TIẾNG LÒNG
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 106 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 1578 bài trong đề mục
KimGiang 04.05.2006 19:17:46 (permalink)
0
NHỚ

Người qua rừng cọ đồi chè
Người qua đồng lúa triền đê quê mình
Một lần thôi đã gieo tình
Thương thương nhớ nhớ sao đành quên nhau
Long lanh ơi mắt bồ câu
Môi hồng chớm nụ bỏ sầu cho ai...

Kim Giang
KimGiang 04.05.2006 19:41:41 (permalink)
0

CỐT CÁCH MAI HOA

Sấp ngửa đời thường, mây trắng bay!
Mộng tỉnh lai hoàn, vững chí trai.
Thác ghềnh tri thế nhàn nhã hát:
“Chánh tâm quân tử, chánh tông mai!”

Hỗn độn kỳ khôi, chuyện thế gian
Trắng đen bỉ thử, bớt can phần
Cương cường háo thắng làm chi, khổ
Nhu kỳ, kỳ loạn ẩm kỳ nhân!

Nhẫn, nhẫn cho qua phút khó khăn
Cười khà để tránh họa vô thanh
Khôn ngoan, ngu độn tùng thời tỏ
Ngữ ngôn nan ký ý xuất thần.

Buồn - vui: âu mưa nắng hý trường
Ghét - thương: bọt sóng giữa trùng dương
Làm người: khí phách thuyền giỡn sóng
Chí dũng, tâm bình trải tứ phương...

Tự răn mình trong chuỗi ngày biết đắng cay của cuộc sống...
01/2001 - 04/2005

Trầm Thi


* Trầm Thi thân mến !
KG đã nhiều lần đi theo xem gió được chở đi những nơi nào. Lục lọi trong đầu xem sự quen quen được bắt đầu từ đâu.
Cảm ơn Trầm Thi gửi cho KG bài thơ thật hay, KG thích vì triết lý, vì tâm trạng và vì cả dũng khí của nó.

Xin họa theo:

CỐT CÁCH NHÀ

“Chánh tâm quân tử, chánh tông mai!”
Mẹ tiếc sinh con chẳng phải trai
Chỉ cái ngang tàng gân cổ cãi
Làm dâu được mắng chắc hơn đài.

Thế rồi chuyện ấy của nhân gian
Con đi lấy chồng tiếng dâu ngoan
Phải nỗi xa nhau nhiều lúc khổ...
Thương sai tí chút chẳng ai bàn.

Con gái hòn chì chẳng biết bay
Hẫng hụt từ khi ẵm trên tay
Bao năm Cha nhắc hoài câu ấy
Giá nó là trai chẳng thế này...

Nên cứ ước ao có một ngày
Nếu Cha còn sống Cha sẽ thấy
CON CHA trai đã được thế này
Là mai cốt cách con nhà đấy.

Cho chẳng ai buồn sinh gái nay.

Kim Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2006 21:59:32 bởi KimGiang >
KimGiang 05.05.2006 19:30:13 (permalink)
0
Thân họa với An Giang bày tỏ cái khó của mình, ta thông cảm cùng nhau:

NGƯỜI GIỮA

Sâu mấy vết thương cố chữa lành
Riêng thầm mến phục Bạn - Đàn anh
Chị ngã em nâng thường vẫn vậy
Thầy đau bạn ốm phải lo quanh
Lỡ để mất còn ai cũng khổ
Cho rằng cậy đó chuyện may thành
Bão đời chẳng trách do thời tiết
Thượng đẳng nhân hòa- Hạ chiến tranh !

Kim Giang
KimGiang 05.05.2006 22:50:27 (permalink)
0
SOẠN LỜI BÀI CA

" Nắng có hồng bằng đôi môi em
Mưa có buồn bằng đôi mắt em
Tóc em từng sợi nhỏ
Rớt xuống đời làm sóng lênh đênh" *

Nắng cũng buồn vì không bên anh
Mưa cũng buồn vì em không anh
Tóc em vờn theo gió
Cuốn cuộc đời xa thêm lênh đênh.

Em cứ nhìn trời xanh, mây bay
Anh ơi vì nhớ, nắng thêm gầy trên vai
Anh ơi vì em nhớ
Đường lạ lùng như mong có ai!

Hỏi con đường sao đường không thấy
Có ai cùng bên em hôm nay
Nắng òa theo nỗi nhớ
Nhớ nhung hòa theo hoa nắng bay.

Phố hững hờ không quen không hay
Mà nhành me xanh tay em nắm
Thấm hơi người
Như chúng mình đang tay trong tay.

Anh ơi em đi trên đường phố vắng
Nhạc không lời đi theo lan theo
Tim em thành nhạc sỹ
Soạn lời ca bài ca mang tên anh.

Có nơi nào khi xưa anh đi qua
Giờ vương hơi ươm trong hương hoa
Như là chưa hề xa
Anh trong miền nhớ: Anh về trong ta.

Anh trong miền nhớ: Anh về không xa...


* Như Cánh Vạc Bay- Nhạc phẩm của Trịnh Công Sơn

Kim Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2006 22:53:09 bởi KimGiang >
Trầm Thi 05.05.2006 22:57:44 (permalink)
0
Sự quen quen bắt đầu từ đâu nhỉ?
E rằng là chừng vô thỉ vô chung
Chữ "tình thơ" xa lạ cũng hóa gần
Chẳng câu nệ chỉ đam mê ý tứ...

Hì hì!!
Chúc vui,
TT
KimGiang 06.05.2006 19:23:03 (permalink)
0
ĐAM MÊ

Những gì trong chữ Đam mê
Chở ta đi giữa bộn bề vấn vương
Những gì gắn bó thân thương
Muốn theo muốn hóa giọt sương ban chiều
Muốn tan theo tiếng sáo diều
Muốn làm ngọn sóng thủy triều đang dâng...

Gom về hết những buâng khuâng
Gom về thổi gió thả trăng trả đời.

Kim Giang

r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.05.2006 20:13:15 bởi Huyền Băng >
KimGiang 07.05.2006 08:06:22 (permalink)
0

TÌNH NHÂN GIAN

Trăng đến bên người trăng vàng sáng tỏ
Tình trăng bỏ ngỏ soi toàn nhân gian
Những lúc mơ màng trăng buồn trăng nhớ
Những khi trăng khuyết là lòng trăng đau !

Ngọn gió lãng du qua từng phố nhỏ
Gió thương ai đó đi tìm mãi thôi
Những lúc gió buồn cỏ cây ủ rũ
Gió thường không ngủ thương người lang thang!

Tình nước chứa chan theo dòng tìm biển
Con đò nhớ bến neo đời bão giông
Con đường buâng khuâng tìm về lối hẹn
Con tằm bịn rịn nhả vàng búi tơ!

Trăng có mọi người con đường có hẹn
Con đò có bến sao mình lẻ loi
Anh ở nơi nào cho lòng em đến
Cho tình vượt biển không người đơn côi !

Kim Giang
KimGiang 07.05.2006 22:15:50 (permalink)
0
CHÔN BUỒN

Đóng quan tài... Im lặng đi qua
Xót xa rơi bờ môi nóng hổi !

Đường tan chiều ai ai cũng vội
Chỉ mình ta thờ thẫn bẽ bàng
Con tim ta chưa hết bàng hoàng !
Ôi cái chết sao ngươi tàn nhẫn thế !

Trời có buồn không mà nỡ để
Cảnh chia ly chẳng dễ chia lìa
Một đoạn thôi trên lối đi về
Ta bỗng lạc không còn phương hướng !

Đầu thầm nhắc tim ơi cố gắng
Mà quăng mình chết lặng giữa đường đi
Ôi ! Ở đời tử biệt - Sinh ly
Ai đong đếm so gì: Đau đớn nhất?

Lòng trân trọng những điều còn mất
Lại đem buồn đào huyệt chôn sâu.

Kim Giang
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.05.2006 20:15:53 bởi Huyền Băng >
KimGiang 09.05.2006 07:51:44 (permalink)
0
quote:Xướng:

CẢM THU

Chiều thu bàng bạc lá thu rơi
Mây xám giăng ngang một góc trời
Thấp thoáng đầu sông hoa nắng rụng
Lững lờ cuối bãi đám bèo trôi
Tình xuân năm ấy vừa ươm nụ
Ước mộng hôm nao đã khép rồi
Gió thoảng vi vu -hồn mặc khách
Nửa đời hoang phế - mãi rong chơi.

Nguyễn Khánh Chân

Họa:

ƯỚM HỎI

Từ Thức du tiên mộng thoắt rơi
Mơ Hàn Mặc Tử đứng bên trời
Thơ say lả tả bàng lá rụng
Bóng nhớ lờ mờ ánh Nguyệt trôi
Cái tuổi xuân xanh giờ thoát nụ
Hồn thơ sóng nhạc đã ngưng rồi
Ta điên ướm hỏi Người Tiên thử
Mặc Tử cùng Từ Thức ở chơi?

Kim Giang
KimGiang 09.05.2006 22:52:33 (permalink)
0
NẮNG ĐẦY

Đông hết rồi sao người mang lắm áo
Ngơ ngác tưởng trời giá buốt căm căm
Nhớ Hà Thành mà vọng cõi xa xăm
Thực tại nắng đi tìm cây tỏa bóng.

Ta sung sướng gặp vườn tiên cõi sống
Lảnh lót trong veo tiếng oanh vàng
Phượng cùng Me rộn rã báo mùa sang
Thơ dâng sóng làm ngôn từ nghẽn lối!

Như cõi mộng cánh đồng tìm chim Ngói
Lúa thơm vàng theo em gái về đâu
Lối nhân gian muôn nẻo nét bắc cầu
Bông Súng trắng nghiêng trời mây nồng ấm!

Cũng có lúc mộng du buồn bã ám
Chân vô hồn đưa bước chẳng đùa vui
Chỉ lát thôi rồi rộn rã bước đời
Như nơi đến có người đang ngóng hẹn.

Cây đa mãi đợi thuyền kia về bến
Thả tương tư buộc võng trẻ đánh chơi
Ai thương ai gánh đất đắp nên đồi
Ai ân nghĩa còn nhớ câu cắn cỏ.

Cũng có lúc muốn đan lồng giữ gió
Níu chân ai đang trí vượt ngàn trùng
Muốn chúa Sơn Lâm phải bỏ lại rừng
Muốn tát biển để săn lùng con cá.

Và chợt hiểu khi ta giành tất cả
Ta có chi đáp trả nghĩa muôn vàn
Nhủ chăm cây giành khế để chim ăn
Trồng thêm cỏ để trâu còn chỗ gặm.

Xuân Hạ Thu Đông đời muôn sắc thắm
Quả ngọt đầy dâng sớm mai nay
Cho luân hồi sẽ mãi đẹp tái lai...

Kim Giang
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.05.2006 20:21:46 bởi Huyền Băng >
Hoatina_hn 10.05.2006 13:20:21 (permalink)
0

XIN THỪA KẾ

Chào bông HoaTiNa
Sao già nhanh như thể
Tái thế Ngũ Tử Tư
Này nếu viết chúc thư
Đừng quên mình đấy nhé
Mình chỉ xin thừa kế
Chút vô tư hôm nào...

Lêu lêu lêu cười lên...

Kim Giang



Cảm ơn Giang an ủi...N cho Giang thừa kế thời 17 của N này...bài này viết từ xx năm rồi đó, mà chưa từng công bố à nha...Của hiếm đấy! hihi...



Thời Bẻ gãy Sừng Trâu...(hihi)


Khi tôi 17
Tôi thích ngồi yên ngắm tinh tú trên trời
Và thường hát rất nhiều về cuộc sống...

Khi tôi 17
Tôi thả cửa cho tâm hồn mơ mộng
Và tìm đến những nơi không có ở trên đời... (hihi..bây giờ cũng chẳng biết đấy là đâu)
Thích đến mùa Thu Bàng lá lại rụng rơi
Nhặt cánh lá ép giữa trang 17...

Người ta bảo rằng những lúc ấy
Lẽ ra phải học nốt Toán của Thầy
Và giải hết bài Lý giao hôm trước
Nhưng tôi biết, điều đó không thể được.. (tuyên bố hùng hồn chưa..hihi..)

17 tuổi
Tôi tìm thi hứng bằng cách leo lên cây nhãn
Vắt vẻo trên cây tôi thấy mình trở nên lãng mạn
Bởi quanh tôi, ngàn sao lá rung rinh...

17 tuổi
Tôi yêu hơn những con đường nhỏ bé của riêng mình
Những con đường trầm tư không xa hoa ồn ã
Mới tháng Ba mà ve kêu rộn rã
(Chắc chúng lầm Phượng đỏ với Gạo hoa)

17 tuổi
Tôi thích được trông một cánh buồm ở tít khơi xa
Cánh buồm duy nhất có thêu Hồng nhung đỏ
Chở Hoàng Tử của riêng tôi trên đó
Dệt cổ tích mang niềm hạnh phúc trở về...

17 tuổi
Trên vai tôi chẳng có mái tóc thề
Má tôi không hồng như người ta khi 17
Nhưng có rất nhiều điều khiến tôi nhận thấy
Có một ngày
Con sẽ trở thành Người Lớn
Chúa ơi!

HoaTiNa


r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.05.2006 20:35:10 bởi Huyền Băng >
KimGiang 10.05.2006 19:32:11 (permalink)
0
N cho Giang thừa kế thời 17 của N này...bài này viết từ xx năm rồi đó, mà chưa từng công bố à nha...Của hiếm đấy! hihi...



Thời Bẻ gãy Sừng Trâu...(hihi)


Khi tôi 17
Tôi thích ngồi yên ngắm tinh tú trên trời
Và thường hát rất nhiều về cuộc sống...

Khi tôi 17
Tôi thả cửa cho tâm hồn mơ mộng
Và tìm đến những nơi không có ở trên đời... (hihi..bây giờ cũng chẳng biết đấy là đâu)
Thích đến mùa Thu Bàng lá lại rụng rơi
Nhặt cánh lá ép giữa trang 17...

Người ta bảo rằng những lúc ấy
Lẽ ra phải học nốt Toán của Thầy
Và giải hết bài Lý giao hôm trước
Nhưng tôi biết, điều đó không thể được.. (tuyên bố hùng hồn chưa..hihi..)

17 tuổi
Tôi tìm thi hứng bằng cách leo lên cây nhãn
Vắt vẻo trên cây tôi thấy mình trở nên lãng mạn
Bởi quanh tôi, ngàn sao lá rung rinh...

17 tuổi
Tôi yêu hơn những con đường nhỏ bé của riêng mình
Những con đường trầm tư không xa hoa ồn ã
Mới tháng Ba mà ve kêu rộn rã
(Chắc chúng lầm Phượng đỏ với Gạo hoa)

17 tuổi
Tôi thích được trông một cánh buồm ở tít khơi xa
Cánh buồm duy nhất có thêu Hồng nhung đỏ
Chở Hoàng Tử của riêng tôi trên đó
Dệt cổ tích mang niềm hạnh phúc trở về...

17 tuổi
Trên vai tôi chẳng có mái tóc thề
Má tôi không hồng như người ta khi 17
Nhưng có rất nhiều điều khiến tôi nhận thấy
Có một ngày
Con sẽ trở thành Người Lớn
Chúa ơi!

HoaTiNa

* Ui người ta xin... Hôm nào , Mà hào phóng cho từ XX năm về trước, lội ngược dòng chết thôi.

NGƯỢC DÒNG

Giờ cho ai được mười năm
Để ta về thủa xa xăm tuổi hồng!

Theo trăng đằm giữa dòng sông
Đuổi nhau trên cát bắt ông sao trời
Đom đóm nấp ở đâu rồi
Xoè tay cho bạn bồi hồi: Được thua...

Mười bảy ôm những mộng mơ
Thuyền giong gió ngược, hò lơ lên bờ
Đối theo câu ghẹo buâng quơ
Để ai neo bến ngẩn ngơ tìm người.

Mười bảy ai có như ai
Thương con bướm trắng, ngắt hoài mồng tơi
Mười bảy
Vui cũng cười khóc cũng cười
Vui lây Bà kể lại thời đôi mươi!

Nghe xong còn quậy tới nơi:
Bà ơi ! Ông cháu...Không...Người đầu tiên!
Tám mươi mắt dõi vô biên
Cái cằm lẹm, nụ cười hiền mắng yêu:
Cha mày! Thấy được cưng chiều
Trọc cả Bà, hỏi những điều vu vơ.

Mười bảy tuổi mười bảy trang thơ
Viết thơ tình Mẹ tưởng là học ôn.
Cò chao cánh lửng lơ HỒN
Thầy kêu: TREO NGƯỢC... CÂY còn học chi.

Mười bảy xanh mãi cây si
Bài thơ Nguyền Mỹ, chú dì tiễn nhau * Cuộc chia ly màu đỏ
Mười bảy ủ mãi hương cau
Núi Đôi dang dở - Nguyễn Cao - Ngâm hoài.

Mười bảy vuốt mái tóc mai
Soi gương nắn nét mày ngài lệch cong,
Mười bảy hờn giận nhẹ không
Sáng còn ngấm nguýt chiều bòng bưởi chia.

Mười bảy ngồi vẹt bờ đê
Nón che ngang ngực tắm hè ao sen,
Mười bảy ai cũng tưởng quen
Đi qua còn thấy họ nhìn ngoái theo.

Mười bảy trời xanh trong veo
Cánh cò lạc ngỡ con diều đang bay!

Bao năm bao tháng bao ngày
Bạn tặng ta tới chốn này mộng mơ...!

Kim Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2006 00:25:36 bởi KimGiang >
KimGiang 11.05.2006 07:50:43 (permalink)
0
DUYÊN PHẬN

Đã có lòng thương mấy cũng gần
Gặp duyên quân tử đại thành Nhân *
Mây trôi vẫn ước làm mây trắng
Ngọc vết còn tin giá ngọc ngần
Trọng Thủy hồn tan hòa nước giếng
Dây gầu lượng thứ chớ lần khân
Không duyên vướng phận trời cho gặp
Nhớ bạn vì ta chót nợ nần...

* Chữ Nhân Quân Tử

Kim Giang
masknguyen 11.05.2006 09:13:04 (permalink)
0
Buồn..như một buổi chiều u ám
Mây kéo về che mất ánh hoàng hôn..
Buồn..như chiếc lá thu rơi...
Giữa thinh không mong một làn gió mỏng

Buồn..như con sóng nhỏ xa xăm
Mong một lần ấp ôm bờ cát trắng
Buồn..như tôi
Ngồi một mình giữa bóng tối lặng câm

bất chợt thấy buồn quá, nên mình mạo phép viết vài dòng vào đây
tulipdenus 11.05.2006 13:38:38 (permalink)
0
17 của Hoa_tina và KG đẹp quá, TL thật ngưỡng mộ

NGÀY ẤY ĐÃ XA

Mười bảy tuổi tôi ra bờ đá
Ngước lên trời, nguyện ước với sao băng
Tháng ngày qua mưa gió in hằn
Cánh phượng hoa niên lạnh lùng rơi buồn bã

Những ước mơ bạn bè hối hả
Vỉa đời phong phanh tôi vẫn bước độc hành
Thương mẹ lắm từng đêm thao thức
Dường như cha tóc bạc cũng thêm nhanh

Quê tôi nghèo nhưng nước ngọt xanh
Tắm gội những ưu phiền mang nặng
Mỗi khi buồn ra sông gọi nắng
Làm niềm tin khao khát những sau này

Cuộc sống xa quê bề bộn chất đầy
Bao toan tính đẩy xa miền thương nhớ
Tôi giờ đây muôn đời còn mắc nợ
Tuổi ngây thơ, hoa phượng, tiếng ve hè

Già cỗi đi suy nghĩ đong đầy
Chạy đua theo kim tiền cuộc sống
Nhớ ngày cõi lòng xao động
Đã hết rồi, chân chất của ngày xưa.............
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 106 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 1578 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9