N cho Giang thừa kế thời 17 của N này...bài này viết từ xx năm rồi đó, mà chưa từng công bố à nha...Của hiếm đấy! hihi...
Thời Bẻ gãy Sừng Trâu...(hihi)
Khi tôi 17
Tôi thích ngồi yên ngắm tinh tú trên trời
Và thường hát rất nhiều về cuộc sống...
Khi tôi 17
Tôi thả cửa cho tâm hồn mơ mộng
Và tìm đến những nơi không có ở trên đời... (hihi..bây giờ cũng chẳng biết đấy là đâu)
Thích đến mùa Thu Bàng lá lại rụng rơi
Nhặt cánh lá ép giữa trang 17...
Người ta bảo rằng những lúc ấy
Lẽ ra phải học nốt Toán của Thầy
Và giải hết bài Lý giao hôm trước
Nhưng tôi biết, điều đó không thể được.. (tuyên bố hùng hồn chưa..hihi..)
17 tuổi
Tôi tìm thi hứng bằng cách leo lên cây nhãn
Vắt vẻo trên cây tôi thấy mình trở nên lãng mạn
Bởi quanh tôi, ngàn sao lá rung rinh...
17 tuổi
Tôi yêu hơn những con đường nhỏ bé của riêng mình
Những con đường trầm tư không xa hoa ồn ã
Mới tháng Ba mà ve kêu rộn rã
(Chắc chúng lầm Phượng đỏ với Gạo hoa)
17 tuổi
Tôi thích được trông một cánh buồm ở tít khơi xa
Cánh buồm duy nhất có thêu Hồng nhung đỏ
Chở Hoàng Tử của riêng tôi trên đó
Dệt cổ tích mang niềm hạnh phúc trở về...
17 tuổi
Trên vai tôi chẳng có mái tóc thề
Má tôi không hồng như người ta khi 17
Nhưng có rất nhiều điều khiến tôi nhận thấy
Có một ngày
Con sẽ trở thành Người Lớn
Chúa ơi!
HoaTiNa
* Ui người ta xin... Hôm nào , Mà hào phóng cho từ XX năm về trước, lội ngược dòng chết thôi.
NGƯỢC DÒNG
Giờ cho ai được mười năm
Để ta về thủa xa xăm tuổi hồng!
Theo trăng đằm giữa dòng sông
Đuổi nhau trên cát bắt ông sao trời
Đom đóm nấp ở đâu rồi
Xoè tay cho bạn bồi hồi: Được thua...
Mười bảy ôm những mộng mơ
Thuyền giong gió ngược, hò lơ lên bờ
Đối theo câu ghẹo buâng quơ
Để ai neo bến ngẩn ngơ tìm người.
Mười bảy ai có như ai
Thương con bướm trắng, ngắt hoài mồng tơi
Mười bảy
Vui cũng cười khóc cũng cười
Vui lây Bà kể lại thời đôi mươi!
Nghe xong còn quậy tới nơi:
Bà ơi ! Ông cháu...Không...Người đầu tiên!
Tám mươi mắt dõi vô biên
Cái cằm lẹm, nụ cười hiền mắng yêu:
Cha mày! Thấy được cưng chiều
Trọc cả Bà, hỏi những điều vu vơ.
Mười bảy tuổi mười bảy trang thơ
Viết thơ tình Mẹ tưởng là học ôn.
Cò chao cánh lửng lơ HỒN
Thầy kêu: TREO NGƯỢC... CÂY còn học chi.
Mười bảy xanh mãi cây si
Bài thơ Nguyền Mỹ, chú dì tiễn nhau *
Cuộc chia ly màu đỏ Mười bảy ủ mãi hương cau
Núi Đôi dang dở - Nguyễn Cao - Ngâm hoài.
Mười bảy vuốt mái tóc mai
Soi gương nắn nét mày ngài lệch cong,
Mười bảy hờn giận nhẹ không
Sáng còn ngấm nguýt chiều bòng bưởi chia.
Mười bảy ngồi vẹt bờ đê
Nón che ngang ngực tắm hè ao sen,
Mười bảy ai cũng tưởng quen
Đi qua còn thấy họ nhìn ngoái theo.
Mười bảy trời xanh trong veo
Cánh cò lạc ngỡ con diều đang bay!
Bao năm bao tháng bao ngày
Bạn tặng ta tới chốn này mộng mơ...!
Kim Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2006 00:25:36 bởi KimGiang >