HÁT VỚI DÒNG SÔNG
Sông cứ chảy mặc cho bờ chật hẹp
Gió có ngừng ta cứ đạp mây bay
Con tim như muốn hát suốt ngày
Thì cứ hát dẫu gặp bài ly biệt.
Sao cấm được khi hồn yêu tha thiết
Bởi ngăn dòng nước ứ vỡ lòng sông
Đi bên bờ hiểu bờ rộng mênh mông
Nước trở lại khi đã qua biển rộng.
Đời phải đẹp nên ta cần vui sống
Chút mưa hờn thêm xanh thắm hàng cây
Chưa ra hoa chưa cho quả ngọt đầy
Vẫn mướt mắt để người không khô cháy.
Sông Hồng đấy người không nhìn thấy đáy
Sông bào mình nặng chĩu phù sa
Vẫn đắp bờ cần mẫn thiết tha
Bờ có hiểu mà lở hoài hờ hững?
Thơ cứ nghẹn buông những dòng chấm lửng
Cảm thông rằng ai cũng giống mình thôi
Có câu thơ người ấy cũng chơi vơi
Tri âm đó cần chi lời phân tỏ...
Sông Hồng mãi vẫn là dòng sông đỏ
Như tình ca chân chất nồng nàn
Nước lên mây xuống núi qua ngàn
Từ mạch đất để rồi ai cũng thấy!
Ta sẽ vần nếu trái đất ngừng quay
Ta sẽ cứ như dòng sông cuộn chảy
Và sẽ làm cho gió thổi mây bay
Đời sẽ đẹp đền bao ngày vất vả.
Thời gian vội cứ đi hối hả
Dục lòng sông lăn xả cướp thời gian.
Đừng hận sông khi nước có dâng tràn!
Kim Giang