Điệp Vụ - Truyện dài
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 19 trên tổng số 19 bài trong đề mục
frank 05.07.2024 03:09:25 (permalink)
 
 
Chương 16
 

Lâm lái xe đến văn phòng hướng dẫn leo núi lúc 7 giờ sáng hôm sau. Tối trước  chàng đến văn phòng do Colson đã xếp đặt trước này, Lâm chỉ gặp một người đàn ông Tàu già ngồi đọc báo sau quày gỗ. Chàng cho biết tên, dĩ nhiên là tên giả do Colson điền vào giấy tờ của văn phòng. Ông già Tàu chỉ hỏi qua loa và hẹn chàng sáng sớm mai đúng 7 giờ sáng đến đây để gặp Li Hua, người hướng dẫn viên leo núi của chàng.

Lâm thoáng ngạc nhiên, chàng không ngờ người hướng dẫn viên này lại là một cô gái. Nhưng ông Tàu già trấn an Lâm, nói:

- Li Hua là con gái tôi, nó giỏi lắm! Nó leo núi này từ năm nó mới 7 tuổi nên rành hết đường đi nước bước của ngọn núi, có nó dẫn đường, ông cứ an tâm, không ngại gì cả!

Lâm không nói gì, chàng lái xe đến quán trọ gần đó để ngủ qua đêm và lấy sức cho cuộc leo núi và công tác phải thực hiện cho ngày hôm sau.
 

***
 

Li Hua là một cô gái trạc 25 tuổi, vóc dáng của một sơn nữ, sinh ra và lớn lên tại vùng núi non. Nàng có sắc đẹp mộc mạc, hồn nhiên nhưng mặn mà với nụ cười tươi tắn, lúc nào cũng nở trên môi. Lâm nhìn Li Hua và cảm thấy hài lòng với nét khỏe  mạnh, vững chắc của cô gái hướng dẫn viên leo núi xinh đẹp và trẻ trung.

Lâm cần người quen thuộc với rặng núi này, biết hết đường đi nào ngắn gọn và ít chướng ngại nhất để cuộc leo núi dễ dàng hơn. Nhưng chàng cần chính là có người mang đồ cho chàng. Vì tất cả những vật dụng cần thiết cho công tác có quá nhiều thứ và nặng nề, nhất là những thỏi chất nổ, chàng đã chất đầy trong một túi lớn đeo sau lưng. Những món khác chàng đã xếp gọn trong một bị lớn và chàng cần người để đeo bị này. Và người đó cũng phải khỏe mạnh và có sức đủ để vừa đeo bị lớn và nặng đó mà vẫn di chuyển nhanh nhẹn và leo trèo được.
 
#16
    frank 05.07.2024 05:17:40 (permalink)
     
     
    Chương 17
     

    Li Hua dẫn đường đi trước. Nàng trèo thoăn thoắt trên con đường mấp mô, gập ghềnh, thỉnh thoảng ngoái cổ lại nhìn xem Lâm có theo kịp nàng không. Lâm mỉm cười với Li Hua. Chàng hài lòng thấy cô gái không một chút than phiền về chiếc bị lớn và nặng của Lâm đeo sau lưng. Nàng còn khoác thêm một chiếc túi khác cũng khá lớn, đeo vào vai, chứa đựng đồ ăn khô, nước uống và lều xếp gọn nhét vào túi. Li Hua giải thích với Lâm:

    - Ở đây miền núi nên dễ bị mưa đến bất chơt, cần phải có đủ lều và túi ngủ để đề phòng có thể phải ngủ lại qua đêm.

    Li Hua đã tính với chàng, nếu không gặp trở ngại, có thể đến chiều sẽ đến gần được đỉnh Lạc Nhạn. Nhưng nếu đường lên núi bị những cây đổ do trận bão tuần trước chắn đường, sẽ khó khăn và chậm lại hơn. Ngoài ra còn những cây cầu bắc ngang vực thẳm, nếu bị đổ và không dùng được, có thể phải dùng hướng khác để lên núi và sẽ bị chậm hơn nhiều. 

    Li Hua trấn an Lâm:

    - Em biết hết các đường lên núi, kẹt đường này sẽ còn nhiều đường khác. Anh đừng ngại! Thế nào mình cũng lên được đỉnh Lạc Nhạn mà!

    Lâm gật đầu. Chàng càng lúc càng có cảm tình với cô gái vùng sơn cước, khỏe mạnh, hồn nhiên, xinh xắn và duyên dáng với nụ cười tươi như hoa này. Công tác được giao phó, khi nào đến gần đỉnh Lạc Nhạn hẵng hay. Giờ này chàng cảm thấy thoải mái, vui vẻ đi theo người hướng dẫn viên leo núi đầy khả ái và có lẽ cũng bị chàng thu hút chăng? Lâm mỉm cười với ý nghĩ đó và chàng bước những những bước dài để theo kịp với Li Hua đằng trước.

    ***

    Cơn mưa đổ ập đến, không có chút dấu hiệu nào báo trước. Trời lúc đó cũng đã gần về chiều, cơn mưa nặng hạt mỗi lúc một nhiều hơn, làm cho bầu trời tối hẳn lại. Li Hua nói với Lâm:

    - Chắc mình phải dừng lại, anh à! Mưa lớn làm đường trơn trợt, trèo lên cao dễ bị té lắm. Còn hai cây cầu chúng ta phải băng ngang nữa. Mà tối đến nhanh quá, mình phải dựng lều ngủ lại qua đêm vậy.

    Lâm gật đầu. Chàng phụ với Li Hua để đóng lều trên một chỗ khá bằng phẳng và cao, không sợ nước chảy cuốn tới. Hai người chui vào lều và lấy đồ khô ra ăn. Li Hua mỉm cười nói với chàng:

    - Rồi! Chúng ta kẹt lại ở đây cả đêm. Bây giờ anh kể chuyện đời anh cho em nghe đi!

    Lâm lắc đầu:

    - Anh không có gì để kể cho em nghe đâu! Anh làm chủ một công ty điện tử ở bên California, nhưng anh thích phiêu lưu, mạo hiểm và nhất là leo núi. Nên anh mới sang đây để chinh phục đỉnh núi Lạc Nhạn này thôi! Em cho anh biết về em đi!

    Làm sao Lâm có thể tiết lộ cho Li Hua biết chàng là điệp viên của CIA, cơ quan  tình báo Hoa Kỳ, sang đây để đặt chất nổ phá hủy trung tâm hỏa tiễn siêu thanh của Trung Hoa ở Hoa Sơn này! Điệp vụ của chàng chỉ có Samuelson và giám đốc CIA biết, những chuyên viên thuyết trình về hỏa tiễn siêu thanh tại Langley chỉ làm nhiệm vụ báo cáo cho chàng, không hề biết đến điệp vụ của chàng thế nào, bao giờ và tại đâu. Câu nói thường nghe thấy nhất về điệp viên CIA là:

    - " Tôi có thể cho anh biết về điệp vụ của tôi. Nhưng sau đó tôi sẽ phải giết anh ngay!"

    Dĩ nhiên chàng không thể hé môi cho bất cứa ai về điệp vụ của chàng. Và chàng làm sao có thể ra tay sát hại cô gái xinh đẹp và dễ thương như Li Hua được!
    #17
      frank 14.07.2024 04:46:25 (permalink)



      Chương 18



      Li Hua kể cho Lâm nghe về nàng. Nàng sinh ra và lớn lên tại vùng núi này. Chưa bao giờ đi xa khỏi nơi đây và cũng chẳng cần gì biết về cuộc đời bên ngoài. Nàng yêu thiên nhiên, yêu núi non, cây cỏ và súc vật hoang dã chung quanh nàng. Từ khi mới lớn, Li Hua đã leo trèo thám hiểm tất cả vùng núi và biết rõ địa thế, đường mòn, những cây cầu bắc ngang vực thẩm, vùng nào nhiều thú dữ cần tránh. Nơi nào có nhiều cảnh đẹp, có nhiều cây trái ăn được, vùng nào có thú nhỏ để săn, có nghĩa Li Hua có thể sống sót hàng tháng hàng năm trong vùng núi này, không cần đến giao dịch với thế giới dưới chân núi kia.

      Đây là lý do tại sao sau khi học hết trung học tại thị trấn, cha nàng và nàng đã mở dịch vụ hướng dẫn  leo núi này để nàng thực hiện giấc mộng sống đời nàng với thiên nhiên, đồng thời kiếm sống cho hai cha con. Mẹ nàng đã qua đời sau một cơn bạo bệnh khi nàng còn nhỏ, chỉ có hai cha con lủi thủi sống với nhau tại vùng núi Hoa Sơn này.

      Li Hua ngừng kể. Nàng hỏi Lâm:

      - Anh mệt chưa? Leo núi cả ngày chắc cũng mỏi chân. Thôi mình nằm nghỉ đi. Cơn mưa này chắc sẽ kéo dài cả đêm.

      Lâm cười thầm. Li Hua chắc tưởng chàng là dân thành thị, không hề vận động, đừng nói đến chuyện leo núi. Nàng biết đâu Lâm đã trải qua những cực hình huấn nhục của người nhái Navy Seals, bao nhiêu gian lao, khổ nhọc đâu có thấm gì với sức chịu đựng không bao giờ biết đến mệt mỏi là gì của Lâm. Chẳng thế mà chàng đã được toàn khóa người nhái bầu cho là Honor Man, tước vị cao quý nhất của Navy Seals, sau tuần lễ địa ngục Hell Week tại trung tâm huấn luyện người nhái Navy Seals tại Coronado, California. Một ngày leo núi này có thấm thía gì đâu!

      Lâm nhìn lên. Li Hua bắt đầu cởi chiếc áo thấm nước mưa, để lộ cặp ngực trần. Nàng bới tóc lên và giản dị nằm sát bên cạnh Lâm, không chút ngượng ngùng hay đắn đo suy nghĩ gì. Nàng vít đầu chàng lại gần, hôn lên môi Lâm và thầm thì nói nhỏ:

      - Em thích anh!

      #18
        frank 14.07.2024 05:49:10 (permalink)



        Chương 19




        Lâm mở bừng mắt khi tia sáng mặt trời đầu tiên lọt qua túp lều vải chiếu thẳng vào mặt chàng. Li Hua vẫn còn ngủ say, tay ôm chặt lấy ngực chàng. Cả đêm chàng đã nồng nhiệt đáp ứng lại Li Hua, như một con hổ cái, vồ vập như muốn ngấu nghiến lấy Lâm. Chàng không ngờ người sơn nữ này đa tình đến thế!

        Lâm khẽ tay lay nhẹ Li Hua đánh thức nàng:

        - Dậy đi em! Trời sáng rồi!

        Li Hua vít lấy cổ Lâm kéo xuống và say đắm hôn chàng. Lâm hôn lại nàng nhưng kéo Li Hua đứng lên:

        - Mình xếp lại lều rồi đi tiếp. Mưa tạnh rồi nhưng đường lầy lội khó đi, từ đây tới đỉnh Lạc Nhạn chắc còn xa.

        Li Hua cười:

        - Để ăn sáng một chút đã anh. Em đói bụng rồi! 

        Hai người lấy đồ khô ra ăn. Lâm giúp nàng xếp lại lều và tất cả được nhét gọn trong túi vải đeo sau lưng của Li Hua. Lâm đeo vào sau vai túi lớn chứa những thỏi chất nổ và các vật dụng cần thiết khác. May Li Hua không tò mò hỏi chàng túi lớn chứa đựng những gì!

        Nàng bảo Lâm:

        - Mình đã đi được 2/3 quãng đường rồi. Nhưng đường lên núi bây giờ lầy lội và trơn lắm. Anh phải cẩn thận với túi lớn sau lưng kia của anh. Em tính chừng 3 giờ chiều mình sẽ đến tới đỉnh Lạc Nhạn. Thôi mình lên đường đi anh!

        #19
          Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 19 trên tổng số 19 bài trong đề mục
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9