Chuyện Đời Tôi (Hoàn Thành)
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 10 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 146 bài trong đề mục
Trường Phi Bảo 05.07.2006 20:47:15 (permalink)
Tôi đảo mắt tìm kiếm khắp lượt, khung cảnh xung quanh thật lạ lẫm. Đêm nay chốn này dành riêng cho tuổi trẻ, đêm nay không phải là đêm của nỗi buồn. Tôi bâng khuâng đứng giữa sự khuấy động của âm nhạc, mãi hồi lâu chị Trang đột nhiên xuất hiện cùng chị Dung, không đợi tôi phản ứng, hai chỉ đã kéo giựt tay tôi lại đằng chiếc bàn dài, máy móc ngồi xuống ghế salon, tôi thấy trên bàn có vài anh chàng bảnh choẹ ngồi rãi rác giáp vòng, chị Trang giới thiệu từng người với tôi, bọn họ nhìn tôi không quá trìu mến, cái nhìn bọn họ đầy tâm trạng khó hiểu, ngay cả lúc bọn họ nói gì tôi nghe cũng chẳng rõ, có lẽ do nhạc quá ồn. Tôi đành gật đầu lấy lệ, đành cười lấy lệ, đành "vâng, dạ" cho có lệ

Rồi bọn họ rủ tôi ra sàn nhảy, tôi lắc đầu từ chối, tôi thu mình ngồi một góc xem bọn họ nhảy, những vũ điệu cuồng nhiệt, những bước nhảy loạn xà ngầu, tiếng gào tiếng thét tạo thêm sự kích thích cho bản thân.
-Xin lỗi, tôi có thể ngồi đây được chăng? - Giọng một người đàn ông kêu to
-Anh cứ tự nhiên- tôi ơ thờ đáp.

Anh ta chọn chỗ ngồi đối diện tôi, tôi thì mãi phóng tầm mắt ra xa, tầm mắt lại chỉ thu về những hình ảnh mập mờ hư ảo, nhập nhoạng không rõ nét. Tôi bị cận khá nặng. Đáng lý tôi vẫn mang gọng kính như mọi ngày, chỉ tại chị Trang bảo nó không hợp cho bộ cánh lẫn cách trang điểm, đeo kính giống y bà cụ non.Tôi đành phải bỏ ở nhà. Báo hại giờ không nhìn rõ phương hướng, không nhìn rõ ai là ai, trước mắt chỉ có sự quay cuồng thác loạn.

Đèn đốm "phụt" một cái tắt hết, nhạc chợt ngừng, trên sân khấu chỉ duy nhất chiếc đèn pha còn soi tỏa, lục tục mọi người kéo về chỗ ngồi, chiếc bàn dài tuyệt nhiên hết chỗ trống. Cocktail, rượu vang đỏ, bia Heineken... được chị có nick "Vẻ đẹp bí ẩn" mang ra (ở đây mọi người xưng hô bằng nick name thay vì tên thiệt). Trên sân khấu MC "Bô lô ba la" tuyên bố lý do cuộc gặp gỡ, anh chàng có chất giọng hài hước, cách giới thiệu ưa pha trò dễ làm vỡ tiếng cười, nụ cười lại là chứng bệnh dễ truyền nhiễm, thoáng cái cả khu tầng hầm đầy ắp mùa xuân.

-... Cuối cùng "Bô lô bô la" tôi xin trịnh trọng mời vị mạnh thường quân, nhà tài trợ chính của chương trình giao lưu, chị đã cho chúng ta mượn một nơi chốn lý tưởng để bắt nhịp câu thân mật, với mong muốn những người độc thân sớm nên giai ngẫu, người có tình sẽ gặp người có tình, người hữu duyên ắt sẽ năng tương ngộ. Tôi xin mời á hậu Dương Minh Nghi người phụ nữ quyến rũ nhất đêm nay có đôi lời thân ái

Tiếng vỗ tay nổ lốp bốp, giòn giã. Người đàn bà tóc búi cáo, trong bộ đầm nhung đen, bước từng bước kiêu sa, quý phái lên sân khấu, giọng chị hơi xúc động:
-Dương Minh Nghi mến chào hết thảy anh chị em "hội độc thân online" sự hiện diện của các bạn đêm nay là niềm vui to lớn nhất, sau ba trăm sáu mươi lăm ngày xa cách. Ba năm trời, ba lần hội họp, kẻ thành gia thất, người bước phong trần giờ gặp lại nhau tay bắt mặt mừng, vẫn thân thiết một nhà quả là vạn phúc. Đêm nay không say không về, đêm nay tình yêu sẽ là ngọn lửa bập bùng sưởi ấm những tâm hồn đơn điệu, đêm nay các bạn nên phong cho mình cái quyền được vui và chỉ vui, sự đời ta gác lại...đồng ý với Nghi không nào?

Tiếng vỗ tay rần rần, á hậu Dương Minh Nghi rời sân khấu, chị đến nâng cốc cùng mọi người, mọi người lại nhiệt thành với bầu không khí tuổi trẻ, chỉ riêng tôi mơ màng, tĩnh lặng, hai tay giữ chặt chiếc cốc thủy tinh, những câu chuyện linh tinh, vụn vặt, chắp vá được mọi người hồ hởi bàn tán, nhạc khiêu vũ vang lên nhẹ nhàng. Tiết mục văn nghệ, song tấu, đơn tấu, hợp tấu diễn ra với nhiều khuôn mặt nghiệp dư trong ngành ca hát. Bài hát "Donna" được trình bày bởi anh chàng "Masumi" thật trữ tình êm dịu, tràn trề tình cảm khiến mọi người háo hức dìu nhau ra sàn nhảy, chị Trang cặp với anh Trương, chỉ khổ cho chị Dung bị anh chàng "Mì ăn liền" mời mọc, anh chàng với thân hình sồ sệ, bậm trợn trong phát khiếp. Mọi người đi hết rồi, giờ chỉ mình tôi ngồi đây, một con bé tội nghiệp bị bỏ rơi. Tôi thoáng cười, nhưng nụ cười chợt tắt nhanh bởi ngoài tôi ra vẫn còn có kẻ tội nghiệp bị bỏ rơi hững hờ, không ai khác hơn ngoài anh chàng đối diện, anh ta ngồi trầm tư, môi khẽ hát theo tiếng nhạc, tiếng nhạc không ồn ào như lúc ban đầu, mà trong trẻo, diu mát như gió thoảng mặt hồ.

"Em theo mây bay quên cuộc đời
Đời đầy nghĩa thương đau
Mây đưa em bay đi tím trời
Và nơi đó em không nhớ tôi

Em ơi em ơi em người yêu dấu
Sao em yêu vội sớm ra đi
Em ơi em ơi em người yêu dấu
Đau lòng thay phút giây rã rời"

Tôi bất giác ngẩng đầu lên, hai tia nhìn chợt quét qua nhau, người đàn ông trước mặt thật gần, thật thân quen, dường như chúng tôi đã từng gặp gỡ. Như đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, anh cười thật tự nhiên, động tác tay chân mô tả cho lời nói cũng thật tự nhiên trong khi tôi mất hết tự nhiên và trở nên rụt rè

<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2008 20:21:42 bởi Trường Phi Bảo >
#76
    Trường Phi Bảo 09.07.2006 21:12:50 (permalink)
    -Từ buổi xe tôi vô tình quẹt phải cô, lòng tôi cứ bứt rứt mãi, tôi cứ mong lại thêm lần gặp cô, tôi không hiểu sao mình lại có ý nghĩ kỳ cục ấy, thôi thì đành tùy duyên, mà quả thật đúng là có duyên, tôi..tôi rất tin vào duyên phận, không biết chừng sẽ mở ra giai thoại mới, tôi...tôi có thể hân hạnh được làm bạn nhảy của cô đêm nay không?

    Giờ thì tôi hoàn toàn nhớ ra mọi chuyện, anh chàng mang kính đen đây mà! anh chàng tốt bụng không nở mắng tôi khi tôi đi sai luật giao thông, anh chàng đã đỡ tôi dậy và lo lắng khi thấy người tôi trầy xước rướm máu. Tôi hớp một ngụm pepsi, không biết nên nói lời nào cho phải phép, anh chàng đã tiếp bằng loạt câu hỏi ngắn:
    -Cô là thành viên mới của hội à? Cô tham gia diễn đàn lâu chưa? Nick name cô trong ấy là gì? Tôi cập nhật diễn đàn hằng ngày thấy có nhiều người mới, nhưng không biết nick nào là của cô? Cô tên chi...???

    Tôi thừ người, đôi mày chau lại rồi giãn ra:
    -Anh hỏi gì lắm thế Tony?
    Tony - Tên trong nick name của chàng, chàng không đồng ý cách xưng hô thế này nên vội phản bát:
    -Tôi Tên Thắng, tên đầy đủ Nguyễn Văn Thắng, tôi sẽ rất...rất vui nếu được nghe từ đôi môi cô gọi đúng tên tôi.

    Tới tận giờ tôi mới rõ tên anh, tôi gật gù, chuyên chú nhìn khuôn mặt đang ngẩn ra, tôi thấy đôi mắt chàng có những tia nhìn hiền hòa, tôi đọc được sự ngây ngô chờ đợi. Vâng, chàng đang chờ đợi câu trả lời ở tôi, có lẽ tôi là người vô tâm nên không cảm nhận được trong đầu chàng thế kỷ từng giây từng phút trôi qua thật nặng nề.
    -Cô có thể cho tôi biết về cô, tôi chỉ cần biết một điều thôi, tôi có thể hân hạnh được biết tên cô không?

    Thái độ chàng thành khẩn, thái độ tôi ơ hờ, ơ hờ vì mình bị lạc lõng, ơ hờ vì không gian xa lạ, tuyệt đối với chàng tôi cảm thấy vui vui, ơ hờ chỉ là hình thức ngụy trang, đúng hơn tôi đang tự khắt khe với mình, đúng hơn là tôi dè dặt, thoáng chốc tôi lại nhớ về Ninh Tuấn, phải chi Ninh Tuấn đang ngồi trước mặt? phải chi Ninh Tuấn lần đầu quen biết? nhưng Ninh Tuấn tôi chỉ có được trong thế giới ảo, thật buồn!
    -Tôi tên Bảo Bình! - tôi chậm rãi nói - Tôi chẳng thành viên trong hội, tôi đơn thuần chỉ là một người khách không mời.

    Mắt chàng chợt loé sáng, miệng không ngừng lẩm bẩm:
    -Bảo Bình, Bảo Bình, cuối cùng tôi đã biết tên cô. Bảo Bình, Bảo Bình tên hay thật. Tại sao tới giờ phút này Bảo Bình cô mới tới trong cuộc đời tôi?

    Tôi nhìn Thắng lạ lùng:
    -Một danh xưng trần tục cũng làm anh lưu tâm đến thế sao?

    Văn Thắng thành thật thú nhận:
    -Tôi đã nghe biết bao nhiêu danh xưng trần tục, nhưng kỳ thật chưa có một danh xưng nào làm tôi mãi mai xúc động

    Rồi Thắng bật dậy như lò xo, bước hai bước tới bên tôi. Một tay dang thằng, một tay xếp lại đặt sau lưng, rất trịnh trọng, chàng mời:
    -Bình, để đánh dấu cuộc hội ngộ, tôi mời cô khiêu vũ.

    Chàng có vẽ phấn khởi, trong khi tôi ái ngại:
    -Không, xin lỗi tôi chưa từng biết gì về khiêu vũ.
    -Bình yên tâm, tôi sẽ dìu Bình đi theo tiếng nhạc. Bình, khiêu vũ giống như cách tự thả lỏng cơ thể, thả lỏng lòng mình, mọi áp lực cuộc sống sẽ tan biến, trong tâm hồn chỉ còn khúc nhạc bình yên.
    -Anh nói cứ như một vũ sư ấy! Tôi cười khô khan, chân vô thức bước theo chàng.

    Nhạc nền thay đổi, điệu Tango nhường cho điệu Valse. Valse nhịp điệu thật nhẹ nhàng, tình tứ. Tôi một tay đặt trên vai chàng, một tay chàng giữ chặt eo tôi, chàng đứng thật sát người tôi, hơi thở chàng phả nóng khắp mặt tôi, chàng đếm nhịp cho đôi chân nhận thức, lúc nào tiến và lúc nào cần phải lùi, chàng thì rất bài bản, chỉ tội chân tôi luống cuống không nắm bắt được cách thức cơ bản của từng bước nhảy, thành thử từng bước nhảy cứ thi nhau nhảy trên mũi giày chàng, chàng đau, chàng có nhăn mặt, nhưng vẫn cười thật tươi.
    -Bình, cô vẫn còn đi học chứ?
    -Rất tiếc, tôi không còn diễm phúc được tới trường nữa, tôi học rất dốt!
    -Vậy không học cô hiện làm gì?
    -Công nhân!
    -Công nhân! chàng không tin, hỏi lại - Bình, cô nói thật hay nói đùa.
    -Đùa cũng có giới hạn, tôi không phải với ai cũng đều nói đùa, với tôi đùa còn tùy vào trường hợp để đùa.
    -Bình nói chuyện hoa mỹ quá!

    Tôi tảng lờ chàng, còn chàng chẳng bao giờ để khoảng trống có dịp cho sự im lặng chen vào, nên vẫn cười, vẫn nói, vẫn hỏi:
    -Bình, có thường xuyên đi chơi cùng bạn bè không, dã ngoại, picnic...? hoặc hẹn hò cùng một ai đó? tôi nghĩ cô hẳn có rất nhiều anh chàng muốn làm đuôi.
    -Tôi bạn bè không nhiều, tôi vô duyên nên chẳng có cái đuôi nào đeo bám, hẹn hò chưa từng hẹn hò, dã ngoại thỉnh thoảng có, nhưng hiếm hoi lắm mới được dịp.
    -Bình, thế cô đã từng yêu và đặt niềm tin vào một ai chưa?
    -Điều này...!

    Tôi trừng mắt với chàng, hơi có chút khó chịu. Con người sống nhất định phải cần tình yêu hay sao? Bình ơi sao mi vẫn cứ phải đối diện với đề tài này! Tình yêu trong mi đã chết rồi, tình yêu vốn không có diểm dừng, tình yêu đầy mâu thuẩn, ngộ nhận, nhầm lẫn, lừa dối, phản bội, rốt cuộc tình yêu chỉ là sự thương đau.
    -Tôi van anh đừng nhắc về tình yêu với tui. Tình yêu tôi chưa hề biết tới, tôi không có phần phước được biết tới, và tôi không bao giờ còn tha thiết chạm tới

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2008 20:39:11 bởi Trường Phi Bảo >
    #77
      Trường Phi Bảo 09.07.2006 22:38:12 (permalink)
      Nhạc luân chuyển liên tục, lần này sôi động hơn. Vũ điệu Mambo náo nhiệt, Cha cha cha vui nhộn...mọi người bắt đầu giựt hết cỡ, la hét hết sức. Thắng nói gì tôi không còn nghe rõ nữa, đầu nhức như búa bổ, tôi rời khỏi tay chàng, loạng choạng tìm về chỗ ngồi, Thắng vẫn bám theo sau. Vẫn ngồi xuống cạnh, tôi lơ đễnh nhìn đồng hồ đeo tay qua ánh sáng chớp tắt của hỏa châu trên trần, cả trên sân khấu và ở ghế ngồi. 10 giờ hơn, thời gian trôi nhanh, thời gian chẳng hề biết đợi chờ ai, tôi cảm thấy hơi mệt, dĩ nhiên tôi rất muốn ra về. Chị Trang, Dung chắc giờ vẫn còn hăng say với cuộc vui, chắc họ đã quên mất tôi. Tôi đứng dậy, Thắng cũng đứng dậy theo, tôi lườm chàng:
      -Anh đâu phải là chiếc bóng, đừng nên bắt chước tôi thái quá!

      Văn Thắng đưa tay sờ ót, mặt buồn rười rượi, tôi tiếp:
      -Tôi phải đón xe về, chút nữa nếu có hai chị nào tới hỏi tôi, anh chuyển lời giúp nha.
      -Sao cô về sớm thế?
      -Giờ này mà anh cho là sớm, anh có biết một đứa con gai đàng hoàng thì không nên đi chơi quá khuya.
      -Nhưng...có thể vì tôi cô nán lại chút xíu không?
      -Để làm gì?
      -Tôi thừa nhận tình yêu không phải giấc mộng đẹp, nhưng tình yêu biết lắng nghe, biết hy vọng, yêu một người đâu nhất thiết phải bên nhau trọn đời, bên nhau mãi mãi, mà yêu là hy sinh, là mong mỏi, là thầm cầu chúc hạnh phúc tới thật nhiều cho người mình yêu. Bình, cô hiện mất đi tự tin trong tình yêu, tôi muốn cho cô âm thanh của tình yêu, một tình yêu đã chết nhưng vẫn không ngừng hy vọng.

      Lời chàng càng lúc càng khó hiểu, nhưng lời chàng hoàn toàn thuyết phục được tôi, tôi ngẩn ra, rồi lại dợm bước, định đi Thắng lại giữ chặt tay níu tôi lại, tôi nổi nóng:
      -Anh làm trò gì vậy, buông tay tôi ra mau.
      -Tôi không thể?
      -Tại sao? - Giọng tôi sắc lạnh
      -Tại vì tôi mến cô!

      "Mến" tôi cười, nụ cười mai mỉa. Vừa lúc nhạc chợt ngừng, mọi người mồ hôi nhễ nhại, mệt ứ hự đổ về chỗ ngồi, chỉ có Thắng như sợ tôi bỏ trốn, nắm thật chắc cườm tay, chàng kéo tôi lên thẳng sân khấu trước bao con mắt ngạc nhiên pha lẫn tò mò, tôi xấu hổ quay mặt sang hướng khác, cố vùng thoát khỏi tay chàng, cánh tay chàng đầy lực, gắn chặt như gọng kềm xiết chặt tôi. Chàng bắt tôi ngồi giữa sân khấu, ở một góc sân khấu cây guitar được chàng tìm thấy, nhanh nhẹn chàng bắt lấy. Vài tiếng xì xào bên dưới làm tôi ngượng ngịu, nhưng Thắng bỏ mặc tất cả, chàng bắt đầu dạo đàn, so dây, chàng giờ như một nghệ sĩ mà cung bậc tình cảm lại thăng trầm theo nốt nhạc. Gương mặt trầm ngâm, đôi mắt đăm chiêu, giọng chàng mưa rơi, u buồn mà tha thiết. Bản "Niệm khúc cuối" truyền cảm đến từng hơi thở, tâm hồn tôi bỗng dưng mà nhẹ nhỏm, thanh thoát.

      "Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
      Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây
      Dù có gió, có gió lạnh đầy
      Có tuyết bùn lầy, có lá buồn đầy
      Dù sao, dù sao đi nữa tôi cũng yêu em..."

      Giây phút chàng hát, thời gian ngưng đọng, tôi hoàn toàn xúc động. Giây phúc chàng hát triệu tế bào yên nghe, tôi hoàn toàn mê mẩn, mọi đau khổ, bi lụy tiêu tan theo cảm xúc.

      "Rồi mai cho em thêm ấm áp cuộc đời
      Tìm nhau, cho nhau giá nát, giá nát tim đau
      Vòng đôi tay ôm muôn tù đày
      Tóc rối bạc màu, vết dấu tình sầu
      Nhìn em, nhìn em giây phút muốn nói yêu em..."

      Quả thật chàng đang nhìn tôi, trái tim run lên bần bật, khi ánh nhìn chàng rơi khắp người tôi, dán chặt vào tôi. Âm thanh tình yêu chàng nói chính là âm thanh này à? tôi cảm giác môi mình tê dại, tôi nghĩ mình phải tìm cách gì đó chống trả lại thứ âm thanh huyễn hoặc này, vô thức tôi dùng tay bịt chặt hai tai, vô thức tôi cởi cả đôi giày cao gót mà chạy xuống sân khấu, vô thức thoát ra ngoài tầng hầm. Thế mà tôi nào đâu đã được yên, tiếng hát vẫn đuổi theo, bao ánh nhìn lạ hoắc vẫn dõi theo, bước chân tôi vấp phải viên đá cuội, suýt té.

      "Xin cho anh, anh như cơn ngủ
      Ru em, ru em vào mộng
      Đưa em vào đời
      Một thời yêu đương

      Cho anh xin, xin em gối mộng
      Cho anh ôm em, ôm em vào lòng
      Xin cho một lần,
      Cho đêm mặn nồng,
      Ta yêu nhau vợ chồng"
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2008 07:35:42 bởi Trường Phi Bảo >
      #78
        Trường Phi Bảo 11.07.2006 21:28:26 (permalink)
        Chương 26

        Về đến nhà cũng là mười một giờ. Con hẻm hôm nay đèn tắt ngọn nên bóng tối được dịp tối hơn, tôi thất thểu lê từng bước chân trần đi trong đêm giá lạnh, thần trí mệt mỏi, có chút xíu lo lắng. Dừng trước cánh cửa sau khép hờ, tần ngần ít phút, tôi kéo nhè nhẹ cánh cửa, cánh cửa lại quái quỉ kêu lên kèn kẹt chói tai. Trong nhà tối thui, trên lầu tối thui, dường như cả nhà đang ngon giấc. Tay dò dẫm tìm công tắt đèn, đèn được bật, sáng trưng, ánh sáng ập vào mắt hơi chói, tôi lại bước lên từng bậc thang, nhưng trên bậc thang đã có một bóng người chắn ngang, tay khoanh tròn, đứng đợi, tôi giật mình kêu:
        -Ồ,...Mẹ!

        Mẹ nghiêm nghị hỏi tôi:
        -Đi làm về rồi con còn đi đâu nữa vậy? có biết khuya rồi không?

        Tôi cúi đầu im lặng, mẹ chộp ngay vai tôi lắc mạnh:
        -Dù có đi đâu cũng phải gọi điện về báo nhà một tiếng!
        -......
        -Bình, mẹ cứ thấp thỏm ngóng xuống đường trông con.
        -......
        -Mẹ lo lắm, mẹ sợ con xảy ra chuyện không hay!
        -......

        Mẹ nói rất nhiều điều mà tôi thì câm như hến, tôi cảm thấy day dứt, hối lỗi, phải chi mẹ giáng cho tôi một cái bạt tay đặng tỉnh người thì tốt biết mấy! hồi lâu giữa hai mẹ con tôi là tiếng thở dài, hồi lâu tôi mới sực nhớ ra mình chưa xin lỗi mẹ, mẹ đầy bao dung, mẹ nhìn tôi âu yếm, bất giác người lắc đầu, líu lưỡi:
        -Con, con ăn vận gì model thế? lại còn trang điểm thật đậm nữa, rốt...rốt cuộc hôm nay con đã đi đâu, làm gì?
        -Con xin lỗi - tôi phân trần - con dự tiệc khiêu vũ ở nhà người bạn, mọi thứ trên người con đều do chị bạn cho mượn, chị ấy hóa trang con thành ra thế này, tóc con chỉ là bộ tóc giả, mẹ yên tâm con chẳng có làm gì nông nổi đâu - Xoa xoa mu bàn tay của mẹ- con mệt rồi, con muốn đi ngủ, mẹ cũng cần phải ngủ sớm- tôi lý sự - con không phải là đứa hư hỏng đâu, mẹ đừng lo mẹ nhé!

        Dành khoảng thời gian ngắn cho việc tẩy trang, tắm gội, trước khi chui vào mùng tôi còn lén qua giường mẹ, đặt nụ hôn lên trán mẹ, sau đó thì đánh một giấc dài tới sáng.

        Sáng ra như con gà mắc đẻ, tôi cuống cuồng, lăng xăng, ăn mặc giản dị, chải sơ mái tóc, rồi đạp xe như bay tới công ty, tới công ty mua qua loa ổ bánh mì chả lụa là chạy thẳng vào xưởng, chuông reo vừa kịp lúc xe đổ bãi, tôi nhanh nhảu bay vào cuộc họp, mọi người đã xếp hai hàng nhìn tôi lạ lẫm, Bảo nở nụ cười thân thiện, một ngày mới lại bắt đầu Bình ơi!

        ***
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2008 21:29:03 bởi Trường Phi Bảo >
        #79
          Trường Phi Bảo 12.07.2006 20:52:33 (permalink)
          Trưa hôm đó, Quốc Bảo có gặp riêng tôi. Anh chàng trông thật bí hiểm, nụ cười khuyết luôn ẩn trên khuôn mặt chữ điền. Câu đầu tiên Bảo đã đi thẳng vào vấn đề:
          -Bình, dạ vũ đêm qua vui không?

          Tôi ngạc nhiên:
          -Sao Bảo biết!
          -Chị Trang sáng sớm vào kể hết cho kho nghe.

          Hóa ra những ánh mắt lạ lẫm dành cho tôi ở buổi họp, chính tại nguyên nhân này. Chị Trang rõ lắm chuyện, tôi giậm chân, lắc đầu:
          -Chẳng có gì vui vẻ, một chốn cuồng nhiệt thì không thể nào thích hợp với Bình, Bảo nên ghi nhớ điều này!
          -Thiệt không?

          Bảo nghi hoặc hỏi, tôi gắt gao lời:
          -Sao Bảo hay vặn vẹo người khác thế?
          -Tôi chỉ quan tâm chút đỉnh thôi, nghe nói họ là dân trên net, mà dân trên net thì phức tạp lắm.

          Phức tạp, không những phức tạp mà còn lộn xộn, từ lộn xộn nẩy sinh nhiều hậu di chứng, Phạm Ninh Tuấn chính là hậu di chứng làm đau rát trái tim tôi. Đứng tựa lưng vào tường, buồn ủ rủ, mỗi lần nghĩ về Phạm Ninh Tuấn thì tôi cơ hồ chẳng mấy vui.
          -Chị Trang còn nói gì khác không?
          -Nhiều lắm! -Bảo khẳng định- tôi không hiểu rốt cuộc Bình có hành động gì, làm gì, thì cũng đừng nên quá nhạy cảm, đừng bao giờ thích ai một cách dễ dãi, khi chỉ nghe họ đàn và hát...

          Tôi mở to mắt nhìn Bảo, tôi hiểu điều Bảo ám chỉ, tiếng nhạc, tiếng cười nói vẫn còn xoáy trong óc, tiếng guitar hòa lẫn tiếng hát của gã đàn ông hữu duyên mà tương ngộ vẫn còn xoáy trong óc, tiệc khiêu vũ giờ đọng chút dư âm, điềm tĩnh, đặt tay lên vai Bảo, tôi nói chân thành:
          -Tôi không còn tin bất cứ thứ gì thuộc về thế giới ảo, tôi không muốn quay lại lối mòn xưa, tình yêu trai gái với tôi đã không còn tha thiết, ngày nào vết thương cũ chưa lành, xin cậu hãy để tôi yên.

          Chỉ cần trút ra bấy nhiêu từ là đủ, tôi quay người chạy ra bồn nước, bỏ mặc Bảo muốn hiểu sao thì hiểu, ra bồn nước rửa tay, rửa mặt tôi lại chạm phải chị Trang, chị Dung, hai chị đang ngồi bốc võ khoai lang ở bên máy ép cao tần:
          -Em thế nào rồi? vẫn ổn chứ? -

          Chị Dung nheo mắt ra dấu với chị Trang. Tôi kéo ghế ngồi xuống cạnh
          -Ý chị là sao?

          Chị Trang đưa củ khoai lang đã được bốc sạch võ cho tôi, tôi máy móc cầm lấy:
          -Trái tim em vẫn còn nguyên trong lồng ngực chứ!

          Tôi đanh mặt lại:
          -Đừng trêu em!
          -Thôi, không đùa nữa! nhưng cái này tụi chị chưa hề xem đâu nha- chị Trang nhìn chị Dung cười, chị Dung lại nắm chặt tay tôi dúi vào mảnh giấy bị nhàu nát
          - Giữ cho kỹ trái tim của người ta đó

          Vẫn giữ sự nghiêm túc,tôi cầm củ khoai, cho mảnh giấy vào túi áo, tôi rảo bước về kho. Về kho, lũi vô góc kín tôi len lén mở ra xem, thật ngạc nhiên trong mảnh giấy chỉ ghi có mỗi cái nick name "Tonythang2003@yahoo.com" phía dưới ghi dòng chữ "Đợi em trong mơ"
          Mảnh giấy không làm tôi mải mai xúc động, thư giản bằng một nụ cười tươi tắn, tôi hăng say để tâm vào việc

          Công việc không lập lại đúng tuần tự, mà công việc cứ phát sinh thêm. Thời kỳ này hàng hóa ngang nhiên giảm sút, thời gian rỗi rãi hơi nhiều, công nhân thì vẫn sản xuất đều tay, nhưng sản phẩm thì luôn hạn chế, số lượng cũng giảm bớt một, hai phần trăm. Việc chi viện bải bõ, hàng xuất ra nước ngoài từng đợt theo đơn đặt lai rai, theo lời giảm đốc có lẽ cuối tháng công mới nhập về đầy đủ.

          Hết việc làm trong kho, không đơn vị nào cần chi viện, như sợ chúng tôi thất nghiệp, bà quản đốc Quách Thu Tần liền kéo hết cả bọn ra dọn nhà nghĩ, nhà nghĩ là một cái động dơi nằm phía sau phòng bảo vệ. Trong kho vật tư, mỗi khi nhắc tới "nhà nghĩ" ai nấy cũng rùng mình, còn tôi thì lại là lần đầu.

          Lần đầu tới nhà nghĩ, chỉ cần đứng trước cánh cửa rào thôi là đã ngửi được mùi ẩm móc hắc ra, bước vào trong cảnh vật đập vào mắt thật dơ bẩn, mạng nhện giăng đầy, cột tường bám rêu, phân dơi rớt đầy trên mấy tấm thớt, mouse, và thùng nằm la liệt, gân góc đổ đống, vải nằm từng chồng cao, mùi chuột chết và muỗi mồng vây chặt, có người bảo "động dơi ngoài dơi ra còn có cả rắn hổ", thiệt khiếp.

          Chị Châu phải đốt một nhúm nhang thơm, đoạn rảo khắp vòng hong khói, nhằm xua bớt mùi mốc meo, bùn đất. Bảo lên kho linh kiện xin một mớ khẩu trang, chị Ngọc mang băng keo, kéo, dây buộc hàng đặng đóng thùng cho ngăn nắp. Rõ khổ cho cái đời công nhân!
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2008 21:52:17 bởi Trường Phi Bảo >
          #80
            Trường Phi Bảo 14.07.2006 21:03:35 (permalink)
            Thực tế thì công nhân vốn là những người chịu cơ cực, khổ sở, đâu có một sản phẩm tiêu dùng nào mà không có bàn tay công nhân tạo ra chứ! Tâm trạng mọi người lúc bắt tay vào việc dường như không thoải mái tinh thần, bực bội như ai đó bức bách, phẫn uất thành căm giận, lúc đầu có chỉ trích nặng nề thái độ và nhân cách của bà Quách Thu Tần, một người đàn bà chỉ biết bám đuôi chủ, thích lo mấy chuyện bao đồng, chuyên dùng thủ đoạn, lại hay tính toán, thù vặt, nhỏ nhen...khắp công ty hầu như gần toàn bộ là chẳng mấy ưa bà quản đốc kho vật tư. Nghĩ cũng thiệt buồn, dù sao bà Quách cũng đáng tuổi mẹ, dì, một người đứng tuổi, sự kính trọng và vị nể bà chẳng được có. Miệng thiên hạ mặc thiên hạ nói, miễn sao tôi không mếch lòng ai, miễn sao mình giữ đúng chức phận.

            Tôi lại sống với ngày tháng không tình yêu, cởi mở hay khép kín tôi đều dung hòa được, thỉnh thoảng còn múa bút làm thi, viết cho mình, cho quá khứ, viết về một thời đã xa. Tình yêu như ánh trăng, khuyết rồi tròn, tình yêu tan rồi hợp, dù tình yêu trong cõi lòng đã chết, nhưng tôi đâu thể cấm được nàng thơ thổn thức tương tư. tuyệt nhiên khoảng thời gian này tôi không hề viết văn, tôi không còn mơ mộng trở thành nhà văn, với tôi giờ chỉ viết tặng riêng mình, cuộc sống giản đơn, cuộc sống rối rắm, cuộc sống muôn mặt, nhạy cảm nên mới phải cầm bút viết, cứ là một cô công nhân bình thường, năng động, cứ sống mà không rõ mục đích, tới đâu hay tới đó, tốt thì chắc chẳng tốt, nhưng chí ít giúp mình không quá đi vào gò bó, gập khuôn của xã hội, "Danh và Lợi" mãi đuổi nhau theo nhân tình thế thái. Câu chuyện tiệc khiêu vũ tôi không còn nhớ gì nữa hết, cũng như quên sạch gã đàn ông cùng tiếng ca u hoài, mảnh giấy ghi địa chỉ mail và bốn chử "đợi em trong mơ" tôi vứt từ lâu.

            Một tháng nữa lại trôi qua, kho vật tư ngày nào như ngày nấy, cãi cọ, la ó, lung tung hàng, nhập - xuất - tồn cái gì cũng xảy ra sự cố, hàng bắt đầu có hiện tượng kém chất lượng, tay kéo, bánh xe, thanh đế, gù... mắc chứng hư hao nặng, vải vóc tùm lum màu sắc, mỹ kim và đai viền nhập sai quy cách. Mọi người cứ bị bà Quách quay như dế, quá sức thì hăng máu, bất chấp lễ độ, cách cư xử, văng tục, chửi bới...tôi chứng kiến tình trạng này riết mà đâm chán nản.

            Thoăn thoắt đã là giữa mùa đông, tiết trời se lạnh, sức khoẻ tôi vốn yêu ớt nên hể ra khỏi nhà đều khoác chiếc áo jean bên ngoài, bệnh phong thấp trong thời kỳ này lại hành tôi buốt nhức, chứng thiếu máu lại tìm đến tôi mỗi tuần một lần, thuốc tây rồi chuyển sang thuốc nam, tôi duy trì sự sống bằng thuốc. Bảo trong thời kỳ tôi bị đau ốm đã không ngừng giúp đỡ. Trong công việc luôn bao che, bênh vực, trong cá nhân tình bạn lại hết lòng an ủi, động viên. Lãnh lương ứng chúng tôi thường rủ nhau dạo nhà sách đọc ké truyện Quỳnh Dao, ăn chè thái ở Nguyễn Tri Phương, siêng lắm mới đạp xe ra Sư Vạn Hanh ăn bò bía, bánh xèo Miền Trung. Bảo bỏ hết sự hoang tưởng, cách nói trẻ con, suy nghĩ trẻ con, Bảo giờ tập làm người an phận, Bảo biết nghĩ nhiều tới mẹ, lương tháng nào về cũng đều đưa gởi mẹ hết phân nữa. Thế giới ảo Bảo cũng ít viếng thăm, chỉ có tôi trong thời gian tâm tình chưa khai nhụy nở hoa, tôi lại lần mò tìm về lối mòn xưa. Lần trở về này âm thầm, lặng lẽ, trang web vẫn còn nguyên đó, nhưng người xưa nghe nói đã khuất bóng lâu rồi, nhiều khuôn mặt vô hình giờ chẳng còn ai nhớ tôi, ngoại trừ mấy topic thơ được tôi post thêm nhiều bài thơ mới, mở hộp mail ra, hòm thư chất đầy mail quảng cáo, mở yahoo chat lại nhận trên mấy chục tin nhắn ngắn dài, lạ lùng hơn nữa là trong số mấy chục tin nhắn ấy chỉ có của một người mang nick "Tonythang2003"

            Nội dung đại khái chỉ hỏi thăm, chỉ mong gặp, ấn tượng buổi đầu sâu đậm, nhớ người gấp vạn lần, biết bao giờ lại có duyên hạnh ngộ? Đợi em trong mơ! Đợi em trong mơ...cuối cùng: Anh đã nhận ra em trong mơ, sự khởi đầu của anh!

            Đầu tôi lý trí bắt đầu bị bao phủ bởi muôn câu hỏi, trái tim lại bắt đầu nhạy cảm với ngôn từ. "Bình ơi tại sao lại có thể như thế được? anh ta tại sao biết được nick Ngọc Thố của mi? không thể nào đâu, anh ta chắc gì lại là định mệnh của mi? Bình ơi đừng chú ý tới những lời ảo mộng, lời ngọt ngào? Ninh Tuấn đã dập tắt niềm tin, hy vọng ở mi, mi cũng đừng tiếp tục đặt niềm tin hy vọng vào ai nữa? mi có cha, có mẹ, có ông, có bà, có cô chú, nhiều anh chị em, họ chính là tình yêu, là tình yêu thật sự cần thiết, mi phải tập hài lòng với hiện tại! "

            Vâng, người biết bằng lòng với hiện tại là người đủ để thành công trong cuộc sống! câu hỏi vẫn lỡn quỡn không đáp án, khoảnh khắc mụ mị bất chợt nick chàng hiện lên và cháy sáng, chiếc khung con đối thoại khẻ lung lay trước mắt, tôi nhận được câu chữ thân thiện:
            -Chào em! Em khoẻ chứ?

            Tôi có chút cuồng ngông, tôi cảm thấy nên để cho chàng hụt hẩng, nên để chàng cảm thấy chơi vơi... tay lick nhanh chuột out, vô thức lick tắt cả máy, tôi vội vã đứng dậy, vội vã trả phí dịch vụ, tôi về nhà mang theo bầu tâm sự nửa vời. Ninh Tuấn lại đến trong mơ, bên chàng là Hàn My, họ đang cười nhạo tôi, họ đẹp đôi, họ hạnh phúc, họ...sao nở thốt chi lời nguyền rủa "Hạnh phúc không bao giờ đến với con người giả dối như cô, đừng mơ, đừng mơ sẽ tìm thấy hạnh phúc...ha ha...ha ha..." nước mắt rơi nghiêng một bên gối nằm, tôi ngủ trong giấc ám ảnh, đa đoan.
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2008 08:09:09 bởi Trường Phi Bảo >
            #81
              Trường Phi Bảo 16.07.2006 15:06:43 (permalink)
              Chương 27

              Không thể kết thúc dễ dàng một câu chuyện, và câu chuyện đời tôi không chỉ có mỗi Phạm Ninh Tuấn là tình yêu. Người ta nói "Tình đầu là tình dang dở; tình sau mới thật thiên thu". Đời người như giấc mộng, như cánh hoa lúc nở lúc tàn, quy luật muôn đời bất suy bất biến, mỗi một con người trong nhân loại tỉ tỉ con người, số phận chẳng ai giống ai.

              Tôi còn trẻ, con đường phía trước còn dài, thất bại không có nghĩa là bỏ cuộc, tôi vẫn đang đi, cánh chim cô độc đang xoãi mình tìm về tháng ngày bình yên. Hoang đường, hoang đường quá, bình yên chỉ ở tâm linh, mà tôi hiện giờ rất rối rắm. Công việc cuối năm bao giờ cũng bộn bề, chú Mười từ sau đợt tăng lương, đã đột nhiên trở quẻ, chú học tánh bác Bồng, ngồi mát hưởng lộc, đám con trai Vật Tư (trừ Bảo ra) rơi vào tình trạng biếng nhác, trốn việc ra ngồi ngoài toilet bàn chuyện thời sự, cá độ, cờ bạc...nhiều cá nhân bị mang kiểm điểm, loa văn phòng tám tiếng phát gọi liên tục, bà Quách càng lúc càng khắt khe hơn, nhưng bà hoàn toàn chưa đủ trình độ để quản lý nhân công, bà chỉ sai khiến được những kẻ dễ bảo như chị Trang, anh Thái, còn những ai không nghe lệnh bà thì bà bỏ mặc họ nhởn nhơ, thành thử trong kho luôn xảy ra xung đột, và vai trò từng cá nhân luôn thay đổi tùy hứng, tôi giờ không còn làm phụ kho nữa, tôi chính thức đứng trong đội ngủ giữ hàng.

              Giữ hàng thì không đơn giản đâu, nó làm tôi nhức óc mấy ngày trời, chị Châu đột nhiên đi cắt avadam, xin nghĩ nữa tháng, công việc của chị do tôi phụ trách, tôi phải tập cách tính định mức, tập nhập hàng theo số kiện, bực mình nhất cứ tính lộn số, thành thử phát sai hàng, bị gọi lên văn phòng ngày như cơm bữa, bị la mắng, bị mấy người chuyền trưởng đe nạt, có lúc tức tối quá tôi khóc một hơi. Rồi khi chị Châu vào làm việc lại thì công việc bị tôi làm cho rối càng thêm rối.

              Sau vụ việc ấy tôi quyết trở lại làm phụ kho, nhưng bà Quách lại cứ khăng khăng tôi có tiến bộ, thế là bắt tôi phụ giữ đinh óc với chị Ngọc, tôi lại rơi vào khốn đốn, làm quần quật suốt không được ngơi tay, sức con gái mà cứ ngỡ con trai, cánh tay thon mền của tôi chai sần, làn da cũng ngâm ngâm, quần áo lúc đầu tươm tất, về tới nhà chẳng khác gì đi bụi, vừa bẩn vừa cũ, Bảo nhiều lúc trách tôi sao cứ phải ôm vào mình trách nhiệm chi cho khổ, mà nếu tôi không ôm trách nhiệm thì ai sẽ ôm, chẳng lẽ đùng đẩy hết người này người nọ, sống đâu nhất thiết phải ích kỷ, so đo, sống là phải biết nghĩ cho mình và cho người.

              Khổ đau, cay đắng chỉ mới bắt đầu thôi Bình ơi! Tôi thầm nhủ, chuyện buồn, chuyện vui ở công ty tôi chỉ giữ trong lòng, chẳng muốn tỏ bày hay tâm sự, mẹ nhiều lúc thấy con gái mình trầm tư nên có hỏi thăm, mà tôi thì chẳng muốn mẹ bận tâm hay lo lắng cho sự khó nhọc vất vả của mình, nên chỉ cười, câu cửa miệng không bao giờ thay đổi "Con vẫn sống khoẻ mẹ à!"

              Thế đó, tôi là thế đó, áp lực công việc cứ đè nặng tinh thần, tôi đâm ra bị tress lúc nào không hay. Cáu giận, nổi đóa, vô duyên vô cớ, mặt lúc nào cũng nhăn nhăn, bí xị, hiếm lắm mới tìm thấy nụ cười ở môi tôi, chả trách sao mà ở Tán Nút, Bao Bì mỗi tối tăng ca lại hay hát hò, than vãn, có người còn làm thơ mỉa mai cho cái kiếp làm thuê bị bóc lột, họ rỉ tai nhau rằng:

              "Đời công nhân tìm đâu ra hạnh phúc
              Cổng công ty đã khép chặt chữ tình
              Lấy công ty làm mái ấm gia đình
              Lương hằng tháng thay người tình trong mộng"
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2008 08:15:52 bởi Trường Phi Bảo >
              #82
                Trường Phi Bảo 22.07.2006 13:01:22 (permalink)
                Bài thơ thực tế hóa lòng người, cứ mỗi lần nghe phải, lòng buồn đến tái tê. Nhưng tôi thú thật trong lúc này chẳng còn con đường nào tốt đẹp để đi cả. Tôi đành phó mặc hết, buông xuôi hết, con bé Bảo Bình giờ hoàn toàn sống cuộc sống đơn điệu, ngày đi làm hai buổi, tối tăng ca, đêm về mỏi mệt thì giăng mùng trải chiếu ngủ lấy sức. Mẹ tôi ngày nào cũng mua sẵn đồ ăn thức uống tẩm bổ cho tôi, mẹ lo lắng cho tôi nhiều lắm, mẹ sợ tôi vất vả nên mọi công việc nhà đều âm thầm gánh vác, anh em tôi thân ai nấy lo, chỉ có ba tôi là sáng say, chiều xỉn, tối nhậu nhẹt. Nhìn cảnh ba chè chén, tôi hiểu mẹ rất khổ tâm, nhiều lần hai mẹ con nằm bên nhau tâm sự tận khuya, chỉ để cho vơi bớt phần nào uẩn uất. Vâng, cứ nói hết ra những sầu đau chất chứa, con người sẽ nhẹ nhỏm. Giữa hai mẹ con giờ không còn gì để mà giấu giếm, bầu tâm sự quá lớn một hai giờ không thể nào trút cạn. Tôi kể mẹ nghe sự bức hiếp của mấy ông chủ Đài Loan, sự hà khắc nơi bà quản đốc, khó chịu khi phải coi bản chữ tiếng Hoa theo cách tượng hình, tập hiểu nghĩa sao cho hàng nhập về không lộn, ngày nào cũng nghe họ xí xô xí xào, ngày nào cũng thấy chuyện hơn thua, tranh chấp...mẹ nghe tôi nói mà ứa nước mắt, người chỉ biết khuyên tôi nhẫn nhịn, vậy còn người thì sao? vừa lo cho chồng, vừa chăm sóc con, hơn nửa cuộc đời cay đắng chất chồng, thân phận người phụ nữ sao mà lắm thiệt thòi, từ ngàn xưa đã ba chìm, bảy nổi, chín lênh đênh. Mẹ chính là người phụ nữ tôi đặt trọn niềm kính yêu tha thiết.

                Mới đó đã là mùa giáng sinh, công ty tôi nằm ở ngay khu xóm đạo, khắp cả con đường dài, các hộ dân đã chuẩn bị làm hang đá giả và trang trí cây thông Noel. Thời tiết trở lạnh đều, tôi dạo này bỏ cả tăng ca, mặc bà Quách khiển trách, mặc ông La xưởng trưởng dòm ngó, tôi chỉ thích đạp xe lang thang ra khu nhà thờ, ngày nào tôi cũng đặc cách cho phép mình lui tới "Giáo Xứ Nam Hải". "Giáo Xứ Nam Hải" cách nhà tôi không mấy xa, chỉ đạp xe qua cầu Chánh Hưng chạy ít phút là tới, mà nơi ấy cũng gần nhà cô Mai nữa. Rỗi rãi tôi lại sang chuyện phím với cô, vô tình hay bất chợt, hữu duyên gặp Tuấn với anh Vũ , bốn người lại vui vẽ rủ rê đi ăn Lẩu, rồi hồi tưởng lại thời đi học, nhắc nhở nhiều tới kỷ niệm bạn bè, thầy cô... cái thời nổi đình nổi đám ấy giờ còn đâu? trước mắt chỉ cô đọng một vũng sầu nuối tiếc.

                Ngày 24 tháng 12, tôi lại tới giáo xứ. Giáo xứ hôm nay trang hoàng lộng lẫy, đèn đuốc sáng choang, hang động đức Giê Su thật to, mấy tấm bạc được tạo dáng rất công phu, hàng cây bông gòn giả trông y như thật. Hôm ấy trang phục dành cho thiên chúa là áo dài khăn đống, trang phục truyền thống của người Việt Nam, nét tây chợt nhiên mộc mạc hẳn. Cây thông sặc sỡ đứng ở một góc vương cao ngạo nghễ nhìn các tín đồ đang lũ lượt kéo vào thánh đường, giáng sinh đông vui như ngày hội, tượng đá thôi cũng biết mỉm cười hạnh phúc. Chỉ có tôi vẫn lẽ loi một mình. Hồi lúc tới đây, tôi có ghé tạc nhà cô Mai rủ đi lễ chung, nhưng cô không có ở nhà, bác Kính bảo cô đưa bọn nhóc ra nhà thờ Đức Bà xem pháo hoa. Giờ tôi rất lạc lõng, tín đồ đều tập trung hết vào bên trong làm lễ, khuôn viên bên ngoài thưa thớt hẳn người, chỉ có tôi nhặt từng viên sỏi ném vu vơ phía trước, chỉ có tôi mới thơ thẩn đi vòng quanh ngơ ngác, bởi tôi chẳng phải tín đồ của chúa, tôi chỉ là một con bé ngốc thích sự hiền hòa nơi chúa mà thăm viếng.
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2008 21:47:27 bởi Trường Phi Bảo >
                #83
                  Trường Phi Bảo 25.07.2006 12:50:25 (permalink)
                  -Xin chào , con chiên lạc đàn của chúa.

                  Giọng nói đàn ông vẳng sau lưng tôi, tôi bất ngờ quay lại, người đàn ông hôm nào đây mà, cái người biết tạo ra thứ âm thanh tình yêu, cái người làm tâm hồn tôi có chút hoảng loạn, cái người chỉ biết tin vào duyên phận ...nhưng cái người này chắc chẳng thể nào hiểu trái tim tôi đang tự đóng thành băng, tình yêu chai cứng theo mạch nguồn cảm xúc.
                  -Tôi không phải là con chiên của chúa-  tôi cười bâng quơ - tôi là người ngoại đạo, tôi là con bé cô đơn đang đi tìm sự lạnh lùng nơi tâm tưởng. Còn anh?
                  -Tôi giống cô! Văn Thắng so vai - tôi cũng là người ngoài đạo, tôi cũng cô đơn, tôi đang trong cuộc hành trình đi tìm một nửa - Chàng ngẫu hứng ngâm luôn đoạn thơ " Tôi đi tìm cái nửa của tôi - Đặng Quốc Vinh" thật hay!

                  "Tôi đi tìm cái nửa của tôi
                  Nhưng tìm mãi đến bây giờ chưa thấy
                  Nửa của tôi ơi! Em là ai vậy?
                  Sao để tôi tìm, tìm mãi tên Em..."

                  Ngữ điệu bài thơ sao mà dễ thương thế! cảm giác đựơc người ta đọc cho nghe một bài thơ hay ít nhiều gì cũng gây chút xúc động. Trái tim tôi chưa hoàn toàn đóng băng, chắc tại một nửa chưa thật sự tìm thấy.
                  -Anh lãng mạn quá, anh không sợ rằng mình sẽ khổ hay sao?
                  -Tôi chưa thật lãng mạn lắm đâu! - Như hơi thắc mắc, chàng hỏi - lãng mạn thì có gì mà phải khổ?
                  -Có chớ! khổ vì yêu, khổ khi thất tình, khổ vì sống không thật với cuộc sống, lãng mạn mà va trúng thực tế có ngày sẽ ê mình.
                  -Cô nói bi quan quá, chắc cô cũng từng khổ vì những điều ấy.

                  Tôi tái mặt, vội quay lơ lẫn tránh ánh nhìn soi mói nơi chàng. Trong thánh đường giờ là lúc mọi tín đồ đang cao giọng hát thánh ca, âm hưởng nghe khó hiểu, bởi tôi có là con của chúa đâu. Tôi theo tôn giáo, tôi không phản hồi, tôi không bỏ đạo nào, theo đạo nào, trong tôi chưa từng có sự chọn lựa. Chính vì chưa có sự chọn lựa đúng đắn mà tôi đã mất đi Ninh Tuấn.
                  -Chết chửa! - chàng chợt kêu to - đáng lẽ tôi phải hát thánh ca chung với họ, giờ chạy lên bục làm sao đựơc, thiệt tình là có tập ráo riết, thế mà...thế mà...-Thắng lúng túng trông thấy tôi đang nhìn chàng chuyên chú, khó hiểu pha lẫn lạ lùng, có lẽ do khó hiểu nên buộc lòng chàng phải giải thích - tôi mặc dù không có đạo, nhưng vẫn thích tham gia vào những hoạt động công ích, từ thiện hay tin lành tôi điều muốn làm, đàn ca hát xướng là năng khiếu tôi có.

                  Người đàn ông trứơc mặt chẳng thể nào làm tôi thấy thành kiến, anh ta có vẻ thật thà, nói năng cũng rất học thức, muốn ghét cũng ghét không được, muốn giận cũng giận không xong. Thánh ca vẫn còn hát, ngoài đường vẫn còn đông xe cộ, cao hứng chàng nắm tay tôi chạy ra khỏi cổng, không đợi tôi kịp phản ứng, chàng kéo tôi tới chỗ xe bán cá viên chiên, nói với gã bán hàng:
                  -Anh cho tôi hai xâu cá, hai xâu tàu hủ, tương ớt đầy đủ

                  Tôi ái ngại hỏi:
                  -Anh thích ăn mấy thứ này à?
                  -Hồi nhỏ tôi rất thích ăn, và giờ khi tuổi lớn tôi vẫn không thay đổi khẩu vị

                  Chỉ ít phút sau trên tay tôi đã có cá viên chiên, và tàu hủ, mùi dầu nóng mũi, chúng tôi vừa ăn vừa rảo bứơc dài dài qua các vỉa hè, xem người ta bày bán hàng, nhạc giáng sinh réo rắt vui nhộn ở mấy tiệm băng đĩa, bắp nướng, mía lau góc nào cũng thấy, thời buổi cạnh tranh có khác, dừng chân trứơc chỗ bán quần áo ông già Noel, chàng mua hai chiếc mũ bằng nỉ màu đỏ, có dòng chữ "Giáng Sinh Vui Vẻ" bằng kim tuyến lấp lánh, chóp mũ có hình ngôi sao nhỏ xinh bằng lông mịn, chàng vội chụp lên đầu tôi, rồi chụp cả lên đầu chàng, hài hứơc chàng mua thêm hàm râu giả, trắng toát, mang vào hai mang tai, cười híp mắt, giả tướng đi lụ khụ, trông chàng thật hóm hĩnh.
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2008 21:58:09 bởi Trường Phi Bảo >
                  #84
                    Trường Phi Bảo 26.07.2006 23:16:29 (permalink)
                    Chúng tôi đi lòng vòng khắp Giáo Xứ Nam Hải, chưa đủ vui chàng về nhà mang chiếc a còng ra chở tôi xuống khu xóm đạo tham quan, không hiểu sao tôi lại can đảm ngồi sau lưng gã đàn ông xa lạ. Đêm ấy tôi thật dễ tính, chẳng phản đối, mà cũng chẳng chạy trốn, chẳng nghi ngờ, mà cũng chẳng sợ hãi, tôi dường như không biết sợ là gì nữa rồi. Thử một lần tin vào trực giác, người đàn ông trước mắt có lẽ không giống người xấu. Nếu là người xấu thì chắc chẳng bao giờ biết thơ thẩn, nếu là người xấu thì chắc đâu có đàn guitar thật giỏi, và hát thật hay.

                    Xóm Đạo đông vui, có thêm phần náo nhiệt, người chen chúc như nấm, các bãi gởi xe đều kẹt cứng, khó khắn lắm tôi và chàng mới tìm được một bãi đổ còn trống, khó khăn lắm mới chen lọt vào đám người phía trước, trời mát lạnh, nhưng do số người quá đông, nhiệt lượng bản thân tỏa ra quá lớn làm chung quanh ấm áp hẳn. Không biết tự lúc nào mà tay tôi đã nằm gọn trong tay chàng, chàng dẫn tôi đi một cách rất đường hoàng, tự nhiên, còn tôi dù sao cũng con gái con đứa, trong tình huống lúc này làm sao không thẹn đỏ mặt, làm sao không ngượng ngùng.

                    Chàng đưa tôi đi xem những hang đá thật to, thật đẹp, mua cho tôi mía gim, đậu phộng luộc, dẫn tôi xem bắn pháo bông, và chụp hình thật nhiều... tôi phó mặc cho sự sắp xếp của chàng, tôi ơ thơ cười nói, có khoảng thời gian chàng hát cho tôi nghe, có khoảng thời gian tôi thiêm thiếp ngã đầu lên vai chàng, nhưng rồi không thể ngủ, chuyện cũ như thước phim được quay lại, càng quên càng nhớ!

                    "Đời là tiếng khóc không thành lệ
                    Người là cay đắng giết đời tôi"

                    Có lẽ đúng như thế! khi ta yêu một người mọi tâm tư tình cảm đều dốc hết vào người ấy, khi ta mất đi người ấy, thì mọi thứ quanh ta đều vô nghĩa. Tôi cười buồn với Thắng:
                    -Thôi mình về đi anh!
                    -Còn sớm mà! -Thắng mơ màng nhìn tôi - tôi đang vui, cô đừng cắt ngang niềm vui của tôi chớ!

                    Tôi cong môi:
                    -Biết là anh đang vui, nhưng tôi thì đang mệt lại buồn ngủ - Bất giác tôi nhăn mặt - Mà sao anh cứ bám theo tôi mãi thế? tôi không thích bị ai làm phiền cả, đừng ai tạo thêm cho tôi hy vọng, niềm tin tôi đã chết, tôi...tôi...
                    -Anh tin vào duyên phận - Chàng dùng tay che kín miệng tôi- dù cho em có ở một hành tinh nào khác đi chăng nữa, nếu đã là duyên phận thì anh sẽ vẫn còn gặp lại em!

                    Tôi trơ mắt nhìn chàng, giây phút ấy

                    "Đời là nụ cười không thành tiếng;
                    Người là tâm khúc dạo đường tơ".
                     
                    Thắng nắm chặt tay tôi, lần này tôi cố ý rụt tay lại, nhưng dường như đã bị chàng xiết mạnh đến không thể cự tuyệt.
                    -Tôi sẽ đưa em về!


                    Thắng tiếp, mặt chàng lầm lầm, mặt tôi sa sẩm, không khí tưng bừng chợt ngột ngạt nhanh chóng, trên đường về chúng tôi cứ như hai khúc gỗ, lặng im, lặng im...Vâng, chỉ có sự lặng im duy nhất tồn tại!
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2008 22:08:28 bởi Trường Phi Bảo >
                    #85
                      Trường Phi Bảo 29.07.2006 23:05:23 (permalink)
                      Chương 28

                      Nguyễn Văn Thắng âm thầm hiện diện trong cuộc đời tôi cũng bởi tin vào hai chữ "Duyên Phận". Chàng đâu biết chính sự hiện diện của chàng mà lòng tôi ít nhiều mang hoảng sợ. Dù mọi chuyện đã liệt vào thì quá khứ, nhưng dấu ấn sâu sắc về một tình yêu vẫn còn âm ỉ. Cứ ngỡ mình rồi sẽ chùng bước trước chặng đua ái tình? Cứ ngỡ sẽ làm lại một con người vui vẻ? yêu thiên nhiên và mãi yêu thơ...ừ, cứ ngỡ, chẳng còn ai khơi lại niềm hy vọng, thế mà quãng đời sau hy vọng lại ươm mơ.

                      Đêm Noel, nhanh thật nhanh tôi quên sạch, dư âm buổi lễ nhanh thật nhanh tan biến, nụ cười và những món ăn vặt vãnh đã không còn hương vị, sự chân tình, cái nồng nhiệt ở chàng chừ bị tôi quên lãng. Tôi trở về bên công việc bộn bề, công việc bộn bề không làm tôi còn thời gian suy nghĩ. Tôi lao đầu vào tìm hiểu những con số, tập cách cân hàng và tính nhẩm, tập ghi phiếu xuất kho, rãnh được chút nào lại phải qua chuyền sửa chữa hàng hư, phân loại hàng đạt với không đạt. Trong kho nhiều người mà làm được việc chẳng có mấy ai, trong kho cũng có những cuộc sanh nạnh, tị hiềm lẫn khiêu khích, cuối năm trong kho xảy ra nhiều sự cố, hàng hóa cuối năm gấp rút làm không kịp thở. Cái internet trở thành chốn xa vời.

                      Bước qua đầu tháng giêng, trong kho lại xảy ra một chuyện lớn. Chuyện chị Trang đột nhiên xin thôi việc là một đề tài bàn tán xôn xao. Từ bà Quách, cho tới mấy anh chị em khác người ra tiếng vào thật chướng tai. Tôi không thể không can dự, vì câu chuyện của chị Trang thật đáng buồn, không biết phải trách hay là nên thông cảm. Giờ tôi đã rõ vì sao khi mình nói về hai từ "Hạnh Phúc" mắt chị Trang chợt tối sầm. Bởi chẳng có hạnh phúc nào dành cho kẻ thứ ba, chẳng có hạnh phúc nào tốt đẹp với người chỉ làm lẽ không danh phận như chị. Vâng, chị Trang thật sự bất hạnh khi yêu phải người có vợ con, và anh Trương kẻ biết ăn vụng nhưng không khéo chùi mép, thành thử chuyện tình này có kéo dài thật lâu, nhưng hễ có tí xíu chấn động là đổ bể hết, vài ngày trước chị Trang phải nhập viện vì bị vợ anh Trương thuê người đánh ghen. Nghe mấy người ở trọ chung khu với chị Trang nói lại thì dường như chị bị thương rất nặng.
                      Sau khi hỏi rõ địa chỉ, số phòng nơi bệnh viện chị nằm. Chị Châu, chị Ngọc liền tổ chức cuộc đi thăm vào buổi chiều tan sở, chúng tôi hùng tiền mua đường sữa, trái cây. Đến được bệnh viện Chợ Rẫy mới hay tin chị đã xuất viện từ sớm, thế là cả bọn lại lục tục kéo tới phòng trọ của chị, lại nhận được tin chị thu xếp đồ đạc về quê từ trưa.
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2008 21:39:07 bởi Trường Phi Bảo >
                      #86
                        Trường Phi Bảo 13.08.2006 12:00:25 (permalink)
                        Vừa qua tết nguyên đáng không lâu, nhân sự trong kho vật tư bị giảm đi một vài người, có lẽ do công việc không phù hợp, mà cũng có thể là do chuyện cá nhân. Đôi vợ chồng Bích, Dự đưa nhau về quê ăn tết rồi bặt tin, chị Nho với anh Trung chuyển công ty khác làm. Riêng tôi thì vẫn phải trụ lại cùng với Bảo, vả lại giữa đôi người chúng tôi nếu không làm ở đây thì chẳng biết phải làm ở đâu? vì hầu như trên căn bản chúng tôi có một lỗ hỏng về kiến thức quá nặng, mà sự đòi hỏi trong các công việc nhàn nhã thì trình độ phải rất cao, phải có bằng ngoại ngữ, chí ít cũng phải đổ đạt đại học...lao động chân tay thì mệt thiệt, nhưng lao động trí óc càng căng thẳng hơn, để có đồng ra đồng vào và mức thu nhập không xoàng xỉnh là điều hơi bị khó khăn ở chúng tôi.

                        Lương hàng tháng giờ tăng thêm năm chục ngàn nữa, không tăng ca chỉ có bảy trăm hai một tháng, mà tăng ca thì chỉ được chín trăm mấy, làm dữ lắm họa may trên một triệu, với mức lương quá bèo, việc xoay xở càng trở nên eo hẹp, nhiều khi đi ngang một chỗ sang trọng hay dạo một siêu thị, thấy món quà đẹp, món quà ưng ý chúng tôi chỉ biết nghía chứ đâu dám mó vào, thân phận nghèo bao giờ cũng thiệt thòi, nhưng lạ lùng là mua một quyển tuyết thuyết hay, chúng tôi vẫn không hề tiếc tiền, dù nó có hơi đắt một chút. May mắn nhất cho một người như Bảo có lẽ anh chẳng tốn một khoảng chi tiêu nào cho việc mua thuốc hút, hay cà phê, bia bọt, mà chỉ tốn tiền nhiều cho mấy ông chủ tiệm net, tôi thường khuyên Bảo nên hạn chế niềm đam mê lại nhưng Bảo có bao giờ nghe ai đâu, cậu ấy luôn làm theo ý thích, điểm này thật giống tôi, nhờ điểm này mà tình bạn chúng tôi duy trì tận tới bây giờ, lỡ khi đứa này đi quá đà, thì đứa kia biết cách kiềm chế, can ngăn, tình bạn khai sinh ra là để ủi an và chia sẻ, là biết lắng nghe và tôn trọng, là không thể bỏ mặc nhau trong những lúc khốn khó.


                        Ngày 14 tháng 2 năm 2005, vừa từ sở làm về tới nhà, tôi đã được mẹ chuyển sang tay một bó hoa hồng gồm năm đóa, cánh hồng vẫn còn tươi mướt, có vài giọt nước trên mỗi cánh hoa, tôi nghĩ chắc bó hoa này được bảo quản và chăm chút rất cẩn thận từ bàn tay của mẹ. Chưa hết ngạc nhiên mẹ lại mang ra hộp chocola to, tôi chưng hửng khi nghe mẹ bảo hồi trưa có người đàn ông mang tới, bảo nhờ chuyển giúp cho cô Bảo Bình. Ánh mắt mẹ chợt sáng và lóng lánh niềm vui, mẹ bỏ đi xuống bếp tôi còn nghe thấy tiếng mẹ nói thầm "con nhỏ này như thế mà hay".

                        Quá bối rối trước món quà xa lạ, tôi chẳng biết nên xử trí thế nào? chủ nhân của món quà xa hoa này là ai? tôi vội lục tìm xem trong bó hoa có tấm thiệp nào không? hoàn toàn không có, tôi lại bóc ngay giấy gói quà ở hộp chocolate, tôi thấy hàng chữ I LOVE YOU in trên từng thỏi kẹo hình trái tim nhỏ xinh, chính giữa có một trái tim to, trên trái tim to có hai cánh hồng làm bằng kem trắng, dưới chiếc hộp vuông vất là một tấm thiệp hồng, hình như là thiệp mừng đám cưới. Thần trí tôi hồi hộp, tim đập mạnh, tôi cảm thấy bất ổn, có điều gì đó không được bình thường, tay tôi run run mở tấm thiệp ra, dòng tin đầu tiên đập vào mắt

                        (Anh Phạm Ninh Tuấn trưởng nam sánh duyên cùng cô Trần Thị Tú Lệ thứ nữ hôn lễ sẽ được cử hành vào lúc 9 giờ, ngày 10 tháng 2... tại tư gia...)

                        Tấm thiệp rời tay tôi rơi xuống nền gạch, nước mắt lưng tròng. Anh ấy đã đi lấy vợ từ bốn ngày trước, anh ấy đã thật sự đoạn tuyệt tất cả rồi, chỉ gần một năm mọi thứ lại dễ dàng phôi pha đến thế sao? Hàn My đã biết chuyện này chưa nhỉ? món quà anh ấy gởi cho tôi chắc cũng lại là sự dày vò, anh ấy đang gắp tâm trả thù tôi, điều ấy sao mà tàn nhẫn thế. "Nước mắt rơi như mưa chưa lần tạnh, tôi nhủ riêng mình thôi hết kể từ đây..."Như pho tượng bất động tôi ngây người đứng, khi ý thức trở lại tôi bắt đầu thu xếp tất cả từ hoa hồng tới chocolate, cả tấm thiệp hồng tai ác cho vào một góc, rồi vùng chạy ra khỏi nhà lại đâm xầm phải một người đàn ông. Nguyễn Văn Thắng với bó hồng nhung, tôi trừng mắt nhìn chàng, lại là hoa hồng, bực mình tôi hét:

                        -Trên đời này tôi ghét nhất hoa hồng!

                        Bỏ mặc chàng, tôi lại tiếp tục chạy, chạy hoảng loạn, chạy ráo riết, cuối cùng tôi cũng chạy ra được đường Phong Phú, chạy sâu vào hẻm, con hẻm ngoằn ngoèo uốn éo, bước chân dừng trước một ngôi nhà nhỏ, mái ton thấp lè tè, trên tầng trệt có bancol bằng gỗ mục, dưới nhà cửa đóng then cài, tiếng ồn ào vẳng ra từ nhà hàng xóm vài điệu nhạc trẻ, tiếng rao bán, tiếng cười trẻ con... Đây là một khu xóm lao động, khu ổ chuột tạp nhạp, đây chính là nơi mà Hàn My đã sinh sống.
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2008 21:54:21 bởi Trường Phi Bảo >
                        #87
                          Trường Phi Bảo 15.08.2006 23:06:25 (permalink)
                          Tôi tần ngần đứng trước cửa, tôi không biết tại sao mình lại tới đây, gặp nhau rồi biết phải nói gì? lòng tôi thật rối rắm, rốt cuộc tôi vẫn phải quan tâm đến Hàn My, tôi không thể bỏ mặc đựơc nàng, dù sao giữa chúng tôi cũng từng có một thời xem nhau như tỉ muội, cùng khóc, cùng cười và cùng yêu một người.

                          Nhưng chuyện đã gần một năm rồi, sao tôi không thể quên đựơc con người ấy? mà con người ấy một năm trời vẫn không buông tha tôi, như bóng ma cứ lẫn quẩn trong tâm trí: "Người như cô sẽ chẳng bao giờ có hạnh phúc" cả trong mơ lời chàng cũng cay độc, lời chàng luôn dày vò chia con người tôi ra thành hai mảng thực và ảo.
                          -Chị tìm chị em à?

                          Giọng thằng nhóc ở trên gác vọng xuống, tôi định thần nhận ra A Hón em của Hàn My. A Hón cởi trần, mặc quần xà lõn, nó mập mạp tròn đều, tóc tai hớt kiểu gì mà dựng đứng cả lên, kết hợp với nụ cười tít mắt, trông nó thật tiếu. Tôi có một lúc định bỏ chạy, nhưng bỏ chạy là hèn, tôi cần phải đối diện với sự thật, tôi cần thu dọn lại tàn cuộc, và an ủi Hàn My, nhìn vào cặp mắt trong veo của A Hón, tôi nhoẻn một nụ cười phấn chấn, kèm theo cái gật đầu. Tôi nghe thấy tiếng nó gọi chị nó, chỉ thoáng sau hiện diện trước mắt tôi là người con gái, vẫn khuôn mặt trái son, vẫn đôi mắt mơ màng, có điều hơi gầy đi chút đỉnh, cô ấy vẫn nhiệt tình với bạn bè như ngày nào, nên vừa gặp tôi nàng đã vồ lấy vai tôi lắc mạnh:
                          -Lâu quá! Lâu quá em mới gặp lại chị! nhiều khi muốn tìm chị tâm sự lắm, ngặt nổi sợ chị còn giận...thú thật thì...em quá nông nổi...đáng lẽ em phải hiểu mình sai ngay lúc ban đầu, đáng lẽ...
                          -Được rồi, được rồi - tôi xúc động trứơc cái nhiệt thành của Hàn My nên nói - xin lỗi, xin lỗi mọi chuyện nhé Hàn My, chúng ta không nên vì một người đàn ông mà giận hờn nhau, trên thực tế thì tôi chưa hề giận Hàn My bao giờ, tôi cảm thấy mình thấp kém trứơc My, tôi hổ thẹn khi phải đứng trước My, bởi đơn giản Hàn My trong tình yêu sâu sắc hơn tôi, Hàn My có cái nhìn nhạy bén và thấu đáo, dạo đó tôi thật sự ấu trĩ, tôi đã đả thương anh ấy, và lôi kéo hàn My vào cục diện xấu...
                          -Không, chị đừng nói thế! Hàn My bứt rứt - chị thật sự vẫn chưa hiểu sao? Nàng chợt không nhìn vào mắt tôi, đầu cúi thấp, nói chậm rãi - Người anh Tuấn yêu là chị, chỉ có chị mà thôi!

                          Lời Hàn My vừa thoát khỏi cửa miệng, tôi đã thụt lùi về sao như không tin tưởng:
                          -Không thể nào đâu My, anh ta hiện rất căm thù tôi mà, nên hôm sinh nhật Ngọc Hà anh ấy chẳng phải muốn nghiền nát tôi đó sao?

                          Hàn My quả quyết:
                          -Chị lại nhầm rồi, chính người ta yêu nhau nên ngưòi ta mới hận thù nhau, anh Tuấn hành động thế thật sự chỉ tỏ hết cái bản tánh kiêu ngạo của ngưòi đàn ông, anh ấy chỉ muốn chị chú ý tới ảnh, tới sự hiện diện của ảnh, thật sự nhìn nhận lúc đầu là duyên của em, về sau lại là tình của chị, chỉ vì sự ngang bướng mà chúng ta cứ phải đối đầu nhau trong những tình huống dở khóc dở cười.
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2008 22:08:57 bởi Trường Phi Bảo >
                          #88
                            Trường Phi Bảo 17.08.2006 20:09:31 (permalink)
                            Tôi thấy một giọt nước mắt sắp rớt xuống má My, nàng sao tiều tụy quá, những ngày tháng không gặp nàng, thật sự nàng đã gặp những chuyện đau lòng gì? người đàn ông kia có làm cho nàng vui vẻ hay không? mà sao trước mắt tôi nàng cứ như một con người đổi mới. Mặt chau, mày ủ, thanh xuân chợt như liễu rũ chiều tà. Không nén được tiếng nức trong lòng, tôi nghẹn giọng:

                            -My biết My đang nói gì không? My đừng nói theo kiểu trực giác, My đừng làm mọi chuyện càng rối mù thêm. -Tôi lắc đầu, rồi quay ngoắc mặt sang hướng khác, giọng chua chát có phần hờn ghen- Tuấn đã không nhận ra tôi ngay buổi ban đầu, Tuấn đã chọn lựa một người con gái khác, khi sự thật vỡ lỡ anh ấy chà đạp lên lòng tự ái, khi vết thương đã ung mũ thì khó mà kéo da non.
                            -Chị tổn thương một, anh ấy cũng tổn thương tới mười, thậm chí còn nhiều hơn thế nữa - Hàn My cay đắng nói - anh ấy thật sự là người đàn ông tốt - nàng kể lể - anh ấy không muốn em nuôi hy vọng về anh ấy, anh ấy không muốn em làm kẻ thế thân, anh ấy không hề xúc phạm bất cứ điều gì, và anh ấy đã thoái lui trước, anh ấy bảo (làm người cần nên biết điểm dừng)
                            -"Điểm dừng" của anh ấy, chả nhẽ là phải vội vã kết hôn, chỉ chưa đầy một năm coi như chẳng có chuyện gì, My ơi My có biết là ngày hôm nay tôi nhận được quà gì của anh ấy không?
                            -Bông hồng và Chocolate!
                            -Ngoài ra còn...
                            -Tấm thiệp hồng!

                            Hàn My nhanh nhảu đáp, nhanh nhảu cướp lời tôi, còn tôi thì ngạc nhiên đến không thể ngờ:
                            -Ninh Tuấn anh ấy đã lên Sài Gòn tìm em hồi sáng này -Hàn My tiếp- chúng em tới Procoffee uống cà phê, ăn bánh ngọt, lúc đó chúng em tự coi nhau như huynh mụi, có bao nhiêu chuyện trong lòng thì cứ trút ra hết. Tuấn đã nhắc về chị như một hồi ức đẹp, tự trong lòng anh ấy đã tha thứ cho chị, nên em nghĩ chị cứ bình tâm lại, tình yêu là phải biết nắm bắt, anh ấy lấy vợ chẳng qua cũng vì muốn đoạn tuyệt một tình yêu không bao giờ chạm tới.

                            Tôi gắt:
                            -Ngụy biện quá, Hàn My xin cô đừng bênh vực anh ấy!

                            Hàn My phản kháng:
                            -Em chẳng bênh vực ai hết, em chỉ nói lên sự thật!

                            Chúng tôi nhìn nhau, lời nói thừa thãi nên không buồn nói nữa, tay chân thừa thãi nên hết nhịp giò lại giấu nhẹm phía sau lưng, màn đêm bao trùm con hẻm, trẻ con vẫn thỉnh thoảng chạy giỡn, rượt nhau làm rơi rớt tiếng cười bát nháo, giòn giã, khu xóm lao động bắt đầu đi vào hoạt động nghĩ xả hơi, vài gánh hàng rong được thu gọn bớt...

                            Rồi dường như không thể nào im lặng hơn nữa, Hàn My chủ động lên tiếng:
                            -Thôi bỏ qua hết, sống hôm nay thì biết hôm nay. Ninh Tuấn thuộc người của quá khứ, ta không thể cứ sống vì quá khứ, khi đó là một quá khứ buồn.

                            Tôi máy móc gật đầu, vô thức lại lạc vào thế giới trầm tư mà Hàn My có thể bị nụ cười ảo giác vô thức nơi tôi đánh lạc hướng, thành thử nàng cười tươi tắn, nàng bắt chiếc ghế đẩu đặt ở góc sân nhỏ hẹp cho tôi ngồi, rồi đi rót nước mời tôi uống, nàng cũng nhận ở Ninh Tuấn hộp Chocolate hình chuột mickey thật đáng yêu. Chúng tôi ngồi nhấm nháp, ngồi tâm tình, ngồi ôn lại kỷ niệm dưới mái trường "Trung tâm giáo dục thường xuyên quận 8". Ước chi được trở lại khoảng thời gian đó thì hay biết dường nào?
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2008 22:50:44 bởi Trường Phi Bảo >
                            #89
                              Trường Phi Bảo 20.08.2006 20:01:16 (permalink)
                              Nhưng tôi biết thời gian sẽ không bao giờ quay ngược lại, mọi lầm lẫn, mọi giận hờn, bốc đồng và nông nổi đã làm thời gian chồng chéo nhiều hồi ức. Chính tôi, Hàn My, hay Ninh Tuấn đều có những hồi ức dành cho nhau.

                              Nhìn Hàn My lòng tôi quá nhiều xúc động, nàng luôn nhận định đúng trong lý lẽ, nàng bênh vực Ninh Tuấn cũng là nguyên lý chính đáng, bởi trong câu chuyện này Ninh Tuấn hoàn toàn không có lỗi, kẻ có lỗi là tôi, tôi đã mê hoặc, đã lôi kéo chàng vào tình yêu thời đại ảo, để rồi khi nhận ra được sự chân thành tốt đẹp ở chàng, cũng chính là lúc tôi mất chàng vĩnh viễn. Qua đôi mắt trong veo, tôi cảm giác Hàn My yêu Ninh Tuấn nhiều lắm, cũng giống như tôi thôi, có đều tôi yêu chàng qua nỗi sợ hãi, nghĩ ngợi xa xôi, dẫn đến sự không tin tưởng, tôi yêu chàng nông cạn như giếng khơi, mà tình chàng thì sâu xa vời vợi, giữa chúng tôi tâm tánh thật khó gần, yêu như chết cứ vờ bất cần, tự ái giết dần tự ái, cuối cùng gây tổn thương, kết cuộc là tệ hại, tôi trở thành kẻ lừa dối tình cảm lúc nào chả hay.
                              -Thôi, Bình phải về!

                              Tôi nói sau khi liếc nhìn đồng hồ, Hàn My chẳng buồn đáp, tôi bật dậy, Hàn My cũng chẳng phản ứng, nàng đang đăm đắm dán chặt mắt vào hộp kẹo chocolate, không biết bên trong hộp kẹo chocola có in hình bóng ai không mà tâm trí nàng đặt ở đâu đâu. Tôi vội lay vai nàng, bấy giờ Hàn My mới ngẩng đầu lên, cười nụ:
                              -Ờ, chị về vui vẻ!

                              Hàn My có lẽ mỏi mệt, nên mới có thái độ ơ thờ thế, cuộc gặp gỡ lần này không biết bao lâu lại sẽ gần gũi, hai tay tôi bưng mặt nàng, trìu mến nói:
                              -Tạm biệt!

                              Rồi tôi dợm bước, Hàn My cũng chẳng có ý giữ chân, tôi đi thẳng ra đầu hẻm. Ra đầu hẻm bước thêm vài bước chợt tôi nghe tiếng kèn xe phía sau, quay lại tôi nhận ra chiếc @ (a còng) trắng.

                              -Nguyễn Văn Thắng! nét mặt tôi đanh lại - anh theo dõi tôi à?
                              -Không! chàng cười xao xuyến - tôi chỉ chạy theo tình yêu.

                              Tôi bực mình:
                              -Thế thì đừng có theo tôi.
                              -Xin lỗi! Thắng nói, mắt chàng say đắm - tình yêu của tôi chính là em!

                              Mắt tôi long lên giận dữ:
                              -Anh nói điên khùng gì thế?
                              -Tôi rất tỉnh táo.

                              Chàng gạt chóng xe xuống đất, tiến lại sát tôi, tôi lách người định bước tiếp, chàng chắn ngang như bức tường bất suy bất dịch, tôi háy chàng trong khi đôi tay chàng vòng sau gáy cổ tôi:
                              -Anh làm gì thế?

                              Tôi ngây ngô hỏi, chàng bất thình lình kéo ghì đầu tôi áp vào ngực chàng:
                              -Không hiểu sao anh cứ phải nghĩ về em. Bảo Bình em giống như cái hỏa lò khổng lồ, em nung đốt lòng anh, lòng anh cứ thế tan chảy...tan chảy...tới bao giờ mới tan chảy hết trong lòng em, anh muốn biết tới bao giờ em sẽ nghĩ về anh, tới bao giờ anh không còn phải lén lút đi tìm hiểu em, không còn phải vụng trộm ngắm em từ đằng xa, để rồi khi chạm mặt phải ngượng ngùng, anh không muốn có sự tình cờ mà gặp mặt, tóm lại anh...
                              -Anh đừng nói những lời ma quái, tôi không muốn nghe. Tôi dùng sức đẩy mạnh người chàng, thật khó xử, tôi cơ hồ rất bối rối, tôi đã quá đau khổ vì tình, giờ lại có người vì tình mà "tỉnh tò" tôi thật buồn cười, tôi tiếp - mong anh đừng làm phiền tôi nữa, tôi không đáng được người khác thương nhớ đâu?
                              -Tại sao?
                              -Anh không cần biết nguyên do, vả lại tôi chẳng rõ gì về anh!
                              -Em cần biết gì?
                              -Không..tôi không có ý định đó. Mong anh hiểu tôi...tôi...Tôi lạnh lùng bảo - tình yêu không nên vội vã quá!

                              Tôi giờ mới phát giác nhiều người dân ở xung quanh nhìn đôi chúng tôi tò mò, xấu hổ quá tôi bỏ chạy, giọng chàng vẫn đuổi theo, cứ mặc coi như tiếng gió, tôi cố ý chạy lạc vào nhà sách Lý Thái Tổ nhằm đánh lạc hướng chàng.

                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2008 22:28:55 bởi Trường Phi Bảo >
                              #90
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 10 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 146 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9