Nhân văn
-
Số bài
:
808
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 08.12.2007
-
Trạng thái: offline
|
Re:BA VỞ KỊCH NGẮN - Phạm Ngọc Thái
22.10.2021 13:59:35
( permalink)
MỞ MÀN Tại một hotel Hồng Kông. Vắt vẻo ngồi trên quầy bán hàng là cô nhân viên Hippy béo tốt, son phấn và cám dỗ. Phía dưới, mấy tay chơi đang ngồi chè chén, bia rượu. Nữ ca sĩ Martin dáng điệu uyển chuyển hát lượn qua các bàn. Bên này là lối cửa ra vào. Bên kia một cửa khác thông vào trong. Nhìn ra một hành lang. Theo hành lang có đường lên gác thượng. Nhạc rộ. Ca sỹ Martin đang hát, thỉnh thoảng có tiếng trêu của các gã tay chơi. Gien Ny, một nữ phóng viên xinh đẹp bước vào khách sạn. Cô đưa mắt nhìn quanh rồi tiến về phía Hippy. GIEN NY - (chào) Good morning Hippy! Họ vẫn chưa đến đây cơ à? HIPPY - (lắc đầu) Chắc là chị Gien Ny hôm nay có một cuộc phỏng vấn quóc tế quan trọng? (Hippy chỉ về phía bàn ghế còn để trống. Trên bàn có đặt một lọ hoa đẹp) - Bàn khách dành cho họ đấy! Đã được đặt từ hôm qua, nhưng sáng nay chưa thấy quan khách tới. GIEN NY - Quan khách đến đây hôm nay có những ba nước cơ đấy! Cả Á và Âu. Trong đó có cả ngài chuyên viên, thương gia Việt Nam của chúng ta. Hãy tiếp đón họ cho cẩn thận, Hippy nhé! HIPPY - Em biết rồi. Thì chính người đại diện của công ty Việt Nam đến đây đặt tiệc, nói là để tiếp khách quốc tế mà lị. Chúc chị Gien Ny sẽ có một bài phóng sự thật kêu, đăng trên trang nhất báo Quốc tế đấy! GIEN NY - Thôi, chào Hippy! Chị cũng đi đây. Lát nữa chị sẽ quay lại. (Tiếng gọi rượu từ đám khách chơi. Hippy mang rượu tới. Gien Ny đi ra phía cửa thì gặp một thanh niên Việt Nam ăn mặc lịch sự bước vào – Đó là Thanh.) THANH - Ô… good morning Miss Gien Ny! GIEN NY - Good morning (bắt tay). Anh cũng biết tên tôi? THANH - Một nữ phóng viên xinh đẹp và nổi tiếng như cô Gien Ny, có quan khách ngoại giao nào đến Hồng Kông mà lại không biết? Nhưng dù đã sang sinh sống ở Hồng Kông, cô Gien Ny vẫn là một thiếu nữ Việt Nam đấy! GIEN NY - (cười) Cám ơn anh đã nhắc khéo. THANH - Tôi xin tự giới thiệu: Tôi là Thanh, trợ lý của giám đốc công ty Việt Nam. Tôi sang Hồng Kông lần này là để giúp việc cho ông chuyên viên Hoàng. GIEN NY - (ngắt lời) Xin lỗi… THANH - Sao cô Gien Ny vội vã thế? Mời nữ phóng viên vào trong này đã… (Thanh chỉ về phía bàn có đặt lọ hoa và hỏi Hippy): - Chắc kia là bàn đặt tiệc của chúng tôi? HIPPY - Đúng vậy. Xin mời ngài! GIEN NY - (với Thanh) Để lát nữa quan khách đông đủ cả, tôi sẽ quay lại. (Gien Ny đến gần cửa chợt lưỡng lự, quay lại hỏi Thanh): - Nghe nói, các ông đến Hồng Kông lần này còn để gặp công ty tư bản Nhật, giải quyết một vụ bị tổn thất hàng hoá lớn lắm? THANH - (chột dạ) Ấy… cô Gien Ny đừng đưa vấn đề đó lên báo chí. Nếu không thì??? Chả là, chúng tôi cũng đang tìm cách tháo gỡ, nên không muốn làm rùm beng. GIEN NY - Thế!... Ngài Smit giám đốc công ty Nhật đã đồng ý nhận hàng cho các ông chưa? THANH - (lắc đầu) Còn găng lắm! Ông chuyên viên Hoàng vẫn đang tiếp tục thương thuyết với họ. ( thái độ Thanh có vẻ dò hỏi) Nói thật là… tôi vội về đây cũng có ý muốn tìm cô Gien Ny, nhờ trợ giúp!? GIEN NY - ủa, liệu tôi có thể làm được gì để giúp cho các ông? THANH - Chúng tôi biết ảnh hưởng của nữ nhà báo Gien Ny, đối với các thương gia quốc tế ở Hồng Kông này là rất lớn! Nhất là… được sự mến mộ của nhiều quan chức các công ty tư bản Nhật. GIEN NY - Các vị đánh giá quá cao về tôi, làm tôi xúc động quá! THANH - Hãy dùng ảnh hưởng của Gien Ny…. GIEN NY - Để làm xúc động trái tim ngài giám đốc Smit! Có phải ý anh trợ lý Thanh muốn nói với tôi như thế không? THANH - Nếu một khi giám đốc Smit đã có thân tình với cô Gien Ny rồi – Thì Tôi tin: việc ông ta nới tay chấp nhận cái lô hàng của chúng tôi, sẽ không còn là vấn đề khó khăn. GIEN NY - Nghĩa là… tôi cần phải đóng vai một người tình, theo mỹ nhân kế của các ông? THANH - Thời gian có ít, tôi xin đi vào việc ngay! Ông giám đốc công ty của chúng tôi ở Việt Nam, đã hứa là sẽ không để cho cô Gien Ny bị thiệt. GIEN NY - Tôi muốn biết tôi sẽ được gì nào? THANH - Một khoản tiền đô la đáng kể sẽ được chuyển vào tài khoản của cô Given Ny, tại ngân hàng Hồng Kông này. Nếu cô làm lay chuyển được trái tim của Ngài giám đốc Smit, nhận lại lô hàng cho chúng tôi? GIEN NY - (cười lớn) Nghĩa là, tôi cần phải ngủ với ngài giám đốc Smit? Cần thiết nữa, thì ngủ với tất cả ban hội đồng quản trị của công ty tư bản Nhật? THANH - Đó lại là tài của cô Gien Ny! Ông giám đốc công ty Việt Nam của chúng tôi, đã hứa là sẽ rất sòng phẳng. GIEN NY - (phẫn kích) Thôi đi! Một nữ phóng viên báo quốc tế biến thành kẻ đi làm trò tình dục kế, để kiếm chác lấy một món hời béo bở? THANH – Việc làm của Gien Ny còn thể hiện tinh thần vẫn yêu quê hương đất nước, đối với những người Việt Nam… tuy đã ra sống ở nước ngoài. GIEN NY - (sẵng giọng) Các anh không thể mang những quan hệ tình cảm với quê hương đất nước, áp đặt cho chúng tôi làm cái trò dơ dáy ấy được. THANH - Đấy là cô Gien Ny cứ suy diễn ra thế chứ? Chúng tôi nào… Mà, nếu có phải dùng chút nữ tính để cứu một sự tổn hại lớn cho quốc gia, tôi nghĩ cô Gien Ny cũng nên làm. GIEN NY - Cứu cho quốc gia khỏi bị tổn hại, hay là để cứu cho mấy ông trong ban lãnh đạo các người khỏi bị mang tội? Thôi, xin chào anh trợ lý! (Gien Ny đi ra đến cửa, song quay lại nói nhỏ vào tai Thanh): - Các anh vẫn chả hiểu gì về tư bản? Cho dù tôi có ngủ với ông giám đốc Smit đi chăng nữa. Cũng chẳng vì tình cảm với tôi mà họ chịu thiệt hại, nhân nhượng cho các anh đâu! Làm ăn kinh tế mà lại cứ lèm nhèm, vô nguyên tắc như mấy ông, thì ngang bằng… phá hoại! (với Hippy) bye-bye Hippy! HIPPY - Bye-bye chị Gien Ny! (Gien Ny ra khuất. Nhạc rộ lên. Martin hát. Tiếng trêu đùa của mấy tay chơi. Thanh chán chường ngồi phịch xuống ghế) THANH - (một mình) Cái con nữ phóng viên cao đạo. (ít phút sau, chuyên viên Hoàng từ ngoài cửa bước vào) Ô. HOÀNG - Anh Thanh này! Tôi nhìn thấy, như cô nữ phóng viên Gien Ny vừa ở đây đi ra. Chắc là anh đã có tác động?... THANH - Tôi đã nói rã cả bọt mép mà chẳng ăn thua gì. Ô. HOÀNG - Người ta chịu giúp thì tốt, còn không… cũng không thể trách người ta được. THANH - Thế còn việc ông thương lượng với ngài Smit? Ô. HOÀNG - Cũng hết cách. (không khí trầm hẳn. Chuyên viên Hoàng ngồi xuống ghế rót rượu ra uống.) THANH - Thế mà ở trong nước lại cứ ca ngợi: chuyên viên Hoàng là một nhà ngoại thương tài ba? khả năng giao thiệp quốc tế rất giỏi? Ô. HOÀNG – (hơi gắt) Không phải lỗi do tôi. THANH - Tất nhiên. Nhưng dù sao thì… trước khi đi, ông cũng đã được giám đốc công ty là chú tôi… giao trách nhiệm việc tới Hồng Kông lần này. Ô. HOÀNG - Anh là cháu của ông giám đốc. Vừa chân ướt chân ráo về công ty, làm ngay cái chức trợ lý. Là một trong những người phụ trách về quản lý kinh doanh, các anh hời hợt thiếu trách nhiệm, đến mức để cho thời hạn giao hàng quá chậm trễ so với hợp đồng. Bị công ty tư bản Nhật từ chối không nhận hàng. Mới gây ra sự tổn thất tiền của như thế này! Anh còn nói cái gì? THANH - (xuê xoa) Dù sao, ngài chuyên viên cũng là bạn thân thiết của chú tôi cơ mà? Ô. HOÀNG - Bao nhiêu lần tôi khuyên giải chú anh về việc cất nhắc, sử dụng người. Nào, chú anh có nghe? THANH - Bây giờ ngài chuyên viên có trách cứ đến mấy, sự việc cũng đã thế! Tốt nhất là suy nghĩ để tìm cách cứu. Ô. HOÀNG - Nhưng người ta nhất định không chấp nhận, thì cứu bằng cách nào? Chỉ còn cách là bỏ ra bán rẻ, bán tháo cho dân ở trong nước. Lấy lại được đồng nào hay đồng đó. THANH - Nếu thế thì chú tôi sẽ bị kỷ luật cách chức giám đốc. Bị đuổi về nhà mất. Ô. HOÀNG - Chưa phải đi tù, vẫn còn là cái phúc. THANH - Thôi… tôi xin ngài chuyên viên đừng nản lòng. Tìm mọi cách mà cứu? Ô. HOÀNG - Cứu cả chính anh… cùng một bầy đoàn thân tín, mà chú anh lôi kéo vào trong ban lãnh đạo nữa… chứ gì? THANH - (lúng túng) Thì… thì… (vừa lúc ấy giám đốc Smit xuất hiện ở cửa khách sạn) Ô. HOÀNG - Ô kìa, giám đốc Smit đã đến rồi! Chúng tôi đang chờ ngài! (đón khách) SMIT - Good morning! Còn dở chút công việc phải giải quyết nốt ở công sở, giờ mới tới dự tiệc với các ông được. THANH – (kéo ông Hoàng ra nói nhỏ) Ông chuyên viên nhớ nhé! Dù sao thì vẫn phải cố thuyết phục ông ta, may ra vẫn còn… Ô. HOÀNG - (gạt đi) Anh không phải dậy tôi! (quay lại gọi cô bán hàng) Miss Hippy, two champagne please! (cho 2 sâm banh) HIPPY - (quay gọi vào phía trong) Two champagne please! (một anh bồi đi ra đặt lên bàn hai chai sâm banh. Thanh lùi lại phía sau. Có tiếng chuông điện thoại ở quầy) HIPPY - (nghe điện thoại) Vâng, tôi xin báo ngay ạ! (với ông Hoàng) Thưa ngài chuyên viên Việt Nam! Điện thoại ở sân bay báo về cho ngài: nói là, ông giám đốc công ty tư bản Pháp Andrây Côhen đã đến sân bay. Ngài cho người ra đón ạ! THANH - (lại phía ông Hoàng) Để tôi thuê xe của khách sạn ra đón ngài Andrây Côhen! Ô. HOÀNG - Đường phố Hồng Kông đông xe cộ, chú ý lái xe cho cẩn thận. (Thanh chào Smit rồi vội đi ra) SMIT - Người Việt Nam ở Hồng Kông hay từ nơi khác đến đây, thường hay tới hotel này! Ô. HOÀNG - Bởi vì, đây là khách sạn của người Việt Nam sang sống ở Hồng Kông. Từ ông chủ khách sạn đến nhân viên: như cô bán hàng Hippy, cô ca sĩ Martin… đều là người Việt Nam! SMIT - Ô kê! Hôm nay chúng ta sẽ nói chuyện thật thoải mái bằng tiếng Việt Nam, tiếng mẹ đẻ của các bạn. Tôi đã từng sống và làm việc nhiều ở Việt Nam, nên thông thạo tiếng Việt Nam không kém gì tiếng Nhật Bản. Ô. HOÀNG - Giữa tôi và ngài Smit, chúng ta đã quá biết về nhau. SMIT - Chốc nữa, cả ông Andrây Côhen đều là những bạn thương gia quen cũ, chúng ta lại có dịp hàn huyên. Ô. HOÀNG - Thị trường Nhật và khối liên minh châu Âu, đều là hai thị trường tiêu thụ hàng may mặc lớn đối với Việt Nam chúng tôi. SMIT - Xu thế của ngành dệt may bây giờ là liên doanh sản xuất và kinh doanh thương mại quốc tế! Ô. HOÀNG - Đúng như vậy! Việt Nam đang phát triển kinh tế thị trường, nên cánh cửa quốc tế của chúng tôi cũng rộng mở. SMIT - May every thing be happy! (cầu chúc cho mọi sự tốt đẹp) Uống đi ông chuyên viên. Một lần nữa, chúng ta cạn cốcđể chúc mừng cho cuộc gặp gỡ này! (chạm cốc vui vẻ. Nhạc rộ. Ca sĩ Martin uốn éo hát lượn qua bàn của họ.) SMIT - (chỉ về phía cô ca sĩ) Ông Hoàng thấy thế nào? Ô. HOÀNG - Một cô ca sĩ xinh đẹp, giọng hát cũng rất hay! (chuyên viên Hoàng rót một ly sâm banh mời Martin. Cô ca sĩ đón ly rượu, nghiêng mình cảm ơn và tiếp tục hát qua các bàn khác. Smit mải ngắm cô ca sĩ, chuyên viên Hoàng khẽ gọi đến mấy lần vẫn không để ý.) Ô. HOÀNG - Ngài Smit!... Ngài Smit!... SMIT - Cô ca sĩ Việt Nam đẹp thật! Ông chuyên viên cứ ngắm kỹ cô ta mà xem, cả thân hình mềm mại rất hoà nhập với dáng điệu uyển chuyển. (ông Hoàng vẫn đăm chiêu suy nghĩ, không để ý đến lời Smit) Ô. HOÀNG - Vì tình hữu hảo Nhật-Việt và quan hệ quốc tế lâu dài. Cũng vì sự thân thiện riêng đã có giữa tôi và ngài… Tôi vẫn mong ngài giám đốc Smit xem xét, để chấp nhận lại lô hàng vừa rồi? SMIT - (chợt hiểu. Phá lên cười) Thì ra ông chuyên viên vẫn lẩn quẩn nghĩ về cái lô hàng, mà công ty Nhật buộc phải từ chối không nhận vừa qua? Ô. HOÀNG - Dù sao thì… về chỉ tiêu kỹ thuật hàng may mặc, vẫn được công ty Việt Nam đảm bảo chất lượng tốt đấy chứ!? Chỉ do chúng tôi sơ ý giao hàng bị…hơi chậm… SMIT - Vấn đề là ở chỗ đó. Hàng may gia công mà giao hàng chậm, quá hạn so với hợp đồng. Thị trường Nhật bị lỗi thời, hết mốt. Có bán hạ giá, dân Nhật họ cũng không mua đâu. Ô. HOÀNG - Thế cho nên… tôi mới phải sang tận Hồng Kông này để thương thuyết với ngài Smit? Nếu các ngài không nhận hàng, thì thiệt hại lần này đối với công ty của chúng tôi lớn quá! SMIT - (cười) Nhưng tiền bạc mà công ty các ông bị tổn thất, là tiền bạc của nhà nước Việt Nam mất, đã có nhân dân Việt Nam gánh chịu. Cùng lắm thì ông giám đốc công ty chỉ bị… cách chức. Mọi sự vẫn chả sao? Ô. HOÀNG - Nói như ngài Smit như thế thì… SMIT - Mà biết đâu... Ông giám đốc công ty Việt Nam, lại có thân thiện nhiều với các quan chức cấp trên… ông ta sẽ được thuyên chuyển sang một tổ chức khác, rồi lại được đề bạt làm cái chức vụ phó, vụ trưởng rất oách nào đó? Ô. HOÀNG - Tôi đang chóng cả mặt mà ngài Smit vẫn còn giễu cợt. SMIT - Tôi nói thật chứ không giễu cợt đâu. Nếu vì quí và nể chuyên viên Hoàng để nhận lô hàng đó? Nghĩa là, công ty Nhật sẽ phải chấp nhận tổn thất hàng triệu đô-la về phần mình. Kinh doanh kiểu như thế, trước sau cũng sẽ bị phá sản. Khi ấy chúng tôi phải tự bắn vào đầu mình mà tự sát. Ô. HOÀNG - (thở dài) Thế thì biết làm như thế nào? (vừa lúc đó, nữ phóng viên Gien Ny xuất hiện ở cửa) SMIT - (reo lên) Cô phóng viên nhà báo xinh đẹp Gien Ny đến với chúng ta, kìa! (gọi) Miss Gien Ny! GIEN NY - Oh, very happy to meet you again dear sirs! (rất hân hạnh được gặp lại các ngài) SMIT - (với ông Hoàng) Đây là cô Gien Ny, nữ phóng viên của toà báo Quốc tế tại Hồng Kông! GIEN NY - Ngài Smit không cần phải giới thiệu. Tôi cũng đã có dịp được làm quen với ông Hoàng. ( ông Hoàng tiến lại bắt tay thân mật chào Gien Ny) SMIT - À, thì ra các vị cũng đã biết nhau. GIEN NY - Xin lỗi! Tôi đã làm gián đoạn câu chuyện của các ngài. SMIT - Không sao. Mời cô Gien Ny vào đây cùng uống rượu với chúng tôi. (Smit rót một ly sâm banh đưa mời Gien Ny): Chắc là tôi và chuyên viên Hoàng sắp có vinh dự được cô phóng viên hành hạ?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.10.2021 01:47:47 bởi Nhân văn >
|