CON ĐĨ
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 19 trên tổng số 19 bài trong đề mục
nguyễn thế duyên 23.09.2018 15:19:39 (permalink)
 
                                                  CHƯƠNG MƯỜI SÁU
Nắng như đổ lửa, mới chín giờ sáng mà mặt đất đã đã hầm hập như trong một cái lò gạch vừa dỡ được vài hôm. Tất cả , quản giáo lẫn tù nhân đều chúi cả vào một cái lò gạch cũ tránh nắng. Cổ họng đắng ngắt. Khát! Trong bóng râm của cái lò gạch nhìn ra, hơi nóng từ dưới mặt đất bốc lên làm cho người ta có cái cảm giác cả một vùng đồi đang khẽ lay động.
      - Tụi bay gom hết chai nhựa lại để tao ra suối múc nước.
Tư hận bảo đám tù nhân. Một thằng ngăn lại.
      - Sao đại ca phải đi? – Nói rồi, nó hất hàm vào một thằng. – Ê! Thằng Còi, mày đi lấy nước đi.
Nó đúng tên là Còi thật. Người nó bé tí, vêu vao. Thực ra nó chỉ là một thằng ăn cắp vặt, một lần đột nhập vào nhà người ta, mò ra chuồng gà định bắt trộm một con thì bị chủ nhà phát hiện đuổi bắt. Bí quá nó vớ đại một cậy gậy vung bừa lên, không ngờ làm gãy chân chủ nhà. Số nó đen , chủ nhà lại là ông chủ tịch xã, Thế là nó người ta cho nó chín cuốn lịch để bóc dần. Nhà nghèo, chẳng một ai thăm nuôi, thế là người nó cứ teo dần đi theo những cuốn lịch.
Gã  gạt đi.
      - Để cho nó yên. Nó sức đâu mà đi lấy nước.
Nói rồi, Tư hận đứng dậy cầm một xâu những chai nhựa bước ra ngoài nắng. Lúc quay về, người gã ướt đẫm mồ hôi, chiếc áo tù dán chặt vào người. Gã cầm một chai nước to nhất đưa cho người quản giáo.
      - Của cán bộ đây.
Người quản giáo, một thanh niên còn rất trẻ, cầm lấy chai nước, nhìn gã với ánh mắt thân thiện.
      - Cám ơn!
Ai cũng ngạc nhiên. Từ “ Cám ơn” hình như không có trong ngôn ngữ của những người quản giáo đối với những tù nhân mà mình canh giữ. Với họ, hình như việc được những tù nhân của mình cung phụng  là một lẽ đương nhiên. Nửa năm rồi từ khi chuyển đến trại tù này đây là lần đầu tiên gã được nghe thấy tiếng “ Cám ơn” Từ miệng một người làm nghề quản giáo.
Tư hận phân phát những chai nước cho mọi người rồi mở nút chai nước của mình, tựa lưng vào vách lò tu một hơi,  quay sang bảo người quản giáo.
      - Nắng thế này cán bộ nên báo cáo với ban giám đốc cho anh em làm từ lúc năm giờ, chin rưỡi thì nghỉ. Chiều ba rưỡi hãy làm đến sáu rưỡi chiều thì  nghỉ, bây giờ trời tối muộn lắm thì mới đảm bảo được mức giao khoán.
Người quản giáo gật đầu.
      - Hợp lí đấy. Để tôi xin ý kiến của ban giám đốc.
Có vẻ như người quản giáo trẻ tuổi này chưa nhiễm sâu những chất độc của cái áo quyền lực anh ta đang mặc. Anh ta nhìn gã với ánh mắt thiện cảm. Một đại ca, nhóm trưởng của một nhóm tù mà tự mình đi ấy nước giữa cái nắng đổ lửa, điều ấy làm anh ta cảm động.
      - Anh bị kêu án mấy năm vậy?
      - Thưa cán bộ, tôi bị kêu án bốn năm.
      - Về tội gì?
      - Dạ tội lỡ tay làm chết người.
Tay quản giáo ngạc nhiên.
      - Làm chết người mà sao bị kêu án nhẹ vậy? – Anh ta chỉ về phía thằng Còi. – Nó chỉ ăn trộm một con gà mà bị kêu án chín năm . – Rồi như sực nghĩ ra, anh ta cười hỏi. – Chắc là người nhà bên ngoài chạy án hả?
Gã chỉ cười mà không trả lời.
      - Còn cán bộ, người Bắc mà sao lại bị điều vào tận trong này?
Nghe hỏi, Nét mặt người quản giáo trầm ngâm rồi trả lời rất bất ngờ.
      - Thì tôi cũng như thằng Còi thôi. Không có tiền để chạy.
Hóa ra cái áo quyền lực cũng có cái áo lành, cũng có những cái áo rách. Thảo nào anh ta có vẻ thông cảm hơn vơi những tù nhân. Gã thầm nghĩ.
Chiều muộn, toán tù nhân trở về trại. Tắm rửa xong, gã đi ra xếp hàng lấy cơm. Nhìn suất ăn lõng bõng vài cộng rau với mấy cái sao mỡ nổi lềnh phềnh sau một ngày lao động cật lực, gã không sao nuốt được. Và miếng cơm vào miệng, miếng cơm bã ra. Gã húp một muổng canh cố cho miếng cơm trôi xuống cổ họng nhưng không được. Tư hận đẩy suất cơm ra xa. Thằng Còi ngồi bên hau háu nhìn vào suất cơm của gã.
      - Đại ca không ăn ạ? Đại ca cho em nhé?
Tư hận gật đầu và đứng dậy. Thằng Còi vồ lấy xuất cơm thừa ăn ngấu nghiến.
Về phòng, gã mở túi lôi ra một bọc bánh mì khô mà tháng nào Hân cũng tiếp tế cho gã, lấy ra mấy lát chậm rãi nhai.
      - Anh cố gắng kiềm chế tính nóng của mình đừng có phạm nội quy của trại kẻo lại bị phạt không được gửi đồ tiếp tế đấy.
Lần nào vào cô cũng nhắc nhở anh. Cô không dùng từ “ Cải tạo tốt” như cái bảng nội quy của trại đề ra vì cô biết rằng cái trại này chẳng cải tạo được ai bao giờ. Nó chỉ là một trại đào tạo thêm cho cái lì lợm, hung dữ, bất cần đời và vô vàn những cái khốn nạn khác của con người.
Tư Hận lôi trong túi đồ của mình ra tấm hình của con gái mà Hân đã cẩn thận ép plastic cho khỏi bị nhàu. Gã say mê ngắm bức ảnh. Gã thèm gặp con biết bao. Lần nào Hân vào tiếp tế, gã cũng đều hỏi sao không cho con vào và lần nào cô cũng phải nói dối. Điều đó làm gã lờ mờ hiểu: “ Đã có điều gì đó xảy ra”. Điều gì? Gã không biết nhưng với một người có đầu óc tổ chức và phán đoán cao như gã, gã đã  phải đặt ra một câu hỏi “ Hay đấy không phải là con mình? Hân nói thế chẳng qua là để bắt gã kí vào tờ đơn xin đăng kí kết hôn”. Nhưng rồi gã nhanh chóng gạt bỏ khả năng này. Nếu con bé là con Ba Tâm thì hai người đó sẽ kết hôn từ lâu rồi đâu đến lượt gã. Mười lăm năm, haii người đâu có thể chỉ có một mình con bé. Đúng là con gã. Nhưng tại sao?
“ Em không muốn con em phải xấu hổ vì bố nó là một thằng cướp” Câu nói mười lăm năm xưa vọng lại bên tai gã. Gã nhớ đến cái ánh mắt dữ dội của cô khi quát vào mặt gã “ Anh phải kí!  …Và bây giờ em sẽ dùng phần đời còn lại của mình để lấy lại một người bố cho con mình”. Chẳng lẽ em chưa dám nói với con bố nó là ai?
Gã cảm thấy cay đắng. Nhỏ ơi! Anh sẽ không trách nhỏ đâu. Anh đáng bị trừng phạt như thế. Gã cầm bức ảnh lên thầm thì nói chuyện với con gái.
      - Con! Con xấu hổ vì bố lắm phải không?
Hình như con bé trong bức ảnh gật đầu. Bên tai gã bỗng vang lên một tiếng thét.
      - Không! Ông không phải là bố tôi.
Gã ôm lấy mặt, cắn chặt môi cho nước mắt khỏi trào ra
                                                           *
                                                    *              *
Thực ra gã vốn là một anh chàng nông dân hiền lành chất phác ở Bình Định một vùng đất võ nổi tiếng. Gã ham thích võ từ thủa còn bé tí. Nhà gã không giầu nhưng cũng chẳng nghèo. Nhà có hơn ba công ruộng đủ để ba người nhà gã sống một cuộc sống bình dị như hàng ngàn hộ nông dân khác. Gã cũng chẳng có mơ ước gì to tát. Ngày ngày ra đồng làm việc, tối về theo đến các lò võ , một hình thức vui chơi là chính chứ cũng chẳng phải có mong muốn giật giải nọ giải kia gì. Lớn lên lấy vợ đẻ dăm bảy đưa con. Tất cả quây quần dưới bóng dừa xanh mát. Thế nhưng cái giấc mơ nhỏ bé và thanh bình ấy gã cũng không thực hiện nổi. Nhà gã bị giải tỏa, bố gã vốn cũng là dân võ, ông tu hết một chai rượu rồi cầm cây đòn càn đứng ra chặn đoàn quân giải tỏa được trang bị đến tận răng và ông đã chết trong đồn cảnh sát. Mẹ gã nhận được tin đã đột quỵ và mất chỉ sau đó vài tháng. Lúc ấy, gã đã nhận ra rằng: Lẽ phải thuộc về kẻ mạnh.
Gã từ bỏ quê hương, mảnh đất đã để lại trong tâm hồn trong sáng của gã những kỉ niệm đầy nước mắt, để lại cái giấc mơ nhỏ bé thanh bình, dạt lên thành phố Hồ Chí Minh kiếm sống. Không nghề nghiệp, gã chỉ có thể làm một việc đầy lương thiện và nhọc nhằn đó là bốc vác thuê. Với sức lực như gã, lại hiền lành, chăm chỉ, gã kiếm tiền cũng khá dễ dàng. Không giàu, nhưng cũng đủ nuôi thân và bắt đầu mơ ước đến một ngôi nhà với một người đàn bà. Hãy sống lương thiện, tốt bụng! Ngày xưa bố gã thường dạy gã thế và điều ấy đã ăn sâu vào trong tâm thức gã. Nhưng! Ai cho gã lương thiện?
Một hôm, sau khi bốc vác thuê cho một bà chủ một cửa hàng nhỏ ở bến xe. Thấy gã mồ hôi nhễ nhại, bà chủ cửa hàng rót cho gã một cốc nước trà, bỏ mấy viên đá vào đưa cho gã. Đang uống nước thì mấy thằng cô hồn kéo đến.
      - Ê mụ già! – Một thằng to con nhất săm trổ đầy mình có lẽ là thằng đứng đầu nhóm, khệnh khạng hất hàm nói với bà già. – Đến kì rồi. Nộp tiền đi.
Bà lão sợ tái mặt van vỉ.
      - Tháng này ế quá, Các chú làm ơn cho tôi khất đến tháng sau.
Thằng toán trưởng hất hàm ra lệnh cho ba thằng đàn em.
      - Không khất khứa gì cả! Chúng mày ra tay đi.
Ba thằng đàn em xô lại. Tư Hận bỏ chén nước xuống, nắm tay một thằng đàn em khi nó nắm lấy số hàng hóa trong cửa hàng định vứt ra ngoài đường.
      - Chúng bay định làm gì vậy? Mày không thấy bả còn hơn cả tuổi mẹ mày sao?
Thằng đầu lĩnh tiến về phía gã gườm gườm.
      - Ngon mày! Muốn ra tay nghĩa hiệp sao?
Gã buông tay thằng đàn em và ra đòn. Chỉ một đòn, thằng đầu lĩnh nằm bất động trên nền đất. Và bắt đầu từ đấy, cuộc đời đã xô đẩy gã theo một hướng khác khi cả toán cô hồn tôn gã làm thủ lĩnh. Và rồi năm tháng trôi đi, những lướp bùn đen đúa cứ quyét lên gã hết lớp này đến lớp khác khiến cho gã trở thành một con người khác hẳn. Nhưng tận sâu thẳm dưới những lớp bùn đó, cái bản tính thiện lương trong gã không chết, thỉnh thoảng, nó lại trồi lên và lóe sáng.
      - Sao chưa đi ngủ mà lại ngồi ủ rũ thế này?
Tiếng nói của người quản giáo làm gã giật mình ngẩng đầu lên. Người quản giáo nhìn thấy bức ảnh, anh ta cầm lấy xem và hỏi.
      - Con gái anh đấy à?
Gã khẽ gật đầu. Người quản giáo hỏi tiếp.
      - Sao tôi chưa bao giờ thấy nó đến thăm anh ?
      - Chắc nó không muốn nhận tôi là bố.
Gã cay đắng thừa nhận. Người quản giáo im lặng. Anh ta ngắm kĩ bức ảnh. Một cô gái trẻ, xinh. Một tương lai mở rộng trước mắt một cô gái xinh như thế này. Nhưng! Anhh ta thở dài. Cái bóng đen của người bố sừng sững chắn ngang cái con đường thênh thang ấy. Liệu cô gái này có cái quyền không nhận bố không? Anh ta tự hỏi. Và nếu có cái quyền ấy thì cái bóng đen của người bố có biến mất không trong cuộc đời cô ta?
      - Đừng nghĩ ngợi nữa! Chỉ còn cách trở thành một người bố thôi.
Anh ta an ủi gã. Gã nhìn người cán bộ quản giáo với ánh mắt biết ơn. Làm bố! Cực dễ. Trở thành một người bố! Thật chẳng dễ chút nào.
                                                           *
                                                   *               *
Năm giờ sáng, Gã lùa anh em dậy chuẩn bị đi làm. Cuối cùng thì ban giám đốc trại cũng thấy đề nghị của gã là hợp lí và đã  đồng ý cho toán của gã thay đổi giờ làm việc. Toán của gã toàn những người khỏe mạnh, dân anh chị, đao búa, duy nhất có thằng Còi , không hiểu sao người ta lại tống nó vào làm công việc nặng nhọc này. Gã phân cho thằng còi đứng máy trộn đất, một công việc nhẹ nhàng nhất.
Toán của gã toàn những dân anh chị cộm cán, cả trại ai cũng kiềng mặt không ai dám dây vào kể cả cán bộ quản giáo. Tám tháng trước, khi gã chưa được đưa về đây, một cán bộ quản giáo bị mấy người không biết là ai chùm bao tải vào đầu đánh chết ngất bên bờ suối. Kỉ luật ở trại rất hà khắc, công việc được giao khoán, không hoàn thành khối lượng , cả nhóm đều bị phạt. Mùa đông còn đỡ, mùa hè nhóm liên tục bị phạt chỉ cho ăn nửa suất cơm. Bị đói, người toán gã lại tạt vào những nương sắn của những đội khác trồng nhổ trộm sắn về ăn. Người ta cứ tưởng kỉ luật càng hà khắc, con người càng vào nề nếp. Nhưng không phải. Những đợt sóng ngầm cứ dâng lên. Những con người không còn gì để mất, không có tương lai, họ phá hoại cả những thành quả lao động do chính mình làm ra. Có những chồng gạch chưa khô không hiểu vì sao tự dưng lại sụp đổ làm hỏng hết cả.
Những người quản giáo ai bị phân phụ trách toán của gã cũng sợ. Sểnh ra là họ trốn. trời mùa hè đổ lửa mà bản thân mình cũng vẫn phải phơi mình dưới nắng như những tù nhân. Cả một bãi mênh mông, không có một bóng cây, chỗ mát duy nhất là những cái lò gạch cũ. Nhưng cứ thử chui vào đấy tránh nắng mấy phút thử xem, ít nhất đã có một thằng biến mất. Cảnh ấy diễn ra kéo dài dài cho đến tận khi gã chuyển trại và được đưa vào toán này.
Gã nổi tiếng giang hồ, thế nhưng chính quyền lại không để ý đến gã. Một phần do cái khôn ngoan, nhưng có lẽ phần lớn là do cái tình thiện lương trong con người gã chưa chết. Gã không bao giờ cho người của mình tham gia vào những vụ đâm thuê, chém mướn dù cho được trả nhiều tiền đến mấy. Còn cướp giật thì gã lại ghét nhất trần đời. gã luôn cho rằng:  Đàn ông đi ăn cướp của mấy mụ đàn bà thật không bằng con chó. Gã chỉ hành mỗi một nghề là bảo kê. Nhưng đừng thằng nào dại mà xâm phạm vào địa bàn của gã. Gã sẽ đánh cho tơi tả. Nhưng chưa bao giờ gã giết người, gã chỉ đánh để cho những kẻ định tranh giành địa bàn với gã biết rằng “ Vụ này không ngon “ Là dừng lại. Mà mấy vụ đánh lộn nhau tranh giành địa bàn nếu không gây ra chết người thì mấy ông chính quyền sức mấy mà để ý đến. Gã cũng rất ít khi phải ra tay. Quân đông, mấy thằng đứng đầu dưới trướng như Ba Tâm, Ba Thi được gã truyền dạy võ công hàng ngày dư sức để dẹp những đám cô hồn lẻ tẻ muốn tranh cướp địa bàn. Vì vậy cho nên tên Tư Hận ai cũng biết nhưng mặt Tư Tận ít người hay.
Hồi mới vào đây, thằng toán trưởng cũ nhìn cái dáng lừng lững như một con gấu của gã cũng ngại. Nó hất hàm hỏi.
      - Tên gì mày?
      - Tư
Gã trả lời gọn lỏn.
      - Can tội gì?
      - Giết người
Hai tiếng “ Giết người” Buông ra lạnh lùng khiến thằng nhóm trưởng , một thằng cướp khét tiếng lạnh sống lưng. Trong tù, tội ác càng lớn càng được nể trọng. Nó bảo thằng Còi.
      - Mày chuyển qua chỗ bên cạnh chuồng xí, để chỗ ấy lại cho nó.
Gã gạt đi.
      - Không cần! Tao nằm đó cũng được.
Rồi xách tú đi đến cái giường đặt cạnh chuồng xí. Một thằng ngồi ở tít góc phòng đằng kia nhìn chữ hận trên ngực gã rồi ngập ngừng hỏi.
      - Đại ca có phải là Tư hận không?
Gã chỉ khẽ gật đầu mà không trả lời. Thằng toán trưởng đứng phắt ngay dậy, chắp tay vái gã một vái , nói sặc mùi tiểu thuyết kiếm hiệp.,
      - Ân công! Em tìm mãi không ngờ gặp được ân công tại chốn này.
Gã ngạc nhiên nhìn nó, cố nhớ xem nó là ai nhưng gã chịu không nhớ nổi
      - Tao có ơn với mày à?
      - Vâng! Bảy năm trước tại cần thơ, đại ca  có ném một viên gạch vào bọn cơ động cho một người chạy thoát. Đó chính là thằng em.
Gã à lên một tiếng. Bây giờ thì gã nhớ.
Tối hôm đó, trên đường đi thu tiền bảo kê, gã gặp thằng này đang bị hai cảnh sát cơ động cưỡi trên một cái xe máy truy đuổi. Gã nhặt một hòn gạch vỡ bên đường ném một nhát trúng tay lái của thằng ngồi trước, chiếc xe máy lạng đi đâm vào vỉa hè đổ kềnh. Thế là thằng cướp chạy thoát. Gã cũng chẳng nói với ai chuyện ấy nhưng không hiểu tại sao thằng này lại đoán ra được là gã.
      - Đại ca chém chết thằng nào mà lại bị bắt ?
Thằng trưởng nhóm hỏi. Gã trả lời, lại gọn lỏn.
      - Tư Râu
Tất cả đều nhìn gã với con mắt kính nể. Tư Râu mới dạt vào miền nam có mấy tháng mà tiếng tăm đã nổi như cồn. Nó nổi tiếng là một người giỏi võ và tàn nhẫn. Nó cũng giống gã, không giết người nhưng đã ra tay với ai, là làm cho người đó tàn phế suốt đời.
                                                                *
                                                        *               *
Chín giờ sáng, nắng đã gay gắt. Gã bảo với người quản giáo.
      - Anh vào trong lò gạch ngồi cho khỏi nắng.
Người quản giáo ngần ngại. Gã hiểu ý.
      - Anh cứ vào đấy đi. Đừng sợ. Thằng nào chạy trốn, tôi tình nguyện ngồi biệt giam ba tháng.
Người quản giáo yên tâm sách súng chui vào cái lò gạch cũ tránh nắng. Chín rưỡi, gã bảo thằng Còi.
      - Mày đếm thử xem đủ mức khoán chưa.
Thằng còi đi đếm , một lúc quay lại nó bảo.
      - Thừa hai trăm viên.
Nhìn nhanh về phía chiếc lò gạch , Người quản giáo đã chui tít vào bên trong, Gã bảo mấy thằng.
      - Chúng mày nhanh chóng giấu số gạch thừa đi. Ngày mai đi làm muộn nửa tiếng.
Mấy đứa nhanh chóng phi tang số gạch thừa vào một cái lò gạch khác.
      - Nghỉ thôi!
Tư hận hô to. Mọi người lục tục thu dọn đồ nghề. Lúc ấy, tay quản giáo mới lò dò đi ra. Mắt anh ta kiểm nhanh số người. Vẫn đủ.
 
#16
    nguyễn thế duyên 01.10.2018 10:33:14 (permalink)
     
                                                CHƯƠNG MƯỜI BẢY
          - Dạo này anh đen quá. Nắng thế này làm ngoài trời vất vả lắm phải không anh?
    Hân xót xa nhìn chồng. Người gã cháy nắng, đen nhẻm. Tuy gã bị chuyển trại cách nhà gần ba trăm cây số nhưng cô chưa tháng nào bỏ không lên thăm chồng. Một lần gã đã bảo cô.
          - Nhỏ không cần phải tháng nào cũng lên thăm anh đâu, Vất vả lắm.
          - Nhưng nhỏ nhớ anh
    Cô đã bảo gã thế. Mà cô nhớ gã thật. Một nỗi nhớ lạ lắm, nó cứ bồn chồn, không đi không được y như nỗi nhớ của một cô gái mới yêu lần đầu. Trại giam cách nhà bảy tiếng ô tô, Đường đi đến trại xấu không chịu nổi. Mỗi lần đi thăm, cô đều phải đi từ hôm trước, nghỉ đêm tại nhà trọ bên ngoài trại để sáng hôm sau gặp chồng, Mỗi lần đi thăm mất đúng ba ngày. Có lần, đến lịch được vào thăm nuôi thì hôm trước cô mắc câu chuyện với khách hàng, mãi tận bốn giờ chiều mới xong việc. Cô đã quyết định hủy lần thăm nuôi tháng ấy. Đến tám giờ tối bà Năm gọi Tư Mắm bảo.
          - Thôi mày chịu khó đưa bả đi thăm chồng. Từ tối đến giờ, tao thấy bả đứng ngồi không yên.
    Lần ấy, Tư mắm phải bảo Ba Thi đi cùng. Hai thằng thức suốt đêm thay nhau lái xe đưa cô đến trại.
          - Ba Tâm dạo này thế nào?
          - Ảnh vẫn vậy. Vừa rồi ảnh trúng vụ cà phê, lại được giá nên cũng đỡ. Ảnh đang tính thuê thêm đất mở rộng vườn cà phê thêm một công nữa.
          - Còn con bé?
    Lòng Hân thắt lại vì lo lắng.
          - Dạ nó sắp thi nên lần này em vẫn không thể đưa nó lên thăm anh được.
    Cô nói mà không dám ngẩng lên nhìn vào mặt gã. Gã không có phản ứng gì nhưng mắt gã sẫm lại. Gã im lặng một lúc rất lâu. “ Anh! Nhỏ xin lỗi! Nhưng nhỏ biết nói sao với anh đây”. Nhìn cái bộ dạng lúng túng của cô, gã biết cô lại nói dối.
          - Em hãy nhìn thẳng vào mắt anh. – Gã bỗng nói giọng rất trầm, mang một sắc thái đau đớn khôn cùng. – Anh biết em nói dối. Bây giờ anh muốn em nói thật. Có phải con bé không muốn nhận anh là bố không?
    Cô cúi mặt, Phải nói thế nào đây? Cô biết không thể nói dối được nữa nhưng phải nói sao cho chồng mình khỏi đau đớn?
          - Không phải! Em chưa nói với con anh là bố nó. Tại vì…tại vì…
    Cố lúng túng không biết nên nói như thể nào cho gã khỏi đau khổ.
          - Vì sao?
          - Nó đang yêu anh ạ. – Cô thú nhận. – Gia đình thằng bé là một gia đình nề nếp. Em sợ…
    Cô im bặt không nói tiếp. Cô sợ! Tư hận bỗng nhên hóa đá. Gã đã hóa đá một lần , cái lần cô đi thăm Ba Tâm và lần này. Cô nhìn gã , không hiểu điều gì đang diễn ra trong bức tượng đá gân guốc, chai lì, và bất động kia.
          - Đừng giận nhỏ! Là bố mẹ, chúng ta buộc phải hi sinh vì hạnh phúc của con mình.
    Cô nói mà nước mắt lưng tròng. Tư hận đưa cho cô một tờ giấy ăn.
          - Không! Anh không trách nhỏ. Nhỏ đúng đấy. Đừng bao giờ nói cho nó biết anh là bố nó. Nó chỉ cần có một người bố là Ba Tâm là đủ rồi.
    Giọng gã giọng bình thản đến lạ lùng,
          - Anh! – Cô kêu lên. – Không phải thế. Em dành phần đời còn lại để giành lại người bố cho con chứ không phải để đi thay một người bố cho con mình. Em chưa nói với nó vì em muốn tới cái lúc nó có thể tự đưa người yêu đến và tự hào giới thiệu “ Đây là ba em”. – Cô nắm lấy tay gã.- Cố gắng lên anh, chỉ hơn hai năm nữa thôi .
    Từng lời cô thấm vào trong gã và làm cho gã hiểu một điều mà từ trước đến nay gã không hiểu. Làm bố, rất dễ, chỉ cần ăn nằm với một người đàn bà. Nuôi con, khó hơn nhưng cũng vẫn dễ dàng vì trời cũng chẳng để ai phải chết dù cho là nghèo khổ. Nhưng để con mình có thể tự hào về một người bố, không phải ai cũng làm được điều này.
    Không có anh, em vẫn có thể nuôi được con khôn lớn. Nhưng nếu con không có bố thì sẽ sao đây hả anh? Gã nhìn vào mắt cô, đau đáu một câu hỏi buộc gã phải trả lời
                                                                      *
                                                              *               *
    Gã lại lôi ảnh con ra ngắm. Từ khi biết mình là bố, trong gã hình như có một sự đảo lộn. Không ai như gã, làm chồng và cha cùng trong một ngày. Gã không có được cái hạnh phúc úp tai vào cái bụng bầu của vợ để nghe tiếng chân con quẫy đạp, cũng không có được cái hạnh phúc được nghe tiếng khóc ư ơ đầu đời  thủa con trong nôi. Không được nghe tiếng bập bẹ  “B..ố b..ố”  tiếng nói đầu đời của đứa con mình vì vậy nên gã thèm nghe một tiếng gọi “ Bố ơi”. Chẳng lẽ suốt cuộc đời này gã không thể nghe được hai tiếng đó?
                                                                  *
                                                           *             *
    Ba người đang lúi húi làm cỏ ở vườn cà phê thì anh chàng mò đến.
          - Con chào hai bác.
    Thằng bé rụt rè, ngượng nghịu cất tiếng chào, Hân ngẩng lên vui vẻ.
          - Cháu vào nhà đi. – Rồi cô quay sang bảo con gái. – Thôi con vào nhà tiếp khách, cứ để đấy cho bố mẹ.
    Anh chàng vội vàng bảo bạn.
          - Không cần đâu. Để tớ nhổ cỏ cùng với ấy cho vui.
    Nói rồi thằng bé đi đến chỗ con gái cô, ngồi xuống cùng nhổ cỏ với con bé. Ba Tâm gật gù.
          - Coi bộ thằng bé này cũng chăm chỉ.
    Cô cười.
          - Đừng tin. Ở nhà, chắc mẹ sai quét cái nhà cũng khó.
    Cô thấy vui vui. Cô bấm Ba Tâm .
          - Mình chuyển qua đầu vườn đằng kia làm cỏ đi anh. Kệ chúng nó.
    Hai người chuyển dần ra xa chỗ con bé.
          - Ai cho ấy đến đây
    Con bé bảo khi thấy bố mẹ đi ra xa.
          - Tại tớ thấy hôm qua ấy không đi học.
          - Người ta không đi học thì kệ người ta. Dơ!
    Thằng bé liếc nhanh về phía bố mẹ con bé nói nhỏ
          - Nhưng không kệ được. Tớ nhớ ấy.
    Con bé mặt hồng lên vì vui thích. Nó lại nhìn về phái Hân một lần nữa.
          - Thế mẹ ấy có bảo gì không?
     Giọng lo lắng. Con bé  chỉ khẽ gật đầu. Thằng bé sốt ruột hỏi.
          - Mẹ ấy bảo sao?
          - Mẹ tớ bảo rằng “ Cấm”!
    Nói rồi con bé che miệng cười. Thằng bé biết là bị trêu, nó thò tay khẽ véo vào đùi con bé một cái rồi vội vàng rụt ngay tay lại. Hân bắt gặp cái véo đó của thằng bé. Cô cười thầm trong bụng bảo con.
          - Sao con không đưa bạn ra vườn cây ăn trái của nhà mình để khoe với bạn nhỉ?
    Con bé chỉ đợi có thế, nó đứng dậy kéo tay thằng bé chạy ra vườn cây ăn trái đằng sau nhà.
    Đượi hai đứa đi khuất, cô mới bảo Ba Tâm.
          - Tuần trước, em vừa đi thăm nuôi anh Tư.
          - Ảnh có hỏi gì về con bé không?
          - Có.
    Nhìn bộ mặt dàu dàu của Hân, Ba tâm biết ngay là có chuyện không ổn. Anh lo lắng hỏi.
          - Ảnh bảo sao?
          - Ảnh hỏi: “ Có phải con bé không muốn nhận nhận anh là bố nó phải không”
          - Và em đã thú nhận.
    Ba Tâm hấp tấp hỏi. Cô thở dài không trả lời chỉ khẽ gật đầu. Ba Tâm trầm ngâm một lúc lâu rồi bảo.
          - Cũng đến lúc phải nói ra sự thật rồi. Tháng sau con nó thi rồi . Đợi sau khi nó thi xong em phải nói chuyện với nó.
          - Nhìn chúng nó ríu rít như chim thế này, em không thể mở lời anh ạ.
    Cô buồn rầu thú nhận. Tiếng con bé từ vườn sau vọng đến.
          - Ấy ăn gian, tớ ứ chơi với ấy nữa.
    Cô thẫn thờ đứng tựa lưng vào gốc cây. Nó trong sáng như thiên thần sao nó lại phải chịu cái hậu quả của những lỗi lầm mà nó không hề mắc phải? Cô cứ hình dung ra cái cảnh con mình nước mắt đầm đìa chạy vào nhà ôm choàng lấy cô khóc ngất., “ Mẹ! Ảnh bỏ con rồi”. Con tim người mẹ thắt lại.
          - Hay là ta cứ để sau khi ảnh ra tù hãy nói? Chỉ còn hơn hai năm nữa.
    Ba Tâm lắc đầu.
          - Không được em ạ. Nhưng có lẽ để nó thi đại học xong ta sẽ nói. Tháng sau anh sẽ lên trại gặp anh Tư nói chuyện.
                                                                    *
                                                            *              *
    Hai người chồng ngồi đối mặt nhau. Cả hai chẳng biết nói gì. Họ từng là huynh đệ, từng là kẻ thù, từng là tình địch. Còn bây giờ? Tư Hận không thể xác định được nên gã cảm thấy lúng túng. Kẻ thù ư? Không phải! Chữ Hận trổ trên lồng ngực gã đã được xóa lâu rồi. Bằng hữu ư? Không biết! Có thể là bằng hữu không khi họ có chung một người đàn bà? Không! Anh ta chỉ có một nửa con người Hân. Nhưng dù chỉ có một nửa Hân thôi thì sao đây? Mình có cái quyền đòi lại một nửa con người Hân mà anh ta đang sở hữu không? Gã biết là gã có cái quyền đó nhưng gã không thể sử dụng.
          - Vẫn ổn chứ đại ca?
    Nó vẫn gọi mình là đại ca. Tư Hận nghĩ nhanh. Gã lắc đầu không trả lời.
          - Có phải là chuyện về con bé không?
    Nghe nhắc đến con, lòng gã trĩu xuống. Gã vẫn không nói gì chỉ khẽ gật đầu. Ba Tâm cười cởi mở.
          - Đại ca nghĩ quẩn rồi. Con bé rất cần có bố.
          - Thì đã có mày rồi thôi.
    Giọng gã trầm và đục. “ Con em có hai bố ảnh và anh”, tự dưng Ba tâm nhớ đến lời Hân.
          - Vẫn thiếu! Vì nó có hai bố. Mà sao đại ca lại phải tự làm khổ mình vậy?
          - Vì tao làm bố nó. Tao phải hi sinh vì hạnh phúc của con mình.
    Ba tâm lắc đầu.
          - Anh nhầm rồi
    Gã hấp tấp hỏi.
          - Nhầm sao? Mày nói đi.
    Nghe cái cách hấp tấp hỏi của gã, Ba Tâm hiểu: Từ trong thẳm sâu con tim gã, gã rất mong muốn được nhận con mình. Gã cần một lí do đủ mạnh mẽ để từ bỏ cái ý định không nhận con rất đau đớn này.
          - Huyết thống là điều rất thiêng liêng trong mỗi một con người. Chữ “ Hiếu” được đặt lên hàng đầu trong đạo đức của người Việt. Không ai được quyền chọn cha mẹ. Nó sẽ rất hận anh nếu như nó biết sự thật. Vì nó sẽ không nghĩ anh hi sinh vì nó, mà nó sẽ cho rằng anh từ chối trách nhiệm của một người bố, khi đó anh có dám đối mặt với nó, với cháu anh không?
     Gã lặng người khi nghe Ba Tâm nói. Đúng vậy. Nếu nó nghĩ mình không nhận nó là vì mình trốn tránh trách nhiệm làm bố, thì mình làm sao có thể giải thích với nó đây? Chắc mình sẽ không dám đối mặt với nó thật.
          - Làm bố không chỉ là đẻ ra nó mà còn phải nuôi nấng nó, bảo vệ nó trong suốt cuộc đời của mình. Anh đã không nuôi nấng nó, và bây giờ anh còn định trốn tránh nốt cái trách nhiệm bảo vệ nó trong phần đời còn lại của anh nữa sao?
    Ba Tâm đã đánh gục gã. Gã ôm mặt gục xuống bàn.
          - Tao phải làm sao bây giờ Ba Tâm?
          - Anh phải nhận nó và trở thành một người bố lương thiện.
          - Nhưng nó đang yêu.
    Cái gương mặt vui vẻ vô tư lự của gã đâu rồi. Trước mặt Ba tâm là một gương mặt của một người cha bị những nỗi dằn vặt trong lương tâm vò nhàu nhĩ tạo thành vô vàn những nếp nhăn băm nát.
          - Kệ nó! Con gái chúng ta xinh đẹp, ngoan ngoãn không yêu người này thì yêu người khác lo gì.
          - Nhưng đây là mối tình đầu của nó.
    Ba Tâm thở dài.
          - Đành vậy chứ biết sao.
    Qua khung cửa kính, Hân chăm chú theo dõi cuộc nói chuyện của hai người chồng. Nhìn nét mặt căng thẳng của Tư hận cô cảm thấy lo lắng nên thò hẳn đầu vào trong cánh cửa để theo dõi làm cho gã nhìn thấy. Gã dơ tay vẫy cô.
          - Vào đây.
    Hân đi vào , ngồi xuống cạnh Ba Tâm và nhìn gã không chớp mắt. Gã cúi đầu, răng cắn chặt vào môi. Cô cảm thấy thời gian trôi đi dài như một thế kỉ. Gã từ từ ngẩng đầu lên, nhìn cô. Cô nhận ra chỗ môi gã rơm rớm máu.
          - Em hãy nói cho nó sự thật và cho nó cả cái quyền không nhận anh là bố. – Gã quay sang Ba Tâm. – Nếu nó không nhận tao, mày hãy vì tao mà làm bố nó.
    Ba tâm thở phào nhẹ nhõm. Anh chỉ tay vào ngực Tư Hận.
          - Đại ca! Anh chỉ có một nửa con bé thôi. Em luôn là bố nó.
    Cả hai đột ngột đứng lên, họ vươn người qua cái bàn nhỏ và ôm lấy nhau. Tư Hận nói nhỏ vào tai Ba tâm.
          - Và mày còn có cả một nửa nàng nữa.
    Ba Tâm cười cũng nói nhỏ vào tai gã.
          - Không! Em chỉ có một phần tư nàng thôi. Nếu em có một nửa nàng thì chắc đại ca đã giết em rồi.
    Tư hận bật cười. Lâu lắm rồi gã mới cười.  Hân nghe thấy gã nói.
          - Ừ! Có lẽ thế thật.
                                                           *
                                                   *               *
    Lúc lên xe ra về, cô hỏi Ba tâm.
          - Hai anh nói thầm gì với nhau thế?
    Ba Tâm nhìn cô trêu chọc.
          - Không nói được.
    Điều đó càng khiến cho cô tò mò hơn. Họ nói thầm với nhau điều gì? Chắc là liên quan đến mình. Nhất là nụ cười của gã. Từ rất lâu rồi mình không thấy nụ cười cởi mở như thế. Cô nằn nì.
          - Nói cho nhỏ biết đi mà. Nhỏ xin anh đấy.
    Ba Tâm mặt tỉnh rụi.
          - Cũng được thôi. Nhưng em phải trả công đấy.
          - Anh đòi chi?
          Ba Tâm nói thầm vào tai cô vì có tư Mắm đang lái xe.
          - Tối nay phải chiều anh.
    Hân đỏ mặt, khẽ đấm vào vai Ba Tâm và cũng nói thầm và tai anh.
          - Thế đã bao giờ nhỏ không chiều anh chưa? Nói đi mà.
          - Anh Tư bảo khi nào ra tù, ảnh sẽ chặt em làm đôi cho anh phần trên còn ảnh lấy phần dưới.
    Cô biết là bị trêu , đỏ mặt đấm vào ngực anh thùm thụp. Nhưng cô biết hai người đàn ông đó đã xác định được mối quan hệ của ba người. Cảm thấy hạnh phúc, cô ngả hẳn người vào ngực anh. Ba Tâm khẽ bấm cô, chỉ vào Tư Mắm đang ngồi lái phía trước. Cô nói to thành tiếng .
          - Kệ nó! Em là vợ anh mà.
     
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.10.2018 10:35:37 bởi nguyễn thế duyên >
    #17
      nguyễn thế duyên 06.10.2018 17:36:09 (permalink)
                                       CHƯƠNG THỨ MƯỜI TÁM.
      Nhà ăn cơm muộn, gần tám giờ bữa cơm mới được dọn ra. Hân thấy con gái vừa ăn , vừa nhấp nhổm, thỉnh thoảng cô lại thấy nó ngước nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường
            - Mẹ ơi….
      Đang ăn, Hân dừng lại xem con hỏi gì nhưng thấy con bé cứ lúng túng mãi không nói. Cô thừa biết con muốn gì nhưng vì muốn trêu con nên cô cứ lờ đi. Cô nhìn nó hỏi.
            - Sao?
            - Con…con…
      Nó ấp úng chẳng biết nói gì liền kéo áo bố cầu cứu. Ba tâm cười dễ dãi, đỡ lời con gái
            - Nó muốn xin phép đi chơi.
      Hân cảm thấy đau lòng. Lẽ ra những chuyện như thế này con gái hay nói chuyện với mẹ hơn là nói với bố. Cô ít khi về đây làm cho con cảm thấy gần gũi với bố hơn là với mẹ. Nó sắp thi đại học rồi. Cô cảm thấy lo lắng. Tính ảnh dễ dãi, chắc không có mình, nó xin phép là đồng ý ngay. Cô nghĩ. Cô định không đồng ý nhưng cô biết, nếu thế sẽ tạo ra một sự ngăn cách giữa hai mẹ con. Mình đã ít khi về với con rồi.
            - Mẹ không cấm. Nhưng mẹ nhắc: Con sắp thi đại học rồi đấy.
      Con bé phụng phịu.
            - Thế thì thôi vậy.
      Nó lấy điện thoại ra định gọi cho bạn. Ba Tâm can thiệp.
            - Thôi em cho nó đi đi. Hôm qua nó đã xin phép anh và anh đã đồng ý.
      Cô lườm ba tâm.
            - Chỉ còn tháng nữa là thi đại học, Anh đừng chiều nó thế. – Nói rồi cô quay sang con gái. – Đi đi! Nhưng mười giờ là phải về đấy.
      Ba tâm lại cười.
            - Bố cho thêm nửa tiếng.
      Con bé đứng ngay dậy, bỏ bát cơm đang ăn dở, cô phải chạy theo dúi cho con gái chút tiền. Con gái đi rồi, cô cằn nhằn Ba tâm.
            - Nó mà thi trượt đại học là lỗi của anh đấy.
                                                                                                                                                                                                            *
                                                              *           *
            - Sao lâu thế làm tớ đợi sốt hết cả ruột. Lên xe đi.
            - Người ta còn chưa được ăn cơm đây này. – Con bé vừa leo lên xe vừa trả lời. – Hôm nay mẹ về. Suýt nữa thì bả còn không cho đi. May mà có bố xin hộ.
            - Mẹ ấy ghê thế cơ à?
            - Không phải! Mẹ tớ hiền nhưng bả lo vi sắp thi đại học. Đi thôi, Không chín giờ mẹ tớ bắt phải về rồi đấy
      Con bé cố tình trêu bạn. Thằng bé kêu lên.
            - Tám giờ mới cho đi mà chín giờ đã bắt phải về. Chán thế.
      Nói rồi nó nổ máy phóng đi.
            - Ôm chặt lấy tớ kẻo ngã đấy.
      Thằng bé dọa. Con bé cũng giả vờ sợ hãi.
            - Ối! Tớ sợ lắm, ấy đừng đi nhanh thế.
      Vừa nói, con bé vừa vòng tay qua bụng ôm chặt cứng lấy bạn. Thằng bé cười đắc ý. Nó tưởng nó vừa lừa được bạn mình.
      Hai đứa đưa nhau ra ngồi ven hồ. Chả biết nói gì. Gió thổi mái tóc con bé bay sang phủ lên mặt thằng bé. Nó hít một hơi dài. Hưởng sả! Nó thầm ước “ Giá mình có thể vùi mặt vào mái tóc này nhỉ”.  Ước thế thôi nhưng nó không dám. Nó dồn toàn bộ nghị lực, đưa tay khẽ chạm vào tay con bé. Con bé quay người nhìn sang. Trong đêm tối, nó thấy mắt con bé lấp láy như một nụ cời.
            - Ấy ngốc lắm!
      Con bé nói rồi thốt nhiên vùng bỏ chạy. Thằng bé lao người đuổi theo. Chạy một quãng ngắn, con bé đột ngột quay người lại. Lỡ đã, thằng bé ôm chầm lấy bạn. Mặt chúng giáp vào nhau. Con bé nhắm mắt lại, hơi thở dồn dập. Gió thoảng mùi hương sả. Trăng lách quá tán lá rọi lên làn môi ru rảy chờ đón nụ hôn đầu đời .
                                                             *
                                                     *               *
            - Mẹ ! Con đỗ đại học rồi.
      Con bé reo lên, cầm tờ giấy báo trúng tuyển lao vào ôm chầm lấy mẹ.
            - Đâu đưa mẹ xem.
      Hân cuống quýt giật lấy tờ giấy báo trúng tuyển từ tay con gái. Những dòng chữ nhòe đi. Khỉ thật. Sao mình lại khóc? Những giọt nước mắt hạnh phúc đọng trên hàng mi người mẹ.
            - Không thổi cơm nữa. Tối nay mẹ khao hai bố con.
      Ba Tâm đi từ ngoài vườn vào. Cô chìa tờ giấy báo cho anh.
            - Con trúng tuyên đại học rồi.
      Ba tâm đọc tờ giấy báo nói giọng tự hào.
            - Con bố mà không đỗ đại học thì cả huyện này không ai đỗ.
      Niềm tự hào thực sự của một người bố trào dâng trong anh. Anh quay sang cô.
            - Thế nào bà chủ? Khao đi chứ!
            - Khao !
      Hân chạy xuống bếp dập lửa bữa cơm đang nấu. Từ bếp lên, cô bảo con gái.
            - Con mặc một cái váy đẹp nhất vào. Mẹ muốn con thật lộng lẫy trong đêm nay.
            - Con không có cái váy nào.
      Hân khựng người. Cô muốn tự tát cho mình một cái thật đau. Mình không xứng đáng làm mẹ. Sao mình cứ nghĩ là nó còn nhỏ. Nó đã trở thành thiếu nữ tự lâu rồi.
            - Mẹ xin lỗi. – Cô ôm lấy con. Ân hận – Mẹ tệ quá.
      Kéo con ra trước gương, cô mở ví tay lôi ra hộp trang điểm.
            - Con thấy thế nào?
      Con bé ngắm nhìn mình trong gương, cười thích thú.
            - Xinh mẹ nhỉ?
      Lần đầu tiên nó được trang điểm. Nghe con nói, cô càng tự trách mình hơn.
            - Để mai mẹ đưa con lên thành phố mua cho con mấy bộ váy áo để nhập học.
      Con bé lắc đầu.
            - Không! Con không cần. Để dành tiền còn chuộc mẹ về. Mà cái ông mua mẹ có vẻ cũng là người tốt mẹ nhỉ? Thỉnh thoảng ông ấy lại cho mẹ về thăm nhà. Nếu có tiền, liệu ông ấy có cho chuộc mẹ không hả mẹ?
      Hai người bị choáng khi nghe con bé hỏi. Hai người nhìn nhau. Ba Tâm cắn môi.
            - Đã đến lúc rồi. Em nói đi.
      Cô lắc đàu
            - Để mai đi anh. Hôm nay vừa nhận được tin vui mà.
      Con bé nghi ngờ nhìn mẹ.
            - Có việc gì mà bố mẹ dấu con ạ.
      Hân vội vàng lắc đầu.
            - Không có việc gì. Ta đi ăn mừng thôi.
      Vừa nói, cô vừa kéo tay con gái ra cửa nhưng con bé giằng tay ra, Giọng nó quyết liệt.
            - Con không đi đâu cả! Mẹ nói ngay đi.
      Cô nhìn Ba Tâm đau đớn.
            - Anh nói đi. Em không thể.
      Nói rồi cô chạy vào phòng.
      Ba tâm ngồi xuống ghế, rót nước uống liền mấy cốc. Nhìn cái cách uống nước của bố, con bé biết có một điều rất hệ trọng vì bố nó gốc Bắc kì bao giờ uống chè cũng uống từng ngụm nhỏ.
            - Người mua mẹ con chính là bố đẻ của con.
      Khó khăn lắm, anh mới nói được câu đó. Nói xong Ba Tâm chăm chú quan sát con bé. Người con bé hơi đảo đi một chút, nhưng trên vẻ mặt không có biểu hiện gì của sự đau khổ. Điều đó làm cho Ba Tâm cảm thấy yên tâm. Nhưng trong con mắt con bé hiện lên một nét hoang mang. Nó nhìn bố như muốn hỏi lại. “ Có thật thế không”. Một không khí nặng nề chùm lên hai bố con.
            - Con ngồi xuống đi và hãy bình tĩnh.
      Con bé ngồi xuống ghế, bàn tay nó run run nắm lấy mép bàn.
            - Và ổng không thèm nhìn ngó gì đến con trong suốt mười sáu năm qua?
      Đột nhiên con bé hỏi, giọng nó bình thản khiến Ba Tâm phát sợ. Không được để cho nó có ý nghĩ xấu về bố mình. Ba Tâm vội bảo.
            - Không phải! Con đừng nghĩ oan cho bố mình. Ổng không biết là có con. Mãi gần đây mẹ mới cho ổng biết.
            - Nhưng ổng vẫn không đến!
      Mặt con bé bắt đầu đanh lại, trong giọng nói bắt đầu rung lên một sắc thái tức giận. Ba Tâm thở dài, anh hiểu tình cảm của một đứa con khi nghĩ mình bị bỏ rơi.
            - Bố con rất muốn đến thăm con nhưng không thể được.
            - Vì?
      Nó hỏi cụt lủn .
            - Bố con đang ở trong tù.
            - Ổng mắc tội gì mà bị ngồi tù hả bố.
      Nó hỏi giọng đã có vẻ bình tĩnh lại. Ba Tâm ngần ngừ, anh cố gắng làm hình ảnh của tư Hận bớt xấu đi trong con mắt của nó. Anh có thể bảo” Vì bố con lỡ tay làm chết người” nhưng anh biết,  rồi thì cuối cùng thế nào thì anh cũng phải nói: Bố nó là một tên cướp. Vậy thì hãy nói thế đi, may ra có thể che dấu được cái tội giết người.
            - Bố con là một tướng cướp.
      Ba Tâm thấy nó hơi rùng mình một cái, rồi lặng lẽ đứng dậy không hỏi gì nữa và đi về phòng mình đóng cửa lại.
      Chín giờ tối, Hân đến cửa phòng con mở cửa định vào nhưng nó đã khóa trái cửa. Cô khẽ gõ và cánh cửa.
            - Ánh ! Ra ăn cơm  đi con. Mẹ thổi rồi.
            - Con không muốn ăn. Bố mẹ cứ ăn đi.
      Cô lặng lẽ thở dài. Đi ra bàn, ngồi xuống, xới cơm vào hai cái bát nhưng không ai động đến đôi đũa. Mâm cơm nguội ngắt nằm chỏng chơ trên bàn
      Không ngủ được, Hân trở dậy ra ngồi ngoài hiên. Tăng hạ tuần mảnh như một cái lá lúa héo rũ đứng cô đơn trên nền trời không một bóng mây. Mảnh trăng gầy guộc nên ánh sáng của nó không xuyên qua nổi cái màn màn sương bàng bạc để xua đi cái mầu đen như sánh lại của đêm. Từ phía đồi xa, tiếng đôi chim chót bóp vọng đến nghe não nuột. Suốt đêm, đôi chim ấy gọi tìm nhau trong cái đen đặc của đêm. Chúng đi tìm hạnh phúc. Đến khi gặp nhau thì trờ vừa sáng và thế là lại chia đôi mỗi con về một núi và tối tối chúng lại đi tìm.
      Cô như con chim chót bóp kia, Hạnh phúc thật là ngắn ngủi. Luôn luôn là đêm tối bủa vây cuộc đời. Chẳng lẽ con mình rồi cũng như thế? Cái ý nghĩ ấy làm cho cô sợ hãi.
      Một chiếc áo khoác nhẹ lên vai cô. Cô ngẩng lên. Ba Tâm. Anh ngồi xuống bên cạnh không nói năng gì chỉ nhẹ ôm lấy cô. Cô gục đầu vào ngực anh lặng lẽ khóc. Ba tâm nhẹ vỗ vào lưng cô. Im lặng! Cái im lặng đàn ông và giọt nước mắt đàn bà, hãy trộn hai thứ vào nhau để biến nó thành một loại keo vô cùng bền chắc và dùng nó để xây lên một cái nhà hạnh phúc.
      Không ai nói với ai câu nào. Họ cứ thế ngòi bên nhau cho đến khi trời rạng sáng
                                                             *
                                                     *               *
      Ba ngày liền, con bé không nói năng gì. Nó chỉ như một cái bóng, đến bữa ra ăn rồi lại về phòng đóng cửa lại. Mấy lần, không chịu nổi, Hân định vào với con nhưng Ba Tâm gạt đi.
            - Kệ nó! Em hãy để nó yên.
      Trông nó hốc hác hẳn. Cô xót xa nhìn con gái mà chẳng biết phải làm gì. Đến trưa hôm thứ tư, đang ăn cơm đột nhiện nó hỏi.
            - Ổng cùng họ với bố ạ?
      Con tim Hân thắt lại vì lo lắng. Nó đã quyết định. Ba Tâm lắc đầu.
            - Không! Ba con họ Nguyễn.
            - Vậy con mang họ của bố. – Nó nhìn thẳng vào mắt Ba tâm. – Vậy con là con của bố đúng không?
            - Bố luôn là bố của con.
            - Mãi mãi?
      Ba tâm gật đầu.
            - Mãi mãi!
      Nó quay sang hỏi mẹ.
            -Mẹ! Con có cái quyền không nhận Ba không?
      Miếng cơm chẹn ngang cổ cô. Anh ơi! Thế là em đã phí mất nửa cuộc đời còn lại để giành lấy ba cho đứa con mình rồi. Cô không nói được chỉ lặng lẽ gật đầu.
            - Không! – Ba Tâm gằn giọng, tức giận – Con không có cái quyền ấy.
            - Thôi mà anh. Chính ba nó cho nó cái quyền ấy mà.
      Ba Tâm gạt đi.
            - Anh Tư cho nó cái quyền ấy nhưng anh thì không. – Rồi quay sang con bé, Ba Tâm nói như quát vào mặt nó. – Nếu con không nhận ba con thì cũng đừng nhận bố vì bố cũng là một tên cướp như ba con.
      Con bé sưỡng sờ. Nó không thể tin một người hiền lành, độ lượng như bố nó mà lại là một tên cướp. Con bé quay sang hỏi mẹ.
            - Bố nói dối phải không mẹ?
      Hân lắc đầu.
            - Không! Bố con nói thật đấy. Cách đây mười sáu năm, bố là đệ tử ruột của ba con. Khi mang thai con, vì không muốn sau này con phải xấu hổ vì ba con là một tên tướng cướp nên bố với mẹ đã bỏ ba con ra đi và hoàn lương như bây giờ. – Cô nhìn con gái và hỏi. – Con có biết vì sao mẹ quay lại với Ba con không? – Con bé lắc đầu và chờ đợi câu trả lời của mẹ. – Vì mẹ muốn giành lại ba cho con và ba con hiện nay cũng đã hoàn lương. Con có biết vì sao bố con lại đồng ý cho mẹ quay về với ba con không? – Cô hỏi tiếp. – Con bé lắc đầu. – Vì bố con cũng muốn cho con có mọt người Ba ruột của mình. Và cả ba con nữa. Ba con giành cho con cái quyền không nhận ổng là ba vì ba con biết con đang có người  yêu. Ba con muốn con hạnh phúc. Mọi người đều hi sinh vì con, còn con. – Giọng cô nghẹn lại. – Con có quyền không cần đến những sự hi sinh ấy.
      Nước mắt cô lăn dài trên má.
            - Mẹ!
      Con bé kêu lên một tiếng rồi vùng chạy về phòng đóng cửa ại.
      Đến bữa cơm chiều, con bé mở cửa phòng ra ăn cơm. Nhìn vẻ mặt con gái, đến người vô tâm như Ba Tâm cũng cảm thấy chột dạ. Vẻ mặt nó lạnh lùng. Những nét vui tươi nhí nhảnh có chút gì trẻ thơ biến mất. Nó già đi đến vài tuổi. Đang ăn, nó mở điện thoại gọi cho bạn.
            - Tớ muốn gặp ấy.
      Nó chỉ nói thế rồi tắt máy. Cô lo ngại nhìn Ba Tâm. Chưa bao giờ nó gọi điện cho bạn trai trước mặt hai người. Khi có điện hay muốn gọi điện nó đều chạy ra ngoài. Ăn xong, nó bảo với cô.
            - Mẹ! Con phải đi.
      Giọng nó có cái gì đó lành lạnh. Nó không xin phép mà nó chỉ thông báo.
      Nó xách xe đi. Đợi nó đi khỏi, Ba Tâm đứng dậy dắt xe ra sân.
            - Anh định đi theo nó à?
      Ba tâm gật đầu.
            - Anh không yên tâm
                                                                        *
                                                                *               *
            - Chúng ta chia tay đi.
      Đấy là lời đầu tiên con bé nói khi chúng gặp nhau. Thằng bé sững sờ. Hương vị nụ hôn đầu đời chưa tan trên môi nó.
            - Tớ làm điều gì để ấy giận à?
            - Không! – Con bé trả lời ngay, giọng nó có một cái gì đó lành lùng dứt khoát. – Chỉ là tớ thấy tớ không xứng với cậu.
      Nó đã suýt bật khóc khi nói ra câu đó. Nó biết, chỉ cần đứng thêm bên nhau một chút nữa thôi là nó sẽ phản bội lại chính mình. Nó vội vã quay người định bỏ đi nhưng thằng bé đã túm chặt vai nó giữ lại.
            - Ấy không xứng đáng với tớ hay tớ không xứng đáng với ấy? Ấy cứ nói thẳng ra đi. Tớ là thằng ngốc mà.
      “ Ấy ngốc lắm” Câu nói của nó hôm trước lại vang lên trong tâm thức, và cái nụ hôn đầu đời nhẹ lắm, chỉ như một làn gió thoảng lại dậy hương trên môi đã làm cho con bé gục ngã. Nó gục vào vai thằng bé bật khóc. Giọt nước mắt của tình yêu tuổi mươi sáu nhỏ trên vai thằng bé làm cho nó bỗng thấy mình lớn hẳn. Nó ôm lấy con bé.
            - Em nói đi. Em yêu anh đúng không?
      Lần đầu tiên nó cảm thấy mình là thằng đàn ông. Lần đầu tiên nó dám gọi con bé bằng em. Con bé khẽ gật đầu. Nó khẽ nâng mặt con bé lên và. Đột ngột, đôi môi chúng gắn chặt vào nhau. Cường nhiệt và say đắm. Vị mặn của nước mắt hòa quện vào vị ngọt thanh khiết của tình yêu đầu đời làm bật dậy trong thằng bé hai từ mà từ xưa đến nay nó không hề có. Trách nhiệm. Nó đã bình tĩnh lại.
            - Có phải bố mẹ em cấm không?
      Con bé lắc đầu. nó vẫn gục đầu lên vai thằng bé không dám ngẩng đầu lên.
            - Vì bố em là một thằng cướp.
      Nói rồi nó khóc to thành tiếng. Thằng bé chỉ hơi sững người lại một chút nhưng rồi tình yêu đầu đời thừa sức mạnh để đánh tan tất cả.
            -Tưởng gì. Thế mà cũng nhè. – Nó cố tình trêu con bé. – Đấy là ngày xưa.
            - Không! – Con bé vội nói. – Đấy là bố nuôi của em. Ba đẻ em vẫn đang ở trong tù.
      Con bé ngẩng đầu lên nhìn người yêu với ánh mắt thăm dò nhưng tràn đầy hi vọng. Lần đầu tiên nó xưng em với thằng bé. Thằng bé lại hơi sững người một lần nữa. Nhưng với nó , bây giờ, ngoài cô gái nó đang ôm bên mình đây còn tất cả chỉ bé như một con kiến.
            - Thế thì sao?
      Nó hỏi lại giọng đĩnh đạc. Nó lớn hơn đến dăm tuổi chỉ trong vài phút.
            - Ôi ! Anh
      Con bé kêu lên khe khẽ và ôm chặt lấy người yêu
       
      #18
        nguyễn thế duyên 13.10.2018 11:22:26 (permalink)
         
                                                  CHƯƠNG THỨ MƯỜI CHÍN
        Mười ngày sau, thằng bé đột ngột đến nhà và đặt trước mặt hai người tờ giấy phép vào thăm phạm nhân.
              - Con xin hai bác cho phép con được vào thăm ba của Ánh.
        Nó nói một cách đĩnh đạc. Trông nó gày hốc, mặt mũi vêu vao. Nhìn nó, nhìn tò giấy phép trên tay cô cảm nhận ra ngay: Đã có một cuộc chiến dữ dội giữa nó và bố mẹ và phần thắng đã thuộc về nó. Một thằng bé mười sáu tuổi không thể xin được tờ giấy phép này. Nó đã ép được bố nó. Hân rót nước ra chén, đẩy chén nước về phía nó.
              - Cháu uống nước đi.
        Cô mời nó một cách thân tình như mời một chàng trai, một người khách đáng tôn trọng chứ không phải là thằng bé mười sáu tuổi.
        Con bé từ trong phòng nó đi ra và ngồi xuống bên cạnh người yêu. Trước mặt cả hai người, thằng bé cầm lấy tay người yêu. Nhìn thấy cảnh ấy, Hân lại chợt nhớ đến cái cảnh thằng bé liếc nhanh về cô và thò tay khẽ véo vào đùi con gái mình ngày trước. Ôi các con của của mẹ. Các con lớn nhanh quá, Cô thầm nghĩ. Chỉ trong mấy ngày mà các con đã trở thành những người khác hẳn. Cơn bão đầu đời không làm các con gục ngã mà ngược lại các con đã vượt qua và lớn bổng hẳn lên.
              - Con làm cách nào mà thuyết phục được ba má con vậy?
        Thằng bé đỏ mặt, lúng túng một lúc rồi nó nhìn cô thú nhận.
              - Con bỏ nhà đi bụi một tuần.
        Hân tái người không thể ngờ được thằng bé lại dùng đến phương pháp quyết liệt như vậy. Xã hội đang ở thời buổi nhiễu nhương, biết bao nhiêu cạm bẫy đang rình rập. Thật may mà nó chưa sa chân vào.  Cô thở dài thầm nghĩ. Thế này không ổn, có lẽ mình phải đến gặp ba má nó. Còn Ba Tâm thì thốt lên.
              - Thảo nào.  – Anh nhìn con gái. – Hóa ra tuần trước, trưa và chiều nào con cũng đi một lúc là mang cơm cho nó phải không?
        Ánh đỏ mặt gật đầu. Ba Tâm cười.
              - Đúng là mọt lũ trẻ con.
        Anh thầm tiếc cho cái tuổi mười sáu của mình. Cuộc đời anh, không có được một mối tình đẹp đến thế, trẻ con đến thế và mạnh mẽ đến thế.
              - Thế con đã nghĩ kĩ chưa khi bỏ đi bụi ?
        Nghe vợ hỏi, Ba Tâm nhìn con gái mình thầm nghĩ. Con mình xinh xắn và ngoan ngoãn thế kia thì còn gì nữa mà nghĩ.
              - Dạ chúng con chả có gì mà phải nghĩ cả. Chúng con không thể xa nhau. Nếu hai bác mà cũng ngăn cấm Ánh thì chúng con sẽ bỏ ra đi. – Nói rồi nó quay sang người yêu hỏi. – Có phải thế không em?
         Con bé khẽ gật đầu. Ba Tâm vỗ đùi đến đét một cái.
              - Thằng này khá! Nó dám dọa cả bố mẹ vợ.
        Nó rồi anh cất tiếng cười hào sảng, còn Hân thì tái người. Cô vội vàng bảo thằng bé.
              - Hai bác không ngăn cấm. Nhưng nếu ba má con vẫn tiếp tục ngăn cấm thì con nhất định không được đi bụi nữa. – Cô ngường lại một lúc rồi kiên quyết. – Cùng lắm thì con về đây cô nuôi. Mà con có thi đỗ đại học không?
              - Ảnh đỗ vào trường bách khoa khoa công nghệ thông tin thành phố hồ chí minh mẹ ạ.
        Con bé vội vàng khoe với mẹ. Cô gật đầu vừa ý.
              - Không sao cả. Mẹ đủ sức nuôi cho cả hai đứa ăn học. Nhưng con phải hứa không bao giờ được đi bụi nữa.
              - Dạ! Con hứa.
        Thằng bé nhìn cô cảm động. Cô đứng dậy.
              - Thôi các con cứ ngồi đây mà nói chuyện. Hai bác phải đi có việc.
        Cô kéo ba Tâm đi. Đến cửa cô nghe thấy con gái mình bảo.
              -- Ấy thấy chưa, thế mà ấy cứ sợ.
              - Lại ấy rồi. Nói lại đi xem nào.
        Con gái cô nói gì đấy rất nhỏ mà cô nghe không rõ . Hình như có một tiếng “Anh” thoảng trong gió đến tai cô.
                                                                       *
                                                                *              *
         
              - Có lẽ chúng ta phải đến gặp bố mẹ thằng bé anh ạ.
        Ba Tâm băn khoăn.
              - Có nên không? Cọc đi tìm trâu nghe có vẻ kì kì.
              - Em cũng thấy kì kì nhưng biết làm sao. – Cô buồn bã nói. – Chúng yêu nhau mạnh mẽ thế, em chỉ sợ sự hi sinh suốt mười lăm năm qua của chúng ta đổ xuống sông xuống bể mất. Chẳng lẽ chỉ vì một chút sĩ diện mà ta vứt cả mười lăm năm ấy sao anh?
              - Đúng là em cả nghĩ. – Ba Tâm lắc đầu không tán thành. – Tình yêu của bọn trẻ con ấy mà. Yêu đấy rồi lại chán nhau ngay đấy, mấy khi thành đâu mà em phải lo.
        Cô cũng biết thế. Tình yêu đầu đời mấy khi thành đâu, nhưng vẫn có cái gì đó gờn gợn trong lòng. Cô không có tình yêu đầu đời, nhưng thấy con gái mình gật đầu không một chút lưỡng lự khi người yêu nó bảo “ Nếu hai bác ngăn cấm, chúng con sẽ bỏ đi” thì cô biết, tình yêu đầu đời rất thiêng liêng, và đẹp đẽ với cuộc đời của một con người.
              - Thì vẫn biết thế. Về sau chúng nó chán nhau mà tự chia tay thì con mình sẽ không đau khổ. Còn bị gia đình ngăn cấm mà phải chia tay nhau thì chúng sẽ đau khổ lắm. Chúng nó còn trẻ con, nhỡ chúng nó nghĩ dại thì sao? Chính anh cũng còn không yên tâm phải xách xe đi theo nó hôm nó định chia tay với người yêu còn gì.
        Ba Tâm bị cô cho đo ván. Anh gật đầu.
              - Thế cũng được nhưng phải làm sao để mình không mất mặt quá.
              - Anh đừng có lo. Em sẽ xắp xếp để sao cho họ không thể lên mặt với chúng ta được.
                                                                *
                                                          *           *
        Một chiếc xe hơi sang trọng đỗ xịch trước cửa không một tiếng động. Tư mắm mặc com lê, thắt nơ đi ra phía sau mở cửa xe cho Hân và Ba tâm bước ra. Tư mắm cúi đầu, kính cẩn, nói không to lắm nhưng cố tình để bố mẹ thằng bé nghe thấy.
              - Em đánh xe ra ngoài kia đợi. Bao giờ xong việc sếp gọi em quay lại đón.
        Hân mặc bộ áo dài hơi sẫm mầu, trang điểm nhẹ, cầm một chiếc ví tay trông rất quý phái. Ngược lại, Ba tâm lại ăn mặc rất giản dị áo sơ mi cộc tay bỏ áo trong quần thậm chí một chiếc cúc áo trên cùng quên không cài. Ba má thằng bé vội vàng đứng lên đi ra tận cửa đón khách.
        Một không! Hân nhủ thầm. Trước khi đến đây, cô đã liên lạc bằng điện thoại với ba má thằng bé. Họ có vẻ rất cành cao trong điện thoại. Họ không muốn gặp mặt và yêu cầu cô cấm con gái mình quan hệ với con họ.
              -Gia đình chúng tôi là gia đình cách mạng, cả hai vợ chồng đều là đảng viên, tôi lại là trưởng phòng nông nghiệp huyện nên không thể cho  con tôi quan hệ với con gái một tên cướp mong cô thông cảm và khuyên con gái mình.
        Nghe cái giọng ấy cô uất nghẹn, định tắt máy, đúng lúc ấy Ba Thi đi ngang qua. Đù mẹ mầy chứ. Trưởng phòng ở huyện của mày đã là cái gì. Bà cho Ba Thi đến đốt mẹ nhà mày đi bây giờ. Cô biết với loại người như thế này không thể thuyết phục bằng lí lẽ nhưng nghĩ đến con gái, cô nuốt phải giận vào trong lòng.
              -Vâng! Được thôi. – Giọng cô lạnh băng. – Nhưng tôi cảnh báo cho ông bà biết nếu con trai ông bà mà đi bụi lần nữa thì tôi sẽ không khuyên nó về như lần vừa rồi nữa đâu.
        Nói rồi cô tắt máy. Chỉ một lúc sau, có điện thoại gọi lại. Cô nhìn vào màn hình mỉm cười. Ba thằng bé. Tưởng mày cành cao mãi. Cô định nghe nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô tắt máy từ chối cuộc gọi. Đến tối, bố mẹ thằng bé gọi lại. Lần này là mẹ nó nói chuyện. Giọng bà ta mềm mỏng hẳn.
              - Cho tôi xin lỗi, hóa ra người khuyên nó quay về nhà là cô
        Giọng Hân gay gắt.
              - Tôi nói cho bà biết cái chức trưởng phòng cấp huyện như chồng bà chẳng là cái gì so với gia đình nhà tôi đâu mà các người đã cành cao. Ba nó nhỡ tay làm chết người nên tôi mới phải nhún với các người thôi. Chồng bà chỉ dăm năm nữa là về hưu thì còn vênh vang được với ai? Còn gia đình tôi là chủ một doanh nghiệp lớn, Con trai  bà được con gái tôi để mắt tới là kiếp trước các người tốt tu đấy.
        Cô cứ thế xả ra một tràng. Mẹ thằng bé im thin thít.
              - Bây giờ bà muốn thế nào đây?
        Cô hỏi.
              - Vâng. Mời ông ba chủ nhật này đến chơi.
        Từ “ Cô” chuyển thành bà. Tốt rồi.
        Hân đưa mắt ngắm nhìn ngôi nhà của bố mẹ thằng bé. Một ngôi nhà ba tầng cũng khá bề thế so với cái huyện miền núi nghèo nàn này nhưng làm sao so được với tòa biệt thự của Tư Hận. Cô nghĩ.
        Chủ nhà mời hai người vào trong nhà một cách khách sáo nhưng có phần hơi rụt rè. Cái xe hơi bóng lộn, cái vẻ kính cẩn của người lái xe ăn mặc sang trọng, cái cách trang phục quý phái của cô đã đánh bay cái thái độ cành cao của chủ nhà.
              - Để tôi pha cà phê mời ông bà.
        Ba thằng bé nói. Cô gạt đi.
              - Chúng tôi rất bận. Pha cà phê thì lâu lắm. Xin ông bà cho một chén trà.
        Trong lúc đợi chủ nhà pha trà, cô kín đáo quan sát phía trong nhà. Ngôi nhà gọn gàng, ngăn nắp. Góc nhà kê một cái giá sách. Đồ đạc trong nhà đầy đủ nhưng không có vẻ gì của một sự phô trương. Cô thấy yên tâm. Một gia đình nề nếp. Cô chuyển sự chú ý đến người mẹ thằng nhỏ, kẻ thù truyền kiếp của con gái cô. Một người dáng hơi đậm, khuôn mặt phúc hậu giống như bà Năm. Điều đó khiến cô cảm thấy yên tâm hẳn. Cô sợ nhất con cô gặp phải những bà mẹ chồng tai quái. Cô nhớ đến cách ăn nói mềm mỏng của bà ta qua điện thoại nên có vẻ có cảm tình với người vợ. Còn ông chồng , trạc gần sáu mươi một người nhanh nhẹn, nét mặt tuy toát lên môt cái vẻ gì đó thỏa mãn với cái gia thế của nhà mình khiến cho cô cảm thấy ghét. Nhưng không sao. Mấy năm nữa lão về hưu thì những điều đó sẽ biến mất. Cô nghĩ bụng.
        “ Đừng làm mình mất mặt quá”  Cái ý kiến chỉ đạo của Ba tâm khiến cô băn khoăn. Đừng căng thẳng quá. Nhỡ con mình về nhà này thật thì sao? Nhưng chẳng lẽ lại xin phép đằng nhà trai cho chúng đi lại ư? Thế thì về nhà chắc ảnh chắc sẽ cho mình một trận. Cái bản tính đàn bà, người vợ á đông luôn luôn thường trực trong cô. Lúc nào cô cũng có cái cảm giác sợ Ba tâm, sợ chồng mình mặc dù trong suốt mười lăm năm chung sống chưa bao giờ cô bị Ba Tâm đánh dù chỉ là một cái tát. Ảnh bộc trực, nóng tính lại không kéo ăn khéo nói. Nhỡ mà ba mẹ thằng bé ăn nói thất thố điều gì thì gay với ảnh. Mà với cái tư tưởng cành cao của họ thì điều đó dễ xảy ra lắm. Cô quyết định giành quyền chủ động.
        Chủ nhà đặt chén nước trà vừa pha trước mặt hai người.
              - Mời ông bà.
        Mẹ thằng bé ân cần. Cô nâng chén trà lên, nhấp một ngụm rồi thủng thẳng nói.
              - Chúng tôi đến đây không phải là chuyện của lũ trẻ mà là vì con trai của ông bà. – Cô dừng lại, nhấp một ngụm trà nữa. Ba má thằng bé im lặng chờ đợi xem cô định nói gì. – Chuyện tình yêu của bọn trẻ con, hôm nay yêu nhau đắm đuối tháng sau đã giận dỗi chia tay tôi không quan tâm. – Cô hơi cười, nụ cười đầy ngụ ý. – Vì có bao giờ thành đâu mà phải quan tâm. Chính vì vậy tôi cũng không ngăn cấm. – Cô định nói “ Còn như nếu biết chắc là chúng sẽ thành thì không bao giờ tôi cho con gái tôi quan hệ với con trai ông bà” để hạ nhục đối phương, nhưng lí trí đã kịp ngăn câu ấy bật ra. – Cái tôi quan tâm là vì chúng nó vẫn là trẻ con còn rất nông nổi, nên nếu con trai ông bà mà bỏ đi bụi một lần nữa thì nó sẽ rủ con gái chúng tôi bỏ đi. Xã hội bây giờ đầy cạm bẫy. Rất may cho ông bà là chúng tôi biết và bảo con gái chúng tôi khuyên cháu trở về. Nếu không thì bây giờ con trai ông bà chắc đang tiêm chích ở một cái ổ nào đó.
        Ba thằng bé toát mồ hôi khi nghe cô nói. Bà mẹ mặt tái đi, tay cầm chén nước run run khiến cho nước sóng cả ra chiếc áo.
              - Thế mà chúng tôi không nghĩ đến điều ấy. – Mẹ thằng bé vội vàng nói. – May mà có bà giúp. Chúng tôi rất đội ơn bà.
              - Ba của con bé nhà tôi cũng chỉ vì bị ngăn cấm mà một lần đi bụi thôi, đến nay đang nằm ở trong tù. – Cô bồi tiếp một đòn. – Chúng tôi đến đây không phải cầu xin ông bà cho phép con trai ông bà quan hệ với con gái chúng tôi mà đề nghị ông bà khuyên con trai mình nếu có đi bụi thì hãy tự trọng mà đừng làm phiền gì con gái chúng tôi nữa.
              - Vậy ông đây là….
        Ba thằng bé ngập ngừng. Cô trả lời ngay.
              - Là chồng thứ hai của tôi. Bố của con bé. – Cô quay sang Ba Tâm. – Ta đi thôi anh!
        Hai người đứng dậy. Cô rút điện thoại goại cho Tư Mắm.
              - Chị xong việc rồi. Cho xe đến đón chị đi. – Rồi quay sang ba má thằng bé nói giọng lạnh lùng. – Chúng tô xin phép.
        Chiếc xe đỗ xịch bên hè. Tư mắm cúi đầu khúm núm mở cửa xe cho hai người bước vào.
        Đến tối, thằng bé lò dò đến . Nó cười rất tươi nói với cô.
              - Hai bác tài thật.
                                                                  *
                                                             *            *
         
        Gã đứng sững ở giữa cửa phòng. Con! Một tiếng từ sâu thẳm trong gã dội lên lồng ngực rồi trào lên cổ và đông cứng lại ở đấy. Môi gã mấp máy không thành lời. Người quản giáo đằng sau khẽ đẩy lưng gã nhắc nhở.
              - Vào đi.
        Gã như sực tỉnh, đi từng bước chậm chạp tiến về phía mọi người, mắt không rồi khỏi con gái mình. Con bé đứng dậy, tay bám chặt vào mép bàn. Nó cũng nhìn ba mình không chớp. Nét mặt nó căng thẳng, có lẽ dòng máu trong con người nó cũng bật lên một tiếng “ Ba” rất nhỏ  nhưng rồi tiếng ba ấy không lên được đến lồng ngực mà bị những tình cảm khác chen lấn , xô đẩy khiến cho nó bị chìm xuống. Trong tình cảm của nó, nó chưa sẵn sàng nhận ba mình. Lí trí buộc nó đến đây mà tiếng nói của lí trí thì bao giờ cũng lạnh lùng chứ chả bao giờ cuồng nhiệt.
        Hân lo lắng nhìn con. Cô đẩy nhẹ vai nó  khẽ nhắc .
              - Ra với ba đi con.
        Con bé bước từng bước ngắn về phía người đàn ông xa lạ mà mẹ nó bảo rằng đấy là ba nó với một cảm giác trống rỗng và nguội lạnh. Nó đã khóc nhiều đêm và đã từng oán hận tại sao tự nhiên lại mọc ra một ông bố nữa ở trên đời này. Cuộc đời nó đang phẳng lặng, tình yêu đầu đời mang cho nó những giấc mơ hoàng tử và đột nhiên , một bóng đen sừng sững mọc lên che tối đi tất cả. “Nếu con không nhận ba con thì con cũng đừng nhận bố vì bố cũng là một tên cướp”. Tiếng quát của Ba Tâm làm bật dậy cái lí trí đang bị chìm lấp trong tình yêu đầu đời của nó. Nó dùng bàn tay mình lau nước mắt và cũng dùng chính cái bàn tay lau nước mắt ấy bóp chết cái tình yêu đầu đời của mình. May cho nó, cái tình yêu đầu đời bị nó định bóp chết ấy không chết nên hôm nay nó đến đây mà không mang theo một nỗi hận đời. Nhưng nó chưa sẵn sàng.
        Cơn ơi! Con đừng làm ba con đau khổ hơn nữa. Hân thầm kêu lên. Bàn tay cô bỗng nhiên giá lạnh. Cô nắm lấy tay Ba Tâm những móng tay bấu chặt vào tay anh khiến anh đau nhức. Không! Cần phải làm một cái gì đó để làm bừng lên ngọn lửa huyết thống trong nó. Nhưng làm gì? Cô không biết. Cô quay sang nhìn bạn trai của con. Nó cũng đang nín thở chăm chú dõi theo từng bước chậm chạp của bạn gái mình. Nó bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn nó. Trong con mắt đang khắc khoải của người mẹ, nó nghe như có một tiếng nói : “ Làm gì đi con”. Nó đứng bật dậy chạy như lao đến chỗ Tư hận, ôm choàng lấy gã và kêu lên.
              -Ba!
        Tiếng gọi Ba của thằng bé như một tiếng sét xé toang màn sương mù đang bao phủ tâm trí con bé. Nó ngước nhìn lên và bắt gặp ánh mắt đau đớn, ân hận, chờ đợi. Tất cả những thứ ấy trộn lẫn vào nhau và biến thành một dòng nước mắt lăn trên bộ mặt  to bè, gân guốc và dữ dội xa lạ mà nó sẽ gọi bằng Ba. Dòng nước mắt đó như một que diêm châm vào cái khối thuốc nổ đang đang từng ngày , từng giờ chảy trong huyết quản nó làm nổ tung tất cả. Nó kêu lên tắc nghẹn.
              - Ba ơi!
        Tư Hận rùng mình. Đây rồi! Tiếng gọi gã vẫn mong chờ. Chỉ vì tiếng gọi ấy, gã đã nghiến răng lại đè bẹp nhưng cơn uất hận của mình trước nhưng cái khốn nạn, bất công diễn ra hàng ngày trong chốn lao tù. Tiếng gọi ấy mới là tiếng gọi đã cải tạo gã thành một con người khác
              - Các con.
        Gã kêu lên và vòng cánh tay lực lưỡng của mình ôm chặt lấy hai đứa trẻ
         
                                                       CHƯƠNG HAI MƯƠI. ( kết)
         
        HAI NĂM SAU
        Người đầu tiên đến chúc mừng gã là nàng, thiên thần của gã, kẻ cứu rỗi linh hồn gã. Trong cuộc đời mình, nhiều khi , trong cơn hoạn nạn, trong lúc dau khổ gã cũng đã từng bật lời cầu xin đến đức mẹ đồng trinh “ Xin người hãy cứu rỗi linh hồn con”nhưng chưa bao giờ gã thấy người hiển linh để cứu dỗi gã mà càng ngày gã càng lún sâu vào tộ ác, chìm dần xuống đấy bùn đen đặc hôi thối của cuộc đời và niềm tin vào đức mẹ của gã đã đổ vỡ và từ đấy gã không bao giờ cầu khẩn đức mẹ nữa. Chỉ khi nàng chìa bàn tay nhỏ bé, nắm lấy bàn tay gã và từ từ, từng tí một lôi dần gã ngoi lên trên mặt của cái đám bùn lầy đó để hôm nay đặt gã lên mặt đất với thảm cỏ xanh mơn mởn dưới chân và bầu trời cao lồng lộng , xanh thaems ở trên đầu. Nàng mới là người cứu dỗi gã.
        Nàng mặc một ciếc váy dạ hội bó sát người, gã nhớ gã chưa từng mua chiếc váy như thế này cho nàng , có lẽ nàng đã đặt riêng cho mình chiếc váy này để chào đón gã trở về. Nàng cầm một chén rượu nhỏ đi đến bên gã.
              - Chén này nhỏ chúc mừng anh đã trở về với đại gia đình chúng ta.
        Gã trượt ánh mắt dọc theo cơ thể nàng. Chao ôi gã! Một mảnh đất khô cằn hoang vu như sa mạc và trên cái sa mạc khô cằn tưởng chừng không một sinh vật nào sống đươc thì một cây xương rồng  đã mọc lên và đơm một bông hoa. Một bông hoa của nắng, của gió, của khô hạn bao giờ cũng là một bông hoa đẹp lộng lẫy và dậy hương quyến rũ.
        Gã đứng lên chạm cốc với nàng. Nhwg không uống ngay mà gã ngửa lên nhìn bầu trời. Trăng sáng vằng vặc, một đám mây hình tù như một người đàn bà đang ôm vầng trăng trong vòng tay. Đức mẹ con đã sai rồi. Ngườ đã hiển linh thành nàng để cwaus vơt cuộc đời con từ hai mươi năm trước mà con không biết. Với cái ý nghĩ ấy, gã nâng cốc rượu của mình lên chạm cốc với nàng với một thái độ có phần thành kính.
        Ba Tâm cầm chén rượu của mình đi ddeeens.
              - Đại ca ! Xin chúc mừng. Gã chạm cóc với Ba Tâm , uống cạn, gã éo ba tâm ngồi xuống cạnh mình.
              - Mi phải ngồi cạnh tao.
        Chợt nhớ ra một điều. Hân đứng phắt dậy chạy lại kéo tư hận đứng lên.
              - Anh đứng dậy.
        Và ra hiệu cho mọi người im lặng. Tất cả mọi người lặng im đổ dồn cặp mắt về phía cô. Cô nói với Tư hận.
              - Hồi anh còn ở trong tù, Nhỏ với tư mắm đã mắc một lỗi rất lướn  với ảnh. – Cô chỉ vào Ba Tâm. – Nhỏ đã cầu xin ảnh tất nhỏ để thỏa cơn giận của mình thì ảnh bảo “ Tôi có thể tát vợ yêu của anh Tư được sao?”  Nhỏ đã xinn nợ ảnh cái tát này, bảo bao giờ anh ra tù thì nhỏ sẽ bảo anh đứng để nhìn ảnh tát. Bây giờ anh ra tù rồi vậy anh phải đứng để nhìn ảnh tất nhỏ
         Cô đến trước mặt Ba tâm cười
              - Hôm nay anh tát nhỏ đi xem anh Tư có dám làm gì anh không.
        Tư hận cười khà khà, xua tay bảo cô
              - Nó nói đúng đây. Không ai có thể tát được vợ yêu của Tư hận này. Nếu vợ yêu của tư hạn nợ ai điều gì thì tư hận sẽ là người đứng ra  gánh chịu. – Gã quay sang bảo Ba tâm. – Mi tát tao đi.
        Ba tâm đứng dậy lắc đầu. Giọng bỗng trở nên lạnh lùng
              - Không được! Ai nợ người ấy phải trả. Đại ca phải đứng nhìn để xem em tát.
        Nghe cái giọng lạnh lùng của Ba tâm, tư hận lo sợ. Gã nài nỉ.
              - Thôi mà mày. Tao trả nợ gấp đôi. Đước chưa?
        Ba Tâm vẫn kiên quyết lắc đầu . Anh tiến đến trước mặt cô, dơ cao tay. Mọi người nín thở. Gã nhắm tịt mắt lại đến khi mọi người cười ồ lên một tiếng gã mới vội mở mắt ra và thấy bàn tay ba tâm đang vuốt nhự trên mà vợ mình. Gã dậm chân kêu lên.
              - Thằng quỷ! Mày làm tao ghen rồi đây.
        Ba người ôm choàng lấy nhau . Một tiếng Đzô âm vang thung lũng khiến cho đám chim đêm nháo nhác bay lên
                                                                                        Hà nội 7/ 7/ 2018
         
         
         
         
        #19
          Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 19 trên tổng số 19 bài trong đề mục
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9