[Siêu thực - Tâm lý] Điểm cực hạng (kết thúc)
Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 31 bài trong đề mục
NhueBinh 10.07.2014 20:40:26 (permalink)
Lan
Từ ngoài hành lang, An nghe thấy tiếng Hương Dương hét lên:
-Thôi đi. Con người đó chị nhắc đến để làm gì?
-Nhưng thằng bé lo cho em lắm! Dương à, em đừng để người ta phải hiểu lầm, làm vậy có tội lắm!
-Em đã bảo chị đừng kể với ai hết. Em không muốn bọn bạn em đến đây nữa, kể cả cậu ta, em không muốn chúng nó nhìn thấy mình như thế này. Sao chị không hiểu?
-Em cứ thế rồi lại trách mình cô độc. Tự mình chịu đựng rồi bệnh lại nặng hơn. Sao em không nghĩ đơn giản hơn. Em làm chị đau khổ quá!
-Chị đừng tìm cách an ủi em nữa. Em tự biết bệnh của mình. Cứ phải thuốc men thế này. Chị không thấy tốn tiền vô ích sao?
-Sao em lại lôi chuyện tiền bạc vào đây, tất cả viện phí là chồng chị lo, nhà mình có phải tốn kém gì nhiều đâu. Em chịu khó nghe lời qua Nhật chữa bệnh. Khi nào khỏe thì chị em mình lại tìm cách trả cho nhà anh ấy.
-Em không muốn mắc nợ ai nữa. Em muốn ra đi thanh thản. Sớm muộn gì cũng chết thì thà là cho em về quê ngoại. Càng sớm càng tốt.
“Bốp”
Dạ Hương tát Hướng Dương.
-Sao em lại có thể nói ra những điều ích kỷ như vậy? Sao em không nghĩ cho chị và mẹ đau đớn nhường nào?
Hương Dương cắn môi, mái đầu nghiêng nghiêng, bờ môi câm tím tái, đôi mắt ráo hoảnh. Đây là lần đầu tiên chị bị chính chị gái minh đánh, mà lại tát đến độ in cả dấu tay lên má, tê mãi một hồi lâu.  
-Chị đánh em? Chị đánh em rồi kìa!
-Chị... Chị không cố ý. Hướng Dương ơi! Chị không cố ý
-Chị thì biết cái gì? Chị có phải là em đâu! Chị có phải uống cái đám thuốc buồn nôn đáng ghét ấy! Chị có phải để người ta đè ra khám, bị người ta săm soi! Chị nhìn em đi, em còn được cái gì? Chị có phải chịu đựng hết ngày này qua ngày khác ở đây đâu. Chị không phải chịu đựng căn bệnh này, làm sao chị biết em đã mệt mỏi như thế nào? Chị hãy đi đi. Các người hãy để tôi yên.
Hướng Dương chui vào chăn, khóc nức nở dưới gối, chị đau muốn phải nói ra những lời cay đắng làm tổn thương chị mình như vậy, chỉ là mọi thứ đã bị đẩy đến điểm cực hạng chịu đựng của chị. Chị khóc cho nỗi uất ức tuôn ra. Dạ Hương không nói được gì nữa, tim lặng đi. Chị quay lưng chạy ra ngoài sân. Áp mặt vào ngực chồng khóc rưng rức. Chồng của Dạ Hương là một người nước ngoài, tầm trung niên với cái đầu hói láng bóng. Dáng cao lòng ngòng nhưng có đôi mắt rất nhân hậu. Ông không rành tiếng Việt nhưng ông hiểu được họ muốn gì. Khác với những cô gái ở xứ sở ông hay khép nép và hay giữ kín những tâm tư trong lòng. Con gái Việt Nam bộc trực và dễ biểu lộ tình cảm hơn. Ông ôm chị vào lòng, vỗ về an ủi. Ông đã ý tứ đứng ngoài sân đợi chị nãy giờ. Ông đưa chị chiếc khăn mùi soa, Dạ Hương lau đi nước mắt, chị gọi con gái mình đến. Cô bé váy hồng đội nón trắng như thiên sứ từ trời giáng xuống, đang chơi kết những bông hoa sứ bằng sợi thân cỏ thành những vòng hòa.
 An cầm cập lồng trong tay, không biết phải nói gì để Hương Dương không khóc nữa. Giờ em mới dám bước vào, nhìn mọi người trong phòng cũng đang ái ngại cho tình cảnh của Hướng Dương. An đút cơm cho ông, đôi mắt ông cũng đượm buồn, không khí cứ nặng nề không giống mọi hôm. An nhớ lại cái cảm giác trình trịch của những ngày đầu đến căn phòng này. An đút thêm mấy muỗng nữa, cố nghĩ ra một thứ gì đó: “Phải có cách gì giúp được chị ấy! Mình phải làm được. Giá như thời gian ngừng lại, mình sẽ dẫn chị ấy về quê. Hai chị em sẽ cùng chơi, cùng học, cùng hái trái trứng cá. Rủ cả thằng Linh, cái Mai và anh Tuấn đi nữa. Phải rồi, mọi người sẽ không cần phải lớn, mọi người sẽ mãi mãi là trẻ con chơi đùa suốt mùa hè”. Giữa chừng em ho một cái làm văng cả muỗng cơm vào mặt ông.
-Yoshi! Yoshi
Một cô bé thắt nơ hồng xoa xoa đầu ông lão. Cô bé mỉm cười thật tươi làm An ngơ ngác như được nhìn thấy một cánh bướm thần tiên trong cổ tích.
-Em là ai? – An lấy khăn lau mặt ông, vừa ngơ ngác nhìn nàng tiên nhỏ.
-Em là Lan. 
Cô bé như một bông hoa sứ trắng bước đi chậm rãi về phía giường bệnh, những ngón tay nhỏ nhắn trắng hồng vuốt vuốt lên đầu chị Hướng Dương.
-Yoshi! Yoshi! Đừng khóc nữa.
Hương Dương kéo chăn xuống, nụ cười thiên sứ làm dịu đi mọi khổ đau. Bé như vầng thái dương xóa tan sương mù, như tia nắng ấm áp mùa xuân xua đi đêm giá, đánh thức nàng công chúa thiếp ngủ giữa mùa đông.
  - Con khỏe không? trời ơi! Không gặp có một chút mà lớn quá rôi. Lại đây dì ôm.
Cô bé ngồi vào lòng chị, lau đi những giọt nước mắt đang lăn vội trên má. Em quàng cho chị chiếc vòng lâng lâng mùi hương hoa sứ. Chị thơm lên má em dịu dàng.
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2014 21:53:46 bởi NhueBinh >
#16
    NhueBinh 11.07.2014 09:33:30 (permalink)
    Lục Long và cây bút thần
    Lục Long ở bên chăm sóc cho bạn đã được hơn tuần trăng.  Thanh Long tập chống gậy, cố bước đi vài bước rồi lại vấp ngã trong đau đớn. Những vết bổng do bị sét đánh đã đỡ đi nhiều nhưng vẫn cần thời gian cho đến khi cái chân gãy lành lại hẳn.
    -Mi đi trước khi, hãy cứu cô ấy kẻo không kịp. Chúng ta đã mất quá nhiều thời gian. Ta ở đây đã có con Lu Lu bảo vệ. Nghe lời ta. Rồi ta nhất quyết sẽ đến được tòa thành hẹn ước.
    -Không! Ở đây không an toàn. Nếu có đi thì hai đứa phải cùng đi. Mi yên tâm, Kim Cúc chắc chắn đang được Nữ Lang bảo vệ an toàn. Mi mới là người quan trọng nhất. Nếu mi có mệnh hệ gì thì cả thế giới này sẽ sụp đổ và ta không đủ sức đánh thức mi dậy được nữa đâu.
    -Chẳng lẽ không còn cách nào khác? Ta muốn gặp lại nàng. Ta nhớ nàng lắm. Làm sao ta có thể tiếp tục sống được khi không còn được thấy nàng? Đôi mắt cười đáng yêu, bờ môi làm ta ngây dại, vẻ đẹp như trăng rằm ấy. Không được gặp nàng ta thà chết còn hơn cứ phải sống luẩn quẩn trong ký ức về nàng như thế này.
    -Mi yêu nàng đến thế sao? Ôi tình yêu, như mật ngọt  say đắm lòng người. Mi phải tỉnh táo lại, dù vẻ đẹp của nàng như nhành hoa lan mới nở trong gió xuân, thì mi cũng phải biết giữ lấy mình. Ngoài kia bao cạm bẫy đang giăng ra.
    -Không! Ta phải đến với nàng, phải chính tay ta ôm lấy được cơ thể mềm mại ấy để chắc chắn không một kẻ thù nào cướp nàng đi một lần nữa.
    -Mi phải khỏe hơn nữa! Tinh hình mi thế này đến cả “năng lượng tưởng tượng” cũng suy kiệt, không đủ sức gọi thần chú, không thể di chuyển không thời gian được nữa. Trong thời gian mi thiếp ngủ, ở ngoài kia thế giới chỉ toàn là đau thương và bất hạnh.
    -Ta phải làm sao đây? Ta sợ. Ta sợ thật sự mình không đủ sức. Ta luôn nghĩ mình mạnh mẽ, ta không tin vào cái gọi là số phận. Nhưng giờ đây, với những cơn đau như xé thịt, với bệnh tật xâm chiếm mình. Ta thấy sợ. Ta không biết mình có còn cầm cự được nữa không.
    -Vết thương về thể xác không khuất phục được mi đâu, bạn a. Nhưng chính nỗi sợ hãi mới làm mi yếu đi. Người ta sợ vào cái mình không thấy được. Như đứa bé sợ bóng tối và những con ma quỷ mà nó tưởng tượng ra. Mi hãy theo ta, thà là mi đổi diện với nỗi sợ hãi ấy một lần cho tất cả. Còn hơn cứ lẫn tranh nó để phải đứng giữa bờ tiếc nhớ và đau thương.
    Lúc Long đỡ bạn mình nhìn ra cửa hang, hai chú rồng đang đứng gác bên ngoài thấy chủ mừng lắm, lễ phép cúi đầu chào. Thanh Long kinh hoàng khi bên ngoài không còn là cánh rừng hoa anh đào rực rỡ hôm nào, tất cả chỉ còn là những thân cay chết khô xơ xác, những rễ cậy nhô lên xé toạc bầu trời màu máu đỏ. Nơi đây nhập nhoạng không còn biết là ngày hay đêm, những con yêu quái hung tợn bay quanh xé xác ăn thịt lẫn nhau. Mùi chết chóc và tử khí đầy ám ảnh.
    -Không! Ta không muốn nhìn thấy chúng nữa. Ta không muốn thấy cái thế giới trước mặt mình lại bế tắc và u ám như vậy.
    -Vậy hãy để ta giúp mi nhìn thấy vẻ đẹp thật sự của thế giới này.
    Lục Long lấy ra cây bút thần ra.
    -Úm ba là xì bùa!
    Chàng hô biến nó thành một cây bút lông lớn như cây cột nhà. Đầu bút màu trắng ngà được kết từ những sợi lông tinh khiết nhất của đuôi ngựa, thân bút được mài nhẵn bóng với những đường vân gỗ tự nhiên sống động nhất. Người chàng tỏa ánh hào quang ngủ sắc chiếu sáng cả một cánh rừng. Từ những sắc màu ấy, chàng bắt đầu vẽ lên bầu trời.
    Nhưng chấm hồng tơ phớt lên những chấm trắng, màu anh đào được tái sinh. Cánh rừng chết nở hoa, những chiếc lá tươi thay cho những đám rễ héo úa. Một vết vàng trên một vệt xanh, những con yêu quái hung dữ hóa thành đám châu chấu, những con rồng hung hăng biến thành lũ chuồn chuồn. Và bầu trời rực đỏ chuyển ngược thành màu xanh nguyên thủy. Thanh Long không còn tin vào mắt mình nữa, hóa ra chúng chỉ là khung cảnh rất đỗi bình thường của một đồng cỏ giữa làng quê. Và hai chàng trai chẳng qua chỉ là những chú lính tí hon nhìn cuộc đời qua đôi mắt dế.
    -Về bản chất chúng vẫn vậy. Hoa nở rồi lại tàn, cây xanh tươi rồi lại héo úa. Lũ côn trùng ăn thịt lẫn nhau để sinh tồn. Sông có khúc, người có lúc. Hết đêm rồi lại sáng. Cuộc đời ngắn ngủi. Chúng ta có sợ chết thì cái chết và tuổi già vẫn sẽ đến. Nhưng cuộc sống sẽ vẫn tiếp diễn, bằng cách này hay cách khác. Ở kiếp này hay kiếp kia. Trong một thân xác khác, trong một cuộc đời khác. Và sự sống sẽ vẫn đẹp đúng như bản chất của nó. Sự sống sẽ hồi sinh sau cái chết. Chỉ là ta phải học cách chấp nhận nó, đối diện với nó để đi tìm sứ mệnh của mình.
    Thanh Long chưa hiểu hết những lời bạn nói, duy chỉ một điều, rõ ràng là nhìn thế giới đồng cỏ này vẫn còn dễ thở hơn cái thế giới ma quái lúc nãy. Chàng nghĩ ra một ý.
    -Được rồi! Ta biết mình cần thời gian để tĩnh tâm suy nghĩ cả những điều vừa rồi mi nói. Thế giới trong ta vẫn còn u ám lắm, ngôi sao chiếu soi sứ mệnh vẫn còn đang rất xa vời. Nhưng nhở bức tranh của mi ta không còn thấy sợ hãi cái thế giới này nữa. Dù cho mọi thứ có bị hủy hoại, ta sẽ hồi sinh chúng lại từ đống tro tàn, cho dù có phải chết đi chết lại hàng ngàn lần trong ký ức. Ta cũng phải quyết tìm ra sứ mệnh của mình. Nhưng bây giờ ta phải tìm được nàng. Nên dù bất cứ giá nào ta cũng phải đi. Hãy vẽ lại đường cho ta bạn hiền.
    -Mi đã vậy thì ta không còn cách nào hơn. Úa ba la xì bùm.
    Lục Long cất cây bút vào ngực áo, đưa hai tay niệm chú ra một luồng sáng màu hồng, những bông hoa anh đào cộng hưởng với nhau, chúng lấp lánh và kết lại trong gió thành những vòng xoắn mềm mại, vẽ ra một đường cong hình xoắn ốc đi về phía xa.
    -Cô ấy ở phía bên kia bầu trời. Đường đã có, đi rồi sẽ đến. Sức ta chỉ vẽ được đến thế này, trước khi thế giới lại chìm vào bóng tối. Có lẽ ta sẽ liều để mi đi vậy.
    Lục Long đỡ Thanh Long lên lưng rồng Tô Tô, để bạn tựa vào lưng mình và hô thêm một câu thần chú kết những sợi cỏ thành những vòng hoa giữ lấy bạn không ngã.
    -Mi cứ yên tâm ngủ đi. Ta sẽ đưa mi đi gặp nàng.
    -Cẩn thận nhé bạn hiền. Ta ngủ đây. Cảm ơn mi đã ở bên ta.
    Lục Long bay đi giữa hành lang ánh sang được tao ra bởi những cánh hoa anh đào, bảo vệ chàng khỏi sự tấn công của đám châu chấu chuồn chuồn khổng lồ. Chàng im lặng cảm nhận tiếng thở đều đều và hơi ấm từ cơ thể bạn truyền qua lưng, tự hỏi tình yêu là gì mà sao người ta phải đau khổ nhiều như vậy.
     
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.07.2014 09:34:48 bởi NhueBinh >
    #17
      NhueBinh 11.07.2014 21:45:45 (permalink)
      An đến nhà Linh
       An nghe hết câu chuyện của Hướng Dương. Em chưa đủ lớn để hiểu được những gì gửi gắm trong câu chuyện đó. Định nán lại thêm một chút ngắm cô bé Lan đáng yêu đang nằm ngủ trong lòng chị. Nhưng nghe giong Hướng Dương đứt quãng dần, nét mặt chị đau đớn và nước mắt chảy ra từ khóe mắt, đường gân máu hằn lên bên thái dương, gương mặt chị tái nhợt. An biết em phải làm một điều gì đó trước khi qua muộn. Em để cặp lồng dưới gầm giường và cố chạy thật nhanh ra chỗ để xe.
       Vượt qua nỗi sợ bị phát hiện ra vụ bắn chim hôm nọ. Vượt qua cái nắng thiêu đốt của ngày hè. An đạp thục mạng đến nhà Linh, cảm giác như mang trong mình một sứ mệnh quan trọng. Dù mấy lần băng ẩu qua đường suýt bị xe mày tông nhưng em vẫn đạp tiếp. Nếu thật sự phép màu có tồn tại. Em sẽ dẫn Linh đến gặp chị trước khi mọi chuyện quá muộn. Chưa bao giờ em thấy mình đạp nhanh được như vậy.

      An đứng trước cổng nhà Linh. Vừa định gọi tên nó, thì đã thấy thằng “Ứ chịu!” đang ngồi bên gốc cây hoa giấy mặt buồn thiu lẩm nhẩm một mình: 
      -Chim ơi! Họa my ơi! Mày ở dưới đó có nóng không?
      “Chết! Hay là chim nó chết nó hóa khùng luôn rồi! Mình bảo nó bị té đập đầu coi chừng học dốt ai ngờ thành thiệt luôn. Làm sao giờ”. An đứng dưới nắng, đầu không đội mũ, mồ hôi nhễ nhại. Không hiểu vì chạy nhanh quá hay vì lo mà đấu óc em trở nên váng vất. Lúc này em mới ớ ra mình chạy đi mà quên ăn cơm, mắt em hoa lên nhìn cái lòng chim trống không tự nhiên đung đưa qua lại như hăm dọa: “Tao đã thấy chúng mày bắn chết con chim, tất cả mọi người trong xóm đã thấy, người trong nhà này cũng đã thấy, chúng tao đang rình bắt hết bọn mày. Mày sẽ bị kéo lên đồn, mày sẽ bị đuổi học, bố sẽ đánh mày, mày sẽ phải chăn trâu nuôi lợn cả đời”.
      -Không! Tao không phải là người bắn chết nó, đó là lỗi của thằng Phát. Tao không làm gì xấu, tao không sợ. – An buột miệng nói.
      - Ai đó, thằng Phát là thằng nào. Chúng mày bắn chết chim nhà bà hả? Đền ngay, đồ con nít ranh phá làng phá xóm. - Mẹ Linh đang giắt xe ra đi làm thì nghe được tiếng An ngoài cổng.
      Thấy mẹ Linh chạy đến, An cuốn quýt lao lên xe đạp chuồn đi gấp. Kế hoạch thứ nhất vậy là thất bại.
       
      An và chiếc chìa khóa
      An không dám về ngay nhà mà lếch qua nhà cái Mai, đầu em nóng như phát sốt. Bà Ngọ thấy thế vội nới rộng quần áo, đắp khăn nước lên trán, đổ vào miệng em không biết bao nhiêu là nước, bà còn bắt cái Mai pha nước chanh đường cho An uống. Mai hoảng quá suýt cắt đứt ngón tay.
      -Trời ơi! Cái thằng này, nắng chang chang mày đi đâu cho khổ thế này hả con. Để bà gọi mẹ mày về.
      -Không! Con xin bà, bố mà biết là con chết đòn. Bà thương con với! Con chỉ cần nằm nghỉ một chút thôi.- An giữ lấy cổ tay bà.
      Bà để thằng bé nằm ngủ trên chiếu, bảo Mai cầm quạt mo quạt liên tay, lâu lâu lại lấy khăn lau mồ hôi cho nó. Bà chạy ra vườn vật láy một đám rau má tươi, giã vào chày rồi bóp lấy nước cho An uống, phần bã nhuyễn bà đem đắp vào hai thái dương và hai bàn chân, bàn tay em.
       An qua cơn say nắng. Nhưng bà Ngọ không giữ lời mách mẹ em. Người đã lờ đờ còn bị mẹ la cho tơi bời. Chiều hôm đó mẹ phải nghỉ làm thây em lên bệnh viên chăm cho ông.
      An tình dậy, đầu còn váng vất, chân bước xiêu vẹo. Nhưng em vẫn cố lục tất cả những ngăn tủ nào có trong nhà để tìm chìa khóa cũ, kể cả những chiếc chìa em lượm được từ trước. An lết qua nhà những đứa trẻ trong xóm, đánh đổi bằng bộ bài giấy em chơi ăn được và những viên bi em cất công sưu tập. Vậy là được tất cả mười sáu chiếc chìa khóa đủ loại, em bỏ vào bị vải. Kế hoạch hai bắt đầu.
      Sang hôm sau An nhất quyết lên bệnh viện. Trước tiên em chạy lên cổng sân thượng, hăm hở tra chìa vào ổ. Cái thứ nhất quá nhỏ, cái thứ hai quá to, cái thứ ba vào nhưng không vặn được. Từng cái một trở nên vô dụng. An ôm đầu thất vọng. Em đang ngồi buồn bã thì mới nhớ ra mình còn một chiếc chìa khóa khác. Chìa khóa nhà. Em nhắm mắt lại, cầu xin một phép màu xảy ra.  Cửa mở tung, gió thổi lồng lộng và một bầu trời đầy nắng vút cao trước mắt em.
      Hướng Dương trên sân thượng
      Hướng Dương ngồi xuống áp lưng vào bức tường rêu. Tận hưởng mùi thơm của hoa mùa hè bay trong gió. Ngắm nhìn biển và trời xanh như liền lại làm một ở xa xa phía đông chân trời.
      -Chị cứ tưởng người ta khóa cổng sân thượng luôn rồi chứ! Mọi người ai cũng ngại bệnh nhân lên đây làm bậy.
      -Làm bậy là làm gì hả chị? Trên này vui thế này cơ mà.
      Hướng Dương không đáp, hướng ánh mắt xa xăm về phía biển. Đôi mắt buồn như loài chim bị giam cầm mãi nhìn về phía bầu trời tự do.

      -Chạy trốn!
      -Chị định chạy đi đâu? Về quê chị à? Quê chị chắc đẹp lắm?
      Hướng Dương như vẫn đang ở trong một dòng suy tư khác để câu hỏi của An vuột đi mất.
      -Đôi khi chị muốn chạy trốn. Muốn quên đi tất cả. Muốn đến một nơi không có đau thương, không có bệnh tật.
      Tiếng nói của chị cứ thế trôi đi như những đám mây trắng nhẹ nhàng bay trên cao, lơ đễnh thả mình về phương khác. “Em xin lỗi! Lần sau em nhất quyết dẫn Linh đến”, An lặng im ngả đầu vào vai chị. Từ đây có thể nhìn thấy rõ con đường từ nhà đến bệnh biện, thấy rõ cái cây gạo đầu phố, tháp chuông nhà thờ, những chiếc xe máy phóng hổi hả. Mọi thứ chợt nhỏ bé như thế giới đồ chơi. An tưởng như chỉ cần vươn tay ra là có thể bóc lấy những chiếc xe hơi, đem thả xuống nền sân thượng màu xám. Cho chúng chay vòng quanh những khối lập thể góc cạnh phủ rêu xanh trên nền vôi trắng. 
      -Chị biết không! Đây là lần đầu em ở một nơi cao như thế này. Cao hơn cả sân thượng của trường em. Đây cũng là lần đầu em nhìn thấy mọi thứ nhỏ bé như thế này.
      -Thì đây là lầu sáu mà. – Hướng Dương đứng lên ngẩn mặt đón lấy nắng sớm - Ở đây bầu trời rộng thật. Về đêm khi trời có sao chắc còn đẹp nữa. Cảm ơn em đã dẫn chị lên đây.
      Trên cái loa giữa sân phát ra giai điệu êm ái của bài “Chai thời gian” do Jim Croce sáng tác. An không biết tiếng Anh, nhưng nghe Hướng Dương dịch lại em thấy sao mà bài hát lại gần gũi với cảm giác em bên chị lúc này quá:
      “Giá như anh có thể cất được dòng thời gian vào một chiếc chai. Điều đầu tiên anh ao ước là để dành lại từng ngày nhỏ, cho đến khi vĩnh hằng trôi qua. Để được dành trọn chúng bên em"
       
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.07.2014 23:29:30 bởi NhueBinh >
      #18
        NhueBinh 12.07.2014 13:15:44 (permalink)
        Chìa khóa dự phòng
        An dốc ngược con heo đất lên, lấy ngón tay cái chọc vào cái lỗ dưới bụng, cố móc ra được tờ tiền. Móc thế nào rách tiêu mất một góc. An tiếc hùi hụi, lại móc tiếp được thêm một tờ nhăn nhúm nữa. Em lấy băng keo dán tờ tiền rách lại. Lật đật chạy qua nhà cái Mai, gửi tiền cho anh Tuấn nhờ ông bác họ làm nghề sửa khóa ở trên phố, đánh dùm chiếc chìa khóa nhà dự phòng. An lên bệnh viện cho ông ăn cơm, mãi hình dung gương mặt hạnh phúc của Hướng Dương khi được nhận quà. Chị sẽ tha hồi lên đó tắm nắng mà không sợ bị cô y tá nào phát hiện. Sân thượng sẽ là căn cứ địa bí mật của hai chị em. Chị sẽ khỏe hơn và kể chuyện nhiều hơn cho em nghe.
         Đang lúc lâng lâng sung sướng, An mới ớ ra mấy điều: “Mà việc gì phải đánh ra một cái chìa nữa nhỉ? Cứ để cửa mở luôn thế chả phải tiện hơn sao! À, mà không, cái cửa hay bị gió lùa đập vào tường như thế, ông bảo vệ chắc chắn sẽ kiểm tra rồi lại đổi ổ khóa khác thì xong. Nhưng mà chắc gì ổng đã lên đó, thấy ổng chỉ đi lòng vòng quanh hành lang thôi mà. Hay là khi nào có mình trên bệnh viện thì cứ dùng chìa cũ là được. Nhưng chị Hương Dương muốn lên sân thượng ngắm sao đêm mà. Biết thế mình cứ bảo lỡ làm mất để xin mẹ chìa khác. Như vậy là vẹn cả đôi đường. ”
        Ngồi nghĩ một hồi. An quay nhìn giường chị Hướng Dương. “Hôm nay chị đi khám gì mà sao lâu về thế nhỉ?”. Cô y tá tập sự duyên dáng trong tà áo trắng chạy đến nhắn An bảo bố mẹ lên gấp. An gọi cho cơ quan mẹ. Rồi tranh thủ gần trưa lúc mẹ tới bệnh viện. An tọt về nhà, chạy về phía nghĩa địa sau cánh rừng thông, khắp khởi tìm anh Tuấn hỏi xem chìa đã làm xong chưa.
         
        Nghiệp chăm m
        Hôm nay Anh chắc sẽ lại dọn cỏ cho mấy ngôi mộ. Hễ trời sau mưa là cỏ lại mọc um tùm, đám phụ nữ, trẻ con lại chăm chỉ nhổ từng đám cỏ dại ló ra xung quanh những ngôi nhà xây cho người chết ấy. Họ lau chùi cẩn thận bùn đất và nước mưa bám bẩn từ bàn thờ đến chân mộ, rồi họ sẽ thắp một nén nhang cho ấm lòng người dưới đất lạnh.Chủ mộ thì sợ trẻ ranh đến phá hay lũ nghiện hút vào làm tổ, làm bậy trên mộ người đã khuất. Người làm nghề lau mộ thì nhận được tiền chăm nom, âu cũng là một cái nghiệp mưu sinh cho người ở cái vùng này. Cũng có người như anh Tuấn, anh lau dọn, chăm chút cho cả những ngôi mộ vô danh không ai đến nhận. Ông Năm gặng hỏi mãi thì anh mới trả lời: “Dạ! Con thắp cho người ở đây cũng như là thắp cho mẹ con”. Ông mới biết là mẹ anh chết mất xác đã hơn ba năm rồi. Nhìn những ngôi mộ sạch đẹp, thân nhân của người đã khuất đến thăm viếng chắc cũng an lòng.
        Lúc An đến anh Tuấn đang đào đất thành một cái hố lớn. An tò mò hỏi thì anh trả lời:
        -Đây là mộ cho một cô gái chết trẻ.
        -Cô ấy bị sao mà chết sớm vậy anh?
        -Anh không rõ, hình như bị ung thư
        An nghe xong không dám hỏi thêm nữa. Em nhìn quanh những nấm mồ. Người sống lẫn giữa người chết. Có người còn nói chuyện với bia mộ. Có người còn hát cười tưng bừng. Có người thì lặng im. Tự nhiên An thấy lòng bình yên, nghĩa địa không đáng sợ vì nó cũng chỉ là một chỗ dừng chân tạm của bất kì ai từng sống hay đã chết. Quan trọng là có người còn nhớ đến để chăm lo cho những người bất động nằm bên dưới hay không. Trong lúc chờ Anh Tuấn đào xong. An ngồi chơi trò câu con Cút Cút với đám trẻ con quanh đó.
         

        Cúc Cút cụt đuôi
          Đám trẻ con vùng này rất thích trò đi bắt con Cúc Cút, chúng hãy chạy nhong nhong các bãi đất, tìm hang Cúc Cút để câu thi, rồi cho chúng đá nhau chơi. Một thú vui dân quê không tốn kém. Cái tên Cúc Cút nghe nói là vì chúng có hình dạng tựa như cái cúc áo nhỏ hình hạt đậu xanh. Có đứa gọi nó là kiến Sư Tử, hay con Chi Chi. Gọi hang Cúc Cút là hố tử thần, vì hễ con kiến tuần tra nào lớ ngớ đi qua té vào lòng chảo miệng hang, sẽ không thể trèo lên được, vậy là đời lính giang hồ một đi không trở lại. Con Cúc Cút sẽ thò hai cái càng hung dữ ra chộp lấy tên kiến tội nghiệp, lôi tuột xuống đất, hút hết máu thịt rồi vứt xác khô lên.
          An lần tìm các dấu vết như nét vẽ nguệch ngoạc trên cát dẫn đến những miệng hang nhỏ hình hố bom. Đất dưới chân nóng ran. Mảnh đất này bị nhiễm dầu từ thời Mỹ lập doanh trại quân đội tại đây. Cái loại đất kì cục, nhỏ nước thì nước không thấm mà lăn thành những hạt tròn. Hễ mưa thì đất dính bền bệt thành từng đám như bột mì nhào nước không tới. Gặp nắng thì bỏng rát không thôi. Cái mãnh đất đã từng bị bom đạn cày phá tưởng là không còn loại cây nào có thể sống được, vậy mà sau mấy chục năm, những rặng thông lại vươn lên xanh tốt. Đất cần nhưng lòng người không cần, sự sống bất diệt và thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau.
          Thấy được cái hang đất tròn tròn rồi, An lấy miệng thổi đám cát vàng đi cho con Cúc Cút phểnh bụng lộ ra. Nhưng mãi mới được một con. Bắt được rồi bỏ vào lòng bàn tay, nó đục đục vào kẽ tay thấy phê phê, sờ bụng nó thấy sướng không thôi. Cái Mai cũng đã đến. Mãi ngồi câu Cúc Cút bị An thổi cát vào mặt nó nhắm tịt cả mắt, lấy tay phẩy đám cát bám trên tóc:
          -Chơi gì kì vậy?
          -Ai biểu ngồi bên đó làm chi! Nè, đền cho con này nè.
          Mai bức sợi tóc, cột quanh bụng con kiến làm mồi câu. Nhỏ thả nhè nhẹ xuống hang chờ con ở dưới thò lên đớp con ở trên, nó vừa lội xuống là Mai nhanh tay giật lên như câu cá vui thôi rồi. Bắt được con nào Mai và đám con nít lại hứng lên hát.
          -Cúc Cút cụt đuôi. Ai nuôi mi lớn? - Mai bắt bài vè.
          -Dạ tui tự lớn – An hát nối theo vừa dang tay chạy quanh như con gà con tìm thóc.
          -Cúc Cút cụt đuôi. Ai cho mi lớn? - Mai hát tiếp.
          -Ta cho mi lớn. Mi mà cà chớn. Ta đạp chết tươi.- An lấy chân hắt hắt cát vào mấy cái ổ Cúc Cút vừa đào được. Mai cũng dang tay chạy theo An. Vậy là đám trẻ đứa rượt đuổi nhau tưng bừng cả một khoản trời. Bắt được cả chục con Mai bỏ hết vào lon sữa. An hỏi:
          -Chị lại đem mấy con này đi bán hả? Nhiều tiền không?
          -Cũng được! –Mai nói nhỏ vào tai An- Có mấy đứa thành phố với mấy ông khách du lịch khoái con này. Có khi người ta còn trả tiền đô nữa. Sướng lắm. Nhưng mà cấm kể cho mấy đứa khác nghe. Chị cho ăn đòn.
          -Có giá đến thế cơ à?!
          -Đã bảo là không nói to mà!
          An ngẫm nghĩ: “Hay là đem cho thằng Linh. Vậy là nó sẽ có thứ để chơi, sẽ bớt khùng, sẽ quên vụ con chim. Đúng rồi!”. An bỏ Mai lại chạy về. Không có chìa khóa, An leo qua bờ tường vào nhà tìm cái lon sữa bỏ không. Vòng ra lại chỗ cái Mai, An câu thêm mấy con Cúc Cút. Bắt được hai con, An bỏ vào hộp, ban đầu không có cát nên chúng cứ ủi qua lại rồi cắn nhau dữ. An thêm cát vào, chúng chui tọt ngay xuống  đất.
         
        An lại mò đến nhà Linh
         Thấy Linh đang ngồi, An bấm bụng hỏi:
        -Chú có nhớ anh không?
        -A! Anh An, sao anh biết nhà em?
        -Hí! An mà, chuyện gì không biết! Mà sao mày không chịu ghé thăm chị Hướng Dương. Chị ấy nhớ mày lắm đó.
        -Tội nghiệp chị ấy quá. Em muốn đi lắm chứ, nhưng em biết làm sao được! Mẹ em không cho em ra ngoài. Cũng không cho em lên bệnh viện, mẹ em bảo người lành không nến đến những nơi bệnh tật sẽ bị lây.
        -Lo bò trắng răng! Tao lên suốt vẫn khỏe như voi chớ bệnh gì? Mở cổng cho tao. Máy bị nhốt trong nhà hả.
        -Dạ! Em không có chìa khóa. Mẹ sợ em chạy chơi ảnh hưởng vết thương nên khóa luôn rồi. Làm sao giờ?
        An đặt cái lon qua bên kia song sắt, leo lên hàng rào, đu qua cây hoa giấy. Rồi nhanh thoăn thoắt, nhảy phóc vào trong sân. Nhưng chân của em vướng vào cành cây vấp té đập mặt xuống đất. Linh chưa kịp đỡ thì An đã đứng đậy, tỉnh bơ xoa xoa chân.
        -Đúng anh An! Chuyện gì cũng dám làm.
        -Xời! Cây dừa cao như thế tao còn leo được, sợ gì thứ này.
        An ngắm nhìn nhà Linh. Ngôi nhà có sân vườn, có ba tầng lầu, có cả xích đu. Y như một biệt thư.
        -Nhà mày đẹp đấy - An chống nạnh ưỡn ngực - Rồi tao cũng sẽ xây được ngôi nhà to hơn thế này.
         
        Linh và chiếc kén
        An cho Linh cái lon đựng mấy con Cút Cút, bày cách bắt kiến cho chúng ăn. Linh đón nhận món quà, em vốn thích côn trùng hoa lá, nay được gặp một sinh vật mà theo lời An nói là lần đầu xuất hiện trên thế giới, sắp vào sổ đen thú quý hiểm gần tuyệt chủng, Linh càng thấy quý hơn. Đổi lại, em cho An một chiếc xe hơi đồ chơi màu đỏ chạy bằng dây cót. An cũng vui lắm, xin thêm một chiếc nữa màu xanh da trời thành một cặp cho có bạn. Khi về đến nhà An mới nhận ra một bên bắp đùi bị xước. Cu cậu xuống ruộng, lấy đất sét đắp vào chỗ vết thương. Nó nhức nhức một chút rồi dịu đi.
         Linh lâu lâu lại nhỏ vào lon mấy giọt nước. Chiều chiều lại bắt kiến thả vào đó cho Cút Cút ăn, chúng háu ăn thấy gớm nhưng mà vui. Chúng cứ hắt cát lên đầu như kêu lên: “Cút! Cút!”. Bọn nó đanh nhau, có mấy con lăn ra chết, còn sót lại một chú khỏe nhất. Nhưng mấy ngày sau không thấy nó mò lên nữa. Linh tò mò đổ đất ra xem thì phát hiện một cái bọc tròn to bằng hạt sen. Em chọt chọt thấy nó mềm mềm, mở cái võ như kén tằm ra, bên trong là một sinh vật màu trắng yếu ớt khẽ cựa quậy. Thấy tội nghiệp Linh cho nó vào trong kén và để vào lại trong đất. Em biết nó đang thiếp ngủ trong chiếc giường êm ái và em cầu mong nó sẽ sớm tỉnh dậy. Một thời gian sau từ lòng đất một con côn trùng có cánh trong suốt như chuồn chuồn xuất hiện. Nó bay chậm rãi, đập cánh chào Linh. Em mỉm cười nhìn nó bay đi trong tự tại. Hướng về bầu trời xanh không một gợn mây mù.
          
         
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.07.2014 18:01:23 bởi NhueBinh >
        #19
          NhueBinh 13.07.2014 15:12:22 (permalink)

          Cánh đồng hoa
           
          Sau một chặng đường dài. Hai người hạ cánh xuống một thung lũng trôi giữa đại dương xanh. Dãy núi phủ tuyết trắng hùng vĩ bao lấy cánh đồng hoa Hướng Dương ửng vàng trên nền đất đỏ của vụn nham thạch xưa. Ở trung tâm là hồ nước được hình thành từ miệng núi lửa đã ngừng hoạt động. Mặt nước xanh tinh khiết màu lục bảo. Lục Long ngây người cảm nhận cái tráng lệ của tự nhiên. Thanh Long cho hai chú rồng Lu Lu và Tô Tô uống nước nghỉ ngơi. Hai người kê ba tảng đá lại làm bếp, đánh lửa và chuẩn bị nấu nướng. Thanh Long lục ra trong túi hành lý mấy hộp thức ăn, rồi đưa cho Lục Long xem chú hề vặn dây cót.
          -Mi có còn nhớ nó không?
          Lục Long đón lấy nó.
          -À! Chú hề gỗ đây mà! Mi vẫn còn giữ nó đến giờ à?.
          -Ừ! Ta đã thử sửa mấy lần. Nhưng chưa bao giờ nó hoạt động lại được. Dù những linh kiện bên trong còn tốt lắm. Mi thử xem.
           Lục Long nâng niu món đồ chơi thủa bé, như tìm lại được người bạn đã xa cách từ lâu. Chàng nhẹ nhàng xoay người nó qua lại, ôn lại những kỷ niệm ngày nào. Chàng thấy lưng con búp bê có vết nứt, khi chạm vào đó, một cánh cửa nhỏ mở ra. Trong đó có một mẫu giấy:
          “Xin chào tôi của hai năm sau.
           Liệu những đau đớn có còn dày vò em như tôi bây giờ? Hi vọng em sẽ có những buổi sáng bình yên. Quên đi cái cảm giác cơ thể mình dần tan biến mỗi khi phải thức dậy. Mong rằng ai đó đã chế ra được liều thuốc thần kỳ chữa được bách bệnh. Sẽ không còn những cô gái chưa dám yêu đã phải ở đây như tôi.
          Xin chào tôi của năm năm sau.
           Em đã tìm lại được người con trai tài giỏi nhất trên thế giới ấy chưa? Nụ hôn từ chàng có còn mang vị đắng càfê không? Chàng chắc đã đi xa lắm rồi nhỉ? Giá như người ta có thể luôn ở bên em mỗi khi bị giày vò bởi nhung nhớ và cô đơn!
          Xin chào tôi của mười năm sau.
           Em sẽ mặc váy cưới màu gì? Tôi thích màu táo chín, nhưng em chắc sẽ thích màu tinh khiết của mây trời. Tuần trăng mặt của em sẽ tổ chức ở đâu đây? Em sẽ cùng người ấy đi đến được điểm tận cùng đẹp nhất của thế giới chứ ?
          Tái bút: Tôi cầu mong em làm được! Nên em hãy cầu cho tôi làm được. Giá như tôi có thể được sống có ích hơn cho đến khi dây cót của mình không còn hoạt động thêm nữa.
          Tái tái bút: Đừng quên lời hẹn tại cánh đồng hoa Hướng Dương”
           Khi Lục Long ghép lá thư lại, tờ giấy hóa thành tro tàn tan trong gió. Anh vận dây cót, thằng người gỗ bắt đầu chuyển động và tung tăng nhảy múa, nó quay nhìn lại anh. Thanh long vỗ vai bạn động viện, hai người đuổi theo thằng người gỗ. Khi họ tiến từ từ vào trong cánh đồng,  những bông hoa kiêu hãnh hướng về phía mặt trời. Phất phơ những chiếc nơ trắng.
          -Ở đây chẳng có ai cả! – Thanh Long buồn bã nói.
          Lục Long ghé đến bên một bông hoa đẹp nhất, chạm tay vào thân hoa. Gió thổi từng đợt gợn sóng.qua cánh đồng Hướng Dương, gió rì rầm trong nắng như bài ca xuân thì của những người con gái mãi hát giữa đồi hoang. Lục Long nhắm mắt lại:
          -Đúng rồi, chị ở đây và em cũng đã đến được đây! – Chàng mỉm cười reo lên hạnh phúc.
           Thanh Long tháo lấy một chiếc nơ trên thân lá, gấp lại thành tấm khăn trắng. Chàng khẽ đưa lên mũi đón nhận mùi hoa Hướng Dương dung dị nhưng đầy sức sống, rồi cắt nó vào một ngăn trong ngực áo.
          -Mi biết không! Có người bảo linh hồn của một người sẽ sống mãi trong lòng những người yêu quý họ. – Lục Long mở mắt ra nhìn lên trời cao.
          -Đó là lý do vì sao chúng ta phải tiếp tục đi. Cho dù phải đến điểm cực hạng của ký ức. –Thanh Long gật đầu. – Để tìm lại những kỷ niệm bị đánh cắp, để cho họ được sống thêm một lần nữa, để được gặp lại những điều quan trọng nhất, dù tất cả có lẽ chỉ là một giấc mơ.
          Tranh luận về sự thật”.
           
          Vị bác sĩ già có gương mặt hài. Mái tóc lốm đốm bạc và giọng nói ồm ồm. Có cái tật tay bóp cằm, miệng suỵt suỵt khi chuẩn bị bật mí một chi tiết hấp dẫn nào đó.
          -Cái ghề này cần phải lạc quan! Bệnh nhân họ rất nhạy cảm, chúng ta cần phải thoải mái, tự nhiên, xem như không có gì.
          -Ý bác sĩ là chúng ta phải nói dối, phải cố cười nói, phải tỏ ra vui vẻ, dù bệnh nhân có...? – Một trong những cô y tá thực tập giơ tay thắc mắc.
          -Sao lại là nói dối! Cho nên mới bảo mấy cô chưa hiểu gì về công việc này. Nên nhớ cái gọi là hi vọng hay tương lai, hay là bất cứ thứ gì người ta gọi là “mơ ước”, đều là những niềm tin vào những thứ chưa thật sự tồn tại. Nhưng bất cứ điều gì khi ta tin thì nó sẽ thành hiện thực, ít ra là trong đầu mình.
          -Nhưng nếu bệnh nhân hay người nhà, hay chính chúng ta phát hiện ra “sự thật” thì sao? – Cô y tá khác vội hỏi.
          -Suỵt! Cái hiện thực mà người bệnh thấy không nhất thiết phải là cái chúng ta, những người chưa bị bệnh, mong muốn họ nhìn thấy. Thực ra ngay cả bất kỳ con người nào ở đây chắc chắn cũng từng sống trong những điều “lừa dối” của mơ ước, thậm chí hoài nghi hay mất lòng tin vào cái mà các cô gọi là... Gì nhỉ? À, “hiện thực”. Ít ra là đối với bệnh nhân ở đây, họ cần niềm tin và hi vọng. Mà... nếu bảo cố tỏ ra tin tưởng và lạc quan là “nói dối” cũng không sai, ở một khía cạnh nào đó.
          -Ý bác sĩ là muốn hiểu người bệnh thì trước tiên phải học cách tôn trọng và hiểu cái thế giới bệnh nhân nhìn thấy. Đừng phán xét, đừng áp đặt vội? – Mấy cô y tá bắt đầu lúng túng.
          -Có thể là vậy. Chìa khóa dấn đến “sự thật” thường lại nằm sau “lời nói dối”. Chúng giống như hai mặt ngược nhau của cùng một cánh cửa vậy. Chỉ là làm sao cho cánh cửa đỏ mở ra nhẹ nhàng hơn. Để người bệnh chấp nhận “sự thật” êm ái hơn.
          -Nếu vậy tại sao chẳng bệnh nhân nào vui vẻ khi ở đây! Tôi không tin rằng “lừa dối” là chìa khóa! Xin lỗi bác sĩ trưởng, giờ tôi phải quay lại trực. – Một trong số các bác sĩ trẻ rời khỏi ghế, tách mình ra khỏi cuộc bàn luận.
          Một gật là “có”, hai gật là “không”
           Bác sĩ trực đưa tay búng mấy cái hai bên tai, chiếu đèn vào hai mắt, đưa cái vật hình chiếc muỗng bằng kim loại vào miệng ông lão kiểm tra các phản ứng.
          -Được rồi. Bây giờ bác vẫn chưa nói gì được. Nhưng ý thức đã được phục hồi, giác quan đã cải thiện. Bây giờ cháu sẽ chỉ bác cách giao tiếp tạm. Bác nghe cháu nhé. Chúng ta sẽ hỏi vài câu. Bác chỉ cần trả lời “Có” hoặc “không”, gật một cái là“có”, hai cái là “không”, được không ạ?
           Ông gật đầu một cái, vị bác sĩ trẻ mỉm cười. Anh đặt ra một loạt các câu hỏi về độ tuổi, quá khứ, thời gian, nơi chốn. Nhưng câu hỏi không có gì quá khó những chính những câu trả lời làm người bị hỏi thấy bối rối. Vị bác sĩ vẫn mỉm cười:
          -Không sao! Rồi mọi chuyện sẽ ổn. Người nhà bác sẽ rất vui.
          “Vui cái khỉ gì? Nhảm nhí. Đồ lừa đảo, một lũ dối trá. Các người thừa biết tình hình tồi tệ của ta. Ta cũng thừa biết các người toan tính gì. Chẳng có gì là ổn cả. Các người còn muốn giữ lão già này ở đây ăn tiền thêm bao nhiêu nữa?!”, ông nhăn nhó mặt mày phát ra những tiếng hừ hừ khó chịu.
           Mẹ An làm theo lời hướng dẫn của bác sĩ. Bà bắt đầu hỏi:
          -Ông có khỏe không?
          -Không.
          -Ông bị đau ở đâu à?
          -......
          -Ông ấy chỉ có thể trả lời “có, không” thôi ạ.- Bác sĩ nói.
          -Xin lỗi bác sĩ! – Mẹ An run run – Thế ông có nhận ra con không?
          -Không.
          -Trời! Mẹ thằng An đây mà. Thế ông có biết vì sao mình vào đây không?
          -Không.
          -Vậy ông có còn nhớ được mình là ai không?
          -Không.
          Mẹ An ôm mặt khóc. Bác sĩ phải vỗ về:
          -Bác ấy chỉ mời vừa hồi phục. Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả. Sau thời gian vật lý trị liệu mọi thứ sẽ khôi phục lại.
          -Ơn trời! Vậy, ông nhà cháu có khỏe lại được như xưa không bác sĩ.
          -Cái đó thì cần có thời gian và tùy mức độ luyện tập. Nhưng sẽ ổn cả. Tình hình hoàn toàn khả quan. Bác bằng tuổi mẹ cháu, cứ xưng hô bình thường là được. 
          -Tại Bác sĩ còn trẻ qua cháu... à, tôi cũng chẳng biết gọi thế nào cho phải phép. Nhờ ơn các Bác sĩ cả. Bác sĩ biết gì cứ nói thật tôi nghe. Đừng ngại.
          -Cháu cũng đang lo không biết nên nói không. – Bác sĩ gãi đầu – Sẽ có một vài ảnh hưởng... nhỏ đến thần kinh. Cô biết không, di chứng sau tai nạn đã ảnh hưởng đến một phần não giữ chức năng ghi nhớ. Nhưng cô yên tâm, Bộ não chúng ta được hình thành từ những tuyến đường do các tế bào thần kinh kết lại. Sau một thời gian não sẽ tự tìm cách sử dụng những tuyến đường khác còn lành lặn, để tự tạo ra những vùng ký ức mới kết nối với phần còn sót lại của ký ức cũ.
          -Bác sĩ thông cảm cho tôi ít học. Nghe không hiểu hết được. Tóm lại là ông ấy sẽ khỏe lại phải không ạ?
          -Dạ! Tất nhiên rồi ạ.
          -Cảm ơn bác sĩ nhiều.
           
           
           
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.07.2014 15:27:01 bởi NhueBinh >
          #20
            NhueBinh 14.07.2014 10:09:49 (permalink)
            An chở Linh đến thăm
             Chiếc xe đạp đi trên những con đường bụi đất, nắng đang lên và một ngày mới đã bắt đầu. An canh mẹ Linh vừa đi ra ngoài cổng, liền đến trước cửa nhà gọi Linh ra. Thằng cu mặt còn ngái ngủ lật đật chạy đến.
            -Hôm nay lại chỉ có mình chú mày ở nhà hả?
            -Dạ! Mẹ em mới vừa đi làm xong.
            -còn ba mày?
            -Ba nhậu xỉn chắc đến trưa mới dậy.
            -Nhà chú ngày nào cũng thế hả?
            Gương mặt Linh thoáng nét buồn. Nó lắc đầu bối rối.
            -Vết thương trên tay mày cũng lại do ổng đánh đúng không?
            Linh cúi gầm mặt xuống thay cho câu trả lời. Vết bầm đen trên cánh tay không thể nào che giấu được. Mấy tháng này bố Linh chán đời uống rượu suốt, nhà lúc nào cũng có cãi vã, không khí càng lúc càng căng thẳng và nặng nề. Cả một mùa hè mà bố mẹ Linh chỉ bắt nó ở nhà. Mẹ đi làm, bố thì sáng ngủ, chiều say, tối bỏ nhà đi nhậu. Mẹ phát cáu và bố nổi giận. Rượu làm người ta thành ra con người khác. Khi say, gương mặt vui vẻ của ông trở nên hung dữ, giọng nói lè nhè, ông nổi nóng là đạp đổ, đập phá bất kỳ thứ gì bên cạnh. Khi say những lời nói đùa giỡn vui vẻ trờ thành những lời cay độc, thù hằn trong hơi thở nồng nặc mùi rượu. Khi không còn tỉnh táo thì đôi bàn tay ấm áp hay xoa đầu em bỗng trở nên hung tợn và tàn bạo. Bố đã từng nhiều lần túm lấy tóc, tát vào mặt và đạp vào bụng mẹ, bố đã từng xô ngã em khi chạy vào can. Khi tỉnh rượu ông lại ôm lấy bụng, ghì chặt mẹ em và khóc lóc van xin tha thứ, xin mẹ em đừng bỏ rơi ông, ông khóc như một đứa trẻ. Ông trở lại là người bố hiền lành hôn lên trán, xoa dầu lên vết thương em, lại hát cho em nghe. Những bài ca vui tươi, những lời hứa giữ cho mẹ con em không chạy trốn khỏi nhà. Nhưng mọi chuyện cứ tái diễn. Những cú đánh và những lần than khóc. Nhưng lời dỗ dành và những lời trách mắng. Linh như một con chim non bị giam cầm trong lòng sắt. Những vết thương đang giết dần mòn nó cả từ bên ngoài lẫn từ sâu bên trong.
            Nhưng dù thế nào thì em cũng chỉ có một người bố và một người mẹ duy nhất. Em không thể phản bội, không thể tố cáo họ. Em chỉ có thể ra ngoài sân, tâm tình với con chim nhỏ đang yên ngủ trong lòng đất. Cầu mong một ngày nào đó chim thức tỉnh sẽ vươn cánh trở em bay lên trời, đến một nơi không có đau đớn, không có những vết thương. Hay cho em được nhỏ lại để leo lên lưng bố, một tay nắm bong bóng bay trong tay, một tay nắm tay mẹ vô tư đi giữa dòng người.
            -Được rồi! Vậy khi nào chú ghé thăm chị Hướng Dương!
            -Em sẽ cố xin ba chở đi vào cuối tuần sau.
            -Lần trước mày cũng nói vậy, giờ đã là cuối tuần rồi còn đâu. Đi với anh, anh chở mày đi. Hay là cho mày đạp xe nhé. Anh đạp mỏi chân rồi. Xe đạp sướng lắm.
            -Ứ chịu! Mỏi chân bắt người ta đạp. Bệnh viện xa tít mù. Ai chịu nổi. Mà... em còn sợ bác sĩ lắm. Em đã hứa sẽ cố xin bố mẹ rồi mà.
            An quyết định phải hành động, không thể chờ người lớn nữa. An nói liều:
            -Mày không đi mau, e không còn dịp gặp lại chị ấy nữa đâu.
            -Trời! Bệnh chị ấy nặng ghê vậy sao anh? Làm sao bây giờ?
            -Thì leo qua hàng rào chớ còn làm sao!
            An lại leo vào nhà Linh, lần này em cẩn thận để không bị té. Thấy Linh còn lúng túng, An bảo:
            -Chú lo gì, anh hứa chở chú mày về lại trước giờ ăn trưa, mày chỉ cần ghé thăm chị ấy một chút chứ có ở lại luôn đâu. Gặp chú có khi chị lành bệnh đấy. Anh tin là như vậy!
            -Thế thì... Được rồi! Để em vào thay áo.
            Linh chạy vào mặt lấy cái áo dài tay, cố che đi những vết thương trên người, che đi nỗi sợ bị người lớn phát hiện ra sự thật đằng sau cánh cửa sắt này. Kẻo người ta không cho em được ở gần bố mẹ mình nữa. An đẩy mông Linh bu lên thân cây hoa giấy, bám lên bờ rào, An bảo nó ngồi im ở bờ tường. An leo lên, nhảy xuống đất trước. Đưa tay đỡ lấy Linh leo xuống. Xong xuôi hai đứa trở nhau đi. Linh ngồi sau, bám chặt cái yên xe, nhìn nắng mùa hè chiếu qua mái tóc tơ phập phồng của An. Em nhớ làn hơi ấm từ lưng bố, mùi hương bồ kết từ tóc mẹ khi ngồi giữa hai người trên chiếc honda đi chơi đây đó. Linh ngoái nhìn lại phía sau lưng, ngôi nhà của em nhỏ dằn và mất hút phía chân trời. Linh đổi phiên cho An, đạp về phía trước. Trên mấy cái loa dọc đường lại phát bài “Seasons In The Sun” của Terry Jacks, giữa những dòng xe cộ hối hả, Linh chợt thấy bình yên lạ, em như đang được bay giữa những giai điệu của tiếng đàn nhạc xập xình, hòa vào tiếng tiếng lộc cộc của chiếc xe đạp băng qua con đường làng rợp bóng lá tre. 
            “Goodbye Papa, please pray for me
            I was the black sheep of the family
            You tried to teach me right from wrong
            Too much wine and too much song
            Wonder how I got along
            Goodbye Papa, its hard to die
            When all the birds are singing in the sky
            Now that the spring is in the air
            Little children everywhere
            When you see them I'll be there"  
             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.07.2014 11:11:25 bởi NhueBinh >
            #21
              NhueBinh 16.07.2014 12:33:53 (permalink)
              Tĩnh và động
              Ngày này qua ngày khác, ông nhìn thằng nhỏ An chén ngon lành đồ ăn trong khi bụng đói nhừ, bị nó đút cho những miếng vội vàng cho qua bữa. Ông phải chịu đựng những đau đớn về thể xác bởi bệnh tật và bởi những kẻ thừa nhiệt tình nhưng thiếu kinh nghiệm. Họ rất giỏi sơ ý bẻ quặp tay ông qua một bên, kéo gặp người về phía trước, đẩy ngược cổ ra sau và hành hạ cái lưng đau của ông chỉ để thay quần áo hay mang ông đi khám. Điều làm ông xấu hổ nhất là bị đám y tá trẻ nhăn mặt khi họ phải lau chùi những vùng nhạy cảm của ông. Và điều làm ông thấy tủi thân nhất là ánh mắt thương hại và lời xầm xì của những kẻ đến thăm. Chúng làm ông ý thức về tình trạng bất lực của mình một cách tuyệt vọng hơn. Không ai dễ dàng chấp nhận được một sự thật khắc nghiệt rằng mình bị bại liệt. Sống đời thực vật ăn bám cầm hơi, dựa vào lòng thương hại của kẻ khác.
              Nhưng cũng chính con người đó, nhiều khi như một đứa trẻ khấp khởi chờ mẹ đến đón. Một cái ôm, một chút hơi ấm tình người. Một miếng ăn khi đói. Một ánh nhìn thấu hiểu. Một câu chuyện vu vơ để ông biết mình không cô độc. Để quên đi mặc cảm và nỗi đau bệnh tật. Chỉ là ông như đánh mất quyền chọn lựa, phải học cách nhận lấy thứ người ta bố thí cho mình, học cách từ từ chấp nhận số phận.
              Khi ở bệnh viện, khoảng thời gian ban đầu là dài nhất. Một ngày tưởng như một tuần. Một tuần tưởng như một năm. Ông ghi nhớ thời gian bằng những lần chứng kiến một bệnh nhân mới chuyển đến hay một người khác ra đi.  Cho đến khi ông dần mất đi khái niệm ngày tháng, cứ để kệ nó trôi qua. Ông thôi không đếm những số phận đó nữa.
              Ông buông tha cho trí óc mình tự ý tô vẽ lên bất kỳ thứ gì nó nghĩ ra được. Từ những đường cong ẩn hiện sau tà áo trắng, ông có thể hình dung ra cặp mông săn chắc và bầu ngực căng tròn của đám y tá trẻ. Ông an ủi mình với chút vui thú từ những tưởng tượng hoang dại đó. Từ những hình kì ảo của bóng lá đổ qua khung cửa sổ, ông có thể nhìn thấy những chàng hiệp sĩ cưỡi rồng trong câu chuyện của Hướng Dương, họ đang đi qua những bông hoa vàng rực rỡ, tìm kiếm những điều đã mất. Rồi ông có được những cảm nhận, những góc nhìn khác lạ. Thậm chí thấy những điều không ai để ý. Những cái bóng lặng lẽ đứng nhìn mọi người ở góc tường. Đám lông xù của lũ mèo hoang bay qua trần nhà. Cái đập cánh của chú bướm trong một phần ngàn giây, số lượng những hạt phấn hoa li ti trôi trong nắng, tiếng của đám hồng cầu nhỏ xíu bơi trong huyết quảng.
              Một ngày của ông quẩn quanh giữa tự ti và ảo tưởng. Kết thúc bằng những giấc mơ chập chờn. Đôi khi ông tỉnh dậy nhưng không biết là mình đang tỉnh hay mơ. Khi nhận ra cơ thể mình vẫn bất động, nỗi sợ hãi lai trào lên và ông cố nhắm mặt lại ngủ tiếp. Đôi khi trong những giấc mơ ông lại thấy mình thức dậy cùng trí tưởng tượng. Cảnh vật xung quanh như dừng lại, không ai chuyển động và thời gian ngừng trôi. Nhưng lúc ấy ông như thoát khỏi lực hút của trái đất, thong dong tự tại đi khắp nơi.
               
              Người phụ nữ bên tách trà 

              Cô ấy ở đấy, trên ban công lộng gió, vặn bộ đồ màu thiên thanh, ngực và tay áo viền ren trắng với những viên pha lê lunh linh sắc nắng. Những đường diềm xếp tầng ở chân váy ôm lấy cái eo thon, tôn lên vẻ thanh mảnh nhưng không kém phần sang trọng. Gương mặt trang điểm nhẹ che đi một phần nét u sầu do phiền muộn. Mùi son phấn quyến rũ. Nàng ngồi một mình bên chiếc bàn tròn phủ khăn màu sóng biển, bộ chén đĩa bằng bạc, bình hoa thủy tinh đặt ở tâm bàn, bông cúc vàng xen giữa những bông lan rừng nhẹ nhàng và thanh tao. Ông ngồi xuống nơi chiếc ghế đối diện, nàng rót trà vào chén. 
              -Anh có còn nhớ nơi này không? 
              Ông nhìn ra ban công có mái vòm mang phong cách kiến trúc cổ điển Châu Âu. Thấy hai người ngày xưa đang ôm nhau cùng lăn trên những đồi hoa rực rỡ. Thấy mình của ngày hôm qua đang hôn trộm lên tóc nàng trong rừng thông. Ở một góc nào đó của ký ức, ông biết rõ nàng yêu thích những gì lãng mạn. Người phụ nữ đặt tách trà xuống, đưa mắt nhìn ra xa vời, hai tay ôm lấy bờ vai gầy. 
              -Em vẫn đợi anh. Không có anh em thấy cô đơn quá! 
              Làn khói mỏng thoát ra từ tách trà trước mặt, ông xót xa nhìn nàng. Trong cùng một giờ, cùng một nơi chốn, hai người như bị ngăn cách bởi chiếc bàn tròn. Ông đứng lên định ôm lấy hình bóng ấy nhưng bàn tay ông chỉ xuyên qua cơ thể nàng. Đôi mắt đẹp khép lại, tiếng nấc trôi qua chiếc cổ cao, lặn xuống lớp da trắng hồng. Nàng rời khỏi bàn, buồn bã bước đi, mất hút sau cánh cửa ngập ánh sáng. Ông đuổi theo. Hàng lang tối vang vọng giai điệu tha thiết từ bài “UnchainedMelody” của The Righteous Brothers, kéo những hoài niệm trở lại. 
              “Oh, my love, my darling 
              I've hungered for your touch 
              A long, lonely time 
              Time goes by so slowly 
              And time can do so much” 
               
               Thiếu nữ trên sân thượng
              Ông đẩy cửa, thấy mình đang ở trên sân thượng. Những mảng tường rêu và một góc trời thênh thang. Dưới chân ông là những chiếc xe hơi đồ chơi đủ màu chạy qua lại. Có một cô gái đang ngồi cạnh lan can. Ánh nắng chói chang làm ông không tài nào nhìn thấy mặt cô.   
              -Là em phải không? Em đừng làm chuyện dại dột! Hãy về lại với tôi.
              Mái tóc thề đung đưa, nụ cười mỉm nửa môi, cô đứng lên lan can, chênh vênh giữa nắng.
              -Vì sao người ta phải sống?
              -Bởi vì chúng ta có quyền được sống. Quyền được chọn tiếp tục sống dù cuộc đời có chối bỏ ta, ta vẫn phải sống.
              Cô dang một bên tay ra, bờ môi mấp máy:
              -Nhưng rồi ai cũng sẽ đến lúc phải ra đi. Vì sao người ta không công nhận quyền được từ bỏ cuộc sống? Một cuộc đời không lối thoát là một cuộc đời bị ruồng bỏ. Có nhất quyết cứ phải ép người ta sống trong bế tắc và đau đớn bởi bệnh tật không?
              -Chết là mất hết tất cả, còn sống là còn hy vọng. Em không sống cho riêng mình, em còn sống vì gia đình, vì những điều em yêu quý, vì những người đang đợi em ngoài kia. Bệnh tật làm ta không tỉnh tảo, số phận làm ta lu mờ lý trí. Nhưng chỉ cần em vượt qua. Cuộc đời sẽ vẫn còn đẹp lắm.
              -Em đã từng muốn tin vào điều đó. Nhưng em không đủ sức. Niềm tin trở thành gánh nặng. Em mệt mỏi vì phải tỏ ra dũng cảm. Em chỉ muốn chìm vào một giấc ngủ thật sâu quên đi năm tháng. Hãy tha thứ cho em.
              Cô ấy thả mình rơi xuống. Ông vội lao đến giữ lấy tay cô, cố kéo lên bằng tất cả sinh lực của mình.
              -Lần tay tôi quyết giữ em lại bên mình. Dù phải chấp nhận tật nguyền mãi mãi. Lần này tôi quyết không buông tay!
              Nhưng ông không đủ sức và để vuột mất cô ấy ngay trước mắt. Ông đau đớn hét lên và bừng tỉnh dậy. Mồ hôi lạnh đổ ra như tắm. Vẫn lại là những giấc mơ như thế.
              “Em là ai? Cô gái trong mơ?”
               
              Tấm ra trắng
              An đau bụng chui tọt vào nhà vệ sinh. Linh đứng ngoài đợi. Thấy cái dáng quen quen, cô y tá thực tập tiến lại gần gọi tên em:
              -Bé Linh! Con bị sao mà vào lại đây? Sao mặt con nhìn xanh quá. Lại lười ăn rồi hả. Để cô khám cho nghen.
              Thấy cô đến, Linh bỗng chạy đi mất. Đồng nghiệp ngạc nhiên hỏi cô:
              -Thằng bé đó bị sao vậy?  .
              -Lần trước chăm cho nó em đã thấy nghi nghi rồi. Giờ thái độ thằng bé như thế em lại càng lo. Em đoán ở nhà có khi nào nó bị ngược đãi?
              Cô ý tá trưởng lạnh lùng nói:
              -Các cô lo mà tập trung chuyên môn đi. Suốt ngày đoán già đoán non. Công việc của chúng ta chỉ là trị thương cho người bệnh, chứ không phải là bác sĩ tâm lý hay là thầy bói. Đừng can thiệp vào chuyện riêng nhà người ta.
               Linh chạy vào phòng bệnh. Nhưng trên giường chị Hướng Dương chỉ còn phủ ra trắng như thể chị chưa từng ở đấy. Linh lục tủ đồ cạnh giường, tìm một chút gì sót lại nhưng bên trong cũng chẳng còn gì nữa. Em ngồi phịch xuống đất và nhìnt thấy thằng hề bằng gỗ dưới gầm giường đang ngồi chờ em. Linh nhặt lấy, thử vặn dây cót nhưng nó không còn chuyển động được nữa.  Có lẽ chị đã lành bệnh, có lẽ chị đã được cho về nhà. Ở đây “Về nhà” cũng có khi được hiểu rằng bệnh viện đã bó tay, bác sĩ đành để bệnh nhân về với thân quyến. Nhưng em muốn tin rằng may mắn đã đến và chị sẽ lại chạy nhảy đâu đó ngoài kia. Chỉ là mọi chuyện đến nhanh quá. Thậm chí em còn chưa kịp chào chị. Đáng lẽ em nên đến sớm hơn. Thế là sóng mũi em cay cay và em bật khóc.
               -Cái thằng này! Đã bảo đứng ngoài đợi cơ mà. Mày làm gì mà khóc bù lu bù loa lên thế - An vỗ vai Linh.
              -Chị ấy về nhà mất rồi! Chị ấy đi mất rồi! Hu hu!
              -Đồ mít ước! Có thế mà cũng khóc. Ai bào chị ấy về, Hôm qua người ta mới chuyển chị qua phòng điều trị đặc biệt thôi. Có phòng riêng, có mấy nghe nhạc, có cả điều hòa nữa, sướng lắm. Để tao dẫn mày đi. Nhưng mà thôi khóc đi! Mày phải vui lên thì chị ấy mới thích.
               
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2014 16:36:54 bởi NhueBinh >
              #22
                NhueBinh 17.07.2014 11:35:51 (permalink)
                Đười ươi lai khỉ
                Gặp lại chị vui quá, Linh chạy đến nhảy vào lòng Hướng Dương, dúi dúi đầu vào bụng chị. Hai chị em nhìn nhau mừng mừng tủi tủi. Chị vuốt tóc nó. Nó nắm tay chị áp lên má mình, đang mỉm cười hạnh phúc lại thấy chị gầy quá nó chợt bật khóc sụt sùi:
                -Ê, thằng “Ứ Chịu”! Đã bảo không khóc mà! Không nghe lời gì hết! – An đứng chống nạnh miệng làu bàu. – Con trai không được khóc nhè, khóc nhè là thằng mít ướt.
                -Ứ chịu! Em ứ phải đứa mít ướt! Em cười rồi nè! Hi hi...
                -Đấy! Lại “Ứ chịu” rồi. Thằng này, người gì kỳ khôi!  “vừa khóc vừa cười coi chừng ăn mười...” – An tính kiếm chuyện đùa để khoáy động không khí nhưng lại nói hớ, vội bụng miệng lại.
                -Cái thằng quỷ này! Cứ thích trêu bạn thôi! – Hướng Dương cốc lên đầu An một cái.
                -Ối! Em đùa thôi mà chị lại chơi trò bạch cốt chưởng! Đau thế! - An né đầu qua một bên tránh kịp cú cốc thứ hai. Em chạy ra núp sau lưng Linh, ló đầu ra đưa tay kéo mũi mình hếch lên, làm mặt hề tếu táo, diễn trò khỉ – Sư phọ! Sư Phọ! Kiếu ngộ! Tôn Ngộ Không bị đánh te tua rồi!
                -Hi hí! Mặt anh giống con khỉ đột!
                -Hứ!
                -Trời! Sao lại bảo bạn là “khỉ đột”! Phải nói là “Đười ươi”. –Rồi! Từ nay hễ anh mà dám gọi em là “thằng Ứ chịu!” thì em sẽ gọi anh là “đười ươi lai khỉ”. Cho biết mùi!
                -Sư phọ! Cứu cứu! Chúng nó hùa vào nhau bắt nạt đệ tử nè !
                An đưa tay lên trán, đi treo chân như nhảy, nữa thân trên lúc lắc sang trái nửa thân dưới lệch qua phải, gót chân không chạm đất, dáng đi trông rất hài làm cả đám ôm bụng cười lăn cười bò.
                -Đấy! Chị cũng cười rồi kìa! – An reo lên.
                Linh thấy vậy càng toét miệng cười.
                -Có anh An ở đây chơi với chị Hướng Dương vui thế này là Em hết cả lo luôn!
                -Có cả bé Lan nữa, bé đó dễ thương lắm!
                -A! Cái Lan em gặp rồi! Nó bằng tuổi em chứ bé gì?
                -Mày bao tuổi ?
                -Ứ chịu! Nói rồi mà quên hả?
                -Ai mà nhớ!
                -Thêm một lần nữa thôi! Em chín tuổi!
                -Ủa! Vậy mày bằng tuổi tao hả? Bộ bị suy dinh dưỡng sao nhìn còi quá vậy?
                -Ứ chịu! Anh là đồ “đười ươi lai khỉ” mới to hơn người thì có!
                -Đười ươi hay khỉ gì cũng được! Thế đứa nào muốn làm rể nhà chị? – Hướng Dương bắt đầu đùa với nụ cười mỉm trên môi, hai ngón tay đung đưa qua lại như kén chọn xem anh chàng nào hợp ý.
                -Em! Em đẹp trai nhất ở đây! – An giơ tay.
                -Tự tin gớm ghê ta!- Hướng Dương cười.
                -Ứ chịu! Cưới khỉ đột về cho nó dành ăn à!
                -Cưới còi về cho nó bị bắt nạt à! – An nói trả lại. Hai tên dí sát đầu vào nhau như hai con trâu đọ sức. Mắt không chịu chớp xem ai lì hơn.  
                - Hai đứa này cứ như chó với mèo. Nhưng mà vậy lại vui! Cứ đánh nhau chán đi, chị giữ cháu chị lại ở với chị.
                -Chị ăn gian, chơi không đẹp. – An kêu lên.
                -Thế An đã cho ông ăn chưa. Lại bắt ông nhịn rồi hả, hư quá!
                -Hì! Em mãi vui, quên mất. Này Linh, bây giờ thì anh nhường chị cho chú đấy! Anh phải cho ông ăn cái đã! Ông nhà anh cũng khỏe hơn rồi đấy, biết tự nhai này, biết gật đầu này! Hai người có kể chuyện gì cũng chờ em qua lại nhé! Không có khóc đâu đấy! Phải cười lên cho đời nó zui!
                 
                Nghéo tay
                An đi rồi, Hướng Dương nắm tay Linh hỏi hang nhiều chuyện, bàn tay em nhỏ xíu. Linh lấy ra thằng người gỗ.
                -A! Chú hề vặn dây cót! Người ta dọn thế nào mãi chị không tìm được. Vậy ra nó lại về với em!
                -Dạ! Nó chờ em đấy chị ạ! Nó trách em không chịu đến sớm nên dỗi không thèm đi lại nữa.
                -Để chị vặn lại thử.
                Hướng Dương lên dây cót, chú Hề đang thiếp ngủ bồng đứng phất dậy. Chú lại vui vẻ ngã đầu chào hai chị em rồi đi thám thính khắp phòng. Hướng Dương thấy lòng hạnh phúc lắm, như thể gặp được điềm báo may mắn. Chị xoa đầu Linh.
                -Em hay khóc nhè nhưng Linh à, chị biết em mạnh mẽ hơn bất kỳ đứa nào ở đây.
                -Vì em cũng là một hiệp sĩ! Em sẽ đợi cho quả trứng thằn lằn nở ra con rồng con. Em sẽ không khóc nữa đâu, chị đừng lo. Nên chị cũng đừng khóc nữa nhé. Em sẽ buồn lắm.
                -Buồn thì cứ khóc, khóc xong như chị lại thấy thoải mái. Chị biết em cũng chịu đựng nhiều. Em yên tâm! Người lớn không dễ khóc như trẻ con đâu. Chị có buồn gì gặp mấy đứa vô tư thế này là chị khỏe lại à!
                - Chí hứa với em nhé!
                -Lại hứa nữa à?
                -Hứa với em là chị phải khỏe mạnh bước ra khỏi đây chị nhé. Hứa là chị sẽ viết lại hết những chuyện chưa kể với em về chàng hiệp sĩ cưỡi rồng. Em sẽ đóng lại thành một cuốn sách đem cho con nít toàn thế giới đọc. Em cũng thích đọc đi đọc lại lắm.
                -Thế An nó không kể lại phần tiếp theo cho em nghe à?
                -Ứ chịu! Anh An kể dở ẹt! Em thích chính chị kể cơ.- Linh ôm lấy bụng chị, ngếch đôi mắt mèo con lên.
                -Cái thằng này lại làm nũng rồi! Được! Chị hứa! Chị sẽ tập viết lại.
                Trời nóng, Linh cởi áo dài tay bên ngoài ra. Hướng Dương  nhìn thấy vết bầm trên tay em, chị ý tứ hỏi:
                -Ba má em đã làm lành chưa?
                -Vẫn vậy, chán lắm cơ! Ba uống rượu suốt. Em ghét rượu. Má bảo rượu làm hỏng người. Nó còn có mùi hôi ơi là hôi.
                -Thì cũng một dạng với cái mùi ête ở đây cả mà. –Hướng Dương nhìn vào đôi mắt hiền lành của Linh - Chắc là em yêu ba má mình lắm nhỉ?
                -Dạ! ba hay hát cho em, má nấu ăn ngon lắm, em yêu ba má mình lắm lắm...-Linh cúi mặt xuống – Nhưng em sợ! Em không hiểu vì sao hai người thay đổi.
                -Người ta lớn lên có lúc này lúc kia. Nhưng chị tin ba má em cũng yêu em lắm. Người lớn cũng cần thời gian. Chị đã hứa với em thì em cũng hứa với chị điều này! Nếu lần sau họ có cãi nhau thì em phải tránh đi. Chui vào nhà vệ sinh, vào phòng riêng, hay đi ra chỗ khác. Khóa chặt cửa lại, chờ cho ba má em bình tĩnh lại thì hẵng chạy ra nhé! Người lớn dễ mất bình tĩnh lắm, khi họ điên lên rồi thì không nghĩ được gì đâu. Họ có nói gì lung tung cũng kệ họ, họ cũng chỉ là mấy đứa trẻ lớn xác cả thôi. Giống như anh An ấy, đừng chấp làm gì. Em cứ cho họ thời gian, mọi chuyện sẽ ổn cả lại. Nghe chị nhé!
                -Dạ! Cảm ơn chị, Chị tốt quá! Em thấy nhẹ nhõm hẳn rồi này! Hai chị em mình cùng hứa nhé. – Linh đưa ngón út ra,nghéo tay với chị.
                -Nghéo tay! Nhớ nhé, khi nào thấy buồn thì cứ khóc, đừng để trong lòng, mặc kệ người ta bảo mình mít ước. Khóc xong thì phải mạnh mẽ lên.
                -Em sẽ mạnh mẽ hơn nữa, em sẽ là bảo vệ ba má em trước con ma rượu. Chị cũng phải mạnh mẽ lên, không để bệnh tật quật ngã.
                -Chị hứa!
                 
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2014 11:53:15 bởi NhueBinh >
                #23
                  NhueBinh 18.07.2014 09:28:29 (permalink)
                  Bản giao hưởng bốn mùa
                   Từ mấy hôm trước An đã nhận được chiếc chìa khóa em nhờ anh Tuấn đánh ra hôm rồi. Vì muốn tạo ra một bất ngờ thú vị, An đã học lóm một đứa trong xóm trò ảo thuật biến hóa ra đồ chơi từ không khí. Em luyện mãi trước gương cho đến khi thành thục. Sáng nay em định sẽ trổ tài. An dấu chìa khóa vào tay áo, vừa chạy vào phòng thì bị chị Hướng Dương đưa tay lên miệng ra hiệu giữ im lặng. An cười “hì”,  đi kiểu cua bò tiếp cận hai vị khán giả, chờ thời cơ để trình diễn mà lòng khấp khởi. Từ cái máy cát sét hình hộp chữ nhật đen đặt trên bệ cửa phát ra tiếng vĩ cầm réo rắt. Hướng Dương đang thả mình vào dòng âm nhạc có tác dụng chữa bệnh ấy. Có lẽ đó là thứ âm thanh  kỳ lạ có một sức kết nối mạnh mẽ với người nghe như mọi người nói thật. Nhưng An chưa hình dung được hết thế giới kỳ diệu của nó, chỉ thấy Linh rùng mình vì nghe đúng đoạn tâm trạng nhất, An ngơ ngác nhìn chị. Hướng Dương kể:  
                  -Đây là bản chị thích nhất. Bản giao hưởng “Bốn mùa” của Vivaldi. Em hãy tưởng tượng  như thế này nhé: những lúc chậm rãi là người ta đang suy ngẫm. Lúc réo rắt là khi người ta mong đợi hay tìm kiếm điều gì đó. Lúc trầm bổng là khi người ta phát hiện ra sự thật và lúc trầm hùng là khi họ đang thực hiên chọn lựa hay sứ mệnh của mình. 
                   Để dễ hiểu hơn, Hướng Dương kể cho hai đứa nghe câu chuyện mà chị cảm nhận được từ bản nhạc này. Sau đó, cho hai tên làm theo lời chị, nắm tay nhau, khép mắt lại để cơ thể chìm vào giai điệu và để trí tưởng tượng bay bổng. An không cảm được là bao nên chốc chốc lại lén mở mắt ra ngắm nét mặt chị và thấy buồn cười với vẻ mặt lúc thì nhăn lại lúc thì dãn ra đầy biểu cảm  của Linh. Thằng "Ứ chịu" như đã hoàn toàn đắm mình vào những âm thanh đầy sức sống ấy, gắn kết từng nốt nhạc  với câu chuyện mà Hướng Dương vừa kể ra trong tâm trí nó. Linh thấy một nàng tiên chợt bừng tỉnh bởi tiếng cỏ cây hoa lá và chim muông cùng hòa ca tươi vui đón mùa xuân đến. Rồi em dõi nheo nàng bước đi nhè nhẹ qua cánh rừng cuối xuân rón rén mở cánh cửa ngôi làng mùa hạ.
                   
                  Lời hứa mùa hè
                   Có một đôi bạn thân từ thủa bé. Tình bạn của họ lớn lên ngọt ngào như mùa xuân chín. Nàng tên Kim Cúc và chàng là Thanh Long. Rồi thời gian trôi qua. Họ lạc nhau. Nàng về lại giữa ngôi làng vắng, thầm thì với ký ức để tìm lại người bạn cũ, và từ từ từng chút một, nàng nhận ra chỉ còn một mình sót lại. Nàng buồn bã rời đi, nhưng như chợt nhớ ra nơi hẹn ước ngày nào, nàng vội vã chạy qua những táng lá xanh, băng qua những ngọn đồi, đuổi theo tiếng chim muông, hòa vào tiếng suối chảy. Nàng chạy mỗi lúc một nhanh, như bay qua những tầng mây. Dang hai tay chờ đón. Và bỗng nhiên hai người tìm lại được nhau trong dòng người đang nhảy múa giữa lễ hội mùa hè.
                   Mùa thu đến với tình yêu và những điều mới mẻ. Hai người dắt tay nhau đi bên dòng sông lấp lánh ánh tịch dương. Họ đi qua cánh rừng thông rụng lá đầu đông, hôn nhau trao lời hẹn ước, rồi xa cách, nàng vẫn mãi đợi chờ. Ngày ngày lấy những sợi mây trời dệt thành vải lụa gửi cho người phương xa, mong chàng bình yên, mong đường mây dẫn lối người về. Chàng ra đi nhưng mãi không thấy quay lại, nàng đợi chờ đến héo mòn. Thời gian cứ thế trôi đi. Sợ khi gặp lại chàng không còn nhận ra mình nữa. Nàng quyết định đi vào cánh rừng mùa đông, nằm xuống cổ quan tài bằng thủy tinh và thiếp ngủ, chờ nụ hôn ấm áp của mùa xuân đến. Chờ ngày lời hứa mùa hè được thực hiện.
                   
                  Chuồn chuồn bên cửa sổ

                  Cả căn phòng như thấm đẫm nhạc điệu. Niềm hân hoan mong đợi xen với nỗi buồn chia ly xót xa của phút chuyển mùa, niềm xa vắng xen với cái tươi mới ban đầu của ngày hôm qua. Băng cát sét chạy hết, một tiếng "cạch" đánh thức ba người quay trở lại. An mở mắt ra, em nhìn quanh phòng. Nhìn ra bầu trời trôi bên ngoài cửa sổ, hình dung mây trắng chính là những tấm vải lụa đang được Kim Cúc dệt nên. Chợt có hai con chuồn chuồn bị lạc vào phòng, chúng cố gắng bay ra ngoài, nhưng không biết đường nên cư ngu ngơ đập đầu vào cửa kính kêu mù mù. An rời tay chị, định bắt chuồn chuồn chơi. Một con màu xanh lá cây, một con màu xanh da trời. Nếu mà có sợi chỉ em sẽ cột quanh bụng chúng và để chúng nó quay mòng mòng như mấy bay trực trăng, hay nghịch hơn là cột mỗi con vào một đầu dây và để thả xem chúng bay như thế nào. Đó là trò em hay chơi với cái Mai. Nhưng Linh lại reo lên:
                  -A! Hai chàng hiệp sĩ bị mắc kẹt!
                  -Vậy phải cứu họ gấp, để hai chàng còn kịp về đánh thức nàng tiên mùa xuân.- Hướng Dương mỉm cười.An hăng hái dành phần chạy đến mở cửa sổ trước, hai chú chuồn chuồn được dịp bay thoát ra ngoài. Linh reo lên sung sướng. Em nhắm mắt lại và cầu nguyện. Trong khi đó An lại sơ ý làm rơi chiếc chìa khó từ tay áo ra ngoài cửa, chui tọt xuống cống. An hốt hoảng leo ra ngoài tìm nhưng không tài nào thấy lại được: "Vậy là đi tong mất rồi!". Thấy An tỉu nghỉu tìu nghìu, Hướng Dương vỗ về an ủi em. Chị lấy ra một quả lựu chín, bóc ra những búi đỏ mọng nước óng ánh như hồng ngọc. Đưa lên môi hai đứa, vị ngọt thanh mát làm dịu bớt phần nào cơn lùng bùng. 
                   
                   
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2014 16:10:52 bởi NhueBinh >
                  #24
                    NhueBinh 19.07.2014 13:37:18 (permalink)
                    Động đất
                     Hai chàng hiệp sĩ đang đứng giữa cánh đồng hoa Hướng Dương thì đám thú vật và chim chóc chợt náo động, chúng bỏ chạy tán loạn, giày xéo tan tác cả cánh rừng.
                    -Chắc sắp có chuyện rồi! Phải rời khỏi đây ngay. – Lục Long lo lắng.
                    -Bình tĩnh! Muốn thoát cũng phải tìm đường đã.-Thanh Long bám lấy vai bạn, lấy cây còi bằng ngà voi huýt gọi hai chú rồng đến ứng cứu- Hãy đưa ta lên cao để quan sát tình hình đã!
                    -Được rồi! Úm ba la xì quần! - Lục Long niệm phép kết vòng hoa sứ giữ chặt bạn vào lưng mình và cố gắng đi về phía để hành lý.
                    Chợt mặt đất rung lên từng hồi, những thân cây trao đảo,  tiếng đá lỡ răng rắc từ trên cao vọng xuống, cát bụi bay mù mịt. May mắn thay hai chú rồng đã kịp đến, Tô Tô đỡ lấy chủ, Lu Lu mồm ngoạn đám hành lý khôn khéo lách mình tránh đá lỡ. Lục Long theo rồng vút bay lên cao. Không khí hỗn loạn. Lũ động vật sợ hãi, con co rúm lại, con đâm đầu vào núi tìm chỗ thoát trong vô vọng. Tội nghiệp nhất là đám thú non, chúng chạy không kịp bị vấp té, bị cây đổ xuống người. Tiếng kêu thét khắp nơi. Hai chàng trai cố bay quanh hòn đảo, tìm cách cứu lấy đám động vật đánh thương. Họ bay qua những táng cây đổ, vút qua những tảng đá cứng nhọn, xuyên thủng đám bụi mù, rồng Lu Lu ngoạm lấy những con thú non, ném từng con lên lưng, ném ra nơi an toàn, chú còn hắt đổ những chướng ngại, chỉ lối cho đám thú lớn.
                    Lục Long mắt hoa đầu váng đành phải nhờ cậy vào chú rồng Tô Tô tự điều chỉnh hướng bay. Chàng kêu lên
                    – Làm sao bây giờ? Ta hết thấy đường rồi!
                    -Bình tĩnh! Rồi sẽ có cách! - Thanh Long lấy ra một cái gương chiếu hậu soi lên bầu trời tìm nhờ mây trời chỉ lối, một tay giữ lấy gương, một tay xoa xoa lên lưng rồng Tô Tô – Bây giờ ta sẽ là nhìn thay mi. Nào! Bay chếch lên về góc 20 phút.
                    Hai người hợp tác với nhau, Thanh Long chỉ hướng và Lục Long điều khiển rồng bay. Nhưng hai người phải chật vật mãi vì chưa hợp ý. Thanh Long bảo một đằng, Lục Long lại lái một nẻo làm hai tên bay trật hướng, Tô Tô suýt là va vào thân cây. Một vết xước trên cánh làm chú kêu lên đau đớn. Hai chàng trai bị một phen hú vía rụng rời cả người thế là bắt đầu cãi nhau loạn cả lên.  
                    -Cái thằng này! Đã báo là góc 20 phút, sao lại thành 40 mấy phút. Muốn chết cả lũ hả?
                    -Nói không rõ gì hết à. 20 Phút trái hay phải?
                    -Ôi trời! Có vụ đồng hồ quay ngược hả?
                    -Ai bảo không! –Lục Long chống chế - Bay thì có lên xuống trái phải. Nói không không ai biết! Thế bây giờ làm thế nào? Mắt ta mù tịt rồi lại còn bụng buồn nôn nữa.
                    - Cứ nghe lời ta đi. Giảm tốc, 10 phút chếch lên phải.
                    -Đi nào!
                     
                    Chiếc thuyền nhôm
                    Tô Tô đã bay đến được nơi an toàn, từ trên cao Thanh Long đảo mắt nhìn thật nhanh toàn cảnh, xác định rõ tình hình.  Bên dưới mọi thứ đổ nát náo loạn. Tiếng chim thú gầm rú bốn bề. Đất nức ra thành từng mảng gồ ghề. Nhờ hai chú rồng, đôi bạn có thể thoát ra ngay bây giờ rất dễ dàng nhưng Lục Long không muốn bỏ rơi đám thú vật. Đầu nghĩ mọi cách đến bốc khói, chợt Thanh Long nhớ ra năng lực của bạn mình.
                    -Đúng rồi! Dùng bút thần!
                    -Nhưng ta không thấy đường. Bụi chui vào mắt đau quá!
                    -Cứ nghe lời ta!
                    -Úm ba la xì bùa.  
                    Lục Long tay run run nên chẳng vẽ ra được cái gì, Thanh Long vẫn quyết không bỏ cuộc.
                    - Nếu vẽ không được thì xóa!
                    Chàng bảo bạn dùng đầu kia của bút thần tẩy đi nhưng thân cây đổ, tách rừng ra, dẹp các vật cản, xóa một mảng núi đi. Đất đá biến mất lộ ra biển trời bên kia núi. Họ lùa đám thú về phía đó. Bây giờ Lục Long đã mờ mờ nhìn thấy lại. Thanh Long vội thúc giục bạn.
                    -Mi hãy vẽ một chiếc thuyền lớn! Phải có thuyền chở chúng lánh đi.
                    -Lớn là lớn cỡ nào?
                    -Lớn bằng nhà mi! À không! Bằng sân trường. Nhanh lên.
                    -Hiểu rồi, thưa ngài!
                     Lục Long cố giữ chặt bút, vẽ ra một chiếc thuyền nhưng mực bị nghẹt và tay run quá nên lại thành ra một cái thau nhôm khổng lồ trôi lênh bềnh giữa biển. Chàng vẽ tiếp sợi dây thừng kéo thau nhôm về sát bờ, rồi vẽ những bậc thang cho đám thú nháo nhào đi lên thuyền chú tạm. Xong xuôi, Lục Long thở phào, định kiểm tra xem bút còn mực không.
                    -Chưa xong đâu! – Thanh long gào lên - Hãy vẽ tiếp cánh buồm và lấp lại mảng núi kẻo nước biển vào nhấn chìm hòn đảo bây giờ.
                    -Dạ, rõ rồi thưa ngài!
                     
                    Cái lồng đá
                    Buồm theo gió dẫn thau nhôm ra xa. Mảng núi dần liền nét, chỉ còn sót lại mấy cái lỗ. Nhưng cây bút bị nghẹt không ra mực nữa. Nước biển bắt đầu tràn qua lỗ, từng dòng nước  bắn phọt ra, nhấn chìm cánh rừng. Những bông hoa Hướng Dương rùng mình, thân cây yếu đuối lay lắc trong gió. Lục Long lo lắng làm Thanh Long cũng cuốn lên, Thanh Long vội cầm cây bút giùm bạn, lấy sức vẩy mạnh. Những giọt mực đủ màu bắn ra xung quanh. Những giọt màu thủy ngân bắn vào vách núi vỡ thành muôn mảng nhỏ. Rơi xuống đất hay va đập tứ tung rồi kết lại thành những vệt dài loan lỗ óng ánh màu kim loại. Những giọt màu nâu xám thấm vào chân núi khiến vách đá xung quanh mỗi lúc một nhô cao bao lấy cả bầu trời, chặn mất lối ra ngoài. Một giọt màu đỏ rơi xuống ngay cái hồ hóa thành dòng dung nham nóng bỏng. Họa trùng họa. Ngọn núi lửa thức tỉnh, mặt đất càng lúc càng rung chuyển dữ dội, nước trong hồ sóng sánh sôi ục ục bốc hết lên thành khói mù. Núi lửa bắt đầu phun trào phẫn nộ. Những cục lửa bắn lên cao xèo xèo.
                    -Đã nói rồi! Nhiệt tình cộng ngu si thành ra phá hoại! Trả bút đây!
                    -Bình tĩnh. Bay lên trên cao chắc sẽ có đường thoát.
                    Tình thế hai chàng  lúc này vô cùng bi đát, hệt như con cá trong rọ, chim trong trong lồng hứng phải làn đạn tập kích. Nước và lửa cuộn vào nhau phá hoại mảnh đất dưới chân. Mùi cháy khét và cái nóng khủng khiếp bốc lên ngùn ngụt. Lục Long bay vút lên cao nhưng ngay cả bên trên cũng đã bị những giọt mực theo hơi nước bốc lên hóa đá thành một mái vòm khổng lồ không tài nào đập phá ra được. 
                    -Tẩy nó đi! – Thanh Long hét lên.
                    Lục Long hì hục quơ bút nhưng núi quá dày, hết lớp này đến lớp khác xuất hiện. Núi lửa lại càng lúc càng hung hăng, dòng chảy dung nham đốt cháy hết bất kỳ thứ gì bên dưới, sức nóng bắn những viên đạn nham thạch lên va đập vào thành núi, vỡ vụn thành những vầng lửa bập bùng thiêu đốt không khí thành một màu rực đỏ như cả một vầng thái dương đang mọc lên từ mặt biển. Hai chú rồng phải vất vả né tránh, Lu Lu bị trúng lửa ngay đuôi gằm lên lồng lộn. Lục Long mất bình tĩnh vội lấy bút dập tắt lửa giúp Lu Lu nhưng ngọn lửa lại bắt sang một đầu bút bốc cháy phừng phực, dù chàng cố thổi mãi cũng không tắt được.
                    -Mau vẽ lối thoát lên vách đá! – Thanh Long hối bạn
                    Lục Long vội nhanh tay vẽ ra một cánh cửa lớn. Nhưng khi vẽ đến tay nắm cửa thì không kịp nữa rồi, ngọn lửa bén qua tay áo bỏng rát. Hốt hoảng chàng làm rớt cây bút xuống dòng dung nham đang gào thét. Cây bút thần hóa thành ngọn đuốc cháy bùng lên rồi chìm mất. Ngọn lửa bén qua những vòng hoa đốt đứt dây, Thanh Long vội dập tắt lữa, chàng mất đà ngã chúi đầu xuống dưới. Lục Long vội nắm lấy chân bạn:
                    - Có chết thì cũng chết!
                     
                    Đồng hồ quả quýt
                    Lục Long nghiến răng, lấy thế kéo bạn lên. Nhưng tay chàng đau nhức, để vuột bạn đi mất chỉ kịp giữ lại được chiếc giày. Thanh Long chao đảo rơi xuống. Trong khoảnh khắc ấy, chàng thấy cái chết ập đến. Nhưng chàng không sợ nó, chỉ sợ ước mơ không thực hiện được. Chẳng lẽ đến đây là hết, chẳng lẽ chàng sẽ không còn được gặp lại người con gái yêu quý. Chẳng lẽ lời hứa không thực hiện được. Chàng không muốn ra đi mà lòng còn bao nhiều tiếc nuối. Không, chàng không cam tâm. Một lần nữaThanh Long cố lấy ra cái đồng hồ quả quýt. Dùng hết sức lực niệm phép cho thời gian của mình trôi chậm lại. Từng chút một kiêm giây nhích chậm dần. Vậy là chàng rơi từ từ rồi lơ lửng luôn trong không khí, chàng thở phào suýt chút nữa là bị ngọn lửa nhai sống. Không đợi chủ huýt sao gọi, rồng Lu Lu vượt qua cơn đau, nó lao vút đi, vỗ cánh phần phật như một cơn lốc, đánh đuổi những đám lửa hiểm ác. Đón lấy cậu chủ. Quả lắc thời gian vừa hết hiệu nghiệm, Thanh Long rơi xuống lưng rồng.
                    -May quá! – Lục Long reo lên.    
                    Hai chàng trai cố gắng đẩy cánh cửa phía trên đầu. Nhưng nó lì lợm không dịch chuyển.
                    -Không! Không thể chết nhảm thế này – Thanh Long gào lên. Chàng đấm vào cửa dữ dội đến mức máu tứa ra trên tay.
                    – Phải liều thôi! - Lục Long lấy máu trên tay bạn hòa vào giọt mực còn bám trên cánh Tô Tô, cố vẽ nốt tay cầm của cánh cửa. Nhưng kéo mãi nó cũng không chịu mở ra. – Chết rồi cửa bị khóa mất rồi.
                    -Thế thì vẽ ổ khóa đi, ta sẽ dùng chìa khóa vạn năng. Đây rồi!
                    -Đúng rồi! – Lục Long mừng rỡ.
                    -Mở ra nào! – Thanh Long tra chìa vào ổ.
                     


                    Cánh cửa lì lợm bung ra, cả một bầu trời trong xanh trước mắt xuất hiện. Hai chú rồng vội vượt thoát ra ngoài, bay ra thật xa trước khi núi lửa nuốt chửng cả hòn đảo. Dung Nham bị dồn ứ trong cái lồng bằng đá khiến cả một vùng biển rung chuyển dữ dội. Ngọn núi phát nổ náo động cả bầu trời, nham thạch bắn ra tứ tung. Đám thú trên thuyền nhôm sợ hãi nép sát đáy. Rồi một tiếng nổ long trời, cột khói đỏ bốc lên như một cái nấm không lồ, bùng lên hoang dại. Phải một lúc sau yên tĩnh mới quay về. Ngọn núi giờ trở lại thành một hòn đảo chết trơ trọi giữa đại dương, khói trắng bay từng hồi ngút ngàn,  những tàn tích trôi vô định giữa biển. Hai chàng trai lo lắng nhìn đám thú. Gió thổi mạnh đưa chiếc thuyền nhôm đi xa:
                    -Mong cho chúng tìm được đất liền! – Lục Long chắp tay cầu nguyện.
                    -Chắc chắn rồi! – Thanh Long lâu mồ hôi - Tiếc thật! Cháy toi cây bút thần!
                    -Không sao! Của đi thay người! Còn người thì còn làm lại từ đầu được.
                    -Ừ! Nếu mi thích nghĩ vậy! Dù sao hôm nay hai đứa đã hợp tác rất tốt. -Hai chàng trai nắm tay nhau vui mừng khôn xiết. - Chúc mừng thoát chết! - Chàng cười lớn giữa mây trời. Từ đằng xa, đường mây trắng xuất hiện chỉ lối. Thanh Long reo lên - Đó chính dấu hiệu của nàng! Hãy kéo thuyền đi về phía đó, chúng ta sẽ thoát!  
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.07.2014 17:55:45 bởi NhueBinh >
                    #25
                      NhueBinh 19.07.2014 20:59:31 (permalink)
                      Vĩnh biệt Hướng Dương
                      Chị ấy nằm trên giường, giữa tiếng nhạc giao hưởng của bản bốn mùa. Trong một căn phòng màu trắng. Nắm chặt lấy tay Linh, chị nấc lên một tiếng, người co giật mạnh, mắt mở trừng trừng không khép. Tất cả những gì An còn nhớ được lúc đó là những tép lựu đỏ rơi xuống sàn. Rồi một chuỗi những âm thanh hỗn loạn. Tiếng chân các cô y tá hớt hải chạy vào, tiếng khóc của thằng Linh. Tiếng bác sĩ đập lên ngực chị liên hồi. Tiếng bíp bíp tất dần như quả lắc thời gian ngừng lại. An lảo đảo bước ra ngoài phòng, ánh nắng ngoài sân thiêu đốt em như dòng nhung nham nóng cuốn trôi tất cả. Em ngồi phịch xuống bên thềm, bịt lấy tai, em không muốn nghe thấy những âm thanh đó nữa. An thấy chóng mặt, đầu óc em quay cuống. Em bấu lây hai vai mình, người run lên mà không hiểu được cảm giác của mình lúc ấy là gì:
                      -Không! Không được khóc! Con trai không được khóc!
                      Nhưng em không ngăn được cảm xúc của mình nữa, em bật khóc. Nước mắt cứ vậy mà tuôn ra. Dù cái ký ức đau đớn em không muốn nhớ đến. Nhưng đôi khi trong những giấc mơ, em lại thấy chị quay về, ngồi kể cho em nghe những câu chuyện về chàng hiệp sĩ cưỡi rồng, với một nụ cười nửa môi bí ẩn. Chị vẫn đi lang thang về đêm trong bệnh viện. Chị vẫn ở đâu đó trong những câu chuyện của Linh. Đôi khi em trách mình không có được niềm tin như nó. Linh bảo với em Hương Dương đang thiếp ngủ. Nếu chết là một điều đơn giản như vậy, tại sao nó lại khóc khi nhớ về chị. Tại sao lồng ngực em lại phải đau đớn như vậy. Tất cả những cảm xúc phức tạp này, cho mãi về những năm sau đó, An đã cố cất dấu nó vào một ngăn kín ở trong lòng. Không hé lộ cho ai, cũng không muốn bất kỳ ai nhắc đến. Cho nên em cũng không còn muốn gặp lại Linh nữa. Hai đứa mất liên lạc với nhau từ đó. Mỗi người một số phận, một con đường. Cuộc đời không như cổ tích. An thường nhắc mình rằng: “ Có lẽ như vậy tốt hơn! Có nhiều việc người ta phải học cách quên đi để mà sống!”. 
                      -Hết-
                      #26
                        thanhkhe 23.07.2014 18:35:25 (permalink)
                        Thanh khe đọc xong mà vẫn không hiểu đây có phải thể loại siêu thực không nũa?. dạo gần đây có một từ hay dùng trong sáng tác đó là hiện thực huyền ảo. Ngay cả là loại này đi nũa thì nội dung truyện không đáp ứng được. Bố cục rời rạc, không chặt chẽ những chi tiết lắp ghép gượng gạo khiến cho những thục và hư trong truyện không nhuàn nhuyễn được!
                        #27
                          NhueBinh 25.07.2014 16:08:24 (permalink)
                          Trước tiên xin cho mình cảm ơn thanhkhen  đã góp ý thẳng thắn. Được người ta đọc và nhận xét là niềm vui rất lớn của người viết mới thử sức. 
                           Về chủ đề của câu chuyện này. Con người thường cố ý gán ghép một câu chuyện vào một thể loại nào đó để dễ so sánh nó với những gì người ta đã đọc qua.  Cá nhân mình cũng chưa thật sự dám nói là hiểu được hết bản chất của khái niệm "Siêu thực" là gì và khái niệm "Hiện thực huyền ảo" của bạn đưa ra cũng lại là một dạng định nghĩa của phương Tây nên mình càng chưa hình dung được bạn muốn mô tả tính chất nào trong câu chuyện này. Nhận xét thì rất dễ nhưng muốn người ta phục thì cần có những phân tích cụ thể để làm rõ lí luận của mình.
                            Nhưng dù sao có thể gây cho bạn phản ứng như vậy chứng tỏ cậu chuyện cũng tác động được một phần nào đến nhận thức chủ quan của bạn. Mình cảm thấy nếu đào sâu hơn cảm giác khó chịu của bạn về tác phẩm này có thể giúp mình hiểu hơn về nhận thức, tâm lý của đọc giả trước những vấn đề rắc rối trong chính nội tại con người họ. Cách bạn đọc và thấy ở một câu chuyện phản ánh cách thế giới quan bên trong bạn phản ứng với bên ngoài thế nào. Mình đón chờ những nhận xét tiếp theo của bạn. Thân ái!
                           
                          #28
                            thanhkhe 27.07.2014 02:19:36 (permalink)
                            ThanhKhe xin chào bạn . Trước khi có vài lời theo như yêu cầu  xin bạn lưu ý dùm rằng những điều Thanhkhe nói chỉ là ý kiến riêng  của một cá nhân mà thôi, càng không phải là một nhà phê bình nên không thể làm cho bạn phục được đâu! Khen chê cũng là chuyện thường tình thôi mà!.  Vả lại TK thấy bạn rất muốn nghe ý kiến nên góp ý! Biết đâu lại có những độc giả thích truyện của bạn thì sao?. Lúc đó chắc họ sẽ có nhiều cảm xúc và sẽ phân tích rõ ràng hơn. Đọc giả  cảm nhận đâu ai giống ai.
                            Điều đập vào mắt của TK là những từ   “ siêu thực-tâm lý” Và tên truyện “Điểm cực hạng”. Từ ngữ là lạ bản thân chưa nghe  bao giờ.
                            Ngoài ra TK thắc mắc về những từ “Điểm cực hạng” sử dụng trong lời văn. TK không hiểu rõ lắm ví dụ trong phần “Tôi là ai” có câu như sau:”Cố đi thật xa dù phải vượt qua điểm cực hạng của ký ức”. Điểm cực hạng ở đây ý muốn nói gì? TK không hiểu lắm cách diễn đạt này. Có thể mới quá không đủ sưc hiểu? Thường chỉ nghe nói ký ức sâu thẳm, ký ức xa xăm, ký ức miên man, tận cùng ký ức. Còn từ cực thì chỉ có vô cực, đại cực, tiểu cực nếu là danh từ. Cưc mà tĩnh từ thì có cực điểm  là điểm rất cao, cực đại là rất lớn, cực đỉnh chỗ cao nhất cực hạn là từ toán học gì gì đó thôi à! Hoặc một câu nũa như sau trong phần “An canh giường bệnh” có câu: phải làm gì đó trước khi cảm xúc tiêu cực bị dồn nén đến điểm cực hạng” Có nghĩa là Phải làm gì đó trước khi không thể chịu đựng thêm được nũa hay bị dồn nén đến tận cùng có phải vậy không?.
                            Siêu thực trong tác phẩm  là gì?. Nói gọn lại là tính ảo đặt phi lý tính lên trên lý tính khiến cho người đọc cảm nhận được những chuyển biến trong tiềm thức trong suy nghĩ của con người không phân biệt thực hay mộng, tỉnh hay mê, đúng hay sai. Điều này cũng làm TK liên tưởng đến tính hiện thực huyền ảo trong văn chương hiện đại. Siêu thực ra đòi sớm hơn.
                            Vì vậy TK dễ dàng chấp nhận những tình  tiết được coi là thực hư đan xen lẫn nhau trong một tác phẩm. Thế nhưng với điều kiện là những tình tiết phải ăn khớp không được rời rạc, chắp vá.
                            Khi đọc xong TK có ý nghĩ lạ lùng là gom những đoạn của truyện rồi chia ra làm hai phần rõ rệt như sau:
                            _Phần ảo là những đoạn: Trong bóng tối- Tôi là ai?- Cuộc chạy trốn- Đi trong tuyết. Những hành tinh cô đơn. Phía cuối đường hầm-Bóng đè- Kỵ sĩ cưỡi rồng- Thanh Long với cuộc chiến sấm chớp –Lục Long cứu bạn- Lục Long và cây bút thần-  Cánh đồng hoa- Động đất- Chiếc thuyền nhôm- Cái lồng đá –Đồng hồ quả quýt.
                            _Phần hiện thực:Lóa sáng- Những đứa trẻ trong bệnh viện- Bé An và bệnh viện-  An canh giường bênh- An đút cơm cho ông- Tranh màu nước và búp bê vặn dây cót ….và những đoạn còn lại.
                            Khi tách bạch ra như vậy TK  khó mà nghĩ rằng những nhân vật trong hai phần thực và hư đó lại tồn tại trong cùng một cốt truyện. TK vẫn còn cái cảm giác phân biệt được những đoạn văn mặc dù được xen kẽ với nhau. Giữa chúng vẫn còn khoảng cách không hòa lẫn vào nhau được.
                            Mong rằng Nhuệ Bình hãy bình tĩnh và đầy đủ bản lĩnh để tiếp tục viết văn trước hết là do đam mê xuất phát tù nội tâm của chính bạn chứ không phải vì những suy nghĩ nhỏ như con thỏ của đọc giả như Thanh khê. TK nhớ là Nhà văn Duras tác giả cuốn “ Người tình” từng tuyên bố đại để rằng Nhà văn là người sáng tạo cô đơn. Phải thoát ra những ảnh hưởng xung quanh để cảm nhận trọn vẹn bản thân mình thì mới có tác phẩm. Chúc Nhuệ Bình sẽ có được điều này.
                            #29
                              NhueBinh 27.07.2014 09:21:59 (permalink)
                               Lại một lần nữa cho Nhuệ Bình cảm ơn Thanh Khê. Cách bạn phản hồi lần này thực sự làm mình tâm phục khẩu phục và nhìn nhận nhiều rất nhiều những thiếu sót trong việt xây dựng cốt chuyện và mô tả thế giới quan của mình thông qua tác phẩm này.
                              Mình tò mò vì sao bạn lại cảm nhận được như vậy, nên cho phép mình thử đoán mò xem nhé. Bạn là người có óc phân tích và lí luận tốt. Những dẫn chứng của bạn rất thuyết phục vì đi sau vào đúng những vấn đề mình cố ý đưa ra xuyên suốt câu chuyện này. Nếu mình đoán không nhầm, bạn là phụ nữ, thuận tay phải, có khuynh hướng hoạt động theo bán cầu não trái.
                               Bạn giỏi về từ ngữ, thích mọi thứ theo trật tự, hay tự rút ra các quy luật. Cho nên đối với những thứ lạ, đặc biệt là ngôn từ. Bộ não bạn sẽ bị kích thích theo hai cách: Một là tò mò tìm cách lý giải ý nghĩa. Hai là phê phán đối chứng với những dữ liệu có sẵn trong đầu.
                               Ban biết giới hạn bản thân mình trong ranh giới giữa đời thực và tưởng tượng nhưng cũng yêu thích sự lãng mạn và khó chịu với sự vô lý bất công. Ở ngoài đời, bạn khéo léo che giấu sự nhiệt tình của mình vì bản thân cũng có khuynh hướng thích phán xét hành động không hợp lý của người khác. Với năng lực đó mà có thêm trí thông minh cảm xúc cao có thể giúp bạn trở thành một nhà báo, biên tập viên, nhà phê bình lí luận giỏi. Nhưng để vượt qua giới hạn của bán cầu não trái, bạn thử học vẽ hay làm các công việc liên quan đến màu sắc, tạo hình xem sao? Biết đâu nó sẽ giúp bạn có thêm cách nhìn khác về cuộc sống. Cho bạn cảm nhận được cái thi vị mà ngôn từ khó định nghĩa được.
                               
                              Còn về câu chuyện của mình. Tất cả mới chỉ là sự thử nghiệm trong việc tư duy bằng ngôn từ. Đại để mình sẽ thử lý giảilại như sau:
                               
                              1)Thế nào là "điểm cực hạng"?
                               Đó là một cái tên do mình tự đặt ra: Ám chỉ ý tưởng tổng thể của chuyện. Đúng là mình nên giải thích nó từ sớm. Khi nghĩ đến cái tên cho một tác phẩm. Mình đã cố tình tìm một từ lạ nhưng có thể gây chú ý. Bản thân từ đó được kết hợp từ những từ thân quen. Mình rất tiếc vì cách dùng từ này quá khó hiểu.
                                "điểm cực hạng", Đó mà một cột mốc chịu đựng của sự dồn nén. Như ta ý thức và muốn thoát ra những cái giới hạn của đời người gặp phải. Như nỗi sợ cái chết, sợ mất việc, sợ bị bại liệt, sợ khổ, sợ già, sợ lạc mất những điều quan trọng nhất. Nghe cỏ vẻ chẳng liên quan gì. Nhưng điểm giống nhau là cảm giác bức bối vì dồn nén đến tận cùng, sự mất kiểm soát của một cá nhân. “Điểm cực hạng” có thể tồn tại hoặc không khác nhau tùy người, tùy xã hội nhưng quan trọng là nỗi sợ hãi do chính một người tự tạo ra hoặc hứng chịu khi hình dung đến nó. Và khi đó hành động hay phản ứng chống lại sẽ xuất hiện. Xấu hay tốt, được hay mất không quan trọng ở đây. Cái mình muốn mô tả là tâm lý nhân vật như thế nào khi họ cố gắng vượt qua được điểm đó. Để đi đến một thái cực khác trước khi mọi thử nổ tung không còn giúp được gì nữa. Cho nên, đúng như bạn đã nhận định : “trong phần “An canh giường bệnh” có câu: phải làm gì đó trước khi cảm xúc tiêu cực bị dồn nén đến điểm cực hạng” Có nghĩa là Phải làm gì đó trước khi không thể chịu đựng thêm được nữa hay bị dồn nén đến tận cùng ”
                               
                              2)Khi đọc xong TK có ý nghĩ lạ lùng là gom những đoạn của truyện rồi chia ra làm hai phần rõ rệt:
                               Bộ não con người thường thích gom những thứ đồng dạng vào làm một để từ đó rút ra điểm chung, tìm ra đặc tính. Từ đó hình thành khái niệm và kinh nghiệm đối chiếu. Cách thức này giống với phân tích dữ liệu trong Marketing trong việc đi tìm nhu cầu sâu bên trong của người tiêu dùng.
                               Nhằm gây sự thú vị mới lạ, mình đã thử tạo ra một trật tự hỗn loạn để bộ não phân tích phải vận động tìm cách kết nối những thứ tưởng như vô nghĩa nhưng hàm chứa ý đồ của người viết. Thực tế trong một ngày bạn gặp rất nhiều chuyện vô nghĩa, nhưng rồi nếu bình tâm ngồi ngẫm lại, tự nhiên bạn nhận ra chúng kết nối kỳ lạ với nhau xoay quanh bạn. Và từ từ từng chút một, ta có thể giải mã từng lớp màng của cuộc sống và khám phá ra lý do vì sao ta cảm thấy gắn kết với một điều gì đó, vì sao ta ở đây, vì sao ta phải nhìn thấy những sự thật người khác không muốn thấy, vì sao  ta lại phải mơ mộng, suy nghĩ lung tung như vậy. Có lẽ trong câu chuyện này mình đã không thành công vì chưa đủ tầm kết nối các lớp nội dung với nhau cho dễ hiểu. Vậy để mình tiết lộ một chút.
                               
                              Cụ thể chuyện có ba lớp:
                              Hiện thực: Những cái ta gặp hàng ngày. Những sự thật, bi kịch, bế tắc dù biết là nó tồn tại nhưng nhiều khi không biết cách hay không đủ sức thay đổi nó, hay thể hiện ra cho người khác hiểu.
                              Ảo tưởng: Cái ta mơ đến để thoát ra. Ảo tưởng của một người phản chiếu cái hiện thực mà người đó phải chịu đựng. Một cô gái mơ về thế giới đầy phép màu vì chính cuộc đời cô đầy bi kịch.
                              Siêu thực: Cái còn soát lại sau khi ta tìm được điểm chung giữa hai phần trên. Đó là cái chân thực nhất của khái niệm sống và tồn tại, vượt thoát khỏi những rào cản của hiện thực, thức tỉnh khỏi ảo tưởng. Tìm về một giá trị bất tử. Có lẽ mình chưa đủ tầm hiểu về thiền và phật pháp nên không dám mô tả sâu về nó.
                               
                              Thực ra ý đồ của chuyện không phải là hai phần mà là ba phần, bởi vì tất cả nhưng câu chuyện này được thiết lập là ảo tưởng của chính ông lão bị liệt. Cách mà ông nhớ về tuổi thơ của mình, cách mà một phần nào đó trong ông mong muốn quá khứ thay đổi, để Hướng Dương có thể kể nốt câu chuyện, để An không phải có ký ức buồn và bản thân ông chấp nhận dễ dàng hơn hiện thực bệnh tật của mình. Như vậy nhân vật chính trong các lớp chuyện sẽ như sau:
                              Hiện thực: Thằng bé An quậy 
                              Ảo tưởng: Thanh Long, hiệp sĩ cưỡi rồng 
                              Siêu thực: Ông già bị liệt và mất trí
                               
                              Nếu thử nối kết như vậy bạn có thể hình dung ba người đó chỉ là một. Họ sống trong những thế giới khác. Tiếp xúc với những con người khác. Nhưng đều xoay quanh việc giải quyết những bế tắc của con người. Bắt đầu từ số phận của Hướng Dương.
                               Thực ra câu chuyện này chưa kết thúc nhưng mình không vượt qua được cái kết cuộc bế tắc của Hướng Dương nên không dám viết tiếp. Chỉ dám ủ lại trong đầu một thời gian để các tuyến nhân vật phát triển rõ nét hơn và mâu thuẫn của hiện thực và ảo tưởng bớt khắc nghiệt hơn. Lúc đó mình có thể sẽ viết lại câu chuyện.
                              Cảm ơn Thanh Khe đã góp ý thẳng thắn.
                               
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2014 22:19:51 bởi NhueBinh >
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 31 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9