Cà phê cùng Tony
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 60 bài trong đề mục
Hà Hằng 10.01.2015 17:17:26 (permalink)
Hãy thử nghĩ khác và sống khác xem sao!


Từ một giáo viên tiếng Anh ở Hàng Châu, chỉ với 20 USD/tháng, ông Mã, nổi tiếng với thế giới với tên Jack Ma, đã có gần 30 tỷ USD và trở thành người giàu nhất châu Á đến thời điểm này.
Đây là một câu nói nổi tiếng của ông, đã giúp nhiều bạn trẻ châu Á thoát ra sự rụt rè thụ động và bơi ra biển lớn, tầm vóc quốc tế hiên ngang. Đại ý là “hãy một lần trong đời, thử một cái gì đó. Hãy làm hết sức mình trong một việc gì đó. Thử thay đổi cái hàng ngày của mình xem sao. Chẳng có gì tồi tệ cả đâu. Hãy thử xem”.
 
#31
    huavicam 12.01.2015 18:11:01 (permalink)
    Sau bài cà phê ồn ào, cả chục bạn email về đại ý bảo là “ở quán cà phê nói to là bình thường. Ai cũng có quyền nói, sao lại thầm thì. Việc bàn bên cạnh nếu thấy ồn thì đi chỗ khác. Nếu họ nói không lại thì hãy nói to hơn. Đã ra chốn công cộng thì phải chấp nhận âm thanh ồn ào, muốn yên lặng thì ở nhà”.
    Cái này các bạn bị ngược rồi nhé. Ở nhà cứ vô phòng riêng hét thoải mái. Bạn bè mời đến nhà, nói to cỡ nào cũng không sao. Nhưng khi có mặt người khác, người không có nhu cầu nghe câu chuyện đó, thì các bạn phải tôn trọng họ.
    Nói nhỏ nơi công cộng, không tiểu đường, không khạc nhổ, không chen lấn chen ngang mà phải xếp hàng chờ đến lượt mình, luôn cám ơn và xin lỗi, đi vệ sinh không vương vãi nước xuống sàn, dội nước & lau khô bồn cầu sau khi sử dụng xong, không ngoáy mũi bôi vào tường, không lấy tay móc ráy tai ra rồi ngửi, không hút thuốc trước mặt người khác, không tháo chân ra khỏi giày kể cả trên máy bay, xe buýt..…là những văn minh tối thiểu mà tuổi trẻ cần phải có.
    Còn mình lỡ sai, người ta góp ý thì phải nhận và xin lỗi. Không tự ái, bảo thủ, cay cú đáp trả…Mình còn nhỏ, nhỏ thì phải sai mới trưởng thành được chứ. Ai chỉ ra cái sai cho mình, mình phải mở lòng chứ sao lại bảo thủ phản ứng lại? Các bạn phản ứng vì cái tôi mình lớn quá, không nên...
    #32
      Breathless 14.01.2015 19:48:11 (permalink)
      Soáng tộ (séng tẹo) là cách phát âm khác của từ "sáng tạo", giá trị lớn nhất để một người, một quốc gia thịnh vượng, giàu có. Vì soáng tộ mới ra cái mới.
      Các bạn đã soáng tộ cái gì chưa? Nếu đã có vui lòng email về tonybuoisang@gmail.com để được PR ý tưởng của bạn kèm theo email để người cần gặp người cung, tự giao dịch triển khai với nhau, mua bán ý tưởng, hùn hạp làm ăn...
      Hình chụp là mắc áo từ mấy nhánh cây trong vườn. Một soáng tộ đã thương mại hoá thành sản phẩm
      #33
        toitimtoi 16.01.2015 10:13:10 (permalink)
        Lời xin lỗi muộn mằn
        [IMG]https://scontent-a-hkg.xx.fbcdn.net/hphotos-xpa1/v/t1.0-9/10933714_927950833924443_2012130106585315974_n.jpg?oh=642b25ae33a759e33688c497f1ce0028&oe=5562975F[/IMG]
        “Chào dượng. Con gửi lá thư này là lá thứ 5 cho dượng. Con biết dượng một ngày nhận nhiều thư lắm, nhưng dượng sẽ bất ngờ khi đọc thư này.Con là một người chuyên chém gió trên mạng ảo, tình cờ ngang qua page của dượng, cuốn hút lúc nào không hay, coi miết coi miết gần 10 tiếng đồng hồ mới xong. Đứng dậy, hình ảnh dượng trong con đẹp vô cùng, cái giọng văn chảnh chảnh tưng tửng và gương mặt thanh tú ấy khiến con đem lòng yêu thương điên đảo. Xưa giờ con chưa yêu ai trên mạng như thế. Con quyết định gửi dượng lá thư, bày tỏ tình cảm, không thấy trả lời. Rồi những lá thứ sau cũng bặt vô âm tín. Chờ đợi, chờ đợi…con đem lòng sinh hận. Con quyết tâm làm cho dượng phải biết đến con. Con quyết tạo xì-căng-đan bằng viết một bài phê bình các bài viết của dượng, khổ nỗi chả biết phê bình cái gì. Đọc đoạn đầu định phản bác thì đoạn sau lại thấy yêu. Lúc yêu lúc hận cứ đan xen nhau, nên cuối cùng con viết 1 bài nói dượng “nổ”, học Há Vợt về mà không biết làm báo cáo có số liệu chứng minh, viết như tiểu thuyết thần thoại. Chuyện ở Quế Lâm vô chùa mà có ông sư râu trắng tóc trắng, nhà sư sao có tóc? Chuyện ở Davao gặp cô Quỳnh rơi đĩa chuối, hãy chứng minh là đã đi Davao, vé máy bay đâu, visa nhập cảnh đâu? Chuyện đi hạc ở Há Vợt, bằng cấp đâu, trưng cho coi mới đáng tin cậy. Rồi chuyện kể anh bạn này, anh bạn kia…tên tuổi anh bạn đó đâu, số điện thoại đâu, để độc giả liên hệ xác minh chớ? Con viết xong, dượng biết không, 1 làn sóng những người tò mò và hận tình như con vô like quá trời, bàn tán ỏm tỏi, nhưng chẳng thấy mảy may dượng quan tâm. Sau đó, con mới đọc cái nội quy dượng viết, kiểu dượng ghi rõ là dượng kể chuyện tiếu lâm như bác Ba Phi ngày xưa vào lúc nông nhàn. Con không biết Ba Phi là ai, mới search vô coi hết chuyện bác Ba Phi, mới thấy văn phong của dượng giống bác Ba quá, chỉ khác là chuyện con rắn con rùa con nai…của bác Ba biến thành anh A anh B cô C... Con thấy ân hận, nhưng chuyện đã rồi. Một bài học cho con, lẽ ra nên đọc nội quy trước.Thôi con xin lỗi dượng. Yêu không được chuyển sang hận cũng là lẽ thường tình. Tình yêu không có tội…”TnBS: Dượng đọc thư con đến đây thì đã mệt, không đọc nữa, copy đoạn trên rồi xóa mail. “ Em đi xa quá, em đi xa xa anh quá…”. Dượng đang tập bài hát này để biểu diễn trong hội thảo kết thúc vụ Đông Xuân. Dượng dạo này bị bệnh “tiền mãn teen”, hát toàn nhạc trẻ thôi. “Công chúa bong bóng, Không Cảm Xúc, Cơn Mưa Ngang Qua…”…đều đã làu làu đấy nhé. Tết này dượng sẽ tung ra Album “Tiếng hát Tony” để cạnh tranh quyết liệt với Tứ Lệ (Lệ Thu, Lệ Thủy, Lệ Quyên và Lệ Rơi), những giọng ca dượng rất thích. Con nhớ mua Album ủng hộ.
        #34
          milion 19.01.2015 22:39:38 (permalink)
          “Nếu anh muốn trò chuyện với những người thành thật của các thế kỷ qua. Thì hãy đọc sách”
          Nhà triết học Descarte đã từng khuyên như thế
          Hãy mua online hoặc ghé nhà sách, mua một cuốn văn học phương Tây bất kỳ. Tối nay, tắt internet, đọc để biết tư duy Tây sao dám giong buồm đi tận xứ xa xôi để tìm ra châu Mỹ, hay di dân sang châu Úc, New Zealand, vì sao Tây chọn ở chỉ toàn miền đất lạnh, nhưng trù phú? Vì sao có Bill Gates, Mc Zuckerberg, Soros, Warren Buffett, Steve Job…ông nào ông nấy khi phát biểu thì hay ơi là hay. Tiền nhiều ơi là nhiều, mà mình tìm miết không có?
          Sách nuôi dưỡng tâm hồn nên là sách văn học. Nhiều bạn chỉ đọc sách dạy làm giàu, chỉ thực dụng đọc sách ấy, thì tâm hồn sẽ nghèo. Tâm hồn nghèo thì câu cú nói ra sẽ nghèo ý nghĩa. Nghèo ý nghĩa thì sao thu hút được người khác, thuyết phục được người khác mua hàng của mình? Dù là hàng hóa sức lao động, phải đọc sách để bán được giá cao…
          #35
            Hà Hằng 20.01.2015 19:41:19 (permalink)
            Với phiên bản nâng cấp đa dạng, phong phú về nội dung và hình thức, trò chơi giáo dục Chinh Phục Vũ Môn (CPVM) lần lượt được giới thiệu tại Hà Nội, một số tỉnh phía Bắc và TP Hồ Chí Minh.
            CPVM là một trò chơi trực tuyến, nhập vai 3D đầu tiên ở Việt Nam mang yếu tố giáo dục, bổ trợ kiến thức cho các em học sinh, sinh viên. Game được lấy từ cốt truyện cá chép hóa rồng vượt Vũ môn, hướng người chơi đến việc ôn tập, tiếp thu kiến thức, rèn luyện các kỹ năng trên cơ sở trải rộng của các lĩnh vực khoa học tự nhiên, khoa học xã hội và kiến thức thường thức.
            #36
              Breathless 22.01.2015 18:32:32 (permalink)
              Về nỗi cực hình mang tên ngoại ngữ…

              Sáng nay một bảo vệ vô Villa De Tony đưa thư, thấy Tony đang tắm chó nên bạn đứng nói chuyện chút. Bạn kể là đã học xong khoa Hóa của một ĐH lớn, nhưng không có bằng. Trường chỉ quy định TOEIC gì đó chỉ có 400-500 trăm, tức mức tối thiểu về trình ngoại ngữ, nhưng bạn học không có. Mấy năm rồi luyện miết thi miết mà không được, quá hạn nên trường đuổi. Với bạn, ngoại ngữ khó như lên trời.

              Tony thấy tiếc, giá như có bằng đại học, cuộc đời bạn có thể đã khác. Dù có bảng điểm nhưng không có bằng cấp nên mọi cánh cửa của nhân viên văn phòng, nhân viên phòng thí nghiệm hay quản lý sản xuất đều đóng sập trước mắt bạn. Gia đình cũng kêu bạn về quê, có một vị trí công chức nhỏ, nhưng có bằng đâu mà về, bằng ĐH là điều kiện cần của thi công chức. Giấu thì phải giấu đến cùng nên bạn lấy mọi lý do để kiên quyết ở lại thành phố. Đói quá nên bạn phải xin đi làm công nhân, rồi đi làm bảo vệ. Bạn nói ở đây lương 3.2 triệu/tháng và làm theo ca, nếu làm ca đêm sẽ có phụ cấp, thu nhập sẽ trên 4 triệu. Bạn nói chú có trồng cây gì thêm không, con sẽ vô làm cho, chú cho con thêm vài trăm ngàn/tháng nữa chứ sống vầy chật vật quá.

              Tony mới thấy ủa sao một đứa từng học chuyên Hóa của một tỉnh, bây giờ sau 4 năm tính mol axit ba-zờ đã đời, lại đi làm lao động phổ thông ở mức lương tối thiểu. Nó nói, chung quy cũng vì cái bệnh sợ ngoại ngữ. Mà không phải mình con, lớp con cũng mấy đứa bị vậy. Rồi thậm chí có bạn cũng có chứng chỉ vừa đủ để có bằng ĐH, nhưng thất nghiệp vì không xin được việc cả mấy năm nay. Vì ở đâu người ta cũng đòi ngoại ngữ.

              Nói mới nhớ, năm lớp 6, lần đầu tiên học ngoại ngữ, Tony có cảm giác không học được. Vì mớ bong bong xì xồ xì xào, lên giọng xuống giọng, rồi chia thì, chia động từ loạn cào cào... Cô giáo vô lớp bắt thuộc lòng mấy bài hội thoại, chỉ nhớ là Mary là cô gái mặc áo đầm, Daisy có cái mũi dài dài. Còn bạn người Việt thì có Ba, Lan, Nam, Mai, nói chuyện gì ở đâu bên Anh bên Pháp. Nên Tony học đối phó, 4 năm cấp 2 là bốn năm vật lộn, sợ hãi khi tới tiết này. Khi thầy hỏi “who ask, who answer”, cả lớp gục mặt xuống hết, đứa nào lén lén nhìn lên là thấy sẽ nói “you, you please”. Sợ chết khiếp.

              Năm lớp 10, dịp Tết, cả lớp đi Nha Trang thăm cô giáo, cô dắt cả lớp lên chùa Long Sơn, Tony đang đứng thì có một bà Tây tới hỏi nhà vệ sinh. Tony chỉ xong, sẵn tiện chờ bà ra nói thêm vài câu nữa, nhưng bà hỏi lại hay trả lời lại thì không hiểu gì. Cái về nhà, lúc đó phong trào học ngoại ngữ phát triển mạnh với bằng A,B,C. Học cuốn Streamlines, cuốn 1 xong là có bằng A. Cuốn 2,3 là có bằng B, cuốn 4 là có bằng C. Tony đọc cuốn 1, thấy thú vị quá. Có những mẩu chuyện rất hài hước. Bèn mày mò tự học, từ nào không biết tự phát âm theo ký hiệu trong từ điển. Có lần hỏi cô P, cô giáo dạy Anh văn năm lớp 10 chứ em đọc chữ này đúng không, cổ ngạc nhiên, nói ủa sao em biết mấy cái từ này. Tony mới nói là em học trong Streamlines. Cuốn sách đó là cuốn sách đầu tiên khiến Tony ham thích ngoại ngữ và nền tảng để khám phá thế giới sau này.

              Sau này học tiếng Hoa, không có điều kiện do bận quá, Tony mua 3 cuốn sách “những mẩu chuyện vui tiếng Hoa” và đọc 15 phút trong toilet vào buổi sáng. Chỉ 3 tháng, trình độ trở nên phay chảng lỉu li (lưu loát phi thường). Như vậy, cái gì nó hài hước, nó dễ thấm vô hơn, nhất là việc học.

              Các bạn nếu thấy ngoại ngữ là một cực hình, tìm thầy cô giáo vui vui mà học. Các bài học cũng vậy, nên chọn bài hài hước để nhớ lâu. Và phải thực tế nữa, ví dụ dịch những câu miêu tả “một ngày của em” như sau: “sáng nay 6h đồng hồ báo thức nhưng dậy không nổi, em ngủ nướng đến 7h. Định tập thể dục nhưng em làm biếng quá nên thôi. Hôm nay em ăn sáng trước rồi mới quánh răng. Sau đó em đi tắm nhưng không gội đầu, sợ hết nước. Sau đó em đi xe máy từ hẻm phóng ra đường, suýt tông bà kia, bả chửi em cái đồ đi ẩu. Em không đi xe buýt vì lười đi bộ. Em đến lớp nhưng không vô mà ngồi ngoài quán cà phê, chờ mấy đứa bạn nữa tới rồi đi chơi game hoặc bi-da. Mẹ cho em 50,000 đồng/ngày em xài hẻm đủ. Tới tối thì em đi học thêm ngoại ngữ, em có muốn học đâu nhưng tại ba em ép. Vào lớp, em tranh thủ coi ai xinh xinh thì tán tỉnh. Tối về nhà, em ăn vội chén cơm rồi lên phòng lập tức online facebook đến 2h sáng…”.

              Mình dịch và học thuộc đi. Kể lại cho Tây nghe, nó cười ha hả, thế là thích thú, có động lực để viết 1 tuần của em, một tháng của em, một năm của em, một cuộc đời em…
               
               
              #37
                huavicam 25.01.2015 17:58:46 (permalink)
                Tiền đâu khởi nghiệp?
                Có bạn trẻ gửi thư trách TnBS. Nói chúng tôi cũng muốn khởi nghiệp, nhưng tiền đâu. Cho tôi 10 tỷ đi, tôi sẽ làm xưởng nhà máy. Hãy cho tôi cần câu, tôi sẽ đi câu cá.
                Không biết tự bao giờ có cái khái niệm “cho cần chứ không cho cá” rồi mọi người khen hay. Đối với thể loại làm biếng, thử lấy cần câu cho mấy người ăn xin (mà còn lành lặn) thử coi. Nó sẽ đòi “cho mồi”, đưa mồi thì kêu “móc vô lưỡi giùm”, rồi “câu giùm luôn đi”. Cuối cùng cũng quay lại cái máng lợn nằm đó “lạy ông đi qua lạy bà đi lại”.
                Cái mình cho phải là “tinh thần câu cá”. Khi có tinh thần, tự động nó sẽ bật dậy, chạy chặt tre về làm cần, tự động mài sắt thành lưỡi, tự động hăm hở đi hết chỗ này chỗ kia để tìm cá.
                Tony có quen anh Quảng, dân Vĩnh Long. Tốt nghiệp ĐH Tổng hợp Hóa vào thập niên 80, anh làm xà bông, mì tôm, nước rửa chén, nước tương…và lao động cật lực để bây giờ anh làm chủ 1 nhà máy bao bì nhựa. Anh có 4 thằng con trai, đầu tiên đẻ 2 đứa, ráng kiếm cô con gái, ra tiếp thằng nữa. Anh sợ “tam nam bất phú” nên đẻ thêm 1 thằng nữa thành “tứ quý”. Anh cho 4 thằng học ở 4 nền giáo dục khác nhau, cứ tốt nghiệp 12 xong là đi. Thằng học ở Sin, thằng ở Mỹ, thằng ở Canada, thằng ở Anh. Nhưng thằng nào cũng 1-2 năm thì về nước, học không nổi. Tony xuống chơi, thấy 4 thằng từ trên lầu đi xuống, đứa nào đứa nấy cao hơn mét tám, trắng hồng, nặng cả tạ, mặt to như cái mâm. Anh Quảng nói kêu tập thể thao thì tụi nó nói không có phương tiện, thế là tao phải mua máy chạy bộ, tạ các loại…về nhưng tụi nó có tập đâu. Kêu đi bơi thì tụi nó nói nhà phải có hồ bơi riêng, bơi chỗ công cộng không sạch, tao bán cái nhà mặt tiền dưới quận 6, ra Thủ Đức xây nhà có hồ bơi, tụi nó hào hứng bơi đúng có 1 ngày. Tony nhìn thấy trên bàn dọn sẵn 4 tô cơm, 4 cái giò heo to đùng. Anh kể hai thằng sau thì đang học mấy đại học liên doanh gì đó, còn 2 thằng đầu thì vô nhà máy của anh phụ việc hành chính văn thư, nhưng liên tục kêu đói bụng, nửa chừng bỏ về nhà để ăn. Anh cười hi hí, nói thôi kệ. Nhà có điều kiện mà, lúc nào cũng có nồi giò heo hầm trên bếp.
                Anh Mark Facebook, anh Bill Microsoft, anh Quảng như trên bài đây…tất cả đều là những người với 2 bàn tay trắng xây dựng cơ đồ. Nhưng thế hệ sau thì có thể khác, nếu cha mẹ cho tiền mà không cho tinh thần, thì nó lại bán nhà máy để mua giò heo và thuốc trị bệnh Gout.
                Với thể loại cứ kêu “tiền đâu”, “điều kiện không có” thì khỏi trả lời mắc công. Và đã có hàng vạn bạn trẻ, thấy người ta khởi nghiệp cũng về khóc lóc ép bố mẹ đưa tiền để mở công ty và ba bữa là ném hết xuống sông. Dù ít dù nhiều, đứa nào tự biết tạo vốn ban đầu, thì đứa đó mới làm chủ được.
                #38
                  milion 29.01.2015 20:41:03 (permalink)
                   
                  You will know my hand
                  Nợ nần dạo này dữ quá, bèn lên kế hoạch đòi nợ. Đầu tiên là chơi phong cách trí thức nhẹ nhàng. Sáng nay, một lá thư đã được fax từ VP Toni như sau
                  THƯ ĐÒI NỢ
                  Sàigòn, ngày... tháng... năm...
                  Kính gửi anh A,
                  Đầu thư, em không biết nói gì hơn là chúc anh thật nhiều sức khỏe. Anh ơi, dạo này công việc của anh thế nào? Anh có nghe không khí xuân tràn ngập, ngất ngây từng góc phố? Thời gian trôi qua nhanh quá anh nhỉ, thấm thoát mà đã 3 tháng rồi anh chưa trả nợ cho em. Hợp đồng số....số tiền là....(vào đề)
                  Em gửi thư này, mong anh thu xếp sớm cho em. Sắp Tết, ai cũng mong được vui vẻ trong mấy ngày này cả, phải không anh?
                  Cuối thư, em chúc anh vạn sự như ý, đọc được thư này nhớ hồi âm cho em nhé. Mến anh,
                  Em Tèo
                  P/S: Cá-n bộ đòi nợ bên em cũng nhẹ nhàng trí thức lắm, tuần sau nếu tiền chưa vô tài khoản thì sẽ đến ngồi giữa nhà anh giũa móng tay, lâu lâu liếc anh 1 cái thôi. Our hands, you know.
                  #39
                    huavicam 02.02.2015 20:45:15 (permalink)
                    Làm giàu từ cây nấm
                    Sau bài nấm Linh Chi của bạn Hiếu, nhiều bạn nói dượng giúp con tiêu thụ nấm tụi con đang trồng. Nấm là nguồn cung cấp vừa rau, vừa đạm rất tốt cho cơ thể. Tony chỉ ăn thịt 1 lần/tuần, còn lại chủ yếu ăn cá và nấm nên gương mặt thanh thoát lạ kỳ, 50 tuổi rồi vẫn “tầm cao 1m80, cân nặng 70kg, thân hình hoàn toàn bình thường”, vì luôn luôn ăn uống healthy food. Nên lúc nào cũng “Rất hân hạnh được phục vụ quý khách”- (giống xe đẩy đi cân dạo).
                    Và một hướng sx Tony có thể chỉ có các bạn là làm “grow mushroom at home” hay “mushroom garden”, google thử hình ảnh. Tức mình bỏ vô cái hộp, trong đó có cái khay nhỏ chứa giá thể và phôi nấm. Người ta mua về, xé miệng ra, phun nước vô (kiểu cái bình xịt nước ủi đồ), thế là đâu mấy ngày là có nấm ăn. Muốn ăn loại nấm gì thì có loại nấm đó, muốn cuối tuần làm lẩu nấm thì đầu tuần mình xịt nước, để ở bàn làm việc văn phòng cũng được, đẹp như hoa trang trí ấy. Giám đốc chơi nấm mỡ, trưởng phòng chơi nấm mèo, bảo vệ chơi nấm rơm, thư ký chơi nấm đùi gà, kế toán chơi kim châm, không thì quất luôn nấm da đầu, nấm bẹn....
                    Bạn nào làm xong rồi thì mang qua gửi cho tui, tui coi nếu được sẽ PR cho.
                    Phải đi nước ngoài coi ngó hạc hỏi cách làm ăn của người ta. Tui ko đi nước ngoài, vô đứng trong siêu thị của họ cả ngày sao biết bao nhiêu thứ hay ho đem về hướng dẫn các bạn văn minh giàu có xinh đệp ?
                    Tết này, về quê làm hộ chiếu hết đi nhen. Đi đi đi. Hạc hạc hạc. Làm ăn làm ăn làm ăn...
                     
                    #40
                      Hà Hằng 04.02.2015 20:13:22 (permalink)
                      Cách phân luồng và quản lý đám đông
                      Chuẩn bị Tết, các ngôi chùa/đền/miếu nổi tiếng ở châu Á đều lắp đặt hệ thống phân luồng, xếp hàng giống như trong sân bay. Họ bố trí 1 cửa vào và một cửa ra, sao cho lượng người vào tương ứng với lượng người ra, đảm bảo trong chùa/đền/miếu lúc nào cũng không xảy ra chen lấn.
                      Nhang (hương) cũng cấm mang vào trong chùa, bằng cách không bố trí bất cứ lọ cắm nào, chỉ có nhang vòng trên cao của nhà chùa tự đốt, hương thoang thoảng thanh tịnh. Nếu muốn đốt nhang, vàng mã thì làm bên ngoài, nơi có cái bồn rất to.
                      Chúng ta có thể học tập kỹ năng quản lý này, cho các ngôi chùa nổi tiếng của Việt Nam như chùa bà Bình Dương, miếu bà châu Đốc, chùa Hương….Và cả những nơi đông người bằng cách phân luồng như thế này, chỉ là những sợi dây nhỏ nhưng nhìn thấy nó, người ta sẽ có ý thức tốt hơn.
                      #41
                        Breathless 08.02.2015 20:40:46 (permalink)
                         
                        Phải chăng cách này có thể xóa bỏ cái cách chen lấn vô ý thức???
                        Hình ảnh xếp hàng mua xăng ở Indonesia. Lúc đầu họ cũng lộn xộn, chen nhau, nhưng các cây xăng đều từ chối phục vụ người chen tới trước. Họ căng dây ny-lông thành cái lối vào, lối ra, đúng một chiếc có thể chạy đến trạm bơm, chen ngoài sợi dây coi như không phục vụ.
                        Sau một vài năm, thói quen xếp hàng thứ tự bỗng dưng hình thành và họ bỏ dây ny-lông ra, người ta vẫn xếp hàng chờ đến lượt mình. Nên chân người Indonesia không ai bị sẹo do bỏng bô xe máy.
                        #42
                          milion 10.02.2015 20:43:58 (permalink)
                           Hãy mạnh mẽ đón nhận tất cả những chữ “thất”, hãy ngẩng cao đầu, đối mặt với mọi khó khăn, thử thách. Đừng ngại những vấp ngã, bởi có thất bại thì mới có thành công. Đừng lo sợ sự bắt đầu, bởi mọi thứ đều từ con số 0 đi lên.
                          Còn trẻ mà, nên đừng ngại sống với đam mê. Hãy sống hết mình, để một ngày nào đó nhìn lại, ta có thể tự hào rằng tuổi trẻ của mình đã từng mạnh mẽ như thế...
                          Hãy học học và làm làm để biết mình sinh ra trên đời không vô ích.
                          #43
                            huavicam 12.02.2015 21:08:36 (permalink)
                            Sáng đi xe buýt vô thành phố. Tới một trạm nọ, có một cụ bà lên xe, 2 thanh niên đứng dậy nhường ghế. Tới trạm bệnh viện nhi đồng, Tony xuống để vào công ty khách hàng gần đó. Tony thấy có 2 mẹ con, người mẹ ăn mặc lam lũ, đứa con trai khoảng 3 tuổi đeo khẩu trang kín mít cũng muốn xuống. Tony xuống trước, rồi đưa tay bế cậu xuống giùm người mẹ. Xong cậu bé khoanh tay lại nói "con cám ơn chú", vừa nói vừa ho. Bà mẹ nói cháu bị bệnh, tui đưa đi khám "Chúc anh một tuần mới tốt lành".
                            Tony chúc "2 mẹ con vui vẻ, cháu mau khỏi bệnh nhé" rồi đi bộ để đường Mạc Đĩnh Chi đến toà nhà văn phòng. Thấy "nắng xôn xao trên hàng cây", và đời bỗng dưng đẹp lạ. Vừa đi vừa nghêu ngao hát
                            "Vẫn thấy bên đời, còn có em
                            Tấm lòng em như lá kia còn xanh
                            #44
                              Hà Hằng 17.02.2015 12:49:34 (permalink)
                              Cà phê "chim luộc"
                              Đi thăm 1 thằng cháu, sinh viên ĐH, bị bỏng phần bụng dưới. Hỏi vì sao bỏng, nó nói tại con nấu nước để pha cà phê. Dù có 1 ly cà phê thôi nhưng nó đổ đầy ấm, rồi đứng canh. Sau 30 phút, nước sôi và nó vọt thẳng vô bụng vì nó để cái vòi chỉa vô người, nhảy không kịp. Nó nói hồi giờ con đâu có nấu nước mà biết.
                              Năm 3 ĐH, 21 tuổi, ba mẹ nó chưa cho nó đụng cái gì. Vô SG ở nhà cậu, cậu mợ không dám nói gì sợ mất lòng với cha mẹ nó. Nên nó cứ ở trong phòng, tới giờ ăn thì kêu xuống, không kêu thì nhịn đói luôn. Bữa nay nó qua nhà bạn gái, pha ly cà phê cho bạn nó uống và tuột da bụng, da chim. Vô thăm nói đưa cậu coi bị bỏng sao, nó nói mắc cỡ lắm…
                              Đó là nguồn gốc của từ "cậu ấm"
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 60 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9