Nhân văn
-
Số bài
:
810
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 08.12.2007
-
Trạng thái: offline
|
Re:TUYỂN THƠ CHỌN LỌC Phạm Ngọc Thái
01.02.2020 20:30:59
( permalink)
EM ƠI ! THÀNH PHỐ LẠI MƯA Nghe không em... lại mưa lên phố ! Bao năm rồi, chiều ấy cũng mưa rơi... Gió se sắt đưa anh vào nỗi nhớ Mối tình thời trinh nữ, xa xôi Thưở xưa ấy, em ơi ! Như hoa nở Say như mơ và mộng như thơ Anh đã gặp em, những tháng năm cát bụi Khi trái tim yêu, trong cõi vắng vật vờ Thành phố lại mưa… Có nghe không em ? Con chim trời, cá nước Khúc nhạc chiều dìu dặt bay qua Tình êm dịu, bên em mơ màng quá Thôi hết rồi ! Tan vỡ bến bờ xa Tiếng mưa rơi não nề, thao thức Bóng hoàng hôn đỏ cũng xua tan Bèo dạt sông trôi, buồm anh không bến đỗ Chân trời vương vấn dải mây lan Ôi, cuộc sống ! Tình chỉ như màn kịch Nào phải lỗi do anh ? Đâu phải lỗi do em ? Anh đứng giữa trời mưa, làm những vần thơ xao xác Người con gái năm nào về... như một bóng chim hoang... PHÚT CÔ LIÊU DỪNG LẠI NGÓNG NGƯỜI XƯA Em xưa đó ... Tình tao khang tha thiết Anh không thể tìm ở bóng xuân nay Cánh chim hải hồ, ta lang thang bay Anh lại gọi ? Nghe không, em yêu quí ! Đứng trên đỉnh thi sơn kỳ vĩ ! Thấy tim mình rỉ máu xuống thẳm sâu Vết thương em đau. Anh cũng đau. Người đàn bà trẻ vùng sông nước Duyên kỳ ngộ giữa đường tan tác Em vẫn là tình cuối của đời ta Năm tháng phôi pha. Kỷ niệm cũ không nhòa. Vóc hình em ... ta mãi còn cất giữ Em là áng thi ca của hồn thi sĩ Người vợ hiền trong mộng mị ta mơ Mang tình em xây cả Đài Thơ Cho muôn sau đời ngưỡng vọng Bao giây phút cuồng say tình nóng bỏng Đã cùng anh ân ái những canh khuya Mất em rồi ! Năm tháng, gió mưa Lời hứa cũ tạc lòng anh khuya sớm Trời Hà Nội sáng nay nắng ấm Mà trong ta vẫn rét cóng, Cưng ơi ! Em từ miền quê ấy xa xôi Có khắc khoải, nhớ về anh thuở trước ? Đường thiên lý một mình ta mải bước Phút cô liêu ... dừng lại ngóng người xưa ... TÌNH HOANG TƯỞNG Đừng hỏi vì sao, ta yêu em đến thế ? Muốn đưa em về cõi mộng thiên thu Rồi mai đây trong thế thái mịt mù Em dệt thảm yêu đương, hiển linh vào thời đại Đài thơ ta trên đỉnh cao mãi mãi Có bóng hình nàng khắc khoải, ánh trăng ru Hỡi bà Hồ Xuân Hương, ông Hàn Mặc Tử, cụ Tố Như Con xin rỏ giọt lệ cùng Người, đau nhân thế... Nếu mai sau… Đời cho tôi một ngôi miếu nhỏ, hiu hắt bên đường như ngài Lý (*) Hoặc trong vườn đền Quán Thánh, cạnh Hồ Tây Gần ngôi nhà tôi sống dưới trần này Ai tưởng nhớ... thì thắp nén hương lòng thương cảm… Ta là cánh chim trời bay phiêu lãng Giây phút động lòng, xa xót cõi nhân gian Mang trái tim anh thi sĩ yếu hèn Chỉ quẩn quanh tình em, xây mộng đẹp Chán tất cả, cũng yêu không kể hết Sống trên đời nửa tỉnh, nửa say Mượn nén nhang chùa, quên chốn dương này Với khát vọng đến được nơi Thánh Phật... Tình hoang tưởng bên một người gái đẹp Rền rĩ tâm hồn, da diết óc thi nhân Mong ngày sau trong nấm mộ hương tàn Nàng xõa tóc, khóc than người tri ngộ Ôi ! Tình hoang, tình hoang, tình hoang... Sao có thể làm trái tim ta dầy vò, đau khổ Cánh chim đại bàng, từng ngạo nghễ đỉnh sơn đâu ? Hay bởi thương người đẹp kiếp bèo dâu Nên mới muốn mang nàng vào trong Đền Thánh... (*) Nghe nói: Cụ Lý Bạch thời Nhà Đường ở Trung Hoa, được người đời xây cho một ngôi miếu nhỏ bên đường, ai đi qua cảm nhớ thì vào miếu thắp nén nhang tưởng niệm. ANH MÃI YÊU EM Rồi một ngày tên em thành kỷ niệm Với hình em chao liệng mãi hồn anh Anh thắp hương giữa trời đất ngả nghiêng Cho giọt lệ yếu mềm rơi vào gió Đã từng trải một cuộc đời đầy bão tố Cũng bao lần tình đến rồi tan Tưởng trái tim mình chai sạn chốn nhân gian Có ai ngờ ? Nay tóc hoa râm còn run rẩy... Lại nhớ chuyện thiên tài Nga Pushkin vĩ đại Đốt lá thư tình, lòng những tiếc thương: " Ý nàng đây. Sao ta mãi phân vân ? ... Niềm vui sướng của ta cho ngọn lửa ?... " (*) Trong bể sống, em ơi ! tình yêu đầy sóng gió Nhưng không tình, ta biết dựa vào đâu ? Trong tình yêu còn bao sự nhiệm màu Nâng tâm hồn ta bay, tới chân trời khát vọng ! Em hãy trải lòng, nhìn ra bốn phương gió lộng Cuộc đời không chỉ quẩn quanh… việc kiếm sống, áo cơm Rồi ngày mai thân xác đã héo tàn Vào cát bụi khác gì thân gỗ mục. Tình yêu giúp cho em, đôi cánh thần kỳ để sống Vượt qua phong ba, đến tòa tháp của tương lai Hình hài em dù xinh đẹp mấy... hôm nay Rồi cũng lụi phai, úa nhàu trong cô quắt Em không tới được chân trời mơ ước Vượt qua bể khổ rồi... thì nghĩa gì đâu ? Một bà già lầm lụi ở mai sau Tiếc tuổi xuân, tiếc đời, chôn vùi cùng khát vọng Khi đó, em ơi ! Đau tận cùng kiếp sống Sẽ trôi như dòng nước bùn ao Em ngửa mặt lên than, liệu trời có nghe tiếng em kêu ? Chỉ còn biết ngậm đau để cho là "số phận" ! Đến lúc ấy ở phương trời xa... dù anh vẫn muốn đón em về cùng tủi hận Với trái tim tình còn tha thiết yêu em Thì em ơi ! Chỉ biết bên nhau, ngậm ngùi những tiếc thương Có luyến tiếc đời em, cũng trở thành vô nghĩa ? (*) Thơ trong bài "Lá thư bị đốt cháy" của Pushkin ĐÀN BÀ ĐẸP NHẤT LÀ KHI ĐÈN ĐÃ TẮT Bi kịch đằng sau hạnh phúc đó, em ơi ! Dầu biết thế nhưng đã chót yêu rồi Ta gặp nhau chỉ trong chốc lát Giữa đêm tối anh lần vào em, thăm thiên thai... Khi tắt đèn, da em là ánh sáng để anh soi ! Mọi khe ngách trên em, anh đều tìm đến đó Mặc cho mưa gió đầy trời Cũng chẳng bằng tình ta ngất ngây Dù mai nỗi nhớ thương dầy vò anh đau khổ ? Thì đêm nay, em ạ ! Cứ đắm say... Mọi phiền não trên đời này quên hết ! Lòng cứ yêu, hạnh phúc cứ tràn đầy Đêm tắt đèn, em đẹp nhất trần gian ! Hôn đôi trái em... Tưởng mình du ngoạn khắp không trung Chơi dỡn nguyệt, một thiên đường tuyệt thế Mong trời cứ đêm để cùng em vui chút nữa Hạnh phúc đời ta, tình qua trong tiếc nuối Vì em ơi, hết đêm ta đã phải lìa rồi ! Đàn bà đẹp nhất là ở trong đêm tối Để nhớ nhau suốt đời Đêm tắt đèn thành ánh sáng của thơ tôi ! XUÂN VÀ EM Mối tình xưa xin chôn vào ký ức Đón em nay về... trên ngưỡng cửa hoàng hôn Người đàn bà hiền dịu và ngoan Khắp mặt đất, Cưng ơi ! Chiều đẹp lạ Lại cùng em trở về thời hoang dã Dắt nhau đi, trên sắc thảm mùa xuân Ngả mình nằm, dưới bóng của vầng trăng Chỉ có thiên nhiên và mây vờn, gió cuốn Rũ sạch mọi buồn phiền cuộc sống Vết đau tình cũ cũng tiêu tan Như làn hương lạ ... Hỡi em thương ! Hai đứa ôm nhau, lạc vào tiên cảnh Nơi Bờ-bãi-con-người, dẫu còn nhiều bụi bặm Nhưng "tình yêu - cuộc sống" vẫn sinh sôi Không có em, linh hồn ta mục ruỗng ... rã rời ... Thơ sẽ chết tựa mảnh ruộng khô cằn, nứt nẻ Hồn ta đó với tình yêu mới mẻ Anh thắp nén hương lòng, tiễn bóng em xưa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2020 11:55:17 bởi Nhân văn >
|