sinh vật nhỏ bé sẽ an toàn bây giờ. Theo thời gian một con chim kêu lên báo động khi hai mèo đi qua, không có nhiều bóng tối xung quanh họ trong ánh sáng mờ mờ nữa.

    “Thực hành kĩ năng đánh hơi của con đi,” Da Xỉ Than huấn luyện chân Lá cả trong lúc đi. “Nếu con có thể tìm được thảo dược hữu ích, chúng ta sẽ thu nhặt nó khi quay trở về.”

    Chân Lá vâng lệnh, cố gắng tập trung hết sức có thể, cho đến khi họ đến dòng sông. Cô và Da Xỉ Than cúi đầu uống nước, rồi đi dọc theo bờ sông đến hòn đá ở giữa dòng nước để băng qua dễ dàng hơn. Chân Lá để mắt đến mèo bảo trợ, lo cái chân bị liệt của bà sẽ gây rắc rối, nhưng Da Xỉ Than kiểm soát các bước nhảy dễ dàng bằng kinh nghiệm lâu nay.

    Khi lên dốc đến điểm Bốn Cây, chân Lá bắt được mùi mèo khác. “Bộ tộc Bóng Tối,” cô thì thầm. “Đó là Mây Còi.”

    Da Xỉ Than gật đầu. “Ông ấy luôn luôn là mèo đợi tôi.”

    Chân Lá biết Da Xỉ Than đã cứu cuộc sống của Mây Còi khi trận dịch nổ ra trong bộ tộc Bóng Tối; vì thế, Mây Còi đã lựa chọn trở thành mèo lang y, và từ đó duy trì tình bạn giữa ông với Da Xỉ Than, ngoài lòng trung thành với bộ tộc mà tất cả mèo lang y đều có.

    Khi tới đỉnh thung lĩnh, chân Lá thấy mèo lang y bộ tộc Bóng Tối ngồi dưới chân Tảng Đá Lớn. Ông mèo màu nâu nhỏ con nhưng đầy kiểu hãnh đang cô đơn, vì không có lính nhỏ. Ông đứng dậy ngay khi thấy họ, lên tiếng chào hỏi. Cùng lúc khi bụi cây ở xung quanh thung lũng rung lên xào xạc, và Lông Bùn từ bộ tộc Sông bước vào trảng trống với lính nhỏ của ông, Cánh Bướm Đêm.

    Chân Lá vui mừng nhìn lính nhỏ bộ tộc Sông. Cô đang băng xuống từ con dốc đến chỗ những mèo khác giữa trảng trống và bắt đầu trao đổi tin tức.

    “Cánh Bướm Đêm!” cô meo. “Thật vui khi thấy chị.”

    Mặt trời bắt đầu lên, chiếu ánh nắng xuống bộ lông màu vàng của Cánh Bước Đêm làm nó tỏa sáng. Chân Lá đang nghĩ xem cô ấy đẹp đến thế nào, nhưng lại bối rối khi lời chào thân thiện của cô không được đáp lại.

    Thay vào đó, Cánh Bướm Đêm lạnh lung gật đầu. “Chào. Chị đã tự hỏi không biết Da Xỉ Than có mang lính nhỏ của bà ấy đi hay không.”

    Một vài điều trong cách nói chuyện của cô ấy làm chân Lá thấy mình thật nhỏ bé, như thể Cánh Bướm Đêm đang cô gắng đặt cô vào đúng vị trí. Tất nhiên Cánh Bướm Đêm thật sự là một chiến binh, vì vậy có lẽ cô mong đợi được tôn trọng, chứ không phải là tình bạn thân thiết từ một lính nhỏ. Thất vọng đâm vào lính nhỏ như cây gai; cô cúi đầu và trở lại phía sau những mèo khác khi họ bắt đầu đến rìa thung lũng để băng qua lãnh thổ bộ tộc Gió.

    Tinh thần của cô hứng phấn trở lại khi họ bắt đầu băng qua dải đất trống; ánh sáng, tia nắng sớm của mùa lá trụi, gió thổi tung ngọn cỏ và như nhấc chân cô lên, mùi của cây kim tước và cây thạch nam tươi tốt thật khác biệt so với khu rừng rậm rạp của bộ tộc Sấm. 

    Có vẻ Cánh Bướm Đêm lùi ra sau mèo bảo trợ mà không tham gia trò chuyện với các mèo lang y, chân Lá chạy vượt lên đến chỗ cô.

    “Em không nghĩ chị sẽ ở đây,” cô meo. “Em nghĩ Vuốt Bùn sẽ dẫn chị tới Miệng Mẹ khi đã sẵn sàng.”

    Cánh Bướm Đêm quay sang nhìn khắp mặt cô, đôi mắt cô ấy tựa khói vàng như thể chân Lá đã nói gì xúc phạm cô ấy. Chân Lá lúng túng. “Tôi xin lỗi…” cô bắt đầu.

    Bất ngờ Cánh Bướm Đêm thoải mái và ánh mắt thù địch tắt ngúm trong mắt cô. “Không, tôi mới phải xin lỗi,” cô meo. “Đó là lỗi của tôi. Tôi đã nghe Lông Bùn nói tại cuộc Tụ Họp lần trước, về việc chờ tín hiệu từ bộ tộc Sao xem tôi có phải là mèo lang y cho bộ tộc hay không?”

    Chân Lá gật đầu.

    “Không có tín hiệu nào cả.” Cánh Bướm Đêm dừng lại và bắt đầu kéo mạnh ngọn cỏ dai bằng móng vuốt ở chân trước. “Không có gì cả! Tôi nghĩ bộ tộc Sao đã từ chối tôi – và những mèo khác đã nhanh chóng nói về điều đó! Chỉ vì mẹ của tôi là mèo vô gia cư, và tôi không sinh ra trong bộ tộc.” Ánh mắt gay gắt lại lóe lên thoáng chốc trong mắt cô, và sau đó vụt tắt.

    “Ồ, không – tôi thật xin lỗi!” chân Lá kêu lên, đôi mắt mở to thông cảm.

    “Vuốt Bùn chỉ nói cho tôi phải kiên nhẫn.” Môi Cánh Bướm đêm cong lên gượng gạo. “Ông ấy có những điều tốt đẹp, nhưng tôi thì không. Tôi đã cố gắng, nhưng tín hiệu vẫn không đến. Tôi đã sẵn sàng để rời bộ tộc, nhưng Sương Diều Hầu – em nhớ anh trai tôi không, Sương Diều Hâu? – nói tôi đừng nghe gì cả. Anh ấy nói tôi không cần phải chứng minh lòng trung thành với những mèo thích ghen ghét, chỉ cần với bộ tộc Sao, và anh ấy chắc chắn họ sẽ gửi tín hiệu sớm.”

    “Và anh ấy đã đúng,” chân Lá meo, “Nếu không thì chị không thể ở đây bây giờ.”

    “Ừ, anh ấy đúng.” Ánh mắt Cánh Bướm Đêm lấp lánh. “Chỉ cách đây hai bình minh. Lông Bùn đến đã ra khỏi hang của ông ấy và tìm thấy cánh một con bướm đêm ở ngay lối vào. Ông ấy đưa nó cho Sao Báo Đốm và tất cả mèo khác trong bộ tộc. Ông ấy nói ông ấy không thể có một dấu hiệu nào rõ ràng hơn.”

    “Và Sao Báo Đốm đã…” chân Lá bị ngắt lời bởi một tiếng gầm gừ từ xa. Ba mèo lang y đã dừng lại ở đỉnh gò đất phía xa, và quay trở lại nhìn chúng. 

    “Con có đi với chúng ta hay không?” giọng Lông Bùn khô khan trong gió.

    Chân Lá trao đổi ảnh nhìn với Cánh Bướm Đêm và phá lên cười. Tín hiệu đã được gửi đến từ bộ tộc Sao, vì vậy Cánh Bướm Đêm không còn phải lo lắng nữa. Miệng Mẹ đợi cả hai mèo, thật sự cho chúng đến với những bí ẩn của chiến binh tổ tiên. Cùng lúc đó, chân Lá không thể tưởng tượng được có gì tốt hơn là làm một mèo lính nhỏ lang y. “Đi thôi,” cô meo đầy hào hứng với mèo đồng hành. “Chúng ta phải bám theo họ!”

    Lúc mặt trời lên, họ gặp Mặt Vỏ Cây, mèo lang y của bộ tộc Gió, đang ở bên cạnh một con suối. Chân Lá nhìn Mặt Vỏ Cây và Lông Bùn chào hỏi nhau với tiếng meo thân thiện, mặc kệ sự căng thẳng giữa hai bộ tộc của họ về quyết định xin uống ước ở dòng sông của bộ tộc Gió cho đến cuộc Tụ Họp kế tiếp. Các bộ tộc thường không có sự cạnh tranh giữa các mèo lang y – lòng trung thành của họ là cho bộ tộc Sao, vượt qua mọi biên giới trong rừng.

    Sau một lúc, chân Lá chú ý thấy Da Xỉ Than bắt đầu khập khiễng nặng nề, và đoán rằng cái chân bị thương lại đang làm phiền bà. Nhưng mèo lang y bộ tộc Sấm không bao giờ chịu giảm tốc độ vì bà, nên chân Lá quyết định giữ các mèo dừng lại. “Chúng ta có thể nghỉ không?” cô xin, ngồi phịch xuống một bụi cây thạch nam mềm. “Tôi thật sự mệt!”

    Da Xỉ Than nhìn cô chằm chằm, như thể bà ấy biết chân Lá nghĩ gì, và meo đồng ý.

    “Lính nhỏ,” Mặt Vỏ Cây thì thầm. “Sức chịu đựng kém quá.”

    Ông không đi xa như chúng tôi,” Cánh Bướm Đêm thì thầm khi cô ngồi xuống cạnh chân Lá. “Và ông cũng không phải lính nhỏ, vậy sao ông biết được?”

    “Ông ấy thật sự không tốt?” chân Lá thì thầm trở lại. “Tôi nghĩ ông ấy chỉ giỏi nhăn nhó.” Cô ngồi xuống và bắt đầu rửa ráy, muốn mình trông thật chỉnh tề khi đứng trước bộ tộc Sao.

    Cánh Bướm Đêm cũng bắt đầu làm giống hệt, và sau khi dừng lại. “Chân Lá, em kiểm tra dùm chị xem?” cô đề nghị.

    “Kiểm tra chị - cái gì?”

    “Thảo dược.” Mắt Cánh Bướm Đêm mở to lo lắng. “Vì Lông Bùn mong tôi biết tất cả mọi thứ về nó. Tôi không muốn ông ấy thất vọng. Chúng tôi dùng sử dụng cúc vàng để chữa nhiễm trùng, và lá có thi để giải độc, nhưng cái gì tốt cho chứng đau bụng? Tôi không thể nhớ ra.”

    “Quả cây bách xù hoặc rễ cây thảo hoàng liên,” chân Lá trả lời, hoang mang. “Nhưng tại sao chị lại làm vậy? Chị có thể hỏi mọi thứ từ mèo bảo trợ mà. Ông ấy không mong chị biết quá nhiều đâu.”

    “Không khi chị gặp bộ tộc Sao!” Cánh Bướm Đêm khóc lóc trong đau khổ. “Chị phải cho họ thấy mọi thứ để chứng minh chị có đủ phẩm chất trở thành một mèo lang y. Họ không thể chấp nhận chị nếu chị không thể nhớ ra những thứ mà mình phải biết.”

    Chân Lá cười phá lên. “Không giống vậy đâu,” cô kiên nhẫn meo. “Bộ tộc Sao sẽ không hỏi chị gì cả. Họ… Tốt thôi, thật khó để giải thích, nhưng em chắc chắn chị không cần phải lo lắng đâu.”

    “Quá dễ đối với em.” Trước sự ngạc nhiên của chân Lá, có chút cay đắng trong giọng nói của Cánh Bướm Đêm. “Em sinh ra đã là mèo rừng. Chị phải làm nhiều thứ hơn những mèo khác, chỉ để được bộ tộc chấp nhận.”

    Mắt cô mở to, léo lên sự pha trộn giữa giận dữ và cương quyết. Lòng thương xót bóp chặt tim chân Lá, và cô đưa đuôi chạm vào vai Cánh Bướm Đêm để an ủi.
    “Điều đó đúng với bộ tộc Sông,” cô meo, “nhưng không đúng với bộ tộc Sao. Chị không học để được bộ tộc Sao chấp nhận – mà họ tặng nó như một món quà.”

    “Họ có thể không tặng nó cho chị,” Cánh Bướm Đêm thì thầm.

    Chân Lá nhìn chằm chằm chị trong ngạc nhiên. Chị ấy là mèo khỏe mạnh và xinh đẹp, có tất cả kĩ năng của một chiến binh lại có cơ hội học tập để trở thành mèo lang y, nhưng chị ấy vẫn cứ phiền muộn vì mình không thuộc về khu rừng.

    Lại gần hơn, chân Lá ấn mõm dịu dàng vào hông Cánh Bướm Đêm. “Chị sẽ ổn thôi,” cô thì thầm. “Nhìn Sao Lửa đi. Ông ấy không sinh ra trong bộ tộc, nhưng bây giờ ông ấy đã là tộc trưởng bộ tộc Sấm.” Khi Cánh Bướm Đêm vẫn còn do dự, cô thêm, “Tin em đi. Khi chị đứng trước Tảng Đá Mặt trăng, chị sẽ hiểu tất cả những gì em nói.”

    Mặt trời bắt đầu lặn khi mọi mèo lang y đến được Dãy Núi. Những ngọn cỏ xơ xác trên dải đất dẫn họ lên con dốc cằn cỗi, nơi có một bụi cây thạch nam. Vài mỏm đá nhú lên, bạc thếch với vài đốm địa y vàng.

    Mặt Vỏ Cây, mèo dẫn đầu, dừng lại trên mặt đá bằng phẳng rồi nhìn lên phía trên. Thấp hơn đỉnh đồi một chút có một lỗ đen sâu thẳm ở dưới vòm đá.

    “Đó là Hang Miệng Mẹ,” Chân Lá giải thích với Cánh Bướm Đêm, và nhớ ra bạn của cô cũng đã thấy nó trước đây, khi cô ấy thực hiện chuyến hành trình của lính nhỏ trong kì huấn luyện thành chiến binh. “Xin lỗi,” cô thêm. “Em biết đây không phải lần đầu tiên chị tới đây.”

    Mắt Cánh Bướm Đêm mở to khi nhìn chằm chằm vào miệng hang. “Đây là lần đầu tiên chị đi xa như vậy,” cô trả lời. “Chị không được chọn để vào bên trong.”

    “Nó trông đáng sợ, em biết – nhưng nó cũng thật tuyệt vời,” chân Lá trấn an cô.
     
    Cánh Bướm Đêm rùng mình trở lại. “Chị không sợ,” cô khẳng định. “Chị là một chiến binh. Chị không sợ gì cả.”

    Thậm chí cả sự từ chối của bộ tộc Sao? Chân Lá không dám nói ra suy nghĩ của mình, nhưng khi cô ngồi bên cạnh bạn đồng hành để đợi màn đêm buông xuống cô không thể không nhận thấy Cánh Bướm Đêm đang run rẩy lo âu.

    Cuối cùng mặt trăng khuyết cũng đã lên tới đỉnh và Vuốt Bùn đứng dậy. “Đến lúc rồi,” giọng ông rè rè.

    Chân Lá cảm thấy căng thẳng trong bụng khi đi theo mèo bảo trợ lên dốc và chui vào cái hố màu đen dưới mỏm đá. Lạnh, không khí ẩm thấp xung quanh họ, và nó trông như thể một dòng sông bóng tối tràn ra, tối hơn màn đêm xung quanh. Chân Lá giữ vị trí của mình sau đoàn mèo, ngay sau Cánh Bướm Đêm.

    Đường hầm dốc dần xuống, quanh co và uốn lượn cho đến khi chân Lá mất mùi phương hướng. Không khí dường như đặc hơn, như thể họ đang ở sâu dưới nước. Cô không thể thấy gì, kể cả Cánh Bướm Đêm đang ở cách cô không quá một bước thỏ nhảy, mặc dù cô có thể nghe thấy hơi thở ngắn và mùi sợ hãi từ mèo bộ tộc Sông.

    Cuối cùng chân Lá cũng cảm nhận được chút không khí lạnh vờn xung quanh họ, và bộ lông cô râm ran phấn khích khi nhận ra dấu hiệu đầu tiên cho thấy họ đã đến được trung tâm của ngọn đồi. Những mùi tươi mới của thế giới bên trên yếu ớt khi cô bước vào hang động lớn; ánh sáng lấp lánh của những ngôi sao xuyên qua lổ hổng đến mặt đất làm bừng sáng những bước tường đá bên trong, nền đá mòm láng mịn dưới chân cô. Ở trung tâm hang động có một tảng đá cách khoảng ba cái đuôi. Mắt chân Lá mở to mắt kinh ngạc khi nhìn chằm chằm vào nó, xung quanh tối tăm và tảng đá như ngủ say.

    Bộ lông Cánh Bướm Đêm cọ nhẹ vào cô. “Chúng ta ở đâu đây?” cô thì thầm. “Chuyện gì sẽ xảy ra?”

    “Cánh Bướm Đêm, đến trước Tảng đá Mặt trăng,” Mặt Vỏ Cây nhắc nhở từ phía xa. “Chúng ta phải đợi cho đến khi chia lưỡi với bộ tộc Sao.” Ông và những mèo lang y khác ngồi quanh tảng đá, cách nó một con lửng.

    Chân Lá nghe một tiếng thở dài rùng mình, ép bản thân phải bình tĩnh từ vai lính nhỏ bộ tộc Sông. “Chúng ta cũng sẽ ngồi,” cô thì thầm vào tai Cánh Bướm Đêm. Khi cô chọn chỗ ngồi ở phía sau, cách Da Xỉ Than một cái đuôi, cô cảm thấy Cánh Bướm Đêm không ngồi bên cạnh.

    Trong bóng tối, thời gian như dài lê thê cho đến khi chân Lá tin rằng họ đã đợi cả một mùa trăng. Sau đó, trong một nhịp tim đập, ánh sáng trắng rực rỡ tràn vào hang động khi mặt trăng xuất hiện ngay lổ hổng phía trên cao. Cô nghe Cánh Bướm Đêm giật mình. Tảng đá Mặt trăng thức dậy bừng bừng sinh khí trước mặt họ, lấp lánh trong ánh sáng trăng như thể toàn bộ dải Thiên Hà đã hòa quyện vào mặt đá.

    Khi mắt chân Lá đã bắt đầu quen với ánh sáng rực rỡ, cô thấy Vuốt Bùn đứng dậy, xoay lại và bước chậm trên nền hang đến đứng trước lính nhỏ của ông. Ánh sáng trắng bao phủ bộ lông làm ông trông như được làm từ băng.

    “Cánh Bướm Đêm,” ông meo long trọng, “mong ước của con là được bước vào những điều bí ẩn của bộ tộc như một mèo lang y phải không?”

    Cánh Bướm Đêm do dự. Chân Lá nhìn cô nuốt ực một cái trước khi trả lời. “Vâng ạ.”

    “Vậy thì tiến lên phía trước.”

    Cánh Bướm Đêm đứng dậy và đi theo mèo bảo trợ của cô cho đến khi cả hai mèo đứng sát tảng đá. Cánh Bướm Đêm như ảo ảnh trong ánh sáng, bộ lông vàng của cô như làn khói và mắt cô phát ra tia sáng bạc – chứng minh cô đã thật sự sẵn sàng để bước vào hàng ngũ của bộ tộc Sao. Chân Lá rùng mình. Đây không thể là một tín hiệu tốt; cố gắng đẩy suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình, cô miễn cưỡng tin rằng đó đúng là một điềm báo.

    “Hỡi những chiến binh của bộ tộc Sao,” Vuốt Bùn tiếp tục. “Tôi tiến cứ lên các ngài lính nhỏ của tôi. Cô ấy đã được chọn để trở thành một mèo lang y. Hãy ban cho cô ấy sự khôn ngoan và cái nhìn sâu sắc để cô ấy có thể hiểu được đường đi của các ngài và chữa lành mọi bệnh tật của bộ tộc theo ý nguyện của các ngài.”

    Ông vẫy đuôi và nói với Cánh Bướm Đêm. “Nằm xuống đây, và ấn mõm của cô vào tảng đá.”

    Như thể vừa ra khỏi một giấc mơ, Cánh Bướm Đêm vâng lệnh. Ngay khi cô ngồi xuống, các mèo lang y cũng ngồi xuống ở vị trí cũ xung quanh Tảng đá Mặt trăng, và Da Xỉ Than ra hiệu cho chân Lá đến nằm cùng họ. Bô lông cô râm ran với những dự đoán, cô biết chuyện gì sẽ xảy ra.

    "Đây là thời gian chia lưỡi với bộ tộc Sao,” Mặt Vỏ Cây thì thầm.

    “Nói với họ, những chiến binh tổ tiên,” Mây Còi meo. “Hãy cho chúng ta thấy số phận của bộ tộc mình.”

    Chân Lá nhắm mắt và ấn mũi vào mặt đá. Ngay lúc đó cả cơ thể cô bỗng nhiên lạnh băng như vuốt của một con chim ưng, hoặc như thể cô bất ngờ bị ngã vào dòng nước tối om. Cô không thể nghe hoặc nhìn thấy gì, cũng không thể cảm nhận được mặt nền đá của hang động dưới thân mình; cô như trôi nổi trong đêm mà không có chút ánh sắng của dải Thiên hà.

    Sau đó hàng loạt mùi bất ngờ ấp đến trong tầm nhìn của cô. Cô thấy điểm Bốn Cây, nhưng những cây to trụi lá, với một ít lá tả tơi vẫn còn bám vào nhành cây. Một cây trong số chúng rung lắc, càng dữ dội hơn trong con gió mạnh, trong khi những cây khác vẫn đứng im xung quanh. Gần như ngay lúc đó, hình ảnh đã được thay thế bằng tầm nhìn của một con quái vật trong tuyết, bóng đêm vô tận xuất hiện ở hướng ngược lại đối lập với dải ánh sáng trắng. Không còn cây nào ở đó, và không còn dấu hiệu gì cho thấy lãnh thổ của cả bốn bộ tộc.

    Mùi cuối cùng mà cô nhận thấy là chân Sóc, và mặc dù chân Lá biết cô không được nói, cô vẫn có thể kêu một tiếng nhẹ nhõm và sung sướng. Chị cô đang chạy như bay trên một cánh động rộng lớn màu xanh, và chân Lá cảm nhận được những mèo khác đang ở cùng chị ấy trước khi tầm nhìn biến mất, và bóng tối càng lúc càng dày hơn.

    Dần dần không khí lạnh của nền đá thấm dần vào lông cô, không gian vô tận trong giấc mơ của bộ tộc Sao cũng dần thu hẹp lại trong không khí tươi mát của một đêm mùa lá trụi. Chân Lá mở mắt, hấp háy và quay đi rời Tảng đá Mặt trăng, trước khi chân cô thêm run rẩy. Cô cảm thấy thoải mái kì lạ, như thể được trở lại làm một đứa trẻ, được mẹ bảo vệ trong lúc ngủ. Bộ tộc Sao bảo vệ liên kết của cô với chân Sóc, mặc dù chúng đã ở rất xa nhau.

    Những mèo lang y khác đứng dậy xung quanh cô, sẵn sàng trở về. Cánh Mướn Đêm đứng giữa họ, ánh mắt bừng cháy với sự lẫn lộn của lòng đam mê, niềm vui chiến thắng với nỗi lo về những thứ mà bộ tộc Sao đã cho cô ấy thấy. Chân Lá cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra chiến binh tổ tiên của họ đã chấp nhận Cánh Bướm Đêm. Bất luận đã cảm thấy như thế nào về những mèo đồng tộc, thì mèo bộ tộc Sông cũng không thể nghi ngờ sự tán đồng của bộ tộc Sao.

    Vuốt Bùn vẫy đuôi chạm vào miệng Cánh Bướm Đêm, một dấu hiệu cho sự im lặng, và dẫn đầu ra khỏi hang động. Một lần nữa chân Lá lại ở phía sau, bước những bước lộn xộn dưới đường hầm để trở về thế giới của nó.

    Ngay khi đến lối vào, Cánh Bướm Đêm nhảy lên đỉnh một tảng đá. Cô quay đầu trở lại và gào lên tiếng ngao sung sướng.

    Vuốt Bùn nhìn cô, lắc đầu. “Không quá tệ sau những gì đã xảy ra đúng không? Tốt đây,” ông tiếp tục khi Cánh Bướm Đêm nhảy xuống bên cạnh ông, “Con đúng là mèo lang y lính nhỏ. Cảm giác thế nào?”

    “Tuyệt vời!” Cánh Bướm Đêm trả lời. “Con thấy Sương Diều Hầu dẫn đầu đội tuần tra, và…” cô im lặng khi chân Lá mở to mắt nhìn cô, cố gắng để báo hiệu cho cô biết mèo lang y không được chia sẻ giấc mơ của mình cho đến khi họ hiểu nghĩa của nó.

    Chân Lá đến bên và chạm mũi với lính nhỏ bộ tộc Sông. “Chúc mừng,” cô thì thầm. “Em đã nói chị sẽ làm tốt mà.”

    “Đúng vậy.” Mắt Cánh Bướm Đêm bừng sáng. “Mọi thứ đều ổn. Bộ tộc Sông sẽ biết được sự lựa chọn của bộ tộc Sao là chị. Họ sẽ chấp nhận chị!”

    Cô lao xuống con dốc, để lại những mèo khác đang chậm rãi ở phía sau. Chân Lá nhìn cô với một trái tim ngập tràn những câu hỏi. Cánh Bướm Đêm đã thấy gì? Và bộ tộc Sao đã gửi gì cho Da Xỉ Than? Mèo lang y của bộ tộc Sấm trông như đang lo lắng, nhưng biểu hiện như không có gì cả.

    Khống chế một cơn rùng mình, chân Lá nhớ lại những gì đã thấy. Cái gì đủ mạnh để nhổ bay những cây sồi lớn ở điểm Bốn Cây? Và tại sao mọi mèo lại đi xa trong cơn lạnh buốt giá của mùa lá trụi? Nếu bộ tộc Sao gửi điềm báo về những gì tương lai mang đến, cô phải giải nghĩa chúng như thế nào đây?

    Với sự không chắc chắn của mình, chân Lá vẫn tràn đầy hy vọng. Dù chân Sóc ở xa khu rừng đến thế, bộ tộc Sao vẫn cho cô biết chị ấy an toàn.

    Mang chị ấy về sớm đi, chân Lá cầu nguyện khi đi đi theo những mèo khác xuống đồi. Cái gì đã dẫn họ đến với cuộc hành trình, thì xin hãy mang họ trở về nhà an toàn

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2013 11:16:27 bởi S.F >
    #17
      S.F 28.09.2013 11:09:09 (permalink)
      0

      Chương 16

      Vuốt Mâm Xôi chạy đua trở lại hàng rào với Đuôi Phi Điểu ở ngay phía sau. Tất cả bản năng bảo anh phải chạy thẳng vào khu vườn và giải cứu những mèo kia, nhưng kí ức về những gì đã xảy ra khi họ băng qua đường Sấm Rền lần đầu tiên cảnh báo anh phải cẩn thận hơn. Vì vậy, anh chen mình vào bụi cây cho đến khi có thể quan sát hết bên ngoài mà vẫn ẩn mình.

      Những gì đang diễn ra trước mắt làm anh muốn lộn ruột. Gần hang ổ của hai chân, hai mèo kiểng lớn đang dồn Lông Bão và chân Chim vào trong góc. Lính nhỏ bộ tộc Gió thu mình sát mặt đất, tai ép xuống và môi bành ra gầm gừ. Lông Bão vươn một chân về phía trước, đe dọa mèo kiểng bằng những móng vuốt sắc nhọn. Vuốt Mâm Xôi có thể thấy họ không thể thoát ra mà không có đánh nhau, chẳng có chỗ nào để họ lùi được nữa ngoại trừ cánh cửa đang mở ra dẫn vào hang ổ của Hai Chân.

      “Bộ tộc Sao vĩ đại!” Đuôi Phi Điểu thở hổn hển vào tai anh. “Bọn mèo kiểng to bự so với các chiến binh!”

      Vuốt Mâm Xôi không chắc đó là vấn đề quan trọng. Kích thước và bộ da bóng loáng không làm nên một chiến binh. Anh không nghi ngờ gì khi anh và mèo đồng hành sẽ thắng chúng trong cuộc đối đầu, nhưng bọn mèo kiểng đang ở trên lãnh thổ của chúng, và chúng trông có vẻ sẽ gây ra vài vết thương khó chịu – những vết thương làm mọi mèo không đủ khả năng duy trì cuộc hành trình của họ.

      Cơ bắp anh căng thẳng, chuẩn bị nhảy vào bọn mèo kiểng phía dưới, nhưng trước khi anh di chuyển, một bộ lông màu cam đã nhảy xuống trước, băng qua khu vườn.

      "Chân Sóc, không!” Vuốt Mâm Xôi gào. 

      Lính nhỏ không thèm chú ý; anh thậm chí còn không chắc là cô nghe nghe hay không. Quăng mình vào giữa bầy mèo, cô cào vào mèo kiểng gần nhất. Cả hai bọn chúng quay ngoắt đi, gào thét.

      Ngay khi Vuốt Mâm Xôi gọi, “Lông Bão, chân Quạ! Ở đây!”

      Chân Quạ băng qua bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng và đâm vào hông Đuôi Phi Điểu khi băng qua hàng rào, nhưng Lông Bão vẫn đứng yên ở đó, rít lên khi tụi mèo kiểng tiến tới, cùng chân Sóc đứng bên cạnh anh. Cùng lúc Da Hung xuất hiện trên đỉnh hàng rào từ khu vườn bên cạnh và nhảy xuống cùng với họ.

      “Lùi lại ngay, đồ phân cáo!” chân Sóc phun phì phì khi bọn mèo kiểng đến gần hơn.

      Con gần nhất dùng một chân chém tới, cách cô chỉ một sợ ria. Khi cửa ra vào của hang ổ Hai Chân mở tung, một nữ Hai Chân xuất hiện, la hét và vẫy vẫy tay. Bọn mèo kiểng chạy biến đi xung quanh hang ổ, trong khi những mèo bộ tộc chạy biến vào nơi trú ẩn ở hàng rào. Hai Chân nhìn theo chúng trong chốc lát rồi cũng biến vào hang ổ, cánh cửa đập ngay sau bà ấy.

      “Chân Sóc!” Vuốt Mâm Xôi rít lên khi lính nhỏ dừng phắt lại. “Em nghĩ gì khi ra ngoài đó vậy hả? Hai đứa tụi có thể xé toạc bộ lông em ra.”

      Chân Sóc nhún vai, không chút ăn năn. “Không. Chúng không thể. Tất cả mèo kiểng đều nhu nhược,” cô meo. “Dù thế nào đi chăng nữa, Lông Bão và chân Chim cũng đang ở đó.”

      “Vuốt Mâm Xôi, đừng mắng cô ấy.” Đôi mắt màu vàng của anh mở to khi nhìn chân Sóc. “Đó là điều dũng cảm nhất mà tôi từng thấy.”

      Đuôi Phi Điểu thì thầm đồng ý, và Vuốt Mâm Xôi bắt đầu thấy không thoải mái. Da Hung cũng gật đầu bằng lòng với cô mèo trẻ; chỉ có chân Chim trông khó chịu, có lẽ nhận thức được chân Sóc dũng cảm hơn nó, cũng có thể hối hận vì trong cơn khủng hoảng đã vâng lệnh Vuốt Mâm Xôi.

      “Tôi không nói em không dũng cảm,” Vuốt Mâm Xôi bào chữa cho sự nóng nảy của mình. “Chỉ cần em suy nghĩ trước tiên. Chúng ta vẫn còn phải đi một quãng đường dài, và nếu tất cả đều bị thương thì chúng ta phải trở về.”

      “Được rồi, tất cả chúng ta đều đã ở đây,” Da Hung chỉ ra. “Đi thôi.”

      Vuốt Mâm Xôi dẫn họ trở lại mảnh đất khô cằn, nơi anh và Đuôi Phi Điểu đã đứng chờ. Bây giờ mặt trời đã biết mất, nhưng những vệt đỏ vẫn còn nhuộm màu trời, cho họ thấy con đường phải mình đi.

      "Chúng ta có thể qua đêm ở đây,” Đuôi Phi Điểu đề nghị. “Ở đây có chỗ trú ẩn và mồi.”

      "Nó quá gần hang ổ của Hai Chân,” Lông Bão phân tích. “Nếu chúng ta băng qua đường Sấm Rền để đến cánh đồng kia, chúng ta có thể tìm được nơi an toàn hơn.

      Không mèo nào phản đối. Bộ tộc Sao cho chúng băng qua đường Sấm Rền an toàn lần hai, và khi hoàng hôn tắt, chúng bắn đầu chạy băng băng trên cánh đồng. Mặt đất gập ghềnh, với đôi chỗ lầy lội và vài đống đá, như thể hang ổ của Hai Chân đã từng được xây dựng ở đây và rồi sụp đổ.

      Bầu trời hầu như tối đen khi họ đến đoạn bước tường đổ. Dương xỉ và cỏ mọc ra từ các vết nứt, cho họ một nơi trú ẩn, và rêu bao phủ những viên gạch đá.

      “Trông không tệ lắm,” Lông Bão meo. “Chúng ta có thể nghỉ ở đây.”

      “Ồ, đúng đấy, vậy đi!” chân Sóc đề nghị. “Tôi quá mệt đến nỗi chân căng muốn rớt hết ra rồi.”

      “Biết rồi, tôi nghĩ chúng ta nên đi xa chút nữa,” chân Chim kiên quyết phản đối. Vuốt Mâm Xôi nghi ngờ cậu ta đang gây khó dễ. “Không có mùi mồi tươi ở đây.”

      “Chúng ta đã đi quá xa vào hôm nay rồi,” Vuốt Mâm Xôi meo.

      “Nếu chúng ta đi xa hơn, chúng ta có thể sẽ gặp nguy hiểm, hoặc không có chỗ qua đêm. Dù vậy, chúng ta hãy nhìn ra xung quanh trước đã, hãy chắc chắn không có rắc rối bất ngờ nào xảy ra. Không có lửng hoặc cáo ẩn náu ở gần đây.”

      Mọi mèo còn lại đồng ý, ngoại trừ chân Chim, càu nhàu khó chịu. Chân Sóc đi kiểm tra phía bên kia bức tường. Khi cô đi được một lúc, Vuốt Mâm Xôi cũng theo sau cô, buộc mình tìm ra cô lại chạy vào nguy hiểm, nhưng chỉ thấy cô chạy trở lại từ đống đá.

      “Nơi này thật tuyệt vời!” cô thông báo, rảy những giọt nước từ ria mép, trong khi Vuốt Mâm Xôi tự hỏi tất cả năng lượng này là ở đâu ra. Có một cái ao nhỏ phía bên kia, với mồi tươi và nước.”

      “Nước? Dẫn tôi đến đó đi,” Da Hung meo, chạy nước kiệu về nơi chân Sóc chỉ. “Miệng của tôi như khô khốc như lá cây mùa vừa rồi.”

      Môt lát sau cô quay lại, đùng đùng tức giận đến chỗ chân Sóc với cái đuôi dựng đứng. “Thật là một trò đùa bẩn thỉu,” cô gầm gừ.

      Chân Sóc trông hoang mang. “Đùa? Tôi không hiểu chị đang nói cái gì cả.”

      Chân Hung phun phì phì. “Nước có vị rất kinh tởm. Đầy muối hay thứ gì đó.”

      “Không, không phải!” chân Sóc phản đối. “Tôi đã uống nó, và nó sạch sẽ vô cùng.”

      Da Hung quay ngoắt đi, giận dữ ngắt môt thân cây ngọt. Lông Bão bắn cho chân Sóc cái nhìn lo lắng. “Đợi đã,” anh đề nghị. Một lát sau, anh trở lại với mấy cái ria lấp lánh nước. “Không, nó ổn,” anh báo cáo.

      “Vậy tại sao tôi lại có một cái miệng đầy muối?” Da Hung meo.

      Một cơn rùng mình như gai đâm xuống Vuốt Mâm Xôi. “Nếu…” anh bắt đầu, nhìn chằm chằm lần lượt từ mèo này sang mèo khác, nuốt nước bọt. “Phải chăng đó là một tín hiệu từ bộ tộc Sao cho biết chúng ta đã làm đúng mọi thứ, cố gắng đi tìm nơi mặt trời lặn? Giấc mơ của tôi đầy nước mặn, tôi nhớ vậy.”

      Bốn mèo được lựa chọn nhìn nhau, mắt mở to kinh ngạc, Vuốt Mâm Xôi nghĩ, anh hiểu rất rõ. 

      “Nếu cậu đúng,” Đuôi Phi Điểu thì thầm, “nó có nghĩa là bộ tộc Sao đang quan sát chúng ta, mọi lúc.” Cô liếc nhìn xung quanh, như thể mong được thấy một bóng dáng đầy những vì sao bao quanh băng qua cánh đồng tối om đến chỗ họ.

      Vuốt Mâm Xôi cào cào chân xuống nền đất, cảm thấy cần giữ mình thật vững vàng. “Sau mọi thứ, đó là một điều tốt,” anh meo.

      “Vậy tại sao không phải tất cả chúng ta đều có tín hiệu đó?” chân Chim hỏi đầy thách thức. “Tại sao chỉ hai mèo kia có?”

      "Có thể chúng ta sẽ có nó sau này,” Đuôi Phi Điểu đề nghị, quất đuôi vào hông chân Chim. “Có thể họ trải đều các tín hiệu để cho chúng ta biết mình đang đi đúng hướng.”

      “Có thể.” Chân Chim nhún vai và bĩu môi đi về phía góc tường.

      Những mèo còn lại cũng ngồi xuống. Vuốt Mâm Xôi khao khát những con chuột trong nhà kho của chân Quạ; không có mồi ở đây, và họ phải đi ngủ với cái bụng đói. Ngày tiếp theo họ nhất định phải đi săn trước khi tiếp tục cuộc hành trình.

      Những vì sao đầu tiên của dải Thiên Hà bắt đầu xuất hiện trên đầu anh. Những chiến binh của bộ tộc Sao,Vuốt Mâm Xôi suy nghĩ trong cơn buồn ngủ, hãy nhìn chúng tôi và hướng dẫn chúng tôi thực hiện tốt cuộc hành trình của mình.
      Bây giờ, nếu tôi có thể nói chuyện với các ngài, anh nghĩ. Tôi ước tôi có thể hỏi chúng tôi có thật sự đang làm đúng không, và tại sao chúng tôi phải đi xa đến vậy. Tôi ước tôi có thể hỏi các ngài nguy hiểm gì được dự báo đang đến với khu rừng. 

      Những ngôi sao vẫn lấp lánh, nhưng không có câu trả lời nào đến với anh.


      <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2013 11:26:36 bởi S.F >
      #18
        S.F 28.09.2013 11:17:51 (permalink)
        0
        Chương 17

        Vuốt Mâm Xôi dần tỉnh táo hơn khi một bàn chân thúc vào hông anh.

        Chân Sóc meo khẩn trương, “Dậy đi, Vuốt Mâm Xôi! Đuôi Phi Điểu và chân Chim – đã đi rồi!”

        Vuốt Mâm Xôi ngồi dậy, chớp chớp mắt. Da Hung đã dậy, và Lông Bão chỉ vừa xuất hiện cạnh cái tổ anh làm cho mình dưới bụi cây dương xỉ. Nhưng chân Sóc đúng. Không có dấu hiệu gì của Đuôi Phi Điểu và chân Chim.

        Đầu óc quay cuồng, anh lảo đảo trên bốn chân. Mặt trời đã xuất hiện ở phía chân trời, bầu trời trong xanh được điểm xuất vài đám mấy trắng trôi lững lờ. Một làn gió mạnh thổi qua, làm gợi sóng những ngọn cỏ trên cánh đồng, nhưng nó không mang theo mùi của những mèo đã biến mất. Trong hai nhịp tim đập Vuốt Mâm Xôi tự hỏi có phải họ đã trở về nhà không. Họ không nhận được tín hiệu về dòng nước mặn từ bộ tộc Sao; phải chăng điều đó làm họ cảm thấy mình như bị bỏ đi, như thể họ bị phát hiện và đánh giá là thiếu kĩ năng? Và nếu Đuôi Phi Điểu và chân Chim đã về nhà, anh và Da Hung có thể thành công nếu đi một mình không?

        Sau đó anh nhận ra mình thật ngu ngốc. Chân Chim có thể nghĩ như vậy, nhưng Đuôi Phi Điểu thì không bao giờ, dù là bất cứ nơi đâu hai mèo đó cũng phải đi cùng nhau. Và không có dấu hiệu cho thấy họ đã bị động vật ăn thịt bắt đi; không có mùi nguy hiểm ở đây, và bất kì tiếng ồn nào cũng sẽ đánh thức chúng dậy.

        “Kiểm tra xem, có thể họ đã đi uống nước ở hồ,” anh đề nghị chân Sóc, mèo vẫn đang nhìn anh với ánh mắt hoảng loạn.

        “Tôi đã đến đó rồi,” cô meo. “Tôi không phải óc chuột.”

        “Không phải, được rồi, vậy thì…” Vuốt Mâm Xôi liếc nhìn xung quanh, tuyệt vọng đưa ra một kế hoạch, và bắt được hai hình dáng nhỏ xíu, xám bạc và đen, đang băng qua cánh đồng. Trong cơn gió thổi về phía bức tường đổ, có mùi sợ hãi. “Họ ở kia!” anh la lên.

        Đuôi Phi Điểu và chân Chim nhảy thoăn thoắt trên đống đá. Trong miệng chúng đầu mồi tươi, và ánh mắt sáng lên vẻ hài lòng.

        “Các mèo đã ở đâu vậy?” Vuốt Mâm Xôi hỏi. “Chúng tôi đã rất lo lắng.”

        “Em không nên đi lang thang như vậy,” Lông Bão meo với em gái.

        “Nó trông thế nào?” chân Chim khô khốc, thả hai con chuột mà anh mang. “Anh đã ngủ như một con nhím ngủ đông, vì vậy chúng tôi nghĩ chúng tôi nên ra ngoài và đi săn.”

        “Có rất nhiều mồi tươi ở kia.” Đuôi Phi Điểu ra hiệu bằng đuôi hướng về phía rậm rạp của cánh đồng. “Chúng tôi bắt được một đống mồi, chúng tôi phải trở lại để lấy nốt phần còn lại.”

        “Hãy để mấy cục lông lười đó tự làm đi,” chân Chim làu bàu.

        “Tất nhiên chúng tôi sẽ giúp,” Vuốt Mâm Xôi nhắc, miệng anh đã bắt đầu ứa nước khi ngửi thấy mùi mồi tươi. “Hai mèo rất xuất sắc. Hãy ở đây và ăn chúng đi, chúng tôi sẽ đi lấy phần mồi còn lại.”

        Chân Chim đã cúi đầu, sẵn sàng xé một miếng mồi từ một con chuột. “Đừng nói với chúng tôi như thể anh là mèo bảo trợ,” cậu gầm gừ.

        Rõ ràng cậu ta đang gây khó dễ, vì vậy Vuốt Mâm Xôi bỏ mặc cậu ta. Mặc dù mèo trẻ tính khí thất thường, anh không thể giúp nó cảm thấy thoải mái. Họ đã thoát khỏi nguy hiểm trong khu vườn của Hai Chân, tín hiệu của Da Hung có nghĩa là họ vẫn đang đi theo ý của bộ tộc Sao, và bây giờ họ đã có bữa ăn như mong đợi. Khi anh dẫn lối về chỗ rậm rạp, anh quyết định mọi thứ có thể tốt hoặc xấu 




        “Đó là cái gì?” Vuốt Mâm Xôi hỏi.

        Đã ba ngày trôi qua kể từ lúc gặp nguy hiểm trong khu vườn của Hai Chân, chuyến hành trình của các mèo vẫn tiếp tục trên dải đất nông nghiệp, tránh hang ổ của Hai Chân ở mọi nơi, và không gặp gì đe dọa trong khi ngủ. Bây giờ họ hạ thấp mình đi dọc theo một con mương là ranh giới giữa hai cánh đồng. Họ đã nhìn chăm chú vào hai con vật lớn nhất từ trước đến nay mà Vuốt Mâm Xôi từng thấy, chạy tới chạy lui trên cánh đồng, cứ thở phì phì và hất đầu lên cao. Bàn chân to bè của chúng nền xuống nền làm mất đất rung rinh. 

        “Ngựa,” chân Chim trả lời kiêu ngạo, mắt cậu ta lấp lánh như thể vui mừng khi biết mọi thứ mà Vuốt Mâm Xôi không biết. “Thỉnh thoảng chúng chạy qua lãnh thổ của chúng tôi với Hai Chân trên lưng.”

        Vuốt Mâm Xôi nghĩ anh chưa bao giờ nghe những thứ điên rồ như vậy trong cuộc đời mình. “Tôi đoán thỉnh thoảng Hai Chân muốn mình có đủ cả bốn chân,” anh đùa.

        Chân Chim nhún vai.

        “Chúng ta có thể xin chúng cho qua không?” chân Sóc meo ai oán. “Có nước trong cái rãnh đó, và đuôi tôi đã bị ướt.”

        “Được rồi, đi đi,” Vuốt Mâm Xôi thì thầm. “Nhưng tôi không thích bị nghiền nát đâu.”

        “Tôi không nghĩ ngựa nguy hiểm,” Lông Bão meo. “Chúng tôi đã thấy chúng trong hàng rào ở biên giới lãnh thổ bộ tộc Sông. Chúng không bao giờ chú ý tới chúng ta đâu.”

        “Nếu họ đặt chân lên chúng ta, thì cũng là vô tình chứ không có ý nghĩ gì đâu,” Đuôi Phi Điểu thêm.

        Vuốt Mâm Xôi không thấy được an ủi, một cú đánh từ bàn chân chúng, cái bàn chân mà trông như những hòn đá, có thể làm nát xương sống của một mèo.

        “Chúng ta chỉ cần chạy quay trong khi chúng ở phía bên kia,” Da Hung chỉ ra. “Tôi không nghĩ chúng sẽ chạy theo chúng ta đâu. Trông chúng khá là ngu xuẩn, nếu không đã không để cho Hai Chân cưỡi trên lưng.”

        “Được rồi.” Vuốt Mâm Xôi meo có vẻ ổn. “Băng qua cánh đồng và chui vào hàng rào đối diện. Vì mục tiêu của bộ tộc Sao, hãy ở cạnh tôi ngay lúc này.”

        Họ đợi cho đến khi ngựa phi nước đại về cuối cánh đồng.

        “Chạy!” Vuốt Mâm Xôi meo.

        Anh phóng mình vào khoảng trống, gió thổi tung bộ lông, anh nhận thức có bạn đồng hành bên cạnh. Anh nghĩ anh có thể nghe thấy tiếng nện của bàn chân ngựa, nhưng không dám chạy chậm lại để nhìn. Khi nhảy vào cái rãnh ở sát hàng rào phía bên kia, anh chui ngay vào chỗ ẩn nấp trong một bụi cây thấp.

        Nhìn ra thận trọng, anh thấy những mèo khác cũng đã an toàn. “Tuyệt thật!” anh meo. “Tôi nghĩ chúng ta đã bị mắc lại trong đó.”

        “Chỉ lúc đó thôi.” Chân Chim hít hít mũi.

        Cũng có động vật to lớn ở cánh đồng kế tiếp, chúng đang đứng trong bóng râm của hai cái cây to, quất mạnh đuôi và nhai cỏ. Đó là bò: Vuốt Mâm Xôi đã thấy chúng gần nhà kho của chân Quạ khi thực hiện chuyến hành trình đến Dãy Núi. Chúng có bộ lông trắng-và-đen mượt mà cùng đôi mắt to như một vũng bùn khủng lồ.

        Những con bò dường như không chú ý đến nhóm mèo, vì vậy họ băng qua cánh đồng chậm rãi, để mắt tới mấy con vật đó khi họ băng qua bãi cỏ dài và lạnh. Mặt trời dường như đã lên cao, và Vuốt Mâm Xôi hy vọng có thể nằm xuống để ngủ trưa, nhưng anh biết chúng phải đi. Anh kiểm tra phía đối diện của mặt trời trên bầu trời, nôn nóng chờ nó lặn xuống mặc dù anh biết mình vẫn đang đi đúng hướng. Nơi mặt trời chạm vào đường chân trời, chính là nơi mặt trời lặn. Vuốt Mâm Xôi tự đẩy mình ra khỏi nỗi lo sẽ không có hướng dẫn chỉ đường nếu mây đến che khuất mặt trời, và anh hy vọng thời tiết tốt sẽ ủng hộ họ.

        Để lại mấy con bò phía sau, họ tới cánh đồng rộng lớn đến nỗi không thể nhìn thấy bờ bên kia. Thay vì cỏ, ở đây toàn thân cây dày, màu vàng và cứng như rơm trong nhà kho của chân Quạ, được cắt ngắn và nhọn làm chúng khó khăn khi đi qua. Ở phía xa, họ có thể nghe thấy một quái vật đang di chuyển.

        “Nó ở kia.” Chân Sóc nhảy lên một nhánh cây thấp của thân cây già mọc ngay hàng rào. “Một quái vật khổng lồ, trên cánh đồng! Cách xa tất cả đường Sấm Rền!”

        “Cái gì? Không thể nào!” Vuốt Mâm Xôi cũng nhảy lên nhánh cây bên cạnh cô. Anh ngạc nhiên, chân Sóc đã đúng. Một quái vật to hơn tất cả những con di chuyển trên đường Sấm Rền đang chạy chậm chạp qua cánh đồng. Vài đám mây bao quanh nó, lấp đầy không khí bằng những đám bụi vàng.

        “Hài long chưa?” chân Sóc meo mỉa mai.

        “Xin lỗi.” Vuốt Mâm Xôi nhảy xuống với những mèo còn lại. “Chân Sóc đúng. Có quái vật trên cánh đồng.”

        Chúng ta nên ra khỏi đây nhanh nhất có thể, trước khi nó thấy chúng ta,” Lông Bão meo.

        “Chúng phải ở trên đường Sấm Rền chứ,” Đuôi Phi Điểu phàn nàn. “Thật không công bằng!”

        Chân Chim thận trọng ấn chân vào thân cây nhọn. “Không ổn chút nào,” cậu ta phun phì phì. “Chúng ta sẽ rách hết chân nếu cố chạy trên nó. Chúng ta phải đi vòng theo hàng rào.”

        Cậu vừa liếc nhìn những mèo khác vừa nói, như thể mong chờ một trong số chúng sẽ phản đối, nhưng không có câu trả lời nào ngoài tiếng ậm ờ tán đồng từ Đuôi Phi Điểu. Chân Chim có nhiều ý kiến hay, Vuốt Mâm Xôi quyết định, chỉ đôi khi không tích cực chia sẻ mọi thứ cùng nhau.

        Lính nhỏ bộ tộc Gió dẫn họ đi theo, giữ khoảng cách thật gần với hàng rào để họ có thể ẩn nấp nếu quái vật đến từ phía sau họ. Có một dải cỏ hẹp giữa hàng rào với đám cây khô cằn màu vàng, chỉ đủ rộng để cho từng mèo một đi qua.

        “Nhìn kìa!” Da Hung la lên.

        Cô hướng tai về phía một con chuột đang nằm dưới bụi gai, gặm nhấm những hạt cây vương vãi dưới mặt đất. Trước khi mọi mèo di có thể di chuyển, chân Sóc đã nhào đến, cuộn tròn mình lách qua đám gai, và đẩy những bàn chân trở ra với một con chuột trong quai hàm.

        “Đây,” cô meo, thả nó trước Da Hung. “Chị đã thấy nó đầu tiên.”

        “Tôi có thể tự bắt cho mình, cảm ơn,” Da Hung meo cộc lốc.

        Bây giờ Vuốt Mâm Xôi biết cần phải tìm cái gì, anh nhận ra ở đây có nhiều chuột đánh nhau dưới những bụi gai, chúng đánh nhau để tranh giành hạt cây. Hầu như bộ tộc Sao đã gửi cho chúng những cơ hội đi săn và những bữa ăn đầy đủ. Khi chân Sóc ăn xong, anh bảo nó ở trên một cành cây khác quan sát, và báo cáo nếu con quái vật thay đổi hướng đi và đến chỗ chúng.

        Nhưng con quái vật vẫn đi hướng cũ. Vuốt Mâm Xôi hy vọng sẽ khỏe hơn nhờ đồ ăn, mong chờ mặt trời bắt đầu lặn và anh có thể kiểm tra được hướng di chuyển. Chẳng bao lâu sau khi rời cánh đồng rộng đầy gai nhọn, họ đã có thể di chuyển dễ dàng hơn. Không khi nặng nề với nhiều độ cao; mấy con ong vo ve trên đồng cỏ và vài con bướm bay qua. Chân Sóc vỗ một chân vào con bướm, nhưng trông cô có vẻ quá mệt mỏi để đuổi theo nó. 
         
        Da Hung đã vươn lên dẫn đầu khi họ tiếp cận mép bãi cỏ, với Lông Bão và chân Sóc ở phía sau chân Chim và Đuôi Phi Điểu. Vuốt Mâm Xôi, ở sau cùng, để cảnh báo mọi nguy hiểm xảy ra từ phía sau.

        Ở đây không có hàng rào, nhưng lại có một lớp rào cản của Hai Chân, làm từ vật gì đó sáng bóng và mảnh. Nó là một loại lưới chắc chắn, giống như những cành cây đan vào nhau, nhưng lại có những lổ hổng đều nhau. Nó quá mảnh để leo qua, nhưng có một lỗ hổng dưới chân hàng rào nơi một mèo có thể ép mình xuống đất để chui qua.

        Vuốt Mâm Xôi quờ quạng phía dưới, cảm nhận cái hàng rào này có thể cào rách anh. Bên cạnh, Lông Bão cũng làm điều tương tự. Khi Vuốt Mâm Xôi đứng thẳng trở lại, anh nghe có tiếng gào khóc từ đoạn hàng rào phía dưới.
        “Tôi bị mắc kẹt rồi!”

        Đó là giọng của chân Sóc. Thở dài đánh thượt, Vuốt Mâm Xôi lại chỗ cô, với Lông Bão ở bên cạnh. Chân Chim và Đuôi Phi Điểu đã đứng ngay cạnh lính nhỏ trẻ tuổi, và Da Hung cũng đến ngay sau đó. 

        “Được rồi, mọi người đang nhìn cái gì vậy?” chân Sóc meo. “Đưa tôi ra khỏi đây!”

        Lính nhỏ màu vàng ép sát bụng, một nửa người nằm phía bên kia hàng rào. Ở nơi cô cố gắng trườn qua, một mắt hàng rào đã bị bung và nó mắc vào lông cô. Mỗi lần cố vặn vẹo, thứ vật liệu nhọn đầu đó lại đâm vào da, làm cô hét lên những tiếng chói tai vì đau.

        “Để yên,” Vuốt Mâm Xôi ra lệnh. Anh trở lại và nghiên cứu trụ gỗ vững chắc. “Chúng ta có thể nhìn xem mình sẽ làm được gì. Có thể nếu đào cái cọc này lên, thứ gì vật liệu kia sẽ lỏng ra.” Cái cọc trông khá chắc chắn trên nền đất, nhưng nếu chúng ta dùng tất cả sức mạnh…

        “Sẽ nhanh hơn nếu chúng ta cắn nát nó ra,” Lông Bão tranh luận. Rồi tới kéo mạnh một sợi dây sáng bóng bằng răng trước, nhưng chúng không dịch chuyển. Anh đứng thẳng dậy, khinh bỉ. “Không được, nó quá dai.”

        “Tôi có thể nói với anh,” chân Chim meo. “tốt hơn là cắn nát bộ lông của cô ấy rồi kéo ra đi.”

        “Cậu hãy tránh xa tôi ra, đồ óc chuột!” chân Sóc bực bội.

        Lính nhỏ bộ tộc Gió nhe răng gầm gừ. “Nếu cô cẩn thận hơn, thì đã không có chuyện gì xảy ra. Nếu chúng tôi không thể cứu cô ra, cô sẽ phải ở lại đây mãi mãi.”

        “Không, không được!” Lông Bão nhìn quanh những mèo khác. “Tôi sẽ ở lại với con bé, nếu không có ai chịu ở lại.”

        “Tốt thôi,” chân Chim nhún vai. “Anh ở lại đây, và bốn chúng tôi, những mèo được chọn sẽ tiếp tục đi mà không cần có anh.”

        Lông cổ của Lông Bão dựng lên tua tủa và anh dồn trọng lượng xuống chân, để lộ ra cơ bắp dưới bộ lông xám; trong một nhịp tim đập hai mèo đã quyết chiến với nhau. Trong lúc hoảng loạn Vuốt Mâm Xôi nhận ra hai hay ba con cừu đang đi lang thang đã chú ý đến nhóm mèo, trong khi từ đằng xa nghe rõ tiếng sủa của một con chó. Chúng phải rời khỏi đây thật nhanh.

        “Đủ rồi,” anh meo, quăng mình vào giữa hai mèo trẻ thù địch. “Không mèo nào ở lại cả. Phải tìm cách đưa chân Sóc ra khỏi đây ngay đi.”

        Anh trở lại chỗ lính nhỏ, nhìn Da Hung và Đuôi Phi Điểu đang thu mình bên cạnh cô. Đuôi Phi Điểu đang nhai mấy lá cây. “Thành thực mà nói!” cô la lên khi phun đám lá ra ngoài và bắn tia nhìn bực tức vào Vuốt Mâm Xôi. “Các cậu không làm được gì hay ho hơn là cãi nhau à?”

        “Đó là điều tốt nhất mà chúng có thể làm rồi,” Da Hung meo, mắt cô tràn đầy sự thích thú. “Được rồi, nhét lá cây vào lông con bé đi. Chúng sẽ giúp bộ lông trơn hơn. Thở ra đi, chân Sóc. Em ăn nhiều chuột quá rồi đấy.”

        Vuốt Mâm Xôi đứng nhìn khi Đuôi Phi Điểu tiếp tục nhai lá cây để bôi vào lông chân Sóc, dùng chân trước chà lá vào phần lông bị rối xung quanh thứ vật liệu đó.

        “Bây giờ cố gắng lần nữa đi,” Da Hung chỉ ra.

        Chân Sóc quờ quạng trên mặt đất bằng chân trước và cố gắng dùng chân sau đẩy người ra ngoài. “Không được!” cô thở hổn hển.

        “Được rồi.” Giọng Đuôi Phi Điểu căng thẳng, dùng chân ấn vai chân Sóc xuống, nơi dính đầy chất nhờn màu xanh. “Tiếp tục đi.”

        “Và nhanh lên!” Vuốt Mâm Xôi thêm.

        Con chó lại tiếp tục sủa và mấy con cừu chạy loạn. Mùi của chó trôi về phía chúng theo cơn gió, càng lúc càng mạnh dần. Lông Bão và chân Chim đang chuẩn bị tinh thần chạy trốn.

        Chân Sóc nổ lực lần cuối và bắn thẳng vào cánh đồng. Một nhúm lông màu cam rớt ra từ chỗ thứ vật liệu kì quái; vài sơi lông đã ở lại phía sau, nhưng chân Sóc thì đã được tự do. Cô đứng dậy và lắc thân mình. “Cảm ơn,” cô meo với Đuôi Phi Điểu và Da Hung. “Đó là một ý kiến tuyệt vời!”

        Cô nói đúng; Vuốt Mâm Xôi ước anh có thể nghĩ ra ý tưởng đó. Nhưng bây giờ họ phải đi, thẳng tiến về hướng mặt trời lặn – nhanh nhất có thể, trước khi con chó tìm ra chúng. Anh dẫn đường băng qua cánh đồng tiếp theo, tự tin vào sự hướng dẫn của bộ tộc Sao.


        Khi thức dậy vào sáng hôm sau, Vuốt Mâm Xôi không thể thấy bầu trời bởi một lớp mây dày. Niềm tin của anh về sự chỉ dẫn của bộ tộc Sao đã sụp đổ. Điều đó làm anh thấy sợ hãi; có lẽ may mắn chỉ là khi bầu trời quang đãng. Anh phải đi như thế nào nếu không thấy được mặt trời?

        Cào cào chân, anh thấy những mèo khác vẫn đang ngủ. Đêm qua họ đã không tìm được nơi trú ẩn nào tốt hơn là một thung lũng dưới hai cây gai gầy gò. Vuốt Mâm Xôi cảm thấy ngày một lo lắng khi không có tán cây rừng rậm rạp che chở phía trên đầy. Trước đây anh chưa bao giờ nhận ra anh và đồng tộc đã dựa vào khu rừng nhiều như thế nào: con mồi, nơi trú ẩn, và cả sự che chở. Lo lắng hơn khi lời tiên tri của Sao Xanh càng lúc càng sắc nhọn; như thể răng của một con lửng cắm phập vào cổ họng anh.

        Bàn chân nóng bỏng trên từng đoạn đường, càng lúc càng tăng khi ở rìa thung lũng hoặc trên mặt đất trơ trọi. Bầu trời xám xịt và không khí ẩm ướt, báo hiệu một cơn mưa sắp đến. Cách đó một hàng cây, có nhiều hơn những bức tường của hang ổ Hai Chân. Vuốt Mâm Xôi hy vọng con đường phải đi không hướng chúng vào một hang ổ Hai Chân nào đó. 

        Một vài mèo gọi tên anh đầy hào hứng. Vuốt Mâm Xôi quay lại nhìn Đuôi Phi Điểu đang chạy đua tới rìa thung lũng.

        “Tôi đã có nó!” cô la lớn khi tới gần anh.

        “Có cái gì?”

        “Dấu hiệu về nước mặn của tôi!” Đuôi Phi Điểu rì rầm vui mừng. “Tôi đã mơ thấy mình bước đi trên nền đất đất lạnh, với nước ở khắp nơi. Khi tôi cúi xuống uống nước, nước đầy muối, và tôi đã thức giấc.”

        “Tuyệ vời, Đuôi Phi Điểu.” Sự lo lắng của Vuốt Mâm Xôi đã giảm được một chút. Bộ tộc Sao vẫn đang quan sát chúng.

        “Điều đó có nghĩa chỉ còn chân Chim là một trong bốn chúng ta vẫn chưa nhận được tín hiệu,” Đuôi Phi Điểu thêm, liếc nhìn xuống trảng trống, nơi Vuốt Mâm Xôi chỉ thấy một đường cong vòng mày đen của bộ lông chân Chim khi cậu ta ngủ dưới một bụi cỏ. 

        “Chúng ta có thể không nói với cậu ta về giấc mơ của chị không?” anh khó chịu đề nghị.

        “Chúng ta không thể nói ra sao!” Đuôi Phi Điểu đầy bất ngờ. “Cậu ta sẽ nhận được tín hiệu dù sớm hay muộn, và khi đó cậu ta sẽ nghĩ là chúng ta đã cố tình lừa nó. Không,” cô meo thêm sau khi dừng một lát để suy nghĩ, “hãy nói với nó. Tôi sẽ đợi để nói điều nay khi nó đang thấy vui vẻ.”

        Vuốt Mâm Xôi khịt mũi. “Chị sẽ đợi cả một thời gian dài đấy.”

        Đuôi Phi Điểu thì thầm tròn đau khổ. “Ồ, Vuốt Mâm Xôi. Chân Chim không xấu. Đừng khó khăn với nó, rời khu rừng khi sắp trở thành một chiến binh. Tôi nghĩ cậu ấy cô đơn – tôi có Lông Bão, và cậu có Da Hung cùng chân Sóc. Chúng ta đã biết nhau trước đây, nhưng chân Chim chỉ có một mình.”

        Vuốt Mâm Xôi chưa bao giờ nghĩ tới điều đó. Điều đó thật đáng để suy nghĩ, mặc dù nó không làm cho mọi mèo thân thiết với chân Chim hơn, câu ta chỉ tập trung tranh cãi những điều nhỏ nhặt.

        “Tất cả chúng ta trung thành với bộ tộc của mình,” anh meo. “Theo khu rừng và theo luật chiến binh. Chân Chim cũng không khác gì cả. Cậu ta sẽ làm tốt nếu như không muốn lãnh đạo mọi lúc, khi mà nó chẳng hơn gì một lính nhỏ.”

        Đuôi Phi Điểu trông vẫn không thoải mái. “Mặc dù cậu đúng, thì cũng không làm nó thoải mái hơn, khi biết mình là mèo duy nhất không nhận được tín hiệu.”

        Vuốt Mâm Xôi chạm nhẹ mũi Đuôi Phi Điểu. “Chị hãy nói với cậu ấy, ngay khi chị cảm thấy thích hợp nhất.” Liếc nhìn xung quanh, anh thêm, “Chúng ta phải đánh thức họ dậy và đi khỏi đây ngay. Nếu chúng ta biết mình phải đi theo hướng nào.”

        “Đường kia kìa.” Đuôi Phi Điểu tràn đầy tự tin khi vẫy đuôi về phía hàng cây xanh ở rìa cánh đồng. “Đó là nơi mặt trời lặn vào tối qua.”

        Và sau đó? Vuốt Mâm Xôi tự hỏi. Nếu không còn mặt trời lặn, họ phải tìm đường đi như thế nào? Bộ tộc Sao sẽ gửi cho chúng thứ gì đó có thể giúp đỡ tìm ra nơi mặt trời lặn chứ? Và khi chạy xuống thung lũng để đánh thức những mèo bạn đồng hành, anh đã thầm cầu nguyện với tổ tiên chiến binh của mình.

        Xin hãy nhìn chúng con trên tất cả đoạn đường. Và bảo vệ chúng con khi nguy hiểm đến – cho dù đó có là gì đi chăng nữa.
        #19
          S.F 28.09.2013 11:20:43 (permalink)
          0
          Chương 18




          “Chúng ta còn ít cây hoàng liên quá.” Da Xỉ Than rúc đầu vào khe đá. “Ta thường dùng nó để làm dịu con mắt của Đuôi Dài. Con có nghĩ chúng ta nên ra ngoài và lấy thêm không?”

          Chân Lá ngẩng đầu lên từ đám lá cây hoa cúc và ngừng nhai. “Chắc chắn rồi,” cô meo, phun ra mớ lá vừa nhai. “Xong rồi. Bà có muốn con mang nó cho Đuôi Chấm không?

          “Không, để ta kiểm tra tốt hơn. Khớp của bà ấy đã đau nặng hơn từ khi thời tiết trở nên ẩm ướt.” Da Xỉ Than ra khỏi hang và rù rừ khi ấn mũi vào đám lá đã được nhai nát. “Tốt rồi. Bây giờ hãy đi đi – bảo một chiến binh đi cùng con. Cây hoàng liên đã phát triển rất tốt gần điểm Bốn Cây, ngay biên giới bộ tộc Sông, và bộ tộc Sông đang không vui vì bộ tộc Gió vẫn vào uống nước trên dòng sông của họ.:

          Chân Lá ngạc nhiên. “Vẫn? Nhưng đã có rất nhiều mưa – họ phải có đủ nước để dùng rồi chứ.”

          Da Xỉ Than nhún vai. “Hãy nói với bộ tộc Gió ấy.”

          Chân Lá đẩy suy nghĩ đó ra khỏi đầu khi cô chui qua đường hầm dương xỉ vào trảng trống. Không còn tranh cãi nào trong bộ tộc Sấm, đã giúp cô bớt lo lắng về chân Sóc và Vuốt Mâm Xôi. Mặt trời đã bốn lần mọc từ khi cô thấy họ rời đi. Cảm giác cho cô biết chân Sóc vẫn an toàn, nhưng cô không thể biết được bây giờ họ đang ở đâu hay đang làm gì.

          Chân Lá vẫn chưa ăn sáng, nên cô chạy đến đống mồi tươi, nơi Đuôi Nai đã ăn gần xong một con chuột đồng.

          “Chào.” Chiến binh trẻ tuổi màu nâu vẫy đuôi chào khi chân Lá chọn được một con chuột cho mình và bắt đầu ngồi xuống ăn.

          Chân Lá cũng chào lại. “Đuôi Nai,” cô hỏi, “chị có bận gì sáng nay không?”

          “Không.” Đuôi Nai nuốt miệng chuột đồng cuối cùng và ngồi dậy, quét mạnh lưỡi xung quanh mõm. “Em muốn làm gì à?”

          “Da Xỉ Than bảo em tới điểm Bốn Cây, ngay biên giới bộ tộc Sông, để lấy một ít cây hoàng liên. Bà ấy bảo em nên đi cùng với một chiến binh.”

          “Ồ, được thôi!” Đuôi Nai nhổm dậy, đôi mắt màu vàng ánh lên tia nhìn khấn phích. “Trong trường hợp bộ tộc Gió vô tình lạc vào lãnh thổ của chúng ta, phải không? Họ cứ thử xem!”

          Chân Lá cười và ăn nhanh con chuột của mình. “Phải, em sẵn sàng rồi. Đi thôi!”

          Khi họ tiếp cận đường hầm kim tước, Sao Lửa xuất hiện, theo sau là Lông Diều Hâu và Ria Mưa. Chân Lá cảm giác tim như bị gai đâm khi cô nhìn bố mình; đầu ông cúi thấp và đuôi rũ xuống, bộ lông màu cam rối bù.

          “Không thấy gì sao?” Đuôi Nai lặng lẽ hỏi; chân Lá nhận ra chị ấy biết chính xác tộc trưởng của họ đang làm gì.

          Sao Lửa lắc đầu. “Không có dấu vết gì của chúng cả. Không mùi, không dấu chân, không có gì. Chúng đã đi rồi.”

          “Chắc chắn chúng đã rời khỏi lãnh thổ từ vài ngày trước,” Lông Diều Hâu meo ủ rũ. “Tôi không thấy bất cứ dấu hiệu nào được gửi cho đội tuần tra để tìm ra chúng.”

          “Anh đúng, Lông Diều Hâu.” Sao Lửa thở dài. “Bây giờ chúng đang ở trong chân của bộ tộc Sao.”

          Chân Lá ấn mõm vào hông của bố, và đuôi của ông phất nhẹ vào tai con gái trước khi băng qua trảng trống. Chân Lá thấy Bão Cát gặp ông dưới chân Bục Đá, và hai mèo cùng nhau bước vào hang của Sao Lửa.

          Chân Lá cảm thấy tội lỗi về những gì mình đang che dấu – việc gần như chắc chắn chân Sóc vẫn an toàn, dù cách xa lãnh thổ bộ tộc Sấm – và mỗi sợi lông như đâm sâu vào da cô đến mức không thể không có mèo nào không chú ý đến cô khi cô theo Đuôi Nai rời trại. 

          Khi mặt trời lên cao hơn làm tan đi sương mù; hứa hẹn một ngày nắng nóng, mặc dù những chiếc lá đã chuyển sang màu đỏ-vàng cho thấy mùa lá trụi sắp bao trùm cả khu rừng. Chân Lá và Đuôi Nai chạy thẳng về phía điểm Bốn Cây. Mèo lang y lính nhỏ rù rừ hài lòng khi thấy Đuôi Nai hăm hở ở phía trước xăm soi từng bụi cây, hốc trống mà họ đi qua. Không có dấu hiệu nào cho thấy vết thương trên vai làm khó Đuôi Nai từ lễ phong danh chiến binh cách đây không lâu, và không có dấu vết của đau thương khi cô phải đợi gấp đôi thời gian so với những lính nhỏ khác để được nhận tên chiến binh. Cho dù cô ấy lớn tuổi hơn chân Lá, cô ấy vẫn tràn đầy năng lượng của một đứa trẻ.

          Khi họ đến sát biên giới của bộ tộc Sông, chân Lá nghe có tiếng nước chảy róc rách từ dòng sông, và bắt gặp tia sáng lấp lánh phản chiếu dưới bụi cây. Cô tìm thấy bụi cây hoàng liên lớn nơi Da Xỉ Than chỉ, và ngồi xuống cắn đứt nhiều cây nhất có thể để mang đi.

          “Chị cũng có thể mang nó,” Đuôi Nai đề nghị, liếc nhìn trở lại phần biên giới mà họ vừa bước qua. “Chết tiệt – có mùi bộ tộc Sông! Họ làm lông chị quăn hết cả.”

          Cô đứng nhìn con dốc dẫn xuống dòng sông, trong khi chân Lá trở lại với nhiệm vụ của mình. Công việc đã gần xong khi cô nghe bạn đồng hành gọi tên mình.

          “Đến đây và nhìn này!”

          Nhảy vọt lên bên cạnh Đuôi Nai, chân Lá nhìn xuống con dốc thấy một nhóm lớn mèo của bộ tộc Gió đang tụ tập để uống nước. Cô nhận ra Sao Cao và bạn của Sao Lửa – Ria Độc Nhất giữa bầy.

          “Họ vẫn đang uống nước ở dòng sông!” cô la lên.

          “Và nhìn đằng kia kìa.” Đuôi Nai chỉ bằng đuôi nơi một đội tuần tra bộ tộc Sông đang băng qua cây cầu của Hai Chân. “Nếu em hỏi chị, thì câu trả lời là rắc rối sắp đến rồi đấy.”

          Bàn Chân Sương dẫn đầu đội tuần tra; cô mang theo chiến binh mới Sương Diều Hâu và một mèo lớn tuổi có bộ lông đen mà chân Lá không biết. Họ chạy xuống con dốc và dừng lại cách khoảng một con cáo ngay trước đám mèo bộ tộc Gió. Bàn Chân Sương đã nói gì đó, nhưng vì ở quá xa nên chân Lá không thể nghe được cô ấy đang nói gì.

          “Đuôi của Đuôi Nai giật giật. “Chị ước chúng ta có thể ở gần hơn một chút nữa!”

          “Em nghĩ băng qua biên giới thật sự là một ý kiến tồi,” chân Lá meo đầy lo lắng.

          “Ồ, chị biết điều đó. Có vẻ như nó rất đáng để quan tâm.” Giọng cô như không muốn từ bỏ, như thể suy nghĩ giúp đỡ bộ tộc Sông trong vụ tranh chấp lãnh thổ này đã kêu gọi cô.

          Bây giờ, lông của Bàn Chân Sương dựng lên tua tủa đầy bực tức, đuôi xù to gấp đôi bình thường. Sao Cao rời khỏi đồng bào của mình và bước đến gần hơn để nói chuyện với cô. Sương Diều Hâu nói gì đó vẻ khẩn trương với thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sông, nhưng cô lắc đầu và anh quay trở lại, trông rất tức giận.

          Cuối cùng Sao Cao trở lại với đồng bào mình, những mèo đã uống nước xong và đang trở về lãnh thổ của họ. Trông họ có vẻ bình thản; như thể họ rời đi vì họ đã uống xong nước, chứ không phải do Bàn Chân Sương ra lệnh cho họ phải đi. Nhiều mèo bộ tộc Gió rít lên gầm gừ với đội tuần tra bộ tộc Sông khi họ đi qua, và chân Lá có thể nói rằng Bàn Chân Sương đã cố gắng để hai mèo đồng hành với mình không lao vào một trận chiến. Họ bị áp đảo – chân Lá chỉ đoán được Bàn Chân Sương đã cảm thấy thất vọng như thế nào khi cô không thể bắt buộc đoàn mèo rời khỏi lãnh thổ của mình, do thỏa thuận trong cuộc Tụ Họp lần trước.

          Khi đoàn mèo bộ tộc Gió biến mất theo hướng điểm Bốn Cây, Bàn Chân Sương tập trung đội tuần tra lại để dẫn họ trở về. Vội vàng, chân Lá gọi tên cô; thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sông quay đầu lại tìm kiếm; và sau một nhịp tim do dự cô mới băng lên con dốc để gặp cô và Đuôi Nai ngay biên giới.

          “Chào,” cô meo. “Con mồi thế nào?”

          “Mọi thứ đều tốt, cảm ơn,” chân Lá trả lời. Cô liếc nhìn cảnh cáo Đuôi Nai, không được nhắc đến cuộc chạm trạn với bộ tộc Gió mà họ vừa chứng kiến. “Bộ tộc Sông vẫn ổn chứ?”

          Bàn Chân Sương nghiêng đầu. “Ừ, mọi thứ vẫn tốt, ngoại trừ…” Cô dừng lại và tiến đến gần hơn: “Con có thấy dấu hiệu gì của Lông Bão và Đuôi Phi Điểu không? Họ đã biến mất khỏi lãnh thổ của chúng tôi từ bốn đêm trước. Không mèo nào thấy chúng từ lúc đó.”

          “Chúng tôi đã lần được dấu vết đến điểm Bốn Cây, nhưng tất nhiên chúng tôi không thể tìm kiếm trên lãnh thổ của các bộ tộc khác,” Sương Diều Hâu thêm, tiến đến gần hơn để có thể nghe mọi thứ mà thủ lĩnh trợ tá của anh nói. Còn ông mèo đen vẫn ở nguyên chỗ cũ, quan sát bờ sông.

          Sương Diều Hâu gật đầu lịch sự chào chân Lá và Đuôi Nai. Anh ta là một chú mèo khỏe mạnh với bộ lông đen bóng, và trong một nhịp tim đập chân lá nghĩ rằng anh ấy đang nhắc nhở cô nhớ về một vài mèo mà cô từng thấy trước đây – nhưng không mèo nào trong rừng có ánh mắt màu xanh lạnh lùng, buốt giá như vậy. 

          “Điều đó có nghĩa là gì?” cô hỏi. “Đuôi Phi Điểu và Lông Bão đã rời bỏ bộ tộc Sông?”

          “Đúng vậy.” Mắt Bàn Chân Sương lộ vẻ bối rối. “Chúng tôi họ đã quyết định đến bộ tộc Sấm để sống cùng với bố của họ.”

          Chân Lá lắc đầu. “Chúng tôi không thấy họ.”

          “Nhưng chúng tôi cũng có mèo mất tích!” Đuôi Nai kêu lên, đuôi quất mạnh phấn khích. “Và… cũng đúng vào bốn đêm trước.”

          “Cái gì?” Bàn Chân Sương nhìn chăm chú vào cô mèo trong sự hoài nghi. “Mèo nào?”

          “Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc,” chân Lá trả lời, nhăn mặt. Cô ước Đuôi Nai không buột miệng tiết lộ điều đó; thật sự cô phải giữ bí mật về sự biến mất của các mèo với các bộ tộc khác, nhưng bây giờ cô không thể thu lời nói lại được nữa.

          “Cái gì đã đưa chúng đi vậy?” Bàn Chân Sương như đang nói với chính mình. “Vài loại thú ăn thịt mèo?” cô rùng mình. “Tôi nhớ có vài con chó…”

          “Không, tôi chắc chắn không có gì xảy ra với họ cả.” Chân Lá muốn trấn an cô ấy mà không phải nói ra những bí mật mà chỉ có một mình cô biết. “Nếu là một con cáo hay một con lửng, phải có dấu vết để lại. Mùi, vài mảnh vụn… hay thứ gì đó.”

          Thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sông trông vẫn không tin lắm, nhưng mắt Đuôi Nai vẫn sáng lấp lánh.
           
          “Nếu họ quyết định rời khỏi khu rừng, có lẽ họ đã đi cùng nhau,” cô chỉ ra.

          Bàn Chân Sương càng lúc càng rối bời. “Tôi biết Đuôi Phi Điểu và Lông Bão thỉnh thoảng vẫn cảm thấy bộ tộc đang đổ mọi tội lỗi lên chúng vì có bố ở bộ tộc Sấm,” cô meo. “Và Vuốt Mâm Xôi thì phải chịu gánh nặng khi là con trai Sao Cọp. Nhưng chân Sóc… Có lí do gì khiến nó phải bỏ nhà của mình chứ?”

          Chỉ vì lời tiên tri về lửa-và-cọp, chân Lá nghĩ, và sau đó nhớ ra bản thân chân Sóc không biết đến lời tiên tri đó – chỉ là vì những lời phán xét không công bằng từ cha của nó. Đó là lời tiên tri trong giấc mơ của Vuốt Mâm Xôi đã gửi chân Sóc đến với cuộc hành trình của chị ấy. Nhưng bây giờ chân Lá không thể nói bất cứ điều gì về cả hai lời tiên tri.


          “Có lẽ bộ tộc khác cũng mất mèo,” Sương Diều Hâu Meo. “Chúng ta nên cố gắng tìm ra họ. Họ phải biết nhiều hơn chúng ta.”

          “Chắc chắn rồi,” Bàn Chân Sương đồng ý. Bắn một ánh nhìn ảm đảm trở lại phía bờ sông nơi nhóm mèo bộ tộc Gió vừa tụ tập để uống nước, cô thêm, “Không có gì khó khăn để hỏi bộ tộc Gió. Nhưng không mèo nào có thể nói chuyện với bộ tộc Bóng Tối cho đến cuộc Tụ Họp.”

          “Không quá lâu đâu,” chân Lá chỉ ra.

          “Và chị có chắc là dễ dàng nói chuyện được với bộ tộc Gió không?” Đuôi Nai mạnh dạn nói, như thể cô đang thách thức Bàn Chân Sương thừa nhận bộ tộc Gió vẫn tự do uống nước trong biên giới của bộ tộc Sông.

          Bàn Chân Sương quay phắt lại, bất ngờ cao hơn với đôi mắt rực lửa lạnh lùng. Từ những lo lắng chia sẻ cùng chân Lá, cô đã trở lại làm thủ lĩnh trợ tá của bộ tộc Sông, bảo vệ những điểm yếu trong bộ tộc mình. “Tôi nghĩ cô thấy những gì đã xảy ra,” cô gầm gừ. “Sao Cao đã phá vỡ tinh thần trong lời giao kết với Sao Báo Đốm. Bà cho phép họ vào uống nước ở dòng sông chỉ vì họ không có đủ nước trong lãnh thổ, và ông ta biết điều đó.”

          “Chúng ta nên đuổi họ đi!” Giọng Sương Diều Hâu khó chịu, và đôi mắt màu xanh nhạt của anh ta nhìn đăm đăm lạnh lùng vào nơi đoàn mèo bộ tộc Gió biến mất.

          “Cậu cũng biết Sao Báo Đốm cấm chuyện đó mà.” Giọng điệu của Bàn Chân Sương không còn giống như đang tranh luận. “Bà ấy đã nói là sẽ giữ lời cho dù Sao Cao có làm gì đi chăng nữa.”

          Sương Diều Hâu cúi đầu thỏa hiệp, nhưng chân Lá để ý thấy móng vuốt của anh ta cứ thò ra thụt vào như thể muốn cắm sâu chúng vào bộ da của những mèo đã xâm nhập vào lãnh thổ bộ tộc anh. Dù có sinh ra trong rừng hay không, anh cũng đã lớn lên trở thành một chiến binh dũng mãnh, cô suy nghĩ, con đường của anh cũng đặc biệt như của em gái, Cánh Bướm Đêm.

          “Gửi lời chào tới Cánh Bướm Đêm giúp em nhé,” cô meo với anh, và bất ngờ quay ngược về bụi cây hoàng liên. Nhặt lên một vài nhánh, cô nhanh chóng quay lại và thả chúng vào chân Sương Diều Hâu. “Có lẽ chị ấy sẽ thích chúng,” cô nói với anh. “Da Xỉ Than thường dùng nó để chữa đau mắt cho các mèo. Em nghĩ nó mọc nhiều hơn bên ngoài biên giới của bọn anh.”

          “Cảm ơn,” Sương Diều Hâu trả lời với cái gật đầu biết ơn.

          “Chúng ta nên trở về thôi,” Bàn Chân Sương meo. “Chân Lá, nói với bố cháu về Lông Bão và Đuôi Phi Điểu, và hỏi ông ấy xem ông ấy có nghe được bất cứ điều gì không.”

          “Vâng, Bàn Chân Sương, cháu sẽ làm vậy.”

          Tội lỗi lại một lần nữa tràn vào tâm trí chân Lá khi cô nhìn đội tuần tra bộ tộc Sông quay trở về. Cô lại cảm thấy gánh nặng khi là mèo duy nhất biết về cả hai lời tiên tri – một gửi cho Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc để gửi họ đến cuộc hành trình, và một để thuyết phục Sao Lửa họ là những mèo sẽ hủy diệt cả bộ tộc – và cô vẫn chưa biết hết mọi thứ. Bộ tộc Sao không chọn cô để tiết lộ định mệnh của khu rừng, và chân Lá không cảm thấy mặt trăng tròn đầy kìa, đang chiếu xuống để báo hiệu cuộc Tụ Họp sắp tới, sẽ đổ thêm tăm tối vào những câu hỏi của cô.

          Ngay khi chân Lá và Đuôi Nai trở về trại, bổ sung thêm đám thảo dược, mặt trời đã lên cao.

          “Chúng ta nên báo cáo với Sao Lửa,” Đuôi Nai meo khi họ bỏ đám thảo dược cho Da Xỉ Than. “Ông ấy sẽ muốn biết về những mèo mất tích của bộ tộc Sông.”

          Chân Lá gật đầu và đi về phía hang của cha mình dưới chân Bục Đá. Trảng trống đầy những mèo đang thích thú phơi mình dưới những tia nắng sớm cuối cùng của mùa lá xanh. Chân Nhện và chân Trắng nằm dài dưới bóng cây dương xỉ che chở hang của chúng, trong khi Đuôi Mây và Tim Sáng chia lưỡi dưới ánh nắng. Mây Dương Xỉ ngồi ngoài nhà trẻ với Da Bụi bên cạnh, quan sát những đứa trẻ của họ đang chơi đùa cùng nhau.

          Một chút buồn len lỏi trong chân Lá. Giống như Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc không bao giờ có thể trở thành một phần của bộ tộc Sấm nữa, như thể họ đã chìm xuống dòng sông, dòng nước đã cuốn trôi họ đi mất.

          Cảm giác thoải mái hơn đôi chút khi họ đến hang của Sao Lửa và gọi tên ông. Chân Lá nghe giọng ông ở sâu bên trong và chui qua lớp màn địa y để thấy ông đang cuộn tròn trong ổ; Vằn Xám ngồi bên cạnh, và ánh mắt lo lắng của cả hai đã trấn an chân Lá rằng chị gái cùng Vuốt Mâm Xôi vẫn chưa bị bỏ quên.

          “Chúng tôi có tin mới,” Đuôi Nai meo ngay lập tức, và xổ ra một tràng về những gì Bàn Chân Sương nói với chúng về việc Đuôi Phi Điểu cùng Lông Bão mất tích.

          Sao Lửa và Vằn Xám nheo mắt, và thủ lĩnh trở tạ đứng dậy như thể ông muốn lao ngay ra ngoài và đi tìm những mèo mất tích. 

          “Nếu một con cáo đã đem chúng đi tôi sẽ săn lùng và xé xác nó ra!” ông gầm gừ.

          Sao Lửa vẫn nằm trong ổ, nhưng ông đã rút móng vuốt ra như thể ông muốn cắm sâu chúng vào bất cứ bộ da nào đã bắt con gái của ông đi. “Có chắc là chó không thể trở lại không?” ông thì thầm. “Chúng ta không phải đối phó với chúng hơn một lần trong đời chứ?”

          “Không, không có dấu hiệu nào về chúng cả,” chân Lá động viên ông. “Đuôi Phi Điểu và Lông Bão chắc hẳn đã đi cùng với Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc, và điều đó… điều đó có nghĩa là họ có một lí do để rời đi.” Cô cố gắng trong tuyệt vọng để có thể cho bố biết vài thông tin, mà không thể nghi ngờ cô biết nhiều hơn những gì mình nói. Đến bây giờ cô vẫn giữ im lặng về những hình ảnh ở Tảng đá Mặt Trăng trong chuyến hành trình với mèo bảo trợ của mình, Da Xỉ Than, nhưng bây giờ cô biết mình phải tiết lộ nó. Mình không phá bỏ lời hứa, cô tự nói với bản thân; cô sẽ không phản bội lại bất cứ điều đã nói với Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc lúc họ gặp nhau trong rừng.

          “Sao Lửa,” cô do dự, “Bố biết con thân thiết với chân Sóc như thế nào mà, đúng không? Thỉnh thoảng, con vẫn có thể biết chị ấy đang làm gì cho dù chị ở rất xa con.”

          Mắt Sao Lửa mở to ngạc nhiên. “Không thể nào!” Ông thở hổn hển. “Bố biết hai chị em con luôn gần gũi với nhau, nhưng…”

          “Đúng vậy đấy, con thề. Khi con đến Tảng đá Mặt Trăng, bộ tộc Sao đã cho con thấy một vài hình ảnh về chị,” chân Lá đến gần hơn. “Chị vẫn an toàn, và có những mèo khác đi cùng.” Cô thấy mắt bố mở to, và nhận ra ông ấy muốn tin cô như thế nào. “Chân Sóc vẫn sống,” cô kết thúc, “Và những mèo khác vẫn ở cùng chị. Bốn vẫn an toàn hơn hai mà.”

          Sao Lửa chớp mắt, hoang mang. “Có thể bộ tộc Sao đã cho con thấy những hình ảnh chính xác.”

          Đôi mắt màu nâu của Vằn Xám vẫn mở to sợ hãi, không chắc chắn. “Ngay cả khi điều đó đúng, tại sao tụi nó bỏ đi mà không nói với chúng ta là tụi nó sẽ đi đâu, hay tại sao lại đi?” ông meo. “Nếu Lông Bão và Đuôi Phi Điểu gặp vấn đề, tại sao chúng không đến gặp tôi đầu tiên?”

          “Chúng tôi nghĩ các bộ tộc khác cũng có những mèo mất tích,” Đuôi Nai meo. “Chúng ta nên hỏi họ.”

          Sao Lửa và Vằn Xám trao đổi ánh mắt với nhau. “Có thể,” Sao Lửa meo; chân Lá có thể nhận ra ông đã đấu tranh vất vả như thế nào để đưa ra quyết định của mình, để hành động cho giống một tộc trưởng bộ tộc thay vì một ông bố đang lo lắng trong tuyệt vọng. “Chỉ còn vài ngày nữa là đến cuộc Tụ Họp tiếp theo.”

          “Bộ tộc Sao sẽ bảo vệ chúng an toàn!” Vằn Xám thêm vào.

          Chân Lá nghi ngờ sự tin tưởng trong lời cầu nguyện của ông; ông biết rõ những nguy hiểm có thể xảy ra ngoài khu rừng. Khi cô rời khỏi hang của bô, cô cảm thấy gánh nặng về những gì mình biết đang đè nặng. Cô chỉ là một mèo trong rừng được nghe cả hai lời tiên tri, và hiểu được mỗi lời tiên tri đang nói với họ điều gì.

          Nhưng tôi chỉ là một lính nhỏ, cô tự nói với mình trong lo sợ. Tôi biết chúng do tình cờ, không phải vì tổ tiên chiến binh của chúng ta đã nói với tôi về chúng. Bộ tộc Sao, rốt cuộc các ngài đang mong chờ ở tôi điều gì?

          Chân Lá thấy khó ngủ, bồn chồn trong ổ rêu trong khi Dải Thiên Hà lấp lánh ở phía trên. Cô rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hành trình của bầy mèo, nhưng cô không có cách nào để biết được điều đó.

          Khi cuối cùng đã đi được vào giấc ngủ, cô thấy mình ở một nơi âm u, hoảng sợ chạy bát nháo giữa những thân cây tối om.

          “Chân Sóc! Chân Sóc!” cô thở hổn hển.

          [font="&quot"]Trả lời cô chỉ có tiếng kêu của một con cú, và tiếng hét của một con cáo. Cái chết bám chặt lấy chân nó, gần hơn trong từng bước chân, tất cả làm cô rối bời và quay mòng mòng, chân Lá biết không còn đường nào để thoát ra cả.


          #20
            S.F 28.09.2013 11:28:41 (permalink)
            0
            Chương 19





            Vuốt Mâm Xôi hoảng sợ chạy vòng vòng giữa mấy thân cây, sàng qua sàng lại trong nổ lực điên cuồng để thoát ra ngoài. Bên cạnh, anh có thể nghe thấy tiếng sủa, và từ bụi rậm bất ngờ một con chó lao ra. Liếc nhìn trở lại, anh thấy một cái bóng màu đen méo mó trong bụi cây dương xỉ, thè cái lưỡi dài ra ngoài. Anh có thể cảm nhận được những cái răng sắc bén màu trắng đang cắm vào da mình.

            “Bộ tộc Sao cứu con!” Đuôi Phi Điểu thở hổn hển khi cô nhảy đến bên cạnh anh.

            Họ đã bị lạc những mèo khác, Vuốt Mâm Xôi có thể nghe thấy tiếng tru lớn của một con chó khổng lồ ở ngay phía trước.

            “Tránh ra!” anh gọi. “Cố thoát ra đi.”

            Con chó tiếp tục sủa, từ phía xa hơn Vuốt Mâm Xôi nghe thấy tiếng hét của Hai Chân. Kẻ săn đuổi đã mất dạng, và anh chạy chậm lại, cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi sinh vật kia đã trở lại chỗ của Hai Chân.

            Sau đó anh nghe thấy tiếng con chó thở mạnh từ một thân cây đổ. Trong một nhịp tim đập Vuốt Mâm Xôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu cam. Quay cuồng, cậu nhảy vọt ra khỏi đám cây khi tiếng sủa lại cất lên.

            Bối rối trong sợ hãi, anh nhớ lại xem Sao Lửa và những mèo khác của bộ tộc Sấm đã dẫn dụ lũ chó ra khỏi khu rừng như thế nào cho đến khi ông ấy cảm thấy mình đã chạy đến hẻm núi và kiệt sức. Nhưng anh và bạn bè có thể dẫn dụ bầy chó đi như thế nào, ở vùng lãnh thổ lạ hoắc này?

            “Leo lên cây!” anh gào, hy vọng bạn bè mình có thể nghe thấy tiếng của anh lẫn trong tiếng sủa inh ỏi của bầy chó.

            Anh liếc nhìn lên trên trong khi chạy, nhưng mấy thân cây đều trơn láng, không có cành. Anh không thể dừng lại để tìm kiếm; con thú sẽ tóm được anh ngay. Nó đã tóm được mèo nào trong số chúng chưa? Anh có phải đi tìm một mèo đồng hành bị thương như Tim Sáng, hay tệ hơn, là chết không? 

            Hơi thở khò khè qua cổ họng và từng bước chân rực cháy; anh biết anh không thể chạy như thể này lâu hơn nữa. Ngay lúc đó có tiếng hét phía trên đầu anh. “Lên đây – nhanh!”

            Vuốt Mâm Xôi đứng phắt lại bên dưới một thân cây bị bám đầy những dây thường xuân. Một cặp mắt đang nhìn anh từ phía trên. Cùng trong một nhịp tim đập con chó lao ra từ bụi cây thạch nam bên cạnh anh. Với một tiếng ngao sợ hãi, Vuốt Mâm Xôi bắn mình lên phía trên, móng vuốt điên cuồng cào trên lớp dây thường xuân. Chúng trĩu xuống dưới sức nặng của anh; và trong khoảnh khắc tim ngừng đập anh xoay người bất lực; con chó cũng đang cố gắng nhảy lên, anh nghe tiếp răng chó cọ vào nhau và hơi thở nóng ran trên bộ lông.

            Khi điều khiển được những móng vuốt, anh cắm chúng chắc chắn vào đám dây thường xuân rồi tự lôi mình lên lần nữa. Chân Sóc xuất hiện ngay phía dưới, nhảy qua mũi chó để trèo lên, vượt cả Vuốt Mâm Xôi vào núp trong một nhánh cây. Vuốt Mâm Xôi lồm cồm bò ngay bên cạnh cô.

            Anh nhận ra Lông Bão và Da Hung đang bám trên một cành cây khác ở phía trên đầu, và chân Chim đang quờ quạng tìm đường trèo lên thân cây bên cạnh.

            “Đuôi Phi Điểu!” Vuốt Mâm Xôi thở hổn hển. “Đuôi Phi Điểu đâu?”

            Chó đang đứng bằng chân sau giữa mấy cái cây, cách khoảng một con cáo phía dưới anh. Móng vuốt của chó xé toạc lớp dây thường xuân trong khi nó gầm gừ giận dữ, nước dãi tràn ra khỏi quai hàm. Hai Chân lại hét lên, nhưng ở quá xa.

            Vuốt Mâm Xôi chú ý thấy Đuôi Phi Điểu đang nấp trong một bụi thạch nam bên cạnh con chó, chăm chú nhìn trong hoảng loạn. Nếu cô cố gắng chạy lên cây để được an toàn, chó có thể sẽ tóm ngay được. Bao lâu, Vuốt Mâm Xôi tự hỏi, trước khi nó ngửi thấy mùi cô mèo?

            Bất ngờ anh nghe chân Chim rít lên giận dữ. “Phân cáo thật! Tôi chịu đủ rồi.” Lính nhỏ bộ tộc Gió quăng mình ra khỏi thân cây, cách con chó trong gang tấc, đáp xuống ngay sau nó. Con chó quay lại và đuổi theo, bàn chân xới tung đám lá khô. Trong khi chó bị phân tâm, Đuôi Phi Điểu lao ra khỏi bụi thạch nam, băng qua trảng trống và tuyệt vọng nhảy vào một cành cây nhỏ xíu, lắc lư đầy nguy hiểm dưới sức nặng của cô.

            “Chân Chim!” Vuốt Mâm Xôi gào to.

            Cậu mèo màu đen-xám đã biến mất vào bụi cây. Vuốt Mâm Xôi có thể nghe thấy tiếng chó sủa dữ dội và tiếng hét của Hai Chân càng lúc càng gần hơn. Khi chân Chim xuất hiện trở lại, bụng của cậu chà sát mặt đất khi cậu chạy hết sức lực đến một cái cây. Con chó thở hổn hển ngay bên cạnh. Vuốt Mâm Xôi nhắm tịt mắt và mở ra lại ngay khi chân Chim thực hiện một cú nhảy và bám móng vuốt vào dây thường xuân.

            Cùng lúc Hai Chân nặng nề tiến vào trảng trống và lôi cổ con chó đi. Mặt hắn đỏ gay, la lên giận dữ. Con chó né qua một bên, nhưng Hai Chân vẫn lôi nó đi xềnh xệch. Tiếng sủa của con chó thành tiếng rên rỉ khi bị kéo đi, móng vuốt cào nát cỏ khi cố gắng quay trở lại truy bắt con mồi.

            “Cảm ơn, chân Chim!” Đuôi Phi Điểu thở hổn hển, vẫn còn bám trên nhánh cây gầy. “Cậu đã cứu tôi!”

            “Đúng vậy,” Vuốt Mâm Xôi meo. “Cậu rất giỏi.”

            Chân Chim vẫn cố leo lên cao hơn cho đến khi cậu đến được nhánh cây cạnh Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc. “Loài cầm thú chết tiệt,” cậu thì thầm, trông như đang xấu hổ. “Mắc bẫy ngay dưới chân mình.”

            Mắt Đuôi Phi Điểu mở to, tròn như vầng trăng nhìn chằm chằm trên mình cậu. “Nó chắc chắn đã bắt được tôi nếu không có cậu giúp đỡ,” cô thì thầm.

            Khi Vuốt Mâm Xôi đã đỡ sợ, anh nhớ lại giọng meo đầu tiên gọi anh từ trên cây. Đó không phải mèo của bộ tộc. Nhìn lên lần nữa, anh vẫn thấy cặp mắt lấp lánh giữa tán lá trên đầu mình. Sau đó đám lá xào xạc và một mèo không quen xuất hiện.

            Đó là một ông mèo già và béo ú với bộ lông rối bù trông như thể không chải chuốt bao giờ. Ông di chuyển chậm chạp và cẩn thận khi trèo xuống đến cạnh sáu mèo đang thực hiện chuyến đi.

            “Ổn rồi,” ông meo rè rè. “Mấy mèo thật đoàn kết, và không mắc lỗi nào cả. Bay có biết là chó được thả rông mỗi ngày, lúc mặt trời lên không?”

            “Chúng tôi biết thế nào được?” Da Hung phun phì phì. “Chúng tôi chưa bao giờ ở đây cả.”

            Ông mèo nheo mắt. “Đâu cần phải cộc cằn như thế. Cô sẽ cần vào lúc khác, đúng không? Sau này ấy.”

            “Không có lúc khác đâu,” Lông Bão meo. “Chúng tôi chỉ đi qua đây thôi.”

            “Cảm ơn đã giúp đỡ chúng tôi,” Vuốt Mâm Xôi thêm. “Tôi đã nghĩ là chúng tôi không thể nào thoát ra được.”

            Ông mèo bỏ qua lời cảm ơn của anh. “Chỉ đi ngang qua đây thôi, hử?” ông meo. “Tôi dám cá là cậu có chuyện để kể cho tôi nghe. Tại sao không ở lại với tôi vài hôm để chia sẻ nó chứ?” Ông đứng dậy và chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng nhảy vào trảng trống.

            “Xuống dưới đó sao?” chân Sóc meo lo lắng. “Nếu cho quay trở lại thì sao?”

            “Không đâu. Bây giờ nó đã vào nhà rồi. Đi thôi.”

            Ông mèo già nhảy vào đám dây thường xuân và nhọc nhằn leo xuống dưới mặt đất cách đó khoảng một con cáo. Nhìn lên, ông mở rộng quai hàm ngáp. “Đi thôi?”

            Vuốt Mâm Xôi xuống ngay sau ông; anh không để mèo già này, hay mèo kiểng, hay là ai đi nữa, thể hiện tinh thần dũng cảm hơn những chiến binh. Bạn đồng hành cũng nhảy xuống cùng anh, túm tụm lại nhìn ngó xung quanh lo lắng.

            “Ông là ai?” Lông Bão hỏi. “Ông là mèo kiểng đúng không?”

            Ông mèo già nhìn trống không. “Mèo kiểng?”

            “Sống với Hai Chân,” chân Sóc meo ngay lập tức.

            “Hai Chân?”

            “Ồ, chúng ta đi thôi,” tai chân Chim giật giật khinh bỉ. “Có vài con ong trong não của ông ấy. Chúng ta sẽ không nghe được điều gì có ý nghĩa từ ông ta đâu.”

            “Cậu gọi ai là kẻ đần độn hả, mèo trẻ?” giọng ông mèo rù rừ trong cổ, và móng vuốt của ông cắm sâu vào đám lá dưới chân ông.

            “Xin lỗi,” Vuốt Mâm Xôi vội vàng meo, liếc trở lại nhìn chân Chim; cậu lính nhỏ đã thể hiện lòng dũng cảm tuyệt vời, nhưng điều đó không làm cho cậu ta bớt phiền nhiễu đi. “Hai Chân, là sinh vật đã đến và bắt con chó đi ấy.”

            “Ồ, cậu đang nói về Kẻ đi giơ chân đó hả. Tại sao cậu không nói vậy luôn đi? Không, tôi không sống với Kẻ đi giơ chân. Đã từng có một lần, theo trí nhớ của tôi. Những ngày đã qua!” Ông ngồi trên rễ cây, nhìn chằm chằm vào khoảng không như thể ông đang nhìn lại quãng đời trai trẻ đã qua. “Một ngọn lửa ở bên cạnh khi ngủ, và tất cả thức ăn mà ta có thể ăn.”

            Vuốt Mâm Xôi không chắc về điều đó trong giọng nói của ông mèo. Sao Lửa luôn luôn nói thức ăn của mèo kiểng không ngon như mồi tươi mà mình bắt được. Và ngủ bên cạnh bên cạnh một ngọn lửa… Vuốt Mâm Xôi nhớ lại ngọn lửa đã càn quét qua trại bộ tộc Sấm, và suy nghĩ đó làm bộ lông anh như nổi gai ốc. 

            “Nói về đồ ăn,” chân Chim meo to, “Chúng tôi cần phải đi săn. Mồi tươi ở đâu giữa mấy cái cây này vậy. Ở đây, ông…” Cậu duỗi căng mình và thúc giục ông mèo già, ông ấy như đang chìm vào giấc ngủ. “Mồi ở chỗ nào xung quanh đây vậy?”

            Ông mèo mở to đôi mắt màu vàng. “Mấy mèo trẻ,” ông thì thầm. “Luôn vội vàng vậy à. “Không có con chuột nào để bắt đâu. Nếu như cậu không biết đường đi.”

            “Vâng, chúng tôi không biết.” Chân Sóc giật giật tai cáu kỉnh.

            “Ông không thể nói cho chúng tôi biết sao?” Đuôi Phi Điểu đề nghị ông mèo già. “Chúng tôi là những mèo lạ ở đây, vì vậy chúng tôi không biết chỗ nào tốt cả. Chúng tôi đã đi một quãng đường rất dài, và bây giờ chúng tôi thật sự rất đói.”

            Giọng cô nhẹ nhàng, và nhìn như cầu xin với đôi mắt xanh long lanh nước, có vẻ cô đã thuyết phục được ông mèo già. “Ta có thể chỉ cho cháu,” ông trả lời, cào mạnh tai với một chân trước.

            “Như thế sẽ tốt cho ông,” Lông Bão thêm, đến đứng bên cạnh em gái.

            Ánh mắt ông mèo già lướt qua bọn chúng, rồi dừng lại ở Vuốt Mâm Xôi. “Sau đứa,” ông meo. “Thật tốn sức để nuôi. Chúng bay là ai? Tại sao lại không có Kẻ đi giơ chân của mình?”

            “Chúng tôi là chiến binh!” Vuốt Mâm Xôi giải thích. Anh giới thiệu mình và các bạn đồng hành. “Tôi đoán ông là kẻ cô độc,” anh kết thúc, “nếu ông không sông với Hai Chân – ý tôi là Kẻ đi giơ chân.” Cố gắng meo lịch sự như Đuôi Phi Điểu, anh thêm, “Sao ông không cho chúng tôi biết tên của mình?”

            “Tên? Ta không nghĩ mình có tên. Kẻ đi giơ chân nuôi tôi, mặc dù tôi không ở cùng họ. Họ gọi tôi bằng nhiều cái tên khác nhau – một mèo không thể nhớ hết chúng được.”

            “Ông phải có một cái tên đầu tiên chứ,” chân Sóc khăng khăng, mở to mắt nhìn Vuốt Mâm Xôi. 

            “Đúng vậy, cái tên khi ông sống cùng với… với Kẻ đi giơ chân có ngọn lửa ấy?” Đuôi Phi Điểu hỏi.

            Ông mèo già gãi gãi tai. “Đúng vậy, bây giờ… đã quá lâu rồi.” Ông thở dài trong gió. “Một thời gian dài tuyệt vời. Ta đã bắt được rất nhiều chuột trong hang của Kẻ đi giơ chân, nhiều hơn số chuột mà mấy mèo trẻ tụi bay có thể thấy trong đời.”

            “Vậy tại sao ông bỏ đi, nếu như mọi thứ đểu tuyệt vời như vậy?” 

            “Kẻ đi giơ chân của tôi đã chết.” Ông mèo lắc mạnh đầu như thể đang cố rũ đám hoa bụi trên đó. “Không có thức ăn… không có ngọn lửa sửa ấm, không được ngủ trong lòng của ông ấy… Sau đó có nhiều Kẻ đi giơ chân đến, và đặt bẫy ta, nhưng ta nhìn ra được hết. Vì vậy ta đã bỏ đi.”

            “Nhưng tên của ông là gì?” chân Sóc rít lên qua kẽ răng. “Kẻ đi giơ chân gọi ông là gì?”

            “Tên… ồ, à, tên của tôi. Purdy, đúng rồi. Ông ấy gọi tôi là Purdy.”

            “Cuối cùng thì cũng có!” chân Sóc thì thầm.

            “Chúng tôi sẽ gọi ông là Purdy, được chứ?” Vuốt Mâm Xôi meo, phẩy đuôi vào mõm chân Sóc.

            Ông mèo già thở xuống chân. “Thoải mái. Bây giờ, mấy đứa bay có muốn ăn hay không?”

            Ông mèo chui qua mấy thân cây. Vuốt Mâm Xôi trao đổi ánh mắt nghi ngờ với bạn bè. “Mọi mèo có nghĩ chúng ta nên tin ông ấy không?”

            “Không!” chân Chim đáp nhát gừng. “Ông ta là một mèo kiểng. Chiến binh không được tin mèo kiểng.”

            Da Hung thì thầm đồng ý, nhưng Đuôi Phi Điểu meo. “Tất cả chúng ta đều rất đói, và chúng ta không biết thức ăn ở đâu. Sẽ không có gì gây hại đâu, chỉ một lần thôi mà?”
             
            “Tôi đói!” chân Sóc thêm vào, móng vuốt uốn cong sốt ruột.

            “Bộ tộc Sao biết chúng ta có thể cần sự giúp đỡ,”Lông Bão meo. “Tôi không thể nói tôi thích điều này, nhưng chúng ta đã giữ cảnh giác quá lâu…”

            “Được rồi,” Vuốt Mâm Xôi quyết định. “Chúng ta sẽ gặp may mắn.”

            Anh dẫn đầu, nhanh chóng chui qua bụi cây để bắt kịp ông mèo, đang chạy nhanh ở phía trước như thể không muốn để họ bắt kịp ông. Vuốt Mâm Xôi bất ngờ, Purdy không chỉ cho chúng bất cứ nơi nào có thể săn mồi. Thay vào đó ông đi thẳng sang bên kia, nơi có dải đất hẹp chia cắt vườn cây với hang ổ của Hai Chân. Purdy tự tin tản bộ trên bãi cỏ đến hàng rào gần nhất mà không cần quan sát xem có nguy hiểm xung quanh không.

            “Này!” chân Chim dừng lại bên cạnh đống gỗ. “Ông đang đưa chúng tôi đi đâu đây? Tôi không tới hang ổ của Hai Chân đâu!”

            Vuốt Mâm Xôi cũng dừng lại, đồng ý với chân Chim. “Purdy, đợi đã!” anh gọi. “Chúng tôi là chiến binh – chúng tôi không vào chỗ của Kẻ đi giơ chân.”

            Mèo già dừng lại dưới chân hàng rào và quay trở lại nhìn, mặt ông nhăn nhó thoải mái. “Ngươi sợ à?”

            Chân Chim bước một bước về phía trước, chân cứng đờ và lông cổ xù lên. “Nói lại xem!” cậu ta rít lên.

            Vuốt Mâm Xôi ngạc nhiên, Purdy không động đậy cả một sợi ria, mặc dù Vuốt Mâm Xôi tin chắc chân Chim có thể dễ dàng xé xác ông ta ra. 

            “Dễ xúc động nhỉ?” ông mèo già meo. “Đừng lo lắng, mèo trẻ ạ. Không có Kẻ đi giơ chân ở đây đâu. Và thức ăn thì đầy trong vườn của họ.”

            Vuốt Mâm Xôi nhìn những mèo khác. “Mọi mèo nghĩ sao?”

            “Tôi nghĩ chúng ta nên thử một lần,” Lông Bão meo. “Chúng ta cần thức ăn.”

            “Được rồi, hãy leo lên đi,” Da Hung rì rầm.

            Đuôi Phi Điểu háo hức gật đầu, và chân Sóc tỏ vẻ phấn khích. Chỉ có chân Chim vẫn đứng im, nhìn chằm chằm vào phía trước mà không trả lời câu hỏi của Vuốt Mâm Xôi.

            “Đi thôi,” Vuốt Mâm Xôi meo.

            Sau khi thận trọng liếc nhìn xung quanh, anh băng qua bãi cỏ đến chỗ Purdy, những mèo còn lại theo sau anh, kể cả chân Chim, cho dù Vuốt Mâm Xôi để ý thấy cậu ta cứ nhìn chằm chằm xuống mặt đất.

            “Chân Chim đã biết về dấu hiệu nước mặn trong giấc mơ của tôi.” Đuôi Phi Điểu thì thầm vào tai Vuốt Mâm Xôi. “Tâm trạng cậu ấy có vẻ tốt khi ngủ dậy, vì vậy tôi đã nói, trước khi chó bắt đầu đuổi theo chúng ta. Tôi nghĩ cậu ấy đang khó chịu.”

            “Tốt thôi, cậu ta sẽ vượt qua mà.” Vuốt Mâm Xôi càng lúc càng ít kiên nhẫn; không phải vì vấn đề lòng tự trọng của chân Chim bị tổn thương thì anh cũng đã có quá nhiều thứ cần phải lo rồi.

            Đuôi Phi Điểu lắc đầu nghi ngờ, nhưng chỉ một lúc, ngay khi họ bắt kịp Purdy, cô không nói gì nữa cả.

            Khi bọn họ cùng ông mèo già chui qua khoảng trống trên hàng rào dẫn vào khu vườn của Hai Chân. Mũi của Vuốt Mâm Xôi nhăn lại trước mùi lạ: có ít nhất hai Hai Chân, mùi cay xè của một quái vật, mặc dù nhẹ nhõm khi mùi đó đã cũ, và mùi hỗn hợp của những cây cỏ lạ. Một vài cây có những nụ hoa to đầy lông tơ, trĩu xuống dưới sức nặng của chính nó; chân Sóc ngửi một cái, và nhảy trở lại trong ngạc nhiên khi đám cánh hoa rơi lả tả xuống lông cô.

            Purdy băng qua và ngồi trên bãi cỏ, rồi vẫy đuôi mời các mèo khác lại gần. Đến bên cạnh, Vuốt Mâm Xôi thấy một hồ nước được bao quanh bởi chất liệu cứng của Hai Chân. Vài bông hoa nhợt nhạt và vài chiếc lá màu xanh trôi nổi trên mặt nước, và dưới đáy hồ có ánh sáng màu vàng lấp lánh, sáng đến mức anh phải ngước lên để nhìn xem có phải mặt trời đã xuất hiện không, nhưng bầu trời vẫn đầy mây.

            “Cá kìa!” Đuôi Phi Điểu kêu lên. “Là cá vàng!”

            “Cái gì? Cá không có màu vàng!” giọng chân Chim khó chịu.

            “Không, nhưng chúng thì có.” Lông Bão ngồi bên cạnh em gái, nhìn xuống nước. “Tôi chưa bao giờ thấy thứ gì giống như vậy. Chúng tôi chẳng bao giờ thấy nó ở dòng sông.”

            “Chúng ta có thể ăn nó không?” Da Hung hỏi.

            “Tất nhiên, hãy ăn thử một con đi,” Purdy nói với cô.

            “Tôi đang cố đây!” chân Sóc thử thò một chân xuống nước.

            “Không phải vậy đâu!” Lông Bão meo. “Em chỉ gây náo động và làm chúng lặn hết xuống dưới thôi. Tôi và Đuôi Phi Điểu sẽ làm thử cho em xem.”

            Hai mèo bộ tộc Sông ngồi sẵn sàng cạnh hồ, nhìn chằm chằm xuống nước. Bất ngờ Đuôi Phi Điểu thò một chân ra. Một con cá vàng bay vào không trung tạo thành một vệt nước theo hình vòng cung trong không khí, rồi rơi xuống bờ hồ. Con cá quằn quại và giãy đành đạch.

            “Lấy đi, trước khi nó kịp trườn xuống hồ,” Lông Bão đề nghị.

            Chân Sóc, mèo gần nhất, vồ ngay vào con cá và cắn một miếng. “Tuyệt vời!” cô thông báo, rồi nuốt ực.

            Lông Bão đã bắt được một con cá khác, và ngay lập tức Đuôi Phi Điểu cũng bắt được con thứ ba, nên Da Hung và Vuốt Mâm Xôi cũng có bữa ăn cho mình. Vuốt Mâm Xôi nếm con cá của mình với đôi chút nghi ngờ, không biết anh đang mong chờ điều gì, nhưng thịt của nó ngon, và anh ăn nó nhanh chóng.

            Khi Lông Bão bắt được con nữa, anh vẫy nhẹ với chân Chim. “Đến đây… ngon lắm đó.”

            Chân Chim nhìn con cá vẻ khinh thường. “Chúng ta nên đi con đường của mình, chứ không phải vương mình trong cái đống kì quặc của Hai Chân thế này. Tôi sẽ không bao giờ đi nếu tôi biết cuộc hành trình đến nơi mặt-trời-lặn – hay nơi nào đại loại thế - lấy của tôi quá nhiều thời gian. Tôi đã bỏ lỡ kì huấn luyện trở thành chiến binh với mèo bảo trợ của mình.”

            “Tôi lại thấy cậu sẽ trở thành một chiến binh tuyệt vời khi được huấn luyện ở đây đấy.” Lông Bão chỉ ra.

            “Đến ngồi với tôi đi,” Đuôi Phi Điểu meo thuyết phục, “và tôi sẽ dạy cậu cách bắt chúng như thế nào.”

            “Dạy cả tôi nữa!” chân Sóc háo hức yêu cầu.

            Chân Chim liếc nhìn kinh bỉ lính nhỏ của bộ tộc Sấm. Cậu đến chỗ Đuôi Phi Điểu và ngồi cạnh cô ở sát bờ hồ.

            “Đúng rồi,” cô meo. “Vấn đề ở đây là không được để bóng của cậu in trên mặt nước. Khi nhìn thấy cá, hay múc nó nhanh nhất có thể, trước khi nó có thời gian để bơi đi chỗ khác.”

            Chân Chim cúi xuống mặt nước, chân mở rộng, và một lát sau nhanh như chớp nhúng nó xuống mặt hồ. Cậu đã múc lên một con cá, nhưng nó bắn lên không khí rồi rơi trở lại hồ, nước bắt tung tóe lên mình chân Chim. Chân Sóc cười khúc khích và Vuốt Mâm Xôi chăm chú nhìn cô.

            “Lần đầu như vậy là rất tốt đấy,” Đuôi Phi Điểu làm dịu cơn tức giận của lính nhỏ. “Làm lại lần nữa đi.”

            Nhưng chân Chim đã lùi xa khỏi hồ. Cậu cúi đầu và bắt đầu liếm láp những giọt nước bắn trên bộ lông, chỉ dừng lại trong ghê tởm. “Đây là thứ nước gì vậy? Nó mặn chát!”

            “Không, nó đâu có mặn,” Lông Bão ngạc nhiên meo.

            Dù anh có nói gì thì cũng bị nhấn chìm bởi tiếng la hét của Hai Chân. Vuốt Mâm Xôi quay lại nhìn một Hai Chân đang đứng ở cửa của hang ổ, la hét om sòm. Ông ta nắm chặt thứ gì đó và ném vào bầy mèo; nó rơi vào bụi hoa rậm rạp ngay phía sau Purdy.

            “Ồ,” ông mèo già meo. “Đến lúc phải đi rồi.”

            Ông trở lại chỗ hàng rào. Vuốt Mâm Xôi và Lông Bão theo sau; Da Hung cùng chân Sóc nhảy vọt lên trước, với Đuôi Phi Điểu ở ngay phía sau. Chân Chim đi sau cùng; khi cậu biến mất khỏi khu vườn và chạy băng trên cỏ để đến nơi trú ẩn trong rừng cây, cậu tức giận phun phì phì.

            “Tại sao ông đưa chúng tôi đến đó?” cậu tra hỏi, quay lại nhìn Purdy. “Chúng tôi không nên tin ông. Ông muốn Hai Chân bắt chúng tôi đúng không? Mấy con cá bẩn thỉu đó không đáng giá đó.”

            “Chân Chim, dừng lại đi,” Đuôi Phi Điểu van nài, thả con cá mà cô đang mang. “Không có vấn đề gì với cá hay nước cả.”

            “Tôi đã nói với chị là nó có vị muối!” chân Chim cộc cằn.

            Vuốt Mâm Xôi định can thiệp – họ đã lãng phí quá nhiều thời gian, đầu tiên là chạy trốn khỏi chó và bây giờ là cãi nhau – cho đến khi anh thấy ánh sáng trong mắt Đuôi Phi Điểu.

            “Cậu biết tại sao chỉ có cậu nếm thấy vị muối, mà chúng tôi không nếm ra không?” cô meo nhanh, quất nhẹ chóp đuôi vào hông cậu. “Đó là tín hiệu về nước mặn, chân Chim. Cậu là mèo cuối cùng có nó!”

            Cậu mèo đen-xám mở to miệng định trả lời, nhưng không nói gì cả. Cậu nhìn chằm chằm vào con cá và sau đó là Đuôi Phi Điểu. “Chị chắc chứ?” cậu meo, đầy ngạc nhiên.

            “Tất nhiên, cậu là cục lông khùng,” Đuôi Phi Điểu kêu nho nhỏ. Vuốt Mâm Xôi đã nghĩ là không có mèo nào nhưng Đuôi Phi Điểu lại có thể gọi chân Chim là cục lông khùng mà không bị vài móng vuốt. “Tại sao nước trong hồ của Hai Chân lại có vị muối được chứ? Đó là dấu hiệu của bộ tộc Sao cho thấy chúng ta vẫn đang đi đúng hướnng.”

            Chân Chim chớp mắt và xẹp lông xuống.

            “Mấy thứ về dấu hiệu và nước mặn có nghĩa là gì vậy?” Purdy gầm gừ.

            “Chúng tôi đang thực hiện một chuyến hành trình quan trọng!” chân Sóc kể trong hào hứng. “Bộ tộc Sao gửi cho chúng tôi một vài thứ quan trọng đến các bộ tộc.”

            “Hành trình… đến đâu? Bộ tộc là gì?”

            Vuốt Mâm Xôi thở dài. Mặc dù anh muốn tiếp tục đi, nhưng anh đoán ông mèo già đang cô đơn; và thật tệ khi bỏ ông lại mà không kể với ông chút gì về lí do tại sao họ lại đến đây. Ông đã cứu họ thoát khỏi con chó, và sau đó còn dẫn họ đến chỗ cá vàng.

            “Đến chỗ bụi cây dương xỉ đi,” anh meo. “Chúng ta sẽ không bị nhìn thấy ở đó, và khi đó chúng tôi có thể nói cho ông biết tất cả mọi thứ.”

            Mọi mèo đều đi theo anh, cả chân Chim cũng không phản đối. Lông Bão với Đuôi Phi Điểu chia nhau con cá và Da Hung quan sát trong khi chân Sóc kể câu chuyện của họ. Vuốt Mâm Xôi thêm vào những chỗ không đúng và giải thích khi Purdy không hiểu.

            “Bộ tộc Sao?” ông mèo già meo với ánh mắt nghi ngờ khi chân Sóc kể với ông về giấc mơ của Vuốt Mâm Xôi. “Nói chuyện với cậu trong mơ á? Ta chưa bao giờ nghe điều đó trước đây cả.”

            Lính nhỏ trẻ tuổi há hốc miệng, đôi mắt mở to hoài nghi khi có một mèo nói không biết về bộ tộc Sao.

            “Tiếp tục đi,” Vuốt Mâm Xôi meo với cô, không muốn tốn thời gian vào việc giải thích.

            Chân Sóc mở to mắt nhìn anh, nhưng không cãi. Khi cô kết thúc, kẻ cô độc già im lặng cho đến khi – quá lâu làm Vuốt Mâm Xôi phải tự hỏi có phải ông ta đã ngủ rồi không. Đến khi ông duỗi mình và mở rộng đôi mắt màu vàng, ẩn chứa bên trong là một ngọn lửa. “Ta biết nơi mặt-trời-lặn,” ông bất ngờ meo. “Tôi đã nói với một số mèo về chỗ đó. Nó không quá xa chỗ này đâu.”

            “Ở đâu?” chân Sóc chồm tới trước. “Cách khoảng bao xa?”

            “Hai, hay ba ngày di chuyển,” Purdy trả lời. Mắt ông lấp lánh. “Nói cho ngươi làm gì. Ta sẽ đi cùng và chỉ cho tụi bay thấy.”

            Ông dần thất vọng khi bầy mèo trong rừng không nói gì. Sau cùng, chân Chim nói đúng những gì mà Vuốt Mâm Xôi nghĩ. “Không được. Ông không đủ sức để đi xa đến vậy.”

            “Và tôi không nhớ là có mời ông,” Da Hung thì thầm.

            “Nhưng nếu ông ấy biết đường nào đúng…” Lông Bão meo. “Có thể chúng ta nên để ông ấy đi.”

            “Ông ấy cũng biết cách đi qua khu vực của Hai Chân nữa,” Đuôi Phi Điểu thêm, giật giật đuôi về mấy càng hàng rào ngu ngốc màu đỏ của hang ổ Hai Chân, đang chắn tầm nhìn của họ tới đường chân trời.

            Điều đó đúng, Vuốt Mâm Xôi nghĩ, nhớ về những nguy hiểm mà họ đã gặp khi ở trong khu vực của Hai Chân. Nếu Purdy thật sự biết hướng đi tới nơi mặt trời lặn, ông sẽ giúp họ đi nhanh hơn, mặc dù ông ấy không thể di chuyển nhanh được. Có lẽ ông là do bộ tộc Sao đã gửi xuống theo mong ước trong lời cầu nguyện của anh. Ông ấy trông không giống một vị cứu tinh, nhưng ông chắc chắn có thể khích lệ tất cả mèo trong rừng.

            “Được rồi,” anh meo, ngạc nhiên nhận ra mấy mèo kia đang nhìn anh như thể chờ đợi anh sẽ là mèo ra quyết định cuối cùng. “Tôi nghĩ ông ấy sẽ đi.”


            #21
              S.F 28.09.2013 11:31:48 (permalink)
              0
              Chương 20




              Purdy dẫn bầy mèo trong rừng đến chân hàng rào gỗ. Đây là ngay sau hôm thoát chết khỏi con chó, và Vuốt Mâm Xôi vẫn căng thẳng đấu tranh với quyết định cho phép ông mèo già đi theo; anh biết chân Chim và Da Hung cũng không vui. Nhưng họ không có lựa chọn nào khác; vẫn còn rất nhiều hang ổ của Hai Chân ở phía chân trời, và những đám mây vẫn che kín bầu trời, vì vậy không có mặt trời để hướng dẫn chúng tới nơi mặt trời lặn.

              “Có thể săn một ít mồi được không?” anh đề nghị Purdy khi họ rời khỏi rừng cây và bắt đầu băng qua cánh đồng đầy cỏ với những khóm hoa đầy màu sắc. “Cá ngày hôm qua không đủ, và chân Chim không thể ăn được chúng.”

              “Tất nhiên, ta sẽ chỉ chỗ cho cậu,” Purdy trả lời với cái liếc nhìn thù địch vào chân Chim, mèo đã nói không tin và ông mèo già.

              Ông dẫn họ tới bờ bên kia của cánh đồng cỏ, nơi có một cái hàng rào khác của hang ổ Hai Chân. Vuốt Mâm Xôi không dễ gì nhìn ra khi ông mèo ép phẳng bụng xuống mặt đất và trườn dưới cửa gỗ, cằn nhằn khi nổ lực kéo mình sang bên kia.

              “Nhiều Hai Chân hơn nữa?” chân Chim rít lên. “Tôi không vào đó đâu.”

              “Ngồi ngoài này đi,” Purdy meo, bắt đầu lững thững đi ở bên kia cánh cửa với cái đuôi nhổng cao.

              “Tốt hơn là chúng ta nên ở cùng nhau,” Vuốt Mâm Xôi thì thầm. “Hãy nhớ về những gì đã xảy ra.”

              Chân Chim khịt mũi nhưng không nói gì, không mèo nào phản đối. Từng mèo một ép mình dưới cánh cửa gỗ và đi theo sau Purdy. Chân Chim đi sau cùng, cảnh giác liếc nhìn ông mèo.

              Purdy đợi cho họ vào trong hang ổ của Hai Chân. Có chút ánh sáng ở bên trong, nơi chứa đầy những hình thù kì lạ và những mùi mà Vuốt Mâm Xôi chưa bao giờ ngửi thấy trước đây.

              “Vào đây à?” anh meo với Purdy. “Ông muốn chúng tôi tiếp tục vào hang ổ của Kẻ đi giơ chân sao?”

              Purdy giật giật tai sốt ruột. “Đây là nơi có thức ăn. Ta biết nơi này. Ta vẫn thường xuyên tới đây.”

              “Đừng phí thời gian nữa,” Da Hung meo. Vuốt Mâm Xôi nghĩ chị gái của anh đang sợ hãi; mấy móng vuốt của chị cong lại lo lắng với những chất liệu lạ. “Chúng ta không thể đến đấy. Chúng ta không phải mèo kiểng. Ăn thức ăn của mèo kiểng là trái với luật chiến binh.”

              “Ồ, đến đây.” Lông Bão phẩy đuôi thân thiện vào tai Da Hung. “Không có hại gì đây. Chúng ta phải thực hiện cuộc hành trình dài, và nếu chúng ta có thể dễ dàng tiết kiệm thời gian cho việc đi săn – thời gian mà chúng ta cần cho những việc khác. Bộ tộc Sao sẽ hiểu.”

              Da Hung lắc đầu, vẫn chưa thuyết phục, nhưng Đuôi Phi Điểu trông có vẻ yên tâm với lập luận của anh mình, và cả hai mèo bộ tộc Sông đều mạo hiểm trong thận trọng.

              “Đúng vậy,” Purdy động viên họ. “Ở đây có thức ăn, nhìn đi, trong cái bát đó, đủ cho tất cả chúng ta.”

              Dạ dày Vuốt Mâm Xôi cồn cào; cá mà anh ăn quá ít, và đã quá lâu rồi. “Được rồi,” anh meo. “Tôi nghĩ Lông Bão đúng. Đi thôi, nhưng phải nhanh lên.”

              Chân Sóc không đợi quyết định của anh, chạy theo Purdy. Vuốt Mâm Xôi đi theo cô, nhưng chân Chim và Da Hung vẫn ở bên ngoài.

              “Chúng tôi sẽ canh gác!” Da Hung nói theo sau anh.

              Lông Bão và Đuôi Phi Điểu đã sẵn sàng cúi đầu cạnh cái bát, nuốt trong háo hức. Vuốt Mâm Xôi vẫn nhìn chằm chằm trong nghi ngờ. Những viên tròn và cứng như phân thỏ, nhưng mùi của nó mang đến cho anh cảm giác an toàn khi ăn.

              Chân Sóc thúc mõm vào trong một cái bát khác, khi lông cô bám đầy những giọt nước trắng li ti, ánh mắt màu xanh lấp lánh. “Nó thật tuyệt!” cô la lên. “Purdy, đây là cái gì vậy?”

              “Sữa,” Purdy trả lời. “Giống như sữa mà tụi bay bú từ mẹ đó.”

              “Mèo kiểng uống cái này mỗi ngày à?” chân Sóc ngạc nhiên. “Woa! Thật tốt khi là một mèo kiểng.” Cô tiếp tục sục mõm vào cái bát.

              Vuốt Mâm Xôi cúi đầu bên cạnh cô và liên tục liếm những giọt nước màu trắng. Chân Sóc nói đúng – nó rất ngon, béo và hầu như không có mùi vị của Hai Chân. Anh ngồi xuống và liếm láp.

              Dấu hiệu đầu tiên cho thấy có nguy hiểm là tiếng động của một cánh cửa mở và tiếng Hai Chân khóc òa trên đầu anh. Vuốt Mâm Xôi đứng bật dậy ngay khi thấy một đứa trẻ Hai Chân chạy qua cửa và nhấc Đuôi Phi Điểu trên tay.

              Da Hung bị bất ngờ, Đuôi Phi Điểu bắt đầu gào rú và căng mình quằn quại, nhưng Hai Chân trẻ tuổi vẫn giữ chặt cô mèo. Lông Bão rướn người với hai chân trước, cô gắng cứu em gái, nhưng đứa trẻ Hai Chân không chú ý đến. Vuốt Mâm Xôi bất đầu mất tinh thần. Đuôi Phi Điểu! Anh liếc xung quanh tìm Purdy, nhưng chỉ thấy ông mèo già bình tĩnh đứng cạnh một Hai Chân trưởng thành, vẫy vẫy đuôi chào mừng.

              Chân Chim xuất hiện từ khu vườn, đôi mắt màu vàng xoáy sâu. “Thấy chưa?” cậu rít lên với Vuốt Mâm Xôi. “Tất cả là lỗi của anh! Anh đã để đống giẻ rách cũ kĩ đó mang chúng ta đến đấy.”

              Vuốt Mâm Xôi há hốc mồm trước lời buộc tội, nhưng chân Chim không đợi câu trả lời của anh. Cậu quay lại nhìn vào mặt đứa trẻ Hai Chân, bành môi ra gầm gừ. “Để cô ấy đi, hoặc ta tặng ngươi vài vết cào đấy!” cậu ta phun phì phì.

              Hai Chân nhỏ hơn, vui vẻ vuốt ve Đuôi Phi Điểu với tiếng kêu thì thầm, không chú ý đến chân Chim, không để ý đến mối đe dọa từ anh. Khi lính nhỏ màu đen đã chuẩn bị sẵn sàng để nhảy lên thì chân Sóc trượt tới trước mặt cậu. “Đợi đã, óc chuột à! Đó chỉ là một đứa trẻ. Làm thế này đi.”

              Cô bước tới chỗ Hai Chân. Ngước đôi mắt màu xanh lên nhìn, cô rù rừ và cọ mình vào chân của Hai Chân.

              “Ý kiến hay đó!” Lông Bão la lên, tiến đến làm tương tự với đứa trẻ Hai Chân ở bên cạnh.

              Mắt của Hai Chân nhỏ hơn sáng lấp lánh. Nó la lên thích thú và cúi xuống chỗ chân Sóc; ngay lập tức Đuôi Phi Điểu cảm thấy vai mình được thả lỏng, cô cố gắng lách ra và nhảy xuống mặt đất.

              “Đi thôi!” Vuốt Mâm Xôi gào.

              Những mèo trong rừng ngay lập tức bắn ra ngoài cửa và chạy theo con đường đến hàng rào gỗ. Khi Vuốt Mâm Xôi ép mình dưới bụi cây anh nghe tiếng Hai Chân gào to nhưng anh không dừng lại để nghe. “Lối này!” anh hét, hướng đầu về phía bụi cây.

              Khi đã trốn được dưới tán cây dương xỉ, anh nhận ra những bạn đồng hành cũng đã an toàn bên cạnh mình. Sau một lát, có tiếng thở dài và tiếng quờ quạng, Purdy xuất hiện.

              “Ra khỏi đây!” chân Chim phun phì phì vào ông mèo già. “Chính ông đã đưa chúng tôi đến đó, để chúng tôi bị Hai Chân bắt đi.” Liếc nhìn về phía Vuốt Mâm Xôi cậu ta thêm. “Nếu anh nghe lời tôi, đã không có chuyện gì xảy ra.”

              Purdy giật giật tai, không có dấu hiệu rời đi. “Tôi không biết cậu đang lo lắng cái gì. Họ là những Kẻ đi giơ chân đứng đắn. Họ không bao giờ săn mèo.”

              “Chỉ giữ cô ấy làm tù nhân phải không,” Da Hung gầm gừ. “Đứa trẻ Hai Chân rõ ràng đã muốn biến Đuôi Phi Điểu thành một mèo kiểng.”

              “Tôi không gặp nguy hiểm nào cả,” Đuôi Phi Điểu chỉ ra. “Tôi có thể tự mình thoát ra, nhưng tôi không muốn cào vuốt vào đứa trẻ Hai Chân đó.” Cô nheo mắt dễ chịu nhìn lính nhỏ bộ tộc Sấm. “Nhưng chân Sóc có ý kiến hay đấy.”

              Chân Sóc cúi đầu, trông như đang xẩu hổ. “Nếu có bất cứ ai trong mấy mèo khi trở về nhà, nói tôi đã rừ rừ với một Hai Chân,” cô meo qua kẽ răng. “Tôi sẽ biến mèo nó thành thịt quạ, tôi thề đấy.”

              Mặc kệ lời phản đối của chân Chim, những mèo tham gia cuộc hành trình vẫn đối xử với Purdy như khách của họ. Cả ngày nay ông mèo già đã dẫn họ đi trên con đường mòn của Hai Chân làm chân chúng như muốn bỏng, nơi chúng phải trú ấn dưới chân tường hoặc băng nhanh qua đường Sấm Rền ngay dưới mũi mấy con quái vật đang la hét.

              Vào cuối ngày Vuốt Mâm Xôi như kiệt sức, cảm thấy thật khó khăn để bước chân về phía trước. Bạn đồng hành của anh cũng không khá hơn. Chân Sóc khập khiễng và đuôi chân Chim rũ xuống; Vuốt Mâm Xôi nhớ lính nhỏ màu đen vẫn chưa ăn gì, và anh tự hỏi liệu có thể tìm thấy mồi trên lãnh thổ Hai Chân.

              “Purdy!” anh gọi, buộc mình phải chạy theo để bắt kịp ông mèo già. “Có chỗ nào an toàn nào để chúng ta có thể qua đêm không? Và nơi nào đó để chúng ta có thể tìm được thức ăn – không phải thức ăn của mèo kiểng,” anh thêm. “Chúng ta cần nơi nào đó để đi săn.”

              Purdy ủ rủ trong góc, nơi hai đường Sấm Rền giao nhau, và giơ chân lên cào cào tai. “Tôi không biết gì về con mồi đâu,” ông khó chịu. “Có một chỗ ở phía trước mà chúng ta có thể qua đêm được.”

              “Bao xa?” Da Hung gầm gừ. “Chân của tôi muốn rụng rồi.”

              “Không xa.” Purdy thở dài. Vuốt Mâm Xôi phải thừa nhận ông mèo già chịu đựng giỏi hơn những gì anh mong đợi. “Không xa đâu.”

              Khi Vuốt Mâm Xôi buộc phải đứng dậy một lần nữa, anh phát hiện ra có ánh sáng màu đỏ đổ xuống mặt đường Sấm Rền. Anh quay đầu nhìn xung quanh và bắt đầu sợ hãi. Những đám mây đã tan ở đường chân trời, và bây giờ, ngay giữa hai hang ổ của Hai Chân, anh có thể thấy được mặt trời. Nó ở ngay phía sau. Họ đã đi sai hướng!

              “Purdy!” Giọng anh nghẹn lại. “Nhìn kìa!”

              Ông mèo già nheo mắt trước ánh sáng màu đỏ trên bầu trời. “Ngày mai thời tiết sẽ rất tốt, ta không nên lo lắng.”

              “Thời tiết tốt!” chân Chim rít lên. “Ông đã dẫn chúng tôi đi sai đường cả ngày hôm nay.”

              Chân Sóc nằm phịch xuống trên mặt đất cứng và đặt đầu lên chân trước.

              “Chúng ta phải đi theo hướng hoàng hôn,” Vuốt Mâm Xôi chỉ ra. “Purdy, ông có thật sự biết đường đến nơi mặt-trời-lặn không vậy hả?”

              “Tất nhiên tôi biết,” Purdy tự bào chữa cho mình, bộ lông nhàu nát bắt đầu dựng đứng lên. “Chỉ là… đúng rồi, đi xung quanh khu vực Kẻ đi giơ chân, đôi khi cậu cũng phải trở lại chỗ ban đầu mà.”

              “Ông ấy không biết gì cả,” Da Hung meo thẳng thừng.

              “Tất nhiên là ông ấy không biết rồi,” chân Chim chế giễu. “Ông ấy còn không thể tìm ra cái đuôi của mình. Hãy để ông ta lại đây và tự đi đi.”

              Một con quái vật khác lại trờ tới; Lông Bão, ngồi gần mép đường Sầm Rền nhất, nhảy lùi lại khi đá văng vào bộ lông anh.

              “Nhìn đi,” anh meo, “Tôi đồng ý là Purdy đã dẫn chúng ta đi sai đường. Nhưng bây giờ chúng ta không thể đi tiếp được. Chúng ta không thể tự mình ra khỏi lãnh thổ Hai Chân.”

              Đuôi Phi Điểu gật đầu rầu rĩ, đến đứng cạnh anh trai và phất nhẹ đuôi vào lông anh.
               
              Vuốt Mâm Xôi biết họ đúng; anh chùng người thất vọng trong suy nghĩ họ đã tốn nhiều thời gian như thế nào.

              “Được rồi,” anh meo. “Purdy, hãy chỉ cho chúng tôi chỗ có thể ngủ. Mọi thứ sẽ tốt hơn vào sáng mai.”

              Bỏ qua tiếng khịt mũi khinh miệt của chân Chim, anh lại một lần nữa đặt niềm tin vào từng bước chân của ông mèo già.

              Ngay khi tới chỗ ngủ mà Purdy chỉ, bầu trời gần như đã tối thui, nhưng con đường lại rực sáng từ ánh đèn của Hai Chân, giống như những mặt trời nhỏ và bẩn. Ông mèo già dẫn họ đến dải cỏ dầy những bụi cây, bao quanh bằng lớp hàng rào đầy gai nhọn với khoảng cách đủ để một con mèo có thể dễ dàng trườn qua. Có nơi trú ẩn, nước trong bóng tôi và mùi con mồi.

              “Ở đây!” Purdy meo, giật giật ria hài lòng. “Không quá tệ, đúng không?”

              Nó không hề tệ, Vuốt Mâm Xôi quyết định, tự hỏi Purdy thực sự có suy nghĩ dẫn họ đến đây, hay chỉ là may mắn tìm ra nơi này. Mặc dù mệt mỏi, họ cũng phải đi săn; chuột mà họ bắt được ốm nhách và nồng nặc mùi Hai Chân, nhưng những con mèo rừng đang đói ăn nó như thể đó là con chuột đồng tươi ngon.

              Chân Sóc ăn xong bữa của mình, nhìn quanh quất và thở dài. “Làm thế nào để có được một bát sữa của mèo kiểng nhỉ! Tôi đùa thôi mà,” cô thêm, khi chân Chim quất đuôi vào cô. “Được chưa?”

              Chân Chim quay trở lại, đã quá mệt mỏi để cãi nhau.

              Vuốt Mâm Xôi thấy nhẹ nhõm, khi không mất nhiều thời gian để tất cả mèo đồng hành chìm sâu vào giấc ngủ. Anh cuộn mình dưới một nhánh cây thấp, nơi anh gần như có thể tượng tượng ra hình ảnh hang chiến binh của mình. Nhìn xuyên qua đám lá, anh tìm kiếm bầu trời, nhưng thứ ánh sáng gay gắt của Hai Chân đã che lấp ánh sáng của Dải Thiên Hà. Bộ tộc Sao dường như ở rất xa.

              Ngày tiếp theo, họ băn khoăn với hướng đi của Purdy. Vuốt Mâm Xôi cảm thấy như thể anh đã đi hết quãng đường trong cuộc đời của một mèo già, bức tường của Hai Chân cao vút như vực đá sâu thẳm tại nơi mặt trời lặn. Bây giờ anh phải thừa nhận là ông mèo già đang dẫn họ đi thong dong một cách ngẫu nhiên, không quan tâm xem họ có đang đi đúng hướng hay không. Nhưng những mèo trong khu rừng không hy vọng có thể tự tìm đường ra khỏi khu vực của Hai Chân. Mây đã lại che khuất mặt trời, vì vậy nó không giúp gì được, và bây giờ mưa đang lất phất rơi.

              “Chúng ta sẽ không bao giờ ra được khỏi đây.” Da Hung lặp lại suy nghĩ của Vuốt Mâm Xôi khi họ băng qua đường Sấm Rền tiếp theo.

              “Cô nên ngừng cằn nhằn đi,” Lông Bão vặn lại. “Chúng ta không thể làm được gì đâu.”

              Vuốt Mâm Xôi ngạc nhiên nghe ra thái độ thù địch trong giọng nói của anh chiến binh bộ tộc Sông vốn dễ tính. Nhưng họ vẫn đang cố gắng, mặc dù sau một giấc ngủ sâu, hy vọng của họ đã giống như nước đổ trên cát. Khi Da Hung trừng mắt, lông cổ cô dựng lên, anh bước đến trước mặt chị. “Bình tĩnh đi, cả hai,” anh meo.

              Anh bất ngờ khi Lông Bão quay ngoắt đi và chạy băng qua đường Sấm Rền, gần như ngay dưới chân của một con quái vật. Đuôi Phi Điểu hét lên đau khổ và chạy theo sau anh mình.

              “Đừng hành động ngu ngốc như thế!” Vuốt Mâm Xôi hét lên sau họ. 

              Hai chiến binh bộ tộc Sông không thèm đếm xỉa tới anh. Nhún vai, Vuốt Mâm Xôi quay trở lại chân Sóc, mèo đang cúi đầu cạnh anh ở sát mép đường Sấm Rền, nhìn cô đang tìm kiếm cơ hội băng qua. “Tôi đã nói em chỉ được đi khi nào an toàn,” anh nói với cô.

              “Tôi có thể làm được,” chân Sóc gắt. “Đừng cố gắng hành xử như bố tôi nữa.” Cô chạy trên mặt đất cứng của đường Sấm Rền, may mắn không có quái vật nào trờ tới.

              Vuốt Mâm Xôi chạy theo, bắt kịp khi cô vừa tới mép đường bên kia. Anh cúi xuống chạm mũi với cô và rít lên giận dữ. “Nếu em làm những điều ngu ngốc như thế một lần nữa, tôi sẽ ước tôi  cha của em! Tôi sẽ khó khăn với em hơn ông ấy nhiều.”

              “Tôi ước anh là cha của tôi ngay bây giờ!” cô vặn lại. “Sao Lửa sẽ biết nên đi như thế nào.”

              Vuốt Mâm Xôi không thể nói gì. Cô đúng – tộc trưởng anh dũng của bộ tộc Sấm sẽ không bao giờ làm rối tung cuộc hành trình này. Tại sao bộ tộc Sao lại chọn anh, tại sao?

              Anh quay trở lại ông mèo già, mèo đang thong thả băng qua đường Sấm Rền như thể ông có tất cả thời gian trên thế giới. “Purdy, phải mất bao xa để ra khỏi khu vực Hai Chân này đây?”

              “Ồ, không xa, không xa đâu.” Purdy rì rầm thích thú. “Mèo trẻ các ngươi thật thiếu kiên nhẫn.”

              Một tiếng gầm gừ nhỏ trong họng chân Chim, và cậu bước đến vị khách của họ. “Tuổi già đã hủy hoại trí thông minh của ông,” cậu cộc cằn meo. “Đi khỏi đây đi!”

              Purdy nheo mắt. “Lúc nào cũng tốt.” Ông vẫn đứng, ngửi mùi không khí, và dứt khoát quay trở lại đường Sấm Rền. “Đường này.”

              “Ông ấy chẳng có ý tưởng gì hay ho cả,” chân Chim gầm gừ, nhưng vẫn đi theo. Đối với tất cả mèo rừng, bây giờ không còn lòng trung thành hay dũng cảm gì nữa cả. Họ không có sự lựa chọn.

              Ngày như dài mãi, và ánh sáng bắt đầu nhạt dần khi họ khập khiễng đến cạnh hàng rào cao vút của Hai Chân. Vuốt Mâm Xôi nghĩ lớp da dưới bàn chân đã bắt đầu tróc ra khi phải đi quá nhiều trên đá, mong cho cái lạnh sẽ dần thấm qua chân mình.

              Anh định mở miệng hỏi Purdy tìm nơi khác để nghỉ, nhưng nhận ra mình chỉ nếu mùi lạ không khí. Anh dừng lại, cố gắng xác định mùi, cùng lúc Da Hung vội vã đến bên cạnh anh.

              “Vuốt Mâm Xôi, em đang chú đến mùi gì vậy? Nó giống như mùi hôi thối ở rìa lãnh thổ bộ tộc Bóng Tối. Chúng ta phải cẩn thận hơn. Có lẽ có chuột cống quanh đây.” 

              Vuốt Mâm Xôi gật đầu. Bây giờ chị gái đã nhắc nhở anh, anh có thể phát hiện ra mùi của chuột cống giữa đống rác hôi thối của Hai Chân. Liếc nhìn trở lại nơi anh đã đến, anh thấy bạn đồng hành đang đứng xung quanh anh, đang sợ hãi và không chắc về những khó khăn, vất vả của chuyến hành trình.

              “Nhanh lên!” anh gọi. “Hãy đi cùng nhau!”

              Có tiếng chít chit khô khốc gián đoạn anh. Nhìn ngó xung quanh, anh thấy ba con chuột cống đang ép mình dưới hàng rào trên đường anh đi, những cái đuôi của chúng trụi lủi cuộn tròn trên mìn. Mắt chúng nhỏ ti hí xấu hoắc, mặt đần thộn, và anh có thể thấy những cái răng trước của chúng nhọn hoắc.

              Trong một nhịp tim đập, tên chuột cống dẫn đầu nhảy vào mình anh; Vuốt Mâm Xôi quay trở lại và cảm thấy răng chuột cống ngập trong chân mình. Anh lắc mạnh chân và giơ móng vuốt cào mạnh xuống đầu nó. Nó rút lui, la hét ỏm tỏi, nhưng ngay lập tức có con khác nhảy vào thế chỗ. Nhiều con khác tiếp tục xuất hiện phía bên kia hàng rào, nhốn nhào trên đường, hò hét như lũ. Vuốt Mâm Xôi bắt gặp Da Hung đang la hét dữ dội khi một con chuột cống cắn vào vai chị. Sau đó thêm hai con nữa cắn vào người anh, làm cả người anh ngã xuống, quằn quại.

              Đầu tiên anh thấy khó thở. Mùi kinh tởm của chuột tràn vào mũi anh, nghẹt thở. Anh đá chúng ra bằng chân sau, cảm thấy móng vuốt của mình xuyên qua lớp lông, cắm vào da thịt. Một con chuột cống ré lên và sức nặng biến mất khỏi cơ thể anh, để chân anh được tự do trở lại, đạp văng sinh vật bẩn thỉu đang cắn ở tai.

              Ngay bên cạnh anh, chân Sóc đang quằn quại dưới một con chuột cống to ngang ngửa cô; trước khi anh kịp đến để giúp đỡ, thì cô đã tự mình ném nó đi, tai ép xuống và quai hàm mở to gào rú giận dữ. Con chuột cống bỏ chạy; chân Sóc để nó chạy và quay sang cắm móng vuốt vào một con khác đang bám trên mình Đuôi Phi Điểu, một dòng máu đỏ tươi chạy ra từ móng vuốt sắc nhọn.

              Vuốt Mâm Xôi quăng mình vào trận chiến của chân Chim, mèo đang bị lôi đi trên mặt đất với hàm răng cắn chặt chân một con chuột cống. Vuốt Mâm Xôi tặng cho con chuột cống vài móng vuốt. Lông Bão và Đuôi Phi Điểu đang chiến đấu cùng nhau dưới chân hàng rào, và Da Hung, với một bên vai đang chảy đầy máu, lắc mạnh một con chuột ở đuôi trước khi nó rơi xuống và cắn một nhát vào họng nó. Purdy cũng đã trở lại, tiến vào giữa bầy chuột cống và tung chúng lên với bàn chân trước mạnh mẽ.

              Nhanh như khi bắt đầu, cuộc chiến kết thúc. Bầy chuột cống chạy trốn dưới hàng rào; chân Chim nhằm một đòn cuối cùng vào đuôi trước khi chúng biến mất.

              Vuốt Mâm Xôi thở trở lại, cảm thấy đau buốt trên đuôi và một chân sau, khi anh nhìn lại bọn chuột cuống nằm rải rác trên mặt đất, một vài con trong số chúng vẫn quẫy đuôi yếu ớt. Mồi-tươi, anh thẩn thờ suy nghĩ, nhưng anh không đủ sức gom chúng lại để ăn nữa. Các bạn đồng hành đứng lộn xộn quanh anh, liếc nhìn nhau với đôi mắt mở to, tất cả hiềm khích đã bị lãng quên trong sợ hãi.

              “Purdy,” Vuốt Mâm Xôi kiệt sức meo. “Chúng ta cần phải nghỉ ngơi. Có chỗ nào không?”

              Ông chỉ bằng đuôi về bức tường bên kia đường Sấm Rền, từ bãi tha mà nơi bầy chuột cống xuất hiện. Ngoài ra, mọi thứ đều tối đen. Anh có thể ngửi thấy mùi Hai Chân, nhưng nó cũ rồi.

              Purdy nheo mắt. “Chắc chắn mà, ở đó đó.”

              Lần này Vuốt Mâm Xôi là mèo dẫn đầu băng qua đường Sấm Rền. Mọi mèo đều quá mệt mỏi đến mức một con quái vật xuất hiện cũng có thể đè bẹp hết chúng, nhưng bộ tộc Sao vẫn quan sát chúng và mọi thứ vẫn yên bình. Chân Chim, Lông Bão và Đuôi Phi Điểu kéo mẫy con chuột cống đi cùng với họ, trong khi chân Sóc giúp đỡ bên vai bị thương của Da Hung, mèo đang khập khiễng với những tia máu bắn ra từ bên trái cô.

              Trên bức tường có một khoảng trống tối om nằm ngay phía sau góc chết của hang ổ Hai Chân. Những viên đá thô lởm chởm trên mặt đất; ở giữa là vũng nước đọng nhớt nhờ. Chân Chim cúi xuống uống và phun ra ghê tởm, nhưng không còn đủ sức để phàn nàn.

              Không có chỗ nào có thể ngủ. Mấy con mèo đứng lộn xộn cùng nhau ở trong góc, ngoại trừ chân Sóc, mèo đang sục sạo xung quanh bức tường và trở lại với nùi mạng nhện trên chân, ấn nó vào vết thương của Da Hung.

              “Tôi ước mình có thể nhớ ra những thảo dược mà chân Lá đã sử dụng để trị vết cắn của chuột cống,” cô meo.

              “Không có thảo dược nào ở đây cả,” Da Hung rì rầm, nhăn mặt. “Cảm ơn, chân Sóc.”

              “Chúng ta phải canh gác,” Vuốt Mâm Xôi thông báo. “Chuột cống có thể trở lại. Tôi sẽ đi trước,” anh meo, lo lắng những mèo khác sẽ phản đối. “Hãy ngủ một chút đi, nhưng nếu mèo nào bị cắn, thì nên liếm sạch chúng trước.”

              Tất cả bạn đồng hành của anh, kể cả chân Chim, cũng tuân theo mà không hỏi bất cứ câu gì. Vuốt Mâm Xôi đoán họ đã quá sợ hãi, họ chỉ có thể vui một chút khi có mèo nào đó bảo họ phải làm gì.

              Anh chui qua khoảng trống trên bức tường và ngồi trong bóng tối, băng qua đường Sấm Rền để đến nơi chuột cống đã xuất hiện. Mọi thứ vẫn yên tĩnh, bỏ lại Vuốt Mâm Xôi với những phiền não về chuyến đi thảm khốc. Trên tất thảy, anh lo lắng cho Da Hung. Họ đã phải nhận nhiều vết thương từ cuộc chiến với chuộc cống, nhưng chỉ chị gái anh phải nhận vết thương nặng, nó trông thật tệ, anh biết những vết cắn của chuột cống đã gây ra nỗi sợ hãi nhiều đến thế nào đối với các mèo đồng tộc. Họ phải đối phó như thế nào nếu vết cắn bị nhiễm trùng, hoặc nếu chân cô cứng đờ đến mức Da Hung không thể đi tiếp?

              Có tiếng rì rào nho nhỏ bên cạnh làm anh nhảy ra, cho đến khi tìm thấy chân Sóc. Bộ lông màu vàng của cô dựng đứng từ đầu tới đuôi và máu chảy từ vết xước trên mũi cô nàng, nhưng mắt cô vẫn bừng sáng. Vuốt Mâm Xôi chuẩn bị tinh thần nhận lời chỉ trích hoặc những nhận xét khôn ngoan, nhưng khi nói giọng cô vẫn bình thản. “Da Hung đã ngủ rồi.”

              “Tốt,” Vuốt Mâm Xôi meo. “Em… đã chiến đấu rất cừ hôm nay. Da Bụi sẽ tự hào về em, nếu như ông ấy có thể nhìn thấy.” Anh thở dài, đầy mệt mỏi và nghi ngờ.

              Bất ngờ, chân Sóc nhẹ nhàng ấn mũi vào lông anh. “Đừng lo,” cô meo. “Chúng tôi vẫn ổn. Bộ tộc Sao đang nhìn chúng ta.”

              Hơi thở cô dễ chịu, mùi hương ấm áp, Vuốt Mâm Xôi ước anh có thể tin được cô.

              #22
                S.F 28.09.2013 11:34:33 (permalink)
                0
                Chương 21



                Chân Lá nhảy ra khỏi ổ ở ngoài hang của Da Xỉ Than. Mặt trời vừa mới mọc, từng tia nắng lấp lánh phản chiếu lên những giọt nước li ti trên tán cây dương xỉ và trên từng ngọn cỏ. Không khí se se lạnh, nhắc chân Lá về mùa lá rụng trước đến mùa lá trụi từ nhiều mùa trăng trước.

                Đầu tiên cô không chắc cái gì đã đánh thức mình dậy. Không có tiếng động nào ngoại trừ tiếng gió thổi vi vu qua ngọn cây và tiếng càm ràm của những chiến binh bị đánh thức giữa trung tâm trảng trống. Da Xỉ Than không gọi tên cô, nhưng lông của chân Lá nổi gai ốc với sự chắc chắn rằng có việc gì đó cô phải làm.

                Trong vô thức, từng bước chân đã đưa cô đến miệng hang của Da Xỉ Than. Nhìn chăm chú vào khe đá, cô meo nhẹ nhàng, “Da Xỉ Than, cô dậy chưa?”

                “Vừa dậy đây.” Giọng mèo lang y còn ngái ngủ. “Có vấn đề gì vậy? Bộ tộc Bóng Tối tấn công? Bộ tộc Sao đến thăm chúng ta?”

                “Không, Da Xỉ Than.” Chân Lá bối rối cào chân. “Con chỉ muốn kiểm tra xem chúng ta có gốc cây ngưu bàng chưa.”

                “Gốc cây ngưu bàng?” chân Lá nghe tiếng bước chân của mèo bảo trợ, và sau một nhịp tim đập Da Xỉ Than thò đầu ra khỏi hang. “Con muốn làm gì? Đến đây, chân Lá, chúng ta có thể sử dụng gốc cây ngưu bàng vào mục đích nào?”


                “Trị vết chuột cống cắn, Da Xỉ Than,” chân Lá meo. Cô ngồi xuống và vòng đuôi xung quanh chân, cố gắng giữ nhịp tim bình thường, nơi đập điên cuồng như thể cô vừa chạy một mạch từ điểm Bốn Cây về. “Đặc biệt là khi bị nhiễm trùng.”

                “Đúng rồi.” Da Xỉ Than bò ra khỏi hang và dạo một vòng quanh trảng trống, thọc chân vào mấy bụi cây dương xỉ. “Không, cũng giống như ta nghĩ. Không có chuột cống ở đây,” bà thông báo.

                “Con biết không có chuột cống ở đây,” chân Lá meo bất lực. “Con chỉ muốn kiểm tra xem chúng ta có gốc cây ngưu vàng không thôi, tất cả chỉ có vậy.”

                Da Xỉ Than nheo mắt. “Con mơ thấy gì phải không?”

                “Không, con…” chân Lá bối rối. “Thực sự, con nghĩ có lẽ con có mơ thấy gì đó, nhưng con không biết nó có nghĩa gì. Con không thể nhớ ra giấc mơ đó như thế nào cả.”

                Đôi mắt màu xanh của Da Xỉ Than soi xét sự bình tĩnh của cô trong vài nhịp tim đập. “Đó có thể là dấu hiệu từ bộ tộc Sao,” bà meo.

                “Cô có thể nói cho con biết nó có nghĩa là gì không?” chân Lá nài nỉ. “Con xin đấy ạ!”

                Da Xỉ Than mất tinh thần lắc đầu. “Dấu hiệu – nếu đó là một dấu hiệu – nó dành cho con,” bà giải thích. “Con biết là bộ tộc Sao không bao giờ nói cho chúng ta những từ ngữ rõ ràng. Thông điệp của họ đến trong một vài thứ… trên lông thú, trong một bàn chân của chúng ta…”

                “Cảm giác về những điều đó có thể đúng – hoặc sai,” chân Lá chỉ ra.

                “Đúng vậy.” Da Xỉ Than gật đầu. “Một phần việc của mèo lang y là học cách đọc các thông điệp đó bằng bản năng… và chúng ta đều biết để có thể được tin tưởng khó như thế nào. Đó là điều mà con phải làm bây giờ.”

                “Con không chắc con biết về nó,” chân Lá thừa nhận, cào cào mặt đất bằng một chân trước. “Nếu con hiểu sai thì sao?”

                “Con nghĩ ta không bao giờ sai sao?” Ánh mắt Da Xỉ Than đột nhiên gay gắt. “Con phải tin tưởng vào lí giải của riêng con. Tin ta đi, chân Lá, một này nào đó con sẽ là một mèo lang y xuất sắc – có lẽ sẽ xuất sắc như Lá Đốm.”

                Mắt chân Lá mở to. Cô đã nghe rất nhiều câu chuyện về cô mèo lang y trẻ tài năng, đã bị giết ngay sau khi Sao Lửa gia nhập vào bộ tộc Sấm. Cô không bao giờ có mơ tưởng ngông cuồng rằng cô có thể so sánh được với bà ấy. “Da Xỉ Than, cô không thể có suy nghĩ như vậy được!”

                “Tất nhiên ta có thể nghĩ như vâỵ,” Da Xỉ Than meo khô khốc. “Ta không nói đùa cho vui đâu. Với cây ngưu bàng, con sẽ tìm thấy nó mọc ở rìa hõm huấn luyện. Tại sao con không đến đó và đào vài cái gốc về - chúng ta sẽ có nhiều để dự trữ.”

                Khi chân Lá chạy lon ton ra khỏi trại, cô cố gắng nhớ lại giấc mơ của mình. Nhưng không nhớ ra được gì ngoại trừ hình ảnh về hang ổ tối om của Hai Chân và ánh sáng chói chang trên đường Sấm Rền. Cô tự hỏi, nếu giấc mơ đó thật sự là một dấu hiệu từ bộ tộc Sao; thay vì hình ảnh mà chân Sóc cố gắng nói với cô, vì mối liên kết giữa họ đang dần nhạt bớt do khoảng cách. Chân Lá không thể thấy chị mình và những mèo khác tham gia cuộc hành trình trong giấc mơ, nhưng bằng cách nào đó cô bị thuyết phục rằng chân Sóc đang bị thương bởi một con chuột cống.

                Giá như mình đi cùng với chị ấy, cô suy nghĩ bất lực. Họ cần một mèo lang y. Ồ, chân Sóc, chị đang ở đâu vậy?

                Trong hõm cát, Lông Chuột và Vuốt Gai đang huấn luyện lính nhỏ của họ. Chân Lá dừng lại trong chốc lát để xem, nhưng không thể tập trung được. Cô cảm thấy như thể ánh mặt trời đã lấy hết tất cả năng lượng của mình, thế nên thật khó khăn để cô bước chân về phía trước.

                Những thân cây cao của cây ngưu vàng dễ dàng được tìm thấy. Chân Lá chui dưới tán lá um tùm có mùi thơm đặc trưng để đào gốc lên. Khi giũ gần hết đất ra khỏi rễ, cô mang chúng trở về hang của Da Xỉ Than và đặt chúng gọn gàng bên cạnh những loại thảo dược khác.

                Cô nhớ tối nay sẽ diễn ra cuộc Tụ Họp. Khi Da Xỉ Than nói mình có thể đi, cô đã rất phấn khích, đặc biệt là với suy nghĩ có thể gặp lại Cánh Bướm Đêm. Bây giờ cô cảm thấy mình không đủ khỏe để thực hiện chuyến đi đến điểm Bốn Cây. Cô muốn bỏ tất cả các cuộc Tụ Họp từ bây giờ cho đến khi gia nhập vào bộ tộc Sao, giá mà có thể chắc chắn chị của mình đang an toàn.

                Khi bộ tộc Sấm bắt đầu chỉ định các mèo đi tới cuộc Tụ Họp, chân Lá đã cảm thấy khá hơn. Cô có một giấc ngủ ngắn sau khi mặt trời lên cao, mũi đầy mùi của cây ngưu vàng bám trên lông, và nó mang năng lượng trở lại trên bàn chân cô.

                Khi xuất hiện từ bụi cây trong trảng trống ở điểm Bốn Cây, cô thấy Cánh Bướm Đêm chạy tới chỗ mình.

                “Chào,” chân Lá meo. “Chị ổn chứ?”

                Cánh Bướm Đêm dừng lại. “Ổn, chị nghĩ vậy, nhưng có quá nhiều thứ phải học! Và có những lúc chị không cảm thấy gần với bộ tộc Sao hơn quãng thời gian trước khi đến hang Miệng Mẹ.”

                Chân Lá meo châm biếm. “Tất cả chúng ta đều vậy. Em nghĩ mỗi mèo lang y trong rừng đôi khi cũng cảm thấy thế.” 

                Đôi mắt màu vàng của Cánh Bướm Đêm mở to bối rối. “Nhưng chị nghĩ chị muốn mình khôn ngoan hơn khi là một mèo lang y. Chị nghĩ chị muốn đến gần hơn với bộ tộc Sao và luôn luôn biết câu trả lời cho mọi thứ.”

                Cô trông như không thoải mái khi chân Lá được học nhiều thứ hơn. Phẩy nhẹ tai, chân Lá meo. “Một ngày nào đó chị sẽ làm được như vậy. Chúng ta đang càng ngày càng gần với bộ tộc Sao hơn.” Khi Cánh Bướm Đêm vẫn còn chán nản, cô thêm, “Cánh Bướm Đêm, cái gì cứ làm chị suy nghĩ suốt vậy?”

                Cánh Bướm Đêm bắt đầu. “Ồ, không,” cô trả lời, lắc cái đầu màu vàng. “Không có gì, chỉ là…”

                Chân Lá không thể nghe ra cô nói gì. Một tiếng ngao to át hẳn giọng của Cánh Bướm Đêm, là Sao Cao, đang ở trên đỉnh tảng đá Lớn, kêu gọi sự im lặng. Sao Báo Đốm đứng bên cạnh ông, trong khi Sao Lửa và Sao Đen, tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối, ngồi ngay phía sau.

                Sao Báo Đốm là tộc trưởng lên tiếng đầu tiên. “Sao Cao,” bà meo, “khu rừng đã có mưa được một thời gian từ cuộc Tụ Họp lần trước. Dòng suối đã có nước trở lại trên lãnh thổ bộ tộc Gió chưa?”

                Sao Cao nghiêng đầu về phía bà. “Đã có nước, Sao Báo Đốm.”

                “Vậy thì tôi sẽ lấy lại lời hứa tôi cho ông và bộ tộc của ông vào uống nước trên lãnh thổ bộ tộc Sông. Từ bây giờ, chiến binh của tôi sẽ đuổi bất kì mèo bộ tộc Gió nào băng qua biên giới mà chúng tôi tìm thấy.”

                Bà không nói gì về việc bộ tộc Gió vẫn ghé tới dòng sông quá lâu trên mức cần thiết, nhưng giọng bà đanh sắc, và chân Lá có thể nhìn ra sự bất mãn mà bà không thể hiện trong ngôn từ.

                Sao Cao đối mặt với tộc trưởng bộ tộc Sông, không chớp mắt. “Sao Báo Đốm, bộ tộc Gió cảm ơn bà về sự giúp đỡ và sẽ không bao giờ lạm dụng niềm tin của bà.”

                Tộc trưởng bộ tộc Gió tặng cho ông cái gật đầu dứt khoát và bước lùi lại. Bất ngờ, có tiếng meo băn khoăn phát ra từ giữa trảng trống, và một mèo lông khoang bóng bẩy với bờ vai rộng lớn đứng thẳng dậy. Đó là anh trai của Cánh Bướm Đêm, Sương Diều Hâu.

                “Về lời hứa của bà, Sao Báo Đốm. Tôi muốn nói,” anh meo.

                Chân Lá bị bất ngờ; những chiến binh trẻ thường không nói giữa cuộc Tụ Họp.

                “Vấn đề gì?” Lông báo Đốm meo.

                Sương Diều Hâu do dự, bước một bước về phía trước, rõ ràng đang e ngại, mặc dù chân Lá để ý thấy đôi mắt băng giá màu xanh của anh liếc qua liếc lại như thể muốn chắc chắn rằng mọi mèo đều đang nhìn mình. “Tôi không chắc có nên nói điều này không, nhưng… được rồi, khi bộ tộc Gió đến dòng sông, họ không chỉ uống nước. Tôi thấy họ ăn cắp cá.”

                “Cái gì?” Sao Cao đứng phắt dậy ở rìa tảng đá và cúi xuống nhìn như thể ông ấy muốn vồ nát chiến binh bộ tộc Sông. “Làm thế nào mà ngươi dám! Mèo bộ tộc Gió không trộm mồi!”

                Chân Lá biết đây là lời nói dối, cô nhớ chân Sóc đã nói về việc bắt gặp một đội tuần tra bộ tộc Gió ở trên lãnh thổ bộ tộc Bóng Tối với một con chuột đồng vừa trộm được.

                “Có mèo nào thấy nữa không?” Sao Báo Đốm hỏi Sương Diều Hâu. 

                “Tôi không nghĩ là có.” Sương Diều Hâu biện hộ cho mình. “Tôi đã đi một mình vào lúc đó.”

                Ánh mắt Sao Báo Đốm quét khắp trảng trống, nhưng không nói gì. Chân Lá tự hỏi mình có nên nói hết tất cả không, nhưng cô không tận mắt thấy kẻ trộm mồi; chân Sóc và Vuốt Mâm Xôi thì đã đi xa, và Da Bụi, mèo cũng thấy cảnh đó, thì không đến cuộc Tụ Họp lần này. Cô vẫn giữ im lặng.

                Sao Cao quay trở lại tộc trưởng bộ tộc Sông. “Tôi thề với bộ tộc Sao rằng bộ tộc Gió không lấy bất cứ thừ gì ngoại trừ nước từ dòng sông. Bà sẽ lên án chúng tôi chỉ vì câu nói của một chiến binh?”

                Lông cổ Sao Báo Đốm dựng lên. “Ông đang bảo chiến binh của tôi nói dối?”

                “Vậy là bà đang muốn gọi bộ tộc tôi là kẻ trộm đúng không?” Sao Cao bành môi càu nhàu, răng nhe ra, thò móng vuốt ra ngoài.

                Tiếng gào phản đối bùng lên trong trảng trống đến từ mèo của cả bộ tộc Sông và bộ tộc Gió. Chân Lá nhìn những chiến binh đối diện nhau, phun phì phì thách thức. Cô cảm thấy bộ lông mình dựng hết cả lên, đột nhiên sợ hãi khi thời gian đình chiến thiêng liêng ở cuộc Tụ Họp đang bị phá vỡ.

                “Sương Diều Hâu đã bắt đầu chuyện này đúng không?” cô thì thầm, một nửa như đang nói với mình.
                “Chứ anh ấy nên làm gì?” giọng Cánh Bướm Đêm đanh lại khi bảo vệ anh trai mình. “Giữ im lặng và để bộ tộc Gió đi như vậy à? Mỗi mèo bộ tộc Sông đều biết hai cái đuôi chuột đã bị mèo nào đó trộm đi.” Đôi mắt màu vàng mở to và cô đứng thẳng dậy như thể sẵn sàng cho bất cứ trận chiến nào có thể xảy ra.

                Một tiếng rít lên giận dữ từ mèo bão trợ của cô, Lông Bùn, nhắc nhở mèo lang y phải giữ mọi thứ trong hòa bình, và Cánh Bướm Đêm liếc nhìn ông, nửa tức giận, nửa xấu hổ.

                “Đợi đã!” Một tiếng meo duy nhất mang yên tĩnh trở lại thung lũng. Chân Lá nhìn Sao Lửa đang tiến đến rìa tảng đá. “Bộ tộc Sao đang tức giận – nhìn mặt trăng đi!”

                Cùng với những mèo khác, chân Lá nhìn lên phía trên. Mặt trăng tròn đầy đang trôi lơ lững trên những tán cây; cách đó không xa là một đám mây vừa trôi qua, mặc dù chỉ có một cơn gió trong trảng trống. Cô rùng mình. Nếu bộ tộc Sao đủ tức giận để che khuất mặt trăng, cuộc Tụ Họp sẽ phải kết thúc.

                Những chiến binh cúi đầu, sự thù địch trong họ nhạt dần.

                Giọng Sao Lửa vang lên lần nữa. “Sao Báo Đốm, Sao Cao, các ngài định để bộ tộc mình đánh nhau chỉ vì câu nói của một chiến binh sao? Sương Diều Hầu, có thể có sự nhầm lẫn nào về những gì cậu đã thấy không?” 

                Sương Diều Hâu im lặng trong chốc lát, mắt anh nheo lại khi nhìn chằm chằm vào tộc trưởng bộ tộc Sấm. “Tôi tin vào những gì mình nói,” cuối cùng anh trả lời, “nhưng tôi nghĩ có thể tôi đã sai. Có lẽ tôi đã bị lóa mắt do mặt trời chiếu lên mặt nước, hoặc một cái gì đó khác.”

                “Để có được tình bạn giữa bộ tộc Sông và bộ tộc Gió,” Sao Lửa meo. “Sao Cao phải hứa không bao giờ xuống dòng sông nữa.”

                “Và tôi sẽ giữ lời hứa,” Sao Cao phun phì phì. “Nhưng bà nên dạy lại chiến binh trẻ của mình cách tôn trọng đi, Sao Báo Đốm!”

                “Đừng nói tôi nên làm gì!” Sao Báo Đốm vẫn tức giận, nhưng chân Lá nhận ra mối đe dọa đã đi qua. Trên đầu họ những đám mây đã trôi ra xa mặt trăng, có lẽ sự tức giận của bộ tộc Sao đã phai dần.

                “Hãy nhớ cuộc sống ở trong rừng chỉ tốt vào lúc này thôi,” Sao Lửa nhắc nhở cả hai tộc trưởng. “Con mồi dồi dào, và dòng sông đã đầy nước trở lại. Chúng ta đang phải chuẩn bị cho mùa lá rụng và mùa lá trụi khắc nghiệt sắp đến. Không cần một cuộc xâm lược tới lãnh thổ của các bộ tộc khác đâu.” Ông liếc mắt nhìn Sao đen, ông mèo đang ngồi với sự hiểu biết lộ rõ trên mặt, cho dù ông không thích cuộc chiến giữa các bộ tộc khác. “Điều đó không có nghĩa là biên giới của tôi không được bảo vệ chặt chẽ,” ông thêm. 

                “Bộ tộc Sông cũng vậy,” Sao Báo Đốm gầm gừ, nhưng bà đã quay trở lại, như thể thừa nhận tranh cãi đã kết thúc.

                Sao Cao cũng lùi lại, chỉ còn Sao Lửa đứng trước tảng đá. Chân Lá biết chuyện gì đang đến; bố cô dừng lại đôi chút trước khi nói, và cô đoán ông đang lựa chọn từ ngữ để bắt đầu. Ông không muốn những bộ tộc khác nghĩ rằng ông đã đuổi mèo của mình đi.

                “Một phần tư mùa trăng trước,” ông bắt đầu, “chiến binh Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc, lính nhỏ, đã rời khỏi bộ tộc Sấm. Chúng tôi không biết họ đi đâu, nhưng có lí do để chúng tôi tin rằng họ không đi một mình.” Quay trở lại các tộc trưởng khác, anh tiến tới. “Có chiến binh nào của các ngài bị mất tích không?”

                Sao Báo Đốm sẵn sàng để trả lời, chân Lá đoán Bàn Chân Sương đã nói với bà về những gì mà cô đã nói thông qua tin tức về Lông Bão và Đuôi Phi Điểu. “Hai chiến binh của tôi đã rời khỏi bộ tộc Sông – Lông Bão và Đuôi Phi Điểu – chỉ trước ngày trăng khuyết. Đầu tiên chúng tôi cho rằng họ đã băng qua dòng sông để đến sống trong lãnh thổ của anh, Sao Lửa. Họ có liên quan tới bộ tộc Sấm” – bà mèo không chấp nhận được chiến binh của mình chỉ có một nửa dòng máu trong bộ tộc – “chúng tôi có thể đảm bảo là họ đã đi cùng nhau.”

                Im lặng một lúc, Sao Cao hắng giọng và meo trong im lặng. “Bộ tộc Gió cũng bị mất một lính nhỏ, chân Chim. Cũng trong thời gian đó.” Ông thêm, “Tôi nghĩ một con cáo hoặc lửng đã bắt cậu ấy đi, nhưng có vẻ như cậu ấy có rất nhiều bạn.”

                Một tiếng thì thầm phá vỡ trảng trống. Vài mèo lên tiếng, “làm thế nào ngài biết? Có thể có cái gì đó trong rừng đã tóm chúng, từng mèo một.”

                Tiếng thì thầm càng lúc càng lớn dần, và một mèo ở rìa đám đông khóc rống lên. Chân Lá có thể thấy nhiều mèo đang trao đổi ánh mắt sợ hãi hoặc đứng thẳng dậy như thể họ sẵn sàng chạy trốn khỏi trảng trống.

                “Chó thì sao?” một giọng meo khác. “Có thể chó đã trở lại!”

                Sao Lửa đứng ở rìa tảng đá Lớn và nhìn xuống. Trong một thoáng ông bắt lấy ánh mắt của chân Lá. Cô rùng mình; chắn chắn ông không nói về mối liên kết giữa cô với chân Sóc ngay trong cuộc Tụ Họp đấy chứ?

                Cô thư giãn trở lại khi nghe bố mình nói. “Chúng tôi cũng tự hỏi đó có thể là động vật ăn thịt không,” ông meo. “Nhưng không có dấu hiệu gì trong khu rừng cả - và tin tôi đi, bộ tộc Sấm sẽ biết ngay khi bầy chó trở lại. Chúng tôi chắc chắn mấy mèo đó đã tự đi theo thỏa thuận.”

                Giọng ông bình tĩnh trấn an những mèo đang nghe, và chúng bắt đầu ngồi xuống trở lại, mặc dù nhiều con trong số chúng vẫn còn bất an.

                “Còn bộ tộc Bóng Tối thì sao?” Sao Lửa quay sang Sao Đen. “Có mất mèo nào không?”

                Tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối do dự; luôn luôn để mọi thứ trong bí mật, như thể thông tin đó quý báu ngang với con mồi.

                “Da Hung,” cuối cùng ông meo. “Tôi cho rằng con bé đã trở lại bộ tộc Sấm với em trai mình.”

                Tiếng thì thầm tràn ngập trảng trống, khi mấy con mèo cố gắng làm như chúng chỉ đang học hỏi nhau vài thứ.

                “Đã có ít nhất một mèo từ mỗi bộ tộc!” Cánh Bướm Đêm kêu lên. “Nó có nghĩa là gì?” meo lên thất vọng, cô thêm. “Tại sao bộ tộc Sao không cho tôi thấy?”

                Chân Lá muốn nói cho bạn mình biết chân Sóc và Vuốt Mâm Xôi đã nói với cô trước khi họ rời đi. Cô tự hỏi Da Xỉ Than có đề cập đến lời hứa khi cô thấy cây dương xỉ bị cháy không, lửa và cọp sẽ cùng nhau, bằng cách nào đó tạo ra nguy hiểm cho khu rừng. Nhưng khi cô phát hiện ra mèo lang y, cúi đầu cạnh Mây Còi ngay dưới chân tảng đá Lớn, đầu cô thấp dần và cô quyết định không nói nữa. 

                “Chúng ta phải làm gì đây, Sao Lửa?” Sao Cao hỏi.

                “Chúng ta không thể làm gì hơn đâu,” Sao Báo Đốm ngắt ngang trước khi Sao Lửa có thể trả lời. “Họ đã đi. Họ có thể ở bất cứ đâu.”

                Sao Cao trông có vẻ khó chịu. “Tôi không hiểu tại sao chúng lại đi cùng nhau như vậy, nhưng chúng phải có vài ý kiến về mèo dẫn đầu. Tôi thề là chân Chim trung thành với bộ tộc.”

                Sao Lửa gật đầu. “Tất cả các mèo đều trung thành.” Chân Lá biết ông đã nghĩ về những tranh cãi với Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc trước khi họ đi, ông lo lắng về lời tiên tri.

                “Chúng ta phải làm cái gì đó,” Sao Cao khẳng định. “Chúng ta không thể giả vờ như chúng không hề tồn tại.”

                “Sự quan tâm của ngài sẽ tôn vinh ngài, Sao Cao,” Sao Lửa meo. “Nhưng tôi đồng ý với Sao Báo Đốm. Không có gì mà chúng ta có thể làm bây giờ. Họ đã ở dưới chân của bộ tộc Sao. Và có thể bộ tộc Sao sẽ để họ trở về an toàn trong một ngày không xa.”

                Sao Đen, mèo không đưa ra ý kiến nào từ lúc nãy đến giờ, chen vào kiểu nhạo báng. “Hy vọng là dễ dàng, nhưng nó không bắt được mồi. Nếu ngài hỏi, thì tôi sẽ nói là chúng ta đã thấy họ lần cuối cùng rồi.”

                Từ nơi nào đó ngay phía sau chân Lá có tiếng rì rầm. “Ông ấy đúng. Ở bên ngoài quá nguy hiểm.”

                Chân Lá cảm thấy như có móng vuốt của một con sư tử khổng lồ bóp chặt trái tim mình. Nỗi sợ hãi về chân Sóc xuyên suốt cô một lần nữa, và cô nhớ lại giấc mơ về vết chuột đồng cắn. Chân sóc, cô tự nói với chính mình, phải có cái gì đó mà em có thể làm để giúp đỡ chị chứ.

                Cô thấy thật khó khăn khi nghe Sao Đen báo cáo về hoạt động của Hai Chân xung quanh đường Sấm Rền, thậm chí khó khăn hơn khi có nhiều quái vật mới đến tụ tập trên mấy vũng bùn mà mấy mèo không bao giờ đặt chân tới.

                Cái quái gì vậy? cô điên cuồng suy nghĩ. Ai mà thèm quan tâm xem Hai Chân đang làm gì chứ?

                Khi cuộc họp kết thúc cô nói tạm biệt với Cánh Bướm Đêm và nhanh chóng đi tìm Da Xỉ Than. Một ý tưởng chợt đến, cô háo hức trở về trại để thử nó.

                Trên đường trở về trại cô đã gắng di chuyển cùng với tốc độ chậm chạp của Da Xỉ Than, cho đến khi hai mèo lang y đi một mình với nhau, sau tất cả những mèo khác.

                “Mèo từ bốn bộ tộc đã biến mất, đúng không?” Da Xỉ Than trầm ngâm. Bà dừng lại một chút để nhìn mặt trăng tròn đầy, bây giờ bị tán cây che khuất. “Chân Lá, con lo lắng cho chân Sóc, đúng không? Con biết con bé bây giờ đang ở đâu phải không?”

                Câu hỏi đó làm chân Lá giật mình, và sau hai nhịp tim đập cô không biết mình phải trả lời như thế nào.

                “Đi thôi, chân Lá.” Da Xỉ Than nheo mắt. “Đừng cố gắng nói với ta là con không biết gì cả.”

                Chân Lá dừng lại và đối mặt với mèo bảo trợ, biết ơn về cơ hội để nói ra sự thật này. “Con biết chị con vẫn an toàn cùng với những mèo khác. Nhưng con không biết họ ở đâu, hay họ đang làm gì. Họ đã đi rất xa rồi, con nghĩ – xa hơn tất thảy những khu rừng mà mọi mèo đã đi trước đây.”

                Da Xỉ Than gật đầu; chân Lá tự hỏi bộ tộc Sao có nói cho bà biết mọi thứ về cuộc hành trình, nhưng họ không cho phép mèo lang y nói ra điều gì cả.
                Con nên nói với bố con điều đó,” bà meo. “Điều đó sẽ giúp trấn an ông ấy.”

                “Vâng, con sẽ làm vậy.”

                Họ đã đến khe núi cuối cùng, bàn chân của chân Lá cảm thấy mệt mỏi khi cô đi theo mèo bảo trợ tới đường hầm kim tước để vào trại.

                “Da Xỉ Than,” cô meo, “Có nguy hại gì khi ăn quá nhiều gốc cây ngưu vàng không?”

                “Có thể bị đau bụng nếu con ăn quá nhiều,” Da Xỉ Than trả lời. “Tại sao.”

                “Chỉ là một ý tưởng thôi ạ.” Nếu con có thể nói cho chân Sóc biết những gì con nghĩ, cô tự nói với bản thân,có thể chị ấy sẽ nhận được thứ gì đó từ con. Cô gần như cảm thấy thật ngu ngốc khi hy vọng có thể kết nối với chị khi chị đã đi qua xa, nhưng cô biết mình phải cố gắng. 

                Với ánh mắt ấm áp, bà không nói gì thêm với lính nhỏ. Trước khi cô đến ổ của mình trong bụi dương xỉ, chân Lá gặp chút khó khăn khi cố gắng ngậm gốc cây ngưu bàng ở trong hang, và nằm xuống ngủ với một cái miệng đắng ngắt. 

                Gốc cây ngưu bàng. Gốc cây ngưu bàng, cô thì thầm. Chân Sóc, chị có thể nghe em nói không? Gốc cây ngưu bàng để trị vết chuột cống cắn.

                #23
                  S.F 28.09.2013 11:37:56 (permalink)
                  0
                  Chương 22


                  Vuốt Mâm Xôi hạ thấp mình trong bụi cây và nhìn mặt trăng tròn bị che khuất trên bầu trời xanh xám. Trở lại điểm Bốn Cây, các bộ tộc sẽ gặp nhau trong cuộc Tụ Họp của họ. Suy nghĩ thanh toán lẫn nhau bám quanh các mèo, tin đồn và những câu chuyện, làm anh cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.

                  Thêm những ngày dài vô tận họ phải cố gắng đi qua khu vực của Hai Chân, cùng những đường Sấm Rền, xuyên qua những bụi cây dương xỉ, vượt những bức tường. Ít ra là chúng đã để lại những thứ tồi tệ nhất ở phía sau; bây giờ hai bên đường Sấm Rền đầy cỏ, và khu vườn bao quanh hang ổ của Hai Chân. Họ đã tìm thấy nơi trú ẩn cho đêm nay ở dưới bụi cây và có chỗ để đi săn. Nhưng những lo lắng rõ nét làm Vuốt Mâm Xôi không thể ngủ.

                  Anh vẫn không biết họ có đi đúng hướng không. Purdy dẫn họ đi đầy tự tin, nhưng chỉ toàn luẩn quẩn quanh mấy hang ổ của Hai Chân mà không có dấu hiệu của mặt trời, và Vuốt Mâm Xôi cảm thấy dường như nơi mặt trời lặn đang ở càng lúc càng xa hơn.

                  “Tôi nghĩ chúng ta đang càng lúc càng xa nơi đó hơn.” Chân Chim khinh bỉ lặp lại suy nghĩ của anh trước khi cậu ta ngủ.

                  Lo lắng lớn nhất của anh lúc này là vết thương trên vai Da Hung. Mặc dù chị gái anh vẫn đạo mạo khi thừa nhận mình đã bớt đau, nhưng khi dừng chân lúc đêm chị anh chỉ có thể đi bộ. Vết chuột cống cắn đã ngừng chảy máu, nhưng vai chị sưng lên và thịt ở nơi bộ lông bị rách có màu đỏ và toác ra. Vuốt Mâm Xôi không phải là một mèo lang y cũng đủ biết vết thương đã bị nhiễm trùng. Khi chân Sóc và Đuôi Phi Điểu liếm vết thương, Da Hung rơi vào cảm giác khó chịu, ngủ không sâu, nhưng mỗi mèo đều biết rằng sẽ mất nhiều thời gian để trị vết thương của cô. 

                  Vuốt Mâm Xôi nhảy lên khi có tiếng xào xạc trong bụi cây, nhẹ nhõm khi Lông Bão xuất hiện và hạ thấp mình bên cạnh anh.

                  “Tôi sẽ canh gác một lúc nếu cậu muốn,” chiến binh màu xám meo.

                  “Cảm ơn.” Vuốt Mâm Xôi cong lưng và duỗi căng móng vuốt ra trên mặt đất. “Mặc dù tôi không chắc mình có thể ngủ.”

                  “Cố đi,” Lông Bão khuyên anh. “Cậu sẽ cần sức vào ngày mai.”

                  “Tôi biết.” Với cái liếc nhìn về phía mặt trăng, anh thêm, “Tôi ước chúng ta có thể an toàn trở về điểm Bốn Cây.”

                  Bất ngờ Lông Bão nheo mắt nhìn anh thông cảm. “Chúng ta sẽ về sớm thôi. Đừng lo. Bộ tộc Sao đang ở đây cùng với chúng ta như khi chúng ta ở cuộc Tụ Họp vào thời gian đình chiến.” 

                  Vuốt Mâm Xôi thở dài. Theo cách nào đó, bối rối khi họ ở trong khu vực của Hai Chân, thật khó để tưởng tượng ra những chiến binh của bộ tộc Sao đang ở xung quanh họ. Với cái nhìn cuối cùng vào mặt trăng, anh vòng đuôi quanh mình và nhắm mắt, cố gắng đi vào giấc ngủ. 

                  *********

                  Tiếng chó sủa đánh thức anh. Anh đứng dậy, run rẩy, chỉ nhẹ nhõm khi nhận ra mối đe dọa ở rất xa, không có mùi chó ở gần đây. Ánh sáng màu xám chiếu xuyên qua bụi cây, và tán lá bị khuấy động trong một làn gió lạnh và ẩm, như thể mưa sắp đến.

                  Những bạn đồng hành vẫn đang ngủ xung quanh Vuốt Mâm Xôi, tất cả ngoại trừ Lông Bão, mèo không có trong tầm nhìn của anh. Vuốt Mâm Xôi xốc lại tinh thần, chuẩn bị đánh thức mọi mèo dậy và di chuyển tiếp, khi chân Chim ngẩng đầu lên và cào cào chân, giũ mấy cái lá ra khỏi lông.

                  “Nghe này, Vuốt Mâm Xôi,” cậu meo, giọng có chút tích cực hơn bình thường. “Chúng ta phải ra khỏi đây hôm nay. Mọi thứ sẽ ổn hơn nếu chúng ta có thể tìm ra một khu rừng, hoặc một trang trại. Chúng ta cần dừng lại để trị vết thương cho Da Hung, và chúng ta không thể làm điều đó ở giữa khu vực của Hai Chân được.”

                  Vuốt Mâm Xôi hy vọng anh dấu được sự ngạc nhiên của mình về tính hợp lí trong suy nghĩ của cậu mèo trẻ, đặc biệt là sự quan tâm của cậu ấy với Da Hung. “Cậu đúng,” anh đồng ý. “Nhưng tôi không chắc. Chúng ta không có lựa chọn nào ngoại trừ việc tin rằng Purdy sẽ đưa được chúng ta ra khỏi đây.”

                  “Thật đáng tiếc, chúng ta sẽ không bao giờ để ông ta đi cùng nữa,” chân Chim gầm gừ. Cậu ta băng đến chỗ Purdy ngủ, nơi bộ lông lộn xộn màu khoang đang ngáy và co giật. Chân Chim khó chịu thúc vào mạn sườn của ông mèo bằng một chân. “Thức dậy!”

                  “Hả? Cái gì?” Purdy chớp chớp mắt và ngáp dài cho đến khi ông ngồi dậy. “Làm gì vội vậy?”

                  “Chúng tôi cần phải di chuyển.” Chân Chim lặp lại điệu bộ cũ rich. “Hay ông quên rồi?”

                  Để mặc Purdy với những suy nghĩ, quá mệt mỏi và lo lắng khi cứ phải giải quyết những cãi vã, Vuốt Mâm Xôi đi đánh thức những mèo khác. Anh tới chỗ Da Hung sau cùng, cúi xuống để đánh hơi vết thương của chị và kiểm tra nó cẩn thận.

                  “Nó không đỡ hơn,” Đuôi Phi Điểu thì thầm qua vai anh. “Tôi không chắc là có ấy có thể đi xa như vậy vào hôm nay đâu.”

                  Khi thức giấc, Da Hung mở mắt. “Vuốt Mâm Xôi? Đã đến lúc đi rồi à?” Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng Vuốt Mâm Xôi có thể thấy chân của chị hầu như không cử động được.

                  “Nằm yên một chút đi,” Đuôi Phi Điểu nói với chị. “Để tôi liếm cho chị.”

                  Chị hạ thấp mình xuống và đưa lưỡi thoải mái liếm nhịp nhàng qua vết thương đang sưng lên. Da Hung gác đầu trở trên đôi chân trước. Khi Vuốt Mâm Xôi nhìn, Lông Bão xuất hiện trở lại với một con chuột trong quai hàm, anh thả nó xuống trước mõm Da Hung.

                  “Của cô đấy,” anh meo. “Mồi tươi.”

                  Da Hung chớp mắt nhìn anh. “Ồ, Lông Bão… cảm ơn. Nhưng tôi nên tự bắt cho mình.”

                  Bụng Vuốt Mâm Xôi rộn rạo xót xa. Không mèo nào có thể đi săn khi đang bị thương. 

                  Lông Bão chỉ chạm mũi vào tai cô. “Cô hãy ăn nó đi,” anh thì thầm. “Cô cần phải giữ sức khỏe. Tôi có thể bắt con khác sau.”

                  Với cái gật đầu biết ơn, Da Hung bắt đầu ăn. Bỏ qua những tranh cãi đang diễn ra giữa Purdy và chân Chim, Vuốt Mâm Xôi đi xem chân Sóc đang làm gì.

                  Lính nhỏ màu cam đang ngồi trong ổ lá mà cô làm vào tối qua. Cô thì thầm điều gì đó qua hơi thở, và cô quét lưỡi quanh miệng như thể vừa nếm phải thứ gì thúi hoắc. 

                  “Có vấn đề gì vậy?” Vuốt Mâm Xôi hỏi. Cố gắng để đùa, anh thêm. “Em ăn phải lông mình à?”

                  Lần này chân Sóc không phản ứng gì cả. “Không,” cô trả lời, vẫn tiếp tục liếm. “Chỉ là có vị gì đó rất lạ. Tôi đang nghĩ xem nó là cái gì.”

                  “Không phải muối chứ?” Vuốt Mâm Xôi hỏi. Anh không bao giờ nghĩ là mình sẽ bỏ qua cơ hội châm chọc chân Sóc, nhưng thái độ nghiêm túc này làm anh lo lắng.

                  “Không… cái gì đó khác. Hãy để tôi nghĩ về nó đi, có lẽ tôi sẽ nhớ ra một chút. Có gì đó nói với tôi rằng nó rất quan trọng.”

                  Họ lại tiếp tục đi, với Purdy dẫn đầu. Giấc ngủ đêm qua dường như đã giúp Da Hung, và cô khập khiễng một cách dũng cảm, giữ nguyên tốc độc với Purdy. Vuốt Mâm Xôi để mắt để chị gái, sẵn sàng nghỉ chân ngay lập tức nếu anh thấy chị mình cần nghỉ ngơi.

                  Ông mèo già vẫn dẫn chúng đi xuyên qua mấy khu vườn của Hai Chân và băng qua một đường Sấm Rền hẹp đến một hàng rào gỗ với một bức tường khác cao vút. Hai hay ba con quái vật trờ tới mép đường Sấm Rền, đôi mắt khổng lồ của chúng liếc quanh. Anh nhìn chúng nghi ngờ khi anh và những bạn đồng hành khác dừng lại, sẵn sàng bỏ trốn nếu chúng trờ tới cướp mạng sống của họ.

                  Đường Sấm Rền uốn cong, Purdy cuộn tròn trong góc và Vuốt Mâm Xôi nhìn Đuôi Phi Điểu đang sững sờ không tin vào mắt mình.

                  “Không!” phun phì phì giận dữ. “Đủ rồi! Chúng ta không thể đi như thế này, ông là cục lông khùng!”

                  Thay vì trả lời, một con chó đã bắt đầu sủa ở bên kia bức tường. Vuốt Mâm Xôi nhìn xung quanh cảnh giác, nhưng anh không thấy con chó nào cả. Lo lắng với tầm nhìn bị che khuất, và khi annh tới chỗ Đuôi Phi Điểu anh thấy cô đang khó chịu như thế nào. Trước mặt chúng, cách đó một vài con cáo là đường Sấm Rền bị chắn ngang bằng một bức tường cao, được dựng lên bởi những hòn đá đỏ ngu si đần độn bao quanh chúng suốt mấy ngày nay. Chúng không thể đi xa hơn trên con đường này. Mỗi cơ bắp trên mình Vuốt Mâm Xôi căng thẳng khi hồi tưởng lại từng bước chân đã đi qua.

                  Purdy dừng lại nhìn, trông như bị tổn thương. “Không ai muốn thế này cả.”

                  “Cậu không có ý kiến gì khi chúng ta ở đây, đúng không?” Đuôi Phi Điểu hỏi. Cô nằm bẹp xuống mặt đất cứng; Vuốt Mâm Xôi không chắc có phải cô đang cố gắng để giấu mình, hay đang chuẩn bị để tấn công bị khách vô dụng. Và nếu cô làm vậy, anh phải ngăn lại như thế nào? “Chúng tôi có mèo bị thương. Chúng tôi không thể cứ theo ông đi lang thang cả ngày đến… đến những nơi đê tiện như thế này được!”

                  “Bình tĩnh đi.” Chân Chim đến bên cạnh Đuôi Phi Điểu, đưa lưỡi qua tai cô. “Chỉ cần bỏ qua cái trò lừa đảo cũ rich này. Chúng ta hãy tự lên kế hoạch ra khỏi đây đi.”

                  Đuôi Phi Điểu nhe răng ra với cậu. “Chúng ta có thể đi như thế nào đây? Chúng ta còn không biết mình đang ở đâu.”

                  Ngay bên cạnh bức tường, con chó vẫn đang nổi điên, sủa một loạt chói tai. Vuốt Mâm Xôi căng thẳng, sẵn sàng để chạy nếu tìm được lối ra thoát khỏi khu vườn. Bên cạnh anh, Lông Bão đang nhảy ngay góc tường, kiểm tra tốc độc của mình khi anh nhận ra chó sẽ không gây nguy hiểm ngay lúc này, và đến chỗ em gái mình. Một lát sau chân Sóc tới cùng với Da Hung.

                  “Chuyện gì đang xảy ra vậy?” lính nhỏ bộ tộc Sấm hỏi. “Purdy đâu?”

                  Vuốt Mâm Xôi nhận ra ông mèo già đã biến mất. Anh không chắc là mình đang cảm thấy nhẹ nhõm hay tức giận.

                  “Tự do hoàn toàn,” chân Chim gào.

                  Ngôn từ gần như biến mất khỏi miệng cậu ta khi Purdy xuất hiện trở lại, thông qua khoảng không trên bức tường mà Vuốt Mâm Xôi không chú ý tới cho tới bây giờ.

                  “Được chưa?” ông mèo già meo. “Cậu có đi hay không?”

                  Ông lùi lại; Vuốt Mâm Xôi bước tới chỗ hàng rào bị hỏng và nhìn ra ngoài. Anh đã sẵng sàng để nhìn thấy nhiều hơn nữa những hang ổ Hai Chân, và há hốc miệng kinh ngạc. Băng qua dải cỏ hẹp – tới con dốc với rải rác những bụi cây kim tước, xa hơn – cây! Cây ở nơi xa nhất mà Vuốt Mâm Xôi có thể thấy, không có một hang ổ Hai Chân nào trong tầm mắt.

                  “Cái gì vậy?” chân Sóc gọi sốt ruột từ phía sau anh.

                  “Một khu rừng!” giọng Vuốt Mâm Xôi the thé như một đứa trẻ. “Cuối cùng cũng có một khu rừng thật sự. Đến đó đi, tất cả mọi mèo.”

                  Anh bước đến bên cạnh Purdy. Ông mèo già nhìn anh với ánh mắt hiểu biết. 

                  “Bây giờ thì hài lòng chưa?” ông rù rừ. “Cậu muốn ra ngoài; tôi đã đưa cậu ra ngoài.”

                  “Ơ… vâng. Cảm ơn, Purdy, thật tuyệt vời.”

                  “Không phải ‘cục lông khùng’ nữa chứ, hả?” Purdy hỏi, nhìn đầy hàm ý với chân Chim khi lính nhỏ bộ tộc Gió trườn qua khoảng trống.

                  Vuốt Mâm Xôi và chân Chim liếc nhìn nhau. Vuốt Mâm Xôi nghi ngờ Purdy cũng ngạc nhiên khi vô tình tìm thấy lối ra khỏi khu vực Hai Chân, nhưng tất nhiên là ông mèo già không bao giờ thừa nhận điều đó. Dù sao, bây giờ đó cũng không còn là vấn đề. Khu vực của Hai Chân đã ở phía sau họ, và họ đã lại có thể nhìn thấy mặt trời lặn.

                  Họ băng qua đường mòn và leo lên dốc. Vuốt Mâm Xôi thích thú khi cảm nhận hương cỏ non tươi mới ở dưới chân, và mùi khu rừng phảng phất trong gió về phía anh. Khi họ đứng dưới tán cây, nó giống như được trở về nhà.
                  “Chỗ này thật tuyệt!” Lông Bão meo, liếc nhìn những bụi dương xỉ với những vạt cỏ dài xanh mát. “Tôi bỏ phiếu để chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi trong ngày và đêm nay. Da Hung có thể ngủ ngon, và chúng ta có thể đi săn.”

                  Vuốt Mâm Xôi dấy lên chút phản đổi; ép mình phải thật nhanh chóng đến nơi mặt trời lặn để tiết kiệm thời gian, nhưng anh biết họ sẽ hoàn thành mọi thứ tốt hơn nếu họ được nghỉ ngơi để phục hồi sức khỏe.

                  Những mèo khác rì rào tán đồng, ngoại trừ Da Hung. “Mọi người đừng dừng lại chỉ vì tôi.”

                  “Không chỉ vì chị, óc chuột ạ.” Chân Sóc đẩy mũi trìu mến vào lông mèo của bộ tộc Bóng Tối. “Tất cả chúng ra đều cần phải nghỉ ngơi và ăn uống.”

                  Thật chậm bầy mèo di chuyển cùng nhau vào sâu trong rừng, cảnh báo nguy hiểm cũng như dò tìm một địa điểm tốt để nghỉ ngơi. Vuốt Mâm Xôi dừng lại từng bước một để nếm không khí, nhưng anh không thể ngửi thấy mùi cáo, lửng, hay mùi mèo khác – không có gì có vẻ như sẽ mang nguy hiểm đến cho họ. Nhưng không khí đầy mùi con mồi; miệng anh bắt đầu ứa nước khi tưởng tượng ra hàm răng mình sẽ được ngập trong một con chuột béo múp míp, hoặc tốt hơn, là một con thỏ. 

                  Trước kia, họ đã phải đến những nơi mà mặt đất bị thu hẹp đến mức chỉ có nước trên bụi cây táo gai dày đặc. 

                  “Không thể tốt hơn được nữa,” chân Chim meo. “Có cả nước và nơi trú ẩn, và nếu có động vật ăn thịt chúng sẽ không dễ dàng tìm thấy chúng ta.”

                  Da Hung, mèo đang bước từng bước khập khiễng nặng nề, nửa như trượt, nửa như cố lao xuống con dốc để chui vào ổ rêu giữa hai gốc gây. Ánh mắt cô tối sấm với cơn đau và kiệt sức. Đuôi Phi Điểu ngồi bên cạnh và bắt đầu liếm vết thương cho cô. Purdy ngồi phịch xuống phía bên kia cô mèo và ngay lập tức cuộn mình lại ngủ.

                  “Phải rồi, chị nên ở lại đây,” chân Chim meo, “và nghỉ ngơi, để chúng tôi đi săn.”

                  Vuốt Mâm Xôi mở miệng định bảo anh ta săn đủ cho mọi mèo, nhưng nhận ra là nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Ngoài ra, thật chẳng có gì hay ho nếu quyết định đi săn một mình. Thay vào đó, anh tới chỗ chân Sóc. “Em có muốn đi săn cùng tôi không?” anh hỏi.

                  Chân Sóc chỉ gật đầu, như thể nửa muốn nửa không. Cô đi theo Vuốt Mâm Xôi tới dòng suối, và họ gần như không rời mắt khỏi cái trại tạm bợ của mình, khi Vuốt Mâm Xôi phát hiện ra một con chuột đang ở giữa đám cỏ gần mép nước. Chỉ với một sự chuyển động nhẹ nhàng anh hạ thấp mình trong tư thế săn mồi và vồ lấy, giết chết con mồi của mình chỉ với một đòn nhanh gọn. Quay trở lại nhìn chân Sóc, anh thấy cô đang đứng với cái đầu ngẩng cao và quai hàm há to để uống lấy mùi của khu rừng.

                  “Chân Sóc, em ổn chứ?”

                  Lính nhỏ nhổm dậy. “Cái gì? Ồ, vâng, ổn, cảm ơn. Có cái gì làm tôi cảm thấy không ổn…” Giọng cô nhỏ dần và liếm môi trở lại.

                  Đoán được anh không thể tìm hiểu thêm cảm giác của cô, Vuốt Mâm Xôi cào đất để giấu mồi tươi an toàn cho đến khi anh trở về để lấy chúng, và tiến xa hơn vào khu rừng.

                  Ở trong đó đầy mồi, và thật khó khăn để tìm ra một con vật ăn thịt. Đây là một trong những lần đi săn dễ nhất mà anh biết.

                  Chân Sóc giúp đỡ, nhưng đầu óc trống rỗng làm cô không giúp được gì. Thường thì cô là một thợ săn khéo léo, nhưng hôm nay cô như một con chim đã bị nhốt lâu ngày, và dễ dàng đánh mất một con sóc đang gặm hạt chỉ cách đó cỡ một con cáo.

                  Đến khi Vuốt Mâm Xôi nhẹ nhàng tiến tới một con thỏ, cô khóc. “Chính là nó! Ở đó kìa!”

                  Ngay lập tức con thỏ bắn mình vào bụi cỏ, và một nhịp tim đập sau Vuốt Mâm Xôi có thể thấy cái đuôi màu trắng nhấp nhô lên xuống khi nó chạy trốn.

                  “Này!” anh càm ràm phẫn nộ. “Em đang làm cái quái gì vậy hả?”

                  Chân Sóc không nghe. Cô lao xuống mép nước, nơi có một bụi cây cao với đám lá màu xanh thẫm đang mọc. Khi Vuốt Mâm Xôi nhìn chăm chú, hoang mang, cô bắt đầu cào mạnh vào gốc một thân cây.

                  “Chân Sóc, em làm gì vậy?” anh hỏi.

                  Lính nhỏ ngưng lại đủ lâu để nhìn anh với ánh mắt màu xanh lá chứa đầy niềm vui chiến thắng. “Cây ngưu vàng!” Cô thở hổn hển, tiếp tục tấn công gốc cây. “Nó cần cho vết chuột cống cắn của Da Hung. Giúp tôi đào nó lên đi.”

                  “Sao em biết?” Vuốt Mâm Xôi tiếp tục hỏi khi anh bắt đầu đào.

                  “Anh biết mùi vị mà tôi đã nói đúng không? Tôi đã cố gắng suy nghĩ cả buổi sáng nay. Chân Lá chắc hẳn đã đề cập đến nó khi nói tạm biệt với chúng ta.”

                  Vuốt Mâm Xôi dừng lại và nhìn cô. Chân Lá chắc chắn đã nói với chúng về một vài loài thảo dược mà cô ấy nghĩ là họ cần, nhưng anh không nhớ gốc cây ngưu bàng là một trong số thảo dược được nhắc đến. Anh nhún vai và tiếp tục đào. Không có cách nào khác để chân Sóc có thể tìm thấy nó.

                  Một lúc họ đào cả ba hay bốn gốc cây. Chân Sóc thả chúng vào nước để rửa trôi đất và giữ chặt chúng trong hàm răng mang về trại. Vuốt Mâm Xôi bước chậm hơn phía sau cô, thu gom số mồi mà anh có thể mang được.

                  Khi về tới nơi nghỉ ngơi của họ, anh tìm thấy chân Sóc đã nhai được một ít gốc cây và nhẹ nhàng ấn nó vào vết thương trên vai Da Hung. Chiến binh bộ tộc Bóng Tối vẫn nằm im, ngó nhìn, nhưng khi thứ nước từ gốc cây thấm vào vết thương, trông cô thoải mái và nhẹ nhàng thở dài.

                  “Tốt hơn rồi,” cô meo. “Nó bị tê đi. Tôi không cảm thấy đau nữa.”

                  “May quá,” Vuốt Mâm Xôi meo. 

                  “Tôi nghĩ em phải là một mèo lang y ngầm,” Da Hung meo với chân Sóc, đang thoải mái nằm bên cạnh cô trong ổ rêu. “Có lẽ em đã mang theo chút tố chất của em gái.” Chớp mắt mơ màng, cô đi vào giấc ngủ.

                  Chân Sóc nhìn Da Hung với đôi mắt lấp lánh, và Vuốt Mâm Xôi cảm thấy lông mình dựng đứng hết cả lên. Có thật là chân Lá đã đề cập đến cây ngưu vàng lúc còn ở trong rừng, hay có gì đó bí ẩn giữa cô và em gái?

                  Anh trở lại khu rừng để nhặt số mồi còn lại. Ngay khi trở về, Lông Bão và chân Chim cũng đã bắt được rất nhiều. Đây là lần đầu tiên trong nhiều ngày, họ có thể ăn nhiều như họ muốn. Purdy thức giấc và nuốt đống mồi tươi nhiệt tình, như thể ông tìm được mùi vị ngon hơn bất kể loại thức ăn mà một mèo kiểng như ông từng ăn. 

                  Họ đã ngủ ngon. Khi thức dậy, Vuốt Mâm Xôi nhìn thấy những đám mây đã biến mất và mặt trời đang treo lơ lửng trên ngọn cây, tưới lên khu rừng thứ ánh sáng màu đỏ. Ngồi dậy, anh vươn mình cao hết cỡ để có thể nhìn phía bên kia dòng suối và tìm kiếm một khoảng trống giữa những thân cây mà có thể cho anh nhìn thấy nơi mặt trời lặn.

                  “Đây là một phần đường mà chúng ta phải đi.” Lông Bão lồm cồm bò lên dốc để đến bên cạnh anh, giọng anh bình tĩnh và quyết đoán như thể anh ấy đã chia sẻ tầm nhìn cùng anh. “Đó sẽ là nơi chúng ta tìm thấy những gì nửa đêm nói.”

                  Bàn chân Vuốt Mâm Xôi ngứa ngáy muốn chạy ngay đến chỗ mặt trời, như thể anh biết chắc rằng Sao Xanh đang đợi anh ở đó để nói với anh chính xác anh có thể cứu khu rừng như thế nào. Nhưng anh biết sẽ hợp lí hơn khi bám sát kế hoạch ban đầu của họ và nên dành cả đêm nay để nghỉ ngơi trong rừng. Ghi nhớ cẩn thận phương hướng mà họ cần phải đi, anh trở về chỗ bạn bè mình bên cạnh dòng suối.

                  Da Hung đang xé nát một con thỏ. Cô dừng lại gật đầu chào khi Vuốt Mâm Xôi xuất hiện. “Chị đói,” cô thừa nhận. “Và vai của chị đã đỡ hơn nhiều rồi. Em nói em đắp cái gì vào vết thương đấy, chân Sóc?”

                  “Gốc cây ngưu vàng.” Vuốt Mâm Xôi thấy chân Sóc không muốn giải thích việc cô biết gốc cây ngưu vàng trị được vết nhiễm trùng do chuột cống cắn như thế nào. Có lẽ cô cũng đang tự hỏi mình điều đó.

                  Cô bắt đầu nhai một gốc cây khác, và khi Da Hung ăn xong, cô tiếp tục đặt nó vào vết thương. Vuốt Mâm Xôi để ý thấy vết thương của chị đã bớt sưng, và màu đỏ cũng đang nhạt dần. Anh thở nhẹ cảm ơn bộ tộc Sao – và chân Lá – cho sự phục hồi của chị anh.

                  Khi họ lên đường vào sáng tiếp theo, sau một bữa ăn no nê khác, Da Hung có vẻ như đã ổn định. Cô hầu như không bước đi khập khiễng nữa và đôi mắt bừng sáng trở lại

                  Trước khi mặt trời lên cao, họ đã đến được rìa khu rừng. Phía trước họ mở ra một vùng quê đến nơi xa nhất mà họ có thể thấy. Nhẹ nhàng băng lên con dốc. Gió thổi từng đợt làm gợn sóng bãi cỏ xanh chen lẫn với cây xa trục thảo và cây bách li hương dại. Thật dễ dàng để di chuyển và bầu không khí có mùi tươi mới.

                  “Giống như ở nhà!” chân Chim thì thầm, rõ ràng đang nhớ lại dải đất mênh mông của bộ tộc Gió.

                  Không giống như lính nhỏ bộ tộc Gió, Vuốt Mâm Xôi không muốn bỏ lại rừng cây ở phía sau. Trú ẩn dưới tán cây thật thoải mái. Nhưng thức ăn và nghỉ ngơi đã mang cho chúng sức mạnh mới, anh hy vọng đây là lần cuối cùng họ phải thực hiện chuyến đi như thế này.

                  Thật ngạc nhiên, Purdy nói tạm biệt chúng trước khi rời khỏi rừng cây. “Tôi không thoải mái khi ở dưới bầu trời rộng lớn như vậy,” ông thú nhận, vang vọng trong suy nghĩ của Vuốt Mâm Xôi. “Tôi đoán có quá nhiều Kẻ đi giơ chân đuổi theo tôi. Tôi thích một nơi mà mình có thể trú ẩn. Ngoài ra, cậu không cần tôi nữa. Bộ tộc Sao, với bất cứ điều gì mà họ nói, thì họ cũng sẽ không chờ đợi tôi lúc nữa đêm.”

                  “Có thể không,” Vuốt Mâm Xôi meo. “Dù sao, cũng cảm ơn về tất cả. Chúng tôi sẽ nhớ tới ông.” Đáng nhiên là anh nhận ra mình có chút thiện cảm với ông mèo già đã làm cho mọi mèo tức giận. “Nếu ông có đi qua khu rừng của chúng tôi, hãy ghé thăm bộ tộc Sấm.”

                  Khi anh nói xong, ông ấy không giúp anh nghe lại những gì chân Chim thì thầm vào tai Da Hung, “Em trai của chị sẽ nhớ ông ấy, nhưng tôi thì không!”

                  Vuốt Mâm Xôi bành môi ra cảnh báo mèo bộ tộc Gió, nhưng Purdy không để ý đến mấy từ phàn nàn của lính nhỏ. “Tôi sẽ đợi cậu ở đây trong hai hay ba ngày nữa,” ông hứa. “Phòng khi cậu cần giúp đỡ để tìm đường quay về.”

                  Vuốt Mâm Xôi liếc nhìn chân Chim đúng lúc cậu ta mở to mắt nhìn Đuôi Phi Điểu, mèo chỉ nhún vai.

                  “Luôn tin rằng cậu sẽ quay trở lại,” Purdy thêm khi ông biến mất cùng cái đuôi dài. “Cậu sẽ không gặp tôi ở nơi mặt trời lặn đâu. Nên đừng nói gì nếu có ai đó chết đuối.”

                  “Đúng vậy,” chân Sóc thì thầm vào tai Vuốt Mâm Xôi. “Đó là cách để chúng tôi nuôi hy vọng!”

                  Nhưng tới cuối ngày, hy vọng của Vuốt Mâm Xôi nhạt dần. Sức nóng của mặt trời lấy hết năng lượng của cậu, và miệng khô khốc như nền cát ở hõm huấn luyện. Bạn đồng hành của anh cũng không khá hơn, ì ạch bước theo người dẫn đầu với cái đuôi rũ xuống. Da Hung khập khiễng trở lại, Vuốt Mâm Xôi có thể thấy vết thương đã sưng trở lại, và tự hỏi cô có thể tiếp tục đi trong bao lâu. Không có gốc cây ngưu bàng ở đây.

                  Trải dài trước mặt họ, mặt trời đang chìm trong một ngọn lửa đỏ rực, lưỡi của ngọn lửa quét đến nửa bầu trời phía bên kia. 

                  “Cuối cùng chúng ta cũng đã đi đúng hướng,” Đuôi Phi Điểu thì thầm.

                  “Đúng vậy, nhưng chúng ta vẫn còn phải đi bao xa nữa?” Vuốt Mâm Xôi cố gắng không để lộ ra sự bất an, nhưng lo lắng lại tiếp tục ngập tràn trong suy nghĩ của anh. “Nơi mặt trời lặn có thể ở cách đây mấy ngày đường nữa.”

                  “Tôi đã nói đây là ý tưởng óc chuột,” chân Chim bình luận, mặc dù cậu cũng đã kiệt sức vì sự năng nổ.

                  “Được rồi, bao lâu nữa thì chúng ta mới thực hiện được điều đó?” Lông Bão hỏi. Khi tất cả các mèo quay lại nhìn, anh nói tiếp: “Nếu chúng ta không tìm thấy nơi đó, sớm hay muộn chúng ta cũng phải quyết định… chúng ta nên bỏ cuộc hay tiếp tục cố gắng?”

                  Vuốt Mâm Xôi biết là anh ấy đúng. Đôi lúc họ phải thừa nhận thất bạn. Nhưng điều đó có ý nghĩa gì với bộ tộc của họ, khi họ đã từ bỏ ý nguyện của bộ tộc Sao để về nhà mà không thực hiện xong chuyến hành trình?

                  Sau đó chân Sóc, mèo đang hướng mặt vào cơn gió thổi tới để nếm mùi mà gió mang theo, chạy bắn về phía trước và đối mặt với các mèo khác, mắt cô mở to phấn khích.

                  “Vuốt Mâm Xôi!” cô gào. “Tôi có thể nếm được vị muối!”
                  #24
                    S.F 28.09.2013 11:40:34 (permalink)
                    0
                    Chương 23


                    Vuốt Mâm Xôi nhìn chằm chằm vào lính nhỏ trong chốc lát trước khi há miệng và tự mình nếm không khí. Chân Sóc đã đúng. Vị mặn không thể nhầm lẫn, mang anh trở về giấc mơ, với vị đắng của nước ở xung quanh anh.

                    “Đó là muối!” anh meo. “Chúng ta đã ở rất gần. Đi thôi!”

                    Anh chạy đua cùng gió với ánh mặt trời rực rỡ trong đôi mắt. Liếc nhanh ra phía sau để nhìn những mèo bạn đồng hành. Thậm chí Da Hung cũng cố gắng chạy nhanh hơn. Vuốt Mâm Xôi cảm thấy nguồn năng lượng mới đang dồi dào trong từng cơ bắp, như thể anh có thể chạy mãi cho đến khi bay vọt lên bầu trời như một con chim màu trắng ở trên đầu họ.

                    Thay vào đó, anh đến một nơi trơn trượt, đầy sợ hãi ở rìa vách đá khổng lồ. Con dốc thoai thoải bằng cát ở dưới chân anh. Sóng rơi vào chân dốc, và trải dài trước mặt anh là một biển nước nhấp nhô màu xanh. Mặt trời đang chìm dần dưới đường chân trời, nó như ngọn lửa rực sáng đến mức Vuốt Mâm Xôi phải nheo mắt lại một lần nữa. Ngọn lửa màu cam đốt cháy một con đường trông như máu băng trên mặt nước đến chân vách đá. 

                    Trong chốc lát, không mèo nào có thể nói gì ngoại trừ việc chăm chú nhìn. Khi Vuốt Mâm Xôi lắc đầu. “Chúng ta phải nhanh lên,” anh meo. “Chúng ta phải tìm ra hang động có răng trước khi trời tối.”

                    “Và sau đó chờ đợi nửa đêm,” Đuôi Phi Điểu thêm.

                    Vuốt Mâm Xôi liếc nhìn qua lại, nhưng anh không thể thấy bất cứ thứ gì có thể nói cho anh biết nên đi theo hướng nào. Chọn đại một hướng, anh dẫn đường dọc theo vách đá. Theo thời gian, họ dừng lại và nhìn chăm chú trên mép đá để tìm hang động. Vuốt Mâm Xôi cào cào móng vào bụi cỏ dai; quá dễ để tưởng tượng ra hình ảnh bị trượt xuống và rơi, rơi, rơi vào hang động đói khát.

                    Con dốc thấp dần cho đến khi mặt nước chỉ còn cách họ bằng đúng với chiều cao của một cái cây ở phía dưới. Đỉnh vách đá nhô ra ngoài nên họ không thể thấy được chân vách đá, và gần như tuyệt đối vách đá đã bị khoét sâu bởi những cơn mưa cổ xưa. Khi vách đá đã đỡ dốc, bầy mèo quờ quạng xuống gần mặt nước. Khe nứt, toác ra bởi một dòng suối cổ xưa, tách đôi hòn đá, thỉnh thoảng có chỗ rộng đến mức bầy mèo phải nhảy qua nó, và cỏ thường mọc từ trong khe nứt ở những nơi rễ bám vào chút đất sỏi ít ỏi. 

                    “Có nhiều chỗ trú ẩn trong đêm nay nếu chúng ta không tìm thấy hang động,” Lông Bão chỉ ra. 

                    Vuốt Mâm Xôi bắt đầu nghĩ họ cần phải tìm nơi nào đó để dừng chân. Mặt trời đã chìm hẳn xuống làn nước, mặc dù ngọn lửa lớn màu cam vẫn còn sáng rực trên bầu trời. Từng con gió đã bắt đầu lạnh hơn. Da Hung cũng có thể nằm xuống, anh nghĩ, để nghĩ ngơi trong khi họ đi tìm kiếm. 

                    Chị gái của anh đã bị tụt lại phía sau. Vuốt Mâm Xôi chỉ vừa quay lại chỗ chị, đi sát theo mép một khe nứt, khi anh bước hụt chân và rơi xuống hốc đá trong vô vọng. Anh cố gắng quờ quạng đám đất sỏi nhưng chúng trôi tuột dưới móng vuốt và rơi lên mình anh. Anh vẫn tiếp tục trượt xuống; trong bóng tối anh không thể nhìn thấy đáy, và anh cũng không thể gào lên cảnh báo.

                    “Vuốt Mâm Xôi!” Lông Bão nhảy vào hốc đá bên cạnh anh và cố gắng ấn móng vuốt vào vai Vuốt Mâm Xôi, nhưng Vuốt Mâm Xôi cảm thấy còn có nhiều đất sỏi hơn và anh đang lún vào đó còn nhanh hơn trước. Đất ở trên mặt Vuốt Mâm Xôi, làm mắt anh đau nhức và nghẹt thở. Từ nơi nào đó phía trên anh nghe có tiếng gào xé tai và chân Sóc xuất hiện ngay trước mặt anh.

                    “Không – quay trở lại!” anh nghẹn lại, một miệng đầy sỏi.

                    Sau đó đất sỏi biến mất khỏi mình anh; anh đã, đang gào thét trong một nhịp tim đập sợ hãi và rơi xuống mặt sỏi ẩm ướt. 

                    Trong lúc nằm choáng váng. Một tiếng ầm ầm dữ dội trong tai, và anh cảm thấy như thể cả thế giới đang quay cuồng ở xung quanh. Anh mở mắt ra và nhìn chằm chằm kinh hãi khi thấy hình ảnh của một cái miệng khổng lồ cùng với mấy cái răng đang đóng lại, in bóng trên nền trời hoàng hôn màu đỏ. Anh cố gắng bò lại gần, nhưng bất ngờ nước cuốn vào chân anh. Tiếng gào của anh đột ngột bị nhấn chìm khi nước trôi vào miệng, với vị mặn tởm lợm trong giấc mơ.

                    Vuốt Mâm Xôi vật lộn với tất cả sức lực nhưng những con sóng cuốn anh không thương tiếc vào mấy cái răng và ném anh ra xa khỏi vách đá. Anh không biết nơi nào hay con đường nào mà anh nên cố gắng bơi vào. Nước ngập tràn trong mắt, trong tai và xung quanh anh. Anh thở gấp, chỉ nuốt nước muối nhiều hơn.

                    Anh quẫy đạp điên cuồng nhưng càng lúc càng yếu, những con sóng lạnh và ngột ngạt nhấn đầu anh xuống khi anh có cảm giác nhói đau ở trên vai. Bất ngờ áp lực trên lông biến mất, và anh có thể thở trở lại. Ho ra nước, anh quay đầu nhìn thấy đôi mắt rực cháy của chân Sóc, răng của cô cắn chặt bộ lông anh.

                    “Không!” anh thở hổn hển. “Em không thể - em sẽ bị chìm…”

                    Chân Sóc không thể trả lời mà không thả anh ra. Đáp lại anh, chỉ là sức quẫy đạp mạnh mẽ từ cả bốn chân cô. Vuốt Mâm Xôi cảm thấy sỏi dưới chân mình, và sau đó sóng lại cuốn chúng về phía mấy cái răng.

                    Tập trung tất cả sức mạnh cuối cùng để vật lộn với nước, cố gắng đưa mình và chân Sóc tới bãi đá nhọn. Nước càng lúc càng nâng họ lên; anh thoáng thấy bộ lông ướt sũng màu xám – Lông Bão – bên cạnh anh, trước khi những con sóng lại nhấn chìm chúng trở lại.

                    Thở mạnh, Vuốt Mâm Xôi quẫy đạp với lớp đá sỏi trong bóng tối, nước đe dọa sẽ cuốn trôi anh lần nữa. Chân Sóc, vẫn kẹp chặt vai anh, đẩy đi, và anh cảm thấy có một mèo khác đang nâng anh lên từ phía dưới. Cuối cùng anh đổ vật lên tảng đá cứng và nằm yên.

                    Một bàn chân thúc vào hông đánh thức anh dậy.

                    “Vuốt Mâm Xôi?” Là chân Sóc, meo đầy lo lắng. “Vuốt Mâm Xôi, anh ổn chứ?”

                    Vuốt Mâm Xôi mở miệng kêu van. Bộ lông anh ướt sũng và lạnh như băng. Anh thấy mình đã kiệt sức để di chuyển; cơ bắp co lại vì đau, và bụng anh căng ra với đầy nước mà anh đã nuốt phải. Nhưng cuối cùng thì anh cũng đã sống.

                    Anh cố gắng ngóc đầu lên. “Tôi ổn,” anh thở hổn hển.

                    “Ồ, Vuốt Mâm Xôi, tôi nghĩ anh đã chết!”

                    Tầm nhìn của anh bị che khuất khi chân Sóc cúi xuống nhìn anh. Anh không thể nhớ ra là cô đã khó chịu bao giờ chưa, kể cả khi bố cô tức giận khi cô quay lưng với khu rừng. Ánh mắt của cô thúc giục anh ngồi dậy, và nôn ra cho bằng hết đống nước mặn.

                    “Tôi không chết.” Anh ho. “Cảm ơn em. Em thật tuyệt vời, chân Sóc.”

                    “Cô ấy đã tự mang rủi ro đến cho mình.” Đó là giọng của Lông Bão, chiến binh màu xám đứng trên Vuốt Mâm Xôi. Bộ lông của anh dán sát vào thân mình làm anh ấy trông nhỏ hơn nhiều so với Vuốt Mâm Xôi từng thấy. Anh nghe thấy sự khó chịu, nhưng ánh mắt anh ấy rực sáng khi nhìn chân Sóc. “Tuy nhiên đó là điều dũng cảm nhất mà cô ấy đã làm.”

                    “Và cũng là một điều điên rồ.” Vuốt Mâm Xôi bất ngờ nhận ra Da Hung đã khỏe lại, đứng gần mặt nước rửa ráy bàn chân và nheo mắt tức giận. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cả hai cùng chìm bị nhấn chìm?”

                    “Ồn rồi mà, không thì chúng tôi phải làm sao,” chân Sóc nhìn chị.

                    “Tôi có thể giúp.”

                    “Với vết thương đang bị nhiễm trùng sao?” Lông Bão ấn mõm vào hông Da Hung. “Bộ tộc Sao biết cô đã vất vả như thế nào để xuống được đây mà.”

                    “Tôi đã đỡ rồi, giống như anh vậy.” Giọng Da Hung khô khốc, và cô thả lỏng hơn một chút khi nhìn chân Sóc. “Tôi xin lỗi,” cô meo. “Em thật dũng cảm. Chỉ là tôi thật sự khó chịu khi bị thương nên không thể giúp gì được. Giống như em, tôi… tôi đã nghĩ là chúng ta sẽ mất Vuốt Mâm Xôi.”

                    Khi Vuốt Mâm Xôi bắt đầu cảm thấy khỏe hơn, để nhìn xung quanh và nhận ra hang động trong giấc mơ của anh. Anh đang ở bên trong nó. Cái miệng khổng lồ với những cái răng. Nước trôi bên trong theo một cách kì lạ, có nhịp điệu không ngừng nghỉ, đâm sầm vào vách với một tiếng gầm xé tai và cứ liên tục như thế, những hòn sỏi lăn dưới đáy khi nước trôi qua. Vách đá mịn và tròn. Mặt đất dốc ở phía sau hang động, nơi mất hút vào bóng tối; ánh sáng chỉ đến từ miệng hang và từ những lỗ nhỏ trên trần, nơi Đuôi Phi Điểu và chân Chim chăm chú nhìn xuống đầy lo lắng.

                    “Tất cả đều ổn chứ?” Đuôi Phi Điểu gọi.

                    “Tôi ổn.” Vuốt Mâm Xôi run rẩy trên bốn chân. “Tôi nghĩ chúng ta đã tìm được nơi cần tìm rồi.”

                    “Ở đó đi, chúng tôi xuống ngay đây,” chân Chim meo.

                    Vuốt Mâm Xôi gần như đã ra lệnh cho họ ở yên chỗ cũ – mà chân Chim không nghe lời – nhưng khi lại gần hơn anh có thể thấy một loạt các gờ đá và khe nứt trên bức tường để họ có thể leo xuống an toàn cũng như leo ra khỏi đây. Đuôi Phi Điểu và chân Chim đã chọn đường đi xuống an toàn cho đến khi họ đặt được chân lên nền hang động và đứng nhìn xung quanh, chớp chớp mắt.

                    “Chúng ta phải ở đây cho đến nửa đêm sao?” Chân Sóc hỏi, cúi đầu liếm đám lông ẩm ướt ở ngực. Giọng cô lặp lại giữa mấy bức tường.

                    “Tôi nghĩ…” Vuốt Mâm Xôi bắt đầu, sau đó dừng lại, căng cứng cơ bắp.

                    Từ bóng tối phía sau hang động phát ra tiếng quờ quạng ồn ào. Có mùi mạnh xộc vào mũi anh. Một cái bóng đang di chuyển, không hoàn toàn đen, nhưng có những mảng màu trắng. Nặng nề tiếng vào trong ánh sáng mờ ảo với một hình dáng quen thuộc khủng khiếp: một trong những kẻ thù nguy hiểm nhất với mọi mèo trong rừng.

                    Một con lửng!
                    #25
                      S.F 28.09.2013 11:44:19 (permalink)
                      0
                      Chương 24 





                      Vuốt Mâm Xôi liếc nhìn dữ dội qua vai mình, nhưng không có nơi nào để trốn ngoại trừ chạy vào nước; trèo lên những gờ đá trên hang động gặp rất nhiều khó khăn và sẽ mất nhiều thời gian. Cảm giác tội lỗi với những con sóng lạnh lẽo đã hạ gục anh. Tất cả sự sáng suốt, và sự kiên định của anh đã dẫn bạn đồng hành của mình đến một nơi khủng khiếp, nơi họ chưa từng biết đến, nơi không thể nhìn thấy bộ tộc Sao, nơi chỉ có sự vô nghĩa và cái chết kinh hoàng. Bây giờ thì niềm tin và can đảm để làm gì, khi họ bị mắc kẹt như những con thỏ mắc lại trong hang?

                      Chân Chim thu mình lại trên mặt đất và tiến tới trước với hàm răng sắc nhọn nhe ra gầm gừ. Lông Bão ở cạnh con lửng, sẵn sàng tấn công vào bên hông nó. Tuyệt vọng, Vuốt Mâm Xôi biết rằng họ đang đối đầu với cái chết. Khi cả sáu con mèo, đang mệt và đói, đã kiệt sức trong chuyến hành trình dài và trong cuộc chiến với nước, không thể hy vọng sẽ đánh bại được con lửng. Trước khi bị nghẹt thở bởi những con sóng, thì chắc hẳn lửng đã bắt kịp và cắm móng vuốt, xé xác từng mèo một rồi. 

                      Con lửng dừng lại ở rìa bóng tối. Vai chùng xuống, cào cào móng vuốt lên mặt đá. Đầu nó đung đưa qua lại và các sọc trắng biến mất, như thể nó quyết định sẽ tấn công trước.
                       
                      Bất ngờ, nó nói. 

                      “Nửa Đêm đã đến.” 

                      Vuốt Mâm Xôi há hốc miệng, và trong thoáng chốc anh cảm thấy mặt đất như rung chuyển một lần nữa. Đó là một con lửng biết nói, có thể nói những từ anh hiểu, những từ thật sự có ý nghĩa… Anh nhìn chăm chú trong sự hoài nghi, tim đập thình thịch. 

                      Ta là Nửa Đêm.” Giọng con lửng sắc và trầm, giống như tiếng mấy hòn sỏi lăn dưới những con sóng. “Ta có điều phải nói với mấy mèo.” 

                      "Đồ phân chuột!” chân Chim gầm gừ. Lính nhỏ bộ tộc Gió vẫn hạ thấp mình, sẵn sàng tấn công. “Một là biến đi ngay lập tức hoặc không thì mắt của ngươi sẽ phải nhận vài móng vuốt của ta.”

                      “Không, chân Chim, hãy đợi…” 

                      Tiếng cười khàn khàn của con lửng ngắt lời Vuốt Mâm Xôi. “Cậu thật hiếu chiến. Bộ tộc Sao đã đúng khi chọn cậu. Nhưng sẽ không có móng vuốt nào được phóng ra trong ngày hôm nay đâu. Ở đây để nói chuyện, không phải để đánh nhau.”

                      Vuốt Mâm Xôi và những mèo đồng hành không tin vào mắt mình, đuôi của họ nhổng cao. Chân Chim nói đúng những từ mà tất cả mọi mèo đang nghĩ. “Chúng ta phải tin nó sao?”

                      “Còn có thể làm gì khác nữa à?” Đuôi Phi Điểu trả lời, chớp chớp mắt. 

                      Vuốt Mâm Xôi đánh giá con lửng một lần nữa. Nó nhỏ hơn so với con mà anh đã nhìn thấy ở bãi đá Hang Rắn – có thể là một con cái – nhưng ít nguy hiểm hơn. Tin vào những gì cô ta nói là đi ngược lại với những gì anh đã được dạy khi còn là một đứa trẻ. Tuy nhiên, cô ta vẫn còn ở quá xa để có thể tấn công chúng; anh thậm chí còn nghĩ rằng mình đã nhìn thấy cái nhìn hài hước trong mắt cô.

                      Anh quay lại nhìn bạn bè mình. Chân Chim, Lông Bão và Đuôi Phi Điểu có thể chiến đấu tốt, nhưng anh và chân Sóc đã kiệt sức khi mém chết đuối, trong khi Da Hung đang nằm bẹp trên sàn với một bên vai vụng về bởi vết thương, gần như đã không còn tỉnh táo. 

                      “Đi thôi,” con lửng thều thào. “Chúng ta không thể đợi cả đêm được.”

                      Vuốt Mâm Xôi biết chắc đây không phải là một con lửng bình thường. Chưa bao giờ anh nghe một con lửng nói được ngôn ngữ mà mèo có thể hiểu - có một chút giống như bộ tộc Sao đang nói, khi cô ả như thể biết nhiều hơn những mong muốn của những mèo đang sống. 

                      “Đuôi Phi Điểu đúng đấy,” anh rít lên. “Chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao? Cô ả có thể biến tất cả chúng ta thành thịt quạ ngay bây giờ. Đây chắc hẳn là những gì Sao Xanh muốn nói trong giấc mơ khi bảo tôi lắng nghe nửa đêm. Nhưng không có nghĩa cô ta chính là thời gian đó.” Quay trở lại con lửng, anh cao giọng. “Có đúng cô là Nửa đêm không? Cô có thông điệp của bộ tộc Sao gửi cho chúng tôi không?” 

                      Con lửng gật đầu. “Tôi được gọi là Nửa Đêm. Và nó được thể hiện qua việc tôi có mặt ở đây để gặp cậu… bốn mèo, chứ không phải sáu.”

                      “Sau đó chúng tôi sẽ nghe những gì mà cô nói,” Vuốt Mâm Xôi nói với cô. “Cô nói đúng, có bốn mèo được lựa chọn, nhưng sáu mèo đã đến, và đều xứng đáng có mặt ở đây.”

                      “Nhưng đừng có mà di chuyển lung tung…” Chân Chim đe dọa. 

                      “Này, im lặng đi, đồ óc chuột!” chân Sóc gầm gừ. “Cậu không thấy đây chính là nơi chúng ta đã đi tìm sao? ‘Lắng nghe những gì nửa đêm nói.’ Đây chính là Nửa Đêm.” 

                      Chân Chim nhìn chằm chằm vào cô tức tối, nhưng không trả lời. 

                      Nửa Đêm bật ra một từ duy nhất, “Đi theo tôi,” và hướng vào phía sâu trong hang động. Vuốt Mâm Xôi chỉ có thể thấy bóng tối mờ của một đường hầm. Hít một hơi thật sâu, ông meo, “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

                      Lông Bão dẫn đầu, với chân Chim ở ngay phía sau; Vuốt Mâm Xôi hy vọng thời gian cậu lính nhỏ ngừng tìm kiếm một cuộc chiến đủ dài để có thể nghe những gì con lửng nói. Đuôi Phi Điểu nhẹ nhàng đẩy Da Hung và đỡ bên vai bị thương của cô khi cô lảo đảo đi vào đường hầm. Vuốt Mâm Xôi trao đổi ánh mắt với chân Sóc và ngạc nhiên khi thấy cô mèo cho dù đang kiệt sức với cơ thể ấm ướt, vẫn không che dấu nổi sự háo hức trong ánh mắt. 

                      “Chúng ta phải kể câu chuyện này khi về nhà!” cô meo, nhổm dậy và chạy bắn vào đường hầm ngay sau Đuôi Phi Điểu. 

                      Vuốt Mâm Xôi ở phía sau, liếc nhanh qua vai để nhìn lần cuối mấy cái răng gắn chặt nơi cửa hang động với những con sóng vẫn cứ trườn vào rồi trở ra. Những tia sáng màu đỏ thẫm cuối cùng của mặt trời lặn vẫn còn nhuộm trên bầu trời; trong một nhịp tim đập Vuốt Mâm Xôi dường như nhìn thấy một dòng sông đầy máu đổ lên mình anh, và ngập trong tai là tiếng gào thét của những con mèo sắp chết. 
                       
                      “Vuốt Mâm Xôi?” giọng meo của chân Sóc cắt ngang những âm thanh ghê rợn. “Anh có đi không?”

                      Khung cảnh đã biến mất; Vuốt Mâm Xôi trở lại hang động đầy sóng để thấy màu sắc trên bầu trời dần nhạt mất và một chiến binh của bộ tộc Sao đang nhìn anh. Run rẩy, anh đi theo bạn bè mình và Nửa đêm. 

                      Đường hầm dần dốc lên phía trên. Vuốt Mâm Xôi không thể thấy được gì trong bóng tối mịt mù, nhưng anh có thể cảm nhận được đất cát ở dưới chân mình, chứ không phải sỏi hay đá. Cũng như mùi cảnh giác của những mèo bạn, có mùi mạnh của một con lửng. 

                      Khi tới một hang động khác. Không khí trong lành vờn trên lông anh và hút vào trong hốc đá. Một tia sáng màu bạc xuyên qua hang, nói cho anh biết ở bên ngoài, mặt trăng đã bắt đầu lên. Nhờ ánh sáng đó anh có thể thấy hang động này được đào sâu dưới lòng đất, với rễ cây xoắn trên trần và nền hang phủ một lớp dương xỉ dày. Đuôi Phi Điểu giúp Da Hung làm một cái ổ lá mềm, và nằm xuống bên cạnh để liếm vết thương cho cô. 

                      “Cô bị thương à?” Nửa đêm hỏi chiến binh bộ tộc Bóng Tối. “Đó là vết gì vậy?”

                      “Đó là vết chuột cống cắn,” Da Hung trả lời với hàm răng nghiến chặt. 

                      Con lửng cất giọng khàn khàn. “Thật tệ quá. Đợi đó đi.” Cô ta biến mất trong bóng tối ở một bên hang động và trở lại ngay với một gốc cây ngậm chặt trong mồm.

                      “Gốc cây ngưu bàng!” chân Sóc la lên, liếc ánh mắt chiến thắng về phía Vuốt Mâm Xôi. “Cô cũng dùng nó sao?”

                      “Tốt cho vết chuột cắn, tốt cho bàn chân bị nhiễm trùng, tốt cho tất cả các vết thương.” Con lửng làm nát gốc cây và đặt chúng lên vết thương của Da Hung, y như chân Sóc đã làm. 

                      “Bây giờ,” cô tiếp tục nói sau khi đã làm xong, “là thời gian để nói chuyện.”

                      Cô đợi cho đến khi tất cả mọi mèo đều ổn định chỗ ngồi trên lớp dương xỉ. Vuốt Mâm Xôi cảm thấy mình phấn khích hơn. Anh chỉ vừa mới bắt đầu nhận ra họ đã đi hết cuộc hành trình của mình. Họ đã tìm thấy nơi mà bộ tộc Sao muốn họ tới, và bây giờ họ đang nghe những gì Nửa Đêm nói. 

                      “Cô nói với chúng tôi như thế nào đây?” anh tò mò hỏi.

                      “Tôi đã đi rất xa, và học được rất nhiều thứ tiếng,” Nửa Đêm nói với anh. “Tiếng của những con mèo khác, những mèo nói thứ tiếng không giống cậu. Của cáo và cả của thỏ nữa.” Cô lầm bầm. “Họ bảo họ không quan tâm. Cáo toàn nói về việc tiêu diệt con mồi. Thỏ thì như có gai trong não.”

                      Chân Sóc cười lớn. Vuốt Mâm Xôi có thể thấy lông và tai cô nằm bẹp xuống. “Vậy cuối cùng là cô muốn nói gì với chúng tôi?” cô meo. 

                      “Nhiều thứ, trong thời gian cho phép,” con lửng đáp. “Nhưng trước tiên, hãy để tôi nói về cuộc hành trình của mấy mèo. Làm thế nào để đi từ các bộ lạc đến đây?” 

                      Lông Bão nhìn bối rối. “Các bộ lạc.”

                      Nửa Đêm lắc đầu cáu kỉnh. “Não của tôi cũng có gai rồi. Quên từ đó đi. Cậu nói là các bộ tộc, phải không?”

                      “Đúng vậy,” Vuốt Mâm Xôi meo. Anh cố gắng đẩy ra khỏi đầu suy nghĩ rằng có những con mèo khác giống họ, không cô độc, sống trong các bộ tộc được gọi là bộ lạc. Họ đã không nhìn thấy chúng trên cuộc hành trình của mình – có thể chúng sống ở rất xa theo một hướng đi khác. 
                       
                      Với sự giúp đỡ của những mèo khác, anh bắt đầu kể về chuyến hành trình của họ, từ những giấc mơ đầu tiên được chia sẻ cho cả bốn mèo, rồi đến giấc của anh về nơi mặt trời lặn và quyết định rời khỏi khu rừng. Nửa đêm chăm chú lắng nghe, với nụ cười nhẹ khi những con mèo nói với cô về tai nạn bất ngờ của họ với Purdy, và cô gật đầu thấu hiểu khi họ mô tả cách để vượt qua tất cả, rồi cuối cùng cũng có thể tìm thấy dấu hiệu nước mặn cần tìm. 

                      “Vì vậy chúng tôi ở đây,” Vuốt Mâm Xôi kết thúc. “Chúng tôi đã sẵn sàng để biết về thông điệp của bộ tộc Sao.” 

                      “Và tại sao chúng tôi lại phải đến tận đây để tìm hiểu về nó,” chân Chim thêm. “Tại sao bộ tộc Sao không nói với chúng tôi mọi thứ cần thiết ngay trong rừng?”

                      Giọng cậu vẫn còn thái độ thù địch, có vẻ như cậu không thể thừa nhận Nửa Đêm không phải là một mối đe dọa, nhưng điều đó không làm con lửng bận tâm. Đuôi Phi Điểu phất đuôi nhẹ nhàng, và giúp lính nhỏ bộ tộc Gió thoải mái đôi chút.
                       
                      “Suy nghĩ đi, chiến binh nhỏ,” Nửa Đêm trả lời câu hỏi của cậu. “Khi được chỉ định, mọi mèo là bốn. Sáu mèo cùng với bạn bè sẽ không bị bỏ lại phía sau. Bây giờ, mọi mèo là một.” Giọng của cô trở nên sâu sắc hơn và Vuốt Mâm Xôi như linh tính được điều gì đó khi cô nói tiếp. “Trong những ngày tiếp theo, tất cả các bộ tộc phải hòa làm một. Nếu không, rắc rối tới sẽ phá nát tất cả.”

                      Vuốt Mâm Xôi cảm giác có móng vuốt lạnh băng cào dọc sống lưng. Cơn rùng mình làm bộ lông anh ướt sũng. “Rắc rối đó là gì?” anh thì thầm.

                      Nửa Đêm do sự, ánh mắt tối tăm lần lượt quét lên từng mèo một. “Mèo phải rời khỏi rừng,” cuối cùng cô gầm gừ. “Tất cả đều phải ra đi.”

                      “Cái gì?” Lông Bão nhảy dựng lên. “Óc chuột thật! Lúc nào cũng có mèo trong rừng.”

                      Con lửng thở dài. “Sẽ không còn đâu.”

                      “Nhưng tại sao?” Đuôi Phi Điểu hỏi, lo lắng cào cào chân lên ổ dương xỉ. 

                      “Hai Chân.” Nửa Đêm lại thở dài. “Luôn luôn là Hai Chân. Ngay sau đó họ đến cùng với máy móc… quái vật là từ cậu dùng, đúng không? Cây sẽ bị nhổ bật gốc, đá sẽ bị bể nát, và mặt đất bị cào xé. Không còn chỗ cho mèo ở lại. Nếu ở lại, những con quái vật sẽ xé xác cậu ra hoặc cậu sẽ chết đói vì không có mồi.”

                      Cả hang động im lặng trong ánh trăng. Vuốt Mâm Xôi vật lộn với viễn cảnh mà con lửng miêu tả. Anh tưởng tượng ra những con quái vật khổng lồ của Hai Chân trong thứ ánh sáng không tự nhiên, ầm ầm qua lại khu trại yêu quý của anh. Anh gần như có thể lại nghe thấy tiếng gào thét trong hang động với những cái răng, mặc dù bây giờ là tiếng than khóc sợ hãi của những mèo đồng tộc đang chạy trốn. Tất cả mọi thứ trong anh căng thẳng chống đối lại những gì vừa nghe thấy, nhưng anh không thể nói với Nửa Đêm rằng anh không tin cô ấy. Từng từ cô ấy nói ra đều gắn liền với sự thật. 

                      “Làm thế nào mà cô biết tất cả những điều đó?” Lông Bão lặng lẽ meo; không có thách thức trong giọng nói của anh, chỉ có mong muốn được giải thích trong tuyệt vọng.

                      “Nó đã xảy ra với tôi, từ nhiều mùa trăng trước. Tôi đã chứng kiến tất cả; bây giờ, tôi có thể nhìn thấy những gì sẽ đến. Giống như các mèo, những vì sao cũng nói chuyện với tôi. Tất cả những gì cậu cần đều được viết ở đó. Không khó để đọc, một khi cậu đã biết.”

                      “Không còn bãi đá Hang Rắn?” giọng chân Sóc có chút sợ hãi như một mèo con không có mẹ. “Không còn hõm cát huấn luyện? Không còn cả điểm Bốn Cây nữa sao?” 

                      Nửa Đêm lắc đầu, mắt cô nhỏ xíu trong bóng tối.

                      “Nhưng tại sao Hai Chân lại làm vậy?” Vuốt Mâm Xôi hỏi. “Chúng tôi đã làm hại gì tới họ?”

                      “Không có gì hại cả,” Nửa Đêm trả lời. “Hai Chân hầu như không biết đến sự tồn tại của cậu. Họ làm thế để xây thêm những đường Sấm Rền mới – để đi đến đây, đến đó, đi nhanh hơn nữa.”

                      “Điều đó sẽ khôgn xảy ra.” Chân Chim đứng dậy với ánh mắt khốc liệt, như thể anh ta đã sẵn sàng để đánh nhau với Hai Chân. “Bộ tộc Sao sẽ không cho phép điều đó.”

                      “Bộ tộc Sao không thể ngăn lại được.”

                      Chân Chim định mở miệng ra phản đối một lần nữa, nhưng lại thôi. Cậu ta đã hoàn toàn hoang mang với suy nghĩ thảm họa sắp xảy ra vượt quá khả năng ngăn chặn của bộ tộc Sao.

                      “Vậy tại sao họ mang chúng tôi tới đây?” một giọng meo yếu ớt cất lên. “Da Hung ngẩng cao đầu từ cái ổ làm bằng cây dương xỉ của cô và liếc nhìn Nửa Đêm. “Chúng tôi phải về nhà và đứng nhìn các bộ tộc bị hủy diệt sao?”

                      “Không, thực sự, sẽ có chiến binh bị thương.” Giọng con lửng đột nhiên trở nên dịu dàng. “Hy vọng đã được trao cho cậu. Hy vọng sẽ được cậu mang theo. Cậu phải dẫn dắt các bộ tộc rời khỏi khu rừng và đi tìm một ngôi nhà mới.”

                      “Chỉ thế thôi sao?” chân Chim khịt mũi khinh bỉ. “Tôi phải đến gặp tộc trưởng của tôi và nói rằng, ‘Xin lỗi, Sao Cao, chúng ta phải rời khỏi đây?’ Ông ấy sẽ cào nát tai tôi, nếu không chết vì cười.”

                      "Câu trả lời của Nửa Đêm đến từ nơi sâu thẳm trong lồng ngực. “Khi cậu về tới nhà tôi nghĩ cậu sẽ thấy các tộc trưởng rất muốn nghe.”

                      Vuốt Mâm Xôi bàng hoàng. Con lửng đã nhìn thấy được nhiều thứ hơn từ các vì sao? Khi họ trở về khu rừng, họ sẽ thấy sự tàn phá đã thực sự bắt đầu?
                       
                      Anh đứng thẳng dậy. “Chúng ta phải đi ngay bây giờ!”

                      “Không, không.” Nửa Đêm lắc đầu dứt khoát. “Phải nghỉ ngơi trước đã. Mọi mèo cần phải ăn. Mèo bị thương cần phải ngủ. Ngày mai sẽ tốt hơn để trở về.” 

                      Vuốt Mâm Xôi liếc nhìn bạn bè mình và miễn cưỡng gật đầu. “Điều đó thật sự có ý nghĩa.”

                      “Nhưng cô chưa nói cho chúng tôi biết mình phải đi đâu,” Đuôi Phi Điểu chỉ ra, đôi mắt màu xanh rối bời. “Chúng ta có thể tìm thấy một khu rừng khác mà các bộ tộc có thể sống với nhau trong hòa bình sao?”

                      “Đừng sợ. Cô sẽ tìm thấy, các xa khu vực của Hai Chân, là hòa mình mà. Đồi, gỗ sồi để trú ẩn, và vài dòng suối chảy.” 

                      “Nhưng làm như thế nào?” Vuốt Mâm Xôi bấn loạn. “Cô sẽ đưa chúng tôi đến đó chứ?”

                      “Không,” Nửa Đêm thều thào. “Tôi phải đi du lịch, cho dù là chẳng bao lâu nữa. Ở đây có hang động, tiếng gầm của biến, và gió ở trong cỏ. Nhưng sẽ không có hướng dẫn nào đâu. Khi trở về, hãy đứng trên Tảng Đá Lớn với dải Thiên Hà soi sáng ở trên đầu. Một chiến binh chết đi sẽ cho cậu thấy con đường cần phải đi.”

                      Sự sợ hãi vây quanh Vuốt Mâm Xôi. Từng từ Nửa Đêm nói giống một lời đe dọa hơn là một lời hứa. “Một trong bốn chúng ta sẽ chết?” anh thì thầm.

                      “Tôi không nói vậy. Cứ làm thế đi, rồi cậu sẽ thấy.”

                      Rõ ràng con lửng không muốn nói gì thêm nữa, kể cả khi cô ấy đã biết hết mọi thứ. Vuốt Mâm Xôi không nghi ngờ sự khôn ngoan của mình, nhưng anh nhận ra cô ấy chưa tiết lộ điều gì cả. Hơi thở của anh nặng nề hơn khi bắt gặp thế lực của các quyền năng khác ngoài bộ tộc Sao – có thể là một sức mạnh khổng lồ của dải Thiên Hà, không thua gì ánh trăng trên mặt nước. 

                      “Được rồi,” anh meo, thở một hơi dài. “Cảm ơn, Nửa Đêm. Chúng tôi sẽ làm như cô nói.”

                      “Và bây giờ, tốt nhất là chúng ta nên đi săn đi,” Lông Bão thêm.

                      Cúi đầu để thể hiện sự tôn trọng sâu sắc với con lửng, anh chui qua đường hầm và phóng ra ngoài màn đêm. Chân Chim cùng Đuôi Phi Điểu chạy theo anh. 

                      “Chân Sóc, em ở lại với Da Hung,” Vuốt Mâm Xôi meo. “Hãy nghỉ ngơi và làm khô bộ lông của em đi.”

                      Thật ngạc nhiên, chân Sóc đồng ý mà không hỏi gì cả, liếm nhanh qua tai anh rồi ngồi xuống bên cạnh chị gái mình. Vuốt Mâm Xôi nhìn họ trong chốc lát, chợt nhận ra họ có ý nghĩa như thế nào đối với mình – ngay cả cô lính nhỏ màu cam, mèo mà anh đã cố gắng hết sức để bỏ lại phía sau. Lông Bão và Đuôi Phi Điểu, cũng là những mèo bạn thật sự, và thậm chí chân Chim đã trở thành một đồng minh mà anh muốn có trong bất kì trận chiến nào.

                      “Cô nói đúng,” anh meo cẩn thận với Nửa Đêm. “Chúng tôi đã trở thành một.”

                      Con lửng gật đầu trân trọng. “Trong những ngày tới, mọi mèo sẽ cần đến nhau.” Cô nói với đầy đủ sức mạnh của một lời tiên tri từ bộ tộc Sao. “Hành trình của cậu không kết thúc ở đây, chiến binh trẻ tuổi à. Nó chỉ mới bắt đầu.”



                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2013 11:54:14 bởi S.F >
                      #26
                        S.F 28.09.2013 11:55:32 (permalink)
                        5
                        Phần kết



                        Thảm cỏ chia cắt đường Sấm Rền với Sao Lửa đang lãng vãng gần đó, ánh mặt trời yếu ớt làm bừng sát bộ lông màu lửa của ông. Ngay bên cạnh, Vằn Xám đang ngửi mùi không khí trong ngờ vực. 

                        “Bộ tộc Sao vĩ đại, có mùi hôi thối trong ngày hôm nay!” ông la lên. 

                        Đuôi Mây và Lông Bão tới chỗ họ, và chân Lá, thành viên cuối cùng của đội tuần tra, quay lưng với đám cúc vạn thọ mà cô vừa mới kiểm tra. Đuôi Mây khịt mũi ghê tởm. “Mỗi lần tôi đến đây, phải mấy cả ngày để cái mùi này bay ra khỏi bộ lông của tôi,” anh phàn nàn.

                        Bão Cát đảo mắt nhưng không nói gì.

                        “Mấy mèo biết đấy, có gì đó bất thường trong ngày hôm nay,” Sao Lửa meo, liếc nhìn lên xuống đường Sấm Rền. “Không có con quái vật nào trong tầm nhìn, nhưng mùi thì tệ hơn bao giờ hết.”

                        “Và con có thể nghe thấy tiếng gì đó,” chân Lá thêm, vểnh tai lên.

                        Gió mang thứ tiếng ầm ĩ tới chỗ nhóm mèo, mờ nhạt nhưng to dần lên. 

                        Đuôi Mây trở lại chỗ tộc trưởng của anh với vẻ khó hiểu trong đôi mắt. “Cái gì vậy? Tôi chưa bao giờ nghe thấy…” Giọng anh hỏ dần và anh đứng im há hốc mồm.

                        Trên đường Sấm Rền, xuất hiện một con quái vật lớn nhất trong những con quái vật mà tất cả mọi mèo đã từng nhìn thấy. Ánh sáng mặt trời bừng sáng trên cơ thể nó, và cái nóng bốc lên trên mặt đường Sấm Rền. Tiếng ầm ầm phát ra làm náo động toàn bộ khu rừng. 

                        Nó từ từ tiến đến, với những con quái vật khác theo phía sau. Hai Chân bu quanh chúng y chang mấy con bọ chét, và lời nói của họ bị nhấn chìm trong tiếng gào rú của mấy con quái vật.

                        Khi con quái vật dẫn đầu chạy sát tới chỗ mấy con mèo, không thể tưởng tượng nỗi những gì đang xảy ra. Thay vì rẽ ngoặt, hoặc vòng qua dải cỏ hẹp ở sát đường Sấm Rền, nó đâm thẳng vào bầy mèo. 

                        “Cái gì vậy?” Vằn Xám la ó trong khi Sao Lửa gầm gừ. “Chạy đi!”

                        Ông chui vào một bụi cây dương xỉ trong khi thủ lĩnh trợ tá của ông chạy trốn vào rừng sâu và quay sang nhìn chằm chằm từ phía dưới một bụi cây dại. Đuôi Mây bắn lên thân cây gần nhất và thu mình giữa hai nhánh cây, nhìn xuống. Bão Cát chạy vào một cái mương nước nhỏ, chỉ dừng lại để nhìn khi đã sang tới bờ bên kia, lông dựng đứng lên sốc xen lẫn với tức giận. Chân Lá chạy theo cô, nằm bẹp trên thảm cỏ.

                        Con quái vật tiến về phía trước với bàn chân đen khổng lồ nghiền nát tất cả mọi thứ trên đường đi của nó. Cả năm con mèo đứng xem, đông cứng lại sợ hãi, nó đâm vào một cây to, thân cây rung lắc và sau đó, với tiếng hét của tất cả các con mồi trong rừng, gốc của nó bị bật ra khỏi mặt đất. 

                        Thân cây ngã xuống. Con quái vật tiếp tục lăn tròn nó.

                        Sự tán phá trong khu rừng đã bắt đầu.


                        HẾT TẬP 1

                        #27
                          saomai1268 21.11.2013 20:55:42 (permalink)
                          5
                          Tác phẩm đã được đăng vào thư viện ở địa chỉ:
                          http://vnthuquan.net/truy...83a3q3m3237nvn#phandau
                          Xin chân thành cám ơn các bạn.

                          Chúc các bạn luôn vui vẻ

                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2013 21:44:38 bởi saomai1268 >
                          #28
                            Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 28 trên tổng số 28 bài trong đề mục
                            Chuyển nhanh đến:

                            Thống kê hiện tại

                            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                            Kiểu:
                            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9