Chuyện Đời Tôi (Hoàn Thành)
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 10 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 146 bài trong đề mục
Trường Phi Bảo 14.11.2005 04:55:41 (permalink)
Bảo ngồi máy kế bên, thấy vẻ lúng túng của tôi anh chàng cười khúc khích, tôi ngượng quá, đưa tay đánh nhẹ lên vai Baỏ, trách khẽ:
-Đã bảo người ta không biết tí gì về vụ naỳ, chiếc máy nó biết tôi, còn tôi thì xa lạ với nó, cậu đưa tôi tới đây chẳng khác nào bức bách tinh thần tôi

Bảo nhếch môi, trợn trừng mắt, quát trong ấm ức:
-Sao? Bình nói tôi bức bách tinh thần Bình à? Bình xem tôi ác như vậy à? không biết thì từ từ học, học rồi thì sẽ biết, đâu có ai không cần học mà có thể ra trường được đâu.
-Nhưng mà...
-Không nhưng nhị gì cả, vì sự nghiệp phát triển niềm đam mê của chúng ta, và trao dồi sự học khắp nơi, cần nhất là tạo được một sự chú ý cho mọi người.
-Là sao? Tôi nhăn mặt - tôi không cần ai phải chú ý tới mình hết, chỉ cần sống sao không thẹn với lương tâm, với bản thân là tốt rồi
-Bình hãy nghe tôi noí - Bảo diễn giaỉ - thật ra internet chỉ mang tác dụng giải trí thôi, cái mà tôi hiện nay đeo đuổi là làm sao để có thể truyền cảm xúc của mình đến mọi người, tôi chỉ muốn mọi người hiểu thêm về tôi, chứ tôi không có dụng ý xấu xa nào đâu, tôi muốn mọi người chú ý là chú ý sự đam mê của tôi, tôi muốn mang tất cả những bài thơ hay của nhiều tác giả nổi tiếng đến khắp mọi nơi, tôi tôn trọng thơ họ bởi vì tôi biết cái gia tài tôi có chỉ là thơ và thơ, ngoaì thơ ra tôi là kẻ trắng tay, Bình...hãy hiểu tấm lòng tôi.

Lúc nào Bảo cũng là người dễ gây xúc động cho người khác, tôi cơ hồ bị Bảo cuốn hút vào vòng xoaý thơ văn naỳ, mặc dù tôi cũng rất yêu thơ mến văn, nhưng tình yêu mến của tôi so với Bảo thì bao giờ Bảo cũng vượt trội hơn tôi cả, nói tới thơ văn thì dường như ở Bảo là đề tài muôn thưở, tôi vô thức lắc đầu, rồi nhìn vào chiếc máy vi tính chán nản.
-Hiểu rồi, biết rồi, còn bây giờ cậu dạy tôi phải làm sao với cái máy này đây nè!

Bảo phì cười, nét mặt chàng cũng giãn ra:
-Bình hãy nhìn từng thao tác của tôi nè!

Tôi thấy Bảo rất rành rẽ trong vấn đề naỳ, chiếc máy giờ ngoan ngoãn nghe theo mọi nhất cử nhất động của chàng, từ việc cho máy khởi động, vào chương trình lên yahoo, thì Bảo còn biết cả việc tạo nick, Bảo hỏi tôi:

-Bình thích nick name gì?
-Nick name là cái gì thế? tôi chỉ biết what your name thôi, còn chữ nick kia tôi không hiểu nghiã gì?
-Trời đất- Bảo chưng hửng trước cái dốt đặc của tôi, anh chàng nhăn mặt khổ sở - Biệt danh, biệt danh, chắc Bình biết biệt danh chứ?

Tôi nhanh nhảu gật đầu:
-Có giống như biệt hiệu của con Loan chứ, vịt cổ lùn hi hi
-Ừ, nhưng tôi khuyên Bình đặc cái tên nào gợi cảm hơn chút đi
-Ngọc Thố được chứ?
-Ngọc Thố - Bảo lập lại, hơi có chút do dự

Nhận ra sự do dự của Baỏ, tôi từ tốn nêu rõ quan điểm bản thân:
-Bạn cho rằng tôi lúa chứ gì? thật ra thì tính tôi vốn nhút nhát lại rụt rè, tôi thấy mình giống nàng Thỏ ngọc của chị Hằng Nga cũng nhút nhát rụt rè trước tình yêu người trần
-Sến quá, nhưng cũng hay hay

Thế là nick Ngọc Thố ra đời, và đó là lần đầu tiên tôi biết chat yahoo, khổ nổi chat rất chậm, tôi đánh chữ chỉ một tay, còn một tay thì cứ buông thỏng xuống ghế thừa thaĩ, mà chát thì chỉ chat mỗi có một người, đó là Baỏ, cả hai chat qua chat laị, chọc qua ghẹo laị, rồi cả hai cùng nghiêng ngả cười lý thú
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2008 12:36:45 bởi Trường Phi Bảo >
#46
    Trường Phi Bảo 15.11.2005 00:33:39 (permalink)
    Kế tiếp mấy ngày liền tôi dường như bị cái thế giới ảo này mê hoặc, những con người không rõ lai lịch mê hoặc, những câu chữ ngọt ngào bóng bẫy họ làm tôi chới với.

    Do sự chỉ dẫn nhiệt tình của Bảo mà tôi đã chat được ở yahoo, tôi đã biết cách vào phòng chat lớn, biết ẩn nick, hiện nick. Và tôi thật bất ngờ, khi cái nick "Ngọc Thố" hiện ra là ong bướm bay tới làm quen nhiều vô số kể, làm cho suy nghĩ tôi không ngừng sinh sôi, tay đánh đến mỏi nhừ mà vẫn khống hết chuyện trên trời dưới đất, tôi lúc ấy không còn giống tôi nữa, mà là một con nhỏ lắm chuyện từ đâu lạc tới, khác hẳn với cái sự ít nói, trầm lặng thường ngày.

    Bảo luôn ngồi máy kế cạnh tôi, anh chàng dán chặt ánh mắt say mê vào màn hình, môi lúc nào cũng cười tủm tỉm, tay thì không ngừng gõ bàn phím, anh chàng chát còn nhiều hơn cả tôi, tôi ghé mắt nhìn sang và tôi ngạc nhiên reo to:
    -Cậu đang lên web đó à?

    Bảo gật nhẹ đầu:
    -Đúng thế!

    Bảo lick chuột vào cái mục Thơ văn, rồi nhấn vào chủ đề Tình Dại Khờ với cái nick Tuxedomatna, Bảo cười:
    -Mình đăng thơ ở đây nè, Bình đọc thử xem.

    Nghe tới cái danh từ "thơ" mắt tôi sáng hẳn lên, tôi bỏ rơi mấy anh chàng rong rêu trên net, mà chăm chăm vào bài thơ của Bảo, bài thơ chẳng có gì đặc biệt về nghệ thuật hay phong cách, nhưng bài thơ lại rất có ý nghĩa về mặt nội dung, tôi nhướng mày:
    -Thơ cậu cũng có hồn lắm?
    -Cảm ơn!

    Bất chợt tôi nảy ra ý định. sao mình không thử đăng thơ lên web xem sao, biết đâu tìm được người tri ngộ sẽ giúp ích cho vấn đề góp ý, làm thơ quan trong là phải cần người đọc hiểu và góp ý, có góp ý thì thơ mình mới khá lên được, thế là tôi trình bày ý kiến của mình với Bảo, vừa nghe qua Bảo đã nhanh nhảu đồng tình

    -Mình biết bây giờ Bình có vẻ hơi lậm vi tính rồi đó, sớm muộn gì thì mình cũng sẽ chỉ cho Bình cách lên web và đăng ký làm thành viên mà, lúc ấy tha hồ mà post thơ nha
    -Thế lúc trước có ai dạy Bảo những vấn dề này không?
    -Có chứ? chị "misssing" ở diễn đàn "Vietnamnet" đã đăng ký thành viên giúp tôi đó, tôi và chị ấy vẫn thường trao đổi thông tin với nhau qua mail, chị ấy chỉ tôi rất nhiệt tình, tôi xem chi ấy như chị gái của mình vậy, mặc dù chưa biết qua mặt chị.
    -Ra thế, tôi cứ nghĩ cậu thông thái lắm chứ!
    -Thật ra thì lý thuyết luôn đi đôi với thực hành, những chức năng mà tôi biết đều học lóm từ người này sang người nọ, chị misssing, ông chủ tiệm, cả mấy người bạn ở phòng chat nữa đó.
    -Sự học là vô bờ bến mà
    -Nhưng tôi có một điều kiện sau khi đăng ký thành viên cho Bình.

    Tôi hớ hênh cười:
    -Bày đặt, bày đều, điều kiện gì nữa đây
    -Có thể cho tôi mượn - Bảo ấp úng - mượn...
    -Mượn gì?
    -Bút danh!
    -Sao? bút danh của tôi à?
    -Ừ!
    -chuyện nhỏ như con thỏ, cậu đặt cho mình một bút danh là được rồi, đâu nhất thiết phải lấy bút danh của tôi

    Bảo nhìn tôi chuyên chú:
    -Thật ra Bình không thấy giữa tôi và Bình có một sợi dây liên kết sao
    -Cậu có thể nói rõ hơn
    -Thế này nhé! tôi rất thắc mắc tại sao lại là "Trường Phi Bảo", mà không thể là một bút danh nào nữ tính hơn như "Thỏ Ngọc Đáng Yêu", "Cô Bé Mộng Mơ", "Bình Nương", hay đem cả họ lẫn tên thật của mình "Trần Phạm Bảo Bình" chẳng hạn, đâu nhất thiết bạn phải đặt bút danh manly như vậy?
    -Manly là gì?
    -Rất đàn ông!

    Tôi phá ra cười rồi trừng mắt lườm Bảo:
    -Mặc mọi người muốn nghĩ tôi ra sao thì nghĩ, tôi chỉ thích bút danh mình là Trường Phi Bảo
    -Tại sao?
    -Vì tôi mê Đan Trường đó, và thích cái buồn man mác nơi Phi Nhung, tôi lại muốn kết hợp cả sự trầm lắng Trong giông bão của mình mà đi đôi cùng chữ lót thì còn gì bằng
    -Nhưng nó không có vẻ gì là con gái, không có nữ tính chút nào, nó giống tên một kiếm khách thời cổ, nó hợp với tôi hơn là với bạn.

    Tôi chống chế:
    -Bình yếu đuối lắm Bảo à, nên mới cần sự mạnh mẽ một chút.
    -Trời!

    Bảo cứng họng trước lý lẽ ngông cuồng của tôi, không biết nói gì đành thôi, nhưng thời gian sau đó tôi biết Bảo vẫn thường hay lấy bút danh của tôi làm bút danh mình, dù tôi có phản đối thế nào thì Bảo vẫn không chịu dừng lại. Để có được quyền làm thành viên như Bảo trên mảnh đất www... này, tôi đành nhượng bộ Bảo và tôi bắt đầu tham gia diễn đàn vietnamnet, diễn đàn đầu tiên trong cuộc đời tôi, diễn đàn vui buồn và mang nhiều sóng to gió lớn, là cả một khoảng thời gian dài tôi cầm cự. Ngày 23 thang 2 năm 2004...
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2008 12:56:27 bởi Trường Phi Bảo >
    #47
      Trường Phi Bảo 18.11.2005 04:41:00 (permalink)
      Chương 16

      Thật thích thú trước sự văn minh và sáng tạo của các nhà phát minh, chỉ với một cái Computer mà lại nối kết nhiều thứ đến như thế, từ chat chit, rồi lên web, còn gắn kết cả tình cảm của những con người không phân hình mà đa dạng. Tôi bắt đầu yêu cái thế giới ảo này, không chỉ yêu , tôi còn nồng nhiệt tiếp nhận mọi thứ lạ lẫm mà cả đời tôi nghĩ mình chưa chắc gì chạm đến. Bảo và tôi cứ hễ có chút thời gian nào rỗi rãi thì tìm tới net, lúc đầu chúng tôi còn ham chat, nhưng về sau tham gia diễn đàn là chính, Bảo thường nói với tôi:

      -Chat chit nhiều thì vô bổ càng nhiều, lên web đọc tin mà bổ ích, mình có thể học được rất nhiều điều Bình à!

      Tôi gật gù, và tôi cứ thế post thơ mình lên mạng, chỉ với một bút danh mà lại mang hai tâm trạng kể cũng quái.

      Sáng dọn dẹp nhà cửa cho gọn gàng ngăn nắp, trưa nấu xong một buổi ăn là tôi lật đật bay lên mạng, dường như tôi chơi net quên mất cả ăn ngủ. Đã gầy giờ gầy thêm, chơi tới chiều thì về soạn tập vở chuẩn bị đi học. Tôi tự hào khi ở trong vòng tay bè bạn, tôi lại vui vì được gặp anh Thanh mỗi tối, lại thích thú trước vẻ mặt nhăn nhó của Bích Lâm khi anh Thanh cười với tôi, cô Mai và mọi người đều sốt sắng cho những dự tính mới, còn tôi...tôi là con số không trước mắt, chẳng việc làm mà tương lai thì mây mù vây phủ

      Hàn My cứ theo chân tôi hỏi thăm về Bảo mãi, từ khi tâm tình bày tỏ cho nhau, ở họ có nhiều cái cách biệt quá, thí dụ như ở Bảo tính tình còn quá trẻ con, hay giận hờn những chuyện vặt vãnh. Còn Hàn My dù nhỏ tuổi đời nhưng lại rất khôn khéo trong mọi tình huống, lại lanh lẹ trong công việc, và biết nghĩ tới cuộc sống, tôi cảm thấy tình yêu của họ dù có tới được với nhau, thì kết quả sau chót không được như mong muốn, khó mà thành. Tối nào Hàn My cũng về chung đường với tôi, tối nào cũng có chuyện để nói, tôi đem cả chuyện mình biết lên mạng kể lại cho Hàn My nghe, chuyện Bảo tham gia và đăng thơ nhiều diễn đàn, Hàn My nghe, nàng vui vui, nàng xúc động, nàng nói:
      -Vậy chắc anh ấy mê lắm nhỉ, thảo nào quên mất em
      -Làm gì có -Tôi đỡ lời Hàn My thay cho Bảo -Em hãy hiểu cho Bảo, với Bảo thì từ trước tới giờ cậu ấy xem thơ như sinh mệnh, chị tin là cậu ấy không vô tình với em đâu.
      -Thế theo chị thì giữa thơ và em, Bảo sẽ chọn ai?
      -Ơ... Tôi chưng hửng chẳng biết phải trả lời sao với nàng, từng phút nặng nề trôi qua mà đáp án vẫn chưa có.

      Dừng lại trước ngõ hẻm, tựa lưng vào cột đèn đường, Hàn My cười:
      -Thôi, chị về đi, em biết đáp án này từ lâu rồi, em sẽ để Bảo tự nhiên với lựa chọn của mình, cuộc đời chúng em còn dài, thì tội gì phải vội vã hở chị?
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2008 21:26:22 bởi Trường Phi Bảo >
      #48
        Trường Phi Bảo 19.11.2005 19:16:02 (permalink)
        Lời Hàn My khiến tôi ray rứt, nếu đổi ngược lại câu hỏi ấy dành cho tôi, còn khó xử hơn cả tìm cách bắt thang lên trời. Tôi chạy xe về trong sự hụt hẫng tột cùng, tôi chợt cảm thấy lòng mình nỗi buồn đang mênh mang xâm chiếm. Một nỗi buồn vô cớ dày vò tôi tới tận trời sáng.

        Vài ngày sau đó, Hàn My không hiểu sao cứ ghé tìm tôi, biết tôi không có ở nhà nàng cũng kiên nhẫn ngồi đợi, dường như sự chờ đợi là cái gì đó rất vui thú đối với nàng, nên đợi hàng giờ mà chẳng than lấy một câu. Vừa trông thấy chiếc xe đạp tôi chạy tới là mắt nàng lộ ra những tia sáng mừng rỡ, nàng rối rít:
        -Chị lên mạng mới về đó à?
        -Ừ! tôi ngạc nhiên - sao My đứng đây mà không vào nhà.
        -Em muốn đợi chị!
        -Có chuyện gì xảy ra với em à?
        -Không!
        -Thế sao chẳng qua thăm Bảo
        -Bảo cũng không có ở nhà.

        Tôi thở dài, tôi biết Bảo hiện chắc vẫn còn online ở đâu đó. Tôi dựng xe, kéo cánh cửa sắt ở cổng sau, vừa dắt xe vào, vừa mời Hàn My.
        -Vào nhà chơi em!

        Hàn My líu ríu theo chân tôi, lên tới lầu, chúng tôi ra thẳng ngoài balcon đứng hóng gió, mái tóc dài của Hàn My bay bay, vài cọng tấp vào mắt tôi, tóc tôi lòa xòa, tôi chuyên chú nhìn Hàn My, khuôn mặt bầu bĩnh với đôi mắt nai hồn hậu, một vẻ thánh thiện ẩn chứa trên nét môi, tôi thấy cả sự trong trẻo, nơi tâm hồn Hàn My là cả sự đa mang về cuộc sống.
        -Chị nhìn gì thế? Hàn My bất ngờ hỏi - bộ mặt em có dính lọ nồi à?

        Nàng cười, làm tôi cũng phì cười, tôi máy móc:
        -Có chuyện gì cần chị giúp đỡ thì cứ lên tiếng.


        Mắt Hàn My sáng rực, như không tin nàng hỏi lại:
        -Chị nói thiệt chứ?
        -Thiệt!
        -Vậy thì dạy em lên mạng đi.

        Tôi chưng hửng, nàng luôn gây cho người khác những sự bất ngờ nối tiếp, tôi cười giả lả:
        -Thôi đi cô nương, tôi sợ cô đâm nghiện thì khổ đời.
        -Giúp em có được không? Hàn My nài nĩ - em muốn mình phải bắt kịp bước tiến của Bảo, em không muốn mình thụt lùi trong khi Bảo càng lúc càng xa em - Rồi chợt nhiên nàng khóc òa như đứa trẻ - không biết chị có nghe qua câu này chưa, nhưng với em nó quả thật thấm thía...
        -Câu gì? tôi chột dạ hỏi
        -"Khi yêu là nhìn về một hướng với người mình yêu" - Hàn My nhanh nhaủ nói

        Tôi lắc đầu, đưa tay chậm lệ trên khoé mắt của My.
        -Ok, vậy mai chị em mình bắt đầu, chị sẽ cho em mượn nick của chị tham gia diễn đàn, đồng ý chứ!

        Hàn My siết chặt tay tôi, khe khẽ gật đầu, tôi đâu ngờ sự xuất hiện của Hàn My trong thế giới ảo về sau lại là một chuỗi ngày mây sầu gió thảm. Định mệnh của tôi, hay chính là số phận của Hàn My, sự an bày của cao xanh lắm lúc nhiều trớ trêu. Giá mà ngọn cuồng phong "Phạm Ninh Tuấn" đừng cuốn tới, thì có lẽ tình cảm chúng tôi đâu biến đổi đến nghiêm trọng, có thể trở mặt vô tình, và...rạn nứt, tổn thương...

        <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2008 21:57:47 bởi Trường Phi Bảo >
        #49
          Trường Phi Bảo 20.11.2005 15:16:46 (permalink)
          Hàn My là một cô bé thông minh, hiếu động lại rất linh hoạt, những vấn đề cơ bản trên internet tôi chỉ bày, hướng dẫn, chỉ độ vài ngày là nàng rất rành rẽ, thuộc làu từng cách thức khởi động máy, vào yahoo, và thành thục trong cách post bài ở VNN. Thời gian của nàng thì cũng khá là quý báu, nàng xử lý thời gian theo dạng phân chia từng mảng nhỏ, tính sao cho vẹn cả việc làm, việc học, và việc vui chơi...Tôi phải nói rằng, tôi rất khâm phục Hàn My, một cái đầu nhỏ nhưng bên trong chứa cả một hệ thống đa năng. Cái gì Hàn My cũng biết, cũng hiểu, và kể ra thì nàng cũng có một chút thi thơ nữa, cũng chính bởi những bài thơ của nàng viết mà đã làm cho Maquy (Phạm Ninh Tuấn) chú ý tới, và him đã đến với cuộc đời nàng thông qua tôi

          Hàn My viết:
          (Sân trường rộn rã tiếng ve ngân
          Gió thổi phượng rơi chẳng muốn dừng
          Cánh Phượng hồng ơi ta xao xuyến
          Sóng dậy trong lòng nỗi bâng khuâng)

          Maquy phúc đáp:
          (Phượng vĩ trước thềm hoa nở rộ
          Ve ngân ngân trong nắng sân trường
          Dòng lưu bút trao bao kỷ niệm
          Một mùa thi cũng sắp bắt đầu)

          Có thể nói những bài thơ nào có dính dáng tới Ngọc Thố là lập tức có sự xuất hiện của Maquy. Ban đầu chỉ là các bài thơ áo trắng hồn nhiên, ban đầu chỉ là sự tình cờ rong ruổi, thế mà tôi...chính tôi đã phá vỡ sự hồn nhiên ấy bằng những bài thơ tình mùi mẫn của mình, gây nên ở họ một cuộc tình không quá to cũng không quá nhỏ, chỉ thầm lặng mà đau buốt trái tim tôi

          Ngày 25 tháng 2 năm 2004
          Hàn My có viết bài thơ sau đây:
          (Kỷ niệm êm đềm của tuổi thơ
          Bao nhiêu dấu ấn chẳng phai mờ
          Của tuổi học trò từ dạo ấy
          Đến cả trong tôi những giấc mơ)

          Maquy lại phúc đáp:
          (Cuộc đời người ôi sao ngắn ngủi
          Được chăng ba vạn sáu ngàn ngày
          Người mấy ai sống thọ bách niên
          Sinh từ đất rồi về từ đất)

          Maquy post thêm:
          (Trông hoaì người chẳng thấy
          Chỉ thấy.........kiểm duyệt bài
          port bài suốt cả ngày
          đến chiều về mới thấy !
          chán)

          Trước cái lối thơ ngông của Maquy tôi cảm thấy rất thú vị, và tôi đã giả vờ khoác chiếc mặt nạ Hàn My viết một bài thơ chọc ghẹo him. Tôi post mà không hề biết rằng mình đang dần tạo nên tấn bi kịch cho mình.

          (Ông Maquy ới ời
          Trông ai mà lắm thế
          Chờ chi cô bé ấy
          Hữu duyên ắt gặp nì

          Đừng bảo trông mà nhớ
          Đừng bảo chờ mà mong
          Biết người có thật lòng
          Để lòng bé nhớ mong

          Đừng vội chán
          Đừng vội nản
          Đừng đốt lòng em được ích gì?)

          Maquy bắt đầu bị cuốn hút vào lời thơ của tôi, tôi cơ hồ cảm nhận qua bài post ở chàng sự mênh mang khó hiểu

          Maquy lấy chữ ký của Ngọc Thố dẫn chứng cho tâm tư mình
          (Nhớ cái "Trăm năm dễ mấy lần tao ngộ,"
          Mong mãi " Một kiếp trần ai một mối duyên"
          Suốt cả ngày Ma tìm nguời tri kỉ
          Để mai này đặng " một mối duyên ")

          Tôi đã đem hết sự nhắn nhủ của Maquy truyền đạt lại cho Hàn My, Hàn My vốn rất ít thời gian lên mạng, nên phó mặc cho sự tự tung của tôi, khi nghe tôi nói nàng không khỏi ngỡ ngàng.
          -Chị bảo sao, him phải lòng em?
          -Hình như là vậy - Tôi đáp chắc chắn

          Nàng thở dài
          -Khó tin quá, chỉ qua mấy bài thơ mà có thể cảm nhau được ư?
          -Được chứ! không những qua thơ, thậm chí chỉ một dòng tự sự mà họ có thể sống chết suốt đời.
          -Vô lý! - Hàn My kêu lên - quá phi lý! - Hàn My lại gào to - mọi tình yêu trên đời nếu dễ dàng tới như vậy, thì cũng dễ dàng từ bỏ, chẳng qua đó là một cú sốc tâm lý, sự nhạy cảm làm họ yêu trong lệch lạc.

          Tôi chưng hửng trước mọi ngôn từ sắc bén mà Hàn My sử dụng, ngay cả một nhà viết truyện như tôi cũng còn chưa dễ gì nghĩ tới. Có khoảng không gian trầm mặc dành cho Hàn My suy tư, nhìn vẻ mặt buồn hiu hắt của nàng là tôi chợt hiểu, nàng đang nhớ về Bảo, câu chuyện tôi kể cho nàng nghe về Maquy đã làm lòng nàng bất ổn, nàng sợ mình sẽ lao vào một chiếc lưới vô hình, trò chơi của tôi sẽ đem lại một kết quả tồi tệ, mà với Bảo nếu sự thật dĩ lỡ thì mặc cảm phản bội tình yêu (mặc dù chưa bội phản) cũng gây ra nhiều khổ sở cho nàng.

          Hàn My gục đầu xuống bàn, lớp học đang trong giờ tự do ngôn luận nên mọi người ai cũng thoải mái, họ kéo đi uống nước, hay ra băng ghế phía trước hành lang mà trò chuyện. Bên ngoài là cả sự vui tươi, còn trong lớp đôi chúng tôi lại có chút căng thẳng, Hàn My yếu ớt nói:
          -Bình, chị hãy cho em sự yên ổn được không? em chỉ muốn post thơ... post thơ và đuổi theo bước tiến của Bảo, chứ ngoài ra những chuyện khác em không quan tâm.
          -Ok, chị biết phải làm gì rồi, dù gì thì em cứ post thơ của em, cứ thây kệ him muốn trả lời hay không trả lời, mình cứ xem him như vô hình

          Hàn My tủm tỉm cười
          -Rõ ràng him đã rất vô hình, him là Ma Quỷ, Ma Quỷ thì đâu có biết hình dạng.

          Bấy giờ tôi mới thấy mình rõ ràng ngớ ngẩn, tôi nhìn Hàn My quê xệ, Hàn My nhìn tôi liếng thoắng, không hẹn mà chúng cùng bật ra những tiếng cười giòn giã.
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2008 22:19:16 bởi Trường Phi Bảo >
          #50
            Trường Phi Bảo 20.11.2005 23:12:35 (permalink)
            Chương 17

            Tôi cứ tưởng mình sẽ kết thúc câu chuyện này một cách thờ ơ, chỉ có thờ ơ mới làm cho người khác chán nản. Nhưng rốt cuộc định mệnh đã an bày. Mối tình thơ dần chớm nở bằng giai thoại của những người cô đơn. Vâng, chính sự cô đơn đã đưa Tuấn tìm tới tôi, chính sự nhạy cảm đã khiến lòng tôi xao động trước Tuấn, còn Hàn My nàng vẫn bàng quan trước mọi việc, nàng vô tư với các bài thơ của mình, sự vô tư khiến cho lòng người ta phải dậy sóng.

            Ngày 29 tháng 3, Hàn My lại gởi một bài thơ

            (Bé

            Này anh hỡi đừng gọi em bằng bé
            Bé bây giờ không còn bé ngày xưa
            Không vô tư hồn nhiên ngây thơ nữa
            Bé bây giờ bé đã biết suy tư

            Mười bảy tuổi bé biết hờn biết giận
            Biết nhớ nhung và cũng biết đợi chờ
            Tiếng yêu thương làm tâm hồn xao động
            Lớn không ngờ ơi cô bé ngày xưa)

            Bài thơ vô tư giống con người thực tại của nàng, và Maquy đã phúc đáp thật chân thành với những câu ngô nghê


            (Đừng vội lớn, bé ơi đừng vội lớn.
            Lớn làm chi, vội lớn để mà chi ?
            "Nguời ta" mãi muốn bé là con nít
            Để cưng chìêu , để âu yếm......để yêu.

            Mười bảy tuổi , bé sắp thành thiếu nữ
            Vội làm chi bỏ tuổi mộng tuổi mơ,
            Để cho ai ngơ ngẩn thức làm thơ,
            Ngồi hoài niệm, chuỗi ngày thơ ấu ấy !?)

            Trước cái tình cảnh trẻ trung thế này khiến cho một người ngoài cuộc cũng phải ganh tỵ. Bất giác tôi nhớ về Nam, rồi bất giác tôi thấy Hiển, hình ảnh của anh Thanh quay cuồng trong trí, với tôi thì đó là một thời hạnh phúc, những con người đó một thời tôi mơ ước, tình yêu thật sự cuối cùng là ở đâu? nơi nào mới có một tình yêu dành cho tôi trọn vẹn, tôi không muốn lại phải một lần ngộ nhận, rồi lại một lần xem nhau như anh em. Vô thức tôi đánh một dòng tin nhí nhảnh vào bài viết của Hàn My

            (Chị em,cô bác ơi!!!!! cứu Ngọc Thố với ,anh Maquy làm ngọc thố ngượng quá ,ngọc thố phải làm sao đây? có nên tấn công lại anh ấy không nhỉ ?ngượng quá ngượng quá đi,bắt đền Maquy đó...)

            Quả thật dòng tin ấy đã làm Maquy chú ý, và cuộc chiến giữa tình yêu và hai người xa lạ đã đi vào thế bị động. Dòng tin tôi post hóa thành lưỡi dao của sự tàn nhẫn, tàn nhẫn với Hàn My và tàn nhẫn với chính tôi. Trái tim tơi tả rách nát trước mấy câu thơ của Ninh Tuấn

            (Ma làm thơ là sinh tình tức cảnh
            Chẳng giỏi gì mấy cái vần thơ
            Thỏ đừng nghĩ chuyện gì khác nữa
            Cứ yêu thơ và mãi yêu ........ Ma !)

            Bài thơ này đã đánh dấu bước ngoặc mới trong cuộc đời tôi, đã làm chấn động hết khái niệm về tình yêu trong thơ tôi. Quyển "Trên Ngọn Tình Sầu" tới tận bây giờ tôi viết còn dỡ dang, vì đeo đuổi một mối tình ảo giác.

            Sau những bài thơ đối đáp, tôi còn nhận vô số tin nhắn của Maquy gởi trên diễn đàn nào là:

            Ngày 3 tháng 4 Maquy nhắn:
            (Chào Ngọc Thố, mấy hôm nay buồn quá, mong mãi mà chẳng gặp)

            Ngày 4 tháng 4 Maquy lại nhắn:
            (Buồn quá chẳng ai chuyện vãng cả)

            Ngày 5 tháng 4 Maquy tiếp tục nhắn:
            (Chắc mấy ông mod hôm nay rủ nhau đi nhậu, nên nãy giờ chẳng ai quản vuờn thơ...tự nhiên hôm nay ma không có hứng làm thơ, không biết khi nhận được những bài thỏ post, ma có lấy lại đuợc cái hứng thú họa thơ đối thơ nguời khác không nữa !?
            chào thân ái và ..
            hẹn gặp tại diễn đàn )

            Cứ thế ngày này qua ngày khác, ở chúng tôi tự lúc nào đã có sự liên kết mật thiết, Hàn My vẫn chưa hay biết chuyện gì. Rồi mọi bài thơ không cần biết là của Hàn My hay Phi Bảo, Maquy đều luôn ghé mắt tới, rồi chúng tôi trao đổi với nhau về thông tin cá nhân, sở thích cũng như nghề nghiệp. Thời gian lướt qua mấy lượt, cứ ngỡ chỉ biết nhau qua ảo giác, nhưng có đâu ngờ định mệnh lại dấy lên. Một hôm Ninh Tuấn có ý định xin tôi cho gặp mặt bên ngoài

            Tôi cảm thấy đất trời như muốn nổ tung, suốt ngày tôi cứ nói lãm nhảm:
            -Gặp anh ấy ư? mi ra gặp anh ấy ư? Bình ơi, mi lại quyết định lao vào tình yêu một lần nữa ư? thiêu thân chết vì lửa, những chuyện tình trên mạng lại khá là hoang đường, rồi khéo mi lai chuốc lấy cái đau đớn một mình.

            Nhớ tới lời Bảo, nhớ tới tháng ngày Bảo và tôi hay chat chit với nhau, Bảo luôn rót vào đâù tôi các câu nói vô tình, tôi đâu nghĩ có ngày lời của Bảo lại đe dọa thần trí tôi cơ chứ.
            -Bình, chat thì chat cho vui, chứ đừng xem là thật, những loại người trên net nhiều hạng, ta không biết được ai tốt ai xấu, mà có khi lại làm nguy hại tới bản thân

            Kể ra Bảo cũng có chút thực tế, tôi đã chứng kiến được ở những người bạn chat, mười người là hết chín không thành thật, họ nói dối như cuội, mà đặc biệt ngôn từ họ sử dụng đều đi vay mượn từ các cuốn tiểu thuyết ba xu. Có người mới nói vài câu là hẹn hò đi uống nước, có người tán tỉnh, cũng có người bậy bạ, có người còn giở cả giọng côn đồ hiếp đáp con gái, chanh chua và môi miếng... nên lời Bảo nói ngẫm lại cũng có cơ sở lắm.

            Vậy còn việc gặp gỡ Tuấn, tôi nghĩ chắc mình phải thử thêm sức chịu đựng của anh ấy tới đâu. Không việc gì phải vội vã, không cuộc tình nào mà không mang thử thách.

            <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2008 22:33:06 bởi Trường Phi Bảo >
            #51
              Trường Phi Bảo 23.11.2005 01:27:35 (permalink)
              Chàng nhắn mẫu tin hẹn gặp tôi ở Sài Gòn, tôi viết lại mẫu tin từ chối với một lý do tế nhị, nhưng hai ngày sau chàng mới hồi âm vì bận đi công tác. Chàng có vẻ kém vui, nên tin nhắn buồn ảm đạm, hiểu tâm ý Tuấn nên tôi vờ giận dỗi, tôi cảm thấy sao mình vô duyên quá, và Tuấn thì cứ rối rít làm thân. Từ lúc ấy tôi bắt đầu yêu cái bóng không hình, yêu vô cùng, tuy không có những vần thơ ngọt ngào dành cho Tuấn, nhưng tôi biết thế nào là rung động trước phái mạnh

              Tuấn người ở Biên Hoà, Tuấn làm trong công ty nước ngoaì, Tuấn rất giỏi vi tính, bởi chàng là quản trị mạng, Tuấn ít làm thơ, và hầu như làm tùy tiện, làm theo cảm xúc, bày tỏ rất kệch cỡm. Thời đại học Tuấn có yêu người con gaí, nhưng vì một lý do riêng tư mà họ không thể đến được với nhau, qua lời tâm sự của Tuấn thì giờ họ xem nhau như anh em, cô ấy đã có chồng con, cuộc sống cũng ổn định, riêng Tuấn hai mươi tám tuổi đời chỉ được cái có công danh, Tuấn sống cùng gia đình và một người em trai, giờ khao khát tìm một nửa, thế là một lần không thể gặp, thì lần sau sẽ gặp, ở chàng chỉ có tiến lên chứ không chịu lùi bước, phương châm cuộc sống là tấn công chứ không chịu nhún nhường. Cái cá tính mạnh mẽ ấy đã chinh phục tôi.

              Lần thứ hai chàng đòi gặp mặt tôi, đúng hơn nửa tháng sau, ngày 30 tháng 4 năm 2005, Maquy có gởi trong hộp thư diễn dàn một tin nhắn rất tha thiết:

              (Ngày mai anh có công việc lên Sài Gòn, có thể gặp Thỏ đuợc không? nếu rảnh thì tối nay khoảng 9 giờ gọi điện thoại cho anh! hoặc nhắn tin cho anh hay mail truớc 5 giờ chiều! thỏ ơi...)

              Sự da diết ấy khiến lòng tôi dậy sóng, tôi nhớ chàng vô hạn, tâm tình tôi dạo này thay đổi, thờ ơ với những bạn bè xung quanh, từ anh Thanh, cô Mai, anh Vũ, Trinh, Hà...tất cả đều nhìn nhận tôi với một vẻ không bình thường. Khi yêu thử hỏi làm sao còn bình thường được nữa, đầu óc cứ mụ mẫm trước mọi vấn đề dù nhỏ nhất, tôi học hành cũng sa sút, chính sự thay đổi quá lớn naỳ, Hàn My ngay sau buổi chiều hôm ấy đã online, nàng tình cờ đọc được những dòng tự sự của tôi, mà tôi đã viết trong cuốn tiểu thuyết " Trên Ngọn Tình Sầu " của mình, đó là một bài thơ ngắn:

              (Đã qua rồi mười bảy
              Đã giã từ thơ ngây
              Nữ sinh - em mười tám
              Mắt buồn như áng mây

              Môi sầu như lá úa
              Lòng thu hoa rụng đầy
              Biết nhung hòa thêm nhớ
              Một người gần đâu đây)

              Tôi không muốn Tuấn biết tình cảm thật sự ở lòng tôi, nên duới bài thơ ngắn, tôi gắn thêm ba chữ "Trường Phi Baỏ". Ấy thế mà vẫn không giấu được Hàn My, nàng lĩnh cảm về ngôn ngữ rất khá, nên đọc là hiểu hết mọi chuyện, nàng còn khôn ngoan xem lại mấy bài viết trước, rồi ngỡ ngàng nàng thấy cái đoạn của Maquy trả lời, Maquy có vẻ không ưa gì chuyện tôi lấy bút danh Trường Phi Baỏ, vì ở chàng cái tên ấy chỉ là một thằng con trai yểu điệu, đoạn trích ấy ghi sự phản đối của chàng như sau:

              (Thêm lần nữa Maquy góp ý,
              Thỏ nên làm thơ của Thỏ thôi
              Đừng sưu tập vần thơ người khác nữa
              Ma sẽ mừng khi Thỏ tự làm thơ !)

              Thế đấy, nhưng dẫu có nói gì đi nữa, Tuấn luôn tôn trọng tôi, như sợ tôi buồn vì sự thẳng thắng của mình, chàng lại viết thêm một bài trả lời

              (Tuổi đôi chín em trở thành thiếu nữ
              Hiền thục dịu dàng nét e lệ đã vương
              Em đã biết mộng mơ mơ mộng
              Nét hồn nhiên đánh mất tự bao giờ ???? )

              Hàn My lại lục xem tin nhắn và nàng đã vội vã tìm đến tôi
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2008 22:40:40 bởi Trường Phi Bảo >
              #52
                Trường Phi Bảo 24.11.2005 04:11:16 (permalink)
                -Chị hãy chấm dứt trò đùa này ngay - vừa trông thấy tôi, Hàn My đã nói thế

                Tôi ngơ ngác thì Hàn My lại tiếp:
                -Chị đang lún sâu vào sự mạo hiểm, chơi lửa có ngày phổng tay, chị có biết chị đang sắp tự làm khổ mình không?

                Tôi ngờ nghệch chẳng hiểu Hàn My muốn nói gì, tôi máy móc hỏi:
                -Chuyện gì vậy Hàn My?
                -Còn chuyện gì nữa à? - giọng Hàn My hơi gay gắt - chị và Ninh Tuấn...?

                Hàn My chợt khựng lại câu nói sau cái chau mày, bấy giờ thì tôi cũng đã hiểu rõ sự tình, nên cười đáp:
                -Em đã biết hết rồi, chị đành kể thật cho em nghe vậy, có lẽ chị lại bắt đầu yêu nữa My à?
                -Sao? chị bắt đầu yêu? có nhanh quá không? mà có thật người ta tốt với chị không? chị đã hứa là sẽ chấm dứt mà?
                -Xin lỗi, chị cảm thấy nhiều lúc khó hiểu cả bản thân mình, chị đã bị tấm chân tình của Ninh Tuấn chinh phục, và sự thiết tha gặp mặt của anh ấy đã làm chị xúc động, nếu không thật sự cảm nhau thì anh ấy đâu thể từ Biên Hòa mà tìm tới Sài Gòn để thăm một người xa lạ
                -Chị nhạy cảm quá rồi Bình ơi! Hàn My ngao ngán thở dài - thế chị có định gặp anh ấy không?
                -Có chứ, nhưng không phải bây giờ!
                -Thế chừng nào?
                -Không biết nữa, chị vẫn còn cảm giác lo sợ, chị sợ lại thêm một lần ngộ nhận

                Như sực nhớ ra điều gì, Hàn My reo lên:
                -Hôm qua chị có nghe phổ biến cuộc đi chơi của nhóm không? về Bến Tre quê ngoại của Ngọc Hà đó.

                Tôi gật gù, Hàn My bỗng xụ mặt:
                -Tiếc là cha mẹ em không cho em đi, vì năm nay là năm tuổi của em nên họ kỵ

                Tôi cười nụ:
                -Họ quan tâm cho em vậy là tốt rồi.
                -Em biết, nên em không dám xin đi - siết chặt tay tôi, Hàn My nói - chị đi chơi luôn cả phần của em chị nhé!

                Tôi gật gù, Hàn My nhìn tôi trìu mến, và cô nàng chợt cười một cách ngây ngô, ánh mắt cũng thật tinh nghịch, trong đầu như đang suy tính một việc gì đó, Hàn My chợt nói:
                -Không biết Ninh Tuấn là người như thế nào? em cũng muốn gặp thử một lần xem sao?

                Tôi mở to mắt trừng trừng nhìn Hàn My, linh cảm cho tôi biết sẽ có chuyện chẳng lành, tôi vội vã nói:
                -Đừng gặp anh ấy nha My? đừng gặp...đừng gặp...bất cứ mọi giá cũng tuyệt đối không nên gặp.

                Hành động của tôi khiến Hàn My càng tò mò hơn, nhưng nàng không nói gì. Qua hôm sau tôi theo nhóm về Bến Tre, tôi vẫn không nhắn tin được cho Maquy, sự vui chơi đã làm tôi không nhớ gì tới lời hẹn của chàng. Khi tôi trở vê thì hộp tin nhắn đã đầy ắp những dòng tin của Maquy, chán chường, tuyệt vọng, chờ đợi, trông ngóng đều có đủ cả, tôi đọc mà mắt cứ ươn ướt.

                Tôi lại tìm thấy một mẫu tin mới qua ngày kế tiếp, tin của chàng ngắn gọn mà xúc tích.
                (Tính của ma đôi lúc cũng lãng mạn lắm, nhưng đôi lúc cũng cục mịch lắm, chẳng có chút thi vị nào cả !

                vô duyên mà gặp gở nhau
                Đề thơ qua lại mà trông mà chờ ?)

                Không dằn được lòng mình, tôi đã hồi âm cho chàng tức khắc:
                (Định mệnh xuôi mình biết nhau
                Đã yêu xin chớ làm đau lòng người
                Chút tình buổi ấy còn tươi
                Thương nhau ai nở cho người ngóng trông
                Hãy vui khi biết tôi mong
                Một ngày nắng đẹp bên song chờ người)

                Maquy nhận tin nhắn của tôi, lòng chàng thật bức xúc và dường như có cả mâu thuẩn, chàng nghi kỵ đáp lại
                (Em cứ bảo toàn mong với nhớ
                Nhớ mong này chắc chỉ của thơ
                Sao mong nhớ mà không chịu gặp
                Để than hoài một kiếp lẻ loi !)

                Tôi đau đớn khi đọc mẫu tin ấy, tôi lại hồi âm trong tinh thần sa sút, cốt ý chỉ mong chàng hiểu gặp nhau trong lúc này vẫn chưa thể được, tôi có cảm giác sợ hãi, mà sợ hãi bởi lý do gì thì tôi không thể xác định được. Tin nhắn gởi đi, tức khắc có tín hiệu trả lời, tôi nhìn thấy cả bầu trời bão gió, chàng thật sự điên, và tin nhắn là cả sự kêu gào thống thiết:

                (Ma không có đủ kiên nhẫn cho việc tìm kiếm Thỏ, đối với Ma, ma chỉ đủ kiên nhẫn khi ngồi trước cái máy vi tính thôi hà, còn lại thì... pótay.com Ma không có những khái niệm dành nhiều thời gian cho những việc không phải là vi tính !)

                Tin nhắn của chàng càng lúc càng thoi thúc mạnh mẽ, sự khao khát gặp nhau đến độ bùng nổ, lòng dạ tôi cũng rối bời. Ngay trong một phút tôi chợt nghĩ nếu không có tôi thì liệu trái đất có nổ tung trong mắt chàng hay không? trong tình yêu thì ai mà chẳng ích kỷ, đôi khi những ý nghĩ ma quái khiến mình cảm thấy mình thấp kém trước bản thân. Mỗi ngày tôi phải nhận biết bao lời than trách của chàng, chàng làm tôi xót xa, trầm tư và thương không hết.

                Ngày 18 tháng 5, Maquy gởi Ngọc Thố
                (Đã bao người chứng minh được rằng "nhân định thắng thiên" mà ! chẳng có gì từ trên trời rơi xuống cả đâu cô bé ạ ! chỉ có mình làm được điều đó thôi. Cái gì đã muốn thì phải quyết làm cho bằng được ! Đó mới là tính cách của Ma ! Ma là vậy đó !)

                "Nhân định thắng thiên" bốn chữ nghe như dao cắt, mà rõ ràng lại là sự thật, sự thử thách của tôi sao vẫn còn ngang bướng, cố chấp, rốt cuộc tôi phải làm gì đây, gặp chàng ư? không...không thể dễ dàng mà tìm được người tri kỷ, không thể dễ dàng mà yêu một người, tôi quyết định thử thách chàng lần cuối cùng. Tôi vội vàng viết ngay khổ thơ:

                (Tư tưởng mong nhớ chỉ là mong
                Còn gặp hay không phải ý trời
                Nhớ mong đâu phải là mong gặp
                Mà chỉ mong ai sớm có đôi)

                Mai mỉa cho tôi quá, tôi đang sa đà trong tình yêu, và chàng thì dần dần rời bỏ tôi, chàng viết một bức mail, chàng thề sẽ không làm thơ nữa, trong thư... yêu cũng có mà trách hờn cũng có

                (Anh sẽ không còn post thơ lên diễn đàn nữa là vì bé đó, cô bé thỏ của tui ạ !
                Anh sợ rằng sẽ đi quá đà trong lời thơ dành cho bé. Tốt nhất là anh phải dừng lại ngay, không thôi sẽ không còn kịp nữa, cái gì cũng phải có điểm dừng của nó bé ạ !


                Tiếc rằng anh sống rất thẳng chứ ít khi lãng mạn lắm nên chẳng thể nào hợp được với bé đâu. Và anh thường hay làm như thế này nè :
                ".............tình yêu em ơi, cút bắt trò chơi. Em đi trốn thì anh đi dzề .............."



                anh sống chân thật, và anh muốn mọi người cũng chân thật với anh . Thế thôi !
                chẳng có gì hay ho trong cái việc nhường hạnh phúc của chính mình cho người khác để rùi ta tự đánh mất chính hạnh phúc của ta ! Bé đã bỏ lỡ một cơ hội dành cho bé, điều đó tốt hay xấu anh không dám khẳng định, nhưng bé ơi, bé đã không đọc hết bài thơ cuối cùng anh post dành tặng bé ....chúng ta không có duyên hay là em tự mình từ bỏ cái duyên tri ngộ đó ?

                " Trăm năm dễ mấy lần tao ngộ
                Một kiếp trần ai một mối duyên...."

                nghe sao mà nó giả dối quá ! tự đánh mất cơ hội chính mình rùi ngồi đó than thân ...câu cuối cùng anh dành tặng bé , đây cũng chính là câu anh lúc nào cũng đem theo bên mình :

                " Nhất Thất Túc Thành Thiên Cổ Hận
                Tái Hồi Đầu Thị Bách Niên Thân "
                Hiểu như thế nào là tùy bé, thương nhiều!)

                Tới nước này thì không thể chịu đựng hơn nữa rồi, phải gặp chàng thôi, cần phải gặp chàng thôi. Kìa, những mẫu tin vần vũ cứ tới tấp như mưa. Ninh Tuấn đang thúc giục ta đó ư? Bình ơi, còn chờ gì mà không lao tới bên chàng? Quả thật chàng vẫn còn lưu luyến tôi, dù không còn post thơ trên diễn đàn nhưng chàng luôn dõi theo từng bước đi của tôi trên diễn đàn, và tin nhắn luôn là nhịp cầu nối hai con tim lại gần nhau, nhưng sao tôi vẫn thấy còn xa cách, phải chăng lá mail trước đã làm tôi hụt hẩng

                Maquy nhớ Ngọc Thố
                (Thỏ ơi! Thỏ đã không nhận ra được điều quan trọng trong cuộc đời người, cứ nuối tiếc mãi sao ?)

                Maquy mong Ngọc Thố, sự mong mỏi khiến chàng thốt ra những câu triết văn kỳ quặc

                (Thế nào là một "tình bạn bình thường " ? còn tình bạn đặc biệt là sao ? Thế nào là tình bạn? thế nào là tình thương ? thế nào là tình anh em? thế nào là tình đồng chí? thế nào là tình đồng đội? thế nào là tình yêu ? Thỏ có tự mình giải thích và phân biệt được không ? cuộc đời là vô vàn những dấu chấm hỏi (?)Mong rằng Ngọc thố vẫn mãi là Ngọc Thố!)

                <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2008 22:54:32 bởi Trường Phi Bảo >
                #53
                  Trường Phi Bảo 25.11.2005 04:31:07 (permalink)
                  Chương 18


                  Bầu trời trong lòng tôi không còn trong xanh như thưở đầu, tôi cảm thấy tình cảm mà Ninh Tuấn dành cho tôi thiệt chân thành đáng quý. Tôi quyết định gặp chàng khi nhìn thấy một dòng tin mới, một bài thơ cầu khẩn được gặp tôi dù chỉ một lần trong cuộc đời chàng cũng mãn nguyện, dù tôi đã nhiều lần bảo rằng: "E giáp mặt nhau rồi, em sợ làm khổ anh"

                  Không sao! không sao! đối với chàng thì tuổi trẻ đã mang nhiều khổ đau rồi, mai thêm một đau khổ nữa thì có thấm tháp gì? thế là chàng tức tốc nhắn tin, mẫu tin hy vọng của tình yêu.

                  (Khổ hay không chưa ai biết trước,

                  Chỉ biết rằng muốn gặp bé thôi.
                  Mai kia có lỡ xa nàng
                  Cũng xin in mãi bóng hình trong tim)

                  Tôi đọc dòng tin ấy mà khóc ngất, cái ý định gặp chàng bùng cháy rất mãnh liệt. Nhưng hỡi ôi trước ngày tôi định nhắn tin gặp chàng, như sự sắp đặt của trời cao, ông tơ se mối bà nguyệt dẫn đường, Hàn My cho Ninh Tuấn một cuộc hẹn bất ngờ (dĩ nhiên vẫn lấy tư cách của Ngọc Thố) Hình như hôm ấy tôi bận chuẩn bị cho việc thi học kỳ 2 sắp tới, bài vở chất cao như núi, lớp mười hai chương trình khó càng thêm khó.

                  *****

                  Hàn My hớt hơ hớt hải chạy tới nhà tôi, như bị ma ám, trên khuôn mặt nàng biểu lộ hàng tá sự khác thường, thấy thế tôi hỏi vô tư:
                  -Em làm sao thế Hàn My?

                  Hàn My chộp lấy đôi vai tôi, hấp tấp nói:
                  -Em đã gặp rồi, gặp rồi chị ơi!
                  -Em đã gặp? mà gặp gì? gặp ai?
                  -Maquy

                  Hai tiếng "Maquy" Hàn My thốt nhẹ như bông, tôi chới với thụt lùi về sau mấy bước, mắt mở to. Vâng tôi đang mở to mắt, nhìn, ánh mắt tôi thọc sâu vào Hàn My, như tìm kiếm một bí ẩn về phương trình bậc ba mà tôi đang cố học. Hàn My hơi rụt rè, quay mặt né tránh ánh nhìn tôi, nàng đính chính, nàng muốn bảo rằng cuộc gặp gỡ giữa nàng và Maquy hoàn toàn trên phương diện thông cảm

                  -Chị, hãy nghe em nói, em không muốn chị đùa dai với người ta, em cảm thấy anh ấy thật tội nghiệp, anh ấy không thể nuôi hy vọng mãi về chị, nên em gặp anh ấy chỉ muốn anh ấy hiểu chị chưa thật lòng yêu anh ấy...
                  -Thế nào mới gọi là thật lòng - tôi hơi tức giận - thật lòng là đồng nghĩa với dễ dãi, tùy tiện à, ai rủ đi đâu thì đi đó sau, ai nói nhớ nhớ, mong mong thì người đó thật sự yêu mình đó ư? -Tôi giận đến đỏ mặt - Vậy hai chữ "thử thách" và "chịu đựng" trong tình yêu em vứt vào sọt rác rồi hử? -

                  Rồi tôi cảm thấy điên tiết, tôi chóng mạnh hai tay xuống bàn, tạo thành một tiếng động khó nghe. Tôi lại nhìn Hàn My, Hàn My thì run run, đầu cúi thấp, trước mắt tôi Hàn My giờ thật nhỏ nhoi, bất ngờ Hàn My ngẩng cao đầu phản kháng:

                  -Thử thách của chị quá tàn nhẫn, sự trốn tránh chị cho là thử thách hay sao?chị muốn thấy sự chịu đựng thế nào mới đủ để gọi là tình yêu? thật ra thử thách và chịu đựng chỉ là hình thức mà chị áp đặt tình yêu vào thế bị động. Anh Tuấn rất có phong độ lẫn phong cách, anh ấy thực tế hơn chị tưởng nhiều, anh ấy cần chân thật chứ đâu cần ngụy biện, nếu chị nói yêu bằng môi, thì anh ấy nói yêu bằng chính con tim của mình!

                  Trời, Hàn My thoắt cái đã uy nghi như thần vệ nữ, tôi lại thấy mình bé bỏng, tôi ngã người xuống chiếc ghế gỗ cạnh đó, tôi thấy tình yêu của mình giờ chợt nhiên xúc phạm mình, nước mắt tự dưng chảy ngon lành, Hàn My thấy người con gái trước mắt thật tệ hại, nên nàng líu cả lưỡi:

                  -Em...em...chị hãy hiểu cho, em tìm gặp ảnh...gặp ảnh chỉ qua đôi dòng này -Nàng ngân nga hai câu thơ:

                  (Chẳng Nợ không Duyên đành giã biệt
                  Không Duyên chẳng Nợ đành cô đơn)

                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2008 18:04:21 bởi Trường Phi Bảo >
                  #54
                    Trường Phi Bảo 26.11.2005 22:47:17 (permalink)
                    Từng lời, từng chữ rõ ràng là của Ninh Tuấn. Từng lời, từng chữ đều in đậm bóng hình chàng. Hàn My mặt méo xệch giờ cười rạng rỡ:
                    -Cuộc gặp gỡ rất thú vị, chỉ có điều người ấy không phải chị mà thôi!

                    Tôi bơ phờ, đôi bàn tay thừa thãi quá, chẳng biết tính sao, đành đưa lên môi, cắn, cắn trụi lũi. Hàn My nói, vừa nói vừa cố hồi tưởng lại buổi gặp gỡ, nàng cười xoà:
                    -Chị biết không vì sợ trễ giờ hẹn mà anh ấy chạy như bay lên Sài Gòn, kết quả là bị tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, mặt anh ấy bị úp xuống mặt đường, cằm bị nứt, hai bên má thì bị trầy trụa, máu ra nhiều lắm, vậy mà anh ấy chẳng chịu đi băng bó, chỉ lấy băng keo cá nhân với bông gòn cầm máu, anh ấy bảo vì không muốn em đợi...à không, phải nói là không muốn chị đợi chứ.

                    Tôi ngồi căng thẳng, Hàn My càng kể lòng tôi càng xót:
                    -Anh ấy và em tìm tới một tiệm cafe gần đó, chúng em chỉ trao đổi về cuộc sống thường nhật, anh ấy nói về cuộc sống thật sâu sắc, anh ấy bước vào đời từ hai bàn tay trắng, để có được địa vị và chỗ đứng trong xã hội, thì anh đã trãi qua những thử thách khắc nghiệt.
                    -Thế em có cho anh ấy biết em không phải là chị không?
                    -Vẫn chưa chị à?
                    -Sao? Tôi bất ngờ pha lẫn chút ngạc nhiên
                    -Tại sao?
                    -Em không muốn anh ấy bị hụt hẩng, em...em sẽ đợi khi nào thích hợp sẽ nói cho anh ấy biết.
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2008 18:12:54 bởi Trường Phi Bảo >
                    #55
                      Trường Phi Bảo 28.11.2005 21:30:39 (permalink)
                      Hóa ra Hàn My cũng sợ chạm đến lòng tổn thương của Ninh Tuấn. Hàn My đã lấy tư cách của Trần Phạm Bảo Bình mà gặp riêng Ninh Tuấn, nàng rốt cuộc rồi cũng che dấu bản thân mình, như tôi từng trốn chạy trước cái tình yêu sôi nổi của chàng. Nếu sự thật đã như thế thì Hàn My nàng quả thật rất thánh thiện. Giây phút ấy chúng tôi bùi ngùi ngồi cạnh nhau, ôm lấy nhau, khóc cùng nhau.
                       
                      Thôi thì đành chịu vậy, có lẽ như thế cũng tốt, coi như duyên của tôi mà tình lại của Hàn My. Thế còn Bảo thì sao? khỏi nói, tôi nghĩ mọi diễn tiến của chúng tôi trên diễn đàn VNN không thoát ra khỏi tầm kiểm soát của Bảo, bởi Bảo cũng là một thành viên năng nổ mà. Và như thế vòng xoáy yêu đương đang vây chặt lấy ba người chúng tôi, nghiệt ngã càng thêm nghiệt ngã.

                      Hôm sau, tôi nhận được mẫu tin của Maquy, tôi biết mẫu tin lần này không còn đơn thuần là của tôi nữa, mẫu tin này dành cho người con gái hôm qua đã gặp mặt chàng kìa, một chút dỗi hờn pha lẫn chút tò mò, tôi len lén đọc:

                      (Chiều về nhà, vết thương nó hành anh dễ sợ, cũng may nó chỉ làm anh mệt mỏi mà thôi. Hôm nay đành phải xin phép nghỉ bệnh ba ngaỳ, may ra mới đủ sức khỏe để đi làm. ngày mai chắc anh cũng ở nhà. Đến tối nay anh mới dậy nổi để lên diễn đàn đọc thơ của bé nè ! đùng buồn anh bé nhé ! Thương !)

                      Rồi Hàn My từ buổi ấy nàng luôn dành chút thời gian lên mạng, để post thơ và nhắn tin cho Tuấn, tôi trở thành một người thừa thãi trong cuộc tình này. Nhưng không sao, tôi vẫn còn kiên nhẫn, tôi vẫn có thể chờ đợi, một ngày...rồi hai ngày...tiếp theo những ngày khác cũng thế, rồi sẽ có một ngày chàng nhận ra tôi, tôi tin với tính cách của tôi và Hàn My, một kẻ yếu đuối, một người vô tư, một trái tim yêu nồng nàn, và một trái tim yêu theo cảm tính, chàng sẽ nhận ra tôi giữa vô hình ảo giác. Tôi bấy giờ ngoài mặt bàng quan như chẳng hay chẳng biết về những dòng tin của họ, mà trong lòng thì cứ thầm lặng trông theo bước tiến của họ

                      Maquy gửi cho bé ngọc Thố
                      (Ngày...tháng...năm...
                      Lòng anh luôn thật như những gì trên diễn đàn. Tuy đôi lúc anh là ác quỷ, nhưng đối với bé anh sẽ mãi là thiên thần trong mắt bé, bé ạ ! rồi bé sẽ hiểu anh hơn.

                      Ngày...tháng...năm...
                      Dạo này anh bận túi buị. Chưa có rảnh rang được. Thông cảm cho anh !
                      Anh vẫn thường bảo là sống trên đời quý nhất là tính chân thật mà, sao bé không gọi di động cho anh ? hay lại sợ anh biết số điện thoại hiện lên khi gọi ?
                      Anh cũng từng bảo cuộc đời như một vở kịch lớn mà mỗi người là mỗi diễn viên, thế nhưng đừng quá lạm dụng điều đó, có một ngày lại phải hối tiếc về nó. Anh muốn bé vẫn mãi là ngọc thố của anh bé ạ !!!Đừng là bất kì thứ gì khác cả !!! hãy mãi là một cô bé nhí nhảnh vui tươi nhỏng nhẻo và pha một chút lãng mạn bé nhé!!!!

                      Ngày...tháng..năm...
                      Muốn lên thăm bé lắm, để đuợc nghe bé noí, bé cuời và nghe bé trả lời câu anh muốn hỏi bé. Nhưng đang bận lắm, chưa lên đuợc, hẹn cuối tuần sau vậy...)

                      Ngọc thố trong lòng của Maquy mong muốn là một cô thỏ nhí nhảnh, vui tươi pha chút lãng mạn, vậy cô thỏ từng u sầu chất chứa, từng đau khổ sợ làm khổ đau chàng giờ đột nhiên không còn tồn tại. Tôi hiểu cái ấn tượng buổi đầu họ dành cho nhau quá tốt đẹp, thì thôi tôi đành thông cảm mà rút lui, tôi đã thua, đã thua rồi. Hàn My không hề có lỗi mà kẻ mang tội lỗi lại chính tôi, tôi không dám nhìn ra vấn đề, đến khi hiểu và cần gặp thì tình yêu đã không còn ở bên tôi.

                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2008 18:18:43 bởi Trường Phi Bảo >
                      #56
                        Trường Phi Bảo 30.11.2005 22:34:16 (permalink)
                        Chương 19


                        Tôi bắt đầu không còn tin vào tình yêu nữa, tôi bắt đầu lơ đễnh việc học, dù tôi biết chỉ hơn độ một tháng nữa là chính thức thi tốt nghiệp, biết thế mà vẫn cứ lơ đễnh, một tháng dài đối với tôi là một tháng vô vị, tẻ nhạt, tôi đã một dạo đốt thời gian cho tuổi trẻ, và bây giờ tôi lại đốt tiếp thời gian của tương lai. Con đường văn chương sao mà gập ghềnh thế, đầu óc tôi bây giờ chỉ có Ninh Tuấn, nhất cử nhất động toàn hình ảnh Ninh Tuấn, nhất cử nhất động toàn nhớ như in những gì Ninh Tuấn nói, những mẫu tin nhắn, những cuộc trò chuyện qua yahoo, cả sự trông đợi ở hai đầu nỗi nhớ....nhất cử nhất động đều làm tôi thất điên bát đảo.

                        Tôi giờ ít ghé lên diễn đàn hơn, ghé để làm gì, khi nơi ấy không còn chổ để cho tôi nữa, tôi lang thang qua truy cập các trang web khác, tôi chát trong yahoo với khá nhiều người, đi tới bất cứ nơi đâu tôi đều post duy nhất một chủ đề "Người con gái đến đời anh sau em" Vâng! Người con gái đến anh sau em! khá đúng đấy chứ, bài thơ ấy tôi viết cho cái tình yêu mất mát của mình, thế mà không hiểu sau, dường như bài thơ ấy là cái phép lạ đã xuôi khiến Ninh Tuấn tìm tới nick tôi một lần nữa, lần này không phải ở trên diễn đàn, mà chính tại yahoo
                        Buổi trưa, cuối tháng 5 .Tôi đang chat voice cùng một anh bạn mới quen được vài hôm, giờ hẹn lên chát tiếp. Tình yêu là một đề tài muôn thuở, dù không mấy tin tưởng, nhưng tôi và hắn cứ hết bàn luận lại tranh cãi, mà hai chữ "tình yêu" vẫn nổi bật trong mảng đề tài của chúng tôi. Hắn hỏi:
                        -Vì sao mối tình đầu người ta khó quên? dù người ta biết rằng dang dỡ đó mà người ta vẫn nhớ?

                        Tôi cười, tôi thấy được cái bộ mặt giả khờ của hắn qua cái webcam thu nhỏ. Phụ nữ còn có thể chung tình, còn đàn ông đếm trên đầu ngón tay thì có mấy ai. Mối tình đầu với họ chẳng qua chỉ là đùa vui
                        -Thật ra thì nếu không có mối tình đầu, sẽ chẳng bao giờ có mối tình sau.

                        Tôi nói theo bản năng. Một chiếc mặt nạ mới hình thành trong vô thức. Từ lâu rồi, kể từ lúc chuyện tình thơ của tôi đổ vỡ, Ninh Tuấn không thuộc về thế giới tôi, thì yahoo chính là sân khấu cuộc đời. Tôi đã khoác biết bao khuôn mặt lên sân khấu ấy, tôi từng bịa ra nhiều hoàn cảnh, có lúc tôi còn hóa thân thành vũ nữ, có khi tôi áp đặt mình vào vai kẻ bị tình phụ, khi là tiểu thư nhà giàu..., tôi chát toàn với những người sành đời, cao tuổi, người thật thà thì ít, mà kẻ trăng hoa khá nhiều, nên chẳng việc gì phải bứt rứt, bởi đâu có ai thành thật với ai, tôi càng dựng nên nhiều câu chuyện huyễn hoặc, ly kỳ, nhiều cách nói văn chương, họ cũng hòa theo vai diễn của tôi mà mũi lòng, chua xót. Vai tôi diễn tương đối khá thành công. Tôi bày ra nhiều chuyện như thế, cốt ý sẽ quên được Ninh Tuấn, cả Hàn My tôi cũng không muốn gặp, bởi tôi quá tủi hổ khi đứng trước nàng, sẽ cay đắng khi tiếp nhận tin nhắn của chàng. Người muốn quên mà tình lại tới, lòng muốn yên mà ý lại khơi. Tâm trạng tôi cơ hồ như thế. Tôi vẫn dùng voice chat cùng anh bạn, bất ngờ nick name ThiênMa (nick của Ninh Tuấn) nhảy vào bắt chuyện:
                        -Chào em!

                        Vừa nhìn thấy nick name chàng lòng tôi đã rộn rã, tôi hồi hộp nhưng cũng miễn cưỡng đánh:
                        -Chào anh!
                        -Em khoẻ không?

                        Hừ, chắc ba tiếng này chàng dành cho Hàn My đây, tôi click vào biểu tượng khè lưỡi lêu lêu chọc quê chàng, lại miễn cưỡng đánh:
                        -Khoẻ!
                        -Bé có nhớ anh không?

                        Cũng lại là dành cho Hàn My, tôi cảm thấy uể oải trong người, vội tắt voice và nói lời tạm biệt với anh bạn, tôi muốn mình có đủ tinh thần để xông trận. Tôi muốn mình thử khoác lên bộ mặt Hàn My xem chàng có nhận ra khuôn mặt thật không? tôi bắt đầu cho một vai diễn hoàn toàn mới.

                        -Nhớ, bé nhớ anh nhiều lắm!
                        -Thế ư?
                        -Dạ, anh ít chat yahoo lắm mà, sao hôm nay lại tìm em thế?

                        Ninh Tuấn chèn biểu tượng cười ngộ nghĩnh:
                        -Tại giờ nghĩ trưa, anh lên mạng chút vậy mà?
                        -Những giờ rãnh rỗi anh thường làm gì? - tôi tìm đề tài ngôn luận
                        -Mơ về cô bé yêu(bài hát) - chàng dùng biểu tượng cười nhe răng
                        -Về đâu anh hỡi (bài hát) - tôi cũng không vừa
                        -Cuối chân trời sao và biển hôn nhau (thơ Đinh Thu Hiền)
                        -Đêm cô đơn (bài hát)
                        -I LOVE YOU! OK! (bài hát)

                        Tôi cười nghiêng ngã, rồi không hiểu sao bất thình lình đổ quạu, tôi nói trỏng:
                        -Dóc! mơ em hay mơ tới cô nào khác nữa?

                        Câu nói tôi đầy khí nóng, khiến câu chữ của chàng cũng nóng ran:
                        -Đừng hoài nghi anh tội nghiệp, mơ bé, nhớ bé....Ma chỉ nhớ mình Thỏ, nhớ riêng Thỏ mà thôi
                        -Thế sao anh không nhận ra thỏ...

                        Tôi lỡ lời nên tự cắt ngang câu từ, chàng hỏi:
                        -Thỏ có gì giấu Ma à?
                        -Không!
                        -Thế thì làm sao anh có thể nhận ra, đã bảo với Thỏ rồi, sống trên đời cần nhất phải chân thật, anh ghét giả dối, bé có hiểu lòng anh không?

                        Tôi cắn nhẹ vành môi, một tí xúc động nhen nhúm, tôi bất thần khai khác tâm tư chàng:
                        -Anh có tìm thấy ở bé sự giả dối nào chưa?
                        -Chưa! à...mà có!

                        Tôi mở to mắt, giọng run run, câu từ cũng loạn cả lên:
                        -Có...có mà lúc nào?
                        -Lúc bé năm lần bảy lượt từ chối gặp anh đó, anh thấy ở bé có gì đó không thật

                        Chàng muốn nói tới những tháng ngày trước, ngày chúng tôi còn thơ từ qua lại, còn nhớ nhớ, mong mong, còn ao ước đủ thứ...Buồn bã mà bới móc tìm quãng thời gian ấy làm gì nữa chứ, sự thử thách của tôi đơn thuần không còn là thử thách, mà giờ là dối trá, lừa gạt và trốn chạy, tôi đanh cả nét mặt, lạnh lùng hỏi chàng:
                        -Sao lại không thật hả anh?
                        -Anh có lúc nghĩ rằng em xem anh như trò vui tình ái, như món quà cảm xúc để tạo nên trong em sự thi vị khi viết bài

                        Tôi chưng hửng, những chữ ấy đập mạnh vào mắt tôi. Tự ái dồn dập, tôi thấy giận chàng thật sự, chàng vẫn tiếp tục nói, tiếp tục đánh máy:
                        -Nhưng giờ khác trước rồi, khi gặp bé, anh thấy bé thật hiền, nụ cười bé trong trẻo. Anh nghĩ bé phải là viên ngọc quý, mình gặp nhau phải chăng là định mệnh hở bé?
                        -Viên ngọc quý - tôi đánh lại ba từ ấy- vậy mà có lúc bé lại là con người giả dối trong mắt anh sao?

                        Chiếc mặt mạ Hàn My đã vỡ, hiện giờ chỉ còn có Trần Phạm Bảo Bình, con người thực của tôi đang nổi điên vì chàng - em cứ nghĩ sự không muốn gặp của mình là thử thách dành cho anh, nhưng anh đã xem thử thách của tôi là giả dối, là không chân thật, trò vui tình ái, nghe sao mà tổn thương quá. Vâng, tôi từng có những cuộc tình đó, nhưng tôi chỉ ngộ nhận chứ chưa bao giờ bỡn cợt, tình cảm là món quà thiêng liêng nhất mà thượng đế dành tặng riêng cho con người, dù em có chết đi thì tình cảm em vẫn không thể đem đi rao bán. Maquy ơi, anh đã không hiểu rõ tâm ý của ngọc thố rồi, ngọc thố đành về quãng hàn cung, còn anh cứ ở bên ngọc thố mà anh biết, vui tươi, nhí nhảnh, tính cách đó không thích hợp với em.

                        Tôi đánh tốc ký một lô một lốc các ngôn từ cay cú, ai oán, và chàng nãy giờ chỉ lặng im, khi tôi đánh xong những gì cần nói, câu đầu tiên chàng hỏi khiến tôi chạnh lòng:
                        -Thật ra em là ai?
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2008 18:38:46 bởi Trường Phi Bảo >
                        #57
                          Trường Phi Bảo 02.12.2005 16:38:17 (permalink)
                          Chao ôi, cái câu hỏi này tôi muốn được nghe từ môi chàng lâu lắm rồi, ngay lúc chàng vừa gặp Hàn My cơ. Đầu óc tôi choáng voáng, tôi xây xẩm mặt mày, gắng lấy chút tỉnh táo cuối cùng, tôi đánh gởi trả lời cho chàng một loạt dấu (!), sau đó là:

                          -BBBBBBBBBBBBBBBBBBB
                          -AAAAAAAAAAAAAAAAA
                          -OOOOOOOOOOOOOOO
                          -BBBBBBBBBBBBBBBBBBB
                          -IIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII
                          -NNNNNNNNNNNNNNNNN
                          -HHHHHHHHHHHHHHHHH

                          Tôi đánh ra những mẫu tự trong tên của mình từng chuỗi một, vừa dài dòng, vứa khó khăn. Không đợi chàng phản ứng, không đợi chàng đáp trả, hờn dỗi đã thắm ướt bờ mi tôi. Tôi tắt vội yahoo, tôi lảo đảo đứng dậy, tôi mặc kệ những người xung quanh nhìn tôi hiếu kỳ. Gọi tính tiền, đợi thồi tiền. Tôi vồ lấy chiếc xe đạp, nhảy lên yên, lạng một vòng trên phố.

                          Về tới nhà, tôi đờ đẫn đi kiếm chỗ nằm, căn bệnh thiếu máu đang hành tôi dữ dội, chỉ có giấc ngủ mới đem lại bình yên cho tôi. Nhưng không, tôi đã nhầm, cả trong giấc ngủ, tôi cũng mơ thấy Ninh Tuấn. Có điều không thấy được khuôn mặt của chàng (bởi có gặp chàng bao giờ đâu mà thấy) chỉ lờ mờ thấy được vóc dáng cao gầy, đi bên chàng còn có người con gái khác. Định thần nhìn kĩ thì ra là Hàn My. Họ đi đâu đây. Ôi chao, họ đang dắt tay nhau vào thánh đường. Chiếc áo sơ mi xanh, quần tay đen của Tuấn chợt nhiên hóa thành bộ comles màu xám tro lịch thiệp. Chiếc jupe hồng, chiếc áo thun màu trắng, Hàn My mặc bỗng rực rỡ biến ra bộ sorie trắng, có viền ren, có kim tuyến, mái tóc dài của nàng được búi cao, gắn hoa hồng, cài khăn voan

                          Họ đang cử hành hôn lễ, đang trao đổi nhẫn, đang dự tính hôn nhau thì vang lên một tiếng thét thất thanh, làm cuộc vui bất động:
                          -Hãy dừng ngay buổi lễ, Hàn My là của tôi!

                          Tiếng thét xuất phát từ môi Bảo. Bảo như mãnh hổ xông thẳng vào giáo đường, dằn lấy tay cô dâu ra khỏi chú rể, rồi dắt cô dâu bỏ chạy. Trước tình thế áp đảo bất ngờ, không ai lường trước, cả đám người xô xát, hai họ xô đẩy, khách khứa thì tán loạn rượt đuổi. Tôi không biết từ đâu xông tới trước mặt chàng, kêu gào bi thiết:
                          -Đừng đuổi theo bọn họ, đừng đuổi theo bọn họ, đừng mà anh...đừng mà anh...

                          Nhưng chàng đã lách qua tôi, chàng không nghe thấy sự kêu gào, chàng chạy theo Hàn My, và tôi từ từ đổ người xuống, như bức tường thành bị suy sụp. Tôi giật mình tỉnh giấc, nước mắt ràn rụa trên mi, loay hoay định tìm một cái gì để chậm hết những giọt lệ đau khổ, thì có một vật trơ xương, gầy guộc vuốt nhẹ trên má tôi, cánh tay của Bảo đang thấm hết những giọt tâm hồn đang rĩ rã trong tôi

                          Quốc Bảo! Quốc Bảo đã ngồi bên tôi tự bao giờ, đôi mắt buồn nhìn tôi khổ ải, gương mặt xanh như tàu lá, bơ phờ mệt mỏi. Tôi kinh ngạc bật dậy như chiếc lò xo:
                          -Cậu ngồi đây từ lúc nào?
                          -Lúc Bình lảm nhảm gọi tên ai đó?
                          -Ninh Tuấn!

                          Tôi bật thốt tên chàng một cách vô vọng. Bảo cảm thông:
                          -Tình cảm của mấy người tiến triển tới đâu rồi?

                          Tôi cười buồn:
                          -Chẳng đâu vào đâu cả. Thế còn bạn, có giữ nổi trái tim của ai kia không?

                          Bảo chợt trầm ngâm, đôi mắt xa vời nhìn vào khoảng không phía trước. Cuộc đời sao nhiều rối rắm và phức tạp. Mỗi một con người sinh ra đều sắm riêng cho mình một vai diễn. Tình yêu của tôi cũng trở thành kịch diễn lúc nào chả hay. Tôi và Bảo là hai diễn viên bị cuộc đời chi phối, chỉ cần diễn dở, diễn tồi tệ là cuộc sống thất bại.

                          Lâu thật lâu, Bảo mới lên tiếng:
                          -Có lẽ tôi nên dừng tại đây Bình à? hãy để Hàn My tự do chọn lựa những điều mình muốn, tôi sợ mình gây ra cho cô ấy những chuyện bất hạnh. Có lẽ bày tỏ tình yêu với Hàn My ngay buổi đầu, tôi đã thật hoang đường, nhưng nếu không bày tỏ với cô ấy tôi quả thật đáng chết, tôi không muốn trước khi mình chết, tình yêu vẫn chưa thổ lộ cùng ai
                          -Ngớ ngẩn quá, đừng bảo với tôi suốt đời cậu chỉ yêu một cô thôi đó.
                          -Ừ, tôi chỉ cần yêu một người đã đủ. Đủ sống, đủ vui, đủ buồn, và đủ để có cảm xúc viết lách. Tôi kỳ thực rất tôn trọng Hàn My, tôi không muốn nàng phải chịu khổ khi quen một thằng tay trắng, chi bằng kết thúc, Hàn My cần phải quen một người xứng đáng hơn tôi, một người có thể bảo đảm tốt đời sống cũng như tình yêu

                          Tôi hơi mũi lòng, không biết nghĩ sao tôi e dè hỏi:
                          -Thế bạn có biết chuyện dạo này của cô ấy không?
                          -Biết chứ! Bảo cười vô tư - cô ấy và cả Bình đang có sự rầy rà trên diễn đàn, mà nguyên nhân là bắt nguồn từ Maquy - Bảo lắc đầu - mấy người ai cũng lớn hết rồi, làm gì thì cũng nên động não. Không cần tôi phải nhắc, mấy người ai cũng biết cái thế giới trên mạng không bao giờ đơn giản, hai cô dù có phải lòng thật hay phải lòng giả, cẩn thận vẫn hơn. Tình yêu không thể dựng lên bằng ảo giác, mà hãy thể nghiệm trên thực tế

                          Bảo liếc nhìn đồng hồ:
                          -Tôi có hẹn rồi, thôi chào Bình nhé! đứng dậy phủi mông, Bảo dặn dò thêm - Bình hơi tiều tụy đó, nghĩ dưỡng sức đi.

                          Tôi thừ người. Bảo đi rồi, tôi lại ngồi đơn điệu một mình, tôi mở hộc tủ lấy ra quyển sổ nháp, thi hứng lâng lâng, tôi nhẹ thả hồn thơ theo ngòi viết, tôi bắt đầu cho một bài thơ mới
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2008 18:59:33 bởi Trường Phi Bảo >
                          #58
                            Trường Phi Bảo 04.12.2005 01:37:35 (permalink)
                            Chương 20

                            Tôi cuối cùng rồi cũng đi tới cảnh giới của tình yêu. Tôi đã biết mơ, biết mộng, biết nhớ nhung, những thứ tôi biết ấy ngày trước và bây giờ cũng rất tầm thường. Có khác chăng giờ giở chứng sinh ra bệnh tương tư. Làm sao lại có thể như thế được, uống bao nhiêu thuốc điều nôn ra hết, vậy mà tập trung nghiền ngẫm một bài thơ lại dễ chịu hơn nhiều. Thơ tôi viết cũng có hồn hơn trước, cũng tâm trạng hơn trước, nhưng giống như mọi nghịch lý bất thường, thơ tôi giờ không tài nào rứt ra khỏi chiếc bóng Ninh Tuấn. Dường như sự đi tới yêu đương chân thật đều do Tuấn tạo nên.

                            Thế là tôi ốm, tôi đau, sự sống dường như bị tắt nghẽn, những lúc nằm trên giường bệnh, thần thái tôi cô đơn lắm, trống trải lắm, những lúc đó cái tên đầu tiên tôi mơ màng nhắc tới không ai khác ngoài Ninh Tuấn. Tôi hận mình sao không thể quên được chàng, quên cái thế giới ảo vô tri, vô giác, mà cởi mở lòng mình trước bao tấm chân tình thực tại. Mẹ tôi phải nghĩ đi phụ bán vài hôm mà chăm sóc, thuốc than tôi. Nhưng sao chiếc bóng Ninh Tuấn vẫn cứ đè nặng quả tim đang bốc cháy tình yêu trong tôi. Đôi lần tôi hoài nghi với chính mình. Không biết tôi yêu chàng thực tình, hay chẳng qua chàng chỉ là cơn lốc khiến tôi xây xẩm, hoặc giả là một thứ cảm xúc mới mẻ để thơ tôi trưởng thành

                            Hằng ngày cố chóng chọi với bệnh tật tôi đã mệt mỏi, giờ chống chọi thêm nỗi nhớ tôi gần như kiệt sức. Ninh Tuấn ơi, anh hiện giờ ở phương nào? anh đang làm gì? em muốn gặp anh? Em không bỏ trốn anh nữa? em không muốn nhượng anh cho người khác? em cần anh? em cần anh...?

                            Tôi cứ lảm nhảm, mê man, cứ thét, cứ gào trong vô thức, mà Ninh Tuấn thì xa mịt mù. Người cần gặp không được gặp, kẻ chẳng trông mong sao cứ xuất hiện hoài. Hàn My như ngọn gió mùa thu, như cánh bướm mùa xuân, như giọt mưa mùa hạ lỡn vỡn tới thăm tôi. Mọi tin tức trên diễn đàn, mọi tâm tư tình cảm của Ninh Tuấn đều do Hàn My mang lại. Hàn My hễ gặp tôi thì y như rằng một tiếng cũng Ninh Tuấn, hai tiếng cũng Ninh Tuấn, tôi nghe thật chướng tai, cái cung cách vô tư, cái nụ cười hồn hậu, vậy mà tôi có cảm giác đó là những nhát dao chí tử. Tôi quá hoảng loạn giờ càng thêm hoang mang, kỳ thi tốt nghiệp đã cận kề, đầu óc thì lơ tơ mơ, các bài giảng dạy của thầy cô bị sự thẩn thờ nơi tôi quên lãng.

                            Hàn My lại tới thăm, tôi lại phải gượng gạo tiếp chuyện, lạ lùng là lần này nàng nghiêm túc hơn những lần thong dong trước
                            -Đã đến lúc chị không được u mê nữa. Giọng nàng chắc khoẻ, quyết đoán - chị không nên tự làm khổ mình, chị còn tương lai phía trước - nàng mở chiếc cặp da đi học, lôi ra mọi thứ. Tôi nhìn thấy, vài quyển bài tập toán, một xấp bài văn mẫu, một số đề cương sinh, sử, địa, tất cả các môn đều đầy đủ, duy môn hoá không có nằm trong thi cử nên nàng không mang theo

                            Tôi kinh hoảng thét lên:
                            -Cô định giết tôi à? tôi ôm đầu bứt tóc - cô biết rằng tôi không thể nhồi nhét hết ngần ấy thứ, tinh thần tôi không cho phép tôi làm một việc mà mình thật không thoải mái

                            Hàn My cười tin tưởng:
                            -Chị sẽ làm được tất cả, mà còn làm tốt nữa kìa. Ý chí của chị đâu? đã tới lúc chị cần đặt cược vào ý chí. Bài nào khó quá em sẽ giảng, chị không hiểu chỗ nào em sẽ chỉ, muốn mở được cánh cửa tương lai, chỉ có học hỏi là chìa khóa tốt nhất.

                            Tôi bối rối, Hàn My càng cứng cỏi:
                            -Chị có thời gian cho nhiều phút thi hứng, cho tình yêu lầm lạc, cho nông nổi, ngông cuồng...sao chị chẳng dành thời gian giải bài toán đố, nhẩm một phép tính cơ bản - khùng điên thế nào, nàng chợt nhiên xìu xuống, như quả bóng xì hơi, nàng òa khóc - em giờ đây hết giống cô lớp phó ngây thơ ngày nào nữa rồi, em đã bị Bảo làm cho lỡ duyên rồi chị ơi!
                            -Sao? sao? tôi hơi chột dạ, đây là lần đầu tiên nghe Hàn My đề cập về Bảo, kể từ sau sự xuất hiện của Ninh Tuấn.

                            Hàn My gục đầu lên vai tôi nức nở:
                            -Tình yêu Bảo dành cho em đã chấm dứt, Bảo bỏ rơi em rồi, Bảo cho rằng em thích Ninh Tuấn, và Bảo không còn đếm xỉa tới em. Mà em thì không thể lý giải được, ở gần Ninh Tuấn em cảm thấy lòng mình rạo rực, thế mà khi đứng cạnh Bảo như đứng cạnh hồ nước trong xanh phẳng lặng

                            Tôi ngớ người, dù cơ thể bệnh hoạn yếu đuối, tôi vẫn cố xài chút ít lý trí để phân tích tâm trạng của nàng. Kết quả cho thấy nàng cũng giống bao người. Cuộc sống bình lặng quá dễ khiến người ta không chịu đựng được, nên họ mới lao tâm tìm một cuộc sống ồn ào, sôi nổi, gió to bão lớn, cuộc đời mới thật ý nghĩa. Nghĩ tới đây mà tôi rùng mình, tôi cũng na ná giống nàng, mẫu người không chịu an phận. Nếu quả thật thế thì tội nghiệp cho anh chàng Quốc Bảo đáng thương, bởi sự an phận không có trong từ điển của Hàn My. Tôi lại nghe Hàn My thở vắn than dài:

                            "Tình đã tận
                            Duyên đã hết
                            Thì tôi ở lại
                            Mình người người đi"

                            Đang bệnh, nhưng nghe mấy câu thê thảm, tôi cố nhịn, nhưng không hiểu sao rồi bật cười.
                            -Trẻ con quá! Tôi khích bác - Bình nghĩ My hợp với Tuấn , kết thúc với Bảo xem ra thật sáng suốt.

                            Hàn My trố mắt:
                            -Em mà hợp với Ninh Tuấn sao? Thấy tôi gật đầu, nàng bóng gió bâng quơ - chứ không phải tại chị đẩy em vào lòng Ninh Tuấn à?

                            Tôi giật mình, Hàn My bặm môi, khoát tay:
                            -Đùa chút thôi, giờ em chỉ biết có thi cử, tình yêu nhăng nhít đâu có lấy được bằng tú tài chị hén!

                            Tôi cảm thấy ớn lạnh, một luồng khí chạy dọc sóng lưng tê buốt, tôi nhíu mày khó chịu, Hàn My kêu to:
                            -Chị mệt ư? Không đợi tôi ừ hử, nàng đỡ tôi nằm xuống ngay ngắn, cẩn thận đắp chăn, dặn dò vài câu rồi kiếu từ về
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2008 19:16:10 bởi Trường Phi Bảo >
                            #59
                              Trường Phi Bảo 04.12.2005 21:41:32 (permalink)
                              Hàn My ra về, tôi nằm yên suy tư, tôi thấy mình cần mau chóng lành bệnh, cần nên khoẻ mạnh, và cần nhất phải vui vẻ, mọi chuyện tạm thời gác lại, chuyên chú học hành, tương lai ắt chưa hẳn tàn lụi, còn có thể cứu vãn nếu mình chịu khó học

                              Mẹ tôi mang tới bát cháo thịt, tôi đã ăn ngay một hơi, chịu khó uống thuốc, cố gắng không cho mình nôn tháo, chịu khó chợp mắt không nghĩ tới mấy chuyện tầm phào, chỉ có ăn ngủ uống thuốc đều đặn mới làm cơ thể hồi phục sức khoẻ. Liên tục mấy ngày như vậy, tâm hồn tôi đã bình tâm, giai đoạn kiệt quệ qua mau, giờ trước mặt chỉ có nguyên đống bài vở nằm vun vãi quanh mình. Vâng! tôi đang ra sức học, hai tuần lễ trôi qua môn nào tôi cũng đều nhồi vô não chút ít.

                              Đang ở trong niềm háo hức, tự tin, kỳ vọng. Đang cực lực củng cố thêm mặt kiến thức phổ thông, tôi tỏ ra chăm chỉ, nhiệt tình, mọi vấn đề văn chương thi phú tôi bỏ vào một góc khuất tâm hồn, kể cả chiếc bóng Ninh Tuấn tôi cũng dẹp đi. Bạn bè thân ai nấy lo, ít hỏi han và tôi thì chẳng vô tình với ai. Lớp học xảy ra nhiều biến đổi, nỗi lo âu lẫn căng thẳng trước áp lực thi cử làm nhiều người bỏ cuộc, trong số những người bỏ dở việc học, có cả anh Thanh và Bích Lâm. Bích Lâm tôi chẳng có lời nào để nói, còn riêng anh Thanh tôi cảm thấy tiếc, anh Thanh học khá, thế mà không hiểu sao lại bỏ ngang. Tôi thường xuyên liên lạc với anh Thanh, thường xuyên động viên, khuyên giải. Ban đầu anh chịu nghe tôi nói, mấy ngày sau anh có trở lại lớp, rồi cũng mấy ngày sau lại bỏ đi. Lần cuối cùng tôi còn nhìn thấy khuôn mặt anh ấy cũng là lần cuối được nghe anh xin lỗi, Anh Thanh nhìn tôi chán chường, siết chặt tay tôi anh gượng cười nói:
                              -Xin lỗi em, áp lực công việc lẫn áp lực gia đình khiến anh điên đầu, giờ thêm thi cử anh sợ mình không chịu nổi. Kỳ thi này anh không thể sát cánh bên em được
                              -Anh hãy kiên cường lên, khó khăn sẽ không là gì cả
                              -Bất tất phải thế, em cố gắng cả phần của anh nữa, anh rất quý em Bình ơi, nên anh thầm mong mọi diều tốt đẹp nhất đến với em. Em gái ngoan ạ!

                              Tôi ôm chầm lấy anh, vùi sâu đầu vào lồng ngực rộng, ấm áp, tôi nói qua làn nước mắt:
                              -Anh trai, anh thật tốt với em, em sẽ không thể quên anh
                              -Anh cũng thế, anh sẽ nhớ mãi em.

                              Câu nói cuối cùng ấy đưa anh Thanh rời khỏi cuộc đời tôi. Và kỳ thi đến, rồi kỳ thi nặng nề trôi qua, tôi mang tâm trạng nặng nề u uẩn. Bạn bè chia tay, mỗi đứa là một con đường tự quyết. Trong nửa tháng chờ đợi kết quả thi, là nữa tháng trời tôi sống tiêu cực. Cuộc sống cô đơn và buồn bã. Tôi tìm tới bọn bạn online như tìm thấy nguồn an ủi, tôi tham gia trở lại diễn đàn, lần này không tham gia dưới tên Ngọc Thố, lần này tôi sử dụng chung nick với Bảo (Tuxedo) Tôi đọc thấy những mẫu tin nhắn mới của Tuấn, Tuấn gởi cho Hàn My, có một số tin hỏi han cả sức khoẻ tôi. Giận quá tôi xóa hết, điên khùng quá tôi lao vào các cuộc phiêu lưu ái tình, và nghiễm nhiên tôi trở thành nô lệ của tình yêu, của văn chương, của hàng tá vỡ kịch, tôi cơ hồ khoác trăm ngàn bộ mặt, tôi diễn đạt mình qua nhiều thân phận. Nửa tháng rong chơi vô bổ lướt qua chậm chạp, kỳ thi có nhiều kết quả bất ngờ khó lường, các học viên yếu, các phần tử lêu lỏng ham chơi đều đậu cả,dang  còn những cá nhân ngoan hiền, chịu khó học thì rớt ráo trội. Tôi, cô Mai, Trinh, Ngọc Hà chung đồng cảnh ngộ. Học tài thi phận, trách thì trách mình không có số đổ đạt, không có duyên với ngưỡng cửa học hành, tương lai lại mù mịt, tôi thi rớt tương lai càng bấp bênh, ba mẹ tôi chua chát và xấu hổ với mọi người, khiến tôi mang mặc cảm nằm nhà thiểu não. Hàn My đậu cao nàng không vênh váo, hết tới nhà người này, lại sang thăm hỏi nhà người nọ, cổ vũ, khích lệ, thi hỏng thì chờ kỳ thi sau, thất bại là mẹ của thành công, nàng vẫn luôn dùng phương châm ấy làm bước tiến vào đời

                              Rồi tinh thần tôi sa sút, tôi cố cầm bút viết tiếp văn, viết để giải tỏa mọi muộn phiền, viết để thấy mình tồn tại. Nhưng chữ tình tôi dành cho Tuấn vẫn còn day dưa mãi. Chúng tôi gắng tìm cơ hội trò chuyện, chat với nhau vào mỗi buổi trưa, trong các giờ giải lao của chàng. Tôi vui vẽ, và cũng buồn tẻ, vì tôi biết chúng tôi giờ chỉ còn tình bạn, nhưng khi chat, tôi vẫn khơi gợi nơi lòng chàng nhiều sự yêu đương mâu thuẩn, có hôm chàng hỏi:
                              -Em thật sự có cảm tình với anh à?

                              Tôi gật nhẹ đầu, nhưng còn khuya chàng mới thấy được cái gật đầu đồng tình nơi tôi. Sốt ruột chàng giục:
                              -Sao không nói gì?
                              -Ừ! Tôi đánh một tiếng "ừ" - lúc trước em quả thật có nhiều luyến ái, quả thật có nghĩ về anh, còn bây giờ... không được làm thế phải không anh?
                              -Tại sao?
                              -Sự hiện diện của Hàn My...
                              -Chỉ vì Hàn My mà em từ bỏ anh ư? chàng đột ngột bật webcam. Một khuôn mặt gầy, một đôi mắt sâu, một cặp chân mày sậm, sóng mũi cao điểm trên nụ cười tinh quái, chàng đẹp một cách lãng tử, khuôn mặt phảng phất vẻ ngạo mạn hanh hách

                              -(Để trả lời một câu hỏi...)- tôi lại tái diễn màng văn chương trữ tình, đáp lời chàng là những tựa nhạc mà tôi thích - có cần thiết lắm không anh?
                              -Cần thiết chứ, anh muốn nghe câu trả lời của em, đại loại (không bao giờ quên anh!)
                              -Em nào có quên anh, chỉ trách (anh không hiểu lòng em)
                              -Nhưng anh xin quả quyết (chắc là em đã yêu anh)
                              -Tự tin giống (người đàn ông chân thật)

                              Chàng cười to, nụ cười mới thu hút làm sao:
                              -và cũng hao hao tựa (chàng khờ thủy chung)

                              Tôi dán chặt mắt vào hình WebCam của chàng, chuyên chú có phần bị mê hoặc:
                              -Anh nghĩ gì về Hàn My?
                              -Hồn nhiên hơn (Hoa cỏ mùa xuân)

                              Tôi lại vờ hỏi:
                              -Còn em ?
                              -Em ư? em hơn hẳn bao (Người đàn bà yếu đuối). chàng lại nhe hàm răng trắng cười nham nhở, chàng bông đùa - nếu có thể anh muốn mình bảo bọc cả hai em
                              -Trơ trẽn! Tôi mắng, bất thần tôi chơi tình buồn- muộn màng rồi anh ơi!
                              -Không được à?
                              -Không phải! tôi bất ngờ cao hứng, tôi phá bỉnh chàng bằng câu nói rất kịch tính - em sắp lấy chồng!
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2008 19:32:37 bởi Trường Phi Bảo >
                              #60
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 10 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 146 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9