Chuyện Đời Tôi (Hoàn Thành)
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 10 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 146 bài trong đề mục
Trường Phi Bảo 14.06.2007 20:16:47 (permalink)
-Bình, hãy bình tĩnh lại nào, chúng ta đều bị quá khứ che mờ lý trí, thay vì giận hờn anh, sao em chẳng thông cảm cho anh...anh xin lỗi đã nhắc điều không nên nhắc. Anh xin lỗi vì anh quá vụng về trong tình cảm, anh lơ ngơ , anh không mãnh liệt đựơc như em, niềm tim anh hạn hẹp, nhưng với em anh vẫn thầm hy vọng cơ mà. Bình! tay chàng xiết chặt eo tôi - anh cần có em, hãy hiểu, hãy hiểu tình anh, anh không muốn mình dối trá, với em anh thật tâm, thật ý, thật lòng, thật dạ, với em...và chỉ duy nhất với em!

Trời ạ, mới chừng dăm phút trứơc, chàng đã dùng ngôn từ làm mũi dao cứa hồn tôi, mới chừng dăm phút trứơc tôi thấy mình rứơm máu lệ, vậy mà bây giờ... ngôn từ của chàng lại thành liều thuốc thoa nhẹ những vết dầm trong tim tôi. Tôi cố lắc đầu, dù chàng có áp mặt thật sát, tôi cố vùng vẫy, mặc dù bất lực trứơc sự dồn ép của chàng, phẫn uất tôi chỉ còn biết nói qua dòng nứơc mắt:
-Em biết phải làm sao tin những gì anh nói đây? anh có một niềm tin, em cũng có một niềm tin, nếu niềm tin một trong hai sụp đổ, em dám chắc rằng anh sẽ lại từ bỏ em, đúng không Thắng!

Chàng mở to mắt nhìn tôi, ánh mắt chàng thiết tha quá, chàng không đáp lời tôi, ánh mắt chàng vẫn cứ nhìn đằm thắm, tay chàng càng xiết mạnh tôi hơn, chàng vùi sâu đầu tôi vào lồng ngực chàng nồng ấm, và nhẹ hôn lên mái tóc tôi  bồng bềnh.
-Đừng hỏi anh điều gì cả, anh sẽ không thể trả lời em nếu điều ấy làm tình yêu mình có thêm khoảng cách. Môi chàng thì thầm - hãy tin vào hiện tại, hãy nghĩ về tương lai, và hãy trân trọng mọi thứ mình đang có.

Chàng nâng cằm tôi, và đầu chàng cúi xuống. Hôn, không phải là nụ hôn đầu đời, mà là nụ hôn khai sinh một tình yêu mới, hôn để bắt đầu, chứ không phải hôn để kết thúc. Tôi...tôi đã chịu thua lập luận của chàng rồi, tôi...tôi đang lại lao vào ngọn lửa khác, vậy thì...còn đợi gì nữa...Bảo Bình ơi, mi đang tự khờ dại mình thêm, Bảo Bình ơi...mi đã xiêu lòng, và rồi tốt hơn hết mi cứ tin vào hạnh phúc hôm nay!

Thời gian như đứng yên bất động. Chúng tôi như chẳng màng sự hiện diện của thời gian. Trong căn phòng khách đậm chất trữ tình, chúng tôi thả hồn vào cõi mộng...Đựơc một lúc khá lâu, tôi thấy chàng bỏ tôi ngồi một mình, chạy lên lầu, sau đó quay trở lại với cây đàn guitar. Tôi nhoẻn miệng cừơi chờ đợi, tôi cho phép đầu mình đặt nghiêng lên gối chân chàng, và bắt đầu nghe chàng khảy những âm hưởng du dương. Vẫn lại bản " Niệm Khúc Cuối", cái bản nhạc đầu tiên đánh dấu sự hội ngộ kỳ diệu, khá là bất ngờ, cái bản nhạc tôi không thể nào quên trong cả cuộc đời.

"Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây
Dù có gió, có gió lạnh đầy
Có tuyết bùn lầy, có lá buồn đầy
Dù sao, dù sao đi nữa tôi cũng yêu em.

Rồi mai cho em thêm ấm áp cuộc đời
Tìm nhau, cho nhau giá nát, giá nát tim đau
Vòng đôi tay ôm muôn tù đày
Tóc rối bạc màu, vết dấu tình sầu
Nhìn em, nhìn em giây phút muốn nói yêu em..."
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2008 21:55:11 bởi Trường Phi Bảo >
Trường Phi Bảo 15.06.2007 22:27:48 (permalink)
Chương 33

Quá 10 giờ đêm, chàng mới đưa tôi về nhà. Tôi bắt chàng cho xe dừng cách nhà tôi vài căn, chàng có vẻ không ưng, nhưng cũng ậm ừ làm theo.

Tôi vẫy tay tạm biệt, chàng đưa tay hôn gió. Như còn lưu luyến, chia tay không nở, xa không đành, níu thì không được, kéo cũng chẳng đặng...bất giác chàng nói lẫy:
-Sao yêu nhau lại khổ sở như thế này? chi bằng mình cứơi oách cho rồi.

Lời chàng thật khả ái, khiến tôi không thể không cừơi:
-Còn cừơi đựơc à! chàng nguýt yêu - bao giờ mới cho anh thưa chuyện cùng gia đình em hở?
-Thưa chuyện? tôi vờ lẩm cẩm, vờ chẳng biết và tôi nói một câu đơn thuần rất nhạt nhẽo - mà chuyện gì vậy anh?

Chàng lừơm tôi gắt:
-Còn chuyện gì, ngoài chuyện hai đứa mình có tình củm với nhau.
-A...! tôi đỏ mặt, thẹn thùng vân vê đôi nếp áo - chắc sẽ mau thôi mà anh!

Rồi tôi phụng phịu, rồi không đợi chàng có thêm phản ứng khác, tôi quay đầu mau chân chạy vào hẻm.

Tối hôm ấy, tôi nằm trong mùng thao thức, không tài nào ngủ được, hình ảnh Văn Thắng đầy ắp trong trí, hình ảnh chàng ngày thêm rõ nét. Tôi nhớ tới mấy cuộc hẹn hò, tôi nghĩ về những kỷ niệm gần đây, tôi thấy Thắng là một chàng trai khá chân tình, lãng mạng và lịch thiệp, bên Thắng vui nhiều hơn buồn, Thắng galang lại biết cách chiều chuộng, Thắng luôn biết hối lỗi kịp lúc, mà mỗi lúc hối lỗi chàng lại càng biết yêu tôi nhiều hơn. Quá khứ chẳng phải là đám mây đen vần vũ, hay trận cuồng phong đe doạ, nếu không có quá khứ thì chúng tôi chắc vẫn gặp nhau, nếu không có Ninh Tuấn, thì chúng tôi chắc vẫn chung tay nắm, nhiều lúc tôi thiết nghĩ mối tình này phải chăng là sự bắp bù của Nguyệt Lão dành riêng tôi, sau lần dang dở, sau những bốc đồng, sau thử thách quá đáng, và sau sự chịu đựng hết nổi...đã quá đủ để cỏ dại vươn mình hứng ánh mặt trời trong trẻo. Lòng tôi bất chợt chứa chan đầy cảm xúc.

Đã nửa khuya rồi, cả nhà đang say trong giấc điệp, tiếng ngáy đủ kiểu vẫn o..o bên tai. Đã nửa khuya rồi nhưng tôi hiểu mình sẽ chẳng chợp mắt được, tôi cần phải viết một cái gì đó, cái cảm giác đựơc cầm lại cây bút để tản mác vu vơ làm tôi thoả chí. Tôi không muốn giấu đi niềm hân hoan trong lòng, cái giây phút đựơc yêu còn đọng lại. Khẽ khàng nhổm ngừơi dậy, nhẹ nhàng chuồn ra khỏi mùng, tôi rón rén bước ra ngoài, tôi đặt mình ngồi xuống ghế, thuận tay bật chiếc đèn bàn, ánh sáng chiếu sáng một mảng từơng.

Quyển sổ vẫn nằm yên trong hộc tủ, giờ được tôi mân mê, tôi thích thú đưa lên mũi ngửi mùi thơm của giấy. Giấy trắng tinh, rồi tất cả sẽ ngập đầy chữ nghĩa, tất cả vui buồn sẽ gói ghém vào đây, hạnh phúc hay khổ đau sẽ chất chứa nơi này.

(Thắng ơi, giờ này anh đang làm gì? Thắng ơi giờ này anh có nhớ tới em? Thắng ơi ...Thắng ơi...)


Tôi gọi tên chàng bằng tất cả giai điệu tâm hồn, mà tâm hồn thì chưa lành hết tổn thương, nghĩ tới việc trọng đại của đời người tôi cảm thấy nó mơ hồ sao ấy, liệu Thắng có thật là một nửa của tôi không. Trời ạ, Bình ơi, mi lại vớ vẩn nữa rồi! tôi cười, tay không ngừng phác thảo tiêu đề, tiêu đề theo ý muốn của chàng "Những năm tháng ngọt ngào" giờ mới thấy chàng thật chu đáo, Thắng đã lo nghĩ cho cuộc tình này, Thắng sợ tình yêu ngắn ngủi, nên biết đâu chừng nhờ có những năm tháng ngọt ngào này, mà tình yêu dài ra, và sâu đậm hơn.

Trời ạ, Bình ơi, mi lại cứ nghĩ lung tung. Tôi cười. Ngắm nghía cái tiêu đề được vẽ bằng bút kim tuyến, nét chữ mềm như lụa, óng ánh sắc vàng, sắc xanh, tôi lồng vào giữa hàng chữ tấm chân dung của hai đứa, trông thật tình tứ. Rồi như không kềm được cảm xúc, tôi lại hý hoáy ghi thêm:

"Lật nhè nhẹ kẻo tình ta thức giấc
Khép từng trang kẻo đọng giấc mơ yêu
Năm tháng xa dẫu cay đắng có nhiều
Mình vẫn cứ dìu nhau vào hạnh phúc"

<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2008 22:31:21 bởi Trường Phi Bảo >
Trường Phi Bảo 18.06.2007 22:14:44 (permalink)
"Hạnh phúc" chẳng có hạnh phúc nào dành cho người như cô...hồi tưởng lại giấc mơ, và lời nguyền rủa của Ninh Tuấn tôi thoáng rùng mình, giở sang trang thứ hai, tôi ghi nhanh những dòng vội vã.

(Tony!
Em của anh đây! em chẳng khái niệm nổi đâu là ngọn nguồn của tình yêu, sức mạnh nào làm em lãng quên dĩ vãng, anh có phải vị hoàng tử lý tưởng, mang đến cho em nhiều hạnh phúc? Anh có phải là vị cứu tinh, đã cứu rỗi hồn em sau bao nhiêu phiền muộn? Động lực nào nào đã thoi thúc chúng mình đến với nhau. Tình yêu không cần có lý lẽ, nhưng nếu để em chịu mất mát tình yêu thêm một lần nữa, có lẽ em sẽ không sống nổi.


Tony, mọi thứ đến quá nhanh, nhanh đến độ em không thể ngờ, cứ ngỡ cuộc tình này rồi chỉ có trong mơ. Tony, nếu qủa thật đây là giấc mơ thì đừng bao giờ anh để em tỉnh giấc...Em sợ khi tỉnh giấc, tất cả chỉ là cuộc vô thường)

Rồi tôi ký tên mình ngay dưới bài viết, không phải Trường Phi Bảo, mà là Trần Pham Bảo Bình, giấc mộng văn nhân chợt trở nên xa vời. Giờ chỉ còn:

"Bút ký ghi lại tình thơ mộng
Khoảng đời yêu dấu thoáng mênh mông
Năm tháng ngọt ngào cho ta sống
Bằng tình yêu cháy rực tim hồng"

Gấp quyển sổ lại đặt úp vào lòng, ngước nhìn chiếc đồng hồ treo tường, tôi giật mình, vì đã là hai giờ sáng. Thắng giờ này chắc anh đã ngủ say? cuộc hẹn hò hôm nay có làm anh nhơ nhớ, trong giấc mộng đêm khuya hình bóng em có làm xao động tim anh.

Trời ạ, mi càng lúc càng quái gỡ đó Bình. Tôi cười. Ngỡ ngàng, định thần nhìn xuống giấy, tôi thấy tay mình đang vẽ hình một trái tim khổng lồ. Ý trời! tôi thầm nhủ, nghệch ngoạc thêm vài nét, trái tim khổng lồ giờ xuất hiện thêm hai chú chim nhỏ.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2008 21:00:45 bởi Trường Phi Bảo >
Trường Phi Bảo 19.06.2007 19:56:05 (permalink)
Thức khuya không tốt cho sức khoẻ, huống hồ chi với một người thiếu máu như tôi càng dễ có nguy cơ bị lao phổi. Vẫn kiên trì ghi nốt phần tự bạch với một số câu dí dỏm, đại loại như ( sở thích, thế giới riêng, thiên đường trong trái tim, email tình yêu v.v...)ngoài ra tôi còn viết cả danh ngôn, quan niệm sống...Khi tắt đèn, đứng dậy, đầu óc bắt đầu nặng trịch, choáng voáng, tôi biết mình cần phải đi nằm ngay, bằng không sáng vào công ty sẽ không còn tinh thần xử lý công việc

Công ty thời gian gần đây lại thay đổi bộ mặt mới, nhiều quy chế, nhiều nguyên tắc. Giờ cơm với giờ giải lao trở thành tự túc, công nhân có thể ra ngoài ăn quán, thay vì ăn cơm trong xưởng, tiền cơm một khẩu phần 3 ngàn rưởi, trong khi một dĩa cơm bên ngoài tới 5 ngàn. Công nhân cũ không cần mặc đồng phục, quần áo tùy ý thích, có điều không áo xách nách hay quần lửng. Đi trể một phút cũng bị trừ tiền chuyên cần...nhìn đi nhìn lại công nhân vốn dĩ bị bóc lột sức lao động, vật giá ngày càng leo thang, mà tiền làm không đủ để đáp ứng, kể ra công ty hành xử quả là bất nhẫn. Nhưng đó là chuyện của người ta, còn tôi đời sống đều hơn người ta ở chổ không thuê phòng trọ, củi lửa cơm áo đều nằm ở bàn tay của mẹ, nhiều lúc thấy mẹ vất vả tôi cảm thấy mình thật đáng trách, cứ mãi thẩn thờ, cứ mãi yêu đương, rồi rốt cuộc tương lai chẳng đâu vào đâu, mịt mờ hơn sương khói, rốt cuộc tôi chỉ là tập hợp của nhiều sự phiền toái.

Điện thoại rung trong túi, tôi đoán chắc là Văn Thắng, một tay ghi phiếu bù đổi cho các chuyền, một tay nghe máy, mặc khác tôi nhờ Bảo trông cửa giúp tôi, lỡ như có một ông sếp hay một bà quản đốc nào bắt gặp, thế nào cũng lại có kiểm điểm.

Vẫn là mấy cuộc trao đổi thường lệ, vẫn lời hỏi thăm sức khoẻ, vẫn giọng cười hồ hởi, có điều lần này chàng cả gan hôn tôi qua điện thoại, thế mới chết, làm tôi mặt cứ đỏ gay, môi cứ cười tủm tỉm, xem ra  lần này tôi đã hạ quyết tâm thật rồi. Chàng là bờ biển cuối cùng cho Hải Âu dừng cánh, dù có bao sóng gió, tôi cũng không từ nan.

Tạm thời chúng tôi sẽ không hẹn hò nhau, dù thật dạ chàng rất luyến tiếc. Qua giọng nói của chàng, thì tôi được biết mẹ chàng dời lại chuyến đi, thay vào đó bà sẽ gởi về cho chàng một sự bất ngờ khác, vả lại mấy người bạn tây của chàng cũng cần chàng làm tài xế, dẫn mối mang cho việc xuất nhập khẩu hàng hóa Việt sang nước của họ. Và trong điện thoai chàng còn than phiền nhiều điều nữa, nào là sợ dang nắng, nào là sợ tôi buồn, nhưng chàng hứa sẽ tranh thủ sang lấy quyển sổ "Những Năm Tháng Ngọt Ngào", chàng sẽ tranh thủ viết tâm sự mình vào những ngày vắng nhau, bù lại khi gặp mặt tôi phải chấp thuận lời thỉnh cầu nhỏ nhoi của chàng...

Cuộc nói chuyện điện thoại gần cả tiếng đồng hồ, Bảo xám cả hồn, nhìn tôi chỉ biết lắc đầu. Với một người bạn tốt như Bảo tôi đành phải xin lỗi, và mong Bảo thông cảm, có lẽ tôi đã đặt Thắng vào một vị trí trong tim , nên có lúc xao nhãng với Bảo cũng là chuyện thường tình. Khi yêu thì chỉ biết có người mình yêu, mọi thứ xung quanh đối với mình phải chăng quá hờ hững.

Chính vì hờ hững, chính vì không quan tâm, chính vì ít dòm ngó người khác...mà tôi quên mất trong công ty mình còn có sự hiện diện của một nhân vật khác. Trần Thế Hạo!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2008 21:09:43 bởi Trường Phi Bảo >
Trường Phi Bảo 20.06.2007 23:05:03 (permalink)
Thoạt đầu Trần Thế Hạo đối với cuộc đời tôi chẳng mang ý nghĩa gì cả!
Thoạt đầu Trần Thế Hạo chẳng có gì làm cho cuộc đời tôi lưu luyến cả!
Nhưng nếu không nhắc tới Trần Thế Hạo cuộc đời tôi chắc dễ dàng bị đốt cháy giai đoạn. Âu cũng là hữu duyên, mọi số phần đều do tạo hóa vần xoay, Trần Thế Hạo xen vào giữa cuộc đời tôi cũng do tạo hóa mà ra.

Tôi nhớ hôm ấy là ngày 8 tháng 6. Công việc thì cũng như mọi ngày, tôi vẫn lo về vấn đề kiểm kê, còn Bảo thì lo việc hàng nhập và xuất, chúng tôi tuy làm việc chung, nhưng phần việc ai nấy lo, ít khi nào chung đụng, trừ phi có một trong hai người có việc nghĩ, thì người còn lại sẽ cán đáng thay phần việc của người kia. Tôi nhớ ngày hôm ấy cũng là ngày công ty mở chiến dịch bán va ly, những chiếc va ly thuộc hàng tồn kho lâu đời, những chiếc va ly có cũ, có mới, hoặc hư hao chút đỉnh đều được bày ra bán, với giá cực mềm, hữu nghị cho tất cả cán bộ công nhân viên.

Nên ngay đầu giờ trưa, Bảo đã tức tốc phát hết hàng cần xài cho pha cắt, đó là lệnh của giám đốc. Giám đốc muốn lấy một khoảng đất trống ở phân xưởng II, làm nơi buôn bán. Tôi cũng sốt sắng phối hợp với bên văn phòng làm tốt nhiệm vụ định giá, và số lượng túi đem bán. Ngay chính lúc gấp gáp này, thì Quốc Bảo từ nơi pha cắt trở về kho với bộ mặt hầm hầm giận dữ, ném mạnh quyển sổ xuất hàng lên bàn, Bảo hằn học nói với bà Quách:

-Hắn không chịu ký sổ nhận lô hàng này.
-Tại sao? Bà Quách thắc mắc hỏi
-Hắn nói hàng nhập về chưa đủ, phát ra chỉ cắt tạm thời một số mã hàng, khi nào hàng đủ mới ký sổ luôn.
-Nó làm vậy đâu có được, phát bao nhiêu thì ký bấy nhiêu chứ!
-Tôi cũng nói như ý của dì, hắn đập bàn, đập ghế thị uy thấy phát nóng.

Tôi nãy giờ ngồi cạnh, thấy thái độ của Bảo không tốt, và bà Quách cũng kém vui, tôi biết đây là một vấn đề rườm rà.
-Giờ cậu định giải quyết chuyện này thế nào? Bà Quách hỏi
-Dì là chủ quản, dì sẽ giải quyết ra sao? Bảo hỏi ngược lại
-Nhà có luật nhà, nước có phép nước...
-Vậy dì có định lên nói với ông La không?

Ông La, người chức vụ xưởng trưởng, người có quyền hành lớn ở công ty, chỉ đứng thứ hai sau giám đốc. Khi nhắc tới Ông La sắc mặt bà Quách càng tệ hại hơn, bà khoác tay:
-Chuyện này chỉ chuyện nhỏ, đâu cần thiết phải lên tới ổng
-Vậy phải làm sao?
-Thôi, để tôi đi thay cậu! Tôi lên tiếng, nhằm gỡ rối thay Bảo, nhưng Bảo từ chối
-Bình không thể đi được, hắn ta dữ như cọp.
-Chỉ có cái việc ký sổ thôi mà cũng trở thành một vấn đề phức tạp, liệu sau này các vấn đề to lớn làm sau cậu có thể giải quyết.

Câu nói của tôi làm Bảo hơi tự ái, bà Quách lạ lẫm nhìn tôi, trong khi tôi đưa bút lông, giấy, keo dán đặt trước mặt Bảo, cười:
-Cậu ra kia, phụ làm bảng giá va ly giúp tôi, việc của cậu tôi làm nốt vậy.

Nói rồi, tôi ngoe ngoẩy ôm sổ phát hàng bỏ đi. Giữa tôi và Thế Hạo biết nhau cũng qua trường hợp này. Nhưng đó chỉ riêng có mỗi tôi, còn Thế Hạo dường như tôi đã là điểm ngắm trong mắt chàng lâu rồi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2008 21:15:37 bởi Trường Phi Bảo >
Trường Phi Bảo 24.06.2007 17:46:51 (permalink)
Chương 34


Sau lần chạm mặt đầu tiên, và những lần chạm mặt ngẫu nhiên khác. Tôi mới đánh dấu sự hiện diện của Thế Hạo. Có lẽ nhiều người sẽ thắc mắc, vì sao tôi làm trong công ty hơn gần cả năm trời, mà ai với ai tôi cũng chả rõ mặt. Thưa bạn, không phải bất kỳ người bạn gặp nào cũng dễ dàng mang lấy sự chú ý, không phải bất kỳ người bạn gặp nào cũng đem lại ấn tượng cho bạn, mà đôi khi gặp gỡ chẳng qua cũng chỉ là trách nhiệm và công việc. Với Thế Hạo tình trạng tương tự giống nhau, với tôi hay với một ai đi nữa, xong phần công việc mỗi người đều có khoảng trời riêng.

Sâu trong đáy mắt tôi giờ đây chỉ có Văn Thắng. Sâu trong tận đầu tôi Văn Thắng là trung khu hội tụ toàn bộ tư duy suy nghĩ. Khi bạn đang yêu, bạn luôn có nhiều hành động khác thường, khi bạn đang yêu bạn thấy cuộc đời này quá tốt đẹp. Đôi khi tâm hồn cứ bay bỗng trên mây, đôi khi mình cũng hay nói lảm nhảm tầm xàm, đôi khi cắn trụi lũi móng tay mà xem đó là điều thú vị...

Quốc Bảo gào to khi trông thấy tôi đang đi tới:
-Cô rốt cuộc dạo này bị làm sao thế Bình?
-Tôi vẫn như mọi ngày mà! Tôi không hiểu ý Bảo nên cười lơ đãng
-Nguyễn Văn Thắng! Bảo đưa tay chỉ trỏ khắp chỗ - nơi đâu tôi cũng bắt gặp cái tên này, rồi Bảo rặn từng chữ - Nguyễn... Văn... Thắng...

Bấy giờ thì tới tôi ngớ người ra, nhìn quanh, kho vải giờ càng bê bết hơn, mọi thứ lộn xộn, vải hư chất đống, vứt bừa bãi dưới chân, trên cây vải hay trên tường đều in đầy mấy chữ "Nguyễn Văn Thắng" hoặc "tonythang". Cả bàn viết, cả giấy nháp, dưới quyển sổ...tất cả đều có dấu vết của Nguyễn Văn Thắng. Trời, giờ tôi mới phát hiện mình điên quá mức, chỉ là không thể gặp chàng mấy tuần mà thần kinh có triệu chứng rối loạn, dẫu chàng vẫn gọi dây nói mỗi ngày, dẫu chàng vẫn thuật cho tôi nghe mình đã và đang làm gì, dẫu chàng vẫn nhín chút xíu thời gian để qua chỗ tôi lấy quyển "Những Năm Tháng Ngọt Ngào", dẫu...sợi dây liên lạc với chàng chưa bao giờ mất tín hiệu.

-Đang nghĩ ngợi gì đó?

Bảo hỏi, làm tôi đỏ mặt, quơ tay vào khoảng không, tôi nói tỉnh rụi:
-Đang suy nghĩ cách nào để khắc phục.
-Khắc phục!
-Ừ, cậu không thấy kho vải của cậu còn thua kho phế liệu ngoài kia à?

Bảo bực mình:
-Thì tại mấy đứa bù đổi, toàn thứ chẳng ngăn nắp.
-Thôi, đừng tại bị gì nữa, lo mà dọn dẹp đi.

Nói đoạn tôi đi lấy chổi và ki hốt rác bắt đầu cuộc quét dọn, Bảo cũng vào phụ giúp một tay, được một lát thì bị bà Quách kêu đi kiểm kê hàng hóa, rốt cuộc chỉ còn riêng mình tôi, tôi hết loay hoay góc này lại di chuyển sang góc nọ, hình ảnh chăm chỉ như một con thoi, tiếng máy cắt, tiếng búa, và tiếng cười làm tôi có thêm sức sống, và tôi không ngừng nghĩ về chàng. Có lẽ vì nghĩ về chàng nhiều quá, mà dạo này tất cả các bài thơ tôi viết đều dành riêng tặng chàng. Đang lúc bắt gặp một ý hay đang nẩy sinh, tự dưng quên đột ngột. Bởi một cái bóng đang đứng sau lưng tôi, làm tôi giật nẩy người.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2008 23:33:02 bởi Trường Phi Bảo >
Trường Phi Bảo 24.06.2007 21:05:12 (permalink)
-Bình, làm gì thấy tôi như thấy ma vậy?

Giọng nói của Thế Hạo. Chưa bao giờ tôi nghe có lời chào hỏi nào gai góc thế, tôi trả lời cũng trống huơ.
-Nếu là ma được thì tốt. Rồi tôi cười với Hạo - nếu anh tìm Bảo thì cậu ấy ở bên vật tư?
-Sao nhất định vào đây là tìm nó.

Thế Hạo tự dưng hằn học, tôi cũng cảm thấy khó chịu, ý định viêt thơ ban đầu cũng bởi chàng làm tôi quên.
-Thế anh vào đây làm gì? Tôi liếc mắt nhìn Hạo, rồi lại cụp mắt xuống, tay vẫn tiếp tục làm những việc dở dang.
-Chẳng biết sao, vào vì thích! Thế Hạo cúi gập người xuống phụ tôi dồn mấy bao vải vụn.

Tôi ngạc nhiên, chủ quản Pha cắt, chỉ biết chấp tay sau đít đi vòng vòng như anh, toàn ra lệnh với chỉ trỏ mà nay lại vào đây gom từng miếng vải vụn bỏ bao, thiệt quá bất ngờ. Tôi đành để anh dồn bao bố một mình, tôi bỏ đi thu gom giấy tờ trên bàn, sắp xếp sao cho ngăn nắp. Anh cũng lẽo đẽo theo sau. Nhiều cặp mắt bên pha cắt chỉa vào tôi soi mói, chỉa vào anh khó hiểu, tôi tằng hắng, chàng hơi tức khí nên ló đầu qua cửa rào quát:
-Mấy anh chị lo làm việc, dòm cái gì?
-Anh cũng lo làm việc, vào đây làm chi?

Tôi gắt, Thế Hạo nhìn tôi chuyên chú, rồi ậm ừ bước ra. Suốt cả buổi sáng hôm ấy tôi nghe chàng la lối, thúc đốc, dường như bao nhiêu cái bực đều trút ra hết.

Trời chuyển mưa. Dạo này cứ hễ canh đúng giờ công nhân sắp giải lao là ông trời đổ mưa.

Buổi chiều mưa lâm râm tới tận giờ tan sở. Buổi tối mưa dầm dề đến hơn hai tiếng.

Tôi ngồi ngắm mưa bay bên cửa sổ, tôi lại đối diện với quyển "Những Năm Tháng Ngọt ngào". Tấm hình hai đứa chụp chung làm tôi có thật nhiều bình lặng, tôi muốn viết, nhưng lại không dám viết, có lẽ tình yêu thì không có ngôn từ để diễn đạt, chỉ có hành động của tình yêu mới đủ diễn đạt ngôn từ. Cứ đọc đi đọc lại mấy dòng chàng ký gởi riết thuộc làu, giờ nhắm mắt cũng có thể nghiệm ra.

Quá hạnh phúc, lời chàng quá đậm sâu " je t'aime et je t'aimerai toujours - Anh yêu em và sẽ yêu em mãi mãi". Tôi thích nhất câu này của chàng, câu này chàng thường hay sử dụng với tôi khi kết thúc một vấn đề, một câu chuyện.

Tôi muốn biết món quà bất ngờ mà mẹ chàng hứa dành cho chàng? và tôi cũng thât sự lo lắng không biết khi gặp chàng, chàng sẽ thỉnh cầu gì ở nơi tôi? suốt ngày tôi cứ sống cho hình bóng chàng. Có phải tôi quá si tình không? Mà si tình cũng là một khuyết điểm. Đôi khi tôi sợ hãi cả chính mình. "Đa cảm thế thì làm sao sống nổi?" câu thơ của Nguyễn Thị Hồng Ngát làm tôi thẫn thờ.

Có lẽ hạng người như tôi rồi sẽ bị chôn vùi trong cát lỡ tình yêu, hạng người như tôi sẽ chết lần chết mòn trong mật ngọt tình yêu, hạng người như tôi sao chóng quên chuyện ngày hôm qua. Chuyện ngày hôm qua chỉ toàn là ác mộng, những người ngày hôm qua chỉ khơi lại vết thương lòng. Nhìn quyển sổ, rồi nhìn bài viết của chàng, bất giác tôi thở dài, rồi như cô giáo tôi đặt bút phê ở dưới bài viết ấy dòng chữ:

"Ngày sau sẽ ra sao? em không biết và anh cũng không biết. Chỉ biết chúng mình cần phải trân quý những gì đang vun đắp, bởi những gì chúng mình vun đắp đều được đánh đổi bằng tổn thương của người khác. Hãy hiểu tình em!"

Đang lúc tôi bối rối, tôi mất cân bằng trong tình cảm, tôi còn rất nhiều mụ mị chưa thông suốt, và tôi cần ai đó làm nhịp cầu chia sẻ. Không là cô bạn chí thân Hàn My, cũng không phải là Mẹ từng động viên con, mà bên tôi Quốc Bảo luôn là người khiến tôi không thể che giấu mình.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.04.2008 00:00:18 bởi Trường Phi Bảo >
Trường Phi Bảo 29.06.2007 22:32:25 (permalink)
Chính Bảo là người nhận ra tâm sự trong lòng tôi, và cũng chính Bảo đã lân la dò hỏi, thôi thì trút ra hết, biết đâu sẽ chẳng nhẹ nhõm mình hơn.

Buổi chiều, trong công sở, trời mây vẫn u ám, sắp sửa có thêm một trận mưa. Thôi thì mặc mưa với gió, chuyện đánh cắp thời gian của công ty, vẫn thường xảy ra như cơm bữa. Chúng tôi đã quen với công việc vừa làm, vừa tán gẫu, nhưng chỉ thỉnh thoảng mới có vài cuộc nói chuyện nghiêm túc, cụ thể là lần này. Ngồi đối diện nhau, không chỉ có hai khuôn mặt mang đầy tâm trạng, mà trước mắt còn cả đống giấy tờ, bút viết, chúng tôi nào có để tâm vào mấy thứ ấy, chỉ là sự ngụy trang bất đắc dĩ.
-Tôi hiểu đâu là điều Bình băn khoăn?

Khi nghe tôi kể xong rút mắc, Bảo nói lên câu đó.
-Thế cậu nghĩ sao? có phải tôi thay đổi quá nhanh không?
-Bảo Bình, tôi đâu phải con sâu, hay chiếc guốc đi trong bụng Bình, tôi không thể nắm bắt hết tâm trạng của Bình. Ở vai trò tình bạn, tôi chỉ mong Bình có sự lựa chọn đúng đắn. Tình yêu có nhiều chứng bệnh, tình yêu có nhiều giai đoạn...
-Cậu đang nói gì thế?
-Đang nói về chứng bệnh của Bình!
-Tôi mắc bệnh bao giờ?
-Bệnh thi sĩ cũng là chứng bệnh đó.

Tôi nhìn Bảo ngơ ngác, đôi đồng tử cứ nhấp nháy không ngừng
-Bệnh thi sĩ? Tôi lập lại
-Phải! Bảo khẳng định- có lẽ Bình quá nhiều cảm xúc, Bình quá nhạy cảm trong
mọi vấn đề. Nên đôi khi cứ đẩy mình vào bao khổ sở, bi lụy. Nếu nói nhà thơ không đa tình là nói dối, nhà thơ ít ai chấp nhận sự thật, người làm thơ luôn là người ở trên mây - Bảo cười nhạt - Lãng mạn chính là chất xúc tác giúp tình yêu thăng hoa. Tôi không biết Ninh Tuấn đã dùng cách nào chinh phục Bình? khi ban đầu người được him chú ý phải là Hàn My...
-Tôi nhớ cậu đâu thuộc loại bới móc chuyện quá khứ của người khác

Tôi cay cú cắt ngang lời Bảo, chàng cũng tức khí nói:
-Nhưng chẳng ai có thể chối bỏ được dĩ vãng.
-...
-Nếu Bình không khơi nó dậy, tôi nhắc nó chỉ tổ làm mình vô duyên thêm thôi.
-...
-Cánh cửa này đóng thì còn cánh cửa khác mở ra, sao Bình không cho mình một lối thoát.

Bảo nói dông dài, càng dông dài tôi càng nhức đầu, nhưng tôi hiểu Bảo thật lòng muốn tốt cho tôi, đành gật đầu qua loa, rồi đâu cũng vào đấy. Tôi vẫn nặng niềm khắc khoải, trong lúc làm việc tâm hồn cứ gởi đâu đâu. Bảo lại thêm một ngày chột dạ. Chàng không biết phải an ủi tôi bằng cách nào.

Trời lại cứ mưa dai dẳng. Mà tơ lòng vẫn rối bòng bong, hỗn tạp và đa mang. Bao cú điện thoại mang giọng nói tình yêu không làm tôi tin tưởng, trái lại nơm nớp lo sợ, mà lo sợ điều gì? tôi cũng chẳng rõ. Tôi nhớ trong một bài thơ mình viết có đoạn:

"...
Em đã bỏ qua những niềm vui cuộc đời
Bao khoảnh khắc mà nụ cười hiện hữu
Vòng tay bạn bè và mọi lời khuyên nhủ
Để chạy theo chiếc bóng ảo xa xăm

 
...
 
Gìơ chẳng còn gì em có thể trao anh
Bởi mọi thứ người xưa đều cướp mất
Nếu anh cần một quả tim nguyên vẹn nhất
Em không dám chắc rằng mình có đủ anh ơi!

Nhưng nếu anh cần người cảm thông suốt đời
Người quạt nồng, ấp lạnh, người gánh chung khốn khó
Có lẽ sẽ vì anh mà quá khứ em từ bỏ
Để đựơc bên nhau tới ngày mai bạc đầu "

Rõ ràng quá rồi còn gì? nhưng tôi không đủ tự tin rằng mình sẽ làm được điều ấy. Điện thoại đâu thể giúp tôi tố khổ với chàng. Chàng gọi điện cho tôi lúc nào cũng nghe chàng tố khổ lòng mình trước. Nào là nhớ nhung, nào là mong đợi, điên khùng hơn chàng còn xổ cả một tràng tiếng pháp (merci Dieu qui permet que je fais te connaitre , je te rencontre , et je t'aime) tôi nghe mà chẳng hiểu chàng muốn nhấn mạnh điều gì? mãi sao hôm sinh nhật tôi,  tôi mới được biết ý nghĩa của câu ấy, đại khái là (Cảm ơn Thượng đế đã cho anh quen em, gặp được em, mến em và yêu em)

Sinh nhật tôi còn gần hai tháng, thời gian coi vậy chứ đi nhanh lắm, thoăn thoắt là hết ngày. Cứ ngỡ chàng bận bịu vài hôm, nhắm mắt, mở mắt, gần như nửa tháng. Quốc Bảo tìm đủ mọi phương án làm tôi trở nên lạc quan, tôi cũng giả vờ lạc quan cho cậu ấy thấy, cho cậu ấy an tâm, xem như con bé Bảo Bình này như người vừa tỉnh mộng trở về.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.04.2008 00:15:31 bởi Trường Phi Bảo >
Trường Phi Bảo 03.07.2007 22:04:29 (permalink)
Nào tôi đã thật sự tỉnh mộng đâu? cuộc đời giống như một cuộc chạy đua, càng lúc tôi càng chẳng biết điểm dừng nào sẽ dành cho tôi. Những ngày không có Thắng thật vô vị, giống như sự tẻ nhạt khi chia tay với Tuấn. Tôi đã sống thật khổ sở, tôi đã sống chỉ bằng một cái xác, tôi thấy mình thật nông nỗi, tôi nhận ra mình đáng trách, lương tâm tôi dằn vặt, có khoảng thời gian dài tôi ăn năn.

Cứ ngỡ mình chung thủy với quá khứ. Ai ngờ định mệnh lại một lần đặt để. Cuốn Thắng vào chính cuộc đời tôi. Sự tình cờ gặp gỡ đã trở thành bước ngoặc, và tới nay tôi mới biết mình đang đứng ở ngã ba đường.

Nhiều tâm sự, nhiều uẩn khúc, tôi chẳng biết phải làm sao? bí thế tôi viết ra hết, viết vào quyển "những năm tháng ngọt ngào", tôi nghĩ nếu thắng thật sự yêu tôi, khi chàng đọc được những dòng tâm tình của tôi, chàng sẽ đến với tôi nhanh chóng, và cho tôi một giải pháp tốt đẹp.

Quả thật, khi lần thứ hai, chàng tới lấy quyển sổ, chàng đã thật sự nổi điên, chàng đã gọi dây nói cho tôi suốt. Rồi lần thứ ba, tiếp lần thứ tư, dường như chàng sắp phát rồ vì tôi, chàng đã gác mọi thứ bộn bề, chàng đã thu xếp ổn thỏa công việc, chàng bảo, nếu cứ tình trạng yêu nhau mà nghĩ ngợi về quá khứ hoài, chắc thế nào cũng sớm xa nhau. Chàng sợ tôi nghĩ quẩn, sợ tôi tự dày vò mình, sợ Ninh Tuấn vẫn còn là nỗi ám ảnh. Nên chàng cứ như gió, lát lại là giông, khi như lốc xoáy, chàng đến bên tôi sau cơn mưa buồn.

Chúng tôi lại tay trong tay. Chàng có vẻ gầy, chàng có chút xanh xao, nhưng chàng vẫn tươm tất như ngày nào, vẫn ăn bận, chải chuốt rất đàng hoàng, mùi nước hoa Romanno tỏa hương thơm rất đàn ông, chàng làm tôi ngây ngất. Hôm nay tôi bỏ việc làm, tôi đã nhờ Bảo xin nghĩ phép, và cả buổi sáng mai tươi đẹp tôi quyết dành cho chàng. Chàng đưa tôi tới Tao Đàn. Đi dưới hai hàng cây, những cánh hoa dầu xoay xoay trong gió, thật đẹp. Chúng tôi chỉ im lặng mà bước, thỉnh thoảng chàng đánh động bằng một vài cử chỉ nhã nhặn, nhưng tôi dường như quá thờ ơ. Khiến chàng hơi xúc động, chàng ngắm nghía tôi, bất chợt chàng ôm tôi, cho đầu tôi rút vào ngực chàng. Tôi giật mình, đẩy nhẹ chàng ra, nhưng dường như càng bị chàng ôm chặt hơn.

- je t'aime...je t'aime...je t'aime...je t'aime...

Chàng thì thầm, bên tai tôi. Chàng đang nói gì thế, tôi chẳng hiểu, quả thật chẳng hiểu. Nhưng nghe giọng chàng mỗi lúc mỗi cuồng nhiệt, tôi thấy mọi âm tiết phát ra từ môi chàng đều dễ thương

- je t'aime....je t'aime....je t'aime....je t'aime....je t'aime....
- Anh nói gì thế? Tôi hỏi

Chàng cười:
-Anh yêu em!
-Anh yêu em vì đâu?
-car toutes les raisons sont inexlpicable , parce que c'est toi...
-Câu này, ý anh...?

Chàng vui vẻ dịch:
-Vì tất cả, vì mọi điều không thể lý giải, vì em chính là em...
-Thật không?
-Thật!

Chàng buông tôi ra, lấy một tay tôi đặt lên trái tim chàng, rồi hỏi:
-Em có cảm nhận được gì không?
-Nhịp đập!

Chàng gật gù:
-oui , mon coeur est entrain de se batre , chaque bat de mon coeur il y a toi
-Anh lại nói gì thế?

Chàng nhìn tôi trìu mến, rồi hân hoan bảo:
-Câu ấy có ngụ ý là: Phải, trái tim anh đang đập, từng nhịp đập của trái tim anh đều có hình bóng em

Lời chàng làm mắt tôi ngân ngấn lệ, Thắng lắc đầu, chàng không hài lòng nên lắc đầu:
-Em đừng khóc! em đừng khóc!

Chàng móc khăn mùi xoa chậm khô dòng lệ tôi
-Bình, anh muốn nhìn thấy em cười, anh muốn em luôn vui khoẻ. Em càng ủ dột, em càng hốc hác, anh nghĩ em cần nên thương bản thân mình nhiều hơn, có lẽ mấy tuần xa nhau, đã làm lòng em có nhiều trở ngại, khi đọc những dòng tự thuật của em, anh như ngồi phải đống lửa, gì mà "hãy cứu em...", "hãy tới với em...", "đừng bỏ em lạc lõng...", rồi lại " Em sợ quá khứ, quá khứ vẫn còn...", "tương lai em không dám nghĩ", cuối cùng "hiện tại sao thật phũ phàng...". Toàn câu bi quan, toàn nỗi chán chường, anh đã ráng đọc, ráng ngấu nghiến, ráng để hiểu em, và anh biết mình cần phải tức tốc giải quyết xong mớ công việc, chỉ có ở bên em mới là sự chọn lựa dẫn tới hạnh phúc.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.04.2008 00:27:35 bởi Trường Phi Bảo >
Trường Phi Bảo 04.07.2007 21:47:51 (permalink)
-Thế anh đã thật sự hạnh phúc chưa?
-Rồi!
-Anh cảm nhận " Hạnh Phúc " từ đâu?

Chàng dụi trán mình lên trán tôi, nhắc lại:
- je t'aime (Anh yêu em)

Tôi đờ đẫn cả người, chàng đã lập tức cúi xuống mắt, cúi xuống môi. Niềm vui lại lấp lánh dưới ánh mặt trời.



Chương 35
 
 
Tránh được một chướng ngại, lại gặp một chướng ngại khác, cuộc đời khéo là trêu ngươi.

Văn Thắng đã làm tôi lấy lại sự tự tin trong tình yêu, tôi đã tiêu tan bao muộn phiền luẩn quẩn. Tôi cười nhiều hơn, tôi dễ chịu nhiều hơn, tất cả có lẽ sắp đi vào kết thúc. Bình ơi, Mối tình online của mi sắp đi vào dĩ vãng. Buồn đau, thối chí, con bé Bảo Bình đa sầu, đa cảm ngày nào giờ chết chưa? Đôi khi tôi thèm được trở thành một người bình thường, tôi đã sống cho thế giới ảo này quá nhiều, tôi đã bông đùa với những cư dân ảo này quá nhiều. Tới lúc nên quay về thực tại, tôi chợt nghĩ về gia đình, tôi thấy mình vô tâm tệ. Tôi chợt nghĩ về công việc, tôi thấy mình quá lãnh đạm, đôi khi là bất cần. Tôi nghĩ tới văn thơ, chợt thấy mình đang phung phí sinh mệnh từng giây, từng phút...Còn bạn bè, mất gần hết liên lạc.

-Thế Hạo, anh làm gì cứ theo tôi mãi thế!

Dạo gần đây, kể từ lúc Văn Thắng bận rộn lo công việc, tôi vẫn buồn chuyện không đâu, tới lúc sóng yên biển lặng. Thế Hạo vẫn cứ lằng nhằng phá bĩnh tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy bất tiện về sự phiền toái này. Nhưng không cách gi đuổi xua Hạo được. Hạo cứ tạo ra nhiều sự tình cờ, trùng hợp để được ở bên tôi. Mà tôi thì từ biển lặng sóng yên mới chợt hiểu ra người đàn ông trước mặt mỗi ngay luôn hiện diện. Kho vải dạo này không cần tới bàn tay Bảo bận bịu, quản xuyến, bởi Hạo luôn cố tình tách Bảo ra khỏi công việc, và viện đủ lý do để tôi phải ra mặt đảm nhiệm, hết giao hàng, tới ký sổ, nhất cử nhất động Hạo bám theo sát tôi, Bảo cũng lo lắng không kém, sợ Hạo giở trò, bởi Hạo trong mắt Bảo luôn là tên cáo già, chuyên sử dụng thủ đoạn, trong công việc Hạo chẳng bao gờ thật thà với ai, phương châm của y : "mạnh thì sống, yếu thì chết", nên việc y ngồi lên chức vụ quản đốc pha cắt cũng do sự quen biết nịnh nọt mà ra.

Và giờ tôi phải nhìn cái bộ mặt không thiện cảm này trả lời, cái bộ mặt lúc co, lúc giản, nét nhăn trên trán lúc tan, lúc tụ, hàm râu quai nón dù được cạo sạch nhẵn, vẫn còn để lại vệt hằn, cặp mắt bặm trợn, chiếc môi dầy cui, tóc quăn rất tự nhiên, khiến tôi không thấy có điểm nào chấm nổi. Có điều thật vô lý nếu đi ghét một người chỉ vì những đặc điểm ấy.

-Tôi theo Bình là có nguyên do của tôi.

Mệt mỏi thật, anh chàng chưa quá ba mươi tuổi, nhưng già hơn độ tuổi ba mươi giờ mới chịu lên tiếng. Hạo làm tôi phải hắt hơi.
-Tôi nào có mắc nợ anh? anh theo tôi, tôi cảm thấy rất phiền.

Tôi nói thẳng, Hạo chẳng lấy gì tự ái, anh chàng càng nói tỉnh rụi:
-Có lẽ tôi mắc nợ Bình! tôi tự nguyện làm đuôi, nên nào có phiền phức chi
-Tôi sợ dư luận đàm tiếu. Tôi lườm Hạo - người trong công ty này ai cũng dễ thóc mách, tôi ghét nhất mấy chuyện không có mà dựng thành có.

Hạo ngang nhiên cười to:
-Tôi đang cần sự đồn đãi, và tôi muốn biết Bình nghĩ sao nếu những gì đồn đại đều là đúng.

Không nghĩ ngợi, tôi thẳng thắng:
-Tôi sẽ thôi công việc ở đây! chỉ cách đó mới chứng mình được tôi vô can. Suy nghĩ chút, tôi tiếp - anh đừng hòng đem tôi vào trận đồ của anh, anh đừng lăng nhăng nữa!

Hạo nắm chặt cổ tay tôi vung lên, chàng nghiêm mặt:
-Bình mỗi ngày, mỗi thú vị...Nhưng đừng làm thế có được không?

Tôi giật mạnh tay về, lần đầu tiên tôi nghiến răng, lần đầu tiên tôi thấy mình mất hết nữ tính:
-Anh nên nhớ mình còn đang ở trong công ty, anh nên tôn trọng người khác một chút, thái độ vừa rồi của anh thật khiếm nhã...xin lỗi, tôi không phải trò chơi!
-Thế thì Bình đừng làm cho người khác phải chú ý. Khuyết điểm của Bình là quá thu hút.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.04.2008 00:42:51 bởi Trường Phi Bảo >
Trường Phi Bảo 06.07.2007 22:42:09 (permalink)
Hạo làm tôi phát ngượng, tôi vội vã quay đi, bỏ mặc chàng đứng đó. Tôi nghĩ tới lúc cả hai cần phải trở về vị trí làm việc.

Hôm nay tâm trạng Bảo cũng có nhiều chuyện bực mình, mà hầu như kể từ khi nhận chức vụ trông coi kho vải thì lúc nào Bảo cũng khó chịu, hay nổi nóng, và cộc cằn. Gánh nặng, trách nhiệm làm Bảo nhiều uể oải, mệt mỏi, phần cứ bị gọi loa lên văn phòng suốt buổi khiến Bảo càng đừ người. Khuôn mặt Bảo trong công ty lúc nào cũng nhăn nhó, Bảo luôn phải đấu tranh đòi bình quyền, luôn đối đầu trước sự phân chia phe phái trong kho. Bảo đã gầy càng gầy hơn, làm tôi thấy thương lắm.

Nên tôi thường an ủi, động viên Bảo, Bảo vẫn dành cho tôi những lời khuyên ý nghĩa, tốt nhất, mà cái tôi thấy dễ mến ở Bảo , có lẻ chính là nụ cười lộ răng khểnh. Vâng, nụ cười làm người đối diện cảm thấy an lòng. Tình bạn do thế vẫn tốt đẹp phát triển, có điều Bảo vẫn cô lẻ, còn tôi thì đã có đôi. Nhiều lúc tôi tâm sự chuyện tình cảm của mình, sự hạnh phúc trong tôi chói sáng, thì bao buồn bã trong Bảo lại cố che lấp đi. Tôi biết mình vô tình, nhưng Bảo rất an phận chịu nghe tôi tỏ bày. Chứng mộng du, và cách nói chuyện huyễn hoặc của Bảo không còn làm Bảo lạ lùng nữa, mà trái lại anh chàng sống có thực tế hơn. Thơ thẩn không con viết nhiều như xưa, nhưng đổi lại anh chàng biết lo kiếm tiền, tiện tặn, dành dụm...

Còn tôi...? đi làm chỉ là một sự miễn cưỡng, gượng ép. Tôi cảm thấy công việc chán phèo, cứ nghĩ đi làm sẽ quên hết phiền não, nhưng khi va chạm vào xã hội, con người tôi phiền não nhiều gấp bội. Đang lúc tưởng mình sắp chết đuối, thì Văn Thắng chợt nhiên tới vực dậy tâm tình tôi. Khiến tôi có chút xíu sức sống, và bây giờ cỏ dại vẫn vươn cao ngạo nghễ

Vâng, cỏ dại, nói thế nào tôi vẫn là cỏ dại, Bảo Bình vẫn cứ là Bảo Bình, con bé ưa lãng mạn, dù có lúc yếu đuối, quỵ lụy, cũng cố gắng đứng lên nhìn sự thật, rồi từ sự thật lại trốn vào mộng ảo, cứ thế cuộc đời của con bé lắm mơ hồ.
-Bình, đợi ai thế, có cần tôi cho quá giang không?

Giọng nói này không phải của Quốc Bảo. Quốc Bảo chiều nào cũng tăng ca, giờ này chắc anh chàng còn đang ở tiệm internet với khúc bánh mì.
-Không cần!

Tôi đáp, Thế Hạo cũng chẳng hỏi gì thêm, Hạo vẫn ngồi trên chiếc gắn máy, cạnh tôi, có nhiều tiếng xầm xì, giờ tan sở công nhân cứ nối đuôi nhau chí choé đủ thứ chuyện. Dĩ nhiên tôi luôn đủ đề tài cho họ bàn tán sau lưng. Tôi khẽ liếc Hạo, anh chàng rất bàng quan, dường như còn có phần thích thú.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2008 20:19:48 bởi Trường Phi Bảo >
Trường Phi Bảo 11.07.2007 21:23:07 (permalink)
Tôi lững thững bứơc đi, Thế Hạo cho xe rề rề theo sau. Bực quá, tôi quắc mắc nhìn chàng, chàng phớt lờ, miệng còn huýt sáo nho nhỏ, thiệt chướng tai. Vị cứu tinh của tôi giờ này vẫn chưa tới. Hơn cả tuần nay, tôi đi làm đều có tài xế riêng đưa đón. Văn Thắng tình nguyện làm tài xế không công, chàng muốn tạo thêm nhiều sự thân mật,gần gũi, và thời gian gặp mặt thường xuyên sẽ là liều thuốc duy trì tình cảm tốt nhất

Chàng không muốn tôi có thêm ngờ vực nào khác, cũng như loại hẳn mấy suy nghĩ vẩn vơ, chúng tôi bắt đầu công khai mối quan hệ ngầm. Vì chiều lòng chàng, mà tôi buộc lòng phải nói dối với mẹ, "con đi làm bằng xe buýt". Ban đầu người ngạc nhiên lắm, nhưng khi nghe tôi bảo dạo này an ninh đường phố khá là nguy hiểm, người thuận tình ngay. Hằng ngày mới tảng sáng, chàng đều đứng chờ tôi trứơc ngõ, dĩ nhiên chàng nấp ở một góc mà ít ai để ý. Phần tôi cứ theo thông lệ đúng 6 giờ là xuất hiện, chàng chở tôi đi ăn sáng, chàng kể cho tôi nghe những mẫu chuyện vui, chàng bảo tôi gầy quá, cần ăn nhiều thức ăn có dinh dưỡng, nên chuyện ăn uống, sáng, trưa của tôi chàng lo tuốt luốt. Và hôm nay, tự dưng chàng đến muộn, cái đuôi Thế Hạo vẫn dai dẳng lằng nhằng.

Rồi khi chàng xuất hiện, tôi trách yêu "Lần sau, anh mà chậm trể thế, thì chết với em" Tôi cố tình nói rõ cho cả Thế Hạo nghe, Thế Hạo vẫn tỉnh bơ, chẳng gì là thất vọng, thậm chí anh chàng còn kênh mặt, như thầm bảo "hãy đợi đấy!". Văn Thắng nhìn Hạo hòa nhã, Hạo nhìn Thắng thù nghịch, hai ngưòi đàn ông nhận diện nhau không phải là khoảnh khắc đầu tiên, mà dường như là mỗi ngày. Tôi giờ mới thật sự nghĩ ra, thấy mình thật lơ đãng.

Đợi cho Thế Hạo phóng xe đi, tôi mới an tâm leo lên ngồi sau lưng chàng. Hành động quen thuộc của chàng lúc này là nổ ngay máy xe, tay phải cầm lái, còn tay trái vòng ra sau bắt lấy tay tôi cặp xát vào eo chàng, khởi đầu tôi ngượng lắm, cứ tìm cách rút tay về hoài, nhưng thấy biểu cảm buồn rũ rượi ở chàng qua kính chiếu hậu, tôi lại mềm lòng đi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2008 21:11:05 bởi Trường Phi Bảo >
Trường Phi Bảo 12.07.2007 21:28:05 (permalink)
Cuộc sống quanh tôi ngày càng đáng quý! cuộc sống không còn xấu xa và tồi tệ với tôi nữa. Cuộc sống giờ có thừa hạnh phúc và đủ niềm vui. "Văn Thắng ơi, cảm ơn anh đã yêu em". Niềm vui thì thường có cánh, không khéo giữ hạnh phúc sẽ lại bay. Niềm vui cũng là thứ làm ngừơi ta không thể nào giấu nổi, không kín miệng, niềm vui sẽ di chuyền khắp nơi, có thể cả thế giới đều chúc mừng mi Bình ạ! lý do để chúc mừng , đơn giản mi đã tìm đựoc một ngừơi thật lòng, một ngừơi tử tế, một ngừơi chưa bao giờ làm mi phải khóc, một ngừơi xứng đáng để chung mộng.

Tôi cười tủm tỉm, mẹ bảo tôi "con bé điên". Tôi cả ngày ngêu ngao vài câu hát trữ tình, Bảo nói tôi có triệu chứng "thần kinh". Tôi thẫn thờ bên bàn viết, mẹ lắc đầu ngán ngẩm. Tôi trốn việc đi hẹn hò, Bảo giận tôi không có tinh thần trách nhiệm. Mà mỗi lúc vắng tôi Thế Hạo thừơng dọ hỏi Bảo đủ thứ chuyện.

Thế Hạo nào có là gì với tôi đâu? tôi nào có gì với Hạo đâu? thôi thì cứ vờ chẳng nghe, chẳng thấy. Thôi thì thản nhiên xem mọi chuyện đều quá đổi bình thường. Nhưng Thế Hạo nào đã để tôi yên. Trong công ty đã đủ phiền, ra ngoài Hạo vẫn đeo bám. Đàn ông con trai gì mặt dầy thấy sợ. Văn Thắng như cũng hiểu đựơc lòng Hạo nghĩ gì, nên nhiều khi đi đón tôi chàng có màn ghen bóng ghen gió. Thí dụ một buổi chiều tháng 7. Trời mưa rõ to, tôi đợi chàng quá nửa giờ, cứ ngỡ lúc gặp nhau chàng phaỉ là người rối rít xin lỗi tôi, vậy mà vừa gặp nhau chàng đã gắt tôi lên xe, tôi còn chưa hiểu rõ nguyên do chàng lại đưa dù cho tôi. Thế Hạo vẫn ở cạnh, chàng nghiến răng, thế Hạo vẫn chưa nổ máy xe, chàng không buồn chạy, cả hai làm một màn chiến tranh lạnh, mà tôi là ngừơi bị họ hành nhiều nhất, Thắng hết xiết tay tôi, lại xiết chặt ngừơi tôi, quàng vai tôi, hôn tóc tôi, những cử chỉ tình tứ đều phô ra, làm tôi quê, tôi ngựơng.

Khi không gian chỉ còn lại hai đứa, tôi giận chàng không thèm nói nửa câu. Chàng biết mình có hơi vô lý, nên nhẹ giọng năn nỉ, tôi cứ quay mặt đi, không dằn đựơc chàng ôm tôi, tôi đẩy mạnh ngừơi chàng, chàng không bỏ cuộc, lại ôm ngang ngừơi, và môi cứ thốt ra hàng đống thần chú, trong hàng đống thần chú, câu tôi nhận thức ra chỉ có "je t'aime - Anh yêu em"
-Yêu em, yêu em...sao lại không tin tưởng em?

Tôi nói lẫy, Thắng cừơi nụ:
-Đâu có. Anh luôn tin tưởng em.
-Còn dám nói, rõ ràng anh đang giận việc Thế Hạo mỗi ngày đều ở cạnh em
-Đâu có, anh chỉ ghét hắn nỡ làm người yêu anh rối lòng
-Em chẳng rối lòng, chỉ có anh là lo sợ...

Tôi uẩn ức bảo, Thắng xoay ngừơi tôi đối diện chàng, giọng gấp rút, giọng cả quyết, giọng chàng thật đến độ không thể nào thật hơn nữa:
-Phải, anh sợ hắn cuỗm mất em, anh sợ hắn tứoc đoạt em, anh sợ anh không đủ sức để đeo vào ngấn cổ kia viên trân châu hạnh phúc, anh sợ...

Tôi vội đưa tay che miệng chàng:
-Anh nghĩ em dễ thay đổi thế ư? anh cho rằng em luôn ngóng núi này trông núi nọ?anh tửơng trên đời này chuyện tình yêu chỉ là cuộc đùa vui...?

Lần này, tới lựơt chàng đặt tay che môi tôi:
-Không, anh nghĩ mình có nhiều điểm không xứng với em.

Tôi nhìn chàng khó hiểu:
-Điểm nào?
-Anh già rồi!

Tôi phì cừơi, giờ tôi mới biết phút cuối cùng của mỗi cuộc hò hẹn, bao giờ Thắng cũng pha trò làm tôi vui
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2008 21:31:54 bởi Trường Phi Bảo >
Trường Phi Bảo 13.07.2007 21:42:53 (permalink)
Buổi trưa hôm sau, tôi tìm gặp riêng Thế Hạo ở xưởng. Vì trong giờ giải lao, mọi người đi dùng cơm cả, nên thời điểm này là thích hợp nhất để nêu rõ vài vấn đề tế nhị. Sau một đêm không thể ngủ, sau sự trăn trở vô chừng, tôi không muốn để Thắng có cớ hiểu lầm tôi, nên chuyện đi gặp Thế Hạo là chuyện rất cần thiết.
-Bình ăn cơm chưa?
-...
-Cùng ăn chứ?
-...

Hạo hỏi, tôi không đáp, tôi đang đắn do không biết nên dùng lời nào để Hạo hiểu.
-Sao thế? Bình không phải muốn nói chuyện với tôi à? ra đây chỉ để ngó tôi thôi sao?

Hạo cừơi, nụ cừơi nửa miệng. Tôi nhìn Hạo bí xị, thật khó mà mở lời, tới nước này đứng yên không phải là cách:
-Anh Hạo này...! giọng tôi lấp bấp
-Hử? Hạo chau mày
-Anh sau cứ thích gây phiền hà cho tôi thế? Giọng tôi run run
-Bao giờ? Hạo xoa cằm
-Rất nhiều!
-Tại cô có dạo quá vô tình.

Hạo chậc lữơi, tôi lắc đầu:
-Anh làm tôi khó xử
-Cô mới là ngừơi làm tôi phải khổ sở.
-Ngụy biện!
-Không! thật sự trong những ngày đầu cô đến công ty, tôi đã biết cô rồi.
-Trời đất!
-Không tin à? tôi còn biết cô là một cô gái mơ mộng, vừa bị tình phụ, và lấy công việc để bắp bù, cô thích làm thơ, và thích vẽ vời chuyện tương lai, những ngày đầu cô tới đây tôi thấy cô thật chán nản.
-Trời đất!

Những câu Hạo nói thật chói tai, tôi thấy đó như một lời xúc xiểm.
-Anh điều tra tôi tự bao giờ thế?
-Đâu nhất thiết phải điều tra, chỉ là mỗi ngày Bình mang lại cho tôi một ấn tựơng...
-Nói dối!
-Thú thật, những ngày đầu Bình đối với tôi chỉ là sự tiêu cực, một con bé thất tình thì có gì hay ho, nhưng từ khi thấy Bình lạc quan, tôi cảm giác Bình trong lòng tôi thật đẹp.
-Giả dối!
-Thật...thật...thật...!

Thế Hạo chụp lấy hai vai tôi lay nhẹ, tôi hét:
-Anh thôi ngay cho, tôi không quen tán tỉnh.
-Tôi chẳng tán tỉnh ngừơi mình không thích
-Thế anh cần gì ở tôi?
-Sự chia sẻ
-Rất tiếc - tôi khẽ vuốt lại tóc - trái tim tôi đã có ngừơi sẻ chia
-Ồ!

Hạo gật gật đầu:
-Tôi hiểu, nhưng tôi cũng hiểu trái tim mình đang cần gì?
-Tùy anh.

Chân tôi thụt lùi về sau
-Mong anh đừng quá lộ liễu, tình cảm không phải ân huệ mà bố thí

Rồi quay mặt, tôi chạy thẳng ra ngoài, buổi trưa đành bỏ bụng đói, tôi ấm ức tìm Bảo. Quốc Bảo, Quốc Bảo, cái tên rõ lắm mồm.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2008 21:38:50 bởi Trường Phi Bảo >
Trường Phi Bảo 17.07.2007 21:51:53 (permalink)
Chương 36

Tôi chạy tìm Quốc Bảo khắp xưởng. Tôi định bụng mắng anh chàng một trận te tua. Tôi nghĩ Thế Hạo không thể nào biết rõ về tôi, nếu không có kẻ mách. Nhưng khi gặp được Bảo rồi, tôi lại bỏ ngay ý định, bởi Bảo đang bù đầu tính toán, sổ sách là cái gì đó nặng ngàn cân, khiến đầu óc và tâm trạng Bảo, vì sổ sách mà không được thoải mái.

Buổi chiều tan sở, Văn Thắng đợi tôi từ sớm ngoài cổng. Hôm nay tôi tranh thủ thời gian, nên khi chuông vừa reo tôi đã như chim sổ lồng, tôi bay nhanh ra với chàng, vẫn ánh mắt biết cười, vẫn điệu bộ rạng rỡ, chàng lúc nào cũng ăn diện tươm tất, tôi nhận ra nét phong độ ở chàng, có lẻ vì thế mà phụ nữ thời nay thích kết bạn với những người đàn ông hơn là những thanh niên. Vì sao nhỉ? chắc bởi họ dày sương dạn gió, chắc ở họ có đầy đủ kinh nghiệm, mà trên hết phương diện biết kiếm tiền, lo làm ăn, đủ để người ta an tâm trao thân gởi phận.
Tôi mỉm cười vu vơ, tự nhiên vòng tay qua hông chàng. Chiếc đuôi Thế Hạo chắc giờ này đang cực khổ chen chúc cùng đám công nhân. Ồ,  không, tôi đoán nhầm chiếc đuôi ấy không hiểu bám theo tự lúc nào, chiếc xe hắn cứ bóp kèn in ỏi đuổi theo sau , chiếc xe hắn lạng lách, chờ tới ép sát xe chàng. Thắng kêu tôi ôm thật chặt , và cuộc đua bất đắc dĩ xảy ra trên đường lộ, hắn như đang nổi điên, tôi sợ đến líu lưỡi, ngồi sau chàng, tôi cứ hét tóang, cứ nhắc nhở, tôi sợ gặp phải công an giao thông, riêng phần Thắng cũng muốn chứng tỏ bản lĩnh đàn ông, nên bất chấp mọi hiểm nguy. Tôi nhắm tịt mắt, tôi biết mình cần phải làm cái gì đó để họ dừng lại, đầu óc cứ rối tung, cộng tiếng cười man dại của Hạo làm tôi xanh mặt, hoảng vía, tôi khóc thét:

-Anh Thắng nếu anh còn điên giống Hắn nữa, em sẽ bỏ mặc anh, em sẽ không yêu anh, em giận anh, em ghét anh, chúng mình chia tay luôn, chúng mình chấm dứt luôn. Anh Thắng...Tôi bắt đầu nói năng hơi lộn xộn - mau dừng xe lại, nếu không em sẽ tự nhảy xuống cho anh vừa lòng -  hai chiếc xe vẫn không chịu dừng, phần gió mạnh, phần tốc độ, phần tôi chẳng thấy được gì, ôm chặt chàng tôi mếu máo - nếu anh thật sự yêu tôi thì hãy dừng ngay...!

Quả nhiên công hiệu, xe chàng giảm tốc, mặc cho xe Hạo hăng trớn bay tuốt lên trên, chàng dừng lại, trở đầu xe sang hướng khác.
-Anh xin lỗi, anh xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...!

Chàng nói rối rít không ngừng, tôi cũng từ từ mở mắt ra, ánh sáng làm tôi chói, tôi khóc, nước mắt hòa lẫn mồ hôi thấm đẫm áo Thắng, qua cơn sợ hãi, tự dưng tôi lấy lại được bình tĩnh, tôi hành động như trẻ nít, dùng hai tay đấm thùm thụp vào trống lưng chàng. Chàng yên thân cam chịu, tôi vừa đấm, vừa gào:
-Anh độc ác, anh không ngoan, anh có biết em lo lắng cho anh đến độ nào sao? anh không tốt, anh xấu xa, anh có biết mình đang gặp nguy hiểm không? anh mà có mệnh hệ nào em phải sống sao đây? em mà có mệnh hệ nào gia đình em, mẹ em ai lo...?
-Bình, hãy tha lỗi cho anh, anh quá ngu xuẩn - chàng nói chậm rãi- trong lúc rượt đuổi ấy, anh ghen đến quá mức, mà anh quên đi sự an toàn của em, anh quá đốn mạt, anh...

Chiếc xe dừng lại bên cầu, chàng ôn tồn bảo:
-Anh hứa sẽ không có lần sau!

Nghe chàng nói, tôi vui quá, lại cười, hai tay quẹt nước mắt, hét lớn, tôi hoàn toàn tin tưởng ở chàng, chắc bởi vì quá tin tưởng, nên giọng tôi thật trầm:
-Em yêu anh, em yêu anh Thắng ơi!
-Anh cũng vậy.

Lần đó, chúng tôi tạm coi như đã đi đến sự cảm thông nhau. Chàng hỏi:
-Giờ em muốn đi đâu?
-Tới trường! tôi đáp nhanh
-Trường, mà trường nào?
-Trung tâm giáo dục thường xuyên quận 8

Tôi nói, tôi muốn đưa chàng vào thế giới của tôi. Những nơi tôi từng tới, từng đi qua, từng có nhiều niềm vui và lắm nỗi buồn, nơi trái tim tôi tưởng rằng đã khép cửa, giờ chợt mở tung vì chàng, chàng làm cho mọi thứ trong tâm hồn tôi đảo lộn, bên chàng tôi hát khe khẽ, bài hát của riêng trái tim tôi, bài hát có lời thiết tha, bài hát véo von mình chàng, thán tụng chàng, bài hát tôi chỉ vừa mới nghĩ ra:

"Ôi chàng thần diệu quá, chàng mạnh mẽ quá,
chàng đừng là biển, đừng là gì cả,
Em cũng chẳng là Hải Âu,
Em đã mỏi cánh,
Em đã mỏi cánh,
Em muốn cùng chàng có một mái nhà
Sanh cho chàng một đàn gà
Trai giống cha
Gái giống mẹ
Hạnh phúc đời thường
Em mơ
Em mơ..."

Sau mấy vòng lượn lờ khắp trường, kỷ niệm ngỡ quên nay chợt ùa về, bạn bè một thời, giờ biệt mù. Thời gian trôi nhanh, con người càng đóng bụi, thời gian phôi pha, con người càng cằn cỗi. Cô mai, anh Vũ, Châu, Tuấn, Hà...cuộc đời anh chị đổ về đâu? dòng sông vận mệnh có trăm ngàn con bến, số  mệnh luân chuyển không được như  ý mình. Đâu mới thật hạnh phúc? đâu vẫn còn giông bão? trên nẻo công danh ai thành, ai bại...chạnh lòng tôi đau. Quốc Bảo chí tình, Hàn My chí nghĩa...tôi bỗng dưng cảm thấy nhớ Hàn My da diết, không biết giờ này cuộc sống My ra sao? lâu quá rồi còn gì? chúng tôi không còn sự qua lại. Bóng tối nhá nhem vây bủa, tôi lay nhẹ cánh tay chàng, tôi giục:
-Đi, mình đi thôi anh!

Quá đột ngột, chàng bất ngờ nên hỏi:
-Em lại muốn đi đâu?
-Đi thăm nhỏ bạn em - thấy chàng còn chần chừ, tôi nhướng cao mày- đi rồi anh sẽ biết, em không muốn mình vì yêu anh mà vô tình với mọi thứ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2008 22:07:32 bởi Trường Phi Bảo >
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 10 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 146 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9