Trích đoạn: huyennguyen
MƯA MÙA CŨ
Những chiều thành nội loanh quanh
Em không trở lại mưa đành cút côi
Ươm mùa lên nẻo xa xôi
Che trăng cổ độ ly bôi khóc nhàu
Em về kẻo phố thêm đau
Lá thu còn nhớ những câu thì thầm
Tôi bỗng thành kẻ tình câm
Miên du giữa phím dương cầm cỏ lau
Em đi!
Xuân biếc rơi màu
Mùi phong lưu uá
bên cầu
gió mưa!...
Thành Nội Mùa Vắng Cơn Mưa
-Trường Phi Bảo-
Thành nội mùa vằng cơn mưa
Em về nẽo ấy trời trưa nắng vàng
Trăng treo giữa cõi mênh mang
Không còn anh, uống cho tàn cuộc vui
Rồi mai cách biệt phương trời
Người xa xôi, mình buôn ôi thôi buồn
Mưa mùa cũ chẳng còn tuôn
Nắng nhợt nhạt áo người thương... qua cầu
Em về,
Phố núi biển sâu
Nghe mưa rưng mắt
Ai sầu hơn ai
9-11-2005
Mến chào HUYENNGUYEN, đọc bài thơ này của bạn, Bảo xúc động quá à, nên không nén lòng đặng mạo muội gởi lại vài dòng, mong là bạn vui vẽ. Thân ái!