Thì Thầm Ta Với Ta...
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 10 của 52 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 778 bài trong đề mục
Viet duong nhan 18.09.2006 23:12:48 (permalink)
" Phủi Bụi Trừ Dơ "



(Đoản thơ thay Hồi Ký)

Tôi Khóc !

Tôi có nỗi đau ray rứt
Tôi có nỗi buồn khó phai
Tôi xin kể hết ra đây :

Tôi có người Cha làm Cách Mạng
Tôi có thằng em Bộ Đội Chính Quy
Cả hai đều rưới máu “hy sinh“ vì Tổ Quốc

Tôi có thứ Huynh vào
Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa
Và người anh Cả...
Ngày ăn cơm Quốc Gia
Tối làm ma Cộng Sản

Tôi có người Bác* tập kết ra miền Bắc
Và cũng có Bác đi Sĩ Quan miền Nam
Sau những ngày tiếng súng đạn bom êm
Bác này về, bắt Bác kia đi cải tạo

Vài năm sau Bác nghe lòng xốn xáo
Quyết đứng lên xin giải tỏa tù nhân
Thế là Bác bị hất ra khỏi ‘sân’ ...
Mất tuổi đảng vài mươi năm cặm cụi
Bác đau buồn … và chết trong hờn tủi

Còn Bác kia bị đày vào rừng sâu, hoang suối
Trong 10 năm học tập chẳng gặp mặt vợ con
Khi thân Bác mòn mỏi và héo hon
Mới được thả trong cô đơn đói khổ

Tôi còn sức nên có việc làm hai, ba chỗ
‘Hái’ ra tiền mua thuốc gởi về nhà
Ôi, sao đời nghiệt ngã chẳng thứ tha … !
Thuốc với tiền phải chuyển qua “nhiều cửa”
Khi Bác nhận chẳng còn bao nhiêu nữa
Bác tôi sống nghèo trong bệnh hoạn sầu đau
Khi hơi thở Bác thều thào sắp tắt
… Mới cấp giấy được đi ra khỏi nước

Trời hỡi trời ! Ai nào hay biết trước !
Bệnh viện Paris với đầy đủ thuốc…
Nhưng chỉ mấy ngày hơi thở Bác tắt ngưng
Nghe tin xong, tôi khóc thét …rồi chết giấc
Chừng tỉnh dậy, Bác tôi đã vào lòng đất .
... Tôi khóc… và chỉ còn có khóc thôi...
***
Thời loạn ly có ai tròn mộng ước
Không đi bên này… sẽ bắt vào tù
Chẳng đến đằng kia… đêm về bị giết.
Ôi, thật khổ tâm làm con dân Việt !

Thuở xa xôi ...
Tôi ra đời buôn bán... kiếm chút tiền
Giúp cả "đôi_bên" thiếu hụt triền miên
Tôi nào ngại hy sinh thân bồ liễu
Nghĩ : Hòa Bình - Trung-Hiếu vẹn tình thâm .

Nhưng … giấc mơ ấy, ôi, thật xa xăm !…
Chẳng công bằng… cũng không chút cảm thông …

Tôi khóc … khóc … Và tôi vẫn mãi khóc …
Tôi khóc … khóc đến hơi thở cuối cùng…
Ngước mặt lên khấn vái tận không trung
Cầu xin Trời Phật hãy xót thương dùm !
Hồn Thiêng Sông Núi đất Việt Anh Hùng !
Và ban cho dân Việt khắp nơi nơi
Trở về đoàn tụ, (được) nói, cười TỰ DO .

Việt Dương Nhân
(Paris, Hạ_Thu_giao_mùa
Đêm buồn ghê gớm lắm , rạng 18.9.2006)

_______________________
(*)Các anh chú_bác ruột với Ba
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.10.2006 06:48:45 bởi Viet duong nhan >
colorado 19.09.2006 18:38:16 (permalink)
Gởi cô 7.
Hôm nay thực sự tình cờ đọc những bài cô 7 viết...và cũng đồng cảm với cô 7.....cuộc sống sao cứ làm khổ nhau mãi...khi mà ai cũng đi tìm cho mình 1 Hanh Phúc...nhưng ít ai biết chấp nhận hôm nay đây...đó là 1 Hạnh Phúc...có lẽ cô 7 chắc cũng đã từng long đong,lận đận với mọi chuyện...đã qua hết những đau khổ,cay đắng,chua xót của đời thường...và rồi..."Chín bỏ làm Mười".................Chân-Thiện-Mỹ............
................
Nghe Đâu đó...".....Càng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước.
Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi. Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề.
Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi.
Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được
. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi.
Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung.
Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu...........................................!"
Viet duong nhan 20.09.2006 08:31:26 (permalink)

Trích đoạn: colorado

Gởi cô 7.
Hôm nay thực sự tình cờ đọc những bài cô 7 viết...và cũng đồng cảm với cô 7.....cuộc sống sao cứ làm khổ nhau mãi...khi mà ai cũng đi tìm cho mình 1 Hanh Phúc...nhưng ít ai biết chấp nhận hôm nay đây...đó là 1 Hạnh Phúc...có lẽ cô 7 chắc cũng đã từng long đong,lận đận với mọi chuyện...đã qua hết những đau khổ,cay đắng,chua xót của đời thường...và rồi..."Chín bỏ làm Mười".................Chân-Thiện-Mỹ............
................
Nghe Đâu đó...".....Càng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước.
Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi. Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề.
Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi.
Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được
. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi.
Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung.
Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu...........................................!"

Colorado mến,
Xin lỗi, cả ngày bị bận nên trả lời trễ - Cảm ơn C vào chia sẻ với 7 và có những lời thật dễ thương, nhẹ nhàng ... Nhưng có pha chút buồn buồn..
Xem như 7 nếm đủ mùi đời rồi C à ! .......
Đã quá khuya... Mong gặp lại C nha ! Chúc C & gia đình an vui
7_nn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2006 21:14:30 bởi Viet duong nhan >
Viet duong nhan 21.09.2006 19:24:33 (permalink)
Hôm nay trời nắng thật đẹp - Nhiệt độ 29°C ...............
Hồ như... Hồ như...... Hồ như.......

"Sóng Đời" tạm yên
Trở về hồn nhiên
Nhìn áng mây trắng
Chẳng chút ưu phiền.

***
Chạnh lòng bỗng nhớ Mỹ Yên
Băng qua Bình Chánh vòng lên Bình Điền
Chợ Đệm, Tân Nhựt, Tân Kiên
Bước chân thuở bé... bưng biền ghé qua....

Bà con Cô, Bác gần xa
Đôi giòng Nội_Ngoại, cảnh nhà ra sao ??
Chấp tay khấn vái trời cao
Ban cho tất cả thương nhau cuối đời.

HY VỌNG & NIỀM TIN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2006 01:09:02 bởi Viet duong nhan >
Viet duong nhan 22.09.2006 21:30:15 (permalink)
... Bốn bề im vắng
Nắng thu tỏa vàng
Chẳng tiếng thở than
Trần gian (đang) hạnh phúc ...?!

* * *

Yên tịnh và yên tịnh
Dưới ánh nắng lung linh
Ta ngồi im lặng thinh
Thả hồn vào tĩnh mịch
Xóa lục dục thất tình
Diệt diệt Tham_Sân_Si
Không buồn_vui vướng bận
Gương trong soi bóng hình...
..................

<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2006 21:46:45 bởi Viet duong nhan >
Viet duong nhan 23.09.2006 03:20:37 (permalink)
Đọc lại những lời cũ...

Tu là gì ?

"Tu. Tu nghĩa là sửa mình. Tu là giữ gìn thân khẩu ý được thanh tịnh, để nhằm loại bỏ tam đc tham-sân-si, và những tánh hư nghiệp xấu mà từ vô thủy kiếp đến nay mình đã mắc phải. Tu là để tâm bình thường thoải mái, để hơi thở nhẹ nhàng luôn giữ chánh niệm không để chút lãng xao, cũng là để cho không ô nhiểm chút bụi trần nào...".
"Vui trong tham dục vui rồi khổ,
Khổ để tu hành, khổ quá vui,
Nếu biết có vui là có khổ,
Thà rằng đừng khổ cũng đừng vui,
Mong sao giữ tâm không vui khổ
Mới thoát ra ngoài lối khổ vui.
Ở đời sống đạo hãy tùy duyên
Tâm trí an vui chẳng lụy phiền
Ngoại cảnh sáu trần không dính mắc,
Ni tâm bát thức hãy điềm nhiên
Niệm tưởng khởi lên liền buông xả,
Chân tâm vắng lặng thấy bình yên,
Ấy là chân thật cho cuc sống
Không bị lụy phiền cảnh đảo điên".

"Nhất nhân thành đạo Cửu Quyền siêu thăng"

Tứ Hiếu :

"Một, dưỡng nuôi là hiếu dưỡng bình thường
Hai, hiếu hạnh là việc làm hiếu thảo
Ba, hiếu tâm là lòng thành con, cháu,
Dù ở xa cũng hướng đến cha mẹ hiền
Ba hiếu trên chỉ giúp thể xác được bình yên
Nhưng không thể cứu ti căn cho Phụ-Mẫu
Chưa tạo phước lành ai hiểu thấu
Khi lâm chung siêu đọa ai tận tường
Hiếu thứ tư, hiếu đạo vượt bình thường...!".
(Trích : "Bước Chân Xuất Thế")

"Tâm tức Phật, Phật tức Tâm"

"Đạo gốc bởi lòng thành Tính ngưỡng..."


Tôi vốn đã có chút ít nghiệp duyên với Đạo-Phật, (nương dựa theo lời giảng giải những Kinh sách Phương-Đẳng Đại-Thừa Phật-Học tổng quát...: Diệu-Pháp-Liên-Hoa, Kim-Cang, Hoa-Nghiêm, Lăng-Già-Tâm-Ấn và những quyển Thiền Học v.v...).
Tôi tự thoáng thấy dường như tâm được thấm thấu ít nhiều về Tâm-Linh-Phật-Học...Từ đó lòng luôn cầu nguyện với tâm trong, ý thành. Nên được toại nguyện gần như tất cả những sở cầu. Nay lòng tự thấy đã vừa đủ. Chỉ biết đủ, tâm mới được hòa trong vũ trụ. Chỉ biết đủ, lòng mới yêu thương được hết muôn loài vạn vật. Chỉ biết đủ, mới đem sự an lành cho ta và cho Người.

Nhân đêm nay đọc bài:"Lời Nguyện" của (N.T.H.) viết trên báo "Áp-Phe" số 15 tháng 10 năm 2000. Do ông Trần Trung Quân chủ nhiệm kiêm chủ bút.
Xin trích lại sau đây "Lời Nguyện : Nam Mô Đại Từ Đại Bi, Tâm Thanh Cứu Khổ, Cứu Nạn, Linh Cảm Quan Thế Âm Bồ Tát, Nam Mô A Di Đà Phật. Đọc lời nguyện này nhiều lần, bạn sẽ cảm thấy tâm hồn nhẹ nhàng an lạc. Nếu cầu xin điều gì hãy đọc chín lần trong ngày, liên tục trong chín ngày, bạn sẽ được như ý. Khi được như ý hãy đăng lại lời nguyện để giúp người khác".

Thật là đúng !

Vậy, nếu ai ai có lòng thành tính ngưỡng , thì cứ Nguyện như thế, sớm mun gì cũng sẽ đạt thành ý nguyện. Tôi kính xin có vài lời nhắn nhủ cùng quý Đạo-Hữu Đồng-Tâm Tính-Ngưỡng và tất cả Nhân Sinh, là hãy kiên nhẫn cầu Nguyện thì sẽ đạt được.
Nhưng lòng hãy nhớ điều này. Khi cầu nguyện : " Đừng nên mống khởi những gì quá tham lam đến hại ta và hại Người..." - Mà chỉ cầu xin cho mình được bình an và cho tất cả những người chung quanh như Cha, Mẹ, con, cháu, thân bằng, quyến thuc, bạn bè thân hữu và tất cả đều được hưởng chung Phước-Lộc như mình hoặc hơn thế nữa...

"Ta sống, tất mọi người được sống".


Ráng định-thần, bắt tâm dừng lại cho dứt Phiền-Não thì Bát-Phong-Vô-Nhập. Dứt Tam-Độc để Giải-Trừ Tham-Sân-Si. Quán tưởng cho Tâm luôn nhớ đến Từ-Bi-Hỉ-Xả... - Xin quý vị tìm thỉnh quyển "Tứ-Vô-Lượng-Tâm" của dịch giả Phạm Kim Khánh, thường có trong chùa "Khánh Anh", trong đó giảng và giải nghĩa rỏ ràng : Từ là gì ? Bi là Gì ? Hỉ là gì ? Xả là gì ?

Tâm bất dục, Tâm tươi, Tâm sáng,
Tâm dục tình như áng mây đen,
Tâm đảo điên bao phen lận đận,
Tâm-Bình-Tâm chẳng bận ưu-phiền.

Nam-Mô-Bổn-Sư-Thích-Ca-Mâu-Ni-Phật.
Nam-Mô-A-Di-Đà-Phật


(Paris 13ème , đêm thu 22-10-2000)
(Có tâm phổ biến "Công-Đức-Vô-Lượng")
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 03:24:20 bởi Viet duong nhan >
Viet duong nhan 23.09.2006 18:42:04 (permalink)


Trích đoạn: nguyễn thị khánh Hoà

Cô này cũng ở Paris bữa nào giới thiệu với 7 nghen, tại thấy tử vi nói ba của cổ có nhiều cái đúng nên cổ mới tin đó, không lấy chồng không biết có lý do nào khác, KH chỉ nghe cô ấy nói thế thôi....

Sáng nay dậy từ 7 giờ sáng lo nấu nướng đãi khách từ bên... Mỹ qua, giờ đang chờ họ đến. Chị Miên Thụy nói có thể sẽ qua thăm Paris vào mùa thu, và Lúa nữa... có dịp tụi mình lại hò hẹn nữa rồi 7 nhỉ ! Chúc 7 ngày cuối tuần thật vui

.......
Còn 7, tuy không tin Tử Vi 100% - Nhưng cũng tin chút chút - Cái Tết năm 1978 - 7 đến nhà Bác Ích (7 thường gọi bằng Bác)... Bác soạn ra lá Tử Vi của 7 - và bàn tiếp - Bác bảo : "Năm nay coi chừng giữa vợ chồng một mất một còn..." - 7 giựt mình, tự nhủ : "Ha, vào 33 tuổi nguy hiểm !" - 7 nói với Bác : "Cái gì ghê quá vậy Bác ? Thôi, thà "sanh ly hơn tử biệt" Bác ơi !". Bác xem tiếp của Thiên kim (con gái Út) - Bác nói bên Nội nhỏ sẽ có đại tang. Chợt nhớ ông bà Nội TK cũng khá già rồi. 7 về hỏi ông chồng : "Papa có khỏe không?" - Ông trả lời : "Papa khỏe mạnh lắm !"
Thế là Hè năm ấy, ông chồng 7 đệ đơn xin ly dị... Cuối năm Ông Nội các con đứng tim "ngũm cù đèo".
Trọn năm 1979 đời 7 như "thuyền nhỏ chơi vơi giữa biển đời" với 2 con. Tết 1980, 7 lò mò đến gặp Bác Ích nữa. Bác giảng giải lại : "Đừng lo, sắp có "Thuyền Rồng" tới rước rồi"- 7 nghe cũng vui và đặt niềm HY VỌNG tràn trề (vì đang trong cơn tuyệt vọng - nghĩ có gì 3 mẹ con gởi xác cho đầu Métro). Nhưng... Đúng y chan lời nói của bác Ích - Vào đầu tháng Ba gặp... và cuối tháng 6 "được" rước vào "Lâu Đài" bên (Vương Quốc Bỉ). Đến nơi...7 biết là chỉ ở tạm thôi.. Vì các con không "hạp" với người bạn của 7. Ráng ở 2 năm cho các con học vì 7 không muốn đổi trường mỗi năm cho sắp nhỏ - Thế là "thả thuyền" trở về Paris trong màn đêm tăm tối... Cũng may là 7 "thủ" appt. 2 pièces. Nếu không thì "tiêu tùng".
Vẫn tìm Bác Ích - thật sự Bác ở gần nhà 7. Đi chợ Lecourbe là leo lên nhà Bác hà ! Nay Thầy Tử Vi Trần Hữu Ích đã Quy Tiên. Nghĩa là Bác Ích đoán giảng Tử Vi của 7 trúng 75, 80% từ thuở 7 cỡ 18, 19 tuổi tới giờ.
Trong vòng 28 năm - 7 chỉ có "bồ" - Nhưng khi họ hỏi cưới là 7 từ chối - Dù cho Tình_Tiền_Chức_Vị cao sang cỡ nào đi nữa cũng không lung lay cái đầu của 7 đã nói "KHÔNG" "KHÔNG" ! - Hi hi... Vì cung Phu của 7 có sao "Tang Môn" - sao "sát chồng" hu hu - Nhờ ly dị mới không "chôn chồng" và không mang 2 tiếng "Sát Phu". 7 tin là tin vậy đó KH ui !
**@ Hi hi... Chừng nào hội họp "Karaokê" nhà em hay làm ở n/h "Sài Gòn" ? Nếu ở nhà em thì 7 "thầu" món salade cá hồi nha ! .
Chúc em một ngày thứ Bảy tiếp bạn bè thật vui vẻ.

7_
Viet duong nhan 24.09.2006 23:44:17 (permalink)
Trường đời nay đã thành công
Sau bao năm tháng long đong cõi trần

Thân tâm này tự hiến dâng
Không màn báo đáp, chẳng cần cảm ơn.
............
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.09.2006 07:22:48 bởi Viet duong nhan >
Viet duong nhan 25.09.2006 19:48:01 (permalink)
Vừa nhận được CD Ngày Giỗ Tổ Cải Lương của Soạn Giả Nguyễn Phương - Nghe thật cảm động vả cũng vui vui ... Chủ Nhật tới này vào nhà NS Kiều Lệ Mai & Minh Đứccác Nghệ Sĩ Cổ Nhạc tụ họp để cúng Tổ Cải Lương - Hy vọng có ngươì để mình quá giang - Nếu không thì kể như "cùi" khỏi đi được.
Chiều nay mình ra Paris 13 ăn cơm chung với KV ..........



<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.09.2006 17:03:43 bởi Viet duong nhan >
Viet duong nhan 28.09.2006 02:45:32 (permalink)



Nợ Nước Trước Tình Nhà
(Kể cho Anh nghe - Cha Em Anh Hùng)

(Phỏng theo lời của Mẹ em kể. Cha em, tên Nguyễn Huê Hùng, sanh năm 1912 (Nhâm Tý), tại Bình Trường- Bình Chánh (Chợ Lớn). Cùng anh-em đứng lên chống Pháp vào giữa thập niên 1940. Cha em đã hy sinh vì Tổ Quốc, ngày 26-04-1950 (mùng 10 tháng 3 năm Canh Dần.)

((°_°))


Lối chín, mười giờ sáng cuối tháng Tư, năm 1950. Mặt trời đã lên mấy sào, ánh nắng vàng chói chan khắp bốn phương. Ngoài vườn sương mai còn đọng trên lá trúc, cành tre, nhánh ổi, đọt chuối, tàu dừa... và đàn chim bay nhảy, hót líu lo...

... Tiếng gõ cửa phía nhà sau và gọi nhỏ : "Chú Hùng ! Chú Hùng ! Có Tây bố. Chú mau thoát thân, nhanh lên nhanh lên đi Chú... !’’. Đó là tiếng của ông Ba Trượng, người Tá-điền của ông Nội em (Cả Hạnh), Ông Ba Trượng rất thương quý Ba em. (Đến nay, hễ ai về Tân-Bửu phải đi qua chợ Bình-Chánh, quẹo tay mặt mà người ta vẫn thường gọi "Ngã Ba Tân-Bửu", trước khi đi qua cầu "A-Thàng" phía bên tay trái, người ta vẫn nhớ, "vườn dừa ông Cả...". Người trong xóm-làng cũng thường còn nhắc nhở về ba em: "Chú Bộ Hùng rất thương người. Còn ông Cả thì... !". Thật sự Ba em rất giàu lòng nhân ái.

Để trở lại lời ông Ba Truợng kêu ba em tẩu thoát... Nhưng tiếng của ông Ba vừa dứt thì chung quanh nhà đã bị bao vây. Cả chục Việt Gian tháp tùng với một ông Tây râu-xồm. Trong nhà chúng em có đào hầm trú ẩn dưới đít giuờng ở trong phòng, ngụy trang làm chỗ chất gạo và củi lên trên miệng hầm. Hết đường tẩu thoát, Ba em phải lánh thân nơi ấy. Tuy khi đào hầm rất kín đáo và bí mật. Nhưng vẫn có người biết điềm chỉ.
Trong đám Tây bố, có một ông Tây trên mặt lộ ra nét dữ tợn, bởi bộ râu-xồm của hắn, trên đầu đội nón cối, mặc quần cụt, áo ngắn tay bằng vải "trây-vi" màu vàng vàng, bên hông mang cây súng lục (hay súng sáu). Hắn xông vô nhà, theo sau có bốn năm
Việt-gian, họ trâm tiếng Pháp với nhau, rồi người cận vệ của ông Tây đi thẳng vô cửa phòng, quát to : "Hùng ! Mầy chui ra khỏi hầm mau lên. Nếu không thì có lệnh thảy lựu đạn xuống sẽ nát thây mầy đó !".
Chắc trong đầu Ba em nghĩ : "Tụi này, nó sẽ thực hiện, chớ không phải hâm dọa đâu !". Bất chợt, chị Duyên chạy lại cửa phòng dan hai tay chận lại. Ba em tự biết mình tới ngày mạc vận ! : "Thôi, xong rồi ! Tụi nó phát giác ra rất rõ ràng rồi !’’. Ba em không cần suy nghi nữa. Người đẩy mạnh những gì chất trên miệng hầm, từ từ chui đầu lên. Vừa ra khỏi phòng thì cả chục họng súng trực chỉ nhắm vào, cả bọn đều quát to : "Đưa tay lên ! Nếu nhúc nhích thì bắn nát óc mầy đó. Đưa tay lên mau !". Ba em đứng yên với nét mặt điềm tĩnh, đôi mắt nhìn vào từng người. Chắc chắn lúc ấy, trong lòng Ba em tràn đầy khí-phách hào-hùng, chẳng hề nao núng trước những họng súng. Lý tưởng duy nhứt, chỉ muốn hy sinh thân trai để cứu dân, cứu nước ra khỏi ách đô hộ của Thực-dân Pháp, nên máu Anh Hùng càng sôi sụt dâng tràn bao bọc tâm hồn lẫn thân xác Ba em. Nên Người trầm tĩnh, rút chân bước nhè nhẹ để nhắm hướng tìm đường thoát lưới, thì có tiếng nói nho nhỏ : " Hùng ! Hùng ! Mầy đưa tay lên đầu hàng đi. Sau đó có Bác Cả sẽ lo cho mầy ra liền...". Đó là tiếng nói của Thường, người cận vệ của ông Tây kia, mà cũng là bạn học đồng lớp với ba em khi còn nhỏ. Ý chí bất khuất, lại cộng thêm tiếng bảo Ba em đầu hàng, (chắc chắn không bao giờ có chuyện đầu hàng rồi) lời nói của Thường càng làm máu anh hùng của Ba em dâng cao thêm.
Ba em vì dân tộc, vì tổ quốc quê hương, Ba quên mất người vợ trẻ đẹp và năm đứa con thơ trước mặt... Ba em mạnh dạn đưa thẳng hai cánh tay đẩy thằng bạn học không đồng lý tưởng,... bốn năm tiếng súng đồng nổ "bùm-bùm-bùm" ầm lên. Một viên đạn vô tình ghim ngay ngực trái của Ba xuyên qua sau lưng máu phung vọt ra - khủng khiếp, thật khủng khiếp ! Em lại chứng kiến cảnh ấy... Khi trúng đạn, Ba em chết đứng... rồi từ từ ngả quỵ bên cạnh bồ lúa cao 3 từng. Trước mắt em, lúc em là một đứa bé lên năm, em hét lên vì sợ điếng nguời, anh Hà, anh Hữu, chị Duyên (anh-chị em) cũng sợ khóc thét lên, bé Phúc, đứa em út mới năm tháng, Mẹ em bồng trên tay. Rồi tất cả bị giữ ở một góc nhà. Trong lúc lộn xộn, Hai Tần, người kèm giữ Mẹ và anh-chị của em, bỗng dưng chẳng biết trong lòng Hai Tần nghĩ gì...? Ông bảo Mẹ : "Thím Hùng, thím tải mấy đứa nhỏ ra khỏi nhà nhanh lên, sẽ có người chia ra mỗi đứa mỗi nơi. Vì tôi thoáng nghe, có lệnh thủ tiêu vợ con của chú Hùng luôn đó !". Mẹ em vừa nghe Hai Tần nói, trong lòng lo sợ điếng lên. Trên tay Mẹ nách bé Phúc, rồi đùa đùa anh Hữu và chị Duyên ra theo. Còn anh Hà và em được ông Ba Trượng dắt đi. Xem như chúng em và Mẹ đã thoát thân. Còn Ba em ! Thật tội nghiệp ! Ba em ngả gục nằm trên vũng máu đào. Ông Thường từ từ đến gần, cúi xuống xem coi Ba bị thương hay chết. Nhưng hỡi ơi ! Ba em chết thật rồi. Nhưng đôi mắt Người vẫn mở trừng trừng như đang còn căm thù, oán hận lắm. Ông Thường đưa tay vuốt mắt Ba, nhưng không nghĩa lý gì, đôi mắt Ba em vẫn mở trao tráo. Thường quay lại nhìn đồng đội và lắc đầu, ông trâm tiếng Pháp với ông Tây : "Il est mort" (Nó chết rồi !).
Dường như có sự xúc động tận đáy lòng của Thường chăng ? Tất cả mọi người đều im lặng vài giây. Sau đó, ông Tây nói nhỏ với Thường lời gì không biết ? Thường ra lệnh mấy người kia bằng một giọng nhè nhẹ : "Thằng Hùng, nó chết rồi ! Các anh em muốn lấy gì cứ lấy đi. Còn riêng tôi, tôi chỉ muốn nó bị thương thôi ! Nhưng... điệu này Bác Cả sẽ...". Thường thở ra... đứng dậy bỏ đi ra ngoài sân ngồi dấn thuốc rê hút. Trong nhà, bầy tùy tùng của ông, chúng xông vào, kẻ lục lạo, moi móc, người dành bộ ghế trường kỹ, kẻ giựt khiêng bàn thờ... Họ chia nhau hai bộ ván gỗ mung, kẻ xúc lúa, người bắt heo, lùa gà, rượt vịt..., giống như một bầy quạ đói. Thật là một cảnh thảm thương !
Tậu đồ đạc xong, có lệnh đốt nhà luôn. Thương thay cho Ba em ! Người còn nằm trong nhà, không một ai có chút từ-tâm kéo ra, nên ngọn lửa vô tình thiêu xác Ba em cháy đen co quặp. Xem như Ba chết tới 2 lần !
Khoảng ba bốn giờ chiều lửa đã tàn, chỉ còn chút khói. Ông Nội em (Cả Hạnh) nghe tin dữ lòng chết lịm, nhưng Ông không làm gì đượcc. Vì lúc đó, ông là đương kiêm Ông Cả, nên chẳng dám nhìn con. Riêng bà Nội em (bà Cả Lớn) thiểu não đến nơi. Bà nhờ hàng xóm dập tắt lửa thang còn nghi ngút khói, và xới đống tro tàn tìm xác con. Xác Ba em cháy đen thu nhỏ lại như con heo quay.
Có vài người hàng xóm đến nhìn, họ cho mượn hai chiếc ghế mây kê giao nhau để xác ba em nằm lên, và lấy một tấm chăn nhỏ đủ phủ trên cái xác bị cháy đen thui nhỏ xíu. Trong khi đó, ông Ba Truợng cõng em trở về nhà. Vì vậy mà em được chứng kiến thân xác Ba em chết bắn, rồi bị thiêu cháy, thật là thảm cảnh ghê rợn... Tuy còn nhỏ, nhưng cảnh xẩy ra quá kinh hoàng - khủng khiếp trước mắt một đứa trẻ mới lên 4, 5 tuổi. Nên trong trí óc của em vẫn còn ám ảnh và ẩn hiện lờ mờ cái chết thê thảm của Ba em từ ngày tháng năm ấy đến nay.

Lúc bấy giờ, sự tang chế, chôn cất cho Ba em cũng không được đàng hoàng. Thân xác chỉ quấn chiếu đem chôn giữa đêm khuya. Vì ông Nội em sợ Thực-dân Pháp làm khó dễ. Bây giờ nấm mồ đất vẫn còn nằm bên cạnh và chung quanh những ngôi mộ "mả vôi" khá khang trang trên đất nhà "hương quả" của giòng Họ Nguyễn... đã hơn 56 năm qua.
.............
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 02:49:32 bởi Viet duong nhan >
Viet duong nhan 29.09.2006 18:27:10 (permalink)
Cầu mong cho vợ của chồng tôi sớm bình phục !


Trưa Thiên Kim phone về nói, Tata G. cảm ơn Má tặng cho chai nước Thánh trong tượng Đức Mẹ Lourdes. Hỗm rày Tata có uống và nay Tata đi được chút chút rồi - Bỗng nhiên lòng tôi nghe mừng mừng - Và lại chợt nhớ , tôi có đọc đâu đó trong những sách triết lý của Lão - Khổng nào đó ??? Đã dạy : "Không nên lấy nhân ái đối với kẻ thù...." - Biết vậy, nhưng tôi đã XẢ thù hận hơn 24 năm nay rồi mà. Tôi gởi cho TKim đem xuống tặng bà với tấm lòng thành thật mong bà sớm bình phục - Và cho papa của các con tôi đỡ mệt nhọc. Vì phải lo cho bà đủ thứ - Tối ngủ không thẳng giấc - Vì bà không đi tiểu-tiện một mình được. Ôi, ông 72 cũng không khỏe lắm - còn bà 69 mà lại bệnh nặng nữa, thật bi đát - Ôi, cái kiếp con người khi tuổi già mà còn bị đau yếu - Chán chường thật ! Cầu mong cho bà mau bình phục.
Có một lần hơn 20 năm trước - con gái bà đang bệnh nặng - tôi cũng gởi tặng bức tượng Hằng Ban Ơn của Đức Mẹ Lourdes - Con gái bà thoát chết.
Đối với tôi chuyện qua rồi thì thôi - tha thứ chứ làm sao quên được - Nhưng tôi không hờn giận hận thù gì cả. Thật sự lúc đầu thì Mẹ con tôi khổ lắm - Vì chưa bán nhà đưọc - Chúng tôi chẳng biết đi đâu - Và nhờ ai trên cõi đời này? Vì chúng tới một mẹ hai con lận mà - Ai dám chứa - Nhưng rồi cũng có Quí Nhân đến giải cứu - Đưa 3 Mẹ con chúng tôi vào ở Lâu Đài. Và bắt đầu sống sung sướng trở lại. Ông Trời đã bù đáp như vậy thì giận hận nữa làm gì cho mệt thân tâm.
................


< Sửa đổi: Việt Dương Nhân -- 9/28/2006 4:39:19 PM >
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2006 20:50:38 bởi Viet duong nhan >
Viet duong nhan 30.09.2006 18:52:28 (permalink)
Hôm nay tâm hồn bình lặng - Vạn vật hiền hòa - Lòng ta thanh thản. Chẳng gợn buồn_vui.
Viet duong nhan 01.10.2006 04:59:50 (permalink)

Trích đoạn: bx

Bảy ơi...."...em lấy chồng rồi như cá cắn câu,cá cắn câu biết đâu mà gỡ ,chim vào lồng biết thuở nào ra "7 bay ra được rồi thì tự do mà bay nhảy bảy nhỉ.Người có tính gia trưởng như vậy khó sống lắm phải không 7.Nhưng tuổi già 1 mình 7 có cô độc lắm không ,tối lửa tắt đèn...buồn .Chúc 7 thật vui



BX thương mến,

Nói thiệt nè - Chắc các nìn ông ghét 7 lắm á ! 7 đòi hỏi ngươì chồng hoặc ngươì tình "hơi" nhiều thứ - Thậm chí có thể nói là muốn tuyệt đối và vẹn toàn nữa là khác. Ông chồng 7 là người lý tưởng - Từ dáng vóc, sắc diện, có giáo dục, có chút học, có chút chức vị ngoài Xã Hội.. lại "lẹp dzai", nghiêm nghị, mực thước... Nhưng vào tuổi 42 (tuổi hồi xuân) chẳng biết vì sao ông sa ngã vào thơ ký riêng "cặp bồ" hết bạn của ông trước đó và cũng là chị bạn mà 7 trút hết nỗi niềm riêng - 7 tin tưởng chị ấy như chị ruột của mình - Ôi, khi biết được rỏ ràng 7 bị "sốc" mạnh phũ phàng - làm xém 7 "giết" chị ấy đó.
Lúc ông chồng của 7 viết thư đòi ly dị thì 7 mừng lắm - nghe nhẹ người... Nhưng từ từ thấm thấm... nhìn lại 2 con... Ố là la... Nhưng một khi ngươì đã muốn ra đi, thì cho họ đi luôn - 7 xoay lưng mà o cho mình, cho con cho Mẹ và gia đình bên nhà - Bởi trong Kinh sách Phật có nói : "Tới lúc con ngươì bị vận hạn "SUY" thì Khổ chồng thêm Khổ Khổ..." - Nghĩa là bao cái khổ nó đến tứ phương - Thần công lực nào đở nổi đây. 7 đã trải qua bao trận "Bão Đời" - Mà trận nào cũng nặng hết đở nổi luôn đó BX - Giờ chót phải đành ngước mặt lên trơì mà cầu nguyện ƠN Trên đến cứu cánh - Thế là vượt được qua biển .... 7 không thích mỗi chuyện mỗi đỗ thừa cho Định Mệnh, hay nói tại, bị người này, kẻ nọ - Mà 7 tự "lèo lái" nếu không nổi nữa thì xuôi tay... cầu nguyện những Đấng Lành cứu rỗi. Không thich đỗ thừa ai - Mà tự vỗ ngực là "lỗi tại tôi - lỗi tại tôi".
Có lẽ tại tánh 7 "hơi" kỳ cục - Hổng khuất phục ai ráo - Chớ chị ruột của 7 thì 1 chồng 1 vợ hơn 50 năm nay.
Chúc BX & gia đình vui vẻ cuối tuần

..........


_____________________________

Niềm vui ban tặng cho đời
Nỗi buồn gởi gió mây trời mang đi

Viet duong nhan 01.10.2006 06:02:20 (permalink)
Chuẩn bị bài viết
TẾT ĐINH HỢI (2007)

<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2006 23:08:24 bởi Viet duong nhan >
Viet duong nhan 02.10.2006 23:15:01 (permalink)
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT


Nam Mô Cứu Khổ Cứu Nạn Linh Cảm Quan Thế Âm Bồ Tát
THIỆN TAI ! THIỆN TAI !

Lại mắc NẠN nữa rồi !
Kiếp trước gieo NHÂN kiếp này hái QUẢ !


HUỀ !


<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2006 23:20:22 bởi Viet duong nhan >
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 10 của 52 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 778 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9