Tùy bút chứ không chit chát
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 9 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 133 bài trong đề mục
Nguyên Thạch 10.10.2017 14:24:46 (permalink)
Quê hương là gì, ở đâu?  



Nguyên Thạch (Danlambao) - Tôi không xem 800 báo đài trong hệ thống tuyên truyền của nhà cầm quyền cộng sản là Quê hương, mặc dù thỉnh thoảng tôi có một ít bài viết nhẹ nhàng cố tránh đụng chạm và phê phán cái cơ chế hiện hành nhưng bọn nô bút đại diện cho Ban tuyên giáo công sản vẫn không cho đăng. Có lẽ khi đọc những bài viết ấy, họ đã thấy được nhiều ẩn dụ của thứ ngôn từ mà họ cho là phản động hay sặc mùi phản động?. 



Quê hương là gì, ở đâu? Hẳn rất nhiều định nghĩa tùy theo ký ức, cảm nhận riêng của mỗi người. Có người định nghĩa Quê hương là nơi chôn nhao cắt rún, là con đường làng bến nước cây đa, mái tranh nghèo có lũy tre xanh bên dòng sông êm ả, Quê hương là nơi tuổi thơ đánh đáo chơi bi…


Người ở lại thì cho Quê hương là chùm khế ngọt, nơi chia đắng sẻ bùi, là nơi để đặt niềm tin và hy vọng. Người ra đi thì cho rằng Quê hương là nơi đã chôn vùi kỷ niệm của một thời đã qua và giờ đây với bao tiếc nuối nhớ nhung…


Quê hương ở đâu? Với người trong nước thì mơ hồ rằng không biết Quê hương mình hiện giờ đang ở đâu? Với ĐCSVN thì cho rằng Quê hương mình là ở bên kia biên giới thuộc phương Bắc cho nên bằng mọi giá phải nghe theo lời dạy của đại thi hào bưng bô Tố Hữu tiên sinh:


Bên nay biên giới là nhà
Bên kia biên giới cũng là quê hương. 
Hoặc:
Bên kia biên giới là tình
Bên nay biên giới cũng mình với ta.


Còn với người Việt ở hải ngoại thì Quê hương chỉ còn ở trong tâm khảm, trong quả tim với bao nỗi niềm đau đáu về một nơi đã thuộc quyền cai trị của bọn Thái thú tôi tớ cho ông chủ Chệt cộng.


Với tôi, Quê hương là tất cả quá khứ cùng hiện tại, với bao êm ái và với cả nhức nhối đau thương, với chuỗi kỷ niệm êm đềm lẫn bao trăn trở cho một đất nước có hơn 100 triệu dân đang quằn quại đau thương dưới ách tròng Việt cộng và Tàu cộng.



Hiện tại gần gũi nhất mà tôi cảm nhận Quê hương của tôi giờ đây là thôn Dân Làm Báo, nơi mà tôi có thể viết lên tâm tư, có thể nói lên những điều mà tôi suy nghĩ, để rồi cùng bạn hữu và quí còm sĩ trò chuyện dường như mỗi ngày. Không biết có bạn đọc, còm sĩ nào có cùng cảm nghĩ như tôi?. Nơi mà tôi và bạn cùng các tác giả có các bài viết mang đầy tâm nguyện, chứa đầy kiến thức, kinh nghiệm cùng những nhận định rất chính xác bởi được dựa trên nhiều dữ liệu đáng tin cậy của lịch sử, của thời cuộc để đem thông tin đến cho toàn dân hầu nâng cao thêm trình độ DÂN TRÍ, thứ mà bất cứ cuộc cách mạng nào cũng phải cần đến.


Tôi không xem 800 báo đài trong hệ thống tuyên truyền của nhà cầm quyền cộng sản là Quê hương, mặc dù thỉnh thoảng tôi có một ít bài viết nhẹ nhàng cố tránh đụng chạm và phê phán cái cơ chế hiện hành nhưng bọn nô bút đại diện cho Ban tuyên giáo công sản vẫn không cho đăng. Có lẽ khi đọc những bài viết ấy, họ đã thấy được nhiều ẩn dụ của thứ ngôn từ mà họ cho là phản động hay sặc mùi phản động?. 


Chân lý có thể đúng ở bên này Thái Bình Dương nhưng sai ở bên kia mà Triết gia Thiên chúa giáo Pháp thế kỷ XVII Pascal có viết một câu trở thành tục ngữ: “Chân lý bên này rặng núi Pyrenees là sai lầm ở phía bên kia”. Tất nhiên những người cộng sản phải bảo vệ những gì mà họ cho là của họ và cho đó là đúng, bất luận ý kiến của số đông cho rằng những điều họ tin, những điều họ đã và đang làm là những gì đi ngược lại với trào lưu Dân Chủ, phản lại với ý nguyện của toàn dân. Nhưng chân lý bao giờ cũng là chân lý. Sự thật bao giờ cũng là sự thật mà tôi tin chắc rằng một ngày nào đó bọn họ (cộng sản) phải trả lại sự thật cùng chân lý cho người dân khi toàn dân đồng lòng vùng dậy giải trừ họ.


Một ngày nào đó có thể (xin nhấn mạnh là có thể) ĐCSVN sẽ vì rất tức tối vì các trang mạng Lề Dân đã làm bỉ mặt họ, đã trưng bày quá nhiều bằng chứng hùng hồn có thật không thể chối cãi, đã vạch trần những gì mà đối với họ đáng ra phải được giấu kín như những chuyện thuộc “thâm cung bí sử”, tức theo cộng sản là phải được tuyệt đối giữ bí mật thì họ sẽ bất chấp tấn công hoặc cho đánh sập các trang mạng đã gây cho ĐCS những thiệt hại to lớn này, tỉ dụ như Dân Làm Báo. Mất Dân Làm Báo, với tôi phần nào cũng còn đồng nghĩa với sự mất Quê hương. Điều này, có thể bạn sẽ cho rằng sao tôi đơn giản thế? Vâng, có lẽ bạn đúng mà cũng có thể bạn sai vì bạn đã có tầm nhìn chưa đầy đủ về những trang mạng “Lề Dân”, cái lề mà toàn đảng CSVN phải sợ, phải lo đối phó mà bằng chứng hùng hồn nhất là chúng cố dồn nhiều nỗ lực để ngăn cấm, như họ đã làm trong thời gian qua.


Tiền bạc và danh vọng đã khiến một số người trở nên BẤT CHÍNH! Dọc theo bọn người bất chính ấy, phần đông là đám đảng viên có quyền có chức mà cụ thể là BCT – TWĐ (Bộ Cá Tra), chúng đã hoàn toàn đánh mất lương tâm, trách nhiệm của những đứa con thuộc dòng giống Việt Nam, phản bội lại cha ông, quay lưng lại với dân tộc để bán đứng Quê hương cho giặc ngoại bang Tàu cộng qua hành vi ngầm ký kết “Mật Nghị Thành Đô 1990” tại Tứ Xuyên Trung cộng cũng như vâng lịnh 16 chữ vàng khè và 4 Tốt do bọn bành trướng Trung cộng ép buộc Nguyễn Phú Trọng phải quì lạy tuân thủ.

Ngày mai bọn bành trướng ngông cuồng Trung cộng sẽ đánh sập và thôn tính toàn bộ Biển Đảo đất nước Việt Nam thì đó là ngày mà tôi cùng tất cả các bạn sẽ mất đi một Quê hương rộng nghĩa hơn, bao quát hơn. Ngày tang thương đau buồn cho cả một dân tộc ấy có đến hay không là do chúng ta có cố gắng đấu tranh hay thờ ơ vô cảm.



9/10/2017

Nguyên Thạch

 
#16
    Nguyên Thạch 23.10.2017 11:20:18 (permalink)
    [This post was marked as helpful]
    Quê hương mình chua lắm phải không anh?


     

    Bao năm dài, chúng tôi trông ngóng 

    Góp sức mình cho ước vọng Quê Hương

    Luôn thuộc câu “Nhiễu điều phủ lấy giá gương

    Nơi cố quốc đầy nhiễu nhương bão lộng.

     

    Góp ý kiến thì anh cho là phản động! 

    Các anh dư biết dân ta đang lầm than trong cuộc sống 

    Ổ chuột chen nhau cống rãnh ngập đầy

    Nô lệ ngay trên quê hương mình với mức lương chỉ đủ sống lất lây 

    Chịu nhịn nhục hứng đắng cay đánh đập.

     

    *

    Quê hương mình chua lắm phải không anh?”, câu hỏi này cũng không khác nào câu hỏi của cô giáo Trần Thị Lam qua bài thơ nổi tiếng khắp các trang mạng xã hội lẫn một số trang mạng “Lề Dân”.  

    ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH?

     

    Đất nước mình ngộ quá phải không anh

    Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn

    Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm

    Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…
     
     

     

    Đất nước mình lạ quá phải không anh

    Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ

    Những dự án và tượng đài nghìn tỉ

    Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…
     
     

     

    Đất nước mình buồn quá phải không anh

    Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc

    Rừng đã hết và biển thì đang chết

    Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…


     

    Đất nước mình thương quá phải không anh

    Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại

    Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải

    Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…


     

    Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh

    Anh không biết em làm sao biết được

    Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước

    Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…


     

    TRẦN THỊ LAMTrường PTTH chuyên Hà Tĩnh.

     

    *

     

    Quê hương mình chua lắm phải không anh, tuy dưới dạng như là một câu hỏi nhưng thật sự đó là những nỗi niềm ưu tư, những chua xót quặn đau…của thứ dân trong một chế độ mà  người còn thua cả chó qua bài thơ:   Các anh có biết?  Nguyên Thạch (Danlambao)

    Anh có biết là anh đang tàn phá?
    Cả Quê Hương đã mất lối đi về!
    Một chủ nghĩa sai lầm đã chối bỏ tình quê
    Bao hoang tưởng… cho những lời thề vô sản.

    Anh có biết là các anh đã bị lừa bởi quân thù đại Hán?
    Đem cả non sông để bán, để dâng!
    Để hôm nay trước thảm họa vô ngần
    Vận mệnh dân tộc?
    Ngàn cân treo sợi chỉ.

    Anh có biết, Độc Lập Tự Do Dân Chủ là những điều trân quí?
    Bao máu xương để dựng lũy xây thành
    Bao ngàn năm, tiền nhân đã gìn giữ Tổ Quốc ngàn xanh
    Thế mà hôm nay, sao các anh lại đành đánh mất?.

    Tôi muốn hỏi và mong các anh nhìn ra sự thật
    Đất đai, biển đảo, tài nguyên… ngày tháng mất dần!
    Các anh hãy can đảm nhìn vào cuộc sống của người dân
    Đã lê lết dưới một chủ nghĩa nghèo bần khốn khó…

    Các anh hãy nhìn vào sự thật
    Quê Hương ta đó
    Kiếp dân đen còn thua cả chó xứ người!
    Cuộc sống lầm than… còn đâu những nụ cười tươi?
    Trong khi guồng máy cai trị của các anh đầy dẫy những đười ươi mụ mị.

    Xin hỏi các anh, trên thế giới nước nào có quá nhiều đĩ?
    Đĩ bán trôn, đĩ gian xảo miệng mồm
    Đĩ lọc lừa, đĩ cướp giựt, đĩ chỉa chôm
    Sống trên xương máu của những tấm thân gầy còm kiệt sức.

    Hỏi các anh, trên thế giới có nước nào có quá nhiều quan chức
    Hống hách, điêu ngoa, cướp giựt, tham tàn?
    Có chính phủ nào lại đem cả giang san
    Khi chưa chiến đã vội đầu hàng cúi mặt?.

    Có bao giờ các anh nghe tim mình se thắt
    Dân lê thân dưới gót giặc ngoại bang
    Hành hạ hãm hiếp bắn giết hung tàn…
    Và căm hận lũ sài lang hổ đói?.

    Đôi điều phân trần, tôi gởi đến các anh lời kêu gọi
    Mau tỉnh tâm, mau cởi trói dân lành
    Mau trở về với dân tộc để cùng nhau gìn giữ non nước ngàn xanh
    Thôi mò mẩm trong quẩn quanh ngõ tiệt.

    Tôi đã biết
    Dân đã biết
    Mong các anh cũng biết…
    Vì tất cả chúng ta đều là con dân nước Việt
    Đất nước hôm nay đã… ngõ tiệt đường cùng.

     * Còn với Đỗ Trung Quân thì:

     

    Bài Học Đầu Cho Con

     

    Quê hương là gì hở mẹ

    Mà cô giáo dạy phải yêu

    Quê hương là gì hở mẹ

    Ai đi xa cũng nhớ nhiều

     

    Quê hương là chùm khế ngọt

    Cho con trèo hái mỗi ngày

    Quê hương là đường đi học

    Con về rợp bướm vàng bay

     

    Quê hương là cầu tre nhỏ

    Mẹ về nón lá nghiêng che

    Là hương hoa đồng cỏ nội

    Bay trong giấc ngủ đêm hè

     

    Quê hương là vàng hoa bí

    Là hồng tím giậu mồng tơi

    Là đỏ đôi bờ dâm bụt

    Màu hoa sen trắng tinh khôi

    Sau này thì bài thơ trở thành ngoại giao, trở thành mang một chút sứ mệnh chính trị, thì xin thưa với quý vị là điều đó nằm ngoài ý muốn của tác giả, bởi vì một bài thơ được viết và khi để nó ra, nó sống hay nó chết, cái đó không nằm trong tầm tay của người sáng tác. Thật sự tôi cũng rất ngạc nhiên là bài thơ này có một số phận rất là đặc biệt, nó được nhiều người biết đến, nó được loan đi rất là xa, nó có thể gây yêu mến nhưng đồng thời nó cũng có thể gây ngộ nhận.

    Nhà thơ Đỗ Trung Quân

     

    Quê hương mỗi người chỉ một

    Như là chỉ một mẹ thôi

    Quê hương nếu ai không nhớ…(1)

    Đỗ Trung Quân * Một bài khác nhằm đối đáp với với Nhà thơ Đỗ Trung Quân:    

    Quê Hương giờ có phải chăng là chùm khế ngọt?

    [Liên kết = http: //2.bp.blogspot.com/-x82MdBuN85M/UTlOtidd9pI/AAAAAAABNps/07XMInw7UM0/s1600/bualiem-Ca-dao-cong-san-Danlambao.jpg][/link]  

    Quê hương đó, nặng lòng lắm chớ

    Công ơn Cha tình Mẹ, nỡ nào quên

    Nợ núi sông, nghĩa Tổ Quốc phải đáp đền

    Mong nước Việt vươn lên vùng trời rộng.

    Chúng tôi muốn sống

    Dân tôi muốn sống

    Luôn tự hào là nòi giống Âu Cơ

    Đã bao nhiêu năm mòm mỏi đợi chờ

    Thời gian đã đủ cho những cái tâm nhớp nhơ cuồng lộng.

     

    Bao năm dài, chúng tôi trông ngóng

    Góp sức mình cho ước vọng Quê Hương

    Luôn thuộc câu “Nhiễu điều phủ lấy giá gương

    Nơi cố quốc đầy nhiễu nhương bão lộng.

     

    Góp ý kiến thì anh cho là phản động!

    Các anh dư biết dân ta đang lầm than trong cuộc sống

    Ổ chuột chen nhau cống rãnh ngập đầy

    Nô lệ ngay trên quê hương mình với mức lương chỉ đủ sống lất lây

    Chịu nhịn nhục hứng đắng cay đánh đập.

     

    Quê hương tang thương mùa lũ về tràn ngập

    Bão lụt triền miên nương rẫy thất mùa

    Trong khi các anh có cuộc sống như vua

    Bày lễ lộc se sua yến tiệc.

     

    Thức ăn thừa mứa, rượu đổ tràn ly mà các anh nào biết

    Máu dân nghèo thắm đỏ tiệc vô tâm

    Nước mắt đau tương của những bà mẹ âm thầm

    Khóc con gái tuổi mười lăm đi làm đĩ.

     

    Trong khi con cái các anh, con đi Tây, thằng đi Mỹ

    Vung vít bạc tiền phung phí ăn chơi

    Chốn quê xưa bao khó nhọc những mảnh đời

    Những em bé lang thang tờ vé số.

     

    Mái vẹo tường xiêu, dột mưa ai tu bổ

    Đường đến trường thác đổ phải đu dây

    Lớp nông dân mưa nắng dạn dầy

    Đời cực nhọc để trắng tay cho tham nhũng.

     

    Từng ngụm rượu đầy máu dân đỏ ủng

    Từng ly bia chứa ẩn khúc chia lìa

    Của những đứa con bị bán tận Kampuchea

    Hoặc vượt biên giới qua bên kia dâng Hán phiệt.

     

    Tủi hổ thay hôm nay, toàn dân nước Việt

    Trai lao nô, gái đi đĩ xứ người

    Một lũ quan ngồi chễm trệ, ăn thịt sống uống máu tươi

    Bầy quạ đỏ mất tính người nhân bản.

     

    Các anh là một lũ cướp có giấy phép để lập thành băng đảng

    Tạo quyền uy để mãi mãi lộng hành

    Loài cáo chồn luôn xú uế hôi tanh

    Đã tàn phá bao mầm xanh dân tộc.

     

    Làm Thái thú theo ngoại bang mất gốc

    Biển đảo biến dần

    Đâu thác Bản Giốc, đâu ải Nam Quan?

    Chúng nó chỉ hăm he mà các anh đã vội đầu hàng!

    Còn đâu thuở dọc ngang Trường Sơn xẻ.

     

    Các anh đã trở thành mụ mị bởi cái cơ chế chuyên quyền ma mẻ!

    Nhụt chí nam nhi thành kẻ ươn hèn

    Chủ nghĩa lọc lừa đầu độc mãi thành quen

    Đời chìm ngập vũng đen… tiệt lộ.

     

    Thanh niên chúng tôi mong cùng toàn dân đứng lên lật đổ

    Đám bạo quyền, lố nhố lũ mị quan

    Chung sức xây lại Việt Nam đất nước đường hoàng

    Thoát tủi nhục giống da vàng nước Việt.

     

    Có thể các Anh biết và chúng tôi luôn biết

    Dòng oan khiên ngả nghiệt chuỗi thương đau

    Người dân tôi, xưa dũng khí anh hào

    Ngoại xâm đến chẳng núng nao chống giặc.

     

    Các anh cúi đầu đành sao?

    Qui hàng phương Bắc?

    Hoàng Trường Sa thắt chặt gọng lưỡi bò

    Các anh luôn vẽ vời mấy chữ Độc lập Tự do!

    Dân mãi khổ

    Đâu ấm no?

    Đâu hạnh phúc?

     

    Giấc miên trường, các anh ngủ quên trong hèn nhục

    Gói gọn lương tâm để đổi lấy bạc tiền

    Dạy lọc lừa, tạo một xã hội đảo điên

    Nuôi ảo vọng triền miên trong tăm tối

     

    Chủ nghĩa ngoại lai… nào chỉ đường dẫn lối?

    Bảy mươi năm vẫn tăm tối!

    Khá gì hơn???

     

    Chúng tôi với các anh không thù hận không căm hờn

    Bởi thảy cả cùng mang ơn Quốc Tổ

    Thì đây lời tâm huyết của chúng tôi thổ lộ

    Sự thật, đôi khi là sự tủi hổ nhân tâm

    Đã đủ quá rồi, kiếp vong nô, tù ải, giam cầm

    Chúng tôi đứng dậy cho Tổ Quốc Việt Nan ngàn năm trường tồn mãi

     

    Diệt nội thù, đánh tan ngoại xăm cho dân an quốc thái

    Nếu quả thật vì tương lai nước Việt thì tại sao các anh cản lại???.

     

    Xin nói thật là các anh chẳng phải

    Vì Quê Hương nên biển ải mất dần

    Đừng mị rằng…nhà nước nhân dân!

    Đấy chỉ là kế sách nhằm giữ vững bước chân thống trị

     

    Dân nước tôi, vốn dĩ hòa vi quý

    Lộ tiệt cùng… phải quyết chí vùng lên

    Bào vệ giang sơn Tổ Quốc vững bền

    Sẵn sàng diệt sạch những tên bán nước…

     Hịch Diên Hồng… dân Nam tiến bước.

     Nguyên Thạch (2)

     

    *

     

    Khế và chanh là hai thứ trái cây có vị chua nhưng khế của Đỗ Trung Quân có vẻ như chứa vị ngọt, còn khế của Nguyên Thạch sao mà chua lè, đắng chát!

    Chanh của Nguyễn Bính vào thời tiền chiến sao mà đượm hương tình yêu trinh trắng đến thế, cho dẫu là hoa chanh.
     
    Chân quê  
     

    Hôm qua em đi tỉnh về

    Đợi em ở mãi con đê đầu làng

    Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng
    Áo cài khuy bấm, em làm khổ tôi!

    Nào đâu cái yếm lụa sồi?
    Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân?
    Nào đâu cái áo tứ thân?
    Cái khăn mỏ quạ, cái quần nái đen?

    Nói ra sợ mất lòng em
    Van em em hãy giữ nguyên quê mùa
    Như hôm em đi lễ chùa
    Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh!

    Hoa chanh nở giữa vườn chanh
    Thầy u mình với chúng mình chân quê
    Hôm qua em đi tỉnh về
    Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều

    1936 

    Bài thơ này đã được nhạc sĩ Trung Đức phổ nhạc thành bài hát cùng tên, và nhạc sĩ Song Ngọc phổ nhạc thành bài hát Hương đồng gió nội

    Nguồn: Hoàng Xuân, Nguyễn Bính – thơ và đời.(3)

    * Còn “chanh” của Nguyên Thạch thì sao? Tình yêu đôi lứa của dân miền Nam dẫu trong thời binh loạn do CSBV đánh phá triền miên nhưng dưới thể chế Dân Chủ đầy Nhân Bản thì tình yêu cũng không thua gì những mối tình êm đềm trong thời tiền chiến. Cuối tuần, mời bạn đọc nghe tác giả kể vài câu truyện lãng mạn hầu vơi đi chút nhọc nhằn của một xã hội còn chua hơn giấm hôm nay.

     

    Theo em đi lễ chùa

     

    Theo em đi lễ chùa Hương.

    Dâng nhang nguyện Phật…tình thương ngập lòng

    Đóa hồng rộ giữa vườn hồng

    Mong tặng ai một chùm bông hẹn thề.

    Hỡi em cô gái miền quê
    Bước đời vướng mãi tóc thề buộc chân
    Nên đường vai sánh thật gần
    Quê người xứ lạ cũng cần có nhau.

    Em hoa đồng nội má đào
    Đồng tiền chúm chím ngọt ngào nụ duyên
    Khoan thai ôi dáng ngoan hiền
    Lời êm Oanh Yến đua chuyền cành cây.

    Hẹn em rằm tới nơi đây
    Chùa Hương cây rợp bóng cây si tình
    Đón người áo trắng xinh xinh
    Đóa trinh nở rộ vườn trinh sân chùa.

    *
    Theo em đi lễ chùa – 2
     
     
    Rằm nay em đến thăm anh
    Mây xanh, em mặc áo xanh hương mùa
    Mỗi Rằm em đến lễ chùa
    Siêng năng niệm Phật..
    Cho vừa lòng anh.

    Hoa chanh rộ giữa vườn chanh
    Nét ai e thẹn…lòng anh nhủ thầm
    Nguyện trăng sau, cũng trăng Rằm
    Em mặc áo tím đến thăm viếng chùa

    Tím như mây tím gió đùa
    Để anh theo gió, gió lùa cánh bay.

    Cách xa tay vói bàn tay
    Hãy cứ như thế để đây trĩu lòng
    Đêm về còn mãi ước mong
    Được đợi dáng đến, được trông dáng về.

    Hỡi cô con gái miền quê
    Liêu xiêu chân vướng tóc thề buộc chân

    Đường gần mà nẻo chẳng gần
    Nên bươm bướm mãi trong sân la đà
    Nhà em đường đến không xa
    Chỉ xa một nỗi là xa cách lòng.

    Vườn hồng nở rộ đóa hồng
    Hồng gai khó hái, nhọc công anh chờ
    Gái quê ngoài cứ hững hờ
    Mà trong như đã…trông chờ bóng ai

    Tết Mai rực nở cánh Mai

    Xuân này dạm hỏi

    Trúc Mai duyên cầm

    Cưới nhau cũng đúng ngày Rằm

    Hai họ đều chúc…

    Trăm năm vững bền. (4) và (5)

     

     

    Nguyên Thạch

    -------

    Chú thích: (1)  [link = http: //www.rfa.org/vietnamese/news/programs/LiteratureAndArts/Friendly-chat-with-poet-do-trung-quan-and- the-popular-opinion-about-his-poem-que-huong-mlam-10052008105607.html] http://www.rfa.org/vietna...am-10052008105607.html [/ link]
    (2)   [liên kết = http: //danlambaovn.blogspot.com/2013/06/que-huong-gio-co-phai-chang-la-chum-khe.html] http: //danlambaovn.blogsp...chang-la-chum -khe.html [/ liên kết]
    (3)http://www.thivien.net/Ng...ate&SortOrder=desc
    (4)   [link=http://poem.tkaraoke.com/31008/Theo_Em_Di_Le_Chua.html]http://poem.tkaraoke.com/...heo_Em_Di_Le_Chua.html[/link]

     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2017 11:33:22 bởi Nguyên Thạch >
    #17
      Nguyên Thạch 29.10.2017 09:08:20 (permalink)
      Dân tộc nào bất hạnh nhất trên thế giới và do ai?  


      Nguyên Thạch (Danlambao) - Thể chế chính trị quyết định sự tiến lùi của đất nước. Cũng là Hàn Quốc nhưng Bắc Hàn và Nam Hàn hoàn toàn khác nhau về đời sống cũng như mức độ phát triển. Đông Đức và Tây Đức trước đây, Việt Nam Cộng Hòa và miền Bắc cộng sản trước 1975 cũng vậy. Dưới sự lãnh đạo của ĐCS (Đảng Cướp Sạch) trong một cơ chế độc tài toàn trị, đảng ta tự do nổ trong hoang tưởng, khiến đất nước sẽ ngày càng tiến về cuối danh sách của bảng xếp hạng. Dân Việt Nam sẽ ngày càng thêm hổ thẹn và tủi nhục cho phận kiếp nô lệ, một thứ bất hạnh dọc theo các dân tộc bất hạnh nhất thế giới.

      *
      Với câu hỏi trên, dựa vào các tiêu điểm chung thì tôi đoan chắc rằng hầu hết bạn đọc sẽ trả lời là dân Bắc Hàn (Triều Tiên) là một dân tộc bất hạnh nhất hành tinh này vì phải sống dưới chế độ độc tài cộng sản lại thêm thứ độc nữa đó là độc tài gia đình trị.

      Nam Hàn và Bắc Hàn có cùng một chủng tộc, có chung một nền văn hóa, ngôn ngữ, phong tục tập quán… được gọi chung là người Hàn (người Triều Tiên), tên nước là Đại Hàn hay Hàn Quốc. Người Đại Hàn, dẫu Nam hay Bắc thì trên căn bản về nhân chủng thì họ không khác biệt nhau mấy về nhiều mặt nhưng sở dĩ vào lịch sử cận đại thì giữa Nam và Bắc đã có những sự khác biệt quá xa, xa đến độ tưởng chừng như không thể so sánh. Chỉ riêng một yếu tố thu nhập bình quân đầu người thì cũng đã có một khoảng cách quá lớn, GDP per capita của South Korea 27,538.81 USD (2016), Hàn Quốc là nước có nền kinh tế đứng thứ 11 trên thế giới và là nước châu Á đứng thứ 3 sau Nhật Bản và Singapore (1). GDP North Korea 583.00 USD, tức khoảng 3,7% so với Nam Hàn.(2)

      Ngoài ra nếu đem sự Tự do sinh hoạt đời sống, Dân chủ, Tự do lập hội, tín ngưỡng, Tự do Ngôn luận… thì Bắc Hàn là một khung sắt kép kín và hoàn toàn không có gì để so sánh với Nam Hàn.

      Câu chuyện xúc động về cô gái trốn khỏi "địa ngục" Triều Tiên

      Cả thế giới không ai cho rằng người dân Bắc Hàn có cuộc đời hạnh phúc và Việt Nam rồi cũng sẽ như Bắc Hàn.

      Tại sao có sự khác biệt quá khủng như vậy? Nguyên nhân tạo ra sự khác biệt kinh khủng ấy là do chế độ, nghĩa là do thể chế chính trị.

      Hãy gạt bỏ ra các nước ở Phi Châu như: Somalia, Ethopia, Congo…vì sự khắc nghiệt của thiên nhiên cũng như đời sống của các giống người ở châu lục này vì đặc điểm khó khắc phục của nơi đó.

      Việt Nam thì sao? Hãy xem bảng xếp hạng của thế giới để biết được vị trí của nước này nằm ở đâu. Ở vị trí thứ 141/194, Việt Nam chỉ trên Bắc Hàn và một số nước nghèo đói ở Phi Châu

      Bảng xếp hạng của Liên hiệp quốc (2013) (3)



      -
      -
      -

      -
      -
      -
      Chỉ số thông minh của người Việt Nam không kém gì so với bất cứ giống dân thông minh nào khác trên thế giới, cộng thêm người Việt với tính siêng năng cần cù, luôn có tinh thần cầu tiến…Như vậy người Việt Nam đã hội đủ các yếu tố cần thiết để đạt đến thành công.

      So với người Nhật Bản, người Hàn thì người Việt có sự trùng khớp về diện mạo dáng dấp, màu da nhưng người Việt sống dưới chế độ cộng sản và với thái độ hãnh tiến thái quá nên lối suy nghĩ của người Việt so với người Nhật, người Hàn là rất dị biệt. Giáo dục của đảng ta luôn hô hào rằng: “Đất nước ta có rừng vàng biển bạc, nguồn tài nguyên phong phú, cha ông ta luôn có truyền thống chống giặc ngoại xâm…”

      Trên thực tế như mọi người đã thấy, rừng vàng thì cứ mạnh thằng nào thằng đó chặt cho bằng sạch, xong lại còn cho ngoại bang thuê với giá cho không. Biển bạc thì cứ tha hồ thải chất độc, gây ô nhiễm, Tàu cộng cướp bao nhiêu đảo thì cứ cướp, Tàu tuyên bố chủ quyền hầu hết Biển Đông thì cứ mặc, đảng cứ cúi đầu cho êm chuyện, miễn sao đảng còn tồn tại là được. Nguồn tài nguyên phong phú thì cứ tha hồ nạo vét khai thác một cách vô tư, vô trách nhiệm, cứ hốt hết ngay bây giờ, còn thế hệ tương lai thiếu thốn như thế nào thì cứ mặc. Do sự tự sướng của đảng, người Việt Nam cũng có tánh ỷ lại bởi cha ông ta luôn có truyền thống chống giặc ngoại bang thì cứ làm ngơ không phản ứng gì cả rồi tự nhiên giặc sẽ sợ cái truyền thống ấy!.
      Người Nhật thật là biết lo thân cho nên họ giáo dục dân họ: Đất nước Nhật chỉ là đảo trơ, không được thiên nhiên ưu đãi, không có tài nguyên, dân Nhật phải biết lo kẻo không chúng ta sẽ thua sút thiên hạ và sẽ chết đói…Từ tư duy ấy, người Nhật đã thành công. Phong cách cùng đạo đức của giống dân này đã khiến cả thế giới phải kính phục. Còn người VNCS thì ngược lại, đi đâu cũng bị người ta theo dõi, vào shop thì luôn bị dòm ngó để nhắc nhở “tính tiền”.

      Thể chế chính trị quyết định sự tiến lùi của đất nước. Cũng là Hàn Quốc nhưng Bắc Hàn và Nam Hàn hoàn toàn khác nhau về đời sống cũng như mức độ phát triển. Đông Đức và Tây Đức trước đây, Việt Nam Cộng Hòa và miền Bắc cộng sản trước 1975 cũng vậy. Dưới sự lãnh đạo của ĐCS (Đảng Cướp Sạch) trong một cơ chế độc tài toàn trị, đảng ta tự do nổ trong hoang tưởng, khiến đất nước sẽ ngày càng tiến về cuối danh sách của bảng xếp hạng. Dân Việt Nam sẽ ngày càng thêm hổ thẹn và tủi nhục cho phận kiếp nô lệ, một thứ bất hạnh dọc theo các dân tộc bất hạnh nhất thế giới.


      27/10/2017

      Nguyên Thạch
      danlambaovn.blogspot.com
      ___________________________________
      Ghi chú:
      (1) https://tintuc.vn/kinh-te-han-quoc-vuon-minh-xep-thu-11-tren-the-gioi-121730
      (2) https://www.google.ca/search?ei=o-
      (3)https://vi.wikipedia.org/wiki/Danh_s%C3%A1ch_c%C3%A1c_qu%E1%BB%91c_gia_theo_GDP_(danh_ngh%C4%A9a)_b%C3%ACnh_qu%C3%A2n_%C4%91%E1%BA%A7u_ng%C6%B0%E1%BB%9Di

       
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2017 09:09:54 bởi Nguyên Thạch >
      #18
        Nguyên Thạch 31.10.2017 04:31:56 (permalink)
        Đánh thắng 3 đế quốc để trở thành…ăn mày!  
         

        Đảng cộng sản Việt Nam luôn tự hào là đã đánh thắng được 3 đế quốc, thực dân để gần đội đít bảng xếp hạng danh sách của Liên Hiệp quốc và trở thành…ăn mày!. ĐVSVN tài đến thế là cùng.

        *

        Từ ngày gia đình họ bị tan nát bởi cha bởi ông Nguyễn Sinh Sắc (còn gọi là Nguyễn Sinh Huy), báo chí thường gọi bằng cụ Phó bảng, 1862 – 1929 là cha đẻ của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Trong một cơn say rượu, ông đã cho thuộc hạ dùng roi mây đánh một người tù vào tháng 1-1910[link=https://vi.wikipedia.org/wiki/Nguy%E1%BB%85n_Sinh_S%E1%BA%AFc#cite_note-2][2]
        . Hai tháng sau trận đòn thì người này qua đời, gia đình người này kiện lên cấp trên. Dù ông đã biện hộ rằng không phải vì trận đòn của ông mà người kia chết, nhưng ông vẫn bị triều đình nhà Nguyễn ra sắc chỉ ngày 17-9-1910 phạt đánh 100 trượng. Hình phạt nầy được chuyển đổi thành hạ bốn cấp quan và sa thải.(1)

        CHỨNG CHỈ VỀ CỤ NGUYỄN SINH SẮC BỊ TOÀN QUYỀN PHÁP CÁCH CHỨC



        Lâm vào cảnh khốn đốn, Nguyễn Tất Thành phải bôn ba tìm kế sinh nhai như đi dạy học, Vào một ngày trong tháng 8 năm 1910, Nguyễn Tất Thành rời Quy Nhơn, đi vào Sài Gòn. Từ nửa sau tháng 9 năm 1910 đến trước tháng 2 năm 1911, Nguyễn Tất Thành dạy học ở trường Dục Thanh thuộc tỉnh Phan Thiết. Rồi xin làm phụ bếp trên tàu buôn Amial La Touche Tréville vào tháng 6 năm 1911 thì cũng là chuyện bình thường như bao người tìm việc bình thường khác chứ có con mẹ gì đâu mà đảng cộng sản VẸM NÔ lại vẽ vời là “Bác đi tìm đường cứu nước”! Cứu đói thì cứ nói thiệt là cứu đói đi, hà cớ gì phải thần thánh hóa việc cứu đói thành chuyện kíu nước?.

        Còn lá đơn của Nguyễn Tất Thành đề ngày 15-9-1911 gởi cho Tổng thống và Bộ trưởng Bộ thuộc địa Pháp xin 2 vị này ban ân huệ cho được học ở trường thuộc địa Paris nơi đào tạo các sĩ quan chuyên phục vụ cho các thuộc địa của Pháp, trong đó có khu vực Đông Dương, được hai ông Nguyễn Thế Anh và Vũ Ngự Chiêu sao lục trong văn khố của Pháp và trình làng. Nội dung trong đơn xin nói rằng: “Tôi xin trân trọng thỉnh nguyện lòng hảo tâm của Ngài ban đặc ân cho tôi được học nội trú trường thuộc địa Pháp. Tôi hiện đang làm trong công ty Chargeurs Réunis (trên tàu Amiral La Touche Tréville). Tôi hoàn toàn không có chút tài sản nào, nhưng rất khát khao học hỏi. Tôi muốn được phục vụ và ước mong trở nên hữu ích cho nước Pháp…(2)

        Hai lá đơn cùng với lá thư gởi Khâm sứ Pháp ở Huế cho thấy rằng Nguyễn Tất Thành chỉ lo cho bản thân, cho tương lai của ông thôi chứ chẳng phải cho đồng bào, cho dân tộc con khỉ khô chi cả. Đây là một trong những vấn đề nhức nhối mà đảng cộng sản VẸM NÔ cố tình che giấu và lấp liếm. Tuy nhiên, giá mà lúc ấy Nguyễn Tất Thành được chấp thuận cho học trường Bảo hộ Pháp thì đất nước đâu có lâm vào cảnh ngặt nghèo, cơ cực như ngày hôm nay mà dân Việt Nam bất hạnh phải gánh chịu.

        Giá mà

         

         
         

        125 năm trước nếu không có?

        Bác

        Thì suốt 85 năm sau lòng dân miền Bắc đâu có?

        Tan tác

        40 năm sau nữa, cả nước không sống trong cảnh?

        Ngơ ngác

        Đâu có chuyện mấy triệu thanh niên cả hai miền Nam Bắc?

        Banh xác

        Cũng đâu có hiện tượng vượt biên, vượt biển

        Ào ạc

         

        Và suốt 80 năm miền Bắc không phải nghe loa phóng thanh

        Cạ cạc

        Cả nước không phải nghe TV, báo đài toàn mụ mị và?

        Lung lạc

        Cả thế giới không phải nhìn Việt Nam là một nước?

        Bệ rạc

         

        Thủ tướng và các quan chức đi ra nước ngoài không phải bị khinh là?

        Đồ đốn mạt!

        Các nhà đấu tranh Dân Chủ không phải bị?

        Tù dạt

        Các em bé gái chưa đến tuổi vị thành niên không phải đi?

        Lang bạt

        Thiếu nữ Việt Nam không thèm đi ra nước ngoài để?

        Làm đĩ kiếm bạc

        Thanh niên khỏi đi làm lao nô và luôn bị?

        Bắt nạt

        Doanh nhân cũng không sống trong tình cảnh?

        Bị lường gạt

         

        Hiến pháp cũng không có những điều luật như 79, 88, 258?

        Xuyên tạc

        Dân oan cũng không bị cướp đất cướp nhà rồi trở nên?

        Tàn mạt

         

        Sinh viên, học sinh ở trường học đâu phải bị?

        Cưỡng đạt

        Tài xế lái xe đâu phải bị CSGT xử phạt bằng cách bỏ túi riêng cả?

        Khối bạc

        Quân đội đâu phải bị Tàu Phù?

        Dọa nạt

         

        Dân Việt Nam đâu phải?

        Xơ xác

        Thể chế chính trị đâu có đảng?

        Độc ác

        Chính phủ đâu có?

        Gian ác

         

        Giá mà 125 năm trước mẹ Bác không đẻ ra Bác thì nước Việt Nam đâu có?

        Tan nát (4)

        Ngược dòng thời gian vào những thập niên 50-60, hòa theo xu hướng văn minh của nhân loại, các quốc gia có nhiều thuộc địa như Anh, Pháp, Tây Ban Nha… phải tuân thủ theo yêu cầu của Liên Hiệp Quốc về Hiến chương TUYÊN BỐ VỀ TRAO TRẢ ĐỘC LẬP CHO CÁC NƯỚC VÀ CÁC DÂN TỘC THUỘC ĐỊA, 1960. (Được thông qua theo Nghị quyết số 1514 (XV) ngày 1/4/1960 của Đại Hội đồng Liên Hợp Quốc).(3)  

        Một Nghị Quyết Đã Khiến Các Quốc Gia Thuộc Địa Được Trao Trả Độc Lập Mà Không Đổ Máu

         

        Vào thập kỷ 50’s, Liên Hiệp Quốc là một cơ quan với rất nhiều quyền lực, ngay cả đối với các chính quyền cộng sản. Nhờ Nghị Quyết sau đây với sự đồng thuận tuyệt đối của Đại Hội Đồng, tất cả các thuộc địa của châu Âu, từ Á sang Phi, đã được hoàn trả quyền tự trị và độc lập. Các láng giềng của Việt Nam như Mã Lai, Indonesia, Brunei, Mayanmar…đều hưởng độc lập mà không phải gây chiến với thực dân. Riêng dân tộc Việt Nam, 6 năm trước đó, dưới sự lãnh đạo của ông Hồ và đảng cộng sản đã hy sinh hơn 800 ngàn sinh mạng (có hồ sơ ghi hơn 3 triệu) để đánh Pháp dành độc lập. Có lẽ mình không biết kiên nhẫn như Mã Lai hay Indonesia? (3)

        Đại Hội đồng, Lưu ý đến quyết tâm đã được các dân tộc trên thế giới tuyên bố trong Hiến chương Liên Hợp Quốc nhằm tái khẳng định sự tin tưởng vào các quyền cơ bản của con người, nhân phẩm và giá trị của con người, quyền bình đẳng giữa nam và nữ và giữa các quốc gia lớn và nhỏ, đồng thời nhằm thúc đẩy tiến bộ xã hội và các tiêu chuẩn sống tốt đẹp hơn với sự tự do rộng rãi hơn; Nhận thức sự cần thiết của việc tạo ra các điều kiện cho ổn định và phồn vinh cũng như mối quan hệ hòa bình và hữu nghị trên cơ sở tôn trọng các nguyên tắc về quyền bình đẳng và tự quyết của các dân tộc và sự tôn trọng rộng rãi và tuân thủ quyền con người và những tự do cơ bản dành cho tất cả mọi người, không phân biệt chủng tộc, giới tính, ngôn ngữ hay tôn giáo; Thừa nhận sự khao khát cháy bỏng về tự do của các dân tộc phụ thuộc vào vai trò quyết định của các dân tộc đó trong việc giành được nền độc lập của họ; Nhận thức rõ những xung đột đang tăng lên do sự chối bỏ hoặc những cản trở đối với con đường đến với tự do của các dân tộc này, đang gây ra sự đe dọa nghiêm trọng cho hòa bình thế giới; Xét vai trò quan trọng của Hiến chương Liên Hợp Quốc trong việc trợ giúp phong trào độc lập tại các lãnh thổ quản thác và chưa tự quản; Thừa nhận rằng, các dân tộc trên thế giới mong muốn mạnh mẽ việc chấm dứt chủ nghĩa thực dân dưới mọi hình thức biểu hiện của nó; Tin tưởng rằng, sự tiếp tục tồn tại của chủ nghĩa thực dân sẽ ngăn cản sự phát triển của hợp tác kinh tế quốc tế, gây trở ngại cho sự phát triển kinh tế, văn hóa và xã hội của các dân tộc phụ thuộc và cản trở ý tưởng của Liên Hợp Quốc về một nền hòa bình cho toàn thế giới; Khẳng định rằng, các dân tộc có thể, vì các mục đích của chính mình, tự do định đoạt nguồn của cải và tài nguyên thiên nhiên mà không làm ảnh hưởng đến bất kỳ trách nhiệm nào phát sinh từ việc hợp tác kinh tế quốc tế, trên cơ sở nguyên tắc đôi bên cùng có lợi và pháp luật quốc tế; Tin tưởng rằng, tiến trình giải phóng là không thể thể cưỡng lại được và rằng để tránh những khủng hoảng nghiêm trọng, chủ nghĩa thực dân và tất cả những sự ngăn cách và phân biệt đối xử đi kèm theo nó phải bị kết thúc; Hoan nghênh sự xuất hiện trong những năm gần đây của một số lượng lớn các lãnh thổ phụ thuộc trở thành tự do và độc lập, và thừa nhận những xu hướng mạnh mẽ đang tăng lên đối với tự do ở những lãnh thổ chưa giành được độc lập; Nhận thức rằng, tất cả các dân tộc có quyền bất di bất dịch đối với tự do hoàn toàn và với sự thực hiện chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ quốc gia của mình; Long trọng tuyên bố sự cần thiết thực hiện việc kết thúc nhanh chóng và không điều kiện chủ nghĩa thực dân cùng tất cả các hình thức biểu hiện của nó; Và vì mục đích này Tuyên bố rằng:

        1.        Sự nô dịch các dân tộc xuất phát từ ách cai trị, sự đô hộ và bóc lột của ngoại bang cấu thành sự phủ nhận các quyền cơ bản con người là trái với Hiến chương Liên Hợp Quốc và là một sự cản trở đối với việc thúc đẩy hòa bình và hợp tác trên thế giới.

        2.   Tất cả các dân tộc có quyền tự quyết xuất phát từ quyền này, các dân tộc tự do quyết định địa vị chính trị của mình và tự do theo đuổi sự phát triển kinh tế, xã hội và văn hóa.

        3.    Việc thiếu sự sẵn sàng về chính trị, kinh tế, xã hội và văn hóa không bao giờ được dùng như lý do cho việc trì hoãn (trao trả) độc lập cho các dân tộc.

        4.  Tất cả mọi hoạt động vũ trang hoặc các biện pháp đàn áp dưới bất kỳ hình, thức nào nhằm chống lại các dân tộc phụ thuộc phải bị chấm dứt để tạo khả năng cho các dân tộc đó thực hiện một cách hòa bình và tự do quyền độc lập hoàn toàn của họ, và sự toàn vẹn lãnh thổ quốc gia của họ phải được tôn trọng.

        5.  Các bước tiến hành phải sớm được thực hiện tại các lãnh thổ quản thác và chưa tự quản hoặc tại tất cả các lãnh thổ khác chưa giành được độc lập, để chuyển tất cả quyền lực cho nhân dân của những lãnh thổ nào mà không có bất kỳ điều kiện hay sự bảo lưu nào phù hợp với ý chí và nguyện vọng được bày tỏ một cách tự do của họ không có bất kỳ sự phân biệt nào về chủng tộc, tín ngưỡng hoặc màu da, để tạo ra khả năng cho các dân tộc này được hưởng thụ nền độc lập và tự do hoàn toàn.

        6.    Bất kỳ cố gắng nào nhằm gây phá vỡ toàn bộ hay một phần sự thống nhất quốc gia và toàn vẹn lãnh thổ của một đất nước là trái với các mục tiêu và nguyên tắc của Hiến chương Liên Hợp Quốc.

        Như vậy, vào thời điểm đó nếu không có ông Hồ và ĐCSVN thì các tổ chức quốc gia khác như: Phong trào Cần Vương,Việt Nam Quốc Dâng Đảng (Nguyễn Thái Học), Việt Nam Quang Phục Hội Đông Kinh nghĩa thục (Phan Bội Châu), Phong trào Phan Chu Trinh: Trong số các sỹ phu đương thời và cả sau này, Phan Châu Trinh là người thấy rõ nhất những nhược điểm của con người và xã hội Việt Nam. Ông chủ trương phải thay đổi từ gốc rễ bằng cách nâng cao trình độ trí tuệ và đạo đức của người Việt, phát triển kinh tế – văn hóa, học những tư tưởng tiến bộ của Phương Tây, từ bỏ phong tục tập quán lạc hậu… Ông cho rằng Việt Nam phải phát triển kinh tế và giáo dục để tự lực tự cường, hội nhập vào thế giới văn minh rồi mới nên mưu cầu độc lập chứ không nên cầu viện ngoại bang dùng bạo lực để giành độc lập như chủ trương của Phan Bội Châu. Chỉ như vậy Việt Nam mới có nền độc lập chân chính trong quan hệ với ngoại bang còn nhân dân được hưởng tự do trong quan hệ với nhà nước. Để thực hiện chủ trương của mình, ông đã tổ chức phong trào Duy Tân và viết những bản kiến nghị gửi lên chính quyền thực dân Pháp tại Đông Dương đề nghị họ thực hiện cải cách.

        Mùa hè năm 1906, Phan Châu Trinh về nước. Việc làm đầu tiên là gửi một bức chữ Hán (quen gọi là Đầu Pháp chính phủ thư) cho Toàn quyền Paul Beau vạch trần chế độ quân chủ chuyên chế thối nát, yêu cầu nhà cầm quyền Pháp phải thay đổi thái độ đối với sĩ dân nước Việt và sửa đổi chính sách cai trị để giúp người Việt từng bước tiến lên văn minh.

        Sau đó, với phương châm “tự lực khai hóa” và tư tưởng dân quyền, Phan Châu Trinh cùng Huỳnh Thúc KhángTrần Quý Cáp đi khắp tỉnh Quảng Nam và các tỉnh lân cận để vận động cuộc duy tân. Khẩu hiệu của phong trào lúc bấy giờ là: Khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh.

        Thành ngữ có câu: “Người lương thiện thì không ai theo cộng sản, theo cộng sản thì không lương thiện” hoặc “Trí thức không ai theo cộng sản, theo cộng sản thì không phải là Trí thức”, cho nên đã  có câu “ 20 tuổi mà đi theo Cộng sản là không có cái đầu, 40 tuổi mới từ bỏ Cộng sản là không có trái tim”. Hồ Chí Minh với một số kiến thức hạn hẹp, lúc ở Pháp trong một ngày u ám, Nguyễn Áo Quốc (tức Hồ Chí Minh) đã la lớn “Nó đây rồi” và bật khóc vì ông man mán hiểu mơ hồ về chủ ngĩa Mác Lê qua luận cương của Lénin mà chính ông đã tự thú:

        “Luận cương của Lênin làm cho tôi rất cảm động, phấn khởi, sáng tỏ, tin tưởng biết bao! Tôi vui mừng đến phát khóc lên. Ngồi một mình trong buồng mà tôi nói to lên như đang nói trước quần chúng đông đảo: “Hỡi đồng bào bị đọa đày đau khổ! Đây là cái cần thiết cho chúng ta, đây là con đường giải phóng chúng ta”! Từ đó, tôi hoàn toàn tin theo Lenin, tin theo Quốc tế thứ ba”.(Hồ Chí Minh toàn tập, T10,Tr127).

         

        Căn cứ vào Hiến chương của Liên Hiệp Quốc và vào thời điểm mà toàn dân Việt Nam với tinh thần yêu nước cao độ, sẵn sàng hy sinh cho nền Độc Lập của Tổ Quốc, lúc ấy cho dẫu không có Hồ Chí Minh và ĐCSVN thì các tổ chức, các phong trào yêu nước vẫn đấu tranh và đi đến thành công. Và nếu như vậy thì Việt Nam đã không lâm vào cảnh hoàn toàn bi đát, nghèo đói, tụt hậu, mất Tự Do, Vô Dân Chủ, không Nhân Quyền thê thảm như hôm nay mà ĐCSVN (Đảng Cướp Sạch Vẹm Nô) đã gây nên, càng nguy hiểm hơn nữa là chúng đã bán nước cho Tàu cộng, đẩy toàn dân tộc một lần nữa vào vòng nô lệ.

        Đảng cộng sản Việt Nam luôn tự hào là đã đánh thắng được 3 đế quốc, thực dân để được đội đít bảng xếp hạng danh sách của Liên Hiệp quốc và trở thành…ăn mày!. ĐVSVN tài đến thế là cùng.

         

        Nguyên Thạch
        ——————-
        Chú thích (1) https://vi.wikipedia.org/wiki/Nguy%E1%BB%85n_Sinh_S%E1%BA%AFc 
        (2) http://mautam.net/forum/viewtopic.php?t=41354&start=28&sid=687fbf10276b91a4cdba93c2798e2093
        (3) http://www.gocnhinalan.com/nhung-cuon-sach-hay/mot-nghi-quyet-da-khien-cac-quoc-gia-thuoc-dia-duoc-trao-tra-doc-lap-ma-khong-mau.html
        (4) http://danlambaovn.blogspot.com/2016/03/ho-chi-minh-co-van-e.html

         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2017 04:38:53 bởi Nguyên Thạch >
        #19
          Nguyên Thạch 04.11.2017 06:06:28 (permalink)
          Nguyễn Phú Trọng và ĐCSVN khẳng định là chư hầu của Trung Quốc  


          Nguyên Thạch (Danlambao) - Hãy nghe bà Nguyễn Nguyên Bình Phó viện trưởng các vấn đề phát triển Việt Nam đã nhận định hành động của Nguyễn Phú Trọng qua việc Đại hội ĐCSTQ lần thứ 19 rằng: “Ông Tập Cận Bình vừa rồi có đọc bài diễn văn nói quá rõ tham vọng xây dựng lại trật tự thế giới mới trong đó có vấn đề ông quyết tâm lấy Biển Đông của Việt Nam”. Bà Bình còn tiếp: “Tập Cận Bình nói rõ những mưu đồ, mà mình lại sang (triều kiến) thì theo tôi cũng như một số các dư luận có quan tâm thì người ta thấy đấy là một sự tiếp tục tỏ thái độ như là chư hầu.”


          *
          https://youtu.be/L7x0I4ZLsoQ


          Ông Hoàng Bình Quân đặc sứ của Việt Nam, trưởng Ban đối ngoại của ĐCSVN và là đặc phái viên của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng sang Bắc Kinh để chúc mừng thành công của Đại hội thứ 19 của ĐCSTQ, bên cạnh việc chúc mừng, ĐCSVN còn mong muốn có sự hợp tác chiến lược toàn diện với Trung Quốc, trong khi đó trong diễn văn phát biểu khai mạc Đại hội đảng 19, ông Tập nhấn mạnh lại công tác này là tiến triển vững chắc. Nghĩa là ông Tập gởi thông điệp muốnthể hiện quyết chí chiếm trọn Biển Đông mà trong đó phần lớn diện tích biển và đảo thuộc chủ quyền của Việt Nam.


          Sự biểu hiện trắng trợn của TBT (Thằng Ba Trợn) Nguyễn Phú Trọng trước những chuỗi Hiệp định song phương, Hiệp thương về đất liền và vịnh biển, đơn phương ra lệnh cấm đánh bắt bất bình đẳng mà thiệt thòi lớn luôn nghiêng về phía Việt Nam. Hơn thế nữa Trung cộng đã ngang nhiên cướp chiếm 7 đảo của VN, đã và đang xây dựng các căn cứ quân sự kiên cố, sân bay hiện đại, các kho chứa nhiên liệu cũng như kể cả các hầm chứa hỏa tiễn mạnh, đồng thời nêu rõ quyết tâm chiếm cho bằng được Biển Đông như chính bản thân người có quyền lực cao nhất Trung cộng cũng đã nói rõ: “Hoạt động cải tạo, bồi lắp lên những đảo nhân tạo tại Biển Đông của Trung Quốc tiêu biểu cho sự quyết đoán ngày càng tăng của Bắc Kinh tại Biển Đông dưới nhiệm kỳ đầu của chủ tịch Tập Cận Bình. Trong diễn văn phát biểu khai mạc Đại hội đảng 19, ông Tập nhấn mạnh lại công tác này là tiến triển vững chắc.” (1) Đây là sự lộ liễu chạy theo giặc, nối giáo cho giặc mà Nguyễn Phú Trọng đã không xem ai ra gì.


          Nguyễn Phú Trọng không trọng dân thì đã đành vì đó là bản chất của những tên độc tài và cộng sản nhưng hắn còn không xem ĐCSVN là cái thể thống chi cả. Trong trường hợp này, tập thể đảng viên ĐCS bất luận là chức vị lớn hay nhỏ đều phải có phản ứng:


          1- Hãy luận tội Nguyễn Phú Trọng tên phản quốc, bán đứng đất nước biển đảo hùa theo giặc nhằm thôn tính Việt Nam. Đưa y ra đại hội đảng và định tội cũng như xử lý theo pháp luật dành cho những tên bán nước phản bội lại dân tộc.


          2- Cúi mặt lặng im và coi như đồng lõa với tên phản quốc, nghĩa là toàn bộ ĐCSVN cũng thỏa thuận việc bán nước cho Trung cộng.


          Trước khi là một đảng viên ĐCS thì các đảng viên này là người Việt Nam. Nếu là một người yêu nước, có trách nhiệm và bổn phận của những công dân thì các vị sẽ tự quan tâm đặt câu hỏi và phải có câu trả lời thỏa đáng.


          Hãy nghe bà Nguyễn Nguyên Bình Phó viện trưởng các vấn đề phát triển Việt Nam đã nhận định hành động của Nguyễn Phú Trọng qua việc Đại hội ĐCSTQ lần thứ 19 rằng: “Ông Tập Cận Bình vừa rồi có đọc bài diễn văn nói quá rõ tham vọng xây dựng lại trật tự thế giới mới trong đó có vấn đề ông quyết tâm lấy Biển Đông của Việt Nam”. Bà Bình còn tiếp: “Tập Cận Bình nói rõ những mưu đồ, mà mình lại sang (triều kiến) thì theo tôi cũng như một số các dư luận có quan tâm thì người ta thấy đấy là một sự tiếp tục tỏ thái độ như là chư hầu.”


          Giờ đây không còn nghi ngờ gì nữa, toàn thể người dân đã quá rõ bộ mặt của Đ M, (Đỗ Mười) Hồ Chí Minh, Nguyễn Văn Linh, Phạm Văn Đồng, Nguyễn Phú Trọng… là những tên phản quốc sẵn sàng bán đứng đồng bào, đưa cả nước vào vòng nô lệ mà không cần phải giấu diếm.


          90 triệu con tim chung nhịp bước


          Tiến về Thăng Long, ta tiến về Hà Nội
          Quét sạch bọn tham ô, bọn phản bội quê hương
          Tiến về Thủ đô, ta chiếm các nẻo đường
          Hài tội quân bán nước một phường giặc nội.


          Hơn 70 năm qua, đất nước ngập chìm trong bóng tối
          90 triệu dân Việt nam bị đẩy vào ngõ tối lầm than
          Hận vút trời cao khắp lối ngập tràn
          Quê hương, dân tộc vô vàn thống khổ


          Tiến về Sài Gòn ta tiến về các thành phố
          Đà Nẵng, Huế, Nha Trang, Tây Đô ta thách đố bạo quyền
          Đồ tể cường hào theo ác đảng cuồng điên
          Quân bán nước phản Tổ Tiên nòi giống.


          Triệu triệu người xuống đường hô to SÁT CỘNG
          Giáo mác gươm đao gậy nhọn tầm vông
          Hỏi tội bạo quyền có lùi bước hay không?
          Bởi hôm nay 90 triệu người đã đồng lòng đứng dậy
          Đất tổ quê cha, toàn dân phải giữ lấy.



          Nguyên Thạch
          danlambaovn.blogspot.com
          ______________________________________
          Ghi chú:
          (1) http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/beijing-seen-poised-for-fresh-scs-assertiveness-10312017120500.html

           
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.11.2017 06:07:32 bởi Nguyên Thạch >
          #20
            Nguyên Thạch 07.11.2017 11:56:01 (permalink)
            Việt Nam sẽ tiến đến con đường toàn trị như Bắc Hàn!
             
             
             
             
            Thương cho phận kiếp người dân Việt Nam như những bầy cừu, bầy nai ngơ ngác tội tình vì ĐCSVN (Đảng Cướp Sạch VẸM Nô) sẽ không ngại ngần dung nhiều thủ đoạn vô nhân tính để bảo đảm sự tồn tại của bầy sói hoang mà người dân Bắc Hàn hay Tây Tạng là những hình ảnh điển hình.
            *
            Rồi đây dân Việt Nam sẽ lần hồi bị gài thế từ ngõ cụt này đến ngõ cụt khác, những con đường oan nghiệt sắp đến là phải trải qua từ bế tắc này sang bế tắc khác khi mà người dân đã bị lừa vào cái bẫy mà tên đầu sỏ Hồ Quang - Hồ Chí Minh đã giăng ra thì khó mà thoát được trừ phi toàn dân Việt Nam dám can đảm, tất cả vùng dậy để làm một cuộc cách mạng đòi hỏi ĐCSVN phải từ bỏ sự hiện diện của đảng để thay thế vào là một chính thể mới có đầy đủ Tự Do Độc Lập và Dân Chủ.
             
            Người dân Việt Nam đã nếm rất nhiều mùi vị cay đắng hận căm từ một chế độ phi nhân đầy nghiệt ngã và nghịch lý… Dân đã nếm nhiều nhưng không có có nghĩa là nếm hết. Chưa hết đâu, rồi đây người dân sẽ còn phải còn gánh chịu nhiều đau đớn oái ăm hơn nữa khi mà loài ác thú bị dồn vào đường cùng thì chúng sẽ nhe nanh giương vuốt cắn xé, sát hại bất cứ kẻ nào có ý đe dọa đến sự tồn tại của chúng. Vì bản năng sinh tồn, chúng sẽ tận dụng bất cứ ngõ ngách nào, bất cứ sức lực nào mà chúng có để phản ứng.

             
            Nguyn Hu Tn chết trong đn côn an
            Cộng sản không hề đơn giản. Để dụ dỗ bầy nai để bước vào con đường cực kỳ nguy hiểm, chủ nghĩa cộng sản được bắt đầu con đường bằng những hoa thơm cỏ lạ, bằng những mùa xuân đầy hương sắc, bắt đầu cuộc đời bằng những đạo lý hơn cả Chúa, hơn cả Phật (chỉ có thể không so bằng với Đức Allah). Nào là “làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu”, nào là xã hội không có cảnh người bóc lột người, nhà cửa không cần phải khóa vì ai ai cũng sung túc, đầy đủ, nào là một xã hội không cần đến nhà nước, không biên giới, không cần tôn giáo đầy mê tín, thiếu khoa học, không phân biệt kỳ thị chủng tộc vì mọi người đều bình đẳng như nhau, mọi người đều có dư thừa của cải…và như vậy thì thử hỏi ai không mê? Ai không thích? Đừng nói chi dân dã (nhất là dân nghèo kém) với tầm suy nghĩ hạn hẹp thấy mê ru đã đành, giới Trí thức còn đang ngủ cũng còn mê mẫn nữa là.
             
            Nhưng khi đã lọt vào tròng rồi thì mọi việc mới ngã ngũ, mới nhận thực ra lời nói bằng chữ nghĩa hoàn toàn khác hẳn với việc làm! Sau khi đã bị dí vào tròng qua những khung sắt vĩ đại giăng rào kín mít mà một con ruồi cũng bay qua không lọt thì mới thấy được quan tài. Những cổ quan tài đỏ lòm lù lù bên cạnh một cách lạnh lùng. Đổ lệ ư? Hãy để cho dòng lệ đổ kín nhé, chứ lệ đổ trường giang cũng sẽ bị cho là những giọt lệ phản động đáng để cho vào tù. Khóc lóc ư? Cứ khóc thầm, khóc lên tiếng tức là những tiếng khóc phản nghịch cũng được tống vào trại giam, nơi dành cho tiếng khóc đúng nơi, đúng lúc. Cha Thiệu “xấu xấu” mà để lại đời một câu nói nghe cũng thấm “Đừng nghe những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm”.
             
            Một thứ chủ nghĩa tàn độc khủng khiếp đến độ mà những người được ban phát cho nhiều quyền cao chức trọng cũng không thể thoát được khi muốn thoát. Tất cả đã bị gắn chặt trên đầu một thứ vòng Kim cô vô hình, chiếc vòng này sẽ xiết chặt những cái đầu thức tỉnh muốn hoàn lương.
             


             
            Tổ chức an ninh xã hội là một tổ chức rất độc đáo, rất chặt chẽ của Lê Nin, hệ thống này cài đặt và cho phép người dân theo dõi, tố giác lẫn nhau nhưng những con ma vô hình khiến ai cũng phải dè dặt, lo sợ.
             
            Cán bộ nhà nước từ mọi cấp, mọi ngành bất luận là lớn nhỏ cũng đều bị hệ thống cài đặt theo dõi và sẵn sàng tố giác mà một trong những hình thức tố giác đó là “phê bình và tự phê”. Ngay cả Bộ chính trị, (Bộ Cá Tra) Trung ương đảng cũng luôn có những con cá tra canh chừng để có dịp là đớp hít lẫn nhau. Những người trong BCT muốn bàn bạc, thông đồng với nhau để tính một vài “kế hoạch ĐMCS (Đổi Mới Cuộc Sống)” nào đó cũng không thể tin tưởng được nhau vì chữ ngờ của Lê Nin quá khủng khiếp. Cho nên người nào đó đặt ra vấn đề đảo chánh từ quân đội là đặt ra vấn đề không tưởng, nghĩa là người đó chưa hiểu hết được phương thức tổ chức của quân đội cộng sản cũng như chưa biết được cách vận binh trong cái gọi là “bạo lực cách mạng” mỗi khi có nhu cầu sử dụng quân đội.
             
            Thương cho phận kiếp người dân Việt Nam như những bầy cừu, bầy nai ngơ ngác tội tình vì ĐCSVN (Đảng Cướp Sạch VẸM Nô) sẽ không ngại ngần dung nhiều thủ đoạn vô nhân tính để bảo đảm sự tồn tại của bầy sói hoang mà người dân Bắc Hàn hay Tây Tạng là những hình ảnh điển hình.
             
            Nếu chỉ nghe những gì mà Hồ Chí Minh ra lệnh cho đám đồ đệ của đảng ca ngợi, thần thánh ông ta thì quả đàn cừu, đàn nai nghe cũng bùi tai mà an tâm khi đứng gần ông (một con cáo cực kỳ ma mãnh đầu đàn cáo chưa hiện nguyên hình).
             
            Nếu chỉ biết những gì mà nền tin học hiện đại đã vạch ra nhiều sự thật về ông Hồ thì đàn nai, đàn cừu hơi e dè và cảm thấy bất an.
             
            Nhưng nếu từ đây trở về sau mà thấy rõ rằng theo hoài bảo của tên gián điệp Hồ Quang - Hồ Chí Minh là “phải hy sinh đến người Việt Nam để phục vụ cho Tàu cộng” do ĐCSVN thực hiện thì đàn nai, đàn cừu sẽ cực kỳ hốt hoảng trong tâm trạng chờ chết vì tất cả ngõ ngách đã bị bít kín, đàn cừu, đàn nai không mảy may còn lối thoát.
             
            Nhìn cấu trúc của những xã hội cộng sản dưới thời: Mao -Trung cộng, Kim - Bắc Hàn, Pôn Pốt – Campuchia, Hồ - Việt Nam, chúng ta không thể không lo xa và cũng đừng cho rằng người viết cường điệu bởi lẽ những hình ảnh ấy đã và đang xảy ra trên thực tế của lịch sử cận đại.
             
            Người viết xin mượn một câu nói của ai đó rằng “Trao thân nhằm tướng cướp” và vài câu thơ của cụ Nguyễn Du trong truyện Kiều để tạm dứt câu chuyện cảnh báo trước. Việc nhận thức được hay không là do quyền của toàn dân quyết định.
             
             
            Nghĩ rng cũng mạch thư hương
            Hỏi ra mi biết rng chàng S Khanh
             
            Sở Khanh quắt mắng đùng đùng,
            Sấn vào, vừa rắp thị hùng ra tay,
            Nàng rằng: Trời nhé có hay !
            Quyến anh, rủ yến, sự này
             tại ai ?



            Đem người giẩy xuống giếng khơi,
            Nói rồi, rồi lại ăn lời được ngay ! Kiều Nguyễn Du
             
             
             
            Nguyên Thạch 

             

             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2017 11:59:56 bởi Nguyên Thạch >
            #21
              Nguyên Thạch 12.11.2017 10:20:48 (permalink)

              Hai Tổng thống Mỹ dạy ĐCS về bài học lịch sử VN
               

               



              Thật nhục nhã cho những người cộng sản Việt Nam đã phải bấm bụng đểnghe những lời giáo huấn, nhắc nhở từ những người có khác lịch sử và nguồn gốc dân tộc. Đặc biệt Tổng thống Donald Trump nói khá nhiều tới Việt Nam, và sự kiện 2 Bà Trưng khởi nghĩa dành độc lập tự chủ hơn 2000 năm trước.(1) nhằm nhắc nhở ĐCSVN về giá trị Độc lập của đất nước Việt Nam  sớm từ bỏ thái độ quì lạy được làm nô tài  cho Thiên triều phương Bắc, cũng như dằn mặt Tập Cận Bình đang có mặt nơi đây về tinh thần chống giặc ngoại xâm của Dân tộc Việt Nam. 
              *
              Không phải do cảm tính mà 2 vị Tổng thống Barack Obama trong chuyến thăm Việt Nam 3 ngày từ 23/5/2016 đến ngày 25/5/2016  và Donald Trump từ ngày 10/11/2017 đến ngày 12/11/2017. Lại càng không phải do ngẫu hứng bởi những bài diễn văn đã được soạn sẵn theo chủ đích rõ ràng mà các vị muốn nói.
               
              Cựu Tổng thống Barack Obama thì: Có bài phát biểu của ông trước người dân Việt Nam (2) vào ngày 24 tháng 5 năm 2016  tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia
              Hà Nội, Việt Nam 12:11 P.M. ICT
              [link=https://youtu.be/5aAGuSUkgfk]Bài phát biểu của Tổng thống Obama tại Hà Nội (2016 - phụ đề tiếng Việt)
               
                  Bài phát biểu của Tổng thống Obama tại Hà Nội (2016 - phụ đề tiếng Việt) Smartcom Việt Nam - Hân hạnh đóng góp bản chép lời và phụ đề tiếng Việt cho bài phát biểu của ngài Tổng thống Ho...






              Toàn văn bài phát biểu của Tổng thống Obama tại Hà Nộihttp://soha.vn/toan-van-bai-phat-bieu-cua-tong-thong-obama-tai-ha-noi-20160524163722429rf20160524163722429.htm

               
              Mở đầu bài phát biểu của mình trước hàng nghìn khách mời tham dự, Tổng thống Mỹ đã đọc mấy câu thơ trong bài thơ “Thần” mà ông đọc thuộc những câu thơ trong bài Sông núi nước Nam của Thái úy Lý Thường Kiệt:
               
              “Sông núi nước Nam vua Nam ở 
              Rành rành định phận ở sách trời” 
               
              khẳng định chủ quyền quốc gia, chủ quyền dân tộc của Việt Nam.
               
              Ông cũng không quên đề cập đến việc không ít  người Mỹ gốc Việt đã gặt hái được thành công: “Ngay lúc này, ngồi ở đây có một người Mỹ gốc Việt nói rằng tự hào vì là người Mỹ và cũng là người Việt”, ông Obama chia sẻ. “Tôi muốn nói với các bạn trẻ Việt Nam, đất nước này là của các bạn, tương lai là của các bạn. Hãy quyết định đi. Hãy nhớ Mỹ luôn ở cạnh các bạn”.
               
              Nói đoạn, Tổng thống Obama lẩy Kiều:
               
              “Rằng trăm năm cũng từ đây
              Của tin gọi một chút này làm ghi”. Kiều - Nguyễn Du
               
              trước khi ông kết thúc bài phát biểu của mình.
               
              Còn đương kim Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump thì sao?. Ngay khi đến Đà Nẵng, Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump đã tới dự và phát biểu tại Hội nghị Thượng đỉnh Doanh nghiệp APEC (CEO Summit) đang diễn ra tại Trung tâm Hội nghị Quốc tế Ariyana.

              TT Trump ca ngợi dũng khí Hai Bà Trưng trong diễn văn APEC (2) Ông Trump nói về Hai Bà Trưng và tinh thần độc lập:


               

              Đó là tinh thần cháy bỏng trong lòng người yêu nước và mọi quốc gia. Nước chủ nhà Việt Nam không chỉ có tinh thần đó trong 200 năm mà là trong gần 2000 năm. Vào khoảng năm 40 sau Công nguyên, Hai Bà Trưng đã đánh thức tinh thần của người dân vùng đất này. Đó là lần đầu tiên người dân Việt Nam đứng lên đấu tranh cho sự độc lập và niềm tự hào của các bạn.
              Ngày nay, những người yêu nước, anh hùng trong lịch sử nắm giữ những câu trả lời cho những câu hỏi lớn về tương lai và thời đại của chúng ta. Họ nhắc nhở chúng ta là ai, sứ mệnh của chúng ta là gì.
              Cùng với nhau, chúng ta có sức mạnh để nâng người dân và thế giới lên những tầm cao mới chưa từng có.
              Hãy chọn tương lai của lòng yêu nước, thịnh vượng, niềm tự hào.
              Hãy chọn thịnh vượng và tự do chứ không phải nghèo đói và sự tôi tớ.
              Kết thúc bài phát biểu, Tổng thống Mỹ nhấn mạnh: “Hãy chọn tương lai của lòng yêu nước, sự thịnh vượng, niềm tự hào, chứ không phải nghèo đói hay sự tôi tớ. Hãy chọn một Ấn Độ Dương - Thái Bình Dương tự do, thông thoáng.


               
              It's a sentiment that burns in the heart of every patriot and every nation. Our hosts here in Vietnam have known this sentiment not just for 200 years, but for nearly 2,000 years. (Applause.) It was around 40 AD when two Vietnamese sisters, the Trung Sisters, first awakened the spirit of the people of this land. It was then that, for the first time, the people of Vietnam stood for your independence and your pride.
              Today, the patriots and heroes -- (applause) -- of our histories hold the answers to the great questions of our future and our time. They remind us of who we are and what we are called to do.
              Together, we have it in our power to lift our people and our world to new heights -- heights that have never been attained,
              So let us choose a future of patriotism, prosperity, and pride. Let us choose wealth and freedom over poverty and servitude. Let us choose a free and open Indo-Pacific.
               

               
              Với thái độ cúi đầu đến mức như thờ ơ vô cảm, còn gì rõ ràng hơn và cũng đau lòng hơn khi phải nghe những người khác (Obama và Trump) nhắc nhở, khơi động và khuyên nhủ về tinh thần Dân tộc, quí trọng Độc lập lòng Yêu nước đến người Việt Nam?.
               
              https://youtu.be/cLrttMJj7mo
               
              Toàn văn bài diễn văn được Tổng thống Mỹ Donald Trump phát biểu trước cử tọa dự APEC CEO Summit tại Đà Nẵng, ngày 10/11/2017.

               
              Câu hỏi tại sao các vị Tổng thống Mỹ đến Việt Nam lại được đông đảo người dân Việt gồm đủ thành phần trong xã hội mừng rỡ với nhiệt tâm chào đón nhưng Tập Cận Bình cũng như các lãnh đạo của Trung cộng lại không được dân chúng tiếp đón? Câu hỏi tự nó đã trả lời rằng người Việt Nam rất căm hận cũng như không muốn có bất cứ sự liên quan nào với Tàu cộng, thiết nghĩ ĐCSVN đừng cố tình quên điều đó.
               


               
              Thật nhục nhã cho những người cộng sản Việt Nam đã phải bấm bụng đểnghe những lời giáo huấn, nhắc nhở từ những người có khác lịch sử và nguồn gốc dân tộc. Đặc biệt Tổng thống Donald Trump nói khá nhiều tới Việt Nam, và sự kiện 2 Bà Trưng khởi nghĩa dành độc lập tự chủ hơn 2000 năm trước.(1) nhằm nhắc nhở ĐCSVN về giá trị Độc lập của đất nước Việt Nam  sớm từ bỏ thái độ quì lạy được làm nô tài  cho Thiên triều phương Bắc, cũng như dằn mặt Tập Cận Bình đang có mặt nơi đây về tinh thần chống giặc ngoại xâm của Dân tộc Việt Nam. 
               
              Nguyên Thạch
              -------------------
              Ghi chú: (1) http://danviet.vn/the-gioi/toan-van-bai-phat-bieu-cua-tong-thong-trump-tai-apec-da-nang-821390.html
              (2) http://soi.today/?p=209215
              (3) https://www.voatiengviet.com/a/tt-trump-ca-ngoi-dung-khi-hai-ba-trung-trong-dien-van-apec/4109764.html
               

               
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.11.2017 10:25:14 bởi Nguyên Thạch >
              #22
                Nguyên Thạch 18.11.2017 17:26:55 (permalink)
                Người Việt xấu xí  


                Nguyên Thạch (Danlambao) - Với bản tánh bảo thủ cố hữu tự nhiên của con người, quả thật rất khó khăn cho những ai tự chê trách mình, chê trách dân tộc mình với bao thói hư tật xấu. Để làm được điều này, chúng ta phải cần đến sự can đảm cùng tinh thần cầu tiến thật sự thì mới mong đạt được ước muốn. Bằng không cứ nuốt lấy những viên thuốc giả tạo được bọc bởi lớp mật ngọt thì bao giờ mới hết bệnh? Thành ngữ Việt Nam có nói “Thuốc đắng dã tật, lời thật mất lòng” là vậy.


                *
                Tôi biết chắc rằng khi đọc bài viết nêu lên những thói hư tật xấu, những điểm tiêu cực này, sẽ khiến một số người sẽ nổi giận. Các cụ thường dạy “giận mất khôn”, giận để trở nên bướng bỉnh, tự ái, không muốn đối mặt với sự thật để điều chỉnh, sửa đổi nhằm có những thái độ, hành động khá tốt hơn lên thì đây cũng được xem là một cái xấu trước nhất.

                Thế nên trước khi đi vào bàn luận và nhận định, người viết xin định rõ từ “người Việt” ở đây là ám chỉ người Việt của chế độ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa và thành phần “Ăn cơm quốc gia, thờ ma cộng sản” ở miền Nam sau ngày 2-9-1945 khi Hồ Chí Minh đọc “Bản Tuyên Ngôn Độc Lập” ở quảng trường Ba Đình. Đồng thời từ “người Việt” cũng chỉ rõ người Việt dưới chế độ của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, trong đó kể cả cán bộ, đảng viên ĐCSVN.

                Đảng cộng sản luôn hãnh tiến và tự hào rằng: Đảng CSVN quang vinh sang suốt, xã hội chủ nghĩa là một xã hội siêu việt, Việt Nam dân chủ gấp vạn lần xã hội tư bản, ở Việt Nam ra ngõ gặp anh hùng… nhưng trên thực tế thì hoàn toàn ngược lại, tôi xin liệt kê ra từng điểm khái quát như sau:


                1- Gian dối: Hãy nghe vài danh nhân nói về cộng sản và sự gian dối của họ. Russian President Vladimir Putin:


                He who believes in the communism has no brain
                He who follows the communism has no heart


                Kẻ nào tin những gì Cộng Sản nói là không có cái đầu
                Kẻ nào làm theo lời của Cộng Sản, là không có trái tim.
                Soviet Secretary General Mikhail Gorbachev (Tổng Bí Thư Xô Viết): I have devoted half of my life for communism, today I am sad to say that the Communist Party only spreads propaganda and deceives.


                Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng cộng sản. Hôm nay tôi đau buồn mà thú nhận rằng: cộng sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá.


                USA President Abraham Lincoln (Tổng thống Mỹ): You can fool of the people all the time, and all the people some times, but you can’t fool all the people at all the time.


                Anh có thể lừa dối một số người trong mọi lúc, và lừa dối mọi người trong vài lúc, nhưng anh không thể mãi mãi lừa dối tất cả mọi người.

                Từ một hệ thống cầm quyền dựa trên gian dối làm nền tảng để cai trị thì việc tạo nắn ra một xã hội gian dối là chuyện đương nhiên. Không gian dối sẽ bị loại trừ ra khỏi xã hội, cho nên người Việt Nam phải gian dối để được tồn tại trong một chế độ gian dối chứ không còn cách nào khác hơn, từ đó sự gian dối của người VN dưới chế độ cộng sản là không thể chối cãi trước sự lô gíc đó.

                2- Mụ mị: Để đạt đến mức độ ổn thỏa của sự gian dối, guồng máy cầm quyền phải dùng mọi phương cách để mụ mị dân chúng dưới bất cứ hình thức ngụy biện, đổi trắng thay đen nào miễn đạt đến mục đích. Người CS thường nói trên đầu môi: “Lấy cứu cánh để biện minh cho phương tiện”.

                Adolf Hitler từng nói ra những lời này không chút ngượng ngùng: “Lời nói dối nếu được lặp đi lặp lại hàng triệu lần sẽ trở thành sự thực”. Ông Hồ đã áp dụng sự mụ mị ấy và ông ta có phần nhiều đã đạt.
                Riêng dưới góc độ này thì cái nhìn và hai câu thơ chửi của cụ Tản Đà quả không sai:


                Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn
                Cho nên quân nó dễ làm quan.

                Gian dối và mụ mị, tật hư kiểu điếm đàng là những thói cực kỳ xấu… vậy gian dối điếm đàng là những điểm để tự hào ư?.

                3- Độc tài độc đoán: Sống dưới sự cai trị của độc đảng chuyên độc tài quá lâu thì chẳng những hơn 4 triệu đảng viên thấm nhuần tính độc tài mà người dân, nhất là đàn ông Việt còn nhiễm nặng tính độc tài độc đoán ấy. Đa số phái nam ở VN luôn có thái độ gia trưởng và là gia chủ, xem nhẹ quyền của phụ nữ và thường hay hiếp đáp đánh đập, đôi khi rất tàn nhẫn. Ở một đất nước mà quyền phụ nữ không được tôn trọng thì có đáng tự hào là những con người có phong cách?

                4- Ươn hèn: Sống dưới một chế độ độc tài đảng trị đầy nghịch lý, đất nước bị bọn cầm quyền giao bán cho ngoại bang Tàu cộng mà đại đa số người dân vẫn cúi đầu cam phận!. Không dám đồng lòng phản ứng, để mặc cho thiểu số cô đơn xuống đường với lời hô hào cùng biểu ngữ phản kháng trước sự thờ ơ vô cảm của rừng người qua lại nhởn nhơ coi như không phải trách nhiệm của họ thì làm sao bạo quyền e ngại mà ngưng đàn áp nhóm người ít ỏi đó?

                Một số người việt chỉ giỏi hơn thua sống chết đến cùng với anh em, với lớp người thấp cổ bé họng nhưng với côn an, với bạo quyền thì cúi mặt im re. Với cộng đồng, với các tổ chức bạn thì phê phán, chỉ trích tận mạng nhưng với ĐCS (Đảng Cướp Sạch) thì không dám mạnh miệng tố giác, gặp côn an thì một điều dạ hai điều vâng. Vậy có xứng đáng tự hào là một dân tộc anh hùng? Hay là tự hào về anh hùng rơm?.

                5- Ăn cắp, ăn cướp: Đây là một thói xấu trong những thói xấu xa tệ hại của người Việt Nam. Đảng, nhà nước thì ăn cướp của ngân quỹ quốc gia, của dân qua các hình thức tham nhũng, đổi tiền, trưng dụng tài sản, đất đai, nhà cửa, qui hoạch chiếm đoạt… công nhân thì ăn cắp của công ty, dân thì ăn cắp vặt lẫn nhau.

                Đường phố thì cướp giật nhan nhản như cướp xe, móc bóp, giựt dây chuyền, đồng hồ, xách tay, điện thoại… hay bất cứ thứ gì có giá. Đây là những hình ảnh rất tệ hại và khủng khiếp đối với khách nước ngoài vì vô số các thành phố của hầu hết các quốc gia trên thế giới họ không nhìn thấy cảnh này. Cho dẫu ở Singapore hay Tokyo, Vancouver, Toronto hay Sydney, Perth. Cho dẫu Seoul hay Göteborg, Berlin. Irbid hay London, Paris hay rất nhiều nơi khác cũng không thấy cảnh bệ rạc đáng khinh này.

                Ngay chính bản thân vợ của tác giả cũng bị bọn cướp đạp cho té xe để giựt xách tay vào một buổi chiều xậm tối ở thành phố lẻ Nha Trang trên đường Trần Phú trước sự lắc đầu ngao ngán của nhóm khách Tây phương du lịch ở thành phố này khi thấy vợ tôi bị chảy máu đầm đìa ở cánh tay.

                Một đất nước mà số người từ dân tới hầu hết quan đều ăn cắp, ăn cướp thì có gì là tự hào? Người ta thường nói “Bần cùng sinh đạo tặc”, một cách lô gic, đất nước có quá nhiều đạo tặc là một đất nước bần cùng thì đất nước ấy tự hào ở chỗ nào?.

                6- Lời nói và hành động bất nhất: Cố Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đã để lại đời một câu thành ngữ giá trị điểm mặt bọn cộng sản là lũ người nói và làm bất nhất “Đừng nghe những gì cộng sản nói mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm”. Có nghĩa là CS làm và nói luôn trái ngược nhau.

                Người Việt Nam ít khi có lời nói đi đôi với hành động mà thường thì nói một đàng làm một nẻo. Tệ hại hơn nữa là có nhiều trường hợp xét ra rất ngược ngạo đầy dối trá, như “nói không là có, nói có là không”, thế là thế nào?!. Người Việt Nam có nên duy trì tình trạng bất phân minh này không?.

                7- Chia rẽ: Một số người thường cho rằng người Việt Nam rất đoàn kết nhưng trên thực tế thì như thế nào, chúng ta nên xem lại. Theo nhận xét chung của tác giả thì thật sự là người Việt rất chia rẽ. Người Việt hay soi mói lẫn nhau và thường có tiểu tâm, hay ganh ghét khi thấy người khác hơn mình, hay thù vặt, ghim lâu, chờ có cơ hội là hạ bệ, trả thù thì mới hả hê. Người Việt rất dễ làm quen, kết thân nhưng cũng rất mau trở mặt và thậm chí coi nhau như kẻ thù. Các cụ đã quá dầy dạn khi nói rằng “Bạo phát thì bạo tàn”, một câu nhận định rất sâu sắc khi nói đến người VN về vấn đề này.
                 

                Chia rẽ là một trong những nguyên nhân chính đưa đến thất bại. Các cuộc đấu tranh giành lấy Dân Chủ Tự Do và Nhân Quyền hay những tổ chức đấu tranh đứng lên nhằm hô hào chống lại bạo quyền cộng sản nhưng các nhà đấu tranh, các tổ chức đấu tranh đã gặp phải không ít trở ngại do sự chia rẽ này. Thế chúng ta có nên tự hào về nhược điểm này không?.

                8- Xem mình là cái rốn của vũ trụ: Lối suy nghĩ này thường thấy phổ quát không những ở những người có trình độ trung bình trở lên mà còn thấy ngay cả ở những anh nông dân bình thường. Lúc nào cũng cho rằng mình đúng, ý tưởng, lời nói của ta là quan trọng hơn hết, còn tất cả ý tưởng, quan niệm… của những người khác chỉ là thứ kém nên không cần phải nghe theo, không cần tuân thủ.

                9- Thù dai: Đây là thái độ của nhà cầm quyền VNCS. Đất nước đã chấm dứt chiến tranh hơn 42 năm rồi mà ĐCSVN vẫn còn kỳ thị vùng miền Nam Bắc, nhà cầm quyền vẫn phân biệt ngụy quân, ngụy quyền qua lý lịch thì làm sao mà kết hợp để phát triển đây?

                10- Cẩu thả, làm ẩu nhưng hay đổ thừa và không nhận trách nhiệm: Người Việt Nam không có tinh thần trách nhiệm cao, bất luận họ là người của hệ thống cầm quyền hay Bác sĩ, Kỹ sư, Công nhân hoặc ngay cả người dân bình thường. Người Việt hay làm cẩu thả, làm qua loa cho xong việc chứ không đặt nặng vấn đề hiệu quả chất lượng và trách nhiệm, đến khi có liên đới bổn phận thì hay chối, đổ thừa và không nhận trách nhiệm.

                11- Vô trách nhiệm: Đây là thái độ và cung cách của hầu hết cán bộ công nhân viên của hệ thống cầm quyền, họ chỉ cố gắng để nhắm vào chức quyền vì có quyền còn đồng nghĩa với có tiền. Ngoài ra họ không cần quan tâm đến trách nhiệm và sự tác hại có khi rất khủng khiếp về sự vô trách nhiệm đó. Hãy đơn cử một vài thí dụ như: Beauxite Tây Nguyên, Formosa, Nhiệt điện Tuy Phong, Nhà máy giấy Lee & Man, Xả lũ gây lụt lội chết người, hư hại nhà cửa, tài sản mùa màng… Loại người không quan tâm đến hậu quả khủng khiếp do mình gây ra mà cũng chẳng chịu trách nhiệm thì có đáng tự hào làm những loại người như vậy không?.

                12- Hay chê bai nói xấu giữa người Việt với nhau: Đây là những hành vi thấp hèn, họ không nghĩ sâu xa rằng khi chê bai nói xấu thì chính bản thân người chê bai cũng chẳng tốt lành gì bởi chính người nói xấu cũng là người Việt. Khi ai cũng bị chê là xấu, điều đó còn có nghĩa là cả một dân tộc đều xấu. Đây là lối hành xử nông cạn kém chiều sâu nên tránh.

                13- Ỷ lại: Kém tinh thần vì cộng đồng, vì xã hội, vì dân tộc: Đặc tính chung của người Việt Nam là hay ỷ lại vì họ nghĩ rằng ta không làm thì có người khác làm, cho nên tục ngữ VN đã có câu “Cha chung không ai khóc” là vậy.

                Về sự giúp đỡ, tài trợ thì họ luôn nghĩ rằng chỉ có ta mới cần sự giúp đỡ hơn hết (về chuyện này, ai là người Việt sống ở nước ngoài khi gởi tiền quà giúp bà con anh em ở VN thì rành nhất), còn những người khác thì chưa hoặc không cần.

                Người Việt Nam xem việc xây dựng cộng đồng, đóng góp cho xã hội, hy sinh cho dân tộc là thứ yếu mà chỉ lo von vén cho bản thân, cho gia đình mình là chính. Thái độ này đã đưa đến chuyện cộng đồng yếu kém, xã hội không ai quan tâm và dân tộc đất nước dễ bị lâm vào cảnh lệ thuộc ngoại bang và nô lệ.


                14- Thờ ơ vô cảm: Như đã nêu trên, người Việt bất luận là quan chức lãnh đạo đất nước hay chỉ là dân thường, tất cả đều chỉ quan tâm đến băng đảng của mình, quyền lợi cho riêng bản thân gia đình mình mà sẵn sàng ngoảnh mặt quay lưng trước bao nỗi khổ đau của đồng loại. Họ không có nhiều cảm nhận về nỗi đau của tha nhân bằng nỗi đau của chính họ.

                Xa hơn nữa, đất nước chẳng là của riêng ai nên việc Đất Nước, Biển Đảo, tài nguyên… còn hay cạn kiệt hay mất mát là không quan trọng, nợ công nhiều hay ít cũng makeno vì đó là nợ của cả nước chứ chẳng phải của mình, thậm chí có người còn cho rằng đó là những cái lo lắng viển vông mà lo cho túi tiền của mình cạn kiệt thâm thủng mới là hệ trọng.

                Tuy không là tuyệt đối nhưng người dân dưới chính thể Việt Nam Cộng Hòa đa số đều ẩn chứa trong họ quan niệm Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín, họ được khích lệ cho việc bảo tồn truyền thống tốt đẹp từ cha ông, họ không hề bị ép buộc phải tuyệt đối tôn sùng lãnh tụ nào mà phủ nhận hẳn công lao của tiền nhân.

                Nếu đem chỉ số thông minh (IQ) của người Việt ở hải ngoại mà cân đo để so sánh với chỉ số IQ của người Việt ở quốc nội thì không có sự chênh lệch nhưng vì sao người Việt ở nước ngoài rất khác biệt với người Việt ở trong nước? Câu trả lời đó là do thể chế chính trị.

                Người Việt hải ngoại được sinh ra và sinh hoạt trong những môi trường chính trị Tự Do, họ có đầy đủ Nhân Quyền dưới những thể chế Dân Chủ, nhân phẩm và tài năng được tôn trọng và họ hoàn toàn sở hữu được sự bình đẳng trong việc góp công sức cùng trí tuệ vào việc phát triển cộng đồng, xã hội, đất nước.

                Người Việt hải ngoại cùng lớp hậu duệ VNCH là tiềm năng và cũng là những nền tảng căn bản cho một Việt Nam tương lai chứ không phải là thế hệ lớp con cháu của Hồ Chí Minh, đó là những nhận định và cũng là sự khẳng định của tác giả.

                Ngược lại người Việt ở quốc nội thì thiếu vắng những điều căn bản như đã nêu trên. Họ phải sống trong một xã hội mụ mị của độc tài độc đảng, hoàn toàn không có Tự Do trong việc đóng góp ý kiến phản biện cho vô vàn sai trái, ngịch lý. Ở đây, đối lập là nhà tù, là phản động, là thế lực thù địch, diễn biến hoà bình…

                Ở đây người cầm nắm điều hành vận mệnh đất nước phải “Hồng hơn Chuyên”, nghĩa là tài năng, trí tuệ không quan trọng bằng đảng tính, cho nên ở đất nước này người ngu có thể thoải mái làm thầy người khôn mà không hề cảm thấy ngượng ngùng.

                Ở đây vẫn không thiếu những người còn cái TÂM nhưng cái tâm tốt ấy thậm chí đã không được đề cao mà luôn bị xem là có Ý ĐỒ để gây ảnh hưởng, lôi kéo quần chúng chống đảng!. Một guồng máy cầm quyền với lối suy nghĩ như vậy ắt sẽ đưa đến kết quả là một xã hội đầy mặc cảm, chia rẽ và thù hận, tối tăm và tụt hậu… là lẽ đương nhiên (tất yếu).

                Nếu những nhận định của người viết là sai quấy phủ nhận rằng VN là một nơi đáng để sống, phủ nhận ĐCSVN là một đảng tài tình đưa dân tộc đến thành công… thì tại sao lắm gia đình ở VN mà đa số là gia đình các quan chức CS hiện nay muốn tranh thủ sắp xếp cho con cháu đi du học ở nước ngoài, như Mỹ, Canada, Úc, Anh, Pháp… hay chí ít là Singapore, Đài Loan, Nam Hàn cũng được và phải tìm mọi cách để được ở lại những nơi đó mà đúng ra con cháu họ phải ở VN để giữ vững thành quả cách mạng và phát triển sự thành công đó chứ?. Tự hào về Việt Nam thì tại sao lại tránh bỏ VN?. Điều này nếu không phải là nghịch lý thì là gì?.

                Với phong cách cùng thái độ của người Việt Nam dưới trào cộng sản hiện nay thì chưa chắc đã hơn bất cứ dân tộc nào khác trên hành tinh này nên chớ vội tự hào ảo, tự sướng sản mà sẽ tiếp tục chuốc lấy những thất bại ngày càng tệ hại hơn.

                Tôi muốn tâm sự với ác bạn trẻ, thế hệ rường cột tương lai của đất nước và dân tộc rằng: Khi những bước chân vào đời hãy còn mới mẻ, các bạn hãy dùng tri thức của mình để nhận thức cho thật kỹ những thói hư tật xấu của người Việt Nam mà mạnh dạn xa lánh. Hãy chịu khó tìm đọc những câu chuyện nói về cuộc sống và nếp suy nghĩ của quần chúng dưới chế độ XHCN, cũng như tìm đọc những tác phẩm văn học đầy tính văn hóa, nhân văn và nhân bản của thời Việt Nam Cộng Hòa để biết được chân giá trị giữa hai thể chế mà sớm định hướng cho mình những hướng đi có ý nghĩa.

                Những người đang bước trên con đường Việt Nam hôm nay là những người MÙ, chỉ có người mù mới không thấy được sự nguy hiểm của hố sâu vực thẳm trước mặt cho nên không có cảm giác lo sợ mà cứ mãi huyênh hoang và vô tư trong nhãn quang mù lòa của mình.
                Thiết tưởng đây là lúc mà mỗi một người Việt Nam phải bình tĩnh mà suy xét, nhìn lại chính mình để nhận thấy rằng ta mắc phải những thói hư tật xấu nào mà sớm tự nguyện điều chỉnh, sửa chữa thì may ra người Việt Nam mới khá lên được.

                Với bản tánh bảo thủ cố hữu tự nhiên của con người, quả thật rất khó khăn cho những ai tự chê trách mình, chê trách dân tộc mình với bao thói hư tật xấu. Để làm được điều này, chúng ta phải cần đến sự can đảm cùng tinh thần cầu tiến thật sự thì mới mong đạt được ước muốn. Bằng không cứ nuốt lấy những viên thuốc giả tạo được bọc bởi lớp mật ngọt thì bao giờ mới hết bệnh? Thành ngữ Việt Nam có nói “Thuốc đắng dã tật, lời thật mất lòng” là vậy. 

                Tuy không yếm thế nhưng tôi cũng không thể tự hào sảng được. Tôi là một người Việt Nam, tôi cũng có một số những thói hư tật xấu như đã nêu trên nhưng với tinh thần phục thiện và cầu tiến, tôi cố gắng tránh xa những tiêu cực đó, cố dìm những tự ái cá nhân không cần thiết để gần gũi với những người chung quanh và nếu cần thì biểu hiện tính khiêm nhường để có được sự đoàn kết tạo sức mạnh, thứ lực mà chúng ta rất cần hôm nay cho công cuộc đấu tranh sớm thoát khỏi tròng ách cộng sản và nô lệ ngoại bang thì may ra người Việt mới thành công và ngẩng mặt lên với thế giới.

                18/11/2017
                 

                Nguyên Thạch

                Nguồn: http://danlambaovn.blogsp...-xi.html#disqus_thread
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2017 17:30:24 bởi Nguyên Thạch >
                #23
                  Nguyên Thạch 25.11.2017 15:04:23 (permalink)

                  Đảng cng sản nhng t chc luôn cũng c quyn lc!
                   


                  ĐCSVN cùng đám Dư lun viên (DLV) của chúng thưng ca ngi Chủ nghĩa công sản là tt đẹp, là siêu vit? Mà Nguyn Phú Trọng cùng đng đảng đã quyết tâm tiến lên cho bng đưc dẫu cho đến hết thế kỷ này chưa biết có hoàn chỉnh hay không. Chủ nghĩa này đã bị hu hết các nưc trên thế gii đã vt nó vào sọt rác và hành đng này có phải chăng là ngu xun? Tàu cng, Bc Hàn và Vit Nam là nhng ngưi khôn nên mi gi nó? Câu hỏi này xin nhưng lại cho bạn đọc trả li.


                  Nhng con cá tra trong BCT (B Cá Tra) của CSVN cũng chng tt lành gì, chúng chưa đp chát nhau kịch lit chng qua là vì Thiên triu chưa dàn dng và cho phép, bi cá tra có bao gi chê c… mà không đp?.
                   
                  *
                  Dù là đảng cộng sản Nga, Tàu, Bắc Hàn hay Việt Nam thì cũng rập chung một khuôn mẫu.
                  Những vụ thảm sát (hay tàn sát, giết người hàng loạt hoặc thanh trừng chính trị) đã xảy ra tại một số quốc gia vào thế kỷ 20 và 21 dưới chế độ Cộng sản. Các vụ thảm sát này chủ yếu là những vụ thanh trừng nhằm loại bỏ đối thủ chính trị. (1)
                   
                  Thanh trừng là ngôn từ để biểu hiện sự thanh toán lẫn nhau mà các tướng trong một cái gọi là ĐCS (Đảng Cướp Sạch) phải luôn khắc ghi trong bộ óc bả đậu hơn bất cứ điều đáng để ghi nhớ nào khác. Những điều đáng để khắc ghi trong đầu như: Tôn trọng Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền, phát triển đất nước, công bằng xã hội và hạnh phúc…cho người dân thì không hề có hoặc nếu có thì cũng không quan trọng bằng scũng c quyn lc cho riêng cá nhân hoặc băng đảng. Hãy xem lại lịch sử các đảng cộng sản của các quốc gia cộng sản trên thế giới để thấy được những độc tính của độc đảng. Bạn đọc hãy tham khảo thêm ở đây:
                   
                  https://m.facebook.com/danlambaovn/posts/739691379419516
                   
                  1-              Cng sản Liên Xô: Một số học giả, bao gồm chuyên gia viết tiểu sử Stalin Simon Sebag Montefiore, cựu thành viên Bộ Chính trị Alexander Nikolaevich Yakovlev và Jonathan Brent của Đại học Yale, công bố số người chết vào khoảng 20 triệu người. (6) Riêng dưới thời Stalin cầm quyền, một số sử gia phỏng đoán có tới 61 triệu người bị giết. Trong khi đó nhiều học giả, trong số đó có nhà viết tiểu sử cho Stalin là Simon Sebag Montefiore và giám đốc loạt tài liệu “Annals of Communism” [Biên Niên Sử của Chủ Nghĩa Cộng Sản] của Đại Học Yale là Jonathan Brent thì cho rằng khoảng 20 triệu người bị giết chết dưới thời Stalin. (7)


                  Theo thống kê, có khoảng 80 triệu người Trung Quốc 
                  đã bị chết bất thường (bức hại, đói khổ, hành quyết…)
                   
                  2-              Cng sản Trung cng: Dưới sự thống trị của ĐCSTQ, khoảng 60 đến 80 triệu người dân Trung Quốc đã bị giết trong các cuộc dưới cái gọi là “Cách Mạng” (3)
                  3-              Cng sản Bc Hàn: Theo Rummel, R.J. trong tác phẩm “Statistics Of North Korean Democide: Estimates, Calculations, And Sources,” [Thống Kê Về Sự Tàn Sát Của Chính Quyền Bắc Hàn: Các Phỏng Đoán, Con Số, và Nguồn Thông Tin], (34) thì từ năm 1948 tới 1987, đã có hơn một triệu người chết vì lao động khổ sai, bị hành quyết và tù cải tạo tại Bắc Hàn. (8)
                  4-              Cng sản Vit Nam: Số nạn nhân bị giết là hơn 2 triệu người, riêngtrong Cải Cách Ruộng Đất thì số người bị xử tử trong lên tới hai trăm ngàn theo Từ Điển Bách Khoa Mở.
                   
                  Tính đến nay, số lượng nạn nhân chính xác vẫn chưa được tiết lộ do sự che giấu của chính quyền các quốc gia, bao gồm cả các quốc gia cộng sản. Tại Liên Xô dưới thời Lenin và Stalin, ước tính đã có hơn 300.000 đến 600.000 nạn nhân do các cuộc Khủng bố Đỏ (Красный террор) và Đại thanh trừng (Большой террор).[4][5] Tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thời Mao Trạch Đông, chiến dịch kinh tế Đại nhảy vọt đã khiến từ 18 đến 45 triệu người chết,[6][7] và cuộc Cách mạng văn hóa đã khiến cho hàng nghìn người trở thành nạn nhân của cuộc thanh trừng chính trị tại Trung Quốc.[8] Ngoài ra, hơn 2 triệu người đã bị giết tại Campuchia dưới chế độ Khmer Đỏ. Ước tính số người chết rất khác nhau: Benjamin Valentino, Phó Giáo sư tại Dartmouth College, trích dẫn ước tính con số này của ba quốc gia là từ 21 triệu lên tới 70 triệu người(4)
                   
                   
                  Hitler giết 6 triệu người Do Thái, Stalin giết 12 triệu người Nga, còn Mao Trạch Đông giết ít nhất cũng lên đến 30 triệu người Trung Quốc, tính cả người bị đói mà chết thì con số lên đến 70 triệu người. Mao nghiện giết người, bất kể thời chiến hay thời bình, có bao nhiêu người chết ông ta không bao giờ quan tâm. (5)
                   
                  Những vụ giết người có chủ đích mà không phải do chiến tranh dưới chế độ cộng sản đã được ghi nhận lại.[10][11]Nhiều thuật ngữ đã được sử dụng để mô tả những vụ giết người trên, cụ thể bao gồm:
                  ·                    Diệt chủng (Genocide)[10]
                  ·                    Thanh trừng chính trị (Politicide)[12]
                  ·                    Giết người thảm sát (Democide)[13]
                  ·                    Tội ác chống lại nhân loại (Crime against humanity)[14]
                  ·                    Thanh trừng giai cấp (Classicide)[15]
                  ·                    Khủng bố (Terror)[11]
                  ·                    Giết người hàng loạt (Mass killings)[16]
                   
                   
                  Hãy lược qua những nhân vật “lãnh đạo) của đảng CSVN để thấy rằng mức độ tài ba của các ngài như Nguyễn Tấn Dũng, Phan Văn Khải, Lê Khả Phiêu, Nguyễn Văn Linh, ĐM (Đỗ Mười), Nông Đức Mạnh, Phùng Quang Thanh…là như thế nào.
                   
                  Các khuôn mặt trong Bộ tứ trụ hiện nay:
                  -        Nguyn Phú Trọng: Dân Hà thành cũng như các bài viết đã nói quá nhiều về tên Lú này nên tác giả không muốn nói thêm ở đây nhưng chỉ muốn nhấn mạnh rằng: Một tên Lú như vậy mà các tên còn lại trong đảng không đánh gục được Y thì hoặc có nghĩa là các tên lãnh đạo khác còn LÚ hơn, hoặc là tên Trọng này có chỗ dựa lưng là Tàu cộng đỡ đầu khiến không ai dám động thủ, bởi thế nên hắn mới còn tồn tại cho đến hôm nay.
                  -        Nguyn Xuân Phúc: Tên Tưởng thú đầu niễng đã đành mà cái tâm cũng niễng luôn, dáng dấp thì đờ đẫn với nụ cười đầy gian xảo, ăn nói mất cảm tình, kể cả chuyện nói tiếng Anh.



                  -        Trn Đại Quang: Tuy diện mạo cao ráo, có chút sáng sủa nhưng cũng chẳng khá gì hơn mấy tên kia. Các cụ thường nói “Tốt mã rã đám” chắc cũng không sai.
                   
                  Riêng Chủ tịt Cuc hi Trym Ngân, hay còn gọi là thím Ngân, là một người đẹp, ít ra cũng là từ dáng dấp, làn da của người con gái miền Tây Nam Bộ cho đến cặp mắt “lá dâm”. Khem Trym Ngân đẹp thì Thạch này cầm chắc là sẽ bị nhiều người mắng cho là khen Việt cộng nhưng Thạch tui chấp nhận vì tánh ngay thẳng “thích đẹp” này. Người đẹp tên Ngân sẽ là tay ác ôn hay không thì chưa biết nhưng mợ đã chứng tỏ là một con người không hề thương yêu loài vật. Thím đã quăng một mẻ thức ăn làm đàn cá sướt cả đầu trước sự chứng kiến của ông Tổng đệ nhất cường quốc Huê Kỳ Barack Obama.
                   
                  Từ không yêu thương loài vật tới không yêu thương loài người là bao xa và bao lâu thì chưa biết nhưng cứ theo ngữ của “bác” đã khuyên là “không nên đánh một người đàn bà (đẹp) cho dẫu chỉ quất bằng một đóa hoa”. Bác nói thì như vậy nhưng những việc mà bác làm thì là đàng khác, bác không quất những người đàn bà đẹp nhưng chỉ GIẾT mà thôi. Nguyễn Thị Năm tức bà chủ hiệu buôn Cát Hạnh Long, theo di ảnh và việc làm hảo tâm, thì bà là một phụ nữ đẹp người đẹp tính. Nông Thị Xuân nếu không “bốc lửa” thì làm gì có đủ tư cách để vào Phủ Chủ tịch mà “phục vụ” cho bác? Và bác đã…là một tên súc vật.
                   
                  Tội ác của các đảng cộng sản bất luận là Nga, Tàu, Bắc Hàn hay ngay cả Việt Nam thì kể không siết mà trí nhớ của người viết thì hạn hữu cũng như sự giới hạn của bài viết, nên tác giả nhờ Hải Ý em, NguoiduatinDLB và quí còm sĩ trong thôn bổ sung thêm chi tiết cho người dân không có phương tiện để tra cứu được tỏ tường.
                   

                  Cộng sản đã giết trên dưới 100 triệu người, hơn cả tổng số người chết trong 2 cuộc thế giới đại chiến cộng lại. Cho nên người Mỹ đã lập nên Đài tưởng niệm Nạn Nhân Cộng Sản, cũng như người Việt ở Canada đã dựng đài tưởng niệm Nạn Nhân người Việt đi tìm tự do, chớ thời buổi bận rộn này, ai đâu mà qưởn để làm những chuyện tốn kém như thế bởi nếu không có lửa thì tại sao có khói. Người viết xin dẫn trích một vài tên đồ tể cùng số lượng người bị giết như sau:
                   
                  Kim Nhật Thành. Bắc Hàn, số người bị chết 1.6 triệu người
                  Hồ Chí Minh. Bắc Việt, số người bị chết 1.7 triệu người
                  Pol Pot. Cao Miên (Cambodia), số người bị chết 1.7 tới 2.4 triệu người
                  Saddam Hussein. Iraq, số người bị chết 2 triệu người
                  Vladimir Lenin. Liên Bang Sô Viết, số người bị chết 4 triệu người
                  Joseph Stalin. Liên Bang Sô Viết, số người bị chết 40 tới 62 triệu người
                  Mao Zedong. Trung Cộng, số người bị chết 45 tới 75 triệu người
                   
                  Đài Tưởng niệm Nạn nhân của Chủ nghĩa Cộng sản (Victims of Communism Memorial) được xây dựng trong một khuôn viên tại Washington, D.C., ở giao điểm của Đại lộ Massachusetts và Đại lộ New Jersey và Đường G, N.W, cách Ga Liên hiệp(Union Station) hai dãy phố và trong tầm nhìn của Tòa nhà Quốc hội Hoa Kỳ  (1)
                   
                  Đài tưởng niệm nạn nhân cộng sản trên toàn thế giới Arc of Memory (Vòng Cung Tưởng Niệm) sẽ được khánh thành tại thủ đô Ottawa (Canada) vào năm 2018 với kinh phí $3,000,000.


                  Courtesy internet image
                   
                  Hạ Viện biểu quyết thông qua hôm 22 tháng 4, dự luật S-219 đã được Thủ hiến Canada David Lloyd Johnston ký, ban hành thành Luật Quốc gia công nhận 30 tháng Tư hàng năm là Ngày Hành trình tìm Tự do kỷ niệm cuộc di tản của người Việt tị nạn cộng sản đến Canada và được dân chúng ở đây nồng hậu đón tiếp cũng như đóng góp của người gốc Việt Nam tại đất nước này.
                   
                   

                  Đài Tưởng niệm Nạn nhân của Chủ nghĩa Cộng sản

                   
                  Chính phủ Canada tài trợ 50%. Số còn lại do cộng đồng các sắc dân gây quỹ từ năm 2009 đóng góp. Hiện còn thiếu $200,000. (2)



                  ĐCSVN cùng đám Dư luận viên (DLV) của chúng thường ca ngợi Chủ nghĩa công sản là tốt đẹp, là siêu việt? Mà Nguyễn Phú Trọng cùng đồng đảng đã quyết tâm tiến lên cho bằng được dẫu cho đến hết thế kỷ này chưa biết có hoàn chỉnh hay không. Chủ nghĩa này đã bị hầu hết các nước trên thế giới đã vứt nó vào sọt rác và hành động này có phải chăng là ngu xuẩn? Tàu cộng, Bắc Hàn và Việt Nam là những người khôn nên mới giữ nó? Câu hỏi này xin nhường lại cho bạn đọc trả lời.
                   
                  Những con cá tra trong BCT (Bộ Cá Tra) của CSVN cũng chẳng tốt lành gì, chúng chưa đớp chát nhau kịch liệt chẳng qua là vì Thiên triều chưa dàn dựng và cho phép, bởi cá tra có bao giờ chê c… mà không đớp?.
                   
                  Nguyên Thạch
                  ----------------

                  Ghi chú: (1)https://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%C3%A0i_T%C6%B0%E1%BB%9Fng_ni%E1%BB%87m_N%E1%BA%A1n_nh%C3%A2n_c%E1%BB%A7a_Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_C%E1%BB%99ng_s%E1%BA%A3n
                  (2) http://www.danchimviet.info/dai-tuong-niem-nan-nhan-cong-san-tren-toan-the-gioi/09/2017/6260/
                  (3)          http://9binh.com/9b/binh7.html
                  (4)         https://vi.wikipedia.org/wiki/C%C3%A1c_v%E1%BB%A5_th%E1%BA%A3m_s%C3%A1t_d%C6%B0%E1%BB%9Bi_ch%E1%BA%BF_%C4%91%E1%BB%99_C%E1%BB%99ng_s%E1%BA%A3n
                  (5)          http://www.dkn.tv/trung-quoc/ong-mao-trach-dong-me-giet-nguoi-the-nao.html
                  (6)         https://vi.wikipedia.org/wiki/C%C3%A1c_v%E1%BB%A5_th%E1%BA%A3m_s%C3%A1t_d%C6%B0%E1%BB%9Bi_ch%E1%BA%BF_%C4%91%E1%BB%99_C%E1%BB%99ng_s%E1%BA%A3n
                  (7)          (7) và (8) https://vietbao.com/a264170/100-nam-cach-mang-cong-san-nga-lan-song-do-nhung-thong-ke-den-toi



                   
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2017 15:08:04 bởi Nguyên Thạch >
                  #24
                    Nguyên Thạch 01.01.2018 13:41:29 (permalink)
                    Thư đầu năm không gửi


                    [/link]

                    Đảng chúng bây là lũ người mất gốc

                    Là bọn người chuyên gây tang tóc đau thương

                    Là quân phản bội đã bán đứng quê hương

                    Đẩy đất nước vào con đường nô lệ.

                     

                    Chúng bây chỉ là quân hung tàn đồ tể

                    Xem người dân như giun dế thấp hèn

                    Chúng bây biến 90 triệu người thành khối dân đen

                    Vâng vâng dạ dạ để chèn, để trị.




                    *

                    Tuấn (*)


                    Hôm nay là ngày đầu năm 1 tháng giêng 2018, tao miên man suy nghĩ về đất nước, về người dân, về đảng cộng sản và cả về mày. Lá thư này đã viết nhưng tao quyết định là không gửi cho riêng mày, mà là cho toàn dân, toàn đảng cùng đọc.


                    Nhìn về đất nước, về người dân dưới sự cai trị của đảng CSVN, trong đó có cá nhân mày là một tướng của ngành côn an, tao đau lòng lắm. Nhớ xưa thuở hàn vi, tao mày cùng chia cơm sẻ áo, gia đình tao thuộc Việt Nam Cộng Hòa, gia đình mày chỉ toàn là Việt cộng hoặc hoạt động cơ sở cho VC tiếp tế gạo thóc, tiền bạc, thuốc Tây cho lũ khỉ rừng. Mày ở lại thị thành hưởng chế độ giáo dục của chế độ Việt Nam Cộng Hòa đầy Nhân Bản nhưng khi đất nước đã qui về một mối “Một mối hận thù, một mối đau thương” (1) thì mày vội trở mặt ngay và rất tích cực hùa theo đoàn quân xâm lược. Với lý lịch vô cùng đỏ, kèm theo mức học vấn, mày hiện nay đã trở thành một viên tướng của chế độ, rất giàu có và đầy uy quyền. Bạn bè cũ, chúng cũng là bạn thân của mày cho tao biết rằng tiền bạc, tài sản, nhà cửa của mày nhiều lắm, mày là một tên tướng côn an giàu nứt vách vì cướp được nhiều tài sản, đất đai của dân.


                    Nghĩ đến mày làm tao liên tưởng đến Nguyễn Đình Ngọc, tức Nguyễn Ngọc Già, “em” ấy dưới mày 10 lớp, cũng có lý lịch đỏ như mày, tuy NNG không giàu về tiền bạc bằng mày nhưng về tư cách thì mày chỉ chạy theo Nguyễn Ngọc Già để ngửi đít.


                    Một cậu học sinh tuy chỉ hấp thụ được giáo dục và đời sống của thời VNCH nhưng cậu thiếu niên lớp 4 ngày ấy đã có một nhân cách lớn mà cỡ hàng tướng như chúng mày không thể nào sánh được. Tao có nghe chuyện chính miệng mày đã đề nghị cho côn an bắt một thằng bạn cũ thời học sinh với mày nhốt tù chỉ vì nó có lúc bất đồng với mày (Vợ của tù nhân này là người mà ngày xưa mày yêu thích). Như vậy, giờ mày đã có đầy đủ những tánh thói mà người đời luôn khinh miệt: Gian xảo, tham lam, độc ác, quên tình chối nghĩa…như bác của mày là tên Hồ bả chó. Mày lên tướng côn an vì mày đã noi theo gương “đạo đức” của “bác” một cách hoàn hảo.


                    Với tâm tướng như mày, nếu mày biết chính xác tao là ai thì chắc chắn mày sẽ đề nghị cho tao bóc ít nhất là 10 cuốn lịch nhưng ngược lại tao đã biết rất rõ về mày cùng rất nhiều tên như mày, cho nên khi bọn đảng chúng mày bị dân chúng vùng lên tiêu diệt thì chính tao là người thiến chúng mày bằng dao cùn và không phải tốn thuốc tê.


                    Đầu năm, thư cho mày, tao đ…phải chúc mày giàu sang may mắn vì mày đã quá giàu có quá nhiều ưu đãi từ Đảng Cướp Sạch của bọn bây. Tao cũng chẳng cần chúc mày vui khỏe vì bản thân mày có quá nhiều em út, bồ nhí, vợ to, vợ bé đầy đủ và thậm chí chúng mày đi chơi đĩ cũng đách cần phải trả tiền vì khi vừa chơi, chúng mày vừa hăm dọa là bắt nhốt các em.


                    Thư tao đăng đây đọc đi rồi chờ ngày cả bọn đảng chúng bây “hạ lộ bò càn”.

                    *

                    Thư cho mày nhưng tao không gửi

                    Vì nội dung là để chửi chúng mày

                    Tuy không gởi nhưng tao đăng lên báo ở đây

                    Để tất cả chúng bây được đọc.

                     

                    Đảng chúng bây là lũ người mất gốc

                    Là bọn người chuyên gây tang tóc đau thương

                    Là quân phản bội đã bán đứng quê hương

                    Đẩy đất nước vào con đường nô lệ.

                     

                    Chúng bây chỉ là quân hung tàn đồ tể

                    Xem người dân như giun dế thấp hèn

                    Chúng bây biến 90 triệu người thành khối dân đen

                    Vâng vâng dạ dạ để chèn, để trị.

                     

                    Đảng cộng sản là hiện thân của loài ác quỉ

                    Là tập hợp của thứ đầu đường xó chợ điếm đĩ du côn

                    Là đám ma cô, là lũ cô hồn

                    Nên luôn có hành động ác ôn mất dạy.

                     

                    Dân đói khổ bởi bị chúng bây trấn lột tận đáy

                    Lê lết lang thang…chiếc váy cũng nát nhầu

                    Bao nhiêu năn dân ân đói nghèo, đất nước tàn lụi vì đâu?

                    Có phải chúng bây cướp hết để xây cao lâu biệt thự.

                     

                    Chúng bây là lũ thú rừng, là sài lang, hổ dữ

                    Cướp của dân không từ bất cứ thứ gì (**)

                    Đảng chúng bây thật đáng tởm, đánh khinh khi

                    Một lũ ngợm…có chi là danh dự?.

                     

                    Thư cho mày, tao không cần lịch sự

                    Loài sài lang hổ dữ hiểu gì đâu!

                    Thú dữ rừng hoang thì chỉ có đập vào đầu

                    Trâu bò mới nhận được đâu là đau đớn.

                     

                    Quân đội chúng bây là đoàn quân cà chớn

                    Quì lạy cúi đầu trước tặc Hớn xâm lăng

                    Côn an chúng bây chỉ toàn lã đám thô lỗ cộc cằn

                    Chúng bây không vì nước vì dân, mà vì ăn là chính.

                     

                    Bộ chính trị, trung ương đảng là lũ vô lương hợm hĩnh

                    Vơ vét tài nguyên, lo cho quyền bính cá nhân

                    Thiến sĩ, Ráo sư sẽ sẵn sàng bưng bô bằng miệng khi đảng gọi đảng cần

                    Tổng bí thư Thủ tướng nguyện được làm thân Thái thú.

                     

                    Tất cả bọn bây đều tham lam, hung tàn, ngu ngơ, đần đú…

                    Vì quyền lợi riêng tư mà chẳng ngại bú đít Tàu

                    10 vạn quân Dư luận viên của chúng bây chỉ là một lũ ô hợp, ăn nói tào lao

                    Không dám phản đối giặc mà chỉ xem đồng bào là địch.

                     

                    Xưa là bạn, bây giờ mày là tôi tớ cho ngoại bang, tao là chiến sĩ Tự Do xung kích

                    Mày vì bản thân, tao vì mục đích của toàn dân

                    Tao hy sinh cho đất nước…và sẽ chết nếu cần

                    Còn bọn chúng mày sẽ chỉ vì thân tháo chạy.

                     

                    Đầu năm, thư cho mày, lời của tao là thế đấy.

                     

                    Nguyên Thạch

                    ——————-

                    Ghi chú: (**) Lời của chính Phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan: “Ăn của dân không từ một cái gì”
                    [link=http://giaoduc.net.vn/Xa-hoi/Pho-chu-tich-nuoc-Nguyen-Thi-Doan-An-cua-dan-khong-tu-mot-cai-gi-post127874.gd]Phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan: “Ăn của dân không từ một cái gì”

                          Phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan: “Ăn của dân không từ một cái gì” giaoduc.net.vn
                    (GDVN) – Phó chủ tịch Quốc hội Huỳnh Ngọc Sơn dẫn câu chuyện nhân bản kết quả xét nghiệm ở bệnh viện Hoài Đức (H…



                    (*) Tên nhân vật đã được thay.
                    (1) Ngục sĩ Nguyễn Chí Thiện



                     
                    #25
                      Nguyên Thạch 07.01.2018 18:00:18 (permalink)
                      Thời gian 3 năm là thước đo để kết luận hiện tượng hay bản chất






                      Nguyên Thạch (Danlambao) - Trong hình ảnh vô cùng hỗn độn, hôi thối, bèo nhèo, nhơ nhớp rất ghê tởm của đảng cộng sản hiện nay không lẽ trong hơn 4 triệu 5 trăm ngàn đảng viên không ai còn có tinh thần dân tộc? Nhân vật cao cấp nào trong đảng hiện nay, nhóm nào trong guồng máy cầm quyền quân đội hiện hành có can đảm làm một cuộc cách mạng để nắm quyền lãnh đạo lâm thời?.

                      Người ngoại quốc, hơn nữa là những vị Tổng thống nổi tiếng mà còn quan tâm đến lịch sử của dân tộc Việt Nam thì thử hỏi lẽ nào chúng ta lại lãng quên? Người Việt Nam phải thành thật trả lời câu hỏi này và phải can đảm đối diện với sự thật hôm nay là đất nước và đồng bào chúng ta đang nô Tàu cũng như sắp bị mất nước toàn diện trong sự đê hèn của Đ
                      CSVN...


                      *

                      Dân tộc Việt Nam là một dân tộc có tinh thần chống giặc ngoại xâm rất cao độ qua dòng lịch sử ngàn năm. Không phải chỉ dân tộc ấy ca ngợi tinh thần đáng tự hào ấy cho chính dân tộc họ mà chính 2 Tổng thống của cường quốc số một trên thế giới cũng đã công nhận.

                      Hẳn là 2 vị Tổng thống Mỹ đã có hậu ý khi đề cập tinh thần chống giặc của những tiền nhân anh hùng của Việt Nam mà tiêu biểu là danh tướng Lý Thường Kiệt (李常傑; 1019–1105) was a Vietnamese general and admiral during the Lý Dynasty in Vietnam và 2 nữ tướng Trưng Trắc Trưng Nhị (chữ Nôm: 𠄩婆徵) là thời kỳ xen giữa Bắc thuộc lần 1 và Bắc thuộc lần 2 trong lịch sử Việt Nam. Đây là tên gọi chung của hai chị em Trưng Trắc (chữ Hán: 徵側) và Trưng Nhị (徵貳), là anh hùng dân tộc của người Việt, những thủ lĩnh khởi binh chống lại nhà Đông Hán của Trung Quốc) để ca ngợi, mà các Ngài còn có ý nhắc nhở người Việt Nam chớ quên đi tinh thần vì đất nước và dân tộc cao quí ấy. 


                      Danh tướng Lý Thường Kiệt 


                      Hai Bà Trưng

                      Người viết xin trích dẫn những bằng chứng để chứng minh cho điều mình viết như sau:

                      1- Tổng thống Barack Obama: "Tôi cũng đến đây với tinh thần trân trọng sâu sắc những di sản lâu đời của Việt Nam. Trải qua hàng ngàn năm, những người nông dân đã vun xới cho mảnh đất này - một lịch sử được hiển hiện qua trống đồng Đông Sơn. Ở khúc ngoặt của dòng sông Hồng là Hà Nội đã có trên một ngàn năm lịch sử. Thế giới đã biết đến và trân quý những tấm lụa và những bức tranh của Việt Nam, đồng thời Văn Miếu còn là một minh chứng cho tinh thần hiếu học của các bạn. Thế nhưng, trải qua nhiều thế kỷ, vận mệnh của các bạn lại thường xuyên bị định đoạt bởi những thế lực bên ngoài. Mảnh đất thân thương này không phải lúc nào cũng là của các bạn. Nhưng giống như cây tre, tinh thần bất khuất của người Việt Nam đã được đúc kết trong áng thơ Nam Quốc Sơn Hà của Lý Thường Kiệt:

                      Sông núi nước Nam vua Nam ở
                      Rành rành định phận tại sách trời."
                      (1)


                      2- Tổng thống Donald Trump: "Nước chủ nhà Việt Nam ở đây đã biết đến thứ tình cảm này không chỉ trong vòng 200 năm mà gần 2.000 năm.

                      Đó là vào khoảng năm 40 sau Công nguyên, hai chị em Trưng Trắc và Trưng Nhị là những vị anh hùng đầu tiên đánh thức tinh thần yêu nước trong lòng người dân Việt. Chính nhờ chiến công này mà sau đó, lần đầu tiên, người dân Việt nam đã đứng lên để giành lại độc lập của mình với niềm tự hào dân tộc.

                      Ngày nay, những người con yêu nước và những anh hùng lịch sử đã cầm chắc trong tay câu trả lời cho những câu hỏi lớn về tương lai và thời đại của chúng ta.

                      Họ nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta là ai và chúng ta được đất nước hiệu triệu để làm gì.

                      Chúng ta ghi tạc lời nhắc nhở này trong sức mạnh của chúng ta để đưa người dân và thế giới của chúng ta lên một tầm cao mới - một tầm cao mà chưa từng được với tới.

                      Vì vậy, hãy để chúng ta lựa chọn tương lai của chủ nghĩa yêu nước, thịnh vượng và tự hào. Hãy để chúng ta lựa chọn sự giàu có và tự do chứ không phải đói nghèo và nô lệ."


                      Nếu căn cứ vào nhận định cùng lời cảnh báo của cố Tổng thống Ronald Wilson Reagan là tổng thống thứ 40 của Hoa Kỳ (1981-1989): "Chấm dứt chiến tranh không đơn thuần là chỉ rút quân về nhà là xong. Vì lẽ, cái giá phải trả cho hòa bình là ngàn năm đen tối cho các thế hệ sinh tại Việt Nam về sau." thì chúng ta lại càng quan tâm, lo sợ hơn nên phải càng quyết chí hơn nữa hầu đất nước và dân tộc không phải bị lâm vào thảm cảnh như những vị có kinh nghiệm cùng uy tín cảnh báo.


                      Ronald Reagan

                      Người ngoại quốc, hơn nữa là những vị Tổng thống nổi tiếng mà còn quan tâm đến lịch sử của dân tộc Việt Nam thì thử hỏi lẽ nào chúng ta lại lãng quên? Người Việt Nam phải thành thật trả lời câu hỏi nàyvà phải can đảm đối diện với sự thật hôm nay là đất nước và đồng bào chúng ta đang nô Tàu cũng như sắp bị mất nước toàn diện trong sự đê hèn của ĐCSVN.

                      Sau bao năm dài trông đợi và hy vọng, người Việt ở khắp các quốc gia trên thế giới bất luận là giới trí thức, các tổ chức đấu tranh hay chỉ là những người dân thường cũng đều trông vọng một cách bền bỉ vào sự thức tỉnh cũng như can đảm vượt qua sự sợ hãi để tự mình đứng lên chống áp bức, bất công và độc tài toàn trị. Người Việt quốc nội phải tự vươn lên bằng chính đôi chân của mình, phải tự chứng minh rằng mình muốn thoát khỏi những áp đặt của một đảng phái chính trị phi chính nghĩa thì người Việt ở hải ngoại cùng các quốc gia Dân Chủ tiên tiến mới có thể vững tin để mà để hỗ trợ.

                      Người Việt đang sống trên đất nước thì đất nước ấy chính là quê hương của các bạn, các bạn không muốn giữ lấy dải đất của bạn đang sống thì ai là những người có đủ danh chính ngôn thuận để giữ lấy quê hương đó? Người Việt ở quốc nội phải hiểu rõ và xác định rằng chính các bạn mới là lực lượng chính để quyết định vận mạng của mình chứ không ai khác. Người Việt ở hải ngoại chỉ là lực lượng yểm trợ về nhiều mặt cần thiết và quan trọng là: Tài chánh, ngoại giao, khoa học, kỹ thuật cũng như vận động sự ủng hộ của chính quyền các quốc gia nơi mà họ đang là những công dân chính thức.

                      Nếu các bạn ở Việt Nam cứ lập luận rằng dưới ách cai trị của cộng sản với hệ thống an ninh được cài cắm dầy đặc trong xã hội theo tổ chức bạo lực chuyên chính của Lê Nin thì người dân đã gặp phải rất nhiều khó khăn... Nhưng nếu quả thật như sự lập luận ấy thì tại sao Liên Xô và khối cộng sản Đông Âu tan vỡ và sụp đổ? Khó khăn, nguy hiểm... có nhưng không có nghĩa là người Việt Nam không bao giờ làm được. Dẫu biết rằng cơ chế rất khắt khe, kiểm soát và đàn áp nhưng không có sự đàn áp nào kiềm chế được sự đồng lòng nổi dậy của toàn dân. ĐCSVN và luật rừng của VN có thể dư sức để đàn áp một nhóm vài chục, vài trăm và thậm chí vài ngàn người nhưng dứt khoát cộng sản không thể nào đàn áp nổi hàng triệu người, hàng chục triệu người. ĐCSVN có thể giam vài người, vài chục, vài trăm người nhưng chắc chắn rằng chúng không thể nào đàn áp hay bắt nhốt hết được cả triệu người.

                      Trong hình ảnh vô cùng hỗn độn, hôi thối, bèo nhèo, nhơ nhớp rất ghê tởm của đảng cộng sản hiện nay không lẽ trong hơn 4 triệu 5 trăm ngàn đảng viên không ai còn có tinh thần dân tộc? Nhân vật cao cấp nào trong đảng hiện nay, nhóm nào trong guồng máy cầm quyền quân đội hiện hành có can đảm làm một cuộc cách mạng để nắm quyền lãnh đạo lâm thời?

                      Những tù nhân đấu tranh cho Dân Chủ, Tự Do và Nhân Quyền như: Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Trần Anh Kim, Trần Thị Nga, Nguyễn Trung Tôn, Lê Công Định... cùng nhiều tài năng khác, không lẽ không đủ khả năng để lập nên nội các của một chính phủ lâm thời? Từ một nội các mới với những người có tinh thần yêu nước, có trình độ cũng như lòng can đảm... thì không lẽ toàn dân không bầu ra được một minh quân? Chờ ư, chờ đến bao giờ? Khi mà ĐCSVN đã qui hàng Trung cẩu, khi mà giặc Tàu đang tràn ngập đất nước cùng mưu đồ và sách lược thôn tính Việt Nam đang được tiến hành một cách có quy củ.

                      Tôi thấy rằng không ít người luôn viện lý do chưa có một "minh quân" để viện chứng cho sự nhu nhược, ù lì của mình trong công cuộc đấu tranh. Một câu hỏi mà cá nhân người viết đặt ra là: Những gương đấu tranh gan dạ, cao cả cùng kinh nghiệm, trình độ, kiến thức của những vị mà tôi đã nêu trên há không hội đủ những tiêu chuẩn của một minh quân để loại trừ cộng sản và cầm nắm vận mệnh, tương lai của đất nước? Bài viết này ngoài đánh động tinh thần chống giặc nội lẫn ngoại xâm, nó còn cần sự nhận định sáng suốt của các còm sĩ và bạn đọc về nhân vật lãnh đạo hay minh quân mà chúng ta mong đợi. Những vị được nêu tên trên, với người viết, hẳn nhiên trình độ, kiến thức, tầm nhìn cùng tình yêu đất nước và dân tộc sẽ vượt trội hơn cả cái đảng Cướp Sạch hiện nay. Không biết bạn đọc trong và ngoài nước có đồng thuận với tôi không?. 

                      Trí tuệ của lớp trẻ Việt Nam sau khi đã học hỏi, trau giồi kiến thức trên các trang mạng khoa học, kỹ thuật, xã hội cùng nhận thức về Dân Chủ Nhân Quyền, phát triển kinh tế... không lẽ không đủ để canh tân đất nước?

                      Với tinh thần thượng tôn luật pháp, nề nếp sinh hoạt Dân Chủ, phong thái tôn trọng Nhân Quyền cùng tiềm năng chất xám cộng với nguồn tài chánh mạnh của người Việt ở hải ngoại, không lẽ không xây dựng được một Việt Nam Tự Do Dân Chủ và phú cường để ngẩng mặt cùng thế giới?.

                      Những nhận định, đánh giá dựa trên nhiều dữ kiện thực tế mà người viết đưa ra hẳn không phải là viển vông, mộng du mà đó là khuôn mẫu rất tốt đẹp nếu người Việt Nam muốn đạt đến trên tinh thần can đảm và cầu tiến.

                      ĐCSVN đã biến bản tính và truyền thống chống giặc ngoại xâm của Việt tộc thành bản chất ươn hèn cúi đầu qui thuận kẻ thù truyền kiếp phương Bắc dưới trào cộng sản.

                      Từ nay cho đến 2020, 3 năm là thước đo tinh thần quyết diệt bọn phản quốc và chống giặc ngoại xâm của người Việt Nam vào thời đại hôm nay. Hy vọng sự cúi đầu sợ hãi ĐCSVN vong nô trong thời gian chúng cai trị chỉ là hiện tượng chứ không là bản chất của người Việt Nam. Bằng ngược lại thì tiếc thay ĐCSVN đã thiêu rụi tinh thần hào hùng chống ngoại bang của Việt tộc rất thô bỉ và vô cùng khốn nạn mà các thế hệ tiếp nối sẽ lê phận vong nô một cách đáng tiếc trong vô vàn oán hận.

                      06.01.2018
                      Nguyên Thạch
                      danlambaovn.blogspot.com 

                      _______________________________

                      Ghi chú: 

                      (1) Bài phát biểu tuyệt vời của Tổng thống Mỹ Obama trước sinh viên, trí thức Việt Nam

                      (2) Toàn văn phát biểu của Tổng thống Mỹ Donald Trump tại APEC CEO Summit Việt Nam 2017
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2018 18:02:38 bởi Nguyên Thạch >
                      #26
                        Nguyên Thạch 14.01.2018 16:38:32 (permalink)
                        Ngao ngán!  


                        Nguyên Thạch (Danlambao) - Độc tài, hoang tưởng, gian trá và mụ mị là bản chất của cộng sản, mọi tư duy, hành động, đề cương lý luận, tôn chỉ, mục đích là phục vụ cho bản chất ấy, trong đó có Hiến pháp, Luật pháp, Nghị quyết, quyết định, nghị định... đều dựa trên nguyên tắc phải phục vụ cho bản chất dối trá của đảng. Cho nên xã hội đừng ngạc nhiên khi thấy những cuộc xử của cái gọi là tòa án nhân dân này có vô vàn nghịch lý, mà hãy xem đó những cuộc diễn tuồng của những tên hề có chung một tên là ĐCSVN.


                        *


                        Chủ Nghĩa Cộng Sản là một thứ chủ nghĩa hoang tưởng, Xã Hội Cộng Sản là xã hội gian dối để đạt đến sự hoang tưởng đó. Nếu người viết là Tổng thống hay một người nổi tiếng thì câu nhận định này sẽ trở thành một trong những câu khuôn mẫu chuẩn mực chung để kết luận khi nói về cộng sản. Nhưng trên thực tế thì câu nói ấy sẽ chìm vào quên lãng và một số người cứ mù mờ mơ hồ về thứ chủ nghĩa mà xã hội do nó nắn lên để rồi theo dòng thời gian cứ nhận ra từ sai trái này đến sai trái khác và cuối cùng mới thất vọng.


                        Thật sự thì không có gì to lớn và sâu sắc lắm để nhận biết thứ chủ nghĩa độc tài độc tôn này. Thế nào là "Đảng lãnh đạo toàn diện và triệt để"? Ai cũng biết đó là lời khẳng định như đinh đóng cột trong điều 4 Hiến pháp của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam (CHXHCNVN) nhưng hiểu điều đó ra làm sao thì lại là một vấn đề khác.


                        Độc tài, hoang tưởng, gian trá và mụ mị là bản chất của cộng sản, mọi tư duy, hành động, đề cương lý luận, tôn chỉ, mục đích là phục vụ cho bản chất ấy, trong đó có Hiến pháp, Luật pháp, Nghị quyết, quyết định, nghị định... đều dựa trên nguyên tắc phải phục vụ cho bản chất dối trá của đảng. Cho nên xã hội đừng ngạc nhiên khi thấy những cuộc xử của cái gọi là tòa án nhân dân này có vô vàn nghịch lý, mà hãy xem đó những cuộc diễn tuồng của những tên hề có chung một tên là ĐCSVN. 


                        Với chế độ cộng sản, Đa Đảng, Đa Nguyên, Dân Chủ, Nhân Quyền và Tự Do Ngôn Luận là những thứ xa xỉ chứ không hề mang tính nhân văn nhân loại và hơn thế nữa, những thứ trên là kẻ thù của độc tài và toàn trị. Có Đa Đảng, Đa Nguyên, Dân Chủ, Nhân Quyền và Tự Do Ngôn Luận... thì không có cộng sản và ngược lại.


                        Có quốc gia nào trên thế giới này, yêu nước, yêu Tổ Quốc là có tội?
                        Ngoài Trung Cộng, Bắc Hàn và Việt Nam có quốc gia nào bắt dân yêu nước phải yêu Xã Hội Chủ Nghĩa?


                        Hãy đơn cử vài thí dụ để thấy nhiều nghịch lý dưới trào cộng sản.


                        Cướp bánh mì khi đói, 2 thiếu niên lĩnh án
                        Ngày 20/7, TAND quận Thủ Đức (TP HCM) tuyên phạt Nguyễn Hoàng Tuấn (ngụ huyện Củ Chi) 10 tháng tù, Ôn Thành Tân (cùng 18 tuổi) 8 tháng 20 ngày tù - bằng thời gian tạm giam - về tội Cướp giật tài sản. https://vnexpress.net/tin-tuc/phap-luat/cuop-banh-mi-khi-doi-2-thieu-nien-linh-an-3439329.html


                        Một thanh niên lãnh 7 năm tù… vì bắt 1 con vịt về nhậu
                        Ngày 16/3/2017, Tòa án nhân dân (TAND) huyện Châu Thành tuyên xử Nguyễn Văn Khang (sinh năm 1997, trú ấp Phước Chung, xã Mong Thọ) 7 năm tù về hành vi “cướp tài sản”. http://dantri.com.vn/phap-luat/mot-thanh-nien-lanh-7-nam-tu-vi-bat-1-con-vit-ve-nhau-20170317120025005.htm


                        Một vài ổ bánh mì là 20.000 VND, tức 1 USD, phải ở tù 8 tháng. 1 con vịt trị giá 120.000 VND, tức 5 USD, phải ở tù 7 năm!. Vậy mấy ngàn tỉ, mấy chục, mấy trăm ngàn tỉ VND, tức vài trăm triệu USD hoặc vài tỉ, vài chục tỉ đô Mỹ thì khoảng cách giá trị tiền tệ là bao xa và phải ở tù là bao lâu?.


                        Nhưng không, nhiều đảng viên cao cấp tham nhũng, đục khoét ngân quỹ quốc gia, cướp giựt tài sản nhà cửa đất đai của dân, bán lậu tài nguyên quốc gia... vẫn khư khư tự tại, chễm trệ trên nhung lụa, con cháu, gia đình sống ở nước ngoài với nhà cửa, biệt thự, cơ sở kinh doanh lên đến bạc trăm triệu, bạc tỉ đô Mỹ.


                        Những điều dẫn chứng trên là sự thật mà một số người đã nhìn thấy nhưng cũng có một số người cố tình không nhìn thấy!.


                        Thêm một vài hình ảnh thí dụ nữa để chứng minh cho mọi người thấy rằng cộng sản không vì đất nước, vì dân tộc và dĩ nhiên những khẩu hiệu "Vì mục đích dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng văn minh" chỉ là những xáo ngữ mị dân, mà người cộng sản chỉ vì đảng là ưu tiên trên, với họ, đất nước còn hay mất thì không "nghĩa địa" chi cả.


                        Nguyễn Ngọc Như Quỳnh bị xử phạt 10 năm tù
                        Ngày 29.6, TAND tỉnh Khánh Hòa mở phiên tòa xét xử sơ thẩm vụ án “tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam” https://thanhnien.vn/thoi-su/nguyen-ngoc-nhu-quynh-bi-xu-phat-10-nam-tu-850501.html

                        "Tuyên truyền chống nhà nước CHXHCNVN" là tuyên truyền gì? Mẹ Nấm, tức Nguyễn Ngọc Như Quỳnh đã gióng lên tiếng nói trên các mạng xã hội cho công chúng biết được nhiều sai trái trầm trọng của guồng máy cầm quyền cũng như cô đã trực tiếp xuống đường thể hiện lòng yêu nước chống giặc Tàu xâm lấn Biển Đảo cũng như phản đối Formosa thải chất độc giết hại biển và dân của 4 tỉnh miền Trung... Đó là những điều mà đảng cho là "tuyên truyền chống lại nhà nước". Vạch ra sự thật, điểm mặt bọn phản quốc, rước voi dày mả tổ, bán nước... là "chống lại đảng, chống lại nhà nước"?.


                        Cùng quan điểm với Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là: Nguyễn Văn Đài, Trần Anh Kim, Lê Công Định, Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Ngọc Già, Nguyễn Trung Tôn, Trần Thị Nga, Cấn Thị Thêu... cùng nhiều nhà đấu tranh khác mà bạn đọc có thể tìm thấy ở đây:


                        http://fvpoc.org/danh-sach-tnlt-list-of-poc/






                        Người dân Việt Nam nội ngoại đã vô cùng chán ngán dưới cái gọi là "Chiến dịch chống tham nhũng" nửa vời như hiện nay Nguyễn Phú Trọng cùng đồng đảng đang làm. Xã hội Việt Nam sẽ còn phải mục kích vô vàn hình ảnh đầy kịch tính của ĐCSVN.

                        ĐCSVN là một thế lực đứng trên cả Hiến pháp và có quyền đứng ngoài vòng Luật pháp. Người dân Việt Nam phải chịu đựng chuỗi nghịch lý này cho đến bao giờ?.

                        14/1/2018 
                        Nguyên Thạch

                         
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.01.2018 16:41:10 bởi Nguyên Thạch >
                        #27
                          Nguyên Thạch 28.01.2018 16:56:51 (permalink)
                          Cuối năm, đôi dòng cho TNNQ Nguyễn Ngọc Già  



                          Nguyên Thạch (Danlambao) - Vâng, tôi và bạn đã sinh ra và lớn lên trong tình thương yêu của chính thể Việt Nam Cộng Hòa mà bạn đã có đề cập trong bài viết "Tôi biết ơn Việt Nam Cộng Hoà", một thể chế đầy nhân bản, không thù hận, không kỳ thị chính kiến, không bảo thủ cực đoan, không phân biệt thành phần lý lịch và sẵn sàng đón nhận những công dân có nhiệt tâm cùng tài năng đóng góp cho sự phát triển và phồn thịnh của đất nước.


                          Chúng ta sinh ra trên dải đất cằn cỗi nghèo nàn, nơi quê hương nghiệt ngã có tên gọi Việt Nam. Số theo cộng cũng có mà chống cộng cũng không phải là ít. Bạn ta ơi, vùng thùy dương cát trắng đầy nắng cháy oi bức này, dừa đất mẹ hôm nay không còn ngọt, bởi mạch ngầm có nước mắt quê hương.


                          *
                          Người tù Nhân Quyền Nguyễn Ngọc Gia thân mến,
                          Trước tiên, Nguyễn Ngọc Già cho tôi được phép gọi anh là bạn với nghĩa gần nhất là bạn chung con đường đấu tranh. Sau khi rời nhà tù nhỏ, nơi mà theo anh cũng như từ rất nhiều người thì đó là nơi có đầy khắc nghiệt.


                          - CTV Danlambao: Nếu cho anh nói một câu về nhà tù Cộng sản Việt Nam, anh sẽ nói câu gì?


                          - TNNQ Nguyễn Ngọc Già: Tàn nhẫn, vô nhân đạo đến tận cùng!




                          Sau khi trở về từ ngục tù cộng sản, bạn đã không ngại ngần trở lại viếng thôn xưa nơi mà lời khẳng định "Mỗi người là một chiến sĩ thông tin" đã như khắc trên đá qua 2 bàì viết, 1 bài thể hiện chính kiến, là "Quan tòa đang áp dụng luật với tư duy lạc hậu" (1) và một bài trả lời phỏng vấn của CTV Danlambao "Nguyễn Ngọc Già: Vì sao tôi chọn con đường "cô đơn trong tự do tư tưởng"?. (2) Hai bài viết này cộng thêm những bài viết sau (nếu có) đã đủ chứng tỏ bạn là một con người kiên cường, gan dạ đã, đang và sẽ chiến đấu trong lòng địch. Dẫu biết rằng chính bạn sẽ là người cẩn trọng nhưng tôi vẫn muốn nhắn với bạn rằng những gì bạn nói một, chúng tôi sẽ qui ra thành mười và hiểu theo chiều hướng đó.


                          Vâng, chúng ta là những người con đã được sinh ra và lớn khôn trong một thể chế đầy ắp tình thương yêu, ký ức của tình người vẫn còn ấp ủ trong tiềm thức của bạn, của tôi, nền tảng tốt đẹp ấy đã không cho phép chúng ta trở thành những con người bất lương trong cuộc sống và vô tâm trong bổn phận. Chúng ta là bạn có chung lý tưởng trên con đường tranh đấu thì bạn ơi chúng ta có quyền tin vào một ngày mai chúng ta sẽ toại nguyện với lý tưởng của mình, đó là ngày chiến thắng.


                          Tôi với em cùng chung thôn xóm nhỏ
                          Nơi quê hương có tên gọi Việt Nam 
                          Tôi lớn trước, chống quân thù giặc đỏ 
                          Em sinh sau, còn đủng ghế trường làng.


                          Vâng, tôi và bạn đã sinh ra và lớn lên trong tình thương yêu của chính thể Việt Nam Cộng Hòa mà bạn đã có đề cập trong bài viết "Tôi biết ơn Việt Nam Cộng Hoà", một thể chế đầy nhân bản, không thù hận, không kỳ thị chính kiến, không bảo thủ cực đoan, không phân biệt thành phần lý lịch và sẵn sàng đón nhận những công dân có nhiệt tâm cùng tài năng đóng góp cho sự phát triển và phồn thịnh của đất nước.


                          "Tôi yêu cả sự hoang vắng và tĩnh lặng như thế, giữa xô bồ ngang ngổn hôm nay. Cũng như tôi yêu sự gai góc và dẻo dai của Xương Rồng - giữa vùng khô cháy trên sa mạc, hoa vẫn nở. Trong chênh vênh tâm trạng đó, tôi nhìn ra chiều sâu tâm hồn mình hơn một chút, cố tìm cách diễn đạt bình dị để chuyên chở thông điệp đến bạn đọc..." - Nguyễn Ngọc Già


                          Chúng ta sinh ra trên dải đất cằn cỗi nghèo nàn, nơi quê hương nghiệt ngã có tên gọi Việt Nam. Số theo cộng cũng có mà chống cộng cũng không phải là ít. Bạn ta ơi, vùng thùy dương cát trắng đầy nắng cháy oi bức này, dừa đất mẹ hôm nay không còn ngọt, bởi mạch ngầm có nước mắt quê hương.





                          Hoa Xương Rồng Vẫn Trổ-3


                          Quê tôi miền nắng cháy 
                          vùng cát trắng thùy dương 
                          dẫu muôn trùng xa cách 
                          tôi vẫn gọi Quê Hương.


                          Nơi đây bao mảnh đời 
                          đầy nghiệt ngã tả tơi 
                          dải cằn trơ cát bụi 
                          thương lắm đất mẹ ơi. 


                          Trong khốn đốn nhọc nhằn 
                          đường vạn nẻo khó khăn
                          hoa Xương Rồng vẫn trổ 
                          tươi với đất khô cằn. 


                          Trong sa mạc mênh mông
                          có loại hoa Xương Rồng
                          vươn mình trong nắng cháy
                          Vẫn ươm nhựa trổ bông


                          Trong khô cằn nghiệt ngã
                          đất bạc màu tơi tả
                          Xương Rồng vẫn vươn lên
                          thân thẳng không gục ngã.


                          Bao giam cầm áp bức 
                          bao oan khiên bạo lực 
                          dưới bạo quyền khắc nghiệt
                          hoa vẫn nở Tự Do. 


                          Cuộc đời đầy chông ải 
                          bao gian dối lọc lừa 
                          điêu ngoa cùng mụ mị... 
                          hoa vẫn nở khi mưa. 


                          Nắng thiêu như lửa đỏ 
                          cơn hồng thuỷ cuồng ngông 
                          trong tận cùng gian khổ 
                          Xương Rồng vẫn đơm bông. 
                          Cố vươn trong cằn cỗi 
                          rễ bám đất Lạc Hồng 
                          thân xương rồng xấu xí 
                          nhưng đầy nhựa ấm nồng. 


                          Cố giữ thân gai nhọn 
                          nguyện dưỡng nụ thắm hồng 
                          dẫu đọa đầy sắt máu... 
                          Xương rồng vẫn ngát bông. 


                          Những ngày cuối năm không đến thăm được gia đình bạn, mong những lời trên sẽ nói thay tôi (và có lẽ cũng là của nhiều còm sĩ, bạn đọc từ thôn Dân Làm Báo) quan tâm, thăm hỏi đầy tình người cũng như chúc bạn cùng gia quyến vạn an, nhiều sức khỏe trong những tháng ngày sắp đến và Năm Mới thành đạt.


                          24/1/2017


                          Nguyên Thạch
                          danlambaovn.blogspot.com



                          _____________________________________
                          Ghi chú:
                          (1) http://danlambaovn.blogspot.com/search?updated-max=2018-01-18T20%3A00%3A00%2B07%3A00&max-results=50#PageNo=2
                          (2) http://danlambaovn.blogspot.com/2018/01/nguyen-ngoc-gia-vi-sao-toi-chon-con.html#more


                           
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.01.2018 16:59:21 bởi Nguyên Thạch >
                          #28
                            Nguyên Thạch 14.02.2018 04:00:30 (permalink)
                            Nỗi buồn nô lệ!  



                            Nguyên Thạch (Danlambao) - Việt Nam rồi sẽ ra sao? Đó không những chỉ là câu hỏi mà còn là nỗi trăn trở của mỗi một con dân Việt, bất luận còn đang ở trong nước hay đã sống nơi hải ngoại. 

                            Người trong nước thì lo âu đau đáu hằng ngày cho cuộc sống hiện tại đầy dẫy khó khăn với bao bất trắc đang rình rập, thấp thỏm lo âu cho một tương lai không biết sẽ về đâu, lo toan vất vả cho con cái được học hành dẫu chảng biết học để làm gì khi CƠ CHẾ và xã hội tràn ngập muôn điều nghịch lý.

                            Một cuộc sống mà lúc nào người dân cũng nơm nớp sợ hãi về mọi mặt, sợ côn an, sợ cán bộ, sợ cướp bóc, sợ tai nạn giao thông và nhất là sợ những thứ kẻ thù vô hình, không bom không đạn nhưng có sức tiêu diệt rộng khắp, thứ kẻ thù đó là CHẤT ĐỘC HẠI được xâm nhập từ Trung cộng một cách có hệ thống nhằm thực hiện mưu lược giết hại dần mòn dân tộc này.

                            Người hải ngoại thì tuy có đời sống ổn định về vật chất và tương lai nhưng về mặt tinh thần thì vẫn luôn vấn vương, đau đáu ái ngại về một Quê Hương đã bỏ lại sau lưng, nơi đó có những người thân, anh em, bè bạn đang quằn quại trong một nhà tù vĩ đại mà tròng ách nô lệ không biết sẽ ập đến bất cứ lúc nào.

                            Làm sao người dân Việt có được mùa xuân an vui khi lũ người độc tài toàn trị vẫn còn đó?. Làm sao đất nước được thanh bình và phát triển khi tham vọng Tàu cộng vẫn luôn chực chờ cướp bóc và thôn tính?


                            Biển đảo đã mất dần, đất đai ngày càng bị teo lại dưới sự chiếm đoạt gian manh và hung hãn, dân oan mất đất mất nhà ngày càng đông lên, cuộc sống ngày càng khó khăn hơn với bao nợ nần vay mượn nước ngoài để hầu hết lọt vào túi quan mà người dân phải gánh trả.

                            Dưới một thể chế đầy mụ mị và hoang tưởng, đảng đã lì lợm nhét cho dân những chiếc bánh vẽ ăn hoài không hết và nếu nói theo ông Nguyễn Bá Thanh ở Quảng Nam - Đà Nẵng thì sợi dây kinh nghiệm nó quá dài mà rút hoài không hết. 

                            Hơn 70 năm cho miền Bắc thử nghiệm XHCN, 43 năm cho miền Nam và cả nước thi đua "Xuống Hố Cả Nút", một thứ thiên đường không bao giờ đến như lời khẳng định của ông đảng trưởng ĐCSVN, thế nhưng ông ta vẫn luôn khẳng định lập trường là Việt Nam phải kiên định tiến vào con đường đầy hố thẳm ấy!. Đó là những chủ trương vô cùng tối tăm sai lệch mà bất cứ một người bình thường nào cũng có thể nhìn thấy nhưng đảng CSVN cố tình không quan tâm cho đất nước, cho dân tộc và cho tương lai thế hệ. Cái mà họ quan tâm chỉ là sự tồn tại của đảng để được quyền tiền và được CAI TRỊ.

                            Có một điều rất đơn giản mà dân ta chưa làm được là nhân ngày lễ, ngày Tết, nhân dịp đám đông xuống đường rồi đồng lòng cùng nhau hô to khẩu hiệu: "Đả đảo đảng cộng sản làm trì trệ đất nước", toàn dân khắp nơi nêu ý chí: "Đảng cộng sản phải rút lui" cho VN được Độc lập, Tự do và Dân chủ. Để giải quyết vấn nạn của đất nước hôm nay, người dân Việt chỉ cần hành động như vậy là cần thiết, mọi việc sẽ được chấn chỉnh sau đó bởi VN không hề thiếu nhân tài cùng những hệ thống tổ chức chính quyền hợp lý và khả tín.

                            Mùa xuân ơi, đất nước ơi, đã bao năm trong lầm than khốn khó, tủi buồn cho một quốc gia tụt hậu, đạo lý tan vỡ gần như toàn diện trước sự độc đoán của độc đảng gian tham cùng mụ mị...cố tình phá nát hủy hoại đất nước và dân tộc. Nàng Xuân đã không còn sức sống, rảo bước liêu xiêu trong ánh chiều vàng võ thê lương cùng bóng đêm dầy đặc. Những vần thơ sau đây đã nói lên điều ấy.

                            Nỗi Buồn Nô Lệ 


                            Đếm những bước thầm nơi cố quốc 
                            Nghe tiếng Quê Hương khóc nghẹn ngào 
                            Ôi còn đâu dải bờ gấm vóc 
                            Dày xéo trong tôi nỗi hận đau. 

                            Về đâu non nước, hồn Tổ Quốc? 
                            Ôi dải tang thương thẫm một màu 
                            Trường sơn nức nở lời tử sĩ
                            Chín suối hận căm chuỗi niềm đau. 

                            Bóng mẹ chập chờn trên Ải Bắc 
                            Dáng cha ẩn hiện đỉnh Ba Vì
                            Sông Đuống ngậm ngùi khô dòng lệ 
                            Khối lệ sầu đau đẫm Sông Hồng. 

                            Hương Giang lặng lẻ con nước đục 
                            Rác dạt về đây tận Ba Đình 
                            Hực mùi tanh tửi xông hơi máu 
                            Huế còn đâu thuở vạt áo xinh. 

                            Thương xót Đồng Nai bùn Bô-Xít 
                            Mang màu máu đỏ tưới Sài Gòn 
                            Đem khối dân đen ngâm chất độc 
                            Quê tôi Tây Tạng phố Bò-Tèn. (1)

                            Cửu Long nức nở dòng xưa cũ 
                            Kẻ tham ngăn đập ở thượng nguồn 
                            Thuốc chín con Rồng dang dẫy chết 
                            Tan đàn hoảng khóc tiếng chim muôn. 

                            Đêm nghe tiếng nấc từ trăng trĩu 
                            Âm vang não nuột giọng thở dài 
                            Liệt sĩ tiền nhân hồn chưa thác 
                            Bởi vòng oan nghiệt phủ tương lai. 

                            Lầm lủi đường hoang, bước không nhà 
                            Giang sơn gầy dựng của ông cha 
                            Nay đám phản thần đem dâng bán 
                            Lại ngàn năm lệ tủi sơn hà. 

                            *

                            Tiếng hú của bầy quỉ dữ


                            Bầy quỉ dữ tung cao tiếng hát 
                            Át tiếng than át cả điệu buồn 
                            Nhìn hoang vu, đôi mắt lệ sầu tuôn 
                            Nước vẫn đục...lạc nguồn xa mãi.

                            Bên góc phố, tôi gặp người em gái 
                            Lời buồn tênh, nghe tê tái cuộc đời 
                            Em đứng đây để chờ đợi khách chơi 
                            Nuôi đàn em dại...em ơi đứt ruột

                            Sớm ghé rừng hoang anh cầm cây cuốc 
                            Những nhát sâu như cuốc chính đời mình 
                            Xới đất khô tìm chữ nhục, chữ vinh 
                            Đất cằn cỗi, đầy lệ tình đất mẹ.

                            Đêm hoang lạnh, xa nghe tiếng ré 
                            Đàn trẻ thơ mất mẹ thét gào 
                            Bóng đêm đen phủ dầy đặc nỗi đau 
                            Đầy hoảng sợ tương lai nào cuộc sống?

                            Rừng âm u gió gào bão lộng 
                            Ôi nước non, nòi giống còn không? 
                            Quê hương ơi tan nát cả lòng 
                            Bầy quỉ dữ cuồng ngông đốn mạt

                            Say vũ điệu chúng cất cao tiếng hát 
                            Trên xác em thơ, xác của mẹ già 
                            Trong màn đêm giọng lanh lảnh của bầy ma 
                            Nghe rờn rợn... khối sơn hà tan vỡ.

                            *



                            Dáng ai trong chiều xuân 


                            Tôi có người quen ở phương xa 
                            Thường ra biển Thái ngóng quê nhà 
                            Có khi u uẩn dòng ngấn lệ 
                            Dáng anh buồn lắm, lúc chiều tà.

                            Mấy mùa xuân nhớ, xuân viễn xứ 
                            Thầm đếm cô đơn nhuốm muộn phiền 
                            Đêm Ba Mươi Tết, trà độc ẩm 
                            Mơ về xuân cũ, xuân đoàn viên.

                            Xuân chốn tha phương không mai nở 
                            Đầu năm nhạt nhẽo những gói quà 
                            Trầm ngâm lạc giữa xuân tiết lạnh 
                            Lòng anh cô đọng bao xuân qua.

                            Ngày rời đất mẹ, anh trẻ lắm 
                            Vóc dáng thư sinh, nhựa sống đầy 
                            Cuộc sống xứ người danh thành đạt 
                            Đau đáu quê xưa, đời lất lây…

                            Xuân nay, lại cũng nhớ xuân xa 
                            Tâm tư gởi trọn đến quê nhà 
                            Dáng ai thểu não chiều xuân vắng 
                            Người trai trẻ ấy, giờ đã già!.

                            *

                            Xuân ơi đừng đến nữa


                            Gởi ai tà áo Tết nhạt màu
                            Nhắn người phương ấy chuỗi niềm đau
                            Xuân nơi cố quận 
                            Xuân buồn lắm 
                            Trĩu nặng gánh đời nét hư hao.

                            Gởi người khách lạ chốn tha phương 
                            Trông về đất mẹ Xuân cố hương 
                            Vẫn biết là đau Xuân viễn xứ 
                            Cứ vui hương cũ xuân tình thương.

                            Khách hỡi cứ mơ Xuân đường tơ 
                            Để khỏi nhìn Xuân dáng vật vờ 
                            Để không trông cảnh đời ngang trái... 
                            Tưởng như đất mẹ Xuân còn thơ.

                            Phố dẫu hoa đăng điện sáng chưng 
                            Nhưng nàng xuân rảo bước ngập ngừng 
                            Nẻo xuân đâu hỡi?
                            Đường mờ lối
                            Đau những mảnh đời mắt lệ rưng.

                            Xuân ở nơi đây thiếu đóa mai 
                            Hòa trong Xuân nặng tiếng thở dài 
                            Mùa Xuân đất nước xa vời lắm 
                            Đường Xuân mờ bóng dấu tương lai.

                            Hối hã chiều về đêm Ba Mươi 
                            Tất tã mắt ai vắng nụ cười 
                            Sài Gòn hụt hẩng buồn vô vọng 
                            Xin đừng đến nữa mùa Xuân ơi.

                            *

                            Xuân ngậm ngùi


                            Tôi trở về đây, lòng đất mẹ 
                            Đi giữa quê hương đếm ngậm ngùi 
                            Cá chậu chim lồng khung sắt đỏ 
                            Tăm tối quen dần hóa mù đui... 

                            Mây xám hững hờ che phủ quốc 
                            Xuân về ảm đạm một màu tang 
                            Nước non trôi nổi đường xa mãi 
                            Nẻo đến tương lai dặm bước ngàn. 

                            Nhìn em, nhìn chị... Đời tất bật 
                            Lũ đã cuốn trôi những hẹn hò 
                            Như bóng ma trơi , hồn vất vưỡng 
                            Bến xuân lỡ mãi những chuyến đò. 

                            Ơi xuân cố quốc, xuân não nuột 
                            Chiều trông biển đảo muối xát lòng 
                            Tám mươi năm đảng, đời hóa dại 
                            Mất thật rồi ư ? Giống Lạc Hồng !. 

                            *

                            Xuân hờ


                            Xuân qua xuân đến xuân hờ hững 
                            Rảo gót nàng xuân bước ngập ngừng 
                            Lác đác rừng hoang mai nghẹn nở 
                            Héo hon khắc khoải nỗi mong chờ. 

                            Ðượm chiếc áo xuân màu cúc tím 
                            Thương nhớ xuân xưa biệt phương trời 
                            Xuân hỡi bao giờ xuân trở lại ? 
                            Cho áo em xinh dáng lã lơi... 

                            Phố thị xuân buồn lên màu mắt 
                            Chìm trong mù mịt bụi đỏ ngầu 
                            Cố víu hương xuân ươm hy vọng 
                            Ưu tư chồng chất nỗi lo âu. 

                            Chừng nào quê mẹ không còn giặc 
                            Dân tôi hớn hở đón xuân về 
                            Hà nội Sài gòn vươn sức sống 
                            Ðón xuân đất mẹ vẹn tình quê. 

                            *

                            Mơ xuân về đất mẹ


                            Chiều quê trầm lặng thoảng hương xuân 
                            Dòng trôi êm ả lối về nguồn 
                            Bên sông gió nhẹ hôn cành trúc 
                            Đồng lúa đơm bông ngát hương huyền. 

                            Nhà ai cô gái ngồi hong tóc 
                            Tường Vi mơn mởn nụ sắc hồng 
                            Cô láng giềng ơi, nên thơ lắm 
                            Cứ như vậy nhé, chớ lấy chồng. 

                            Hoàng hôn lưu luyến xuân nhân thế 
                            Cố phủ nhân gian dãi ấm nồng 
                            Tôi người lữ thứ trong chiều vắng 
                            Nguyện ước xuân mơ thỏa tơ lòng. 

                            Nẻo đến thanh bình đường vạn dặm 
                            Nàng xuân xa tít lạc bước ngàn 
                            Giá mà quê mẹ không còn đảng 
                            Thì xuân thắm đượm dãi mộng vàng... 

                            Lưu luyến hương xuân, thương quê lắm 
                            Vươn vai tranh đấu góp sức mình 
                            Mai ngày đất mẹ không còn giặc 
                            Xuân yêu Tổ Quốc vẹn nghĩa tình. 

                            *

                            Lời Mẹ dạy 


                            Có những lúc biển hiền hòa phẳng lặng 
                            Nhưng đáy sâu chứa triệu đợt sóng ngầm 
                            Đàn con hỡi, hãy nhớ lời mẹ dặn 
                            Con sinh ra, há để bị giam cầm?. 

                            Trong khốn khó? 
                            Đừng bao giờ nản chí 
                            Chí không nung thì ý chí sẽ mòn 
                            Ngọc bất trác? 
                            Thì ngọc kia nào quí 
                            Mất niềm tin? 
                            Thì cuộc sống không còn. 

                            Dẫu chế độ hôm nay nhiều bạo lực 
                            Nhưng ngày mai cục diện sẽ đổi thay 
                            Nếu tất cả cùng chung lòng quyết sức 
                            Cùng đứng lên đạp đổ chế độ này. 

                            Con đừng tưởng hung tàn là sức mạnh 
                            Đấy chỉ là hạ sách, kẻ thất thời 
                            Như con tạo, mùa đông trong giá lạnh 
                            Rồi xuân sang, xuân sưởi ấm cho đời. 

                            Lũ cộng đảng? 
                            Hạ nhân phi chính nghĩa 
                            Sẽ không tồn tại mãi với thời gian 
                            Khi đảng phái, mục tiêu đầy phi nghĩa 
                            Thì dĩ nhiên sẽ phải có ngày tàn. 

                            Trong vạn vật, có chi là vĩnh viễn? 
                            Sự đổi thay, chuyển biến...lẽ bình thường 
                            Hãy là sóng, triệu sóng ngầm của biển 
                            Sóng cuốn trôi cả bè lũ bạo cường. 

                            Hãy nhớ lấy khuôn vàng, câu khuyên bảo 
                            Đừng nhụt tâm 
                            Nuôi dòng máu kiên cường 
                            Không là người, nếu ta mất quê hương 
                            Dân tộc giương chí khí...đó là đường tất thắng. 

                            Nhớ ghi khắc mấy lời Mẹ dặn. 


                            Nguyên Thạch
                            danlambaovn.blogspot.com
                            Chú thích: (*) Một thành phố của Lào đã bị Tàu cộng thống trị.

                             
                            #29
                              Nguyên Thạch 16.02.2018 11:08:59 (permalink)
                              Chuyện vui buồn 3 ngày Tết  




                              Nguyên Thạch (Danlambao) - Tết, không phải ai cũng mong đợi, Tết lắm người vui cũng có khối kẻ buồn. Ba ngày nghỉ làm này, Hai Say thư thả rong chơi đó đây để tìm hiểu cái sự đời, ông mục kích nhiều chuyện, chuyện vui cũng nhiều, mà chuyện buồn cũng không ít.

                              Ông đã "phát hiện" ra những cảnh ngộ cũng hơi ngộ, câu truyện đại khái như sau, nhưng nếu có nhạt quá thì mời quí còm sĩ thêm vài bao muối.

                              Sốc óc


                              Gặp anh bạn, tui hỏi
                              - Ủa, Tết này không về VN sao?
                              - Không và có lẽ không bao giờ về nữa.
                              - Sao vậy?
                              - Trước nhất là còn CS thì không về, thứ đến ở VN bây giờ tình đời đổi trắng thay đen, đen bạc lắm.
                              - Chuyện gì vậy?
                              - Năm ngoái họp lớp, ngồi uống bia có đám quan lớn VC, chúng biết tui là "người Việt ở Mỹ" nên nói sốc óc tui.
                              - Nói sao?
                              - Chúng nói rằng: Tụi Việt kiều giờ sao so sánh bằng Việt cộng, Việt cộng giờ giàu bạc mấy chục triệu đô Mỹ, nhà cửa mấy căn biệt thự, đất đai bát ngát... tiền Việt kiều có bao nhiêu mà ngon, chúng cày bỏ mẹ. Giờ Việt kiều chỉ đáng xách dép cho Việt cộng.
                              - Rồi ai trả tiền cho buổi họp lớp?
                              - Thì tui chứ còn ai.
                              Nghe xong Hai Say ngâm nga:
                              Hò... ơ... ơ...
                              Chuyện đời có tử có sinh
                              "Việt kiều" về nước hy sinh... là thường.

                              *


                              Tiền Việt kiều


                              Rồi ông được mời đến một nhà người quen, gia đình anh có 3 người ở Mỹ, 1 người ở Úc. Suốt cuộc tiệc, ông thấy rất nhiều lon bia uống nửa, còn nửa la liệt nhưng khách vẫn khui lon mới.
                              Ngứa mắt ông Hai Say hỏi lớn:
                              - Bia lon nào cũng còn nửa lon sao không uống cho hết, khui lon mới chi cho phí?
                              Và ông được nhiều người cùng trả lời:
                              - Tiền Việt kiều mà, có sao đâu.

                              *

                              Quá liều


                              Hai Say kể tiếp: Ngày ông Táo chầu trời, thằng rễ Trời đánh không biết cho bà mẹ vợ ăn uống thứ gì khiến bà ói mửa liên tục phải chở đi bệnh viện.
                              Anh chàng kêu vợ đánh dây thép qua Mỹ khóc lóc, nói rằng mẹ nằm viện sắp chết, anh chị và các cháu mau về để kịp chôn và nhận tang.
                              Thế là cặp vợ chồng ở Mỹ tức tốc bay về nhưng may là mẹ chưa chết mà chỉ gầy đi. Tui đâm nghi, rủ ông rễ đi nhậu rồi "tâm sự" khéo và được ông rễ trả lời:
                              - Tết này vã quá, không biết đào tiền đâu mà nhậu 3 ngày Xuân, tôi pha thuốc xổ lãi trộn vào đồ ăn nhưng tui pha hơi nặng tay nên bà sém "đi Pháp". Ý là tui chỉ muốn bà bịnh rồi kêu mấy đứa con của bả ở Mỹ về thì tui mới có tiền lì xì Tết chứ.

                              *

                              Bưởi đẹp


                              Thời buổi kinh tế khó khăn, người ta nghĩ ra mọi cách để kiếm tiền. Hai Say nhìn phía bên góc đường có hàng bưởi khá hoành tráng mà cô bán bưởi cũng có cặp bưởi tròn trịa đồ sộ.
                              Tuy già nhưng Hai Say cũng cầm mắt không đậu nên nhìn bưởi mà khen đáo để:
                              - Bưởi ngọt không cô?
                              - Dạ bảo đảm ngọt đến lịm người bác ạ.
                              - Dạ không tin cứ thử.
                              - Úi, ban ngày ban mặt ai dám thử.
                              - Vậy tui mua về 1 cặp để cúng.
                              - Dạ ăn hay cúng thì tùy bác thích.
                              - Mấy ngày tết này, em bán có được không?
                              - Dạ rất đắt hàng, hốt khối bạc nhờ em có bưởi to và đẹp.

                              *


                              Xem bắn pháo bông cho đỡ đói


                              Hai Say đi ngang nhà chòm xóm, ông nghĩ bụng nếu không ghé thăm chào hỏi và chúc Tết thì sợ cô hàng xóm nghĩ là cô nghèo nên ông khi dễ:
                              - Chào cô bạn láng giềng.
                              - Dạ mời bác vào chơi
                              - Ủa, Tết nhứt mà sao không bánh chưng, không dưa hấu, không ngũ quả mà chỉ lèo tèo mấy bịch bánh mứt trên bàn thờ vậy?
                              - Dạ làm công nhân may mặc, tháng 3 triệu rưỡi, ăn còn không đủ, đói lên đói xuống, lấy tiền đâu mua dưa hồng câu đối đỏ bác.
                              - Ừ, vậy đêm Giao thừa dẫn mấy trẻ lên tòa tỉnh xem bắn pháo bông cho đỡ đói.

                              *

                              Lỗi tại Việt Kiều


                              Ông Hai Say đi ngang một nhà có đám tang, tò mò ông ghé lại hỏi chuyện nhưng lấy lý do là thắp nhang chia buồn cùng tang quyến. Ông mon men hỏi thăm người mẹ của nạn nhân, câu chuyện như sau:
                              - Cháu mới 16 tuổi, trông đẹp trai bảnh quá mà đi núi uổng quá.
                              - Dạ, phải chi hỏng có Tết thì tụi nó không đua xe trong đêm Giao Thừa.
                              - Ồ, rồi sao?
                              - Dạ, nó té xe vỡ sọ khỉ.
                              - Trùi ui, ghê vậy.
                              - Dạ tại cậu nó ở Mỹ về chơi Tết, thấy cháu không có xe nên mua cho nó chiếc SH nội.
                              - Ừ SH là đẳng cấp rùi.
                              - Dạ, đẳng cấp gì, tại cậu nó cho tiền mua xe nên con tôi mới chết.

                              *

                              Sau cùng ông gặp một nông dân với bài thơ tâm sự của người cầm cuốc:


                              Đêm Ba Mươi thấy đời như mõm chó!


                              Đêm Ba Mươi đời đen như mõm chó
                              Chẳng bánh chưng cũng chẳng có dưa hồng
                              Nhà gió lùa vách trống bỏ không
                              Bởi thất mùa năm nay ruộng đồng ngập mặn

                              Đ... má Tết làm chi cho đời thêm cay đắng...
                              Tết gì đây, sao vắng nàng Xuân?
                              Tết ở đây sao lắm kẻ diễn tuồng?
                              Bày bánh vẽ đem dân đi buôn đi bán

                              Tết Việt Nam sao tràn đầy bọn Hán?
                              Tết làm chi cho buồn chán ê chề?
                              Bày vẽ chi cho lắm cuộc thảm thê?
                              Cho cảnh sống thêm bộn bề bận rộn

                              Mỗi lần Tết là mỗi lần khốn đốn
                              Nợ cứ đòi, biết trốn nơi đâu
                              Tết ơi Tết, ta ngao ngán buồn rầu...
                              Và như thể muốn nói câu giả biệt.

                              Việt Nam, dân khổ chi mà khổ hết biết!.


                              Nguyên Thạch (Danlambao)
                              danlambaovn.blogspot.com

                               
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2018 11:11:05 bởi Nguyên Thạch >
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 9 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 133 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9