CHUYỆN TRONG ĐỜI
NGẠI NGẦN Mừng đến hai ngàn chửa mất thân (1) Lời ngông hỏi Chúa chút phân vân Đã khuyên nhân loại thương yêu mãi Sao để lương tri tắt lụn dần Tay quỷ máu tanh thèm chém giết Nỗi oan người chết khó phân trần Chúa cho sống lại thêm lần nữa Giữa lũ hung hoang cũng ngại ngần. Lá chờ rơi 01/01/2001 (1) có tin nhảm nói đến năm 2000 là sẽ tận thế
THÀ LẠNH CO RO
Chợt gió đông về lạnh chiếu chăn
Giường dư ba góc chẳng ai nằm
Chờ ông Nguyệt Lão ông đi lạc
Nhắc chị Hằng Nga chị rủa thầm
Ðó chẳng rỉ lời đây chẳng dám
Kia còn treo giá tớ còn câm
Thà co ro với mền ba lớp
Mà khỏi phiền ai khỏi vợ chằn !
Lá Chờ Rơi 24/12/2005
MẸ TÔI (Xin ghi lại mấy giòng kỹ-niệm nầy để suốt đời nhớ thương mẹ.) Mẹ chân không bờ ao múc nước Gánh oằn vai tưới kiển nhà ông Nhà Nội : vườn sau xa cổng trước Trầu xanh hoa thắm mẹ môi hồng. Một tháng đôi lần có chợ đông Mẹ tôi đi chợ bán hàng bông Tiền trao bà nội bà cho lại Phải cách nàng dâu cách mẹ chồng. Mới giỗ vừa xong nhà lại giỗ Họ hàng giềng xóm tựu chen đông Vật bò mổ lợn ngoài sân cỏ Mẹ hết lo ngoài đến chạy trong. Thi đậu xong thầy hẹn sáng mai Quần đen áo trắng dẫn đi chơi Con không áo trắng* nên đêm ấy Thức trắng đêm dài mẹ cắt may. Đâu đây giờ gõ sang canh một Mẹ đến bên em nựng vội vàng Nó ngủ sau khi mòn mỏi khóc Hôm nào cũng vậy đã thành quen. Đương buổi xuân thì mẹ đảm đang Thương chồng vai nặng gánh giang-san Ơn Trời cho rộng đường mai hậu Nhà rộn vui : con một cháu đàn. Trẻ lớn lên rồi trẻ lại đi Mấy năm đèn sách lắm chia phôi Vườn sau ve gọi vang thôi thúc Mong chóng hè sang trẻ chóng về. Năm tháng qua dần tóc mẹ phai Môi hồng nay đỏ với trầu cay Đàn con : năm đứa còn quanh đó Một đứa sao đi chẳng thấy về ! Nhớ thuở con say mộng hải hồ Cúi đầu nghe dạy mẹ khuyên cho Ngàn khơi dâu bể giờ ngăn cách ** Sóng cuộn lòng son mắt lệ mờ. Đợi mãi con không về với mẹ Lá vàng buông rụng bỏ cành non Tim già mỏi nhịp đong nhung nhớ Môi nghẹn lời thương mắt nghẹn nhìn. Thôi hết ... từ nay vĩnh-biệt rồi ! Dương-trần âm cảnh đã chia tay. Còn đâu mộng ước về thăm lại, Ôm mẹ hôn đôi má lệ đầy. Ôi kiếp phù sinh chốn bụi mờ Khí thiêng trời đất tạo nên cho Khí thiêng trời đất giờ thu lại Qua bể trầm-luân đã đến bờ. Bên đỉnh trầm hương nghi-ngút khói Nhà sao vắng mẹ quá đìu hiu Chiều nay mưa muộn ran trên ngói Rào rạt từng cơn nhớ mẹ nhiều. Con biết bây giờ mẹ ở đâu Bên kia trần thế khó trông theo Cầu xin Thượng-đế ban ơn phước Cho trẻ theo cùng mẹ kiếp sau. Con biết bây giờ mẹ ở đâu Trong lời kinh tiếng mõ dâng cao "Nam-mô Quan-thế-âm bồ tát" Dưới bóng từ-bi mẹ khấn cầu. Con biết bây giờ mẹ ở đâu Kẻ tiên người tục khó theo nhau Sông hồ còn bám chân du-tử Hết kiếp con về với mẹ sau. Con biết bây giờ mẹ ở đâu Nối vòng tay trẻ dặn thương nhau Tang-điền dẩu biến thành thương-hải Hình mẹ trong tim chẳng nhạt màu. Lá chờ rơi (Nouméa 1985) * giữa đệ nhị thế chiến, không hàng nhập, chỉ mặc vải ta, nhuộm đen. ** câu thơ tâm đắc nhất của toàn bài. Nó tương ứng với sự bị chia cách vì xa xôi, và với sự đổi thay chính thể của đất nước.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.03.2017 18:21:24 bởi lá chờ rơi >
NẾU CÓ AI Vắng vẻ bốn bề biết hỏi ai Hôm nay là thứ mấy rồi đây Mãi lo thơ thẩn quên ngày tháng Nào nhớ tiền nong túi cạn đầy Cuối quí lảnh lương vừa đủ ngám Đầu tuần đi chợ lại ngon tay Không người nhắc nhở thành nông nổi Nếu có ai ta chẳng thế này ! Lá chờ rơi 03/05/2001 (Nouméa)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.03.2017 18:25:11 bởi lá chờ rơi >
CHÍN NHỚ MƯỜI THƯƠNG Bâng khuâng chín nhớ mười thương Trải theo muôn dặm trùng dương bạc đầu Ngẩng lên mây bạc làu làu Nhớ rằng tóc mẹ cùng màu như mây Nhớ ơn sinh dưỡng cao dày Thương con suốt cả cuộc đời mẹ thương Bây giờ con mẹ đôi phương Lòng con chín nhớ mười thương dạt dào. Trông vời hun hút muôn sao Sao nào sao mẹ, sao nào sao con ? Sao nào ray rức đầu non Trông về cuối bể tìm con lạc loài Sao ai rơi rụng nửa vời Lạy Trời sao rụng, sao người không quen Lạy Trời cho mẹ bình yên Cho con còn gặp mẹ hiền mai sau. Ðâu đây tiếng nhạn kêu sầu Con như cánh nhạn đêm nao lỡ đường Ngổn ngang chín nhớ mười thương Dừng chân ngảnh lại cố hương mịt mùng Nửa toan muôn dậm vẫy vùng Chí trai tựa cánh chim bằng tung bay Nửa riêng riêng nặng niềm tây Mẹ già như trái chín cây là đà Cách vời bể rộng bao la Nửa vòng quả đất đường xa khó về. Hải hồ nhớ buổi ra đi Con thì chưa quyết, mẹ thì khuyên cho Bao la lòng mẹ không bờ Biển Ðông lấy mấy mà đo cho vừa Sớm khuya mong nhớ thẫn thờ Cam lòng cho trẻ ganh đua kịp người. Mưa khuya sùi sụt canh chầy, Chín thiên mười vạn đong đầy nhớ thương. Lá chờ rơi (Port Vila 1974)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.03.2017 18:30:13 bởi lá chờ rơi >
ÐÁP TÌNH THÂN MẾN Ơi những lời thân mến mặn nồng ! Như luồng hơi ấm giữa trời đông Duyên thơ trao gởi đôi giờ Mạng Nghĩa bạn bùi thơm một tấm lòng Hết lúc đông đoài sao cách trở Ðến hồi Âu Á khỏi chờ trông Dòng thơ dào dạt trăm năm nữa Ta lại cùng vui kiếp bụi hồng.* Lá chờ rơi 02/09/2005 * theo nghĩa của chữ « hồng trần » trong câu : « một xe trong cõi hồng trần như bay »
TỘI NGHIỆP ÔNG TRỜI
Ðứa thời muốn nắng đứa đòi mưa
Ðứa lại kêu rêu khéo cợt đùa
Ai biết ta thương không biết ghét
Có người muốn bán chẳng người mua (1)
Thua thằng Thổ địa không vào miễu (2)
Nhịn bác Như lai chẳng ở chùa (3)
Thiên hạ khẩn cầu như được cả (4)
Thế thì mỗi tháng phải hai mùa !
Lá chờ rơi 07.01.2006
(1) bị ông Tú Xương đòi bán với câu « Lúc túng toan lên bán cả trời »
(2) không có miễu nào thờ Trời.
(3) cũng chẳng có chùa nào thờ Trời !
(4) mà người đời mở miệng ra là :
- lạy trời lạy phật
- cầu trời khẩn phật
- trời ơi ! v.v.
QUẺ ĐẦU NĂM Em nào biết rõ chị là ai ? Năm cọp mua vui bốc quẻ nầy ! Chữ “S” xoay ngang nhìn Mỹ quốc Vũng Tàu trăn trở nhớ Hawai Phương Anh mái cũ nồng đôi lứa Chữ Tú xen vô nhớ một người Đây quẻ đầu năm thầy bốc tặng Thật tình chị bảo “đúng hay sai ?” Lá chờ rơi 01/02/1998 (Toulouse) NHỚ BẠN VÀNG Bên đèn lẻ bóng một mình ai Con đứa nơi kia đứa chỗ nầy Muôn dặm ngược xuôi đường Texas Trăm tình gởi gắm bạn Hawai Tơ duyên mở cột thôi chừng ấy Thương nhớ đong đeo mãi một người ! Con cái hai vai dồn một gánh Hẹn cùng ai đó chẳng đơn sai ! Lá chờ rơi 06/02/1998 (Nouméa)
CHỚ DẠI
Đừng hỏi khi nào LÁ sẽ rơi
LÁ rơi hay chẳng, đáng chi cười
Sống dành ba thước nằm che đất
Chết họp bát tiên trấn cửa trời
Bởi tiếc trần gian nhiều bạn tếu
Ngại về thượng giới thiếu người chơi
Tình ai duyên mới dường tha thiết
Chớ dại buông trôi cái của đời !
Lá chờ rơi 25/12/2005
VUI TUỔI BẢY MƯƠI Đời ông bảy chục cổ lai hi Bảy chục đời ta lại thiếu chi Thân sức kiện khang nhờ bác mẹ Cửa nhà nhỏ gọn khỏi thê nhi Tâm tình để lại giòng thơ cuộn Phúc lộc theo cùng bóng ngựa phi Thêm được ngày nào vui bữa ấy Tương lai hậu vận hỏi làm gì ! Lá chờ rơi 20/04/1998 (Nouméa)
MỖI ĐỘ THU VỀ Chợt thấy thu về bóng lượn nhanh Hương thu ngây ngất quyện trên cành Lá thu rộn rả bay từng đợt Đuổi áng mây về rặng núi xanh. Một lá ngô đồng tách nhẹ rơi (1) Rừng thu theo nhịp đỗ tơi bời Nhởn nhơ trước gió đàn chim nhỏ Tung cánh nô đùa một chút thôi ! Chân muốn đi nhưng bước nghẹn ngào Trăng thu lồng lộng chiếu trong ao Duyên trăng nhuộm thắm tình Thu-thủy Dưới ngọn Thu-phong sóng rạt rào. Non cao che rợp bóng mây lồng Chứa cả trời Thu có đủ không ? Thu đến mang muôn vàn kỷ niệm Tình thu khơi lại lửa hương lòng. Gió dậy từng cơn thổi lá bay Đường lên cung Quảng ngắn hay dài? Lá tung lên Cuội mùi Thu-thảo Cuội nhớ trần gian mắt đỏ cay ! Lá chờ rơi (Nouméa 11/1997) (1) ngô đồng nhất diệp lạc Thiên hạ cộng tri thu
xin xóa vì đã có ngay ở trên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2017 17:24:32 bởi lá chờ rơi >
BÁN TUỔI
Trước cửa tiền không tuổi lại nhiều
Ai mua nhường bớt kiếm tiền tiêu
Nghị non nhát quạu giành hai bụm
Giáo trẻ thèm oai dặn nửa niêu
Ba móm muốn thêm ria mép trắng
Bảy ròm đòi lấy cặp chân xiêu
Bán xong còn lại hơn hai chục
Gặp gái mười lăm cứ hỏi liều.
Lá Chờ Rơi 24/12/2005
QUYẾT CHẲNG BUỒN
Dẫu có ra sao quyết chẳng buồn
Trời cho nhường ấy muốn chi hơn ?
Nhục thân toàn vẹn không dư thiếu
Thần trí tinh minh rõ mất còn
Hưng vận lắm khi vô đỏ bạc
Xấu trời đôi lúc mệt vài cơn
Càng già càng nghịch càng ngông nết
Dẫu có ra sao quyết chẳng buồn !
Lá chờ rơi 25/12/2005
NHỚ EM Nhớ chẳng ai mong mà vẫn nhớ Nhớ tràn đêm lạnh giấc cô miên Nhớ khi tắt nắng luôn nhiều mộng Nhớ lúc tàn canh vẫn một niềm Nhớ kẻ ra đi ngoài dặm liễu Nhớ người ở lại giữa cơn điên Nhớ qua năm tháng nhưng còn nhớ Nhớ chẳng về ai chỉ nhớ em. Lá chờ rơi 17/02/2014
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: