Bến Đổ
Phạm Thị Bình
Đừng trách em nếu không thể cùng anh
Trên hành trình đi tìm đường mê mải
Rồi bất chợt có khi nào quay lại,
Vẫn thấy em... đợi mãi cuối con đường
Sẽ chẳng thể cùng anh vượt sóng gió đại dương
Em chỉ nguyện xin làm bến đỗ.
Biễn sẽ lặng sau mưa giông bão tố
Anh sẽ về, nơi bến đỗ bình yên.
Đừng giận anh đặt sự nghiệp lên trên
Anh đâu hiểu những nỗi lo không thành tên của người con gái!
Giản đơn thôi chẳng bao giờ vĩ đại
Con gái em cần... cần lắm một bờ vai!
Nên vẫn chờ vẫn đợi ngày mai
Khi hai đứa sẽ đi cùng một hướng
Anh sẽ nghiêng bờ vai cho mái đầu em mượn
Cho nước mắt mặn nồng thắm đượm niềm tin...
Ngàn Năm Có Phải Mây Bay Giữa Trời
1
Tháng năm thành phố đợi chờ
Mây như lụa mỏng khoác hờ trên vai
Gió như vừa uống rượu say
Tay ai đáp nhẹ trên vai của mình
2
Tháng năm ve gọi bình minh
Mưa đâu chợt đến cho mình nhớ nhau
Hoa công chúa nở hôm nào
Anh ơi, "nhỏ" muốn nép vào bên anh
(Tình yêu như nụ mầm xanh
Dám đâu hé tiếng cùng anh hở trời!)
Nụ cười còn dấu trên môi
Bờ mi còn khép những lời nhớ thương
3
Tháng năm thành phố vắng sương
Cây đong đưa tóc chở ngàn phím tơ
Nắng mai tựa lũ trẻ thơ
Chạy trên đường phố - bâng quơ bên người
Tháng năm ngọt tiếng đưa nôi
Tháng năm bé ngủ trong lời mẹ ru
Tháng năm bến nước gọi đò
Lá bay như chuyện trong mơ hôm nào
4
Tháng năm cây cao thật cao
Cho em bỗng nhỏ bên rào nhà ai
Gió che đâu mất tiếng mời
Mãi mà em chẳng biết người đứng bên
Tháng năm như con gió êm
Em chao cánh én bay lên giữa trời
Xin làm chiếc lá nhỏ thôi
Để cùng ai đó dạo chơi trên đường
5
Thành phố đôi bờ nhớ thương
Mầm cây vừa nhú trong vườn nhà ai
Tình yêu cha mẹ trao tay
Ngàn năm có phải mây bay giữa trời
Lê Thị Kim