Tùy Bút Cố Quận
Giời! Vậy là lâu nay cô Tím viết về Hoa, Lá, Gió, Trăng, Mưa, Nắng, Sáng, Trưa, Chiều, Tối, Áo Dài, Áo Bà Ba, Xuân, Hạ, Thu, Đông, Lẫu So Đũa, Rượu, Bánh...v..v.là có ẩn ý ghẹo nhị ca này đấy ư???
Phải Cô Đang Phá Tôi!!!
Này Cô đừng viết nắng
Chớ ngồi tay bút mưa
Áo dài, bà ba ngắn
Hoa hạ, thu lá thưa
Tôi ngờ rằng Cô nói
Ngờ rằng Cô ghẹo tôi
Là vần âm thơ hỏi
Phải Cô đang phá tôi!!!
Em không phá nhị ca...thì nhị ca cũng đâu có tha em, thôi thì " Tiên Hạ Thủ Vi Cường " bởi " Hạ Thủ Vi Tai Ương " nhị ca nhé; khà khà.
Thân,
Nhị Ca
Cái cõi văn chương trên đời này, nó dày đặc như lá trên rừng, cứ chiếc vừa rụng xuống mà tay mình vô tình nhặt được hay chú tâm chờ nhặt lấy, ngắm xem màu sắc, đọ đo kích cở, nhìn dáng trông hình đến khi đã nằm lòng in trí thì cành cao lại vừa mọc ra thêm vài chiếc xanh và vài chiếc sắp úa vàng hết rồi! Thế mới biết, mình chỉ là một phần trong muôn một thôi a, dù có học hỏi cả đời vẫn không bao giờ đủ và vẫn còn nhiều điều mình phải tìm người để Bất Sỉ Hạ Vấn hầu được nghe những lời luận giảng cho đầu óc u mê thông tuệ hơn ra chút nào hay chút nấy.
Văn Như Lá Rụng
Văn nhưng lá rụng trên rừng
Chiếc vừa nhặt. nhúm đã bừng trồi xanh
Lắng nghe, chiêm nghiệm, thực hành
Thuần câu, luyện chữ là cành đơm hoa
Đà trái nhỏ lớn tầm xa
Tay vói chẳng đụng nhành là nhành cao
Thôi thì tay xá, cúi vào
Ngồi bên vệ đất mà đào mồ chôn
Điều ta biết đã là hồn
Văn muôn năm cũ lưu tồn sách xưa
Thú văn chương có niềm vui và nỗi buồn của chính nó vậy đấy bạn tôi ạ.
Thân,
Nhị
Hiền Tỷ Tui hát hay quá và Hiền Muội Tui lộng hình đẹp hết còn chỗ chê...tiếc là sân sau sân trước nhà nhị tui, Bà Hùm Quận Sáu toàn trồng cây củi tạ (để đánh) với bụi xương rồng (để phạt quì)! Nên không có hoa, chỉ có thơ...tặng vần chữ được chăng Hiền Tỷ&Muội???
Chuyện Hoa Sim
Sao không chết người đi chinh chiến
Mà chết người em nhỏ hậu phương
Sao không chết người trong binh biến
Mà chết người em nhỏ tôi thương!!!
Cho rừng hoa nhớ sắc
Áo nàng xưa tím màu
Tiễn chàng đi giết giặc
Tà biên biếc sim màu
Giờ em không còn nữa
Tôi đồi núi quân hành
Hạ mùa hoa sim nở
Tím cành xanh! Mộ xanh
Sao không chết người đi chinh chiến
Mà chết người em nhỏ hậu phương
Sao không chết người trong binh biến
Mà chết nguời em nhỏ tôi thương!!!
Người em nhỏ nào, ông thơ cho người em nhỏ hậu phương nào!!! Mau khai Tui nghe...không thì bữa nay ông bỏ xác dưới tay tui à nghe ông nhị ơi; khà khà<img class="inlineimg" title="Z45" src="http://dtphorum.com/pr4/images/smilies/zing/z45.gif">.
Thân,
Nhị Đệ&Ca
Bác Đi Không Kêu Tui!
Bác đi sao không kêu tui
Sao không đánh tiếng!!! Tìm vui một mình
Giờ còn quay cảnh, đăng hình
Cá chiên bơ nhậu linh tinh thế à
Bác đi không rủ rê a
Thơ tui ai bạn vần qua âm về
Chúc bác Thích Cà Na có một chuyến về thăm nhà vui nghe Bác.
Thân,
Nhị
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.07.2016 13:52:39 bởi Cố Quận >
Đã viết bài " Văn như lá rụng " thì phải đăng bài " Thơ như hoa tàn " cho cân xứng, cho trên dưới liền nhau thôi.
Thơ Như Hoa Tàn
Thơ như cành hoa nở
Đầu hôm...cuối buổi tàn
Nay còn hương cánh nớ
Mai đất nọ rụng vàng
Chữ nào rưng rưng sắc
Câu nào da diết màu
Đọc vần âm tâm đắc
So tứ ý...nghẹn ngào
Nay cành hoa cánh nở
Mai đài nhuỵ rụng đàng
Đầu hôm âm vang nớ
Cuối buổi đây vần tàn
Thơ như hoa mùa rơi
Thơ là lạc thú và đôi khi thơ cũng là cung sầu trong ta đấy bạn.
Thân,
Nhị
Tôi bỏ lại sau lưng những danh vọng cuộc đời đã gần tám năm, từ lúc Cha, Mẹ và Anh Tôi mất! Tôi trở về sống với ảo mộng văn thơ mà tôi đã lần bỏ lỡ trong những ngày tuổi trẻ nơi quê hương mình và tháng ngày lưu lạc trên xứ người, càng đi sâu vào thì niềm đam mê chữ nghĩa của tôi như sống dậy sau bao năm vùi chôn chúng tận đáy lòng hầu lo cho bản thân và gia đình có được cuộc sống yên bình. Tôi yêu thơ lắm, yêu vần âm từ ngày còn cắp sách, yêu từng câu ca dao ngọt ngào, từng âm điệu của những bài nhạc thời tiền chiến, từng quyển sách của những tháng năm lửa binh và yêu quá đi thôi cái quãng đời học trò ê a từng con chữ ngày nào...để từ đó trong tôi có niềm đam mê mỗi khi ngồi viết vậy.
Một Ngày Không Thơ
Một ngày ta không thơ
Không gian buồn hiu quạnh
Vần vương vấn trăng tơ
Tú tinh trời đêm lạnh
Nghiên mực sầu tím đông
Giấy hoa nhớ câu dòng
Hoài mây! Mong lá chiếc
Rụng la đà bến song
Sương cảm lòng nhỏ giọt
Khói động tâm màn giăng
Long lanh từng hạt xót
Xa ngoài sân ướt sân
Một ngày không chữ thơ
Dạ buồn tênh! Hiu quạnh
Ra vào trí ngẩn ngơ
Canh tàn, vầng dương ánh
Không thơ...ngày tháng dài
Ngày tháng sẽ dài lắm nếu vắng thơ bạn ạ! Buồn...
Thân,
Nhị
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.07.2016 01:10:35 bởi Cố Quận >
Mùa đến rồi mùa đi, xuân khởi đông tận, tháng qua tháng, năm tàn năm tuổi đời chồng chất mà quê nhà vẫn còn xa quá xa. Biết Quê Nhà Phương Nao!!! Mùa đi mùa lại đến
Tháng tận kéo năm tàn
Như con thuyền không bến
Lênh đênh sóng nước làn
Đưa về đâu mãi đâu
Giăng giăng áng trăng sầu
Giữa trời tây sương khói
Quê mình lạc mãi đâu
Biết bao giờ trở lại
Chân dưới phố phường xưa
Đêm ngồi bên hiên mái
Nhìn làn mưa trắng mưa
Mơ mùa xuân năm cũ
Gió hạ thổi trưa nào
Thu chiều soi nước lũ
Dòng đông xanh biếc vào
Sông Kiên đò ai đón
Cầu Tàu Mỹ ai đưa
Đến trường hai buổi nón
Tà lụa trắng người xưa
Mùa đi mùa lại đến
Năm khởi thoáng năm tàn
Con thuyền không thấy bến
Lênh đênh sóng nước làn
Đưa mình đi về đâu
Giăng giăng khói sương mầu
Lạc dòng trôi đất khách
Biết quê nhà phương nao!!!
Thấm thoát đã nửa đời người xa xứ! Quê nhà biết đến bao giờ trở lại...biết đến bao giờ???
Thân,
Nhị
Giờ thì mượn cái hình của chị Nhung Sâu Rọm mà bàn chuyện cái nồi thịt kho trứng gà. Nhớ hồi còn sống bên nhà thì thường kho thịt với hột vịt vì trứng gà đắt tiền mua ăn không nỗi, nhất là vào cái thời mấy anh Cán Đười Ươi, Quân Mọi ở trong rừng mới ra thành đang thực hiện kế hoạch Cướp Nam Chuyển Bắc hầu đưa toàn dân miền nam xuống hố hay ra biển để làm mồi cho cá và hải tặc! Viết đến đoạn này lại nhớ là mình đã phạm vào một trong Nghìn Điều Vợ Cấm là không được đụng đến chuyện Chính Chị Chính Em nên phải ngưng vậy...chứ không, lỡ Bà Hùm Quận Sáu mò vào kiểm tra, đọc bài này lại cho vài cây củi tạ vào mông thì đau cái thân già này lắm. May là mệnh số Dân Nam chưa dứt nên chỉ gần Nửa bỏ xác ngoài Biển đông, hơn Nửa qua được bờ bến Tự Do đầy Nhân Bản này và từ đó thì nồi thịt được kho với trứng gà, ăn kèm với dưa cải trộn rau răm, nhâm nhi với đủ thứ bia ngoại; say vào ngồi thơ (lại thơ!) tang tình cái nồi Thịt Kho Trứng Gà .
Thịt Kho Trứng Gà
Ối giời! Cái nồi thịt kho
Làm đây nhớ tết mồi no, rượu vào
Ngồi bàn chuyện cũ năm nao
Trứng gà, trứng vịt trời cao đất gần
Rồi cười, rồi khóc trong sân
Hò câu Nam Bộ, thơ ngân khúc Đường
Cái nồi thịt kho lừng hương
Trứng trong tô nó như đương réo mình
Đến cái nồi Thịt Kho Trứng của Nhung Tui nấu đãi khách phương xa về ăn cưới con trai tui mà ông cũng thơ, cũng viết tràng giang đại hải ở đây...thiệt là hết biết còn lời nào để nói mà; khà khà.
Thân,
Nhị
Màu Tàn Thu
Tàn thu! Trời sắp tàn thu
Lá trên cây vắng đông mù mù sương
Cành vàng vài chiếc vấn vương
Chờ cơn gió muộn rụng đường lá bay
Chờ cơn mưa hạt nặng ngày
Theo dòng qua cuối bến này con sông
Ven bờ ai áo mùa đông
Hoài thu vớt chiếc mùa bồng bềnh trôi
Tức cảnh thành thơ tám câu lục bát tặng Nga Muội vậy nhé, chúc Nga Muội một cuối tuần vui bên Gia Đình.
Thân,
Nhị
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2016 13:06:34 bởi Cố Quận >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 19 bạn đọc.
Kiểu: