Áo Và Thơ
Em Xưa Áo Lụa Tiểu Thư Em xưa áo lụa tiểu thư Ta đêm vạt cúc tương tư bóng về Chân hài giẫm lá trên lề Thu vàng bến mộng bờ mê nắng vàng Nghìn tơ soi cúc áo nàng Hương trinh nữ, gió heo mang hương đời Tiểu thư áo lụa vàng ơi Thơ ta âm đổ vần rơi bấy chừ Em xưa áo lụa tiểu thư Ta đêm vạt cúc tương tư bóng về
Cố Quận
Gió Heo Thổi Áo Tà Bay
Gió heo may! Gió heo may
Vi vu thổi áo tà bay cuối đường
Vi vu hong tóc mượt hương
Vi vu khóm cúc cành vương dáng ngà
Gió hâm mực ướt thơ ta
Gió lồng giấy chữ thơ sa chân người
O cúi nhặt, đọc thơ cười
Ngõ vào khuất bóng áo rồi...gió ngưng
Cố Quận
Áo Giữa Phố Đèn
Áo lạc giữa phố lên đèn
Hai tà trắng, suối tóc đen ngỡ ngàng
Nhìn quanh muốn hỏi thăm đàng
Bên kia chung, bát ngổn ngang hũ hèm
Gã còn tỉnh, hay say mèm
Lại gần sợ áo tèm lem vạt nầy
Quay chân đi! Bóng o gầy
Áng chiều đã lặn trời tây...trăng về
Cố Quận
Yếm Nào
Yếm nào xa, sen nào gần
O nào quỡn, o nào...thân o nào
Phải o mặc dải yếm đào
Lưng ong, quần lĩnh hôm nào đấy không
Phải o đang kén lựa chồng
Đáng người quân tử vạn đồng cũng mua
Không bán! Thì o bỏ bùa
Channel pha nước nửa phùa là mê!!!
Cố Quận
Nửa Đời Lưu Lạc!
Đâu rồi áo lụa bay vạt trắng
Đâu rồi màu nắng sớm sân trường
Thuở thư sinh tháng năm lẳng lặng
Bạn bè xưa! Mỗi đứa mỗi đường
Đã mấy mươi mùa qua bạc tóc
Hôm nay nhìn lại ảnh mà thương
Tưởng mới đây thôi...vừa thoáng chốc
Quê người! Mình nửa kiếp phong sương
Cố Quận
Em Là Con Gái Nhà Giàu
Em là con gái nhà giàu
Lỡ thương trau luyện, thuộc làu sử kinh
Mai lên ứng thí khoa đình
Nhất nguyên đoạt giải...đăng trình thi hương
Tôi lòng chẳng ngại gió sương
Tôi lòng chẳng quản quan trường, bệ vua
Một cửa đặng, nghìn cửa thua
Ngày đêm đèn sách mút mùa lập danh
Cho mơ thực, cho mộng thành
Cho bóng trúc, sau phủ cành cội mai
Cố Quận
Huế Ơi!
Huế ơi! Những mùa xưa áo trắng
Thành Nội thu nhạt nắng trên đường
Những vòng xe thả tóc cho hương
Câu thơ hắn về thương với nhớ
Huế ơi! Những mùa xưa vụn vỡ
Mộng ban đầu o nớ, tôi ni
Thái Bình Dương biển nước xanh ghì
Tan mộng ước tình tôi, o Huế
Cố Quận
Hoa Nắng Tay hứng bông hoa nắng Tay cầm lọng dù che Dưới dòng trôi lẳng lặng Trên cầu o dựng xe Một vài bông trắng mộng Vừa rơi xuống chạm vai Thơ vần run, ý động Về nằm vương áo ai
Cố Quận
Lạc Đường Tơ
Rồi tình mình mấy mươi năm
Khảy dây tơ lạc khúc cầm oán cung
Rồi âm vỡ vụn vượt trùng
Tôi, em hai hướng không cùng lối mơ
Rồi duyên với nợ cách bờ
Hương chăn gối cũ nay hờ hững quên
Rồi đêm đối mộng gọi tên
Giật mình! Tình đã buồn mênh mông buồn
Rồi tôi, em...ai giòng tuôn
Hay ta lệ nóng cạn nguồn khôn rơi
Bởi tình đã chết nửa đời
Mấy mươi năm đã rã rời! Lệ vô
Chuyện mình giờ hóa mơ hồ
Cố Quận
O Ngồi Dưới Bóng Cây Cười
Hôm qua ra lớp gặp người
O ngồi dưới bóng cây cười với tôi
Để về mơ mắt mộng môi
Nhớ hương của tóc o rồi o ơi
Nhớ sân trường nắng một trời
Nhớ ve sầu tiếng rã rời! Nhặt âm
Bóng hình o đã nhập tâm
Thơ tôi vần chữ dòng thầm vạt tơ
Ý câu dệt áo tiểu thơ
Hai tà trắng ngọ dật dờ! Trống canh
Cố Quận
Em Mùa Xuân Áo Thắm Tà
Em mùa xuân nở nụ tình
Áo hoa tà thắm, ta hình bóng mơ
Mang về túi nắng vàng thơ
Túi căng căng gió, túi lờ lững mây
Vần ngơ ngẩn, ý ngất ngây
Kia đồi sao lạc dòng này trăng lu
Trong vườn đêm trắng sương mù
Con quyên vọng tiếng, và tù vẳng xa
Em mùa xuân, áo thắm tà
Ta bên chén rượu quỳnh ngà...nhớ ai
Cố Quận
Cô Cử Mùa Sau
Mùa sau thi cử tú tài
Oằn tay cặp táp lắm bài vở ôn
Nụ cười tươi, dạ chẳng chồn
Luật âm đà nắm, lại hồn thơ văn
Hàm số, sinh, hóa giăng giăng
Cô pha chế độ, góc, lằn ít sai
Mùa sau ra ứng tú tài
Lỡ không đậu! Bỏ áo dài làm dâu
Tội chi khoa bảng đau đầu
Lựa ông tiến sĩ theo hầu cũng danh
Lo chi đám chữ nó hành
Rớt! Đem kinh sách đổ gành nước trôi
Về coi bếp núc thế thôi
Của chồng công vợ tài bồi nương nhau
Mệnh cô đặng thọ, sang giàu
Tú tài nào xứng...cành đào nhà quan
Cố Quận
Từ Bao Giờ!!!
Từ bao giờ trong thơ ta có em
Tuổi thư sinh chuỗi ngày tháng êm đềm
Có nắng vàng lung linh màu phượng vĩ
Hai nghìn ngày...hai nghìn mấy trăm đêm
Từ bao giờ em đến với thơ ta
Bờ tóc thơm hương áo trắng hai tà
Chở gió từng làn vi vu âm tiết
Cho hồn thơ luỵ! Vần tứ thơ sa
Từ bao giờ...từ xưa và mãi mãi
Em trong thơ ta dấu ái một đời
Cố Quận
Cô Về Tà Rủ Theo Về
Cô về tà rủ theo về
Kéo hương của mái tóc thề về theo
Cho tôi! Tên học trò nghèo
Gã mường mán, dám mơ đèo tiểu thư
Cô về để chút tương tư
Nặng rơi sợi nắng hanh ừ vàng hanh
Soi thơ tôi chữ xây thành
Sầu miên mang bước độc hành buồn thiu
Cô về hai vạt mỹ miều
Bóng còn in lối tơ chiều nhạt tơ
Tôi lên xuống...đọc nhẩm thơ
Cố Quận
Vứt Gánh Thơ!
Hỡi ơi! Nửa gánh thơ tôi
Đành sao vứt lại để rồi áo đi
Cho vần chữ nặng sân si
Cho tình nghĩa hết rồi thì tình tan
Bây giờ áo đã ra đàng
Mai đây bóng sẽ xa ngàn...ngàn xa
Mùa sau dưới ánh trăng ngà
Tiếng thơ ngồi nhớ hai tà áo ai
Cố Quận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.09.2017 23:50:30 bởi Cố Quận >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: