Tùy Bút Cố Quận
Tết, một chữ mà ai lỡ sinh ra trong đời mang thân phận An Nam là khó quên được tết lắm bạn ạ! Tết với những bồn chồn đợi mong của những ngày tuổi trẻ, những đắn đo lo lắng trong thời trung niên và những hoài niệm nhớ thương ở lứa tuổi lục thập nhi nhĩ thuận, thì tết đối với một người Việt Nam Một Nghìn Năm Đô Hộ Giặc Tàu (hỏi mấy anh trong Bộ Chính Trị Đảng Cướp Việt Nam có hiểu bảy chữ này không??? Chắc là không! Nên chuyện nhỏ lớn chi của cái Mảnh Đất Hình Chữ S này Mười Sáu Ông Cán Lớn Tham Ô-Ươn Hèn Họ, từng tên đều phải lội suối, trèo non qua cúi lạy mà trình báo cho Tàu Tặc tận tường, học theo thói Bán Nước của Cái Xác Thúi Ba Đình.), Một Trăm Năm Đô Hộ Giặc Tây (thì cũng tại cái bệnh hoan liêu phong kiến, không chịu học hỏi cái hay của thiên hạ! Luôn cho mình là cái rốn của vũ trụ này, y như mấy tên giặc Bắc Phương, mà ra) và Hai Mươi Năm Nội Chiến Từng Ngày (viết đến đoạn này thì cho nhị tui mang tên Nguyễn Sinh Cung ra mà mắng nhé! Tên Rước Giặc vào phá nát Nước Nam, đội cái Chủ Nghĩa Quái Thai Cộng Sản trên đầu mà tàn sát biết bao nhiêu sinh mạng của Người Việt Nam, tàn phát Đất Nước Việt mà cha ông đã bỏ biết bao công sức để gìn giữ; tên Hồ Chí Minh đúng là loài Cầm Thú - Mục Súc của thế kỷ 20 đấy bạn). Tết, đối với Người Việt Bên Nhà và Người Việt Tị Nạn Cộng Sản Hải Ngoai là Tập Tục không thể thiếu được trong kiếp trăm năm làm người Việt Nam Da Vàng, nên mỗi độ tết về là bên này Trời Lưu Vong và bên kia Đất Mẹ, người Việt Nam lại bồn chồn mong đợi, đắn đo lo lắng và hoài niệm nhớ thương những gì đã mất, những gì đang còn nắm trong tay và những gì sắp đến trong tương lai sau này bạn à.
Mùa Xuân Tuổi Dại
Những mùa xuân thủa rộn ràng
Mong chờ tết đến xuống đàng rong chơi
Đồng tiền mới, chúc mừng lời
Ông bà, cha mẹ sống đời cùng con
Đánh bạc, đốt pháo lối mòn
Ăn quà bánh chợ tay còn quẹt môi
Đi quanh khoe áo mới rồi
Xem phim rạp chiếu mê ngồi vải nhăn
Sáng ra nếp thẳng giung giăng
Chiều về bụi bám in lằn đen thui
Xa rồi một thủa xuân vui
Những ngày tết cũ! Bùi ngùi dạ thay
Tết, một chữ mà không ai chẳng nhớ hương vị của tháng ngày còn thơ dại thời Việt Nam Cộng Hoà với những rộn ràng mong đợi tết đến...phải vậy không bạn mình???
Thân,
Nhị
Tết của tôi bây giờ đã không còn những rộn ràng mong đợi như thời còn tuổi trẻ nơi quê nhà! Mà tết đến với tôi bên đây trời tha hương trong nỗi nhớ thương và luyến tiếc những mùa xuân cũ, những mùa xuân mà tôi vẫn còn ông bà, cha mẹ, đầy đủ anh chị em và bạn bè bên cạnh để còn thấy ngày xuân với những niềm vui và sự an bình trong tâm hồn mình.
Tết Của Tôi Bây Chừ!
Tết của ta và những ngày tuổi trẻ
Nay còn đâu! Mùa lặng lẽ...về đâu
Cánh mai xuân vàng hoa nhánh một mầu
Trong gió nắng gốc đầu thôn gió nắng
Tết của ta giờ mái râm điểm trắng
Giờ tha hương! Đường mấy chặng tha hương
Cánh đào xuân đỏ hoa nhánh chân tường
Trong sương khói mù mịt phương sương khói
Tết của ta với thời gian như vội
Đến rồi đi! sớm tối bóng ngày đi
Bóng nguyệt trôi, mọc lặn cõi định kỳ
Năm tàn khởi vòng thi nhau tàn khởi
Tết của ta bây chừ không mong đợi
Không chờ trông áo mới những ngày mùng
Không bánh dưa, không tiệc bạn mời chung
Ta rượu tết! Niềm mông lung lữ thứ
Tết của ta bây chừ đây viễn xứ
Bây chừ đây! Vần chữ ý thơ sầu
Dòng rưng rưng thầm hỏi áng xuân đâu
Trong gió nắng mai đầu thôn xưa vắng
Tết của ta bây chừ sương khói trắng
Trời tha hương! Mùa lặng lẽ xuân buồn
Hạt bay bay ngoài lặng lẽ mưa tuôn
Hoa tan tác! Cánh đào buông tan tác
Tết của tôi bây chừ buồn lắm! Trời tha hương bên này giăng đầy khói sương, u ám một không gian trắng mầu mưa đông bạn ạ.
Thân,
Nhị
Mỗi lần xa nhà, nhất là xuôi về những vùng đất miền nhiệt đới như Florida với khí hậu ẩm ướt, trời chợt nắng chợt mưa này, làm nhị tôi nhớ Việt Nam vô cùng! Sáng chủ nhật lấy chuyến bay từ San Jose qua Salt Lake City và đổi máy bay để đáp xuống phi trường Orlando, lấy xe xong đã gần sáu giờ chiều, trời vừa sụp tối. Thời tiết bên ngoài thành phố Orlando ấm áp, nhiệt độ khoảng bảy mươi tám độ F, gió hiu hiu, mây trắng bàng bạc giăng kín bầu trời mang những cơn mưa rào đến rồi đi! Nhị tôi muốn viết vài ba câu thơ nhưng không viết được bởi hai tay đang ôm tay lái, viết là đâm xuống bờ hồ ngay bạn ạ, với lại thức giấc từ lúc ba giờ sáng để chuẩn bị và để hai cháu đưa ra phi trường nên đầu óc không tập trung được, nghĩ gì không ra gì cả bạn ơi. Trên đường đi cậu Con Trai Thứ cứ mãi dặn dò " Bố nhớ ngủ sớm, đừng ngồi thơ thẩn, đừng bia rượu và viết chuyện muôn phương, chuyện áo, chuyện hoa, chuyện mấy mươi năm cũ nghe bố! ", nhị tôi cười và nghĩ trong đầu là thật không ai hiểu tôi bằng Bà Hùm Quận Sáu và hai đứa con mình. Trở lại chuyện Florida, lấy xe xong là nhị tôi lái mấy vòng quanh phi trường tìm xem có quán ăn Việt hay Tàu nào gần đó không, bởi cái bụng đang tấn công tới cái đầu, hoa mắt, tay rung, đói quá mà! Rất tiếc là tìm không ra quán nào cả, thôi thì lái thêm hai mươi dặm đường nữa để đến khách sạn lấy phòng, tắm rửa cho sạch mùi gió sương rồi sẽ hỏi thăm nơi chốn mà lo cho cái bụng xấu tính và cái đầu mơ mơ màng màng của mình cũng chưa muộn đấy mà. Trên đường từ phi trường đến khách sạn cây cỏ hai bên xa lộ và sông nước liền nhau, xanh thẳm một màu dưới ánh đèn đường, lại nhớ Rạch Giá của những năm mới lớn quá đi thôi! Mới thấy câu " Đi xa nhớ nhà, nhớ vợ thương con " mà ông bà chúng ta thường nói, đúng quá đi chứ nị.
Đi Xa Nhớ Nhà
Có ai đi xa chẳng nhớ nhà
Nhớ màu cây lá đất quê ta
Nhớ con sông nhỏ cầu hai chiếc
Nhớ phố thành đêm áo lụa tà
Cơm chiều canh cá ai tay nấu
Khói quyện mùi hương gạo Nàng Hương
Mâm vang tiếng nói cười nhân hậu
Ta mãi nhìn cho mãi mãi thương
Có ai đi xa phút chạnh lòng
Ao hồ trong nắng nhạt làn trong
Thẩn thơ đưa mắt nhìn thơ thẩn
Dạ thầm...như đang đợi, đang trông!!!
Một chút tình thôi chút vậy mà
Chút niềm tơ tưởng, vấn vương a
Chút mây, chút gió ngày hiu gió
Chút của em tôi chút mặn mà
À ta! Ta nhớ người ta nhớ
Nửa kiếp bên chồng gánh nặng vai
À ta! Ta nhớ người ta nợ
Ân tình nguyện trả đủ...khôn phai
Đấy, chỉ nhớ có bấy nhiêu đấy, nhớ áo lụa, nhớ Bà Hùm Quận Sáu thôi đã là bao đây chữ thơ. Giờ phải đi nằm để mai còn thức nỗi mà chân bước vào lớp học, không lại trễ giờ! Không thì tai ù, đầu cứng ngắc chẳng thu thập được là bao lời của ông giáo giảng bạn nhé. Kẻo khi trở lại nhà, người ta hỏi mình học được gì??? Lúc đó cứ ú với là ớ...người ta sẽ phán " Học được thơ ư!!! " và người ta sẽ cười mình chết bạn ạ! Chiều nay lên máy bay sẽ ngồi viết tiếp chuyện nhớ San Jose trời lành lạnh, nhớ chiếc xe nằm chờ chủ trong sương, nhớ phòng làm việc, nhớ cô bạn đồng nghiệp, nhớ cái máy computer, nhớ Facebook và nhớ Tha Hương vậy nghe các bạn ta.
Thân,
Nhị
Về rồi! Nhị em về đến nhà lúc một giờ sáng đêm qua, leo lên giường đánh một giấc ngon lành, hơn mười giờ sáng này mới bò dậy nỗi, lòng còn nhớ Florida và cô nhân viên khách sạn người Mễ Tây Cơ xinh xắn. Thôi trở lại Quán Nửa Khuya của Hiền Tỷ, chứ không...kẻo quên mất thì Hiền Tỷ Tui lại trách nhị tui là hứa về viết quán nửa khuya, mà cứ " Mễ Tây Cơ " đâu đâu!!!
Quán Nửa Khuya
Quán nửa khuya còn rượu
Hết! Hết thật rồi à
Lấy gì tôi câu phú
Mà hoa với áo tà
Ai ca mà hay thế
Ai hát giọng thiết tha
Âm cao vời vậy nhể
Hình như Hiền Tỷ a!!!
Bravo tay Bravo
Mắt mơ màng...hư vô
Nhớ thời chinh chiến cũ
Sa trường! Biệt thành đô
Xoá bóng hình xưa ấy
Cô nữ sinh năm nào
Chừ hạ qua đã mấy
Mờ nhân ảnh! Phượng màu
Nửa khuya nghe người hát
Tiếc thay rượu chẳng còn
Mời ai chung thù tạc
Nhắc đường quanh, lối mòn
Quán nửa khuya người, tôi
Mời tách trà nhắp môi
Bên hiên trăng nửa mảnh
Nằm nghiêng nghiêng bóng trôi
Trời! Hết rượu rồi à, mới canh năm mà chẳng còn rượu nên quán vắng như Chùa Bà Đanh, nghe nhạc mất phê rồi bà chủ ạ; khà khà.
Thân,
Nhị Đệ
Trước khi về lại Mỹ, Tím muội nhớ cắt vài nhánh mai vàng đóng thùng, qua đây gửi cho nhị ca chơi tết nghe.
Thấy Hoa Nhớ Tết Trời Nam
Tím à cắt ít nhành mai
Gửi tôi đất khách! Dạ hoài sắc xuân
Vàng hoa thắm nhuỵ hương rừng
Mỏng manh năm cánh thơm lừng trời nam
Tháng giêng gió bấc đầu vàm
Sân tiền cánh rụng trà đàm xuân mai
Tím à cắt ít nhành sai
Gửi tôi đất khách! Dạ hoài mùa xưa
Chúc Tím Muội có những ngày xuân vui bên người thân và bạn bè nhé.
Thân,
Nhị Ca
Xưa Á Đông thì Tam Tòng, tại gia tòng phụ-xuất giá tòng phu-phu tử tòng tử; Nay Tây Phương thì Tam Phục, tại gia tòng phụ-xuất giá tòng thê-thê tử tòng tử vậy! đúng là mỗi thời mỗi khác, mỗi nơi mỗi tập tục phải ngộ biến tùng quyền mà, còn không thì tàn mạng nghe ông nhị say.
Con À Xuất Giá
Con à! Tại gia tòng phụ
Xuất giá tòng thê, thê tử tòng tử
Con phải khắc dạ, ghi tâm
Không hồn cõi âm, dương gian bỏ xác
Nhẹ thì thân nát vì roi
Chân què tay quặt, mặt rách da tươm
Đầu tóc sớm tối chơm bơm
Áo quần mảnh vá, cơm cá mắc xương
Được thế đã phúc lắm rồi
Chớ có than van, chớ có thơ vần
Nên nhớ! Tại gia tòng phụ
Xuất giá tòng thê, thê tử tòng tử
Nghe con, nhớ lời cha dạy...kẻo không mệnh yểu à con ơi! Khà khà.
Thân,
Nhị
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: