Thì Thầm Ta Với Ta...
Thay đổi trang: << < 404142 > >> | Trang 40 của 52 trang, bài viết từ 586 đến 600 trên tổng số 778 bài trong đề mục
Viet duong nhan 09.11.2010 18:31:17 (permalink)
Sửa và thêm vài "con cóc" của mùa thu (2010) mây xám giăng giăng...
 
 
Ẩn !
 
Ngày đêm đi_đứng_nằm_ngồi
Đói ăn, khát uống, nhìn đời trôi qua
 
Bây giờ ta lại với ta
Và cùng với NET lời ra, chữ vào
 
Ngoài đời 'dẹp' hết đổi trao
Tặng qua, biếu lại khác nào bán buôn !!
[sm=flower2.gif]
Việt Dương Nhân
(Paris 9.11.2010)
 
 
Như cánh chim "dzà" ẩn mình chờ chết - Thế là hết một kiếp người !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.11.2010 18:32:43 bởi Viet duong nhan >
ms.witch 09.11.2010 22:23:44 (permalink)
Hi ss, tối ni buồn buồn lạ. Làm thơ cho đỡ buồn vậy
 
Khi Em Buồn
 
Em buồn, làm thơ thơ cũng chết
Giá mà gửi buồn được cho ai
Thì em cũng gửi cho sạch hết
Với buồn, em làm kẻ trắng tay.
 
Nhưng anh mà nhận em lại xót
Nhỡ anh sầu não, em không yên
Ra vườn nhìn đôi chim ca hót
Bất chợt vui về, thơ như tiên.
 
Love
 
Hôm nay ss mời em đi, em buồn là em lười lắm
Viet duong nhan 12.11.2010 05:56:53 (permalink)
Hi Love,
 
Mấy hôm nay 7 bận chút nên không vào TQ. Đêm nay chẳng có "con cóc" nào nhảy ra cả.
Chúc Love vui khỏe.
Thân
7_vdn
Ct.Ly 12.11.2010 20:05:32 (permalink)
Viet duong nhan 12.11.2010 23:39:52 (permalink)
 Cám ơn Ly cho hay là có "QUÀ"...  Để 'chạy' qua merci và thưởng thức giọng hát của ca sĩ DzuyLinh.
Dạo này mây_gió_trăng_sao gì cũng xa lánh 7, nên hổng có "con cóc" nào hết, chán ghê !
Chúc Ly & tất cả vui vẻ cuối tuần.
[sm=kissing.gif]
7_vdn
 
Ct.Ly 13.11.2010 00:55:55 (permalink)
Viet duong nhan 13.11.2010 01:23:23 (permalink)
Merci Ly, Cóc, Nhái, Ếch gì cũng lặn mất hết.
 
Hic hic...[sm=mecry.gif] 7 nghe rất nhiều lần bài hát "Gió Lay, Phướng Động" của DzuyLinh hát thật hay và cảm động.
 
 
Tâm hồn lâng lâng xúc động (mạnh). Rồi click xem e-mail đang "bắn tới" một hơi mấy chục cái. Mở hộp thư ra đọc bài của Trần Trung Đạo dưới đây - Nước mắt từ đâu tuôn ào ào khóc nức nở một hồi và giờ vẫn còn mờ đôi mắt . Thế là "suối lệ đóng băng" tự bấy lâu, nay đang tan chảy ra nè.[sm=mecry.gif]

***

Ôi, chuyện thật tội nghiệp và thương tâm quá ![sm=mecry.gif][sm=mecry.gif][sm=mecry.gif]

Trần Trung Đạo: Mùa Thu Ở Trại Sikew

Viết bởi Trần Trung Ðạo   

Thứ ba, 26 Tháng 10 2010 00:00
 

Boston hôm nay trời mưa. Mùa thu đang qua trên thành phố. Lá rơi đầy trên con đường nhỏ và nhiều nhất là trên bãi đậu xe bên hông nhà. Nhìn ra vườn tôi chợt nghĩ đến một cuối tuần bận rộn đang chờ đợi và những việc phải làm để tiễn đưa đám lá vàng khô đi theo luật tuần hoàn của vũ trụ.
Tôi đã đến với nhiều mùa thu trên nước Mỹ nhưng mùa thu New England với tôi vẫn là mùa thu đẹp nhất. Mỗi năm hàng trăm ngàn người đổ về các tiểu bang miền Đông Bắc chỉ để xem lá vàng. Hầu hết khách sạn thường được giữ chỗ từ nhiều tháng trước. Dân chúng trong các khu vực quanh hồ Winnipesaukee hay vùng ven núi White Mountain ở New Hampshire và Washington Mountain ở Vermont lại có dịp sửa soạn nhà cửa để cho du khách mướn. Thật vậy. Khi đứng trên đỉnh Loon Mountain nhìn xuống mặt hồ thu phản chiếu những cánh rừng phong đỏ rực, dù một người có tâm hồn khô khan, chai đá bao nhiêu cũng không khỏi nghe lòng dâng lên một niềm xúc cảm đầy thi vị. Đó là phút hồi sinh của mối tình đầu để nghe lòng khe khẻ hát “người ngỡ đã đi xa nhưng người vẫn quanh đây”.
Mùa thu là mùa của thi ca, là nguồn cảm hứng cho bao nhiêu bài thơ tình tuyệt vời của nhiều thi sĩ. Hai câu thơ “Con nai vàng ngơ ngác/ Đạp trên lá vàng khô” có thể là tưởng tượng của nhà thơ Lưu Trọng Lư nhưng ở Vermont là chuyện rất thường xảy ra vào mỗi đầu tháng Mười. Có khi xe phải dừng lại một đoạn khá dài để chờ cho cặp tình nhân nai chầm chậm dẫm lên trên xác lá băng qua đường. Phải chăng vì những gì đẹp nhất thường dễ tàn phai nên mùa thu thường được đưa vào văn chương gắn liền với những hạnh phúc vội vàng và chia ly tan nát.
Mười tám năm trước tôi có viết một bài thơ về mùa thu:
Một chiếc lá vừa rơi trên nấm mộ
Thu đã về rồi đó phải không em?

Thoạt nghe như mang âm hưởng của Đinh Hùng trong “Trời cuối thu rồi em ở đâu/Nằm trong đất lạnh chắc em sầu“. Nhưng không phải. Tôi không viết cho một người tình mà viết về một cô gái không quen, 26 tuổi, đã sống, chịu đựng và chết trong một hoàn cảnh vô cùng thương tâm ở trại Sikew Thái Lan.
Tôi nhắc đến mùa thu chỉ vì đó thời điểm tôi viết bài thơ và cũng vì tên em là Thu Cúc, Hoàng Thị Thu Cúc. Ba của em là một cựu công chức chính quyền Việt Nam Cộng Hòa bị tù và chết trong tù. Em dắt bốn người em và một người cháu vượt biên sang Thái Lan. Cuối năm 1992, gia đình em bị từ chối quyền tỵ nạn chính trị. Phẫn uất trước quyết định quá phũ phàng của Cao Ủy, em treo cổ tự tử. Tấm hình em nằm bên cạnh cuộn dây đã được nhiều báo Pháp đăng và câu chuyện cũng đã được các hãng tin quốc tế gởi đi từ Bangkok .
Trong lúc trại tại các quốc gia khác, đồng bào tỵ nạn là những thuyền nhân đúng với định nghĩa, đồng bào tỵ nạn tại Thái Lan bao gồm một số không ít đã vượt biên bằng đường bộ qua ngã Campuchia. Tôi không biết Thu Cúc và các em đến Thái bằng ngã nào. Nói đến Thái Lan là nói đến thảm cảnh hải tặc đã và đang ám ảnh trong tâm trí của nhiều đồng bào bất hạnh. Theo thống kê của Liên Hiệp Quốc, mỗi ghe tỵ nạn trong hải lộ từ Việt Nam vào vịnh Thái Lan đã bị hải tặc tấn công trung bình 3.2 lần. Cao Ủy Liên Hiệp Quốc ghi nhận 881 vụ hảm hiếp. Tuy nhiên con số đó như chúng ta biết chỉ là con số rất nhỏ so với thực tế bi thảm mà đồng bào ta đã gánh chịu.
Những năm đầu của thập niên 90, tôi và bạn bè sinh hoạt trong phong trào Chống Cưỡng Bách Hồi Hương ở Mỹ để yểm trợ đồng bào đang chống cưỡng bách hồi hương ở các trại tỵ nạn. Chúng tôi không phải là hội đoàn hay tổ chức gì mà chỉ là một nhóm nhỏ từ VietNet và các tổng hội sinh viên. Công việc chính của chúng tôi là quyên tiền cho các trại qua hình thức các buổi đi bộ phần lớn do LAVAS tổ chức, cho các cơ quan đang giúp đồng bào làm hồ sơ tỵ nạn và gởi thư đến chính giới của nhiều nước kêu gọi họ tiếp tục nhận người tỵ nạn Việt Nam. Chúng tôi thường đặt bàn ở các chợ để phân phối tài liệu về các thảm cảnh đang diễn ra cho số phận hàng trăm ngàn đồng bào đang chờ thanh lọc ở các trại Đông Nam Á.
Những cố gắng của chúng tôi chỉ là những hạt nước nhỏ, không thay đổi được gì. Rất nhiều đồng bào ở các trại Sikew, Galang, Pulau Bidong, Whitehead phẫn uất và đã chọn cách phản đối trong tuyệt vọng. Một Hoàng Thị Thu Cúc ở Sikew, 26 tuổi, treo cổ, một Lâm Hoàng Mạnh ở Pulau Bidong, 22 tuổi, nhảy xuống vực sâu, và cũng có trường hợp đáng thương hơn như em Lưu Thị Hồng Hạnh chỉ mới 16 tuổi trong diện không thân nhân đã tự thiêu.
Nhân loại có nhiều cách sống nhưng có lẽ trên thế giới này không có một dân tộc nào lại có nhiều cách chết hơn dân tộc Việt Nam .
Tôi hay nghĩ đến đến những chịu đựng, những cách chết thương tâm của đồng bào mình trong một giai đoạn lịch sử đầy biến cố. Đất nước chúng ta có một thời như thế. Một thời, hàng triệu người Việt Nam đã phải bỏ lại sau lưng những gì mình trân quý nhất để ra đi tìm tự do. Một thời, những bài ca không còn được phép hát lên thay cho lời tỏ tình của những kẻ mới yêu nhau. Một thời, những bài thơ không còn được khắc lên hàng phượng đỏ trong sân trường làm chứng tích cho mối tình học trò đầy kỷ niệm. Một thời những căn nhà thân yêu đã bị thay đổi chủ và những trường học, những con đường thân quen đã bị đổi thay tên.
Trên website của tôi, bên cạnh bài thơ Vĩnh Biệt Em, Thu Cúc, là bức hình bốn người em ruột và một người cháu đang ngồi chung quanh thi hài đắp vải trắng của Thu Cúc. Chiếc dây đã được tháo khỏi cổ ra nhưng vẫn còn đặt bên cạnh em. Cả gia đình ngồi chung quanh em trong căn phòng đầy bóng tối. Không một ai nói lời nào. Bến bờ tự do còn quá xa xôi nhưng cánh chim đầu đàn vừa trúng đạn. Vách đá vô tri. Lời than vô nghĩa. Ngôn ngữ dù phong phú bao nhiêu cũng không thể nào tả được nỗi đau thương của các em lúc đó.
Mười tám năm sau.
Cách đây không lâu, một độc giả viết vào mục ý kiến bằng tiếng Anh phía dưới bài thơ. Tôi xin dịch ra tiếng Việt: “Tôi đánh tên của chị tôi trong Google và tìm được bài thơ này, và cũng thấy hình của 3 người anh, tôi, và cháu trai. Tôi cảm thấy thật buồn. Đó là ngày buồn nhất trong đời. Tôi sẽ không bao giờ quên ngày đó. Cám ơn ông Trần Trung Đạo, người đã viết bài thơ để san sẻ với hương hồn của chị tôi và san sẻ với chúng tôi về cái ngày khủng khiếp trong cuộc đời của chúng tôi. Tôi sẽ thương, sẽ nghĩ về và sẽ không bao giờ quên chị cho đến cuối đời mình. Tất cả gia đình tôi hiện đang sống ở Mỹ (tiểu bang Maryland ). Tôi là người ngồi thứ hai từ phía trái và bà con trong trại ngày đó gọi tôi là CuBi”.
Tôi rất mừng khi đọc được ý kiến của CuBi. Hoàng Thị Thu Cúc đã chết trên đất Thái xa xôi để lại bốn người em trong đó có CuBi, ngày đó còn rất nhỏ. Chết là thách thức, võ khí và hy vọng cuối cùng của một con người trước hoàn cảnh. Em chọn cái chết, có thể một phần, vì nghĩ rằng chỉ với cách đó Cao Ủy mới chấp thuận cho các em của em được định cư. Thu Cúc nghĩ đúng, gia đình còn lại sau đó đã được công nhận quy chế tỵ nạn như CuBi đã viết dù đã trả bằng một giá quá đắt.
Đúng, sai, nên, không nên đều chỉ là những phán xét của hôm nay và vô nghĩa đối với những người ngày đó đang quằn quại trong vực thẳm.
Cám ơn Hoàng Thị Thu Cúc. Thân xác em như chiếc lá thu ngoài sân trại tỵ nạn Sikew ngày nào, đang hòa tan vào trong lòng đất nhưng cũng từ nơi đó những bụi Cúc vàng xinh đẹp và đầy hy vọng cho tương lai sẽ vươn lên.
 
Trần Trung Ðạo
******************
Vĩnh Biệt Em, Thu Cúc

( Gửi hương hồn em Hoàng Thị Thu Cúc Trại Sikew, Thái Lan)

Con chim nhỏ chiều nay không hát nữa
Trại Cấm buồn tia nắng cũng vàng hơn
Ðôi mắt khép cuộc đời em đóng cửa
Ðường về Nam phảng phất một linh hồn

Em trở lại bóng ma từ viễn xứ
Cổng trường xưa nghe đá rỉ mồ hôi
Như nước mắt đong đầy trong quá khứ
Bướm hoa ơi, vườn mộng cũ đâu rồi ?

Khi treo cổ bằng sợi dây oan nghiệt
Em nghĩ gì về đất nước mai sau
Chúng ta có quá nhiều điều thua thiệt
Trách chi em ước vọng đã phai màu

Hai chữ tự do treo trên thánh giá
Tiếng kinh cầu không đủ sáng vô minh
Em run sợ nhìn loài người giương ná
Con chim non trúng đạn chết vô tình

Một chiếc lá vừa rơi trên nấm mộ
Thu đã về rồi đó phải không em
Anh chợt thấy bàng hoàng trong tuổi dại
Một tình thương tha thiết sẽ không quên

Chúng ta lớn với trăm điều mất mát
Tuổi thơ qua theo dấu đạn bom cày
Quê hương đó vẫn chìm trong tiếng khóc
Vẫn hận thù chồng chất xuống tương lai

Vĩnh biệt em, người con yêu xứ Huế
Ngủ đi em, đừng oán hận cuộc đời
Anh đứng lặng nghe đau từ tim phế
Xin thơ này lau vết máu em rơi.


Trần Trung Ðạo


 

...........................................////...................................................



Hòn Ðá Ném Ði 


Văn hào Nga Leon Tolstoï có kể câu chuyện ngụ ngôn như sau:
 
 Có một người hành khất nọ đến trước cửa nhà của một người giàu có để xin bố thí. Một đồng xu nhỏ hay một miếng bánh vụn, đó là tất cả những gì người ăn xin chờ đợi nơi người giàu có. Nhưng, mặc cho người khốn khổ van xin, người giàu có vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Ðến một lúc không còn chịu nổi những lời van xin của người hành khất, thay vì bố thí, người giàu đã lấy đá ném vào con người khốn khổ.
Người hành khất lặng lẽ nhặt lấy hòn đá cho vào bị rồi thì thầm trong miệng: "Ta mang hòn đá này cho đến ngày nhà người sa cơ thất thế. Ta sẽ dùng nó để ném trả lại ngươi". 

Ði đâu, người hành khất cũng mang theo hòn đá ấy. Tâm hồn ông lúc nào cũng cưu mang sự báo thù. 

Năm tháng qua đi. Lời chúc dữ của người hành khất đã thành sự thật. Vì biển lận, người giàu có bị tước đoạt tất cả tài sản và bị tống giam vào ngục. Ngày hôm đó, người hành khất chứng kiến cảnh người ta áp giải người giàu vào tù ngục. Nỗi căm hờn sôi sục trong lòng ông. Ông đi theo đoàn người áp tải. Tay ông không rời bỏ hòn đá mà người giàu đã ném vào người ông cách đây mười mấy năm. Ông muốn ném hòn đá đó vào người tù để rửa sạch mối nhục hằng đeo đẳng bên ông. Nhưng cuối cùng, nhìn thấy gương mặt tiều tụy đáng thương của kẻ đang bị cùm tay, người hành khất thả nhẹ hòn đá xuống đất rồi tự nhủ: "Tại sao ta lại phải mang nặng hòn đá này từ bao nhiêu năm qua? Con người này, giờ đây, cũng chỉ là một con người khốn khổ như ta". 
  
Tha thứ là điều khó khăn nhất nhưng cũng là điều cao cả nhất
.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2010 01:25:39 bởi Viet duong nhan >
Viet duong nhan 24.11.2010 03:48:28 (permalink)
May Pc"chet" he
n.
hen gap lai


(ươn may ban !:)
Viet duong nhan 24.11.2010 04:59:59 (permalink)
Hen den may PC sua xong
Chu tat ca an vui
Bay_vdn
Viet duong nhan 24.11.2010 05:01:26 (permalink)

$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$
Viet duong nhan 27.11.2010 05:00:19 (permalink)

Trích đoạn: Viet duong nhan

Sửa và thêm vài "con cóc" của mùa thu (2010) mây xám giăng giăng...
 
 
Ẩn !
 
Ngày đêm đi_đứng_nằm_ngồi
Đói ăn, khát uống, nhìn đời trôi qua
 
Bây giờ ta lại với ta
Và cùng với NET lời ra, chữ vào
 
Ngoài đời 'dẹp' hết đổi trao
Tặng qua, biếu lại khác nào bán buôn !!
[sm=flower2.gif]
Việt Dương Nhân
(Paris 9.11.2010)
 
 
Như cánh chim "dzà" ẩn mình chờ chết - Thế là hết một kiếp người !


Đêm ấy chắc ta buồn lắm nên mới nhảy ra mấy "Con Cóc" trên. Có lẽ NET muốn Ta Ẩn luôn nên máy PC "quỵ".

Cũng may có 'nghĩa tử minh linh' tui "lụm" trong VNTQ này đã lâu - cháu đem máy PC về sửa, hy vọng có thể chủ Nhật sẽ xong.

Ôi, Ông Trời, thật quái oăm !
Đẩy lên, đạp xuống, thăng trầm là đây !!!


Mời bà con dùng sửa nóng của MT_Love

Viet duong nhan 28.11.2010 05:01:12 (permalink)

Thiên Kim Agnès HIVER
http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=182897

Con tôi vô tội mà sao nỡ bắt Kim làm nạn nhân?!
Sau hơn 32 năm rồi mà thảm kịch gia đình tôi chưa xong? Bởi một người đàn bà (bạn). Tuy nay thân xác tàn phế mà nó vẫn còn ác độc với mẹ con tôi.
 
Vì Thiên Kim, tôi ráng dằn xuống và giao phó cho Ông Trời xử người đàn bà hiểm độc mưu mô phản bạn đó. Hừm !
 
Tôi vẫn là người ta (phàm) mà
 
!!!!!!!!!

<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2010 23:06:52 bởi Viet duong nhan >
Viet duong nhan 01.12.2010 23:20:35 (permalink)
Tội nghiệp & thương Thiên Kim quá. Dù bệnh hoạn, trước khi xuống Cannes ăn Giáng Sinh & Tết DL với Papa nó. Kim gọi về hỏi tui có cần gì để thứ Bảy Kim đi chợ VN.
 
2 hôm nay tinh thần tui trở lại bình thường. Cơn giận cũng biến tan. Qua nay trì nghe :
 

KINH A DI ĐÀ DIỄN KỆ
Giọng tụng: Thầy Thích Huệ Duyên
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2010 23:23:38 bởi Viet duong nhan >
Viet duong nhan 05.12.2010 05:05:50 (permalink)
Máy trục trặc nữa chán ghê !
Viet duong nhan 06.12.2010 02:22:27 (permalink)
T. sửa cả ngày nay mới xong - Hy vọng không bị trục trặc nữa - Nhưng sao không thấy cửa sổ dán nhạc vậy cà ?
Thế là chủ Nhật tới kêu T. coi lại.

Thay đổi trang: << < 404142 > >> | Trang 40 của 52 trang, bài viết từ 586 đến 600 trên tổng số 778 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9