Trăng trăng, nước nước, trời trời
Người thương chẳng thấy, thấy trời nước trăng
Thân em như thể xuyến vàng
Thân anh như mảnh chiếu rách bạn hàng bỏ quên
Mong trời xui gió thổi lên
Cho manh chiếu rách nằm trên xuyến vàng
Gần nhà mà chẳng qua chơi
Để em hái ngọn mồng tơi bắc cầu?
Bắc cầu anh chẳng đi đâu,
Để tốn công thợ, để sầu lòng em!
Đêm khuya thiếp mới hỏi chàng:
Cau xanh ăn với trầu vàng xứng chăng?
Trầu vàng nhá lẫn cau xanh
Duyên em sánh với tình anh tuyệt vời.
Thấy em da trắng muốn kề.
Hình dung cũng đẹp sợ bề có đôi
Anh đừng nói thế anh ơi,
Hình dung yểu điệu có đôi bao giờ?
Anh về xẻ ván cho dài
Bắc cầu chín nhịp cho ngoài em sang
Quý hồ em có lòng thương,
Một trăm một vạn, chặng đường cũng đi
Hỡi cô gánh nước đường xa,
Còn bao gánh nữa để qua gánh dùm...
Giếng làng em, vừa trong vừa mát,
Đường làng em lắm cát dể đi
Em ơi, trang điễm làm chi
Để cho anh phải sớm đi, tối về.
Anh kia đi chợ bán gì?
Đòn gánh kẽo kẹt, chân đi vội vàng.
Anh ơi, hơn mấy bước đàng,
Chờ em đi kịp cùng sang chuyến đò.
Thẩn thơ dưới gốc mai già,
Hỏi thăm ông nguyệt có nhà hay không?
Gặp anh trước hỏi sau chào,
Năm nay anh có nơi nào hay chưa?
Có rồi năm ngoái, năm xưa,
Năm nay vợ bỏ như chưa có gì?
Bao giờ sông có cái cầu,
Em qua giải mấy đoạn sầu cho anh.
Ra đi cầm quạt che trăng,
Ở nhà mẹ dặn mần răng anh nờ?
Ra đi cầm quạt che trời
Ở nhà mẹ dặn kiếm một người như em!
Nghe tin em có mẹ già,
Anh đây xin gửi hộp trà Ô long?
Có thật Ô Long hay giả Ô Long,
Để em mua giấy em phong hộp trà.
Trăng vàng chênh chếch đầu non,
Em ưng thì nói hay còn đợi ai?
Phương đông đã ló sao mai,
Vì ai chưa nói để ai ngậm buồn.
Lênh đênh đang ỡ giữa rào,
Cũng chưa biết đỗ bến nào làm quen?
Cực tình đi lại đôi phen
Biết ai thương được gửi duyên đi về.
Đôi ta đã giở lời thề,
Liệu sao thì liệu một bề cho xong.
Trăng trên trời có khi tròn khi méo
Cây trên rừng có cây héo cây tươi
Em thấy anh ít nói nhiều cười
Em cầm duyên lại đợi một người như anh.
Đi qua thấy lạng vàng mười
Còn nguyên hay đã có người nhắc cân?
Vàng mười chưa kẻ nhắc cân,
Xin chàng nhắc lại mười phân tỏ tường?
Con cá đối nằm trên cối đá,
Con mèo đuôi cụt nằm mút đôi kèo
Anh mà đối được, dẫu mèo cũng ưng.
Con mỏ kiếng nằm trong miếng cỏ,
Con chim vàng lông đáp dựa vồng lang,
Đây anh đối được, vậy nàng ưng chưa?
Cho anh một miếng trầu vàng,
Mai sau anh lại trả nàng đôi mâm.
Trăm thứ dầu, dầu gì không thắp?
Trăm thứ bắp, bắp gì không rang?
Trăm thứ than, than gì không quạt?
Trăm thứ bạc, bạc gì không mua?
Trai nam nhi đối đặng, gái bốn mùa theo chăng?
Một trăm thứ dầu, dầu Nhị Thiên Đường không thắp.
Một trăm thứ bắp, bắp chuối không rang.
Một trăm thứ than, thang leo không quạt;
Một trăm thứ bạc, bạc ngãi là bạc không mua.
Trai nam nhi anh đối đặng.
Gái chịu thua em tính lẽ nào?
Cái gì mà lớn hơn voi?
Gì cao hơn núi, gì dài hơn sông?
Cái gì ràng rạng đằng Đông?
Cái gì nghi ngút ở trong giường thờ?
Cái gì phơi đổ vào bồ?
Cái gì tước vỏ phơi khô để dành?
Đố rồi em giảng cho rành,
Em mà giảng được thì thành duyên tơ.
Mẹ voi thì lớn hơn voi,
Trời cao hơn núi, đất dài hơn sông,
Mặt trời ràng rạng đằng Đông.
Nén hương nghi ngút ở trong giường thờ.
Thóc kia phơi đổ vào bồ,
Cau tươi tước vỏ phơi khổ để dành.
Mấy lời em giảng rành rành
Ví không giảng được mới thành duyên tơ?
< Sửa đổi bởi: ct.ly -- 4.8.2004 3:06:46 >