Ma
- Sao ơi.
- Dạ, chị Hai?
- Phụ chị chút; cầm cánh và chân để chị cắt cổ vịt.
Sao sợ thấy máu nên vừa nhắm mắt, vừa giữ con vịt. Bỗng Sao cảm thấy gì ấm lỏng vọt lên mặt:
- Gì vậy chị?
- Cứt dzịt.(Lan khúc khích cười)
- Chị xấu lắm! (Sao hậm hực)
- Em cầm chân thấp thôi, xoay xuống chút. Tí nữa xong nhớ ra chum rửa mặt. Chịu khó, Chị sẽ để dành cho em gan vịt (Sao thích ăn gan lắm)
….
Sao đang dùng gáo nước rửa mặt ở ngoài sân, thì đột nhiên thấy một bóng trắng ào ra cổng, Sao hết hốn quăng gáo, chạy ùa vô nhà lắp bắp:
- Có …
- Gì vậy em?
- M…a.
Vừa nghe tiếng đó thốt ra; Lan tái mặt, chạy vội ra bàn thờ, lấy tượng Phật, vừa đi dần về phía cửa vừa nheo mắt nhìn ra sân, vừa lấy tay đóng cửa lại; thì giật mình, tiếng ai la to:
- Hai, mày cắt cổ vịt kiểu nào mà để nó chạy phăng phăng qua dì Năm vậy!
Lan nhìn về chậu đựng con vịt rồi đỏ mặt:
- Dạ con sẽ cắt lại ạ…Sao, sao em nhát thế, con vịt thôi mà.
- Hì hì! Em tưởng ma chứ, gì mà cắt gần đứt cổ mà vẫn chạy như không.
….
Đêm đó Sao nằm mơ bay bay trên không, thì bỗng một con vịt khổng lồ bay tới quắp lấy Sao mang lên núi để cho con nó ăn (có lẽ là vịt lai chim Ưng). Sợ quá Sao thét lên giật mình tỉnh giấc, mồ hôi vã ra. Thế là từ đó sao hổng dám ăn thịt vịt nữa (nhưng vẫn có thể ăn thịt người J, nói rỡn thôi); mà nếu ráng ăn vào thì thể nào cũng bị phong dị ứng, nổi như nổi mề đay dzậy.
(Nhớ Ngày Xưa – Phóng tác)
27-09-2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.12.2016 06:59:57 bởi Sao Đất >