Tập Viết...Cào Cào
Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 36 bài trong đề mục
Sao Đất 21.12.2016 01:55:24 (permalink)
HỚ HÊNH
 
  La vừa khóc vừa kể:
- Má ơi! Con không được rồi!
- Nín đi con, có gì kể cho má nghe, má là má của con mà.
- Má dạy: Con gái phải kín đáo, ý tứ nhưng con lỡ hớ hênh bị...thấy hết rồi má ơi! Hic...hic...
- Trời ơi trời! Con tôi! Sao lại vậy, con ơi là con!
- Con vô phòng tắm cởi đồ ra hết, rồi bước vô bồn tắm thì bất thình lình...nó...nó vụt ra thấy...thấy...con hết rồi, má ơi! La òa khóc một lần nữa... Má La điếng hồn, nghẹn giọng một hồi; rồi lắp...bắp: Thằng...nào mà nó may...(ý trời)Thằng nào mà nó gan quá cha, dám nấp trong phòng tắm mà trộm nhìn con gái tao; thằng nào...nói cho má nghe má nện cho nó một chầy, rồi bắt nó phải lấy con; mà nó có đẹp trai không con; có ăn học; có đàng...ôi, nấp trong nhà tắm nhà người ta thì chắc chắn là không đàng hoàng rồi. Bất hạnh cho con tôi; giữ gìn bao năm mà giờ sụp đổ tan tành. Thật ứa gan! Thằng nào? Trời ơi trời!
- Má ơi! Con không thể lấy nó làm chồng được; không thể nào...không thể nào...
- Sao vậy con?
- Thấy con rồi, nó còn nhởn nhơ trở lại, thó ló xem một lần nữa; chưa thấy con ruồi nào thật đê tiện như nó! Rồi đây nó đi kháo hết cả họ ruồi nhà nó; rồi cả thế giới đều biết. Hỏi má như vậy thì mặt mũi nào mà con ra đường cho được!
- Mày có điên không con? Ruồi? Cả họ nó thấy thì ăn nhằm gì?!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2016 03:50:50 bởi Sao Đất >
#1
    Sao Đất 21.12.2016 02:05:57 (permalink)
    QUE DIÊM CUỐI CÙNG... 
     
    "Một tối mùa đông tuyết rơi trắng đất. Những ngôi nhà và mọi người trong đó đang quây quần cạnh lò sưởi âm áp, thì ngoài kia một góc vắng, một bé gái đang run rẩy, tím mét, lạnh cóng bật lên những que diêm cuối cùng mong làm giảm đi cái lạnh cắt da cắt thịt. Cô bé rung rung lấy que diêm duy nhất còn lại, háo hức muốn thấy lại được Mẹ với những hình ảnh hạnh phúc mong manh cuối cùng... thì tiếng rệu rạo trên tuyết làm cô bé bừng tỉnh, ngó lên, một bóng dáng khẳng khiu với áo choàng đen, mắt sáng. Cô bé sợ quá, rớt bao diêm, vụt đứng lên rồi lại khuỵu xuống, mắt sợ hãi. Cái đói, cái lạnh làm cho máu của em như ngừng chảy.
    - Con ơi! Đừng sợ! Già không làm hại con đâu. Tội nghiệp con!
    Bà lấy áo, choàng lên em, rồi ôm em vào lòng đưa em về ngôi nhà nhỏ, cũ kĩ. Tạ ơn Đời, xin cám ơn Người; những thìa súp ấm cùng với ngọn lửa tình thương đã cứu sống em...Em trải qua mùa Giáng Sinh ấm cúng không sợ hãi. Từ đó, tuy mồ côi Mẹ, dù cuộc sống đạm bạc, nhưng em có được một người bà, yêu thương em, cho em thấy lại ý nghĩa cuộc sống này. Em vô cùng trân quí nó..."
    Khi cô giáo kể đến đây, thì em Quý giơ tay hỏi:  
     - Thưa cô, em nghe mẹ em kể chuyện "Cô Bé Bán Diêm" cuối cùng chết cóng mờ cô?
     - À đúng vậy; còn câu chuyện ni thì có hậu hơn, dzậy em muốn nghe truyện nào là tùy em.  
     - Thưa cô, giả như cô bé đó không bán diêm mà lại bán thuốc lá, thì làm sao đốt, thưa cô?  
     - Em về hỏi Ba em á!   
    (Chuyện Mùa Noel )
    #2
      Sao Đất 21.12.2016 02:20:09 (permalink)
      Cào cào có phải cào cào, bay tới bay lui chả ra cào cào! Thôi thì cứ cào... hà
      Sắp tới Noel rùi mà sao lòng vẫn dửng dưng dzậy kìa...
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2016 02:26:53 bởi Sao Đất >
      #3
        Sao Đất 22.12.2016 19:45:38 (permalink)
        Tự nhiên muốn đi Nhật để thăm mộ T.S Sakurazawa và phu nhân Lima...Thôi thì nơi đây với tấm lòng, xin tri ân T.S; nhờ Người mà mình bước đi trên cuộc đời này thấy ý nghĩa hơn, bình an hơn. Biển đời, ở đâu cũng có sóng, có gió nhưng cũng nhiều lúc cũng êm ả , đẹp tuyệt trần; quan trọng là cách nhìn thấy chiều sâu biển từ tự tâm thôi. Nói thì đễ nhưng dầu gì, khi có quan niệm sống đúng với con đường mình đi, thì nó giúp cho mình lướt qua những biến động một cách "trẻ thơ" hơn, "buông lỏng" hơn.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2016 00:14:20 bởi Sao Đất >
        #4
          Sao Đất 22.12.2016 20:14:35 (permalink)
          Một người đi với một người, một người thất vọng một người hồn nhiên.
          - Anh có người yêu rùi hả, sao hổng nói trước, làm người ta tưởng còn ngon cơm lắm! Chảnh! 
          - Xin lỗi! Tui mới đến, lại nhận được sự hướng dẫn tận tình, nên lòng biết ơn bảo tui nên quan tâm lại một chút (Làm việc nhớ giữ gìn sức khoẻ - đại khái là dzậy). Nếu có gì không phải, xin bạn thứ lỗi! Chọe!
          - Hí hí! Chọc anh thui, vẫn là bạn nhe.
          - ừ, bạn; lần sau chọc nhớ nói trước.
          - Nói sau mới dzui chứ.

          <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2016 21:20:51 bởi Sao Đất >
          #5
            Sao Đất 23.12.2016 21:28:52 (permalink)
            ...gì mà đọc 1 chương sách tới 3 lần mờ mới hiểu tổng quan! Có lẽ phải đọc lại 1 lần nữa thì mới nhớ những gì cần thiết? Tui đúng là một sinh vật "chậm tiêu". Hy vọng chậm đến thì châm đi...cho tui nhờ
            #6
              Sao Đất 24.12.2016 22:21:29 (permalink)
              Tên Ngộ?


              - Này bạn, bạn có cái tên hơi ngộ ngộ?
              - Ngộ hả? Để tui kể cho bạn nghe nguồn gốc của nó nha.  
              Ngày xửa ngày xưa...có một ngôi làng nọ, có một người mà quanh làng thường hay gọi anh là Bạch Diện Thư Sinh. Anh có một niềm vui; khi màn đêm buông xuống, là anh bắt đầu thơ thẩn lang thang. Bầu trời ban đêm thiệt đẹp, muôn vàn tinh tú lấp lánh, anh vừa đi vừa ngắm say mê; như có một hấp lực nào đó rút anh lên cao. Anh cảm thấy mình lâng lâng, rất gần...rất gần có thể chạm các vì sao...Rồi bỗng một luồng gió lạ tạt qua tai, một hấp lực nào đó kéo anh xuống, anh cảm thấy nghẹn thở, chới với......Thì ra anh bị té xuống bùn cá tra, may mà có lũ trẻ chơi gần đó la lên, nên anh được kéo lên kịp thời. Hú hồn! Thế là anh có một danh hiệu mới, "Hắc Diện thư sinh". Từ đó trở đi, anh nhất định khi ngắm sao là phải nằm xuống...đất.
                   - Đó là lý do mà cái tên Sao Đất ra đời để anh tự nhắc nhở mình.
                   - Thì ra dzậy, trên trời có sao, ngoài kia có sao biển thì trong đây có sao đất thì quả cũng không phải là lạ, hèm.
                   (Chuyện không có trong sử liệu)
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.12.2016 22:26:22 bởi Sao Đất >
              #7
                Sao Đất 27.12.2016 09:00:26 (permalink)
                Lại bận rộn nữa rùi. Bây giờ đi kiếm nác * cho thoải mái con nguời. Công nhận nước còn cần hơn cần người yêu.
                 
                 
                 
                 
                 
                 
                nác = nước (Mới học một từ mới từ một người gốc Bình Giã)
                #8
                  Sao Đất 30.12.2016 08:43:22 (permalink)
                  Mượn tiền
                   
                  - Hê mầy có tiền cho tau mượn một ít; tuần sau, lãnh lương tao trả sau.
                  - chuyện nhỏ...nè.
                  Một thời gian sau anh bạn hay mượn tiền có cơ hội đổi đời nên cuộc sống khá lên, nhưng thói quen rồi, vẫn chưa bỏ được, có nhiều xài thật nhiều rồi lại mượn tiếp:
                  - Cho tao mượn đỡ hai chục đi mằy.
                  - Ê hèm, mầy bây giờ khác xưa rùi, tao hỗng cho mượn nữa đâu. (Thấy anh kia mặt buồn, thất vọng; anh không nỡ lòng nào, nên tạm thời lại cho mượn tiếp mà lòng thì ái ngại cái tánh hay ỷ lại này. "...hay là bắt chước chuyện Châu Long..." để thức tỉnh người bạn? Nhưng cuộc đời không ai biết trước được, kết quả chưa thấy mà tình nghĩa "đi đoong" thì sao? Mình thì muốn sống giản đơn, đừng có chi trăn trở, xen vào không tốt cho thân tâm...) Phải làm sao đây chời? Biết đâu mai mốt mình phải mượn lại thì sao? Đời mờ, đâu ai biết được chữ ngờ phía trước nờ. Anh ta hay mua vé số, nếu trúng, anh ta hứa mua tặng cho mình một cái nhà kìa :) Một đấu hỏi còn để ngỏ...Ái chà! Cái nhà!
                  #9
                    Sao Đất 30.12.2016 08:53:51 (permalink)
                    Sự Đổi Thay
                     
                    - Ê tên kia chạy đâu. (Anh ta lao tới vật tên trộm xuống, khóa hai tay hắn ngoặc ra sau, ấn gối xuống mông hắn; rút sợi dây chuyền trả lại cho cô gái bị mất cắp.)
                    Mọi người nhao nhao tính đánh cho hắn một trận; cho chừa cái tội ăn trên mồ hôi, nước mắt của người ta, thì anh kia la lên:
                    - Đừng làm vậy. Đưa hắn cho cảnh sát.
                    Trên đường dẫn hắn đi, thì hắn khóc lóc nài nỉ:
                    - Anh ơi! Xin tha cho em. Đây là lần đầu, vì đói quá, em lỡ phạm; sau này em quyết không như vậy nữa. Mong anh thương tình, em ghi nhớ suốt đời.
                    Anh thấy hắn ta thành khẩn, khuôn mặt coi cũng không phải loại ma cô nên động lòng:
                    - Thôi được, lần này tui tha; lần sau, đừng trách. Lo làm ăn đàng hoàng mới có tương lai, ông bạn.
                    - Dạ. Em cám ơn anh.
                    ....
                    Không ngờ tên trộm kia sau này trở thành tướng...cướp thiện lương. Hắn đã cướp đi nỗi lo âu, bất hạnh của một con người; rồi trả lại cho người ta niềm vui, bình an và sự thức tỉnh về cuộc đời.
                    Có lần, khi gặp một cô gái bị thất tình, tuyệt vọng vì người yêu phản bội lời thề chung thủy, bẻ nhụy hái hoa; làm cho cô sống mà dường như đã chết. Anh đem lòng thương mà cứu cô thoát khỏi cảnh trầm mình hận đời. Thế là từ đó, cô đem lòng thương anh; nhưng bấy giờ anh chỉ thương cô như em gái. Kính trọng và không muốn cô bị tổn thương thêm một lần nữa; lòng anh đồng ý coi như anh em với cô.
                    Sự đời thay đổi. Lửa gần rơm "lâu lâu" cũng cháy; mà tình cảm của cô lại tha thiết, tính tình nhẫn nại, nhu thuận; nên đến một ngày anh bị "cướp lại cái trinh tiết" của thằng con trai :). Trong một đêm mưa gió, vì dầm mưa lâu để làm việc, nên anh bị nóng sốt. Khi mê sảng anh tưởng cô ấy là người con gái mà anh yêu say đắm, đã chết khi vượt biển năm nào. Sự thể đã dẫn tới kết cục "bi thảm" cho cuộc đời anh. Bây giờ anh mới nhận ra vết bỏng trên vai của cô, vết bỏng mà anh gây ra cho người em của bạn gái năm nào, khi họ cắm trại trong rừng với lớp. Niềm vui pha lẫn yêu thương cùng nỗi đau, đã gắn kết hai con người lại với nhau. Bỏ qua tất cả những quá khứ không cần thiết cho việc xây đắp một cuộc sống hạnh phúc an bình; họ đã sống và đi với nhau. Dù trải qua bao nỗi cực khổ; vượt qua mọi sợ hãi, cám dỗ thường tình; hai người lòng nguyện yêu thương nhau cho tới tận ngày nhắm mắt xuôi tay.
                    ( Chuyện Một Cuộc Tình)
                    #10
                      Sao Đất 31.12.2016 06:45:51 (permalink)
                      Khổ Đau
                      Khổ đau ơi! Ta với ngươi là một. Ta không nên trốn tránh ngươi. Ta xin được ôm lấy ngươi, khóc cùng ngươi, đau cũng ngươi. Đồng thời ta cũng biết, khi khổ đau ngươi đi tới đâu, sẽ hấp dẫn sự bình an và hạnh phúc lại, không sớm thì muộn; vì ở đâu có tối tăm thì sự phấn khích với ánh sáng càng thêm mạnh và cho tới một ngày, ánh sáng sẽ xuất hiện.
                      Ta xin được chia sẻ cùng ngươi, vì khổ đau ơi, khi ngươi có mặt, hay kèm theo nỗi cô đơn và đau đớn; dù đang ở nơi đông đúc, tiếng cười, tiếng nói xung quanh, ngươi vẫn là khổ đau; vì đó là tên của ngươi mà. Chịu khổ thì hết khổ, chịu đau thì hết đau; và hưởng phúc cũng hết phúc, là một chân lý ở đời.
                      Khi đã gọi là cuộc đời, thì ở đâu có sự chết đi thì nơi đó có sự sinh ra. Ở đâu có đau khổ là nơi đó có hạnh phúc, có điều là ta phải nhận ra hạnh phúc nó ở chỗ nào trong khổ đau ngươi. Đây còn gọi là sự công bằng của Tạo Hóa.
                      Khổ đau ơi, bây giờ ngươi cứ đau đi, cứ khóc đi, những giọt nước mắt của sự hiểu thương mà ngươi đã chảy ra. Nước ra khỏi nơi nào thì nơi đó sẽ không còn lụt nữa. Lụt cũng đem lại phù sa cho đất.
                      Ta thương ngươi khổ đau ơi! Vì không có cảm nhận ngươi ta sẽ không biết hạnh phúc là gì. Không có cảm giác đói thì sẽ không có cảm giác no. Không qua khổ sẽ không tới sướng.
                      Xin cảm ơn Trời,cảm ơn Đời và Người đã cho cả hai cùng tới thế giới này, như nắng và mưa; đã, đang và sẽ làm cho cây cối, vạn vật được sinh trưởng và tốt tươi...
                      (Chuyện Khổ Đau)
                       
                      (03-10-2013)

                      #11
                        Sao Đất 31.12.2016 06:50:44 (permalink)
                        Ma
                        - Sao ơi.
                        - Dạ, chị Hai?
                        - Phụ chị chút; cầm cánh và chân để chị cắt cổ vịt.
                        Sao sợ thấy máu nên vừa nhắm mắt, vừa giữ con vịt. Bỗng Sao cảm thấy gì ấm lỏng vọt lên mặt:
                        - Gì vậy chị?
                        - Cứt dzịt.(Lan khúc khích cười)
                        - Chị xấu lắm! (Sao hậm hực)
                        - Em cầm chân thấp thôi, xoay xuống chút. Tí nữa xong nhớ ra chum rửa mặt. Chịu khó, Chị sẽ để dành cho em gan vịt (Sao thích ăn gan lắm)
                        ….
                        Sao đang dùng gáo nước rửa mặt ở ngoài sân, thì đột nhiên thấy một bóng trắng ào ra cổng, Sao hết hốn quăng gáo, chạy ùa vô nhà lắp bắp:
                        - Có …
                        - Gì vậy em?
                        - M…a.
                        Vừa nghe tiếng đó thốt ra; Lan tái mặt, chạy vội ra bàn thờ, lấy tượng Phật, vừa đi dần về phía cửa vừa nheo mắt nhìn ra sân, vừa lấy tay đóng cửa lại; thì giật mình, tiếng ai la to:
                        - Hai, mày cắt cổ vịt kiểu nào mà để nó chạy phăng phăng qua dì Năm vậy!
                        Lan nhìn về chậu đựng con vịt rồi đỏ mặt:
                        - Dạ con sẽ cắt lại ạ…Sao, sao em nhát thế, con vịt thôi mà.
                        - Hì hì! Em tưởng ma chứ, gì mà cắt gần đứt cổ mà vẫn chạy như không.
                        ….
                        Đêm đó Sao nằm mơ bay bay trên không, thì bỗng một con vịt khổng lồ bay tới quắp lấy Sao mang lên núi để cho con nó ăn (có lẽ là vịt lai chim Ưng). Sợ quá Sao thét lên giật mình tỉnh giấc, mồ hôi vã ra. Thế là từ đó sao hổng dám ăn thịt vịt nữa (nhưng vẫn có thể ăn thịt người J, nói rỡn thôi); mà nếu ráng ăn vào thì thể nào cũng bị phong dị ứng, nổi như nổi mề đay dzậy.
                        (Nhớ Ngày Xưa – Phóng tác)
                         
                        27-09-2013

                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.12.2016 06:59:57 bởi Sao Đất >
                        #12
                          Sao Đất 31.12.2016 06:58:20 (permalink)
                          Thịt Chắc
                           
                          - Em Sao.
                          - Dạ?
                          - Lên bục nằm, kéo quần xuống. (Cô giáo ra lệnh)
                          - Dạ thưa cô nằm ngửa hay nằm sấp ạ?
                          - Dĩ nhiên là nằm sấp rồi. Em biết tội em chưa?
                          Sao mếu máo: Dạ, không thuộc bài ạ.
                          - Em còn hay nghịch phá trong lớp nữa, em biết không?
                          - Dạ, em xin chừa ạ. (Sao khóc to)
                          Sau khi cô giáo phạt Sao 3 roi, liền kêu:
                          - La, lên đây.
                          La nước mắt lưng tròng:
                          - Dạ…dạ…em biết lỗi rồi.
                          - Lỗi gì?
                          - Tại da em đen ạ. (La tròn đôi mắt)
                          - Không phải.
                          - A! Tại vì em hay nhậu trong lớp ạ.
                          - Nhậu à? À ….Đúng vậy em hay ăn trong giờ học, như vậy không thể nào chấp nhận được. Em biết không, sáng ra cô để bụng trống đi dạy, tới trưa mới được ăn, em hiểu không?
                          …………….
                          Sau giờ học, Sao nói với La:
                          - Tui hỗng hiểu sao khi phạt, cô giáo bắt nam sinh phải kéo quần, còn nữ sinh thì không; như vậy hổng có công bằng.
                          - Có lẽ thịt con trai chắc hơn, dễ coi hơn? (La nhíu mày)
                          (Nhớ ngày xưa -  phóng tác)
                           
                          04/09/2013.
                          (Tên được thay đổi chút cho thích hợp )

                          #13
                            Sao Đất 01.01.2017 11:14:55 (permalink)
                            Ba bài viết cũ trên là 3 bài mình thích nhất, vì có chứa phần sự thật thời xưa của mình. Lúc đầu đã muốn đưa vào rồi, nên khi bạn KĐG nói thì mình đã chuẩn bị đưa vào để thay thế cho thời gian bận rộn này thôi. Nhân dịp năm mới tới, với tấm lòng, xin cầu chúc tất cả, tất cả mọi người trên thế giới được khỏe mạnh, bình an, hạnh phúc và thông hiểu nhau hầu tạo một thế giới hòa bình, an lành trong tình thân ái không phân biệt.
                            #14
                              Sao Đất 03.01.2017 08:32:14 (permalink)
                               
                               
                              Tất cả những truyện trong đây hoàn toàn không dụng ý xấu với bất cứ ai ở trong forum, bên cạnh đó Sao Đất cũng không có đủ thời gian để tìm hiểu kỹ từng người trong forum, nên xin thành thật cáo lỗi. Vì tiếng Việt rất dễ hiểu nhiều nghĩa, có thể gây hiểu lầm; nên mong nếu có ai lỡ đọc thì xin đọc với tâm thái vô tư mới vui vẻ; nếu không Sao Đất hổng chịu trách nhiệm à nha.
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 36 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9