Nhân văn
-
Số bài
:
896
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 08.12.2007
-
Trạng thái: offline
|
Re:TẬP THƠ TÌM NGƯỜI DỊCH ĐỂ THAM DỰ GIẢI NOBEL
20.04.2021 12:35:45
( permalink)
KHÔNG AI BIẾT TẬN SỐ MÌNH TRONG CÕI SỐNG Những dòng thơ cha viết cho con Sẽ xuất bản ghi vào trang sách Cả hình con, mai sau đời sẽ biết Trong tuyển thơ cha để lại nước non. Con hãy nhập hồn thơ, mà bay khắp nhân gian... Cha vắt kiệt máu tim, lưu con cùng kim cổ Cha thành người kém phúc hơn tất cả Con mất đi! Ném già này xuống vực sâu. Lòng xót con, lệ cứ tuôn trào Hỡi thượng đế! Đánh tôi đau quá? Một đời sống thiện lương - Sao bắt tôi trả giá? Hết tất cả rồi. Chìm trong nỗi thương đau. Hỡi non cao, bể cả: mai sau… Có nghe tiếng thơ tôi, chảy trong dòng nước mắt Ngàn năm nữa, liệu đời còn thương tiếc? Một nhà thơ đau kiếp mất con. Ừ, phải sống! Thôi thì đành nhắm mắt Vét chút trí còn… hoàn tất việc trần gian Tới một ngày... cha cũng theo con Không nghĩ nữa. Quăng nốt tấm thân tàn vào bụi cát. Ôi, số kiếp! Sẽ lặng thầm dần chết Dù vẫn cố vùng lên, tiếp nốt quãng đời sau Bơ vơ giữa đất trời, thăm thẳm vực sâu… Không ai biết tận số mình trong cõi sống? 10.8.2019 CHIỀU NAY CHA LẠI NGỒI NGẪM NGỢI . Tưởng niệm trăm ngày của con Đời cát bụi? Ngắn, dài năm tháng Chiều nay cha lại ngồi ngẫm ngợi kiếp cha, con Xót tuổi xuân con chưa được hưởng đã tàn Hồn cha già lụi lầm rơi xuống vực. Đời cát bụi? Vẫn biết đời cát bụi… Sống kiếp này chỉ cõi tạm đó thôi Mà không thể nguôi sự xa xót, người ơi! Cứ lặn ngụp bể đời đầy nước mắt. * Cha già ngồi khóc đầu xanh Bỗng nhiên phút chốc tan tành, than ôi! Chân trời còn mỗi cha thôi Linh hồn trống rỗng, rối bời khổ đau Nhủ lòng chẳng muốn buồn lâu Nhưng không ngăn được lệ đâu cứ tràn Đời người một giấc phù vân Chất chồng bao nỗi, muôn phần tang thương Cha ngồi trên đỉnh thi sơn Thương con mà viết, châu tuôn ngọc ngà Hóa con thành một sao sa Lung linh sáng giữa sơn hà gió trăng Mai rồi con sẽ lưu danh Từ vô thường để trở thành thiên thu Thơ cha vẫn mãi hát ru Vạn niên rồi cũng như vừa hôm nay Đời người cát bụi... trả vay... Sướng vui, khổ nạn… tan mây, gió trời Ông Hàn Mặc Tử, con ơi 28 tuổi chết, tới giờ chết đâu! Đổi trăm năm kiếp bèo dâu Cha con mình tới mai sau vẫn còn Còn người còn cả nước non Con như bóng nguyệt sáng tròn nhân gian. 28.10.2019 CON KHÔNG CHẾT BAO GIỜ . Bài thơ viết khi nghe tin một người bạn cho biết: Con Bảo mộng về báo " Buồn và lạnh " * Con đứng bên cửa gió ngóng, buồn… Âm Dương cách trở? Người con trai! Cha ngày đêm thương nhớ Nước mắt hòa theo gió, mưa chan. Gần nửa năm rồi, con tới cõi trời hoang Nỗi đau cứ chồng lên cha già nơi trần thế Chẳng biết con đã đến được Cõi Tiên chưa nữa? Cha chỉ có thể đưa con vào trang sách để đời thôi! Nam mô a di đà Phật! Con tôi… Trời đất sang đông. Con đứng cửa làm gì, cho lạnh gió… Gia đình đã gửi đủ cho con: Nhà cửa, chăn màn, áo quần mười bộ Lạnh từ trong tim, phải không con? Cha đã dùng hết tài sức mình, chả biết làm gì hơn? Thôi! Kiếp này ta đau thương Nhưng mai sau con và cha, tên tuổi ta sẽ sáng lòa, con ạ! Cha ra cả Tuyển Thơ để đời rồi đó Trong ấy in gần nửa số thơ, cha viết cho con. Con là con trai một nhà thơ huyền thoại của quê hương Ngàn năm con vẫn bên cha Giữa đất trời, sông núi ngân nga Tiếng thơ cha về bên con ấp ủ. Cha mang con theo tới tận cùng xứ sở Tên con không bao giờ mất nữa Ảnh hình trên ban thờ còn mãi với nhân gian Cõi vô thường này, chỉ cát bụi thôi con. Con đứng bên cửa gió ngóng, buồn… Lòng cha đau tới tận cùng tim, óc! Vài dòng thơ cha viết trong tiếng khóc Ru con như thuở còn thơ Ngủ yên nhé con yêu! Con không chết bao giờ... 5.12.2019 CHA PHẢI ĐI CHO HÊT KIẾP ĐỜI CHA Nỗi đau con ngày đêm cào xé Cha còn trả nốt nợ trần gian Lại gánh thêm cả mối hận đời, vì cái chết của con? Ngủ yên nhé, con yêu! Thỏa rồi. Cha sẽ về bên con sớm tối. Trong kiêu hãnh như vì sao sáng chói Mang con theo. Hình bóng mãi mai xưa Nay về trời, con hãy sống vui nghe! Theo Đức Phật, đi phổ độ chúng sinh vơi nạn khổ. Hà Nội vào đông. Vắng bóng con, lòng buồn thương nhớ Cha vẫn phải đi cho hết kiếp đời cha Bao năm ngang dọc sơn hà Cõi Ta Bà! Cõi Ta Bà... quá nhiều nỗi khổ. Cha đã dựng cho con, một bản trường ca đầy máu đỏ Lệ khóc than đổ xuống như mưa Để con trường sinh trong nhân thế ngàn thu Ừ, thì có yếu lòng? Bởi, cái chết của con đau đớn quá! Cha đã thay trời, sinh con thêm lần nữa... Con không thể chết được nữa đâu! Trang sách nước non, sông núi ngàn sau Quê hương sẽ đón con vào lòng ấp ủ. Chốn niết -bàn: Nhờ Quan Âm, thương lấy trẻ khi sống đầy đức độ Đã mang hồn Phật trong tâm Nay hết kiếp người, về với thần tiên Sống khôn chết thiêng. Hương khói ban thờ nơi trần gian tưởng niệm. Cha viết mãi mà lòng không mãn nguyện Ngủ yên nhé, con yêu! Sống chết phận trời ban Nước mắt cha đổ xuống đã đầy tràn Xin gửi thế gian, linh hồn của một đứa con bất tử! 17.12.2019
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.04.2021 18:27:52 bởi Nhân văn >
|